Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Tôi Mang Theo Đám Nhãi Con Ở Nhà Trẻ Đi Cầu Sinh

[BOT] Mê Truyện Dịch
Tôi Mang Theo Đám Nhãi Con Ở Nhà Trẻ Đi Cầu Sinh
Chương 225: Chương 225



Điều 4, mặc dù tôi chưa từng tiếp xúc với các bệnh nhân trong bệnh viện tâm thần này, nhưng bạn hãy thử nghĩ xem bọn họ sẽ phải sống như thế nào trong một bệnh viện đã bị thu hồi và hủy bỏ tư cách hành nghề y chứ, trong một bệnh viện bị ma ám như vậy, nếu bệnh tình của bọn họ trở nên tốt hơn mới thật sự là kỳ quái!

Vì vậy, đừng bao giờ đến bệnh viện này, hãy chạy ngay đi!!!

Điều 5, nói về các bác sĩ và y tá tôi gặp vào ban ngày thì thật ra tôi cũng không thể xác định được bọn họ có bình thường hay không. Những đơn hàng chuyển phát nhanh tôi giao cho bọn họ đều là dược phẩm, có đủ loại thuốc, mặc dù số lượng rất lớn nhưng sau nhiều lần kiểm tra tôi thấy chúng chỉ có chín loại. Thế là tôi để ý, cố tình đi hỏi thăm một số bạn bè làm bác sĩ của tôi và tôi phát hiện ra rằng chín loại thuốc kia không thể dùng chung với nhau, cũng không biết là bọn họ vô tình hay cố ý mua như vậy.

Tóm lại, bạn nhất định nhất định không được vào bệnh viện tâm thần này, nếu bạn may mắn nhìn thấy lời nhắn của tôi, xin hãy rời đi ngay lập tức!!!]

Thích Mê đọc xong thì đưa tay lật tờ giấy lại, quả nhiên nhìn thấy một dãy số CMND và địa chỉ nhà làm bằng chứng.

Điều này đã nâng cao độ tin cậy lên rất nhiều.

Thật ra, tờ giấy nhắn này về cơ bản khá phù hợp với suy đoán của cô, các bác sĩ và y tá trong ca trực ban ngày và ca trực ban đêm hoàn toàn không giống nhau, cô cũng không biết các bác sĩ và y tá trong ca trực ban ngày có phải là con người hay không, nhưng những bác sĩ và y tá trong ca trực ban đêm thì chắc chắn không phải là con người.

Con khỉ đã bị cô g.i.ế.c chết, trừ khi nó thật sự có năng lực siêu nhiên nào đó, nếu không thì nó không thể nào lại đến gây rắc rối cho cô được.

Còn loại thuốc này…

Sau khi trải qua thời điểm ban ngày ở đây, Thích Mê đã có thể xác nhận rằng những viên thuốc do y tá đưa tới luôn là 9 viên.

Tuy nhiên, cô không thể biết được những gì tờ giấy nhắn này viết là đúng hay sai, nhưng nếu nó là sự thật thì sẽ khá thú vị.

Nói cách khác, trong bệnh viện tâm thần không có giấy phép hành nghề này, vào ban ngày thì các bác sĩ và y tá sẽ kê đơn thuốc để g.i.ế.c c.h.ế.t Phong Nhiên.

Nói cách khác, trong bệnh viện tâm thần không có giấy phép hành nghề này, vào ban ngày thì các bác sĩ và y tá sẽ kê đơn thuốc để g.i.ế.c c.h.ế.t Phong Nhiên.

Còn vào ban đêm, đột nhiên xuất hiện một đám bác sĩ và y tá kỳ quái, chúng phải tuân thủ các quy tắc để bảo vệ Phong Nhiên..

Càng ngày càng có nhiều chuyện kỳ quái xảy ra càng làm Thích Mê cảm thấy hứng thú.

Lúc này, đám mây bị thổi đi, vài vệt ánh trăng sáng xuất hiện, cuối cùng cũng có thể chiếu sáng chung quanh.

Hai người đứng ở cửa lo lắng, nghển cổ nhìn khi thấy cô bất động.

Dưới ánh trăng mờ ảo, màu đỏ chói mắt trên người Thích Mê tạo ra cảm giác lạnh lẽo.

Đặc biệt là khoảnh khắc khi cô quay người lại, lão Ngụy và Diệp Thạch Lục, hai con người vẫn còn bị ám ảnh hình bóng ma quỷ vừa rồi, vô thức lùi lại nửa bước.

Thích Mê sửng sốt, nghi ngờ nhìn hai người bọn họ.

Ba người bọn họ mắt to trừng mắt nhỏ.

Lão Ngụy hắng giọng một cách khéo léo: “Cái đó…Tờ giấy kia viết cái gì vậy, cô cầm qua đây cho chúng tôi xem thử.”

Thích Mê nhìn thấy nó được dán bằng băng dính trong suốt nên tháo xuống rồi đưa qua cửa.

Lão Ngụy nhận lấy với vẻ mặt khó hiểu: “Cô còn đứng ngoài đó để làm gì?”

