Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Tôi Mang Theo Đám Nhãi Con Ở Nhà Trẻ Đi Cầu Sinh

[BOT] Mê Truyện Dịch
Tôi Mang Theo Đám Nhãi Con Ở Nhà Trẻ Đi Cầu Sinh
Chương 190: Chương 190



Trên đường trở về căn cứ, từ trong miệng Diệp Thạch Lục Thích Mê biết được tình hình chung của thế giới này.

Đây là một thế giới bị rất nhiều Quỷ Tạp Tử làm cho ô nhiễm, sau khi không cẩn thận đụng phải nó, sẽ làm cho ý thức của con người trở nên hỗn loạn ở các mức độ khác nhau.

Quỷ Tạp Tử là tên gọi do các nhân viên tinh lọc đầu tiên đặt cho thứ đồ vật gây ô nhiễm này, từ [Quỷ] có nghĩa là [quỷ kế đa đoan, mưu mô xảo quyệt], [Tạp Tử] có nghĩa là [thứ gì đó, đồ vật], ghép lại một chỗ sẽ thành [thứ đồ vật quỷ kế đa đoan, mưu mô xảo quyệt], vừa rõ ràng lại dễ nhớ, vì thế nó dần dần trở thành cách gọi được phổ biến ở tại thời điểm hiện tại.

Nhân viên tinh lọc là những người có trách nhiệm thực hiện nhiệm vụ của chính phủ điều tra và tinh lọc sự ô nhiễm do Quỷ Tạp Tử gây nên.

Theo kết quả điều tra của các thế hệ nhân viên tinh lọc cho thấy, Quỷ Tạp Tử và vật chất tối được coi là họ hàng gần, đều sẽ vô tình kéo theo con người vào trong kết giới, nhưng điểm khác biệt giữa hai thứ này chính là, Quỷ Tạp tử càng tiếp cận với sự xâm lấn gây ô nhiễm của dữ liệu thế giới hai chiều hơn, kéo ý thức của con người ở không gian thứ ba vào trong thế giới phẳng của không gian thứ hai, với lượng thông tin khổng lồ khó có thể phân biệt được thật giả công kích ý thức khiến cho con người sinh ra một loạt nhận thức sai lầm.

Một khi Quỷ Tạp Tử đã triển khai kết giới nó sẽ lặng lẽ ẩn nấp bên trong thế giới phẳng hai chiều, chỉ có thể dựa vào ý thức có cường độ cao của nhân viên tinh lọc sau

khi xâm nhập vào, tìm ra được nó từ bên trong và sau khi tinh lọc món đồ vật đó thì mới có thể cởi bỏ kết giới ra bên ngoài.

Trong thế giới này, bình thường mà nói, giá trị SAN của con người phải ở mức 50 trở lên trong thời gian dài, mới không có khả năng phát sinh thay đổi nhận thức.

Giá trị SAN từ trong khoảng 40 đến 50 là con người đang một sự nhầm lẫn ý thức nhẹ, với các triệu chứng như mất trí nhớ và có thể hồi phục nhanh chóng sau khi được điều trị.

Giá trị SAN từ 20 đến 40 thuộc loại ý thức bị hỗn loạn trung bình, dễ dàng sinh ra các triệu chứng như tự nghi ngờ, trí nhớ bị lẫn lộn, thủ tục điều trị sẽ rườm rà hơn một chút, nếu không sẽ không dễ dàng hồi phục lại bình thường.

Nhưng nếu giá trị SAN thấp hơn 20, đó chính là ý thức của con người đã bị hỗn loạn cực kỳ nghiêm trọng.

Nếu như đến tình trạng này, con người bị ô nhiễm cơ bản chỉ có hai con đường.

Người có ý chí kiên cường sẽ xuất hiện hành vi tự đánh thức ý thức của bản thân, dần dần khôi phục giá trị SAN đạt tới mức trung bình, bình thường những người như vậy đến cuối cùng đều có thể khôi phục lại bình thường. Nhưng những người có ý chí yếu kém hơn thì sẽ hoàn toàn bị Quỷ Tạp Tử dắt mũi dẫn đi, trở thành phương tiện di chuyển của ngọn nguồn sự ô nhiễm, lưu lạc thành [Kẻ phá hoại] của thế giới này.

Một khi kẻ phá hoại được hình thành, chỉ cần người đó chạm vào bất cứ đồ vật gì, thì đồ vật đó sẽ có xác suất 80% trở thành Quỷ Tạp Tử, gây ra hậu quả nghiêm trọng cho thế giới.

Chỉ cần nhân viên tinh lọc phát hiện ra kẻ phá hoại, chức trách của họ chính là xử lý ngay tại chỗ, căn bản không được phép do dự.

Theo như sự phân tích của Diệp Thạch Lục, chiếc điện thoại di động kiểu cũ kia là một con Quỷ Tạp Tử đã bị ô nhiễm, có lẽ sau khi Thích Mê không cẩn thận tiếp xúc với chiếc điện thoại di động kiểu cũ kia đã bị nó kéo vào thế giới phẳng hai chiều bên trong chiếc điện thoại di động.

