Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên Chúa Diễn Trò Xuyên Thành Nữ Phụ Cực Phẩm

Thập Niên Chúa Diễn Trò Xuyên Thành Nữ Phụ Cực Phẩm
Chương 340: Chương 340



Tô Trà là thành viên của viện nghiên cứu khoa học, Cốc Ích đương nhiên không có thời gian rảnh, một số thế lực không xem trọng Bộ Ngoại giao, nhân tài đều chạy đến viện nghiên cứu khoa học bày mưu tính kế.

Hai ngày qua, những người bạn lẫn bạn học cũ Cốc Ích quen biết trong giới nghiên cứu đều chạy đến kết bạn và hỏi thăm tin tức.

Họ đều tham gia nghiên cứu khoa học, cải tiến máy quang khắc hẳn chỉ là bước đầu tiên.

Bọn họ úp mở hỏi thăm ông, nào là bước tiếp theo tính làm gì, có kế hoạch gì không, có tiện chia sẻ kế hoạch không?

Cốc Ích ưỡn n.g.ự.c ngẩng cao đầu thả lại một câu... Đương nhiên không tiện.

Bí mật khoa học, làm sao có thể tiện kể cho người ngoài mấy người nghe chứ?

Cái gì cũng không tra ra được, thế lực khắp đều nói không hỏi rõ được tình huống, vậy thì chỉ có thể tự mình tra xét.

Đã đến lúc chiếc cọc bị chôn sâu này dịch chuyển.

Ngay khi lực lượng của các thế lực vừa động, một số ngành trong nước cũng sẽ chuyển dịch theo.

Đùa thôi, trên địa bàn của họ chỉ cần rục rịch một chút là sẽ bị tóm ngay.

Gần đây, khá nhiều người đã bị bắt.

Bắc Kinh dạo này đối với người dân bình thường có thể coi sóng êm biển lặng nhưng đối với những tranh đoạt trong bóng tối thì lại là biển cuộn sóng gào.

Trải qua một khoảng thời gian đối đầu lẫn nhau, các thế lực bên ngoài vẫn không chiếm được ưu thế, dù sao cũng là địa bàn của người khác, bọn họ chỉ có thể hành động âm thầm, bình tĩnh mà tính kế.

Tô Trà không để ý đến tất cả các sự kiện bên ngoài, cô chỉ biết máy quang khắc đang được cải tiến thuận lời, giáo sư Vương đã nắm bắt được tình hình, Tô Trà có thể bắt đầu lên kế hoạch cho bước tiếp theo.

Hiện giờ thông tin liên lạc đều là nhận tín hiệu thông qua vệ tinh, vậy nên việc Tô Trà đề xuất thành lập tháp tín hiệu cũng có thể đưa vào chương trình nghị sự, việc thành lập tháp tín hiệu khá phức tạp cho nên từ đầu chưa cần làm với quy mô lớn, trước tiên phải làm một điểm thử nghiệm trước, xem xét tình hình rồi mới làm đến chuyện tiếp theo.

Mọi việc bên này diễn ra thuận lợi khiến các thế lực trở nên hoảng hốt, bắt đầu có nhiều hành động hơn.

Chuyện tốt là bây giờ Tô Trà khiến mọi người bớt lo không ít, cô luôn ở trong viên nghiên cứu khoa học, số lần về nhà có thể đếm trên đầu ngón tay, cho dù bọn họ muốn làm gì Tô Trà thì trước tiên phải bắt được cô trước đã.

Ở viện nghiên cứu khoa học an ninh được kiểm soát chặt chẽ, người có nhiệm vụ hay không có nhiệm vụ cũng đều bị kiểm tra như nhau, không tên trộm nào có thể xâm nhập được.

Gần đây Tô Trà bận rộn cải tiến máy quang khắc và làm dự án truyền thông, trong khi đó Trầm Trang lại đạt được một số thành tựu, tủ lạnh “thương hiệu Ái Quốc” bỗng xuất hiện đầy trong các cửa hàng bách hoá ở Bắc Kinh.

“Thương hiệu Ái Quốc” nghe như cùng một nhà máy với loại ti vi lớn, điều này khiến nhóm tư bản phương Tây vô cùng bức xúc.

Dù thế nào đi nữa, đây là muốn thâu tóm hết thị trường trong nước sao?

Không những thế, các người còn xuất khẩu, ăn nồi của mình còn chưa đủ còn muốn đã cắm đũa vào bát của người khác sao?

Đây rõ ràng là hành động bọn họ thường làm trước giờ, nay vật đổi sao dời, cảm giác thật nóng ruột.

Các doanh nhân phương Tây báo cáo tình trạng này lên với chính phủ nhưng chính phủ nói rằng họ không quản được chuyện này, đương nhiên vẫn có cách để ngăn chặn tình trạng xuất khẩu này, đó là tăng thuế.

Thái độ của họ chính là: Nếu anh muốn xuất khẩu, thuế phải tăng.

.

Những việc tăng thuế không phải là chuyện của các doanh nghiệp, việc này liên quan đến rất nhiều vấn đề, Bộ Ngoại giao cũng đã đứng ra giải quyết.

Chúng ta tăng thuế xuất khẩu vậy thì thuế xuất khẩu của các người cũng sẽ tăng.

Xét đến tình hình trước mắt, nếu hai bên tăng thuế thì chắc chắn không phải phía bọn họ chịu thiệt, các thế lực khác đều xuất khẩu nhiều hơn, nếu tăng thuế chỉ có các nhà tư bản gặp bất lợi.

Về phần có tăng thuế hay không, sau khi hai bên đàm phán hòa bình lần cuối, quyết định xử lý mọi việc theo quy tắc ban đầu.

Sau đó việc tăng thuế dường như không được ai nhắc tới nữa và dần bị lãng quên.

Qua thái độ cứng rắn lần này, thế lực các bên cũng đã hiểu ra tình hình hiện tại không còn như ý muốn của họ.

Ngay khi vấn đề về con chip xuất hiện, các bên đều cảm thấy ngày càng nhiều chuyện xảy ra, máy bay không người lái chiến đấu cũng không tra ra được gì, ngay cả máy quang khắc dù đã tìm hiểu rất lâu cũng chỉ dò ra được một số tin tức vô dụng.

Nói cách khác, các thế lực không biết Tô Trà cũng tham dự vào chuyện máy bay không người lái, hơn nữa còn đóng vai trò quan trọng.

Nếu họ biết được chuyện này nhất định hận đến mức muốn mang đại pháo qua nổ tung Tô Trà ngay lập tức.

Bận rộn cả ngày, đêm khuya Tô Trả xoa cái cổ bị đau đi ra khỏi phòng thí nghiệm.

Trương Huy mang vẻ mặt nghiêm túc theo sau Tô Trà.

Cộp, côp, tiếng bước chân vang vọng nơi hành lang.

Hiện giờ mọi người vẫn đang bận rộn trong phòng thí nghiệm, hành lang trống rỗng chỉ có Tô Trà và Trương Huy đang đi bộ.

Bỗng dưng có tiếng bước chân vang lên ở phía trước.

Nghe thấy tiếng động, Tô Trà ngước mắt lên nhìn về phía phát ra âm thanh.

Một bóng người mảnh khảnh xuất hiện trong tầm mắt Tô Trà.

Triệu Linh Lung!

Tô Trà và Triệu Linh Lung đều làm việc trong viện nghiên cứu, nơi này cũng không lớn vậy mà hai người họ không dễ gặp nhau.

Đây là lần thứ hai Tô Trà gặp Triệu Linh Lung sau lần cuối ở văn phòng của Cốc Ích.

Ở trong cùng một viện nghiên cứu, Tô Trà đã nghe rất nhiều về Triệu Linh Lung.

Cô ta cực kỳ có năng khiếu trong chuyên ngành điện tử, đã thể hiện khả năng xuất sắc của bản thân sau khi tham gia nhiều dự án, các thành viên trong cùng nhóm dự án không ít lần khen ngợi Triệu Linh Lung.

Nhưng Tô Trà vẫn cảm thấy Triệu Linh Lung có gì đó không ổn, mặc dù Triệu Linh Lung đã được kiểm tra hai lần trước đó đều không có vấn đề gì nhưng Tô Trà vẫn không muốn tiếp xúc quá nhiều với cô ta.

Tô Trà nghĩ rằng người càng không có vấn đề gì, không có chút khuyết điểm lại mang đến cho cô cảm giác kỳ lạ mới là người đáng ngờ nhất.

“Đồng chí Tô.” Một thanh âm trong trẻo vang lên.

Triệu Linh Lung mỉm cười tự nhiên nhìn Tô Trà, dừng chân lại chủ động chào hỏi.

“Đồng chí Triệu.” Tô Trà hơi nâng khoé môi nở một nụ cười yếu ớt.

Hai cô gái bốn mắt nhìn nhau, không khí lặng lẽ có chút biển chuyển.

Nhận thấy được sự thay đổi, Trương Huy sắc bén nhìn chằm chằm Triệu Linh Ling, tiến lên một bước âm thầm chắn trước hơn nửa người Tô Trà.

Nhìn thấy đồng tác của Trương Huy, Triệu Linh Lung liếc mắt nhìn, trong mắt hiện ra một tia nghi hoặc.

Tô Trà nhìn thấy sự khó hiểu trong ánh mắt Triệu Linh Lung thầm cười nhạo trong lòng.

Xem ra cô gặp được cao thủ rồi, tia nghi hoặc này là thật hay giả cũng không quan trọng.
 
Thập Niên Chúa Diễn Trò Xuyên Thành Nữ Phụ Cực Phẩm
Chương 341: Chương 341



Điều quan trọng là… lần trước sau khi Tô Trà đề nghị Cốc Ích điều tra Triệu Linh Lung thì cô ta đã bị điều đến một nhóm dự án khác.

Thử hỏi xem đột nhiên bị chuyển từ dự án trọng điểm sang dự án phụ không quan trọng, ai có thể im lặng chịu đi chứ?

Triệu Linh Lung đã tìm viện trưởng Cốc hỏi về vấn đề này, Cốc ích nói dự án phụ ấy cần Triệu Linh Lung hơn, những thành viên trong dự án ban đầu có thể tự xử lý dự án.

Lời giải thích qua loa lấy lệ như thế mà Triệu Linh Lung chấp nhận ngay.

Chính vì Triệu Linh Lung đã làm quá tốt và cư xử quá bình thường mới khiến cho Tô Trà càng thêm nghi ngờ.

Sự tức giận khi bị chuyển dự án, rồi cả sự chấp nhận sau đó, tất cả đều thoả đáng.

Tô Trà rất muốn khen Triệu Linh Lung một câu… quả là người co được giãn được!

“Đồng chí Tô chuẩn bị đi về sao?” Triệu Linh Lung nhìn Tô Trà, cười hỏi.

“Ừ.” Tô Trà chỉ đáp một chữ.

Thái độ của Tô Trà rõ rất lạnh lùng nhưng trên mặt vẫn mang theo ý cười, không lộ ra một chút nội tâm nào khiến người ta nhìn không ra đây là một thiếu nữ mười chín tuổi.

Tô Trà cau mày trong lòng, dù sao cô cũng đã sống hai đời, nếu người ta liếc mắt một cái đã nhìn ra tâm tư của cô vậy thì cô sống cũng quá lãng phí.

“Vậy tôi đến phòng thí nghiệm đây, đồng chí Tô đi thong thả nhé.” Triệu Linh Lung bình tĩnh nói, như thế cô ta không bị ảnh hưởng chút nào bởi thái độ của Tô Trà.

Tiếng bước chân một lần nữa vang lên, Tô Trà chậm rãi quay đầu lại, nhìn bóng lưng Triệu Linh Lung.

