Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Tôi Mang Theo Đám Nhãi Con Ở Nhà Trẻ Đi Cầu Sinh

[BOT] Mê Truyện Dịch
Tôi Mang Theo Đám Nhãi Con Ở Nhà Trẻ Đi Cầu Sinh
Chương 235: Chương 235



Trong bức tranh cuối cùng, vẫn là học sinh nam này, đã hóa thành ác ma cực kỳ kh*ng b* đang giơ quyền đ.ấ.m cước đá với cô bé.

Người học sinh nam: Ông đây chơi đùa mày tức là đã coi trọng mày rồi! Bớt can dự vào việc riêng của ông đây đi!

Trong bức tranh cuối cùng này có xuất hiện thêm hai cái bóng.

Bốn bức tranh là bốn giai đoạn không giống nhau nhưng đều làm cho người ta nghẹt thở.

Thích Mê khép tập tranh lại rồi đưa trả cho cô gái trẻ.

“Tuy rằng về mặt lý trí thì tôi vẫn không ủng hộ, nhưng về mặt tình cảm thì… Tôi đột nhiên cảm thấy phương pháp g.i.ế.c người nấu xác này hình như cũng không được xem là tàn nhẫn.” Cô bình tĩnh và lạnh nhạt nói ra câu này, nghiêm túc không giống như là đang nói đùa.

Bàn tay của cô gái trẻ hơi khựng lại, một tiếng ‘ừ’ nhẹ nhàng chui ra từ lỗ mũi của cô ấy, sau khi đặt tập tranh lại tủ đầu giường thì cô ấy im lặng trong một lát rồi nói: “Nhưng g.i.ế.c người vẫn là không đúng.”

Thích Mê nhếch khóe môi: “Ừm.”

Hai người bọn họ rơi vào im lặng.

Thích Mê thở dài, tiếp tục dùng ánh mắt để tìm kiếm những vật phẩm khả nghi, cô có một cảm giác mạnh mẽ rằng cái thứ Quỷ Tạp Tử kia nhất định đang lẩn trốn trong căn phòng này.

Lão Ngụy nói cái thứ Quỷ Tạp Tử kia có lẽ là một thứ gì đó được treo hoặc dán ở trên tường.

Diệp Thù Từ nói sau khi năm người bọn họ tiến vào bệnh viện để tìm thuốc thì vẫn chưa từng tiếp xúc với thứ gì, chỉ là khi bước tới ngã rẽ của hành lang thì đột nhiên té xỉu rồi bước vào kết giới, điều này chỉ ra rằng Quỷ Tạp Tử hẳn là một thứ gì đó có năng lực chủ động, có thể tạo ra tiếp xúc vô hình với mấy người bọn họ thông qua việc bọn họ vô tình bước vào.

Nghĩ tới đây, cô dừng bước, ngẩng đầu nhìn về phía góc tường.

Một ánh sáng màu đỏ nhỏ xíu lại giống như đôi mắt của mãnh thú, đối diện với cô như hổ rình mồi.

Là một cái máy quay giám sát loại nhỏ.

Chỉ cần bước vào phạm vi của nó thì cho dù là bất cứ ai cũng sẽ tương tác với nó mà không hề hay biết, vì vậy Trịnh Viện Viện và bọn trẻ mới ngã xuống mà không có dấu hiệu báo trước nào.

Điều này cũng giải thích được vấn đề Thích Mê vẫn đang theo đuổi…

Trong một bệnh viện tâm thần quản lý nghiêm ngặt như vậy tại sao lại không lắp đặt máy quay giám sát.

Bởi vì không gian nhỏ hẹp nên Thích Mê chỉ cần nhón chân lên là có thể chạm vào máy quay, sau khi kiểm tra xong thì nụ cười trên khuôn mặt của cô từ từ trở nên cứng đờ.

Cột dữ liệu phản ứng không có bất cứ vấn đề gì, đây rõ ràng là một cái máy quay giám sát bình thường.

Cô, một người tràn đầy tự tin, sau khi tự tay kiểm tra số liệu xong thì cảm thấy bản thân như vừa ăn một cái bạt tai vang dội, đột nhiên cô cảm thấy hoài nghi nhân sinh: “Tại sao lại không phải chứ?”

“Cái gì không phải?” Cô gái trẻ bước lại gần, trên khuôn mặt tràn đầy sự tò mò.

Thích Mê chỉ vào cái máy quay giám sát này, hỏi: “Thứ này là của cô à?”

Cô gái trẻ lắc đầu: “Nếu cô không nói thì tôi còn không để ý tới nó nữa.”

Điều đó thật sự rất kỳ lạ, Thích Mê nhíu mày càng ngày càng sâu hơn.

Theo như những gì Diệp Thạch Lục đã từng nói thì Quỷ Tạp Tử sẽ kéo người ta đến thế giới phẳng hai chiều, nói chung nó là một kết giới được tạo ra xoay quanh một vài thông tin chủ đề.

Chẳng hạn như ở thế giới Bách Vật Ngữ lần trước, ở mặt ngoài thì nhìn nó như là một trò chơi để triệu hồi ma quỷ nhưng trên thực tế nó lại là một quá trình mà chủ nhân của chiếc điện thoại di động triệu tập những người bạn cũ của mình để tìm ra hung thủ.

