Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên Chúa Diễn Trò Xuyên Thành Nữ Phụ Cực Phẩm

Thập Niên Chúa Diễn Trò Xuyên Thành Nữ Phụ Cực Phẩm
Chương 370: Chương 370



"Sao rồi? Người không có chuyện gì chứ?" Bà cụ đi tới, nhìn thấy Phó Kiều Kiều thì hỏi.

"Bây giờ không sao rồi, đã về nhà ạ." Phó Kiều Kiều đáp.

"Không sao thì tốt, không sao thì tốt rồi, cháu đó, lần sau chú ý một chút đi." Chuyện cũng đã qua nhưng bà cụ vẫn không nhịn được dặn dò.

Phó Kiều Kiều gật đầu, trong lòng thầm thề thốt rằng lần sau cô ấy nhất định sẽ không cho Tô Trà ăn nhiều như vậy nữa.

"Phải rồi, sáng nay anh cháu có gọi điện tới."

"Dạ." Phó Kiều Kiều trả lời, không có ngạc nhiên quá.

Dù sao theo như Phó Kiều Kiều biết, anh của cô ấy chắc chắn không phải quan tâm mình.

"Đúng lúc cháu ra ngoài, bà thuận miệng bảo cháu tới bệnh viện thăm Tô Trà rồi."

Câu nói kia của bà cụ làm trái tim trong lòng Phó Kiều Kiều nhảy lên, mặt sốt sắng nhìn về phía bà nội, đáng thương nói: "Bà nội, bà chưa nói chuyện cháu dẫn Tô Trà đi ăn đến mức đau bụng nhập viện ạ?"

"Nói rồi, sao thế?" Bà cụ không hiểu hỏi lại.

Sao cơ?

Trời muốn diệt cô ấy đây mà!

Phó Kiều Kiều có thể tưởng tượng ra vẻ mặt của anh trai mình như thế nào, trong lòng tính toán xem khi anh trai trở về mình sẽ trốn đi đâu.

Tại chỗ khác, quân khu.

Phó Hành Khanh thẳng lưng đi trên hành lang tới văn phòng, tuy mặt nghiêm túc như cũ nhưng có thể nhìn ra anh không quan tâm chút nào.

Đến văn phòng lãnh đạo, Phó Hành Khanh gõ cửa một tiếng.

"Vào đi." Bên trong phát ra tiếng nói trầm thấp.

Phó Hành Khanh đưa tay mở cửa rồi hô một câu "Báo cáo."

Lãnh đạo nhìn thấy Phó Hành Khanh đột nhiên tới, dừng việc làm lại.

"Có chuyện gì?" Lãnh đạo hỏi.

"Báo cáo lãnh đạo, tôi muốn mượn điện thoại dùng một chút." Phó Hành Khanh lần đầu tiên làm chuyện này, đối mặt với ánh mắt dò xét của lãnh đạo làm anh không được tự nhiên.

Lãnh đạo nghe Phó Hành Khanh đến đây để mượn điện thoại, trong lòng hơi tò mò.

Sao vậy, buồng điện thoại đằng kia không thể gọi điện à?

Hay là nói chuyện với người kia không tiện để cho người khác biết?

Đối diện với ánh mắt trêu chọc của lãnh đạo, Phó Hành Khanh không có quá nhiều cảm xúc.

Lãnh đạo thấy dáng vẻ Phó Hành Khanh, không có từ chối, ông hất cằm chỉ về phía điện thoại trên bàn làm việc ra hiệu gọi được.

Phó Hành Khanh thấy lãnh đạo ra hiệu vẫn không làm gì.

Lần này, lãnh đạo chắc chắn Phó Hành Khanh có biến, cười đứng dậy nói: "Rồi, chỗ này nhường cho cậu, tôi ra ngoài là được chứ gì?"

"Cảm ơn lãnh đạo." Phó Hành Khanh nở nụ cười nhạt bên môi.

Lãnh đạo bị chọc cười, giơ ngón tay chỉ Phó Hành Khanh nhưng sau đó đi ra ngoài, ông còn thuận tay đóng cửa lại.

Ở bên ngoài, lãnh đạo còn nghĩ xem có nên bớt chút thời gian hỏi chuyện này với ông Phó không, lúc trước có nghe ông Phó nói đầu óc cháu trai chậm chạp.

Trong văn phòng, Phó Hành Khanh đã bấm điện thoại.

Chuông reo vài tiếng thì điện thoại được bắt máy.

"A lô, xin chào, tìm ai ạ?"

Giọng nói mềm mại của con gái truyền đến trong tai, đáy lòng Phó Hành Khanh mềm nhũn ra theo bản năng.

"Tôi là Phó Hành Khanh."

Bên kia điện thoại, Tô Trà vừa nghe điện thoại vừa cầm bát cháo trắng uống.

Bác sĩ nói hai ngày gần đây nên ăn mấy món thanh đạm cho nên mẹ Vương Tú Mi lên kế hoạch ăn uống cho Tô Trà, cháo trắng và cháo trắng, cùng lắm chỉ có một ít thịt băm, không thể cho nhiều.

Bữa tối nay của Tô Trà vẫn là cháo trắng, cô ăn chưa được hai muỗng đã nghe thấy chuông điện thoại vang lên, tiện tay bắt máy mà không nghĩ tới lại nghe thấy giọng Phó Hành Khanh.

.

Bỗng nhiên nghe thấy giọng Phó Hành Khanh, Tô Trà không nói chuyện trong chốc lát.

Phó Hành Khanh ở đầu bên kia không nghe thấy Tô Trà trả lời, tiếp tục nói: "Tôi nghe nói em nhập viện, sao rồi, còn khó chịu không?"

Bên tai vang lên giọng nói trầm thấp thuộc về đàn ông quan tâm hỏi thăm, Tô Trà cảm thấy trong lòng có hơi vi diệu.

"Không sao rồi, tôi đã về nhà." Gương mặt Tô Trà nở nụ cười nhợt nhạt đáp lại.

Chỉ là trong đầu Tô Trà lóe nghĩ tới một vấn đề, vừa rồi Phó Hành Khanh nói "Nghe nói" cho nên có phải anh cũng nghe tin cô tham ăn đến mức đau bụng rồi hả?

Nghĩ tới chuyện này, Tô Trà muốn tắt điện thoại.

Cũng may Phó Hành Khanh không nói tới vấn đề Tô Trà lúng túng mà chỉ hỏi thăm vài câu, đại loại như chăm sóc tốt cho bản thân.

Tô Trà trả lời từng câu một, chỉ cần không đề cập tới chuyện tham ăn thì nói gì cũng được.

Khoảng chừng ba phút sau, Phó Hành Khanh nói khả năng tuần sau anh sẽ trở về, Tô Trà trả lời lại qua điện thoại.

Tắt điện thoại, Tô Trà tiếp tục bưng chén cháo uống.

Bên kia, Phó Hành Khanh vừa tắt máy thì cửa văn phòng mở ra.

Lãnh đạo đi vào, cười liếc nhìn Phó Hành Khanh một chút.

"Lần sau muốn mượn điện thoại thì cứ tới văn phòng tôi, tôi giữ bí mật cho cậu." Lãnh đạo trêu chọc.

Lãnh đạo bày tỏ: Không chỉ chuyện mượn điện thoại thôi đâu, còn nhiều chuyện khác nữa.

Lãnh đạo tỏ vẻ ông cũng khó khăn mà, đàn ông trong đơn vị độc thân quá nhiều, vấn đề nan giải này làm người ta rất đau đầu. Tuy Phó Hành Khanh chưa đến tuổi khó khăn nhưng có thể tự tìm người yêu vẫn là rất tốt.

Theo cách nói của nhân gian, heo biết ủi cải trắng mới là heo tốt nha.

Dù sao so với đứa ngu ngốc chỉ biết chờ người ta chọn đối tượng giúp, đã vậy chọn xong thì không chịu gặp mặt, tất cả đều là kẻ l* m*ng.

Ối chà, đâu chi cho xa, nhìn Phó Hành Khanh bớt lo hơn nhiều.

Phó Hành Khanh bình tĩnh đối diện với lời nói trêu chọc của lãnh đạo, da mặt dày vô cùng, sau khi anh chào hỏi cảm ơn thì nhanh chân rời đi.

Nếu nói lần trước Tô Trà đồng ý đi ăn cơm qua điện thoại là một tín hiệu thì cuộc điện thoại vừa rồi giúp Phó Hành Khanh có lòng tin hơn.

Không từ chối lời mời, không từ chối lời hỏi thăm của anh. Điều này chứng tỏ Tô Trà vẫn còn cho anh một cơ hội, một cơ hội đến với nhau.

Nếu anh biết cách cư xử chắc sẽ có khả năng rất lớn.

Nghĩ đến như vậy, trong lòng Phó Hành Khanh không nhịn được vui vẻ.

Mặc kệ tương lai ra sao, nếu đã có cơ hội thì anh chắc chắn sẽ bắt lấy.

...

Buồn cười, rõ ràng không bắt được!

Lúc này, Tô Trà mang tâm hồn thiếu nữ mùa xuân đã bị thức ăn không có mùi vị gì làm tỉnh táo lại.

Ăn cháo hai ngày liên tiếp, sáu bữa đều là cháo, đối với Tô Trà thật sự quá tàn nhẫn.

Tô Trà không được ăn thịt hai ngày bày tỏ: Đàn ông là cái gì?

Có quan trọng bằng thịt không?

A, không có.

Vương Tú Mi thấy con gái thèm ăn thịt đến mức mắt bốc lên lửa xanh, dự định mua đồ ngon bồi bổ cho con gái.

