Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Tôi Mang Theo Đám Nhãi Con Ở Nhà Trẻ Đi Cầu Sinh

[BOT] Mê Truyện Dịch
Tôi Mang Theo Đám Nhãi Con Ở Nhà Trẻ Đi Cầu Sinh
Chương 185: Chương 185



Mao Tường là người gió chiều nào theo chiều đó, lập tức lại trừng mắt lên: "Tào Minh Trạch, thật sự có đánh c.h.ế.t tôi cũng không nghĩ tới người đó sẽ là cậu!"

Tào Minh Trạch vội vàng la lên, "Đang êm đẹp sao tôi lại muốn đi g.i.ế.c người vô tội, g.i.ế.c c.h.ế.t cô con gái cùng với ông chủ nhà trọ đó làm gì cơ chứ, thật sự không phải là tôi!"

Lý Hội: "Nói như vậy cậu cảm thấy là Lương Khôi đang lừa gạt chúng ta hay sao?”

“Lỡ như ngày hôm đó trong lúc nói chuyện phiếm Lương Khôi đã kể chuyện này với Thích Mê rằng mình đứng suốt quãng đường đến nhà trọ thì sao? Chỉ bằng một câu nói như vậy mọi người đã phán đoán cậu ta là Lương Khôi còn tôi chính là hung thủ hả, mọi người có chứng cứ phải không?"

Trong lúc yên tĩnh, một giọng nói trầm thấp chậm rãi mở miệng:

“Phải.”

Căn phòng lại trở nên yên tĩnh.

Từ "Phải" của Thích Mê vừa mới thốt ra nối tiếp cho câu hỏi "Có chứng cứ phải không?" của Tào Minh Trạch, rõ ràng từ vừa nói chính là đang trả lời cho câu hỏi này.

Mọi người nhìn nhau một chút, không xác định hỏi lại một lần nữa: "Lương Khôi, có phải vừa rồi ý của cậu là có chứng cứ cho Tào Minh Trạch g.i.ế.c người?"

“Phải.”

“!”

Tào Minh Trạch ngay lập tức đứng hình, trong nháy mắt hai tròng mắt mở to ra. Mặc cho anh ta rất có lòng tin đối với thủ pháp gây án của mình, nhưng khi nghe được trong tay của Lương Khôi có chứng cớ g.i.ế.c người của anh ta, trong lòng cũng không khỏi nổi lên sự ngờ vực.

Ngày đó trời mưa to tầm tã, anh ta lại đã giải quyết xong Lương Khôi rất nhanh, theo đạo lý mà nói không nên để lại một chút chứng cứ nào mới đúng... Không đúng, đây chắc chắn là do Thích Mê đang cố ý lừa gạt anh ta, nếu như anh sớm có chứng cứ, thì làm sao có thể dễ dàng để cho anh ta nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật mười hai năm như vậy?!

Cho nên đây có lẽ chỉ là cái bẫy do Thích Mê bày ra, đúng vậy! Là bẫy!

Sau khi suy nghĩ cẩn thận, Tào Minh Trạch chậm rãi thở ra một hơi: "Tùy mọi người nói như thế nào, dù sao trái tim tôi trong sạch sẽ không sợ những lời nói bịa đặt vu oan như vậy, Thích Mê nếu như muốn tìm một người để chịu tội thay, thì lựa chọn tôi quả thật là sự lựa chọn tốt nhất, bởi vì miệng tôi ăn nói vụng về sẽ không thể biện giải cái gì, vậy thì tùy cậu ta nói như thế nào đi."

Từ Vị bắt được hàm ý trong lời nói của anh ta: "Người chịu tội thay cái gì?”

“Có lẽ từ đầu cho tới cuối chúng ta đều ở trong bẫy của Thích Mê, đừng quên tình cảnh ngày hôm nay cũng là do cậu ta chủ động gợi lên, theo tôi thấy, cậu ta quá hối hận sau khi g.i.ế.c c.h.ế.t bạn gái mình, lại bị cơn ác mộng của Lương Khôi tra tấn, muốn tìm một người chịu tội thay trong chúng ta để trốn tránh sự khiển trách của lương tâm mà thôi."

"Cậu ta nói việc chạy tới vùng ngoại ô để g.i.ế.c người là không có khả năng, nhưng đó là dưới điều kiện cậu ta không hề quen biết nhà trọ kia, hiện tại xem ra, cậu ta hoàn toàn có khả năng nửa đêm chạy tới gặp mặt bạn gái của cậu ta, dưới tình huống mà chúng ta không biết... Sở dĩ trên lầu không phát ra âm thanh, cũng bởi vì cậu ta cùng với ông chủ nhà trọ và con gái ông ta đều đã quá quen thuộc, bạn trai bạn gái cùng nhau qua đêm là chuyện thường thấy, ai cũng không nghĩ tới cậu ta sẽ dùng d.a.o g.i.ế.c người."

