Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Tôi Mang Theo Đám Nhãi Con Ở Nhà Trẻ Đi Cầu Sinh

[BOT] Mê Truyện Dịch
Tôi Mang Theo Đám Nhãi Con Ở Nhà Trẻ Đi Cầu Sinh
Chương 230: Chương 230



Thích Mê cố ý giơ tờ thông tin này lên, hỏi: “Cô gái tên Phong Miểu này đang ở đâu?”

Nếu như bức ảnh trong tờ thông tin là chính xác thì chắc chắn cô chưa từng nhìn thấy người tên Phong Miểu này trong khoảng thời gian được tự do hoạt động của ngày hôm qua.

Ánh mắt của mấy người y tá lóe lên, sắc mặt dường như tái đi vài phần, bọn họ mím chặt môi và không trả lời câu hỏi này của cô.

Thích Mê lướt nhìn chung quanh một lượt rồi thả tờ thông tin xuống.

Tất nhiên cô biết những người này sẽ không dễ dàng hé môi, cô hỏi như vậy chủ yếu là để quan sát sắc mặt của bọn họ, thử xem cô gái tên Phong Miểu này có phải là nhân vật then chốt hay không.

Bây giờ xem ra quả thực là như vậy.

Thích Mê lại dời tầm mắt sang bên cạnh.

Đây là thông tin của nhóm bệnh nhân thứ hai nhập viện mà cô đã sắp xếp, có tổng cộng bốn tờ.

Trong đó có hai tờ là chữ xanh lam trên nền giấy trắng, rõ ràng những bệnh nhân này có cùng một triệu chứng là hội chứng rối loạn tiếp xúc, không thích tiếp xúc da thịt với bất kỳ ai, thậm chí nếu có người lạ đến gần bọn họ đều sẽ cảm thấy nghẹt thở.

Nhóm bệnh nhân thứ ba nhập viện có hai người, trong đó có một tờ thông tin là chữ màu xanh lam trên nền giấy màu trắng, cái còn lại là chữ màu đen trên nền giấy màu trắng, cô không thể suy đoán triệu chứng chung của bọn họ được.

Tiếp theo là nhóm nhập viện gần đây nhất, nhưng chỉ có một mình Phong Nhiên, mắc loại bệnh nguy hiểm nhất là rối loạn nhân cách chống đối xã hội, là đối tượng trong vụ án g.i.ế.c ngược lại bạn trai đã từng gây xôn xao dư luận toàn xã hội.

Trong mười lăm bệnh nhân thì có mười người họ Phong, tám người có sinh nhật là ngày 13 tháng 7, tuy thời gian nhập viện không giống nhau nhưng bọn họ vẫn có

điểm chung đáng để nghiên cứu, trong số đó, duy nhất chỉ có Phong Miểu là vô cùng đặc biệt…

Thích Mê suy tư trong chốc lát, sau đó đưa tay về phía lão Ngụy: “Đưa cho tôi một cái dùi cui điện.”

Lão Ngụy nghiêng đầu nhìn, chu đáo tắt công tắc rồi mới đưa cho cô: “Có manh mối rồi sao?”

“Xem như là vậy.” Thích Mê nhận lấy, khóe môi hơi cong lên: “Có thể bắt đầu rồi.”

Dựa vào sự ăn ý nhiều năm, cô vừa nói như thế lão Ngụy đã hiểu rõ ngay lập tức, anh ấy thoáng nghiêng người nhường cho cô một khoảng trống: “Được rồi, chỉ cần không đổ m.á.u thì mọi chuyện đều theo ý cô!”

Hai người chia quân ra làm hai đường chủ động phát động tấn công.

Lão Ngụy xoay người tiến thẳng đến bên trái, giơ cái ghế lên làm tấm khiên ngăn chặn nhóm người lại rồi dùng dùi cui điện giật điện từng người một.

So với cách cư xử lịch thiệp của anh ấy, dáng vẻ liều mạng của Thích Mê nhìn bạo lực hơn nhiều lắm. Cô dùng mũi chân nhấc một chiếc ghế lên, sau đó dùng sức đạp một cái, lúc này chiếc ghế biến thành một cái khiên biết bay đập vào bốn người.

Bọn họ còn chưa kịp đứng dậy Thích Mê đã nhanh chóng chạy đến giật điện từng người, đám người bị giật điện hôn mê ngay lập tức.

Hành động của lão Ngụy cũng không chậm, lần lượt đánh ngã cả đám người.

Căn phòng trực rộng vài mét vuông ngay lập tức chật kín người nằm, tạo cảm giác chen chúc.

“Món đồ này khá hữu ích, nếu có thể mang ra ngoài được thì tốt rồi.” Lão Ngụy bấm nút tắt rồi lại mở lên, vừa nghe tiếng xẹt xẹt vừa vui vẻ cười khanh khách.

Thích Mê không nói nên lời liếc anh ấy một cái, sau đó quay sang hỏi tình hình của Diệp Thạch Lục: “Anh không sao chứ?”

Diệp Thạch Lục đội một món đồ sứ nghệ thuật trên đầu, đứng dựa lưng vào tường, nơm nớp lo sợ, lắc đầu: “Không, không sao hết.”