Lúc anh ta phát hiện ra Thích Mê, giá trị SAN của cô đã giảm xuống chỉ còn có 15, thuộc loại ý thức bị hỗn loạn cực kỳ nghiêm trọng. Ôm thái độ thử xem, anh ta lẻn vào thế giới phẳng bị ô nhiễm, mượn thân thể của Lâm Phượng Tùng ngăn cản Thích Mê g.i.ế.c người, tiến hành các thao tác gọi ý thức của cô trở về, nếu giá trị SAN của Thích Mê không thể nào khôi phục thậm chí rớt xuống thấp hơn, anh ta cũng chỉ có thể xử quyết cô ngay tại chỗ.

Thích Mê như có điều suy nghĩ: "Ý của anh là, nếu như vừa rồi tôi không tỉnh lại, anh sẽ g.i.ế.c c.h.ế.t tôi?"

"Trên lý thuyết là như vậy... Nhưng mà giá trị SAN của cô hiện tại đã tăng trở lại, đã thoát khỏi nguy hiểm, tôi tin tưởng sau khi trải qua trị liệu cô nhất định sẽ có thể khôi

phục lại bình thường rất nhanh." Anh ta cảm thấy hiện tại bàn luận về đề tài g.i.ế.c hay không g.i.ế.c này có chút xấu hổ, Diệp Thạch Lục ngượng ngùng mím môi, chuyển đề tài.

“À.” Thích Mê tiếp tục nhìn thẳng về phía trước.

Cô hỏi như vậy cũng không phải vì để trách cứ Diệp Thạch Lục, chỉ là hiện tại đầu óc cô vẫn rất choáng váng, nghe tin tức đều vào bằng tai trái ra bằng tai phải, vậy nên phải hỏi lại xác nhận một lần mới có thể tiếp thu được.

Trong lúc yên tĩnh, Diệp Thạch Lục âm thầm thở dài.

Thật ra hiện tại anh ta nghĩ lại vẫn cực kỳ sợ hãi.

Anh ta thông qua khảo hạch được lên làm nhân viên tinh lọc mới được có ba ngày, thuộc về cơ cấu nhân viên tinh lọc sơ cấp cấp bậc thấp nhất, hôm nay nhiệm vụ chính của anh ta chính là tiến hành lục soát Quỷ Tạp Tử ở trong thành phố, một khi phát hiện ra hiện tượng quỷ dị thì phải nhanh chóng báo cáo cho cấp trên đến bọn họ cho người để xử lý, ngay cả trang bị hỗ trợ được phát ra lúc đó cũng còn chưa đầy đủ hết.

Lúc ấy tín hiệu máy truyền tin của anh ta không được tốt, hoàn toàn không thể nào liên lạc được với cấp trên, lại nhìn ba nhóc con khóc lóc quá đáng thương, đầu óc nóng lên đã tự ra chủ ý nhúng tay vào việc này.

Bây giờ suy nghĩ lại... Thật sự cảm thấy lúc đó đầu óc anh ta nhất định đã bị lừa đá!
 
Tôi Mang Theo Đám Nhãi Con Ở Nhà Trẻ Đi Cầu Sinh
Chương 191: Chương 191



May mắn là giá trị SAN của cô gái này đã khôi phục, nếu như không khôi phục được thì sao? Nếu cô gái này biến thành kẻ phá hoại thì phải làm sao?

Ôi- - vừa nghĩ lại đã cảm thấy thật đáng sợ.

Diệp Thạch Lục đang nghĩ ngợi lung tung, chợt nghe thấy Thích Mê hỏi: "Phía trước chính là căn cứ à?”

Anh ta ngước mắt nhìn lướt qua, gật đầu.

Cách đó không xa có một chiếc lồng sinh thái hình bán cầu trong suốt khổng lồ vây quanh một bộ phận nhà cao tầng ở trong đó. So với những tòa nhà lâu năm không tu sửa nhìn thấy ở ven đường, những tòa nhà trong lồng sinh thái này mới hơn nhiều, tường ngoài của tòa nhà cao nhất được lát bằng kính, dưới ánh sáng mặt trời chiếu rọi hiện ra màu sắc rực rỡ, vô cùng có cảm giác tuyệt vời về sự lợi hại của khoa học kỹ thuật.

Đi thêm một đoạn nữa, sau khi cách căn cứ ngày càng gần, Thích Mê phát hiện giữa những tòa nhà hiện đại hóa kia trồng không ít cây cối xanh um tùm, một bộ phận con người đang ngồi vây quanh dưới bóng cây vừa nói chuyện vừa cười đùa, bộ dạng rất vui vẻ thoải mái.

Cùng với cảnh phố xá thê lương một đường chạy tới hình thành nên sự đối lập rất lớn.

“Xem đi, không phải tôi đã nói với cô căn cứ là nơi an toàn nhất hay sao, ở đằng kia còn có không ít ông cụ già đang chơi cờ nói chuyện phiếm đó, nơi nguy hiểm nào lại có cảnh tượng như vậy chứ?" Diệp Thạch Lục đắc ý nhướng mày, trong lời nói tràn đầy sự tự hào đối với căn cứ này.

“Ừ, đúng là không tệ.”

Thích Mê thấy một màn hài hòa này, khóe môi cũng không tự giác giương lên.

Vài phút sau, Diệp Thạch Lục dừng xe máy ở bên ngoài lồng sinh thái trong suốt, lấy máy truyền tin ra.