Trong lời giải thích của Tào Minh Trạch, những suy luận có vấn đề cũng dần dần có xu hướng hợp lý.

Trong lúc nhất thời, cán cân trong lòng mọi người bắt đầu d.a.o động không rõ ràng giữa Thích Mê và Tào Minh Trạch.

Mấy phút kế tiếp, Hà Khải Hiên lại hỏi Lương Khôi mấy vấn đề, muốn tìm ra chỗ chứng cứ anh ta giữ lại, nhưng đáp án nhận được không có ngoại lệ đều là "Không phải".

Mọi người nhanh chóng đã không còn kiên nhẫn, trong lòng lại càng nghi ngờ Thích Mê, lập tức muốn đập vỡ gương gọi Thích Mê về, nghe xem bản thân anh có thể nói như thế nào.

Loảng xoảng!

Khoảnh khắc gương vỡ tan tành, Thích Mê trừng mắt như đột nhiên hồi hồn.

“Xì~ giả thần giả quỷ.” Tào Minh Trạch cười nhạo một tiếng.

Thích Mê xoa xoa huyệt thái dương, hỏi bọn họ: “Thế nào, đã xác định được chưa?”

Từ Vị nhìn cậu, lại nhìn Tào Minh Trạch: “Cậu và lão Tào nói nguyên nhân mình không thể nào là hung thủ đi, dù sao thì đầu óc tôi sắp không xoay chuyển được nữa rồi.”

“Tôi cũng vậy, nhanh chóng kết thúc đi, chỉ còn lại có ba ngọn nến.”

Lại nói, không biết là ai thở dài một hơi làm dập tắt thêm một cây nến nữa.

Mọi người: “!!!”

Thích Mê quét mắt nhìn nét mặt của mấy người còn lại, khoanh chân ngồi xuống, mệt mỏi xoa xoa huyệt thái dương: "Cho nên có thể xác định hung thủ là một trong hai chúng tôi có đúng không? Vậy thì đơn giản rồi...... Trong túi nilon ở cửa có dây thừng tôi mới mua, các cậu tới trói hai người chúng tôi lại, lát nữa Lương Khôi và Kỳ Kỳ sẽ nói cho mọi người biết đáp án.”

“Nói cách khác, không còn chuyện gì liên quan đến bọn tôi nữa?" Mao Tường thò đầu ra hỏi.

Thấy Thích Mê gật gật đầu, Mao Tường nhanh nhẹn vọt tới cửa phòng, sau khi cầm lấy túi nilon mới biết ở trước cửa đang tồn tại một con mắt cực kỳ rất đáng sợ, hoảng hốt kêu váng lên rồi vội vàng chạy trở về.

Tào Minh Trạch đứng lên, kiên trì tỏ vẻ bản thân trong sạch không sợ bất cứ chuyện gì, cười nói: “Được thôi, lại bắt đầu dùng tới huyền học để phá án à, xem ai sợ ai chứ? Đến đây đi, muốn trói tôi lại thì trói đi nào.”
 
Tôi Mang Theo Đám Nhãi Con Ở Nhà Trẻ Đi Cầu Sinh
Chương 186: Chương 186



Mọi người từ phòng khách cầm lấy hai cái ghế đặt vào trong phòng ngủ, trói hai người bọn họ lưng tựa lưng vào trên ghế.

Khoảnh khắc cửa đóng lại, phòng ngủ chìm vào trong bóng tối không thấy được năm ngón tay.

Thích Mê cùng với Tào Minh Trạch đều đưa lưng về phía đối phương, lẳng lặng lắng nghe tiếng hô hấp của người bên kia.

Không biết đã qua bao lâu, Tào Minh Trạch phát ra hai tiếng cười khẽ.

“Không có chứng cứ lại muốn tiếp tục giả thần giả quỷ đúng không?” Anh ta cố ý

dùng thanh âm đắn đo, chỉ để cho một mình Thích Mê có thể nghe thấy được, nhỏ giọng nói, "Haiz, nếu như trên thế giới này thật sự có quỷ hồn trở về báo thù, thì như thế nào lại cách tận mười hai năm mới đến, cậu xem, những thứ này chẳng qua cũng chỉ dùng để lừa gạt con nít mà thôi..."

Nói tới đây, anh ta như là nghĩ tới cái gì, ánh mắt tìm tòi ở trong bóng tối: “Đúng rồi, sẽ không phải là cậu học được thủ đoạn trong mấy bộ phim truyền hình kia, cất giấu mấy thứ như là máy ghi âm gì đó ở đây chứ, chờ tôi nói ra sự thật ở chỗ này, sau đó cầm lấy bút ghi âm đưa đến cục cảnh sát để định tội tôi đâu nhỉ?”