Thích Mê ừ một tiếng, bước lên những khoảng trống còn lại trên mặt đất, đi ra cửa.

Bỗng nhiên cô phát hiện ra có gì đó không đúng lắm, cô quay đầu lại…

Lão Ngụy đang đi theo cô, nhìn thấy ánh mắt sắc bén của cô, động tác không khỏi hơi cứng đờ: “Làm sao vậy?”

Thích Mê cau mày: “Anh nói xem, có phải toàn bộ nhân viên y tế trong bệnh viện đều đang ở đây hay không?”

Lão Ngụy cúi đầu đếm: “Hẳn là vậy.”

“Tôi nhớ trong ba bảng quy tắc, số lượng bác sĩ và y tá là như nhau, bác sĩ có năm người, y tá có bảy người, ngoại trừ một người bác sĩ giả là tôi ra thì số lượng ở đây là vừa đủ.”

“Đúng vậy, nhưng chuyện này thì có vấn đề gì chứ?” Lão Ngụy không hiểu nổi cô đang xoắn xuýt cái gì.

Thích Mê lướt nhìn những người y tá này một lần nữa, ngay lập tức cau mày sâu hơn: “Không phải là có vấn đề mà là có vấn đề lớn rồi!”

Bảy y tá đều đang ở đây, như vậy người y tá đến đưa thuốc cho cô vào chiều hôm qua và sáng hôm nay… Là ai?

Sau khi suy tư mấy giây, Thích Mê nhanh chóng ló đầu nhìn tờ quy tắc được dán sau cánh cửa, kế tiếp cô chạy ra ngoài, nhanh chóng bật người qua vách tường ở hành lang, thả người nhảy xuống lầu một.

Lão Ngụy trợn to hai mắt, nhìn thấy cô đột nhiên chạy về phía cửa, anh ấy vội vàng gọi Diệp Thạch Lục ra ngoài, giơ tay tắt chuông báo động đang kêu ầm ĩ trên tường.

“Trưởng quan, anh nhìn kìa!” Diệp Thạch Lục vừa ra tới cửa đã nhìn thấy trên lầu hai phía đối diện có một nữ y tá.

Lão Ngụy nghe thấy thì quay đầu lại nhìn.

Sau khi bầu không khí trở nên yên tĩnh, âm thanh này truyền đến tai nữ y tá, cô ta bình tĩnh dừng bước, chậm rãi ngẩng đầu lên, hơi mỉm cười với bọn họ.

Bây giờ cuối cùng thì hai người bọn họ đã hiểu câu ‘có vấn đề lớn rồi’ Thích Mê nói lúc nãy có nghĩa là gì…

Trong bệnh viện tổng cộng chỉ có bảy người y tá, vậy nữ y tá thứ tám này ở đâu chui ra?

“Không xong rồi, sắp xảy ra chuyện rồi!” Lão Ngụy mắt sắc, vừa nhìn một cái là phát hiện trong tay nữ y tá kia đang cầm một thứ gì đó phản quang, bọn họ vội vàng chạy về phía đầu hành lang.
 
Tôi Mang Theo Đám Nhãi Con Ở Nhà Trẻ Đi Cầu Sinh
Chương 231: Chương 231



Diệp Thạch Lục chạy theo vài bước, sau đó dừng lại, tiếp theo anh ta xoay người chạy sang một đầu hành lang khác, ý định chặn đầu.

Bệnh viện này xây theo dạng hình chữ hồi (回), tất cả các tầng đều liên kết với nhau, nếu cần lên lầu hay xuống lầu sẽ khá phiền phức vì chỉ có cầu thang ở bên trái và bên phải, bạn phải đi vòng khá xa mới có thể đến tầng khác.

Trong lúc hai người bọn họ chạy thật nhanh xuống lầu thì nữ y tá kia đã nhẹ nhàng lựa chọn một căn phòng bệnh và mở ra.

Lúc cửa được mở ra, trong phòng có một người đàn ông trung niên hói đầu đang ôm một ông lão tóc trắng để an ủi, hai người bọn họ đang rúc vào trong góc tường.

“Đừng sợ, tôi đã tắt chuông báo động rồi, hiện tại mọi việc đều đã ổn.” Sau khi bước vào thì nữ y tá khóa trái cửa, dùng giọng nói dịu dàng để an ủi.

Diệp Thù Từ nhìn thấy là y tá của bệnh viện, ngay lập tức cảm thấy an tâm, giơ tay lau nước mắt nơi khóe mắt: “Dì y tá ơi, bên ngoài đã xảy ra chuyện gì vậy ạ?”

“Ừ, bên ngoài xuất hiện một con quái vật rất đáng sợ, tôi cố ý đến đây để bảo vệ các em.” Nữ y tá mỉm cười, thong thả bước tới, dùng ngón tay vu.ốt ve con d.a.o phẫu thuật trong túi.

Bước chân càng gần, cảm giác áp bức không thể giải thích được càng mạnh mẽ.

Đôi mắt Diệp Thù Từ chợt lóe lên, sự sợ hãi đột nhiên ập đến trong nháy mắt, cô bé dùng rất nhiều sức để kéo Diệp Thù Thi chạy sang bên cạnh.