Triệu Linh Lung đang quay lưng về phía hai người Tô Trà, lại cảm nhận được một ánh mắt đang nhìn chằm chằm mình, không cần quay đầu cô ta cũng biết đó là ánh mắt của Tô Trà.

Cô ta vẫn thong thả đi về phía trước, mãi đến chỗ rẽ mới biến mất trong tầm mắt Tô Trà.

Thấy người đi rồi, Tô Trà khẽ cười một tiếng, trong mắt hiện lên tia vui sướng.

Trương Huy đứng bên cạnh nghe thấy tiếng cười của Tô Trà, nhỏ giọng hỏi: “Tô Trà, người này… có vấn đề gì sao?”

“Suỵt!” Tô Trà liếc nhìn về hướng Triệu Linh Lung vừa rời đi, sau đó nói: “Đi thôi, trở về nào.”

Nghe Tô Trà nói vậy, Trương Huy không hỏi lại chủ đề vừa rồi, nhìn Tô Trà đi trước rồi cũng cất bước theo sau.

Ngoài cửa sổ chỉ một màu tối đen, hôm nay ánh trăng cũng trốn tránh không hiện ra.

Trên hành lang vẫn văng vẳng tiếng bước chân dần đi xa.

Đến bãi đậu xe, Trương Huy đợi Tô Trà ngồi vào ghế phía sau rồi mới lên ngồi ở ghế lái đằng trước.

Động cơ xe được khởi động, xe từ từ lăn bánh,

Sau khi xe ra khỏi cổng viện nghiên cứu, Tô Trà dựa lưng vào ghế bắt đầu nghĩ lại mọi chuyện trong đầu.

Triệu Linh Lung…

Chậc, dù cô ta có trốn sâu đến đâu thì cũng sắp không nhịn được được nữa rồi,

Nếu cô ta có thể nhịn, hôm nay Tô Trà sẽ không bắt gặp Triệu Linh Lung. Vốn dĩ nên như trước đây, bọn họ không có bất kỳ điểm gì chung mới đúng.

Không có cơ hội gặp mặt, mới không có cơ hội hoài nghi, không có cơ hội gặp mắt, cô ta mới có thể ẩn nấp sâu hơn.

Tiếc rằng Triệu Linh Lung nhịn không được nữa rồi.

Vậy nên Tô Trà cân nhắc xem mình cho nên cho đối phương một cơ hội không.

Để cô ta sốt ruột chút mới càng dễ lộ ra sơ hở, mới càng dễ… chó cùng rứt giậu!

Lúc Tô Trà về đến nhà đã là nửa đêm, Vương Tú Mi ở trong phòng nghe thấy tiếng động bên ngoài bèn vội vàng đứng dậy, khoác áo khoác lên người.

.

“Hơn nửa đêm rồi em đi đâu vậy?” Tô Thắng Dân trở mình, mơ mơ màng màng nhìn ra Vương Tú Mi, hỏi một câu.

“Hình như con gái về rồi, em đi ra ngoài xem thử.” Vương Tú Mi trả lời.

“Ồ, vậy thì đừng nói với con gái chuyện buổi tối chúng ta vừa nói.”

“Yên tâm đi, chuyện chúng ta nói có thể làm phiền con gái, anh ngủ phần anh đi, em đi ra ngoài xem con bé thử.” Vương Tú Mi ném lại một câu như vậy, rồi mở cửa đi ra ngoài.

Tô Thắng Dân và Vương Tú Mi vừa nói rằng không nói cho Tô Trà biết việc họ bắt đầu kinh doanh riêng gần đây.

Số tiền tiết kiệm trước đây của hai vợ chồng cộng với số tiền mà con gái cho cộng lại cũng lên tới khoảng ba mươi vạn, đây là một con số trên trời với những gia đình khác, nhưng vẫn không đủ để Tô Thắng Dân xây dựng một đội vận chuyển.

Đầu tiên, thuê tài xế tốn tiền, mua xe cũng tốn tiền, cái nào cũng đắt, Tô Thắng Dân thậm chí còn không nghĩ đến việc sử dụng xe mới, số tiền đó thật sự không đủ, chỉ tiếc không thể lấy ra một xu để tiêu.

Trong khoảng thời gian này, Tô Thắng Dân chạy đôn chạy đáo khắp nơi để tìm người, tìm quan hệ, xe thì không sao, nhưng thiếu tiền là một vấn đề lớn.

Có điều, Tô Thắng Dân có đầu óc linh hoạt, khi ra ngoài xã giao với người ta, nghe thấy mọi người nói về các khoản vay trợ cấp, nói trắng ra chính là dùng tài sản hiện có của mình làm tài sản thế chấp để vay tiền nhà nước.

Sau đó hoàn lại tiền gốc và một chút tiền lãi, đây là chính sách của quốc gia để khuyến khích mọi người tự kinh doanh riêng.

Tuy nhiên, hầu hết mọi người đều không dám vay tiền ngân hàng, trả được thì không sao, không trả được thì lãi mẹ chồng lãi con.

Hơn nữa, việc vay tiền này cũng không phải nói vay là vay được liền, đầu tiên người vay phải đám ứng một số yêu cầu, thứ nhất phải là công dân của quốc gia mình.

Tiếp theo, thứ hai, người vay phải đủ mười tám tuổi và không thể vượt quá bốn lăm tuổi, như vậy là để đảm bảo người ta có đầy đủ năng lực trả nợ nhất định, và thứ ba là phải có một số tài sản làm tài sản thế chấp.

Sau đó là mục đích vay vốn của người đi vay, nếu muốn bắt đầu kinh doanh hoặc đầu tư, phải xem xét dự án này có khả thi hay không, có đem lại lợi ích cho sự phát triển kinh tế và xã hội hay không.

Hơn nữa, người vay phải có người đứng ra bảo lãnh, nếu không có người bảo lãnh thì không thể tự ý đi vay tiền.

Tô Thắng Dân đã hỏi rõ tình huống của bản thân, ông phù hợp với tất cả các điều kiện, vấn đề ở chỗ để tiến hành việc cho vay này, người đi vay phải có hộ khẩu ở địa phương, nếu không có hộ khẩu địa phương, phải quay lại Văn phòng Hộ tịch để hoàn tất thủ tục đăng kí vay.

Tô Thắng Dân và Vương Tú Mi cũng đã bàn bạc chuyện này rồi, bọn họ vẫn còn một ngôi nhà ở thành phố C, ông cũng có giữ cổ phần công ty của đội vận chuyển, nếu dùng những thứ này để vay tiền thì chắc là không sao.

Hai vợ chồng sẽ không nói với Tô Trà chuyện vay tiền này, dù gì Tô Trà cũng là con gái, bọn họ mới là người lớn trong nhà, không thể chuyện gì cũng làm phiền con gái được, người lớn mà như vậy thì cũng quá xấu hổ rồi.

Hơn nữa, con gái đã đưa tiền rồi, bọn họ làm bố mẹ như nào lại còn không biết xấu hổ ngửa tay xin thêm, bọn họ không cần mặt mũi hay sao?
 
Thập Niên Chúa Diễn Trò Xuyên Thành Nữ Phụ Cực Phẩm
Chương 342: Chương 342



Rõ ràng ngay từ đầu, họ đã thống nhất sẽ mua nhà cho con gái, kết quả con gái không cần căn nhà đó, lại còn trả lại cho bọn họ một số tiền lớn. Bây giờ họ gặp vấn đề kinh doanh, đều muốn tự mình giải quyết chuyện này.

Trong phòng khác, Tô Trà vừa vào cửa đã thấy mẹ mình Vương Tú Mi đi ra từ trong phòng, trên mặt lộ ra nét tươi cười, nói: “Mẹ, không phải con đánh thức hai người chứ?”

“Không có, mẹ ngủ không sâu, lâu rồi con chưa về, đã ăn chưa, nếu chưa mẹ làm cho con bát mì nhé.”

“Không cần đâu mẹ, con đã ăn rồi, mẹ không cần làm đâu.”

“Vậy là tốt rồi, con hãy chăm sóc bản thân thật tốt. Đúng rồi, hai ngày nữa ba con phải về thành phố C. Tổ vận chuyển có chút việc phải xử lý, Tô Bảo cũng sắp nhập học rồi, còn chưa làm xong thủ tục nhập học cho thằng bé, nên mấy ngày nay mẹ cũng phải bớt chút thời gian làm việc này.” Nhìn thấy con gái, Vương Tú Mi không nhịn được nói luyên thiên.

Bình thường con gái không có ở nhà, Vương Tú Mi cũng ít có cơ hội nói chuyện với Tô Trà.

Tô Trà nghe mẹ nói dông nói dài cũng không sốt ruột chút nào, làm việc xong vội về nhà, nghe mẹ kể một vài chuyện vụn vặt trong nhà, Tô Trà còn cảm thấy trong lòng ấm áp.

Vương Tú Mi nói hơn mười phút, nhưng thấy quầng thâm mắt của Tô Trà mới đau lòng mà dừng lại, sau đó vội vàng thúc giục Tô Trà về phòng nghỉ ngơi.

“Mẹ, không sao đâu, lâu rồi chúng ta không nói chuyện với nhau, trại nuôi heo của mẹ thế nào rồi? Còn có kế hoạch đội vận chuyển của cha thế nào rồi? Có đủ tiền không?” Tô Trà lại không vội về phòng nghỉ ngơi, định nói chuyện phiếm vui vẻ mới mẹ một lát.

“À, trại lợn của mẹ vẫn như cũ thôi, sắp xếp ổn thoả rồi, sau này có thời gian mẹ dẫn con đi xem heo con nhé, bắt được heo con là chuyện tốt đấy.”

“Đội vận chuyển của cha con cũng rất tốt, tiền ba mẹ có đủ rôi. Hơn nữa tiền của con cũng không nên gửi hết cho cha mẹ. Được rồi, được rồi, chuyện của cha mẹ con đừng quan tâm, con vẫn nên quan tâm bản thân nhiều hơn đi. Con gần đây bận đến mức không có thời gian về nhà, nhớ chú ý thân thể nhiều hơn.”

“Dạ, con biết rồi.” Tô Trà ngoan ngoãn gật đầu.

Mẹ con hai người nói thêm vài câu, Tô Trà bảo Vương Tú Mi đừng lo lắng về việc nhập học của Tô Bảo, cô sẽ nhờ người làm giúp, Tô Bảo không có hộ khẩu thường trú ở địa phương nên Tô Trà vẫn phải tìm người xử lý chuyện đi học.

Vương Tú Mi nghe con gái nói vậy, biết rằng để Tô Trà nhờ người làm giúp sẽ nhanh hơn là để bà tự mình chạy đôn chạy đáo khắp nơi.

Hai ngày sau, Tô Thắng Dân trở lại thành phố C. Ngay sau khi Tô Thắng Dân rời đi, Trương Huy đã kể với Tô Trà về kế hoạch vay tiền của cha mẹ cô, mỗi ngày bọn họ đều ở bên Tô Trà, nên hiểu rõ cái gì nên nói cái gì không nên nói.

Hơn nữa khoản vay này của Tô Thắng Dân, chỉ cần kiểm tra một chút là biết được ngay.

Nghe nói cha mẹ định vay tiền, Tô Trà nghĩ đi nghĩ lại một hồi bèn quyết định không quản chuyện này.

Mỗi người đều có suy nghĩ của riêng mình, nếu cha mẹ đã lựa chọn đi vay, vậy thì cô chỉ có thể để họ tự làm mà thôi.

Nếu như cô mở đường cho họ đi, đó cũng chưa hẳn là điều tốt cho Tô Thắng Dân và Vương Tú Mi.