"Muốn ăn gì, hầm canh gà cho con được không?"

"Dạ dạ dạ." Tô Trà gật đầu không ngừng, chỉ cần là thịt là được.

Nếu được ăn bún thịt khoai tây thì tốt hơn.

Thêm chân giò heo cô thích nhất thì tuyệt vời.

Chân giò heo, trong đầu Tô Trà: Tuyệt cú mèo!

.
 
Thập Niên Chúa Diễn Trò Xuyên Thành Nữ Phụ Cực Phẩm
Chương 371: Chương 371



Kết quả Vương Tú Mi mới chuẩn bị ra ngoài mua đồ ăn thì có điện thoại gọi tới.

Mấy phút sau, Tô Trà rưng rưng nước mắt ra ngoài.

Tô Trà ngồi trên xe, lòng đau như cắt... Tạm biệt, chân giò heo!

Xe lái về hướng căn cứ.

Sau một tiếng cũng đã tới nơi.

Xe chạy vào căn cứ, sau khi xe dừng lại, Tô Trà xuống xe đi thẳng vào văn phòng lão Bành.

Đến cửa văn phòng thầy, Tô Trà gõ cửa.

"Cốc cốc cốc!"

"Vào đi." Bên trong vang lên giọng nói của lão Bành.

Bên ngoài, Tô Trà mở cửa vào, thấy trong văn phòng ngoại trừ thầy ra còn có đàn anh La Tân Hoa cũng ở đây.

Bành Trường Phong nhìn Tô Trà trước cửa, hớn hở vẫy tay nói: "Tới rồi tới rồi, mau vào, vừa mới nhắc tới em xong."

Tô Trà mỉm cười, đóng cửa lại rồi mới đi vào trong.

Cô ngồi xuống vị trí đối diện, ngước mắt nhìn thầy.

"Tô Trà, dự án của chúng ta phải sắp hoàn thành, em theo đàn anh của em lâu đến vậy, học được cái gì nói cho tôi xem nào."

Sau khi Tô Trà tham gia dự án thì phần lớn thời gian đều do La Tân Hoa dẫn theo, từ chỗ ông ta cũng học được rất nhiều thứ.

Nghe thầy hỏi vậy, Tô Trà ngoan ngoãn trả lời.

Lúc Tô Trà nói thì ông Bành và La Tân Hoa nghiêm túc lắng nghe, cả hai đều cảm thấy rất hài lòng với cách trình bày của cô.

Thành công lớn nhất của nghề giáo là học trò có thể học được nhiều thứ từ thầy, học sinh thông minh như Tô Trà chỉ có thể gặp mà không thể cầu, khó kiếm được lắm.

Đợi Tô Trà nói xong, ông Bành và La Tân Hoa nhìn nhau, ông ta hiểu ý ngay, sau đó hỏi một số vấn đề mà cô chưa suy xét.

Tô Trà bổ sung những vấn đề được chỉ ra.

Một câu hai câu, đợi ba người nói xong thì cũng đã một giờ đồng hồ trôi qua.

La Tân Hoa đối với biểu hiện của Tô Trà rất hài lòng, không thể không thừa nhận đàn em luôn có thể cho người khác bất ngờ.

Ba người nói qua dự án máy vi tính của Tô Trà, bất quá ông Bành và La Tân Hoa không chuyên về phần điện tử nên đề tài này không nói nhiều.

"Tô Trà, gần đây quân đoàn có cuộc họp. Bên đó nói có một số ý tưởng, đoán chừng không bao lâu bộ phận nghiên cứu các em sẽ có tin tức, tôi vừa giúp dự án của em xong, nếu em có rảnh thì thử dự án mới bên quân đoàn một chút." Lão Bành giả vờ bâng quơ nói.

Tin từ lão Bành chắc chắn không có khả năng sai, có điều ông ấy không nói rõ về dự án gì đấy, chỉ nói Tô Trà hứng thú thì có thể thử xem.

Mà La Tân Hoa cũng nói vài câu bảo Tô Trà có thể thử một lần.

Dự án mới La Tân Hoa nói dường như có liên quan tới dự án máy vi tính của Tô Trà.

Lời nói không rõ ràng, Tô Trà là người thông minh, có một số việc nhấn mạnh quá nhiều sẽ nhàm chán.

Huống hồ nói chuyện với Bành Trường Phong và La Tân Hoa, Tô Trà có thể nhận ra được hôm nay gọi cô đến đây có lẽ là vì dự án mới này...

...

Nhà ga thành phố Bắc Kinh.

Một thân hình mạnh mẽ rắn rỏi bước từ trên tàu hỏa xuống, trong chốc lát đã thu hút không ít ánh nhìn của những hành khách xung quanh.

Đặc biệt là người đàn ông mặc quân phục càng làm nổi bật lên tinh thần của anh, khí thế so với người bình thường hoàn toàn không giống nhau.

Trên tay xách một túi hành lý, Phó Hành Khanh không thèm để ý tới ánh mắt của người khác, nhanh chân đi ra ngoài cửa nhà ga.

.

Người đầu tiên Phó Hành Khanh gặp là Tần Mạt ở các cửa ra vào nhà ga, anh ta mặc áo khoác đen dựa vào xe bên cạnh, ngẩng đầu trông thấy Phó Hành Khanh đi tới thì đứng thẳng người lại.

Đôi chân dài cất bước, anh đến trước mặt Tần Mạt thì dừng lại.

"Lên xe, tôi biết cậu trở về nên cố ý lái xe tới đây đón cậu, anh em mình đi, Trầm Trang có hẹn chúng ta tối nay cùng nhau ăn cơm, tôi đưa cậu về nhà thay quần áo khác." Tần Mạt nói đến đây thì đưa tay xem đồng hồ, nói tiếp: "Bây giờ là ba giờ, cậu tắm rửa thay quần áo khác xong ra ngoài thời gian chắc không chênh lệch lắm."

"Được." Phó Hành Khan trả lời, mở cửa lên xe vị trí kế tài xế, anh nhấc túi hành lý ném ra hàng ghế sau.

"Rầm" một tiếng, túi hành lý đập vào trên ghế phát ra tiếng vang.

Tần Mạt cũng mở cửa xe ngồi vào ghế lái, lườm Phó Hành Khanh một cái rồi lái xe lên đường.

"Dạo này thế nào, tết nhất cũng không trở về mà sao mới nửa năm cậu lại về rồi? Không giống phong cách của cậu chút nào."

Dựa theo những gì Tần Mạt hiểu về Phó Hành Khanh, lúc trước cả năm không chịu về nghỉ ngơi một chuyến vậy mà giờ mới nửa năm, Phó Hành Khanh rảnh rỗi về nhà rồi?

Tần Mạt dùng đầu ngón chân cũng biết là vì ai, còn không phải Tô Trà kia à?

Ôi trời, còn chưa theo đuổi người ta được, chắc hẳn rất khó chịu.

Còn rửa tay nấu canh, chậc chậc chậc, Phó Hành Khanh thay đổi rồi.

Phó Hành Khanh không trả lời chủ đề trêu chọc rõ ràng của Tần Mạt, trên đường hai người nói không ít, nhưng chỉ cần nhắc tới chuyện tình cảm cá nhân thì Phó Hành Khanh nhất quyết không lên tiếng, làm Tần Mạt vừa buồn cười vừa tức giận.

Chẳng qua chuyện tìm người yêu này, Phó Hành Khanh vẫn phải bí mật thực hiện.

Nửa tiếng sau, xe chạy vào trụ sở lớn.

Sau khi ổn định, Tần Mạt nói đi tìm Trầm Trang để Phó Hành Khanh sửa soạn xong thì tới chỗ xe này đợi anh ta.

Phó Hành Khanh vẫy vẫy tay, xách túi hành lý nhanh chân đi về phía nhà mình.

Sau vài phút, Phó Hành Khanh đứng trước cửa nhà, lấy chìa khóa mở cửa rồi vào nhà.

Ở trong phòng, Phó Kiều Kiều nằm dài trên ghế sô pha như đồ ăn hại, nghe thấy tiếng động, quay đầu lại thì thấy anh trai mình về rồi.

Suy nghĩ đầu tiên của Phó Kiều Kiều khi nhìn thấy Phó Hành Khanh là phải tranh thủ thời gian trốn đi, dù sao chuyện lần trước cô ấy dẫn Tô Trà đi ăn đến mức đau bụng chắc chắn anh trai sẽ không dễ dàng tha thứ.

Ngay khi Phó Kiều Kiều chuẩn bị co giò bỏ chạy thì Phó Hành Khanh liếc mắt nhìn qua, ánh mắt sắc bén rơi trên người cô ấy, cơ thể Phó Kiều Kiều cứng đờ lại trong nháy mắt.

"Anh, anh về rồi à? Anh ăn cơm chưa, trong bếp còn đồ ăn đấy, anh muốn ăn chút không ạ?" Phó Kiều Kiệu nặn ra một nụ cười, nịnh nọt hỏi.

"Không đói, ông bà nội không ở nhà à?"

"Không ạ." Phó Kiều Kiều trả lời, trong lòng âm thầm chửi bậy.

Nếu ông bà cụ ở nhà, ít nhất cô ấy còn có hai vị cứu tinh, bây giờ không có, chỉ sợ sẽ bị đánh gãy chân chó.

Sự thật chứng minh, chân chó không bị đánh gãy nhưng hình phạt thì không bỏ qua.

Nửa tiếng sau, Phó Kiều Kiều xoa cơ bắp đau buốt nhức mỏi, mặt u oán nhìn anh trai.

