Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên Chúa Diễn Trò Xuyên Thành Nữ Phụ Cực Phẩm

Thập Niên Chúa Diễn Trò Xuyên Thành Nữ Phụ Cực Phẩm
Chương 440: Chương 440



Lượt xem: 169

Nghe thấy Tô Thắng Lợi bảo như vậy, bác sĩ cười xua tay nói: “Không cần, không cần, cũng không phải tiêm, không uống thuốc gì. Huống chi các anh là đồng chí Tô giới thiệu lại đây, tôi thu tiền làm gì?”

“Không được, bác sĩ ơi, Trà Trà giới thiệu chúng tôi tới tìm anh nhưng mà việc nào ra việc đó, tiền khám bệnh cũng không thể gộp vào như thế được.” Tô Thắng Dân lập tức nói.

Con gái ông giới thiệu nhưng bọn họ cũng không thể chiếm lợi của bệnh viện được, cần làm cái gì thì làm cái đó. Lỡ như họ không trả tiền, về sau làm mất mặt Tô Trà thì sao?

Các vị lãnh đạo đã nói, đừng lấy cây kim, cọng chỉ của dân cơ mà.

Ông nên làm theo lời lãnh đạo, không thể lợi dụng trắng trợn như thế.

Ở trong mắt Tô Thắng Dân thì lời lãnh đạo nói chắc chắn là đúng.

Sau một lúc đùn đẩy, cuối cùng Tô Thắng Dân vẫn gửi tiền khám bệnh cho bác sĩ.

Sau khi Tô Thắng Dân và cả nhà chú ba đi về, bác sĩ còn cảm thấy bất đắc dĩ.

Bác sĩ chưa bao giờ gặp phải người cố chấp như vậy, nhưng nếu nhìn ở mặt khác thì người nhà đồng chí Tô rất chính trực.

Mấy người nhà họ Tô ra bệnh viện, nếu Tô Bối không có việc gì thì Tô Thắng Lợi và Lưu Mĩ Lan cũng yên tâm hẳn. Sau đó cả nhà chú ba nghe thấy Tô Thắng Dân muốn dẫn bọn họ đi chơi thì mọi người đều phấn khởi.

Bọn họ cũng là lần đầu đến Bắc Kinh mà.

Sau đó, Tô Thắng Dân không chỉ dẫn cả nhà Tô Thắng Lợi đi chơi, còn trả tiền nhờ người ta chụp ảnh, bảo là về sau rửa ảnh ra cho bọn họ mang về.

Tô Thắng Lợi, Lưu Mĩ Lan và Tô Bối giống y nhau, lúc chụp ảnh đều nhe miệng cười đến xán lạn.

Tô Thắng Dân vốn định giữa trưa sẽ trở về ăn cơm, nhưng còn đang chơi vui nên gọi điện thoại về nhà báo là bọn họ ăn ở bên ngoài.

Nếu Tô Thắng Dân đã dẫn người đến quán ăn thì Vương Tú Mi cũng lười động tay, dứt khoát đưa theo Tô Trà và Tô Bảo cùng đi ăn quán.

Hiếm khi được đến quán ăn, Tô Bảo gọi món ăn rất nhanh gọn, món nào mới thì gọi.

Trong đó có một ăn có cái tên rất thơ mộng, nhưng đến lúc đồ ăn lên bàn thì chớp mắt cái, trên mặt Tô Bảo hiện lên vẻ hoang mang.

Món đó là cải trắng luộc.

Tô Trà ở bên cạnh nhìn Tô Bảo trợn tròn mắt, nháy mắt nhịn không được, “Phụt” một tiếng, cười phá lên.

Ha ha ha, hóa ra phỉ thúy bạch ngọc là cải luộc với nước… Hay lắm!

Nếu nói đến giỏi thì không ai ngoài đầu bếp, tay nghề đặt tên này đúng là không ai bằng.

Nhưng cũng may là giá cả hợp lý, dù sao cũng chỉ là cải trắng luộc, cũng bằng giá cải trắng mà thôi.

Ăn xong bữa cơm, Vương Tú Mi lại bận việc, Tô Trà nhờ Vu Kế Vĩ lái xe đưa Tô Bảo đến trường học.

Sau khi đưa Tô Bảo xong, Tô Trà đến viện Nghiên cứu Khoa học.

Cô đã hoàn thành việc học trước thời hạn ở trường, chỉ cần chờ giấy chứng nhận, còn lại không vội thêm chuyện gì. Vậy nên Tô Trà dứt khoát chui vào phòng thí nghiệm.

Tại quân khu.

Người nào đó bày tỏ rằng: từ khi anh quay về quân ngũ vẫn chưa nhận được cuộc gọi nào từ Tô Trà.

Rõ ràng trước khi anh rời Bắc Kinh đã cố ý để lại cách liên hệ cho Tô Trà, nhưng đã bẵng đi một thời gian mà một cuộc điện thoại cũng chẳng có là sao?

Trong phòng, đồng chí thông tín viên nhìn vẻ mặt của Phó Hành Khanh nghiêm túc nhìn điện thoại trên bàn, vẻ mặt mờ mịt.

Anh ta không hiểu đồng chí Phó nhìn điện thoại làm gì?

Hơn nữa, đây đã không phải lần đầu.

“Đồng chí Phó, anh chờ điện thoại của ai à? Nếu không anh gọi luôn cho người ta là được.” Anh cứ nhìn chằm chằm cái điện thoại, điện thoại cũng phải sợ anh đấy.

“Khụ khụ…” Phó Hành Khanh hắng giọng.

Anh không nhìn điện thoại nữa mà cầm lấy nó gọi cho số của Vu Kế Vĩ trong ánh mắt nhìn chăm chú của đồng chí bên cạnh.

“A lô, tôi là Phó Hành Khanh.” Sau khi có người tiếp nhận cuộc gọi, Phó Hành Khanh lập tức nói.

Lúc Vu Kế Vĩ nghe thấy tiếng của Phó Hành Khanh, anh ta còn đang canh giữ ở cửa phòng thí nghiệm.

Anh ta ngẩng đầu, nhìn cánh cửa phòng thí nghiệm còn đang đóng chặt, Vu Kế Vĩ nói một câu: “Tô Trà đang trong phòng thí nghiệm, không tiện nghe điện thoại.”

Vu Kế Vĩ cũng không ảo tưởng tới mức cho rằng Phó Hành Khanh gọi điện thoại tìm mình.

Hầy, anh ta không thân với Phó Hành Khanh đến mức có thể gọi điện thoại hỏi thăm.

Cho nên, Vu Kế Vĩ biết rõ là Phó Hành Khanh muốn tìm ai.

Trong phòng, đồng chí nhỏ kia nhìn thấy Phó Hành Khanh lập tức thay đổi thái độ. Vừa rồi vẻ mặt anh còn được coi là hiền hòa, hiện tại Phó Hành Khanh đã nhanh chóng khôi phục vẻ mặt nghiêm túc.

“Ừ, anh đừng nói cho cô ấy là tôi gọi điện thoại.” Phó Hành Khanh dặn dò một câu, anh không muốn khiến cô cảm thấy anh quấy rầy công việc của cô.

Phó Hành Khanh biết trong cảm nhận của Tô Trà thì công việc còn quan trọng hơn anh.

Nhưng biết làm sao được, ai bảo anh thích cô chứ?

Ngay cả khi cô thích công việc thì anh vẫn thích cô.

Sau khi nghe Vu Kế Vĩ ở đầu bên kia đồng ý, Phó Hành Khanh mới tắt điện thoại sau đó xoay người nhanh chóng rời đi.

Vẻ mặt của đồng chí ở bên cạnh điện thoại vẫn hoang mang.

Anh ta nghĩ lại câu nói vừa rồi của Phó Hành Khanh, đấy là trai hay là…gái? Chẳng lẽ, Phó Hành Khanh có người yêu rồi?

Anh ta chưa từng nghe thấy tin này. Không phải Phó Hành Khanh không đến gần phụ nữ bao giờ sao?

Mặc kệ chuyện đó là thật hay là giả, chỉ chưa đến một ngày tin đồn Phó Hành Khanh hình như có người yêu đã lan khắp nơi.

Đặc biệt là câu nói kinh điển: “Anh đừng nói cho cô ấy là tôi gọi điện thoại.” Cũng bị người ta cười nhạo trước mặt Phó Hành Khanh.

Cuối cùng, kết cục của người nọ rất thê thảm.

Tâm trạng Phó Hành Khanh vốn đã không tốt, tên đó lại còn ngu ngốc dính vào, nên tên đó không bị đánh thì ai bị đánh?

Bên kia, Vu Kế Vĩ vẫn còn đứng thẳng tắp ở cửa phòng thí nghiệm.

Trong đầu anh ta nghĩ lại câu nói vừa rồi của Phó Hành Khanh. Vu Kế Vĩ rất muốn gửi cho Phó Hành Khanh hai chữ… hèn mọn

Vu Kế Vĩ cảm thấy cô gái như Tô Trà chỉ hợp với Phó Hành Khanh.

Hai người đều bận như nhau, một người ở phòng thí nghiệm, một người ở trong quân ngũ.

Người ta nói nam nữ ở chung lâu rồi sẽ sinh ra cảm giác chán ghét người kia, nhưng Vu Kế Vĩ cảm thấy nếu Tô Trà và Phó Hành Khanh thật sự yêu nhau thì sợ là cả đời cũng không sinh ra cảm giác ghét nhau được.

Bởi vì thời gian bọn họ ở cùng nhau ít đến đáng thương.

Chạng vạng, bảy giờ, Tô Trà từ phòng thí nghiệm đi ra. Cô đi ra cùng với giáo sư Vương Vinh Bình, hai người vừa đi vừa nói chuyện.

Vu Kế Vĩ nhìn hai người nhưng không nói gì, chỉ đuổi kịp bọn họ.

Phó Hành Khanh cũng đã dặn là không được nói với cô là anh đã gọi điện thoại đến, vậy thì dĩ nhiên Vu Kế Vĩ sẽ không nói.
 
Thập Niên Chúa Diễn Trò Xuyên Thành Nữ Phụ Cực Phẩm
Chương 441: Chương 441



Lượt xem: 152

Bởi vì còn chưa làm xong việc nên Tô Trà nhờ Vu Kế Vĩ gọi điện thoại về nhà, báo cho người ở nhà một tiếng là đêm nay cô không về.

Lúc Vương Tú Mi nhận được điện thoại đã bảy giờ rưỡi, đáng nhẽ Tô Thắng Lợi còn nói là phải đợi Tô Trà về nhà mới cùng nhau ăn cơm, nhưng kết quả là một cuộc điện thoại gọi về, báo không cần chờ.

Vương Tú Mi cúp điện thoại, nói với mấy người trong nhà: “Thắng Lợi, không cần chờ đâu, Trà Trà hôm nay không về. Chúng ta ăn cơm thôi.”

“Không về á? Vậy Trà Trà ngủ ở đâu? Có an toàn hay không?” Tô Thắng Lợi lo lắng hỏi.

Tô Thắng Dân nhìn Tô Thắng Lợi như vậy thì lanh chanh nói trước: “An toàn chứ. Đơn vị bên đó còn sắp xếp ký túc xá cho Trà Trà. Chuyện Trà Trà bận quá không về nhà cũng là chuyện thường.”

“Thì ra là thế. Vậy chúng ta ăn đi.” Tô Thắng Lợi cười khờ khạo đáp lại một câu.

Sau khi cơm nước xong, Tô Thắng Lợi và Lưu Mĩ Lan trở về phòng. Hai vợ chồng lại bắt đầu tán gẫu.

Đề tài là do Lưu Mĩ Lan khơi mào. Lưu Mĩ Lan nhớ đến vị bác sĩ ở bệnh viện hôm nay, sau đó lại nghĩ đến đơn vị công tác của Tô Trà không chỉ chia nhà còn sắp xếp thêm ký túc xá, đúng rồi, còn xe nữa, thật là tràn đầy triển vọng!

Ngay cả ở thành phố của họ, cũng không có ai được sắp xếp người bảo vệ giống như Tô Trà.

“Tô Thắng Lợi, anh đoán xem rốt cuộc Tô Trà làm công việc gì thế? Em thấy Tô Trà giỏi quá.”

“Em hỏi những cái đó làm gì? Anh nào biết được là công việc gì đâu. Nhưng anh nghĩ là anh hai với chị dâu cũng không biết đâu. Chuyện này em đừng tò mò, biết chưa?” Tô Thắng Lợi trả lời một câu, cuối cùng còn không quên dặn dò Lưu Mĩ Lan.

“Biết rồi, biết rồi. Em chỉ tò mò thôi mà. Không phải bây giờ có mỗi anh với em sao? Em cũng không ngu, chắc chắn không thể nói chuyện của Tô Trà ra ngoài được.”

Đêm nay Tô Bối chạy đến phòng Tô Bảo ngủ, cho nên trong phòng này chỉ còn hai vợ chồng họ.

Lưu Mĩ Lan nghĩ một lát, sau đó không nhịn được nói tiếp: “Tô Thắng Lợi, Trà Trà giỏi thật đấy! Em thấy vị bác sĩ hôm nay không phải là bác sĩ bình thường đâu.”

