Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Chiếm Hữu Tuyệt Đối - Dã Mã Vô Cương

[BOT] Mê Truyện Dịch
Chiếm Hữu Tuyệt Đối - Dã Mã Vô Cương
Chương 165: Bọ ngựa bắt ve sầu, chim sẻ rình sau lưng



Một giọng nữ thình lình cất lên một cách ngạo nghễ từ trong đám những người đàn ông.

Lúc nãy Ếch Phi Tiêu Độc vốn đã buông lơi cảnh giác, nhưng khi nghe thấy câu nói ấy, anh ta giật thót, đôi mắt đang cụp xuống cũng thoắt cái trợn to. Ếch Phi Tiêu Độc quay ngoắt về nơi âm thanh phát ra.

Chứng kiến cảnh người phụ nữ lái chiếc mô-tô nước lướt qua những con sóng và ngày một gần họ hơn, Ếch Phi Tiêu Độc nhíu mày. Linh tính mách bảo anh ta có gì đó không lành đang xảy ra.

Rắn Đuôi Chuông ở đây, vậy những lính đánh thuê khác của HX đâu?!

Suy nghĩ này vừa dâng lên trong lòng Ếch Phi Tiêu Độc thì hàng tá con tàu bất chợt xuất hiện, vây quanh tất cả tàu thuyền đậu ở đây như thể đọc được suy nghĩ của anh ta.

Những con tàu ấy nhiều đến choáng ngợp, cả một rừng tàu đông ken bao trùm toàn bộ mặt sông xanh ngắt, làm cho những con thuyền đánh cá hốt hoảng đua nhau di chuyển ra khỏi sông.

Dường như họ đang chào đón chủ nhân của dòng sông này.

Những con tàu ấy chẳng biết xuất hiện từ đâu, bao vây họ lúc nào không hay. Không một tiếng động, hệt những con tàu ma.

Rắn Đuôi Chuông vuốt sợi tóc bị gió thổi đến trước trán ra sau tai, mái tóc ngắn phất phơ trong gió, đôi mắt mang màu của bầu trời trong xanh lạnh thấu xương.

Cô ấy đứng trên mô-tô nước, nhốt Ếch Phi Tiêu Độc - kẻ luôn tỏ ra trịch thượng kia - trong cái "lưới" của mình như con rắn độc. Trên mặt sông yên lặng như tờ, Rắn Đuôi Chuông nở nụ cười bình thản:

"Chuỗi thức ăn sẽ không bao giờ thay đổi. Rắn Đuôi Chuông tôi đã được định sẵn sẽ nuốt con Ếch Phi Tiêu Độc anh rồi!"

"Mạnh miệng quá nhỉ!"

Ếch Phi Tiêu Độc hừ lạnh, tỏ thái độ khinh thường trước Rắn Đuôi Chuông đang vác súng trường SCAR.

Tất cả mọi người đều biết rằng hai lính đánh thuê máu mặt Rắn Đuôi Chuông của HX và Ếch Phi Tiêu Độc đến từ tổ chức lính đánh thuê Flamingo là đối thủ một mất một còn của nhau. Hai người đã đối đầu suốt bao nhiêu năm qua mà vẫn chưa thể quyết định thắng bại.

Nhìn những con tàu đã sát nút quân bên mình, cuối cùng Ếch Phi Tiêu Độc cũng cảm thấy e ngại trước nguy cơ rình rập.

Anh ta giơ tay lên, nhấn máy truyền tin mà mình đang đeo bên tai, thấp giọng rít lên: "Chim Ruồi! Theo dõi hệ thống radar kiểu gì vậy? Đám tàu này mai phục xung quanh từ khi nào, sao chẳng ai báo gì tôi hết?!"

Bị quát tháo như thế, Chim Ruồi ở đầu kia máy truyền tin cũng vô cùng sốt ruột.

"Cạch cạch cạch!" Tiếng gõ phím truyền vào tai Ếch Phi Tiêu Độc qua máy truyền tin, làm tim anh ta càng thêm bồn chồn, bất an một cách lạ lùng.

Ếch Phi Tiêu Độc cứ đinh ninh rằng đây sẽ là một trận chiến tất thắng vì đã có radar dò tìm tín hiệu. Song, anh ta không hề lường trước được rằng sự cố đột ngột này sẽ xảy ra.

Chim Ruồi ở đầu bên kia cuống cuồng đến mức sứt đầu mẻ trán. Cuối cùng, anh ta bực bội ném bàn phím, hét vào máy truyền tin:

"Trưởng quan Ếch Phi Tiêu Độc! Hãy rút lui càng sớm càng tốt! Hệ thống radar dò tìm đã bị hacker nào đó hack rồi, không thể sử dụng được nữa, tôi chỉ tra được địa chỉ IP của hacker này ở Trung Quốc thôi!"

Một ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu Ếch Phi Tiêu Độc. Anh ta sờ tai, từ từ nghiêng đầu về phía Fred Keith đang bình tĩnh đứng trên con tàu, cuối cùng ánh mắt của anh ta cũng lộ vẻ bàng hoàng.

Bọ ngựa bắt ve sầu, chim sẻ rình sau lưng!

Họ đã mắc bẫy Fred Keith rồi!

Người đàn ông mới nghĩ đến thôi đã thấy đáng sợ này không chỉ là ve sầu dụ họ, mà còn là chim sẻ g**t ch*t họ!

Hóa ra lần này Trung Quốc đã chuẩn bị từ trước.

Từ lính đánh thuê của Hoắc Kiêu cho đến thủ đoạn hack đỉnh cao của Ngô Dạng, tất cả đều nằm trong kế hoạch của Fred Keith!

Fred Nick đã nghe hết toàn bộ quá trình thì còn gì không hiểu nữa? Nhìn kẻ địch vây quanh con tàu bách chiến bách thắng mà mình lấy làm tự hào bấy lâu nay, cõi lòng anh ta lạnh ngắt như rơi vào hồ băng.