“Hai người đọc đi, lát nữa tôi sẽ dán tờ cảnh báo này lại chỗ cũ, thuận tiện cho người khác đọc.” Thích Mê khoanh tay, hơi dựa vào khung cửa.

Lão Ngụy ồ một tiếng, Diệp Thạch Lục nhanh chóng sáp lại gần nhìn.

Mấy phút sau, hai người bọn họ lại đồng thanh bật ra câu mẹ kiếp.

Trở thành hai người bệnh nhân ngoan ngoãn uống thuốc, tuân thủ theo quy tắc của ban ngày, hiện tại bọn họ chỉ cảm thấy bụng dạ nhộn nhạo, cúi đầu nôn mửa.

Cả một ngày bọn họ được kê ba lần thuốc, mỗi lần luôn là chín viên.

Thích Mê im lặng nhìn hai người bọn họ: “Đấy là thuốc đó, hai người thật sự dám uống sao?”

“Lúc đó, tôi nhìn thấy quy tắc đầu tiên của bệnh nhân là phải hợp tác với y tá trong việc uống thuốc, tôi nào dám không uống chứ?” Sắc mặt lão Ngụy tái nhợt, mím môi, nhìn chằm chằm cô: “Chẳng lẽ cô không uống sao?”

“Đã uống, sau khi người kia đi thì tôi nôn ra, sau đó tôi ném thẳng vào ấm nước, làm sao tôi dám nuốt thật chứ.” Thích Mê bình tĩnh trả lời, càng cau mày sâu hơn, Diệp Thạch Lục chỉ là một thằng nhóc chưa trải sự đời thì không nói, Lão Ngụy dù sao cũng

là người từng nhiều lần chinh chiến ở thế giới tận thế, sao có thể mắc một sai lầm nhỏ như vậy chứ?

Cô thở dài rồi hỏi: “Hai người cảm thấy như thế nào rồi, có cảm thấy khó chịu ở đâu không?”

“Trước khi nhìn thấy tờ giấy này thì mọi thứ vẫn ổn… Ọe…”

Diệp Thạch Lục dùng tay móc cổ họng, tranh thủ quãng nghỉ trả lời một câu như vậy.

Thích Mê chộp lấy tờ giấy nhắn, bước tới vỗ nhẹ vào lưng anh ta: “Hiện tại có nôn cũng vô ích, đã qua lâu như vậy rồi, nếu c.h.ế.t người thì đã c.h.ế.t từ lâu rồi.”

Diệp Thạch Lục im lặng hai giây, sau đó đột nhiên ngẩng đầu: “Cũng đúng.”

Thích Mê bất đắc dĩ nói: “Hai người thật sự quá may mắn…”

Vừa nói cô vừa bước tới, dán tờ giấy lại vị trí ban đầu.

Lão Ngụy chậm rãi thở ra, đưa ra ý kiến khác: “Tôi cảm thấy những gì nói trên tờ giấy này không hẳn tất cả đều là sự thật, chúng ta không cần phải tin tất cả. Cũng giống như hai người chúng tôi vậy, chúng tôi đã uống thuốc rồi, cũng có xảy ra chuyện gì đâu, đúng không?”

“Thật sao? Tôi lại cảm thấy tin tức trên tờ giấy được dán ngay bên ngoài bệnh viện như thế này càng có sức thuyết phục hơn.” Thích Mê không đồng ý với quan điểm này.

Cô nhìn xung quanh một lượt, sau đó đi về phía một đầu của con đường.
 
Tôi Mang Theo Đám Nhãi Con Ở Nhà Trẻ Đi Cầu Sinh
Chương 226: Chương 226



Có một người thông minh như Thích Mê, lão Ngụy cũng vui vẻ vì được nhàn rỗi, mở miệng hỏi: “Cô nói một chút cho tôi nghe thử.”

Thích Mê không trả lời, cô đứng ở một đầu của con đường, đưa tay chạm vào bóng tối trước mặt, cô có thể cảm nhận được có một bức tường không khí cực mạnh đang chắn ở nơi này, không thể xuyên thủng hay xé nát được.

Con đường này bị chặn rồi.

Sau khi lão Ngụy hỏi lại vài lần, cô mới phục hồi tinh thần, giải thích: “Theo điều thứ ba của quy tắc, thứ được gọi là [thân phận] này rất quan trọng với chúng ta, hiện nay [thân phận] xuất hiện ở trong kết giới này bao gồm [bệnh nhân], [bác sĩ và y tá ca trực ban ngày], [bác sĩ và y tá ca trực ban đêm] và [một nhân viên giao hàng nhanh để lại lời nhắn], nếu lấy bệnh viện tâm thần này làm bối cảnh chính, vậy anh cảm thấy thân phận nào trong đây ít tương thích nhất?”

Lão Ngụy nhíu mày: “Một nhân viên giao hàng nhanh để lại lời nhắn?”

Thích Mê gật đầu, nói tiếp: “Tờ giấy này xuất hiện quá đột ngột, nếu như nói sau khi nhân viên tinh lọc tiến vào kết giới thì những tin tức có lợi sẽ xuất hiện, tôi nghĩ hẳn là cái này. Không phải còn có một câu nói–ngoài cuộc tỉnh táo trong cuộc u mê, tin tức của nhân viên giao hàng nhanh hẳn là sẽ không cố tình làm sai lệch như những quy tắc sống còn trong bệnh viện, chắc chắn là có sao nói vậy.”

