Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Tôi Mang Theo Đám Nhãi Con Ở Nhà Trẻ Đi Cầu Sinh

[BOT] Mê Truyện Dịch
Tôi Mang Theo Đám Nhãi Con Ở Nhà Trẻ Đi Cầu Sinh
Chương 195: Chương 195



“Ừm, đã làm phiền cô rồi." Thích Mê lễ phép mỉm cười.

Sau khi y tá thu dọn đồ đạc rời đi, Thích Mê lập tức thả người nằm trở lại trên giường.

Giường xếp rung động phát ra âm thanh cót két, giống như chỉ còn thiếu một chút nữa là có thể tan rã.

Sau khi ý thức được dần dần khôi phục, cảm giác đau đớn đã lâu không thấy rốt cuộc cũng trở nên vô cùng mãnh liệt, cơn đau nhức truyền khắp cơ thể cô giống như một luồng điện giật chạy thẳng từ trên xuống dưới, truyền đến tận các dây thần kinh trong cơ thể, khiến cô cảm thấy từ đầu cho đến chân không có chỗ nào không đau nhức.

Cô đau đớn r*n r* vài tiếng, tìm một tư thế coi như thoải mái nằm cuộn mình trên giường, bảo trì trạng thái bất động.

Đúng lúc này, cửa phòng bệnh giống như bị một vật nặng đập vào, phát ra một tiếng vang rất lớn.

Một bên cánh cửa phòng bệnh nằm dựa vào hành lang vốn là do các tấm kim loại được hàn gắn ở trên cánh cửa gỗ, bất thình lình bị đập vào một cái như vậy, giống như có pháo nổ ở bên tai, trong nháy mắt đã làm cho trái tim của Thích Mê nhảy lên thật cao.

Cô dừng lại, giãy giụa thò đầu ra, xuyên thấu qua ô cửa sổ nhỏ nằm trên cánh cửa chỉ có thể nhìn thấy con đường hành lang trống trải ở bên ngoài.

Một không gian vô cùng yên lặng.

Cơ thể của Thích Mê vốn đã cảm thấy khó chịu, không có ý định muốn đứng dậy, vừa mới nhắm mắt lại một lần nữa... thì cốp một tiếng, lại có thứ gì đó đập vào cánh cửa phòng bệnh.

Ước chừng là bị quấy rầy bởi âm thanh này, ba đứa nhóc đang nằm ngủ trên giường rầm rì trở mình.

Thích Mê nhìn bọn chúng, sau đó chống tay trên giường chậm rãi ngồi dậy, hít vào một hơi thật sâu, cố gắng dùng hết toàn bộ sức lực từ giường đi ra tới cạnh cửa.

Cô ghé sát mặt vào ô cửa sổ nhỏ, nhìn thấy tên đầu sỏ gây ra tiếng đập cửa cồm cộp ban nãy- - Tống Xuân.

Lúc này, Tống Xuân đang nhét một quả táo căng phồng bên trong miệng, đem phần lõi táo còn thừa nhắm thẳng vào cửa phòng bệnh 101 mà ném, thấy Thích Mê đi ra cũng không thèm thu tay lại, cốp một tiếng lại ném lõi táo thứ ba lên trên cánh cửa.

Cô ta cười hì hì lau tay, nhét khuôn mặt của mình vào trong ô cửa sổ nhỏ bằng bàn tay.

Thích Mê vốn đã hơi khó chịu với những lời nói của Tống Xuân lúc trước, hiện tại cả người đang đau nhức không chịu nổi, còn bị cô ta ném mấy quả táo làm phiền, giọng điệu của cô đương nhiên không mấy thiện cảm: "Cô muốn làm gì vậy?"

"Tôi nghe nói giá trị SAN của cô đã khôi phục đến 40, vậy là cô sắp phải đi lên phòng bệnh ở lầu trên để tiếp tục điều trị phải không?"

“Đúng vậy.”

Hai gian phòng bệnh này chỉ cách nhau một cái hành lang, những lời y tá nói lúc nãy bị Tống Xuân nghe thấy cũng không phải là chuyện gì đáng ngạc nhiên, Thích Mê tùy ý qua loa trả lời lại một tiếng sau đó lập tức xoay người.

"Vậy đêm nay cô phải nghỉ ngơi cho thật tốt đấy nhé, cho dù có nghe thấy âm thanh cộc cộc cộc gì đó cũng không cần phải sợ hãi nha~"

“…”

Loại giọng điệu quái gở này làm cho lòng Thích Mê cảm thấy khó chịu, cô vừa xoay người muốn nói Tống Xuân câm miệng lại, vừa mới ngẩng đầu lên, đã thấy một khuôn mặt biến hình vặn vẹo đột nhiên xuất hiện ở trên ô cửa sổ nhỏ của phòng bệnh 101!

Bởi vì cô ta dùng sức dán mặt mình lên đó nên các đường nét trên khuôn mặt của Tống Xuân đều không còn ở vị trí ban đầu nữa, mà bị tấm thủy tinh trong suốt trên ô cửa sổ ép tới vô cùng quái dị.

