Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Trọng Sinh Thập Niên 80: Người Mợ Ác Độc Không Muốn Làm Tốt Thí

Trọng Sinh Thập Niên 80: Người Mợ Ác Độc Không Muốn Làm Tốt Thí
Chương 75



Trần Sở Nga lúc này không nhịn được nữa, bước lên, dằn từng chữ:

"Bà cụ Hứa, bà còn biết nói tiếng người không? Vân Sương ở nhà bà bao nhiêu năm, bao nhiêu công điểm, giấy trắng mực đen ghi rõ ở đại đội! Ăn bao nhiêu, làm bao nhiêu, ai cũng thấy. Nếu tính kỹ, nhà bà còn nợ cô ấy chứ không phải đến đây đòi!"

Lời cô dứt khoát, đanh thép.

"Bà già rồi thì đầu óc lú lẫn cũng không trách, nhưng Hứa Lam Giang, Hứa Lam Xuân – hai người trẻ tuổi, còn tỉnh táo mà cũng để bà ấy làm càn vậy sao?"

Không để ai chen vào, cô quay sang phía đồng chí công xã:
"Vừa hay, cán bộ xã cũng đang ở đây. Chuyện thế này phải làm rõ, không thể để mấy người vô lý cứ nghĩ mình muốn đánh ai thì đánh, muốn cướp gì thì cướp!"

Bà cụ há miệng định phản bác, nhưng bị Hứa Lam Giang đứng bên kéo tay ra hiệu im lặng. Đỗ Nhược Hồng phía sau cũng vội bước lên, thì thầm vài câu với người nhà họ Hứa – rõ ràng họ đã bắt đầu lo sợ sự việc lan ra đến cấp trên.

Ngay lúc ấy, Hứa Lam Xuân lại cất giọng chanh chua:

"Không nói đến lương thực, nhưng đôi vòng vàng của nhà chúng tôi, chị phải trả lại cho chúng tôi đấy!"

Cô ta vừa dứt lời, đám đông dưới sân như bùng nổ.

"Vòng vàng à? Nhà nghèo mà còn có vòng vàng cơ à?"

"Đúng rồi đấy, nếu thật có vàng, đủ sống mấy năm không lo!"

Liễu Vân Sương khịt mũi cười lạnh:
"Vòng tay vàng? Cô mơ giữa ban ngày à? Nhà cô là hạng người gì mà có đồ quý thế? Vắt cổ chày ra nước mà còn đòi có vòng tay vàng à? Lúc tôi dọn ra khỏi nhà, nếu thật có món đồ quý như vậy, mấy người nhà cô sẽ để yên cho tôi chắc?"

Cô cố ý nhấn mạnh, không phải vì sợ, mà chỉ để đánh lạc hướng sự chú ý của đám người kia.

Không ngoài dự đoán, Hứa Lam Xuân lập tức cắn ngược lại:
"Nhà chúng tôi đúng là nông dân nghèo, nhưng còn nhà cô thì sao, ai mà chẳng rõ ràng trong bụng? Đừng có giả ngây giả ngô ở đây. Lúc cưới cô về, bố mẹ cô lén dúi cho cô một đôi vòng tay vàng làm của hồi môn, cô tưởng tôi không biết chắc?"

Liễu Vân Sương không vội vã đáp trả. Cô cúi người đặt con gái nhỏ xuống, rồi thong thả đứng dậy, liếc Hứa Lam Xuân một cái như thể đang nhìn con ruồi bu trên miệng nồi canh.

"Không bàn chuyện có hay không có vòng vàng. Nhưng nếu thật sự là của hồi môn thì đó là đồ của tôi – nhà gái cho con gái, liên quan gì đến cô? Liên quan gì đến nhà họ Hứa? Lý lẽ kiểu gì thế?"

"Con này nói bậy!" – bà cụ Hứa lúc này không nhịn được nữa, gào lên chói tai, chen ra khỏi đám đông.

"Mày đã gả vào nhà tao, vậy thì mọi thứ trên người mày đều là của nhà tao! Mày rời đi, đừng hòng đem cái gì theo!"

Liễu Vân Sương không hề tỏ ra yếu thế, môi cười nhạt nhưng lời nói như dao:
"Tôi thấy bà mới là người ăn nói linh tinh. Của hồi môn là đồ bên nhà gái cho con gái, từ xưa đến nay đều như thế. Đừng nói bà không biết, chỉ là cố tình làm ầm lên để cướp trắng thì có."

Bà Ba đứng bên cạnh cũng xen vào, giọng chắc nịch:
"Từ trước tới giờ, của hồi môn là đồ cá nhân của con gái, nhà chồng không có quyền đụng vào. Dù là thật hay giả, bà nói vậy là sai rành rành rồi."

Những người phụ nữ trẻ tuổi xung quanh gật gù đồng tình. Ai mà chẳng có con gái, ai chẳng lo con mình mai này bị gả vào nhà chồng như rơi vào hố lửa?

Trương Trường Minh không kìm được nữa, giọng đầy giận dữ:
"Thôi đủ rồi! Bà cụ Hứa, Hứa Lam Xuân, mấy người đến đây là để làm loạn hay sao? Nói trắng thành đen, lấy lý lẽ quái gở để cướp của người khác, còn đòi động tay động chân? Nghĩ ở đây không ai trị được các người à?"

Sắc mặt anh ta đã tối sầm. Nếu chuyện này mà để người của công xã nghe được, thanh danh cả đội sản xuất Hồng Tinh cũng mất sạch.

