Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Giàu Nuôi Nhãi Con

[BOT] Mê Truyện Dịch
Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Giàu Nuôi Nhãi Con
Chương 455: Chương 455



Cô bé cười nói: “Đệ đệ A Thời, chỉ tiếc đệ là nam, nếu không thì cũng có thể để cha tỷ vẽ cho đệ.”

Cậu bé vội lắc đầu: “Đệ là nam tử! Không thể vẽ thứ này được! Chỉ Ninh Nhi vẽ là được rồi, Ninh Nhi trở thành bảo bảo xinh đẹp nhất là được!”

Nghe hai người tỷ một câu đệ một câu, Đô Đô ôm lấy bọn chúng, không nhịn được mà nở nụ cười.

Hai bảo bảo nhà bọn họ đáng yêu quá!

Trong phòng bếp, Giang Oản Oản và Tần Tĩnh Trì đang xào nấu thức ăn, thỉnh thoảng Giang Tư Nguyệt và Thời Tẫn ở bên cạnh sẽ giúp rửa, cắt vài thứ.

Mặc dù đã bốn mươi tuổi nhưng Giang Oản Oản và Tần Tĩnh Trì vẫn còn dáng vẻ lúc hai mươi ba mươi tuổi, không chút thay đổi.

Ngay cả bọn họ cũng không ngờ được rằng, vậy mà mình lại trở thành gia gia nãi nãi trong nháy mắt.

Chẳng mấy chốc một bàn thức ăn đầy đủ màu sắc đã được dọn ra.

Hai cô cậu ngửi được mùi thơm ngào ngạt, ngay lập tức chui ra khỏi lòng n.g.ự.c của Đô Đô.

Cô bé chạy phình phịch tới trước bàn ăn, vịn bàn ăn ghé sát cái đầu nhỏ lại gần, nhắm mắt ngửi, ngay sau đó nói bằng giọng điệu mềm mại: “Thơm quá!”

Tần Tĩnh Trì bưng cơm ra, sau khi để xuống thì dùng một tay ôm cô bé đặt lên trên ghế.

Cô bé quay đầu nhìn hắn, bàn tay nhỏ mềm núc ních nắm lấy tay của hắn: “Gia gia, người ôm cháu ăn, được không?”

Tần Tĩnh Trì mỉm cười, sau đó ôm cô bé vào trong lòng n.g.ự.c mình: “Được, gia gia ôm Ninh bảo của chúng ta ăn cơm.”

Cậu bé cũng vội ôm lấy chân của hắn: “Dượng! Cháu nữa, còn có cháu nữa!”

Tần Tĩnh Trì định ôm cậu bé, đúng lúc Giang Tư Nguyệt bước ra từ phòng bếp, khi nhìn thấy cảnh này thì vội ôm nhi tử mình vào trong lòng: “Phụ thân ôm con, dượng ôm Ninh Nhi, còn phải ăn cơm, không thể ôm luôn con được, ngoan nhé.”

Cậu bé cười tít mắt ôm lấy cổ cậu ta: “Được ạ! Phụ thân, chúng ta có thể ăn cơm chưa?”

Không chờ Giang Tư Nguyệt trả lời, Giang Oản Oản đã bưng món canh sau cùng ra khỏi phòng bếp, sau khi đặt canh xuống thì cười nói: “Ăn được rồi, Thời bảo và Ninh bảo của chúng ta phải ăn nhiều một chút! Có rất nhiều món là món mà các cháu thích!”

Cậu bé tít mắt thành một đường nhỏ: “Oa! Có cá viên! Còn có thịt thái nhỏ nữa! Cháu thích lắm!”

Cô bé cũng không chịu rớt lại phía sau nói: “Đúng đấy! Còn có tôm mà cháu thích! Cháu muốn ăn thật nhiều thật nhiều!”

Tần Tĩnh Trì sờ bụng cô bé: “Ninh bảo bảo của chúng ta muốn ăn bao nhiêu thì ăn bấy nhiêu! Hôm nay làm rất nhiều! Thời bảo cũng phải ăn thật nhiều, ăn thật no!”

“Hì hì, dạ!”

“Dạ, cháu biết rồi thưa dượng, cháu cũng sẽ ăn thật nhiều! Ăn sạch cả luôn!”

Giang Tư Nguyệt nhéo nhóc con nhà mình, sao mà lại đáng yêu như thế! Đáng yêu giống như cha cậu bé!

“Bảo bảo, phụ thân gắp thức ăn cho con, con muốn ăn cái gì?”

Cậu bé có chút chần chừ, nhìn thức ăn ngon trải đầy bàn, nhất thời không biết chọn món nào: “Phụ thân, món nào con cũng ăn, món nào là ngon nhất ạ?”

Giang Tư Nguyệt suy nghĩ rồi gắp một viên cá viên mà cậu bé thích nhất: “Ăn cái này đi! Món con thích nhất! Mùi vị cá viên mà cô cô con làm rất ngon! Còn ngon hơn phụ thân làm nữa! Nếm thử đi!”

Cậu bé mở miệng ra, ngậm viên cá viên trên đũa của cậu ta vào miệng.

“Oa… Ngon! Ngon! Rất ngon! Thơm nữa!”



Bên ngoài hoa tuyết tung bay, xung quanh trắng xóa, trong phòng cực kỳ ấm áp.

Tràn ngập tiếng làm nũng của bọn trẻ và tiếng người lớn cười nói.

Thời gian từ từ trôi qua nhưng hạnh phúc vẫn mãi không già.

HOÀN CHÍNH VĂN
 
Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Giàu Nuôi Nhãi Con
Chương 456: Chương 456



Mặt trời trên cao nắng chói chang, cây cối xung quanh úa màu, trông rất tiêu điều, không xanh um tươi tốt, xanh tươi ướt át như lúc sáng sớm.

Chẳng qua là trong thời tiết nóng bức này, cả người Thời Quỳnh lại lạnh buốt, khí lạnh như từ gan bàn chân truyền khắp cả người, lạnh tới mức đôi môi của cậu ta trở nên trắng bệch.

Cha nương ngã vào vũng máu, nhìn qua đã không còn sống.

“Cha… Nương…”

Đứng ở cửa nhà, sức lực cả người như bị thứ nào đó rút sạch trong nháy mắt, chẳng qua là một lát sau, cậu ta đã không khống chế được mà ngã nhào xuống đất.

Đám tôi tớ đã vào trong từ lâu chỉ cúi đầu, không dám phát ra bất cứ tiếng động nào.

Sắc mặt của cậu ta tái nhợt gần như trong suốt, bờ môi run rẩy kịch liệt, khóe mắt như bị ứ máu, đỏ tới mức dọa người.

Cậu ta không thể đứng thẳng người, cũng không đứng dậy nổi, chỉ có thể dịch từng bước tới bên cạnh xác của Thời phụ Thời mẫu bằng tư thế quỳ, mỗi lần dịch tới, cơ thể lại càng run rẩy kịch liệt.

Cuối cùng khi dịch tới bên cạnh Thời phụ Thời mẫu, cậu ta dùng đôi bàn tay run rẩy đỡ hai người m.á.u me đầy người ngồi dậy, thỉnh thoảng sẽ dùng bàn tay che lỗ m.á.u trên người bọn họ.

Cho tới khi m.á.u đã lạnh từ lâu trên người cha nương nhiễm đỏ bàn tay trắng bệch của mình, khóe mắt đỏ bừng của cậu ta mới không kiềm chế được nữa mà ch.ảy nước mắt liên tục.

Từ tiếng khóc trầm thấp từ từ trở thành r*n r* đau khổ, đám quạ đen cách đó không xa bị quấy nhiễu bay tán loạn.

“Cha… Nương…”

“Cha… Nương… Sao lại thế này… Sao lại thế này…”

“Đây không phải sự thật! Không phải sự thật! Không phải… Sự thật…”

Quản gia đứng một bên đỏ mắt, khẽ nói: “Thiếu gia, tiểu thiếu gia… Không tìm thấy tiểu thiếu gia…”

Ánh mắt dữ tợn của Thời Quỳnh run rẩy, nhìn về phía ông ta: “Đi tìm! Tìm!”