Thích Mê không tiếp lời anh ta, vài giây sau, anh mới nhẹ nhàng thở dài một hơi: “Vì sao cậu lại muốn g.i.ế.c c.h.ế.t Kỳ Kỳ?”

“Thích Mê, cơm thì có thể ăn lung tung, nhưng mà nói cũng không thể nói lung tung nha, tôi cũng không hề g.i.ế.c người!” Tào Minh Trạch cố ý la lên, anh ta tin tưởng rằng chỉ cách một cánh cửa người trong phòng khách nhất định có thể nghe thấy.

“…”

Thích Mê siết chặt hai bàn tay, khuôn mặt lạnh lùng đến mức có thể nhỏ ra nước.

Tào Minh Trạch tuy rằng đã chắc chắn cắn c.h.ế.t không chịu thừa nhận, nhưng vẫn còn muốn nhảy nhót trêu chọc Thích Mê, chỉ thấy anh ta dựa lưng về phía sau, dùng giọng điệu lầm bầm lầu bầu nói:

"Cậu, Thích Mê, hot boy của lớp, từ nhỏ lớn lên đã đẹp trai, bao nhiêu cô gái xinh đẹp vây quanh cậu... Tôi thích một người, cô gái đó đã nói cho tôi biết người mà cô ấy thích chính là cậu, sau đó tôi lại thích một người, haiz cô gái đó vậy mà sau khi nhìn cậu thì lại không thèm để ý gì tới tôi nữa, cậu nói xem người như cậu có phải sinh ra đã chính là khắc tinh của tôi hay không?"

Tào Minh Trạch dừng lại một chút, thấy Thích Mê không hề có chút phản ứng, lại tiếp tục nói: "Ai da, tính ra cũng phải có tới năm sáu cô gái nhỏ ấy chứ, đều không thích tôi, người mà các cô ấy thích chỉ có cậu, mỗi lần ứng phó với tôi thì cũng chỉ lặp đi lặp lại một hai câu như vậy..." Nói xong, anh ta còn cố ý bắt chước giọng nói của những cô

gái kia, nũng nịu nói, "Tào Minh Trạch anh là một người tốt, nhưng thực sự xin lỗi, người tôi thích là Thích Mê... Ha ha ha ha ha, cậu nói xem có phải là rất buồn cười hay không?"

Thích Mê im lặng hai giây, từ giữa kẽ răng nặn ra một câu: "Đây chính là nguyên nhân cậu g.i.ế.c c.h.ế.t Kỳ Kỳ sao?”

Tào Minh Trạch lập tức lại cao giọng la lên: "Cậu nói bậy bạ gì vậy, tôi không g.i.ế.c bạn gái cậu, tôi không hề g.i.ế.c người!"

Nói xong, anh ta cố ý nghiêng đầu về phía gần bên tai của Thích Mê, cười nói:

“Đúng vậy.”

Một tiếng nói nhẹ nhàng rơi xuống, ngay cả ghi âm của điện thoại di động cũng không thể nào bắt được.

Thích Mê hơi liếc mắt, có thể nhìn thấy dáng vẻ đắc ý cực điểm của Tào Minh Trạch ở trong bóng tối.

Tào Minh Trạch nhìn bốn phía xung quanh, “Tôi thấy từ đầu đến cuối đều là do một mình cậu tự biên tự diễn mà thôi, đúng không Thích Mê?”

“Nhưng chính tai tôi nghe thấy, chính miệng anh thừa nhận đã g.i.ế.c c.h.ế.t Kỳ Kỳ!”

“Tôi không g.i.ế.c người! Và tôi cũng chưa từng nói qua những lời này!”

Tào Minh Trạch la hét xong, lại dụng giọng điệu quái gở truy hỏi một câu, "Vẫn là câu nói đó, chứng cứ của cậu đâu? Không có chứng cứ thì cậu sẽ định tội tôi như thế nào đây? Chẳng lẽ cậu cứ chuẩn bị mang tôi đến cục cảnh sát như vậy, sau đó nói với anh cảnh sát, nói chính miệng tôi đã thừa nhận g.i.ế.c người, ai g.i.ế.c người lại đi tự thừa nhận cơ chứ! Trừ khi đó là kẻ ngốc!"

Thích Mê không nói gì.

Căn phòng lại trở nên yên tĩnh.

Nhưng không đến một phút đồng hồ, Tào Minh Trạch đã nghe thấy phía sau lưng truyền đến thanh âm bước đi cộp cộp cộp…, ngay sau đó, anh ta cũng cảm giác được bên người mình vừa lướt qua một trận gió mát nhỏ.