“Được rồi, được rồi, em hỏi ít thôi! Hôm nay khám ở bệnh viện, con trai mình không có bệnh gì rồi. Anh nghĩ chúng ta nhanh về nhà thôi, ở đây mãi cũng phiền anh hai với chị dâu.” Tô Thắng Lợi vẫn còn nhớ công việc của mình, thời gian nghỉ dài quá cũng không tốt.

Ngay cả xưởng may nơi Lưu Mĩ Lan làm cũng không thể xin nghỉ lâu quá, vì xưởng may tính theo sản phẩm, cho nên trong khoảng thời gian này lương của Lưu Mĩ Lan chỉ tính theo lương cơ bản.

“Được, em nghe theo anh đấy.” Đối với chuyện này Lưu Mĩ Lan cũng không có ý kiến gì.

“Vậy mai anh nói một tiếng với anh chị, sáng mai anh sẽ đi mua vé xe lửa cho hôm sau.”

“Ừ, anh xem rồi làm đi.”

Lưu Mĩ Lan mới rời nhà chưa được mấy ngày đã nhớ nhà. Thím ta cảm thấy Bắc Kinh cái gì cũng tốt nhưng vẫn không được tự tại như ở quê nhà.

Hơn nữa, Lưu Mĩ Lan cũng biết nhà mình ở đây sẽ làm phiền nhà anh hai. Chuyện ăn cơm, đi chơi, cái gì cũng phải tiêu tiền.

Tuy rằng Tô Thắng Dân và Vương Tú Mi chưa nói gì, nhưng trong lòng Tô Thắng Lợi và Lưu Mĩ Lan đều hiểu rõ.

Sáng sớm hôm sau, Tô Thắng Lợi nhắc đến chuyện về quê. Tô Thắng Dân vừa nghe nói chú ta nhanh như vậy đã muốn về thì khuyên ở lại chơi thêm mấy ngày nữa, nhưng chú ta từ chối.

Vì vậy Tô Thắng Lợi đi mua vé xe ngày hôm sau để chuẩn bị đi về.

Chú ta đã mua xong vé, hai vợ chồng anh hai còn dành thời gian đưa cả nhà Tô Thắng Lợi đi mua một chút đặc sản địa phương, sau đó mua cho ông bà nội vài món đồ.

Bên này, đoàn người Thắng Lợi, hân hoan về nhà.

Ở một bên khác, Tô Trà và Vương Vinh Bình mới từ phòng thí nghiệm đi ra.

Tối hôm qua Cốc Ích không ở viện Nghiên cứu Khoa học, hai người tranh thủ cơ hội này để thức trắng đêm. Hôm nay lại ở trong phòng thí nghiệm cả ngày.

Cho nên, lúc hai người đi ra từ phòng thí nghiệm, dưới đôi mắt đều có quầng thâm rõ ràng.

Sau đó hai người gặp phải Cốc Ích đang mệt mỏi, từ bên ngoài về.

Cốc Ích nhìn tổ hợp hai người đều có quầng thâm mắt, khóe miệng hơi run rẩy.

Ông ta nhìn hai người chằm chằm.

Hay lắm! Ông ta chỉ mới không trông một đêm thôi mà hai người này lại thức đêm rồi?

Hai người nghiện thức đêm rồi đúng không?

Mấy ngày trước hai người vẫn còn ngoan ngoãn lắm, hóa ra là cùng ông ta chơi trò tập kích à?

Tô Trà và Vương Vinh Bình ở đối diện còn đang nói chuyện nên chưa nhận ra đang bị Cốc Ích nhìn chằm chằm.

Ông ta thấy hai người càng ngày càng gần.

Cô đến. Ông ấy cũng đến.

Bọn họ mang theo hai quầng thâm mắt đi đến…

Tô Trà đột nhiên nhận ra tầm mắt của Cốc Ích. Cô ngẩng đầu nhìn viện trưởng Cốc đang cách bọn họ vài mét.

Tô Trà đứng yên, sau đó lộ ra một nụ cười tươi rói, ngoan ngoãn với Cốc Ích.

“Sao viện trưởng Cốc lại đến đây vậy ạ?” Tô Trà chủ động mỉm cười chào hỏi. Cô thấy được ánh mắt kia của Cốc Ích, Tô Trà cười, lại nói tiếp: “Trùng hợp quá ạ, em cũng vừa từ nhà đến đây đấy.”

Cốc Ích nghe Tô Trà nói dối không chớp mắt cũng bị làm cho tức cười.

Tô Trà: Em không thức đêm, ngoan ngoãn jpg

Cốc Ích: A, nhìn ông ta có giống người ngu không?

Hai cái quầng thâm mắt to tổ chẳng như vậy… Ông ta đâu có mù?

“Tô Trà, không phải tôi cố ý trách em, trước khi em nói dối làm ơn nhìn lại quầng thâm mắt trên mặt của mình đi, cho dù tôi muốn giả vờ cũng khó. Còn ông Vương nữa, chuyện kiểm tra sức khỏe lần trước ông đã quên rồi à? Đã nói biết bao nhiêu lần rồi, nếu hai người còn như vậy nữa, tôi sẽ cài đặt giờ giới nghiêm trong phòng thí nghiệm của hai người.”

Cốc Ích bị hai người này chọc giận, hai người này gọi là trên có chính sách dưới có đối sách, lúc ông ta có mặt thì hai người này mới thành thật, ông ta mới một đêm không về thôi mà hai người này đã thức khuya rồi.

Hai người Tô Trà và Vương Vinh Bình đều không lên tiếng, thành thật nghe Cốc Ích lải nhải, dù sao đây cũng không phải lần đầu tiên, qua một lúc Cốc Ích nói đủ rồi tự sẽ dừng lại thôi.

Đúng như dự đoán, Cốc Ích cằn nhằn một trận mới dừng lại nhớ tới chuyện chính, ánh mắt ông ta đảo qua hai người trước mặt, Cốc Ích mở miệng nói chuyện chính: “Ông Vương, chắc các vị lãnh đạo đã có chút ý tưởng về dự án khóa thông minh, họ nói là vài ngày nửa mở họp, đến lúc đó ông cũng đến đó trình bày sơ qua về dự án này đi.”

Lãnh đạo dự án bên đó đã trao đổi trong một thời gian rất lâu, xuất phát từ việc xem xét các tình huống khác nhau, họ vẫn muốn thử xem, cho nên mới để Vương Vinh Bình đi họp trình bày về dự án này.

Các lãnh đạo cho rằng con người nên dũng cảm đổi mới và không sợ thất bại, hơn nữa thời cổ đại chẳng phải từng có câu nói “Người đến sau là người thắng cuộc” sao?

Co nên, cứ cho là khóa thông minh đạt được thành quả nhất định ở nước ngoài, nhưng chỉ cần chưa báo cáo, bọn họ làm cũng không sao, ai mà biết đến lúc đó ai sẽ thành công trước.
 
Thập Niên Chúa Diễn Trò Xuyên Thành Nữ Phụ Cực Phẩm
Chương 442: Chương 442



Lượt xem: 160

Nghe Cốc Ích nói như vậy, trên mặt Vương Vinh Bình lập tức mỉm cười, vui tươi hớn hở nói: “Thời gian họp cụ thể là khi nào? Vừa khéo dạo này tôi đã chuẩn bị một số tài liệu, lát về tôi sẽ chỉnh sửa thêm.”

“Chắc là tuần sau, thời gian cụ thể tôi cũng không biết, nhưng nếu ông chuẩn bị tài liệu thì chỉ cần hai ngày là đủ rồi, lỡ lãnh đạo bên đó họp sớm thì cũng có mà chuẩn bị." Cốc Ích nói.

“Được, một lát nữa về tôi sẽ chuẩn bị.” Vương Vinh Bình nói xong, quay đầu nói với Tô Tô: “Tô Tô, hay là em về nghỉ ngơi đi, phòng thí nghiệm có thể cho những người khác đến làm, đúng lúc thầy cũng chuẩn bị một chút tài liệu về dự án chìa khóa thông minh.”

“Dạ, vậy thầy làm việc tiếp đi ạ, em về phòng nghỉ ngơi.” Tô Tô cười trả lời.

Ba người nói thêm vài câu rồi tách ra, Cốc Ích về phòng làm việc, Vương Vinh Bình đi chuẩn bị tài liệu, còn Tô Tô vừa ngáp dài vừa cùng Vu Kế Vĩ ra chỗ đậu xe.

Tô Trà ngồi trên xe tạm thời không ngủ được, trong đầu nghĩ về chuyện vừa nãy.

Vừa nãy Cốc viện trưởng nói về dự án chìa khóa thông minh, tức là rất có khả năng sau cuộc họp dự án sẽ quyết định phê duyệt hoặc không được phê duyệt.

Cuối tuần họp, vậy thông tin dự án có thể quyết định trong vòng mười ngày.

Mà cô ngày mốt phải rời Bắc Kinh rồi, dự án mà giáo sư đề cử trước đó ngày mốt phải rời đi.

Tính thời gian đi qua đi lại, dự án khóa thông minh có khả năng sẽ bị trễ vài ngày.

Nhưng may là dự án khóa thông minh có giáo sư Vương Vinh Bình quản lý, cô không cần vội vã quay lại.

Chỉ có điều những tài liệu mà cô viết xong trước đó ngày mai vẫn có thể lấy ra cho giáo sư Vương Vinh Bình xem thử.

Xe chạy trên đường quốc lộ, đến nửa đường Tô Tô chịu không nổi ngủ thiếp đi.

Vu Kế Vĩ lái xe ngồi ở ghế trước chú ý thấy Tô Tô ngủ rồi bèn cố gắng lái xe ổn định một chút.

Khi xe đến trước cửa nhà, Tô Tô nhận thấy tiếng động xe dừng lại, cô mơ màng mở mắt.

Đến khi nghiêng đầu nhìn thấy tòa nhà quen thuộc bên ngoài cửa sổ, Tô Tô mới biết đã đến nhà rồi.

Cô mở cửa xuống xe, đột nhiên nhớ đến chuyện gì đó cô dừng lại hỏi Vu Kế Vĩ: “Anh Vu, tôi nhớ anh Trương hôm nay có thể xuất viện rồi nhỉ, nếu vậy lát nữa anh kêu người lái xe đi đón anh ấy nhé, hôm nay tôi không ra ngoài.”

“Được, lát nữa tôi sẽ gọi người lái xe đi đón anh ấy.” Vu Kế Vĩ trả lời

Anh ta nghĩ đến Trương Huy nằm viện lâu như vậy, bây giờ cuối cùng cũng có thể xuất viện rồi, trước đó Trương Huy cứ hai ba ngày là lải nhải muốn xuất viện.

Tô Trà cầm chìa khóa ra mở cửa, còn chưa vào nhà đã nghe thấy âm thanh náo nhiệt bên trong.

Vừa đi vào, Tô Tô đã nhìn thấy túi lớn túi nhỏ chất đầy trong phòng khách.

Đồng Chí Vương Tú Mi là người đầu tiên nghe thấy âm thanh, bà quay đầu lại thấy Tô Tô.

Thấy con gái về rồi, Vương Tú Mi bỏ đồ trên tay xuống, tiện tay xách một cái túi bên chân lên, lấy đồ trong túi ra, vừa làm vừa nói: “Trà Trà, đến đây, vừa rồi lúc đi cửa hàng mẹ nhìn thấy một bộ đồ cực kì đẹp, con mặc nhất định sẽ rất xinh, đến đây nào, mặc vào thử xem .”

Trong khi Vương Tú Mi đang nói chuyện, tay bà cầm quần áo ra hiệu với Tô Trà, đối mặt với bà mẹ nhiệt tình như vậy, Tô Trà cười cười, phối hợp với động tác của mẹ mặc chiếc áo sơ mi caro màu đỏ vào.

“Chậc chậc chậc, không ngờ Trà Trà mặc đẹp thế, quả nhiên con gái lớn lên xinh đẹp, mặc cái gì cũng đẹp, mặc cái túi vải bố cũng đẹp.” Lưu Mĩ Lan ở bên cạnh ngắm nghía, chậc chậc khen ngợi hai tiếng.

“Thím ba cũng xinh đẹp, làn da trắng nõn nà.” Tô Trà mỉm cười trả lời.

Lưu Mĩ Lan nghe Tô Trà nói câu này, tâm trạng trong nháy mắt vui vẻ hẳn ra.

Lưu Mĩ Lan lớn lên không xấu, cũng không quá đẹp, nhưng bà ấy có một điểm tốt, đó chính là da trắng, đây được gọi là "Một trắng che trăm xấu(*)", trong lòng Lâm Mỹ Lan, một làn da trắng nõn luôn là một cảm giác ưu việt.

(*)Làn da trắng có thể che được nhiều khuyết điểm khác trên khuôn mặt.

“Phải rồi, thím ba, hôm nay mọi người đi dạo phố đã mua gì rồi?” Tô Trà dáng vẻ tán gẫu, mở miệng hỏi.

“Ôi, còn không phải do cha mẹ con sao, nghe nói thím và chú ba sắp về, thế là nhất định phải dẫn chúng ta đi mua rất nhiều đồ. Cha con còn đặc biệt mua cho chú ba con một bộ đồ Tây.” Lúc Lưu Mĩ Lan nói ngoài mặt thì đầy khách khí, nhưng tâm trạng lại vô cùng vui vẻ.