Nhưng bà cụ Hứa vẫn như cái loa rè, vừa cố chấp vừa vô lý:
"Tôi nói sai chỗ nào? Cô ta bước vào nhà tôi là người nhà tôi, thì tất cả đều là của nhà tôi! Muốn rời đi? Được, bỏ lại hết đồ rồi hãy đi!"

Liễu Vân Sương nhếch môi cười khẩy:
"Lúc tôi dắt ba đứa con rời đi, nhà các người chả phải còn đứng ngay trước cửa nhìn đó sao? Tôi mang cái gì theo, các người không rõ à? Các đồng chí đội viên, chúng ta ở cùng một đội sản xuất, sống sát nhau bao nhiêu năm rồi. Bà cụ Hứa là người thế nào, tôi không cần phải nói, mọi người đều hiểu rõ trong lòng."

Hứa Lam Xuân hừ một tiếng, không chịu thua, bước lên một bước, giọng đầy nghi ngờ và giễu cợt:

"Nhà chị bây giờ cái gì cũng có, đồ dùng trong nhà mới tinh, ba đứa con thì áo quần tươm tất, còn có gạo, trứng, thậm chí nuôi cả chó. Nếu không bán vòng vàng lấy tiền thì đào đâu ra? Chị tưởng người ta không biết chắc?"

Cô ta nói như thể mình là quan thuế vụ, mắt dán khắp các ngóc ngách nhà người ta vậy.

Liễu Vân Sương cười khinh miệt, "Nhà tôi có gì thì cũng chẳng đến lượt cô soi mói. Em chồng cũ mà cứ như mẹ chồng, rảnh quá rồi đấy!"

"Chị tự soi gương đi! Nhà chị trước kia trống rỗng, bây giờ cái gì cũng có. Cả cái bát cái đĩa cũng là mới. Không bán vàng thì tiền đâu ra mua?"

Đến đây, người xung quanh bắt đầu xì xào. Họ biết rất rõ – nhà họ Hứa lúc trước đã vơ vét sạch sẽ đồ đạc của Liễu Vân Sương. Ngay cả tủ đựng cơm, chum đựng nước, cũng phải đòi đi đòi lại mới được trả về.

"Được rồi!" – Hứa Lam Xuân lại lớn giọng, cố chiếm thế thượng phong.
"Vòng tay vàng đáng giá lắm, cho dù chị có bán đi thì cũng không tiêu hết chỉ trong một lần như vậy được! Chị lấy ra đây đi, tôi sẽ bỏ qua chuyện chị đả thương anh tôi!"

Liễu Vân Sương nghe đến đây, thật sự phải kìm lắm mới không cười lạnh thành tiếng. Cô liếc qua Trương Trường Minh – thấy anh đang cau mày nhẫn nhịn, cô quyết định không gây khó dễ cho anh nữa.

"Nghe cho rõ đây, Hứa Lam Xuân! Chuyện hôm nay, không đơn giản như cô nghĩ đâu."

Cô rướn thẳng lưng, ánh mắt quét qua đám người đang bu quanh, từng chữ rõ ràng, rắn rỏi:

"Thứ nhất, đồ của tôi – là của hồi môn, của tôi từ nhà mẹ đẻ mang sang, không hề liên quan đến nhà họ Hứa. Dù chết cũng không ai lấy được.
Thứ hai, tôi không hề có vòng tay vàng gì hết, các người đừng mơ mộng hoang đường nữa.
Và cuối cùng, những đồ đạc trong nhà hiện giờ – từ nồi niêu xoong chảo cho tới quần áo ba đứa nhỏ – đều là vật dụng cơ bản sinh hoạt hằng ngày. Ai chẳng cần phải sống? Mấy thứ đó có đáng giá mấy đâu? Cũng chỉ là tiền thuốc men bà cụ Hứa bồi thường trước đó, chứ không phải từ vàng bạc nào hết!"

Dứt lời, cô liếc đám người đang hóng chuyện, như nhắc nhở họ tỉnh táo lại – đừng để bị nhà họ Hứa dắt mũi chỉ vì "một chiếc vòng tay vàng".
 
Trọng Sinh Thập Niên 80: Người Mợ Ác Độc Không Muốn Làm Tốt Thí
Chương 76



Vừa rồi lúc Hứa Lam Xuân lên tiếng, đám đông phía ngoài đã sớm nín lặng. Một phần là muốn xem rốt cuộc có cái "vòng tay vàng" nào thật hay không. Phần khác... ai mà chẳng động lòng? Nếu quả thật có vàng, trong thời buổi này, một chút của cải cũng là cả trời cả đất.

Trương Trường Minh thấy tình hình có chút căng, bèn bước lên, đỡ lời giúp Liễu Vân Sương:
"Đúng rồi, nhà cô ấy chẳng có gì quý giá. Ngay cả mấy món đồ dùng trong nhà, hiện tại vẫn còn đang nợ tiền của đội sản xuất đấy!"

Có người lập tức chen vào:
"Vậy mà tôi cứ nghĩ, nếu thật có tiền, đâu đến mức phải sống kham khổ thế kia chứ!"

Người nói là Lý Quốc Phong. Liễu Vân Sương liếc nhìn anh ta, mặt không biểu tình. Cô chẳng sợ gì bằng cái kiểu người "miệng nói lời thương, bụng toàn toan tính".

Bên kia, Hứa Lam Xuân không chịu bỏ cuộc, giọng cao ngạo lộ rõ sự khiêu khích:
"Không thể nào! Nhất định là chị đã giấu tiền đi rồi. Nếu không có gì mờ ám, vậy dám để tôi vào lục soát không?"