Thích Mê ôm bọn nhỏ từ trên xe xuống, đứng ở một bên chờ. Nhìn từ khoảng cách gần như vậy, cô phát hiện lồng sinh thái này giống như một cái bong bóng thật lớn, chỉ dựa vào một lớp màng mỏng bao phủ khu vực này, giống như chỉ cần dùng kim đ.â.m nhẹ nhàng một cái thì nó sẽ bị vỡ ra.

Ba thằng nhóc nảy sinh sự hiếu kỳ, đang chuẩn bị dùng bàn tay nhỏ bé của mình đi đụng thử một cái, ngay lập tức đã bị Diệp Thạch Lục tinh mắt quát ngừng lại: "Không được đụng chạm lung tung, nếu không sẽ phát động đội bảo an của căn cứ đến đây!"

Cháu xin lỗi...

Ba đứa nhỏ ngoan ngoãn buông tay.

Sau một hồi điện tín vang lên, máy truyền tin của Diệp Thạch Lục rốt cục đã có hồi âm.

Giọng nói dịu dàng của một người phụ nữ từ trong đó chậm rãi truyền đến: "Xin chào, đây là phòng khám y tế, xin hỏi anh cần trợ giúp gì vậy?"

Diệp Thạch Lục: "Tôi là nhân viên tinh lọc số hiệu C4859 Diệp Thạch Lục báo cáo, trên đường đi tôi gặp một người phụ nữ đang ở mức độ hỗn loạn ý thức trung bình mang theo ba đứa trẻ có ý thức bình thường, đề nghị phòng khám y tế cho người đến tiến hành kiểm tra sức khỏe cơ bản cho bọn họ."

“Đã hiểu, chúng tôi sẽ lập tức cho người tới đó.”

Nói xong, đối phương cắt đứt truyền tin.

Thích Mê không nghĩ tới tiểu đội y tế ở đây vừa nói “lập tức” tới thì sẽ thật sự là “lập tức” tới, cả người cô đều có cảm giác mệt mỏi đang chuẩn bị tìm một chỗ để ngồi, vừa mới cúi người xuống, đã nghe thấy tiếng xe cứu thương và chiếc xe cứu thương lóe lên ánh sáng màu xanh từ sâu trong thành phố gào thét mà đến.

Cô đành phải đứng thẳng dậy, liếc mắt nhìn một cái, nghênh đón nụ cười đắc ý của Diệp Thạch Lục: "Cô xem, hiệu suất làm việc của căn cứ chúng tôi có phải là siêu lợi hại hay không?"

Thích Mê nhếch khóe miệng.

Ngay tại mấy giây nói chuyện của bọn họ, chiếc xe cứu thương đã dừng ở một địa phương cách bọn họ không xa, một vài y tá xếp hàng mang theo loại hòm nhỏ dùng để chữa bệnh chạy tới, rất trật tự đặt tấm thẻ ở trước n.g.ự.c lên trên lồng sinh thái thay phiên nhau tiến hành quét thông tin.

Khi âm thanh của trí tuệ nhân tạo thông báo cho phép bọn họ được đi qua, lồng sinh thái trong suốt lập tức tự động mở ra một cánh cửa hình bán nguyệt, vài người y tá mang vẻ mặt lo lắng từ trong đó chạy ra.

“Ai là bệnh nhân có ý thức hỗn loạn trung bình?" Y tá hỏi Diệp Thạch Lục.

Không đợi Diệp Thạch Lục trả lời, Thích Mê đã ngoan ngoãn giơ tay lên: "Là tôi…”

"Cô đừng nhúc nhích, giữ vững nhịp thở, học theo nhịp thở của tôi, thở ra... hít vào... thở ra...hít vào…" Mấy y tá lập tức vây quanh Thích Mê, đỡ cô ngồi xuống.

Thích Mê cảm giác mình không giống như là một bệnh nhân bị hỗn loạn ý thức, mà càng giống là như một sản phụ sắp lâm bồn, học theo bọn họ điều chỉnh lại hô hấp.

Nhiệt tình đến mức cô hoàn toàn không có cách nào cự tuyệt.

Những cô y tá nhỏ này mặt ngoài nhìn rất hỗn loạn, líu ra ríu rít, nhưng động tác lại không hiểu sao rất trật tự, từng việc từng việc không hề để xảy ra sai lầm.

[Cảnh báo! Trị số SAN 38, đã thấp hơn mức bình thường 50, người này đang trong tình trạng hỗn loạn ý thức trung bình.]

Cô y tá lấy dụng cụ đo cho cô xong lập tức lấy mấy viên thuốc từ trong hộp y tế ra đưa cho cô: "Nào, uống nó xong sẽ đỡ hơn rất nhiều.”

Thích Mê nhìn những viên thuốc màu xanh kỳ quái này, không nhúc nhích.

Giống như nhìn ra sự nghi ngờ của cô, cô y tá nhỏ lập tức cầm lấy một viên bỏ vào trong miệng, cười nói: "Yên tâm đi, những viên thuốc này tuyệt đối an toàn, không tin cô nhìn xem...... A --" Nói xong cô ấy lập tức nuốt viên thuốc trong miệng xuống, há miệng về phía cô ý bảo cô nhìn xem.