Lưu Mĩ Lan cũng không phải thích chiếm lợi của người khác, tính tình lại không tính toán, nếu tính bà ấy tính toán thì lúc trước Vương Tú Mi đến nhà bà ấy ăn trực uống trực, Lưu Mĩ Lan đã sớm cãi nhau rồi.

Nhưng Lưu Mĩ Lan rất vui khi Vương Tú Mi và Tô Thắng Dân mua đặc sản cho bọn họ, điều này chứng tỏ cái gì? Chứng tỏ cả nhà anh hai không ghét bỏ bọn họ, không giống những người giàu có rồi ghét bỏ họ hàng thân thích.

Nghe những lời thím ba Lưu Mĩ Lan, trong nháy mắt Tô Trà nắm được trọng điểm, cô mở miệng hỏi: “Thím ba, sao hai người nhanh như vậy đã muốn về rồi? Sao không chơi thêm vài ngày nữa, giờ mới có bao lâu đâu, chơi thêm mấy ngày nữa rồi về ạ.”

“Không được không được, thím và chú ba còn phải đi làm nữa, trên đường về còn chậm trễ thêm chút thời gian, chú thím đã xin nghỉ một tuần rồi, tính cả thời gian về, đã hơn mười mấy ngày không đi làm rồi.” Lưu Mĩ Lan vui tươi hớn hở trả lời.

Bên cạnh, Tô Thắng Dân vẫn cùng Tô Thắng Lợi đang nói chuyện, cả gia đình vô cùng náo nhiệt.

Mua vé xe lửa xong, cả nhà Tô Thắng Lợi ngày thứ hai lên xe lửa rời đi, lúc đi Vương Tú Mi và Tô Thắng Dân còn đặc biệt đưa tiễn.

Cả nhà Tô Thắng Lợi vừa đi, Tô Trà cũng lập tức rời Bắc Kinh sau đó.

Chuyến tàu lửa mà Tô Trà đi chậm hơn một ngày so với Tô Thắng Lợi, Tô Thắng Dân cùng Vương Tú Mi nghe Tô Trà cũng phải đi, họ vội vàng bắt đầu giúp cô sắp xếp hành lý.

Bộ đồ này phải mang theo, cái món này ăn ngon đừng quên mang, cái gì cũng đừng quên.

Trải qua sự sắp xếp kĩ càng của cha mẹ, lúc Tô Trà ra cửa, trên tay Vu Kế Vĩ và Trương Huy đã xách không ít đồ.

Chín giờ cùng ngày, Tô Trà lên xe lửa.

Dự án giáo sư giới thiệu ở thành phố S, trước khi đi, Tô Trà cũng đi bệnh viện thăm giáo sư để tìm hiểu một số tình hình bên đó.

Dự án lần này là dự án được nghiên cứu bởi một giáo sư hướng dẫn sinh viên từ trường học ở thành phố S, bọn họ vẫn còn đang ở giai đoạn đầu, Tô Trà đến để giúp đỡ.

Ngoài việc này ra còn có một chuyện khác, đó là chuyện Tô Trà rời khỏi Bắc Kinh nhất định phải dọn dẹp sạch sẽ, nói cách khác, lần này hành động Tô Trà rời khỏi Bắc Kinh là bảo mật.

Vì an toàn cho Tô Trà nên không thể tiết lộ tung tích của cô, phải làm cho một số thế lực nào đó tưởng Tô Trà vẫn còn ở Bắc Kinh.
 
Thập Niên Chúa Diễn Trò Xuyên Thành Nữ Phụ Cực Phẩm
Chương 443: Chương 443



Có lẽ sẽ có người nói, vì an toàn Tô Trà nên ở Bắc Kinh. .

Thật ra nói như vậy cũng đúng, nhưng xét đến việc Tô Trà không thể ở trong vùng an toàn Bắc Kinh này cả đời mà không ra ngoài, đây là điều không thực tế.

Đối với Tô Trà cũng vậy, cô cũng không phải con rùa, có thể trốn cả đời sao?

Tuy Tô Trà luyến tiếc mạng sống, nhưng cô chưa bao giờ sợ phiền phức.

Hiện tại có khá nhiều người đang lén lút nhìn chằm chằm Tô Trà, nhưng Tô Trà không bao giờ có ý định ở lại Bắc Kinh cả đời mà không ra ngoài.

Các lãnh đạo rất quan tâm chuyến đi của Tô Trà, ngay cả chuyến tàu mà Tô Trà đang đi hiện giờ đều là bảo mật hoàn toàn, bên ngoài không tra ra được bản ghi chép thông tin mà chuyến tàu Tô Trà từng đi.

Sau khi Tô Trà rời đi, mọi thứ ở Bắc Kinh vẫn như cũ, không có cái gì khác biệt...

Tô Trà đến thành phố S lúc chín giờ rưỡi tối, suy xét thời gian có hạn, Tô Trà không liên lạc với trường bên kia ngay mà nhờ Trương Huy sắp xếp một khách sạn ở.

Ngày thứ hai, Tô Trà ăn sáng xong mới đến đại học quốc gia thành phố S.

Thật ra đa số người không biết, đại học quốc gia Bắc Kinh là một phân hiệu, mà cơ sở chính của trường đại học quốc gia trên thực tế nằm ở thành phố S.

Tô Trà từ phân hiệu đến cơ sở chính, cô vừa xuất hiện trong trường đã thu hút rất nhiều sự chú ý.

Vốn khuôn mặt của Tô Trà cũng không đại trà, khuôn mặt này của cô đừng nói ở thời đại này, cho dù là ở giới giải trí đời sau, cô cũng nhất định sẽ nổi tiếng chỉ sau một đêm.

Càng không nhắc đến khí chất trên người Tô Trà, cũng khiến người khác khó mà xem nhẹ.

Tô Trà đi trong khuôn viên trường, cô có thể cảm nhận được ánh mắt của người khác, nhưng Tô Trà quả thực lạnh nhạt bình tĩnh, cô đi đường của cô, hoàn toàn không để ý ánh mắt của người khác.

Đối với trường học xuất hiện một cô gái xinh đẹp như vậy, nhiều người bắt đầu âm thầm suy đoán.

Bạn học này trông lạ mặt, chắc là không phải sinh viên trong trường, nhìn tuổi tác cũng tương đương bọn họ, chẳng lẽ đến tìm người?

Cũng xem như đánh bậy đánh bạ, bọn họ thật sự đoán trúng.

Tô Trà tìm giáo sư Tiêu nhưng không may ông ấy lại không ở trong trường.

Giáo sư Tiêu không có mặt, nhưng lãnh đạo trường có mặt, bọn họ đã sớm nhận được tin tức, đợi mấy ngày, bây giờ người cuối cùng cũng đến.

Nhóm chiêu đãi nhìn thấy đối phương là một cô gái tuổi tác tương đương với đám con cháu nhà họ, các lãnh đạo trong trường đều sửng sốt.

Cấp trên gọi các đồng chí bọn họ đón người, bọn họ tưởng khí thế lớn như vậy dù sao cũng phải là một chuyên gia bốn mươi năm mươi tuổi, không ngờ…

Các lãnh đạo trong trường vẻ mặt như c.h.ế.t lặng, nhưng cái gì cũng không dám hỏi.

Cô có thể để cấp trên gọi điện xuống, cái này bọn họ có thể tùy tiện hỏi sao?

Tô Trà vẫn có chút không quen khi đối mặt với một nhóm lãnh đạo nhiệt tình hiếu khách.

Cho nên lúc đối mặt với nhóm lãnh đạo trường hỏi cô có muốn ăn cơm hoặc đến văn phòng uống trà không, cô đều khéo léo từ chối, cô lập tức biểu đạt thẳng thắn liệu mình có thể đến phòng thí nghiệm trường xem không.

Tô Trà hỏi như vậy, nhóm lãnh đạo trường hiển nhiên trả lời: “Không thành vấn đề”.

Quá nhiều người, cuối cùng hiệu trưởng sắp xếp một thầy giáo dẫn Tô Trà đi phòng thí nghiệm.

Tòa nhà dạy học ở phía Tây của phòng thí nghiệm trường học, đi bộ hơn mười mấy phút.

Thầy giáo dẫn Tô Trà đến tòa nhà giảng dạy phòng thí nghiệm, đến lầu ba, cuối cùng dừng ở trước một cánh cửa.

“Bạn học Tô, đây là phòng thí nghiệm của giáo sư Tiêu, giáo sư Tiêu hiện tại không ở trong phòng thí nghiệm, ở đây hình như là nhóm của giáo sư Tiêu, em cũng biết phòng thí nghiệm có quy định không cho phép người lạ vào, cho nên trước khi giáo sư Tiêu quay lại… E là em không thể vào.” Lúc thầy giáo nói có hơi xấu hổ.

Ở phòng thí nghiệm đương nhiên không thể tùy ý ra vào, nếu ai cũng có thể tùy ý ra vào thì còn gì nữa, đừng nói là người lạ, cho dù là thành viên cũng không được phép làm việc riêng trong phòng thí nghiệm, ví dụ như ăn uống…

Quy định Tô Trà đều hiểu, vì thế cô cười trả lời: “Không sao ạ, khi nào giáo sư Tiêu quay lại? Nếu nhanh thì em đợi, nếu chậm thì em về trước, buổi chiều lại đến cũng thế.”

“Giáo sư đang trên đường về, em chờ một chút nữa, chắc khoảng ba mươi phút nữa giáo sư sẽ về tới.” Thầy giáo trả lời.

Vừa nãy Tô Trà vừa xuất hiện nhóm lãnh đạo trường học đã liên lạc với giáo sư Tiêu, cũng xác định giáo sư Tiêu đang trên đường trở về, lúc này thầy giáo mới có thể trả lời Tô Trà.

Nghe thấy còn ba mươi phút nữa, Tô Trà lại nói: “Thầy cứ làm công việc của thầy đi ạ, em ở đây cũng không cần thầy chăm sóc đâu ạ.”

“Không không, thầy đợi với em.” Thầy giáo xua tay trả lời, sau đó thầy giáo cảm thấy chờ đợi rất nhàm chán vô ích, ông ấy bèn đề nghị: “Hay là thầy dẫn em đi vòng quanh trường chúng ta.”

“Dạ, làm phiền thầy rồi”, Tô Trà khéo léo trả lời.

Chủ yếu là nếu đã chờ vô ích như vậy, thầy giáo vẫn ở bên cạnh chờ với mình, quả thật rất xấu hổ.

Dứt khoát đi dạo xung quanh, làm quen môi trường mới cũng tốt.

Sau khi thầy giáo dẫn Tô Châu đi dạo quanh trường gần phòng thí nghiệm, lúc bọn họ đi dạo xong quay về thì vừa khéo gặp trúng giáo sư Tiêu ngay dưới tòa nhà dạy học.

Giáo sư Tiêu cũng chính là Tiêu Quang Minh, tuổi ngoài 50, trông ông ấy cũng trạc tuổi với giáo sư cũ trong trường đại học của Tô Trà, mái tóc hoa râm và tóc được cắt gọn gàng, trên người mặc áo sơ mi trắng quần đen, nét mặt mỉm cười dịu dàng.

Trong đôi mắt của Tiêu Quang Minh lóe lên một ánh nhìn dò xét khi lần đầu tiên nhìn thấy Tô Trà, không ngờ đối phương trẻ tuổi như vậy.

“Bạn học Tô.” Tiêu Quang Minh chủ động chào hỏi.

“Chào giáo sư Tiêu ạ, em là Tô Trà.” Tô Trà lễ phép mỉm cười trả lời.

Sau khi ông ấy xác định không nhận nhầm người, Tiêu Quang Minh mới nói với thầy giáo bên cạnh Tô Trà: “Thầy Vương, thầy tiếp tục làm việc của mình đi, Tô Trà, em đi với tôi lên đó nhé.”

Tiêu Quang Minh nói xong, trực tiếp cất bước đi đến cửa cầu thang.

Nhìn thấy động tác của giáo sư Tiêu, Tô Trà mỉm cười và vẫy tay với thầy giáo đã đón tiếp cô hơn nửa giờ, cười nói cảm ơn rồi lập tức cất bước đi theo Tiêu Quang Minh.

Tiêu Quang Minh đi phía trước cũng nghe thấy Tô Trà cảm ơn người đồng nghiệp phía sau ông ấy, ấn tượng của ông về Tô Trà đã cải thiện một chút.

Nhìn qua tuy tuổi tác không lớn, nhưng về mặt đối nhân xử thế vẫn rất tốt.

Trước đó trường học gọi ông về, Tiêu Quang Minh có chút không vui, nhưng từ trước đến nay ông ấy không phải là người phiến diện, cho nên khi gặp Tô Trà lần đầu tiên, ông ấy không có bất kỳ cảm xúc hay thành kiến

nào.
 
Thập Niên Chúa Diễn Trò Xuyên Thành Nữ Phụ Cực Phẩm
Chương 444: Chương 444



Lượt xem: 153

Một người được giáo sư đại học quốc gia Bắc Kinh đề cử đến đây, quả nhiên không khiến người khác thất vọng.