Lời vừa nói ra, xung quanh lập tức xôn xao. Nhưng chưa ai kịp phản ứng, Trần Sở Nga đã vỗ bàn đứng dậy:
"Nói bậy bạ cái gì thế? Cho dù có thì cũng là đồ của người ta! Cô dựa vào cái gì mà đòi lục soát hả?"

Hứa Lam Xuân chẳng hề nao núng, giả vờ ngọt giọng:
"Chị dâu, em cũng chỉ là nghĩ cho mọi người thôi mà! Chị nghĩ em cần cái vòng vàng ấy làm gì? Giờ cả đội sản xuất đều thiếu ăn, nếu có vòng vàng thật, đem bán lấy tiền mua gạo thì giúp được bao nhiêu người chứ! Chẳng lẽ chị muốn để mọi người chết đói?"

Lời nói nghe thì đẹp, nhưng thực chất đang ngấm ngầm ép buộc, đẩy Liễu Vân Sương vào thế "không cho là ác".

Trần Sở Nga nheo mắt, nhìn cô ta từ đầu đến chân, rồi khịt mũi:
"Giỏi lắm! Làm như cô đang làm việc tốt không bằng! Nếu thật sự muốn vì mọi người, sao cô không mang tiền nhà cô ra? Hôm nay là Vân Sương, ngày mai cô thấy ai thuận mắt, chẳng phải lại kéo người tới đập cửa hay sao?"

Câu này như tạt gáo nước lạnh thẳng vào mặt Hứa Lam Xuân. Đám đông phía sau bắt đầu ồn ào, có người thì thầm:
"Nói cũng đúng đấy..."
"Chuyện này mà mở đầu như thế, ai biết sau này thành cái lệ gì không?"

Nhận thấy tình thế bất lợi, Hứa Lam Xuân giở giọng châm chọc:
"Nói tới nói lui, vẫn là sợ bị lộ chuyện nên mới không dám cho người vào lục soát chứ gì!"

Thấy bạn mình bị ép đến đường cùng, Trần Sở Nga tức không chịu được, định mở miệng thì bị Liễu Vân Sương cản lại. Cô híp mắt, khoé môi khẽ nhếch, cười như không cười:

"Được thôi. Ai muốn lục thì cứ vào mà lục. Nhưng Hứa Lam Xuân, tôi cũng nghi ngờ nhà cô cất giấu tiền riêng, dám để tôi lục soát không? Nếu tìm được thứ gì đáng giá, cô dám mang hết ra quyên góp cho đội sản xuất không?"

Lời này như một tát trời giáng vào mặt Hứa Lam Xuân. Cô ta đứng khựng lại một chút, rồi nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, ưỡn ngực bước lên:
"Chị dám thì tôi dám! Đến lúc tìm thấy đồ của chị, đừng có nước mắt ngắn dài mà kêu oan đấy!"

"Được, mọi người đều nghe thấy rồi. Phải làm chứng cho cả hai bên đấy nhé!" – Liễu Vân Sương ngẩng đầu, nói lớn cho cả sân nghe rõ.

"Hừ! Vậy chị còn không tránh ra đi!" – Hứa Lam Xuân lộ vẻ đắc ý, định xông vào cửa chính.

Liễu Vân Sương nghiêng người, lạnh lùng nói:
"Được thôi. Nhưng nếu làm hỏng thứ gì, làm rối tung đồ đạc nhà tôi... tôi không khách khí đâu. Một dao, tôi không ngại xuống tay đâu."

Nghe ra trong giọng có sát khí, mấy người định đi theo Hứa Lam Xuân đều do dự. Cô ta bực bội quay lại:
"Chị dâu cả, chị dâu ba, hai người vào cùng em!"

Ai ngờ Đỗ Nhược Hồng khoanh tay đứng im, mắt không thèm chớp:
"Em gái à, chị không vào đâu. Việc này... em tự lo đi."

Lâm Thanh Thanh còn nhanh hơn, vừa nghe gọi đã kêu lên một tiếng "ái ui", rồi ôm bụng khom người:
"Chị đau bụng, không vào nổi đâu..."

Hai người này một người giả ngơ, một người giả bệnh, chẳng ai muốn dính vào cái rắc rối to như núi này.

Hứa Lam Xuân thầm mắng một câu "vô dụng", rồi nhìn quanh, thấy chỉ còn bà cụ Hứa, bèn gọi:
"Mẹ, mẹ vào với con!"

"Được, để mẹ xem thử trong nhà này có ai lấy trộm đồ của nhà mình không!"

Hai mẹ con liếc nhau, ánh mắt lóe lên một tia hiểm độc.

Lúc này, Trần Sở Nga cũng nhanh chóng nói:
"Vân Sương, cô đừng sợ. Tôi sẽ gọi thêm mấy người vào cùng, không để chúng nó lục tung nhà cô đâu."

Liễu Vân Sương khẽ gật đầu. Trần Sở Nga lập tức bảo Lưu Tú Trân – chủ nhiệm phụ nữ – đi gọi thêm mấy người đáng tin cậy.

Liễu Vân Sương không vào nhà mà rảo bước về phía ba đứa nhỏ, kiểm tra xem chúng có bị thương ở đâu không. Hứa Tri Vi đứng bên cạnh, sắc mặt tái xanh, ánh mắt có chút tránh né.

Trong đầu cô ta, hệ thống lạnh lùng lên tiếng:
"Hệ thống, sao mẹ cô lại để người khác vào lục? Chẳng lẽ thật sự không có vòng tay vàng sao?"

