Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Tôi Mang Theo Đám Nhãi Con Ở Nhà Trẻ Đi Cầu Sinh

[BOT] Mê Truyện Dịch
Tôi Mang Theo Đám Nhãi Con Ở Nhà Trẻ Đi Cầu Sinh
Chương 175: Chương 175



Mao Tường nghiêm túc sờ sờ cằm, cẩn thận ngẫm nghĩ: "Bởi vì chúng tôi nghi ngờ cậu thật ra cũng có lý. Cậu và Lương Khôi ở cùng một phòng, nếu cậu muốn vu oan cho cậu ta thì quá dễ. Mọi người nói xem có đúng không?!"

Mao Tường phát biểu đầy nhiệt huyết, vốn tưởng rằng mình sẽ nhận được tràng pháo tay của những người có mặt, nhưng vừa đặt câu hỏi, trong phòng đã hoàn toàn im lặng, hắn đột nhiên cảm thấy mất hứng thú, ngậm miệng lại.

Lần này trái lại Từ Vị có trăm cái miệng cũng không cãi được.

Anh ấy vung tay khoa trương giải thích với mọi người, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy: “Anh Khôi hiện tại đang ở đây, các cậu không được nói bậy! Tôi với cậu ta không thù không oán, tại sao phải vu oan cho cậu ta?!”

"Ai mà không biết tên nhóc cậu sau lưng mắng Lương Khôi giỏi giả vờ giả vịt chứ? Cậu ở đây nói không thù với chả oán nỗi gì?" Mao Tường nói.

"Mẹ nó, cậu đang nói cái gì vậy?" Từ Vị hét lên, túm lấy cổ áo Mao Tường, "Nếu nói đến chuyện mắng Lương Khôi, không phải cậu là người mắng nhiều nhất sao?! Cả ngày cái này không bình thường cái kia không bình thường? Mẹ kiếp, ai mà không biết trong chúng ta cậu là đứa khốn nạn nhất!”

"TỪ VỊ! Cậu nói lại lần nữa xem!" Mao Tường tức giận, đột nhiên đứng dậy. Người Mao Tường vốn lùn nên chỉ có thể dựa vào việc cao giọng để cãi nhau với Từ Vị cao lớn.

Từ Vị: "Tôi đã nói rồi! Trong số những người ở ký túc xá 405, có ai là chưa bị cậu nói xấu? Cậu nói Lương Khôi giả vờ giả vịt, cậu nói Thích Mê là trai bao, Hà Khải Hiên là đạo đức giả... Dù sao qua miệng của cậu, không ai trong chúng tôi là người tốt.”

Có lẽ không có cách nào phản bác, sắc mặt Mao Tường tái nhợt, nhịn hồi lâu mới nói: "Tôi… tôi lúc đó còn trẻ, ngông cuồng không hiểu chuyện. Chuyện cũng chả to tát gì! Đến bây giờ cậu còn nhớ rõ, ích kỷ lắm lời! Cậu thích ghi thù như thế, ai biết được có thù hận với con gái của chủ nhà nghỉ nên cố tình g.i.ế.c cô ấy rồi đổ lỗi cho bạn cùng phòng của mình Lương Khôi hay không!”

"Cậu đang nói vớ vẩn gì vậy!"

"Tôi không nói bậy!" Mao Tường càng nói chuyện càng kích động, hỏi những người khác: "Này, mọi người còn nhớ không? Trong bữa tối hôm đó, chính Từ Vị đã tán tỉnh cô gái nhưng lại bị ăn mắng vài câu nên lòng không phục, có phải như vậy không?!”

Hà Khải Hiên và Lý Hội nhìn nhau, chớp chớp mắt: "Hình như… hình như là có chuyện như vậy thật?"

"Chính là như vậy đấy! Từ Vị, cậu còn ở đây vừa ăn cắp vừa la làng." Mao Tường dùng sức đẩy Từ Vị ra, "Cậu nói lúc ở trong phòng Lương Khôi đã nói với cậu rằng cậu ta có hứng thú với con gái ông chủ, tôi nghĩ câu này chỉ là cậu tự bịa ra. Dù sao thì Lương Khôi cũng đã c.h.ế.t rồi, người c.h.ế.t không có đối chứng. Cậu muốn nói gì chẳng được! Theo tôi thấy, cậu đã nói với Lương Khôi rằng cậu có ý với con gái ông chủ trước, sau khi bị cô gái kia chỉ trích cậu oán hận trong lòng, định bụng xâm phạm cô ấy rồi g.i.ế.c chết!”

“Tôi không hề làm thế!” Từ Vị lớn tiếng hét lên, gân xanh trên cổ hằn rõ.

Mao Tường bị dáng vẻ của anh ấy dọa sợ, vội vàng chen vào đám người, nhưng vẫn nói thêm: “Cậu nhìn ánh mắt của cậu xem, ánh mắt như vậy còn nói không muốn g.i.ế.c người? Mọi người, tôi nghĩ hung thủ đã hiện nguyên hình rồi. Chúng ta giao cậu ta cho Lương Khôi, trò chơi sẽ kết thúc!”

