Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Cả Nhà Mang Theo Biệt Thự Cùng Xuyên Không

[BOT] Mê Truyện Dịch
Cả Nhà Mang Theo Biệt Thự Cùng Xuyên Không
Chương 355: Chương 355



Tiêu Thính Vân và mọi người đều có tình cảm gắn bó với cố hương.

Chuẩn bị hơn 1 năm, cuối cùng cũng tới ngày đại quân xuất chinh, Triệu Hi đứng ở phía trên thành lâu nhìn xuống, các tướng sĩ ùn ùn tiến ra bên ngoài, nhìn ra phía xa, đám người Triệu Húc đang cưỡi ngựa đi ở phía trên cùng.

Nàng đã nhìn thấy cảnh tượng như vậy rất nhiều lần, nhưng lần này có lẽ sẽ lâu hơn nhiều so với tất cả những lần trước đó. Nàng chưa bao giờ phải rời khỏi nhị ca và hắn lâu tới vậy.

Chỉ thấy người dẫn quân bỗng nhiên nắm chặt dây cương, một tiếng ngựa hí lên, hắn thúc ngựa xoay người chạy về phía thành lâu.

Người nọ mặc một bộ áo giáp dày nặng, hắn bước 2,3 liền đi tới thành lâu đối mặt với nàng, ánh mắt Tiêu Thính Vân nhìn nàng vô cùng nghiêm túc, hắn trịnh trọng nói:

"Triệu Hi, chờ ta trở lại chúng ta sẽ thành thân, có được không?"

Hắn rất ít khi trực tiếp gọi tên nàng, vì thế lần gọi tên này có thể thấy là vô cùng nghiêm túc.

Dựa theo phỏng đoán của mấy người Triệu Húc, nếu có thể thuận lợi thu phục bắc cảnh thì có lẽ sẽ mất khoảng hai ba năm, nếu không thuận lợi thời gian sẽ kéo dài hơn. Dựa theo tuổi thành hôn ở đây, đến lúc đó nàng và Tiêu Thính Vân đều có thể tính là thanh niên lớn tuổi chưa lập gia đình.

Xung quanh truyền đến tiếng cười trêu chọc, thị vệ phía trên thành đều phát ra tiếng cười ý vị thâm trường.

Vành tai Triệu Hi hơi nóng, thấy ánh mắt nghiêm túc của hắn, cũng hiểu được: "Được, đợi ngươi trở về chúng ta liền thành thân."

Tiêu Thính Vân cười dài hai tiếng, nắm tay nàng nhẹ nhàng nhéo nhéo, nhìn nàng lâu hơn chút, rồi đi nhanh xuống dưới chân thành, cưỡi ngựa đuổi theo đội quân phía trước.

Triệu Hi đứng ở trên thành, nhìn đội quân càng ngày càng xa dần cuối cùng biến thành những con kiến đen nhỏ, lại đứng trên thành một hồi lúc này nàng mới đi xuống.

Từ biệt lâu như vậy không biết bao giờ mới có thể gặp lại, nhưng cũng may là có điện thoại di động, chờ bọn họ mỗi lần đánh thắng một thành trì là có thể gọi rồi.

Vương triều Đại Minh một mực tu thân dưỡng tính ở phía nam đột nhiên phát động công kích về phía bắc, tin tức này đã nhanh chóng truyền khắp các nơi ở Bắc Cảnh, vô số dân chúng kiễng chân chờ mong, kích động đến lệ nóng doanh tròng.

Tới rồi, cuối cùng bọn họ rốt cục cũng đợi được nữ đế ở phía Nam phái binh tới! Họ đã chờ đợi ngày này quá lâu rồi.

Nhìn dân chúng phía nam bắt đầu có cuộc sống bình yên ấm no, bọn họ ai mà không hâm mộ?

Đội quân này của Triệu Húc chiếm được sự ủng hộ mãnh liệt của dân chúng Bắc Cảnh, đi đến đâu dân chúng cũng đón nhận, trong nước cũng có không ít quân khởi nghĩa do dân chúng tổ chức đòi chống lại người thảo nguyên.

Trong lúc nhất thời, chiến sự hừng hực khí thế.