"Không biết. Nhưng với thái độ này, nếu có thật, cũng sẽ không giấu ở nơi dễ tìm. Mẹ ruột cô đúng là không biết nhìn xa, đừng dính líu vào nữa thì hơn."

Liễu Vân Sương nghe rõ từng chữ.

Cô lạnh lùng liếc sang, ánh mắt đâm thẳng vào mặt Hứa Tri Vi như dao.

Cô ta sững người, hoảng hốt cúi đầu, thì thầm với hệ thống:

"Sao bà ta lại nhìn tôi kiểu đó?"

"Hừ, cô vừa đánh con của người ta, cô ta hận cô là phải!"

Nghe Hứa Tri Vi nói vậy, sắc mặt cô sa sầm, cơn giận bốc lên tận đỉnh đầu.

"Ai bảo bà ta dám cầm dao chém cậu hai của tôi, bà ta đúng là một mụ đàn bà độc ác!"

Hừ! Giờ mà còn muốn tìm cớ nữa, đúng là con hư tại mẹ, không ai dạy bảo được. Cái loại người như vậy mà hệ thống còn chọn làm nữ chính thì cũng chẳng phải thứ gì tốt đẹp gì.

Sau 1 hồi...

"Cô xem đi, giờ chẳng tìm ra thứ gì hết, cô hài lòng chưa?"

Trần Sở Nga gương mặt đầy bất bình, kéo mạnh tay Hứa Lam Xuân ra giữa đám đông, giọng cao vút.

Nhưng ánh mắt Hứa Lam Xuân vẫn tràn ngập hoài nghi, rõ ràng không chịu tin.

"Sao có thể không có! Rõ ràng là có mà! Liễu Vân Sương, chị nói đi! Có phải chị đã giấu tiền rồi không? Nói mau!"
 
Trọng Sinh Thập Niên 80: Người Mợ Ác Độc Không Muốn Làm Tốt Thí
Chương 77



Cô ta dám đứng đó chất vấn trắng trợn trước mặt cô, đúng là mặt dày không biết xấu hổ. Lời lẽ cay nghiệt đã đến miệng, Liễu Vân Sương chẳng thèm nể nang nữa.

"Cô có biết xấu hổ không hả? Tôi đã nói không có là không có! Giờ lục tung cả nhà ra không tìm thấy lại quay sang đổ cho tôi giấu đi? Cô muốn cái gì nữa, lên trời chắc?"

"Chắc chắn chị đã giấu rồi! Đó là tiền của tôi, tôi còn phải chuẩn bị đồ cưới!"

Vừa dứt lời, Hứa Lam Xuân lại vươn tay định kéo cô.

Liễu Vân Sương đã nhịn quá lâu, cái miệng trơ tráo này đưa tới tận cửa, nếu không vả cho một cái thì đúng là uổng công cha sinh mẹ đẻ.

“Chát!” — một cái tát dứt khoát vang lên. Hứa Lam Xuân lảo đảo, ngã lăn ra đất.

"Ối trời ơi! Con gái yêu của tao! Con đ* thối tha, tao phải giết mày!"

Bà cụ Hứa thấy con gái bị ăn tát thì cuống cuồng nhào tới, lộ rõ bộ mặt thật.

Nhưng chưa kịp làm gì thì đã bị bà chủ nhiệm phụ nữ cùng mấy người trong đội kéo lại.

"Bà Hứa, bà định làm gì? Mọi người đều thấy rõ ràng rồi. Chính Hứa Lam Xuân là người động tay trước, người ta chỉ tự vệ thôi."

"Tự vệ cái gì chứ! Con tôi ngã rồi kia kìa, còn cô ta thì có sao đâu!"

Lưu Tú Trân chẳng phải loại dễ bắt nạt, ngày nào cũng phải đối phó với những người như bà cụ này.

"Bà đừng có giở trò ăn vạ ở đây. Quần chúng đều sáng mắt cả. Nếu bà không muốn sống yên ổn thì ra đội bộ mà ở!"

May mà có cán bộ công xã đứng ra, nếu không thì chuyện này cũng chẳng dễ dàng gì bỏ qua.

Bà cụ Hứa giờ chẳng dám làm loạn nữa, vội vàng đỡ con gái dậy.

Liễu Vân Sương lúc này đứng thẳng người, lạnh lùng nói:

"Thôi được rồi, nếu nhà tôi không có gì thì các người thực hiện lời hứa đi. Để mọi người tới nhà cô ta lục soát xem thế nào."

"Soi gì mà soi! Mày nói là soi thì là soi chắc!" — bà cụ Hứa hét lên.

Nhưng lần này Liễu Vân Sương mặc kệ, muốn nói gì thì nói, cô vẫn kiên quyết quay sang đại đội trưởng:

"Đại đội trưởng, ban nãy đã nói rõ ràng rồi. Nếu đồng chí Hứa Lam Xuân có giác ngộ cao như vậy thì chúng ta phải tôn trọng ý nguyện của cô ta. Nhờ chủ nhiệm Lưu đi cùng tôi, cũng mong anh cho hai người đi theo để đảm bảo an toàn cho con tôi."

Trương Trường Minh gật đầu đồng tình. Chuyện này náo loạn đến mức này, không xử lý cho rõ ràng thì không yên.

"Đi thôi. Phải cho mấy người này một bài học!"

Bà cụ Hứa giẫm chân la lối ở phía sau, nhưng chẳng ai quan tâm tới mụ ta nữa.

Cả đám người ùn ùn kéo nhau sang nhà họ Hứa.

Hứa Tri Vi đứng bên, mặt mày nhăn nhó, lẩm bẩm:
"Đều tại bà ta, cứ thích ra vẻ. Giờ thì hay rồi, vòng vàng không thấy, còn kéo nguyên đám đó về nhà!"