Anh ta đã cố gắng hết sức, làm đủ mọi cách rồi mà vẫn bị Fred Keith đánh bại ngay từ lúc mới chạm trán, rơi vào cái bẫy được anh bố trí một cách tinh vi mà chẳng hề khiến lực lượng của anh tổn thất chút nào!

Thảo nào từ đầu đến cuối Fred Keith cứ tỏ ra bình chân như vại.

Song, Fred Nick không hề hay biết rằng kể từ trái lựu đạn ấy, Fred Keith đã tưởng tượng ra trong đầu hơn một ngàn cách g**t ch*t anh ta rồi!

Cả Hồn Ma, Gấu Bắc Cực lẫn Medusa đều có mặt trên tàu, và cả ba cùng nhắm súng trường vào tất cả những người trên tàu.

"Phành phạch!"

Tiếng cánh quạt trực thăng xoay truyền đến, một chiếc trực thăng lơ lửng trên chiến trường nơi đây.

Một ý tưởng chợt dâng lên trong lòng Fred Nick. Với tia hy vọng le lói trong lòng, anh ta tóm lấy đồng phục của Ếch Phi Tiêu Độc:

"Có phải đó là quân cứu viện do Flamingo phái đến không?"

Buồng trực thăng đột nhiên mở cửa, để lộ khuôn mặt Fred Nick chưa thấy bao giờ. Niềm hy vọng trong anh ta cũng bị dập tắt vì sự hiện diện đột ngột của người đó.

Alison thoăn thoắt vác súng bắn tỉa lên, nhắm vào đầu Fred Nick một cách nghiêm túc rồi mới cúi đầu giải thích với Fred Keith:

"Cô Gloria lo lắng cho cô Thẩm nên bảo tôi đến cứu viện."

Giọng nói hờ hững, vẻ mặt thì lạnh tanh, trông cô ấy cứ như đang nói chuyện gì bình thường lắm vậy.

Bốn bề đều là kẻ địch muốn dồn bản thân vào chỗ chết, Ếch Phi Tiêu Độc siết chặt cây súng của mình, mắt đỏ ngầu, cố gắng tìm đường chạy thoát thân trong giây phút ngàn cân treo sợi tóc.

Anh ta biết rằng, trận chiến này họ thua chắc rồi!

"Fred Nick, cậu tự kết liễu mình đi."

Fred Keith nói bằng giọng điệu thong thả, hơi ngẩng đầu, trông như đang bố thí cái chết cho Fred Nick.

Nhìn bầu trời xanh thẳm, anh mệt mỏi nhắm mắt.

Cha à, nhiều năm trôi qua, con đã làm hết những gì nên làm rồi.

Tất cả những gì con làm kế tiếp đều không thẹn với lương tâm của mình.

"Ha ha." Fred Nick đang vịn lan can thình lình bật cười. Trong cái nhìn chòng chọc của tất cả những người xung quanh, anh ta ngẩng mặt lên trời, phá lên cười sặc sụa: "Ha ha ha ha ha ha ha!"

Trông anh ta cứ như hóa điên rồi vậy.

Ngay cả Ếch Phi Tiêu Độc đang đứng cạnh anh ta nghĩ cách chạy trốn cũng sửng sốt trước cảnh tượng bất thình lình ấy.

Fred Nick cười ngặt nghẽo, cười to đến nỗi phải vịn lan can mà ho sù sụ.

Thật lâu sau, Fred Nick không ngẩng đầu mà nhìn nước sông đang từ từ chảy xuôi, nhìn hình ảnh bản thân được phản chiếu trên mặt nước. Anh ta cất lời, nhưng lại tỏ ra bình tĩnh một cách bất thường.

"Fred Keith, anh tưởng anh đã thắng thật à?"

Đang lúc tất cả những người xung quanh chỉ cho rằng Fred Nick đang mạnh miệng lần cuối trước khi chết, chỉ có Fred Keith là nhíu chặt mày, quay phắt qua, giận dữ quát tháo Bach: "Cô Fred đâu?!"

Sự bàng hoàng khủng khiếp bao trùm lên trái tim Bach. Người xưa giờ luôn bình tĩnh, lý trí như anh ấy lúc này cũng luống cuống, hốt hoảng chạy bạt mạng về phía khoang tàu.

Khi nhìn thấy khoang tàu vắng hoe, không một bóng người, cõi lòng Bach như bị đóng băng.

Thôi chết rồi!

Anh ấy chạy như bay lên mũi tàu, nhìn bóng lưng của Fred Keith, Bach chỉ cảm nhận được lửa giận ngập trời cùng với sự lạnh lẽo khiến người ta hãi hùng từ bóng lưng ấy.

Đây mới là Fred Keith, là Satan thực thụ.

Thấy Bach đi mà quay về tay không, cuối cùng Fred Nick cũng chứng kiến được biểu cảm mà mình hằng mong đợi trên mặt Fred Keith.

Anh ta nở nụ cười đắc chí, vỗ tay, rồi hai người xuất hiện trên khoang tàu.

Thẩm Mộ Khanh bị bịt miệng, trói hai tay sau lưng, đang bị một người thiếu niên có vóc dáng khá thấp bé khống chế.

Kẻ này chính là Leo thuộc gia tộc Nicholas đã đặt máy nghe lén vào túi xách của Dolores.

Giờ phút này, khuôn mặt thiếu niên lạnh như tiền, anh ta giữ chặt Thẩm Mộ Khanh đang cố gắng giãy ra, chậm rãi lại gần Fred Nick.

"Chị dâu! Chị dâu yêu dấu của tôi, tôi yêu quý chị thật mà!" Fred Nick ngoảnh đầu lại, thể hiện sự phấn khích của mình với Thẩm Mộ Khanh như một kẻ tâm thần.

"May mà chị dâu đến, không là tôi đã không có cơ hội nói chuyện đàng hoàng với anh trai tôi rồi!"
 