Phó Hành Khanh nhìn gương mặt u oán của Phó Kiều Kiều chỉ thản nhiên nói: "Động tác võ thuật thụt lùi, gần đây ông nội không trông chừng em tập luyện à?"

.
 
Thập Niên Chúa Diễn Trò Xuyên Thành Nữ Phụ Cực Phẩm
Chương 372: Chương 372



Phó Kiều Kiều bực mình không nói, trong lòng trả về một chữ... Không!

Nói giỡn, có bà cụ ở nhà, ông cụ còn dám cho cô ấy tay đ.ấ.m chân đá à? Không lẽ muốn bị bà cụ nhắc tới chết?

Có điều Phó Kiều Kiều cũng cảm thấy võ thuật của mình thụt lùi, mới tập luyện cùng Phó Hành Khanh có bao lâu đâu mà cả cơ thể nhức mỏi kinh khủng, nửa năm nay cô ấy sa đọa quá rồi.

Chẳng qua chuyện này gác sang một bên.

Mười mấy phút sau, Phó Kiều Kiều nhìn thấy Phó Hành Khanh mang theo đầu tóc đầy nước chảy xuống, rõ ràng mới thay quần áo, rõ ràng trông dáng vẻ muốn đi ra ngoài, cô ấy nhịn không được hỏi:

"Anh, anh muốn ra ngoài à?"

"Trầm Trang hẹn ăn cơm." Phó Hành Khanh vừa đi ra ngoài vừa đáp lại một câu.

Nghe nói đi ăn với đám Trầm Trang, Phó Kiều Kiều không hứng thú.

Còn may, cô ấy còn tưởng là anh trai tắm rửa thay quần áo muốn đi gặp Tô Trà, không ngờ là hẹn đám bạn thân ăn cơm tối.

Nhưng mà nghĩ lại, Tô Trà bận rộn tới vậy, đối xử với Phó Hành Khanh cũng không đặc biệt gì, quả nhiên cô ấy nghĩ nhiều rồi.

Tô Trà sao có thể ăn cơm với anh trai được?

Hơn nữa, một người tính cách thẳng như cột thép như Tô Trà sao có thể tiến triển nhanh với Phó Hành Khanh như vậy được?

Buồn cười, không thể nào.

Tại chỗ khác, Tô Trà ở viện Nghiên cứu Khoa học hoàn toàn không hay biết bạn thân đang thầm chửi mắng tính tình của mình trong lòng, lúc này cô với Cố Ích đang chuẩn bị quần áo đi họp bên quân đoàn.

Tô Trà theo sau Cốc Ích, lờ mờ đoán được mục đích buổi họp hôm nay.

Lần trước, thầy Bành Trường Phong và đàn anh La Tân Hoa có đề cập tới dự án mới kia.

Chắc hẳn cuộc họp vì chuyện này.

Không chỉ có Tô Trà theo Cốc Ích đi họp mà còn có các giáo sư khác trong viện Nghiên cứu Khoa học, trong đó có Vương Vinh Bình và các vị giáo sư chuyên về phương diện điện tử.

Cho nên, cuộc họp này tám chín phần là vì dự án mới kia.

Dạo này vì dự án máy vi tính nên Vương Vinh Bình giao lưu với Tô Trà rất nhiều, còn phải nói sao, hai người đi cũng không quên công việc, ghé vào nhau thảo luận dự án này.

Vì có nhiều người nên tách ra hai xe, Tô Trà và Vương Vinh Bình ngồi chung xe của Trương Huy.

Hai người lên xe ngồi cũng nói không ngừng nghỉ, tiếp tục bàn về card màn hình.

Ở phía trước, Trương Huy nghe P gì đó rồi bộ mạch chủ gì đó, hoàn toàn không hiểu, cứ như sách trời vậy, quả thật câu nói kia rất đúng, khác nghề như cách núi mà.

Dù Trương Huy không đọc nhiều sách nhưng có đi trường quân sự học hành một khoảng thời gian, thành tích văn hóa vẫn có thể xem được, thế nhưng chút tri thức trong bụng anh ấy so với những vị giáo sư viện Nghiên cứu Khoa học thật sự không đủ nhìn.

Anh ấy khâm phục Tô Trà, tuổi trẻ mà đã có thể thảo luận với các vị giáo sư, quả nhiên người thông minh không giống người thường mà.

Bốn mươi phút trôi qua, đã đến nơi tổ chức họp.

Tô Trà và Vương Vinh Bình xuống xe, cùng đi với nhóm Cốc Ích lần nữa, lần này hai người không nói chuyện công việc mà chỉ im lặng đi theo.

Sau vài phút, cả nhóm người đi vào phòng họp.

Trong phòng họp, người quân đoàn đã tới, Cốc Ích đầu hàng đến chào hỏi với đối phương rồi từng người vào chỗ ngồi.

Sau đó bắt đầu nói chuyện chính, Cốc Ích là người thương lượng với quân đoàn.

.

Tô Trà ngoan ngoãn ngồi nghe, còn không quên ghi chép lại.

Việc ghi chép cuộc họp luôn là thói quen của Tô Trà.

Khoảng chừng nửa tiếng sau, Tô Trà ghi được một ít nội dung của cuộc họp.

Đó là quân đoàn cần chấp hành một nhiệm vụ rất quan trọng, cần dùng tới điện thoại di động viện Nghiên cứu Khoa học mới phát minh ra, có thể do nơi chấp hành không phải là thành phố Bắc Kinh nên việc thu tín hiệu có hơi rắc rối.

Còn quân đoàn thì hy vọng viện Nghiên cứu Khoa học có thể cung cấp một số thứ trợ giúp hữu ích như phương tiện liên lạc, tốt nhất là có thể lợi dụng phương diện điện tử để có thể điều tra ra nơi chốn mục tiêu cần thiết của họ.

Về phần nhiệm vụ quân đoàn là gì thì họ không nói, viện Nghiên cứu Khoa học cũng không hỏi, bọn họ chỉ nghiên cứu khoa học, những chuyện khác không nên hỏi thì thôi, cũng không hiếu kỳ.

Vương Vinh Bình đứng lên giải thích về chuyện tín hiệu điện thoại di động, thật ra điện thoại không nhất thiết phải dùng trạm cơ sở thông tin liên lạc để thu tín hiệu mà cũng có thể thu tín hiệu thông qua vệ tinh.

Thế nhưng có hơi rắc rối chút, thu nhận tín hiệu từ vệ tinh không chắc chắn đảm bảo có thể ở chỗ nào cũng được.

Các vị lớn ông một câu tôi một câu bàn luận, còn Tô Trà không có lên tiếng.

Bởi vì cô đột nhiên nghĩ tới thứ điều tra ra địa điểm mà quân đoàn vừa nói chẳng phải là máy theo dõi tín hiệu sao?

Hơn nữa, bút thu âm cũng có thể dùng được.

Thế nhưng, việc này hơi rắc rối, máy theo dõi tín hiệu, tên như ý nghĩa, nghe phát đã biết phải cần thu nhận tín hiệu mà nếu muốn dùng để điều tra thì phải cần tới máy tính.

Công năng máy theo dõi tín hiệu là có thể bắt được tín hiệu vệ tinh, khi máy thu được tín hiệu theo dõi thì phải thông qua máy vi tính lấy những số liệu này ra rồi tiến hành xử lý.

Sau khi máy vi tính thực hiện tính toán sẽ dò ra được vị trí người sử dụng máy theo dõi, từ kinh độ vĩ độ đến độ cao, tốc độ và thời gian.

Ở thế hệ sau, máy theo dõi định vị GPS các loại rất phổ biến và chỉ cần vài trăm đồng là có thể mua được, nhưng những thứ lặt vặt bình thường kia vào thời đại này thật sự rất khó khăn, vệ tinh chưa thể thu nhận nhiều như vậy, làm cho việc thu nhận tín hiệu cũng trở thành một vấn đề nan giải.

Vì vậy, có một số việc nhìn thì dễ nhưng làm rất khó.

Tô Trà vẫn không nói gì cho tới khi cuộc họp kết thúc, cô còn bận suy nghĩ đây.

Sau khi trở lại viện Nghiên cứu Khoa học, Tô Trà và Vương Vinh Binh cùng nhau vào phòng thí nghiệm, hơn nửa ngày không ra ngoài.

Trời chập tối, một chiếc xe đỗ trước cửa quán cơm.

Cửa xe mở ra, ba người đàn ông mặc phong cách khác nhau từ trên xe xuống.

"Chúng ta vào đi, đám Diệp Tòng Dung chắc cũng tới rồi." Tần Mạt vừa xuống xe đã nói trước.

Trầm Trang và Phó Hành Khanh gật đầu, ba người nhanh chân vào trong.

Ba người đàn ông, ba phong cách khác nhau. Phó Hành Khanh điềm tĩnh nghiêm túc, cả người toát ra khí chất nam tính.

Tần Mạt bất cần đời, lãng tử không bị trói buộc.

Trầm Trang ôn hòa như ngọc, nhã nhặn lịch sự.

Cả ba người đều có khí chất nổi bật rõ ràng, xem ra cũng không phải là người thường.

Vào trong quán ăn không ít người liếc mắt nhìn, ba người họ đã quen, đi thẳng lên lầu hai.

Đến chỗ phòng riêng, Tần Mạt đẩy cửa đi vào.

.
 
Thập Niên Chúa Diễn Trò Xuyên Thành Nữ Phụ Cực Phẩm
Chương 373: Chương 373



Trong phòng riêng có ba người, một người đàn ông trong đó có vẻ ngoài nữ tính ngẩng đầu nhìn đám Tần Mạt, gương mặt xinh đẹp nở nụ cười trêu chọc: "Ba người tới muộn, phạt ba ly rượu nha."