Có người vừa đi ngang qua anh ta!

Tào Minh Trạch bỗng nhiên cảm thấy da đầu tê dại, còn chưa kịp nói chuyện, anh ta đã nghe thấy trên đỉnh đầu truyền đến giọng nói âm u lạnh lẽo của Thích Mê:

“Tôi chưa từng nói là sẽ để cảnh sát xử lý chuyện này.”

“!!!”

Đồng tử của Tào Minh Trạch co rụt lại, vừa định đứng lên thì đã bị dây thừng buộc chặt trên người ngăn cản, tay chân của anh ta đều bị trói chặt trên ghế, mặc cho anh ta có giãy giụa như thế nào cũng không thoát ra được.

Anh ta sững sờ nhìn lên phía trên, hoảng hốt nói: "Cậu làm sao có thể đứng lên được?!”

“Còn nhớ là ai đã trói tôi không?" Thích Mê hỏi ngược lại, không vội vàng không hoảng sợ đi về phía cửa phòng.

Tào Minh Trạch nhớ lại một chút, xác nhận là Từ Vị, đầu óc đột nhiên rõ ràng: "Cậu ta cùng với cậu là một nhóm?"

"Không chỉ có cậu ta, còn có người đã trói cậu…”
 
Tôi Mang Theo Đám Nhãi Con Ở Nhà Trẻ Đi Cầu Sinh
Chương 187: Chương 187



Trong đầu Tào Minh Trạch xuất hiện bóng dáng của Hà Khải Hiên.

"Nói tới đây tôi hẳn là phải cảm ơn cậu, nếu không phải là cậu tự mình thừa nhận sự thật để khiêu khích tôi, tôi cũng không thể nhanh như vậy có thể tìm được trợ thủ giúp đỡ mình... Mới vừa rồi cách đây không lâu, ba người bọn tôi đã ở phòng bếp thương lượng kế sách này." Thích Mê đứng ở cửa, ngồi xổm xuống lục lọi đồ đạc trong túi nilon.

Nghe thấy trong phòng ngủ truyền đến tiếng túi nilon, Từ Vị và Hà Khải Hiên ngồi trong phòng khách liếc mắt nhìn nhau, đi tới xoay chìa khóa trên cửa phòng ngủ vài vòng, sau đó rút ra, sau đó lại giống như không có việc gì ngồi trở về.

Hà Khải Hiên nâng kính mắt, nhìn chằm chằm vào chiếc điện thoại di động đang mở loa cho mọi người cùng nghe- -

Thích Mê đúng là đang ghi âm, nhưng mà là ghi âm trực tiếp cuộc gọi, mặc dù Tào Minh Trạch cố ý tránh né thừa nhận anh ta là hung thủ g.i.ế.c người, thế nhưng anh ta lại tìm đường chết, thích đi khiêu chiến giới hạn của Thích Mê.

Những người ở trong phòng khách này cũng không phải là kẻ ngốc, từ trong lời nói của Tào Minh Trạch luôn có thể nghe ra được anh ta có ý gì, chỉ là không có chứng cứ mà thôi.

Tào Minh Trạch bây giờ mới phát hiện thì ra anh ta vẫn luôn trúng kế của Thích Mê, giãy giụa la lên: "Thích Mê điên rồi! Lạm dụng tư hình là phạm pháp!”

Thích Mê dừng một chút, yếu ớt mở miệng: "Vậy sao, nhưng mà tôi không quan tâm.”

Trong gian phòng tối đen, Tào Minh Trạch căn bản không nhìn thấy Thích Mê ở chỗ nào, chỉ có thể nghe thấy từng tiếng nói của anh vang lên phảng phất như rắn độc quấn lấy trái tim anh ta.

"Hôm nay tôi mua hết năm mươi tám đồng ở quầy bán đồ vặt, bảy cây kem bảy đồng, hai chai nước ngọt tám đồng, còn lại mấy chục đồng, cậu đoán xem tôi đã mua cái gì?"

Thích Mê cười khẽ, bày từng thứ trong cái túi nilon ra.

Mặc dù anh biết Tào Minh Trạch không nhìn thấy được.

Dao gọt hoa quả màu cam chín đồng, hai dây phơi quần áo mười lăm đồng, một cái búa mười chín đồng... Vừa vặn là năm mươi tám đồng.

Những âm thanh gần như vô nghĩa của Thích Mê làm cho Tào Minh Trạch sợ hãi, anh ta lớn tiếng hô to cứu mạng, nhưng những người ở bên ngoài cánh cửa tựa như không nghe thấy, không có một người nào tiến vào giúp đỡ anh ta.

Xoẹt!

Rèm cửa bị kéo mạnh ra.