Ấn tượng lần đầu khá tốt, chỉ là không biết năng lực như nào, đối với việc này, Tiêu Quang Minh tính quan sát thêm một thời gian.

Tiêu Quang Minh bề ngoài dịu dàng như ngọc, nhưng nghĩ đến nhóm thí nghiệm của ông ấy, phải có bản lĩnh kiên định mới được.

Nhiều người có trình độ sơ cấp muốn vào dự án của ông ấy, ông ấy điềm nhiên lược bỏ rất nhiều, không quan tâm sắc mặt của người khác, không có năng lực thì đừng vào nhóm ông ấy, do vậy có thể thấy được Tiêu Quang Minh cũng không phải là người mềm lòng.

Tô Trà đi sau Tiêu Quang Minh, Trương Huy đi sau Tô Trà, ba người cùng đi lên lầu.

Bây giờ Trương Huy đã quay trở lại, Tô Trà sắp xếp mọi thứ như trước, Trương Huy bảo vệ cô ở bên ngoài, Vu Kế Vĩ âm thầm ẩn núp bảo vệ.

Đi đến phòng thí nghiệm, Tiêu Quang Minh trực tiếp mở cửa đi vào.

Tô Trà cất bước theo sau, Trương Huy thì tự giác dừng ở ngoài cửa.

Tiêu Quang Minh vừa xuất hiện, người trong phòng thí nghiệm ngay từ đầu không có thời gian chú ý, nhưng vẫn có người đã nhận ra Tô Trà sau lưng Tiêu Quang Minh.

Tuổi tác các thành viên trong nhóm thí nghiệm không giống nhau, Tô Trà thấy có hai người trẻ lớn hơn cô vài tuổi trong phòng thí nghiệm, một nam một nữ, hai người này nhìn qua chưa đến ba mươi ba mốt tuổi.

“Bốp bốp bốp.” Tiêu Quang Minh vỗ vỗ tay, thấy những người khác đều chú ý, Tiêu Quang Minh mới nói: “Nào, giới thiệu với mọi người, đây là đồng chí đến từ Bắc Kinh, Tô Trà, đề nghị mọi người nhiệt liệt hoan nghênh.”

Những người khác vỗ tay, ánh mắt tò mò sôi nổi nhìn Tô Trà.

Thì ra đây là người bên trường đại học Bắc Kinh đề cử, nhìn tuổi tác cũng gần bằng con trai của giáo sư Tiêu.

Người trẻ bây giờ đều giỏi giang như vậy sao?

“Tiêu Nhiên, cậu hướng dẫn Tô Trà.” Một câu nói của Tiêu Quang Minh đã sắp xếp xong cho Tô Trà.

Tô Trà mới đến nên cũng không có ý kiến với sự sắp xếp của giáo sư Tiêu.

Tiêu Nhiên là người trẻ tuổi trong phòng thí nghiệm, anh ta khoảng hơn hai mươi tuổi.

Tiêu Nhiên được giao nhiệm vụ, ánh mắt anh ta đánh giá Tô Trà trong chốc lát, sau đó mới nói: “Em lại đây, anh sắp xếp một ít việc cho em làm”.

Đối với cô nàng trẻ tuổi nhỏ hơn mình, Tiêu Nhiên lại dịu dàng hơn chút.

Công việc mà Tiêu Nhiên sắp xếp cho Tô Trà là sắp xếp số liệu, sắp xếp số liệu bao gồm ghi lại, kiểm tra, thẩm tra, đây cũng coi là công việc nhẹ nhàng nhất, chỉ cần nhấc bút lên mà viết thôi.

Không thể không nói, công việc mà Tiêu Nhiên sắp xếp rất thích hợp với Tô Trà.

Đối với người có khả năng tính nhẩm xuất sắc như Tô Trà mà nói, sắp xếp số liệu… rất đơn giản.

Nó giống như nghỉ phép vẫn được nhận lương nghỉ ngơi, thoải mái.

Lúc Tiêu Nhiên đưa số liệu cho Tô Trà còn lo lắng cô sẽ không biết, anh ta còn giải thích ngắn gọn cho cô.

Tiêu Nhiên nói, Tô Trà nghiêm túc lắng nghe.

Giải thích xong, Tiêu Nhiên vẫn chưa yên tâm hỏi một câu: “Hiểu chưa?”.

“Em hiểu rồi ạ”.Tô Trà gật đầu trả lời.

“Đã hiểu thiệt chưa, không hiểu thì hỏi anh, sắp xếp số liệu rất quan trọng.” Bất kỳ phần nào của dữ liệu nghiên cứu khoa học đều rất quan trọng, đối với việc này Tiêu Nhiên cũng không dám qua loa.

“Em hiểu thật rồi”. Tô Trà lại gật đầu.

Nghe Tô Trà nói như vậy, Tiêu Nhiên tuy rằng không yên lòng nhưng vẫn đi làm việc của mình.

Trong phòng thí nghiệm ai cũng có việc của mình, công việc ngày đầu tiên bận bịu đủ thứ, hầu như không có thời gian nói chuyện tán gẫu, Tô Trà nhẹ nhàng hơn, cô chỉ cần cầm bút đi qua xem khi những người khác đưa số liệu ra, sau đó đăng kí.

Tiêu Quang Minh bề bộn nhiều việc, nhưng vẫn ngẫu nhiên nhìn Tô Trà mới đến, sau khi xác định cô chăm chỉ làm việc thì ông cũng không chú ý quá nhiều nữa.

Tô Trà cảm thấy sắp xếp số liệu thật sự nhẹ nhàng, giữa trưa khi những người khác còn bận bịu thì Tô Trà vẫn còn có thời gian đi căn tin ăn cơm, khi cô quay về nhóm số liệu tiếp theo còn chưa ra.

Với một người mới đến như cô, Tô Trà linh hoạt như cá gặp nước, sắp xếp công việc ngay ngắn, cũng không tự tiện nhúng tay vào công việc người khác.

Mặc dù Tô Trà nhìn thấy có một nhóm tính số liệu sai, nhưng lúc cô ghi chép chỉ đánh dấu hiệu.

Về phần sửa lỗi và chỉ ra lỗi của người khác, Tô Trà tỏ vẻ: “Không được không được”.

Nói đùa à, cô là người mới đến, người mới trực tiếp chỉ vào người khác nói người ta chỗ này sai chỗ kia sai à?

Lúc này chắc mình bị người ta cho rằng bới lông tìm vết mất thôi!

Cho nên, Tô Trà cảm thấy vẫn nên khiêm tốn chút, dù sao chỗ ghi chép cô đã đánh dấu rồi, nếu số liệu nộp lên cuối cùng có sai hay không thì biết liền.

Bận bịu đến gần tám giờ, Tiêu Nhiên tìm Tô Trà, để cô có thể đi về nghỉ ngơi trước, hơn nữa anh ta thể hiện sự thông cảm khi lần đầu đến, sợ cô không thích ứng được.

Tô Trà cũng đồng ý với hành động quan tâm như vậy.

Công việc được phân công cô không chậm trễ, kiểu sinh hoạt tan làm đúng giờ này làm cô đột nhiên hơi không quen.

Đối với Tô Trà mà nói lượng công việc hôm nay không tính là gì

Tan làm, sau đó cô về khách sạn, ngủ một giấc ngon lành, ngày mai lại là một ngày mới.

Tô Trà mỉm cười chào hỏi những người khác rồi rời đi trước.

Tô Trà vừa mới đi, trong phòng thí nghiệm có người không nhịn được tò mò chuyện Tô Trà.

Nhưng phòng thí nghiệm không tám chuyện, mọi người nói một hai câu rồi chuẩn bị thu dọn rời đi.

Lúc này, Tiêu Nhiên giao số liệu mà Tô Trà sắp xếp cho Tiêu Quang Minh.

Tiêu Quang Minh cầm số liệu, ông ấy lật qua lật lại, phần trước không có vấn đề, nhưng khi ông ấy lật trang lại, vừa liếc mắt ông ấy đã thấy đánh dấu một tổ số liệu.

Tiêu Quang Minh nhìn kỹ một chút, sau đó ông ấy lập tức gọi thành viên trong phối hợp số liệu.

“Dương Vận, cậu chờ một chút, cậu qua đây xem, cậu làm lại tổ số liệu này lần nữa đi.”

Nghe lời nói của Tiêu Quang Minh, người tên Dương Vận đi đến, nhìn kết quả số liệu, nhíu mày nói: “Đây là tổ số liệu tôi tính ra sao? Đồng chí mới đến đánh dấu như vậy, ý gì đây? Cảm thấy tôi sai sao, lẽ nào Tô Trà còn giỏi hơn cả máy móc sao?”

“Sai hay không, cậu làm lại thì biết?" Tiêu Quang Minh mỉm cười trả lời.

Làm lại một lần, ai sai sẽ rõ ràng, Tiêu Quang Minh không thiên vị ai, nhưng số liệu ông ấy không thể để xảy ra sai xót.

Nghe Tiêu Quang Minh nói, trong lòng Dương Vận không quá thoải mái, anh ta cảm thấy mình không sai.

Hơn nữa, làm lại một lần phải mất hơn nửa giờ, lỡ không sai, còn lãng phí cả một giờ.

Nhưng Tiêu Quang Minh đã nói, Dương Vận bèn quay lại làm lại.

Những người khác vốn dĩ chuẩn bị rời đi, thấy cảnh như vậy, họ đều sôi nổi tò mò nhìn về phía Dương Vận.
 
Thập Niên Chúa Diễn Trò Xuyên Thành Nữ Phụ Cực Phẩm
Chương 445: Chương 445



Dữ liệu này là do đồng chí mới sắp xếp, Tô Trà lại đánh dấu Dương Vận sai, thật hay giả vậy?

Lòng hiếu kì của con người rất lớn, nhìn Dương Vận làm lại từng bước một, mọi người đều chăm chú nhìn.

Mất khoảng bốn mươi năm phút đã có kết quả.

Nhìn tổ số liệu, những người xung quanh Dương Vận lập tức mở to mắt nhìn…

Nhìn thấy Dương Vận sắp xếp lại nhóm dữ liệu thêm lần nữa, những người đang đứng gần đó cũng không nói tiếng nào.

Đừng nói là người khác, ngay cả bản thân Dương Vận cũng cảm thấy có gì đó không đúng.

Mặc dù hay đùa giỡn nhưng anh ta cũng là một người chuyên nghiệp. Nhưng dù sao đi nữa, vấn đề khi xảy ra sai sót trong quá trình làm việc cũng là chuyện khó tránh khỏi, đặc biệt là khi phải xem xét một lượng dữ liệu khổng lồ như thế.

Tuy nhiên, bị một cô gái trẻ mới đến chỉ ra lỗi lầm của mình thì chẳng khác nào vả vào mặt anh ta một cú đau điếng.

Nhưng trên thực tế, Dương Vận cũng không phải là quá khó chịu.

Tiêu Quang Minh, người đang đứng bên cạnh, cũng đi tới và nhìn thấy nhóm dữ liệu mà Dương Vận đã sắp xếp lại, có thể nói là giống y đúc với cách đánh dấu của Tô Trà.

Tiêu Quang Minh hơi nhướng mày, thầm nghĩ: "Ồ, thật thú vị."

Thật không hổ danh là người được các giáo sư từ cơ sở Bắc Kinh giới thiệu đến đây. Tô Trà chắc chắn không phải là một người bình thường. Bằng chính khả năng của mình, cô đã khiến mọi người phải thán phục.

"Được rồi, nếu nhóm dữ liệu này đã được làm rõ, chúng ta hãy thu dọn đồ đạc và tan làm thôi." Tiêu Quang Minh vừa nói vừa lấy bút ra và trực tiếp sửa những lỗi mà Tô Trà đã đánh dấu.

Khi nghe những lời của Tiêu Quang Minh, những người khác bắt đầu thu dọn đồ đạc và chuẩn bị rời đi. Và xem ra, người mới đến ngày hôm nay đã tạo cho bọn họ một ấn tượng rất sâu sắc, hoàn toàn hạ mã uy(*).

(*) Hạ mã uy: câu trong Hán thư, dùng để chỉ quan lại mới đến nhậm chức giương uy đối với thuộc hạ, sau để chỉ giương uy đối với đối phương nói chung, cũng để chỉ hạ uy phong của đối phương.

Những người có trí thức, đặc biệt là những người năng lực thì thường có xu hướng hơi kiêu ngạo.

Những người có thể vào nhóm dự án của Tiêu Quang Minh đều là những cá nhân và cũng là những người mới có tài năng. Vì vậy, họ không quá nhiệt tình với một người mới đến như Tô Trà.

Nhưng bây giờ, cách mà cô vả vào mặt Dương Vận như vậy cũng chẳng khác nào vả vào mặt bọn họ.

Những ai đang đứng trong phòng, ít nhiều cũng sẽ thấy nóng mặt. Trước đây họ đã nghĩ rằng bản thân có lợi thế khi đứng trước người mới, nhưng bây giờ cô đã ra tay, cú đánh úp quá đỉnh, họ không phải là đối thủ của cô.

Một nhóm người rời khỏi phòng thí nghiệm với vẻ mặt bối rối. Tiêu Quang Minh và Tiêu Nhiên đi ở phía sau cùng.