Mà trong kết giới của lần này, rõ ràng là thế giới tinh thần của cô gái trẻ có mười sáu nhân cách này, tất cả các thông tin đều vây quanh cô gái trẻ này, sao có thể như vậy được…

Hả?

Chờ một chút.

Một hình ảnh đột nhiên lóe lên trong đầu cô.

Thích Mê quay đầu lại nhìn cô gái trẻ ở trước mặt này, tóc dài ngang vai, váy màu trắng… Giống hệt như bức ảnh trên bảng thông tin trong ký ức của cô.

Trên bảng thông tin của cái bệnh viện bỏ hoang đó là một tờ thông báo tìm người đã ố vàng.

Nếu góc độ thích hợp thì máy quay giám sát hoàn toàn có thể quay được tờ thông báo tìm người kia!

Và ở góc độ này thì màn hình của cái máy quay giám sát này trùng hợp hướng về phía cánh cửa đang mở ở đằng kia.

Nghĩ tới đây, Thích Mê bước nhanh tới đóng cửa lại.

Một tờ thông báo tìm người thình lình xuất hiện ở phía sau cánh cửa.

[Thông báo tìm người]

[Thông tin quan trọng! Một người họ Phong đã chạy trốn khỏi bệnh viện của chúng tôi từ ba ngày trước, người này mắc hội chứng rối loạn nhân cách chống đối xã hội rất nặng và một số nhân cách của bệnh rối loạn nhân cách phân ly vẫn chưa được xác định. Hiện tại chúng tôi thông báo cho công chúng biết!

Một khi bạn nhìn thấy người này thì xin thông báo cho chúng tôi ngay lập tức!]

Bên cạnh tờ thông báo tìm người này có dán một phần tư tờ nội quy và quy định của bệnh viện, một cạnh thẳng như bị d.a.o cắt hẳn là vị trí bị chặn bởi một ngã rẽ hành lang của bệnh viện ở thế giới thực.

Máy quay giám sát tương tác với những thông tin này rồi tạo ra kết giới và kéo bọn họ vào, sau đó nó sáng tạo ra một cái thế giới tinh thần của Phong Miểu ở trong này.

Thích Mê lại chạm vào chiếc máy quay giám sát kia.

Sau khi tờ thông báo tìm người và tờ nội quy và quy định xuất hiện trong phạm vi của nó thì quả nhiên cột dữ liệu thật sự đã có được sức tấn công, thậm chí nó còn có ý định di chuyển và chạy trốn.

Thích Mê dùng một tay giữ chặt nó, bàn tay còn lại nhanh chóng xoay con d.a.o phẫu thuật rồi đột nhiên đ.â.m thật mạnh xuống.
 
Tôi Mang Theo Đám Nhãi Con Ở Nhà Trẻ Đi Cầu Sinh
Chương 236: Chương 236



Màn hình vỡ vụn trong nháy mắt, m.á.u tươi chảy ra thành dòng.

Trong khoảnh khắc, hình ảnh rõ ràng của bốn phía dường như tan vỡ ra thành những chấm tròn như hạt cát, bị gió cuốn đi.

Một họa tiết mà cô chưa từng nhìn thấy đột nhiên bị khắc sâu vào trong đầu cô một cách mạnh mẽ.

Thích Mê sửng sốt vài giây, nghi ngờ cau mày, vẩy vẩy con d.a.o phẫu thuật đẫm máu.

“Nếu như trong thời gian chữa trị cũng được thuận lợi như hôm nay thì tốt biết bao…” Cô gái trẻ đột nhiên mở miệng, trên khuôn mặt nở một nụ cười nhợt nhạt.

Sau khi kết giới tan vỡ thì cơ thể của cô ấy cũng tan thành những mảnh vỡ nhỏ, tan biến cùng với những cảnh tượng xung quanh.

Sau khi nhận ra ý nghĩa của câu nói này thì trong lòng của Thích Mê trầm xuống: “Chẳng lẽ người thắng ở trong thế giới hiện thực là cô ta sao?”

“Tôi không biết…” Cô gái trẻ đưa ra một câu trả lời không chắc chắn, cô ấy chỉ là

một số liệu sống trong một thế giới hai chiều mà thôi, cô ấy cũng chưa từng tận mắt nhìn thấy kết quả ở thế giới hiện thực. Tuy nhiên: “Tôi cảm thấy trong mười sáu nhân cách chúng tôi thì ngoại trừ Tiểu Tuyết ra, không có ai muốn chạy trốn cả.”

Thích Mê đăm chiêu, không nói gì.

Quả thực chỉ có người đó mới có thể làm được việc này.

Cùng với tiếng ma sát nhỏ xíu của đất cát thì cảnh tượng của kết giới và cảnh tượng của hiện thực trùng khớp với nhau… Sau vài phút trời đất quay cuồng, khi mở mắt ra lại một lần nữa thì thứ cô nhìn thấy một vách tường loang lổ và xám xịt.

Khi cô quay đầu lại, đập vào mắt cô là khuôn mặt nhỏ đầy nước mắt nước mũi của Địch Vân Đồng.

Kết giới đã bị phá, tất cả mọi người đã trở về an toàn.

Mảnh vỡ của máy quay giám sát ở khắp mọi nơi trên mặt đất.