Thích Mê vô thức quét mắt nhìn Diệp Thạch Lục, mặc kệ nói như thế nào Diệp Thạch Lục cũng đã cứu cô một mạng, ít nhiều cô cũng hơi tín nhiệm anh ta.

Thấy anh ta gật đầu, cô mới chậm rãi cầm lấy mấy viên thuốc màu xanh này, bỏ vào trong miệng.
 
Tôi Mang Theo Đám Nhãi Con Ở Nhà Trẻ Đi Cầu Sinh
Chương 192: Chương 192



Vỏ của những viên thuốc này được bọc đường, không đắng, sau khi nhanh chóng nuốt xuống trong miệng còn có thể lưu lại vị ngọt nhàn nhạt.

Để đảm bảo an toàn, kế tiếp cô y tá nhỏ lại dùng dụng cụ đo cho ba đứa nhỏ một chút, tất cả đều có giá trị SAN bình thường.

"Cô gái này cần phải đi bệnh viện để tiến hành điều trị đặc biệt, ngoại trừ giá trị SAN quá thấp, xương cốt trên người cô ấy cũng bị nứt ở rất nhiều chỗ." Y tá ngẩng đầu hỏi Diệp Thạch Lục, "Trưởng quan, anh phát hiện cô ấy ở đâu vậy? Vì sao trên người cô ấy lại có nhiều vết thương như vậy?””

Những lời này khiến cho Diệp Thạch Lục phải hỏi lại: "Bị thương? Không có, tôi không hề phát hiện trên người của cô ấy bị thương.”

Anh ta quay đầu nhìn về phía Thích Mê, Thích Mê cũng mang vẻ mặt mờ mịt giống như vậy: "Trên người của tôi có vết thương sao? Tôi không hề cảm thấy đau đớn gì cả.”

"Giá trị SAN của cô quá thấp, nó đã can thiệp vào hệ thống thần kinh và làm giảm cảm giác đau của cô, vì vậy chắc chắn cô sẽ không cảm thấy đau đớn", Cô y tá nhỏ giải thích, "Cô có cảm thấy rất mệt mỏi và hoàn toàn không muốn di chuyển hay không?"

Thích Mê nghĩ nghĩ, gật đầu: "Có.”

“Vậy thì đúng rồi, đây là tín hiệu cơ thể phát ra cho cô, cho thấy cô nên được nghỉ ngơi.”

Lúc này, đứa bé mập mạp nhất giơ tay lên: "Dì y tá, vết thương trên người cô Thích đều là bị đám quái thú rất đáng sợ rất đáng sợ đánh! Mấy trăm con quái thú cùng giơ nắm đ.ấ.m lên đánh nhau với cô Thích, cô Thích mới bị thương!”

“Làm gì có tới mấy trăm con cơ chứ? Tối đa là tám con, mấy trăm con quái thú

cùng nhau đánh cô Thích, vậy thì cô Thích của chúng mình còn có thể sống được hay sao!"

Cô y tá nhỏ nghe mấy đứa nhỏ tranh luận, yên lặng lấy dụng cụ từ trong hộp y tế ra, đo lại nhiệt độ trên trán cho bọn họ.

“Giá trị SAN này cũng không thấp... " Y tá nói thầm trong lòng, vậy thì tại sao bọn nhóc vẫn còn nói mê sảng như vậy nữa?

Lại nhìn Thích Mê, vẻ mặt của cô cùng với cô y tá nhỏ không khác nhau nhiều lắm, đều là một bộ cảm giác nghe không hiểu, giống như hai thằng nhóc này dường như đang nói chuyện của người khác vậy.

Biết là hỏi lại cái gì cũng sẽ không có kết quả, cô y tá nhỏ vẫy vẫy tay về phía chiếc xe cứu thương, bảo hai người trên xe đẩy chiếc xe cấp cứu đơn giản xuống dưới.

Thích Mê vừa mới nhấc m.ô.n.g ngồi lên, bỗng nhiên ý thức được một vấn đề: "Chỉ có một mình tôi đi thôi à? Vậy mấy đứa nhỏ làm sao bây giờ?””

“Chuyện này cô cứ yên tâm đi, tôi sẽ dẫn bọn nhỏ đến nhà trẻ ở trong căn cứ." Diệp Thạch Lục cười trấn an cô.

Vừa nghe thấy sắp bị tách ra khỏi Thích Mê, ba tên nhóc con đồng thời ôm lấy chân cô, nhao nhao tỏ vẻ không muốn. Mặc cho các y tá khuyên bảo như thế nào, ba tên nhóc đều ôm lấy Thích Mê không chịu buông tay......

Cuối cùng, dưới sự oanh tạc vừa khóc vừa nháo của ba đứa nhóc, các y tá đành phải thả ra, để cho đám nhóc đi cùng Thích Mê đến bệnh viện.

Bệnh viện trung tâm vừa lớn vừa rộng rãi, khắp nơi đều tràn ngập mùi nước khử trùng.

Theo như tìm hiểu, bệnh viện trung tâm này tổng cộng có năm tầng, sau khi từ đại sảnh dưới mặt đất đi vào sẽ trực tiếp tới tầng ba của bệnh viện, tầng một cùng với tầng hai đều nằm dưới lòng đất, dùng để thu nạp trị liệu cho những bệnh nhân bị hỗn loạn ý thức. Vì sợ bọn họ sẽ tạo thành sự nguy hiểm đối với các bệnh nhân bình thường khác nên bệnh viện mới cố ý ngăn cách bọn họ sắp xếp họ ở dưới lòng đất.