Giọng nói của cậu ta trở nên khàn và trầm thấp vì khóc quá lâu, cậu ta gần như xé nát cổ họng để nói ra mấy chữ này.

Chẳng qua là tìm từ sáng tới tối, vẫn không nhìn thấy bóng dáng của Thời Tẫn.

Tất cả mọi người cho là cậu ấy đã gặp chuyện chẳng may.

Thời Quỳnh cắn răng, sau khi thu xếp t.h.i t.h.ể của cha nương về phủ Tể tướng thì mới cố gắng gượng dẫn người đi tìm người.

Tìm hơn nửa đêm, cuối cùng cũng tìm thấy cậu ấy ở ngay đống cỏ khô cách sân Thời phụ Thời mẫu xảy ra chuyện không xa.

Lúc đó, tiểu thiếu niên nhơ nhỡ đã ngất xỉu, thỉnh thoảng run lên vài cái, thì thầm trong miệng mấy chữ như “Đừng mà!” “Đừng g.i.ế.c họ mà!”.

Trong lòng Thời Quỳnh vô cùng đau xót.

Cậu ta thở sâu, kiếm chế cảm xúc đau xót trong lòng, ôm đệ đệ của mình từ từ lên xe ngựa.

Bỏ ra mấy ngày, cuối cùng Thời Quỳnh cũng xử lý xong việc tang của Thời phụ Thời mẫu, chôn cất ở núi Lộc.

Tể tướng và Tể tướng phu nhân bị g.i.ế.c hại, người sáng suốt vừa nhìn đã biết không đơn giản.

Thời Quỳnh dâng thư lên liên tục, cầu kiến Hoàng đế hết lần này tới lần khác, thậm chí còn điều tra cùng Đại Lý Tự nhưng kết quả cuối cùng chỉ là cha nương nhà mình bị bọn cướp g.i.ế.c hại.

Từ khi Thời Tẫn thấy cảnh Thời phụ Thời mẫu bị g.i.ế.c hại, cậu ấy nói chuyện ít vô cùng, thậm chí còn không cười được mấy lần, không thể nào hỏi được tin tức có liên quan tới hung thủ từ cậu ấy, chỉ biết chuyện đám người đó bịt mặt mà thôi.

Thời Quỳnh nhìn thấy đệ đệ hoàn toàn khác với tiểu thiếu niên thích cười trước đây, trong lòng cậu ta đau đớn khôn nguôi.

Sợ cậu ấy ở nhà sẽ càng thêm đau lòng, thế là phái người đưa cậu ấy đến nhà ngoại.

Trong khoảng thời gian này, Thời Quỳnh gầy tới mức chỉ còn lại xương, bôn ba và giày vò suốt ngày khiến cậu ta ngã xuống.

Thái y khám xong chỉ nói là cậu ta quá mệt mỏi nên đã ngất xỉu.

Người đáng tin cậy nhất nhà họ Thời mệt mỏi ngã bệnh, thế nên việc điều tra chuyện Thời phụ Thời mẫu cũng tạm thời dừng lại.

Trong đêm, trăng tròn treo liên tục trong suốt nửa tháng chợt không xuất đầu lộ diện, tiếng gió vù vù đảo qua song cửa sổ, phát ra tiếng kẽo kẹt.

Trong căn phòng ngủ tối tăm, bỗng truyền tới một loạt tiếng bước chân.

Tiếng bước chân có chút nặng nề.

Mộ Cẩm Phong nhìn người gầy gò nằm ở giữa giường, ấn đường nhíu chặt, bờ môi mím lại thành một đường nhỏ.

Hắn ta từ từ đến gần, nhẹ nhàng ngồi xuống bên mép giường, cúi đầu nhìn người đang ngủ mê man nhưng vẫn nhíu mày, trong đôi mắt là bóng tối dày đặc tới mức không thể nhìn ra.

Một tiếng thở dài vang lên trong căn phòng ngủ tối tăm im ắng, hắn ta vươn tay vu.ốt ve khuôn mặt tái nhợt lạnh lẽo của Thời Quỳnh: “Quỳnh Nhi… Xin lỗi…”

Qua một lúc sau, bóng lưng cuốn theo nỗi đau khổ khó tả của hắn ta từ từ cúi xuống, hôn lên đôi môi lạnh buốt của Thời Quỳnh.

Khi đứng dậy, bóng lưng cao lớn thẳng tắp của hắn ta khẽ cử động, ngón tay khớp xương rõ ràng siết chặt, trong mắt dần tràn ra sự đau thương và đau đớn vô tận.

“Xin lỗi…”

Tiếng bước chân dần xa, cho tới khi cửa gỗ nhẹ nhàng cài lại, Thời Quỳnh nằm trên giường mới từ từ mở mắt ra, đôi mắt lạnh lẽo. Dường như bên trong ngoài sự lạnh lẽo ra còn có sự cay đắng và đau thương dày đặc, đôi môi trắng bệch của cậu ta khẽ mở ra: “Thật sự… Là ngươi…”

Chỉ đơn giản vài chữ, lại giống như tiếng khóc lóc thảm thiết.

Trở lại Vương phủ, Mộ Cẩm Phong không ngừng đi về phía ngục tối.

Trong ngục tối giam giữ vài người mặc áo đen, khắp người đầy m.á.u me, khi nhìn kỹ thì sẽ thấy m.á.u và thịt bay xuống, giống như bị lăng trì.

Ánh mắt Mộ Cẩm Phong lạnh buốt, hắn ta bước từ từ tới gần, nhìn mấy người trước mắt, giống như đang nhìn súc sinh hoặc vật chết, trong đôi mắt lạnh buốt không có chút gợn sóng nào.

Hắn ta đi qua bên cạnh.

Hộ vệ run tay ngay lập tức, đưa cho hắn ra một cây roi.

Mộ Cẩm Phong vuốt cây roi, dùng cây roi từ từ quấn quanh tay mình, quá trình quấn quanh mới là quá trình giày vò nhất, cũng khiến người ta run sợ nhất.

Trong đôi mắt của hắn ta như nhiễm phải màu máu.

Sau khi nắm toàn bộ cây roi vào trong tay, đôi mắt mặt hẹp dài xinh đẹp của hắn ta nhắm lại, không chừa nhiều kẽ hở, nhìn xuyên qua kẽ hở là sự rét lạnh thấu xương và nguy hiểm c.h.ế.t người.

Chẳng mấy chốc, đôi mắt sắc bén nhắm lại bỗng mở ra, cây roi vốn nhuốm m.á.u vung về phía mấy người áo đen đang bị trói.

Từng roi rơi xuống, cơ thể của mấy người áo đen vốn trầy da sứt thịt lại nhiễm màu đỏ tươi lần nữa.

Nhưng dù bọn họ có kêu to thì cũng trở thành tiếng rầm rì, r*n r*, cảm giác đau đớn khắp cả người khiến bọn họ cảm thấy việc phát ra tiếng kêu nhỏ liên tục khó như lên trời.

Sau khi quất đánh mấy chục roi, Mộ Cẩm Phong mới ngừng lại, từ từ phun ra mấy chữ: “Các ngươi phản bội ta thì thôi, sao lại dám g.i.ế.c người của hắn, sao dám khiến hắn… Đau lòng như thế!”

Câu nói lạnh lẽo mang theo sát ý, dù cho có là đám người áo đen đã bị giày vò tới mức không ra người cũng không kiềm chế được mà run lên.
 
Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Giàu Nuôi Nhãi Con
Chương 457: Chương 457



Thời Quỳnh vốn theo cha mình vào cung để chúc thọ Hoàng thượng, nhưng trong buổi tiệc toàn người lớn và Hoàng tử Công chúa mà cậu ta không quen biết, cậu ta ngồi bên cạnh cha rất chán.

Nhân lúc cha uống rượu với người khác, cậu ta lén chạy ra ngoài.