Nữ y tá dừng lại, cười tươi: “Đột nhiên xảy ra chuyện gì vậy?”

Rõ ràng d.a.o phẫu thuật trong tay cô ta còn chưa được moi ra, nhưng không biết tại sao người đàn ông này lại đột nhiên trở nên cảnh giác.

Vừa tiến thêm một bước, cô ta nghe thấy tiếng cửa phòng bị đập dữ dội.

Lão Ngụy vừa đạp cửa vừa kêu lớn: “Thù Từ, dì y tá kia rất nguy hiểm, cháu hãy tránh xa cô ta ra!”

Rầm một tiếng, anh ấy dùng hết sức lực để phá cửa.

Những vẫn bị chậm một bước.

Mặc dù Diệp Thù Từ không hiểu tại sao lại cảm thấy dì y tá này có điều gì đó không ổn, nhưng bên trong cũng chỉ là một đứa trẻ bốn tuổi mà thôi, nên cô bé không biết phải đối phó như thế nào, thành ra cả hai đều bị nữ y tá dồn vào chân tường một cách dễ dàng.

Hai con d.a.o phẫu thuật sáng loáng được ấn vào cổ họng hai người bọn họ.

Hai đứa trẻ bị dọa sợ há miệng khóc lớn.

Nữ y tá hơi cong môi: “Đừng nóng vội như vậy, chờ tôi g.i.ế.c bọn họ xong, tiếp theo sẽ là các người.”

Vừa dứt lời, cô ta nắm chặt con d.a.o phẫu thuật trong tay chuẩn bị đâm, đúng lúc này, cửa sổ bị mở mạnh ra vang lên một tiếng rầm, gió mát nhanh chóng ùa vào, cô ta nghe thấy một giọng nói lạnh lùng chậm rãi từ ngoài cửa sổ truyền vào:

“Nếu không muốn chết, tôi khuyên cô tốt nhất không nên thử.”

Bất ngờ nhận được lời cảnh cáo khiến nữ y tá khựng lại.

Nhân cơ hội này, lão Ngụy giơ dùi cui điện lên tấn công.

“Lão Ngụy, tôi còn có chuyện muốn hỏi cô ta.” Thích Mê nhảy từ cửa sổ vào phòng.

Nghe cô nói vậy, lão Ngụy nhanh chóng đổi hướng, di chuyển dùi cui điện xuống lưng nữ y tá, không giật điện cho cô ta hôn mê mà chỉ làm cho cô ta co giật toàn thân, không thể cử động.

Nữ y tá ngã xuống đất, hung tợn nhìn Thích Mê: “Chậc, vừa nãy tôi nên ra tay nhanh hơn một chút!”

“Tôi cũng không lừa cô, cô không thể g.i.ế.c [bệnh nhân] của cô, thân phận bây giờ

của cô là [y tá], dựa theo quy tắc thì ngoại trừ tôi ra, cô không thể tổn thương bất kỳ bệnh nhân nào khác… Nếu cô không tin, ừm, cô có thể dùng d.a.o đ.â.m anh ấy thử xem.” Thích Mê hất cằm về phía lão Ngụy đang đứng bên cạnh cô, ra hiệu cho nữ y tá.

Lão Ngụy: ???

“Cô cho rằng tôi không dám sao!”

Nữ y tá chật vật đứng dậy, run rẩy nắm chặt d.a.o giải phẫu vung về phía Lão Ngụy.

Lão Ngụy né tránh một cách dễ dàng.

Nữ y tá vồ hụt, ngã thẳng xuống đất.

Lão Ngụy khẽ chậc một tiếng, cực kỳ khinh thường: “Cái con nhóc này, đã lúc nào rồi còn muốn chơi tôi một vố chứ? Có chuyện gì thì hỏi mau đi!”

Thích Mê khẽ cười, nghiêm túc nhìn nữ y tá: “Chắc hẳn cô cũng họ Phong đúng không? Là bệnh nhân thứ mười sáu của bệnh viện này, sở dĩ không có thông tin của cô là bởi vì sau khi thay đổi thân phận thành y tá thì cô đã cố ý tiêu hủy nó rồi, có đúng không?”

Nữ y tá chật vật xoay người, nằm thẳng cẳng trên đất, không xác nhận cũng không phủ nhận, trên mặt nở một nụ cười khinh miệt.

Thích Mê cũng không thấy khó chịu, tiếp tục bình tĩnh chậm rãi giải thích: “Nếu như tôi đoán không sai thì cái bệnh viện tâm thần Sâm Lam này là một cái thế giới tinh thần, mà mười sáu người bệnh nhân ở trong đây thật ra là cùng một người, chúng ta là mười sáu nhân cách bị phân chia ra từ cùng một người, có đúng không?”

Dựa vào những manh mối vừa rắc rối vừa phức tạp này, cô chỉ có thể nghĩ được một cách giải thích như vậy.

Nữ y tá vẫn không nói chuyện.