Chiếm Hữu Tuyệt Đối - Dã Mã Vô Cương
Chương 166: Bất từ thanh sơn, tương tùy dữ cộng* (Hoàn chính văn)



*Không bao giờ biệt ly, nguyện bên nhau đến già.

"Ông anh của tôi! Anh còn gì muốn nói nữa không?" Fred Nick cực kỳ hài lòng trước sự bàng hoàng và giận dữ mà Thẩm Mộ Khanh bộc lộ ra lúc này.

Tuy nhiên, chỉ có từng ấy cảm xúc ít ỏi thì chưa bao giờ thỏa mãn được anh ta. Ước mơ duy nhất trong cuộc đời anh ta là một ngày nào đó sẽ thấy được biểu cảm này trên mặt Fred Keith.

Ếch Phi Tiêu Độc không đoán nổi cuộc chiến này sẽ đi về đâu, tình trạng radar dò tìm lẫn mạng lưới điều tra của tổ chức lính đánh thuê Flamingo đều bị kẻ khác thao túng làm anh ta vô cùng bất an.

Thấy Fred Nick đã khống chế được Thẩm Mộ Khanh, Ếch Phi Tiêu Độc nhanh chóng lên tiếng để chuồn khỏi đây trước: "Cậu Nick, nếu đã như vậy thì tôi mạn phép đi trước. Chuyện tiếp theo ngài hãy tự quyết định nhé."

Nhìn tình hình bây giờ, đương nhiên Ếch Phi Tiêu Độc biết Fred Keith sẽ không nổ súng nên xoay người, chuẩn bị bỏ về trước.

Tuy nhiên, Ếch Phi Tiêu Độc chỉ mới đi được một bước thì một viên đạn thình lình vụt qua tai anh ta, bắn thủng ván tàu bên bàn chân anh ta.

Ếch Phi Tiêu Độc khựng lại, chậm rãi quay đầu, nhìn về nơi viên đạn được b*n r*.

Người vừa bắn Ếch Phi Tiêu Độc chính là Alison.

Thấy anh ta ngoảnh đầu nhìn mình, Alison đang vác súng bắn tỉa tiếp tục nhắm họng súng về phía anh ta, nét mặt của cô ấy vẫn điềm nhiên như thể chưa hề có chuyện gì xảy ra.

"Trưởng quan Ếch Phi Tiêu Độc, xem ra chúng ta phải tiếp tục cùng đứng trên con tàu này rồi." Fred Nick bật cười. Có con tin trong tay, anh ta ngang nhiên tỏ thái độ với lũ lính đánh thuê Flamingo chuyên nuốt lời này.

Thấy Ếch Phi Tiêu Độc sa sầm nét mặt, Fred Nick không rỗi hơi đâu mà so đo với anh ta.

"Thả chúng tôi đi!" Giờ phút này, Fred Nick không còn nổi điên nữa mà đi vào chủ đề chính, đàm phán với Fred Keith.

Nắm trong tay mạng sống của Thẩm Mộ Khanh, anh ta cực kỳ táo tợn, điều kiện mà anh ta đưa ra để đàm phán với Fred Keith cũng càng lúc càng quá đáng:

"Chuẩn bị tiền mặt và máy bay đi! Khi nào tôi đi rồi, anh sẽ được gặp lại chị dâu yêu quý của tôi thôi!"

Fred Keith không nhìn Thẩm Mộ Khanh. Gương mặt khôi ngô không gì sánh bằng ấy tưởng chừng đang ấp ủ sóng thần khủng khiếp. Cặp mắt màu xanh ngọc hơi cụp xuống, hàng mi đã che đậy vẻ mặt của anh làm người ta không thể thấy rõ lúc này tâm trạng anh đang thế nào.

"Fred Keith!" Thấy Fred Keith chẳng ơi hỡi gì, Fred Nick xoay người qua, chĩa súng vào Thẩm Mộ Khanh: "Chẳng lẽ anh muốn thấy người phụ nữ của anh chết thật à?"

"Tôi đổi ý rồi." Người đàn ông đang cụp mắt thình lình thốt một câu chẳng ăn nhập gì với nội dung của cuộc đàm phán: "Cậu không cần tự kết liễu đâu, chính tay tôi sẽ lấy đầu cậu."

Thấy anh còn dám nói câu này, Fred Nick giận quá hóa cười: "Được lắm! Vậy thì hôm nay, tôi sẽ giết cô ta ngay tại đây!"

Fred Nick không còn gì để mất, biết chắc hôm nay mình khó lòng thoát nạn.

Vào giây phút cuối cùng trước khi chết, anh ta chỉ muốn chứng kiến sự đau khổ trên cái bản mặt mà anh ta căm hận đến tột cùng của Fred Keith mà thôi.

"Cạch!"

Fred Nick bóp cò. Đôi mắt Thẩm Mộ Khanh ngân ngấn lệ, cô nhắm nghiền mắt, hơi cúi người, vô thức muốn bảo vệ bụng mình.

Song, tiếng súng trong tưởng tượng lại không vang lên, thay vào đó là âm thanh bị đánh ngã và tiếng nắm đấm nện vào da thịt.

Lúc cô mở mắt ra lại, Rắn Đuôi Chuông đứng trên khoang tàu từ lúc nào không hay, đánh thốc làm Ếch Phi Tiêu Độc vốn đang đứng bình thường ngã nhào xuống đất, đồng thời cô ấy nện từng cú đấm lên mặt anh ta.

Trong khi đó, Fred Nick ở bên cạnh lại trợn mắt nhìn khẩu súng lục mà mình đã bóp cò một cách bàng hoàng.

Anh ta không tin những gì đang diễn ra trước mắt mình, bóp cò thêm mấy lần nữa nhưng khẩu súng vẫn chẳng có phản ứng gì cả!

Tay Thẩm Mộ Khanh được buông lỏng, miệng bị bịt kín cũng được trả lại tự do. Một lượng không khí lạnh dồi dào ùa vào miệng cô.