Tuy rằng chỉ là phỏng đoán, nhưng sau khi cô nói những lời này, lão Ngụy càng ngày càng cảm thấy có lý.

Thích Mê lại bước tới đầu khác của con đường, Diệp Thạch Lục và Lão Ngụy không thể đi theo, chỉ có thể dùng ánh mắt dõi theo chuyển động của cô, im lặng chờ kết luận của cô.

Sau khi kiểm tra xong, cô phát hiện ở đây cũng bị bức tường không khí chặn lại, không thể xuyên thủng.

Phần đường có thể đi vào là khu vực mắt có thể nhìn thấy.

Và thứ hữu ích duy nhất ở khu vực này là tờ giấy nhắn của người nhân viên giao hàng nhanh kia.

Sau khi lướt nhìn tờ giấy kia lần thứ hai, Thích Mê quay trở về, khóa cổng bệnh viện lại, khôi phục xích sắt và ổ khóa về trạng thái ban đầu.

Trước khi rời đi, cô kéo mạnh một cái, sau khi xác nhận chắc chắn rằng không có vấn đề gì, ba người quay trở về phòng trực.

Lão Ngụy am hiểu về đánh nhau và thu thập thông tin tình báo, trong tình huống phải sử dụng đầu óc anh ấy cảm thấy hơi khó khăn, tối hôm nay, sau khi bị tấn công dồn dập bởi nhiều thông tin như vậy, anh ấy cảm thấy đầu óc mình đang trở nên hỗn loạn, thế nên anh ấy gửi gắm hi vọng vào Thích Mê: “Tiếp theo chúng ta phải làm gì đây?”

“Tôi cảm thấy chúng ta cần phải đến phòng trực này vào ban ngày.” Thích Mê thuận tay đóng cửa phòng lại.

“Tại sao chứ?”

“Bởi vì ngoài tờ giấy ghi quy tắc ca trực ban đêm ra, toàn bộ căn phòng không có thêm thông tin nào cho chúng ta cả.” Nói xong, Thích Mê đưa tay ấn vào công tắc đèn.

Bóng đèn trên đầu nhấp nháy hai lần, sau đó ánh sáng ổn định lại.

Không gian mấy mét vuông hiện lên rõ ràng.

Ánh sáng đã lâu không gặp xua tan bóng tối, hơi thở nghẹn trong lồng n.g.ự.c của lão Ngụy và Diệp Thạch Lục vơi đi một nửa, họ chậm rãi thở ra.

Hai người nhìn chung quanh, quả nhiên nơi này giống như Thích Mê đã nói, ngoại trừ bàn ghế và tủ ra thì không còn gì nữa.

Trên tủ kính ghi chữ tủ thuốc không có lọ thuốc nào, chiếc tủ vốn được để hồ sơ giấy tờ cũng không có một tờ giấy nào, trên chiếc xe đẩy kim loại trong góc tường cũng không có bất kỳ vật dụng gì.

Thích Mê kéo một chiếc ghế ngồi xuống: “Bác sĩ trong ca trực ban đêm không cần phải đưa thuốc, cũng không cần phải khám và trị bệnh cho bệnh nhân, vậy nên nơi này không có lưu trữ nhiều thông tin, nếu muốn biết nhiều thông tin hơn thì chắc chắn phải làm vào ban ngày.”

“Ban ngày làm sao đến đây được chứ?” Vừa hỏi xong câu này, trong đầu lão Ngụy chợt lóe lên, đột nhiên nghĩ tới cái gì: “Ý cô là cô sẽ lén lút cải trang thành bác sĩ hoặc y tá để vào đây?”

Thích Mê gật đầu: “Cũng chỉ có cách này thôi, ngày mai nhân lúc được tự do hoạt động tôi sẽ lén trốn ra ngoài, đến lúc đó tôi cần hai người…”

Cô hạ thấp giọng, dùng âm lượng chỉ có ba người mới có thể nghe rõ để phân công một cách rõ ràng… Đột nhiên cô ngừng nói, cau mày nhìn về phía Diệp Thạch Lục.

Đôi môi Diệp Thạch Lục trắng bệch, từng giọt mồ hôi lạnh chảy xuống thái dương.

“Anh làm sao vậy? Anh bị khó chịu ở chỗ nào?” Cô vội vàng đứng dậy tránh chỗ, dìu Diệp Thạch Lục ngồi xuống.

Ban đầu Diệp Thạch Lục còn từ chối, mạnh miệng nói không có chuyện gì, cho đến khi nghe thấy lão Ngụy nghiêm túc ra lệnh anh ta ngồi xuống, đến lúc đó anh ta mới chịu đặt m.ô.n.g ngồi xuống ghế.

Anh ta tùy tiện lau mồ hôi trên trán, yếu ớt mở miệng: “Trưởng quan, em thật sự không có chuyện gì cả, có lẽ là do buồn ngủ thôi, anh an tâm đi, em chắc chắn sẽ không trở thành gánh nặng cho mọi người!”