Thích Mê: “Cô rất thông minh, ý thức của bản thân cô thức tỉnh rất sớm, cô biết rằng nếu g.i.ế.c c.h.ế.t toàn bộ nhân cách khác trong thế giới tinh thần này thì cô sẽ trở thành nhân cách duy nhất điều khiển thân thể này, cho nên cô mới cố gắng ẩn giấu thân phận của bản thân…”

Cô dừng lại một chút, nhìn thấy nữ y tá vẫn chỉ cười gằn, bày ra dáng vẻ chuyện này không liên quan tới mình, cô nói tiếp: “Đương nhiên, sau khi cô thay đổi thân phận thành y tá xong, ngoại trừ việc che giấu thân phận ra, thật ra mục đích quan trọng nhất là để cô có thể hành động thuận tiện hơn, cô muốn nhanh chóng tìm ra nhân cách chủ

và g.i.ế.c c.h.ế.t cô ấy, sau đó thay thế cô ấy, nhưng đáng tiếc là cho tới bây giờ cô vẫn chưa tìm được, tôi nói có đúng không?”
 
Tôi Mang Theo Đám Nhãi Con Ở Nhà Trẻ Đi Cầu Sinh
Chương 232: Chương 232



Nhắc tới nhân cách chủ, ánh mắt nữ y tá lấp lóe.

“Mười sáu nhân cách, ngoại trừ tôi ra, khả năng lớn là những người còn lại đều an toàn vô hại, đây cũng chính là lý do các nhân viên y tế trong ca trực ban ngày phải bảo vệ bọn họ và bỏ thuốc g.i.ế.c c.h.ế.t tôi, là bởi vì ngoại trừ tôi ra, cho dù nhân cách nào còn sống đến cuối cùng cũng đều an toàn cho xã hội này, cho nên không cần thiết phải phân chia ra nhiều như vậy.”

“Còn đến buổi tối, những bác sĩ và y tá ma quỷ ngang ngược hoành hành trở thành người bảo vệ của tôi, bọn họ chỉ cần đảm bảo một mình nhân vật nguy hiểm là tôi còn sống, bất cứ nhân cách nào còn lại đều có thể tử vong, vì vậy tối hôm qua tôi mới có thể đi lại trong căn bệnh viện này để điều tra tình hình… Mà chính bởi vì tôi điều tra nên cô mới cảm thấy hoảng sợ, vì vậy cô mới gấp gáp bức ép tôi vào chỗ chết.”

Nói tới đây, cô đột nhiên dừng lại, chậm rãi bước đến bên cạnh nữ y tá, khinh thường nhìn cô ta: “Tôi thật sự rất tò mò, cô đó, rốt cuộc cô đang được bác sĩ hay y tá nào bảo vệ vậy?”

Nữ y tá vu.ốt ve d.a.o phẫu thuật, cười khúc khích: “Chẳng lẽ còn chưa rõ ràng sao?”

Đáy mắt Thích Mê lóe lên ‘quả nhiên là vậy’, cô chậm rãi ngồi xổm xuống, nắm cổ tay cô ta, cong khóe môi:

“Vậy nên cô và tôi là cùng một loại, đúng không?”

Nếu mười sáu nhân cách này được phân biệt một cách đơn giản bằng thiện và ác thì rất rõ ràng là Phong Nhiên, người mắc bệnh rối loạn nhân cách chống đối xã hội hiển nhiên là đồng loại với nữ y tá này rồi.

Không ai trong số họ là người lương thiện cả.

Thích Mê nhìn chằm chằm vào cô ta trong chốc lát, xác nhận rằng loại ánh mắt lạnh lùng như thế này thì chỉ có những người đã quen với việc g.i.ế.c chóc mới có thể có được.

Có lẽ cô ta không ngờ rằng cô sẽ nói ra một câu như vậy nên nữ y tá cười khẽ, ngước mắt lên và nói: “Tôi và cô là cùng một loại người… Cuối cùng cô cũng đã nhớ ra chuyện này rồi sao?”

Thích Mê bối rối trong giây lát, sau khi phản ứng lại thì cô nheo mắt lại, nói: “Cô nhập viện cùng ngày với tôi đúng không?”

Ngày nhập viện = thời điểm xuất hiện của nhân cách.

Bệnh viện tâm thần này thật ra là một thế giới tinh thần khổng lồ. Thời gian nhập viện của mỗi người bệnh nhân thật ra đều là thời gian xuất hiện của nhân cách đó. Vào cái ngày nhân cách Phong Nhiên này xuất hiện thì có lẽ đó cũng là ngày nữ y tá này xuất hiện.

“Có vẻ cô cũng để tâm đến tôi, tôi còn tưởng rằng loại người như cô thì ngoại trừ bản thân ra, cô sẽ không quan tâm đến bất cứ ai nữa.” Nữ y tá hơi ngẩng đầu lên nhìn, cười gằn: “Tôi biết cô cũng không phải là loại người tốt lành gì, tôi cũng cho rằng chúng ta có thể trở thành bạn đồng hành. Ngày hôm qua tôi đã cố gắng hết sức để thể hiện lòng tốt của mình với cô nhưng cuối cùng cô lại thuyết giảng cho tôi một bài dài về lòng chính nghĩa… Vì vậy tôi đã xác định được loại bạn đồng hành như cô thì không có cũng được.”