Thích Mê cắn chặt hàm răng sau, cố gắng để bản thân không phát ra tiếng thét chói tai, nhưng đôi mắt mở to của cô vẫn lộ ra vẻ sợ hãi.

Hì hì hì, hì hì hì......

Tống Xuân cười quái dị.

Trên hành lang thậm chí cả trong căn phòng đều tràn ngập loại âm thanh quỷ dị này.

Thích Mê khẽ nhíu mày, nhanh chóng quay trở lại bên cạnh cánh cửa, dùng thân thể ngăn trở ô cửa sổ, để tránh cho lúc mấy đứa nhỏ tỉnh lại đột nhiên nhìn thấy một khuôn mặt quỷ dị như vậy.

Thấy cô quay trở lại, Tống Xuân cười càng thêm rực rỡ, làn hơi thở ấm áp do hơi thở của cô ta tạo ra lập tức tạo thành một lớp sương mù ở trên ô cửa kính, khiến cho các đường nét trên khuôn mặt của cô ta càng trở nên m.ô.n.g lung mơ hồ, nhìn qua càng khiến cho người ta sợ hãi.

Thích Mê mở ô cửa sổ nhỏ, trực tiếp đối mặt với Tống Xuân.

Tống Xuân thuận thế nhét cả khuôn mặt của mình vào, miệng nói rõ ràng: "Phòng này của cô có ma đó, hy vọng tối nay cô không gặp được nó.”

Thích Mê nhìn chằm chằm cô ta khoảng hai giây, khóe miệng hơi nhếch lên: "Tôi biết là cô cố ý, cô không muốn tôi khôi phục ý thức nhanh như vậy, cho nên mới công kích tâm lý của tôi hết lần này đến lần khác, có đúng không?"

Tống Xuân chớp chớp mắt: "Tôi không có, lời tôi nói đều là sự thật!"

“Thật vậy sao?”

Thích Mê dán khuôn mặt của mình kề vào cạnh Tống Xuân, hai con mắt màu hổ phách xinh đẹp của cô mở to phát ra sự uy h**p: "Không phải, cô đang cố ý... Nếu tôi

đoán không sai thì cô đã ở nơi này từ rất lâu rồi, nhưng ý thức của cô vẫn không thể nào khôi phục lại như bình thường, cho nên cô mới ghen tị với những người có thể khôi phục ý thức nhanh hơn cô, cô cố ý bịa chuyện hù dọa tôi, để khiến cho tôi phải ở lại chỗ này giống như cô, như vậy cô mới có thể cảm thấy công bằng, tôi nói như vậy có đúng hay không?"

“Không đúng!”

"Nếu không phải là như vậy thì cô hãy giải thích cho tôi nghe một chút, tại sao chỉ có một mình cô phải mặc quần áo bệnh nhân mà tôi lại không cần phải mặc? Tại sao trong phòng của cô lại có nhiều táo đến như vậy?”

"Tôi... táo nàylà của ytá bệnh viện đưa cho tôi, quần áo bệnh nhân... quần áo bệnh nhân…”
 
Tôi Mang Theo Đám Nhãi Con Ở Nhà Trẻ Đi Cầu Sinh
Chương 196: Chương 196



Tống Xuân giống như bị những lời nói này của Thích Mê làm cho mơ hồ, nhanh chóng kéo gương mặt từ trong cửa sổ ra, cúi đầu nhìn bộ quần áo bệnh nhân xanh trắng đan xen trên người mình, lại nhìn bộ quần áo len màu đen của Thích Mê, lẩm bẩm nói, "Đúng vậy, cô không mặc quần áo bệnh nhân, chỉ có tôi mặc quần áo bệnh nhân, trong phòng của tôi còn có rất nhiều táo, nhưng trong phòng của cô lại không có... Ơ, đây rốt cuộc là chuyện gì?!”

Thích Mê nhìn cô ta, học theo cô ta nhét khuôn mặt của mình vào ô cửa sổ, khuôn mặt nhỏ nhắn gầy gò to bằng bàn tay của cô chen vào trong ô cửa hoàn toàn không có chút áp lực.

Cô mỉm cười, nhìn chằm chằm vào Tống Xuân: "Uống thuốc đi, sau khi uống thuốc xong có thể cô sẽ biết là tại sao đấy, phòng bệnh của cô ở phía sau, còn không mau đi về phòng xem thử hôm nay cô đã uống thuốc chưa?"

Tống Xuân như có điều suy nghĩ gật gật đầu, vừa đi trở về phòng vừa lẩm bẩm: "Đúng vậy, tôi hôm nay còn chưa có uống thuốc đâu, tôi quên uống thuốc mất rồi..."

“Nhớ khóa trái cửa lại đấy nhé." Thích Mê lại bổ sung thêm một câu.

“Ồ.”

Ngay sau đó, cô nghe thấy tiếng đóng cửa từ phòng đối diện truyền đến.

Thích Mê thở dài.

Lại nói tiếp cô còn muốn cảm ơn Tống Xuân bất thình lình lại chạy tới đây dọa cô mới làm cho đầu óc của cô đột nhiên tỉnh táo hơn một chút.