.

Dù cho mất tiền cũng không sao, cuộc đời vốn có nhiều thăng trầm vậy đấy.

Dù sao đi nữa, cuối cùng, cô vẫn có thể đóng vai trò là hậu phương vững chắc cho họ, hỗ trợ họ những lúc thích hợp.

Bên kia, Tô Thắng Dân đến thành phố C để vay tiền, trong khi bên này, Tô Trà lại quá bận rộn.

Trong phòng thí nghiệm, trên mặt Vương Vinh Bình lộ ra vẻ tươi cười, nhờ nỗ lực của mọi người trong tổ dự án, máy quang khắc cuối cùng cũng được cải tiến xong xuôi.

Nhìn chiếc máy quang khắc mới, mọi người trong nhóm dự án đều phấn khởi không thôi.

Đây không phải là chiếc máy quang khắc bình thường nữa, mà là một bước tiến lớn của họ trong lĩnh vực chip trên thị trường thế giới, đồng thời là bằng chứng cho thấy họ đang đi trước các thế lực khác.

“Tô Trà à, cuối cùng em cũng hoàn thành nhiệm vụ này rồi.” Vương Vinh Bình hít sâu một hơi, nhìn Tô Trà nói.

Nghe những lời này của một vị tiền bối có thâm niên, trên mặt Tô Trà cũng lộ ra nét tươi cười, trịnh trọng đáp lời: “Giáo sư Vương vất vả rồi, những đồng chí trong tổ dự án cũng vất vả rồi, mọi người vất vả rồi.”

“Không vất vả, không vất vả!”

“Ừ, không vất vả gì hết, trong lòng chúng tôi đều rất vui.”

“Ha ha ha, chúng ta có thể lên kế hoạch cho bước tiếp theo chưa?”

Một đám người như vậy đều rất vui vẻ, họ không bao giờ thấy khó khăn khi làm nghiên cứu khoa học, có cống hiến là điều vinh dự của bọn họ.

Bây giờ, máy quang khắc đã được cải tiến, mọi người nóng lòng muốn bắt đầu bước tiếp theo càng sớm càng tốt.

Tô Trà nhìn cả tổ dự án đều đang háo hức xoa xoa tay muốn thể hiện thế mạnh của bọn họ, ngọn lửa trong lòng cô cũng bùng lên.

Có điều, bây giờ vẫn chưa thích hợp để tiến hành bước tiếp theo, dù sao vẫn chưa bắt được gián điệp, nếu làm đến bước tiếp theo thì khó tránh khỏi sẽ có sai sót.

Việc cải tiến máy quang khắc đã hoàn thành, tin tức từ Viện Nghiên cứu Khoa học bắt đầu lan ra từ chiều cùng ngày, hơn nữa còn nghe nói sau khi con chip trong máy quang khắc được cải tiến đã dẫn đầu bất kì cường quốc nào trên thế giới.

Nói cách khác, nhờ con chip này, bọn họ đã thắng ngay từ vạch xuất phát.

Trong tương lai, chỉ cần đồ vật nào cần con chip, bất cứ nơi nào sử dụng chip, bọn họ đều sẽ dẫn đầu.

Thậm chí còn không biết có tin tức ở đâu truyền ra, nói rằng dự án tiếp theo của Tô Trà sắp khởi động, không rõ dự án cụ thể muốn làm gì, nhưng có rất nhiều suy đoán khác nhau.

Có người nói Tô Trà muốn phát triển vũ khí sát thương, dù sao thì chuyên ngành của Tô Trà cũng là một ngành kĩ thuật; có người lại nói Tô Trà muốn phát minh ra các thiết bị mới.

Người ngoài giới cũng đoán non đoán già, Tô Trà cũng không ngăn những tin đồn này lại.

Dù sao đây cũng là mồi câu cô thả ra, đây là điều mà cô đang cần.

Cô đang chờ xem con cá kia có thể cắn câu hay không, mà nếu cắn câu, thì phải xem đối phương có thể ngậm chặt mồi câu này hay không.

Tô Trà đoán, khả năng cao bên kia sẽ cắn câu.

Đối mặt với một miếng mồi thơm như vậy, chỉ cần hi sinh một quân cờ, vậy thì có sao đâu?

Nửa đêm hôm nay, cuối cùng việc cải tiến máy quang khắc đã hoàn thành, Cốc Ích hiếm khi để mọi người trong Viện Nghiên cứu Khoa học xuống căn tin ăn cơm, mà đúng lúc Tết Nguyên tiêu còn chưa đến, mọi người cùng nhau ăn uống rất sôi nổi.
 
Thập Niên Chúa Diễn Trò Xuyên Thành Nữ Phụ Cực Phẩm
Chương 343: Chương 343



Tô Trà đã sớm đi theo giáo sư Vương đến căn tin, hôm nay mọi người đều rất vui vẻ, ăn uống ồn ào đến mức ngay cả giáo sư Vương cũng nhịn không được uống nửa ly rượu.

Chúc mừng đương nhiên cần uống rượu chúc mừng, nhưng dù sao cũng là đơn vị nghiên cứu, chắc chắn không được phép uống rượu, sau khi liên hoan xong, rất nhiều người còn định quay lại làm thêm giờ.

Liên hoan kéo dài hơn một tiếng đồng hồ, sau khi kết thúc, ai trở về làm việc người nấy.

Tô Trà xoa xoa cái bụng của mình vì ăn no mà hơi căng lên, đứng dậy đi đến phòng thí nghiệm.

Mười phút sau, Tô Trà trở lại phòng thí nghiệm, đưa tay mở cửa đi vào.

Đảo mắt quanh phòng thí nghiệm, nhìn thấy chiếc túi mà mình đã đặt trong phòng thí nghiệm, cô đi đến mở ra, tài liệu ở bên trong quả nhiên đã bị đông qua, Tô Trà không thấy có gì ngoài ý muốn.

Đối phương rất cẩn thận, thậm chí cả trình tự mà Tô Trà cố ý xếp lộn xộn cũng được khôi phục hoàn toàn.

Mặc dù vậy, Tô Trà vẫn biết rằng tài liệu này đã bị người đụng qua, cô có một thói quen cá nhân nho nhỏ, bên kia rõ ràng là không chú ý đến thói quen nhỏ này của cô, cho nên lộ ra sơ hở.

“Anh Trương, đừng để lạc mất người này.” Khoé miệng Tô Trà lộ ra một nụ cười yếu ớt.

“Yên tâm, anh đã liên lạc với người trong bộ, không lạc được đâu.”Trương Huy tỏ vẻ: lần này đối phương có chạy đằng trời.

Để bắt được con chuột này, bọn họ đã chuẩn bị rất hoàn hảo.

Có thể nói, đối phương không xuất hiện cũng không sao, nhưng một khi bên kia xuất hiện, bọn họ đã chờ giăng bẫy từ lâu.

Nửa đêm gần sáng, tin tức truyền về đã bắt được người, nhưng đối phương rất gian xảo, không liên lạc với cấp trên, nên bọn họ chỉ tóm được một người.

Khi Trương Huy nhận được tin, sắc mặt anh ấy không tốt lắm, bởi vì người bị bắt không giống như họ mong đợi.

“Tô Trà, đã bắt được người, nhưng không phải là Triệu Linh Lung.”

Nghe thấy lời nói của Trương Huy, ánh mắt Tô Trà loé lên:

“Không phải Triệu Linh Lung là đúng rồi, mặc dù cô ấy ở Viện Nghiên cứu không bao lâu, nhưng cô ta cũng sẽ không làm những việc ngu ngốc như làm lộ ra bản thân làm những chuyện nguy hiểm như vậy.”

“Vậy, Triệu Linh Lung…”

“Bắt cô ta đi, Triệu Linh Lung nhất định có vấn đề gì đó, chúng ta đi xem chuyện vui một chút.”

Hai lần trước điều tra Triệu Linh Lung đều không có vấn đề gì, sở dĩ không nắm chắc được như vậy là bởi trước đó cô ta chưa làm gì cả, nhưng bây giờ đã khác rồi.

Thử hỏi một câu, một nơi nghiêm mật như Viện Nghiên cứu Khoa học này, trong ngoài không ai phối hợp cung cấp tin tức, làm sao một người lạ mặt như vậy có thể dễ dàng lẻn vào trong?

Làm sao có thể thuận lợi đến phòng thí nghiệm của Tô Trà như vậy? Làm sao có thể tình cờ đụng vào tài liệu trong túi cô?

Nếu có quá nhiều sự trùng hợp, vậy thì đó không còn là trùng hợp nữa.

Hôm nay Triệu Linh Lung đã làm vậy, chắc chắn sẽ để lại dấu vết, hơn nữa, nếu đã là người bị tình nghi, thì đem người đó đi thẩm vấn cũng là một việc đúng trình tự.

Đây là lần đầu tiên Tô Trà đến một bộ nào đó trong nước, Trương Huy đã từng tiếp xúc những người trong bộ, nên ngay sau khi Trương Huy chào hỏi, Tô Trà thuận lợi đi vào.

Việc thẩm vấn diễn ra không suôn sẻ, cả người bị bắt và Trương Linh Lung đều rất gian trá và xảo quyệt, một người thừa nhận bản thân làm mọi thứ một mình, trong khi người kia không thừa nhận bất cứ điều gì, phối hợp vô cùng ăn ý.

.

Tình huống có chút khó giải quyết, nhưng dù gì cũng đã bắt được người, cho nên sẽ không thể rời khỏi đây cho đến khi thẩm vấn rõ ràng.

Tô Trà nghe nói cuộc thẩm vấn diễn ra không suôn sẻ nên đã nhờ Trương Huy xem liệu anh ấy có thể giúp cô gặp Triệu Linh Lung không.

Trương Huy rời đi vài phút, sau khi trở về nói với Tô Trà rằng cô có thể gặp Trương Linh Lung.

Trước khi gặp Triệu Linh Lung, Tô Trà từng điều tra cô ta hai lần.

Tô Trà cẩn thận đọc những thông tin của Triệu Linh Lung, từ một số chuyện xảy ra vài năm trước khi ra nước ngoài đến những chuyện sau khi về Trung Quốc.

Hơn nữa những hành động của Triệu Linh Lung đều được ghi chép lại, Tô Trà lưu ý đến việc Triệu Linh Lung không phải người gốc Bắc Kinh, điều kiện gia đình cô ta không quá tốt, việc du học cũng do nhà nước tài trợ.

Sau khi từ nước ngoài trở về, Triệu Linh Lung không liên lạc với gia đình, không có người yêu, dường như cuộc sống chỉ có duy nhất mình cô ta.

Sau khi lật qua báo cáo điều tra vài lần, Tô Trà nhận ra hàng tuần Triệu Linh Lung đều đến một cửa hàng ăn sáng để ăn sáng, cuộc sống dường như rất có quy luật, thật trùng hợp, mỗi sáng thứ năm Triệu Linh Lung đề đến cửa hàng này ăn sáng.

Triệu Linh Lung cũng không có bất kỳ liên hệ nào với nước ngoài, cho dù đó là bạn học cũ hay là giáo sư cũ của cô ta, cô ta cũng không giữ liên lạc với người nào.

Nhìn qua tư liệu này, quả là hoàn mỹ không có gì bắt bẻ.

Trong kì nghỉ Tết Nguyên đán, hành tung của Triệu Linh Lung cũng rất đơn giản, cô ta rất ít khi ra ngoài, tài liệu về những lần ra ngoài ngẫu nhiên của cô ta cũng được điều tra rất rõ ràng cô ta đi đâu, gặp ai, đã xảy ra chuyện gì.