Đột nhiên, một khẩu súng lục lạnh lẽo bị ném đến bên chân Thẩm Mộ Khanh.

"Súng lục CZ63 của Tiệp Khắc, đánh bại anh ta đi!"

Giờ phút này, cuối cùng thiếu niên tuấn tú trong khoang tàu cũng mỉm cười một cách thư thái.

Đây là món nợ ân tình mà anh ta muốn trả lại cho Dolores và gia tộc Fred.

Không còn lòng dạ nào để suy nghĩ nữa, Thẩm Mộ Khanh run rẩy nhặt súng lên, cầm súng, chậm rãi nhắm vào khuôn mặt thảng thốt và giận dữ đan xen ở phía đối diện.

Lúc này đây, đằng sau Fred Nick, người đàn ông trên con tàu bên kia cũng đang nhìn cô một cách chăm chú.

Thần kinh căng như dây đàn vì căng thẳng tột độ, Thẩm Mộ Khanh rơi nước mắt, nhưng cơ thể cô như được hơi thở và hơi ấm của người đàn ông bao phủ.

"Vững tay, nhắm mục tiêu."

"Xác định vị trí rồi thì đừng do dự, tin vào bản thân, bóp cò."

...

Hóa ra việc Fred Keith dạy cô bắn súng ở sân bắn cũng không phải tình cờ.

Dường như anh đã đoán được từ trước rằng ngày này sẽ đến.

Dạy cô bắn súng là sách lược bị anh chôn dưới tận đáy kế hoạch của mình. Là kế sách dở nhất trong tất cả mưu kế anh từng đề ra! Một kế sách thậm tệ!

Lúc dạy cô, Fred Keith đã thầm cầu nguyện với tất cả tấm lòng chân thành rằng Thẩm Mộ Khanh sẽ không bao giờ phải cầm súng. Ngờ đâu, rốt cuộc ngày này vẫn đến.

"Đoàng!"

Tiếng súng chát chúa vang lên, cơ thể Thẩm Mộ Khanh bị ngã ra sau theo lực giật lùi của súng, thế nhưng viên đạn đã được b*n r* thật.

Máu tươi văng tung tóe khắp nơi, kèm theo đó là âm thanh xác chết rơi xuống ván tàu.

Người đỡ sau lưng Thẩm Mộ Khanh không còn là chàng trai tên Leo đó nữa mà là một vòng tay hết sức dịu dàng.

Mắt cô đã được người khác che lại. Dolores để Thẩm Mộ Khanh dựa vào người mình, nhẹ nhàng bảo:

"Khanh, đừng sợ. Tất cả đã kết thúc rồi."

Giờ phút này, Rắn Đuôi Chuông ở gần đó cũng đâm cây mã tấu mà mình đang cầm trên tay vào chính giữa hai đầu lông mày của Ếch Phi Tiêu Độc.

Hôm nay, cuối cùng kẻ thù không đội trời chung của ấy bấy lâu nay cũng chết trong tay cô ấy rồi!

Rắn Đuôi Chuông xoay người, leo xuống khỏi người Ếch Phi Tiêu Độc, nằm vật ra ván tàu vì kiệt sức.

Ngắm nhìn mây trời lồng lộng, lắng nghe tiếng lính đánh thuê Flamingo và người của Fred Nick bị bắt truyền đến từ nhiều hướng, Rắn Đuôi Chuông phì cười trong nhẹ nhõm.

Thẩm Mộ Khanh chưa thể lấy lại tinh thần, vẫn còn đắm chìm trong giọng nói của Dolores, đến nỗi chẳng hề hay biết mình được Fred Keith ôm vào lòng, súng được lấy khỏi tay từ lúc nào.

Mãi cho đến khi vầng trán cảm nhận được nụ hôn nóng bỏng của người đàn ông thì Thẩm Mộ Khanh mới hoàn hồn.

Cô ngước lên, nhìn người đàn ông đang hôn mình.

Fred Keith không dám nhìn thẳng vào đôi mắt trong veo vô ngần của cô, chỉ biết run rẩy ôm cô chặt hơn, hôn lên tóc cô.

"Xin lỗi, Khanh Khanh, xin lỗi em, xin lỗi em..."

Nhìn người đàn ông xin lỗi rối rít hết lần này đến lần khác để được mình tha thứ như một đứa trẻ, Thẩm Mộ Khanh run rẩy giơ tay lên, ôm lấy tấm lưng của người đàn ông rồi nhẹ nhàng vỗ về.

"Em rất vui vì anh đã dạy em bắn súng."

Câu vừa dứt, một giọt lệ nóng hổi ứa khỏi khóe mi cô, làm ướt lồng ngực của Fred Keith.

May mà anh đã dạy cô bắn súng. Kế sách dở tệ nhất trong kế hoạch này đã giúp cô bảo vệ người mình yêu và con của mình.

...

Trống chiều chuông sớm, tiếng niệm kinh của nhà sư vang vọng khắp chốn thánh địa thiêng liêng, nguy nga nhà Phật ở Vân Nam.

Hương Phật lượn lờ, khói nhang trắng đục tan dần trong không khí.

Tiếng niệm kinh giúp trái tim những người đến đây cầu nguyện trở nên yên bình.

Mọi nỗi âu lo, hoảng loạn do bị cõi trần phàm tục vấy bẩn bỗng trở nên yên ả một cách kỳ diệu, chỉ để lại sự thành kính dành cho Đức Phật.

Một người phụ nữ mặc đầm trắng đang quỳ trước một bức tượng Phật trong đó.

Người phụ nữ ấy có bóng lưng mảnh mai, thon thả, vóc dáng nhu mì và xinh đẹp.

Chỉ cần nhìn bóng lưng ấy thôi là đã biết chủ nhân của nó có dung nhan tuyệt trần cỡ nào.

Thẩm Mộ Khanh thẳng lưng, chắp tay trước ngực, nhắm mắt, cầu nguyện Phật Tổ một cách thành kính.

