Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên Chúa Diễn Trò Xuyên Thành Nữ Phụ Cực Phẩm

Thập Niên Chúa Diễn Trò Xuyên Thành Nữ Phụ Cực Phẩm
Chương 350: Chương 350



Đến giờ ăn tối, Cốc Ích thật sự yêu cầu nhà ăn chuẩn bị thêm đồ ăn, món thịt kho tàu tỏa thơm ngào ngạt, đảm bảo no nê.

Sau khi hoàn thành công việc, Tô Trà và những người thuộc tổ hạng mục cũng nghĩ đến việc ăn uống đầy đủ, mỗi người đều ăn no căng bụng, ngay cả Vương Vinh Bình cũng có chút no.

Sau khi Tô Trà tụ tập xong cùng mọi người, từ nhà ăn đi ra cô dự định sẽ nhanh chóng về nhà sau đó nằm một ngày một đêm để ngủ một giấc thật ngon ở nhà.

Gần đây quầng thâm mắt của cô trở nên rất rõ ràng, thực sự đã chịu đựng quá lâu rồi, dù hệ thống chuẩn bị spa cũng không thể khôi phục tinh thần và năng lượng của Tô Trà.

Về đến nhà, đúng lúc Vương Tú Mi có mặt ở nhà, nhìn thấy con gái trở về bà gác lại tất cả công việc thường làm để chào đón cô.

"Con về rồi, đã ăn cơm chưa, nhìn sắc mặt của con kìa, gần đây lại ngủ không ngon sao? Mấy người các con thật là, con cả ngày không về nhà, cha con cả ngày cũng cực kỳ bận rộn, hai cha con con không thể đau lòng cho bản thân một chút sao? Đúng rồi, mẹ đang nấu một nồi canh gà để mẹ đi múc cho con một bát, uống xong thì lập tức về phòng ngủ, nhìn quầng thâm mắt của con kìa!"

Vương Tú Mi xoay người vào bếp vừa đi vừa nói chuyện.

Gần đây công việc của Vương Tú Mi trong gia đình trở nên nhẹ nhàng hơn.

Trong nhà có bốn người, Tô Bảo phải đi học, Tô Trà vài ngày không về nhà, Tô Thắng Dân thì ngày nào cũng về nhưng ông đi sớm về muộn lại thường xuyên nửa đêm mới về, có đôi khi xã giao xong trở về cả người toàn mùi rượu.

Thực ra khoảng thời gian trước trang trại heo của Vương Tú Mi cũng rất bận rộn, cho đến gần đây bà thuê thêm người đến làm nên công việc mới nhẹ nhàng hơn không ít.

Vài phút sau, Vương Tú Mi bưng một bát súp gà đi ra từ trong bếp và đưa cho Tô Trà.

Tô Trà đưa tay nhận lấy sau đó lập tức uống một ngụm, canh gà nóng hổi trong miệng chảy vào bụng, cảm giác vô cùng ấm áp.

"Mẹ, công việc của con tạm thời đã qua giai đoạn bận rộn, mấy ngày nay con có thể ở nhà nghỉ ngơi." Tô Trà vừa uống canh gà vừa nhẹ nhàng làm nũng nói: "Mẹ, con muốn ăn cá kho của mẹ, ngày mai mẹ làm cho con được không?"

"Được, được, được, mẹ làm cho con, con còn muốn ăn gì nữa không, sáng mai mẹ sẽ đi mua đồ ăn sớm một chút, đồ ăn mua sớm sẽ rất tươi ngon đó." Vương Tú Mi bị con gái làm nũng như vậy thì một chút tức giận cũng không còn.

Không còn cách nào khác, có một cô con gái biết cách làm nũng như vậy Vương Tú Mi cũng không biết phải làm gì.

“Con còn muốn ăn sườn heo và bún thịt.” Tô Trà nhẹ nhàng nói sau đó còn cười hì hì với mẹ để lấy lòng.

“Con đó, chỉ biết làm nũng thôi.” Vương Tú Mi giận yêu mà liếc mắt nhìn qua, giơ tay chọc chọc cái trán xinh xắn của con gái, cười khẽ một tiếng.

"Hì hì, con biết mẹ yêu con nhất mà."

“Yêu con nhất, yêu con nhất.” Vương Tú Mi mỉm cười mà đồng ý với câu nói đó.

Sau khi ăn xong canh gà, Vương Tú Mi nhanh chóng bắt Tô Trà về phòng nghỉ ngơi, nhìn sắc mặt kia của con gái Vương Tú Mi cảm thấy rất đau lòng.

Trở lại phòng, việc đầu tiên Tô Trà làm không phải là đi ngủ mà là tắm rửa, cô đã ở trong phòng thí nghiệm hai ba ngày, ngoại trừ ăn cơm ra thì cô còn không có thời gian để về ký túc xá tắm rửa.

.

Cúi đầu ngửi mùi trên cơ thể, chính Tô Trà còn cảm thấy ghét bỏ mình.

Một lúc sau, trong phòng tắm truyền đến tiếng nước nhỏ giọt, hơi nước nóng hổi từ khe cửa phòng tắm thoát ra, một mùi hương nhàn nhạt dần dần lan tỏa trong không khí...

“Cạch!” một tiếng, cửa phòng tắm mở ra.

Tô Trà đi ra khỏi phòng tắm với đôi chân trần, bàn chân cô thon thả và trắng nõn, mu bàn chân hơi cong, ngón chân hồng hào và mềm mại, đôi chân ngọc xinh đẹp của cô đặt trên sàn nhà...

Nhan sắc này phải nói là hoạt sắc sinh hương*.

*Hoạt sắc sinh hương: chỉ người con gái diễm lệ xinh đẹp như hoa

Đúng thật là hoa sen mới nở.

Tuy nhiên khi người đẹp đến gần giường thì hình ảnh đó lập tức vỡ vụn, chỉ thấy mỹ nhân đẹp như tranh kia đổ người “bịch” một phát rồi cả người nằm trên giường, hai chân buông thõng bên giường, không cần hình tượng gì mà cứ nằm xuống như vậy.

Khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú nghiêng sang một bên, một bên mặt nhỏ bị bóp méo hơi biến dạng, thoạt nhìn trông khá buồn cười.

Kỹ năng đi vào giấc ngủ chỉ trong một giây này hệ thống không phục ai chỉ phục mỗi Tô Trà!

Hệ thống nhìn ký chủ đang ngủ, yên lặng cho ký chủ đi spa toàn thân.

Phụ nữ nên đối xử tốt với bản thân hơn, giống như ký chủ của nó dựa vào năng lực của bản thân mà làm những gì cô ấy muốn, không việc gì là không làm được.

Nhìn xem, phòng thí nghiệm giày vò ra đó, cải trắng ngọt nước cũng héo rồi.

Tất nhiên, lần này cũng có một khoản phí.

Tục ngữ nói, anh em còn phải tính toán rõ ràng, nó nghèo như vậy, có lẽ ký chủ cũng sẽ không nỡ bóc lột một các hệ thống nghèo như nó đâu.

Kể từ khi Triệu Linh Lung bị đuổi khỏi viện nghiên cứu, người bên ngoài không nghe ngóng được một chút tình hình nào về hạng mục của Tô Trà tại viện nghiên cứu.

Nhưng không biết không có nghĩa là không vội, càng không biết rõ tình huống thì lại càng sốt ruột được chứ?

Đối với các thế lực khắp nơi, biết được thông tin và có nguồn gốc của thông tin có thể khiến họ cảm thấy yên tâm hơn.

Hiện tại chỉ có thể dựa vào tự mình phỏng đoán, ai mà không cuống cuồng lên chứ?

Huống chi quan sát tình hình ở Bắc Kinh thì xem ra bọn họ đang làm việc gì đó quan trọng, đã bí mật nghiên cứu một sản phẩm mới lại còn cố tình giấu không cho bọn họ biết.

Lại nói đến Triệu Linh Lung, việc thẩm vấn vẫn đang được tiếp tục, trong thời gian này Triệu Linh Lung đã bị thẩm vấn rất nhiều lần nhưng cho dù dùng biện pháp gì đi chăng nữa thì Triệu Linh Lung cũng sẽ không mở miệng.

Bộ phận khó tính và cứng rắn này vô cùng bội phục Tô Trà vì lúc trước cô có thể cạy miệng Triệu Linh Lung chỉ bằng một câu.

Tra hỏi thời gian lâu như vậy, cái gì cũng không hỏi được, đường dây của Triệu Linh Lung cũng đừng mong tra ra thông tin gì.

Một tên tội phạm có chỉ số IQ cao và năng lực tâm lý mạnh như Triệu Linh Lung cũng cực kỳ khó đối phó.

Giống như con tốt bị vứt bỏ, không có người tới tìm Triệu Linh Lung cũng không có người muốn cứu cô ta ngoài, ngay cả Triệu Linh Lung cũng đã từ bỏ ý định đi ra ngoài, nhưng cho dù như vậy cô ta cũng nhất quyết không chịu khai, cuối cùng vẫn không hỏi ra được bất cứ thông tin nào.

Mọi người trong bộ phận đều rất tò mò vì sao Triệu Linh Lung lại nhất quyết không tiết lộ gì, người đứng sau đã hứa với cô ta điều gì mới có thể khiến cô ta im lặng như thế này.
 
Thập Niên Chúa Diễn Trò Xuyên Thành Nữ Phụ Cực Phẩm
Chương 351: Chương 351



Ngày hôm sau, Tô Trà ngủ một giấc cho đến khi cô tự nhiên tỉnh dậy, có lẽ là do cô đã quen với cường độ làm việc trước đó, Tô Trà vốn định ngủ một ngày một đêm nhưng cô chỉ ngủ một đêm và vào ngày hôm sau lại tỉnh dậy theo đồng hồ sinh học.

Tô Trà rửa mặt sạch sẽ rồi bước ra ngoài, bữa sáng đã được dọn sẵn trên bàn trong phòng khách, căn phòng rộng lớn trống không, Vương Tú Mi đã kéo Tô Thắng Dân ra ngoài cùng bà, Tô Bảo cũng tự mình đến trường.

Tô Trà đi tới, mở cái bát đậy ở bên trên ra thì nhìn thấy cháo thịt nạc, bên cạnh còn có hai quả trứng gà luộc.

Tô Trà gõ vào quả trứng một tiếng "cộp" sau đó bắt đầu bóc vỏ trứng, chỉ mất một lúc là Tô Trà đã bóc xong những quả trứng trắng và mềm, tiếp đó cô mở miệng rồi nhét cả quả trứng vào trong miệng.

Hệ thống: Chết lặng!

Ôi nó phải tránh xa ra thôi, một cô gái nhỏ mà lại ăn trứng gà như vậy sao?

Đối mặt với ký chủ như vậy, hệ thống mờ mịt muốn chọc thủng hai mắt mình.

Dù không có người ngoài thì cô cũng nên để ý hình tượng của mình chứ?

Tô Trà tỏ vẻ một nàng tiên nhỏ như cô thì không câu nệ tiểu tiết, sau đó cô lại nhét một quả trứng gà nữa vào miệng.

"Ký chủ, không phải cô nên tiết chế lời nói và hành động của mình lại một chút sao? Cô ăn một lần là hết cả quả trứng gà, hành động này kết hợp với thiết lập tính cách mềm yếu của cô chẳng phải rất không thích hợp sao?"

“Yên tâm, yên tâm!” Tô Trà phất phất tay, hoàn toàn không thèm để ý mà tiếp tục nói: “Cậu yên tâm, tôi chắc chắn sẽ duy trì thiết lập nàng tiên nhỏ này của mình ở bên ngoài.”