Mọi người vốn đều bị những chuyện kỳ

lạ này làm phiền, khó khăn lắm mới tìm ra được kẻ sát nhân thật sự, tất cả đều muốn kết thúc trò chơi và rời đi càng sớm càng tốt. Sau khi nhìn nhau, Hạ Khởi Hiên hắng giọng: "Vậy…”

“Từ Vị là hung thủ? Không phải quá trùng hợp rồi à?"

Trong im lặng, giọng nói của Thích Mê chậm rãi vang lên.

Mọi người đều giật mình.

Từ Vị cảm kích bước tới, ngồi xuống bên cạnh Thích Mê, tức giận nói: "Tôi không có gì để nói với những người không có đầu óc này!"

Nhìn thấy trò chơi sắp kết thúc lại phải tiếp tục, Mao Tường lập tức nhảy dựng lên: "Không phải chứ, Thích Mê, cậu muốn làm gì? Cậu nói Lương Khôi bị oan, muốn

chúng tôi tìm ra hung thủ, chúng tôi đã tìm được một người thích hợp. Cậu rốt cuộc muốn làm cái gì? Nhất định phải chơi c.h.ế.t chúng tôi sao?!"

Thích Mê cười lạnh: “Tôi nói muốn tìm hung thủ, nhưng không hề nói định tìm người rồi gắn cho cái danh hung thủ.”

"Ý cậu là gì?"

"Có bằng chứng gì không?" Thích Mê nhún vai hỏi bọn họ, "Có bằng chứng nào cho thấy Từ Vị g.i.ế.c người rồi vu oan cho Lương Khôi không?"

Vài người lại nhìn nhau, như thể im lặng nhìn nhau đã trở thành thói quen kể từ khi họ bắt đầu thảo luận về vụ án này.

Trong mắt Mao Tường chợt nảy ra một ý hay, hắn cũng học theo Thích Mê nhún vai: "Chứng cứ sao? Thế chứng cứ chứng minh Từ Vị không g.i.ế.c người không vu oan cho Lương Khôi đâu."

Thích Mê: "..."

Thích Mê và Mao Tường đối đầu một lúc nhưng không bên nào đưa ra được đủ bằng chứng, bầu không khí lâm vào bế tắc.

Hai phút sau, Thích Mê cười ha hả hai tiếng, thu tay lại: “Xem ra trong lòng mọi người đều tin chắc rằng Lương Khôi đã bị oan cho nên mới liều mạng đi tìm một kẻ sát nhân khác… Nhưng có lẽ mọi người chưa bao giờ nghĩ tới, lỡ như chính Lương Khôi là kẻ phạm sai lầm thì sao?”

Tim mọi người hẫng một nhịp.

"Ngay từ đầu chúng ta đã bị Lương Khôi dắt mũi, trong tiềm thức chúng ta tin những gì Lương Khôi nói đều là đúng, nhưng nếu như mệnh đề này ngay từ đầu đã sai thì sao? Lương Khôi có thể là hung thủ năm đó. Và bây giờ cậu ta chỉ muốn tìm một người chịu tội thay hoặc phá hủy mối quan hệ giữa chúng ta, điều này cũng rất có khả năng?”
 
Tôi Mang Theo Đám Nhãi Con Ở Nhà Trẻ Đi Cầu Sinh
Chương 176: Chương 176



Thích Mê cười lạnh nhìn bọn họ: “Dù sao ma quỷ muốn làm gì thì làm, không có gì kỳ lạ.”

Căn phòng lại yên tĩnh trở lại.

Không biết có phải chỉ là ảo giác của mọi người hay không, nhưng sau khi Thích Mê nói ra lời này, bầu không khí xung quanh dường như trở nên lạnh lẽo hơn. Sáu ngọn nến đang cháy đã không thể chiếu sáng toàn bộ không gian, chỉ có thể phản chiếu những biểu cảm kỳ lạ của bảy người.

Rất kì lạ.

Thích Mê lật tờ giấy trắng lại, hướng mặt không có chữ đối diện với mọi người, sẵn sàng làm lại từ đầu.

Anh lấy bút viết tên Lương Khôi lên giấy trắng, bên trái viết [Có tội], bên phải viết [Vô tội], nghiêm túc nói: "Chúng ta có cần phân tích về mệnh đề lúc đầu, xem xem Lương Khôi có phạm tội g.i.ế.c người hay không?"

Thấy mọi người đều sợ hãi nhìn xung quanh không dám trả lời, Thích Mê hơi cong môi: "Nếu chúng ta có thể suy luận rằng Lương Khôi là kẻ sát nhân thì chúng ta có thể thuyết phục hồn ma của cậu ta, tôi nghĩ Lương Khôi sẽ không vì điều này mà tấn công chúng ta đâu nhỉ?"