...

Lưu Tú Trân dẫn theo mấy cán bộ phụ nữ bước vào, còn đám còn lại đứng bên ngoài quan sát.

"Lại chuyện gì nữa đây?"

Hứa Lam Hải vừa dìu Hứa Lam Hà về, thấy cảnh tượng trước nhà liền ngơ ngác. Có người nhanh miệng kể lại đầu đuôi.

"Cái gì cơ?!"

Hứa Lam Hải tái mặt, trong nhà dù sao cũng có chút tiền bạc dành để xoay sở sau này. Anh ta còn định lo lót để xin việc, giờ Hứa Lam Xuân lại dám gây chuyện như vậy!

Trong phòng, Liễu Vân Sương cũng theo sát phía sau. Người khác không biết nhưng cô thì rất rõ — kiếp trước, khi bà cụ sắp qua đời, đã đuổi hết mọi người ra ngoài, cuối cùng là để lại hết của cải cho đứa con gái út này. Cô không yên tâm, nên cố tình đi theo để xem xét cho kỹ.

Lần này, nếu đúng là như đời trước, thì chỗ giấu tiền chắc chắn vẫn ở đó. Với tính bà cụ, chắc chắn không đổi chỗ khác.

"Chủ nhiệm Lưu, cô xem cái chăn này... nhìn có vẻ kỳ lạ."

Liễu Vân Sương bước thẳng đến đầu giường, nơi chồng chăn cao ngất mà bà cụ nhất quyết không chịu chia cho ai.

"Để tôi xem." — Lưu Tú Trân đưa tay sờ thử.

"Hai người lại đây, khiêng hết đống chăn trên ra cho tôi."

Chăn dưới nằm sâu bên dưới nên không ai thấy rõ.

Trần Sở Nga và hai người phụ nữ khác lập tức động tay. Đống chăn được lần lượt nhấc ra…

"Ơ kìa, sao chỗ này lại có cái lỗ chuột thế này?" – Một người phụ nữ phía sau bất chợt lên tiếng, giọng vừa ngạc nhiên vừa tò mò.

"Ở đâu, để tôi xem nào." – Người khác liền chen tới, mắt nhìn quanh.

Tường nhà mà có lỗ chuột thì quả là kỳ quặc. Lưu Tú Trân nghi ngờ, liền bước lại gần, cúi xuống quan sát. Cô nhẹ nhàng đưa tay vào thăm dò – không ngờ bên trong lại là một khoảng trống rộng rãi hơn tưởng tượng. Không có xác chuột, cũng chẳng có mùi hôi. Chỉ có một vật nhỏ lạnh toát nằm gọn trong lòng bàn tay cô khi rút ra.

"Cái gì đây?" – Cô cau mày nhìn kỹ. Là một chiếc chìa khóa, trông khá cũ nhưng vẫn còn nguyên vẹn.

Cùng lúc đó, bên kia cũng đã kéo hết đệm chăn lên, tìm kiếm kỹ lưỡng. Liễu Vân Sương không đứng yên, cô bước nhanh lại, tay lật chiếu kiểm tra. Dù đang đi giày, cô vẫn tránh giẫm lên giường. Chiếc chiếu vừa nhấc lên, bên cạnh cũng bất ngờ bị kéo theo, để lộ một mảng khác lạ ngay sát mép cửa sổ, chỗ giáp ranh với bức tường.

"Ơ, sao lại thế này?" – Giọng cô trầm thấp mà rõ ràng, kéo theo sự chú ý của mọi người.

Bên dưới tấm ván kia là một mảnh sắt được gắn kín, trên đó có gắn một ổ khóa nhỏ.

Lưu Tú Trân giật mình, mắt nhìn ổ khóa rồi lại nhìn chiếc chìa trong tay. Cô thử tra chìa vào – tiếng “cạch” vang lên khô khốc, rõ ràng.

Ổ khóa bật mở.

"Đừng có động vào đồ của tao!" – Bên ngoài, tiếng hét chói tai vang lên, là của bà cụ Hứa. Mụ ta nghe thấy động liền điên cuồng gào thét, nhưng đã bị Trương Trường Minh cùng mấy người khác giữ chặt lấy, không để bà ta xông vào.

Hứa Lam Hải cũng bị chặn ngoài cửa, sắc mặt đỏ gay, lo lắng nhìn vào.

"Chủ nhiệm Lưu, mau xem bên trong là cái gì!" – Có người sốt ruột thúc giục.

Không khí trong phòng chợt trở nên ngột ngạt, ai nấy đều dán mắt vào. Khi tấm sắt được kéo ra, đập vào mắt họ là một hộc tủ nhỏ được giấu kỹ lưỡng. Trong đó có hai gói đồ được bọc cẩn thận bằng khăn tay.
 
Trọng Sinh Thập Niên 80: Người Mợ Ác Độc Không Muốn Làm Tốt Thí
Chương 78



Trần Sở Nga nhanh tay chụp lấy một gói, còn Lưu Tú Trân giữ chặt lấy gói còn lại.

"Là một đôi vòng bạc… còn có cả cái khóa trường mệnh nữa!" – Giọng nói không giấu nổi sự ngạc nhiên. Không phải vàng bạc châu báu, nhưng ở cái thời buổi này thì mấy thứ ấy cũng đủ để khiến người ta đỏ mắt.

"Chỗ tôi toàn là tiền." – Giọng Lưu Tú Trân run run, hai tay cầm chặt tập giấy bạc.