Tô Trà tỏ vẻ cô chính là một nàng tiên nhỏ thậm chí không thể mở nắp chai nước ở bên ngoài.

Cũng chính là một nàng tiên nhỏ sẽ hét lên "sợ quá" khi gặp phải người xấu.

Lúc này, dường như Tô Trà đã quên mất cô đã từng dùng gậy kích điện khiến một người đàn ông bị điện giật đến choáng váng mà mặt không đổi sắc.

Ừm, chỉ cần cô không nhớ ra thì cô vẫn là một nàng tiên nhỏ mềm mại, đáng yêu.

Con gái vốn là một loại sinh vật vô cùng kỳ lạ mà.

Cô ấy có thể yếu đuối, mỏng manh trước bạn trai của mình.

Nhưng sau đó khi không có bạn trai, cô ấy lại có thể trở thành một người phụ nữ mạnh mẽ đến mức có thể bê một bình nước uống lên tận tầng sáu mà không thở hổn hển chút nào.

Thông suốt chứ, Tô Trà hỏi lập tức hỏi một câu, có phải rất thần kỳ không?

Hệ thống nói: Tăng thêm tri thức!

Lúc Vương Tú Mi trở về, Tô Trà đã giải quyết xong hai quả trứng luộc cùng một bát cháo thịt nạc, xoa bụng xong vẫn còn hơi đói nên Tô Trà lại ăn thêm hai phần đồ ăn vặt.

Ăn uống no nê xong Tô Trà vốn định vào bếp giúp mẹ làm việc, kết quả là cô nhanh chóng bị đuổi ra ngoài.

"Đi đi đi, việc trong phòng bếp không cần con làm, con vào đây là muốn giúp đỡ hay gây thêm phiền phức hả?"

Tô Trà bị ghét bỏ vì vậy cô chỉ có thể đi vào thư phòng để làm việc.

Trước đó, viện trưởng Cốc đã yêu cầu cô viết một phần báo cáo và nộp nó lên trên, mặc dù hạng mục này đã hoàn thành nhưng những việc phải tiếp theo vẫn còn rất nhiều.

Chẳng hạn như việc xin bản quyền sáng chế phát minh hay việc công bố sau đó đều khiến viện trưởng Cốc phải bận tâm lo lắng.

.

Nói là một bản báo cáo nhưng việc viết cũng không dễ, bên cạnh đó giáo sư Vương Vinh Bình cũng yêu cầu Tô Trà viết một bản báo cáo nữa.

Dù sao báo cáo chuyên môn này là bàn tổng hợp đầy đủ đồ vật này nọ nên cần phải viết rõ ràng, Tô Trà không thể tránh khỏi việc phải xin sự chỉ bảo của giáo sư Vương Vinh Bình.

Khoảng mười một giờ, Tô Thắng Dân về nhà.

Vừa vào cửa thì thấy phòng khách không có người, nhìn về phía phòng bếp thì thấy “đồng chí” Vương Tú Mi.

Bước về phía nhà bếp, đúng lúc nhìn thấy Vương Tú Mi đang chuẩn bị thái rau, Tô Thắng Dân tiến lên một bước, cầm lấy con d.a.o làm bếp trước mặt Vương Tú Mi, bắt đầu thái rau một cách thành thạo.

Nhìn thấy hành động của Tô Thắng Dân, Vương Tú Mi tiếp tục xào đồ ăn trong chảo, tranh thủ thời gian hỏi: "Đội vận tải của anh thế nào rồi? Anh vẫn bận rộn như vậy sao?"

"Ừm, chắc còn phải bận rộn một khoảng thời gian nữa, không phải lúc nào thời gian đầu cũng sẽ luôn bận rộn sao, còn em thế nào? Gần đây trại heo thế nào rồi?"

"Ừm, việc nuôi heo đang diễn ra rất tốt, gần đây em thuê thêm hai người đến làm việc cho nên công việc của em cũng nhẹ nhàng hơn nhiều. Anh cũng thật là, đừng chuyện gì cũng một mình làm như thế, thuê người làm cũng chỉ là vấn đề tiền nong mà thôi."

Vương Tú Mi hiện tại cũng coi như nghĩ rất rõ ràng, chuyện mà có thể giải quyết bằng tiền thì cũng không cần phải suy tính nhiều.

Thấy vợ mình cằn nhằn, Tô Thắng Dân cười hì hì sáp lại gần: “Vợ à, em đau lòng cho anh sao?”

"Cút, cút, cút, anh đang nói linh tinh cái gì vậy, tránh xa em ra một chút, con gái đang ở nhà đấy." Vương Tú Mi vung muôi, tức giận liếc nhìn người đàn ông xấu xa Tô Thắng Dân này một cái.

"Con gái không ở trong phòng khách."

"Em biết, con gái ở trong phòng sách." Vương Tú Mi trả lời sau đó lại nói một câu: "Dù sao anh cũng phải chú ý, tránh ảnh hưởng đến con bé."

Tô Thắng Dân nghẹn họng, bắt đầu nhớ lại hình ảnh vợ lúc tối, buổi tối vợ cũng không lạnh lùng như vậy đâu.

Khụ khụ, thái rau thái rau.

Khoảng mười hai giờ, Tô Bảo về đến nhà.

Bạn nhỏ Tô Bảo vừa vào nhà lập tức ném cặp sách sang một bên sau đó ngửi thấy mùi thơm thì chạy vào bếp, thấy chỉ có cha mẹ đang ở trong bếp, Tô Bảo ngửi mùi thơm trong không khí.

"Cha, mẹ, chị con có ở nhà không?"

“Ừ, con mau rửa tay rồi lên phòng sách gọi chị con xuống ăn cơm đi.” Vương Tú Mi cười đáp.

“Vâng ạ.” Tô Bảo vui vẻ đáp, lập tức rửa tay rồi nhanh chóng xoay người chạy lên thư phòng.

Đến trước cửa thư phòng, Tô Bảo giơ tay gõ cửa “Thịch thịch thịch.’

“Chị, đến giờ ăn cơm rồi.” Tô Bảo kéo dài giọng mà gọi một câu.

Trong phòng, Tô Trà đang cúi đầu nghiêm túc viết báo cáo, ngòi bút lướt trên mặt giấy phát ra tiếng động khe khẽ, theo ngòi bút lướt qua để lại những hàng chữ đẹp đẽ.

Nghe thấy âm thanh bên ngoài của Tô Bảo, Tô Trà tiếp tục vùi đầu vào viết, lực chú ý vẫn đặt trên báo cáo, chỉ nói lại một câu: "Em bảo cả nhà ăn cơm trước đi, không cần đợi chị đâu, một lúc nữa chị sẽ ra ăn sau."

“Một lúc nữa” của Tô Trà chính là nửa tiếng, khi Tô Trà bận rộn hoàn thành xong công việc rồi đi ra khỏi thư phòng thì cô mới phát hiện ra mọi người trong nhà vẫn đang đợi cô ăn cơm.

Trong mắt Tô Trà hiện lên một tia kinh ngạc, nói: "Cha, mẹ, không phải con bảo mọi người cứ ăn trước sao?"

"Cả nhà đang chuẩn bị ăn thì đúng lúc con ra ngoài." Vương Tú Mi cười đáp.

"Chị, nhanh nhanh nhanh, rửa tay rồi lại đây ăn cơm đi." Tô Bảo vui vẻ kêu lên.

.
 
Thập Niên Chúa Diễn Trò Xuyên Thành Nữ Phụ Cực Phẩm
Chương 352: Chương 352



Họ cũng chỉ phải đợi một lát, chị gái vất vả mãi mới có dịp ở nhà ăn bữa cơm, trong lòng Tô Bảo rất vui vẻ nên đợi một lát cũng không sao hết.

Nhìn thấy người nhà quan tâm đến mình như vậy Tô Trà vô cùng cảm động vì vậy cô vội vàng rửa tay và ngồi xuống.

“Nào, con gái, món sườn mà con thích này.” Tô Thắng Dân vừa cười ha hả vừa gắp một miếng xương sườn to vào bát của Tô Trà.

“Ăn thịt kho tàu đi con, ngon lắm đó.” Vương Tú Mi cũng vội vàng gắp mấy miếng thịt kho bỏ vào trong bát cho con gái.

Bát của Tô Trà đầy ắp, có lẽ từ giờ đến cuối bữa cơm cô cũng không cần tự mình gắp thêm đồ ăn nữa.

Bạn nhỏ Tô Bảo bên cạnh tự gắp tự ăn lại còn ăn một cách cực kỳ thỏa mãn.

Đối với cha mẹ như vậy, cậu bé đã quá quen thuộc.

Thế nhưng Tô Trà cũng gắp cho Tô Bảo mấy miếng thịt, đứa trẻ có địa vị thấp nhất trong gia đình cũng cần quan tâm nhiều hơn mới được.

Nhìn trong bát có nhiều hơn tận mấy miếng thịt, Tô Bảo ngẩng đầu lên bắt gặp ánh mắt của chị gái nhà mình, nhe răng cười.

Cậu bé vẫn còn một người chị yêu thương mình~

Sau khi ăn cơm xong, Tô Trà trở lại thư phòng tiếp tục viết báo cáo.

Bốn giờ, Tô Trà ra khỏi thư phòng, định đến viện nghiên cứu khoa học nhờ giáo sư Vương Vinh Bình giúp cô xem có chỗ nào trong báo cáo cần chỉnh sửa hay không, nếu không có vấn đề gì thì có thể thuận tiện giao cho viện trưởng Cốc luôn.

Một tiếng sau, Vương Vinh Bình nhận được báo cáo của Tô Trà, mở ra xem, ánh mắt rơi vào trên văn bản báo cáo.

Cho dù đã nhìn qua rất nhiều lần nhưng ông ấy vẫn không bớt ngạc nhiên trước nét chữ đẹp đẽ của Tô Trà.

Tiếp tục xem, hơn mười phút sau, ông ấy đã đọc xong báo cáo của Tô Trà, nhìn chung không có nhiều sai sót lắm, chỉ là thuật ngữ chuyên môn thỉnh thoảng nhầm một hai chỗ, sửa một chút là được.

Vương Vinh Bình chỉ vào một số thuật ngữ chuyên môn không chính xác: "Chỗ này và chỗ này em sửa lại một chút, còn lại những phần khác không có vấn đề gì hết."

"Dạ vâng, được ạ, em cảm ơn giáo sư Vương." Tô Trà cười nói cảm ơn.

"Em khách khí như vậy làm gì chứ, Tô Trà, em thật sự không suy xét đến việc đổi chuyên ngành sao? Tôi nói em nghe này, em thực sự vô cùng phù hợp với chuyên ngành điện tử này, nếu như em muốn đổi chuyên ngành, tôi lập tức sẽ tiến cử em..." Cho giáo sư giỏi nhất.

"Tô Trà, nhanh lên, tôi có việc nhờ em."

Vương Vinh Bình đang nói một nửa thì bị cắt ngang.

Cách đó không xa, Cốc Ích thở hổn hển chạy tới.

Tô Trà nhìn lên thì thấy vẻ mặt nghiêm túc của Cốc Ích, cô tiến lên hai bước, hỏi: "Viện trưởng, có chuyện gì vậy ạ?"

“Sắp không kịp rồi, em cứ đi với tôi, trên đường rồi nói.”

Vừa dứt câu, Cốc Ích đã đưa Tô Trà ra ngoài, chỉ mấy phút sau hai người đi tới bãi đậu xe.