Thích Mê nhìn chằm chằm vào cô ta: “Dựa theo tính cách của cô thì có lẽ cô đã nghĩ ra biện pháp để đối phó với tôi vào ngày hôm qua thật kỹ càng rồi. Nhưng cuối cùng thì tại sao cô lại kéo dài đến tận hôm nay?”

“Cô thật sự cho rằng ngày hôm qua tôi chưa từng ra tay sao?”

Nụ cười của nữ y tá càng ngày càng sâu hơn.

Thích Mê khựng lại một lát, đột nhiên mở miệng: “Con khỉ hoang dã kia là do cô phái tới để g.i.ế.c tôi đúng không?”

Trong bảng quy tắc của bác sĩ và y tá trong ca trực ban ngày, điều thứ tám có nói rằng thông thường, bệnh viện của chúng ta không nuôi dưỡng khỉ hoang dã, nhưng nếu bạn nhìn thấy nó trong bệnh viện, bạn có thể thử đưa thức ăn cho nó, nếu may mắn thì bạn có thể sai khiến nó làm bất cứ điều gì cho bạn.

Trong bảng quy tắc của bác sĩ và y tá trong ca trực ban ngày, điều thứ tám có nói rằng thông thường, bệnh viện của chúng ta không nuôi dưỡng khỉ hoang dã, nhưng nếu bạn nhìn thấy nó trong bệnh viện, bạn có thể thử đưa thức ăn cho nó, nếu may mắn thì bạn có thể sai khiến nó làm bất cứ điều gì cho bạn.

Nữ y tá cười khúc khích, xem như là ngầm thừa nhận, một lát sau đôi mắt của cô ta đột nhiên trở nên lạnh lẽo, giọng nói cũng trở nên lạnh lùng: “Cô thật sự rất giỏi đó, chỉ bằng một mảnh kính bể đã có thể cắt đứt đầu của con khỉ kia, quả không hổ danh là nhân vật nguy hiểm nha.”

Thích Mê nhìn cô ta, giống như chợt nghĩ đến điều gì, cô đột nhiên mỉm cười: “Chỉ là một thao tác bình thường thôi, tôi không có thói quen chừa đường sống cho kẻ thù của mình, tất nhiên cũng bao gồm cả cô nữa…”

Vừa dứt lời, cô nhanh chóng kéo cổ tay của nữ y tá, nhắm mũi đao vào động mạch chủ của cô ta đ.â.m mạnh tới.

Lúc này, đột nhiên nữ y tá quẫy mình như cá chép ngồi dậy, bàn tay cầm d.a.o phẫu thuật ra sức chống lại, định thay đổi tình hình, mạnh mẽ chỉa mũi d.a.o nhọn vào cổ họng của Thích Mê.

Chỉ trong khoảnh khắc một cái chớp mắt, tình hình đã thay đổi, Thích Mê đã biến thành con tin của nữ y tá.

“Cô nhóc!”

“Cô Thích!”

Lão Ngụy và Diệp Thù Từ đồng thời hô to.

Thích Mê nhẹ nhàng lắc đầu, ra hiệu cho bọn họ đừng đến gần.

Khi dáng vẻ lạnh nhạt và khuôn mặt không thay đổi biểu cảm này rơi vào ánh mắt của nữ y tá thì trong lòng cô ta dấy lên sự bất mãn ngay lập tức: “Quả nhiên là cô, sắp c.h.ế.t đến nơi rồi mà vẫn có thể bình tĩnh đến như vậy, chẳng lẽ cô không sợ tôi sẽ g.i.ế.c c.h.ế.t cô sao?”

Thích Mê mỉm cười: “Nếu như tôi sợ thì vừa nãy tôi sẽ không đến gần cô như vậy.”

“Ý cô là gì?”

“Kỹ thuật diễn quá vụng về, vừa nhìn là đã biết đang giả vờ.”

“…”

Nữ y tá hừ lạnh một tiếng, ấn mũi d.a.o vào càng sâu: “Những thứ như điện giật này nếu trải qua quá nhiều lần thì cơ thể sẽ trở nên bị trơ. Khi vừa mới bắt đầu thì phải cần một tiếng đồng hồ mới có thể khôi phục lại, sau đó thì còn nửa tiếng, rồi mười phút…Đến hiện tại, khả năng chịu đựng việc bị điện giật của cơ thể tôi đã đạt đến mức mà ngay cả tôi cũng cảm thấy ngưỡng mộ.”
 
Tôi Mang Theo Đám Nhãi Con Ở Nhà Trẻ Đi Cầu Sinh
Chương 233: Chương 233



“Là thiết bị sốc điện đó hả?”

“Đúng vậy.”

“Cô thật sự rất lợi hại.” Thích Mê cảm thán.

Nữ y tá cũng cười khanh khách: “Cô cũng rất lợi hại mà, cố ý nhắc đến nhân cách chủ để xác định điểm yếu của tôi, có phải cô đã biết cô ta đang ở đâu đúng không?”

“Đúng vậy, tôi đã biết, cô ấy ở tầng năm.” Thích Mê trả lời.

“Làm gì có tầng năm chứ?”