Lão Ngụy thở dài một hơi, sau mấy tiếng không vận động thì toàn thân anh ấy đều cảm thấy đau nhức không chịu nổi: “Má ơi, cuối cùng cũng đã quay trở về, ai u cái eo của tôi, ôi chao cái vai của tôi, ôi ôi trời ơi cái m.ô.n.g của tôi…”

Anh ấy chạm vào túi áo, chuẩn bị gọi điện thoại thông báo bình an cho vợ của mình, khi vừa nhìn thấy trên màn hình có mười cuộc gọi nhỡ thì lập tức chống tay nhỏm dậy liền.

Thắt lưng không còn đau nữa, vai cũng không còn mỏi nữa và toàn thân đều cảm thấy khỏe khoắn.

Thích Mê chậm rãi ngồi dậy, trêu ghẹo nói: “Ôi chao, xem ra bà xã còn dễ sử dụng hơn cả thuốc nữa nha, nhanh như vậy đã hết đau rồi sao?”

“Cô không hiểu được đâu, chó độc thân à.” Lão Ngụy đặc biệt còn lắc đầu qua lại hai lần với dáng vẻ ngứa đòn, tranh thủ lúc điện thoại chưa kết nối thêm mắm dặm muối bổ sung thêm một câu: “Cái này được gọi là sự quan tâm của tình yêu…A lô, vợ ơi! Anh đã ra ngoài rồi!”"

Vừa nói anh ấy vừa dựa vào tường, trốn sang bên cạnh, lầm bầm nói một mình.

Thích Mê liếc anh ấy một cái, cũng lười tranh luận với anh, cô xoay người đi kiểm tra tình trạng của bọn trẻ và Trịnh Viện Viện.

Với phẩm chất chuyên nghiệp của nhân viên tinh lọc, vừa tỉnh lại là Diệp Thạch Lục ngay lập tức cầm máy lên lần lượt kiểm tra từng người một.

Giá trị SAN củaT hích Mê, Lão Ngụy và Diệp Thù Từ ở trong phạm vi bình thường, không có gì đáng lo ngại.

Giá trị SAN của anh ta là 50, nằm ở phạm vi giới hạn.

Bốn người còn lại đều nằm trong phạm vi hỗn loạn và cần phải nhanh chóng quay về căn cứ để tiến hành chữa trị.

Sau khi biết tình hình khẩn cấp thì lão Ngụy chỉ bám dính lấy Liêu Dương một chút rồi cúp điện thoại. Anh ấy lập tức cõng Trịnh Viện Viện lên, ôm hai đứa trẻ như đang ôm đạn pháo ở hai bên tay bước ra khỏi bệnh viện khiến cho Thích Mê cảm thấy sợ hãi trong lòng, cô liên tục căn dặn anh ấy phải thật cản thận.

Thích Mê cũng bế hai đứa trẻ chạy theo, khi bước ngang qua bảng tin tức cô không khỏi dừng bước, nhặt tờ thông báo tìm người bị rơi xuống kia.

Sau khi thu thập thiết bị xong thì Diệp Thạch Lục cũng bước tới, anh ta thò đầu vào liếc nhìn một cái, khi ánh mắt rơi vào mấy chữ ‘rối loạn nhân cách phân ly’ thì hỏi: “Là cô gái này sao?”

Thích Mê ừ một tiếng, dán tờ thông báo tìm người này lên bảng tin tức một cách cẩn thận, nói: “Chúng ta sẽ nói chi tiết về chuyện này sau khi trở về.”

Diệp Thạch Lục bước ra khỏi bệnh viện, nhìn khung cảnh đường phố đã hòa vào màn đêm mát mẻ, trong lòng anh ta không khỏi thổn thức.

Trước khi bước vào kết giới, nơi này vẫn là giữa trưa với ánh mặt trời chói chang, còn hiện tại nơi này lại trở nên tối tăm, vầng thái dương sắp lặn đã biến thành một hình cầu màu cam có thể nhìn thẳng bằng mắt thường, nó vẫn còn tỏa ra vài luồng ánh sáng le lói.

Diệp Thù Từ, người có giá trị SAN bình thường tỉnh lại sớm nhất, cho dù nói thế nào thì cô bé cũng nhất định không chịu ngồi vào chiếc xe ô tô này, cô bé ôm chặt cổ của Thích Mê: “Cô Thích ơi, con muốn ngồi với cô.”

Không còn cách nào khác, Thích Mê chỉ đành cho cô bé ngồi ở chính giữa, ba người bọn họ như một chiếc bánh bích quy có nhân ngồi trên một chiếc xe gắn máy.

Trước đó một phút lão Ngụy còn đang nói bóng nói gió cô, một phút sau khi vừa ngồi vào xe thì anh ấy chỉ còn có thể nghe bản hòa âm tiếng khóc của bọn nhỏ đang ngồi ở ghế sau.

Giọng của ba đứa trẻ đều lớn khiến cho đầu của anh ấy kêu ‘ong ong’.

Anh ấy vừa chuẩn bị mở miệng an ủi thì lại nghe thấy một câu nói yếu ớt truyền đến từ chỗ ghế phụ: “Anh là ai?”

Vừa quay đầu lại, anh ấy đã nhìn thấy Trịnh Viện Viện đang nhíu chặt lông mày, giống như anh ấy là một loại tội phạm nào đó.