Tiếng xôn xao bên ngoài càng lúc càng lớn. Ai nấy đều muốn biết rốt cuộc bên trong có bao nhiêu tiền.

"Đếm nhanh lên, xem được bao nhiêu, mua được mấy cân gạo?" – Có người giục.

"Ừ!" – Lưu Tú Trân gật đầu, ngồi xuống đất đếm. Sáu xấp tiền dày cộm, chưa kể một mớ lẻ được gói riêng.

"Trời đất, cả đời tôi chưa từng thấy nhiều tiền như vậy!" – Một người phụ nữ thốt lên, mắt sáng rực.

"Suỵt!" – Trần Sở Nga vội đưa tay lên ra hiệu im lặng.

Không ai dám phá ngang – đếm nhầm một lần là phải làm lại từ đầu.

"Sáu trăm bốn mươi tám đồng năm hào bảy xu…" – Giọng Lưu Tú Trân vang lên rõ mồn một.

"Trời ơi, vậy mà tích được từng ấy tiền…" – Liễu Vân Sương hít sâu một hơi. Ở đội sản xuất, sau khi chia lương thực xong, mỗi người chỉ được mấy chục đồng một năm. Còn mụ già kia, âm thầm tích cóp được cả núi tiền, đúng là cáo già.

"Mua được bao nhiêu lương thực đây, hơn một nghìn cân chứ ít gì…" – Có người khẽ thì thầm.

Mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía hai cán bộ. Lưu Tú Trân cầm cả xấp tiền bước ra, miệng reo lên:

"Đại đội trưởng, có hơn sáu trăm đồng đấy!"

Không chịu kém, Trần Sở Nga giơ luôn gói đồ mình đang giữ:

"Còn có một đôi vòng bạc và cái khóa trường mệnh, nặng lắm."

Lúc này, bà cụ Hứa không chịu nổi nữa. Mụ ta giãy giụa thoát ra được, lao tới giật phăng mấy món đồ trên tay Trần Sở Nga.

"Đây là đồ của tôi, dựa vào đâu mà các người lấy?" – Mụ gào lên, ánh mắt đỏ ngầu như dã thú.

Trần Sở Nga không phòng bị, bị giật mất. Nhưng Lưu Tú Trân thì không. Cô lùi lại một bước, giữ chặt tiền.

"Cô định làm gì? Cướp à? Là cán bộ mà không biết phân rõ đúng sai, mau trả tiền lại cho tôi!" – Mụ ta giở giọng đe dọa.

Nhưng lần này, Lưu Tú Trân không nhượng bộ. Giọng cô dứt khoát:

"Bà Hứa, bà đừng có làm trò nữa! Chính Hứa Lam Xuân đã nói, nếu tìm được đồ thì sẽ đem ra mua lương thực cho cả đội sản xuất. Bây giờ bà làm vậy là sao hả?"

Đám đông cũng bắt đầu xôn xao. Bà cụ Hứa thấy thế, liền nổi điên, nhào tới định giật cả đống tiền:

"Đây là tiền của tôi! Tôi thích làm gì thì làm! Hứa Lam Xuân nói sẽ dùng tiền của Liễu Vân Sương mua lương thực, không phải tiền tôi! Giờ lại định moi của tôi à? Không có cửa!"

Câu nói này chọc giận tất cả. Một người đàn ông hét to:

"Nhà họ Hứa định đùa chúng tôi đấy à? Có tiền mà không bỏ ra, còn muốn lấy của người khác? Mai mốt chắc tới lượt nhà tôi cũng bị lục tung!"

"Cứ thế này thì tôi nói thật, ngân hàng huyện chắc cũng bị họ ‘đào mộ’ sớm thôi!" – Một người khác châm chọc khiến cả đám cười ồ lên, nhưng ánh mắt thì đầy căm phẫn.

"Hừ, đúng là không biết xấu hổ. Cái gì tốt cũng muốn vơ vào, giờ có tiền cũng không chịu bỏ ra. Đội trưởng, đuổi họ đi cho rồi!"

"Đúng đấy, bảo họ cuốn xéo đi!"

Tiếng người bùng nổ như nước vỡ bờ. Bà cụ Hứa không chịu nổi nữa, quay người bỏ chạy vào nhà, đóng cửa cái "rầm".

"Muốn lấy tiền của tôi à? Nằm mơ đi!"

Liễu Vẫn Sương đứng giữa sân, thấy xem kịch đã đủ rồi cô nhìn thẳng vào Hứa Lam Xuân, giọng đầy mỉa mai:

"Hứa Lam Xuân, tôi cứ tưởng cô có giác ngộ, nào ngờ hóa ra chỉ là mang chúng tôi ra làm trò cười. Cô có biết chúng tôi vừa gặp nạn không? Mọi người bận tối mắt tối mũi, lo khắc phục hậu quả, nước cũng chẳng có thời gian mà uống. Còn cô thì làm trò gì thế này? Tự dựng kịch bản, rồi biến người khác thành vai hề cho cô xem?"

Lời vừa dứt, ánh mắt mọi người đều đổ dồn về phía Hứa Lam Xuân. Cô ta đứng đó, vẻ mặt lúng túng, chẳng còn vẻ đoan trang như trước.

"Liên quan gì đến tôi? Giờ chị tìm tôi làm gì?" — giọng cô ta nhạt toẹt, rõ ràng muốn phủi sạch.

"Ồ, vậy chuyện cô nói sẽ mua lương thực giúp mọi người cũng là nói cho vui à?"