"Hứ, Diệp Tòng Dung, cậu đừng có tìm cớ chuốc rượu, hẹn sáu giờ rưỡi mà giờ mới có sáu giờ hai tám." Tần Mạt tức giận đưa cổ tay ra.

Diệp Tòng Dung cũng lớn lên trong trụ sở lớn, tính tình anh ấy xấu xa vô cùng, không cẩn thận sẽ bị lừa.

Có điều Diệp Tòng Dung có gương mặt lừa gạt người khác, lúc nhỏ còn bị người ta gọi là cô bé.

Chẳng qua mắt nhìn người của Diệp Tòng Dung không tốt lắm, vậy mà lại đi thích Lý Bạch Lộ.

Nhắc tới Lý Bạnh Lộ, Tần Mạt nhớ ra cô ta bị đưa đến nông thôn cũng khá lâu rồi, nhà họ Lý vẫn không đón người về.

Tần Mạt lén lút nhìn Diệp Tòng Dung, nói thầm trong bụng, đừng nói tên này không còn thích Lý Bạch Lộ nữa nha?

Lúc Lý Bạch Lộ bị đưa đi thì Diệp Tòng Dung không ở thành phố Bắc Kinh, vì hai tháng trước có công việc nên anh ấy mới trở về thành phố Bắc Kinh.

Một đám người con trai uống quá nhiều sẽ tùy tiện.

"Diệp Tòng Dung, cậu không còn... hức, thích cô gái nhà họ Lý nữa à?" Tần Mạt miệng lớn, một câu cứ nói thẳng ra ngoài.

"Ha ha ha, Tần Mạt, cậu nói gì thế, Diệp Tòng Dung có bạn gái rồi, tôi có gặp qua, dáng vẻ rất xinh đẹp, chuyện Lý Bạch Lộ lâu lắm rồi mà."

Có bạn thân nghe Tần Mạt nói thì không nhịn được cười ha hả, nói đỡ Diệp Tòng Dung hai câu.

Tần Mạt trợn tròn mắt, kinh ngạc nhìn sang Diệp Tòng Dung.

"Cậu có người yêu rồi?" Tần Mạt lớn tiếng hỏi.

"Có rồi, lần sau dẫn đến cho các cậu xem." Diệp Tòng Dung cười đáp.

Tần Mạt im lặng một chút, có thật kìa.

Bất lúc lúc nãy nhắc tới Lý Bạch Lộ nên giờ cả đám người cũng nói vài câu.

Lúc trước, Lý Bạch Lộ đột nhiên bị đưa đi không rõ chuyện như thế nào, đám Tần Mạt chỉ biết cô ta gặp phải rắc rối nên người nhà đưa về nông thôn tránh, cụ thể gây thù với ai thì không ai biết cả.

Đàn ông mà, không có lòng hóng chuyện, nói vài câu đã cho qua.

Nhắc tới Lý Bạch Lộ, vẻ mặt Diệp Tòng Dung rất bình tĩnh, không nhìn rõ có cảm xúc như thế nào.

Khoảng chừng mười giờ tàn cuộc, những người khác tham gia công việc đều dọn ra ngoài ở, ngay cả Tần Mạt và Trầm Trang đều có phòng trọ nên sau khi cơm nước xong, Phó Hành Khanh một mình về trụ sở lớn.

Uống rượu không thể lái xe.

Phó Hành Khanh dứt khoát đi bộ về, đi lính nên có thể chất tốt, thường ngày huấn luyện thân thể trong quân đội cũng không phải để không.

Người cao chân dài, bước đi nhanh hơn những người khác.

Sau một tiếng, Phó Hành Khanh về nhà khoảng mười một giờ.

Vào lúc này, trong nhà ông bà cụ đã đi ngủ, Phó Hành Khanh cố ý đi khẽ vào nhà.

Lên lầu hai, Phó Hành Khanh vừa mở cửa phòng mình thì Phó Kiều Kiều phòng bên cũng mở ra.

Phó Kiều Kiều đi tới ngửi thấy mùi rượu trên người anh trai, ghét bỏ ra mặt.

"Anh, ngày mai anh có bận gì không?" Phó Kiều Kiều chủ động nói.

"Có việc." Phó Hành Khanh trả về hai chữ.

Lời nói tới miệng bị hai chữ của Phó Hành Khanh chặn lại, Phó Kiều Kiều nghẹn họng.

"Anh có việc gì, em muốn nhờ anh chở em ra cửa hàng bách hóa mua đồ, ngày kia là sinh nhật Trà Trà, em muốn mua quà cho cô ấy." Phó Kiều Kiều chưa hết hy vọng.

Thật ra đi nhờ xe là giả, mượn tiền mới là thật.

Đúng vậy, đồng chí Phó Kiều Kiều lại hết tiền.

.

Phó Kiều Kiều nói xong còn lén lút nhìn anh trai mình, quả nhiên Phó Hành Khanh đã dừng bước chân.

He he, biết ngay anh trai nghe tới chuyện liên quan tới Tô Trà thì dừng lại mà.

"Hôm kia là sinh nhật Tô Trà?" Phó Hành Khanh thấp giọng hỏi.

"Đúng vậy." Phó Kiều Kiều gật đầu, chu đáo nói: "Nên là anh ơi, cho em mượn ít tiền nha? Dạo này em có hơi kẹt chút."

"Có khi nào mà em không kẹt tiền không?" Phó Hành Khanh hỏi ngược lại nhưng vẫn nói: "Ngày mai đưa em đi cửa hàng bách hóa."

"Vậy còn tiền..." Cô ấy muốn nói rồi lại thôi.

"Mượn." Phó Hành Khanh bỏ lại một chữ rồi vào phòng, tiện tay đóng cửa lại, anh không muốn nhìn thấy dáng vẻ cười trộm của Phó Kiều Kiều.

Vào trong phòng, anh mở nút cổ áo, tiếp theo là nút thứ hai, thứ ba... Cởi áo khoác tiện tay ném lên trên ghế.

Bên trong người đàn ông mặc chiếc sơ mi màu xanh dương, không còn áo khoác nên sơ mi không thể che giấu được thân hình tốt của anh, khi nhấc tay có thể thấy rõ đường cơ bắp hoàn mỹ.

Anh bước vào phòng tắm.

Dòng nước ấm áp dội lên người, những giọt nước chảy xuống trên da thịt màu đồng khỏe mạnh, b.ắ.n tung tóe.

Anh đưa tay lau nước trên mặt, lông mi cong dày hơi ướt át.

Vài phút sau Phó Hành Khanh trở lại phòng, trên đầu tựa ở giường anh tiện tay lấy một quyển sách mở ra.

Ban đầu, theo kế hoạch của anh thì ngày mai anh sẽ đi tìm Tô Trà.

Thế nhưng, hai câu lúc nãy của Phó Kiều Kiều làm anh thay đổi kế hoạch.

Ngày kia là sinh nhật Tô Trà thì để ngày kia gặp mặt tốt hơn.

Cơ mà, anh phải tặng quà sinh nhật gì đây?

Đắt quá Tô Trà sẽ không nhận... nên tặng gì mới được?

Thời gian trôi qua nhanh như cái chớp mắt.

Hôm nay là sinh nhật Tô Trà, sáng sớm Vương Tú Mi đã ra ngoài mua đồ ăn.

Đợi đến khi Tô Trà tỉnh dậy thì Vương Tú Mi cũng mua đồ ăn về.

Bữa sáng của Tô Trà là bát mì trường thọ, Tô Thắng Dân làm mì sợi còn Vương Tú Mi nấu, trong mì còn có hai trứng gà chiên.

Đôi vợ chồng nhìn con gái ngoan ngoãn ăn mì trường thọ, trong lòng vui vẻ vô cùng.

Tô Bảo ăn mì và trứng gà bên cạnh.

Trứng chiên của cậu và chị gái đều do mẹ làm giống nhau nhưng mì sợi thì lại không, bát cậu bé ăn không phải là mì trường thọ, cũng không phải do cha làm mà là loại mì mua bên ngoài về.

Đều cùng cha mẹ sinh ra, thời gian lâu như vậy nên Tô Bảo đã học được cách bình tĩnh.

Cậu bé nhận ra một chân lý, chính là: Làm người không nên so đo với người khác.

Vì tình thương của cha như núi, tình thương của cha như núi.

Tô Bảo cảm thấy tình cha ở chỗ chị gái, còn núi ở chỗ mình.

"Con gái, con muốn quà gì, cha mua cho con."

"Trà Trà, hôm qua mẹ thấy áo khác màu đỏ ở cửa hàng bách hóa, mẹ có mua cho con để trong phòng rồi, để mẹ lấy cho con xem thử, chắc chắn con sẽ rất thích, mặc vào cũng sẽ rất đẹp."

Vương Tú Mi nói xong thì vội vàng trở về phòng, chưa tới một phút đã mang chiếc áo khoác màu đỏ ra.

Màu đỏ chói nhìn rất đẹp, kiểu dáng cũng rất tốt.

"Đây, thử một chút đi." Vương Tú Mi lấy ra, bảo Tô Trà đứng dậy thử.

Nhìn thấy mẹ mình tinh thần vui vẻ, Tô Trà nghe lời đứng dậy mặc áo khoác.

Phải nói là trông rất ưa nhìn.

Thật ra phong cách màu đỏ rất kén người mặc, nếu chọn người có màu da sẫm mặc vào rất khó nhìn, người không có khí chất mặc vào trông rất quê mùa.