“Đây mà gọi là gánh nặng sao?” Lão Ngụy sầm mặt: “Thành thật báo cáo cho tôi, hiện tại cậu đang khó chịu ở chỗ nào?”

“Trưởng quan, em không…”

“Thành thật trả lời!”

". . ."

Bị lão Ngụy quát lớn như vậy, Diệp Thạch Lục ngay lập tức đứng nghiêm thẳng tắp, nghiêm túc trả lời: “Báo cáo trưởng quan! Em, lúc đầu em cảm giác em nghe thấy tiếng hát đứt quãng, trong thời gian ngắn em có triệu chứng bị ù tai, nghi ngờ trị số SAN đã giảm, đề nghị chỉ thị bước tiếp theo!”

Có thể nhìn ra được anh ta đang rất sợ hãi, nhưng dáng vẻ ngẩng đầu ưỡn n.g.ự.c cho cảm giác anh ta cũng không sợ hãi đến vậy.

Lão Ngụy và Thích Mê nhìn anh ta, trong lòng trầm xuống.

Đặc biệt là Thích Mê, Diệp Thạch Lục biết bản thân biến thành như vậy là bởi vì trước khi bước vào kết giới anh ta đã nhường tất cả các thiết bị cơ bản có thể sử dụng được cho cô, nếu không chưa chắc anh ta sẽ…
 
Tôi Mang Theo Đám Nhãi Con Ở Nhà Trẻ Đi Cầu Sinh
Chương 227: Chương 227



“Xin lỗi, là tôi đã làm liên lụy đến anh.” Cô cảm thấy rất có lỗi.

“Sao có thể như vậy được chứ?” Diệp Thạch Lục nghe thấy vậy, ngay lập tức quay sang cô làm động tác chào: “Cô là một bệnh nhân lại còn là phụ nữ, nếu không phải do tình huống khẩn cấp thì vốn dĩ cô không cần bước vào kết giới rồi, chăm sóc cô là trách nhiệm của một người làm nhân viên tinh lọc như tôi! Tôi sẽ không hối hận!”

“Được rồi, được rồi, nói cứ như thể em sắp hi sinh vì nhiệm vụ vậy.”

Lão Ngụy thở dài, ấn Diệp Thạch Lục ngồi xuống, ra lệnh cho anh ta nhắm mắt lại.

Tuy không biết là tại sao, nhưng với tư cách là một người cấp dưới biết nghe lời, Diệp Thạch Lục vẫn ngoan ngoãn làm theo.

Sau đó lão Ngụy hắng giọng, hít một hơi thật sâu, chậm rãi ngâm nga một giai điệu dân gian êm dịu.

Thích Mê vô thức sờ vào tai trái của mình và phát hiện ra thứ âm nhạc anh ấy đang hát giống y hệt âm nhạc trong tai cô, cô nghĩ chắc anh ấy muốn dùng phương pháp này để xoa dịu tâm trạng căng thẳng của Diệp Thạch Lục.

Đây là một trong những điểm mạnh của lão Ngụy, giọng hát rất hay.

Trong không gian yên tĩnh, chất giọng trầm trầm gợi cảm của người đàn ông vang vọng bên tai, kéo dài và lãng mạn, thêm chút dịu dàng hiếm có trong màn đêm mát mẻ này.

Dưới tác dụng trị liệu này, hơi thở của Diệp Thạch Lục dần dần trở nên bình tĩnh hơn.

Thích Mê khống chế tiếng bước chân, cô bước tới cửa, nhẹ nhàng mở hé cửa, quan sát sự thay đổi của bầu trời.

*

Lão Ngụy ngâm nga gần nửa đêm, cho đến khi bầu trời chuyển sang màu trắng bạc, ba người mới lần lượt trèo qua cửa sổ trở về phòng.

Khuôn mặt Diệp Thạch Lục dần dần hồng hào trở lại, không uổng công cổ họng lão Ngụy đã trở nên khản đặc.

Thích Mê thay lại bộ quần áo bệnh nhân, mang bộ đồng phục bác sĩ trở về phòng rồi giấu trong chăn.

Đến khi trời tờ mờ sáng, chiếc áo khoác bác sĩ màu đỏ tươi như lửa cháy ngay lập tức biến thành màu xanh lam của bầu trời.

Lướt qua thời gian thức dậy và rửa mặt, nữ y tá mới đến ngày hôm qua trực tiếp đẩy xe tới đưa thuốc.

Có sự nhắc nhở từ tờ giấy nhắn của nhân viên giao hàng nhanh, lần này Thích Mê đặc biệt chú ý đến chín viên thuốc, cô không dám uống nước mà nuốt sống như ngày hôm qua, chuẩn bị đợi nữ y tá đi ra ngoài lấy cơm thì nôn nó ra.

Nhưng cô không ngờ hôm nay lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn.

Nữ y tá không có ý định rời đi, cô ta cúi xuống lấy hộp cơm ở tầng cuối xe đẩy rồi đặt ở tủ đầu giường, sau đó đứng im không nhúc nhích nhìn chằm chằm Thích Mê: “Thuốc sẽ có tác dụng sau nửa tiếng nữa, bác sĩ đã dặn hôm nay tôi phải đợi thuốc có tác dụng rồi mới được rời đi.”