Trương Huy mở cửa xe ngồi vào ghế lái, Cốc Ích mở cửa sau đợi Tô Trà ngồi vào trong, sau đó cũng bước lên xe, "rầm" một tiếng đóng cửa xe lại.

Đợi xe chậm rãi đi được một đoạn, Cốc Ích mới có thời gian nói chuyện với Tô Trà.

“Vừa rồi đơn vị bên đó gọi tới, có người đã cố gắng giải cứu Triệu Linh Lung.”

Khi nghe những lời này của Cốc Ích, Tô Trà sững sờ.

Trong trí nhớ của cô, Triệu Linh Lung đã tách ra khỏi cuộc sống của mình, không bao giờ nghĩ rằng Triệu Linh Lung còn có thể liên quan đến chỗ mình sau khi xảy ra chuyện.

.

“Nhưng cũng may đơn vị đã phát hiện kịp thời nên người vẫn chưa bị đưa đi.” Cốc Ích nói tiếp.

Nghe được câu này của Cốc Ích, Tô Trà mới yên tâm một chút.

“Vậy chúng ta đang đi đâu?” Tô Trà hỏi dò.

“Qua bên kia một chuyến, Triệu Linh Lung nói muốn gặp em.” Đây cũng là lý do mà Cốc Ích vội vã đưa Tô Trà ra ngoài.

Câu chuyện là thế này, mọi việc phải bắt đầu kể từ đêm hôm qua.

Vốn dĩ Triệu Linh Lung sau khi bị bắt trong im lặng, cô ta không nói, những thế lực phía sau cũng không có ý định liên lạc với Triệu Linh Lung, nhưng ngay khi mọi người cho rằng Triệu Linh Lung là một quân cờ bị bỏ đi thì người đứng đằng sau đã thực sự hành động.

May mắn thay, những người canh gác Triệu Linh Lung vẫn rất cảnh giác, nếu không tối qua người đã bị đưa đi rồi.

Người thì đúng là chưa bị đưa đi nhưng Triệu Linh Lung vẫn không chịu nói lời nào, cô ta chỉ mở miệng nói một câu đó chính là cô ta muốn gặp Tô Trà.

Xe chầm chậm chạy trên đường, suốt cả chặng đường Tô Trà cứ suy nghĩ mãi, nhưng vẫn không hiểu sao Triệu Linh Lung lại muốn gặp cô.

Đến nơi, Cốc Ích và Tô Trà cùng xuống xe, vừa đến cổng đã có người ra đón họ vào trong.

Vài phút sau, Trương Huy đi theo Tô Trà đến nơi Triệu Linh Lung đang bị giam giữ.

Lần này nơi Tô Trà và Triệu Linh Lung gặp nhau không phải là trong phòng thẩm vấn mà là nơi được ngăn cách bởi một lớp lan can sắt, một người bên trong một người bên ngoài.

Triệu Linh Lung đang ngồi ở bên trong, nghe thấy tiếng bước chân thì chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn thấy Tô Trà đứng ở cách đó không xa, Triệu Linh Lung đứng lên.

Cả hai người đều không ai lên tiếng, Tô Trà không hỏi Triệu Linh Lung tại sao muốn gặp cô, Triệu Linh Lung cũng chẳng lên tiếng phá vỡ im lặng.

Khoảng một phút sau, Triệu Linh Lung bỗng khẽ cười một tiếng, ánh mắt dò xét của cô ta quét khắp người Tô Trà từ trên xuống dưới.

“Cô cũng vừa nghe nói rồi nhỉ, tối qua có người muốn cứu tôi ra ngoài.”

“Ừ.” Tô Trà lạnh nhạt trả lời, ngước mắt lên nhìn Triệu Linh Lung.

“Thực ra tôi không có ý định ra ngoài, tôi cũng biết bọn họ không thể cứu được mình ra, nếu kẻ nào vào đây cũng đều có thể tùy tiện trốn ra thì đâu còn là nhà giam nữa?” Triệu Linh Lung giễu cợt nói, nhìn Tô Trà vẫn lạnh nhạt như cũ lại nói tiếp: “Cô không tò mò tại sao tôi lại muốn gặp cô à?”

“Không tò mò.” Tô Trà hoàn toàn không tò mò, cô và Triệu Linh Lung cũng không phải quá thân thiết.

Nếu Triệu Linh Lung muốn nói thì cô sẽ nghe, nếu không muốn nói cũng chẳng sao.

Sở dĩ hôm nay có thể đến đây là vì vừa hay Tô Trà cũng không có việc gì làm, nếu như tìm cô khi đang bận rộn trong phòng thí nghiệm thì cô chắc chắn sẽ không đến.

“Hừ, cô luôn như vậy nhỉ!” Triệu Linh Lung cười khẩy.

Tô Trà luôn như vậy, dường như cô chẳng để ý đến bất cứ điều gì.

“Nếu như...” Triệu Linh Lung thốt ra hai từ, bỗng nhiên dừng lại một lát, sau đó mới lại tiếp tục: “Cô sẽ làm thế nào?”

Câu hỏi này của Triệu Linh Lung không thể giải thích được, nhưng Tô Trà vừa nghe đã hiểu.

Cô ta đang hỏi cô, nếu như Tô Trà đứng ở góc độ của Triệu Linh Lung, thì lúc ấy khi đối diện với điều đó sẽ đưa ra lựa chọn thế nào.

“Lựa chọn của tôi khác với lựa chọn của cô.” Tô Trà không chút do dự trả lời.

.
 
Thập Niên Chúa Diễn Trò Xuyên Thành Nữ Phụ Cực Phẩm
Chương 353: Chương 353



Trước lợi ích quốc gia và lợi ích cá nhân, bất cứ lúc nào Tô Trà cũng đều sẽ không do dự mà chọn cái phía trước.

Nói Tô Trà cứng nhắc hay gì đó cũng được, bởi sự giáo dục mà Tô Trà được tiếp nhận chính là nuôi dưỡng tấm lòng yêu nước ngay từ khi còn nhỏ.

Suy nghĩ của Tô Trà về lòng yêu nước khi còn nhỏ rất đơn thuần, khi đó cô vẫn còn trẻ con, tất cả những gì cô nghĩ chỉ là cố gắng học hành, mai sau khi lớn lên, tôi sẽ cống hiến cho đất nước.

Sau này, cô thực sự đã vào được viện nghiên cứu, nhưng chưa kịp cống hiến cho đất nước thì đã đến cái độ tuổi này rồi.

Thường nghe người xưa nói, chiến đấu trực diện rất khó khăn, cuộc sống quá gian khổ, chỉ có hai trong số những người lao động khỏe mạnh của thôn làng đi lính mới có thể trở về, hoặc không ai trong số họ có thể trở lại.

Tại sao họ không quay về?

Vì nghĩa lớn của dân tộc, vì đồng bào ở phía sau.

Trên chiến trường, từ trước đến nay họ không bao giờ lùi bước.

Nhờ vậy mới có thời đại ngày nay.

Tất cả những gì mà Tô Trà muốn làm và có thể làm là đóng góp một phần công sức của mình làm cho đất nước trở nên hùng mạnh hơn.

Triệu Linh Lung hỏi cô sẽ lựa chọn thế nào, nhưng thực ra, lựa chọn của Tô Trà luôn chỉ có một.

Không bao giờ phản bội!

Nhìn dáng vẻ nghiêm túc của Tô Trà, trong lòng Triệu Linh Lung có chút hỗn loạn.

Đã có lúc cô ta cũng nghĩ đến việc cống hiến cho quê nhà.

Hoặc có thể lựa chọn của mỗi người không giống nhau, cô ta là Triệu Linh Lung chứ không phải Tô Trà.

“Tôi mệt rồi.” Đột nhiên Triệu Linh Lung lên tiếng.

Khi Tô Trà nghe được Triệu Linh Lung mở lời thì cô đã xoay người dứt khoát rời đi.

Ngay khi Tô Trà quay đi, đột nhiên Triệu Linh Lung yêu cầu được gặp lãnh đạo của đơn vị.

Không ai biết trong đầu Triệu Linh Lung đang nghĩ gì, cô ta đã giữ im lặng trong suốt quá trình thẩm vấn, nhưng sau khi gặp lại Tô Trà thì nói chuyện.

Có lẽ là sự phát giác của lương tâm, hoặc cũng có thể là điều gì khác...

Vấn đề này không ai sáng tỏ, cũng chẳng còn cơ hội tìm hiểu rõ ràng.

Bởi vì, sau khi Triệu Linh Lung khai báo, ngay đêm đó cô ta đã tự sát.

Đâm vào tường mà chết, người phụ nữ này quá tàn nhẫn với chính mình, khi được phát hiện thì m.á.u đã loang ra khắp sàn, đỏ rực trông vô cùng khiếp sợ...

Nghe tin Triệu Linh Lung tự sát, trong lòng Tô Trà có một nỗi buồn khó tả.

Thật ra đôi khi đời người vốn không thể có hai sự lựa chọn, chỉ cần một bước lầm lỡ, sẽ không thể quay đầu.

Sự việc kinh hoàng về Triệu Linh Lung đã qua đi nhưng mọi thứ vẫn chưa dừng lại ở đó, căn cứ vào thông tin mà Triệu Linh Lung khai báo thì sự việc vẫn đang được tiếp tục điều tra.

Theo lời kể của Triệu Linh Lung, nhiều thế lực đã biết danh tính của Tô trà, ý định của thế lực đứng đằng sau Triệu Linh Lung không phải là lôi kéo mà là diệt trừ.

Diệt trừ Tô trà để bảo vệ lợi ích ban đầu của bọn chúng, đồng thời kìm hãm sự phát triển kinh tế và sản xuất vũ khí của đất nước.

Giữa các quốc gia, nhìn đối thủ đang từng bước từng bước mạnh lên, phản xạ chính là đàn áp, khống chế và trà đạp.

Nhưng sau đó sự thay đổi của Triệu Linh Lung đã gây ra không ít ảnh hưởng đến các thế lực phía sau, một vài kẻ tai mắt được bọn chúng cài cắm đều đã bị lôi ra.

Đây hẳn là nỗ lực nhiều năm trời của bọn chúng, chỉ vì một Triệu Linh Lung vô dụng mà bị bại lộ như thế, thực sự đã khiến chúng tức đến hộc m.á.u ra ngoài.

.

Chưa dừng lại ở đó, Cốc Ích hành động cũng rất nhanh, ông ta đã nộp đơn xin các vấn đề liên quan đến bản quyền sáng chế con chip.

Mặc dù các thế lực khắp nơi vô cùng ghen tị, nhưng họ chỉ có thể trơ mắt nhìn Cốc Ích đứng ra nộp đơn rồi thuận lợi được thông qua.

Có câu, kẻ thù của kẻ thù chính là bạn.

Điều này cũng không hẳn, ít nhiều cũng sẽ có xung đột giữa vùng biên giới của các quốc gia mà vũ khí lại chính là thứ mấu chốt.

Chiến đấu không chỉ về mặt vũ khí mà phải biết rằng khi chiến tranh nổ ra, một nước nào đó kiếm được rất nhiều tiền chỉ dựa vào việc buôn bán chúng.

Một chiếc máy bay bao nhiêu tiền, máy b** ch**n đ** bao nhiêu tiền?

Lại nói máy b** ch**n đ** không người lái kỹ thuật mới bao nhiêu tiền?

Các thế lực khắp nơi tranh giành cướp giật để mua một chiếc máy bay không người lái, đương nhiên không dùng cho việc chiến đấu mà là dùng cho mục đích nghiên cứu, muốn tìm hiểu hết kỹ thuật bên trong.