Trên thực tế, những gì cô vừa nói đều là những điều vô nghĩa, cô cố ý nhắc tới bộ quần áo bệnh nhân cùng với mấy quả táo mà cô ta hay ăn cũng chỉ vì để thay đổi đề tài

nói chuyện, cô căn bản không biết Tống Xuân đã ở chỗ này bao lâu, lại càng không biết ý thức của cô ta đã khôi phục đến mức độ nào, cô chỉ muốn nhanh chóng đưa Tống Xuân quay trở lại phòng của cô ta càng sớm càng tốt, làm cho cô ta im miệng không cần đến nói mấy chuyện ma quái đó với cô nữa.

Bằng không với giá trị SAN hiện tại của cô, sau khi suy nghĩ lung tung không biết nó có trở lại mức thấp hơn lần trước hay không.

“Này, người mới tới, có phải cô cảm thấy tư thế này là thoải mái nhất hay không?”

“?”

Thích Mê quay đầu nhìn.

Vừa rồi cô chỉ lo nói chuyện cùng với Tống Xuân nên không có chú ý tới, hiện tại vừa nhìn qua, tốt lắm, ở trên mỗi ô cửa sổ nhỏ của mỗi gian phòng bệnh đều có thêm một khuôn mặt người dán vào.

Anh trai vừa rồi nói chuyện với cô đang đem khuôn mặt mập mạp kia của anh ta chen chúc nhét vào bên trong ô cửa sổ, chen vào đến mức hai con mắt trên mặt cũng không thấy đâu nữa.

Mà lúc này, Thích Mê cũng hoàn mỹ dung nhập vào trong đám người bọn họ.

Giống như mở cuộc liên hoan giữa các bệnh nhân.

"Chúng ta sẽ hít thở, thở... thở... thở... thở..."

Hít – thở-

Thích Mê theo bản năng hít sâu hai hơi, đột nhiên phát hiện có điểm không đúng, cô sửng sốt vài giây sau đó vội vàng thu mặt vào, đóng ô cửa sổ nhỏ lại.

*

Vài phút sau, mấy đứa nhỏ lục tục tỉnh giấc, bốn hộp cơm vẫn còn hơi ấm vừa vặn có thể ăn được.

Ngô Mộc Thần vừa mới gắp món giá đỗ để qua một bên đã bị Thích Mê lấy đũa gắp lại đặt lên trên bát cơm, cậu bé sửng sốt một chút, tủi thân ngẩng đầu lên, nghênh đón khuôn mặt cố ý nghiêm nghị của Thích Mê.

“Không thích ăn thì cũng phải ăn, không phải cô đã nói em không được kén ăn rồi hay sao?” Nói xong, Thích Mê gõ gõ bàn ăn của Bành Di Thần, “Bạn học Bành Di Thần à, vừa đúng lúc bạn đã ăn cơm xong, lại đây nào, đọc vài câu thơ ‘sự cực khổ của người nông dân’ cho bạn học Ngô Mộc Thần nghe một chút đi.”

Bành Di Thần lúc này đã ăn sạch đồ ăn, sau khi ợ xong một cái nhóc đọc lên: "Cái cuốc giữa trưa... ợ... mồ hôi nhỏ xuống đất..."

Lúc này Phương Hân Duyệt là người đầu tiên kịp phản ứng, phút chốc nâng cái đầu nhỏ lên, ánh mắt sáng ngời: “Cô Thích, cô nhớ rõ bọn em rồi à?!"

Thích Mê mỉm cười.

Trí nhớ đã bắt đầu hồi phục, cô tin tưởng chỉ cần đến ngày mai là cô có thể nhớ lại được toàn bộ.

Ngô Mộc Thần vừa nghe thấy như vậy, lập tức bưng lấy hộp cơm lên xúc món giá đỗ cậu bé không thích ăn cho vào miệng nuốt xuống, dường như là đang muốn tranh công, cậu bé hướng về phía Thích Mê cười ngọt ngào một tiếng, vô cùng ngoan ngoãn lấy lòng.

Phương Hân Duyệt cũng vui vẻ nhét một miếng rau xanh vào trong miệng, nhai nhai, không biết nghĩ tới cái gì, biểu cảm trong nháy mắt lại trở nên cô đơn.

"Cô Thích, chúng ta sẽ còn phải gặp đám quái vật đáng sợ kia đúng không ạ? Chúng ta có thể sẽ c.h.ế.t phải không? Nếu như vậy có phải bọn em sẽ vĩnh viễn không gặp được cha mẹ của mình nữa đúng không ạ?" Cô bé hít hít mũi, đồ ăn trong miệng bỗng nhiên không thể nào nuốt trôi được nữa.

Thích Mê lấy giấy lau miệng cho cô bé, nghiêm túc nói: “Cô đã hứa với các em sẽ đưa các em đi gặp cha mẹ của mình, cô nhất định sẽ làm được điều đó, chỉ là thời gian có thể sẽ rất dài, cũng sẽ gặp rất nhiều khó khăn, nhưng xin các em hãy tin tưởng cô, cũng tin tưởng vào chính bản thân mình, có được không nào?"