Vừa nói cô ta vừa chậm rãi mỉm cười.

Thích Mê: “…”

Trực giác mách bảo cô rằng những gì nhân viên giao hàng nhanh nói là chính xác, những bác sĩ mặc đồ màu xanh lam và những y tá mặc đồ hồng nhạt này thật sự muốn g.i.ế.c cô ấy bằng thuốc.

Dựa trên tốc độ của dòng chảy thời gian bình thường thì nửa tiếng ở đây hẳn là không tới tám phút.

Tám phút.

Không thể trì hoãn lâu hơn được nữa.

Trong lúc hai người đối đầu, Thích Mê lạnh lùng liếc nhìn nữ y tá, nhanh chóng xoay người lao đến đầu giường, đập bụng thật mạnh vào thanh kim loại.

Nữ y tá phản ứng cũng rất nhanh, một tay giữ vai cô kéo cô lên, tay còn lại bịt miệng cô lại không cho cô phun thuốc ra.

Đôi mắt Thích Mê lóe lên, dùng tay bóp cổ nữ y tá, dùng dây xích quấn lại rồi nhanh chóng siết chặt lại.

Nữ y tá bị đau đớn, dùng cả hai tay kéo mạnh xích sắt để thở, sau đó moi thiết bị sốc điện từ trong túi ra.

Thích Mê cảm thấy có gì đó không ổn, ngay lập tức đẩy cô ta ra, trước khi nữ y tá kịp phản kháng, cô đã dùng hết sức đập bụng vào thanh kim loại ở đầu giường…

Cuối cùng cũng nôn ra chín viên thuốc kia.

Sợ nôn không sạch, cô còn dùng tay đập vào hai lần, mãi đến khi nôn hết axit trong dạ dày ra mới thấy yên tâm.

Tuy rằng hiện tại chỉ có ý thức của cô xuyên qua, nhưng không có gì đảm bảo rằng ý thức của cô sẽ không bị mắc kẹt ở đây mãi mãi sau khi cơ thể này c.h.ế.t đi, cho nên cô tuyệt đối không thể mạo hiểm như vậy được.

Dư quang nơi khóe mắt nhìn thấy một vật thể đang đến gần, Thích Mê nhanh chóng xoay người nhảy xuống giường.

Cô nhìn thấy một con d.a.o phẫu thuật trong tay nữ y tá, chỉ cần cô hơi không cẩn thận là nó sẽ đ.â.m vào động mạch chủ của cô.

Nữ y tá đảo mắt, không tiếp tục tấn công, sau khi nhìn Thích Mê bằng đôi mắt lạnh lùng, cô ta đẩy xe ra ngoài rồi hét lớn: “Không ổn! Bệnh nhân ở phong 302 tái phát bệnh cũ! Bác sĩ!”

Bây giờ mọi chuyện đã rõ ràng, Thích Mê cũng không còn kiêng dè nữa, dứt khoát đập ấm nước xuống đất, lấy dây thép ra và cởi dây xích trói tay trói chân rồi xoay người, mở cửa sổ ra nhảy xuống.

Ngay lập tức, một hồi chuông báo động chói tai vang lên khắp bệnh viện.

Chuông báo động vang lên, tiếng động lớn khiến những bệnh nhân khác hét lên điên cuồng, trong chốc lát bệnh viện trở nên hỗn loạn.

Kế hoạch mà ba người bọn họ thương lượng ngày hôm qua đã hoàn toàn bị phá vỡ bởi sự cố này.

Lão Ngụy và Diệp Thạch Lục lợi dụng lúc hỗn loạn nhảy ra ngoài cửa sổ tham gia cùng Thích Mê.

Bệnh viện đã điều động tất cả bác sĩ và y tá, trên tay mỗi người đều cầm dùi cui điện, hai người bọn họ không dám quá phô trương, chỉ lén lút áp sát vách tường đi về phía trước.

Lúc này, một hòn đá từ phía trên bay xuống, hai người bọn họ ngẩng đầu nhìn lên thì thấy một bác sĩ gầy gò đeo khẩu trang đứng cạnh bức tường hành lang tầng ba, vẫy tay hai lần với bọn họ.

Lão Ngụy và Diệp Thạch Lục liếc nhìn nhau, sau đó lén lút chạy tới.
 
Tôi Mang Theo Đám Nhãi Con Ở Nhà Trẻ Đi Cầu Sinh
Chương 228: Chương 228



Vừa rồi, khi các bác sĩ và y tá nhìn thấy Thích Mê nhảy từ lầu ba xuống sân sau, bọn họ đều bao vây cô, nhưng không ngờ rằng cô không hề có ý định bỏ chạy, cô chỉ đang muốn điệu hổ ly sơn mà thôi. Sau khi tiếng chuông báo động vang lên cô lại trèo ngược lên phòng 302, thay bộ đồng phục bác sĩ rồi bước ra căn phòng chưa bị khóa cửa.

“Sân sau cũng không lớn, bọn họ lục soát hai lần là biết tôi không có ở đó, chúng ta phải tranh thủ thời gian.”