Thế nhưng máy bay không người lái có thể bán sao?

Nhất định không được rồi, bảo vật quý giá này không thể đưa ra ngoài được, không phải đồ ngu thì không làm.

Bộ ngoại giao bên kia từ chối nên có người bắt đầu có chủ ý với Bành Trường Phong.

Vì thế Tô Trà nhận được cuộc điện thoại của Bành Trường Phong.

"Tô Trà, tôi nói cho em nghe, thông tin của em được bên tôi bảo mật nhưng không ai dám đảm bảo thân phận của em không bị bại lộ, người xưa có câu, không có bức tường nào trên đời này mà gió không lọt qua được. Dạo này em ra ngoài nhớ mang theo người, những thế lực kia như chó điên vậy, bắt được ai thuộc tổ dự án cũng muốn cắn một cái, tôi nghĩ chuyện em tham gia tổ dự án không giấu được đâu."

Lời Bành Trường Phong nói rất có lý, Tô Trà là người sống sờ sờ vào trong tổ dự án, nếu thật sự muốn điều tra kỹ thì ít nhiều gì cũng có thể tra ra một số dấu vết còn sót lại.

Bây giờ bọn họ cố gắng giữ bí mật về thân phận Tô Trà, chẳng may bị người khác điều tra ra thì cứ sống c.h.ế.t không nhận là được.

Người cứ việc điều tra đi, phủ nhận là việc của chúng tôi.

Đánh lừa dư luận bằng lời đã nói ra, tin hay không nằm ở bọn họ rồi.

Tô Trà nghe Bành Trường Phong liên tục dặn dò qua điện thoại, câu nào cũng đồng ý.

Dù sao bên cô đang rảnh rỗi, ngoại trừ hai cuộc họp cô phải tham gia ra thì cũng không có chuyện cần phải ra ngoài, dự án thông tin liên lạc bên viện Nghiên cứu Khoa học gần như tạm ổn, nghiên cứu phát minh ra điện thoại đã xong, chỉ còn chờ tháp viễn thông nữa thôi.

Phỏng chừng tầm vài tháng nữa, trạm cơ sở thông tin liên lạc ở thành phố Bắc Kinh có thể hoàn thành.

Thế hệ sau gọi thời đại này là "kẻ cuồng cơ sở hạ tầng" cũng không phải nói ngoa.

Sức lực của con người thật vĩ đại.

Khi những trạm cơ sở thông tin liên lạc được thành lập trên mỗi ngọn núi ở thành phố Bắc Kinh, rất dễ hấp dẫn sự chú ý của mọi người, tháp sắt cao lớn như vậy làm ai cũng thấy rất lợi hại.

Khi Bành Trường Phong nghe tin từ Tô Trà xong, ông ấy ngồi trong văn phòng sửng sốt chốc lát.

Xem ra cô học trò này của ông ấy không chịu ngồi yên một chỗ mà.

Giống với thầy của cô, sinh ra để liều mạng làm việc.

Thật ra không phải do cô thích liều mạng làm việc, công việc chỗ trạm cơ sở thông tin liên lạc sắp kết thúc nên Tô Trà không thể ngồi không.

.
 
Thập Niên Chúa Diễn Trò Xuyên Thành Nữ Phụ Cực Phẩm
Chương 354: Chương 354



Máy quang khắc đã được cải tiến rồi và sẽ rất hữu ích, còn điện thoại nắp gập đã ra đời, kế tiếp có thể từ từ nghiên cứu máy tính.

Máy tính là một thứ rất quan trọng đối với thế hệ sau này, sau máy tính còn có điện thoại thông minh, cứ từ từ cái nào cũng có hết.

Nói là làm, đã tới bước tiếp theo của kế hoạch, Tô Trà đi thẳng tới văn phòng Cốc Ích.

Dạo này tinh thần làm việc của Cốc Ích vui vẻ thoải mái, mỗi ngày đều vui tươi hớn hở, lúc này trông thấy Tô Trà đến văn phòng tìm ông ta, nụ cười trên gương mặt càng thêm xán lạn.

"Tô Trà, sao rồi, có phải chuyện trạm cơ sở thông tin liên lạc không, tôi vừa mới hỏi bên đó họ nói sắp rồi, tôi nghĩ chắc cũng xong sớm thôi." Cốc Ích cười ha ha mời Tô Trà ngồi xuống, sau đó mở miệng trước.

Nghe thấy lời này của viện trưởng Cốc, Tô Trà cười lắc đầu, mở miệng nói: "Viện trưởng, trạm cơ sở thông tin liên lạc sắp xong rồi nhưng chưa có hoàn thành, hôm nay em đến tìm thầy là vì chuyện khác."

"Chuyện khác? Chuyện gì?"

Cốc Ích ngẩng đầu nhìn Tô Trà.

"Viện trưởng, là như vầy, máy quang khắc đã cải tiến xong rồi, điện thoại di động cũng phát minh ra nốt, em có một suy nghĩ là dự định tiếp theo nghiên cứu phát minh ra máy tính, dự án máy tính này vẫn cần giáo sư Vương hỗ trợ."

"Máy tính?" Cái này là cái gì?

Lần đầu tiên Cốc Ích nghe Tô Trà nói tới món đồ máy tính, ông ta hơi bối rối.

Cốc Ích tỏ vẻ máy tính là loại não gì, nó có giống với não người không?

"Máy tính chính là máy tính điện tử, nói đơn giản là thiết bị điện tử có khả năng tính toán với tốc độ cao, nó giống như một dụng cụ lưu trữ có thể chứa một lượng lớn kiến thức, hình ảnh, văn bản, con số, có thể giải tích số và tính toán logic. Nó tự chạy chương trình riêng biệt."

"Nó giống với não bộ con người chúng ta vậy nhưng nó là não máy tính, chỉ khi có mệnh lệnh mới có thể tìm kiếm kiến thức liên quan thôi."

"Chỉ cần có nó thì chúng ta sẽ làm được chuyện không cần ra ngoài cũng biết hết mọi thứ trên thế giới."

Không cần ra ngoài vẫn biết được thế giới bên ngoài sao?

Nghe được lời này, lòng Cốc Ích hơi rung động.

Có thật là lợi hại đến như vậy không?

Máy tính điện tử thì Cốc Ích biết, vào năm bốn mươi sáu, máy tính đời thứ nhất được phát minh, bây giờ nghe nói nước ngoài có người có ý định nghiên cứu đời thứ hai, tiến triển tới đâu thì không biết, người ta sẽ không cho Cốc Ích biết tiến triển của nghiên cứu khoa học.

Thế nhưng Cốc Ích biết máy tính điện tử không thể đạt tới trình độ cao theo như lời Tô Trà nói.

Thử nghĩ xem nếu giống với lời của Tô Trà, không cần ra khỏi cửa mà chỉ cần dựa vào một chiếc máy tính đã có thể biết hết mọi chuyện thế gian, quả thật rất thần kỳ.

Thật ra Tô Trà chưa có nói xong, không chỉ là máy tính, ở thời đại công nghệ cao, các thiết bị thông minh khác ở đời sau cũng làm đến mức này.

"Tô Trà, em nói tiếp đi." Cốc Ích chỉ mới tưởng tượng thôi đã vô cùng hào hứng.

Hiện tại Cốc Ích đối với máy tính rất hứng thú, bây giờ ông ta rất tin tưởng Tô Trà, chỉ cần là dự án do cô đề cử thì tốc độ nhanh như cưỡi tên lửa vậy.

Dù là con chip hay máy quang khắc hay là dự án thông tin liên lạc đều thuận lợi nhanh chóng.

"Vậy em nói tiếp, vừa rồi em nói máy tính có thể chứa một lượng lớn số liệu, chúng ta có thể biên tập chương trình, liên lạc trên máy tính, xem tivi trên máy bay, xem tin tức..."

.

Tác dụng của máy tính không chỉ có vậy nhưng Tô Trà không dám nói trong tương lai còn có thể lợi dụng máy tính để đánh cắp thông tin.

Đương nhiên về phương diện này của máy tính cũng khó khăn không ít.

Cấu tạo máy tính gồm phần cứng và phần mềm, linh kiện bên trong cũng rất nhiều như con chip, card hình màn hình, bộ tản nhiệt... tất cả những thứ này cần phải từ từ làm ra.

Cơm ăn từng miếng một, không có khả năng ăn một lần thành tên mập.

Thế nhưng Tô Trà đã cân nhắc qua rất nhiều phương diện, còn muốn cùng giáo sư Vương Vinh Bình khai thác dự án này nữa.

Mọi người cùng nhau cố gắng làm việc, từ từ rồi cũng sẽ thành công.

Tuy Tô Trà không có nói đến đề tài nhạy cảm lấy cắp thông tin nhưng những thứ cô vừa nói ra cũng đủ để Cốc Ích vui vẻ khát khao rồi.

Ái chà chà, quả nhiên Tô Trà là cục cưng quý giá của viện Nghiên cứu Khoa học mà.

Không hổ là do ông ta tìm ra, một hạt giống tốt trời sinh ra để làm nghiên cứu khoa học như lời ông ta nói.

Cốc Ích lại một lần nữa tự khen bản thân mình đúng là có con mắt biết nhìn người, chỉ bằng một cây sốc điện đã biết Tô Trà là viên ngọc ẩn mình của biển cả.

Cốc Ích cảm thấy mình như là Bá Nhạc còn Tô Trà là Thiên Lý Mã mà ông ta phát hiện ra.

"Tô Trà à, dự án máy tính này của em cứ dũng cảm yên tâm làm nhé, trở về viết một đơn xin phép, tôi sẽ giúp em gửi lên ngay, chờ phê duyệt xong em có thể bắt đầu làm được rồi." Cốc Ích vung tay, quá hào sảng rồi.

Từ trước đến giờ thái độ Cốc Ích với những dự án của Tô Trà chỉ có một, đó là: Cứ mạnh dạn làm đi!

Không có vấn đề gì hết!

Bởi vì tính làm dự án tiếp theo nên Tô Trà phải chuẩn bị bắt tay vào công việc, nói đúng ra ngành sản xuất máy vi tính rất đơn giản vào đời sau, nhưng bây giờ vẫn còn rất khó khăn.

Chẳng qua là sự ra đời của máy vi tính là một chuyện đương nhiên trong lịch sử, nghiên cứu và phát minh trước một bước cũng có thể tạo ra thành tích chỉ với một bước.

Giống như điều Cốc Ích đã nghĩ, nghe nói cũng có đội ngũ ở quốc gia khác đang nghiên cứu dự án này.

Tô Trà muốn tất cả những mồ hôi và khổ sở trước kia sẽ được đền đáp bằng thành quả sau này, giành giật từng giây từng phút không thể chỉ có một người, mà là sự đọ sức của các đội ngũ, của quốc gia với quốc gia.

Máy tính cần nhiều tài liệu và kiến thức chuyên ngành, muốn thực hiện dự án cần bỏ ra rất nhiều công sức.

Sau đó, Vương Tú Mi nhận ra con gái hai ngày trước còn nói có thể nghỉ ngơi một khoảng thời gian, nhưng bây giờ chưa đến ba ngày cô đã bắt đầu làm việc.

Đồng thời ở bên kia, Cốc Ích cũng đã tìm được Vương Vinh Bình.

Vương Vinh Bình ngồi trong văn phòng của Cốc Ích, lúc này ông ấy vẫn chưa biết Cốc Ích tìm mình để nói chuyện gì, ông ấy thảnh thơi thưởng thức trà ngon do Cốc Ích mang đến.

Người lớn tuổi này chỉ thích pha trà, đi dạo... để thư giãn mà thôi.