Cho dù nhìn như thế nào đi chăng nữa thì cái bệnh viện hình chữ hồi này cũng chỉ có bốn tầng mà thôi.

Thích Mê dùng tay siết chặt cổ tay đang cầm d.a.o của nữ y tá, để đề phòng lỡ như cô ta run tay làm Thích Mê bị thương: “Tôi có thể dẫn cô đến đó, cô có muốn đi không?”

Nữ y tá ngầm đồng ý, mang theo con tin là Thích Mê chậm rãi lùi ra ngoài cửa.

“Lão Ngụy, chỗ này giao cho anh.”

Nói xong, Thích Mê nhấc chân, dùng sức đóng cửa lại.

Tiếng khóc thảm thiết của Diệp Thù Từ đột nhiên vang lên trong phòng.

Lão Ngụy hiểu ý của cô một cách rõ ràng, ngăn Diệp Thù Từ lại không để cho cô bé đi theo ra ngoài.

Lúc này, nữ y tá phát hiện ra có gì đó không đúng, cô ta dừng bước chân lại: “Tại sao người đàn ông kia vẫn luôn gọi cô là cô Thích vậy?”

Đôi mắt mèo màu hổ phách của Thích Mê lóe lên sự xảo quyệt: “Cô muốn biết à?”

Vừa dứt lời, nữ y tá chỉ cảm thấy một luồng ánh sáng trắng lóe lên trước mắt, ngay lập tức ở giữa cổ cô ta truyền đến một cơn đau dữ dội.

Thậm chí dư quang của cô ta còn có thể nhìn thấy một luồng m.á.u chói mắt b.ắ.n ra ngoài.

Ngay lập tức, bàn tay đang siết chặt bàn tay nữ y tá của Thích Mê đột nhiên dùng lực rồi mạnh mẽ kéo xuống một cái, vừa cúi người xuống thì nữ y tá đã bị ném qua vai.

Sau một âm thanh của vật nặng rơi xuống thì căn phòng trở nên yên tĩnh ngay tức khắc.

Ước chừng nửa giây sau, Lão Ngụy háo hức hỏi: “Cô nhóc, thắng hay thua vậy?”

“Nói đùa à, tôi có thể thua sao?” Thích Mê giống như một con mèo, bật người qua vách tường rào rồi thả người rơi xuống, sau đó cô xoay người vẫy tay với nữ y tá.

Nữ y tá hơi dựa vào tường để đứng dậy, m.á.u đã nhuộm hơn nửa bờ vai, nhe răng trợn mắt rút vật ở trên cổ ra, nhìn kỹ lại…

Đó là một miếng lót bên trong ấm đun nước bị hư hại.

Cô ta liếc nhìn hai bàn tay trống không, khi cô ta định sờ túi thì đã nhìn thấy Thích Mê cầm hai con d.a.o phẫu thuật đang vẫy vẫy với cô ta.

Nữ y tá: “…”

Cô ta vừa gấp gáp vừa bực tức vừa đau đớn, thậm chí cô ta không muốn lãng phí thời gian để xuống lầu, học theo Thích Mê nhảy từ lầu hai xuống.

Thân thủ của nữ y tá thật sự không tệ, sau khi tiếp đất thì điều chỉnh tư thế ngay lập tức, lấy miếng lót của ấm đun nước làm vũ khí, trợn mắt nhìn chằm chằm vào Thích Mê.

Hai người bọn họ trao đổi vũ khí một cách khó hiểu như vậy.

Vốn dĩ nữ y tá còn cho rằng bản thân cũng có thể dùng miếng lót của ấm đun nước này để chuyển bại thành thắng, nhưng cô ta đã bỏ qua một điều rằng đối thủ của cô ta là một người rất giỏi trong việc nhổ cỏ tận gốc.

Thích Mê chỉ cần một miếng lót bên trong ấm đun nước đã có thể thay đổi tình hình, huống hồ gì bây giờ cô còn có hai con d.a.o tiện lợi trên tay.

Chỉ vài phút ngắn ngủi, hai con d.a.o phẫu thuật kia đã quay về với chủ cũ, chúng được cắm lên cơ thể của nữ y tá.

Một con d.a.o c*m v** cổ họng, con d.a.o còn lại đ.â.m vào trái tim.

Xem xét đến chuyện Lão Ngụy không thích nhìn thấy m.á.u nên Thích Mê đã nắm một cánh tay của nữ y tá rồi kéo cô ta tới sân sau.

Nữ y tá nằm trong bụi cỏ, ngay đến cả việc phát ra tiếng r*n r* đau đớn cũng không thuận lợi, khi hiểu được kiếp nạn lớn của bản thân đã tới thì trên khuôn mặt của cô ta đã biểu hiện ra sự bình tĩnh.

“Còn một vấn đề cuối cùng…” Thích Mê rủ mắt: “Người đã g.i.ế.c người nấu xác thật ra là cô đúng không?”

Nếu suy nghĩ theo lối mòn thì cho dù là ai khi nhìn thấy cái thuật ngữ ‘rối loạn nhân cách chống đối xã hội’ cũng đều sẽ cho rằng người đó nhất định là kẻ chủ mưu, có lẽ cũng vì lý do này nên nữ y tá mới có thể yên tâm để cho Phong Nhiên làm bia đỡ đạn cho cô ta.