Trùng hợp tia chớp trắng xóa xẹt qua, Thích Mê đứng ngược với ánh sáng, trong tay cầm một cái búa inox lạnh như băng.

Anh khẽ nhếch môi, giống như La Sát từ dưới địa ngục lên đòi mạng:

"Tôi muốn bắt đầu báo thù."

“Đừng mà- -!!”

Nương theo tiếng gào thét đủ để nhấc lên cả nóc nhà của Tào Minh Trạch, Thích Mê thong thả từ từ đi đến, giơ cao cây búa trên tay lên.

Con ngươi màu đen của anh bị sợi tóc che khuất, nhìn không ra vẻ mặt hiện tại của anh là gì, nhưng mà khóe miệng hơi nhếch lên vẫn biểu lộ ra sự vui vẻ trong lòng anh.

--

“Chết đi......”

Vừa dứt lời, đầu búa hiện ra dưới ánh sáng dần rơi xuống.

Mắt thấy cây búa sắp gõ lên đầu của Tào Minh Trạch, cửa phòng ngủ bất ngờ bị đẩy ra, ngay sau đó, một thứ gì đó bay tới.

Thích Mê vố thức né tránh, khi anh tập trung nhìn lại, thì ra chỉ là một cây nến trắng đã cháy chỉ còn một nửa.

Trong phòng khách chỉ còn một ngọn nến đang cháy.

Thích Mê hoảng hốt, ngẩng đầu lên, phát hiện Lâm Phượng Tùng đã vọt tới trước mặt mình: "Cậu không nên bị [Quỷ Tạp Tử] khống chế càng lún vào càng sâu! Mau nhớ lại rốt cuộc cậu là ai đi!”

Thích Mê hoảng hốt, ngẩng đầu lên, phát hiện Lâm Phượng Tùng đã vọt tới trước mặt mình: "Cậu không nên bị [Quỷ Tạp Tử] khống chế càng lún vào càng sâu! Mau nhớ lại rốt cuộc cậu là ai đi!”

Thích Mê nhíu mày, đôi mắt dại ra nhìn Lâm Phượng Tùng: "Cậu đang nói cái gì vậy?”

Lâm Phượng Tùng vội vàng giơ tay chỉ ra phía bên ngoài cửa sổ, "Cậu dùng đôi mắt của mình nhìn xem thế giới bên ngoài có còn bình thường hay không, cậu xem ngoài đó, cơn mưa đang rơi và những cái cây kia, vẫn là hình dáng giống như trong nhận thức của cậu hay sao?!"

“?”

Thích Mê kinh ngạc đi tới bên cạnh cửa sổ, anh nhìn thấy bầu trời màu vàng nhạt, mưa to trút xuống đỏ tươi như máu, nhuộm cho toàn bộ cây cối ven đường tất cả cũng đều là màu đỏ chói mắt.

Lâm Phượng Tùng tiến lên, đoạt lấy cây búa trong tay của Thích Mê: "Nhìn thấy rõ ràng chưa, ý thức của cậu hiện tại đang bị hỗn loạn quá nghiêm trọng rồi, cậu nhất định phải nhớ kỹ [bầu trời màu xanh], [cây cối xanh tươi], [cơn mưa trong suốt], những thứ này mới là hình ảnh mà cậu nên nhìn thấy!"

Hít!

Khoảnh khắc đó tai Thích Mê ù đi, cảm giác đau đầu muốn nứt ra lần nữa giống như một con mãnh thú hồng thủy đánh úp lại.

Thích Mê sụp đổ ôm lấy đầu, ngã ngồi dưới mặt đất.

Lâm Phượng Tùng càng nhìn càng gấp, không cho phép anh nghỉ ngơi, hai tay nắm lấy bả vai anh liều mạng lay động: "Mau nhớ lại rốt cuộc anh là ai!”

“Những đứa trẻ kia đều gọi cô là cô giáo Thích, mau nhớ ra cô là ai!”*

(*Từ đoạn này Thích Mê bắt đầu chuẩn bị nhớ lại ký ức, xưng hô đổi lại từ cậu thành cô)

Đồng tử Thích Mê co rụt lại.

Suy nghĩ hỗn độn giống như dần dần trở nên có kết cấu, các mảnh vỡ trong đầu từng chút từng chút được chắp vá lại, nhưng mà những lời vừa muốn nói tới bên miệng, thì sương mù trong đầu bỗng nhiên lại dâng lên một lần nữa hòa tan trí nhớ của cô.

Lâm Phượng Tùng nhanh chóng lấy ra một cái gương nhắm ngay khuôn mặt cô: "Cô nhìn cho kỹ một chút, cô rốt cuộc có phải có dáng vẻ như thế này hay không, cô rốt cuộc là ai, không nên để cho bản thân mình bị khống chế nữa!”
 