Lão Ngụy còn chưa kịp mở miệng giải thích thì Trịnh Viện Viện đã mở chốt đai an toàn, mở cửa bước xuống xe, cũng tiện thể ‘cứu’ luôn ba đứa trẻ đang gào khóc ra ngoài.Trịnh Viện Viện kéo bọn nhỏ lại để an ủi: “Các con đừng khóc nha, cô sẽ dẫn các con đi tìm chú cảnh sát nha.”

“Hu hu… Con không muốn đi tìm chú, con muốn đi tìm mẹ con.”

“Con cũng muốn đi tìm mẹ con.”

“Được rồi được rồi được rồi, vậy cô sẽ dẫn các con đi tìm mẹ nha.” Trịnh Viện Viện lần lượt giúp bọn nhỏ lau nước mắt. Đến lượt Vu Kiều Kiều thì cô ấy phát hiện ra đứa trẻ này căn bản không hề khóc, cô bé chỉ gào khóc khan theo kiểu trời đánh sấm sét nhưng không đổ mưa thôi.

Vu Kiều Kiều dừng lại một chút, khi nhìn thấy khuôn mặt của Trịnh Viện Viện thì cô bé cảm thấy hơi quen mắt nên không gào lên nữa, cố gắng mở to đôi mắt bé tí của mình để nhìn cô ấy rồi nói: “Cô ơi, con thấy cô rất quen mắt, có phải chúng ta đã gặp nhau ở kiếp trước rồi không?”

Trịnh Viện Viện: “?”
 
Tôi Mang Theo Đám Nhãi Con Ở Nhà Trẻ Đi Cầu Sinh
Chương 237: Chương 237



Trong lúc nhất thời, mấy kẻ ý thức hỗn loạn chẳng thể nhớ ra được nhau, cãi vã vô cùng náo nhiệt.

Mặc dù cả bốn người đang trong tình trạng hỗn loạn này hoàn toàn không nhớ nổi Thích Mê là ai, nhưng dựa vào cảm giác nhiều ngày ở chung quen thuộc nên họ vẫn vô cùng tin tưởng cô.

Sau khi Thích Mê nói hết nước hết cái, Trịnh Viện Viện và ba đứa trẻ mới chịu lên xe của lão Ngụy. Thấy gương mặt dữ dằn này của mình quá dọa người mà những người kia đều là bạn bè của Thích Mê, lão Ngụy tranh thủ thời gian quay đầu cười cười với họ, thử rút ngắn khoảng cách: “Xin lỗi vì đã dọa các cháu, các cháu đừng trông vẻ

ngoài hung dữ của chú mà lầm, chú thật sự không phải người xấu đâu. Chú vốn là một thanh niên tốt của xã hội chủ nghĩa đấy, không tin các cháu cứ hỏi Thích Mê đi.”

Thích Mê đang mải lau nước mũi cho các bé con, liếc mắt lườm lão Ngụy một cái, trêu ghẹo: “Tôi thấy anh giống với ông chú trung niên tốt của chủ nghĩa xã hội thì đúng hơn.”

Trịnh Viện Viện bật cười, tâm trạng căng thẳng đột nhiên dịu đi hơn hẳn.

“Con nhóc này!” Lão Ngụy nhẹ nhàng hứ một tiếng: “Người ngoài ở đây cũng không biết giữ chút mặt mũi cho tôi.”

“Chỗ này nào có người ngoài, toàn là người nhà cả mà.”

Thích Mê cười cười, thắt dây an toàn cho tụi nhỏ, đóng cửa xe lại, gõ gõ cửa sổ dặn dò lão Ngụy lái xe cẩn thận một chút.

Lão Ngụy giơ tay ra hiệu OK, khởi động xe.

Thích Mê và Diệp Thạch Lục cũng kẹp theo một đứa nhỏ, khởi động xe chạy về phía căn cứ.

*

Hơn mười phút sau, xe tiến vào trong biên giới căn cứ.

Cách nhau một lớp bảo vệ trong suốt, lão Ngụy lưu luyến nhìn Liêu Dương một thoáng, sau đó lập tức tiến vào trạng thái làm việc, báo cáo tình huống với cấp trên.

Bởi vì lần này họ gặp phải Quỷ Thập Tử cấp A, sức mạnh vô cùng lớn nên có khả năng sẽ bị dính phải ô nhiễm từ nó, cuối cùng toàn bộ tập thể quyết định cùng vào bệnh viện quan sát một đêm để yên lòng hơn.

Nhóm người chờ ngoài trụ sở, đợi tiểu đội đến tiến hành kiểm tra và trị liệu.

Chốc lát sau, hai chiếc xe cứu thương gào thét xông tới.

Trông thấy Thích Mê, cô y tá nọ khẽ giật mình: “Lại là cô?”

Thích Mê xấu hổ cười cười: “Đúng, lại là tôi...”

Không có tiền phải ký sổ lần này lại chuẩn bị tiến cung lần thứ hai.

Nghe xong chuyện Thích Mê còn thiếu nợ tiền viện phí, lão Ngụy cười ha ha một hồi, lòng sinh ra cảm xúc tóm được yếu điểm của cô rồi, thế là vung tay móc ví rút thẻ đưa sang: “Không sao, không sao, quẹt của tôi này.”

Cô y tá mỉm cười nhận lấy.

Sau khi kiểm tra, y tá tách nhóm người ra theo mức độ nhiễm bệnh, chia thành hai chiếc xe: ba người có giá trị SAN bình thường lên một xe, năm người có giá trị SAN hỗn loạn lên một xe, để lại bé con Diệp Thù Từ bị phân tới ngồi chính giữa Thích Mê và lão Ngụy.