Ánh mắt của nữ y tá lóe lên, khóe môi chậm rãi vẽ ra một độ cong, không xác nhận cũng không phủ nhận.

Cô ta dùng nụ cười không phân rõ cảm xúc này nhìn lên bầu trời.

Thích Mê đợi vài giây, sau khi thấy ánh mắt của cô ta trở nên tan rã thì cúi người xuống kiểm tra mạch đập của cô ta, kế tiếp cô than thở một câu rồi rồi đưa tay vuốt đôi mắt c.h.ế.t không nhắm mắt kia lại.

Nữ y tá đã tiêu hủy thông tin của bản thân nên không có cách nào xác nhận được rốt cuộc thì cô ta đã mắc bệnh gì. Vì vậy, có lẽ vấn đề này vĩnh viễn sẽ không có đáp án…

Cô đứng dậy, giật mấy bụi cỏ xanh phủ lên người của nữ y tá, sau khi xử lý xong thì quay trở lại bệnh viện. Khi cô vừa ngẩng đầu thì bắt gặp cảnh lão Ngụy đang nằm nhoài ngoài hành lang, có vẻ như đang hít thở không khí trong lành.

Khi nhìn thấy Thích Mê quay trở về thì lão Ngụy giơ tay lên hỏi thăm: “Bước kế tiếp là chúng ta phải đi tìm nhân cách chủ à?”

Sau khi nghe được nhiều thông tin như vậy thì anh ấy cũng đoán ra được một ít manh mối.

Thích Mê gật đầu: “Ừ, tôi đi một mình là được rồi. Vì lý do an toàn, anh hãy tập hợp những người còn lại vào một căn phòng đi.”

“Đã hiểu, tôi sẽ tìm một căn phòng sạch sẽ và chờ cô.” Lão Ngụy trả lời.

“Ừm.”

Thích Mê liếc nhìn hành lang nhuộm đầy dấu tay máu, xoay người đi về phía đầu cầu thang.

Lão Ngụy cũng làm theo, bước vào căn phòng.
 
Tôi Mang Theo Đám Nhãi Con Ở Nhà Trẻ Đi Cầu Sinh
Chương 234: Chương 234



Thích Mê đi thẳng lên tầng bốn, khi bước tới cửa của một căn phòng bệnh bình thường thì dừng lại.

Căn cứ theo phương hướng thì cánh cửa này nằm đối diện với cửa chính của bệnh viện, nếu như không lấy góc độ của người ngoài để quan sát thì căn bản sẽ không thể phát hiện được thật ra bên trong này có giấu bí mật.

Ở cửa chính của bệnh viện, ngay phía dưới của tấm bảng hiệu ‘Bệnh viện tâm thần Sâm Lam’ có ẩn giấu một ô cửa sổ.

Nếu đếm từ dưới lên trên thì nó nằm vừa đúng ở tầng năm.

Sau khi mở cửa ra, ở phía bên trong không phải là một gian phòng bệnh mà là một cái cầu thang được chia thành tầng trên và tầng dưới.

Khi cô ngẩng đầu nhìn thì phát hiện ra một cánh cửa vuông vức lặng im nằm ở phần cuối của tầng trên cầu thang.

Bởi vì không gian của những căn phòng bệnh bình thường sẽ được chia ra làm hai phần nên không gian trong cầu thang khá eo hẹp, khi chỉ vừa mới bước lên hai bậc của cầu thang thì Thích Mê đã buộc phải cúi thấp người xuống.

[Tích! Đang kiểm tra thân phận, xin vui lòng đợi…]

Thích Mê lấy khẩu trang ra đeo lên.

[Đã xác nhận thân phận là [bác sĩ mặc trang phục màu xanh lam], cho phép vào trong.]

Sau khi âm thanh máy móc ngừng lại thì đồng thời khóa cửa cũng được mở ra.

Một cô gái mặc trang phục nữ sinh màu trắng đang ngồi ở trên giường, lặng yên nhìn ra ngoài cửa sổ.

Ánh mặt trời đang chiếu sáng trước mặt cô ấy và làm cho cô ấy có một ánh sáng dịu nhẹ, thánh thiện và thành kính.

Khi nhận ra có người bước vào thì cô gái từ từ quay đầu lại, khuôn mặt tạo thành một độ cong đẹp mắt.

“Tiểu Tuyết thua rồi à?” Giọng nói ngọt ngào mềm mại, mang lại cảm giác thân thiết.

Thích Mê khựng lại, khi hiểu được có lẽ cô gái này đang nói tới nữ y tá kia thì lạnh nhạt ‘ừ’ một tiếng.

Cô khom người bước vào căn phòng giống như một căn gác mái này, cô đứng dựa vào tường, cách cô gái kia khoảng chừng vài mét.

Toàn bộ căn phòng dán rất nhiều bùa chú, có lẽ là để chống lại đám bác sĩ và y tá quái dị trong ca trực ban đêm.

“Sao cô không đến đây đi?” Cô gái trẻ ngồi dịch sang bên cạnh, đưa tay vỗ lên giường.