Nửa phút sau, một dòng chữ xuất hiện trên tấm gương trong góc—.

[Đúng.]

Bắt đầu suy luận.

Thích Mê viết ra giấy hai nhân chứng và một vật chứng đã kết tội Lương Khôi năm đó, bắt đầu đưa ra phán đoán dựa trên những điều này.

[Nhân chứng 1: Hà Khải Hiên, người sống ở phòng bên phải trên tầng hai, đã nhìn thấy Lương Khôi đi lên lầu trước 12:10.]

[Nhân chứng 2: Từ Vị, sống ở phòng bên trái tầng 1, nhìn thấy Lương Khôi chạy ra ngoài dưới cơn mưa lớn lúc 12:15.]

[Vật chứng: con d.a.o gọt hoa quả c*m v** cơ thể chủ nhà có dấu vân tay của Lương Khôi trên đó.]

"Nếu chúng ta có thể suy luận những lời khai này có căn cứ, vậy thì không còn nghi ngờ gì nữa, Lương Khôi đã phạm tội g.i.ế.c người. Ngược lại nếu chúng ta phát hiện lời khai không có căn cứ, chắc hẳn Lương Khôi là người vô tội."

Thích Mê nhìn biểu cảm trên mặt từng người, thấy không có ai phản bác, anh nói tiếp.

Đầu tiên nên xem xét kỹ lưỡng lời khai của nhân chứng Hà Khải Hiên.

"Cậu nói cậu thấy Lương Khôi lên lầu trước 12:10. Lúc đó là mấy giờ?"

“Chắc là khoảng mười hai giờ bảy tám phút.”

Thích Mê mở to mắt nhìn thẳng vào anh ta: “Sao thời gian mơ hồ thế?”

Hà Khải Hiên chậm rãi trả lời: “Bởi vì sau khi nhìn thấy Lương Khôi đi lên lầu, tôi trở về phòng và xử lý lũ gián cùng Lý Hội trước khi nhìn đồng hồ. Lúc đó đã 12 giờ hơn 10 phút. Nói một cách đơn giản, tôi đã nhìn thấy Lương Khôi lúc mười hai giờ bảy hoặc tám phút."

Thích Mê viết lại rồi hỏi: “Vậy khi nào cậu nghe thấy tiếng vật nặng rơi xuống đất?”

"Vậy thì tôi cũng không biết. Lúc đó chúng tôi đều tắt đèn và nằm trên giường, nhưng chắc chỉ có bốn năm phút sau thôi." Hà Khải Hiên nhớ lại.

Thích Mê trầm tư suy nghĩ: "Điều đó có nghĩa là thời gian của cậu ở đây chỉ là ước chừng thôi phải không?"

Hà Khải Hiên mím môi: “Ừ… bởi vì tôi không ngờ lúc đó lại xảy ra chuyện, nên đương nhiên tôi cũng không để ý nhiều đến thời gian như vậy.”

Thích Mê ậm ừ, trong im lặng, âm thanh duy nhất là tiếng sột soạt viết vẽ trên giấy.

Mao Tường tò mò thò đầu ra, nheo mắt: "Viết cái gì thế?"

Thích Mê không để ý tới lời nói của hắn, sau khi đặt bút xuống, anh nhìn Hà Khải Hiên: “Vậy lúc đó cậu nhìn thấy Lương Khôi mặc bộ quần áo gì?”

“Áo len màu đen giống như khi t.h.i t.h.ể cậu ta được tìm thấy.”

Điểm này, Từ Vị và Hà Khải Hiên có thể làm chứng cho nhau, họ đều nhìn thấy Lương Khôi mặc áo len màu đen.

“Vậy lúc cậu nhìn thấy Lương Khôi đi lên lầu thì cậu đứng ở đâu?” Thích Mê tiếp tục hỏi, không nhìn ra được biểu cảm của anh.

Hà Khải Hiên suy nghĩ một chút, kiên quyết nói: "Ngay tại cửa, cách đó không xa, vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy Lương Khôi đi lên lầu."

Thích Mê: “Cậu có chắc chắn là cậu ta không? Tôi nhớ lúc quay về, xem ảnh nhóm của mọi người, có đến bốn người mặc đồ đen.”

Hà Khải Hiên hơi do dự.

"Hoặc là tôi đổi câu hỏi. Cậu nói nói cậu và Lý Hội đã tắt đèn đi ngủ sau khi diệt gián, nhưng tôi nhớ cậu luôn thích sạch sẽ, không tắm rửa sẽ không lên giường. Hôm đó cậu không tắm à?”

Hà Khải Hiên sửng sốt, sau khi suy nghĩ cẩn thận, anh ta trả lời: "Không, tôi đã tắm rồi. Tôi đang tắm thì nhìn thấy con gián." Nói xong, anh ta quay lại nhìn Lý Hội, như thể đang tìm kiếm một câu trả lời.