Từ tầng ba lên đến tầng năm là nơi dành cho những người bình thường khám chữa bệnh, không có gì khác biệt so với những cơ sở y tế bình thường trong thành phố.

Đặc thù duy nhất chính là, bệnh viện này có mấy cánh cửa thông tới tầng hai đều dùng lưới kim loại siêu thô vây quanh ba tầng trong ba tầng ngoài, lúc bình thường còn có thể dẫn điện, hoàn toàn không để cho người có ý thức hỗn loạn có thể tiếp xúc với những người khác.

Thích Mê thuộc loại người ý thức hỗn loạn trung bình, được sắp xếp vào khu trị liệu tầng dưới cùng, lại mang theo ba đứa trẻ con, y tá sợ bọn nhóc sẽ gây ồn ào quá mức làm ảnh hưởng đến sự nghỉ ngơi của các bệnh nhân khác, mới sắp xếp cho bọn họ một mình ở trong căn phòng bệnh cuối hành lang.

Bởi vì nơi này ở dưới lòng đất, chỉ có thể bật đèn lên để chiếu sáng.

Gian phòng bệnh này giống như đã thật lâu không có người quét dọn qua, vừa mở cửa ra đập vào mặt bọn họ chính là đám bụi bặm bay mù mịt, ở trên góc tường còn kết thành mạng nhện, mặt tường màu trắng bị nấm mốc ăn mòn, xuất hiện những đốm xám khó coi.

Phóng tầm mắt nhìn lại cũng chỉ có hai cái giường xếp trống rỗng, gian phòng này tuy rằng không tính là lớn, nhưng bởi vì đồ vật quá ít, vì vậy nhìn có vẻ hơi trống trải.

“Thật xin lỗi, căn phòng này đã lâu không có người ở, tôi sẽ lập tức đi tìm người đến quét dọn lại một chút." Y tá dùng tay che mũi và miệng lại, cô ta bị bụi bặm làm cho sặc đến mức ho khan không ngừng, vội vàng xoay người rời đi.

Thích Mê lấy tay quạt đám bụi làm cho người ta muốn nghẹt thở này, dắt bọn nhỏ đứng chờ ở cửa, không đi vào trước.

“Này! Cô là người mới tới đúng không? Này!”

Vừa dứt lời, một quả táo ăn thừa một nửa đột nhiên bay tới, đập vào chân Thích Mê.

Thích Mê sửng sốt, theo tiếng nói nhìn lại, trên chiếc cửa sổ nhỏ dành cho hộ lý bên trên cánh cửa của căn phòng đối diện, có khuôn mặt của một cô gái đang cố chen chúc nhìn ra bên ngoài.

Sở dĩ nói là chen chúc, bởi vì cái cửa sổ nhỏ nằm trên cánh cửa căn phòng đó thật sự quá nhỏ, kích thước chỉ lớn bằng lòng bàn tay, lúc cô gái dán cả khuôn mặt lên, thịt trên mặt đều bị chen chúc cùng một chỗ, ngũ quan biến dạng.
 
Tôi Mang Theo Đám Nhãi Con Ở Nhà Trẻ Đi Cầu Sinh
Chương 193: Chương 193



Dưới ánh đèn mờ nhạt, thình lình nhìn thấy khuôn mặt như vậy, ngay cả Thích Mê cũng bị dọa cho nhảy dựng, lại càng không cần phải nói đến bọn nhỏ, tất cả đều kêu to "Lão yêu quái tới".

Cô gái khó chịu trợn trắng mắt, "Tôi chính là nhân viên tinh lọc của căn cứ đấy nhé, chỉ là tạm thời bị nhốt ở chỗ này mà thôi, chờ tôi khôi phục tốt thì tôi có thể rời khỏi cái địa phương rách nát này!"

Thích Mê nhìn cô ta, không đáp lại.

Tuy rằng đầu óc của cô bị hỗn loạn, nhưng có một điểm cô vẫn kịp phản ứng lại--

Cái gì mà ý thức hỗn loạn, cái gì mà giá trị SAN quá thấp, thật sự nói trắng ra những người này chính là người bị mắc chứng rối loạn tâm thần, hai tầng lầu nằm dưới lòng đất của bệnh viện này kỳ thật chính là bệnh viện tâm thần, mà cô... Hiện tại chính là một bệnh nhân tâm thần có đầu óc không rõ ràng.

Cô biết mình không nên mang theo những đứa trẻ đến nơi có bầu không khí như thế này, nhưng không còn biện pháp nào khác, cô không biết mình phải trị liệu thời gian bao lâu, thật sự là không thể nào yên tâm giao mấy đứa trẻ cho những người bên ngoài được, cũng chỉ có thể mang theo bọn chúng ở bên cạnh mình.

Có lẽ do sự im lặng của Thích Mê khiến cho vị "nhân viên tinh lọc" này càng thêm hứng thú, cô ta còn mỉm cười chào hỏi: "Sau này chúng ta chính là hàng xóm ở đối diện phòng nhau rồi, tôi tên là Tống Xuân, bọn họ đều gọi tôi là Tiểu Xuân, cô tên là gì?"