Hứa Lam Xuân hừ lạnh, khoanh tay, thản nhiên đáp:

"Tôi có nói gì đâu, là mấy người tự nghĩ vậy đấy chứ. Hơn nữa, số tiền đó là của mẹ tôi, không dính dáng gì đến tôi. Nếu mọi người muốn, cũng phải hỏi xem bà cụ có đồng ý hay không. Ở đây có đại đội trưởng, có đồng chí công xã, cũng không thể để các người trắng trợn cướp đoạt chứ!"

Lời lẽ chẳng những không biết điều mà còn trịch thượng, khiến cả sân đều xì xào. Cô ta đúng là không còn giữ chút mặt mũi nào nữa.

Trương Trường Minh cau mày, giọng trầm xuống:

"Phải, cô nói đúng, ai cũng không thể thay mẹ cô quyết định. Nhưng tôi còn tưởng cô đã tự giác, muốn gánh vác trách nhiệm, nào ngờ... Được thôi, sau này đừng tự tiện đứng ra nữa. Đồ của mẹ cô thì cô không có quyền quản, nhưng đồ của người khác, ví như của đồng chí Liễu Vân Sương hay bất kỳ ai trong đội này, cô cũng không có quyền đụng đến, rõ chưa?"

Hứa Lam Xuân hơi cúi đầu, không phục nhưng cũng không dám cãi lại. Dù sao đây cũng là kết cục nhẹ nhất với cô ta rồi.

"Vậy... đại đội trưởng cũng sẽ không vì chuyện nhà tôi chưa đóng góp mà ghi hận trong lòng, đuổi cả nhà chúng tôi khỏi đội sản xuất chứ?"

Câu nói vừa thốt ra, sắc mặt Trương Trường Minh thay đổi. Đây rõ ràng là chạm vào điểm mấu chốt của anh ta rồi. Nhưng anh vẫn cố giữ bình tĩnh.

"Tất nhiên là không, nhưng chuyện lần này là các người sai trước. Còn đến cửa gây sự, đánh người bị thương, phải lập tức xin lỗi đồng chí Liễu Vân Sương! Ngoài ra, nếu có thiệt hại gì, phải chịu trách nhiệm."

Ngầm ý rất rõ ràng — có thể bỏ qua chuyện đánh nhau, nhưng không có nghĩa là không phải đền bù nếu có tổn thất.
 
Trọng Sinh Thập Niên 80: Người Mợ Ác Độc Không Muốn Làm Tốt Thí
Chương 79



"Vậy còn anh hai tôi? Bị chị ta đánh đến chảy máu. Mẹ tôi cũng thế, bị đẩy ngã một cú nặng đến mức không đứng dậy nổi, cũng là do chị ta gây ra! Ngay cả tôi đây cũng bị đánh. Mấy chuyện đó sao anh lại không nhắc đến? Đại đội trưởng, tôi biết vợ anh thân thiết với Liễu Vân Sương, nhưng làm người đứng đầu mà để tình riêng chen vào việc công thì không hay đâu!"

Giọng nói ấy vừa dứt, cả đám người xung quanh liền rì rầm bàn tán.

Liễu Vân Sương nghiêng đầu, lạnh lùng hừ một tiếng, đưa tay ngăn Trần Sở Nga đang sắp bùng nổ:
"Được thôi, các người ai cũng bị thương, lần này tôi coi như nể mặt mà bỏ qua. Nhưng nhớ kỹ, sẽ không có lần sau! Nếu tái phạm, đừng trách tôi không khách khí, cả nhà họ Hứa đừng mong yên ổn mà sống!"

Trần Sở Nga nóng nảy bước lên, vẻ mặt đầy lo lắng:
"Vân Sương, cô không cần phải nhân nhượng nữa, lần này phải dạy cho bọn họ một bài học nhớ đời!"

"Không sao đâu, Sở Nga. Tôi biết mình đang làm gì."
Liễu Vân Sương nhẹ nhàng trấn an.

Vợ chồng Trương Trường Minh trong lòng biết rõ ràng, Liễu Vân Sương nhượng bộ chỉ vì sợ họ lâm vào thế khó xử. Hai người đều cảm thấy vừa áy náy, vừa bối rối.

Lúc này, đồng chí công xã cũng hiểu chuyện đã đi đến hồi gay gắt, vội đứng ra hòa giải:
"Thôi nào, chuyện cũng đã đến nước này rồi thì bỏ qua đi. Dù sao cũng là người cùng đội sản xuất, không có gì mà không thể tha thứ. Mỗi người nhường một bước, coi như không có chuyện gì xảy ra. Đại đội trưởng Trương, cậu thấy sao?"

Lời nói đã mở đường, Trương Trường Minh còn có thể làm gì?
"Được. Vậy kết thúc ở đây. Nhưng mà người nhà họ Hứa, nghe cho rõ đây. Từ nay về sau, không được phép làm phiền bốn mẹ con Liễu Vân Sương. Cũng đừng bén mảng đến nhà họ Liễu. Mọi người đều giám sát, ai vi phạm, tôi lập tức báo công xã, không cần nói thêm gì nữa."

Lời vừa là cảnh cáo, cũng vừa là một lời đảm bảo công khai trước mặt bao người cho mẹ con Liễu Vân Sương.

"Được rồi, giải tán hết đi!" – Trương Trường Minh thở dài, chán nản quay lưng, chẳng buồn ở lại thêm một phút.

Liễu Vân Sương cùng Trần Sở Nga và Lưu Tú Trân rảo bước về hướng nhà cũ họ Liễu. Trên đường, cô tiễn đám người giữ trẻ rồi cúi đầu cảm ơn rối rít.