Lý Hội gật đầu chứng minh Hà Khải Hiên đang tắm thì nhìn thấy con gián: “Tôi nhớ lúc đó tôi đang nghịch điện thoại thì nghe thấy Hà Khải Hiên hét lên, cậu ta mặc xong quần áo liền chạy ù ra ngoài, tôi còn tưởng có chuyện gì, không ngờ chỉ là một con gián nhỏ.”

Lúc này Mao Tường càng nghe càng bối rối, cảm thấy bọn họ đi càng ngày càng xa: "Việc này thì liên quan gì đến gián, hotboy cậu có ghi chép được không thế?"

Thích Mê mỉm cười liếc hắn một cái: “Sẽ có kết quả nhanh thôi…”

Anh lại nhìn chằm chằm Hà Khải Hiên, xác nhận lại lần nữa, "Khi ra ngoài, cậu có đeo kính không?" Vẻ mặt của Hà Khải Hiên thay đổi: "Tôi nghĩ là có, tôi… tôi không thể nhớ rõ."

"..."

Hỏi đến đây, suy nghĩ của mọi người đều thay đổi.

Hà Khải Hiên bị cận thị khá nặng, khi tháo kính ra trông không khác gì một người mù, nếu hôm đó anh ta không đeo kính, người đi lên lầu anh ta nhìn thấy có lẽ không phải Lương Khôi.
 
Tôi Mang Theo Đám Nhãi Con Ở Nhà Trẻ Đi Cầu Sinh
Chương 177: Chương 177



Cảnh sát đã không hỏi anh ta câu hỏi này trong quá trình thẩm vấn nên không có gì ngạc nhiên khi Hà Khải Hiên quên mất chi tiết nhỏ này.

Hơn nữa, đối với người cận thị, hành động tháo kính ra và đeo kính đã trở nên quen thuộc, sự việc đã trôi qua mười hai năm, bây giờ nhớ lại, ngay cả bản thân anh ta cũng không thể xác nhận liệu lúc đó mình có đeo kính hay không.

Thích Mê vẽ một dấu chấm hỏi lớn bên cạnh [nhân chứng một].

Sau đó tiếp tục xem xét kỹ lưỡng lời khai của nhân chứng hai Từ Vị.

"Cậu nói lúc 12:15 chắc chắn đã nhìn thấy Lương Khôi chạy ra ngoài trong cơn mưa lớn. Tại sao thời gian lại chắc chắn như vậy?" Thích Mê hỏi Từ Vị.

Từ Vị: “Bởi vì lúc đó tôi có cầm điện thoại xem giờ! Chẳng phải tôi đã nói với các cậu lúc đó có sét, chiếu sáng cả sân, cho nên tôi mới khẳng định Lương Khôi chạy ra ngoài, tôi không cận thị. Đêm đó tôi nhìn thấy mặt Lương Khôi, cậu ta là người đã chạy ra ngoài... Lúc đó tôi còn nghĩ, nếu cậu ta đi dưới mưa vào ban đêm như thế thì liệu có bị bệnh không? "

Vừa nói đến đây, anh ta mới nhận ra nơi đây hiện giờ đang là sân nhà của Lương Khôi, không nhịn được hít một hơi khí lạnh.

Lúc này Thích Mê mới nhận ra có gì đó không ổn: "Cậu nói cậu nhìn thấy mặt Lương Khôi? Nếu cậu ấy sợ tội bỏ trốn thì làm sao cậu có thể nhìn thấy mặt cậu ấy được, phải nhìn thấy lưng mới đúng chứ?"

Từ Vị chớp mắt, nhớ lại: "Có lẽ do cậu ấy quay đầu lại đúng lúc bị tôi nhìn thấy chăng? Dù sao tôi có thể khẳng định tôi đã nhìn thấy mặt, nếu không tôi cũng không thể khẳng định Lương Khôi đã chạy ra ngoài."

“Vậy cậu diễn tả lại cho chúng tôi hành động của Lương Khôi lúc đó đi?” Hà Khải Hiên đề nghị.

"Không được!" Từ Vị nghe còn phải bắt chước thì lắc đầu nguầy nguậy, da đầu tê dại, anh ta không muốn bắt chước người chết, sợ gặp vận xui.

Thích Mê cảm thấy đây là một ý kiến hay, đứng lên: “Vậy để tôi diễn, cậu miêu tả.”

Từ Vị suy nghĩ một lúc: "Lúc đó tôi nhìn thấy Lương Khôi chạy ra sân, quay người lại ở gần giữa sân. Lúc cậu ta quay lại tôi mới nhìn rõ khuôn mặt, sau đó cậu ta lại quay người chạy ra khỏi sân. Lúc đó tôi buồn ngủ quá nên quay người về phòng ngủ.”

Nghe Từ Vị miêu tả, ánh mắt mọi người đều đổ dồn vào Thích Mê.

Chỉ thấy anh quay một vòng về phía Từ Vị, bước ra ngoài vòng nến, giả vờ chạy vài bước: “Có phải hành động như thế này chăng?”