Trong văn phòng ở bên cạnh, nhiệt độ tăng cao, hơi nước lượn lờ, trong không khí có mùi trà thoang thoảng.

Huống chi tay nghề pha trà của Vương Vinh Bình còn rất giỏi.

Sau khi Vương Vinh Bình rót xong hai chén trà, Cốc Ích tự động lo cho bản thân, cầm chén trà lên, sau đó nhấp một hớp.

Mùi trà bay bốn phía, trong miệng tràn đầy mùi thơm của trà.

.
 
Thập Niên Chúa Diễn Trò Xuyên Thành Nữ Phụ Cực Phẩm
Chương 355: Chương 355



"Lão Vương à, tay nghề pha trà của ông không tệ nhưng vẫn còn thua lão Chương một chút." Cốc Ích được hời mà còn khoe khoang, ông ta mỉm cười trêu ghẹo.

Sau khi nghe thấy lời này của Cốc Ích, Vương Vinh Bình lập tức khinh thường liếc ông ta một cái

Cốc Ích tức giận đáp lại: "Lão Chương và chúng ta không giống nhau, người ta có trí thức, dòng dõi thế gia, ông không biết rõ chuyện trong gia tộc à?"

"Được được được, đừng chọc tôi nữa, ông tới đây tìm tôi là vì chuyện gì. Nhanh nói đi, nói xong tôi còn có việc bận phải làm nữa." Vương Vinh Bình liếc mắt nhìn Cốc Ích, chờ ông ta mở miệng nói chuyện.

"Ha ha ha, tôi tìm ông thì đương nhiên là có chuyện tốt rồi?" Cốc Ích thừa nước đục thả câu.

Kết quả là Vương Vinh Bình lại không trả lời.

Cốc Ích đợi một lúc trong khoảng thời gian ngại ngùng này, nhìn thấy vẻ mặt bình tĩnh của lão Vương, ngược lại ông ta bị chọc cười.

"Ông già thối này, ngay cả một câu cũng hỏi tôi?"

"Không hỏi."

"Thật sự là không hỏi à?" Khóe miệng Cốc Ích cong lên nụ cười thần bí, cố ý nói úp úp mở mở: "Nếu dự án mới của Tô Trà có liên quan tới ông thì ông cũng không hỏi?"

Nghe thấy mấy chữ "dự án mới của Tô Trà", Vương Vinh Bình lập tức lấy lại tinh thần ngay, ông ấy ngang nhiên nhấc cái ghế dưới m.ô.n.g xông về phía Cốc Ích: "Tô Trà chuẩn bị làm dự án mới à? Có phải tôi cũng tham gia không? Chắc là vậy rồi, nếu không thì nay ông đến tìm tôi làm chi."

Hai câu sau gần như là do Vương Vinh Bình tự lải nhải, ngước mắt nhìn Cốc Ích vẫn đang giữ im lặng, Vương Vinh Bình cười sang sảng tiếp lời: "Ông đừng giả vờ nữa, nói chuyện chính đi, tính cách của ông càng ngày càng nhỏ nhen, tôi hỏi không được nữa à?"

"Viện trưởng Cốc à, nay ngài đến đây tìm tôi là vì chuyện gì vậy?" Vương Vinh Bình làm bộ làm tịch hỏi lại một lần nữa.

"Khụ khụ, lúc nãy là ai nói tôi nhỏ nhen vậy nhỉ, không phải là tôi đang chuẩn bị nói à? Dự án mới lần này Tô Trà đã nói rõ là muốn ông tham gia cùng, không biết bên ông có tham gia được không, tôi nhớ là ông vẫn còn dự án khác..."

"Được, tôi tham gia được mà, sao có thể không được chứ." Không đợi Cốc Ích nói dứt câu là Vương Vinh Bình đã cắt ngang.

Vương Vinh Bình tỏ vẻ: Nhất định phải tham gia, đây là dự án của Tô Trà, ngày thường nếu muốn tham gia thì cũng không thể nào chen vào được, cơ hội tốt như vậy còn do đích thân Tô Trà mở lời thì sao ông ấy có thể không tham gia được?

"Ông đi là đúng rồi, chắc ông cũng biết bây giờ ở nước ngoài cũng đang nghiên cứu dự án máy vi tính, lúc trước chúng ta không có đủ điều kiện nên không có nghĩ tới, đây không phải là thời khắc các ông ra tay sao? Chúng ta cũng có chip chính, hôm qua Tô Trà bỗng nhắc tới dự án này, chúng tôi cũng đã có kế hoạch rồi."

Khi nói tới chuyện chính, thái độ của Cốc Ích và Vương Vinh Bình trở nên nghiêm túc.

Vương Vinh Bình là một nhân vật có quyền lực, chuyên về ngành điện tử, đương nhiên là biết rõ nhất về máy vi tính, tục ngữ nói binh lính không muốn làm tướng quân chính là binh lính không tốt, người theo chuyên ngành điện tử, nếu không muốn làm giáo sư máy vi tính thì cũng không phải là giáo sư tốt.

Vương Vinh Bình đã có ý tưởng về máy vi tính từ lâu, nhưng do điều kiện có hạn chế nên chưa thể làm được.

.

Bây giờ quả thật là thời cơ chín muồi, những ý tưởng, những dã tâm từng có lúc trước cũng có thể thả ra ngoài.

"Lão Cốc, bên tôi không có vấn đề nào, tổ dự án của Tô Trà cần tôi lúc nào, tôi đều có thể tham gia." Vương Vinh Bình kìm nén sự kích động, đôi mắt sáng lấp lánh.

"Nếu là ông thì không thành vấn đề, cho dù dự án trong tương lai có bất cứ vấn đề nào, chỉ cần có thể giải quyết được thì tôi sẽ không chút do dự mà giải quyết giúp các ông." Cốc Ích vươn tay vỗ ngực, giọng điệu vô cùng chắc chắn.

Chuyện Tô Trà chuẩn bị xin dự án mới không thể nào giấu được Viện Nghiên cứu Khoa Học, gần đây Tô Trà là nhân vật nổi tiếng trong Viện Nghiên cứu Khoa Học, bây giờ người muốn tham gia vào tổ dự án của Tô Trà không ít.

Nói đùa, tổ dự án của Tô Trà giống như ngồi trên tên lửa, tốc độ đó, cảm giác đó, quả thật là rất k*ch th*ch.

Không, chỉ vừa nghe nói Vương Vinh Bình tham gia dự án của Tô Trà, lập tức có rất nhiều người đến tìm Cốc Ích để dò hỏi chuyện này.

Một người hai người tới, Cốc Ích đều dùng một lý do để đuổi đi.

Rốt cuộc là dự án này của Tô Trà chọn người như thế nào thì cũng do chính Tô Trà chọn lựa, dù cho ai tham gia dự án của Tô Trà thì cũng không quan trọng, giống như làm việc bình thường thôi.

Nhưng dự án lần này của Tô Trà thuộc về chuyên ngành điện tử, đối với những người không thuộc chuyên ngành này thì Cốc Ích sẽ nói thẳng là không thể được, nếu không đúng chuyên ngành, tất nhiên ông ta sẽ không cho người ta cơ hội rồi.

Trạm cơ sở thông tin liên lạc vẫn chưa làm xong, bên đây Tô Trà đã gửi báo cáo xin làm dự án mới.

Lãnh đạo cấp cao có chút ngạc nhiên, nói thẳng một câu giỏi lắm!

Trách không được việc Cốc Ích nói đây là hạt giống tốt trong nghiên cứu khoa học, đây nào phải là hạt giống tốt, rõ ràng là một kỹ thuật viên khoa học thực thụ, dự án này tới dự án khác cứ nói tiếp nhau.

Tô Trà một lần nữa đặt toàn bộ tinh thần vào dự án máy vi tính này, không để ý đến chuyện bên ngoài.

Nhưng dự án này vừa bắt đầu đã không quá thuận lợi, dù sao biện pháp cũng nhiều hơn khó khăn, một lần không được thử hai lần, hai lần không được thì ba lần... Từ từ mà làm, không phải trước nay làm nghiên cứu khoa học vẫn luôn như vậy à?

Ở một bên khác, Bành Trường Phong đã không liên lạc với Tô Trà rất lâu rồi, gần đây dự án trong tay ông ấy đang cần người phụ, trong đầu không khỏi nhớ tới học sinh đã sử dụng mấy tháng qua.

Bành Trường Phong nhớ rõ chuyện Tô Trà đã nhìn qua thứ nào đó thì sẽ không bao giờ quên, còn có năng lực tính nhẩm xuất sắc, bây giờ dự án trên tay ông ấy rất thích hợp với Tô Trà.

Sau đó, Bành Trường Phong gọi tới, mới nghe Cốc Ích nói rằng Tô Trà cũng đang có dự án của riêng mình.

Nhưng Bành Trường Phong vẫn nhờ Cốc Ích chuyển lời mình muốn nói cho Tô Trà, dù Tô Trà đang có dự án nhưng rốt cuộc có muốn đến chỗ ông ấy không thì phải do chính Tô Trà quyết định.

Năm giờ chiều, Tô Trà bước chân ra khỏi phòng thí nghiệm, sau khi Cốc Ích nghe được tin tức đã chạy qua tìm người ngay.

Cốc Ích đến tìm Tô Trà, đúng lúc cô đang chuẩn bị ra về.

"Tô Trà, em đang chuẩn bị về nhà à, đợi một chút, em tới văn phòng tôi một chuyến, tôi có chuyện muốn nói với em."
 
Thập Niên Chúa Diễn Trò Xuyên Thành Nữ Phụ Cực Phẩm
Chương 356: Chương 356



"Vâng." Tô Trà gật đầu, ngay sau đó theo Cốc Ích đến văn phòng, Trương Huy cũng theo phía sau.

Sau khi tới văn phòng của Cốc Ích, chỉ có Cốc Ích và Tô Trà vào trong, còn Trương Huy thì đứng bên ngoài văn phòng để canh cửa.

Trong văn phòng, Cốc Ích cảm thấy gần đây văn phòng của mình có rất nhiều khách đến.

Từ sau khi Tô Trà xin được phê duyệt dự án mới, đám người trong viện Nghiên cứu Khoa Học đều tìm cớ để đến văn phòng của ông ta để la cà, vẫn chưa từ bỏ ý định dò hỏi chuyện tổ dự án của Tô Trà tuyển người.

Nói đến chuyện tuyển người cho dự án lần này, Tô Trà là biểu hiện cho câu hoàng đế không vội mà thái giám đã gấp, dự án đã được phê duyệt rồi nhưng đến bây giờ tổ dự án của Tô Trà chỉ mới có bốn người.

Ngoài Tô Trà và Vương Vinh Bình ra thì vẫn còn có hai người trong dự án lúc trước được chọn làm trợ lý.

Thế nên nói nhiều như vậy thì tổ dự án của Tô Trà vẫn là miếng bánh ngon bị mọi người dòm ngó.

Một đám người muốn tham gia, Tô Trà lại không có chút nóng nảy nên Cốc Ích cũng không còn cách.

Đám người đó không làm ông ta lo lắng nhưng chuyện cấp bách của lão Bành tương đối quan trọng, chuyện chọn người cho tổ dự án không phải vội.

Cốc Ích kéo ghế ra rồi ngồi xuống, ông ta đi thẳng vào vấn đề: "Tô Trà, sáng nay lão Bành có gọi điện thoại tới, khi đó em đang ở phòng thí nghiệm nên tôi không tiện làm phiền."