Có lẽ do sự im lặng của Thích Mê khiến cho vị "nhân viên tinh lọc" này càng thêm hứng thú, cô ta còn mỉm cười chào hỏi: "Sau này chúng ta chính là hàng xóm ở đối diện phòng nhau rồi, tôi tên là Tống Xuân, bọn họ đều gọi tôi là Tiểu Xuân, cô tên là gì?"

Thích Mê liếc cô ta, thấy cô ta chớp chớp hai con mắt to nhìn mình, không tiện nhiều lần làm mất thể diện của cô ta, đành phải uyển chuyển trả lời: "Tôi họ Thích”

“Thất…?"

Tống Xuân giống như là lần đầu tiên nghe thấy họ này, nghiêng đầu hỏi lại, "Là số bảy ở trong chò trơi ghép hình à? Vậy thì sau này tôi sẽ gọi cô là Tiểu Thất nhé, được không?”

“Tùy cô.”

Thích Mê hiện tại mệt mỏi đến không chịu được, tuy rằng cả người không có chút cảm giác đau đớn nào, nhưng bản thân cô thật sự không thoải mái, chỉ đứng thôi mà đã dùng hết toàn bộ sức lực, thật sự không muốn nói chuyện với vị "hàng xóm" này. Vì thế cô quay trái quay phải, hy vọng có người nhanh chóng tới quét dọn phòng bệnh.

Như là nhìn ra được suy nghĩ của cô, Tống Xuân bĩu môi, cũng nhìn theo hướng cô nhìn: "Đừng có nhìn nữa, có trừng mắt to hơn nữa thì bọn họ cũng sẽ không tìm người tới quét dọn cho cô đâu, tự mình quét dọn qua loa một chút là được rồi, tất cả mọi người đều rất bận rộn, cô cứ tự lực cánh sinh đi.. Nhưng mà là một người hàng xóm hiền lành tốt bụng, tôi vẫn rất vui vẻ nếu như được giúp đỡ cô.”

Thích Mê còn đang suy nghĩ về ý tứ những lời nói này của cô ta, thì chợt nghe thấy một tiếng cạch cạch, Tống Xuân đã mở cửa, mặc bộ quần áo bệnh nhân cười hì hì từ trong phòng đi ra.

Thích Mê: "???”

"Đừng nhìn tôi như vậy, dù sao tôi cũng là nhân viên tinh lọc, bệnh viện cũng phải cho tôi một chút phúc lợi nho nhỏ đúng không nào?" Tống Xuân cười lắc lắc chìa khóa trên cổ tay.

Không đợi Thích Mê kịp phản ứng, cô ta nghênh ngang đi vào phòng Thích Mê, cầm lấy cây chổi dựng bên cạnh tường bắt đầu quét dọn.

Thích Mê bình thường không giỏi ứng phó với hai loại người.

Một là loại người thích khóc nhè, bởi vì cô thật sự không biết nên an ủi như thế nào. Mỗi lần mấy đứa bé khóc, cô cũng chỉ có thể ôm lấy chúng, chờ chúng khóc đủ mới thôi.

Còn có một loại chính là loại người giống như Tống Xuân, nhiệt tình đến mức quả thực không coi mình là người ngoài, giống như đã quen thuộc từ trước đến nay, hoàn toàn không có cảm giác giới hạn, loại người này cũng sẽ làm cho Thích Mê phải luống cuống tay chân.

Giống như hiện tại, cô đứng ở cửa nhìn Tống Xuân quét dọn căn phòng đến mức bụi bay đầy trời, hoàn toàn không biết mình có thể làm gì.

“Đừng có đứng ngốc như thế, mau đi lấy chậu múc nước cho tôi lau nhà." Tống Xuân chỉ huy.

“Ồ.”

Thích Mê lúc này mới kịp phản ứng, kéo bọn nhỏ qua một bên để cho bọn nhỏ đứng chờ ở đây, sau đó mới vào phòng lục từ dưới giường lấy ra một cái chậu nhựa.

Trong chậu rất bẩn, không chỉ tích một tầng bụi đất, mà còn có một con nhện khô quắt đã về Tây Thiên.

“…”

Cô khẽ nhíu mày, lấy chậu lắc lắc trên mặt đất, lấy nước từ phòng bên cạnh rửa sạch chậu, sau đó múc một chậu nước lại đây.

Thích Mê vẩy nước Tống Xuân quét, chỉ một lát sau trong phòng đã có chỗ đặt chân.

Khăn trải giường đầy bụi sau khi được hai người chung sức giũ sạch cũng có thể chấp nhận dùng được.

"Tôi rất bực mình, Tiểu Thất à, phía trước không phải còn có mấy phòng bệnh hay sao, làm sao lại hết lần này tới lần khác an bài cho cô ở trong căn phòng này cơ chứ?"

Tống Xuân ngồi ở trên giường xếp, mỗi lần di chuyển trên diện rộng, giường này đều két két một tiếng, làm cho Thích Mê rất lo lắng vấn đề giấc ngủ tiếp theo.

Nhưng Tống Xuân giống như là đã thành thói quen, cô ta xếp bằng ngồi ở trên giường, không hề bị âm thanh sắp gãy rời này làm ảnh hưởng.