Khi quay lại, cô liền thấy đôi mắt đỏ hoe của Trần Sở Nga:
"Vân Sương, xin lỗi… Để cô phải chịu uất ức lớn như vậy!"

Dứt lời, cô ấy nhào vào lòng Liễu Vân Sương.
Cô vỗ nhẹ lưng bạn, không khỏi thấy bất ngờ:
"Được rồi mà, không sao nữa đâu. Vào nhà đi, Sở Nga. Ở ngoài này nhiều người lắm."

"Ừ, vào nhà nói chuyện đi. Đừng khóc nữa."
Lưu Tú Trân cũng dịu giọng khuyên nhủ.

Ba người dìu nhau vào gian nhà phía Tây. Liễu Vân Sương liếc mắt ra hiệu cho Hứa Tri Tình, cô bé lập tức hiểu ý, dắt em trai và em gái về gian Đông, tiện tay đưa cả Đại Tráng theo.

"Vân Sương," Trương Trường Minh nói khẽ, "Tôi biết cô làm vậy là để không làm khó tôi. Ân tình này, vợ chồng tôi sẽ nhớ mãi."

Thật ra, xét cho cùng, chuyện hôm nay rõ ràng là lỗi bên nhà họ Hứa. Nhưng Liễu Vân Sương lại chẳng truy cứu đến cùng. Đơn giản là vì Hứa Lam Xuân đã dùng chuyện này để ép Trương Trường Minh – trước mặt đồng chí công xã thì không phải chuyện nhỏ.

"Tôi nói chứ, Hứa Lam Xuân đúng là cáo đội lốt cừu! Bình thường nhìn khéo léo, ngoan ngoãn, ai ngờ là loại người như thế!"
Trần Sở Nga bực bội.

"Không sao đâu. Mọi người đã giúp tôi thế này, tôi còn muốn làm khó thêm sao được? Huống hồ tôi cũng đã làm Hứa Lam Hà bị thương, chỉ tiếc là bọn nhỏ cũng bị đánh… Tôi thấy trong lòng rất khó chịu."

Liễu Vân Sương thở dài nặng nề.

"Đáng đời hắn ta! Sao cô không chém chết luôn đi cho xong? Đồ đàn ông không ra gì!"
Trần Sở Nga phẫn nộ, vừa nói vừa siết chặt tay. Chỉ nghĩ đến những tháng ngày cực khổ của mấy mẹ con họ, cô đã thấy lòng như lửa đốt.

"Được rồi, lời này sau này đừng nói nữa." – Lưu Tú Trân nhẹ giọng nhắc nhở – "Nếu thực sự giết người, Vân Sương phải đền mạng đó. Với lại, cô là vợ đại đội trưởng, nên cẩn trọng trong lời nói việc làm, kẻo bị người ta bắt thóp."

"Hừ, tôi không sợ! Là vợ đại đội trưởng thì không được nói lời thật lòng sao?"

Trần Sở Nga vẫn không phục.

"Sở Nga, tôi biết cô bênh tôi, nhưng chủ nhiệm Lưu nói đúng. Chúng ta không thể vì giận quá mất khôn, để kẻ xấu có cơ hội lợi dụng. Chuyện này cũng coi như bài học cho tôi, sau này tôi sẽ cẩn thận hơn."

Nghe vậy, Trần Sở Nga lại đỏ mắt, nước mắt rơi từng giọt:
"Tôi chỉ thấy tủi thân cho cô… Một người phụ nữ phải gánh vác như vậy, lại còn ba đứa nhỏ, không biết trong lòng chúng nó đau thế nào… Sao số cô lại khổ như vậy chứ?"

"Thôi nào, đừng khóc nữa…"

Hai người lại dỗ dành một hồi, cuối cùng Trần Sở Nga mới nín. Tính tình cô ấy nóng nảy, thẳng thắn, hôm nay phản ứng như thế là vì thật lòng tức giận, cũng vì thật lòng thương Vân Sương.

Liễu Vân Sương biết rõ điều đó. Cô không hối hận, xem như đã trả hết nợ duyên kiếp trước.

Khi trời dần tối, hai người kia cũng phải về. Liễu Vân Sương tiễn khách rồi gọi ba đứa con lại. Hứa Tri Tình mắt đỏ hoe, rõ ràng vừa mới khóc.

"Tri Ý đâu rồi?"

"Em ngủ rồi mẹ. Con đặt em nằm trên giường đất ở phòng Đông."

"Ừ, con làm tốt lắm. Hôm nay để các con chịu tủi thân rồi…"
Cô vừa nói vừa xoa đầu con gái, rồi xoa luôn đầu con trai thứ hai.

"Mẹ, thật ra lúc đó bọn con định chạy ra ngoài, nhưng Hứa Tri Vi chặn lại, còn muốn cướp em Tri Ý đi!"

Hứa Tri Lễ nghiến răng, trong mắt tràn đầy uất hận.

"Mẹ biết. Nhưng hôm nay các con đã cố gắng bảo vệ em, dù thành hay bại, mẹ đều rất tự hào. Cả nhà đồng lòng, điều đó còn quý hơn vàng bạc."

"Nhưng mẹ ơi, con vẫn không hiểu… Sao mẹ lại đồng ý cho họ vào lục soát nhà mình? Nhỡ họ tìm thấy…"

"Không có nhỡ gì cả. Tri Tình, Tri Lễ, sau này có ai hỏi, các con cứ nói nhà mình chẳng có gì đáng giá, đang sống rất khó khăn, nghe chưa?"

Hai đứa bé tuy nhỏ nhưng không ngu ngốc, lập tức hiểu ra, gật đầu lia lịa.
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back