Vốn định đi chơi nhưng Hoàng cung quá lớn, đi tới đi lui, cậu ta đã lạc đường.

Nhìn cảnh tượng xa lạ xung quanh, Thời Quỳnh mười hai tuổi sốt ruột tới mức vò đầu.

Cậu ta phải về nhanh một chút!

Không phải vì buổi tiệc kết thúc mà là vì cha sẽ không tìm được cậu ta!

Cậu ta đi khắp nơi nhưng càng đi lại càng sai, cho tới khi đi đến một cung điện lóe lên ánh nến, cậu ta đẩy cửa vào.

Từ từ đi vào, đập vào mắt là một thiếu niên cầm giáo dài quơ múa trong sân.

Đoán chừng thiếu niên lớn hơn cậu ta một hai tuổi, dáng vóc cao hơn cậu ta một cái đầu.

“Ngươi… Ngươi là ai?”

Cậu ta vừa lên tiếng, động tác của Mộ Cẩm Phong đã dừng lại!

Vừa rồi hắn ta vung giáo dài nên không chú ý tới việc cửa lớn bị mở ra, còn có một thiếu niên bước vào.

Hắn ta nhíu mày: “Ngươi là ai? Dám tùy ý xông vào chỗ của ta?”

Ánh mắt của hắn ta rất sắc bén, Thời Quỳnh bị giật mình.

Lúc này cậu ta chỉ là một thiếu niên nhơ nhỡ, Thời phụ Thời mẫu rất cưng chiều cậu ta, thế nên cậu ta rất khác Thế tử nhà khác, trên người có một cỗ khí chất thanh khiết dày đặc thuộc về trẻ con, đôi mắt trong trẻo xinh đẹp.

Nhìn thấy dáng vẻ vừa ngây thơ vừa căng thẳng của cậu ta, Mộ Cẩm Phong thu ánh mắt sắc bén lại: “Nói!”

Thời Quỳnh bị dọa run rẩy: “Ta… Ta là Thế tử của Tể tướng! Ta tên Thời Quỳnh, nay vào cung chúc thọ Hoàng thượng với phụ thân, ta… Ta lạc đường nên mới không cẩn thận xông vào đây, xin lỗi.”

Lông mày của Mộ Cẩm Phong nhíu lại: “Ra ngoài rẽ trái, đi tới cuối đường rồi rẽ phải, sau đó đi thẳng thì sẽ tới nơi tổ chức buổi tiệc mừng thọ.”

Nghe hắn ta chỉ đường cẩn thận như thế, Thời Quỳnh không còn sợ hắn ta nữa.

Dáng vẻ của người này khôi ngô tuấn tú, rất khó khiến người ta nảy sinh ác cảm.

Thời Quỳnh không rời khỏi ngay lập tức: “Cảm ơn ngươi, nhưng mà ngươi là ai vậy?”

“Mộ Cẩm Phong.”

“Nhị Hoàng tử điện hạ?” Đôi mắt Thời Quỳnh mở to, vẻ mặt ngạc nhiên.

Nghe đồn tính cách của Nhị Hoàng tử điện hạ vốn lạnh lùng, tàn bạo bẩm sinh, còn khắc thân chi tướng, ba tuổi đã khắc c.h.ế.t mẫu thân Lệ phi, tới sáu tuổi khắc c.h.ế.t Trương phi nuôi dưỡng hắn ta.

Cuối cùng không còn cách nào khác, mặc dù bệ hạ lương thiện, muốn giao hắn ta cho phi tử khác chăm sóc nhưng Mộ Cẩm Phong không chỉ khắc thân, thỉnh thoảng còn đả thương thái giám cung nữ, đánh c.h.ế.t mèo hoa cưng của Khương phi nương nương, đồng thời Khương phi là nương nương được sủng ái nhất.

Hắn ta đắc tội Khương phi, càng không có ai dám nuôi dưỡng hắn ta.

Mộ Cẩm Phong sáu tuổi đã dọn vào tẩm cung của mẫu phi đã qua đời của hắn ta, nói rằng mình không cần ai chăm sóc cả.

Mặc dù bề ngoài bệ hạ lương thiện nhưng trong lòng cực kỳ kiêng dè danh tiếng khắc thân của hắn ta.

Mặt ngoài phái cung nữ chăm sóc hắn ta nhưng thật ra là không có ai cả, cuối cùng là không thèm quan tâm tới.

Những năm qua, hắn ta chỉ có một mình, dường như tất cả mọi người đã quên mất sự tồn tại của hắn ta.

Mộ Cẩm Phong nhìn Thời Quỳnh rồi bật cười: “Ngươi biết ta?”

Thời Quỳnh khẽ gật đầu: “Biết, phụ thân đã từng nhắc qua.”

Mộ Cẩm Phong nhìn cậu ta một cái: “Đi nhanh đi.”

Thời Quỳnh nhìn hắn ta cẩn thận từng li từng tí, quần áo trên người hắn ta rất cũ kỹ, hoàn toàn khác áo gấm trên người những Hoàng tử khác.

Cậu ta lại nhìn thức ăn trên bàn, chỉ có một cái màn thầu cứng lạnh lẽo và một đĩa rau muối.

Cậu ta trừng mắt, mắt sắc lóe lên vẻ do dự, trong lòng quyết định, cậu ta lấy hai miếng bánh ngọt giấu trong n.g.ự.c đưa cho Mộ Cẩm Phong.

Bánh ngọt trong suốt sáng lấp lánh, có thể nhìn thấy rõ phần nhân bên trong bánh ngọt dưới ánh trăng.

“Ngươi ăn đi, ta cho ngươi.”

Cậu ta đã ăn một cái bánh này, ngọt thanh, ăn rất ngon, cậu ta lén giấu để mang về cho đệ đệ ăn.

Mộ Cẩm Phong nhìn thoáng hai cái bánh trong lòng bàn tay cậu ta, đôi môi khẽ mấp máy, không kiềm chế được mà nuốt nước bọt một cái.

Thời Quỳnh chú ý thấy yết hầu hắn ta khẽ nhúc nhích, cười nói: “Cái bánh này ngon lắm! Là bánh ngon nhất mà ta từng được ăn! Ngươi ăn đi!”

Mộ Cẩm Phong kề cà không nhận, không có ai đối xử tốt với hắn ta như vậy, cho hắn ta đồ ăn ngon.

Phần lớn người cho hắn ta đồ ăn ngon đều không có ý tốt.

Nhưng mà… Hắn ta liếc mắt nhìn tiểu thiếu niên trước mắt, cậu ta… Chắc không phải là muốn mình trả ơn cho cậu ta đâu nhỉ.

Thấy hắn ta không nhận, trong mắt chứa vẻ do dự, còn có vẻ đề phòng, Thời Quỳnh suy nghĩ, bẻ một cái bánh ngọt bên trong ra rồi nhét vào trong miệng mình: “Nhìn này! Ta không hại ngươi đâu! Ta cũng ăn nè.”

Thời Quỳnh lại đưa bánh tới trước mặt hắn ta.

Mộ Cẩm Phong muốn nói gì đó, Thời Quỳnh tay mắt lanh lẹ vươn tay nhét bánh ngọt vào trong miệng hắn ta.

Mộ Cẩm Phong giật mình, chợt đẩy ngã cậu ta xuống đất.

Thời Quỳnh rên đau một tiếng, cậu ta che đầu gối, môi mím chặt.

Mộ Cẩm Phong cảm nhận được vị ngọt bên trong bánh, hắn ta nhanh chóng nuốt bánh xuống, thấy cậu ta ngồi dưới đất, vẻ mặt tràn đầy đau đớn và ấm ức, hắn ta cắn răng, do dự một lúc rồi mới vươn tay về phía cậu ta: “Ta… Ta không cố ý, ngươi giả vờ đáng thương để làm gì?”

Thời Quỳnh nhìn hắn ta một cái rồi lại nhìn cái bánh ngọt nằm trên mặt đất cách đó không xa, đôi mắt lóe lên vẻ tiếc nuối.