Trương Huy dẫn cô đi về phía trước, vài phút sau họ đã đến phòng thẩm vấn.

Bên trong phòng thẩm vấn chỉ có một chiếc bàn giấy, trên mặt bàn là một ngọn đèn sáng chói mắt.

Cách đó không xa, Triệu Linh Lung đang ngồi trên ghế, thần sắc bình tĩnh.

Nghe thấy động tĩnh, Triệu Linh Lung ngước mắt lên, không có vẻ gì là ngạc nhiên khi thấy Tô Trà đi vào phía sau Trương Huy.

Thịch thịch thịch, cô cất bước, một loạt tiếng bước chân vang lên.

Tô Trà thong thả bước chậm đến, khi còn cách Triệu Linh Lung một mét thì dừng lại, ánh mặt cô dừng trên mặt cô ta.

Ở khoảng cách này, Tô Trà có thể quan sát rất rõ bất kì biểu cảm nào của Triệu Linh Lung.

Dường như nhận ra ánh mắt của Tô Trà, Triệu Linh Lung ngước mắt lên, đối mắt với Tô Trà.

Bốn mắt nhìn nhau, một bên thì lạnh nhạt, một bên thì bình tĩnh.

Trong không khí tựa hồ có một tia vi diệu nhàn nhạt, hai người đều không nhúc nhích, ánh mắt chạm nhau…

“Đồng chí Tô, không ngờ có thể gặp được cô ở đây.”

Triệu Linh Lung phá vỡ không khí im lặng, thật ra nhìn thấy Tô Trà ở đây đã làm cho cô ta kinh ngạc, đồng thời Triệu Linh Lung cũng chắc chắn rằng thân phân của Tô Trà chính là người cô ta đang tìm kiếm.

Có thể đến bộ này, vào phòng thẩm vấn, chứng tỏ thân phận của Tô Trà không bình thường, mà thân phận của người kia vừa vặn phù hợp với những đãi ngộ với Tô Trà, có nhà có xe, có người bảo vệ, lại còn có thể vào đây.

Triệu Linh Lung cẩn thận ngẩng đầu nhìn Tô Trà, trong mắt tràn đầy vẻ dò xét và cân nhắc.

Có lẽ, Tô Trà không đơn giản như cô ta tưởng.
 
Thập Niên Chúa Diễn Trò Xuyên Thành Nữ Phụ Cực Phẩm
Chương 344: Chương 344



“Đồng chí Triệu, tôi đã đoán được sẽ gặp cô ở đây.” Tô Trà chậm rãi nói, tầm mắt tập trung lên khuôn mặt Triệu Linh Lung, quan sát từng biểu cảm, từng ánh mắt của cô ta.

“Đã đoán được, ý cô là gì?” Vẻ mặt Triệu Linh Lung nghi hoặc, giống như không nghe hiểu ý tứ trong lời nói của Tô Trà.

Tô Trà nhìn dáng vẻ bình tĩnh của Triệu Linh Lung, đôi môi đỏ mọng khẽ cười một tiếng, thong thả nói ra một cái tên.

“Trương Hồng Binh.”

Nghe thấy cái tên “Trương Hồng Binh” này, trên mặt Triệu Linh Lung không có bất kì biểu tình nào.

cô ta vẫn rất bình tĩnh, nhưng sợ là chính cô ta cũng không phát hiện rằng, phản ứng của một người không thể lừa người khác.

Ngay khi vừa nghe thấy ba chữ “Trương Hồng Binh” này, ngay lập tức đồng tử Triệu Linh Lung co rút lại trong một giây, chỉ một giây, nếu không phải Tô Trà đứng gần cô ta như vậy, có khi cũng không phát hiện điều khác thường này của cô ta.

Có điều, một giây đó đã lộ rõ sơ hở của cô ta.

Xoay người lại, Tô Trà đối mặt với nhân viên thẩm vấn, nghiêm túc nói: “Đường Văn Minh Đông, nhà trọ số 5, Trương Hồng Binh, cho người đưa bà ấy đến đây.”

Nhân viên thẩm vấn nghe Tô Trà nói như vậy liền sửng sốt một chút, hơi do dự, dù sao Tô Trà không phải người trong bộ, nhưng thấy vẻ mặt nghiêm túc của Tô Trà, bọn họ đều cảm thấy chuyện này rất quan trọng.

Rất nhanh, một người trong đó đã đứng dậy đi ra ngoài, việc bắt người phải báo cáo với cấp trên của bọn họ, không phải Tô Trà cần là làm ngay.

Sau đó, mọi thứ sẽ được bộ ngành chuyên môn xử lý, không cần cô phải làm gì.

Xong việc, Tô Trà định rời đi.

Triệu Linh Lung thấy động tác của Tô Trà, tầm mắt vẫn cứ nhìn chằm chằm cô, tại thời điểm Tô Trà sắp bước ra, Triệu Linh Lung không nhịn được nói.

“Đồng chí Tô, cô cứ như vậy mà đi sao?”

Quay người lại, cô nhìn Triệu Linh Lung vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh như cũ, một lát sau Tô Trà mới lên tiếng.

“Nếu không, chẳng lẽ tôi còn ở đây tán gẫu với cô?” Tô Trà hỏi lại một câu, bỗng dưng khẽ cười nói: “Nhưng nếu cô đã có ý giữ tôi lại, tôi cũng sẽ nói thêm vài lời.”

“Cái gì cô cũng không nói đúng không?” Tô Trà hỏi xong, đối mắt với ánh mắt vừa nhìn qua của Triệu Linh Lung.

“Thật ra cô nói hay không nói cũng không quan trọng, điều kiện gia đình của cô không tốt, mẹ cô tuổi đã cao, vì để cho cô ra nước ngoài dù học, bà ấy đã cho cô toàn bộ số tiền tiết kiệm trong nhà. Sau khi cô ra nước ngoài du học lại rất ít liên lạc với mẹ, ban đầu là vì không có tiền, vậy thì sau đó thì sao?”

“Cô trở về cũng không liên lạc với mẹ bởi lẽ cô sợ mẹ cô biết chuyện của mình, cô sợ cái gì? Chắc là cảm thấy không có mặt mũi nào đối diện với mẹ cô nhỉ? Dù sao cô cũng đã phản bội sự tin tưởng của bà, đúng thật là không có mặt mũi để gặp bà ấy.”

Nghe Tô Trà nói một phen, bản mặt bình tĩnh của Triệu Linh Lung cũng biến mất, trên mặt thoáng hiện lên một tia tức giận cùng nhẫn nhịn.

Mà Tô Trà nói tiếp.

“Tuy nhiên, mẹ cô rồi sẽ biết chuyện của cô thôi, mà những chuyện cô làm sẽ khiến mẹ cô xấu hổ. Bà sẽ hối hận, tự trách…”

“Câm miệng!” Triệu Linh Lung cắn răng khẽ nói, cô ta đã hết sức kiềm chế để không phải rống lên.

Vết thương bị cắt quá đột ngột, Triệu Linh Lung mất đi sự bình tĩnh ban đầu.

.

“Không!” Tô Trà cười ác liệt, nói tiếp: “Lúc trước nhà nước cho cô đi nước ngoài du học, là để cô học hỏi tri thức để trở về đền đáp tổ quốc, vậy mà cô đã làm gì?”

“Im miệng, tôi bảo cô im miệng cho tôi! Tôi không làm gì hết, thả tôi ra, cô dựa vào đâu mà được bắt tôi!” Vẻ mặt cô ta bắt đầu không khống chế được.

“Chậc chậc chậc, cô cũng quá ngây thơ rồi. Cô cho là cô không thừa nhận là sẽ được thả ra sao? Không có đâu, vừa rồi tôi cho người đi bắt Trương Hồng Binh, cô không hề tỏ ra sốt ruột, phải chăng Trương Hồng Binh đã chạy mất rồi, không, hay là cô đã sớm nói bà ấy đi trước. Không sao cả, bà ấy chạy cũng không sao, không phải còn có cô ở đây sao?”

Tô Trà liếc nhìn Triệu Linh Lung từ trên cao, tiếp tục nói:

“Cô không thừa nhận việc đó cũng không sao. Nếu người kia chạy, vậy thì là do có tật giật mình, mà cô lại có liên quan với người như vậy, vậy cô nghĩ Viện Nghiên cứu Khoa học sẽ còn cho cô trở về sao? Thân phận của cô nhạy cảm, hiện tại lại còn liên quan đến phần tử bất hợp pháp, biết đâu cô cũng là đồng loã của người kia thì sao?”

Triệu Linh Lung đối diện với tầm mắt Tô Trà, đôi mắt dần dần hiện lên tia sợ hãi, đây là sự sợ hãi đối với Tô Trà.

Tô Trà giống như một tấm gương, có thể hoàn toàn phản chiếu ra người đối diện đang nghĩ gì.

Cô còn rất thông minh, như thể cô biết tất cả chuyện của bọn họ, từng thứ một, không có gì không biết.

Nhìn thấy sự sợ hãi trong mắt Trương Linh Lung, Tô Trà vô tội giơ tay lên sờ mặt mình.

Cô đáng sợ như vậy sao?

Mọi chuyện còn chưa xong đâu, chúng tôi đã tốn bao nhiêu công sức mới đưa được cô ta từ thành phố C về Bắc Kinh, phải chơi thật vui mới được.

“Tiếp nào, chúng ta nói tiếp đi.” Tô Trà nhẹ nhàng tiếp tục nói: “Năm đó là cô tiết lộ tin tức của tôi đúng không? Có điều thân phận của tôi cô cũng không chắc chắn được, cho nên hẳn là cô sẽ có một vài mục tiêu khác nữa?”

“Để tôi đoán thử xem, nhiệm vụ của cô là gì?”

“Ẩn nấp trong Viện Nghiên cứu Khoa học, âm thầm tìm ra tôi, sau đó tiếp tục khiêm tốn ở lại Viện Nghiên cứu Khoa học, quan sát nhất cử nhất động của tôi, dự án của tôi, tiến triển của dự án? Nhân cơ hội đánh cắp tài liệu của tôi?”

Nghe giọng nói dịu dàng của Tô Trà, vẻ ngơ ngác trong mắt Triệu Linh Lung càng đậm.

Đây là ma quỷ gì vậy?

“Vậy, cô có cho rằng thông tin tôi cho phép cô trộm đi, có thật hay không?”

Một câu này hoàn toàn xé rách kế hoạch của Triệu Linh Lung.

Tô Trà nói nhiều như vậy, Triệu Linh Lung cũng không ngu, cô ta có thể nghe ra ý tứ trong lời nói đó.

Tô Trà biết tất cả những gì cô ta làm, chuyện này xảy ra chỉ để chờ cô ta hành động, một màn diễn lớn như vậy, chỉ để giăng bẫy cô ta, Triệu Linh Lung hẳn cũng phải cảm ơn cô vì đã tốn công sức như vậy.

Hơn nữa càng khó chịu hơn là, làm tốn nhiều thời gian như vậy, vậy mà tài liệu lấy được đều là giả!

“Tô Trà, thân phận của cô đã bị bại lộ.” Triệu Linh Lung rốt cuộc cũng lên tiếng.

Nghe thấy Triệu Linh Lung nói chuyện, ánh mắt Tô Trà động đậy, khẽ lắc lắc đầu trước cái nhìn chăm chú của cô ta.

“Không, thân phận của tôi còn chưa bại lộ hoàn toàn, về phần còn thân phận gì nữa, chỉ sợ rằng cô không thể nhìn ra.”

Vì tài liệu này vừa được cô thiết kế ra, cho nên không thể nào là thật.
 