Cho đến khi bộc bạch hết những suy nghĩ trong lòng mình, cô mới chậm rãi mở mắt.

Đôi mắt hạnh của cô trong veo, ngời sáng. Cô mấp máy bờ môi đỏ mọng:

"Bất từ thanh sơn, tương tùy dữ cộng."

Thẩm Mộ Khanh vừa dứt lời thì có tiếng bước chân truyền đến từ đằng sau.

Cô ngoảnh đầu lại, nhìn thấy một vị khách nước ngoài tóc vàng, mắt xanh chẳng ăn nhập gì với đất Phật linh thiêng này đột ngột xuất hiện tại đây.

Cô đặt tay lên bàn tay mà người đàn ông vừa chìa tới, đứng lên theo lực nâng nhẹ nhàng của anh.

"Em cầu nguyện gì vậy?"

Fred Keith chỉ nghe thấy câu thơ mà Thẩm Mộ Khanh thốt ra cuối cùng, nhưng lại không hiểu ý nghĩa của nó lắm.

Người phụ nữ được anh đỡ lên nở nụ cười tươi như hoa, đôi mắt hạnh của cô chứa chan sự ấm áp: "Không cho anh biết đâu! Nói ra thì không linh nghiệm mất!"

Thấy cô cười vui vẻ, Fred Keith mới vừa đi ra khỏi chùa cũng nhoẻn môi cười. Cuối cùng anh vẫn không kiềm được mà đặt một nụ hôn lên gò má cô.

Không cần đoán anh cũng biết rằng, toàn bộ những gì Thẩm Mộ Khanh cầu nguyện đều có liên quan đến mình.
 
Chiếm Hữu Tuyệt Đối - Dã Mã Vô Cương
Chương 167: [Ngoại truyện] Sẽ không ứng nghiệm lên em



Sau khi từ Vân Nam trở về Thục Thành, Fred Keith nhanh chóng đến đại sứ quán nước Đức tại Trung Quốc trong âm thầm để làm thủ tục, lén lút đăng ký kết hôn với Thẩm Mộ Khanh.

Fred Keith vốn là một người không quá chú trọng về ý nghĩa của mấy hình thức như thế này, dù vậy nhưng anh vẫn không muốn bắt một người phụ nữ Trung Quốc truyền thống như Thẩm Mộ Khanh thiếu sót nghi thức quan trọng nhất trong đời.

Lúc chụp ảnh giấy kết hôn là thời điểm anh cười hạnh phúc nhất từ khi được sinh ra đến nay.

Hai người ngồi kề sát bên nhau, người phụ nữ mặc áo sơ mi màu trắng, vén tóc ra sau gáy, đôi mắt hạnh cong lên vì cười, rực rỡ đến mức tưởng chừng chứa đựng cả một bầu trời sao lấp lánh.

Người đàn ông cũng mặc áo sơ mi trắng tinh, mái tóc vàng được chải chuốt, vuốt keo kỹ càng. Cặp mắt màu xanh nhạt chứa chan niềm hạnh phúc, ánh mắt vốn sắc bén xưa giờ cũng trở nên dịu dàng hơn hẳn, bờ môi anh cũng nhoẻn lên vì thời khắc trọng đại này.

Trên đời còn điều gì đáng để khoe khoang hơn là người mình yêu nhất ở bên cạnh mình chứ?

Nhân lúc Thẩm Mộ Khanh chưa lộ bụng, ngay buổi tối nhận giấy chứng nhận kết hôn, hai người lập tức quyết định sẽ kết hôn tại Trung Quốc, đám cưới sẽ được tổ chức tại biệt thự nhà họ Thẩm.

Sau khi ép cả gia đình Thẩm Hưng Nghiệp ký tên, in dấu vân tay, toàn bộ tài sản của họ đã được sang tên cho Thẩm Mộ Khanh, bao gồm ngôi nhà chứa đầy kỷ niệm đáng nhớ này.

Fred Keith là người đứng ra lo liệu toàn bộ các khâu trong hôn lễ. Người đàn ông nổi tiếng là kỹ tính này không cho phép Thẩm Mộ Khanh động tay vào bất cứ khâu nào, từ váy cưới cho đến khâu bố trí sân đều do chính tay anh chuẩn bị.

Trước việc đó, Thẩm Mộ Khanh không phản đối gì cả, cô chỉ muốn ý kiến một điều thôi:

Đừng cho Gladster đến giúp!

Sau khi lập danh sách khách mời, Fred Keith nhanh chóng lên lầu, ôm Thẩm Mộ Khanh vẫn còn thức vào lồng ngực của mình.

Đợi Thẩm Mộ Khanh tìm vị trí thoải mái, anh nhanh nhẹn lấy cuốn [Thám tử Sherlock Holmes] trên đầu giường sang rồi đọc tiếp.

Thấy Fred Keith cố chấp đến vậy, Thẩm Mộ Khanh cũng không nói gì thêm nữa, chỉ tận hưởng giọng Anh chuẩn của người đàn ông.

"Keith, anh thích con trai hay con gái?"

Vào buổi tối ngày hôm nay, Thẩm Mộ Khanh đã hỏi câu hỏi luôn có ở tất cả phụ nữ mang thai.

Cô mở mắt, ngẩng đầu nhìn chằm Fred Keith.

Nghe vậy, người đàn ông đang đọc sách sửng sốt. Không ngờ anh không nói "con trai hay con gái anh đều thích" như những người đàn ông khác mà suy ngẫm thật.

Thật lâu sau, Fred Keith mới trả sách về đầu giường rồi ôm lấy Thẩm Mộ Khanh - người đang ngóng trông câu hỏi của mình, thật chặt. Anh cụp mắt, khẽ khàng đáp lại: "Con gái.

"Tại sao? Nếu em sinh con trai thì anh sẽ không thích nó ư?" Thẩm Mộ Khanh trề môi, cô hơi giận dỗi nên vỗ ngực anh một cái.