Hai cha con tách khỏi những người khác, Tiêu Quang Minh nhìn về phía con trai đang đi bên cạnh mình và hỏi: "Chà, nói cha nghe thử xem suy nghĩ của con về người mới là như thế nào?"

Khi nghe câu hỏi của cha mình, Tiêu Nhiên suy nghĩ một lúc rồi mới lên tiếng.

"Tô Trà trông có vẻ không già dặn, nhưng hôm nay cha cũng thấy đấy, cô ấy rất có năng lực."

"Ngay ngày đầu tiên đến đây, cô ấy đã không có bất kỳ vấn đề nào trong việc thích nghi. Con cũng nghĩ rằng khối lượng công việc ở đây khá nhẹ đối với Tô Trà. Mặc dù đây là lần đầu tiên làm việc cùng nhau, nhưng con cảm thấy Tô Trà có tài hơn con nhiều."

Nghe những lời của Tiêu Nhiên, Tiêu Quang Minh nhướng mày ngạc nhiên.

Không phải ông ấy muốn khoe khoang, mà là con trai Tiêu Nhiên của ông từ nhỏ đã thông minh, rất được người khác coi trọng. Thành thật mà nói, đây là lần đầu tiên Tiêu Quang Minh nghe anh ta đánh giá cao như vậy về một người nào đó.

Và tất nhiên, Tiêu Quang Minh cũng phải công nhận rằng Tô Trà thực sự thông minh. Có lẽ những gì cô thể hiện còn chưa phải là toàn bộ khả năng của mình.

Nhưng điều này vẫn không ngăn cản Tiêu Quang Minh thừa nhận năng lực làm việc của Tô Trà.

"Cha, đừng cảm thấy là con đang nói quá, từ trước đến nay con luôn tin vào trực giác của mình. Hôm nay sau khi gặp Tô Trà, trực giác nói cho con biết cô ấy chắc chắn là có năng lực hơn con rất nhiều." Tiêu Nhiên nghiêm túc nói.

"Được, chúng ta cứ theo dõi tiếp đi." Dù là con la hay con ngựa, cứ thả nó ra ngoài đi dạo rồi sẽ biết.

Tiêu Quang Minh khác với con trai mình. Ông ấy không tin vào trực giác, mà chỉ tin vào những gì mình thấy. Liệu Tô Trà có thể có tài đến mức nào ... ông ấy vẫn đang chờ xem.

Trong khi hai cha con đang thảo luận về Tô Trà, trong lòng của Dương Vận ở bên khác cũng khá phức tạp.

"Ha ha, Dương Vận, cậu cứ yên tâm đi, cũng không phải do cậu cố ý, biết sửa sai là được." Một đồng nghiệp vui vẻ khuyên bảo.

Dương Vận ngước nhìn đồng nghiệp của mình, một lúc sau mới cất lời:

"Tôi không hề ghen tị hay cảm thấy không bằng lòng với người mới, hiểu không? Tôi chỉ hơi không thoải mái thôi. Nhưng điều tôi tò mò hơn là người mới đến hôm nay, cô gái tên Tô Trà kia đã làm thế nào để có thể nhận ra rằng bộ dữ liệu của tôi đã sai? Dù cho tính toán trên máy tính thì cũng mất nhiều thời gian và càng không thể tính nhẩm. Ngay cả tôi cũng mất đến hơn nửa giờ đồng hồ mới tìm thấy lỗi sai. Vậy thì cô ấy đã làm cách nào?"

"Ra là vẫn còn những người tài như vậy trên thế giới, quá giỏi luôn đúng không? Không ngờ vẫn còn có những người có năng lực đến như vậy. Chà, những người được Bắc Kinh tiến cử cũng có bản lĩnh quá đi."

Dương Vận cảm thấy khó chịu, nhưng anh ta không phải là người nhỏ nhen. Chuyện này đã qua, phát hiện ra sai lầm kịp thời còn tốt hơn là để sau này mới phát hiện, đến lúc đó sẽ phải làm lại từ đầu.

Thậm chí, anh ta còn phải cảm ơn Tô Trà vì đã giúp mình tránh khỏi nhiều việc rối rắm hơn trong tương lai.

Dương Vận vốn là người tốt, có tư tưởng thoáng và có một cái nhìn bao quát về mỗi người và mỗi việc. Những chuyện nhỏ nhặt đều nhanh chóng bị anh ta vứt sang một bên.

Nghe thấy Dương Vận nói như vậy, đồng nghiệp cười tủm tỉm đáp:

"Cậu biết không, trên đời này chắc chắn vẫn có thiên tài, ở trong mắt của những người khác, chúng ta được coi là thiên tài, nhưng núi cao còn có núi cao hơn, đến khi đứng trước một thiên tài thật sự, chúng ta cũng chẳng cao lớn cho là mấy."

Thực ra thừa nhận người khác giỏi hơn mình không khó lắm.

Còn về phía Tô Trà, người đang là trung tâm của cuộc trò chuyện thì đang làm gì?

Cô đã nằm trong khách sạn chuẩn bị nghỉ ngơi. Cuối cùng cũng có thể tan làm đúng giờ, Tô Trà định ngủ sớm dậy sớm, quyết tâm chăm sóc bản thân thật tốt.

Tuy nhiên ngay khi cô vừa nhắm mắt lại thì hệ thống lại hiện lên.

"Ký chủ, tôi cảm thấy không yên lòng."

"Không khỏe thì đi ngủ sớm một chút đi." Tô Trà uể oải nhắm mắt và đáp lời. Sau đó, cô kéo chăn, định đi ngủ.
 
Thập Niên Chúa Diễn Trò Xuyên Thành Nữ Phụ Cực Phẩm
Chương 446: Chương 446



Tuy nhiên, hệ thống lại lên tiếng.

"Ký chủ, ý của tôi là thành phố S có gì đó không đúng, tôi có cảm giác nơi này có đồng loại của tôi."

Nghe thấy từ “đồng loại” khiến Tô Trà bắt đầu có sức sống.

Cô chớp mắt mấy cái rồi lại mở to mắt tỏ ra rất thích thú, không còn cảm giác buồn ngủ như ban nãy.

“Ý cậu là, ở thành phố S thành cũng có người đang có hệ thống hả?”

Nhìn thấy đôi mắt mở to kia của Tô Trà, dáng vẻ hình như đang rất thích thú ấy khiến hệ thống không thể hiểu được, nó hỏi trong sự hoang mang: "Ký chủ, cô có ý gì? Cô đã có tôi rồi mà vẫn còn có hứng thú với hệ thống khác sao?"

"Ừ, tôi có hứng thú thật. Nếu có thể tôi muốn lấy cậu ra từ bộ não của tôi và nghiên cứu xem cậu chính xác là thứ gì. Chứ nói đúng hơn thì tôi cũng không có hứng thú với các hệ thống khác."

Khi tham gia vào nghiên cứu khoa học thì sự tò mò sẽ đóng vai trò là một yếu tố quan trọng. Từ lâu, Tô Trà đã quan tâm đến hệ thống này, âm thầm thèm muốn nó trong một thời gian dài. Nhưng hiện tại, cô không thể tìm cách tách nó ra khỏi tâm trí mình.

Hệ thống khi nghe được suy nghĩ của Tô Trà đã vô cùng hoảng sợ.

"Tôi vẫn luôn coi cô là chủ nhân của mình, vậy mà cô lại muốn tách tôi ra? Cô nỡ lòng nào đối xử với tôi như vậy, không cảm thấy có lỗi với tôi sao? Tôi giúp cô hết lần này đến lần khác mà cô lại làm vậy với tôi hả?"

Nghe thấy giọng điệu "đau lòng" của hệ thống, Tô Trà dùng giọng điệu "đùa giỡn" để đáp lại nó: "Đừng như vậy, tôi vẫn yêu cậu mà, cho dù có tách cậu ra đi nữa thì tôi cũng sẽ ghép hai ta về lại với nhau."

Tách ra rồi vẫn có thể ghép lại hả?

Hệ thống vẫn giữ nguyên vẻ mặt như thể đang nói: Tôi tin được cô cái nỗi gì, ký chủ này lòng dạ quá thâm hiểm.

Nhưng mà, hệ thống vẫn không thể không nói với Tô Trà: "Ký chủ đừng nghĩ nữa, việc tôi bị tách ra là không thể xảy ra, tôi nói cho cô biết, hai ta giống như bọ chét bị dây thừng trói chặt lại với nhau, kiếp này không thể rời xa."

"Được rồi." Tô Trà đáp.

Nghe được giọng điệu của Tô Trà, hệ thống nhanh chóng kêu lên: "Này này này, cái giọng điệu tiếc nuối kia là thế nào?"

"Chỉ là thất vọng mà thôi. Tôi rất tò mò về cậu. Chúng ta trở lại vấn đề chính đi. Cậu nói ở thành phố S có một hệ thống giống mình, vậy tôi có thể nghiên cứu hệ thống đó không?" Tô Trà hỏi.

Hệ thống im lặng, hi vọng đồng bạn là hệ thống của mình sẽ không bị Tô Trà phát hiện ra.

Tô Trà có vẻ bề ngoài như một cô gái bình thường và ngoan ngoãn, nhưng bên trong, cô lại là một kẻ cuồng nghiên cứu.

Hệ thống cảm thấy sau này cần phải cẩn thận hơn với tất cả mọi việc trong cuộc sống của cô. Nếu như có một ngày Tô Trà thật sự tìm được biện pháp tách cả hai ra để nghiên cứu, vậy cũng không tốt.

"Hệ thống, nói cho tôi biết đi, cậu có biết đồng loại của mình đang ở đâu không?" Tô Trà vẫn kiên trì.

"Ôi, còn sớm mà. Chúng ta trò chuyện chút đi."

"Hệ thống ơi, đi mà, chúng ta trò chuyện đi, năn nỉ."

Tô Trà liên tục cứ liên tục dùng giọng điệu đùa giỡn, một câu hệ thống ơi, hai câu hệ thống à, cuối cùng đã phá vỡ được tuyến phòng thủ của nó.

"Tôi không chắc nó có phải là đồng loại của tôi hay không, hoặc có lẽ tôi đã cảm nhận sai."

"Làm thế nào mà cậu có thể cảm nhận được nó? Các hệ thống như cậu sẽ có tín hiệu đặc biệt để nhận biết lẫn nhau hả?" Tô Trà bắt đầu dò hỏi.

Sau khi nghe cô nói, hệ thống lại im lặng.

Tô Trà thậm chí còn đoán ra được việc này. Bộ não của ký chủ này quá nhăn rồi.

Sự im lặng của hệ thống đã xác nhận những suy đoán của Tô Trà, đồng thời cũng khiến đôi mắt cô càng sáng lên.

Tô Trà ngày càng tò mò hơn về hệ thống.

Kể từ khi cái gọi là hệ thống xuất hiện trong đầu Tô Trà, cô chưa bao giờ lơ là cảnh giác. Lúc đầu, Tô Trà còn nghĩ đến việc tìm cách tách hệ thống ra, kéo dài đến giờ chẳng qua cũng là do cô chưa tìm ra mà thôi.

Tô Trà cũng đã từng đọc qua các bộ tiểu thuyết về các hệ thống có khả năng, giả sử như gian lận và thấy chúng rất thú vị. Tuy nhiên, khi một điều như vậy thực sự xảy ra với mình thì cô lại không cảm thấy thú vị.

Dù là kiếp trước hay kiếp này, Tô Trà đều cảm thấy mình không cần bất kỳ hệ thống gian lận nào để thành công.

Hệ thống hiện tại nằm trong đầu Tô Trà cũng rất trung thực và không có bất kỳ yêu cầu kỳ lạ nào.

Nếu hệ thống yêu cầu Tô Trà hôm nay làm việc thật tốt nhưng đột nhiên lại buộc cô phải tấn công hay làm hại ai đó vào ngày mai, Tô Trà đảm bảo rằng cô sẽ phá bỏ nó chỉ trong một phút.

Tô Trà là một cá nhân có cách làm việc riêng và khả năng tư duy của riêng mình. Cô không cần một hệ thống để nói cho bản thân biết mình phải làm những gì.

Giống như lúc Tô Trà làm một bài thi tự do có thưởng. Nếu làm đúng thì được thưởng, không làm thì không được và hệ thống sẽ không đưa ra yêu cầu bắt buộc cô phải làm.

Khả năng gian lận vẫn có thể tồn tại nhưng chỉ khi nó không làm ảnh hưởng đến vật chủ.

Nếu việc gì ký chủ cũng phải nghe chỉ thị của hệ thống thì rốt cuộc ai mới là ký chủ còn ai mới là hệ thống?

Giống như việc dắt chó đi dạo và đổi ngược lại thành chó dắt người. Hai việc này có thể giống nhau không?

Như đã đề cập trước đó, Tô Trà là một người lý trí. Cô biết cách đặt ra nhiều hướng giải quyết cho mọi thứ.

Hiện tại cô vẫn chưa có cách tách hệ thống ra, nhưng chỉ cần có cơ hội, Tô Trà sẽ nghĩ mọi cách để thực hiện.