Bọn họ xuất chinh đánh giặc, trong triều nhất định phải bảo đảm việc cung cấp lương thảo và dược phẩm sẽ không xảy ra vấn đề gì, còn cuộc sống của dân chúng vẫn cứ trôi qua như thường.

Vô luận là chiến trường hay là hằng ngày, chữa bệnh đều là quan trọng nhất, người ăn ngũ cốc hoa màu lâu khó tránh khỏi sẽ sinh bệnh.

Một hai năm qua, sau khi lấy kinh đô làm ví dụ liền bắt đầu xây dựng rất nhiều bệnh viện lớn nhỏ, ngự y trong triều Thiên Khải chỉ chuyên cung cấp cho hoàng thất cũng chia ra tiến vào y quán khám bệnh.

Điều này mới đầu cũng có không ít ngự y không chấp nhận được, tuy chức tước của bọn họ không được tính là cao, nhưng tốt xấu gì cũng là quan, ngày thường đều xem bệnh cho hoàng đế cho các nương nương cho đại thần trong triều, vậy mà hôm nay lại phải đi bệnh viện nhậm chức y quán, có lúc còn phải xem bệnh cho những dân chúng bình thường kia, bọn họ đều cảm thấy rất mất giá của bản thân.

"Có cái gì mà đáng để kiêu ngạo? Hiệu trưởng Triệu Ngôn của chúng ta cũng xem bệnh cho dân chúng như thường đấy thôi."

Triệu Ngôn, đây chính là ca ca ruột của nữ đế, nếu xét theo quy củ của triều Thiên Khải mà nói, vị hiệu trưởng Triệu Ngôn này chính là Vương gia, vậy mà người ta vẫn có thể xem bệnh cho dân chúng bình thường đấy thôi, hơn nữa còn vô cùng hiền lành, nghe thế những ngự y này mới im miệng lại.
 
Cả Nhà Mang Theo Biệt Thự Cùng Xuyên Không
Chương 356: Chương 356



Sau đó liền thành thói quen, dù sao... Tiền lương trả rất cao, còn không sợ chữa không được bệnh liền bị rụng đầu.

Từ lúc ở Thục Châu khởi xướng giáo dục, Triệu Ngôn đã tuyển rất nhiều y sinh, hiện giờ các trường y xuất hiện ngày càng nhiều, có thể lại bồi dưỡng ra một nhóm đại phu tương lai.

Ở cổ đại, ngoại trừ người đọc sách có cơ hội làm quan có địa vị cao, thì thầy thuốc cứu người địa vị cũng không thấp, cho nên người học y cũng không ít.

Dân chúng nơi này đều rất tôn kính với đại phu hộ sĩ của y quán, đến hiện tại vẫn chưa có tình huống náo loạn nào xảy ra.

Hôm nay Triệu Hi có nhiệm vụ thị sát y quán, bọn họ cải trang rồi mới đi, tiến vào y quán lớn nhất kinh đô Giang Nam liền thấy dòng người đông như mắc cửi, lầu một tất cả đều là bệnh nhân đang đăng ký cùng người nhà bệnh nhân, mọi người xếp hàng đến tận ngoài sảnh, hôm nay mặt trời tuy có chút chói chang, nhưng dân chúng cũng nguyện ý đứng.

Triệu Hi thấy vậy hơi thở dài: "Dân sinh nhiều gian nan."

Nàng mới nói ra miệng, một lão đầu cầm phương thuốc nghe xong liền vô cùng mất hứng: "nữ nhi này, ngươi hiểu không mà nói? Chúng ta có chỗ nào mà nhiều gian nan? Cuộc sống hiện tại của chúng ta đã tốt hơn rất nhiều rồi so với lúc trước, còn có thể được xem bệnh."

Thư ký Đàm Thục Lan phía sau muốn lên tiếng ngăn cản, Triệu Hi lại nháy mắt.

Dân chúng đang xếp hàng một bên cũng xen vào: "Đúng như vậy, trước kia có tiền cũng chưa chắc có thể tìm được đại phu chữa bệnh đâu. Vợ của Hoàng Tam Nhi sát vách nhà chúng ta vì là song thai nên khó sinh, nếu là trước kia thì c.h.ế.t chắc rồi, Hoàng Tam Nhi thương vợ, liền nhờ nhi tử ta lái xe bò đưa đến y quán phụ sản Giang Nam cho đại phu khám thử, trực tiếp sinh mổ lấy con, bây giờ cả ba mẹ con đều vô cùng khỏe mạnh! Hiện tại đang ở cữ ở nhà, cho mẹ chồng nàng chăm sóc đây."