Từ Vị gật đầu, tình hình lúc đó được làm rõ hơn chút: "Nhưng vẻ mặt của Lương Khôi lúc đó hình như lo lắng lắm."

Thích Mê quay lại, nhìn chằm chằm năm người còn lại: “Các cậu có phát hiện được gì không?”

Nói xong, anh lại biểu diễn lần nữa để nhắc nhở họ.

“Có thể phát hiện được cái gì chứ?” Mao Tường nhếch môi không đồng ý.

Trong mắt Hà Khải Hiên hiện lên một tia thấu hiểu: “Tôi không biết các cậu cảm thấy thế nào. Dù sao theo những gì tôi cảm nhận, tôi cảm thấy Lương Khôi giống như đang vội vàng tìm kiếm cái gì đó… Nếu thật sự sợ tội bỏ trốn thì cậu ta đã chạy ra ngoài mà không thèm quay đầu lại từ lâu rồi, không cần phải chạy vòng vòng trong sân rồi mới chạy ra ngoài.”

Thích Mê nhếch môi: “Đúng vậy, tôi cũng cảm thấy như vậy. Cậu ấy đi vòng tròn trong sân giống như đang tìm kiếm thứ gì đó, hoặc là… đang tìm người nào đó.”

Đùng đoàng!

Đột nhiên ngoài cửa sổ vang lên tiếng sấm chói tai.

Cùng lúc đó, ngọn nến còn sót lại trong phòng nhảy lên vài cái, ánh sáng nhàn nhạt phản chiếu bóng mọi người xuống đất qua cửa sổ, lập tức khiến bầu không khí trong phòng càng thêm u ám.

Đám người chen chúc vào nhau.

Thích Mê nhìn thấy bầu trời tự nhiên nổi lên sấm sét, tò mò kéo rèm ra nhìn tình hình bên ngoài.

"Đừng! Đừng kéo ra!" Mọi người đều không muốn nhìn thấy nhãn cầu đẫm m.á.u đó nữa nên vội vàng ngăn cản anh.

Thích Mê buôn rèm ra, ngồi trở lại vị trí ban đầu như không có chuyện gì, quay lưng về phía cửa sổ tiếp tục chủ đề vừa rồi: “Vậy chúng ta có lý do hợp lý để nghi ngờ rằng chính Lương Khôi là người đã nhìn thấy hung thủ ngày hôm đó và đuổi theo hắn ra ngoài? Từ Vị tình cờ nhìn thấy cậu ấy đứng trong sân tìm người?”

Mọi người đều gật đầu một cách ngập ngừng.

"Thật ra, các cậu có để ý rằng lời khai của nhân chứng chỉ là những mảnh vỡ. Cho dù người mà Hà Khải Hiên nhìn thấy có phải thực sự là Lương Khôi hay không, điều đó cũng chỉ chứng tỏ rằng cậu ấy đã từng lên tầng. Tương tự, Từ Vị nhìn thấy Lương Khôi chạy ra sân trong cơn mưa lớn… chỉ có thể chứng minh Lương Khôi quả thật đã chạy ra ngoài, hai chuyện này không chứng minh được Lương Khôi đã g.i.ế.c người."

Thích Mê vừa nói vừa vẽ dấu chấm hỏi bên cạnh [nhân chứng hai].

Hai dấu chấm hỏi liên tiếp khiến tất cả mọi người cảm thấy bất an, cán cân trong lòng họ ngày càng d.a.o động giữa “Lương Khôi có tội” và “Lương Khôi vô tội”.

Nhưng cũng có những tiếng nói phản đối.

Lý Hội đột nhiên đưa ra quan điểm: “Đúng vậy, suy đoán của cậu có thể đúng, nhưng cậu không cảm thấy chuyện này quá trùng hợp sao? Lương Khôi “ngẫu nhiên” đi lên lầu, trên lầu lại “ngẫu nhiên” xảy ra án mạng. Sau khi sự việc xảy ra, Lương Khôi lại “ngẫu nhiên” không quay lại phòng mà “trùng hợp” lại chạy ra ngoài... Nhân tiện, còn có con dao, bằng chứng dấu vân tay trên con d.a.o đó không thể nào là giả được, đúng không?”
 
Tôi Mang Theo Đám Nhãi Con Ở Nhà Trẻ Đi Cầu Sinh
Chương 178: Chương 178



Lý Hội nhìn chằm chằm Thích Mê: “Cho dù cậu nghi ngờ lời khai của nhân chứng, còn vật chứng thì sao? Con d.a.o g.i.ế.c người để lại trên t.h.i t.h.ể thì sao?!”

Mọi người lại lần nữa hướng ánh mắt chờ đợi câu trả lời của Thích Mê.

Thích Mê buồn cười: “Không phải chúng ta chỉ đang suy luận hợp lý thôi sao? Sao lại giống như một mình tôi bênh vực Lương Khôi vậy?”