Mộ Cẩm Phong nhìn theo ánh mắt của cậu, trong mắt lóe lên vẻ phiền muộn.

Thời Quỳnh thấy cảnh này, đôi môi mím chặt của cậu ta thả lỏng, do dự một lúc rồi mới vươn tay nắm lấy tay của hắn ta.

Mộ Cẩm Phong nhân lúc đó kéo cậu ta dậy.

“Nếu… Nếu ta còn có cơ hội thì ta sẽ tới đưa bánh cho ngươi, ta… Ta phải đi rồi.”

Nói xong, Thời Quỳnh bước khập khiễng ra ngoài.

Mộ Cẩm Phong nhìn bóng lưng rời đi của cậu ta, cho tới khi cậu ta biến mất hoàn toàn, hắn ta nhìn bánh ngọt trên mặt đất, sau đó bước tới nhặt bánh ngọt lên, thổi vỏ ngoài dính bụi rồi nhét vào trong miệng.

Ăn xong miếng bánh ngọt, hắn ta lại lặng lẽ cầm giáo dài hơi cũ lên, tiếp tục quơ múa.

Chẳng qua là cái tên “Thời Quỳnh” như mọc rễ trong đầu hắn ta, đây là người đầu tiên đối xử tốt với hắn ta…

Khoảng thời gian sau, bởi vì Thời mẫu là cháu họ của Thái hoàng Thái hậu, thế nên Thái hoàng Thái hậu thường xuyên bảo bà ấy dẫn Thời Quỳnh vào cung trò chuyện với bà ta.

Thời Quỳnh vừa có cơ hội là đã chạy đi tìm Mộ Cẩm Phong, mang thức ăn ngon cho hắn ta, hoặc là đồ chơi, mặc dù tuổi tác của Mộ Cẩm Phong đã không còn nhỏ nhưng có rất nhiều thứ hắn ta chưa thấy qua, thế nên đối với tất cả mọi thứ mà Thời Quỳnh mang tới, hắn ta cảm thấy rất hứng thú.

Hai người từ lúc bắt đầu còn lạ lẫm, dần dần nói chuyện với nhau nhiều hơn, Thời Quỳnh thích nhìn hắn ta đùa giỡn với giáo dài, Mộ Cẩm Phong cũng thích cậu ta kể về món cậu ta thích ăn hoặc mấy bài thơ ca.

Mộ Cẩm Phong biết Thời Quỳnh đã bắt đầu chuẩn bị thi, dù cậu ta nhỏ tuổi nhưng là người tài mà không ai trong kinh thành không biết.

Thời Quỳnh cũng biết Mộ Cẩm Phong rất thích tập võ, có thể là do mẫu phi của hắn ta vốn là nữ nhi của đại Tướng quân, thế nên ở phương diện này, hắn ta có tài năng rất lớn.

Thời Quỳnh nói hắn ta thích hợp g.i.ế.c địch trên chiến trường.

Mộ Cẩm Phong từ chối cho ý kiến, chỉ vì không có việc gì để làm nên hắn ta mới tập võ, cũng để tránh bị kẻ khác giải quyết…

Chẳng qua là… Hắn ta nhìn người bên cạnh, cậu ta là người bạn duy nhất của hắn ta, nếu cậu ta muốn hắn ta đi thì hắn ta sẽ đi.

Tới cuối cùng, hắn ta thật sự đi, thật sự lên chiến trường.

Năm Mộ Cẩm Phong mười tám tuổi, biên giới bị người Khương xâm phạm, trong triều không có ai dùng được, nghĩ tới kỳ vọng của Thời Quỳnh đối với hắn ta, lần đầu Mộ Cẩm Phong chạy tới Ngự Thư Phòng.

Lúc này Hoàng thượng cũng nhớ ra mình còn có một nhi tử như vậy.

Có thể xuất chinh, đương nhiên là ông ta sẽ đồng ý, huống chi đó còn là Hoàng tử, có thể vững chắc lòng quân, một mặt khác… Ông ta cũng nhớ tới lời đồn khắc thân của Mộ Cẩm Phong, đoán không chừng g.i.ế.c người cũng sẽ tốn sức…

Chẳng qua là sau khi Mộ Cẩm Phong lên chiến trường, không chỉ dành lại một tòa thành bị người Khương chiếm, ngược lại còn phản công chiếm hai tòa thành của người Khương!

Nhưng làm sao các Hoàng tử có thể cho phép hắn ta cứ kiêu dũng như vậy, người đưa lương thảo bị mua chuộc, dọc đường lương thảo đã bị đốt.

Thời Quỳnh nghe vậy, trong lòng nóng vội như kiến bò trên chảo nóng, đây không phải là chặt đứt đường lui của Mộ Cẩm Phong ư! Không có lương thảo, làm sao đánh trận!

Cuối cùng cậu ta không quan tâm tới sự phản đối của Thời phụ Thời mẫu, cậu ta vơ công việc vận chuyển lương thảo tới trên lưng mình.

Cậu ta là Tân Trạng Nguyên, người khác chỉ cho là cậu ta nóng lòng lập công, vả lại còn có cha làm Tể tướng, thế nên đã thay mặt cậu ta nói chuyện.

Hoàng đế đồng ý.

Bấy giờ không có ai dám mua chuộc cậu ta, cũng không có ai dám động tay động chân vào cậu ta, bởi vì cậu ta không chỉ là Tân Trạng Nguyên, còn là Thế tử của Tể tướng, cũng không phải là người có thể tùy ý hãm hại.
 
Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Giàu Nuôi Nhãi Con
Chương 458: Chương 458



Vận chuyển lương thảo tiến về phía trước rất nhanh.

Qua năm ngày sẽ tới Ô Cương, Ô Cương là tòa thành đầu tiên Mộ Cẩm Phong dành được.

Tuy rằng trong thành là bá tánh của nước kẻ thù nhưng Mộ Cẩm Phong cũng không đối xử khắt khe với mọi người.

Không phải hắn ta lương thiên, mà là vì mỗi ngày Thời Quỳnh đều nhắc bên tai là hắn ta phải làm thiện, nếu như ở vị trí cao, càng phải làm gương tốt, trở thành Tướng quân hoặc là Quận vương có tài năng có kiến thức.

Toàn bộ binh lính của kẻ thù ở trong thành đã bị nhốt vào nhà lao, thế nên binh lính mà Mộ Cẩm Phong để lại canh gác không nhiều.

Hắn ta rất tự tin, luôn cảm thấy người già, phụ nữ và trẻ em là không cần phải quá chú ý.

Chẳng qua cũng là vì hắn ta thiếu cảnh giác, suýt chút nữa đã khiến hắn ta không thể gặp lại người quan trọng nhất.

Thời Quỳnh vận chuyển lương thảo, đội ngũ dài gần ngàn người.

Lúc này, cậu ta vẫn là một Trạng Nguyên tay trói gà không chặt, cưỡi ngựa năm ngày liên tiếp, đi đường lâu như vậy, cậu ta đã vô cùng mệt.

Khi tới thành Ô Cương thì cậu ta lập tức thả lỏng, vả lại chân của cậu ta đã trầy da vì cưỡi ngựa, nghỉ ngơi chỉnh đốn trong thành một canh giờ, do quá mệt nên cậu ta đã ngủ thiếp đi.

Tướng lãnh trông coi thành Ô Cương truyền tin cho Mộ Cẩm Phong, truyền tin cậu ta đã tới vào tai Mộ Cẩm Phong.

Tuy rằng Mộ Cẩm Phong cảm thấy sót vì cậu ta đi xa như vậy, không ngủ không nghỉ mà tới đây nhưng trong lòng cũng có chút tức giận, tức giận vì cậu ta không biết sót bản thân, không biết bảo vệ bản thân mà rời xa chiến trường.

Cũng may Thời Quỳnh vẫn còn ở Ô Cương.

Hắn ta suy nghĩ, ngay sau đó để tướng lãnh trông coi vận chuyển lương thảo thay thế Thời Quỳnh, để Thời Quỳnh nghỉ ngơi trong thành cho thật tốt.