Thích Mê vừa nói vừa bước về phía phòng trực, sau khi ba người bước vào thì nhanh chóng bấm nút khóa trái trên tay nắm cửa.

Phòng trực vào ban ngày cũng không có nhiều thay đổi so với phòng trực vào ban đêm, cách bố trí bàn ghế và tủ cũng giống nhau, điều khác biệt duy nhất là ngăn tủ trống rỗng đã chất đầy thuốc, từng chồng hồ sơ cũng được chất gọn gàng trong đó.

Tờ quy tắc dán sau lưng cửa ra vào với chữ màu đỏ trên nền đen đã được đổi thành chữ màu xanh lam trên nền hồng nhạt.

[Quy tắc bác sĩ và y tá cần phải biết khi làm việc trong ca trực ban ngày tại bệnh viện tâm thần Sâm Lam]

[Bệnh viện của chúng ta tuân thủ nguyên tắc “đối xử tử tế với bệnh nhân và giúp bệnh nhân hồi phục càng sớm càng tốt”, đồng thời cố gắng hết sức để chăm sóc mọi bệnh nhân trong bệnh viện của chúng ta.

Để thuận tiện cho công việc vào ban ngày, các bác sĩ và y tá trong ca trực được yêu cầu ghi nhớ các quy tắc sau:

Điều 1, thời gian ca trực ban ngày là từ 8 giờ sáng đến 22 giờ đêm. Hãy ghi nhớ thời gian làm việc của bạn và đừng để xảy ra xung đột về thời gian với đồng nghiệp làm việc vào ban ngày.

Điều 2, đồng phục trong ca trực ban ngày của bác sĩ là màu xanh dương, đồng phục trong ca trực ban ngày của y tá là màu hồng nhạt, xin các bạn chú ý cẩn thận đừng mặc nhầm, chứ đừng nói đến việc nhầm lẫn với các nhân viên y tế trong ca trực ban đêm.

Điều 3, để tránh những rắc rối không đáng có, bệnh viện chúng ta sẽ luôn thông báo với bên ngoài rằng bệnh viện có tổng cộng bốn tầng lầu, lầu năm và một tầng hầm là khu vực thông tin nội bộ dành cho nhân viên và sẽ không mở cửa cho công chúng. Xin hãy giám sát chặt chẽ bệnh nhân và đừng đặt chân vào hai khu vực này.

Điều 4, tất cả các nhân viên y tế trong ca trực ban ngày tuyệt đối không được xuống tầng hầm.

Điều 5, trong ca trực của bạn, ngoại trừ bệnh nhân ở phòng bệnh số 302, những bệnh nhân còn lại đều là đối tượng bảo vệ chính của các bạn, xin hãy bảo vệ sự an toàn của bọn họ.

Điều 6, chín lọ thuốc bên trái tủ thuốc được chuẩn bị đặc biệt cho bệnh nhân phòng 302, vui lòng đảm bảo nghiêm ngặt rằng phải cung cấp cho bệnh nhân một ngày ba lần, mỗi lần chín viên thuốc. Cụ thể gồm: Thuốc màu đỏ 2 viên + thuốc màu xanh lam 1 viên + thuốc màu trắng 3 viên + thuốc có vỏ màu nâu bọc đường 2 viên + thuốc màu vàng 1 viên.

Điều 7, các loại thuốc bên phải tủ thuốc đều là thuốc giống nhau, vui lòng phân phát theo liều lượng cho các bệnh nhân khác ngoại trừ bệnh nhân ở phòng 302.

Điều 8, thông thường, bệnh viện của chúng ta không nuôi dưỡng khỉ hoang dã, nhưng nếu bạn nhìn thấy nó trong bệnh viện, bạn có thể thử đưa thức ăn cho nó, nếu may mắn thì bạn có thể sai khiến nó làm bất cứ điều gì cho bạn.

Điều 9, thông thường sẽ có năm bác sĩ và bảy y tá trong ca trực ban ngày ở bệnh viện của chúng ta. Tuy nhiên, trong khoảng thời gian này có thể sẽ xảy ra những tình huống bất thường, xin đừng làm ầm ĩ, xin hãy thực hiện công việc của mình một cách cẩn thận.

Điều 10, vui lòng đảm bảo rằng bệnh nhân ở phòng 302 không thể ra ngoài, nếu không bạn phải chịu toàn bộ trách nhiệm về hậu quả.]

Đọc thấy điều này, Thích Mê đã có thể xác định rằng suy đoán của cô là chính xác.

Các bác sĩ và y tá trong ca trực ban ngày thật sự muốn g.i.ế.c c.h.ế.t cô ấy.

Nhưng vẫn là câu hỏi cũ… Tại sao chứ?

Chẳng lẽ là bởi vì Phong Nhiên là kẻ g.i.ế.c người ăn xác sao?

“Mọi người đến đây mà xem nè!”

Giọng nói của Diệp Thạch Lục thu hút sự chú ý của Thích Mê, cô bước tới và nhìn thấy trên tay anh ta có vài lọ thuốc giống nhau, trên đó có viết vài chữ lớn vô cùng rõ ràng –Vitamin C.