Lời nói ấm áp mà manh mẽ phảng phất như cho ba đứa nhỏ uống một viên thuốc an thần, Ngô Mộc Thần dẫn đầu tỏ thái độ: “Em tin tưởng cô Thích!"

“Em cũng tin tưởng cô!” Bành Di Thần tham gia náo nhiệt.

Có đồng bạn ủng hộ, Phương Hân Duyệt cũng gật gật đầu, nước mắt như hạt đậu từng giọt lộp bộp rơi xuống.

Thích Mê sợ cô bé bị sặc, liền nhanh chóng lấy tay vỗ nhẹ trên lưng cô bé.

Sau khi ăn uống no đủ, Thích Mê ngồi chơi với ba đứa nhóc.

May mà trong túi sách nhỏ của ba đứa nhóc này đều mang theo đồ chơi cùng với sách vẽ, bằng không cả đêm nay cô thật sự không biết nên ứng phó với bọn chúng như thế nào đây.
 
Tôi Mang Theo Đám Nhãi Con Ở Nhà Trẻ Đi Cầu Sinh
Chương 197: Chương 197



Từ 20 giờ đến 21 giờ là thời gian hoạt động tự do, mọi người có thể đến phòng tắm để rửa mặt, đi vệ sinh.

Thích Mê không muốn chen chúc với những người đó, chỉ chờ thời gian hoạt động sắp kết thúc mới đi lấy một chậu nước nóng trở về, tiến hành rửa mặt cho bọn nhỏ.

“Cô Thích, tay áo của cô ướt hết rồi này......”

Phương Hân Duyệt tinh mắt, liếc mắt một cái đã thấy tay áo bên trái của Thích Mê bị ướt một mảng lớn, vươn bàn tay nhỏ bé đang chuẩn bị kéo ống tay áo của cô lên, Thích Mê vội vàng đưa tay né tránh, dịch ra phía sau.

“Không sao đâu, lát nữa nó sẽ khô thôi." Thích Mê ngượng ngùng cười, dùng tay phải giúp bọn nhỏ rửa chân.

Phương Hân Duyệt cũng không suy nghĩ nhiều, tiếp tục hăng hái bừng bừng tán gẫu cùng Thích Mê về nhân vật hoạt hình mà cô bé thích nhất là thủy thủ mặt trăng...

*

Đến 21 giờ 30, đúng giờ tắt đèn.

Ban ngày bọn nhỏ khóc đã mệt mỏi, vừa tắt đèn không bao lâu đã lăn ra ngủ thiếp đi.

Thừa dịp ở trong bóng tối, Thích Mê nằm trên giường xếp, từng chút một kéo ống tay áo bên trái xuống.

Họa tiết hình con mắt ở ngón trỏ và ngón giữa bị phong ấn bởi hai phù văn màu đen đan chéo vào nhau, vừa giống như gông cùm xiềng xích vừa giống như phong ấn, dù cho cô có gọi thế nào đi nữa, thì con mắt này vẫn im lặng không có chút động tĩnh.

Không chỉ như vậy.

Bắt đầu từ lòng bàn tay trái, kéo dài cho đến hết cánh tay nhỏ của cô, trên làn da trắng nõn đều in đầy dấu ấn màu đen xấu xí, dùng các loại kiểu chữ khác nhau đều viết xuống cùng một từ --

Tội.

Tổng cộng có 87 chữ ‘tội’.

Hôm nay trên đường trở về căn cứ Thích Mê đã chú ý tới nó, chỉ có điều khi đó đầu óc của cô vẫn còn trống rỗng nên không để ý nhiều, mãi đến sau khi hồi phục trí nhớ, cô mới nhớ tới bên cạnh [cánh cửa] ở đêm vùng cực của mạt thế, có một phù văn màu đen không biết tên bay vào trong [con mắt tử thần] này, sau đó con mắt này giống như là bị phong ấn, trên cánh tay còn xuất hiện loại đồ án quái dị.

Về phần đã xảy ra chuyện gì, do trí nhớ trong não bị gián đoạn liên tục vẫn chưa thể kết nối với nhau.

Thích Mê thở dài, buông ống tay áo xuống, chỉ có thể gửi gắm hy vọng ngày mai cô có thể nhớ lại được tất cả...

*

Không biết đã qua thời gian bao lâu - -

Cộc cộc cộc cộc.

Dưới đất truyền đến tiếng động.

Thích Mê đột ngột mở mắt ra.

Trong lúc nửa tỉnh nửa mê, từ dưới mặt đất truyền đến hai tiếng vang lập tức kéo lên hồi chuông báo động trong đầu của cô.

Cô mở to mắt, nín thở một hơi, nằm im lặng trên giường.

Bốn phía cực kỳ yên tĩnh.

Cô cũng có thể nghe thấy tiếng nhịp tim đang đập của chính mình.

Một phút sau.

Cộc cộc, cộc cộc.

Một lần nữa từ dưới đất lại vang lên âm thanh rất có tiết tấu.

Hơn nữa có thể nghe thấy, nó được phát ra ở dưới gầm giường của cô!