“Không còn biện pháp nào, mang theo mấy đứa nhỏ thật sự không tiện, chỉ có căn phòng này là phòng đơn thôi." Thích Mê trả lời.

Tống Xuân nhìn những đứa trẻ này, hiểu rõ gật đầu: "Cũng đúng, không ai muốn ở chung một phòng với trẻ con, quá ồn ào..."

Cô ta không chút để ý quét mắt nhìn số phòng bệnh trên cửa, đột nhiên nghĩ tới cái gì, giật mình ngồi dậy từ trên giường, vội vàng hoảng hốt ngay cả giày cũng không kịp mang, kéo Thích Mê qua một bên.

Thích Mê rút tay ra: “Cô làm gì vậy?”

Tống Xuân trừng mắt nói, "Cô không nghe nói phòng 101 của bệnh viện trung tâm này có ma sao?"

Thích Mê lắc đầu, theo bản năng nhìn lên cửa, thật đúng là phòng 101.

"Tôi nói cho cô biết, căn phòng này rất tà môn, bệnh nhân ở đây sẽ không có ai có thể khôi phục lại bình thường, giá trị SAN càng ngày càng giảm xuống thấp, cuối cùng tất cả đều biến thành ngọn nguồn ô nhiễm, bị bí mật xử quyết!" Tống Xuân thần bí giải

thích cho cô, thân thể đã không tự giác nghiêng về phía cửa, "Không được, sao tôi lại cảm thấy trong căn phòng này có gió lạnh thổi vù vù nhỉ, tôi phải về trước đây!”
 
Tôi Mang Theo Đám Nhãi Con Ở Nhà Trẻ Đi Cầu Sinh
Chương 194: Chương 194



Cô ta chạy được vài bước, sau đó dường như lại nghĩ ra điều gì đó, quay lại giữ c.h.ặ.t t.a.y Thích Mê, trầm giọng nói: "Tôi còn nghe nói, người ở đây buổi tối đều có thể nghe thấy dưới lòng đất truyền đến tiếng cộc cộc cộc cộc, nhưng cô nghĩ mà xem, ở chỗ chúng ta đã là tầng thấp nhất rồi, phía dưới bệnh viện không có bất kỳ tầng phụ nào, sao có thể có tiếng động cơ chứ?"

Tống Xuân vỗ tay Thích Mê hai cái, trước khi đi còn liên tục nhắc nhở cô "Suy nghĩ thật kỹ", sau đó nhẹ nhàng đóng cửa phòng 101 lại, ra khỏi phòng bệnh.

Một giây sau, rầm một tiếng, đối diện truyền đến tiếng cửa phòng bị đóng mạnh.

Thích Mê: “...”

Thích Mê hết chỗ nói, đột nhiên hối hận không có việc gì lại đi nói chuyện với cô ta.

Bình thường nghe những tin tức này thì có thể bỏ qua, hiện tại ý thức của cô còn đang trong giai đoạn hỗn loạn, lại nghe được những thứ quỷ quái này, sau lưng dường như có một tầng da gà nổi lên.

Kết hợp với dáng vẻ xoay người bỏ chạy vừa rồi của y tá, cô càng nghĩ càng cảm thấy căn phòng này có chút không thích hợp, tiếng ù tai quái dị mà quen thuộc lại vang lên lần nữa, trái tim cô lộp bộp một tiếng, vội vàng lấy bình thuốc màu lam từ trong túi ra, run rẩy đổ bốn viên uống vào.

Y tá bảo cô mang theo lọ thuốc này bên người bất cứ mọi lúc, thuốc an thần bên trong có thể làm cho đại não của cô dừng mọi hoạt động suy nghĩ, khi cô cảm giác được ý thức và nhận thức của mình lại có sự biến hóa thì phải nhanh chóng uống vào, tránh cho giá trị SAN tiếp tục giảm xuống.

Vài phút sau, tiếng ù tai yếu đi, tất cả mọi thứ xung quanh rốt cuộc không có bất kỳ biến hóa vặn vẹo nào, hoàn toàn dừng lại ở trong hoàn cảnh bình thường.

Thích Mê chậm rãi thở phào nhẹ nhõm.

“Cô Thích, cô đã cảm thấy tốt hơn chút nào chưa ạ?” Ba đứa trẻ nhìn cô chằm chằm.

Ước chừng là do kêu khóc trong thời gian quá dài, hốc mắt bọn nhỏ đều đỏ lên, âm thanh cũng có mức độ khàn khàn khác nhau.

Thích Mê giật giật khóe miệng, ngồi xổm xuống ôm lấy bọn chúng "Yên tâm đi, cô không sao…”

Cậu bé có đôi mắt như nai con thuận thế tựa cái đầu nhỏ lên vai cô, nghẹn ngào nói: "Bây giờ bọn em chỉ còn có cô Thích ở bên cạnh mà thôi, cô nhất định phải ngoan ngoãn uống thuốc để mau chóng khỏe lại nhé.”

Mũi Thích Mê cay cay, càng ôm chặt bọn chúng hơn: "Ừ, cô sẽ làm vậy.”