“Không phải sao?” Mao Tường liếc nhìn anh từ trên xuống dưới, “Lúc thì nghi ngờ Hà Khải Hiên không đeo kính nhìn nhầm, lúc khác lại nghi ngờ Lương Khôi đang tìm người, cậu không phải đang cố ý bênh vực Lương Khôi à?"

Thích Mê nhướng mày, nhìn biểu cảm của những người này, không nói nên lời: "Được rồi, coi như hai bên đang tranh luận đi..."

Anh vừa nói vừa lật tờ giấy, để lộ ra mặt đã ghi trước đó, chỉ vào hai chữ " vân tay" đã viết, "Các cậu không thấy kỳ lạ vì sao tôi lại đánh dấu chấm hỏi ở đây sao? Vậy thì tôi muốn hỏi, con d.a.o đó có phải đồ Lương Khôi luôn mang theo bên người không?”

Sau khi trở về nghĩ kĩ càng, Mao Tường phá vỡ sự im lặng: "Không phải, tôi nhớ con d.a.o kia là từ nhà nghỉ chỉ phục vụ bữa sáng. Hình như là con d.a.o trong phòng khách phải không?"

"Đúng, là con d.a.o gọt trái cây màu cam đặt trong phòng khách." Là người đầu tiên phát hiện ra hiện trường vụ án, Hà Khải Hiên cũng kiên quyết khẳng định.

Thích Mê ngước mắt lên: “Vậy tôi có thể hiểu rằng, con d.a.o này được đặt ở một nơi công cộng, bất kể là ai cũng có thể lấy được?”

"Đúng là có thể như vậy, nhưng cậu giải thích thế nào về dấu vân tay trên con d.a.o gọt hoa quả kia?" Lý Hội hỏi ngược lại.

Thích Mê cười đáp: “Tôi không muốn giải thích, nhưng nếu đã tìm được dấu vân tay, vậy thì chắc chắn Lương Khôi đã chạm vào con d.a.o đó.”

"Đúng vậy, Lương Khôi từng chạm vào con d.a.o này, mà con d.a.o này lại đang nằm trên t.h.i t.h.ể người chết, cậu đừng nói với tôi là giữa hai việc không có quan hệ gì nhé? Chẳng lẽ con d.a.o này mọc chân sau đó tự đ.â.m vào ông chủ khách sạn sao?" Lý Hội cảm thấy rằng hắn đã tìm được bug trong suy luận của Thích Mê, tỏ ra hết sức hung hãn.

Thích Mê không biện giải gì, chỉ bình tĩnh đứa tay về phía Mao Tường: “Đưa chiếc cốc trên bàn sau lưng cậu cho tôi.”

Mao Tương ồ một tiếng, không suy nghĩ nhiều, quay người đưa chiếc cốc ra.

Thích Mê nhận lấy, ánh mắt dừng lại trên chiếc cốc trong tay mình: “Các cậu nói xem, trên chiếc cốc này hiện tại đang có dấu vân tay của mấy người?”

Mọi người bừng tỉnh, nhận ra cô đang đưa ra một ví dụ để chứng minh.

Mao Tường cảm thấy mình giống như một công cụ hình người, tức giận nói: “Tôi đưa cho cậu chiếc cốc đó thì nhất định trên nó dấu tay của tôi rồi.”

"Không chỉ có thế." Thích Mê quay mặt cốc có hoa văn sang đối diện với tầm mắt của bọn họ, "Chiếc cốc này có hình một quả bóng bay màu đỏ bên trên, tôi nhớ nó là của Hà Khải Hiên."

Hà Khải Hiên gật đầu xác nhận: “Đúng, là của tôi.”

Thích Mê đặt chiếc cốc sang một bên: “Thấy rồi đúng không? Chiếc cốc này vô hình trung đã qua tay ba người, con d.a.o gọt hoa quả kia được đặt trong phòng khách, là nơi ai cũng có thể chạm vào nhưng trên đó lại chỉ có dấu vân tay của Lương Khôi, các cậu không cảm thấy kì lạ sao?

"Có gì mà kỳ lạ chứ? Nếu d.a.o đã được rửa sạch rồi thì sao? Như vậy thì trên đó sẽ không có dấu vân tay nữa rồi."

"Ừ, có thể cốc đã được rửa qua." Thích Mê đồng ý, "Nhưng nếu Lương Khôi dùng con d.a.o này để g.i.ế.c người, vậy tại sao cậu ấy lại rửa sạch dấu vân tay của mọi người trên đó rồi cố tình để lại dấu vân tay của chính mình?"

Lý Hội cứng họng: “Vậy, vậy nếu như cậu ta muốn làm đảo chiều suy luận, cố ý lưu lại manh mối để xóa tan nghi ngờ thì sao?”

"?"

Lời này của hắn vừa nói ra, tức khắc nhận được những ánh mắt xem thường và sự im lặng từ mọi người.