Fred Keith nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô, đặt bên môi hôn một cái, đôi mắt màu xanh nhạt của anh toát lên sự nghiêm túc rõ mồn một:

"Em còn nhớ câu chuyện liên quan đến gia tộc Fred mà anh từng kể với em không?"

Đột nhiên được anh nhắc về chuyện này, ánh mắt của Thẩm Mộ Khanh thoắt cái trở nên nghiêm túc. Cô nhớ lại ngay những lời Fred Keith từng nói với mình trước ngọn núi lớn ở đằng sau tòa lâu đài.

"Gia tộc Fred bị nguyền rủa, toàn bộ con cháu đời sau của gia tộc đều là con trai, chưa từng có một bé gái nào chào đời."

Và những người con trai ấy đã cạnh tranh khốc liệt để có thể giành được quyền thừa kế.

Anh xoa đầu cô bằng bàn tay ấm áp của mình, sau đó đắp chăn lên vai cô, bộc bạch: "Có lẽ chúng ta sẽ sinh nhiều, nhưng anh mong đứa con đầu tiên của chúng ta sẽ là con gái."

Dưới ánh đèn nửa mờ nửa tỏ, bốn bề đều thinh lặng, giọng nói của người đàn ông dường như vang vọng trong cõi vĩnh hằng.

"Anh mong rằng lời nguyền đáng sợ của gia tộc Fred sẽ không ứng nghiệm lên em."

Đôi mắt Thẩm Mộ Khanh ngân ngấn lệ. Sự giận dỗi xen lẫn bất đắc dĩ trong cô thoáng chốc tan thành mây khói vì lời giải thích của anh.

Đôi mắt Thẩm Mộ Khanh ngân ngấn lệ. Sự giận dỗi xen lẫn bất đắc dĩ trong cô thoáng chốc tan thành mây khói vì lời giải thích của anh.

Cô dụi đầu vào lồng ngực của Fred Keith, hôn lên ngực anh qua áo ngủ mỏng tang, sau đó bình yên nhắm mắt lại.

Thấy Thẩm Mộ Khanh đã buồn ngủ, Fred Keith không gặng hỏi tại sao cô không trả lời mà tắt đèn ngủ dịu nhẹ, ôm cô vào lòng.

Vào khoảnh khắc anh nhắm mắt, người phụ nữ trong lòng bất chợt lên tiếng.

"Chúng ta nhất định sẽ có một cô con gái."

Giọng điệu kiên định của cô làm Fred Keith khẽ nhoẻn môi cười.

"Được."
 
Chiếm Hữu Tuyệt Đối - Dã Mã Vô Cương
Chương 168: [Ngoại truyện] Hương vị của mùa xuân



Vào ngày buổi lễ kết hôn chính thức diễn ra, biệt thự của nhà họ Thẩm nô nức chuẩn bị từ rất sớm.

Hoa hồng đỏ nở rộ khắp cả vườn hoa, những chiếc ghế đơn màu trắng với kiểu dáng mang đậm phong cách châu Âu được sắp xếp ngay ngắn trên thảm cỏ. Những chiếc bàn kế bên dành cho khách mời cũng được bày biện bình hoa hồng đỏ thắm.

Một tấm thảm dài màu trắng trải dài từ cánh cửa hoa hồng đỏ ở lối vào đến tuốt nơi cô dâu và chú rể trao nhau ở phía cuối.

Tháp rượu vang, bàn bánh ngọt, cả biển hoa hồng đỏ rực trông chẳng khác ngọn lửa muốn đốt cả trời thu nữa.

Tất cả đều mang đậm sự náo nhiệt, tưng bừng.

Khách được mời đến không nhiều, toàn bộ đều là người quen của cô dâu và chú rể.

Thẩm Mộ Khanh ngồi trong phòng trang điểm, trái tim bỗng dưng đập bình bịch như trống bỏi.

Mặc dù nên duyên vợ chồng với Fred Keith đã được một thời gian dài như khi chính thức đối mặt với khoảnh khắc này, cô vẫn không sao kiềm chế được sự thấp thỏm trong lòng mình. Cùng lúc đó, cảm giác không thật lớn lao cũng bao trùm lấy cô.

"Da của cô Fred đẹp quá, tôi chỉ dùng một lượng nhỏ kem nền thôi ấy!"

Thấy Thẩm Mộ Khanh ngẩn ngơ ngắm nhìn bản thân trong gương, thợ trang điểm biết ngay cô đang căng thẳng nên không kiềm được mà trò chuyện để cô đỡ lo lắng hơn.

Việc thành công thu hút sự chú ý của Thẩm Mộ Khanh làm thợ trang điểm cười còn tươi hơn nữa: "Hôm nay, cô Fred sẽ là cô dâu đẹp nhất!"

Người trong gương có bờ môi đỏ thắm, hàm răng trắng tinh, đường nét gương mặt sắc sảo và thanh lịch. Tóc cô được bối sau gáy, chỉ điểm xuyết bằng một vài trang sức kim cương cho thêm phần nổi bật.

Khổ nỗi, khổ nỗi hôm nay Thẩm Mộ Khanh lộng lẫy đến mức khiến người ta không sao dời mắt được.

Thẩm Mộ Khanh chậm rãi cười: "Cảm ơn cô."

Cô thay váy cưới xong, ra ngoài thì phát hiện phòng trang điểm bỗng dưng đông đúc hơn hẳn.

Thấy Thẩm Mộ Khanh xuất hiện trước mặt mình, Du Tinh Tử và Triệu Tế Tế ngây ra như phỗng. Hai người họ ngắm nghía cô từ trên xuống dưới, sau đó hét chói tai.

"Á á á! Đẹp quá trời quá đất, có để ai sống không vậy hả?"

Nhìn Du Tinh Tử than vãn, Thẩm Mộ Khanh vốn đang căng thẳng bỗng dưng thả lỏng lại, giơ tay che miệng cười khẽ.