Tôi Mang Theo Đám Nhãi Con Ở Nhà Trẻ Đi Cầu Sinh
Chương 188: Chương 188



Bùm!

Một tiếng sấm nổ vang lên.

Thích Mê nhìn thấy một khuôn mặt vặn vẹo và xa lạ trong gương.

Thậm chí còn mang theo sự hưng phấn khát máu.

Sau khi cảm thấy có chút triển vọng, Lâm Phượng Tùng nhét chiếc gương vào trong tay của Thích Mê, để cô nhìn bản thân mình trong gương có thể nhớ ra được nhiều ký ức hơn nữa. Sau đó hít thật sâu một hơi, cầm lấy cây búa trong tay, đi tìm kiếm xung quanh.

Trong phòng khách còn đang duy trì trận pháp của trò chơi Bách Vật Ngữ, nhưng từ sau khi anh ta hành động, mấy người kia lập tức ngồi vây quanh thành một vòng tròn, giống như những con búp bê hình người không có sức sống, bị ấn nút tạm dừng.

Ngọn nến duy nhất còn lại chính là ánh sáng duy nhất trong căn phòng này.

"Phải tìm được [Quỷ Tạp Tử] thì mới có thể cứu người, phải mau chóng tìm được nó..." Như là đang động viên chính mình, Lâm Phượng Tùng lẩm bẩm nói, "Dựa theo kinh nghiệm, [Quỷ Tạp Tử] có lẽ đang ở trong những căn phòng này, phải bình tĩnh tìm cho thật kỹ, không cần phải hốt hoảng, mình có thể làm được."

Lâm Phượng Tùng đứng ở phòng khách, lại hít sâu một hơi, quay đầu nhìn chằm chằm trận pháp bách vật ngữ này.

Hoàn cảnh này là do Quỷ Tạp Tử thiết lập vì để tìm ra tên hung thủ mười hai năm về trước, như vậy trò chơi Bách Vật Ngữ này chắc hẳn cũng chỉ là cái cớ, là thủ đoạn khiến cho ý thức của những người này bị hỗn loạn...... Mục đích hành động này của Quỷ Tạp Tử chính là để tìm kiếm và g.i.ế.c c.h.ế.t tên hung thủ đó, thứ thật sự bị ô nhiễm nhất định cùng với vụ thảm án mười hai năm trước có quan hệ gì đó.

Nó sẽ là gì đây?

Lâm Phượng Tùng nhìn bốn phía xung quanh, không ngừng đem mỗi loại đồ vật ở đây đều nhìn cho thật kỹ.

Lúc này, trong phòng ngủ truyền đến một trận tiếng gương vỡ vụn kêu loảng xoảng.

Suy nghĩ của Lâm Phượng Tùng bị gián đoạn, vội vàng chạy vào phòng ngủ: "Sao vậy, cô không sao chứ?!"

Thích Mê xoa huyệt thái dương, chậm rãi đứng dậy: "Tôi không sao.”

“Cô đã nhớ ra chưa?”

“Nhờ phúc của anh, không nhớ được......”

“?”

Thích Mê dừng một chút, lại nói: "Nhưng tôi đã ý thức được bản thân mình có chút không thích hợp, có thể ngay cả giới tính cũng đã bị lẫn lộn, g*** h** ch*n tôi không thể nào có thứ đó.”

“Hả..." Lâm Phượng Tùng xấu hổ mím môi, gật đầu, "Có thể nhớ ra cái này cũng có tiến bộ.”

Thích Mê nhìn Lâm Phượng Tùng cầm cây búa trong tay, vẫy tay với anh ta, ý bảo anh ta trả cây búa lại.

Lâm Phượng Tùng vừa nhìn, lập tức vội vàng giấu cây búa ra sau lưng: "Cô định làm gì? Cô còn muốn g.i.ế.c người sao? Tôi đã nói với cô rồi, nếu như cô giúp cho Quỷ Tạp Tử hoàn thành tâm nguyện, thì cô vĩnh viễn không thể nào rời khỏi kết giới này đâu.”

“Biết rồi, tôi không g.i.ế.c người." Thích Mê lại ngoắc hai ngón tay về phía anh ta.

Lâm Phượng Tùng do dự vài giây, lề mề đưa búa ra.

Tuy rằng trí nhớ chưa được khôi phục, nhưng Thích Mê vừa sờ đến vũ khí thì không tự giác cảm thấy rất vui vẻ, không hiểu vì sao lại có cảm giác an toàn.

Lâm Phượng Tùng nhìn nụ cười này của cô thì lập tức cảm thấy lạnh người, anh ta luôn cảm thấy người anh em này sẽ một búa nện cho đầu người nở hoa, trong lòng còn sợ hãi nếu như anh ta đến chậm thêm vài giây, lúc chạy tới nơi chỉ sợ nhìn thấy chính là một màn m.á.u thịt mơ hồ rồi.