"Đúng vậy, bây giờ y quán còn có khoa phụ sản, có nữ đại phu nữ hộ sĩ." Một nữ bệnh nhận bên cạnh gật đầu đáp.

Còn có một bà lão nói: "Hôm qua ta còn thấy một hán tử phải cấp cứu, được cả một đội ngũ cứu chữa! Cho nên y quán có cái gì mà không tốt?"

Trình độ đại phu trước kia rất thấp, dân chúng dù có tiền đi chữa bệnh cũng không chắc chữa khỏi, hiện giờ y đại phu do y quán chỉ định khám bệnh, tỷ lệ chữa khỏi được nâng cao rất nhiều.

Một đám dân chúng xếp hàng tán gẫu vui vẻ, lão nhân kia còn muốn tiếp tục giáo huấn Triệu Hi, vừa quay đầu lại đã không thấy bóng dáng Triệu Hi cùng Đàm Thục Lan nữa rồi?

Triệu Hi vừa đi vừa nói: "Thục Lan, ngươi biết đại ca ta vì sao không muốn vị trí kia không?"

Đàm Thục Lan cùng thị vệ đi theo chung quanh vô cùng sợ hãi, ai lại dám bàn đến chuyện ngôi vị hoàng đế?

Triệu Hi biết thư ký sẽ không trả lời, lại nhìn bệnh nhân và người nhà lui tới trong bệnh viện, nhẹ giọng nói: "Bởi vì cảm giác thành tựu, đại ca ta thích cảm giác thành tựu khi có thể cướp người từ trong tay Diêm vương ra, mà ta, cũng thỏa mãn với cảm giác thành tựu khi nhìn thấy dân chúng được sống những ngày tốt đẹp."

Nếu dân chúng có bảo hiểm y tế, Triệu Hi rất nhanh đã nghĩ đến khuôn mặt gào thét của Hộ bộ thượng thư Bành Nghị, đành đè suy nghĩ này xuống.

Vô luận là giáo dục bắt buộc hay là bảo hiểm y tế, hiện tại quốc khố đều không đủ để chống đỡ, con đường đầy gian nan của nữ đế vẫn còn rất dài nha.

Đại ca Triệu Ngôn rất bận, nghe nói vừa có một bệnh nhân từ Kinh Châu đi thuyền tới, nên hắn mới không thể đến gặp nàng được.

Triệu Hi cũng không thèm để ý, sau khi được người khác tiếp đãi liền rời khỏi bệnh viện.

"Bệ hạ, bây giờ chúng ta hồi cung sao?" Thư ký hỏi," Tiếp theo tạm thời không có lịch trình gì."

Vốn tưởng rằng bệ hạ sẽ cùng đại ca nàng ăn cơm, kết quả bởi vì có bệnh nhân cần cấp cứu mà phải hủy bỏ.

Triệu Hi không sao cả cười cười: "Đi dạo khắp nơi đi."
 
Cả Nhà Mang Theo Biệt Thự Cùng Xuyên Không
Chương 357: Chương 357



Đám thị vệ trong bóng tối đề cao cảnh giác, chú ý hướng đi bốn phía. Triệu Hi đi dạo trên đường, thỉnh thoảng mua chút đồ lặt vặt, đột nhiên nhìn thấy có rất nhiều dân chúng chạy tới một nơi nào đó, Đàm Thục Lan vội vàng giữ lại một người hỏi thăm.

"Lên tòa, có phụ nhân kia kiện trượng phu của mình lên công đường, ta thật sự chưa từng thấy qua, ta muốn đi xem." Dân chúng bị kéo lại vội nói.

Triệu Hi nhướng mày, ý bảo cùng đi xem, thị vệ trong bóng tối thiếu chút nữa khóc, Nữ Đế của bọn họ thật sự thích đi xem náo nhiệt nha.