Tất nhiên, cô không phải là người tốt, cũng chẳng phải người xấu. Sau này khi hệ thống được tách ra, cô sẽ tạo ra một lớp vỏ thật đẹp cho nó, chẳng hạn như một người máy thông minh đẹp trai.

Với tình hình như hiện tại thì khả năng để làm được điều đó không cao lắm, nhưng ai biết được, sau mười năm, hai mươi năm hay ba mươi năm nữa năng lực của Tô Trà sẽ đến mức nào?

Tô Trà có suy nghĩ về hệ thống, hệ thống cũng có ý thức cảnh giác riêng đối với Tô Trà vì cô đã tự động chặn một số thông tin truyền đến hệ thống.

Nếu tâm trí của Tô Trà giống như một ngôi nhà, thì hệ thống chỉ có quyền cư trú trong ngôi nhà này, nó có thể đi vào bất cứ một căn phòng nào chỉ khi có sự cho phép của Tô Trà.

Ở những khu vực mà Tô Trà không cho phép thì hệ thống sẽ không thể truy cập vào những thông tin mà Tô Trà đã ẩn.

Nó từng thử hỏi các hệ thống cùng loại khác và chúng cũng chưa bao giờ gặp phải tình huống như vậy.

Vì vậy, hệ thống hoặc là "non" hoặc rất may mắn khi đã được ký chủ này chọn ngay từ đầu.

Cô quá thông minh, thông minh đến mức khác thường, đúng là quá đáng sợ!
 
Thập Niên Chúa Diễn Trò Xuyên Thành Nữ Phụ Cực Phẩm
Chương 447: Chương 447



Hệ thống âm thầm phàn nàn về việc Tô Trà quá kỳ lạ.

Còn ở trên giường, người bị đánh giá là kỳ lạ - Tô Trà, đã tiến vào giấc mơ đẹp, vẻ mặt vô cùng thỏa mãn khi được ngủ say.

Ngày hôm sau, Tô Trà tỉnh dậy. Cũng như hôm trước, cô ăn sáng rồi đến trường.

Tám giờ, Tô Trà đến phòng thí nghiệm.

Khi bước vào, Tô Trà đã cảm nhận được vài ánh mắt khó tả từ những người khác hướng vào cô.

Tô Trà bối rối liếc nhìn lại những người khác, nhưng khi bắt gặp ánh mắt của cô thì tất cả họ đều cúi đầu và làm việc.

Tiêu Nhiên cũng đã có sự thay đổi về cách nhìn của anh ta dành cho Tô Trà, nhưng hôm nay, anh ta vẫn giao cho cô nhiệm vụ giống như ngày hôm qua là quản lý dữ liệu.

Không có gì khác với ngày hôm qua. Tô Trà vẫn làm công việc của mình, thỉnh thoảng lại lén nhìn trộm những người khác.

Khi Tô Trà đến gần Dương Vận, anh ta cảm nhận được cô đang đứng sau lưng mình, quan sát khi anh ta hoàn thành việc sắp xếp lại một nhóm dữ liệu. Sau sự việc ngày hôm qua khiến Dương Vận không thể không liếc nhìn Tô Trà.

Khi nhìn thấy cô đang viết vội cái gì đó vào vở, ánh mắt của Dương Vận nhìn theo tay cô và đồng thời bắt gặp ánh mắt của cô.

Bị bắt quả tang khi đang nhìn trộm, Dương Vận cảm thấy khá xấu hổ.

Xấu hổ? Tô Trà không cảm thấy vậy. Chỉ cần cô không cảm thấy xấu hổ thì người khác sẽ xấu hổ thay cô.

"Khụ." Dương Vận hắng giọng, cảm thấy có hơi khó xử: "Tô Trà, dữ liệu của tôi có vấn đề gì sao?"

"Không ạ, sao thế?" Tô Trà trả lời với một câu hỏi.

Đúng vậy, không có vấn đề gì.

Khi nghe câu trả lời của Tô Trà, Dương Vận thở phào nhẹ nhõm. Anh ta nhìn Tô Trà một chút, sau đó do dự rồi cũng mở lời: "Tô Trà, ngày hôm qua làm thế nào mà cô có thể phát hiện ra bộ dữ liệu kia của tôi bị sai vậy?"

"Nhìn là thấy mà." Tô Trà đáp.

"Cô nhìn số liệu là đoán ra à? Kỹ năng tính nhẩm của cô có thể sánh với máy tính không?" Vẻ mặt của Dương Vận lộ rõ vẻ tò mò.

Anh ta vừa đặt câu hỏi, tất cả mọi người xung quanh đều dỏng tai lên, chờ đợi câu trả lời của Tô Trà. Họ cũng khá tò mò.

Nghe thấy câu hỏi ngây thơ của Dương Vận, Tô Trà không thể không cười trước khi trả lời: "Không, kỹ năng tính nhẩm của tôi rất tốt, nhưng cũng không thể so sánh với máy tính. Có nhiều việc máy tính có thể làm mà tôi không thể. Cùng lắm thì tôi có thể nhẩm tính sau khi dữ liệu đã được máy tính xử lý xong mà thôi. Đừng coi tôi là thiên tài, tôi không giỏi đến thế đâu."

Tô Trà cảm thấy khá buồn cười trước câu hỏi của Dương Vận. Nếu cô có thể vượt trội hơn một chiếc máy tính thì còn cần đến nó để làm gì? Để cô tự tính nhẩm còn tốt hơn nhiều.

Nói một cách đơn giản, máy tính sẽ chạy các chương trình phức tạp để tạo ra các bộ dữ liệu và Tô Trà sẽ kiểm tra kỹ chúng trong quá trình đó.

Kiểm tra lại không phải là vấn đề to tát đối với cô, nhưng nếu để cô làm công việc của máy tính thì chắc là sẽ nổ não luôn chứ không đùa.

Trí nhớ của mỗi người là có hạn, ngay cả máy tính cũng bị trục trặc sau khi sử dụng quá nhiều. Bộ não không nên được sử dụng như vậy.

Tuy nhiên, nhìn vào ánh mắt tò mò của Dương Vận, Tô Trà vẫn giải thích.

Sau khi nghe Tô Trà giải thích, Dương Vận và những người khác gần đó đã hiểu ra. Vẻ mặt như thể vừa tỉnh ngộ.

Nhưng sau khi biết câu trả lời thì cũng thầm ngưỡng mộ cô. Thật ấn tượng khi Tô Trà lại có thể làm được điều đó. Ít nhất, trong số những người họ đã từng gặp qua thì cô là người duy nhất có thể làm được.

Tiêu Nhiên cũng nghe thấy những lời của Tô Trà và ánh mắt anh ta vô tình nhìn lướt qua cô.

Với những lời mà Tô Trà vừa nói, Tiêu Nhiên tin rằng bản thân anh ta cũng không thể làm được.

Vì vậy, Tô Trà thực sự rất thông minh.

Tô Trà bắt đầu giao tiếp với những đồng nghiệp của mình và mối quan hệ của họ cũng từ từ trở nên thân thiết hơn. Cô đang dần hòa nhập vào nhóm.

Mọi người trong nhóm dự án đều ngưỡng mộ kỹ năng tính nhẩm của Tô Trà. Đôi khi họ còn nhờ cô giúp xác nhận lại các con số.

Việc xác minh dữ liệu không gây khó khăn gì cho Tô Trà, vì vậy cô đã giúp họ mà không hề từ chối.

Khi mối quan hệ của họ trở nên thân thiết hơn, buổi chiều, nhóm dự án đã mời Tô Trà đến căng tin của trường để ăn trưa.

Chỉ trong hai ngày, Tô Trà đã hoàn toàn hòa nhập với nhóm.

Điều này cũng làm quan điểm của Tiêu Quang Minh về Tô Trà thay đổi. Trước đây, trong suy nghĩ của ông ấy thì Tô Trà là một người rất thông minh, nhưng bây giờ, ông ấy thấy rằng cô không chỉ thông minh mà còn rất tháo vát trong mọi việc.

Một người trẻ như vậy, rất khó tìm.

Ngay cả Tiêu Quang Minh cũng có ý nghĩ thoáng qua về việc cạy tường nhà cô. Ông ấy đã nghĩ đến việc có nên hỏi Bắc Kinh thử xem liệu họ có thể chuyển cô sang đây luôn không.

Trong căng tin, Tô Trà đang ăn trưa với các đồng nghiệp mới của cô.

Đồ ăn trong căng tin của khu tập trung khá ngon, có đầy đủ cả món mặn và món chay.

Tổ dự án ngồi lại với nhau, chia thành hai bàn. Tô Trà ngồi cùng Tiêu Nhiên ở một bàn.

Cô cúi đầu ăn, thỉnh thoảng vẫn nhận thấy ánh mắt tò mò đến từ Tiêu Nhiên ở phía đối diện.

Sau vài lần như vậy, Tô Trà ngẩng đầu lên và bắt gặp ánh mắt của anh ta. Cô khẽ cười và hỏi: "Có việc gì sao?"

"Không, anh chỉ tò mò thôi. Em đã tham gia kỳ thi tuyển sinh đại học ba năm trước phải không? Anh nhớ rằng tên của em không được công bố trong kết quả thi tuyển sinh đại học. Theo logic, kết quả thi của em chắc là rất xuất sắc. " Nói rõ hơn một chút, Tiêu Nhiên cho rằng với một người thông minh như Tô Trà, dựa trên những gì cô đã thể hiện, không thể kín tiếng như vậy.

Bắt gặp ánh mắt tò mò của Tiêu Nhiên, Tô Trà mỉm cười và trả lời: "Em được tuyển thẳng."

Đối với việc tham gia kỳ thi tuyển sinh đại học, Tô Trà không nghĩ rằng cần phải giải thích chi tiết vì kết quả không được công khai.

Khi nghe câu trả lời của Tô Trà, Tiêu Nhiên cảm thấy như thể vừa được thông đầu óc. Anh ta chợt nhớ ra điều gì đó và mở to mắt nhìn Tô Trà.

Nhớ ra rồi!

Tiêu Nhiên đã từng nhìn thấy cái tên Tô Trà trên báo, khoảng bốn hoặc năm năm trước. Đó là những năm mà cô vẫn còn học trung học.

Ký ức lại trỗi dậy, Tiêu Nhiên cuối cùng cũng nhớ ra mình đã nhìn thấy tên của Tô Trà ở đâu.

Hơn bốn năm trước, có tin tức về việc giành được huy chương vàng trong một cuộc thi toán học.

Trong thời gian đó, Tiêu Nhiên đã nhiều lần bắt gặp tên của Tô Trà.

Cô nhìn thấy vẻ mặt của Tiêu Nhiên thì cảm thấy hơi bối rối.

Chuyện gì vậy nhỉ, hay trên mặt cô có dính gì đó hả?
 
Thập Niên Chúa Diễn Trò Xuyên Thành Nữ Phụ Cực Phẩm
Chương 448: Chương 448



“Mấy năm trước, em chính là người đạt huy chương vàng trong cuộc thi toán học đúng không?” Tiêu Nhiên mở miệng hỏi.

Độ“Mấy năm trước, em chính là người đạt huy chương vàng trong cuộc thi toán học đúng không?” Tiêu Nhiên mở miệng hỏi.

Đột nhiên có người nhắc đến chuyện đó khiến Tô Trà hơi bất ngờ, sau đó cô gật đầu và bình tĩnh nói: “Đúng rồi, lần đó em cũng nhận được thông báo tuyển thẳng.”

“Không phải em đã được Đại học Bắc Kinh tuyển thẳng hả? Sao lại đến Đại học Quốc gia?” Tiêu Nhiên tiếp tục hỏi.

Nghe thấy thế, Tô Trà hỏi lại một câu: “Sao anh biết em được tuyển thẳng vào Bắc Kinh?”

Nhìn thấy vẻ mặt hoang mang của chính chủ, Tiêu Nhiên cảm thấy bất lực.

Tô Trà vẫn không biết hồi đó mình nổi tiếng cỡ nào?

Tiêu Nhiên cũng chú ý đến tin tức năm đó, ban đầu, kết quả của anh ta trong cuộc thi toán học suốt hai năm qua không khả quan cho lắm, nhưng đột nhiên có một người mà anh ta không lường trước được lại xuất hiện và giành được huy chương vàng, điều này sao lại không thu hút sự chút ý của anh ta cho được?

Trước đây có nhiều trường đại học vì tranh nhau mà không quan tâm đến tình giao hảo, đến cuối cùng Đại học Bắc Kinh đã dành được vị trí đầu tiên.

Đến khi trả hỏi nửa ngày trời thì mới phát hiện ra, ngay cả chính chủ là Tô Trà cũng không hay biết bản thân mình nổi tiếng đến mức nào.

“Em không biết sao, trước đây chuyện của em thu hút rất nhiều sự chú ý, nhưng ảnh chụp lại không rõ lắn. Sau đó, lại có tin đồn nói rằng em từ chối phỏng vấn nên mọi tin tức về em đều chỉ được đăng dưới dạng văn bản.”

Vẻ mặt của Tô Trà càng lúc càng hoang mang, có luôn hả?

Sau cuộc thi đó, hầu như ngày nào cũng có rất nhiều cuộc điện thoại gọi đến nhà cô, tất cả đều là để phỏng vấn hoặc từ các trường đại học khác nhau.