Thích Mê hít một hơi khí lạnh, tay ấn vào trên giường chậm rãi đứng dậy, cố gắng không làm cho cái giường phát ra âm thanh cót két, cô dừng lại một chút, sau đó mạnh mẽ khom lưng nhìn xuống dưới gầm giường --

Không có gì.

Không ngoài dự liệu.

Cộc cộc cộc cộc!

Ngay sau đó dưới đất truyền đến tiếng gõ khiến cho da đầu người khác tê dại.

Thích Mê nhanh chóng từ trên giường nhảy xuống, rất có thể do thuốc mà cô uống lúc nãy có hiệu quả giảm đau, cả người cô tuy rằng vẫn còn chút đau đớn, nhưng đã có thể chịu đựng được, khả năng vận động cũng được cải thiện rất nhiều.

Cô vô thức sờ vào hông của mình, phát hiện đao của mình chỉ còn vỏ, bên trong cắm một cái nĩa dùng để xiên bánh ngọt, vì vậy cô đi vài bước tới cạnh cửa, nhặt lấy cây lau nhà cầm lên tay.

Thích Mê trở về lại bên cạnh giường, sau khi nghe thấy tiếng cộc cộc, cô dùng cây lau nhà gõ xuống đất hai cái.

Dường như mọi thứ lại trở nên yên tĩnh.

Mấy phút nữa trôi qua, dưới đất đã không còn truyền đến tiếng động.

Nếu như không phải Thích Mê có thể xác nhận hiện tại bản thân mình đang ở trạng thái vô cùng tỉnh táo, cô thật sự sẽ cho rằng vừa rồi là cô đã nghe nhầm.

Cô ngồi trở lại giường đợi thêm một lát, cho đến khi mí mắt bắt đầu đánh nhau cũng không thấy truyền đến tiếng động cộc cộc nữa, đánh ném cây lau nhà để sang một bên, xoay người nằm lên trên giường.

*

Tám giờ sáng hôm sau, y tá đúng giờ mang thuốc và bữa sáng đến.

Bữa sáng là cháo trắng ăn cùng với dưa muối, không thể không nói thức ăn của bệnh viện này cũng không tệ lắm, hộp cơm ngày hôm qua cũng phối hợp vừa có chay vừa có mặn, so với đồ ăn lần trước ở ngày tận thế còn ngon hơn rất nhiều.

Sau khi Thích Mê uống thuốc xong, y tá lại lấy ra dụng cụ đo giá trị SAN cho cô.

Kết quả đo được giá trị SAN của cô đã tăng đến 52, được xem như ý thức hỗn loạn ở mức độ nhẹ.

Lúc này trí nhớ của cô ngoại trừ một ít chi tiết nhỏ còn không thể nào nhớ được rõ ràng, còn lại thì gần như đã hoàn toàn được khôi phục.

"Đúng rồi, đêm qua tôi thật sự đã nghe thấy từ dưới đất truyền đến âm thanh cộc cộc..."

Thích Mê kể chuyện xảy ra tối qua nói cho cô y tá nhỏ, cố gắng tìm kiếm câu trả lời. Nhưng không nghĩ tới y tá nghe xong, lại lấy dụng cụ vừa mới bỏ vào trong hòm chữa bệnh ra, để lên trán của cô đo lại một lần nữa.

“Đã tăng đến giá trị 53 rồi, theo lý mà nói hỗn loạn ý thức ở mức độ nhẹ như vậy không nên nói ra những lời này.” Y tá không hiểu nổi, nhíu mày.

Thích Mê trợn mắt không nói nên lời, nghiêm túc nói: “Tôi không nói mê sảng, tối hôm qua tôi thật sự rất tỉnh táo, lúc đó tôi đã nghe thấy âm thanh ở dưới mặt đất truyền lên mà..."

Cô y tá nhỏ cắt ngang lời nói của cô, “Tầng này của bệnh viện chúng ta đã là tầng thấp nhất rồi, ở dưới lòng đất căn bản không có phòng, thì làm sao có thể có tiếng động gì cơ chứ?”
 
Tôi Mang Theo Đám Nhãi Con Ở Nhà Trẻ Đi Cầu Sinh
Chương 198: Chương 198



Nói tới đây, sắc mặt cô ta đột nhiên thay đổi, đặt dụng cụ lại vào trong hộp y tế, “Có thể là dụng cụ đo đã xảy ra vấn đề, cô ở đây chờ tôi một chút, tôi sẽ đi lấy dụng cụ khác đo lại cho cô.”

“Chờ một chút, không phải, sao cô lại không tin tôi?” Thích Mê cảm thấy trong lòng vô cùng mệt mỏi.

Mấy phút sau, tiếng xe đẩy kim loại nặng nề từ xa đến gần, Thích Mê nhìn thấy y tá đẩy một thứ đồ vật rất lớn từ bên ngoài chạy vào. Thứ đồ vật này là một dụng cụ rất tinh xảo, có màn hình hiển thị, có nút bấm, còn có rất nhiều đường dây đỏ đen vàng giăng khắp nơi.

Vừa nhìn tư thế này, đám nhóc con đều yên lặng lùi lại đến bên cạnh góc tường.

Thích Mê cũng bị kinh hãi, thân thể bất giác dịch về phía sau.