.
 
Thập Niên Chúa Diễn Trò Xuyên Thành Nữ Phụ Cực Phẩm
Chương 374: Chương 374



Tô Trà khỏi bàn về khí chất, da thịt càng không cần nói, chiếc áo khoác màu đỏ này được cô mặc lên rất đẹp.

Màu đỏ làm nổi bật lên làn da mặt trắng hồng của cô, mái tóc đen dài được buộc tùy tiện phía sau, có vài sợi tóc lất phất trên mặt, làm dáng vẻ cô càng thêm ngây thơ yếu đuối.

"Đẹp, nhìn rất đẹp." Vương Tú Mi hài lòng cực kỳ, nhìn thấy con gái xinh đẹp như vậy bà khen lấy khen để.

Tô Thắng Dân và Tô Bảo bên cạnh cũng khen theo.

Tô Trà cũng thấy đẹp, đi dạo một vòng.

Tô Trà: Quả nhiên mình là thần tiên xinh đẹp nhất thế giới.

Ngẩng đầu ưỡn ngực

Đỏm dáng đủ rồi, Tô Trà tính cởi ra thì Vương Tú Mi bảo mặc như vậy ăn luôn, nói là nhìn đẹp lắm.

Hiện tại buổi trưa bên viện Nghiên cứu Khoa học không có việc gì, Tô Trà đúng lúc được nghỉ một ngày.

Sinh nhật được nghỉ thì cứ nghỉ ngơi thôi.

"Reng reng reng!"

Chuông điện thoại vang lên.

Tô Bảo bắt máy, trong chốc lát gác điện thoại rồi chạy lên phòng sách.

Tô Bảo gõ cửa, gọi lớn vào phòng: "Chị, có điện thoại tìm chị."

Trong phòng bếp, Tô Thắng Dân và Vương Tú Mi nghe thấy tiếng Tô Bảo cũng dừng việc lại, đi tới.

Lúc này, Tô Trà nhận điện thoại.

"A lô?"

"Trà Trà!" Đầu bên kia truyền đến giọng nói của Phó Kiều Kiều.

"Kiều Kiều." Tô Trà mỉm cười trả lời.

"Chúc Trà Trà sinh nhật vui vẻ, cô có ra ngoài không? Tôi có mua quà cho cô nè, nếu cô không ra ngoài thì tôi đến đưa quà cho cô." Phó Kiều Kiều rất vui, cách một chiếc điện thoại vẫn cảm nhận được niềm hạnh phúc của cô ấy.

"Ở nhà, cô muốn qua đây sao? Đúng lúc nhà tôi có cơm trưa." Tô Trà đáp.

"Được được được, tôi tới liền đây, nửa tiếng nữa sẽ tới."

"Không cần vội đâu, hay là tôi nói anh Trương lái xe đến đón cô nhé?"

"Không cần không cần, tôi nói anh tôi đưa tôi tới rồi."

Tô Trà nghe thấy lời này, sửng sốt chốc lát.

Phó Hành Khanh về rồi à?

"Cũng được." Tô Trà trả lời, hai người nói chuyện một hồi mới cúp máy.

"Kiều Kiều tới nhà chúng ta ăn cơm sao?" Vương Tú Mi thấy Tô Trà cúp điện thoại, mỉm cười hỏi.

"Dạ, nói là có quà muốn tặng con, con mời cô ấy tới nhà mình ăn cơm." Tô Trà giải thích.

"Được, càng đông càng vui, lát nữa gọi đám Trương Huy sang đây ăn cơm luôn đi." Tô Thắng Dân cười ha hả nói.

Khoảng chừng bốn mươi phút sau, Phó Kiều Kiều đã đến.

Tô Trà thấy sắp tới giờ thì ra cửa đón người, xe dừng lại bên cạnh, cô lơ đãng nhìn sang vị trí ghế lái.

Ở ghế lái, Phó Hành Khanh ngay trước mặt.

Đập vào mắt anh là bóng hình màu đỏ đẹp mắt.

Ánh mắt hai người vô tình chạm nhau, Tô Trà sửng sốt một chút rồi lập tức thu tầm mắt lại.

Ở ghế sau, Phó Kiều Kiều đi ra rồi.

Một tay cô ấy ôm chầm lấy bả vai Tô Trà, một tay khác chỉ về phía Phó Hành Khanh lắc lắc, tiện tiện nói: "Anh, anh về được rồi."

"Ừm." Phó Hành Khanh không xuống xe, nhìn sang Tô Trà.

Tô Trà cảm nhận được ánh mắt của Phó Hành Khanh cũng nhìn sang, đôi mắt xinh đẹp lại nhìn anh một lần nữa.

Nhìn nhau mấy giây, lần này Phó Hành Khanh dời mắt trước.

Đôi môi mỏng mím lại, hai tai anh không khống chế được nóng bừng lên.

Phó Kiều Kiều thần kinh thô thì thôi đi nhưng mắt đừng mù được không?

Huống hồ, cô ấy biết rõ tâm tư của anh trai, mới nhìn chằm chằm vào anh đây.

Tuy không rõ ràng nhưng Phó Kiều Kiều vẫn thấy được anh trai vậy mà đỏ mặt!

Trong lòng cô ấy chửi bậy.

Bỗng nhiên anh trai cô ấy trở thành... "Người đàn ông xấu hổ"?

Tạm thời không thể tưởng tượng nổi!

.

Phó Kiều Kiều sợ hãi, quen biết anh trai nhiều năm như vậy mà đây là lần đầu tiên cô ấy thấy anh đỏ mặt.

Cô ấy lén lút liếc nhìn bạn thân Tô Trà, lại gần nhỏ giọng trêu chọc: "Anh tôi đỏ mặt đó."

Tô Trà nhìn Phó Kiều Kiều rồi ngẩng đầu nhìn trời.

Sau đó, Phó Kiều Kiều nghe thấy bạn mình nói một câu: "Ừm, hôm nay trời hơi nóng nhỉ."

Phó Kiều Kiều: Ơ...

Hôm nay, trời nóng sao?

Tô Trà bình tĩnh bày tỏ: Cô chỉ có thể giải vây tới đây thôi.

Cô đã cố gắng hết sức rồi!

"Anh muốn vào nhà ăn cơm không?" Cuối cùng Tô Trà vẫn hỏi.

Người đã tới rồi mà còn bảo người ta đi về thì cũng không tốt lắm, huống hồ lúc nãy mẹ Vương Tú Mi có nói mời mấy người Trương Huy cùng nhau ăn cơm.

Vì thế, thêm một Phó Hành Khanh chắc là không sao.

Thế nhưng, Phó Kiều Kiều bên cạnh giật mình, nhìn Tô Trà với vẻ mặt kinh ngạc.

Bỗng nhiên mời anh cô ấy, chẳng lẽ Tô Trà đã nghĩ thông rồi?

Ngay cả Phó Hành Khanh cũng nhìn sang, thấy dáng vẻ bình tĩnh của Tô Trà thì biết bản thân mình nghĩ nhiều rồi, cô không có ý đặc biệt gì.

Cho dù Phó Hành Khanh là người mới trong vấn đề cá nhân này, nhưng có một câu nói không sai, chưa ăn thịt heo chẳng lẽ còn chưa từng thấy heo chạy sao?

Con gái thích đàn ông chắc chắn không phải loại như Tô Trà.

Sau một giây, quả nhiên...

Chỉ thấy Tô Trà giải thích một câu: "Mẹ tôi bảo gọi bọn anh Trương cùng ăn cơm, càng đông càng tốt, nếu đã vậy thì ở lại ăn chung luôn đi."

Phó Kiều Kiều hiểu ý câu này là: Thêm anh trai cô ấy nữa cũng không sao?

"Ừm, được." Phó Hành Khanh trả lời, xoay bánh lái chạy qua chỗ đỗ xe ngay.

Cửa xe mở ra, đôi chân thon dài bước xuống.

Đến khi người đàn ông đứng thẳng người trước mặt Tô Trà, cô thầm cảm thán cao thật đấy.

Đoán chừng khoảng trên một mét tám lăm đi!

Mọi người đã đến, Tô Trà dẫn hai anh em nhà họ Phó vào nhà.

Vừa vào cửa, Vương Tú Mi trong bếp nghe thấy tiếng động, còn chưa thấy người đã vội vàng lớn tiếng chào hỏi.

"Kiều Kiều tới rồi à? Mau ngồi đi, cứ thoải mái như ở nhà nhé, Tô Thắng Dân, anh đi rót nước tiếp khách đi." Vương Tú Mi nói với Phó Kiều Kiều trước rồi mới nói với Tô Thắng Dân.

"Thím ơi, không cần đâu ạ..."

Phó Kiều Kiều còn chưa nói xong đã bị Vương Tú Mi cắt ngang.

"Không có gì, có mỗi ly nước thôi."

Trong phòng khách, Phó Hành Khanh lần đầu tiên đến nhà họ Tô, nghe thấy giọng nói người nhà của Tô Trà trong bếp, trong lòng anh hơi căng thẳng.

Này có phải là anh ra mắt phụ huynh không?

Thôi bỏ đi!

Phó Hành Khanh thầm hít sâu một hơi, khi nghe thấy tiếng bước chân đi ra từ nhà bếp thì ngẩng đầu lên ngay, ánh mắt anh nhìn sang phòng bếp.

Tô Thắng Dân mới tới cửa nhà bếp đã cảm thấy có ánh mắt đang nhìn ông, theo phản xạ nghiêng đầu nhìn lại.

Hay đấy, sao lại có thêm một người nữa rồi?