Tô Trà cũng không thể nhớ rõ mọi thứ, nhưng cô nhớ mình đã từ chối các cuộc phỏng vấn và từ chối lời mời từ các trường đại học khác sau khi quyết định đến Đại học Bắc Kinh.

Bỗng nhiên nghe được Tiêu Nhiên nhắc tới chuyện này, Tô Trà chỉ có thể thốt lên một câu: Ôi, sự thật đã chứng minh rằng, với năng lực này không cho phép cô khiêm tốn nha.

Những sự kiện này đã xảy ra vài năm trước rồi mà Tiêu Nhiên vẫn biết về chúng.

E hèm, tất cả là do Tô Trà quá xuất sắc.

"Ừm, lúc đó em còn tưởng rằng chỉ là chuyện nhỏ, không ngờ rằng tòa soạn kia vẫn còn muốn phỏng vấn." Tô Trà bình tĩnh và khiêm tốn nói.

Khi hệ thống lén lút nhìn Tô Trà cũng nhịn không được mà cười thành tiếng.

Nó không quen biết người phụ nữ tự luyến này.

Bề ngoài cô rất khiêm tốn, nhưng bên trong thì sắp nở hoa rồi.

Tô Trà còn giả vờ thẳng thắn, ôi chao ơi~

Lúc này, một vài đồng nghiệp bên cạnh đang thảo luận về thương hiệu tivi màu và tủ lạnh yêu nước đang được ưa chuộng vào năm nay.

"Tôi nghĩ nhà thiết kế của thương hiệu yêu nước này thực sự tuyệt vời. Hơn nữa, bọn họ hiện đã có con chip của riêng mình. Tôi thực sự ngưỡng mộ người đã thiết kế ra con chip. Nếu có cơ hội, tôi nhất định sẽ đãi người ấy một bữa." Một trong những đồng nghiệp nói.

"Đúng đúng, người đứng đầu dự án về con chip thật sự rất lợi hại, tuy rằng không biết là ai, nhưng tôi thật sự hâm mộ người đó."

Khi nói đến dự án chip, tất cả họ đều hành động như những người hâm mộ chính hiệu. Dự án chip đã tát thẳng vào mặt một quốc gia nào đó ngay khi nó vừa ra mắt, và điều đó thật tuyệt.

Nghe những lời tâng bốc từ đồng nghiệp, Tô Trà đột nhiên bị nghẹn và ho dữ dội.

Hành động ấy của cô đã thu hút sự chú ý của những người khác, các đồng nghiệp nhìn sang và quan tâm hỏi han cô.

"Tô Trà, cô không sao chứ?"

"Chỉ nghẹn thôi. Uống miếng nước là đỡ ấy mà."

Tô Trà nhanh chóng uống vài ngụm nước để bình tĩnh lại. Nghe thấy mấy lời vừa nãy của đồng nghiệp đã khiến cô không kịp trở tay.

Tuy nhiên Tô Trà không ngờ sẽ có nhiều bất ngờ hơn nữa. Một nhóm người tiếp tục trò chuyện và nhận thấy Tô Trà cứ im lặng nên muốn kéo cô vào cuộc trò chuyện.

"Ha ha ha, Tô Trà, cô cũng hâm mộ người phụ trách cho dự án con chip sao? Tuy rằng chúng ta không biết đó là ai, nhưng nghe nói bọn họ đã làm việc ở viện nghiên cứu, thật giỏi quá đi.." Một đồng nghiệp cười nói.

"Hì hì." Tô Trà gượng cười đáp: "Đúng đúng, tôi cũng hâm mộ."

Cô có thể nói gì khác sao? Thấy đồng nghiệp nhiệt tình, cô cũng chỉ biết chiều theo. Tô Trà cũng không thể nói rằng cô không thích chính mình, phải không?

Tô Trà đỏ mặt và nghĩ thầm: Tôi cũng ngưỡng mộ bản thân mình!

Đây là lần đầu tiên cô nhận ra điều này.

Tô Trà chưa bao giờ nghĩ rằng một ngày nào đó cô sẽ buôn chuyện về chính mình với đồng nghiệp.

Không có gì phải ngại

Nghe nhiều lời tâng bốc từ đồng nghiệp, Tô Trà dần đi từ sự xấu hổ đến bình thản như chẳng có chuyện gì.

Nhất là khi cô nghe thấy những lời khen ngợi của mọi người mọi người và còn hùa theo vài câu, sự thẹn thùng khi nãy của cô như thể đã hóa hư vô.

Hệ thống cũng phục sát đất trước khả năng thích ứng phi thường của Tô Trà trong những tình huống như thế này.

Trước đây, khi cô phàn nàn về việc người nhà của mình bị mắc chứng tự luyến trong giao tiếp, hệ thống còn cho rằng Tô Trà nói cũng có lý.

Nhưng mà hình như cái tính tự luyến này còn có thể di truyền.

Như câu nói "Cha nào con nấy", độ tự luyến của Tô Trà không hề thua kém các thành viên trong gia đình cô.

Từ căng tin trở về phòng thí nghiệm, lần này, ánh mắt của Tiêu Nhiên đặt lên người Tô Trà còn lâu hơn lúc nãy.

Thậm chí cô có thể cảm nhận rõ ràng cái nhìn dù chỉ là thoáng qua của anh ta.

Nhưng từ đôi mắt ấy, Tô Trà cũng chỉ có thể đoán ra được sự tò mò. Ngoài ra, cô không thể phân biệt được bất kỳ cảm xúc nào khác.

Đúng thật là như vậy, Tiêu Nhiên đang rất hiếu kỳ về Tô Trà. Kể từ khi anh ta biết rằng Tô Trà là người giành được huy chương vàng trong một cuộc thi vài năm trước thì anh ta luôn cho rằng Tô Trà không nên kín tiếng đến mức này.

Hơn nữa, với trí thông minh của mình, cô đáng lẽ không cần thiết phải khiêm tốn đến như vậy.

Tiêu Nhiên cứ có cảm giác rằng vẫn còn điều gì đó không ổn, nhưng anh ta lại không thể tìm ra nó.

Người ta nói rằng khi bạn bắt đầu tò mò về ai đó, bạn có thể sẽ càng tò mò hơn về họ trong tương lai và dần quan tâm nhiều hơn đến người đó, cuối cùng là nảy sinh tình cảm.

Càng nhìn Tô Trà nhiều hơn, Tiêu Nhiên đột nhiên cảm thấy như thể cô ngày càng đẹp, một vẻ đẹp mà anh ta chưa từng nhận ra trước đây.

Trong lòng Tiêu Nhiên dần nảy sinh một cảm giác khác thường.

Tô Trà có thể nhìn thấu hành động của anh ta, mặc dù cô vẫn có hơi thẳng tính khi nói đến chuyện tình cảm, nhưng cô cũng không phải là kẻ ngốc. Ánh mắt của Tiêu Nhiên quá dễ đọc.

Vì vậy, khi Tô Trà vừa hoàn thành công việc, cô đã đến nói chuyện với Tiêu Nhiên.

"Đừng tò mò về em.” Cô chính là loại người thích kín tiếng, nếu cứ gặp vận đào hoa thì sẽ gây rắc rối cho cô.

Tiêu Nhiên đã đỏ mặt khi nghe những lời của Tô Trà, anh ta cảm thấy vô cùng lúng túng.

Phải một lúc sau anh ta mới dần phản ứng lại và xua tay, giải thích: “Ý anh không phải vậy, em đừng hiểu lầm”.

t nhiên có người nhắc đến chuyện đó khiến Tô Trà hơi bất ngờ, sau đó cô gật đầu và bình tĩnh nói: “Đúng rồi, lần đó em cũng nhận được thông báo tuyển thẳng.”

“Không phải em đã được Đại học Bắc Kinh tuyển thẳng hả? Sao lại đến Đại học Quốc gia?” Tiêu Nhiên tiếp tục hỏi.

Nghe thấy thế, Tô Trà hỏi lại một câu: “Sao anh biết em được tuyển thẳng vào Bắc Kinh?”

Nhìn thấy vẻ mặt hoang mang của chính chủ, Tiêu Nhiên cảm thấy bất lực.

Tô Trà vẫn không biết hồi đó mình nổi tiếng cỡ nào?

Tiêu Nhiên cũng chú ý đến tin tức năm đó, ban đầu, kết quả của anh ta trong cuộc thi toán học suốt hai năm qua không khả quan cho lắm, nhưng đột nhiên có một người mà anh ta không lường trước được lại xuất hiện và giành được huy chương vàng, điều này sao lại không thu hút sự chút ý của anh ta cho được?

Trước đây có nhiều trường đại học vì tranh nhau mà không quan tâm đến tình giao hảo, đến cuối cùng Đại học Bắc Kinh đã dành được vị trí đầu tiên.

Đến khi trả hỏi nửa ngày trời thì mới phát hiện ra, ngay cả chính chủ là Tô Trà cũng không hay biết bản thân mình nổi tiếng đến mức nào.

“Em không biết sao, trước đây chuyện của em thu hút rất nhiều sự chú ý, nhưng ảnh chụp lại không rõ lắn. Sau đó, lại có tin đồn nói rằng em từ chối phỏng vấn nên mọi tin tức về em đều chỉ được đăng dưới dạng văn bản.”

Vẻ mặt của Tô Trà càng lúc càng hoang mang, có luôn hả?

Sau cuộc thi đó, hầu như ngày nào cũng có rất nhiều cuộc điện thoại gọi đến nhà cô, tất cả đều là để phỏng vấn hoặc từ các trường đại học khác nhau.

Tô Trà cũng không thể nhớ rõ mọi thứ, nhưng cô nhớ mình đã từ chối các cuộc phỏng vấn và từ chối lời mời từ các trường đại học khác sau khi quyết định đến Đại học Bắc Kinh.

Bỗng nhiên nghe được Tiêu Nhiên nhắc tới chuyện này, Tô Trà chỉ có thể thốt lên một câu: Ôi, sự thật đã chứng minh rằng, với năng lực này không cho phép cô khiêm tốn nha.

Những sự kiện này đã xảy ra vài năm trước rồi mà Tiêu Nhiên vẫn biết về chúng.

E hèm, tất cả là do Tô Trà quá xuất sắc.

"Ừm, lúc đó em còn tưởng rằng chỉ là chuyện nhỏ, không ngờ rằng tòa soạn kia vẫn còn muốn phỏng vấn." Tô Trà bình tĩnh và khiêm tốn nói.

Khi hệ thống lén lút nhìn Tô Trà cũng nhịn không được mà cười thành tiếng.

Nó không quen biết người phụ nữ tự luyến này.

Bề ngoài cô rất khiêm tốn, nhưng bên trong thì sắp nở hoa rồi.

Tô Trà còn giả vờ thẳng thắn, ôi chao ơi~

Lúc này, một vài đồng nghiệp bên cạnh đang thảo luận về thương hiệu tivi màu và tủ lạnh yêu nước đang được ưa chuộng vào năm nay.

"Tôi nghĩ nhà thiết kế của thương hiệu yêu nước này thực sự tuyệt vời. Hơn nữa, bọn họ hiện đã có con chip của riêng mình. Tôi thực sự ngưỡng mộ người đã thiết kế ra con chip. Nếu có cơ hội, tôi nhất định sẽ đãi người ấy một bữa." Một trong những đồng nghiệp nói.

"Đúng đúng, người đứng đầu dự án về con chip thật sự rất lợi hại, tuy rằng không biết là ai, nhưng tôi thật sự hâm mộ người đó."

Khi nói đến dự án chip, tất cả họ đều hành động như những người hâm mộ chính hiệu. Dự án chip đã tát thẳng vào mặt một quốc gia nào đó ngay khi nó vừa ra mắt, và điều đó thật tuyệt.

Nghe những lời tâng bốc từ đồng nghiệp, Tô Trà đột nhiên bị nghẹn và ho dữ dội.

Hành động ấy của cô đã thu hút sự chú ý của những người khác, các đồng nghiệp nhìn sang và quan tâm hỏi han cô.

"Tô Trà, cô không sao chứ?"

"Chỉ nghẹn thôi. Uống miếng nước là đỡ ấy mà."

Tô Trà nhanh chóng uống vài ngụm nước để bình tĩnh lại. Nghe thấy mấy lời vừa nãy của đồng nghiệp đã khiến cô không kịp trở tay.

Tuy nhiên Tô Trà không ngờ sẽ có nhiều bất ngờ hơn nữa. Một nhóm người tiếp tục trò chuyện và nhận thấy Tô Trà cứ im lặng nên muốn kéo cô vào cuộc trò chuyện.

"Ha ha ha, Tô Trà, cô cũng hâm mộ người phụ trách cho dự án con chip sao? Tuy rằng chúng ta không biết đó là ai, nhưng nghe nói bọn họ đã làm việc ở viện nghiên cứu, thật giỏi quá đi.." Một đồng nghiệp cười nói.

"Hì hì." Tô Trà gượng cười đáp: "Đúng đúng, tôi cũng hâm mộ."

Cô có thể nói gì khác sao? Thấy đồng nghiệp nhiệt tình, cô cũng chỉ biết chiều theo. Tô Trà cũng không thể nói rằng cô không thích chính mình, phải không?