Triệu Tuế Tuế giơ tay lên để nhấn trán Du Tinh Tử, không buồn đếm xỉa gì tới cô ấy nữa mà đi thẳng về phía Thẩm Mộ Khanh, nhẹ nhàng nhấc váy cô lên: "Đi tới trước gương xem đi, đẹp lắm!"

Váy cưới này cũng được chính tay Fred Keith hoàn thiện, từ công đoạn phác thảo ý tưởng cho đến thành phẩm cuối cùng đều nằm trong sự kiểm soát nghiêm ngặt của anh.

Ngay từ lần đầu tiên thấy nó, Thẩm Mộ Khanh đã bị hớp hồn bởi sự lộng lẫy, đẹp đẽ của nó. Cô rất thích chiếc váy cưới này.

Có điều từ trước đến giờ, cô chưa có cơ hội ướm thử chiếc váy cưới này lên người để xem nó sẽ đem lại hiệu quả thế nào. Trái tim Thẩm Mộ Khanh đập thình thịch liên hồi như trống bỏi. Tuy nhiên, cùng lúc đó, sự mong chờ cũng dâng lên trong lòng cô.

Đứng trước gương, cô cụp mắt, để Triệu Tuế Tuế trải thẳng tà váy cho mình.

Sau khi ngắm nhìn chiếc váy xòe ra như dải ngân hà lấp lánh, Thẩm Mộ Khanh mới ngước lên soi gương để đánh giá một cách tổng thể người con gái mang nét đẹp chim sa cá lặn không thể thốt thành lời trong gương.

Kể từ lúc mang thai, Thẩm Mộ Khanh đã không còn sự nũng nịu, yêu kiều của thiếu nữ nữa mà vẻ ngây thơ của cô trông trưởng thành hơn rất nhiều.

Chiếc váy của cô được thiết kế theo phong cách đặc trưng của cung đình Lebanon, kim cương, đá quý và ngọc trai tự nhiên được đính lên toàn bộ váy cưới, chớp lóe những tia sáng rực rỡ đầy sang trọng.

Cô đang đội trên đầu một chiếc vương miện tròn, chính giữa khảm một viên kim cương to oạch. Lưng của chiếc vương miện này được nối với dải lụa trắng thật dài ở sau gáy.

Trước ngực là cổ áo hình vuông, để lộ cần cổ thon dài, trắng nõn cùng với xương quai xanh xinh xắn.

Giờ phút này, Thẩm Mộ Khanh nhìn chẳng khác gì nàng công chúa bước ra từ hoàng tộc châu Âu thời Trung Cổ.

Fred Keith đã từng nói rằng.

Cô là nàng công chúa độc nhất vô nhị của anh.

Không có những tập tục chặn cửa, cướp dâu, vừa đến giờ đám cưới chính thức bắt đầu là Thẩm Mộ Khanh theo Du Tinh Tử và Triệu Tuế Tuế ra khỏi phòng trang điểm.

Những vị khách được mời đến tham dự buổi lễ kết hôn đã đến đông đủ. Lúc Thẩm Mộ Khanh vừa bước chân vào khu vườn phía sau biệt thự nhà họ Thẩm, cô thấy ngay Fred Keith đang đứng dưới cửa hoa hồng.

Giờ phút này, anh không còn mặc bộ Âu phục đen tuyền mà mình thường mặc nữa mà đổi sang bộ vest cưới màu trắng, điều mà Thẩm Mộ Khanh hoàn toàn không nghĩ đến.

Bởi lẽ Fred Keith có dáng người cao ráo, đĩnh đạc nên dù mặc gì cũng đẹp cả. Đương nhiên mái tóc vàng óng của anh đã được chải chuốt kỹ lưỡng, để lộ vầng trán sáng bóng vả cặp mắt màu xanh nhạt.

Dường như hai người tâm linh tương thông với nhau, Thẩm Mộ Khanh vừa nhìn anh là người đàn ông ngẩng đầu, dõi về phía chủ nhân của ánh mắt đang nhìn mình.

Hai người chạm mắt nhau. Lúc này đây, dường như cả biển hoa hồng đều nở rộ sắc đỏ tươi thắm của mình khắp nơi. Hương thơm nồng nàn ấy bao trùm lên biển hoa hồng trong sân, cuốn lấy Thẩm Mộ Khanh hệt sóng cồn.

Trái tim Thẩm Mộ Khanh vang vọng những rung động, bồi hồi khó tả.

Giữa tiết trời mát mẻ của mùa thu, cô cảm nhận được hương vị của mùa xuân.

Hương vị của mùa xuân chỉ thuộc về cô.
 
Chiếm Hữu Tuyệt Đối - Dã Mã Vô Cương
Chương 169: [Ngoại truyện] Anh thuộc về em



Hai người đối mặt với nhau, chẳng ai thốt câu nào. Thật ra Fred Keith trông chờ được gặp cô lắm rồi.

Trước đó anh đã đoán được rằng cô sẽ rất đẹp khi mặc váy cưới, nhưng không ngờ cô lại lộng lẫy đến vậy.

Tất thảy những viên kim cương lấp lánh kia lại không chói mắt bằng cô, khuôn mặt nhỏ nhắn được đánh má hồng càng khiến cô trông kiều diễm hơn cả vườn hoa hồng này nữa.

Anh khẽ cất bước. Giờ phút này, Fred Keith - người nắm quyền gia tộc Fred luôn nổi tiếng là bình tĩnh, có sức nhẫn nại cao - lại chẳng khác gì một thằng nhóc bộp chộp tuổi dậy thì, bước càng lúc càng nhanh. Các khách mời không kìm được mà che miệng cười trộm vì hình ảnh chưa từng thấy trước mắt.

Thẩm Mộ Khanh đỏ mặt vì thẹn thùng. Lúc cô cúi đầu đã để lộ chiếc cổ thiên nga vừa mảnh mai vừa xinh đẹp.