Ngay cả một đứa trẻ bốn, năm tuổi cũng biết ăn trộm thì cần phải "xóa bỏ dấu vết", huống chi đây còn là một người đàn ông trưởng thành muốn g.i.ế.c người, trừ khi não bị co giật mới có thể nghĩ đến việc để lại dấu vân tay để xóa bỏ nghi ngờ.

Đến lúc này, đã có những dấu hỏi lớn đằng sau ba chứng cứ.

Không lâu sau, Thích Mê đưa lại ra một câu hỏi mới: “Tôi nhớ trong báo cáo vụ án nói rằng [Họ Lương vì thèm muốn vẻ đẹp của con gái của chủ nhà nghỉ, âm mưa làm chuyện đồi bại, bị ông chủ phát hiện nên mới dùng d.a.o g.i.ế.c người diệt khẩu] đúng không?”

Sau khi liên tiếp bị những câu hỏi tu từ của Thích Mê thông não, đầu óc của hầu hết mọi người đã quay cuồng, lúc này chỉ còn Diệp Phượng Tùng và Tào Minh Trạch đang im lặng lắng nghe, gật đầu một cái.

Mao Tường trừng mắt, cau mày: "Không phải chứ, cậu cảm thấy những lời này cũng sai sao?"

Thích Mê rất ngạc nhiên tự hỏi vì sao não của những người này lại phản ứng chậm như vậy, đành phải phân tích từng chút một cho bọn họ: “Theo báo cáo, Lương Khôi hẳn đã bị coi là một kẻ sát nhân điên cuồng. Mục đích của cậu ấy là quấy rối con gái của ông chủ nhà nghỉ, nhưng lại bị ông chủ phát hiện ra và phải dùng d.a.o g.i.ế.c người có đúng hay không?”

Mọi người giương mắt nhìn anh: "Ừ, tiếp theo thì sao?"

Ngay lúc Thích Mê đang định giải thích, Hà Khải Hiên đã kịp phản ứng lại, kịp thời tiếp lời: “Ý của cậu là, nếu Lương Khôi thật sự bị ông chủ bắt gặp mới mất khống chế g.i.ế.c người thì tại sao trên người cậu ta lại có thể chuẩn bị sẵn một con d.a.o à?”
 
Tôi Mang Theo Đám Nhãi Con Ở Nhà Trẻ Đi Cầu Sinh
Chương 179: Chương 179



“Bingo!” Thích Mê búng ngón tay, “Chính là ý này, nếu mục đích của cậu ấy chỉ là quấy rối thì tại sao cậu ấy lại mang theo con d.a.o trong phòng khách ở tầng một?”

"Vậy cũng có thể do Lương Khôi muốn dùng con d.a.o đó để đe dọa con gái ông chủ? Vốn dĩ cậu ta chỉ muốn dọa cô ấy, nhưng không ngờ lại bị chủ nhà nghỉ phát hiện ra nên mới đành phải làm vậy." Mao Tường hăng hái suy luận, làm một động tác cắt cổ.

"Được rồi, tạm thời cho rằng những gì cậu nói lúc này là đúng, nhưng tất cả mọi người đều có mặt tại nhà nghỉ ngày hôm đó, đặc biệt là Hà Khải Hiên và Lý Hội, cả hai ở ngay căn phòng bên dưới hiện trường vụ án, hai người có nghe thấy âm thanh nào từ tầng trên không? Ngoài hai tiếng vật nặng rơi xuống đất thì các cậu có nghe thấy tiếng la hét hoặc là tiếng hô to nào không?"

Thích Mê: “Đương nhiên, các cậu có thể phản bác tôi là [con gái ông chủ bị d.a.o uy h**p, không dám lên tiếng], nhưng còn chủ nhà nghỉ thì sao? Tôi không tin một người đàn ông ở độ tuổi 40 sau khi nhìn thấy con gái mình bị quấy rối có thể im lặng không nói tiếng nào. Trong lời khai của các cậu ngày hôm đó, không ai nói rằng mình nghe thấy tiếng động trên lầu, các cậu không cảm thấy kỳ quái sao?”

Không biết có phải là do Thích Mê cử động quá nhiều hay không, nhưng ngọn nến bên tay anh đột nhiên vụt tắt.

! ! !

Tiếng chuông cảnh báo trong đầu nhiều người lập tức vang lên.

Trong phòng chỉ còn lại năm ngọn nến đang cháy.

Chỉ còn năm ngọn nến, trò chơi sắp kết thúc.

Mao Tương sợ đến mức ôm chặt lấy cánh tay Hà Khải Hiên, lớn tiếng đề nghị: "Thích Mê cậu đừng cử động nữa, cậu nhất định phải g.i.ế.c hết mấy anh em chúng tôi mới được à! Mọi người, sao chúng ta không thắp những ngọn nến khác lên đi?!"

Đề nghị của Mao Tường không được ai tán thành, mọi người đều biết trò chơi "Bách Vật Ngữ" chưa bao giờ có lựa chọn thắp lại nến, cũng không ai biết sau khi làm như vậy sẽ xảy ra chuyện gì.