Sau khi lên xe, lão Ngụy mới vừa trông thấy vợ giống như đã tan nát trái tim, lén lút lau lau nước mắt. Xuất hiện trong tầm mắt nhiều người như vậy, anh ấy vẫn luôn phải cố bảo vệ uy nghiêm cho chức vụ sĩ quan tinh lọc trung cấp của mình, sau khi lên xe rồi mới yên lặng rút điện thoại di động ra, nhanh chóng gửi một đoạn tin nhắn an ủi vợ.

[Yên tâm, anh vẫn nhớ được em là vợ của anh. Anh không sao đâu, em đừng khóc.]

Liêu Dương mở tin nhắn ra xem, hồi âm ngay tức khắc: [Về sớm một chút, em và con đều nhớ anh.]

Lão Ngụy: [Anh cũng nhớ em *hôn*]

Trong xe cứu thương, trông thấy lão Ngụy bày ra nét mặt dịu dàng ôm điện thoại di động, Thích Mê không nhịn được định tới liếc trộm. Kết quả cô mới liếc sang, người đàn ông kia đã giơ tay che kín màn hình.

“Tự đi tìm vợ của mình mà trò chuyện.” Lão Ngụy kiêu ngạo ngẩng đầu, cố ý cất điện thoại di động đi ngay trước mặt Thích Mê, còn vỗ vào túi đựng hai lần, ý tứ bày tỏ vô cùng rõ ràng: “Muốn xem à, không có cửa đâu.”

Thích Mê im lặng lườm anh ấy một cái.

Không ngờ rằng bé con Diệp Thù Từ bên cạnh vừa hay nghe ra được chỗ sai, lập tức ngọt ngào lên tiếng bảo vệ cô giáo của mình: “Chú, chú nói sai rồi, cô Thích là nữ sinh, cô Thích không thể có vợ được, cô Thích chỉ có chồng thôi.”

Lão Ngụy ngạc nhiên, trông nét mặt bé con nghiêm túc phản bác mình, nổi hứng thú trêu chọc: “Cô giáo Thích của các cháu hung dữ như vậy, nào có dáng vẻ của nữ sinh, đương nhiên chỉ có thể đi tìm vợ thôi!”

Thích Mê khẽ hắng giọng, đẩy đẩy lão Ngụy.

Không ngờ tới Diệp Thù Từ đột nhiên ngước gương mặt thật thà, hỏi thăm lão Ngụy: “Vậy chú ơi, nữ sinh phải có dáng vẻ thế nào ạ?”

Lão Ngụy nghĩ nghĩ: “Dịu dàng? Đáng yêu? Tri kỷ?”

Dù sao thì giống Liêu Dương là được.

“Sai!” Diệp Thù Từ nghiêm túc hếch cái đầu nhỏ lên: “Mẹ con nói rồi, nữ sinh giống như đóa hoa, màu nào cũng đẹp. Trăm hoa đua nhau nở rộ là lẽ thường tình, chỉ có đàn ông các chú mới có nhiều yêu cầu vô lý như vậy!”

Lão Ngụy sửng sốt hai giây: "?"

Thích Mê cười trộm một tiếng, trong đôi mắt ngập tràn yêu thương chọc chọc vào cổ bé con Diệp Thù Từ tinh quái.

Lão Ngụy bật cười, cũng đồng ý: “Cháu nói rất đúng.”

Là do suy nghĩ của anh ấy nhỏ hẹp, không bằng cả một nhóc con.

May mà chẳng bao lâu sau họ đã đi tới bệnh viện trung tâm, thời gian lão Ngụy xấu hổ không quá dài. Xe cứu thương mới mở cửa ra, anh ấy đã vội vã nhào xuống, nhanh chóng điều chỉnh dáng vẻ uy nghiêm của một trưởng quan tinh lọc, trao đổi tình huống cụ thể với bác sĩ và y tá.

Ba người có giá trị SAN bình thường chỉ làm ít kiểm tra đơn giản, chờ ngay ngoài đại sảnh.

Trịnh Viện Viện thì phải dẫn theo ba đứa nhỏ xuống phòng bệnh dưới tầng hầm.

Bốn người ngoan ngoãn theo sau cô y tá xuống tầng hầm số một của bệnh viện.
 
Tôi Mang Theo Đám Nhãi Con Ở Nhà Trẻ Đi Cầu Sinh
Chương 238: Chương 238



Khung cảnh u ám không khác gì nhà tù không khỏi khiến bốn cô trò căng thẳng, ba bé con lập tức hóa thân thành vật trang sức chân của Trịnh Viện Viện. Cô ấy tiến lên một bước, ba bé con cũng theo chân tiến lên một bước.

Chắc hẳn cô y tá đã nhận ra sự căng thẳng của các bé nên lên tiếng an ủi: “Đừng sợ, chỉ có hoàn cảnh hơi kém một chút thôi. Chúng tôi bảo đảm với mọi người, bệnh viện chúng tôi vô cùng an toàn đấy.”

Trong lúc họ nói chuyện, cửa sổ phòng bệnh ven đường đột nhiên thò ra một gương mặt béo mụp dán sát tới.

Cơ thể Trịnh Viện Viện cứng đờ.