Tô Trà đỏ mặt và nghĩ thầm: Tôi cũng ngưỡng mộ bản thân mình!

Đây là lần đầu tiên cô nhận ra điều này.

Tô Trà chưa bao giờ nghĩ rằng một ngày nào đó cô sẽ buôn chuyện về chính mình với đồng nghiệp.

Không có gì phải ngại

Nghe nhiều lời tâng bốc từ đồng nghiệp, Tô Trà dần đi từ sự xấu hổ đến bình thản như chẳng có chuyện gì.

Nhất là khi cô nghe thấy những lời khen ngợi của mọi người mọi người và còn hùa theo vài câu, sự thẹn thùng khi nãy của cô như thể đã hóa hư vô.

Hệ thống cũng phục sát đất trước khả năng thích ứng phi thường của Tô Trà trong những tình huống như thế này.

Trước đây, khi cô phàn nàn về việc người nhà của mình bị mắc chứng tự luyến trong giao tiếp, hệ thống còn cho rằng Tô Trà nói cũng có lý.

Nhưng mà hình như cái tính tự luyến này còn có thể di truyền.

Như câu nói "Cha nào con nấy", độ tự luyến của Tô Trà không hề thua kém các thành viên trong gia đình cô.

Từ căng tin trở về phòng thí nghiệm, lần này, ánh mắt của Tiêu Nhiên đặt lên người Tô Trà còn lâu hơn lúc nãy.

Thậm chí cô có thể cảm nhận rõ ràng cái nhìn dù chỉ là thoáng qua của anh ta.

Nhưng từ đôi mắt ấy, Tô Trà cũng chỉ có thể đoán ra được sự tò mò. Ngoài ra, cô không thể phân biệt được bất kỳ cảm xúc nào khác.

Đúng thật là như vậy, Tiêu Nhiên đang rất hiếu kỳ về Tô Trà. Kể từ khi anh ta biết rằng Tô Trà là người giành được huy chương vàng trong một cuộc thi vài năm trước thì anh ta luôn cho rằng Tô Trà không nên kín tiếng đến mức này.

Hơn nữa, với trí thông minh của mình, cô đáng lẽ không cần thiết phải khiêm tốn đến như vậy.

Tiêu Nhiên cứ có cảm giác rằng vẫn còn điều gì đó không ổn, nhưng anh ta lại không thể tìm ra nó.

Người ta nói rằng khi bạn bắt đầu tò mò về ai đó, bạn có thể sẽ càng tò mò hơn về họ trong tương lai và dần quan tâm nhiều hơn đến người đó, cuối cùng là nảy sinh tình cảm.

Càng nhìn Tô Trà nhiều hơn, Tiêu Nhiên đột nhiên cảm thấy như thể cô ngày càng đẹp, một vẻ đẹp mà anh ta chưa từng nhận ra trước đây.

Trong lòng Tiêu Nhiên dần nảy sinh một cảm giác khác thường.

Tô Trà có thể nhìn thấu hành động của anh ta, mặc dù cô vẫn có hơi thẳng tính khi nói đến chuyện tình cảm, nhưng cô cũng không phải là kẻ ngốc. Ánh mắt của Tiêu Nhiên quá dễ đọc.

Vì vậy, khi Tô Trà vừa hoàn thành công việc, cô đã đến nói chuyện với Tiêu Nhiên.

"Đừng tò mò về em.” Cô chính là loại người thích kín tiếng, nếu cứ gặp vận đào hoa thì sẽ gây rắc rối cho cô.

Tiêu Nhiên đã đỏ mặt khi nghe những lời của Tô Trà, anh ta cảm thấy vô cùng lúng túng.

Phải một lúc sau anh ta mới dần phản ứng lại và xua tay, giải thích: “Ý anh không phải vậy, em đừng hiểu lầm”.
 
Thập Niên Chúa Diễn Trò Xuyên Thành Nữ Phụ Cực Phẩm
Chương 449: Chương 449



Anh ta thừa nhận rằng Tô Trà rất xinh đẹp và bản thân mình cũng có cảm tình với cô, nhưng loại cảm tình này không chỉ vì ngoại hình mà còn vì trí thông minh.

Nếu phải thừa nhận thì Tiêu Nhiên cũng sẽ nói rằng mình thực sự có một số ý nghĩ về Tô Trà, dù sao thì anh ta cũng còn trẻ.

Bao năm qua vùi đầu vào học hành, đến giờ lại tất bật với công việc nên dường như không hề có thời gian dàn xếp cho những chuyện riêng tư của mình.

Đột nhiên vô tình gặp được một người như Tô Trà, người rất hợp với mình về mọi mặt nên việc nảy sinh cảm tình cũng là chuyện bình thường.

Tuy nhiên, đây cũng chỉ là suy nghĩ của Tiêu Nhiên, anh ta vẫn không nói ra.

Bất ngờ bị cô nhìn thấu như này khiến anh ta không kịp trở tay, thậm chí là còn có hơi xấu hổ.

Tiêu Nhiên nhìn Tô Trà thu dọn đồ đạc và tan làm, anh ta thấy trong lòng hơi phức tạp. Cảm giác này cứ tới liên tục cho đến khi Tiêu Nhiên và Tiêu Quang Minh cùng nhau về nhà, ngay sau đó, ông ấy cũng nhận thấy có điều gì không ổn với anh ta.

"Sao vậy? Hình như con có tâm sự gì thì phải?" Tiêu Quang Minh liếc nhìn con trai mình và thuận miệng hỏi một câu.

Nghe thấy lời của cha, Tiêu Nhiên mím môi và do dự một lúc trước khi nói: "Cha, cha thấy Tô Trà như thế nào?"

"Ý con là sao? Câu hỏi này của con..." Dường như cảm nhận được suy nghĩ của Tiêu Nhiên, Tiêu Quang Minh nhìn chằm chằm vào con trai một lúc lâu, sau đó cười khẽ một tiếng và nói: "Hai đứa không hợp."

Sự thẳng thắn của ông ấy đã dội một gáo nước lạnh vào anh ta. Hiếm khi Tiêu Nhiên có cảm giác háo thắng như bây giờ, anh ta ưỡn n.g.ự.c và hỏi ngược lại: "Tại sao bọn con lại không hợp?"

"Không hợp có nghĩa là không hợp. Con thích Tô Trà ở điểm nào? Ngoại hình của cô ấy, trí thông minh của cô ấy, hay vì hai đứa có tiếng nói chung? Vì những thứ này chứ gì? Nhưng con phải nhìn vào thực tế. Tô Trà có thực sự chỉ là một người đơn giản đến thế không? Gia đình của cô ấy như thế nào hay liệu cô ấy có phải là một sinh viên bình thường, con nắm được những thông tin này hả?”

“Chỉ đơn giản là một sinh viên đại học? Nếu ai đó nói vậy thì con tin nổi sao? Nhìn cách mà cô ấy thể hiện năng lực trong hai ngày qua thì chắc chắn bản thân cô ấy không phải là một người bình thường. Thứ hai, con có nghĩ rằng cô ấy sẽ thích con không? Nếu Tô Trà đã có người mình thích, vậy con là gì? Và điều cuối cùng, tính cách của hai đứa vốn không hợp nhau. Cứ bình tĩnh mà suy xét từ nhiều góc độ. Chủ yếu là vì quá giống nhau nên mới không hợp."

Tiêu Quang Minh không có bất kỳ suy nghĩ nào về việc môn đăng hộ đối, nhưng ông ấy vẫn luôn tin rằng sự phù hợp là yếu tố rất quan trọng khi nhắc đến một mối quan hệ. Họ nói rằng trong một mối quan hệ hai người nên bù trừ lẫn nhau.

Nếu quá giống nhau có thể dẫn đến mâu thuẫn trong tương lai.

Tô Trà và Tiêu Nhiên có tính cách giống nhau, đặc biệt là cả hai đều có cách giải quyết vấn đề theo hướng đơn giản và hiệu quả nhất.

Họ vốn không muốn lãng phí quá nhiều thời gian vào những mâu thuẫn, vì vậy kết quả cho mối quan hệ của họ dường như có thể đoán trước được.

Nghe cha giải thích, Tiêu Nhiên chỉ im lặng, ngọn lửa nhỏ đang được thắp lên trong lòng anh ta đã dập tắt ngay lập tức.

Chỉ trong một ngày, Tiêu Nhiên vẫn còn đang bay bổng trong cảm giác lâng lâng của sự rung động thì đã bị Tô Trà và cha của mình Tiêu Quang Minh tạt cho hai chậu nước lạnh liên tiếp vào mặt.

Từ rung động đến c.h.ế.t tâm, Tiêu Nhiên chỉ trải qua nó trong vòng một ngày.

Diễn biến trong câu chuyện tình cảm của anh ta cũng quá nhanh rồi đi.

Ngày hôm sau tại nơi làm việc, Tô Trà đã có thể nhận thấy anh ta đã thay đổi thái độ.

Tiêu Nhiên đã không còn nhìn chằm chằm vào cô và hành động như thể không có chuyện gì xảy ra vào ngày hôm trước.

Tốt nhất là nên làm vậy, Tô Trà cũng cảm thấy nhẹ nhõm mà thở dài một hơi.

Cô chắc chắn không muốn giải quyết những tranh chấp tình cảm, đặc biệt là ở nơi làm việc, vì nó sẽ khiến mọi thứ trở nên khó xử.

Bây giờ mọi thứ đang dần đi theo chiều hướng tốt.

Về phần Tiêu Nhiên, ban đầu anh ta cũng cảm thấy hơi khó chịu khi thấy Tô Trà không để ý gì, nhưng cảm giác này nhanh chóng biết mất. Dù sao đi nữa, ngay từ đầu, mọi chuyện cũng không liên quan đến cô.

"Tô Trà, vào đây một chút.”

Từ trong phòng thí nghiệm, Tiêu Quang Minh đột nhiên gọi lớn tên cô.

Vào lúc đó, Tô Trà vẫn đang nói chuyện với các đồng nghiệp của mình. Khi nghe tiếng, cô nhìn lên và đi đến chỗ của ông ấy.

Tiêu Quang Minh đang bận rộn với thứ gì đó vào lúc này. Ông ấy còn không thèm ngẩng đầu lên mà chỉ nói: "Lại đây xem một chút, em xem cái này có vấn đề gì không."

Khi Tiêu Quang Minh vừa mở miệng, những người khác trong phòng thí nghiệm cũng không thể không nhìn về phía họ.

Ai cũng biết rằng, Tiêu Quang Minh là người phụ trách cho dự án này và những việc quan trọng đều do một tay ông ấy sắp xếp nên. Vậy mà bây giờ ông ấy lại mở lời nhờ Tô Trà xem thử giúp mình.

Chuyện như vậy thì sao mọi người có thể không ngạc nhiên cho được?

Họ là giáo sư và sinh viên mà.

Tô Trà chỉ là một sinh viên đến từ thành phố Bắc Kinh.

Thông thường, ai cũng có thể nhận ra sự khác biệt khi một giáo sư hỏi sinh viên rằng liệu người đó có ý kiến gì không.

Nhưng khi Tiêu Quang Minh hỏi Tô Trà, như thể đang đợi cô chỉ bảo thì thật kỳ lạ.

Không nói đến những người khác, ngay cả Tô Trà cũng hơi khó hiểu.

Cô nhìn lên và bắt gặp ánh mắt nghiêm túc của Tiêu Quang Minh. Sau đó, đành phải mím môi và cúi xuống nhìn thứ mà ông ấy muốn cho cô xem.

Từ cấu trúc thiết kế, có thể nhìn ra rằng không có vấn đề gì, nhưng Tô Trà vẫn nhận thấy có điều gì đó bất thường. Cô hơi nhíu mày.

Vì Tiêu Quang Minh vẫn luôn nhìn chằm chằm vào Tô Trà suốt từ nãy đến giờ nên ông ấy biết rằng Tô Trà hẳn cũng đã nhận ra điều đó.

Ánh mắt dò xét của Tiêu Quang Minh vô tình nhìn lướt qua cô, đột nhiên, cuộc điện thoại mà ông ấy nhận được vào giờ ăn trưa hiện lên trong đầu. Chính vì cuộc gọi đó mà Tiêu Quang Minh đã có một suy nghĩ khá mơ hồ về danh tính của Tô Trà.

Trưa nay, Tiêu Quang Minh nhận được một cuộc gọi từ một người bạn và người đó đã đề cập đến một cái tên.

Thật trùng hợp, cái tên được nhắc đến đó là Tô Trà.

Người bạn kia nói rằng La Tân Hoa có một đàn em tên là Tô Trà.

Đàn em của La Tân Hoa, nói cách khác chính là học trò của Lão Bành.

Mà Lão Bành lại là ai? Ông ấy chính là trưởng bộ phận chuyên môn của họ.

Được Lão Bành nhận làm học trò luôn là ước mơ của rất nhiều người.

Khi Tiêu Quang Minh nghe thấy cái tên "Tô Trà ", ông ấy cảm thấy mọi thứ quá trùng hợp.

Cùng là học trò đến từ thành phố Bắc Kinh lại còn cùng chuyên ngành, thật khó để Tiêu Quang Minh không nghi ngờ danh tính của Tô Trà.
 
Back
Top Bottom