Lúc này đây, Triệu Tuế Tuế và Du Tinh vốn ở đằng sau đã rời đi và ra sân ngồi ghế từ lúc nào không hay.

Người phía sau biến thành phù dâu Dolores và phù rể Bach.

Người đàn ông nhanh nhẹn đi đến trước mặt cô. Anh cố gắng kìm nén tình yêu to lớn tựa sóng vỗ dạt dào đang dâng trào trong mình, chìa tay về phía cô.

Thẩm Mộ Khanh nhìn lòng bàn tay của Fred Keith. Anh đã tháo găng tay màu trắng, để lộ đôi bàn tay hết sức chân thành, trao hết tất cả những gì mà mình có cho cô, giống như con người anh vậy.

Tim Thẩm Mộ Khanh khẽ hẫng một nhịp, lúc ngước lên, cô đắm chìm trong đôi mắt màu xanh ngọc bích của anh ngay.

Thuở xưa đôi mắt này còn nhìn cô một cách hờ hững, về sau nó đã toát lên sự phấn khích, để rồi biến thành sự yêu thương của bây giờ. Bất cứ cung bậc cảm xúc nào từng hiện hữu trong cặp mắt ấy của anh đều được cô khắc sâu trong lòng.

"Khanh Khanh."

Thấy hai người nhìn nhau đắm đuối, Dolores khẽ nhắc nhở.

Thẩm Mộ Khanh nhìn sang chỗ khác, giơ tay lên, run rẩy đặt bàn tay nhỏ bé của mình vào lòng bàn tay anh.

Fred Keith nhẹ nhàng kéo cô lại gần mình. Hai người sóng vai nhau, đi về phía nơi được gọi là chốn hạnh phúc nối với cửa hoa hồng.

Bước này nối liền bước kia. Mỗi một bước chân của cả hai đều hết sức kiên định.

Những hạt gạo được rắc tới một cách êm ái, rơi trúng người Thẩm Mộ Khanh, cuối cùng rơi trên thảm, phát ra những tiếng động nhỏ bé.

Đôi mắt hạnh của Thẩm Mộ Khanh nheo lại như trăng khuyết, bờ môi đỏ mọng nở nụ cười. Cô chìa bàn tay còn lại ra để cảm nhận những hạt gạo do các vị khách mời rắc, niềm hạnh phúc trong lòng tràn trề đến nỗi không gì có thể đong đếm được.

Nhận những sự chúc mừng này trong thỏa mãn, chặn đường này ngắn ngủi là thế, ấy vậy mà Thẩm Mộ Khanh ngỡ như trải qua tận nửa thế kỷ vậy. Song, vừa nghĩ đến việc người đàn ông đang đứng cạnh mình là Fred Keith thì cô không còn thấy lâu nữa.

Hóa ra Thượng Đế vẫn rủ lòng thương xót, vẫn quan tâm đến cô.

Giúp cô có cuộc gặp gỡ tình cờ với tình yêu đích thực vào khi ba mẹ qua đời, lạc lõng bôn ba ở nơi đất khách quê người, để rồi cả hai đến với nhau, bầu bạn nhau đến răng long đầu bạc.

Hai người đứng trước bức tường hoa hồng ở cuối con đường. Dưới sự dẫn dắt và tuyên bố lời thề của cha xứ, Thẩm Mộ Khanh lại đeo chiếc nhẫn kim cương màu đỏ ấy, có điều chiếc nhẫn lần này có một điểm khác biệt.

Viên kim cương đỏ Moussaieff này bị thiếu một phần ở một góc nhưng không ảnh hưởng đến vẻ đẹp tổng thể, sự không trọn vẹn ấy vẫn tạo ra nét đẹp riêng biệt của nó.

Cho đến khi Dolores mở chiếc hộp mà cô ấy đang cầm trong tay ra, đưa cho Thẩm Mộ Khanh thì cô mới hiểu tại sao chiếc nhẫn này lại có sự thay đổi.

Chiếc hộp vải nhung trên tay cô đựng một chiếc nhẫn kim cương đỏ có cùng chất liệu với Moussaieff. Mãi cho đến lúc nhìn thấy hình dáng của viên kim cương kia, Thẩm Mộ Khanh mới biết viên kim cương đỏ này chính là phần bị thiếu của Moussaieff.

Đôi mắt cô ầng ậng nước, niềm vui sướng và dịu dàng đã hóa thành cảm động.

Cẩn thận lấy chiếc nhẫn kim cương này ra khỏi hộp, cô nhìn theo bàn tay đang chìa về phía mình, hướng lên đằng trước.

Đôi mắt bị màn sương che phủ của cô làm cô của lúc này trông vừa mong manh vừa tội nghiệp.

Cô kìm lòng không đặng nhoẻn môi cười trong hạnh phúc. Nếu bây giờ không có khách mời thì Thẩm Mộ Khanh đã sà ngay vào lòng anh, hôn từng vị trí trên gương mặt anh, sau đó tựa đầu vào lồng ngực của anh, thổ lộ tình yêu mà mình dành cho anh kể từ khi gặp anh rồi.

Vẻ bất đắc dĩ xen lẫn trìu mến hiện ra trên khuôn mặt Fred Keith, nhẹ nhàng v**t v* hàng mi cô bằng ngón tay thon dài.

"Khanh Khanh, đeo nhẫn cho anh đi, mau lên nào."

Nghe anh thúc giục mình, Thẩm Mộ Khanh nào dám lần lữa thêm nữa? Cô lập tức cầm lấy bàn tay của anh, chậm rãi đeo chiếc nhẫn này lên ngón áp út của anh.

Khi được Fred Keith hôn bằng bờ môi nóng bỏng, cô nghe thấy anh nhẹ nhàng thốt một câu bên tai mình.

"Khanh Khanh, anh là của em."

Anh, Fred Keith, chỉ thuộc về một mình Thẩm Mộ Khanh mà thôi.
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back