Thích Mê cúi đầu liếc nhìn quần áo nhuốm m.á.u của bản thân, cố ý hù dọa cô ấy: “Cô không sợ rằng tôi đến đây là để g.i.ế.c cô hay sao?”

Cô gái trẻ mỉm cười lắc đầu: “Cô sẽ không làm vậy.”

“Sao cô biết được?”

“Bởi vì tôi hiểu rõ, tôi hiểu rõ mỗi người trong các người.” Giọng nói của cô gái trẻ ấm áp và mềm mại nhưng giọng điệu rất kiên định.

Thích Mê nhìn chăm chú vào cô ấy trong một lát, ngẫm nghĩ có lẽ đây là năng lực đặc biệt của nhân cách chủ nên không hỏi thêm gì nữa, nhấc chân bước tới bên giường.

“Vốn dĩ tôi đã chuẩn bị tâm lý bị Tiểu Tuyết g.i.ế.c rồi, cũng may là cô đã cứu tôi.” Cô gái trẻ kéo tay cô.

“Không có gì, tôi cũng chỉ vì tự vệ thôi.” Thích Mê rút tay lại.

Nếu không phải do người y tá tên Tiểu Tuyết kia có ý định muốn g.i.ế.c cô thì chưa chắc cô sẽ tham gia vào mấy chuyện vô bổ này, câu cảm ơn này cô không nhận nổi.

Tình cờ ngước nhìn lên, cô nhìn thấy ở tủ đầu giường có một tập tranh đang mở, phía trên đó là các nét vẽ đủ loại màu sắc như các bức tranh nghệch ngoạc của trẻ con, chỉ vừa liếc nhìn là đã hấp dẫn sự chú ý của một giáo viên mầm non như cô.

Cô gái trẻ nhìn theo ánh mắt của cô, ngầm hiểu trong lòng cầm tập tranh lên đưa cho cô.

Thích Mê cầm lấy xem xét, phát hiện ra đây chỉ là một tập tranh thông thường mà thôi.

Nhưng nội dung lại vô cùng thú vị.

Trong bức tranh thứ nhất có lẽ là vẽ một gia đình có ba thành viên, bọn họ ngồi vây quanh một chiếc bàn đầy ắp cao lương mỹ vị, trên khuôn mặt của ba người bọn họ đều tràn đầy hạnh phúc, chú chó nhỏ đáng yêu cũng ở bên cạnh đó. Hình ảnh mang lại cho người ta cảm giác vô cùng ấm áp.

Nhưng lật qua trang sau, cũng với bố cục như vậy nhưng hình ảnh lại trở nên âm u quỷ dị, khuôn mặt của hai người cha mẹ biến thành khuôn mặt của ác ma, có một chiếc điện thoại di động đang chỉa vào đứa trẻ, những cao lương mỹ vị trên bàn biến thành một con ch.ó đẫm máu.

Mà đôi bàn tay của đứa trẻ nhuốm đầy m.á.u tươi.

Mẹ: Không lo học tập cho giỏi suốt ngày chỉ biết chơi với chó, thật sự không biết nuôi mày có ích lợi gì!

Cha: Sử xưa có ‘huyền lương thứ cổ’*, nay có con tôi g.i.ế.c chó lập lời thề. Nhất định phải thi đậu một trường đại học danh tiếng! Lão Thiết nhất định phải cổ vũ cho con gái tao đó!

*Huyền lương thứ cổ: một tích xưa, có một người học trò buộc đuôi tóc vào xà nhà để học bài, nếu ngủ gục thì tóc sẽ bị kéo đau để tỉnh táo lại.

Trong bức tranh này, sau lưng đứa trẻ xuất hiện tám cái bóng.

Trong bức tranh thứ hai, đứa trẻ đã lớn hơn một chút, duyên dáng yêu kiều, cô bé hiện đang lựa chọn những chiếc váy xinh đẹp.

Nhưng khi lật qua trang sau thì lại làm cho người ta cực kỳ sợ hãi…

Trong khung ảnh mờ tối, bốn phương tám hướng của bé gái đều bị bao vây bởi máy quay phim, cha mẹ của cô bé tức giận giật xé quần áo và mỹ phẩm của cô bé.

Cha: Con gái không nên nết, ăn mặc đẹp đẽ như vậy để cho ai ngắm hả? Tiền của tụi tao không phải để cho mày mua những thứ này!

Mẹ: Hiện tại đứa trẻ đang trong thời kỳ phản nghịch, xin mọi người nghĩ biện pháp giúp chúng tôi một tay!

“…”

Thích Mê khẽ cau mày, nhìn sang bức tranh thứ ba.

Trong bức tranh, bé gái đã trưởng thành hơn, đang thân mật dựa sát vào một học sinh nam.

Hình ảnh lại xoay chuyển, sau khi ôm bé gái rồi chụp một tấm ảnh tự sướng xong thì người học sinh nam kia đã gửi bức ảnh thân mật của hai người bọn họ vào một hội nhóm có mấy chục người một cách không do dự, còn đính kèm theo một câu – Chỉ một trăm tệ là có thể hưởng dụng được con hàng này.
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back