“Anh tới để giúp tôi đúng không? Vậy tôi phải làm sao mới có thể khôi phục lại như bình thường?" Thích Mê hỏi.

Lâm Phượng Tùng đơn giản giải thích: "Có lẽ cô đã đụng vào thứ quỷ quái gì đó cho nên mới bị kéo vào, nếu muốn rời khỏi đây thì nhất định phải tìm được nó, tinh lọc xong mới có thể rời khỏi nơi này.”

Thích Mê nhíu mày: "Quỷ Tạp Tử có đặc thù gì không?”

"Quỷ Tạp Tử đều là đồ vật, phương pháp phân biệt trực tiếp nhất chính là những vật c.h.ế.t này có thể biến thành vật sống, ví dụ như vật gì đó bỗng nhiên mọc ra đôi cánh dài để bay lượn, hoặc là mọc chân để chạy, hoặc là dùng răng cắn cô một cái."

Thích Mê ồ một tiếng: "Nghe có vẻ rất đơn giản, vậy tìm từng thứ thử xem.”

“Không có nhiều thời gian như vậy đâu, Quỷ Tạp Tử kia rất giảo hoạt, không tìm cẩn thận thì cũng không thể nào biết nó đang được giấu ở đâu." Nói xong Lâm Phượng Tùng chỉ vào cây nến còn sót lại trong phòng khách, “Nhất là trong trò chơi gọi quỷ

này, âm khí quá nặng, trước khi tìm được Quỷ Tạp Tử nhất định không thể để trò chơi này kết thúc, nếu không thật sự sẽ không ra khỏi đây được.”

Thích Mê như có điều suy nghĩ, lấy điện thoại di động từ trong túi ra đặt lên bàn.

Mắt thấy cô giơ cao cây búa muốn đập nát cái điện thoại lật nắp kiểu cũ này, Lâm Phượng Tùng vội vàng giữ chặt lấy cô, nhắc nhở nói: "Chờ một chút, tôi quên nói với cô, ở bên trong kết giới bị ô nhiễm này nếu tinh lọc sai đồ vật, sẽ đưa tới sự giận dữ thật sự của Quỷ Tạp Tử, sức mạnh của nó cũng sẽ trở nên mạnh hơn!”

Thích Mê nhìn anh ta, rút tay về, đập mạnh vào chiếc điện thoại di động.

Tiếng vang qua đi, di động bị vỡ nát.

Lâm Phượng Tùng còn đang nhìn bốn phía xem có biến hóa gì hay không, chợt nghe thấy Thích Mê phát ra một tiếng nghi hoặc "Hả?"

Cúi đầu nhìn xem, chiếc điện thoại di động cũ nát đang từ từ chảy ra dòng m.á.u đỏ tươi.
 
Tôi Mang Theo Đám Nhãi Con Ở Nhà Trẻ Đi Cầu Sinh
Chương 189: Chương 189



Lâm Phượng Tùng thở phào nhẹ nhõm: "Không sai không sai, lần này có lẽ là không sao nữa rồi.”

Vừa dứt lời, cảnh sắc xung quanh dần dần biến thành mỏng manh nhẹ nhàng, mấy người ngồi trong phòng khách cúi đầu cụp mắt cùng với Tào Minh Trạch trong phòng ngủ, trong khoảnh khắc liền biến thành một mảnh cát vụn.

Cảnh tượng căn phòng quỷ dị biến mất, một cơn gió thổi qua cái gì cũng đều không còn.

Thích Mê trở lại một con phố xa lạ.

Cô hoạt động hai cánh tay, nhìn chiếc áo len màu đen đang mặc trên người cùng với mái tóc dài ngang xương quai xanh, cuối cùng cô mới có thể miễn cưỡng nhớ lại dáng vẻ của bản thân mình là như thế nào.

"Cô Thích, cuối cùng thì cô cũng tỉnh rồi, làm cho tụi em sợ muốn chết!" Ba đứa nhóc ôm chặt lấy cô, nước mắt nước mũi cọ vào trên quần áo của cô.

Thích Mê còn đang trong giai đoạn ý thức hỗn loạn, đầu óc trống rỗng, cô chỉ biết ba thằng nhóc này có thể là học sinh của cô, nhưng không nhớ ra tên của bọn chúng.

“Đã trở về rồi, không có chuyện gì thì tốt." Sương mù tản đi, một chàng trai trẻ mặc âu phục màu đen thắt một chiếc cà vạt màu xanh lam cất tiếng nói.