Y tá thở hồng hộc nói: "Cô chờ một chút, chủ nhiệm của chúng tôi sẽ lập tức từ trên lầu xuống đây, đo đạc toàn diện mọi thứ lại cho cô.”

Thích Mê cả kinh: “Hả?”

*

Mười phút sau, hành lang vang lên tiếng bước chân của một đoàn người.

Một người đàn ông trung niên với mái tóc địa trung hải dẫn theo vài bác sĩ y tá trẻ tuổi đến, lấy mục đích là nghiên cứu khoa học, chỉ cho bọn họ cách sử dụng dụng cụ kiểm tra này.

Mà Thích Mê, chính là con chuột bạch bị đem đi thí nghiệm.

“Không cần phải lo lắng, chỉ vài phút là xong rồi, nào, cô cứ nằm thẳng trên giường đi." Chủ nhiệm nói tiếng phổ thông sứt sẹo, một giây trước còn căng thẳng, một giây sau đã bày ra vẻ mặt tươi cười nhìn Thích Mê, giống như mang theo một bộ mặt giả dối đi lừa gạt con nít.

Thích Mê bán tín bán nghi nằm trở lại trên giường.

Kế tiếp, y tá lập tức đem đủ loại đường dây nối với dụng cụ kiểm tra dán ở trên trán cùng với bả vai của cô, ông bác chủ nhiệm này dùng những từ ngữ y học mà cô nghe không hiểu, ríu rít nói chuyện cùng với các y tá, bác sĩ trẻ tuổi khác.

Nhưng mà nhìn màn hình hiển thị, kết quả sau khi đo xong cùng với kết quả của thiết bị nhỏ kia không hề có sự khác biệt lớn, giá trị SAN của cô vẫn là 52.

“Yên tâm, đã không có vấn đề gì, khả năng hồi phục rất tốt, có thể lập tức chuyển tới phòng bệnh bình thường ở trên lầu." Chủ nhiệm cười gật đầu với Thích Mê.

Cô y tá nhỏ sợ bị chủ nhiệm trách tội, vội vàng giải thích với ông ấy: “Nhưng mà cô ấy cũng giống hệt như Tiểu Xuân, đều nói ở bên dưới mặt đất truyền đến tiếng động..."

“Cái này à, có thể là bọn họ đã nghe thấy âm thanh gì đó, không phải loài chuột còn có khả năng đào hang ở bên dưới lòng đất hay sao, nghe thấy một vài âm thanh kỳ

quái cũng rất là bình thường, người trẻ tuổi mà, không cần mỗi ngày phải suy nghĩ lo lắng lung tung như vậy đâu." Chủ nhiệm giống như là cảm thấy hơi mất mặt, cắn răng nói, “Lần sau hãy làm rõ tình huống hẵng gọi cho tôi, tôi rất bận.”

Cô y tá ngượng ngùng: "Vâng ạ, đã biết rồi thưa chủ nhiệm.”

Sau khi chủ nhiệm mang theo mấy bác sĩ, y tá trẻ tuổi rời đi, phòng bệnh chật chội thoáng cái đã trở nên quạnh quẽ, sau khi y tá thu dọn xong thì đẩy xe dụng cụ đứng chờ ở bên cạnh cửa.

Thích Mê lập tức hiểu rõ, đứng dậy sửa sang lại giường nệm, bỏ đồ chơi rải rác trên giường vào trong túi sách nhỏ của mấy đứa nhỏ, dắt theo bọn chúng đi ra khỏi phòng bệnh.

Vừa tới cửa, đã thấy Tống Xuân ở phía đối diện lại nhét khuôn mặt của mình vào trong ô cửa sổ nhỏ.

Không giống với thái độ ghen tị đến phát cuồng ngày hôm qua, hôm nay dáng vẻ cô ta vô cùng mất mát, hai con mắt sáng ngời giống như chứa đựng nước mắt, vẻ mặt trông mong nhìn về phía Thích Mê.

Loại người mà Thích Mê không biết nên ứng phó như thế nào nhất, một mình bản thân Tống Xuân đã chiếm lấy hết.

Nghĩ đến ngày hôm qua Tống Xuân còn giúp đỡ cô quét dọn phòng bệnh, cô lại có chút không đành lòng, vì vậy sau khi thương lượng với bọn nhỏ, cô cầm lấy một món đồ chơi hình khủng long nhỏ đưa cho Tống Xuân, dùng giọng điệu dỗ dành trẻ con nói với cô ta: "Phải ngoan ngoãn uống thuốc đấy nhé, cô nhất định sẽ nhanh chóng khỏe lại, tôi chờ cô khoẻ mạnh đi ra bên ngoài.”

Tống Xuân nhìn con khủng long nhỏ dáng điệu thơ ngây đáng yêu ở trên tay cô, lập tức nín khóc mỉm cười, lấy khuôn mặt ra khỏi cửa sổ, đưa tay ra đoạt lấy món đồ chơi: "Khủng long nhỏ, em có nguyện ý làm bạn tốt của chị không nào?"

Thích Mê nhìn bộ dáng yêu thích không buông tay của Tống Xuân đối với khủng long nhỏ, khóe môi hơi nhếch lên.