Bọn họ chen chúc bên ngoài công đường, nhìn thấy một đôi vợ chồng quỳ gối dưới công đường, hai người tuổi tác cũng không lớn, Triệu Hi đoán chừng cũng chỉ hai mươi lăm hai mươi sáu tuổi, nhìn quần áo đoán gia cảnh cũng không tệ lắm.

"Nghe nói là nam nhân này muốn cưới thêm thiếp, phu nhân của hắn không đồng ý cho nên mới nháo đến quan phủ." Một dân chúng đang hóng hớt bên cạnh nói.

"Nữ nhân này nhà hắn đúng là hổ cái, còn muốn quản nam nhân của mình cưới thêm thiếp?"

Dân chúng nghị luận sôi nổi, nữ nhân kia hiển nhiên cũng nghe được, không cam lòng nói: "Thưa lão gia, lúc trước do nhà ta nghèo đến cơm không có mà ăn y phục cũng không có mà mặc, từ khi nữ đế đăng cơ đến nay cuộc sống ở nhà ta cũng dần được tốt lên. Trước khi ta xuất giá phụ thân ta là một thợ thủ công đồ sứ, vì thế ta cũng ngẫu nhiên học được một chút, cho nên đến xưởng thủy tinh tìm việc làm."

Mọi người nghe nói như thế, lúc này dùng ánh mắt khâm phục nhìn nữ nhân kia.

Phải biết rằng những thương nhân nước ngoài kia đối với sản phẩm lưu ly của Đại Minh bọn họ tương đối yêu thích, dần dần bắt đầu vượt qua đồ sứ một chút. Cho nên nước lên thì thuyền lên, công việc ở xưởng lưu ly vô cùng đáng giá! Mỗi lần xưởng lưu ly tuyển dụng, dân chúng đều chen lấn đến vỡ đầu.

Tiểu phụ nhân kia mỗi tháng có thể kiếm được gần ba lượng bạc, trượng phu làm việc ở xưởng bông một tháng cũng có thể kiếm được nửa lượng bạc, cuộc sống trong nhà cũng dần khá hơn.

Ánh mắt mọi người dần dần thay đổi, thì ra chủ yếu là dựa vào phụ nhân này nuôi gia đình?

Nữ tử ánh mắt rưng rưng, bi phẫn nói: "Ta vất vả nuôi gia đình lại còn phải sinh con dưỡng cái, bây giờ trong nhà ngày một tốt lên, hắn liền muốn lấy bạc ta kiếm được cưới thêm thiếp? Dựa vào cái gì?!"

Trượng phu kia cúi thấp đầu, miệng mắng một câu chanh chua.

Vị quan nhíu mày, cũng có chút cạn lời với hành vi của hán tử này.

Triệu Hi lại nhìn một hồi mới rời đi, tiểu phụ nhân kia cuối cùng cũng không có phần thắng như trong dự đoán, quan lão gia ra lệnh cho hai người trở về, hán tử kia muốn nạp thiếp thì phải được chính thê đồng ý, lại giáo dục nữ tử kia một phen, bắt nàng đọc thêm "nữ đức","nữ huấn".

Dân chúng xem một hồi náo nhiệt, lúc Triệu Hi đi ra ngoài còn có thể nghe được bọn họ đang nghị luận nữ tử kia là một con hổ cái hay ghen tị.

Đàm Thục Lan nhìn thần sắc Triệu Hi không đúng, trấn an nói: "Tiểu thư, Tiêu tướng quân tất nhiên sẽ không như vậy đâu."

Đàm Thục Lan cho rằng Triệu Hi bị xúc động lây liền an ủi, khuyên nhủ! Tiêu tướng quân sao dám nạp thiếp, đây chính là nữ đế. Đến phò mã của công chúa triều Thiên Khải, cũng không có tư cách nạp thiếp.

Triệu Hi cười cười, nàng đương nhiên biết Tiêu Thính Vân sẽ không làm như vậy, hai người lên xe ngựa hồi cung, lúc bốn phía không có người khác mới nhìn về phía Đàm Thục Lan cười hỏi: "Thục Lan, nếu tương lai trượng phu của ngươi muốn nạp thiếp thì ngươi sẽ làm gì?"