Cô y tá đã quen với cảnh này không hề sợ hãi, còn bắt chuyện với gương mặt kia: “Lại chui ra ngoài hít thở không khí mát mẻ đấy hả?”

Người đàn ông cười hề hề tiếp lời: “Chắc tôi sắp khỏi rồi nhỉ?”

“Đúng thế, chỉ cần nghe lời thì sẽ khỏi sớm thôi.”

“Tôi nghe mà, tôi nhất định sẽ nghe mà!”

Hai người thoải mái nói chuyện không khác gì bạn bè.

Người đàn ông mập trông thấy Trịnh Viện Viện, nở nụ cười hiền hòa: “Xin chào, bạn cùng phòng bệnh.”

“Chào, chào anh...” Trịnh Viện Viện rất sợ hãi nhưng vẫn bày tỏ phép lịch sự.

Khóe miệng cô ấy giật giật, tranh thủ thời gian dẫn ba bé con đuổi theo bước chân nữ y tá.

“Cô quen biết cô gái kia đúng không? Cô gái mặc áo hoodie màu đen ấy.” Cô y tá

dừng chân ở phòng bệnh 101 cuối hành lang, vừa mở cửa vừa trò chuyện với Trịnh Viện Viện: “Hôm trước cô ấy cũng ở phòng này, hôm qua vừa mới xuất viện xong. Yên tâm, mọi người cũng sẽ khỏi nhanh thôi...” Nói đến đây, cô ta mở cửa ra, mỉm cười: “Bên trong đã được quét dọn sạch sẽ, mọi người cứ vào ở thôi.”

Trịnh Viện Viện gật gật đầu, dắt ba bé con nói lời cảm ơn.

Cô y tá cho họ uống thuốc, mở khúc nhạc an thần trên máy phát nhạc cỡ nhỏ, đặt lên tủ đầu giường, dặn dò: “Yên tâm ngủ một giấc, tôi đi lấy cơm tối cho mọi người.”

Trịnh Viện Viện cảm ơn.

Cô y tá cười xua xua tay, đẩy xe ra ngoài, khóa trái cửa.

Nghe thấy âm thanh không đúng, Vu Kiều Kiều phản ứng lại đầu tiên. Cô bé lập tức chạy tới bên cửa, hai bàn tay nhỏ ra sức kéo chốt cửa mở ra, sau đó quay đầu nhìn chằm chằm Trịnh Viện Viện: “Dì ơi, cô ấy nhốt chúng ta bên trong này rồi.”

Trịnh Viện Viện há miệng còn chưa kịp lên tiếng, hai bé con còn lại đã khóc òa lên, nhao nhao chạy ra cửa đập phá.

“Oa oa!!! Con muốn về nhà!”

“Con nhớ mẹ!”

Sợ ầm ĩ đến những bệnh nhân khác, Trịnh Viện Viện vội vàng kéo đám nhóc tới bên an ủi: “Đừng sợ, chờ khi chúng ta khỏi bệnh sẽ được đi ra ngoài... Đừng khóc có được không, dì vẫn ở đây này.”

Nhưng hai bé con vẫn khóc vô cùng thảm thiết, căn bản không có tâm trạng nghe xem cô đang nói gì.

Trong trạng thái ý thức hỗn loạn hiện tại, đừng nói đến Trịnh Viện Viện, chỉ sợ chính các bé con cũng không nhớ ra mình là ai, òa khóc theo bản năng của mình mà thôi.

Tầng hầm trống trải nên âm thanh nói chuyện bình thường đã vang đi rất xa chứ đừng nói chi đến âm thanh khóc la thế này. Tiếng khóc của các bé con không khác gì loa phát thanh, một mực vang từ cuối hành lang đến cửa thang máy.

Trịnh Viện Viện đang sứt đầu mẻ trán với đám nhóc con thì bỗng trông thấy Vu Kiều Kiều không khác gì một quả đạn thịt nho nhỏ, đột ngột nhào từ cửa vào trong lòng cô ấy.

“Dì ơi, có bà phù thủy!” Vu Kiều Kiều chỉ ra cửa lớn, gào to.

Trịnh Viện Viện ngẩng đầu, trông thấy một gương mặt u oán đang chen vào ô cửa sổ nhỏ, giật mình thét lên.

Tống Xuân nhăn nhó, nét mặt khó chịu nhìn những “ma đầu nhỏ” này: “Im miệng, đừng khóc nữa, ồn ào quá! Tao mà còn nghe thấy đứa nào kêu gào, tao sẽ nuốt trọn ngay đứa đó!”

Hai đứa nhóc đang há miệng khóc to lập tức không dám lên tiếng nữa.

Có tác dụng hơn nhiều sự an ủi phí sức của Trịnh Viện Viện.

Tống Xuân nhìn chằm chằm mấy đứa nhóc một hồi, thấy chúng không khóc lóc không náo loạn nữa mới chậm rãi bổ sung một câu: “Tao ở ngay phòng đối diện chúng mày đấy, nếu để tao nghe thêm được âm thanh gì thì tao sẽ đến ăn thịt chúng mày... Bây giờ mau lên giường đi ngủ đi!”

Nghe thấy mệnh lệnh của “bà phù thủy”, Vu Kiều Kiều phản ứng nhanh nhất, vội hất cặp sách trèo lên giường, kéo chăn trùm kín mít.