Tô Thắng Dân đối diện với ánh mắt Phó Hành Khanh, nụ cười trên mặt nhạt đi một chút.

Tục ngữ có câu đàn ông hiểu rõ đàn ông nhất, đương nhiên Tô Thắng Dân đối mặt với con heo muốn ủi củ cải trắng non nớt nhà ông cũng không tốt lành gì.

Chiến tranh bằng ánh mắt nổi lên, Tô Thắng Dân không nhường mà Phó Hành Khanh lạnh nhạt bình tĩnh.

Bỗng nhiên cảm thấy bầu không khí trong phòng thay đổi, Phó Kiều Kiều nhìn cha Tô Trà, sau đó nhìn anh trai nhà mình, cô ấy âm thầm nuốt nước miếng.

.
 
Thập Niên Chúa Diễn Trò Xuyên Thành Nữ Phụ Cực Phẩm
Chương 375: Chương 375



Tô Trà cũng nhận ra bầu không khí không đúng, mở miệng hòa giải ngay: "Cha, đây là Phó Hành Khanh, là anh trai Kiều Kiều, tiện đường tới đây nên con mời ở lại ăn cơm chung."

"Ha ha ha." Tô Thắng Dân giả cười vài tiếng rồi đưa ly nước cho Phó Kiều Kiều, sau đó cười với Phó Hành Khanh, ông hỏi: "Cháu có muốn uống nước không?"

"Chú không cần khách sáo ạ, cháu không uống."

"Không uống à, cũng được, mấy đứa nói chuyện đi, chú phải vào bếp có việc rồi." Tô Thắng Dân bỏ lại một câu rồi nhanh chóng vào nhà bếp.

Nhìn cha mình vào bếp, ánh mắt Tô Trà lại nhìn Phó Hành Khanh, nghĩ một chút rồi nói: "Hay là chúng ta tới phòng sách của tôi ngồi một lát?"

Phó Hành Khanh đương nhiên không từ chối, còn Phó Kiều Kiều cũng gật đầu.

Tô Trà dẫn hai người đến phòng sách, nơi này đã được dọn dẹp qua, không có tài liệu quan trọng gì mà chỉ có một vài quyển sách, bởi vì sống cùng gia đình nên Tô Trà không làm việc ở nhà nhiều, thường xuyên đến viện Nghiên cứu Khoa học.

"Trà Trà, cô xem nè, tôi có quà sinh nhật cho cô." Vừa vào phòng sách, Phó Kiều Kiều đã lôi kéo Tô Trà nói chuyện.

Phó Kiều lấy một cái ống nhỏ màu đen từ trong túi ra đưa cho cô, nói: "Trà Trà, đây là thỏi son thịnh hành gần đây, nhập khẩu từ nước ngoài về, son lên rất đẹp đó, tôi đặc biệt mua cho cô, chắc chắn khi cô dùng sẽ càng đẹp hơn."

Thời đại này, thỏi son này đúng là vật hiếm có vì ở thành phố nhỏ hầu như không thấy bán, chỉ có cửa hàng bách hóa ở Bắc Kinh mới có hàng.

Hiếm đến như vậy hẳn không rẻ gì, Phó Kiều Kiều có thể tranh mua được chắc tốn không ít sức.

Phó Kiều Kiều bày tỏ: Còn phải nói sao, hôm qua cô ấy xem như chứng kiến được trận chiến của các cô gái, cứ như hổ vồ mồi vậy, cũng may vóc dáng cô ấy cao chứ không thì chắc không chen vào được.

"Cảm ơn, tôi thích lắm." Tô Trà cười nói với Phó Kiều Kiều.

Tuy Tô Trà không trang điểm nhưng cũng như mọi cô gái khác không thể từ chối mỹ phẩm, thích là thích, làm gì có phụ nữ nào không thích trưng diện bản thân thật đẹp đâu!

Trong lúc Phó Kiều Kiều nói chuyện với Tô Trà thì bỗng nhiên cảm nhận có ánh mắt nhìn mình, cô ấy ngẩng đầu nhìn thì trông thấy anh trai nhìn sang đây.

Phó Kiều Kiều hiểu ngay ánh mắt của anh trai.

"Khụ khụ, Trà Trà, tôi ra ngoài đi vệ sinh một lát." Phó Kiều Kiều nói xong thì vội vàng rời đi, ra khỏi phòng sách còn không quên đóng cửa giúp hai người.

Khụ khụ, Phó Kiều Kiều tỏ vẻ cô ấy hiểu, cô ấy hiểu hết.

Hôm qua, cô ấy thấy Phó Hành Khanh lén lút mua gì đó nhưng không nhìn rõ mua cái gì.

Lúc này, Phó Kiều Kiều không cần nghĩ cũng biết Phó Hành Khanh muốn tặng quà.

Trong phòng sách chỉ còn Tô Trà và Phó Hành Khanh, cô đối mặt với anh cũng không cảm thấy căng thẳng.

Tô Trà ngước mắt, đôi mắt xinh đẹp trong veo nhìn sang Phó Hành Khanh.

Bây giờ, Tô Trà không thể không công nhận Phó Hành Khanh rất đẹp trai.

Dáng người thẳng tắp, mày kiếm mắt sáng.

Là gu của cô.

Đồng chí Phó trở thành "đồ ăn" trong mắt Tô Trà có hơi căng thẳng, anh có thể cảm nhận được cô đang nhìn mình, cơ thể căng cứng hơn.

Phó Hành Khanh đối diện với ánh mắt Tô Trà, đôi môi mỏng mím lại, trầm giọng nói: "Sinh nhật vui vẻ."

Phó Hành Khanh vừa nói vừa lấy trong túi ra một chiếc hộp nhỏ.

Chiếc hộp hình chữ nhật, Tô Trà đã đoán ra Phó Hành Khanh định tặng quà gì.

.

"Cảm ơn nhé." Tô Trà đưa tay nhận lấy.

Cô vừa dứt lời thì tiếng gõ cửa "Cốc cốc cốc" vang lên.

Ngoài cửa, đồng chí Tô Thắng Dân đứng ở đấy, nếu không phải vì giữ hình tượng thì ông muốn dán cả tai lên cửa nghe lén.

Phó Kiều Kiều vừa ra ngoài thì Tô Thắng Dân đã chú ý tới.

Hay lắm, ba người vào phòng sách nhưng Phó Kiều Kiều lại ra ngoài, này chẳng phải trong phòng chỉ còn con gái và Phó Hành Khanh à?

Đây là muốn làm gì?

Quả nhiên, lòng Tư Mã Chiêu ai đi ngang đều biết!

Tô Thắng Dân có thể cho cơ hội sao? Chắc chắn là không rồi.

"Con gái, mẹ con nói cha hỏi con có muốn hầm móng heo thêm chút nữa không, bỏ thêm ớt cay được không?"

Nghe giọng của cha Tô Thắng Dân ngoài cửa, trong lòng Tô Trà thấy hơi buồn cười.

Bây giờ cha đề phòng trộm cắp à?

Tô Trà nhìn ra được thì Phó Hành Khanh cũng không ngốc, anh liếc nhìn cô một cái, thấp giọng nói: "Chúng ta ra ngoài đi." Ở trong đây, cha của người ta không yên lòng mà.

"Được, anh muốn xem sách gì thì cứ lấy hai quyển ra ngoài." Tô Trà đáp lại.

Sau đó, Phó Hành Khanh chọn một quyển sách rồi theo Tô Trà ra khỏi phòng sách.

Lúc ra khỏi phòng sách, Tô Trà không cầm theo gì cả, quà sinh nhật đều bị bỏ trên bàn trong phòng sách rồi.

Phó Kiều Kiều nghe thấy tiếng động cũng ra khỏi nhà vệ sinh, ba người tụ tập lại ở phòng khách.

Tô Thắng Dân hài lòng, thảnh thơi đi xuống bếp.

Tô Thắng Dân vừa vào bếp thì Vương Tú Mi nhịn không được nói nhỏ: "Không phải nói anh đừng quản chuyện của con gái rồi sao, anh rảnh rỗi lắm à? Chuyện của con gái thì nó tự tính trong lòng, xem bộ dạng của anh có ấu trĩ không."

"Anh không có xen vào chuyện của con gái mà, anh không làm gì cả, thái độ của anh cũng rất tốt, nếu chỉ vậy thôi mà đã không chịu được thì đừng nói tới chuyện tương lai, tính tình con gái nhà mình như thế nào em không biết à? Việc nhà đã ít khi làm, bếp núc thì càng khỏi nói, nếu tên nhóc này coi trọng gương mặt con gái mình thì sớm bỏ cái suy nghĩ đó đi."

"Rồi rồi rồi, anh đừng có xen vào chuyện của con mình là được." Vương Tú Mi đáp lại, bất quá nghĩ lại thì con gái không làm việc nhà đúng là hơi khó nói, không phải đàn ông con trai nào cũng tốt tính như Tô Thắng Dân, chịu làm việc nhà.

Hai vợ chồng thì thầm to nhỏ trong bếp đều bị Phó Hành Khanh nghe thấy hết.

Thật ra cả hai nói chuyện không lớn nhưng tai Phó Hành Khanh rất thính, vì thế nghe rõ ràng từng chữ.

Đại khái là người nhà Tô Trà vốn không xen vào chuyện riêng tư của cô.

Phó Hành Khanh thầm thở dài nhẹ nhõm, xem ra độ khó khăn đã giảm xuống.

Bữa cơm từ lúc bắt đầu đến kết thúc đều rất bình thường, ít nhất đối với Tô Trà là như vậy.