Thập Niên Chúa Diễn Trò Xuyên Thành Nữ Phụ Cực Phẩm
Chương 345: Chương 345



Triệu Linh Lung cố hết sức để trộm, nhưng những gì cô ta trộm được đều chỉ là giấy vụn.

Tô Trà không bao giờ buông bỏ những nghi ngờ của mình đối với Triệu Linh Lung, tuy điều tra tư liệu của Triệu Linh Lung không có vấn đề gì, nhưng cô cũng chưa bao giờ thả lỏng cảnh giác với cô ta.

Ván cờ này, Tô Trà đi một bước, đã tính trước mười bước.

Cho nên, kết cục đã sớm định đoạt.

Triệu Linh Lung, cô ta không thể thắng.

Tô Trà đứng dậy, xoay người nhanh chóng rời đi.

Không cần ở lại lâu hơn nữa làm gì, một câu vừa rồi của Triệu Linh Lung cũng đã giáp tiếp thừa nhận những gì cô ta đã làm.

Về phần Trương Hồng Binh, bà ta là chủ cửa hàng ăn sáng mà Triệu Linh Lung đến hàng tuần.

Xem tư liệu, Triệu Linh Lung cũng không có gì bất thường, cuộc sống của cô ta rất có quy luật, có quy luật đến mức không bình thường.

Thử hỏi, sau khi du học về nước không liên lạc với người mẹ duy nhất của mình, lại thường xuyên ghé quán ăn sáng này, tần suất không thường xuyên nhưng cũng đủ khiến Tô Trà nghi ngờ.

Triệu Linh Lung đang ở trong phòng thẩm vấn, nhìn chằm chằm vào bóng lưng Tô Trà biến mất khỏi tầm mắt, sau đó, cô ta như thể mất hết sức lực, dựa lưng vào ghế, ánh mắt thoáng mất tiêu cự.

Cô ta biết, cô ta không thể thoát được.

Một câu vừa rồi của cô ta, chính lả bản án kết tội chính mình.

Có lẽ, nếu vừa rồi cô ta có thể khống chế cảm xúc bản thân, không nói ra câu vừa rồi, cô ta có thể còn cơ hội được ra ngoài.

Nhưng Triệu Linh Lung biết, cơ hội này, gần như bằng không.

Giống như những gì Tô Trà đã nói, vào rồi thì không dễ ra như vậy, mặc kệ cô ta có nhận hay không, chỉ cần Trương Hồng Binh bị bắt, cô ta sẽ có tội dù có nhận hay không!

Triệu Linh Lung nhớ lại cuộc đời mình, từ nhỏ điều kiện gia đình của cô ta đã không tốt, cô ta cố gắng học tập, ra khỏi thôn, rồi ra nước ngoài du học.

Khi mới ra nước ngoài, cô ta cũng muốn học tập chăm chỉ để trở về phụng sự tổ quốc, nhưng cuộc sống sau khi ra nước ngoài quá vất vả và mệt mỏi, ra nước ngoài khoong phải chỉ là học tập mà còn là giao tiếp với mọi người.

Ở nơi đất khách quê người, cô ta cũng bị bắt nạt và bị mọi người coi thường, chế giễu, những ngày như vậy cứ trôi qua khiến cô ta cảm thấy vô cùng áp lực.

Sau đó, cô ta thay đổi, trải qua quá nhiều, tâm tính của cô ta không còn được như ban đầu nữa.

Sau này, khi có hai con đường bày ra trước mặt cô ta, cô ta có quyền lựa chọn.

Cuối cùng cô ta đã chọn con đường cho phép mình sống một cuộc sống tốt hơn.

Cô ta thoả hiệp, chấp nhận một số điều kiện.

Sau đó, cô ta nhận nhiệm vụ, về nước, vào Viện Nghiên cứu Khoa học.

Đến bây giờ bị bắt là dấu chấm hết cho cuộc đời cô ta.

Quả nhiên. người của bộ không bắt được Trương Hồng Binh, nhưng họ đã có tin tức và đang tìm theo giấu vết của bà ta.

Người xuất hiện trong bộ hôm nay đã làm tất cả mọi người trong bộ phận trố mắt, một người làm nghiên cứu khoa học giỏi hơn họ, vậy mà còn ghê cớm hơn cả bọn họ, nói mấy câu đã đánh vỡ phòng tuyến tâm lý của đối phương, đây có phải là chiến thuật tâm lý mà cười ta thường nói không?

Quả nhiên, phụ nữ mạnh mẽ vùng lên, thì đàn ông bọn họ không còn chỗ đứng đâu.

Xem xem một Triệu Linh Lung, một Tô Trà, một người là tội phạm IQ cao, một người là cảnh sát IQ cao.

Bộp bộp bộp. hải cẩu cũng phải vỗ tay

.

Bên Viện Nghiên cứu Khoa học đã biết chuyện của Triệu Linh Lung nên Cốc Ích cũng thở ra nhẹ nhõm một hơi.

Trước đó, lúc Tô Trà nhắc nhở chuyện của Triệu Linh Lung, Cốc Ích đã phải lo lắng đề phòng, chỉ sợ Triệu Ling Lung khi biết bản thân không có gì liền “bùm” một phát nổ tung.

Bây giờ mọi chuyện đã ổn thoả, người đã bị bắt, cuối cùng cũng yên tâm rồi.

Nhưng Viện Nghiên cứu Khoa học xảy ra vấn đề, Cốc Ích ít nhiều gì cũng phải chịu trách nhiệm, có thể miễn tội nặng nhưng vẫn phải về viết bản kiểm điểm nộp lên.

Nghe thấy chuyện của Triệu Linh Lung, giáo sư Vương có chút thổn thức, dù sao cô ta cũng đã ở đây một thời gian, cũng khá thông minh, thế nhưng sao gặp chuyện lớn liền mê muội như vậy?

Về vấn đề này, nếu đã mơ hồ phạm phải, vậy thì sẽ không có đường rút lui.

Triệu Linh Lung bị bắt, Trương Hồng Binh hai ngày sau cũng sa lưới, mặc dù Triệu Linh Lung vẫn không khai báo rõ ràng, nhưng Trương Hồng Binh chỉ là công chức cấp thấp, cũng không có tố chất tâm lý giống Triệu Linh Lung, nên vừa hỏi cái gì đều khai ra mọi thứ.

Nhưng đáng tiếc Trương Hồng Binh biết quá ít thông tin, còn bên kia vẫn đang tiếp tục thẩm vấn Triệu Linh Lung.

Nhưng ít thông tin cũng đủ nhổ củ cải mà ra bùn, cái gì nên bắt thì bắt, người nào nên thẩm vấn thì đều sẽ thẩm vấn.

Nhưng những thứ này đều nằm ngoài tầm kiểm soát của Tô Trà, điều cô quan tâm là hiện tại, cái đinh trong Viện Nghiên cứu Khoa học đã được nhổ ra, cô có thể tiếp tục chuyên tâm vào việc nghiên cứu khoa học của mình.

Máy quang khắc đã được cải tiến thành công trước đó, loại bỏ được nguy hiểm, cũng là thời điểm để tiến hành bước tiếp theo.

Thời gian trôi qua, trường học khai giảng, Tô Trà lại bắt đầu bận rộn qua lại giữa hai bên.

Trường học Tô Bảo cách nhà không xa, đi lại thuận tiện, trang trại heo của Vương Tú Mi vừa bắt được một lửa heo con, gần đây khá bận rộn. Sau khi Tô Thắng Dân trở về từ thành phố C, ông cũng đi sớm về muộn liên miên.

Gần đây, Trầm Trang rất tự hào về bản thân, trước đó anh ta đã có một chiếc TV lớn, giờ đây có thêm tủ lạnh, quả thật là phất lên rất nhanh.

Sau khi Trầm Trang bắt đầu xuất khẩu, anh ta mới nhận ra rằng những người ở nước ngoài mới thật sự là những người giàu có, sản phẩm vừa mới xuất khẩu ra ngoài đã bán hết sạch, tiền còn được thanh toán nhanh chóng.

Lần đầu tiên có cảm giác, kiếm tiền thật ra rất dễ.

Nhà máy sản xuất cả ngày để đẩy nhanh nguồn cung, Trầm Trang cũng nóng lòng, chỉ tiếc không thể một đêm biến ra sản phẩm để đóng gói bán ra nước ngoài.

Mọi người đều là người trong cùng đại viện, nhiều bạn thuở nhỏ chơi thân với Trầm Trang, thế nhưng không ai biết được Trầm Trang đã mời được nhân vật nào về làm.

Trầm Trang chưa bao giờ nói về người này, thậm chí cũng không đề cập đến cách anh ta móc nối với Viện Nghiên cứu Khoa học.

Hừ, bọn họ không nên hỏi những gì không nên hỏi, chỉ có thể nói Trầm Trang đãi thêm vài bữa cơm.

Nhưng có chuyện tốt cũng đừng quên giúp đỡ anh em, lần sau có chuyện tốt nhớ kêu họ làm chung.

Nghe nhóm bạn thân nói, Trầm Trang vỗ n.g.ự.c tỏ vẻ không thành vấn đề, gần đây anh ta cũng định làm chuyện khác, lôi kéo bạn thân cùng làm cũng không sao, chỉ là bây giờ muốn làm chuyện này vẫn không quá tiện, đã hợp tác cùng Tô Trà rồi, bây giờ lại gọi thêm người vào, vậy thì không nên.
 
Thập Niên Chúa Diễn Trò Xuyên Thành Nữ Phụ Cực Phẩm
Chương 346: Chương 346



Dự án điện tử viễn thông bắt đầu, cũng gây một trận ồn ào ở Bắc Kinh.

Lãnh đạo cấp cao họp, nếu muốn chọn một chỗ để làm điểm thí nghiệm cho dự án điện tử viễn thông này, sau khi cân nhắc kĩ lưỡng, họ quyết định đặt ở Bắc Kinh.

Điều này cũng cần cân nhắc kĩ, thứ nhất, Bắc Kinh dù sao cũng là một thành phố lớn, kinh tế phát triển tương đối thịnh vượng, nguồn cung cấp điện ở trung tâm Bắc Kinh và các vùng ngoại ô cũng tương đối lý tưởng. Hơn nữa, dự án điện tử viễn thông này cũng không nguy hiểm.

Còn việc xây dựng tháp tín hiệu, cấp trên đã họp với nhà máy điện để bắt đầu công tác chuẩn bị, khối lượng công việc quá nhiều, nhà máy điện không đủ người nên phải tuyển người, không phải ai cũng làm việc ở trên cao, mọi người đều phải qua bài đánh giá mới có thể làm.

Hơn nữa, dựa vào lời khuyên của các chuyên gia, tốt nhất nên để các trạm thu phát sóng cách xa ít nhất 100m với nhà dân, và cách 20m với mặt đất.

Do đó, không ít trạm điện tử viễn thông được đặt trên núi, mỗi ngày sẽ có xe tải vận chuyển vật liệu, sau đó mới chuyển lên núi, mà vì đường núi dốc nên phải dùng ngựa kéo để vận chuyển vật liệu lên.

Trạm viễn thông bắt đầu khởi động, bàn dân cảm thấy hơi hiếm thấy, cũng có không ít người đến hóng chyện, dân thường còn đang vui vẻ trò chuyện cùng nhân viên công tác, hỏi đây là vì cái gì vậy? Nhưng nhân viên đã giải thích rồi, dân thường vẫn không hiểu, nhưng hai bên vẫn nói cười ha hả, khung cảnh có chút vui vẻ, còn người dân không có việc gì cũng sẽ giúp đỡ chuyển đồ lên.