Mặt Đàm Thục Lan hơi đỏ lên, trong cuộc thi chung lần trước nàng đứng trong nhóm 100, sau lại được thăng quan đến làm trong văn phòng thư ký của nữ đế, nàng là một người vô cùng kiêu ngạo, hai năm trước đã đính hôn với một thần tử trong triều, không bao lâu nữa cũng sẽ thành thân.

Đàm Thục Lan nghĩ nghĩ, trên mặt có chút khổ sở, nói: "Ta đây cũng không cách nào, chỉ là trong lòng buồn bực khó chịu. Chúng ta đều là thần tử trong triều, cùng cầm quân lương triều đình cho, vì sao hắn có thể nạp thiếp còn ta lại phải tam tòng tứ đức? Hắn có thể nạp thiếp thất, ta đây cũng có thể nạp lang quân chứ?"
 
Cả Nhà Mang Theo Biệt Thự Cùng Xuyên Không
Chương 358: Chương 358



Đàm Thục Lan càng nghĩ càng tức, sau khi xuống xe gã sai vặt của vị hôn phu tới đưa trà bánh liền bị nàng đuổi về.

Vị đại nhân cũng rất mơ hồ, hắn đã đắc tội với vị hôn thê lúc nào!

Triệu Hi vỗ vỗ bả vai Đàm Thục Lan nói: "Ngươi có thể nghĩ như vậy, rất tốt."

Đàm Thục Lan mặt đỏ lên, ngón tay bất an mà chuyển động khăn tay,"Bệ hạ không cảm thấy ta vi phạm lễ pháp sao?"

Triệu Hi thẳng thắn nói: "Không có."

Trước sự thức tỉnh này, nàng vô cùng vui mừng.

Đàm Thục Lan cũng không nghĩ nhiều, chỉ cho rằng đây là một khúc nhạc đệm nho nhỏ, vị hôn phu kia của nàng lúc xuống triều vui vẻ chạy đến hậu viện nhà nàng, nói cho nàng nghe rất nhiều lời hay ý đẹp, hai người mới làm lành được.

Kết quả bảy tám ngày sau...

Đàm Thục Lan cực lỳ chấn động: "Bệ hạ, nữ công nhân xưởng Lưu Ly... bãi công rồi."

Lúc đó Triệu Hi đang phê duyệt tấu chương, vừa vặn nhìn thấy tấu chương này.

Không ít nữ công nhân của các xưởng lưu ly dẫn đầu đã bãi công vì nhiều lý do, phải biết rằng số sản phẩm lưu ly này đều đang chờ để đưa đến cảng!

Triệu Hi nhìn thấy tấu chương này ngược lại có chút khoái trá, nữ nhân vẫn luôn phụ thuộc, nhưng hiện nay rất nhiều loại máy móc đã xuất hiện, nữ tử trong xưởng cũng có thể đem lại lợi ích cho xã hội, do đó địa vị trong nhà của họ cũng dần cao hơn.

Lúc này, có một bộ phận nữ nhân đã ý thức được.

Lúc trước để có thể cho nữ nhân thi chung đều rất vất vả, nhờ đó ở Thục Châu mới có nhiều nữ công nhân được đi làm kiếm tiền.

Triệu Hi xem đi xem lại tấu chương kia hai ba lần, cảm thán nói: "Nhiều năm như vậy, cũng đợi đươc đến ngày này rồi."

Mùa thu cùng năm, số mới nhất của nhật báo Đại Minh ra mắt.

Tiêu đề trang đầu là: "Nữ nhân có thể gánh vác nửa bầu trời".

Nữ đế chính thức tuyên bố hủy bỏ chế độ nạp thiếp, hoàn thiện chế độ hòa ly, bảo vệ tài sản của nữ nhân, đều được thêm vào trong luật pháp.

Đối với dân chúng bình thường mà nói, có thể cưới được vợ đã là không tệ rồi, hầu hết nam nhân cả đời kỳ thật cũng chỉ có một thê tử, muốn nạp thêm thiếp cũng chỉ là số ít, cho nên lúc đầu dân chúng chỉ nghĩ muốn xem náo nhiệt mà thôi, ai ngờ phần bảo vệ tài sản nữ nhân cũng có liên quan đến bọn họ đâu.