"Lão Bành gọi điện tới nói gần đây bên ông ấy có một dự án, nếu em thấy hứng thú thì có thể tham gia."

"Thầy ư?" Tô Trà sửng sốt, cô suy nghĩ một lúc nhưng vẫn không từ chối.

Bây giờ trong tay cô vẫn còn hai dự án, một dự án thông tin sắp kết thúc, một dự án khác là máy vi tính vừa mới bắt đầu, Tô Trà suy nghĩ nếu tham gia dự án bên lão Bành, không biết bên này của cô có quá bận rộn không nữa.

Nhưng lão Bành đã gọi điện đến, không nhắc tới chuyện dự án, Tô Trà định gọi điện thoại để nói chuyện rõ ràng.

Nghe thấy Tô Trà muốn gọi điện thoại, đương nhiên là Cốc Ích cảm thấy không thành vấn đề, cô cứ tùy tiện dùng điện thoại trong văn phòng của ông ta.

Đừng nói là Tô Trà mượn dùng điện thoại, cho dù Tô Trà mượn dùng cả văn phòng thì ông ta cũng sẽ nhường cho cô đầy vui vẻ, không nói tiếng nào.

Tô Trà cầm điện thoại lên, gọi vào số mà lão Bành đã để lại cho cô.

"Tu tu... Tu tu... Tu tu..."

Điện thoại vang lên vài tiếng, rốt cuộc cũng có người nghe máy.

"A lô, Tô Trà đấy à?" Đầu dây bên kia điện thoại truyền tới giọng nói của lão Bành.

"Vâng, là em đây thưa thầy." Tô Trà đáp lại một tiếng.

Trong lúc Tô Trà và Bành Trường Phong nói chuyện điện thoại, Cốc Ích nhẹ nhàng ra ngoài, ông ta không định ở lại nghe cuộc trò chuyện của Tô Trà và lão Bành, lỡ như có bí mật nào đó thì sẽ không được tốt mấy.

Cốc Ích vừa bước ra đã nhìn thấy Trương Huy đang canh cửa, vì thế Cốc Ích cũng đứng bên ngoài cửa.

Vài phút trôi qua, một tiếng "cạch" vang lên, Tô Trà bước ra.

"Viện trưởng Cốc, trong khoảng thời gian này em cần qua bên chỗ thầy Bành, nhưng dự án máy vi tính bên đây em cũng sẽ không làm chậm trễ." Tô Trà chủ động lên tiếng.

"Ừ, em nghĩ kỹ là được rồi, vẫn là câu nói cũ, tuổi trẻ đừng nên cố gắng quá sức." Cốc Ích khuyên một câu thấm thía.

"Em biết rồi." Tô Trà trả lời.

"Được rồi, không phải em muốn về nhà à, nhanh về đi, không còn sớm nữa đâu."

"Hẹn gặp lại viện trưởng." Sau khi nói xong câu này, Tô Trà xoay người rời khỏi cùng với Trương Huy.

Tô Trà vừa đi vừa nghĩ.

Cô vốn nghĩ bản thân có thể nhàn rỗi được một khoảng thời gian, nhưng cuộc điện thoại của lão Bành lại khiến cô bắt đầu bận rộn.

Cảm giác bận rộn, Tô Trà tỏ vẻ: Đau nhưng cũng rất vui!

Vừa rồi lão Bành cũng đã nói qua trong điện thoại, dự án bên này của ông ấy là một cơ hội rất tốt để Tô Trà học tập.

Mà Tô Trà lại không muốn từ bỏ cơ hội này.

Cơ hội không giống nhau, người xưa đã từng nói: Tận dụng thời cơ, mất rồi sẽ không còn nữa…

Thời gian tựa như miếng bọt biển, vắt ra là sẽ có.

Tô Trà cảm thấy bản thân là miếng bọt biển bị vắt nát rồi, không còn một chút nước, sắp trở thành một con cá khô rồi.

Gần đây cô quá mức bận rộn, chân trước Tô Trà vất vả làm xong mọi việc để chuẩn bị cho dự án máy vi tính, chân sau đã nghe thấy Bành Trường Phong gọi điện tới bảo cô chuẩn bị qua bên tổ dự án của ông ấy.

Sau khi cô ra khỏi phòng thí nghiệm, ngựa không ngừng vó mà chạy tới căn cứ ở bên kia.

Cũng may là Tô Trà có nghỉ ngơi trên xe được một lúc, sau khi xe chạy vào thì đúng lúc Tô Trà vừa tỉnh dậy.

Cô mở cửa bước xuống xe, nơi này vẫn không thay đổi chút nào, Tô Tràn nhìn quang cảnh xung quanh, cảm khái rằng khoảng thời gian mình không ở đây, mọi thứ như cũ!

Lúc trước Tô Trà tới căn cứ rất nhiều lần, ai ở đây cũng biết cô, khi cô vừa bước xuống xe lập tức có người nhận ra, chủ động bước đến chào.

"Tô Trà, em đến rồi, lúc trước từng nghe lão Bành nói là em sẽ đến đây, tôi còn nghe nói em vẫn còn một dự án trong tay nên đoán là em sẽ không nhận lời, không ngờ em lại thật sự tới." Người nói chuyện là thành viên cùng tham gia dự án máy bay không người lái.

Tô Trà nhìn thấy đối phương, trên khuôn mặt lập tức lộ ra nụ cười nhạt, cô nói: "Em có chút bận nhưng mà thầy nói đây là một cơ hội tốt để học tập, nên em nhanh chóng chạy đến đây, cố gắng tận dụng để học tập cho tốt, cơ hội như vậy không có nhiều."

"Ha ha ha, đúng vậy, đây là dự án do lão Bành tự nhận, có không ít người muốn tham gia nhưng lão Bành vẫn luôn nhớ thương đứa học trò là em. Đúng rồi, lần này đàn anh của em cũng đến, em nhớ phải từ từ làm quen đấy nhé." Đối phương cười sang sảng đáp lại.

"Đàn anh ư, vậy em phải đến làm quen một chút." Tô Trà mỉm cười trả lời.

"Đúng rồi, em vẫn chưa gặp đàn anh của mình bao giờ, chúng ta cùng bước ra từ đại học Quốc Gia, tuổi còn lớn hơn tôi rất nhiều, năm nay cũng đã năm mươi tuổi rồi, là cái người trong lĩnh vực của chúng ta!" Đồng nghiệp giơ ngón tay cái lên, sau đó tiếp tục giới thiệu về người học trò lớn tuổi này của lão Bành.

Tô Trà vẫn luôn nghiêm túc lắng nghe, khi đồng nghiệp ngừng lại Tô Trà còn phối hợp lộ ra các biểu cảm khác nhau.

Dáng vẻ này của Tô Trà làm đồng nghiệp có cảm giác thành tựu không rõ tên, đồng nghiệp tiếp tục nói rất nhiều chuyện về người đàn anh này của cô.

Năm nay lão Bành cũng đã gần sáu mươi tuổi rồi, anh ta nói năm nay người học trò đó đã năm mươi tuổi, nói cách khác sau khi lão Bành tốt nghiệp không được bao lâu là đã có học trò rồi.

Có thể thấy khi còn trẻ lão Bành cũng là một nhân vật nổi danh.

.
 
Thập Niên Chúa Diễn Trò Xuyên Thành Nữ Phụ Cực Phẩm
Chương 357: Chương 357



Từ trong miệng của đồng nghiệp, Tô Trà biết được không ít chuyện về đàn anh.

Năm nay tuổi đàn anh của Tô Trà không còn nhỏ nữa, tên là La Tân Hoa.

Đúng vậy là Tân Hoa trong nhà sách Tân Hoa kia.

Tính cách của La Tân Hoa rất nghiêm túc, khi làm việc cùng rất nghiêm khắc, nếu không đạt yêu cầu của ông ta thì sẽ bị mắng tới mức không ngẩng đầu lên nổi.

Đồng thời, La Tân Hoa cũng là một nhân vật rất tài giỏi, dưới trướng cũng có không ít học trò đi theo, người được La Tân Hoa dẫn dắt thì không có một ai là không giỏi cả.

Dọc đường Tô Trà càng nghe càng cảm thấy tò mò về vị đàn anh này.

Trong văn phòng của Bành Trường Phong cũng có một người cảm thấy rất tò mò về người tên Tô Trà.

Người này không phải ai khác mà chính là La Tân Hoa, người mà đám Tô Trà đang bàn luận.

La Tân Hoa là học sinh đầu tiên mà lão Bành dẫn dắt, thời gian theo lão Bành cũng lâu nhất, trước đây thầy không hề đối xử nhẹ nhàng với bọn họ, theo lời của lão Bành nói thì... con trai nên mắng thì phải mắng nên đánh thì phải đánh, té ngã đánh đập nhiều lần thì tương lai mới có tiền đồ.

Nhưng La Tân Hoa cảm thấy thầy của mình đã bắt đầu thay đổi từ khoảng thời gian trước, tính cách tốt hơn, tâm trạng cũng luôn vui vẻ.

La Tân Hoa nhiều lần gọi điện cho Bành Trường Phong đều nghe thấy ông ấy cười ha ha.

Còn nghe thầy nói rằng ông ấy mới thu một đàn em nữ mới, từ trong miệng thầy thì ấn tượng của La Tân Hoa dành cho đàn em đó là thông minh, thận trọng, thanh tú.

"Thầy ơi, lúc trước em nghe thầy nhắc tới đàn em này rất nhiều lần, không biết nay đàn em có đến không, đúng lúc em có thể gặp được người ta, làm quen một chút." La Tân Hoa vừa cúi người châm trà cho Bành Trường Phong vừa nói chuyện.

Ông ta rót trà đầy bảy phần, sau đó ngồi lại chiếc ghế bên cạnh.

Bên này, Bành Trường Phong ngước mắt lên nhìn học sinh do chính mình cầm tay dạy dỗ.

Chậc chậc chậc, học sinh này đúng là thông minh nhưng mà quá cứng nhắc, cả ngày chỉ một biểu cảm duy nhất.

Con gái vẫn là đáng yêu nhất, Bành Trường Phong vừa nghĩ tới học trò Tô Trà mình mới thu nhận là không kiềm được mà ưỡn ngực, cũng cảm thấy vinh dự, trong mắt ông ấy lóe lên ý cười.

"Đàn em này còn thông minh hơn cả em, nói thật đấy, nhiều năm qua thầy dẫn dắt nhiều học sinh như vậy, con bé không chỉ có chỉ số thông minh cao nhất, thiên phú cũng rất cao."

Sau đó, lão Bành bắt đầu khen học trò của mình.

Nào là trông rất xinh đẹp, rất thông minh, nếu gặp qua rồi thì sẽ không thể quên, năng lực tính nhẩm rất giỏi, tính cách cũng rất thông minh, nói một lần là hiểu mà còn có suy ra ba.

La Tân Hoa ở bên cạnh nghe thầy của mình khoe khoang, trong lòng nghi ngờ không thôi.

Trên thế giới thật sự có người hoàn mỹ như vậy ư?

Hay là kính của thầy giáo đã quá dày nên nhìn đâu cũng thích.

Hơn nữa, La Tân Hoa còn nghe nói đàn em mà thầy thu nhận tuổi có chút nhỏ, không quá hai mươi tuổi, nói thật, năm nay La Tân Hoa đã năm mươi tuổi rồi, con của ông ta lớn hơn đàn em này tận một giáp.

Không phải La Tân Hoa khinh thường người trẻ tuổi nhưng cảm thấy thầy đã phóng đại quá mức rồi.

"Cốc cốc cốc!" Bỗng nhiên có tiếng gõ cửa vang lên.