Anh ta có một khuôn mặt như búp bê, trên mặt có mấy đốm tàn nhang nho nhỏ, cười rộ lên còn có thể nhìn thấy một hàm răng thỏ, làm cho người ta có cảm giác vô cùng thân thiện.

Ánh mắt anh ta tìm kiếm khắp nơi trên mặt đất, như là đang tìm thứ gì đó, sau khi đột nhiên phát hiện ra mục tiêu, thì chạy chậm vòng qua phía sau lưng Thích Mê.

Anh ta đặt chiếc vali màu đen trong tay xuống mặt đất, ngồi xổm xuống đeo găng tay trắng, dùng nhíp kẹp từng chút từng chút một những mảnh điện thoại di động vừa mới bị đập nát lúc nãy, bỏ ở trong một cái túi đựng vật chứng trong suốt.

Khuôn mặt anh ta rất nghiêm túc, hai hàng lông mày vừa đen vừa thô bởi vì dùng sức mà xoắn lại với nhau.

Mười phút sau, chàng trai lại tìm kiếm khắp nơi thêm một lần nữa, sau khi xác nhận không còn mảnh vỡ nào lưu lại, mới cất cái túi trong suốt đựng mảnh vỡ của điện thoại di động vào trong vali, đứng lên.

"Xin chào cô, tôi tên là Diệp Thạch Lục, là nhân viên tinh lọc số hiệu C4859." Chàng trai trẻ lễ phép vươn tay về phía Thích Mê, "Nếu như cô muốn, tôi có thể mang cô đi tới căn cứ để tiến hành trị liệu."

“Trị liệu?”

Diệp Thạch Lục gật đầu, muốn trực tiếp giải thích với Thích Mê, lập tức từ trong vali lấy ra một dụng cụ nhỏ, sau đó khoa tay múa chân trước trán cô giống như là đang đo nhiệt độ cơ thể.

Một giây sau, âm thanh trí tuệ nhân tạo của máy móc vang lên tiếng thông báo:

[Cảnh báo! trị số SAN là 38, đã thấp hơn mức trị số 50 lúc bình thường, người này đang ở trong tình trạng ý thức hỗn loạn trung bình.]

“Đã đến mức 38 rồi sao? Vậy thì hồi phục cũng rất nhanh." Diệp Thạch Lục cằn nhằn, cất dụng cụ lại vào trong vali, "Vừa rồi lúc tôi phát hiện ra cô, giá trị SAN của cô mới chỉ có 15, thuộc loại ý thức hỗn loạn cực kỳ nghiêm trọng, làm tôi sợ muốn chết, nếu không phải lúc đó tôi nghe thấy tiếng trẻ con khóc trên đường, có lẽ sẽ không nhất định có thể đi tới con đường phố hẻo lánh như vậy, cô nên cảm ơn những đứa trẻ này thật tốt.”

Thích Mê ừ một tiếng, sờ sờ đầu những đứa trẻ này.

“Thế nào, cô có muốn theo tôi trở về căn cứ hay không?" Diệp Thạch Lục xách vali đứng dậy.

Thích Mê: "Căn cứ mà anh nói có an toàn hay không?”

"Đương nhiên là tuyệt đối an toàn rồi, đó là tòa thành phố duy nhất không có địa phương tồn tại Quỷ Tạp Tử, có thể nói đó là một nơi cực kỳ an toàn!" Diệp Thạch Lục vẫy vẫy tay về phía bọn họ, mang theo bọn họ đi đến một chiếc xe máy đang đậu ở gần bên cạnh đó.

Giờ phút này thay vì phải lái xe đúng quy tắc, Diệp Thạch Lục lại thầm nghĩ phải mau chóng đưa Thích Mê và mấy đứa nhỏ đến nơi an toàn, vì thế đã sắp xếp để cho hai đứa nhỏ đứng ở phía trước, Thích Mê mang theo một đứa nhỏ ngồi ở phía sau, mấy người bọn họ được sắp xếp ở trên chiếc xe máy nhỏ nhìn vô cùng chật chội.

“Ngồi yên nhé!" Diệp Thạch Lục nắm lấy tay lái xe máy, khởi động xe.

Không có chút động tĩnh gì cả.

Hả? Thật kỳ quái......

Anh ta nhấn nút thêm vài lần nữa, xe máy vẫn không khởi động được.

Mắt thấy hai đứa nhỏ đứng ở phía trước xe đang trông mong nhìn mình, Diệp Thạch Lục hơi sốt ruột, càng thêm ra sức ấn nút.

Vào lúc này đứa bé trai có đôi mắt như nai con sâu kín nhìn anh ta mở miệng: "Anh trai này, hình như anh vẫn chưa vặn chìa khóa.”

Diệp Thạch Lục vừa biết lái xe máy: "...”
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back