Đại thần trong triều kinh hãi không thôi, dựa vào cái gì a! Kết quả Thái thượng hoàng không phải cũng chỉ có một vợ không có thiếp thất sao? Hiệu trưởng Triệu Ngôn cũng rất ủng hộ. Bọn họ lại tính là cái thá gì? Hơn nữa không thể nạp thiếp... Những vẫn có thể nuôi thiếp bên ngoài mà? Đều không sao cả.

Triệu Hi cũng thấy được, nữ tử bình quyền cho dù ở hiện đại cũng còn chắc đã thực hiện được, nàng chỉ là người dẫn dắt, con đường này còn rất dài.

Tiếp theo nữ đế hạ lệnh, thiêu hủy các loại sách vở như "nữ huấn","nữ giới","nữ tắc" trong nước, cũng ra chiếu thư cấm toàn bộ nam tử nạp thiếp thất , từ nay về sau không cho phép đề cao tư tưởng như thế!

Nữ đế ngầm đồng ý ủng hộ hành động bãi công của nữ công nhân xưởng lưu ly bằng hành động thực tế.

"Loạn rồi, hoàn toàn loạn rồi bệ hạ! Không có loại sách này thì làm sao các phụ nhân học được nghĩa vụ của mình?"

Triệu Hi thảnh thơi ăn táo đỏ Tiêu Thính Vân phái người đưa về, nói: "Từ ái khanh à, hôm nay ta nhận được một phần tấu chương, muốn ta cấm nữ nhân đi ra ngoài làm việc, ngươi cảm thấy thế nào?"

Thần sắc lễ bộ thượng thư đại biến, lúc này giận dữ nói: "Ai lại dám viết cái này dâng lên? Là người nào ra sách lược lệch lạc này?"

Dù cho hắn là chủ quản Lễ bộ cũng biết, bây giờ các công xưởng lớn toàn quốc đang rất thiếu lao động, nếu không phải triều đình ủng hộ chuyện hài đồng đi học, thì các công xưởng lớn chỉ hận không thể trực tiếp tuyển lao động trẻ em. Nếu không cho nữ nhân vào xưởng làm việc thì chẳng phải chuyện lớn sao?

Nếu để Hộ bộ thượng thư Bành Nghị biết, phỏng chừng có thể trực tiếp đánh vào cửa nhà người nọ! Giá trị xã hội mà nữ nhân có thể tạo ra đều là tiền! Ai dám khiến Đại Minh bọn họ không kiếm tiền, đây chính là gây khó dễ cho Hộ bộ thượng thư hắn!
 
Cả Nhà Mang Theo Biệt Thự Cùng Xuyên Không
Chương 359: Chương 359



Triệu Hi nghe vậy chậc chậc hai tiếng, tựa như giáo dục học sinh, ân cần dạy dỗ nói: "Từ ái khanh, ngươi vừa muốn ngựa chạy lại không cho ngựa ăn cỏ, nào có đạo lý như vậy?

Từ Quảng là người thông minh, lập tức hiểu được ý của Triệu Hi.

Trước kia trong nhà dân chúng chủ yếu dựa vào nam nhân làm việc nuôi gia đình, nữ tử phải phụ thuộc vào bọn họ chỉ cần sinh con dưỡng cái là được, nhưng hiện nay lại không phải như vậy, nữ nhân không chỉ sinh con dưỡng cái mà còn có thể tạo giá trị xã hội, vậy mà lại không có địa vị gì? Đổi lại là ngươi thì ngươi có tức không?

Từ Quảng nghẹn lời.

Triệu Hi chống đầu ăn táo đỏ ngọt, cười nói: "Cho nên sách về nữ đức đốt là đúng rồi, ái khanh không cần nhắc lại."

Từ Quảng vẻ mặt đau khổ, nghẹn một hồi lâu mới chắp tay, nói sang chuyện khác: "Muôn tâu bệ hạ, ít ngày nữa ngoại vực sẽ có các đoàn sứ giả tới thăm."

Triệu Hi nhớ rõ chuyện này, thuyền Đại Minh ra nước ngoài năm ngoái đoán chừng cũng sắp trở lại, nàng gật đầu nói: "Vậy việc này giao do ái khanh phụ trách chiêu đãi."