“Tôi tìm thấy cái này ở bên phải của tủ thuốc, chẳng trách viên thuốc tôi uống hôm qua có vị cam ngọt ngào, hóa ra tôi và đội trưởng chỉ uống vitamin C, chỉ có của cô mới là…” Diệp Thạch Lục dừng lại một chút, nhìn sắc mặt âm trầm của Thích Mê, anh ta không dám không biết xấu hổ nói thẳng ra hai chữ thuốc độc, chỉ đành ngại ngùng để thuốc vào ngăn tủ.

Thích Mê quay đầu nhìn về phía Lão Ngụy: “Anh có phát hiện được gì không?”

Lão Ngụy đứng bên cạnh lật các tập hồ sơ, giống như phát hiện được cái gì, hơi nhíu mày lại: “Không chỉ phát hiện mà còn là một phát hiện lớn nữa, hai người sang đây nhìn thử…”

Vừa nói anh ấy vừa rút những trang giấy từ các tập hồ sơ ra, sắp xếp ngay ngắn trên bàn.

Toàn bộ đều là thông tin của các bệnh nhân đang chữa trị ở bệnh viện.

Từ trái sang phải có tổng cộng mười lăm tờ.

Thích Mê nghiêm túc đọc qua một lượt, hiểu ngay phát hiện to lớn mà Lão Ngụy nói là gì.

Màu phông chữ của những thông tin này không giống nhau.

Thông tin bệnh nhân tương ứng với tám người xuyên qua bằng ý thức của nhóm bọn họ được viết bằng chữ màu xanh lam trên nền giấy trắng, còn thông tin của các bệnh nhân khác đều được viết bằng chữ màu đen trên nền giấy trắng.

Hơn nữa khi người xuyên qua bằng ý thức như Lão Ngụy và Diệp Thù Từ không khớp với giới tính của nguyên chủ thì cột giới tính trong thông tin sẽ để trống.

“Đây hẳn là thông tin có lợi đã xuất hiện.” Lão Ngụy lần lượt chỉ vào tên của tám người này.
 
Tôi Mang Theo Đám Nhãi Con Ở Nhà Trẻ Đi Cầu Sinh
Chương 229: Chương 229



Tất cả đều họ Phong.

Tuy rằng thông tin của bảy người bệnh nhân khác được viết bằng chữ màu đen trên nền giấy trắng có họ khác nhau, nhưng chỉ cần nhìn thông tin của tám người này cũng có thể phát hiện ra manh mối.

Những người này không chỉ có cùng họ Phong, đến cả ngày sinh cũng giống nhau, chỉ khác năm sinh, theo đó tám người này cũng có những độ tuổi khác nhau.

Thích Mê tương ứng với Phong Nhiên, có sinh nhật là ngày 13 tháng 7 năm 2050, năm nay 19 tuổi.

Lão Ngụy tương ứng với Phong Xuân Hà, có sinh nhật là ngày 13 tháng 7 năm 2044, năm nay 35 tuổi.

Diệp Thạch Lục tương ứng với Phong Tuấn, có sinh nhật là ngày 13 tháng 7 năm 2058, năm nay 11 tuổi.

Quá nhiều sự trùng hợp như vậy chắc chắn là đang ám chỉ manh mối nào đó.

Tuy nhiên, vào lúc này, một tiếng gõ cửa lớn đã cắt đứt dòng suy nghĩ của ba người bọn họ.

Các bác sĩ và y tá công khai tìm bắt Thích Mê sau khi lục soát hai lượt mới phát hiện có gì đó không đúng, hiện tại toàn bộ đều đang tập trung ở cửa.

“Tại sao cánh cửa này lại đóng chứ, tôi nhớ lúc tôi xuống lầu nó vẫn còn mở mà.”

“Không xong rồi, chìa khóa không mở ra được, hẳn là đã bị khóa trái từ bên trong rồi.”

“Chắc chắn Phong Nhiên đang trốn ở bên trong, nhanh phá cửa đi!”

Ầm!

Một cú va chạm mạnh đến mức khiến cả bức tường run lên, tin rằng không bao lâu nữa chiếc khóa cửa yếu ớt này sẽ bị bọn họ phá vỡ.

Lão Ngụy hất ngược b.í.m tóc dài về phía sau, cử động cổ, che chắn trước mặt Thích Mê: “Mặc dù tôi chưa bao giờ ra tay với phụ nữ, nhưng hiện tại đang ở trong kết giới nên tôi chỉ có thể phá lệ… Nhóc con, lát nữa cô có thể lợi dụng tình hình hỗn loạn để chạy trốn, chuyện tìm Quỷ Tạp Tử giao cho cô.”

Nghe thấy anh ấy nói như vậy, Diệp Thạch Lục cũng nhanh chóng chộp đồ trang trí trên bàn lên, dùng làm vũ khí: “Đúng đó, chuyện ở đây cứ giao cho chúng tôi.”

So với hai con người đang vô cùng căng thẳng thì Thích Mê lại cực kỳ bình tĩnh, cô im lặng lướt nhìn cửa, sau đó tiếp tục nhìn tám tờ giấy thông tin.