Động tĩnh ở Bắc Kinh lớn như vậy, thế lực khắp nơi đều đứng ngồi không yên.

Một đám người trước đây đều nói hợp tác đã tập hợp lại với nhau, mỗi ngày đều gọi lên Bộ Ngoại giao thúc giục, sau đó hỏi thăm Bắc Kinh ồn ào như vậy là định làm gì?

Bộ Ngoại giao tỏ vẻ, có làm gì cũng không thể nói được đâu!

Đây chính là chuyện đặc biệt bí mật, nếu cứ tuỳ tiện nói ra cho người khác, vậy thì còn gì là bí mật?

Người trong Bộ Ngoại giao cho rằng gần đây bọn họ quá bận rộn, ngày nào cũng có một đám người tiếp cận, khiến bọn họ đều phải tăng ca.

Viện Nghiên cứu Khoa học, phòng thí nghiệm.

Tô Tràã ở trong phòng thí nghiệm hai ngày rồi, không chỉ có cô ấy, mà còn có giáo sư Vương Vinh Bình và những người còn lại trong nhóm dự án, nếu không phải bắt buộc phải chừa ra chút thời gian ra ngoài ăn cơm, bọn họ có thể bỏ luôn việc ăn, từng người đều muốn cơ thể tự sinh trưởng bình thường trong phòng thí nghiệm.

Cuối cùng, Cốc Ích đành phải tự mình bắt người, xụ mặt lôi Tô Trà và Vương Vinh Bình ra ngoài. Hai người cầm đầu đã ra ngoài, những người còn lại trong tổ dự án mới ngoan ngoãn đi ra theo nghỉ ngơi.

Tổ dự án có tám người, quần thâm mắt của mấy người đã gần như bắt kịp gấu trúc.

“Tô Trà, lão Vương nữa, còn có mấy người, nghỉ ngơi hết cho tôi. Mấy người về mà soi gương xem mặt mình đi, người không biết còn tưởng rằng mấy người đóng phim kinh dị đó? Nếu giờ tôi không đến, chẳng phải còn phải gọi xe cấp cứu đến khiêng mấy người đi hả?” Cốc Ích nghiêm mặt khiển trách.

Sau khi bị tóm, Tô Trà cũng thật sự rất mệt, nghe lời khiển trách của viện trưởng Cốc, cũng không khống chế được mà đưa tay lên che miệng ngáp.

Những người khác nhìn động tác của Tô Trà, cũng không khống chế được mà từng người đều ngáp.

Cốc Ích nhìn bộ dạng bây giờ của nhóm này, quả thật là vừa tức vừa buồn cười.

“Tô Trà, đặc biệt là em với lão Vương, hai người mau đi nghỉ đi, một người thì tuổi trẻ ỷ có sức khoẻ nên không chú ý, một người thì tuổi lớn mà còn cậy mạnh, hai người này muốn lên trời hết phải không?”

“Ừm, bây giờ em về đây.” Tô Trà gật gật đầu, thầm nghĩ muốn thí nghiệm cũng không vội, còn phải về nhà kiểm tra, mày mò tài liệu, khi nào quay lại tiếp tục làm.

Cốc Ích thấy Tô Trà đồng ý đáp lời, tức giận trong lòng cũng dịu đi đôi chút.

Vương Vinh Bình tuổi đã cao, hai ngày nay thật sự là quá sức chịu đựng, vì vậy trực tiếp chào Cốc Ích rồi xoay người về kí túc xá nghỉ ngơi.

Ây dà, hành hạ hai ngày, eo tôi cũng phế mất thôi.

“Được rồi, được rồi, về nghỉ ngơi hết đi, hôm nay không được về phòng thí nghiệm nữa, nếu để tôi phát hiện được, mấy người biết tay tôi.” Cốc Ích khoát tay ra hiệu cho mọi người đi về.

Nói xong, Cốc Ích định quay lại dùng khoá khoá cửa phòng thí nghiệm của Tô Trà lại, để mấy người này thật sự về nghỉ ngơi.

Tô Trà xoay người, mang theo Trương Huy rời đi. Cô đã không về nhà một tuần rồi, một tuần lễ chỉ loanh quanh ở trường hoặc ở Viện Nghiên cứu Khoa học, đương nhiên đa số thời gian đều là ở viện, hai ngày nay ở trong phòng thí nghiệm đành phải xin nghỉ ở trường hai ngày.

Vài phút sau.

Ngồi ở ghế sau xe, xe chậm rãi lăn bánh, Tô Trà hơi cuộn mình, tựa vào cửa kính xe ngủ thiếp đi.

Tám giờ sáng, ánh nắng vàng óng ánh chiếu xuống mặt Tô Trà, nhuộm lên làn da trắng nõn của cô vẻ ấm áp…

Đây là một cuộc quyết đấu giữa anh trai và em gái, hơn nữa còn là một cuộc quyết đấu đã phân biệt thắng thua từ lâu.

Phó Kiều Kiều nhìn người anh trai vừa từ quân đội trở về trước mặt cô ấy, chưa cả kịp thay ra bộ quân trang mà anh đã nóng lòng muốn hỏi thăm tình hình của Tô Trà đến vậy sao?

Là một người bạn tốt, Phó Kiều Kiều bày tỏ cô ấy sẽ không bao giờ phản bội bạn tốt của mình.

Nhưng sự thật là đã hơn một tháng Phó Kiều Kiều không gặp Tô Trà, cô ấy cũng không biết Tô Trà bận việc gì, gọi điện thoại mấy lần Tô Trà cũng không có ở nhà.

"Anh à, sao anh vừa trở về đã hỏi thăm tình hình của Tô Trà vậy? Dăm ba bữa cũng không thấy mặt anh ở nhà lúc nào, mà Tô Trà cũng thường xuyên bận rộn mười ngày nửa tháng muốn liên lạc cũng không liên lạc được. Em thực sự cảm thấy hai người không thích hợp, không nói đến chuyện Trà Trà có nhìn trúng anh hay không, cho dù cô ấy có thực sự coi trọng anh thì một hai năm hai người không gặp nhau lấy một lần, không sợ người cạy…” Góc tường ư?

Đang định nói mấy chữ tiếp theo, Phó Kiều Kiều vừa ngẩng đầu đã đối diện với tầm mắt của Phó Hành Khanh, nửa câu cũng không dám nói tiếp.

Ồ, được, không nói thì không nói.

"Anh à, tình hình gần đây của Trà Trà em thật sự không biết, bọn em cũng không có liên lạc với nhau, nếu anh không tin thì bây giờ em có thể gọi điện thoại chứng minh. Trà Trà thật sự không có ở nhà, em cam đoan." Phó Kiều Kiều giơ tay lên làm động tác xin thề.

Tuy nhiên Phó Hành Khanh trực tiếp nhìn qua, ngay sao đó nói: "Gọi điện thoại."

"Anh à, gọi thật ạ, em đã nói với anh là không có ai ở nhà mà, được rồi, em gọi, em gọi còn không được sao?" Phó Kiều Kiều nhìn chằm chằm vào anh trai của mình, cầm lấy điện thoại rồi quay số.
 
Thập Niên Chúa Diễn Trò Xuyên Thành Nữ Phụ Cực Phẩm
Chương 347: Chương 347



Tít... Tít... Tít...

Điện thoại reo lên ba lần nhưng không ai trả lời.

"Anh nhìn xem, em vừa mới nói là Trà Trà không có ở..." Nhà.

"A lô, xin chào, ai vậy ạ?"

Bầu không khí lập tức trở nên khó xử, sao sớm không nghe muộn không nghe mà lại nhằm vào đúng lúc Phó Kiều Kiều đang nói được một nửa thì lại nối được máy.

Hơn nữa người nghe điện thoại lại là người mà vừa rồi Phó Kiều Kiều liên tục khẳng định là không có ở nhà - Tô Trà.

Đây là loại trùng hợp quái quỷ gì vậy, không phải để đùa đâu!

Thận trọng liếc nhìn anh trai một cái, Phó Kiều Kiều quay sang đầu bên kia điện thoại và hỏi: "Trà Trà, cậu về nhà rồi sao?"

"Đúng vậy, tớ vừa mới về tới nhà, Kiều Kiều, cậu tìm tớ có chuyện gì sao?" Tô Trà vừa mới trở về lại đúng lúc những người khác đều không có ở nhà, ngay khi cô bước vào cửa lập tức nghe được tiếng chuông điện thoại vang lên, chuyện này thật sự là quá trùng hợp.

Phó Kiều Kiều liếc nhìn anh trai một cái ý bảo cô ấy không nói dối, lúc này mới tiếp tục nói: "Trà Trà, hôm nay cậu nghỉ phép sao?"

“Tớ được nghỉ phép nửa ngày, có chuyện gì vậy, muốn tớ đi dạo phố cùng cậu sao?” Tô Trà cũng nói theo, Phó Kiều Kiều còn chưa kịp nói chuyện thì cô lại nói: “Nhưng hôm nay thật sự không được, tớ vừa về đến nhà, mệt đến mức cả người rã rời nên buổi chiều tớ phải ngủ một giấc thật ngon ở nhà. Lần sau, lần sau tớ sẽ cùng cậu đi dạo phố nhé."

Phó Kiều Kiều che lại microphone, hạ giọng và nói với Phó Hành Khanh bên cạnh: "Anh, Trà Trà không rảnh."

"Hỏi cô ấy ăn gì chưa. Nếu chưa ăn thì bảo lát nữa em đưa qua đi."

Này này, anh làm đầu bếp đến nghiện rồi sao?

Phó Kiều Kiều mở to mắt liếc nhìn anh trai mình, thấy anh trai dùng ngón tay làm một số "hai", cô ấy lập tức hiểu ra, trả gấp đôi tiền tài khoản.

Cầm lấy microphone: "Trà Trà, cậu ăn cơm trưa chưa, nếu chưa ăn thì một lát nữa tớ sẽ mang qua cho cậu."

“Này, người họ hàng đó của cậu vẫn còn ở nhà cậu sao?” Đã hai tháng rồi mà người họ hàng này của Phó Kiều Kiều vẫn còn chưa rời đi sao?

"A? Đúng vậy, khoảng thời gian này người họ hàng đó của tớ tương đối rảnh rỗi, cậu không ăn cơm sao?"

"Không ăn là không ăn, nhưng mà cậu đưa đồ ăn qua đây cũng quá phiền toán, rồi lại còn phải đi tới đi lui nữa cũng mất công cậu, một lúc nữa tớ bảo anh Trương ra ngoài mua chút đồ ăn cho tớ là được rồi.”

“Không phiền không phiền, đúng lúc anh trai tớ đang ở nhà nên tớ bảo anh ấy đưa tớ đến đó, cậu chờ một chút, tớ rất nhanh sẽ đến thôi.” Phó Kiều Kiều vội vàng nói.

"Vậy được rồi."

"Được, chờ tớ."

Sau khi cúp điện thoại, Phó Kiều Kiều ngẩng đầu định nói điều gì đó với Phó Hành Khanh nhưng khi cô ấy vừa nhìn lên thì đã thấy Phó Hành Khanh quay lưng và đi về phía nhà bếp.

Phó Hành Khanh làm rất nhanh, chỉ trong hơn nửa giờ là hai món thịt và một món rau đã được làm xong.

Lần này Tô Trà đang đợi bọn họ nên Phó Hành Khanh không có thời gian để tắm rửa và thay quần áo như lần trước.

Nửa giờ sau, xe dừng lại trước cửa nhà Tô Trà, cũng giống như lần trước, khi hai người Phó Kiều Kiều đến nơi thì Tô Trà đã chờ sẵn ở cửa.