Hai người Bành Trường Phong và La Tân Hoa đồng thời nhìn về phía cánh cửa.

.

Người lên tiếng trước là Bành Trường Phong, lúc nãy ông ấy có gọi điện thoại để nói chuyện, thời gian này không sai là mấy, chắc người ngoài cửa là Tô Trà.

Lập tức Bành Trường Phong nói với La Tân Hoa: "Ra mở cửa làm quen với đàn em của em đi."

Nghe thấy thầy nói như vậy, La Tân Hoa càng thêm tò mò.

Ông ta đứng lên, cất bước đi về phía cánh cửa.

Cánh cửa mở ra, La Tân Hoa vừa nhìn đã thấy một cô gái nhỏ đứng trước cửa.

Ánh mắt đầu tiên khi nhìn thấy cô, La Tân Hoa có thể xác định, đây là đàn em mà thầy nói, Tô Trà.

La Tân Hoa đã quen với việc có một vẻ mặt duy nhất, ngay cả mấy đứa nhỏ trong nhà cũng sợ ông ta.

Nói thật, cửa vừa mở đã nhìn thấy một khuôn mặt nghiêm túc như vậy, Tô Trà cũng thấy sợ.

Nhìn người mở cửa là đàn ông, Tô Trà nghĩ ngay tới đàn anh La Tân Hoa mà đồng nghiệp nhắc tới.

Nhìn thấy như vậy, Tô Trà cho rằng đồng nghiệp hình dung vô cùng chính xác.

Ấn tượng đầu tiên mà đàn anh La Tân Hoa mang lại cho người ta đó là cứng nhắc, nghiêm túc và có chút dữ tợn.

Nhưng Tô Trà không sợ là được, đối mặt với ánh mắt quan sát kỹ càng của đối phương, Tô Trà thoải mái nhìn lại.

Ngay sau đó Tô Trà cong khoé môi lên, lộ ra nụ cười lễ phép, giọng nói trong trẻo: "Đàn anh."

Nghe thấy từ này, La Tân Hoa khẽ nhướng mày, ông ta xụ mặt "ừ" một tiếng.

"Vào đi, thầy đang đợi ở trong."La Tân Hoa mở miệng nói, sau đó xoay người vào trong.

Nhìn thấy động tác của La Tân Hoa, Tô Trà vẫn duy trì nụ cười như cũ, theo sau ông ta vào trong.

"Đến đây đến đây đến đây, Tô Trà em ngồi vào đây, chúng ta trò chuyện." Lập tức Bành Trường Phong cười ha ha lên tiếng tiếp đón Tô Trà, sau đó ông ấy mở miệng nói: "Tô Trà, vừa rồi nghe em gọi ‘Đàn anh’, vậy là em cũng viết rồi, người này là đàn anh của em, tên La Tân Hoa. Sau khi em tham gia vào tổ dự án thì theo đàn anh của em còn có thầy cạnh em, nếu có gì không hiểu thì cứ hỏi chúng ta."

"La Tân Hoa, đây là đàn em của em, tên là Tô Trà, sau khi tham gia tổ dự án thì còn nhớ dạy em ấy từ từ, em cũng đừng hung dữ như vậy nữa, khuôn mặt thúi này của em dọa sợ con gái nhà người ta rồi kìa."

Nghe thấy thầy nói như vậy, khoé miệng La Tân Hoa run rẩy, ông ta sầm mặt nói: "Thầy à, tính cách của em đã như vậy rồi, khuôn mặt cũng như vậy. Nếu thầy sợ em doạ sợ đàn em, không bằng thầy tìm một người khác dẫn dắt cho đàn em?"

"Nói gì vậy, nếu người khác có thể dẫn dắt thì thầy giao người cho em làm chi?" Không phải là do đứa nhỏ Tô Trà này quá tài giỏi nên những người khác trong tổ dự án không dám nhận à.

Dự án máy b** ch**n đ** không người lái lúc trước không có ai dẫn dắt Tô Trà, thật ra ngồi được Tô Trà dẫn dắt không ít.

La Tân Hoa nói như vậy làm Bành Trường Phong khịt mũi khinh thường một tiếng, ông ấy đáp lại: "Được, em không cần dẫn dắt nữa, một mình thầy là được rồi."

Bành Trường Phong là thầy của La Tân Hoa nên hiểu rõ tính cách của ông ta nhất.

Có bản lĩnh từ chối thì sau này đừng có bản lĩnh cầu xin ông ấy giao người cho ông ta.

Nghe thấy thầy nói như vậy, tầm mắt La Tân Hoa thoáng nhìn qua Tô Trà.

Sau đó, La Tân Hoa nhìn thấy cô gái nhỏ đó giống như không có chút tức giận, chỉ mỉm cười thản nhiên ngồi ở đó.

.
 
Thập Niên Chúa Diễn Trò Xuyên Thành Nữ Phụ Cực Phẩm
Chương 358: Chương 358



Nhìn như vậy thôi, La Tân Hoa tin vào lời thầy nói cô gái nhỏ này rất chín chắn, đây đúng là rất chín chắn!

Tô Trà nhận thấy tầm mắt của La Tân Hoa, cô ngước mắt lên nhìn với vẻ mặt vô tội.

Đối với chuyện bị từ chối, đúng là Tô Trà không cảm thấy tức giận, cô không phải nhân dân tệ, không mong tất cả mọi người đều thích cô.

Đồng ý dẫn dắt thì cô sẽ theo học, nếu không muốn thì cũng không sao, không phải chuyện quá lớn.

Ba người ở trong văn phòng một lúc lâu, sau đó mới ra ngoài.

Người tới đầy đủ cả rồi, đương nhiên phải làm chuyện chính.

Ngày đầu tiên tham gia tổ dự án, toàn tổ cùng mở họp.

Tổ dự án lần này toàn là người quen, chỉ có một mình La Tân Hoa mới tới là người mới thôi.

Nhìn thấy đám người nhiệt tình chào hỏi Tô Trà, La Tân Hoa lén nhìn Tô Trà một cái, trong lòng chửi thầm... Cô gái này có quan hệ khá rộng rãi đấy chứ.

Tô Trà và những thành viên tổ dự án rất thân với nhau.

Nhận thấy tầm mắt của La Tân Hoa, lập tức Tô Trà ngẩng đầu lên nhìn sang.

Chạm phải tầm mắt của Tô Trà, La Tân Hoa chỉ có thể giả vờ cúi đầu, tránh khỏi tầm mắt của Tô Trà.

Bành Trường Phong đứng dậy, tầm mắt đảo qua mọi người đang ngồi, ông ấy nói: "Được rồi, tất cả mọi người đã đến đông đủ, chúng ta không nói nhảm nữa mà trực tiếp vào thẳng chủ đề."

"Trước tiên chúng ta nói một chút về chủ đề dự án lần này, toàn là người quen với nhau, lần này chúng ta sẽ thiết kế một máy b** ch**n đ** kiểu mới..."

Máy b** ch**n đ** kiểu mới là dự án trung tâm, nghiên cứu phát minh ra một kiểu máy bay tốt hơn cái trước đó, làm tổ quốc càng trở nên cường đại.

Hội nghị tiếp theo, cần phải cân nhắc chủ đề, phương hướng nghiên cứu, nghiên cứu như thế nào mới đạt thành kết quả, phải lần lượt tự thuật lại.

Có lẽ sẽ có người hỏi, dù sao cũng không tốn sức người để chiến đấu, tại sao còn phải nghiên cứu phát minh máy b** ch**n đ**?

Thật ra vấn đề này giống như là đang hỏi, có đại pháo rồi, tại sao còn cần s.ú.n.g lục nữa?

Hoặc nói, có chút giống như thế này, rõ ràng đời sau cũng có máy móc, tại sao lại cần người làm công?

Thật ra ở bất cứ lúc nào, dù là s.ú.n.g lục hay người làm công thì cũng là sự tồn tại quan trọng.

Ở lĩnh vực hàng không này, máy b** ch**n đ** không người lái vẫn chưa đủ.

Hội nghị kết thúc, Tô Trà ghi chép lại toàn bộ nội dung của hội nghị này, hội nghị vừa ột kết thúc, Tô Trà đã bị Bành Trường Phong gọi qua.

Hai mươi phút lúc sau, Bành Trường Phong đưa Tô Trà tới một chỗ...

Nghe thấy tiếng gầm rú ong ong của phi cơ, Tô Trà ngẩng đầu theo phản xạ.

Nhìn lên không trung, trên bầu trời có một cái bóng xinh đẹp nhanh chóng lướt qua...

"Tô Trà, nhìn phi cơ của chúng ta này, đây là phi cơ thuộc về chúng ta." Bành Trường Phong giơ tay, chỉ về cái hình ảnh uy phong lẫm liệt trên không trung.

Nhìn đường cong mượt mà của máy bay, Tô Trà bỗng cảm thấy nó rất hấp dẫn.

"Đẹp quá…" Cô lẩm bẩm một tiếng.

Giờ khắc này Tô Trà thật sự bị nó mê muội, rất đẹp, đẹp tới mức nói năng lộn xộn…

Người phụ trách dự án là Bành Trường Phong nên sau khi ông ấy vào tổ thì rất bận rộn, bận tới mức không có thời gian để dẫn dắt Tô Trà nhưng Tô Trà rất vui vẻ nhàn rỗi.

Thầy không có thời gian đến trông coi cô, đúng lúc Tô Trà có thể thả lỏng, gần đây cô thật sự rất bận.

.

Khi giáo viên bận rộn thì Tô Trà hoặc là đi theo Bành Trường Phong hoặc là đi học tập với mấy tổ viên, dù sao mục đích đến đây lần này của cô là học tập và tích lũy kinh nghiệm.

La Tân Hoa nhìn Tô Trà chạy khắp nơi, ông ta khẽ nhíu mày, bộ dạng này thì có thể học được gì chứ.

Dù sao cũng là đàn em của ông ta, sao có thể buông thả như vậy được chứ?

Thế nên lúc Tô Trà và một thành viên khác đi cùng với nhau để giao lưu ý tưởng, lập tức La Tân Hoa đi về phía hai người bọn họ.

Tô Trà đưa lưng về phía La Tân Hoa nên dẫn tới việc La Tân Hoa đã bước phía sau lưng Tô Trà nhưng cô vẫn không nhận ra.

Thật ra thành viên nói chuyện với Tô Trà đã nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của La Tân Hoa, thành viên đó nhìn thấy sắc mặt của La Tân Hoa thì câm miệng ngay lập tức, sau đó dùng ánh mắt ra dấu cho Tô Trà.

Nhận thấy ánh mắt của thành viên chung tổ, Tô Trà xoay người lại với vẻ mặt mờ mịt, sau đó cô nhìn thấy La Tân Hoa ở phía sau.

"Khụ khụ." La Tân Hoa hắng giọng, ông ta nhìn Tô Trà rồi nói: "Thầy nói để tôi dẫn dắt cô, cô có việc gì à? Không có thì qua đây với tôi, giúp tôi một tay, kiểm tra và đối chiếu số liệu của vài nhóm."

Tô Trà nghe thấy La Tân Hoa nói như vậy thì cũng không nghi ngờ, cô nhìn Bành Trường Phong ở phòng thí nghiệm khác đang bận đến rối tung đầu, Tô Trà tin lời La Tân Hoa nói, cô gật đầu ngoan ngoãn theo sau.

Thành viên nhìn bóng dáng của Tô Trà và La Tân Hoa rồi gãi ót vài cái.