Chẳng qua là bọn họ lại đã coi thường nhóm “Người già, phụ nữ và trẻ em” trong thành Ô Cương.

Binh lính Mộ Cẩm Phong để lại tuần tra khắp nơi trong thành, đối với địa bàn đã nằm trong tay bọn họ, tất cả mọi người đều không nghĩ thịt trên thớt rồi còn cắn người.

Ban đêm, Thời Quỳnh nằm ở trên giường, cửa phòng chợt bị một người mở nhẹ ra.

Vóc dáng của người tới nhỏ gầy, sống lưng có chút cong, không thấy rõ mặt nhưng có thể nhìn ra là một người đã có tuổi.

Gã ta nhẹ tay nhẹ chân đến mép giường, nhìn thoáng Thời Quỳnh ngủ say trên giường, nhéo cằm Thời Quỳnh một cách thô lỗ, Thời Quỳnh tỉnh lại trong cơn đau, nhìn người che mặt, giật mình nói: “Ngươi là ai?”

Không ngờ, khi cậu ta định giãy giụa phản kháng thì đã bị người bịt mặt dùng một tay đánh ngất.

Động tác của người bịt mặt rất nhanh, đôi ba lần là đã khiêng cậu ta rời khỏi đây.

Khi Thời Quỳnh tỉnh lại lần nữa, cậu ta đã bị trói trong căn nhà nhỏ tối tăm.

Điều khiến cậu ta ngạc nhiên là, trong phòng không phải là các thanh niên cường tráng, mà là mấy người gầy và mười mấy thiếu niên nhơ nhỡ mười bốn mười lăm tuổi.

Những người thế này vốn không phải là người xấu mới đúng, nhưng ánh mắt của họ lại lạnh lẽo như băng.

Mỗi một ánh mắt như sói báo, cũng giống rắn độc, ngay cả trẻ nhỏ cũng lạnh như băng.

Thời Quỳnh nhìn bọn họ, bỗng dưng rùng mình một cái, chỉ cảm thấy cả người run lên.

Không biết mấy người đó đang ăn gì, giống như là đang ăn thịt, dường như... Còn là thịt sống…

Thời Quỳnh chau mày, cử động yết hầu một cách khó khăn, trong lòng có chút buồn nôn.

Cậu ta hít sâu, cố ép bản thân bình tĩnh: “Các ngươi... Là ai? Bắt ta làm gì?”

Cậu ta vừa dứt lời, tất cả người đang ăn thịt sống đều ngừng lại.

Một cụ già có mái tóc đã điểm bạc nhai thịt trong miệng, sau khi nuốt xuống thì lau vết máu… Ở khóe miệng, từ từ đi về phía cậu ta: “Chúng ta là ai?”

Giọng nói của cụ già sắc bén: “Đương nhiên chúng ta là con dân của Khương quốc!"

Thời Quỳnh lạnh nhạt nói: “Diên Khánh của ta đã đánh thắng Ô Cương, tất cả các ngươi đều là tù binh.”

Lời cậu ta nói như một nắm muối rải vào miệng vết thương m.á.u chảy đầm đìa của mọi người.

Một thiếu niên khỏe mạnh có một con mắt lồi ra đi tới trước mặt cậu ta, nắm tay lại đ.ấ.m mạnh vào bụng của cậu ta. Thời Quỳnh cuộn tròn cơ thể trong nháy mắt, giữa trán túa ra mồ hôi.

“Ta kinh! Khương quốc chúng ta không phải tù binh! Bệ hạ sẽ tới cứu chúng ta!”

Phần bụng Thời Quỳnh co rút đau đớn, qua một lúc lâu, lông mày nhíu chặt của cậu ta mới thả lỏng một chút, cậu ta cố gắng bình tĩnh, xem ra không thể chọc giận đám người này: “Vậy các ngươi... Các ngươi... Bắt ta để làm gì?”

Mọi người không trả lời, qua một lúc lâu, mới nghe thấy một giọng nữ già nua: “Ngươi từ Diên Khánh tới để vận chuyển lương thảo, tướng lãnh giữ thành rất kính trọng ngươi, ngươi... Là người có thân phận…”

Nói tới đây, bà ta không nhiều lời nữa.

“Các ngươi biết ta là người có thân phận, vậy tại sao còn dám trói ta, các ngươi... Không sợ chiến tranh xảy ra một lần nữa ư?"

“Chúng ta là con dân của Khương vương, nơi đây là bộ tộc của dân tộc Khương của chúng ta, tuyệt đối không thể để người khác xâm chiếm, thua... Chỉ là tạm thời thôi... Cái tên họ Mộ kia, chúng ta tuyệt đối sẽ không để hắn ta sống yên!”

Thời Quỳnh khựng lại, cậu ta nhớ rất rõ tín ngưỡng của Khương quốc là quốc chủ, từ khi sinh ra sự trung thành và phục tùng đã khắc sâu trong xương cốt của bọn họ.

Đối với một quốc gia mà nói, đây là một ngọn gió mạnh mẽ nhưng nay... Những người này là kẻ thù...

Dường như bọn họ muốn dùng cậu ta để đe dọa Mộ Cẩm Phong...

Trong mắt Thời Quỳnh tràn đầy lo lắng, cậu ta không thể ngồi chờ chết, phải chạy khỏi đây, chỉ cần ra ngoài gặp được binh lính của Diên Khánh thì sẽ ổn thôi.

Dù sao nơi này đã là tòa thành bị đánh bại, dù thế nào thì bọn họ cũng không dám lật trời, vả lại khi không thấy cậu ta, chắc chắn sẽ bị phát hiện.

Nói không chừng không mất bao lâu nữa, Mộ Cẩm Phong sẽ nhận ra, hắn ta thông minh như vậy, chắc chắn cũng sẽ nghĩ ra cách.

Thời Quỳnh cố gắng bình tĩnh trở lại.

Tới nửa đêm, tất cả mọi người trong phòng đã rời đi.

Dường như bọn họ không lo cậu ta sẽ chạy trốn.

Thời Quỳnh có chút chần chờ nhưng cậu ta không thể kéo dài thời gian, thời cơ tốt như vậy rất khó có được.

Tốn công sức rất lớn mới cởi bỏ được dây thừng trên người, cậu ta cẩn thận mở cửa bước ra ngoài.

Nhưng vừa mới mở cửa ra, cậu ta đã phải ngạc nhiên.

Cậu ta cho rằng nơi mình ở là một cái sân bí mật hoặc là một cái tầng hầm ngầm.

Chẳng qua là bốn phía... Chỉ toàn là mộ...

Tuổi Thời Quỳnh vốn không lớn, nhìn cảnh tượng vắng lặng âm u như vậy, cậu ta không kiềm chế được mà run cầm cập.

Cậu ta thở thật sâu, đi từ từ về phía trước, bỗng dưng phía sau vang lên tiếng bước chân nặng nề.

Bước chân của cậu ta dừng lại, quay đầu nhìn lại thì thấy một gã đàn ông cường tráng vẻ mặt dữ tợn.

Hơi thở của Thời Quỳnh dừng lại một lúc, liếc mắt nhìn gã đàn ông cường tráng một cái, cậu ta chợt xoay người lại, chạy về phía trước như không muốn sống.

Cậu ta thấy rõ sát ý trong đôi mắt gã đàn ông cường tráng.

Cậu ta biết nếu nay chạy không thoát, vậy thứ chờ đợi cậu ta không phải là kết quả tốt.

Chẳng qua là khoảng cách giữa hai người thật sự quá lớn...

Khi bị trói vào nhà lần nữa, cả người Thời Quỳnh tràn đầy vết thương, trên mặt cũng bị m.á.u ứ đọng.

Cậu ta thật sự rất đau, nhịn không được mà r*n r*, cậu ta chưa từng bị đánh đập như vậy, cậu ta là Thế tử của Tể tướng, từ trước tới nay thân kiều thể quý, đau đớn như thế đủ lấy nửa cái mạng của cậu ta.