Hà Khải Hiên hắng giọng, tiếp tục chủ đề vừa nãy.

Anh ta nhìn chằm chằm vào Thích Mê: “Vì vậy câu nghi ngờ hung thủ không hề muốn quấy rối con gái ông chủ, mà là ngay từ đầu hắn đã chuẩn bị sẵn d.a.o và muốn g.i.ế.c người?”

Thích Mê gật đầu.

“Có thể xảy ra khả năng này.” Hà Khải Hiên nhớ lại, “Quả thực, từ đầu đến cuối

tôi không hề nghe thấy bất kỳ âm thanh nào từ trên lầu, nếu không tôi đã không đợi đến sáng hôm sau mới biết bọn họ đã bị sát hại ở tầng ba. Trời ạ, rõ ràng đang có một chuyến du lịch tốt nghiệp vui vẻ, tại sao lại xảy ra chuyện này chứ..."

Bị ảnh hưởng bởi cảm xúc của anh ta, mọi người đều thở dài một hơi.

Thích Mê không nói gì nữa, anh lấy cốc trên bàn rồi đi vào bếp.

Trong bếp có nước mới đun sôi, hơi ấm rót vào cốc lan đến lòng bàn tay cuối cùng cũng tăng thêm chút ấm áp cho bầu không khí lạnh lẽo.

Anh dựa vào chiếc tủ phía sau, lặng lẽ uống từng ngụm nước nóng trong cốc.

"Mang cho tôi một ít nước nóng nữa đi, cả người tôi lạnh quá." Hà Khải Hiên cầm một chiếc cốc rỗng đi theo.

Thích Mê nhìn anh ta hai giây, sau đó tránh sang một bên nhường chỗ cho anh ta rót nước.

Không lâu sau, Mao Tường và Tào Minh Trạch cũng bưng cốc đến trước mặt Thích Mê xin nước nóng, vừa rồi thảo luận họ cũng có chút cảm thấy lạnh cả người.

Ngay cả Lý Hội vốn luôn sợ nóng cũng mang theo một cốc nước nóng rời đi.

*

Không biết qua bao lâu sau, Thích Mê uống xong nước, đặt cốc xuống, cao giọng nói: "Sao chúng ta không bỏ phiếu, loại vô danh? Nếu cả bảy người đều xác nhận Lương Khôi vô tội, chúng ta sẽ phân tích về hung thủ, được chứ? Có thể hoàn thành trò chơi sớm thì chúng ta cũng có thể về sớm hơn một chút rồi."

Phòng khách lại trở nên ồn ào vì lời đề nghị này.

Nhân lúc bọn họ đang nói chuyện, Thích Mê lại nói to: "Được rồi, các cậu hãy bàn bạc xong càng sớm càng tốt nhé!"

Anh đợi vài giây rồi quay lại phòng khách sau khi nghe mọi người thảo luận và đồng tình.

Để đảm bảo tính công bằng cho việc giấu tên, mọi người tản ra các vị trí khác nhau trong phòng, có người vào phòng ngủ, có người vào bếp, viết xong đều vò giấy thành một quả bóng rồi đưa cho lớp trưởng Hà Khải Hiên.

Sau khi bảy quả bóng giấy bị đảo lộn, không ai có thể nhận ra quả nào là quả nào, họ bắt đầu kiểm phiếu.

"[Vô tội]... [Vô tội]... [Vô tội]..."

Hà Khải Hiên mở từng quả cầu giấy ra, khi quả thứ ba đếm từ dưới lên được mở ra, một tấm giấy viết chữ "Có tội" đột nhiên xuất hiện trước mặt mọi người.

Mọi người nhìn nhau, tất cả đều thò đầu ra chờ đợi hai phiếu cuối cùng.

Cả hai phiếu đều là "Vô tội".

Sáu chọi một, trong bảy người chỉ có một người cảm thấy Lương Khôi có tội.

"Đây là... không nhất trí thông qua, chúng ta phải làm sao đây?" Hà Khải Hiên nhờ Thích Mê giúp đỡ, anh ta tưởng mình có thể chuyển chủ đề, nhưng không ngờ sau cuộc bỏ phiếu kín lại náo loạn như vậy.

Thích Mê không quan tâm điều bày lắm, như thể anh đã lường trước được kết quả này.

"Tôi nghĩ vấn đề này hiện đã trở nên rất rõ ràng, trong số chúng ta nhất định có kẻ g.i.ế.c người... Sở dĩ tôi lặp lại "kết thúc sớm và về sớm" hai lần chỉ là để tạo ấn tượng cho mọi người. Nếu là người có lương tâm trong sáng, tất nhiên sẽ muốn tiến vào giai đoạn tiếp theo càng sớm càng tốt để đoán ra hung thủ, kết thúc sự việc sớm và rời đi sớm, nhưng hiện tại rõ ràng là có người không muốn chúng ta tiếp tục suy đoán hung thủ, các cậu cảm thấy đó sẽ là ai?”
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back