Từ Quảng rất nhanh liền kích động: "Vi thần nhất định toàn lực đốc thúc, nhất định biểu lộ quốc uy của triều ta."...

Đại Minh nằm ở phương nam, cả nước có mạng lưới sông ngòi dày đặc, ngoại trừ trong nước ra sức khơi thông vận chuyển bằng đường thủy, còn có tới chín hãng đóng tàu lớn ở khu vực duyên hải để mở rộng thị trường, mỗi ngày trời còn chưa sáng, bến cảng đã có đầy công nhân đến làm việc.

Đại Minh không chỉ ủng hộ buôn bán với nước ngoài, mà còn có cả chính sách ủng hộ đối với ngư dân ra biển đánh cá, từ khi có kỹ thuật đóng thuyền tiên tiến do tiên nhân mang đến, ngư dân ra biển cũng càng ngày càng bắt được nhiều cá biển.

Hôm nay khác với mọi hôm, có rất nhiều đại quan tới, nghe nói là nữ đế bệ hạ phái tới tiếp đãi thủy thủ về nước.

Mặt trời đỏ ửng như trứng lòng đào thong thả nhô lên từ đường chân trời, ánh sáng mờ chiếu sáng mặt biển, trong sương mù ngoài xa mơ hồ có thể thấy được từng chiếc thuyền biển khổng lồ.

Lễ bộ thượng thư Từ Quảng cầm kính viễn vọng, nhìn thấy trên boong tàu còn có người đang vẫy tay.

Bọn họ đã nhận được tin tức hôm nay đội thuyền biển này sẽ về nước từ lần đi tiếp tế ở cảng Tuyền Châu.

Đoàn tàu càng tới gần, dân chúng trên bến cảng càng thấy rõ ràng.

"Đại Minh chúng ta lại có thể tạo ra thuyền đi biển lớn như vậy? Quả thực là quái vật khổng lồ." dân chúng khoa tay múa chân bàn tán.

"Đại Minh chúng ta đất rộng của nhiều, cái gì mà không có? Cần gì phải ra biển đi đến những quốc gia man di kia?"

Bọn họ là thiên triều thượng quốc, cho dù muốn buôn bán với nước khác, cũng không nên hạ mình chủ động mới đúng.

"Cha, vì sao mấy chiếc thuyền phía sau lại nhỏ hơn thuyền đằng trước?" có đứa nhỏ cưỡi trên cổ cha mình, tò mò hỏi.

Hán tử trẻ tuổi đỡ con mình cho khỏi ngã, ngữ khí cực kỳ kiêu ngạo nói: "Mấy chiếc thuyền phía sau là của phiên bang man di, không phải của Đại Minh chúng ta."

Nghe nói tàu biển của Đại Minh bọn họ đi dọc theo eo biển Malacca, xa nhất đến tận Sri Lanka, đám tàu nước ngoài phía sau là đi theo họ trở về.

Bàng Vân Hải là huynh đệ của Bàng Vân Hổ, hai huynh đệ đều kiếm ăn trên biển, Bàng Vân Hải là người dẫn đầu chuyến đi lần này.

"Gặp qua Thượng thư đại nhân..."

Từ Quảng nhìn về phía chiếc thuyền lớn kia, vội vàng ngắt lời: "Các ngươi viết thư về, nói là đổi được rất nhiều hoàng kim?"

Bàng Vân Hải nghe vậy, cười càng tươi,"Đúng vậy!"

Từ Quảng: "Mau dẫn chúng ta đi xem."

Từ Quảng dẫn một đám thần tử đi theo Bàng Vân Hải lên thuyền, nhìn thấy vàng bạc đầy cả một thuyền, khó có thể bình tĩnh.

Đám man di nước ngoài kia có nhiều vàng như vậy sao? Những thứ vật dụng đơn giản kia, bọn họ cũng dùng vàng để đổi?

Bàng Vân Hải nói: "Cho dù vật dụng đơn giản ở tại Đại Minh chúng ta, đám người nước ngoài kia cũng không biết cách chế tạo, đương nhiên cũng có thể đầu cơ trục lợi, cho nên bọn họ cầm vàng xếp hàng xin được đổi."
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back