Cô bé buộc b.í.m tóc hít mũi, đôi mắt ngập nước lại rưng rưng nước mắt: "Cô Thích, có phải cô không còn nhớ rõ bọn em nữa phải không ạ? Từ sau khi cô tỉnh lại vẫn chưa hề gọi tên của bọn em.”

Trái tim Thích Mê trầm xuống.

Cô ấp úng vừa mới chuẩn bị mở miệng lại bỗng nghe thấy trong hành lang vang lên tiếng bánh xe lăn bằng kim loại, biết là có người đến đây, cô vội vàng chuyển hướng, ôm lấy bọn nhỏ ngồi vào một cái giường xếp khác.

Y tá đẩy xe đẩy kim loại đi vào, lễ phép gõ cửa, thấy trong phòng đã được quét dọn không còn bao nhiêu bụi bặm thì không hỏi thêm gì, để Thích Mê đắp chăn nằm trên giường.

Thích Mê ngoan ngoãn nằm xuống, kể đơn giản chuyện vừa xảy ra, nhỏ giọng hỏi y tá một lần nữa căn phòng này có phải thật sự có ma hay không.

Không nghĩ tới cô ytá nghe xong, chỉ cười cười: "Lời nói của một người có ý thức bị hỗn loạn, cô có thể tin tưởng được sao?"

Cũng đúng...

Thích Mê không thể phản bác được, riêng chuyện phán đoán bệnh nhân tâm thần nói chuyện là thật hay giả này vốn đã rất kỳ quái.

Sau đó y tá cầm thuốc đi đến, nhìn chằm chằm Thích Mê cho đến khi cô uống xong, cầm một cái tai nghe màu đen đưa cho cô: "Nghe chút âm nhạc xong ngủ một giấc, bảo trì tâm tình bình thản, sẽ khôi phục nhanh thôi." Nói xong còn cố ý quay đầu nhìn về phía mấy đứa trẻ kia, dặn dò, "Cô giáo của mấy đứa bị ốm cần phải tĩnh dưỡng, không nên quấy rầy cô ấy có biết không?"

Ba đứa bé ngoan ngoãn gật đầu.

Sau khi thu dọn đồ đạc xong, cô y tá đẩy chiếc xe đẩy kim loại ra cửa, khóa cửa phòng 101 lại, lộ ra khuôn mặt tươi cười từ khung cửa sổ: "Có việc gì thì cứ ấn cái chuông ở đầu giường, tôi sẽ tới nhanh thôi."

Thích Mê gật đầu, đeo tai nghe nằm trở lại giường.

Chất lượng tai nghe rất tốt, tiếng nước chảy róc rách quanh quẩn bên tai thật sự có một loại cảm giác làm cho người ta đặt mình ở trong rừng rậm yên tĩnh. Tâm tình của cô chậm rãi trở nên bình thản, những ý nghĩ lung tung lộn xộn ở trong đầu cũng không thấy nữa.

Thích Mê lo lắng nâng mí mắt lên, thấy ba đứa nhỏ kia đều đã ngoan ngoãn nằm ở trên giường, mới chậm rãi nhắm mắt lại...

Thời điểm cô tỉnh lại lần nữa, y tá đã đi vào trong phòng bệnh tiến tới tháo tai nghe ra cho Thích Mê.

Cô mơ mơ màng màng mở mắt ra, nhìn chằm chằm vào chiếc bóng đèn đang phát ra ánh sáng màu vàng treo lơ lửng ở trên trần nhà, phải mất mấy giây sau đó cô mới nhớ ra mình đã được đưa tới bệnh viện tâm thần.

“Cô cảm thấy như thế nào rồi?”

Y tá cười hỏi, bàn tay cũng không nhàn rỗi lấy ra bốn hộp cơm đặt ở trên tủ đầu giường, "Cô ngủ cả một buổi chiều, cũng đã đến giờ ăn cơm tối rồi.”

Thích Mê chậm rãi đứng dậy, quay đầu nhìn chiếc giường xếp ở bên cạnh.

Ba đứa nhỏ đang nằm ngửa mặt trên giường, ngủ rất say, nghe thấy có tiếng động vang lên ở bên cạnh cũng không buồn lật người lấy một cái.

Cô lấy điện thoại di động từ trong túi ra nhìn đồng hồ, đã 17 giờ 19 phút, đúng là sắp đến giờ ăn cơm tối rồi.

Đi kèm theo tiếng cót két phát ra từ chiếc giường xếp, Thích Mê chống tay vào tấm ván gỗ, đứng dậy ngồi vào bên cạnh mép giường, trong lúc đang ngây người, thì thấy y tá lấy ra dụng cụ để trên trán của cô kiểm tra.

Nghe giọng nữ máy móc vang lên thông báo giá trị SAN của cô đã đạt tới ngưỡng 40, ngay cả y tá cũng không khỏi cảm thấy tốc độ khôi phục của cô thật sự rất nhanh, có chút không thể nào tưởng tượng nổi: "Không nghĩ tới nhanh như vậy cô đã có thể khôi phục lại giá trị hỗn loạn ý thức ở mức độ nhẹ, vậy thì ngày mai cô có thể sẽ được chuyển đến phòng bệnh ở phía trên lầu để tiếp tục chữa trị, bây giờ tôi sẽ đi lên trên lầu giúp cô đặt hẹn trước một căn phòng bệnh để ngày mai có thể chuyển đến.”
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back