Thế nhưng, những người khác đều thấy không bình thường, đặc biệt là Phó Hành Khanh thỉnh thoảng gắp thức ăn cho Tô Trà, rất là không bình thường luôn đấy?

Suốt cả bữa cơm, Vương Tú Mi vẫn luôn quan sát Phó Hành Khanh, ấn tượng đầu là rất hài lòng.

Đầu tiên là dáng dấp của thằng bé này rất đẹp.

Thứ hai là thằng bé rất biết chăm sóc người khác, Tô Trà hoàn toàn không cần phải tự gắp thức ăn mà anh toàn gắp cho cô những món cô thích.

Chỉ một bữa cơm, Vương Tú Mi cảm thấy thằng bé này rất tốt, ngay cả Tô Thắng Dân cũng phải thừa nhận là không tệ lắm phải không.

Ít ra còn nhớ trong lòng mấy món Tô Trà thích ăn.

.
 
Thập Niên Chúa Diễn Trò Xuyên Thành Nữ Phụ Cực Phẩm
Chương 376: Chương 376



Bình tĩnh nhất nhà là Tô Bảo, lần đầu tiên gặp mặt Phó Hành Khanh, đã vậy người ta còn mặc quân phục, làm đôi mắt của cậu bé tỏa sáng lấp lánh khi nhìn anh.

Cậu bé cũng muốn có một người anh trai giống vậy, cũng tham gia quân ngũ và mặc quân trang, còn phải đẹp trai nữa.

Khoảng chừng một giờ rưỡi, Phó Kiều Kiều và Phó Hành Khanh ra về.

Tô Trà tiễn hai người ra cửa, nhìn hai người lên xe.

Phó Hành Khanh ngồi ở ghế lái nhìn sang, ánh mắt anh nhìn Tô Trà, bỗng nhiên nói: "Lần sau gọi cho em được không?"

Giọng điệu Phó Hành Khanh dò hỏi, lúc trước Tô Trà đồng ý đi ăn với mình nên Phó Hành Khanh không chắc bữa hôm nay có tính không.

"Được, lái xe chậm một chút." Tô Trà gật đầu, hơi cười đáp.

Nghe thấy Tô Trà trả lời, lúc này Phó Hành Khanh mới yên tâm.

Phó Kiều Kiều ngồi ở vị trí phó lái cảm thấy bản thân to lớn của mình bị hai người kia tự động che đi, trong mắt hai người không có cô ấy, không có chướng ngại khi giao lưu.

Một lát sau, xe từ từ lên đường.

Lúc này, Phó Kiều Kiều mới có thời gian nói chuyện.

"Anh, anh với Tô Trà..." Không khí thay đổi rồi.

Nếu như nói lúc trước hai người không liên quan tới nhau thì bây giờ rõ ràng có gì đó rồi.

Uổng công Phó Kiều Kiều còn tưởng hai người này không có khả năng, nhưng giờ cô ấy biết mình ngây thơ quá.

"Chuyện của người lớn em đừng xen vào." Phó Hành Khanh lái xe, thản nhiên trả lời.

"Anh, anh xem em là trẻ con à?" Phó Kiều Kiều hỏi xong thì nói tiếp: "Tô Trà còn nhỏ hơn em hai tháng đấy."

"Thì Tô Trà cũng là trẻ con nhỉ? Anh có ý tưởng như vậy với con nít, anh là cái gì?" Cầm thú sao?

Phó Kiều Kiều tự hỏi linh hồn bản thân.

Linh hồn trả lại kết quả là ánh mắt sắc bén của Phó Hành Khanh nhìn qua, Phó Kiều Kiều không lên tiếng nữa.

Được được được, không hỏi, không hỏi là được chứ gì?

Hai anh em không ai nói chuyện, bỗng nhiên Phó Kiều Kiều lơ đãng nhìn ra ngoài cửa sổ, trông thấy một đôi nam nữ.

Tuy bóng dáng đôi nam nữ kia nhanh chóng lướt qua nhưng Phó Kiều Kiều vẫn thấy rõ, trong đôi mắt hiện lên vẻ kinh ngạc.

Lúc nãy là Diệp Tòng Dung, cô gái bên cạnh anh ấy hình như giống Lý Bạch Lộ?

Nghĩa là Lý Bạch Lộ về rồi à?

Phó Kiều Kiều hơi bối rối, nửa bên mặt của cô gái kia thật sự rất giống Lý Bạch Lộ.

Nhưng mà cô ấy không nghe thấy tin Lý Bạch Lộ trở về.

"Anh, lúc nãy em thấy anh hai nhà họ Diệp, cạnh anh ấy còn có một cô gái giống Lý Bạch Lộ."

"Lý Bạch Lộ?" Phó Hành Khanh nghe thấy cái tên này thì nhíu mày, nói tiếp: "Không phải cô ta."

Hôm qua lúc ăn cơm, Tần Mạt có nhắc tới chuyện Lý Bạch Lộ nhưng không nói cô ta trở về, hơn nữa, chẳng phải Diệp Tòng Dung có bạn gái rồi sao?

Phó Kiều Kiều nghe anh nói vậy thì suy nghĩ một chút, chỉ lát sau đã ném chuyện này ra sau đầu.

Quan tâm Lý Bạch Lộ làm gì, không liên quan gì tới cô ấy hết.

Tại chỗ khác, Tô Trà nghe được tin liên quan tới Lý Bạch Lộ từ miệng Trương Huy.

Lý Bạch Lộ đã trở lại, lúc trước người kiên định như cô ta thế mà thay đổi thái độ, thừa nhận sai lầm. Khi Tô Trà nghe tin thì Lý Bạch Lộ đã lên tàu hỏa trở về rồi.

Tô Trà không để ý tới chuyện Lý Bạch Lộ cho lắm.

Hết ngày sinh nhật, hôm sau Tô Trà đã bắt đầu bận rộn.

Cốc Ích vẫn đi tìm Tô Trà làm dự án mới.

.

Tại viện Nghiên cứu, trong văn phòng Cốc Ích.

Lúc này, Vương Vinh Bình cũng ở trong văn phòng Cốc Ích, còn có hai vị giáo sư tham gia cuộc họp quân đoàn lần trước.

Bước vào cửa đã nhìn thấy người, Tô Trà biết ngay Cốc Ích gọi họ tới làm cái gì.

Quả nhiên một lát sau, Cốc Ích chủ động nói về cuộc họp lần trước, sau đó là chuyện dự án mới.

Ông ta nói xong thì gọi tên Tô Trà.

Mấy vị giáo sư khác nghe Cốc Ích gọi Tô Trà có hơi hứng thú, muốn nghe xem cô chuẩn bị nói cái gì.

Đây đều là người quen, tuy Tô Trà còn nhỏ nhưng tài năng không nhỏ.

Người trẻ tuổi có nhiều ý tưởng, thích sáng tạo cái mới, các vị giáo sư cảm thấy mình nên nghe người trẻ tuổi trình bày nhiều hơn.

Tô Trà bị nhiều vị giáo sư nhìn như vậy, đứng lên tại chỗ.

Sau cuộc họp lần trước, Tô Trà có thu thập tài liệu liên quan tới máy theo dõi tín hiệu, giờ bị Cốc Ích gọi tên cũng có thể nói vài lời.

"Trong cuộc họp lần trước, người trong quân đoàn có nói muốn tiếp nhận tín hiệu ở bất cứ đâu, có thể điều tra ra địa điểm cụ thể, nhưng hiện tại về phương diện cơ sở của chúng ta thì rất khó khăn, có điều di động có thể thu nhận tín hiệu từ vệ tinh nên vấn đề này không lớn."

"Thế nhưng phải cân nhắc tới vấn đề đối phương không nghe được, như vậy chúng ta chắc chắn không cách nào biết vị trí của đối phương."

Vì vậy, muốn thông qua tín hiệu để tìm ra vị trí cụ thể vẫn nên chờ chức năng của máy vi tính thôi, phải làm từng bước một, nếu máy vi tính chưa được phát minh thì còn hạn chế rất nhiều phương diện.

Chẳng hạn như máy theo dõi tín hiệu, thu thập tin tức, hai phương diện này nhất định phải sau khi nghiên cứu phát minh ra máy vi tính thì mới tiến thành bước kế tiếp được.

Các vị giáo sư nghe Tô Trà trình bày cũng gật đầu đồng ý, chưa học đi đã muốn chạy là điều không thực tế chút nào.

Phải ăn cơm từng miếng một, phải bước đi từng bước một.

Vì thế, trước mắt vẫn nên tập trung vào dự án máy vi tính thôi, dự án này do thầy Vương Vinh Bình của Tô Trà phụ trách, Cốc Ích phải hỏi tiến độ tới đâu.

"Còn đang trong quá trình nghiên cứu, trong thời gian ngắn..." khó hoàn thành được.

Vương Vinh Bình không nói hết nhưng mọi người đều hiểu.

Thảo luận xong, Cốc Ích bảo mọi người đi làm việc, chỉ giữ lại Tô Trà.

Đợi mọi người rời đi hết, trong phòng còn mỗi Tô Trà và Cốc Ích.

Cốc Ích nghiêm túc nhìn Tô Trà, hỏi: "Tô Trà, em nói thật cho tôi biết còn có biện pháp nào khác không?"

"Không còn cách nào khác, phải có máy vi tính làm nền tảng." Tô Trà nghiêm túc trả lời.

Ánh mắt viện trưởng có hơi hụt hẫng, tình huống trước mắt là như vậy, Tô Trà cũng bất lực.