Bên kia, Mộ Cẩm Phong đang ở trong lều vải suy nghĩ chuyện đánh chiếm tòa thành, nhưng lại bị tiếng bước chân dồn dập quấy nhiễu.

Hắn ta nhíu mày: “Chuyện gì?”

“Tướng quân... Thế tử Tể tướng... Không thấy... Không thấy cậu ta đâu nữa! Tìm kiếm khắp nơi trong thành, vẫn không thấy…”

“Cái gì?” Mộ Cẩm Phong đứng bật dậy, tròng mắt hắn ta run rẩy, túm chặt cổ áo của người chạy tới: “Không thấy? Ở địa bàn của ta, ngươi nói cho ta biết... Không thấy người nữa?”

Trong mắt hắn ta như có sóng to gió lớn quay cuồng vừa mãnh liệt vừa dữ tợn, binh lính trước mắt sợ tới mức cơ thể run rẩy.
 
Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Giàu Nuôi Nhãi Con
Chương 459: Chương 459



Mộ Cẩm Phong suy nghĩ một lúc, đôi con ngươi trầm xuống: “Truyền tin xuống, g.i.ế.c c.h.ế.t tất cả người bị nhốt trong đại lao Ô Cương cho ta, một kẻ cũng không chừa lại.”

“Nhưng mà, thưa điện hạ, bệ hạ đã nói, phải áp giải thanh niên trai tráng về xây dựng các quận!”

“Đừng nói nhảm!”

“Vâng… Vâng!”

Sau khi truyền tin, Mộ Cẩm Phong mặc vào áo choàng ngay lập tức: “Trở về Ô Cương!”

“Điện hạ, nhưng mà…Còn chuyện công thành…”

Gã còn chưa nói xong, Mộ Cẩm Phong chợt nhìn về phía gã, trong mắt chứa sự không vui và tức giận dày đặc.

Cuối cùng sắp xếp binh mã ở lại, Mộ Cẩm Phong dẫn theo ba ngàn binh tướng đi về phía Ô Cương.

Trở lại thành Ô Cương, hắn ta cưỡi trên một con tuấn mã cao lớn, mặt đanh lại, hàm dưới căng chặt, nhìn già trẻ lớn bé ở trên đường tựa vào vách tường để tránh né, ánh mắt của hắn ta như lưỡi rắn, mang theo sự lạnh lùng tàn nhẫn và vô tình quét qua: “Các ngươi… Đã trở thành tù binh của ta, thế mà lại có can đảm bắt người của ta.”

Hắn ta vặn cổ, nói từng câu từng chữ: “Một canh giờ sau, các ngươi không giao người ra, hoặc có can đảm tổn thương cậu ta…”

Hắn ta rút kiếm bên cạnh ra chỉ một vòng: “Vậy các ngươi cứ chờ dưới địa ngục, gặp vương vô dụng của các ngươi đi.”

Khuôn mặt mọi người vốn lạnh lùng nhưng khi nghe thấy lời này, cũng không khỏi tới tấp nhìn hắn ta bằng ánh mắt căm thù, tròng mắt sắp rơi ra ngoài.

Mộ Cẩm Phong lạnh lùng nhìn bọn họ, ra dấu tay với người bên cạnh.

“Điện hạ.”

“Các ngươi để năm trăm người lại ở đây, những người khác lục soát kỹ lưỡng cho ta, dù đào sâu ba thước cũng phải tìm được Thế tử cho ta!”

“Rõ!”

Mộ Cẩm Phong nhếch môi, xoay người xuống ngựa đi đến cổng thành.

Qua nửa canh giờ, đám binh sĩ đi tìm kiếm không thu hoạch nào.

Mộ Cẩm Phong nắm chặt quyền, gân xanh trên mu bàn tay nổi lên, gần như đã ở ngay biên giới không thể nhịn được nữa.

“Điện hạ, có phải Thế tử đã…” Phó tướng trên cổng thành nhíu mày, nếu Thời Quỳnh xảy ra chuyện, vậy tất cả bọn họ đều gánh không nổi.

Đây là chuyện xảy ra trong tòa thành mà bọn họ đã đánh chiếm.

Mộ Cẩm Phong lạnh lùng nhìn gã một cái: “Cậu ấy… Sẽ không xảy ra chuyện đâu.”

Hắn ta vươn tay nắm chặt hàng rào trên tường thành, đôi mắt nheo lại: “Có phải bách tánh Ô Cương thích cúng tế và cầu nguyện không?”

Phó tướng không rõ tại sao hắn ta lại nói những này nhưng gã vẫn gật đầu: "Đúng thế."

Đôi mắt Mộ Cẩm Phong di chuyển: “Dường như ngoài thành có một bãi tha ma? Nơi đó có một chỗ cúng tế bị vứt bỏ phải không?”

Phó tướng gật đầu, không biết gã nghĩ tới điều gì, bỗng nhiên ngẩng đầu lên nhìn về phía Mộ Cẩm Phong: “Điện hạ, chẳng lẽ nào?”

Mộ Cẩm Phong suy nghĩ một lúc: “Ngươi đi theo ta.”

Hắn ta nhanh chóng xuống cổng thành, cưỡi ngựa chạy nhanh về phía ngoài thành.

Ngay tại lúc đó ở bãi tha ma, Thời Quỳnh nằm nghiêng trên mặt đất, khắp nơi trên toàn là vết máu, cơ thể vẫn còn run rẩy không ngừng.

Một nữ nhân mái tóc hoa râm, mặc trường bào màu đen một cây châm to dài trong tay, nhìn Thời Quỳnh nằm trên đất, trên mặt treo nụ cười ác độc.

Giọng nói của bà ta giống như nhánh cây thô mọc ra từ trong đất đai thối nát, thô ráp, khàn khàn, mục nát: “Người Diên Khánh các ngươi không hợp sống trên đất Ô Cương của ta, nam nhi tốt của Ô Cương ta đều bị vị Hoàng tử gì đó của các ngươi nhốt vào đại lao, thậm chí…”

Nói đến đây, đôi môi của nữ nhân run lên: “Thậm chí… Thậm chí còn c.h.ế.t trận.”

“Bọn ta vốn bắt ngươi, là muốn dùng ngươi để đe dọa Hoàng tử của ngươi, để hắn ta thả người ra, thế nhưng mà…”

Bà ta thở vào một hơi: “Thế nhưng mà…”

Giọng của nữ nhân kia càng thêm khàn: “Thế nhưng mà… Tất cả bọn họ đã c.h.ế.t trong địa lao!”

Nói đến đây, cây châm nắm chặt trong tay bà ta bỗng đ.â.m vào người Thời Quỳnh: “Ngươi hãy trở thành đồ cúng tế cho bọn họ đi! Yên tâm, chúng ta sẽ để ngươi từ từ hưởng thụ rồi mới tiễn ngươi xuống dưới!”

“A…”

Cơ thế vốn không còn cảm của Thời Quỳnh lại cảm thấy đau đớn kịch liệt khi cây châm to dài đ.â.m vào da thịt, khiến cơ thể thoi thóp của cậu ta bỗng bùng nổ sức sống không còn thừa lại bao nhiêu, cơ thể của cậu ta run rẩy, cố gắng đưa tay nắm lấy bàn tay già nua của nữ nhân kia.

Thời Quỳnh khó khăn phun ra mấy chữ: “Người Khương… Các ngươi thật sự… Rất Ác độc…”

Cậu ta thật sự nghĩ không ra, trên thế giới lại có một nơi có bá tánh độc ác như thế, mỗi người bọn họ đều giống như con rối được rắn rết kiến độc nuôi lớn, không có chút dáng vẻ của bá tánh lương thiện.

Thật sự là… Rất đáng sợ…

Cậu ta vừa nói xong, đáp lại cậu ta là cơn đau đớn càng sâu càng nặng.

Cơ thể Thời Quỳnh co rúm lại, cơn đau đớn khiến vành mắt của cậu ta dần ửng đỏ, chẳng lẽ hôm nay cậu ta phải thật c.h.ế.t ở đây?