Vừa rồi cậu ta và Tô Trà chỉ mới nói được một nửa nhưng những lời vừa rồi Tô Trà nói rất có lý, nếu cố gắng theo phương hướng mà cô đã nói thì có thể bớt được vài việc.

Bên này, La Tân Hoa dẫn Tô Trà tới chỗ ông ta phụ trách, sau đó mở bàn ra, lấy một tập tài liệu đưa cho Tô Trà.

Tập tài liệu này ông ta không kịp kiểm tra và đối chiếu, lúc trước nghe nói đàn em có năng lực tính nhẩm rất xuất sắc, đúng lúc có thể để cô phát huy năng lực.

Tô Trà vươn tay nhận lấy tài liệu, không đợi cô mở miệng nói chuyện, La Tân Hoa đã chỉ vào ghế dựa ở bên cạnh.

"Cô ngồi ở đây, có gì không hiểu thì có thể hỏi tôi." Sau khi La Tân Hoa nói xong cũng không chờ Tô Trà trả lời mà đã tiếp tục công việc đang dang dở của chính mình.

Tô Trà nhìn vào vị trí mà La Tân Hoa vừa chỉ, cô cũng không nói lời nào, chỉ kéo ghế dựa ra, vừa ngồi xuống vừa mở tài liệu trong tay ra.

Phần này có rất nhiều số liệu cần kiểm tra và đối chiếu, sau khi Tô Trà mở tài liệu ra thì lập tức bắt tay vào công việc.

Khi Tô Trà bắt đầu kiểm tra và đối chiếu, La Tân Hoa ở bên cạnh khẽ buông lỏng công việc trong tay, tầm mắt nhìn về phía Tô Trà.

Nhìn trong chốc lát, sau khi nhìn thấy Tô Trà nghiêm túc kiểm tra và đối chiếu, La Tân Hoa cảm thấy rất vừa lòng.

Bận chút công việc mà đã trôi qua nửa tiếng, khi La Tân Hoa nhớ ra Tô Trà, ông ta ngẩng đầu lên thì nhìn thấy Tô Trà vẫn đang nghiêm túc cúi đầu làm công việc của chính mình.

Nghiêm túc như vậy à?

La Tân Hoa thả nhẹ bước chân bước ra sau Tô Trà, tầm mắt đảo qua đỉnh đầu của Tô Trà, dừng lại trước tài liệu ở trên tay cô.

Sau đó La Tân Hoa nhận ra Tô Trà không chủ kiểm tra và đối chiếu số liệu mà còn đánh dấu những chỗ bị sai, nếu nhìn kỹ thì những chỗ bị đánh dấu quả thật là đã tính sai.

.
 
Thập Niên Chúa Diễn Trò Xuyên Thành Nữ Phụ Cực Phẩm
Chương 359: Chương 359



Hơn nữa trong khoảng thời gian nửa tiếng ngắn ngủi này, La Tân Hoa cũng nhận ra một điều là tốc độ làm việc của Tô Trà rất nhanh.

Ha, giỏi lắm, mới đây mà đã sang trang kế tiếp rồi.

Lúc này, La Tân Hoa tin chắc vào lời thầy nói khả năng tính nhẩm của đàn em rất giỏi.

Bận cả ngày, buổi sáng một tiếng hơn cộng với buổi chiều hai tiếng hơn, chờ tới khi lão Bành bận rộn xong bất tri bất giác nhận ra, ây da, học trò nhỏ của mình đâu mất rồi?

Ông ấy ngẩng đầu lên, tầm mắt đảo qua văn phòng, sau đó nhìn thấy Tô Trà và La Tân Hoa đang ở cạnh nhau.

Hình như La Tân Hoa còn nói gì đó với Tô Trà, Tô Trà vừa nghe vừa gật đầu.

Bành Trường Phong thấy cảnh tượng như vậy thì nhướng mày, đợi một lúc lâu. Sau khi nhìn thấy La Tân Hoa nói xong, lập tức Bành Trường Phong lên tiếng nói một câu: "Tô Trà, qua đây."

Mới học được vài điều từ đàn anh là đã nghe thấy giọng nói của thầy, Tô Trà bước qua không chút suy nghĩ.

La Tân Hoa cũng nghe thấy thầy gọi Tô Trà, ông ta ngẩng đầu lên, lập tức đối diện với ánh mắt của thầy.

Bành Trường Phong: Không phải không muốn dẫn dắt đàn em à?

La Tân Hoa đối diện với ánh mắt trêu chọc của thầy, trong lòng chỉ nghĩ ra một từ... Ấu trĩ.

Thầy càng lớn tuổi càng ấu trĩ, thầy nhìn thấy ông ta bị chê cười giống như rất vui?

Nhưng đàn em Tô Trà này thật đúng là làm La Tân Hoa ngạc nhiên, sau khi tiếp xúc được một ngày, La Tân Hoa thừa nhận, thầy không có nói quá.

Tô Trà này quả thật là rất thông minh, nói một điều không chỉ hiểu một điều mà còn nghĩ ra ba điều đúng là không khoa trương.

Nhưng thầy cũng không cần ấu trĩ như vậy, bắt được tí nhược điểm đã muốn lên mặt, còn gọi người đi mất, đây là có ý gì?

Bành Trường Phong có ý gì thì không biết nhưng dù sao trong khoảng thời gian kế tiếp Bành Trường Phong sẽ một mình dẫn dắt Tô Trà.

Mấy ngày qua, lão Bành bận nên không có thời gian để ý việc Tô Trà bị La Tân Hoa gọi qua chỗ của mình, chờ tới khi thầy làm xong rồi đưa người về thì vẻ mặt La Tân Hoa vẫn bình tĩnh.

Sau khi công việc hôm nay kết thúc , La Tân Hoa tìm thầy của mình nói muốn người.

"Muốn người, lúc trước khi thầy bảo em dẫn dắt người ta, lúc ấy em không có nói như vậy, em nói em không có thời gian."

"Ôi, thầy biết em bận nên thầy tự mình dẫn người theo bên cạnh nhưng bây giờ em bỗng tới đây muốn người là chuyện như thế nào? Em muốn thì được, không muốn thì không cần, em coi đàn em của mình là cải trắng à?"

Có thể dễ dàng để La Tân Hoa có người mình mong muốn như vậy, Bành Trường Phong sẽ không phải Bành Trường Phong nữa.

Sau khi trêu đùa học trò xong, cuối cùng Bành Trường Phong cũng cho phép La Tân Hoa dẫn Tô Trà theo bên cạnh.

Dù sao Bành Trường Phong cũng rất bận, không có nhiều thời gian để tiếp đón Tô Trà, Bành Trường đã nghĩ kỹ khi cho La Tân Hoa dẫn dắt Tô Trà.

Sau khi bị thầy trêu đùa cũng đạt thành mục đích, La Tân Hoa cảm thấy không sao, dù sao ông ta cũng quen việc thầy nói nhiều như vậy trong nhiều năm rồi.

Thầy giáo lớn hơn ông ta mười tuổi này, đôi khi La Tân Hoa muốn coi thành trưởng bối, có đôi khi muốn coi ông ấy thành người cùng thế hệ, có đôi khi muốn đối xử với ông ấy như với đứa trẻ tám tuổi.

.

Lúc trước sau khi thầy tốt nghiệp không được bao lâu đã dẫn dắt đứa học trò không kém bao nhiêu tuổi như ông ta, dạy ông ta rất nhiều thứ nhưng sau khi ở chung quá lâu, có đôi khi La Tân Hoa sẽ coi người thầy này thành một người anh lớn.

Bây giờ khi thầy trêu đùa ông ta, La Tân Hoa chỉ muốn coi thầy của mình là ông cụ non thôi.

Ngày hôm sau, Tô Trà không đến đây bởi vì bên viện nghiên cứu có việc cần Tô Trà qua xem.

Cho đến ngày thứ ba, sau khi Tô Trà đến, liền nghe thầy mình nói sẽ để cô theo học bên cạnh La Tân Hoa trong khoảng thời gian này.

Tô Trà cảm thấy theo bên cạnh La Tân Hoa rất nhẹ nhàng, La Tân Hoa chỉ sắp xếp việc cho cô làm, sau đó cô chỉ cần làm công việc của chính mình, không hiểu thì chỉ cần qua hỏi, La Tân Hoa sẽ giải thích rõ ràng cho cô nghe.

Theo bên cạnh La Tân Hoa, Tô Trà học được không ít thứ.

Đương nhiên, còn do đây là Tô Trà, Tô Trà làm công việc rất tốt, không hiểu thì đi hỏi, chỉ dạy một chút là đã hiểu rất nhanh.

Nếu đổi lại là một người khác, tính cách này của La Tân Hoa không mắng người ta thành đầu chó thì coi như ông ta thua.

La Tân Hoa là ai chứ, ông ta có tiếng nghiêm khắc, người có thể đạt được yêu cầu của ông ta chỉ đếm trên đầu ngón tay, người không bị ai mắng, cho tới nay chỉ có một mình Tô Trà.

Những người khác trong tổ dự án còn ngầm trêu ghẹo chuyện này, nói tính cách của cặp thầy trò lão Bành và La Tân Hoa không được tốt lắm, tại sao gặp được Tô Trà lại bỗng trở nên tốt như thế này?

Ha ha ha, đây là hoàng đế thương con trưởng, bá tánh thương con út trong truyền thuyết đấy à!

Tô Trà chắc là đứa con út.

Nhìn thấy lão Bành và La Tân Hoa đã thay đổi rất nhiều.

La Tân Hoa cũng nghe loáng thoáng được chuyện mọi người thầm trêu chọc nhưng ông ta cũng không để chuyện này trong lòng.

La Tân Hoa bày tỏ ông ta là một người trọng dụng người tài, gặp được hạt giống tốt như Tô Trà nhưng cô không được dạy kỹ lưỡng, dù sao cũng có cùng một người thầy, đàn anh dẫn dắt đàn em thì làm sao?

Trong khoảng thời gian nói bận là bận, nói không bận là không bận, thời gian này chạy qua lại không thôi, thời gian không bận Tô Trà có thể đến thư viện để đọc sách.

Tham gia ba dự án, dự án thông tin chuẩn bị kết thúc nên Tô Trà không cần phải nhọc lòng, một dự án là lão Bành phụ trách, Tô Trà chỉ cần theo bên cạnh La Tân Hoa để học tập, làm được nhiều nghe nhiều đọc nhiều vẫn tương đối nhẹ nhàng.

Chỉ có duy nhất dự án máy vi tính làm Tô Trà tốn công sức, khoảng thời gian trước người của tổ dự án đã chọn xong, sau khi tham gia tổ dự án cũng rất bận, phải xin nghỉ hai ngày bên chỗ của thầy.

Sau đó mọi chuyện dần dần đi vào quỹ đạo, chuyện nào cũng phải làm từ từ, từng bước một.

Rốt cuộc cũng có tin tức tốt truyền tới, trạm cơ sở thông tin liên lạc hoàn thành rồi.

Sau khi thử nghiệm, mọi thứ rất thuận lợi.

Tô Trà dành thời giờ tham gia tiệc ăn mừng, tiệc ăn mừng không có nhiều tên tuổi như vậy, Cốc Ích để đầu bếp ở viện nghiên cứu khoa học trổ tài một phen, nhân viên trong viện nghiên cứu khoa học cũng tới chúc mừng.

Tiệc ăn mừng bắt đầu từ buổi chiều bốn giờ đến kết thúc lúc sáu giờ, trong lòng Tô Trà rất vui nên uống một chút rượu.

Sau đó kết cục của việc Tô Trà uống rượu đó là bị Trương Huy xách về xe.

.
 
Back
Top Bottom