*

Dưới sự thúc giục của y tá, Thích Mê mang theo mấy đứa nhỏ đi đến thang máy, đi lên phòng bệnh bình thường ở tầng hai của bệnh viện.

Nguyên nhân bởi vì tầng này cũng nằm ở bên dưới lòng đất, các gian phòng ở tầng hai cũng không có cửa sổ như cũ, nhưng không gian so với tầng dưới thì lớn hơn rất nhiều, vả lại cũng càng thêm sạch sẽ gọn gàng hơn một chút. Bởi vì bệnh nhân bị hỗn loạn ý thức mức độ nhẹ ở đây rất nhiều, cho dù ngày hôm qua y tá đến đặt trước cũng đã không còn phòng riêng, y tá chỉ có thể mang theo Thích Mê cùng với ba đứa nhỏ đi thương lượng với người ở trong mỗi phòng một chút, trưng cầu sự đồng ý của bọn họ... Rốt cuộc họ tìm được sự đồng ý ở chỗ một bà lão tóc hoa râm.

Thích Mê dẫn theo bọn nhỏ đứng ở cửa cảm ơn.

Bà cụ mặt mũi hiền lành, đeo kính lão gọng vàng, hình như bà rất thích trẻ con, vừa vào đã hỏi ba đứa nhóc có muốn ăn trái cây hay không.

Thích Mê lễ phép cự tuyệt, ôm mấy đứa nhỏ ngồi xuống ở giường bên cạnh.

"Cô gái, đừng trách những người khác không chịu tiếp nhận ở chung với mấy đứa nhỏ, chủ yếu là cái bệnh này của chúng ta đều không chịu nổi sự ồn ào, mà mấy đứa trẻ con thì sẽ khó tránh khỏi có lúc khóc lóc náo loạn ầm ĩ." bà lão cười nói, "Tôi đã sắp đã khôi phục bình thường rồi, buổi chiều có lẽ sẽ được xuất viện, cho nên cô mang theo mấy đứa nhỏ ở chỗ này rất thuận tiện.”
 
Tôi Mang Theo Đám Nhãi Con Ở Nhà Trẻ Đi Cầu Sinh
Chương 199: Chương 199



"Vâng, cháu cảm ơn bà." Thích Mê mỉm cười.

Ba đứa trẻ cũng rất lễ phép: "Cảm ơn bà ạ!”

“Không có gì, không có gì." Bà lão xua tay, nếp nhăn trên mặt cũng thêm vài phần dịu dàng.

Giường bệnh không tính là lớn, Thích Mê nằm ở phía trên còn phải cuộn tròn cơ thể lại mới có thể chừa ra một chỗ trống ở dưới chân cho ba đứa nhỏ.

Bọn nhỏ cũng rất hiểu chuyện chen chúc nằm cùng một chỗ, tránh cản trở cô nghỉ ngơi.

Đây chính là thời điểm bọn nhóc dồi dào năng lượng và vui vẻ nhất, ngồi ở giường chơi đùa đến quên cả trời đất.

Ngô Mộc Thần ngồi đối diện với Thích Mê, luôn chú ý tới động tác của Thích Mê, thấy cô nhắm mắt lại, thì nhanh chóng nhắc nhở hai đứa trẻ còn khác khống chế âm thanh nhỏ lại.

Bà cụ ngồi một bên nhìn bọn họ, trong đôi mắt thủy chung mang theo ý cười từ ái.

Trẻ con chơi đùa náo loạn, người già thì mỉm cười yêu thương, bầu không khí hài hòa dần dần sưởi ấm nhiệt độ trong căn phòng bệnh lạnh như băng này.

*

Không biết qua bao lâu, tiếng bước chân dồn dập từ hành lang vang lên.

Diệp Thạch Lục chạy quá nhanh không kịp phanh lại, cua quá gấp nên tông thẳng vào cửa phòng bệnh.

Rầm một tiếng, phá vỡ hoàn cảnh an bình này.

Thích Mê giật mình ngồi dậy từ trên giường, sau vài giây ngây ngốc cô phục hồi lại tinh thần, nhìn bộ dáng lôi thôi lếch thếch của Diệp Thạch Lục không khỏi nhíu mày: "Anh đây là...... vừa đi đánh trận trở về à?”

Diệp Thạch Lục vô thức sờ lên má mình, mới phát hiện vì đi quá gấp nên ngay cả râu cũng không kịp cạo, sờ vào có chút cảm giác đ.â.m vào tay, lại sờ lên mái tóc, mới phát hiện ngay cả tóc cũng xù lên cứng như đá.

Anh ta khẩn cấp sửa sang lại hình tượng, cố gắng ra sức vuốt đầu tóc rối bù của mình xuống, khóe mắt thoáng nhìn thấy dòng chữ đen trắng trong tờ giấy đang cầm ở trên tay, mới nhớ tới chuyện quan trọng cần làm, lập tức kéo cái ghế ngồi xuống ở bên cạnh giường bệnh của Thích Mê: “Có một chuyện quan trọng rất là cấp bách em gái à!”

“Chuyện gì?”