Nhưng cậu ta không muốn chết, cậu ta còn muốn gặp cha nương, gặp đệ đệ, còn muốn… Gặp Mộ Cẩm Phong, xem hắn ta có khỏe không, có bị thương không…

Thời gian từ từ trôi qua, cây châm to dài không ngừng đ.â.m vào người cậu ta, đau đớn dần dần ăn mòn ý thức còn sót lại của cậu ta, khóe mắt cậu ta trượt xuống một giọt nước mắt, sau đó mí mắt c*̃ng từ từ rũ xuống…

Trước khi nhắm mắt lại, trong lòng của cậu ta vẫn còn sót lại một ảo tưởng không thực tế, Mộ Cẩm Phong… Ngươi mau tới cứu ta... Mau cứu ta… Ta thật sự không muốn chết…

Đi vào bãi tha ma, Mộ Cẩm Phong không nhìn thấy ngôi mộ nào cả, lông mày nhíu chặt, mí mắt hắn ta giật một cái, không biết tại sao lại cảm thấy hoang mang rối loạn.

Đi về phía trước một đoạn thì nhìn thấy một căn nhà cũ nát trước mắt, hắn ta xoay người xuống ngựa, bước lên phía trước, dùng một cước đá văng cánh cửa không chút do dự.

Cửa gỗ cũ nát đập mạnh xuống đất, tro bụi khắp phòng bay lên.

Phó tướng đi theo bên cạnh hắn ta, tro bụi thổi vào mặt, gã ho khan vài tiếng, vội vàng đi kiểm tra xung quanh.

Một lát sau, gã mới lắc đầu với Mộ Cẩm Phong: “Điện hạ, dường như không có ai tới nơi này, Thế tử không có ở đây.”

Mộ Cẩm Phong tới tới lui lui trong nhà đánh giá mấy lần, sau đó xoay người ra ngoài: “Trở về thành.”

Phó tướng đi sau lưng hắn ta, chỉ cảm thấy cơn tức giận quanh người hắn ta lại nặng hơn, không khí dày đặc doạ người khiến trái tim của gã cũng run lên.

Khi bọn họ sắp rời khỏi bãi tha ma, Mộ Cẩm Phong chợt kéo dây cương lại.

“Điện hạ, sao vậy?”

Mộ Cẩm Phong nghiêng đầu nhìn rừng trúc thấp bé ở xa rồi lại liếc mắt nhìn một cọng cỏ dại bị gãy bên cạnh, ánh mắt hắn ta khẽ đảo, bỗng dưng mở to, nắm lấy dây cương lao vùn vụt về phía rừng trúc.

Phó tướng vội dẫn người đuổi theo.

Xuyên qua rừng trúc, dưới sườn núi trước mắt là một nhà cỏ cũ nát không đáng chú ý, trước nhà cỏ, là mộ phần không thể nhìn thấy điểm cuối.

Trạm dừng nghỉ của nhà cỏ có mấy cụ già và thiếu niên, bọn họ vốn đang thì thầm nói chuyện, chợt nghe thấy tiếng móng ngựa trên sườn núi, nhao nhao ngẩng đầu nhìn lên.

Sau khi đối diện với ánh mắt lạnh lẽo của Mộ Cẩm Phong, bọn họ vô cùng ngạc nhiên, có thiếu niên phản ứng rất nhanh, co chân chạy vào trong nhà.

Mộ Cẩm Phong giơ tay tùy ý, d.a.o găm trong tay đ.â.m thẳng vào cổ họng của thiếu niên, gã c.h.ế.t ngay lập tức.

Hắn ta nhảy xuống ngựa, chỉ một lúc sau, những người khác không kịp phản ứng đã mở to mắt ngã xuống vũng máu.

Mộ Cẩm Phong đá văng t.h.i t.h.ể chặn ngang cửa trên mặt đất, sau đó đạp cửa ra.

Chẳng mấy chốc cảnh tượng bấy giờ trong nhà đã hiện ra trước mắt hắn ta, ánh mắt của hắn ta chợt co lại, con ngươi đỏ lên.

Nhìn một người đẫm m.á.u nằm trên mặt đất, hắn ta cảm thấy hô hấp cũng mình như đã dừng lại vào ngay lúc này…

“Quỳnh Nhi!”

Tiếng gào thét của hắn ta như một con cọp báo bên bờ sụp đổ khiến người ta khiếp sợ.

Trong căn nhà, cho dù là người già, hay là thiếu niên, Mộ Cẩm Phong không buông tha cho bất cứ.

Trong lúc mơ màng cậu ta nghe thấy giọng nói của hắn ta, Thời Quỳnh khó khăn mở mắt ra.

“Cẩm Phong… Cẩm Phong… Ngươi đã tới rồi…”

Hắn ta khó khăn vươn tay ra, còn chưa chạm vào vạt áo của Mộ Cẩm Phong, cả người cậu ta đã bị cả người nhuốm đầy m.á.u ôm chặt trong lòng.

Thời Quỳnh đau tới nhíu mày nhưng chẳng mấy chốc đã thả lỏng, thở dài một tiếng, cậu ta đưa tay nhẹ nhàng lau vết m.á.u đỏ rực trên khuôn mặt xinh đẹp của Mộ Cẩm Phong: “Đừng… Đừng như vậy, ta đã nói rồi, nếu nghe lời ta nói… Thì đừng g.i.ế.c nhiều người như vậy…”

Mộ Cẩm Phong cắn răng, trong mắt chứa đầy nước mắt, vừa dữ tợn vừa tàn nhẫn: “Thế mà… Bọn chúng… Lại tổn thương ngươi… Ta tuyệt đối sẽ không để bất cứ ai tổn thương ngươi… Tuyệt đối không…”

Đôi mắt màu đỏ ngòm khiến lòng Thời Quỳnh run lên một cái.

Lông mi của cậu ta run rẩy, khẽ thở dài.

Mộ Cẩm Phong nhẹ nhàng buông cậu ta ra, ngắm đi ngắm lại khuôn mặt của cậu ta, cuối cùng cúi đầu xuống, hôn lên khóe môi nhuốm m.á.u của cậu ta.

Đôi mắt Thời Quỳnh run lên.

Một giây sau cả người cậu ta đã được Mộ Cẩm Phong ôm lấy, sải bước ra ngoài.

Nhìn t.h.i t.h.ể m.á.u me đầy đất, đôi môi Thời Quỳnh mím chặt, nhẹ nhàng tựa đầu vào giữa lồng n.g.ự.c của Mộ Cẩm Phong: “Cẩm Phong… Ta đau quá….”

Ngón tay Mộ Cẩm Phong xiết chặt, màu m.á.u nơi đáy mắt gần như tràn ra ngoài.

Hắn ta nhanh chóng đưa Thời Quỳnh trở về thành, c.ởi quần áo trên người cậu ta ra, sắc mặt Mộ Cẩm Phong tái xanh, mặc dù đã biết cậu ta đã chịu tra tấn như thế nào nhưng khi tận mắt nhìn thấy những vết thương trên người cậu ta, hắn ta ray rứt và đau đớn như bị kiến cắn.

“Băng bó cho cậu ấy.” Gần như là Mộ Cẩm Phong cắn răng, khó khăn phun ra mấy chữ này.

Giọng nói của hắn ta âm trầm tới mức đáng sợ, đại phu đứng ở một bên ở nghe vậy, cơ thể không khỏi run rẩy: “Vâng!”

Trong quá trình băng bó và kiểm tra, lông mày Thời Quỳnh nhíu chặt, có thể là do đau nên cái trán của cậu ta cũng rịn ra mồ hôi.

Mộ Cẩm Phong ngồi bên mép giường, nắm lấy tay của cậu ta, đôi mắt đỏ bừng: “Ngoan, đừng sợ, chẳng mấy chốc nữa là đại phu sẽ băng bó xong.”

“Chẳng mấy chốc nữa là sẽ không đau.”

Rõ ràng vừa rồi biểu cảm trên mặt vừa nặng nề vừa giận dữ, thế mà giọng điệu lại cực kỳ dịu dàng.