Diệp Thù Thi nhìn thấy vậy, cũng ngoan ngoãn tranh thủ thời gian học theo, nằm xuống bên cạnh Vu Kiều Kiều.

Bé con Địch Vân Đồng nhỏ nhất ngó bên trái một cái rồi lại ngó bên phải một cái, lòng muốn khóc nhưng không dám khóc, nước mắt đảo quanh hốc mắt một vòng, cuối cùng bĩu môi nhìn về phía Trịnh Viện Viện, đáng thương gọi: “Dì ơi, đi ngủ.’

“Được.” Trịnh Viện Viện nhanh nhẹn bỏ cặp sách của bé xuống, ômbé lên giường.

Chiếc giường xếp không quá lớn nhưng đủ sức chứa ba bé con. Có lẽ do đã khóc mệt rồi, sau khi Trịnh Viện Viện đắp chăn cho ba bé xong, vỗ vỗ hai cái, cả ba nhóc đã đi vào trong giấc mộng đẹp.

Gian phòng trở về với yên tĩnh, Trịnh Viện Viện cũng nhẹ nhàng thở phào, đang chuẩn bị nằm lên trên phản bên cạnh thì ngẩng đầu cái lại trông thấy cái mặt của Tống Xuân vẫn đang chen chúc bên trong cửa sổ.

Cô ấy liếc nhìn ba đứa nhỏ, kiên trì hỏi: “Còn chuyện gì nữa không?”

Tống Xuân ra vẻ thần bí, cười hề hề: “Hề hề, tôi nói cho cô nghe một bí mật nhé... Căn phòng 101 này thật ra...”

“Thật ra nó chỉ là một gian phòng bình thường thôi.”

Một âm thanh to rõ cắt ngang lời cô ta.

Phát hiện có người tới gần, Tống Xuân vội vàng rút đầu ra khỏi ô cửa, quay người trông lại. Thích Mê đang khoanh tay, cười mà không cười nhìn cô ta.

Với trạng thái hỗn loạn hiện tại của Trịnh Viện Viện, nếu để cô ấy biết được tình trạng quỷ quái thì sẽ càng hỏng bét hơn.
 
Tôi Mang Theo Đám Nhãi Con Ở Nhà Trẻ Đi Cầu Sinh
Chương 239: Chương 239



Tống Xuân quan sát Thích Mê một vòng, vui vẻ gọi: “Cô đã trở lại đó sao?!”

Giống như vô cùng chào đón Thích Mê tiến cung thêm lần nữa.

“Khiến cô thất vọng rồi, tôi chỉ đến chăm sóc bệnh nhân thôi.” Nói xong, Thích Mê giơ tay chỉ vào con khủng long nhỏ màu xanh trên tay Tống Xuân: “Không ngoan tôi sẽ mang khủng long đi đấy.”

Tống Xuân giật mình, lập tức giấu hai tay ra sau lưng: “Không được, nó là bạn tốt của tôi!”

“Vậy thì cô hãy ngoan ngoãn về phòng đi.”

“Ồ.”

Khủng long nhỏ bị uy h**p, Tống Xuân không thể không nghe lời Thích Mê, sau khi về phòng cô ta còn khóa trái cửa lại.

Thích Mê cười cười nhìn lướt qua, đi tới bên cửa sổ dịu giọng nói chuyện với Trịnh Viện Viện bên trong: “Yên tâm nghỉ ngơi, tôi sẽ ở bên ngoài trông coi, không sao đâu.”

“Được, cảm ơn cô.”

Câu nói này không khác gì liều thuốc an thần mạnh nhất, Trịnh Viện Viện cảm ơn xong, an tâm đi tới bên giường.

Thích Mê nhìn xung quanh một vòng, tìm bờ tường sạch sẽ, ngồi xuống.

Cô đã nhờ lão Ngụy đưa Diệp Thù Từ về nhà trẻ căn cứ, ban đầu bé con không chịu đồng ý, nhưng sau khi gọi video cho Liêu Dương, thấy Phương Hân Duyệt và Ngô Mộc Thần đều đang ở nơi đó, còn có vô vàn đồ chơi đáng yêu, trái tim đã hơi rung động. Lúc này Bành Di Thần lại lên tiếng bảo tối nay họ sẽ được ăn một bàn đồ ăn rất ngon, Diệp Thù Từ lập tức đồng ý, đắc chí theo lão Ngụy rời khỏi bệnh viện.

Có Liêu Dương và lão Ngụy chăm lo, bốn đứa bé kia cũng đều là các bé con biết nghe lời, Thích Mê không hề lo lắng.

Cô chỉ lo lắng cho những người ở bên này.

Trước mắt cả bốn đều đang trong giai đoạn hỗn loạn ý thức, không biết lúc nào mới bình phục, lỡ đâu giá trị SAN liên tục giảm xuống...

Thích Mê nhắm mắt lại, ngăn cản mình tiếp tục nghĩ lung tung.

Mười hai người cùng nhau đi tới nơi đây, bốn người không biết tung tích, bốn người ý thức hỗn loạn.

Mà lẽ ra họ vốn chẳng thể nào gặp phải chuyện tai bay vạ gió này... Đều chỉ vì cô, họ đã tiếp xúc với cô nên mới vô duyên vô cớ bị kéo vào một trò chơi tận thế báo thù.

“...”