Lúc này, cân nhắc đến chuyện lần trước khiến người ta phải đợi ở cửa rất lâu nên lần này khi xe vừa dừng lại, Phó Kiều Kiều xuống xe thì Tô Trà hơi cúi xuống nói với Phó Hành Khanh ở ghế lái.

.

"Đồng chí Phó, anh có muốn xuống xe rồi vào nhà ngồi một chút không?"

Phó Hành Khanh nghiêng đầu, tầm mắt anh dừng lại ở khuôn mặt nhỏ nhắn với quầng thâm dưới mắt của Tô Trà, làn da vốn trắng nõn càng khiến quầng thâm dưới mắt có vẻ nghiêm trọng hơn một chút.

Nhìn thấy quầng thâm dưới mí mắt cô, Phó Hành Khanh theo phản xạ cau mày.

“Không cần, tôi sẽ chờ ở đây.” Giọng nói trầm thấp mang theo một tia cảm xúc.

Tô Trà có thể nhận ra được cảm xúc của đối phương, vẻ mặt cô mở mịt, dường như tâm trạng anh ấy không được tốt lắm.

Nhưng người ta cũng nói không cần rồi, vậy thì cứ như vậy đi.

Sau đó Tô Trà dẫn Phó Kiều Kiều cùng nhau vào nhà, sau khi hai người bước vào Tô Trà không khỏi nói thầm trong lòng, hình như Phó Hành Khanh đang rất tức giận.

Nhưng mà cô thực sự không hề trêu chọc gì anh, vẻ mặt vừa rồi giống như đang giận cô vậy.

Ở trong lòng lắc đầu, Tô Trà cảm thấy không có khả năng, dù sao bọn họ cũng không quen biết.

Bên ngoài, Phó Hành Khanh cũng có chút ảo não.

Thái độ của anh vừa rồi có phải có chút lạnh nhạt hay không, anh không có ý đó, anh chỉ nhìn thấy quầng thâm của cô, cho nên mới...

Nói tóm lại thì anh thật sự không có ý đó, hơn nữa anh vừa mới trở về nên còn chưa kịp tắm rửa, cả người toàn mùi mồ hôi, anh sợ nếu vừa xuống xe Tô Trà ngửi thấy mùi của mình sẽ hiểu lầm anh là người mất vệ sinh.

Tuy nhiên, có vẻ như sự hiểu lầm bây giờ còn lớn hơn.

Đây quả thật là một sự hiểu lầm lớn hơn, Tô Trà thậm chí còn cho rằng hình như Phó Hành Khanh có ý kiến với cô.

Chính là do vẻ mặt đó, giọng nói đó.

"Kiều Kiều, người họ hàng đó của cậu còn ở trong nhà cậu không? Cậu trở về nhớ thay tớ cảm ơn cô ấy nha, tớ cũng đã ăn mấy bữa cơm của người ta rồi, lần sau có cơ hội tớ sẽ đích thân đến nhà cậu cảm ơn cô ấy." Tô Trà vừa mở hộp đựng cơm vừa mở miệng nói chuyện.

"Được đó, được đó, lần sau cậu cứ tự mình đến cảm ơn." Đảm bảo sẽ dọa cho cậu nhảy dựng, ha ha ha.

Phó Kiều Kiều bắt đầu tưởng tượng, nếu Tô Trà biết rằng đây là đồ ăn do Phó Hành Khanh làm thì biểu tình của Tô Trà sẽ như thế nào.

Nhưng đây là chuyện giữa Phó Hành Khanh và Tô Trà vì vậy cô ấy sẽ không nói gì về nó, đến lúc sự việc thực sự được phơi bày thì lựa chọn như thế nào là chuyện của Tô Trà.

Tuy nhiên, Phó Kiều Kiều cũng thực sự tò mò về gu thẩm mỹ của Tô trà.

Ngay sau đó, Phó Kiều Kiều lập tức hỏi.

"Trà Trà, tớ hỏi cậu một vấn đề, cậu thích một người đàn ông như thế nào, trong tương lai cậu dự định tìm kiểu đối tượng thế nào vậy?"

Đột nhiên nghe được bạn tốt nhắc tới đề tài này, Tô Trà cũng không quá để ý, ăn ngay nói thật: "Tớ chưa từng suy nghĩ đến vấn đề này nên không có bất kỳ yêu cầu cụ thể nào và cũng chưa gặp được người thích hợp."

Chỉ khi gặp ai đó khiến cô và trái tim cô rung động, Tô Trà mới có thể biết cô thích kiểu gì.

Hiện tại, cái cô thích chính là nghiên cứu khoa học, thực sự có thể nghiên cứu khoa học cả đời cũng không phải là không thể.

“Ồ, vậy à, vậy cậu nghĩ sao về một người đàn ông biết nấu cơm?” Phó Kiều Kiều lơ đãng mở miệng thử thăm dò cho anh trai đáng thương của mình.

"Ừm, khá tốt."

"Khá tốt, thế thôi sao?"
 
Thập Niên Chúa Diễn Trò Xuyên Thành Nữ Phụ Cực Phẩm
Chương 348: Chương 348



“Ừm, nếu không thì sao?” Tô Trà nghi ngờ ngẩng đầu nhìn Phó Kiều Kiều, híp mắt hỏi: “Có phải cậu đang giấu tớ chuyện gì không?”

“Không có không có.” Phó Kiều Kiều bắt gặp ánh mắt nghi hoặc của Tô Trà, trong lòng có chút khẩn trương.

Mặc dù Tô Trà là một cô gái ngay thẳng nhưng đầu óc cô lại rất nhạy bén, vừa nghe cô đã biết Phó Kiều Kiều đang không nói sự thật, nhưng biện pháp mà cô dùng để đối phó với Triệu Linh Lung trước đây không thể dùng trên người bạn tốt của cô được, vì vậy Tô Trà ngừng nói về chủ đề này.

Tuy nhiên Tô Trà vẫn lờ mờ nhận ra điều gì đó, ngừng tay đang ăn, sau đó đậy hộp cơm lại.

"Trà Trà, sao cậu lại không ăn nữa?"

“Cậu thử nói xem tại sao tớ lại không ăn nữa?” Tô Trà hỏi ngược lại.

Phó Kiều Kiều cảm thấy chột dạ, quay qua đối diện với Tô Trà.

Cuối cùng Phó Kiều Kiều không thể chống đỡ được nên đành thừa nhận: "Được rồi, được rồi, tớ sai rồi, là anh trai tớ, anh ấy thích cậu."

“Thích tớ?” Tô Trà nhướng mày.

Đối với thái độ ở cửa vừa rồi, thật không giống như là đang thích cô.

Nghe được Phó Hành Khanh thích mình, Tô Trà cũng không cảm thấy quá chán ghét nhưng cũng không quá phấn khích.

So với việc biết có người thích mình, có lẽ thành công của một hạng mục càng khiến cảm xúc của Tô Trà d.a.o động nhiều hơn.

Tuy nhiên, Phó Hành Khanh lớn lên cũng khá ưa nhìn, là một cô gái và đứng ở góc độ của một cô gái mà nói thì cũng chỉ có vậy.

Tô Trà cảm thấy cô có vẻ hơi quá lãnh đạm, có lẽ cô sẽ sống cô đơn suốt phần đời còn lại.

Cô không có h*m m**n với đàn ông, cô cũng đâu còn cách nào khác đâu.

Biểu hiện của Tô Trà quá lãnh đạm, Phó Kiều Kiều cảm thấy rằng anh trai cô ấy đã hết đất diễn.

“Cho nên, chỗ đồ ăn này là anh trai cậu nhờ cậu mang đến đây sao?” Tô Trà hỏi.

“Đúng vậy.” Phù Kiều Kiều đáp.

“Là đầu bếp của nhà hàng nào làm vậy?” Ánh mắt của Tô Trà sáng lấp lánh.

Tô Trà biểu thị, cô phải thường xuyên đến nhà hàng này, nó thực sự rất ngon.

“Chờ, đợi một chút, đây không phải là đầu bếp của nhà hàng làm mà là anh trai tớ làm.” Phó Kiều Kiều nghe Tô Trà đã hiểu lầm thì vội vàng giải thích.

“Ồ.” Vừa nghe nói là do Phó Hành Khanh làm thì lập tức vẻ mặt Tô Trà trở nên mất mát, xem ra là không thể thường xuyên tới ăn được rồi.

"Khụ khụ, Trà Trà à, cậu cũng không cần phải quá áp lực, anh trai tớ nấu ăn cho cậu cũng không phải cố ý tạo áp lực cho cậu đâu, cậu cũng đừng suy nghĩ nhiều. Nếu như cậu thật sự cảm thấy không ổn vậy thì cứ coi như cậu không biết gì về chuyện này đi, cậu không biết đây là đồ ăn anh trai tớ đưa, tớ cũng coi như chưa nói với cậu rằng nó là do anh trai tớ làm."

“Được.” Tô Trà đáp lại nhanh chóng.

Tốc độ nhanh như vậy khiến Phó Kiều Kiều kinh ngạc đến phát ngốc.

Nhưng mà, từ từ đã.

Chờ não cô ấy tải lại một chút đã, vừa rồi cô ấy nói rằng Tô Trà hãy coi như không biết, sau đó Tô Trà lại đồng ý ngay tức khắc, kịch bản này không đúng đâu.

Tô Trà nhìn vẻ mặt sững sờ của Phó Kiều Kiều, bình tĩnh trả lời: "Đừng nhìn tớ như vậy, vạch trần chuyện này ra rất xấu hổ nên cứ làm như vậy đi, tớ coi như không biết nhưng lần sau cậu cũng không được đưa qua nữa, nếu không chúng ta tuyệt giao!"

Tô Trà cảm thấy đây là cách tốt nhất để giải quyết vấn đề này, cứ coi như không biết thì như vậy ai cũng đều không khó xử.

.

Tuy nhiên, Tô Trà cũng đã tính đến việc không đến nhà họ Phó vào lần tới nữa, như vậy có thể giữ một khoảng cách thích hợp, tốt lắm.

Phó Kiều Kiều: Ai, ai nha!

Rốt cuộc làm thế nào mà sự tình lại phát triển đến tình hình như hiện tại vậy?

Cho đến khi cô ấy mang theo hộp cơm vẫn còn chưa ăn xong của Tô Trà đi ra ngoài, Phó Kiều Kiều vẫn còn ngây người.

Mở cửa xe, ngồi xuống.

Phó Hành Khanh nhận thấy có điều gì đó không ổn với Phó Kiều Kiều, ánh mắt sắc bén nhìn qua.

"Đã xảy ra chuyện gì?"

"Không, không có chuyện gì, chỉ là Trà Trà vừa mới nói gần đây rất bận nên không muốn em phải mất công đến đưa đồ ăn."

Nghe những gì Phó Kiều Kiều nói, Phó Hành Khanh không nói một lời, trực tiếp lái xe rời đi.

Ngồi trong xe, Phó Kiều Kiều âm thầm thông cảm cho anh trai mình.

Dường như Tô Trà không có suy nghĩ đó về anh trai mình, người ta biết chuyện này đều không nói thẳng ra, chuyện này còn có gì để nói sao, nếu có ba chữ "Phó Kiều Kiều" của cô ấy cũng viết ngược lại rồi.

Ngoài việc rơi nước mắt thương cảm cho anh trai thì cô ấy không thể làm gì hơn.

Cùng lúc đó, ở bên kia, mặc dù Tô Trà nói rằng cô sẽ coi như không biết chuyện này nhưng trong lòng cô vẫn cảm thấy có chút phiền muộn, cô nghĩ mãi cũng không ra tại sao Phó Hành Khanh lại có thể thích cô?