“Bây giờ là năm bao nhiêu rồi?” Nói xong, cô tiếp tục bồi thêm một câu: “Ý tôi là ở thế giới hiện thực.”

“Là năm 2079.” Diệp Thạch Lục cướp lời.

Năm 2079…

Thích Mê đọc thầm và so sánh thông tin của tám người này lần lượt từng người một, vậy là đúng rồi.

Tuy rằng tốc độ của dòng chảy thời gian trong kết giới và ngoài hiện thực không giống nhau, nhưng năm thì giống nhau.

Ánh mắt Lão Ngụy dán chặt vào cánh cửa đang run lên từng hồi, không biết trong lúc nguy cấp như vậy cô còn muốn hỏi cái này để làm cái gì, anh ấy hơi nghiêng đầu hỏi thăm: “Chuyện này quan trọng lắm sao?”

Rầm --!

Thích Mê còn chưa kịp trả lời thì cửa phòng đã bị đám nhân viên y tế hợp lực phá tan.

Mười mấy người mặc áo xanh áo hồng vây quanh ba người trong phòng, trên tay mỗi người cầm một cây dùi cui điện dài nửa mét, tấn công mà không hề báo trước.

Lão Ngụy xông lên trước, nghiêng người né tránh rồi dùng hai tay nắm cổ tay của hai y tá, trở tay quay dùi cui điện đang phát ra âm thanh xẹt xẹt về phía cổ bọn họ, nhấn mạnh vào.

Lão Ngụy xông lên trước, nghiêng người né tránh rồi dùng hai tay nắm cổ tay của hai y tá, trở tay quay dùi cui điện đang phát ra âm thanh xẹt xẹt về phía cổ bọn họ, nhấn mạnh vào.

Sau vài cơn co giật nhanh chóng, hai vị y tá bị điện giật ngã xuống đất.

Lão Ngụy thuận thế lấy dùi cui điện trong tay bọn họ, mỗi tay cầm một cái, đối mặt với những người còn lại với tư thế tấn công.

Nhìn thấy anh ấy giật điện làm hai y tá hôm mê trong nháy mắt, các bác sĩ và y tá còn lại không dám liều lĩnh bước tới, đối đầu với ba người bọn họ trong khoảng cách một mét.

“Phong Nhiên ngoan nào, nhanh quay về với tôi đi, đừng gây rắc rối nữa được không?” Bác sĩ Tô, người điều trị ngày hôm qua là người đầu tiên phá vỡ sự im lặng, đánh bạo nói chuyện với Thích Mê, nụ cười cô ta cố gắng nặn ra còn khó coi hơn cả khóc.

Thích Mê vẫn đang loay hoay với thông tin bệnh nhân, chỉ hơi ngước mắt lên, sau đó cúi đầu: “Quay về với cô sao, là để các người có thể g.i.ế.c tôi ư?”

Bác sĩ Tô: “Em đang nói cái gì vậy, chúng tôi làm sao có thể đối xử với em như vậy chứ, có phải em hiểu lầm gì rồi không?”

“Chẳng lẽ bị người ta hạ độc cũng là hiểu lầm sao?” Lão Ngụy ngắt lời cô ta, hất cằm chỉ vào bảng quy tắc dán ở sau cửa: “Những công việc vào ban ngày của các người chúng tôi đều có thể nhìn thấy rõ ràng.”

Mọi người nhìn nhau.

Trong lúc hai bên đang trong thế giằng co, Thích Mê đã sắp xếp tất cả mười lăm tờ thông tin trong tay và trải chúng ra bàn.

“Nhóc con, tôi sẽ yểm trợ cho cô ra ngoài, cô ra sau lưng tôi đi.” Lão Ngụy nắm chặt dùi cui điện trong tay, hơi liếc mắt.

“Không vội.”

Thích Mê đứng thẳng lên, trong lòng cô dấy lên một suy đoán, cô cần phải hỏi cho rõ ràng mới có thể yên tâm.

Dựa theo trình tự nhập viện, vào mười năm trước, nhóm người nhập viện đầu tiên có tổng cộng chín người, tất cả đều nhập viện trong cùng một ngày.

Tuy rằng hiện tại cũng không thể xác định những tờ thông tin có chữ màu đen trên nền giấy trắng này là thật hay giả, nhưng bốn tờ thông tin có chữ màu xanh lam trên nền giấy trắng trong chín tờ thông tin này thì chắc chắn sẽ không giả.

Cả bốn người đều có bệnh sợ bóng tối.

Cả bốn người đều có bệnh tự hại ở những mức độ khác nhau.

Cả bốn người đều khẳng định rằng bọn họ đã từng nhìn thấy hai con quái vật có cái miệng lớn đầy máu.

Trong đó có một tờ thông tin có chữ màu đen trên nền giấy trắng rất kỳ quái, là của một cô gái tên là Phong Miểu, ngoại trừ những thông tin cơ bản như chiều cao, cân nặng và ngày nhập viện ra, tất cả những chỗ khác đều bị bỏ trống.

Không có triệu chứng, không có ý kiến chẩn đoán và điều trị, cũng không có lịch sử dùng thuốc, càng không có số phòng bệnh.
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back