Thích Mê khép hàng mi, đầu tựa vào giữa hai đầu gối, co ro thân thể thu nhỏ bản thân, giống như làm thế cô sẽ có thể giấu kín mọi cảm xúc của mình, từ từ tiêu hóa.

Cô không phải một người thích biểu lộ tình cảm, tất cả cảm xúc luôn giấu kín trong đáy lòng. Thậm chí cô còn không dám nói lời xin lỗi, bởi vì cô biết Trịnh Viện Viện và đám nhỏ nhất định sẽ nói đây không phải lỗi của cô.

Thế nhưng cô không thể tự tha thứ cho mình.

Cô trân trọng họ như thế, trân trọng cuộc sống bình thường như vậy. Cô đã g.i.ế.c chóc quá nhiều giữa muôn vàn chiến trường đẫm máu, cô không dám đòi hỏi quá nhiều.

Thứ cảm xúc bình thản mặt ngoài này của cô chắc hẳn do ông trời thương hại, tặng cho cô để cô có thể biến thành người bình thường sống dưới ánh mặt trời...

Nhưng, cuối cùng cô vẫn làm mất rồi.

Thích Mê siết chặt cánh tay, giấu mình trong góc tường cuối hành lang.

*

Sau đó không lâu, y tá xuống đưa cơm trông thấy người ngồi co ro trong góc tường, đang chuẩn bị cầm bộ đàm báo cáo đã bị lão Ngụy mới ra khỏi thang máy cướp mất.

“Trưởng quan?”

“Chỗ này giao cho tôi, cô cứ đi đi.” Lão Ngụy trầm giọng nói.

Lúc nghiêm túc trông lão Ngụy vô cùng uy nghi, chỉ một lời nói nhàn nhạt đã khiến người ta không dám phản đối.

Thế là cô y tá nhỏ ngoan ngoãn nghe lời, để lại xe đẩy đưa cơm, cầm bộ đàm đi mất.

Lão Ngụy nhìn Thích Mê, thấy cô vùi đầu giữa hai gối không khác gì đà điều, không khỏi thở dài.

Con nhóc này đang có tâm trạng không tốt.

Anh ấy đẩy xe đẩy chậm rãi tới bên.

Khoảng cách giữa hai người còn tầm ba mét, lão Ngụy chưa lên tiếng câu nào đã nghe thấy Thích Mê – người vẫn đang duy trì tư thế vùi đầu, rầu rĩ lên tiếng: “Đã đưa bé con sang đó hộ tôi chưa?”

Lão Ngụy run lên, cố ý dùng giọng điệu thoải mái trêu ghẹo: “Cô mọc mắt trên đỉnh đầu đấy à, không nhìn cũng biết tôi?”

“Phong cách đi lại và tiếng bước chân không thể lừa người, không cần mọc mắt trên đỉnh đầu cũng nghe được.” Thích Mê hít sâu một hơi, lúc ngẩng đầu lên khóe miệng đã mang theo nụ cười nhàn nhạt: “Không ở lại nhà trẻ với vợ, tới chỗ này làm gì?’

“Nếu tôi không đến, phải chăng sẽ trông thấy được một xác c.h.ế.t cuộn tròn chỗ này?” Lão Ngụy hừ khẽ, đẩy xe đến bên cạnh, dựa lưng vào tường ngồi xuống.

“Gặp phải chuyện gì thì cứ kể với anh đây, đừng biến thành con sâu dưa co ro trong góc, có phiền não gì lớn tiếng nói ra.”

Thích Mê ngẩng đầu lên: “Anh xem, nơi này là nơi nên nói chuyện phiếm sao?”

Lão Ngụy nghi ngờ quay đầu, trông thấy hai hàng quần chúng ăn dưa đang nhét mặt vào cửa sổ nhỏ, biểu cảm chuẩn bị nghe kể chuyện xưa.

Lão Ngụy: “... Nói sau vậy.”

Thích Mê cười cười, duỗi thân thể, nâng bàn tay vốn đặt trên đầu gối tới trước mặt lão Ngụy.

Lão Ngụy hiểu ý, lần trong túi tìm được nửa bao thuốc, đưa cho cô một điếu.

Thích Mê ngửi ngửi mùi t.h.u.ố.c lá nhàn nhạt, hít sâu một hơi, sau đó chậm rãi thở ra.

Nỗi lòng lập tức được giải tỏa quá nửa.

“Bây giờ đã đỡ hơn chưa?” Lão Ngụy đứng dậy đưa cho cô một hộp cơm, lại ngồi xuống.

Thích Mê gật gật đầu, nhét thuốc vào túi.

Cô nhận hộp cơm, vừa xé mở bao bì bảo vệ bên ngoài đôi đũa thì đột ngột nghĩ tới hình ảnh m.á.u me của con khỉ cô đã g.i.ế.c bên trong kết giới, lập tức mất ngon, buông đôi đũa trúc xuống.

“Hay là cho tôi một cái thìa đi.” Cô nói.

Lão Ngụy hừ khẽ, thò người qua xe đẩy tìm một chiếc thìa nhựa cho cô: “Cô cũng có lúc ăn cơm không trôi cơ à?”

“Báo ứng đã đến.” Cô giật giật khóe môi, vùi đầu ăn cơm.

Lúc này Tống Xuân thò mặt ra khỏi phòng, mừng rỡ nhìn chằm chằm lão Ngụy: “Lão đại, sao anh lại ở chỗ này.”
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back