"Hệ thống, cậu cảm thấy có phải anh ấy coi trọng dung mạo xinh đẹp mỹ lệ này của tôi không?"

Hệ thống im lặng không hé răng nhưng trong lòng không ngừng trào phúng, mắng chửi không biết bao nhiêu lần.

A! Gương mặt xinh đẹp?

Không, không, không, có lẽ người ta coi trọng tính cách bê tông cốt thép của cô đấy, chính là cái thái độ vững vàng như núi Thái Sơn của cô khi đối mặt với đàn ông đó.

Kiên trì lên, đừng bị quyến rũ bởi đàn ông, cô sẽ chiến thắng!

So với đàn ông thì trong cảm nhận của Tô Trà nghiên cứu khoa học càng hấp dẫn hơn nhiều.

Ngày hôm sau, Tô Trà đã ném người đàn ông Phó Hành Khanh này ra sau đầu, cống hiến hết mình cho công việc.

Tổ hạng mục còn rất nhiều việc phải làm nên cô lấy đâu ra thời gian mà nghĩ đến chuyện khác, giờ phút này trong đầu Tô Trà chỉ toàn là công việc, công việc và công việc.

Tổ hạng mục lại bắt đầu tiến vào trạng thái làm việc điên cuồng, khi Cốc Ích nghe được tin tức thì tổ hạng mục do Tô Trà dẫn đầu đã ở lại phòng thí nghiệm thêm một ngày.

Hơn nữa vì để tránh bị Cốc Ích bắt được người như lần trước, lần này Tô Trà và những người khác còn thay phiên nhau ra ngoài ăn uống và nghỉ ngơi.

Cốc Ích tức giận đến mức cười to, hành động này của Tô Trà và những người khác được gọi là cái gì ấy nhỉ, trên có quyết sách, dưới có đối sách sao?

Công việc thì vô vàn còn sức khỏe là của chính mình, ông ta đã nói với tất cả bọn họ vô số lần, nhưng có ai chịu nghe đâu?

Nói là không nghe, nhưng nếu như đời trước nghe được những lời này, Tô Trà đã không làm việc quá độ mà đột ngột qua đời tại phòng thí nghiệm, sau đó đến thế giới này.

Chỉ là dựa vào kinh nghiệm của kiếp trước nên Tô Trà vẫn làm việc một cách có chừng mực, khi thân thể không chống đỡ nổi nữa thì Tô Trà lập tức chạy ra ngoài nghỉ ngơi, căn bản cũng không cần người nhắc nhở.
 
Thập Niên Chúa Diễn Trò Xuyên Thành Nữ Phụ Cực Phẩm
Chương 349: Chương 349



Cuối cùng mọi cố gắng cũng đã được đền đáp, tổ hạng mục rốt cuộc đã sử dụng máy quang khắc để tạo ra con chip phù hợp cho điện thoại di động.

Đồng thời, trạm cơ sở thông tin liên lạc cũng hoạt động tốt, thời gian cứ dần dần trôi qua.

Trong phòng thí nghiệm, mọi người trong tổ hạng mục đều nhìn chằm chằm vào hai chiếc hộp nhỏ cỡ lòng bàn tay trong tay Tô Trà.

Vừa rồi Tô Trà nói, thứ này được gọi là điện thoại di động, các chuyên gia cũng cảm thấy cái tên này khá thích hợp, một chiếc điện thoại cỡ lòng bàn tay, nhưng không phải bảo là “di động” sao?

"Tô Trà, thứ này có thể kết nối tín hiệu không? Mau mau thử xem."

"Đúng đúng đúng, mau thử đi, chúng ta bận rộn lâu như vậy, hãy xem thành quả thế nào!"

"Ha ha ha, chắc chắn là có thể."

"Vậy sau khi nó được sản xuất, có phải có thể trao đổi thông tin liên lạc mọi lúc mọi nơi không?"

Mọi người trong tổ hạng mục đều có chút kích động, ánh mắt nóng rực nhìn chằm chằm vào chiếc điện thoại trong tay Tô Trà.

“Trước tiên hãy thử kết nối với tín hiệu vệ tinh trước, xem có thể nói chuyện hay không.” Trong lòng Vương Vinh Bình cũng có chút kích động, mất một thời gian dài như vậy bọn họ mới làm ra được sản phẩm này, hiện tại đã đến lúc kiểm tra kết quả.

Thấy mọi người nhìn chăm chú vào mình, trên khuôn mặt Tô Trà lộ ra một nụ cười sau đó cầm một trong những chiếc điện thoại di động lên và mở nó ra.

Đúng vậy, trong điều kiện hiện tại, tổ hạng mục đã tạo ra một chiếc điện thoại nắp gập, khi mở ra, một bên có bàn phím số còn một bên là màn hình có họa tiết đơn giản.

Những ngón tay thon dài và trắng nõn của Tô Trà bấm một dãy số trên bàn phím.

Bíp… Bíp… Bíp...

Sau ba tiếng bíp, bên kia bắt máy.

"A lô, xin chào, ai vậy?"

Nghe thấy giọng nói quen thuộc của Cốc Ích truyền ra từ điện thoại, những người còn lại trong tổ hạng mục không nhịn được mà nhanh chóng nở nụ cười, từng người một bắt đầu ôm nhau!

A a a, bọn họ đã thành công!

Tiếng hoan hô và tiếng cười từ điện thoại di động truyền đến điện thoại trong phòng làm việc của Cốc Ích bên kia.

Cốc Ích ở phía bên kia đã nghe thấy âm thanh này.

Hơi sửng sốt, đây là...

Bên trong văn phòng, Cốc Ích sửng sốt một chút sau đó mới bắt đầu phản ứng lại, nghe trong điện thoại truyền đến âm thanh quen thuộc, trong lòng Cốc Ích dần dần trở nên kích động.

Chuyện này, chuyện này, thành công rồi?

Tiện tay đặt điện thoại xuống bàn phát ra một tiếng “bang”, Cốc Ích lập tức quay người và chạy ra ngoài.

Xuyên qua hành lang đi tới phòng thí nghiệm, còn chưa tới gần Cốc Ích đã nghe thấy trong phòng thí nghiệm truyền đến một loạt tiếng hoan hô, bước chân đang chạy trở nên gấp gáp hơn, đến nơi không kịp chờ đợi lập tức đưa tay gõ cửa: “Cộc cộc cộc”.

Tất cả những người của tổ hạng mục ở trong phòng vui mừng đến mức khuôn mặt đều rạng rỡ đứng đó, phải một lúc sau mới có người nghe thấy tiếng gõ cửa.

Có người đi tới mở cửa, khi nhìn thấy Cốc Ích thì bọn họ hưng phấn chạy tới rồi ôm chặt viện trưởng Cốc, vừa ôm vừa cười nói: "Viện trưởng, chúng ta thành công rồi, chúng ta thành công rồi!"

"Viện trưởng, ông vừa nhận được điện thoại đúng không, chúng ta thực sự đã thành công, từ hôm nay trở đi chúng ta lại nhanh chóng tiến thêm một bước tiến lớn nữa rồi." Vương Vinh Bình cũng cực kỳ vui mừng, nhìn Cốc Ích vừa mới tiến vào với vẻ mặt tươi cười rồi nói.

.

Nếu nói vừa rồi ông ta vẫn còn không chắc chắn thì bây giờ nghe được những lời này của Vương Vinh Bình, Cốc Ích có thể hoàn toàn trút ra hơi thở mà ông ta đang kìm nén nãy giờ.

Vừa rồi, ông ta sợ rằng mình sẽ mừng hụt.

Nhìn thấy mọi người đều hoan hô cùng nụ cười rạng rỡ của bọn họ, Tô Trà cũng không khỏi cong khóe môi lên và mỉm cười.

Những thành tựu ngày hôm nay không thể không nhắc đến sự nỗ lực to lớn của tất cả mọi người, trả giá bằng thời gian dài nỗ lực không ngừng nghỉ như vậy, cuối cùng họ đã đạt được thành quả xứng đáng.

Trong khoảng thời gian này bọn họ thật sự rất mệt mỏi, hầu như ngày nào họ cũng thức khuya đến khi thật sự chịu đựng không nổi mới có thể nghỉ ngơi một hai tiếng,

Nghỉ ngơi đủ rồi lập tức tập trung quay lại làm việc, thậm chí có đôi khi ăn cơm bọn họ đều ăn ngấu nghiến, chưa kịp nuốt hết thức ăn trong miệng đã nhanh chóng chạy về phía phòng thí nghiệm.

Hôm nay, cuối cùng bọn họ đã thành công.

Thành công của họ không chỉ giới hạn ở việc chế tạo ra hai chiếc điện thoại di động, mặc dù có kích thước nhỏ nhưng hai chiếc điện thoại này lại là biểu tượng đánh dấu cột mốc quan trọng thông tin liên lạc sẽ được truyền dẫn qua lại trên phạm vi quốc tế.

Ngày nay, mọi người vẫn dừng lại ở mức độ sử dụng điện thoại cố định, mà các nước phương Tây quả thực có nghiên cứu phát minh ra các công nghệ liên lạc tiện lợi hơn điện thoại, nhưng điều đó chẳng là gì cả, bây giờ họ đang đi đầu.

Lợi ích của sản phẩm công nghệ thông tin liên lạc này có thể lớn hoặc nhỏ, nếu nhỏ thì thuận tiện cho người dân, nếu lớn thì sẽ có tác dụng to lớn về cả mặt thông tin và quân sự trong tương lai, việc truyền lại thông tin tình báo và truyền lại tin tức vào bất kỳ thời điểm nào cũng rất quan trọng.

"Mọi người đều làm tốt lắm, tối nay phải để nhà ăn nấu thêm đồ ăn, nhất định phải bổ sung đồ ăn." Cốc Ích không kìm nén được nữa mà hốc mắt âm thầm đỏ lên.

Thực sự không ngờ rằng bọn họ có thể đạt được những thành tựu to lớn như vậy chỉ trong vài năm.

Chỉ vài năm trước, bọn họ còn cầu xin ông chủ bà chủ mua thiết bị của người khác, bỏ ra rất nhiều tiền để mua về nhưng hầu hết đều là sản phẩm bị người khác đào thải, bọn họ lấy về tháo rời, nghiên cứu, học hỏi công nghệ của người khác rồi tự phát triển sản phẩm của chính mình.

Hơn nữa dù có tốn rất nhiều tiền có những người vẫn không chịu bán cho họ, còn có người rất tệ, người ta đồng ý bán nhưng sẽ phá hủy nguyên bản máy trước khi đưa cho bọn họ, dù bọn họ muốn một lời giải thích thì người ta cũng không thèm phản ứng.

Họ đã từng vì nghiên cứu khoa học mà trả giá ít nhiều.

Hai năm qua đã khiến Cốc Ích vô cùng tự hào, hiện tại họ đã có kỹ thuật và nhân tài của riêng mình, nếu mọi người cùng nhau cố gắng nhất định sẽ có thể tiến xa hơn trong tương lai.

Trong quá khứ, họ phải tiêu tiền mới mua được chip.

Bây giờ, họ có chip của riêng mình.

Chao ôi, máy quang khắc cũng đã được cải tiến và công nghệ chip tiên tiến hơn ngày càng được nghiên cứu phát triển.

Hơn nữa hiện tại hạng mục thông tin liên lạc đang được tiến hành, ông ta tin rằng không bao lâu nữa thành phố Bắc Kinh sẽ trở thành địa điểm thử nghiệm công nghệ thông tin liên lạc này, đến lúc đó thành phố Bắc Kinh nhất định sẽ thu hút sự chú ý của toàn thế giới.
 
Back
Top Bottom