“Không phải là chuyện ngày hôm qua tôi đã cứu cô thoát khỏi một con Quỷ Tạp

Tử hay sao, hôm qua cô tinh lọc quỷ tạp tử, cấp trên yêu cầu tôi viết một bản báo cáo để nộp lên trên, đây là lần đầu tiên tôi viết loại báo cáo này, nhưng mà tôi lại không biết nên viết như thế nào đây, vì mấy trang giấy này mà suốt một đêm qua tôi không thể nào ngủ được!”

Diệp Thạch Lục chỉ chỉ vào chòm râu cùng với mái tóc trên đầu mình, vội la lên, "Liên quan đến chuyện cô làm như thế nào có thể phát hiện ra cái điện thoại di động kia chính là quỷ tạp tử, có thể nói tỉ mỉ một chút cho tôi biết để viết bài báo cáo này được không?"

Thích Mê hồi tưởng một chút, khó xử nói: “Việc này, tôi thật sự không có cách nào nói rõ với anh.”

“Tại sao lại không thể?” Diệp Thạch Lục khoa trương nhíu mày, “Đừng nói với tôi là cô dựa vào giác quan thứ sáu của phụ nữ để tìm được nó đấy nhé.”

“Cũng không phải như vậy... đây chỉ là một loại năng lực của tôi mà thôi.” Thích Mê trả lời.

Tuy rằng bây giờ [Con mắt tử thần] của cô vẫn còn bị phong ấn, nhưng khi tay cô chạm vào bất kỳ món đồ vật gì thì cô vẫn có khả năng chuyển đổi chúng thành số liệu kỹ năng. Chỉ cần cô muốn, cô hoàn toàn có thể tra xét được số liệu của bất cứ loại đồ vật nào. Chiếc điện thoại di động kia lúc đó vừa vặn nằm ở trong túi của cô, vì vậy cô lại vô ý thức khởi động năng lực đó, lập tức phát hiện cột kỹ năng chiếc điện thoại di động hơi không thích hợp.

Là một cái điện thoại di động bình thường, đáng lẽ nó chỉ có kỹ năng liên lạc, không nên có bất kỳ kỹ năng công kích nào xuất hiện mới đúng.

Lại nghe nói phương pháp phân biệt của Quỷ Tạp Tử chính là [vật c.h.ế.t biến thành vật sống], là thứ đồ vật gì thì vừa nhìn là biết được ngay.

Quả nhiên, sau khi Diệp Thạch Lục nghe được đáp án này, lông mày anh ta nhíu chặt lại cùng một chỗ.

Bản báo cáo điều tra quá trình tinh lọc Quỷ Tạp Tử hơn ba trăm chữ, chung quy không có khả năng chỉ viết có một câu "Sau khi sờ tay vào món đồ đã xác nhận chiếc điện thoại di động kiểu cũ này đang ẩn giấu Quỷ Tạp Tử".

Đây chính là bản báo cáo đầu tiên của anh ta với tư cách là nhân viên tinh lọc sơ cấp của chính phủ, nhất định phải lưu lại ấn tượng tốt cho cấp trên.

"Chị gái nhỏ à, tôi cầu xin cô đấy, cô đừng có giấu giếm nữa mà, nói cho tôi biết toàn bộ đi, tôi sẽ không đoạt công lao của chị đâu mà, thật đấy, tôi chỉ muốn hoàn thành xong bản báo cáo này để nộp lên cấp trên mà thôi, tôi tuyệt đối sẽ viết ở trong bài báo cáo rõ ràng chính cô là người đã phát hiện và tinh lọc Quỷ Tạp Tử!” Diệp Thạch Lục tỏ vẻ không tin lời giải thích của cô, năn nỉ cô nói cho anh ta biết chân tướng.

"..."

Thích Mê không nói gì liếc nhìn anh ta một cái.

Biết là có phí thêm nhiều miệng lưỡi giải thích với anh ta Diệp Thạch Lục cũng sẽ không tin, vì thế cô chủ động đè tay anh ta lại.

[Tên vũ khí: Diệp Thạch Lục

Loại hình: Nhân loại

Trọng lượng: 72kg

Giá trị bền bỉ: 98 (Độ bền vũ khí rất cao, đề nghị sử dụng)

Độ linh hoạt: 52 (Độ linh hoạt bình thường, có thể mang theo bên người)

Lực công kích: 42 (Lực công kích của vũ khí tương đối thấp, không đề nghị sử dụng)

Nhược điểm: Độ may mắn tương đối kém (xin hãy thận trọng khi sử dụng)

Kỹ năng: không có]

Thích Mê thông báo số liệu liên quan đến Diệp Thạch Lục nói ra từng câu từng chữ. Khi nghe thấy câu nói trọng lượng 72kg và độ may mắn tương đối thấp, Diệp Thạch Lục trợn tròn hai mắt, lập tức rút tay về.

Nếu như nói chuyện Thích Mê có thể đoán được cân nặng của anh ta là chuyện trùng hợp thì thôi đi, nhưng khi cô nói ra nhược điểm [Độ may mắn tương đối kém] thì anh ta đã có thể chắc chắn rằng cô không thể nào tự đoán ra được.
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back