Đại phu nghe vào tai, trong lòng hoảng hốt, ánh mắt đảo tới đảo lui giữa Mộ Cẩm Phong và Thời Quỳnh.

Trong lúc đang nhìn, bỗng dưng đối diện với đôi mắt lạnh thấu xương.

Trong lòng của ông ấy run lên, vội vàng quỳ xuống: “Nhị… Nhị Hoàng tử điện hạ… Thảo dân biết sai rồi, thảo dân không… Không dám.”

Mộ Cẩm Phong: “Quản tốt bản thân.”

Một câu nhẹ nhàng lại nặng như một ngàn cân, đặt cố định trên người đại phu.

Đại phu xử lý vết thương cho Thời Quỳnh xong, khi ra khỏi phòng của Mộ Cẩm Phong, đôi chân của đại phu vẫn còn run rẩy, sau lưng cũng thấm đầy mồ hôi lạnh.

Trong phòng, Mộ Cẩm Phong khom người hôn lên đôi môi tái nhợt của Thời Quỳnh một cái, hắn ta nói: “Yên tâm, người tổn thương ngươi, ta sẽ khiến bọn chúng hối hận.”

Sau khi gọi người tới chăm sóc cho Thời Quỳnh, hắn ta cầm giáo dài rời đi.

***

“Tướng quân, không được đâu!”

Trong quân trướng, một nửa khuôn mặt của Mộ Cẩm Phong ẩn giấu trong bóng tối, lúc sáng lúc tối, giống như là ma quỷ.

Hắn ta đưa tay bưng rượu mạnh lên uống cạn sạch, một giây sau chén rượu trong tay Mộ Cẩm Phong đã trở thành từng mảnh vụn.

“Ta đã nói, một tên cũng không chừa lại, ta phải để đám chó săn của Đạt Ba trả giá đắt.”

Trong giọng nói bình thản mà lạnh như băng của hắn ta ẩn chứa sát khí: “Cậu ấy… Không phải là người mà bọn chúng có thể động vào được.”

“Điện hạ! Người suy nghĩ lại đi, nếu làm vậy thì ngày sau phải làm thế nào để chặn miệng đời lại đây?” Biểu cảm trên mặt của từng phó tướng đều là vẻ sợ hãi.

“Vậy thì không cần chặn!” Đôi mắt phượng của Mộ Cẩm Phong nheo lại.

“Điện hạ!”

“Ý ta đã quyết, nếu không bằng lòng thì bản thân có thể chạy về kinh thành, cấp dưới mà ta cần là nghe lời, phục tùng.”

Bả vai của đám người quỳ trên mặt đất chùng xuống, bọn họ biết, chuyện mà Mộ Cẩm Phong đã quyết định thì không thể thay đổi được.

Màn đêm buông xuống, cả thành Ô Cương trở thành thành địa ngục nhân gian. Trong vòng một đêm, tất cả các bá tánh trong thành, cho dù là người già, trẻ em, hay là thanh thiếu niên đều ngã xuống vũng máu, không một ai sống sót.

Cả tòa thành m.á.u chảy thành sông.

Tin tức sát nhân ma đầu Mộ Cẩm Phong tàn sát tất cả bá tánh trong thành c*̃ng truyền khắp toàn bộ Diên Khánh, cho dù là Hoàng đế cũng cảm thấy lo sợ.

Quả nhiên nhi tử này của ông ta là khắc tinh, là ma đầu.

Trong nháy mắt khi nhận được tin tức, cả người ông ta lạnh lẽo.

Tàn sát tất cả bá tánh trong thành, ông ta trăm triệu cũng không ngờ được đứa bé đó có thể làm ra chuyện tội ác tày trời như vậy.

Khi Thời Quỳnh tỉnh lại thì đã là ba ngày sau, vương của Ô Cương đã bị giết, đô thành bị tàn sát, cũng đã tới lúc trở về.

“Cẩm Phong, ngươi… Ngươi có làm khó bá tánh Ô Cương không? Người tra tấn ta chỉ là một phái Vu sư, không liên quan tới dân chúng.”

Mộ Cẩm Phong không nói chuyện, chỉ nheo mắt lại, bao vây cậu tra trong lòng ngực: “Ngươi nghỉ ngơi đi.”

Thời Quỳnh đỏ mặt không được tự nhiên: “Ngươi đừng làm như vậy.”

Mộ Cẩm Phong mở mắt nhìn chằm vào cậu ta, im lặng không nói.

Thời Quỳnh cúi đầu: “Lúc… Lúc đó… Tại sao ngươi lại…” Hôn ta…

Mặc dù cậu ta chưa nói xong nhưng Mộ Cẩm Phong đã đoán được, đôi mắt của hắn ta nhíu lại, bàn tay to lớn phủ lên sau cổ Thời Quỳnh, khẽ dùng sức, cậu ta đã không kiềm chế được mà kề sát trước mặt mình.

Thời Quỳnh bối rối nuốt một ngụm nước bọt.

Giây sau bờ môi nóng lên, cậu ta mở to mắt.

Ngày ấy không tỉnh táo nhưng vào giờ phút này cả hai người đều rất tỉnh táo.

“Mộ Cẩm Phong!”

Thời Tẫn mắc cỡ đỏ mặt: “Ngươi… Ngươi có biết mình đang làm gì không? Ngươi có biết chuyện này chỉ phu thê mới có thể làm không?”

Mộ Cẩm Phong thở gấp vài cái, l.i.ế.m môi: “Vậy chúng ta làm phu thê.”

Thời Quỳnh ngây ra.

Mấy ngày tiếp theo, Thời Quỳnh không cho Mộ Cẩm Phong lên xe ngựa, người này đã điên rồi!

Mộ Cẩm Phong ung dung cưỡi ngựa đi chậm bên cạnh xe ngựa.

Nghe thấy tiếng vó ngựa, Thời Quỳnh mím môi, do dự mãi, sau đó lặng lẽ vén màn xe lên.

Không ngờ rằng, Mộ Cẩm Phong c*̃ng đang theo dõi cậu ta, đối diện với cặp mắt phượng ngậm ý cười kia, Thời Quỳnh lúng túng bỏ tấm rèm trong tay xuống, khuôn mặt trắng nõn tuấn tú đỏ lên, vừa tức giận vừa ảo não.

Nhưng tới cuối cùng, cậu ta vẫn không nhịn được mà vén màn xe lên lần nữa.

Ngoài xe ngựa, thiếu niên tuấn tú mặc áo giáp màu đỏ ngồi trên con tuấn mã nở nụ cười, dường như tất cả mọi thứ đều bị lu mờ đi vào ngay lúc này.

Kỷ niệm rút đi, thần trí gom lại.

Thời Quỳnh nằm trên giường, ngẩn người nghe tiếng mưa phùn ngoài phòng.

Bắt đầu từ khi nào?

Bắt đầu từ khi phát hiện hắn ta tàn sát tất cả bá tánh trong thành, hay bắt đầu từ lúc cậu ta chống lại cha?

Sau khi trở về từ Ô Cương, cha nương cậu ta nói Mộ Cẩm Phong tàn sát tất cả bá tánh trong thành, không cho phép bọn họ qua lại.

Bắt đầu từ lúc đó thì Thời Quỳnh mới biết, người đó đã thật sự làm ra chuyện như vậy.

Cậu ta tức giận chất vấn hắn ta, chất vấn hắn ta tại sao không nghe lời mình.

Thời Quỳnh biết hắn ta không phải là một người chính trực lương thiện, từ trước đến giờ hắn ta vẫn là một con sói con nguy hiểm.

Cậu ta muốn quản lý hắn ta, muốn khiến hắn ta trở thành một người chính trực lương thiện.

Nhưng cuối cùng hắn ta vẫn phạm vào tội ác tày trời thế này.

Điều làm cậu ta đau khổ nhất là Mộ Cẩm Phong làm ra chuyện như vậy là bởi vì cậu ta.

Cậu ta không khiến hắn ta tốt hơn… Trái lại còn hại hắn ta…
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back