Cô là người, không phải là thần, cô không thể nào đột nhiên biến ra máy theo dõi tín hiệu được, xem như có thể biến ra đi nữa thì không có máy tính làm sao thu được tín hiệu, muốn biết được vị trí đối phương là một vấn đề nan giải mà.

Lại nói tiếp, Tô Trà không biết làm chuyện biến ra đồ vật ngu ngốc này.

Mặc kệ tư tưởng ích kỷ, Tô Trà muốn đặt bản thân lên hàng đầu rồi mới tính tới cái khác.

Sau đó, Cốc Ích và Tô Trà cùng nhau nói về dự án máy vi tính, khoảng chừng nửa tiếng sau, Tô Trà mới rời khỏi văn phòng Cốc Ích.

Sau khi ra ngoài, Tô Trà tới phòng thí nghiệm.

Không may, hai ngày nay Tô Trà có hơi bận nên khi nhận được điện thoại từ Phó Hành Khanh, cô đang chuẩn bị quay về viện Nghiên cứu Khoa học.

.
 
Thập Niên Chúa Diễn Trò Xuyên Thành Nữ Phụ Cực Phẩm
Chương 377: Chương 377



"Không có gì, bây giờ tôi muốn ra ngoài một chuyến, anh xem ngày mai được không?" Tô Trà hỏi qua điện thoại.

Lúc này, Tô Trà còn ôm một xấp tài liệu, lát nữa phải đưa cho giáo sư Vương Vinh Bình.

Vì vậy, cô thật sự không có thời gian đi ăn với Phó Hành Khanh.

"Không có chuyện gì, vậy ngày mai tôi lái xe đến đón em được không?"

"Ừm, được." Tô Trà mỉm cười trả lời.

Vì còn phải ra ngoài nên sau khi tắt máy, Tô Trà đã vội vàng đi.

Tại trụ sở lớn, Lý Bạch Lộ đã về.

Khi Phó Kiều Kiều nghe thấy tin này, lập tức nhìn sang anh trai đầu tiên.

Lúc nãy, anh trai vừa gọi điện thoại, sau đó người tính ra ngoài lại quay vào phòng khách ngồi xem ti vi với cô ấy.

Dùng đầu ngón chân cũng biết chắc chắn lại bị Tô Trà từ chối rồi.

Đã nói là Tô Trà rất bận, muốn đi ăn cơm cùng không phải là chuyện dễ dàng gì.

Quả nhiên, người hiểu rõ bạn thân Tô Trà nhất vẫn là Phó Kiều Kiều.

"Anh, anh không đi à, ha ha ha, Tô Trà không rảnh sao?" Đồng chí Phó Kiều Kiều cười trên nỗi đau người khác không hề che giấu chút nào.

Phó Hành Khanh không đáp lời, không thèm để ý tới đứa em gái thiếu đòn.

"Anh, em nghe nói Lý Bạch Lộ về rồi á?"

Vẫn không đáp lại cô ấy, Phó Hành Khanh cũng không hứng thú chuyện của Lý Bạch Lộ.

Tại sao Lý Bạch Lộ lại trở về, không liên quan gì tới anh.

Thế nhưng, Phó Hành Khanh không biết rằng lúc Lý Bạch Lộ rời khỏi thành phố Bắc Kinh là có liên quan tới anh một chút.

Vì Phó Hành Khanh nên Lý Bạch Lộ để ý Tô Trà, vì muốn biết chuyện của Tô Trà nên Lý Bạch Lộ trở về nhà.

Cũng trong trụ sở lớn, người đầu tiên Lý Bạch Lộ gặp sau khi trở về là Diệp Tòng Dung.

Do Tần Mạt nói Diệp Tòng Dung sang nhà họ Lý nên lúc này ở phòng khách nhà họ Phó có thêm Tần Mạt.

"Lúc nghe bảo Diệp Tòng Dung sang nhà họ Lý, tôi đã tới ngay, Phó Hành Khanh, cậu nói xem Diệp Tòng Dung đang làm gì vậy, chẳng phải có đối tượng rồi sao? Nghe tin Lý Bạch Lộ trở về đã nhảy nhót chạy qua rồi, tôi không hiểu."

Tần Mạt vừa nói vừa gãi đầu tỏ vẻ nghi ngờ, không hiểu trong lòng Diệp Tòng Dung nghĩ cái quái gì.

Này gọi là gì, đã ăn trong bát lại trông trong nồi?

Cậu ta vẫn chưa hết hy vọng với Lý Bạch Lộ à?

Cũng không biết trong lòng Lý Bạch Lộ đã hết hy vọng với Phó Hành Khanh hay chưa?

Nghĩ tới đây, Tần Mạt lén lút nhìn Phó Hành Khanh.

Cảm giác được ánh mắt của Tần Mạt, Phó Kiều Kiều cũng nhìn sang anh trai.

Phó Hành Khanh không lên tiếng nãy giờ cũng ngước mắt đối diện với tầm mắt hai người.

"Nhìn tôi làm gì?" Phó Hành Khanh hỏi.

"Không, không có gì." Tần Mạt dời mắt.

"Em cũng không có gì." Phó Kiều Kiều tiếp lời.

Hai người Diệp Tòng Dung và Lý Bạch Lộ có xảy ra gì đi nữa cũng không liên quan gì tới bọn họ.

Thích thế nào thì cứ thế đấy đi!

Ngày hôm sau, lúc nhớ tới chuyện hẹn ăn cơm, Tô Trà còn chưa từ viện Khoa học Nghiên cứu về nhà.

Cả đêm qua Tô Trà không về nhà mà ngủ lại ở ký túc xá của viện Nghiên cứu bốn tiếng, sáng sớm đã vào trong phòng thí nghiệm.

Đợi tới khi Trương Huy nhắc tới chuyện ăn cơm thì Tô Trà mới nhớ ra mình quên cái gì.

Cô tranh thủ thời gian gọi điện về nhà.

Tô Trà không biết lúc gọi điện về nhà thì Phó Hành Khanh cũng ở trong phòng khách nhà cô.

Đã thế Tô Thắng Dân không đi làm, cũng đang ở trong nhà.

.

Chuyện này phải kể từ một tiếng trước.

Lúc mười giờ rưỡi, Vương Tú Mi tính ra ngoài thì thấy xe của Phó Hành Khanh trước cửa, sau đó mời người vào nhà.

Vương Tú Mi mời người vào nhà xong thì bảo Tô Thắng Dân và Tô Bảo tiếp khách, còn bà thì đến trang trại nuôi heo.

Sau đó, không biết tại sao chuyện càng ngày càng quái dị.

Trong phòng khách, Tô Bảo bất đắc dĩ nhìn cha ôm một con gà từ phòng bếp đi ra.

Một tay ông cầm gà, một tay ông cầm dao.

Tô Thắng Dân xách hai món đồ trên tay, nhìn về phía Phó Hành Khanh.

Ha ha, bây giờ ông muốn biểu diễn tiết mục g.i.ế.c gà dọa khỉ!

Thế nhưng, trên mặt Tô Thắng Dân nở một nụ cười tủm tỉm, giọng nói cũng chất phác thật thà: "Lát cháu ở lại ăn cơm chung không? Chú đoán chắc Trà Trà không về nhà, để chú hầm thịt gà cho cháu nhé?"

"Không cần ạ." Phó Hành Khanh lễ phép từ chối.

"Đừng khách sáo, có mỗi bữa cơm thôi mà." Tô Thắng Dân cười ha ha nói, sau đó gọi Tô Bảo: "Tô Bảo, lại đây giữ gà."

Tô Thắng Dân: Đây chính là lúc thể hiện kỹ thuật thật sự của ông!

Đồng chí Tô Bảo tính giữ gà giúp ông thì Phó Hành Khanh bên cạnh đi lên trước.

"Chú, để cháu ạ." Đôi chân thon dài của Phó Hành Khanh sải bước tới, Tô Thắng Dân còn chưa kịp phản ứng thì anh đã lấy gà và d.a.o trong tay ông.

Thông thường để g.i.ế.c gà cần phải có người giữ gà lại và một người chặt cổ gà.

Thế nhưng, Phó Hành Khanh không cần làm vậy, thẳng tay vặn cổ gà, sau đó con gà không còn cử động nữa!

Không còn cử động nữa!

Sau đó, anh giơ tay c.h.é.m xuống cổ gà, chất lòng màu đỏ chảy ra ồ ạt.

Máu gà chảy vào chén đã chuẩn bị trước, vì phòng khách im lặng nên âm thanh m.á.u chảy nghe rất lớn.

Tô Thắng Dân ngây ngốc nhìn rồi nhớ lại động tác vặn cổ lưu loát của Phó Hành Khanh, ông không tự chủ được đưa tay lên sờ cổ mình.

Cổ của ông chắc cứng hơn cổ gà một chút nhỉ?

Cái chuyện g.i.ế.c gà dọa khỉ...

Tô Thắng Dân ngỡ ngàng: Không kịp chuẩn bị, ông từ g.i.ế.c gà dọa khỉ trở thành... con khỉ kia?

“Reng reng reng…”

Âm thanh đột ngột của điện thoại đã phá vỡ bầu không khí kỳ lạ trong phòng khách đồng thời cứu vớt Tô Thắng Dân và Phó Hành Khanh.

Tô Bảo là người phản ứng nhanh nhất, nhanh chóng “huỵch” một cái chạy đến bên điện thoại sau đó nhấc điện thoại lên và nói “a lô”, ngay khi điện thoại được kết nối mấy cậu bé lập tức nghe thấy tiếng chị gái trong điện thoại, ngẩng đầu nhìn Phó Hành Khanh, nói: "Anh Phó, chị của em muốn nói chuyện với anh."

Phó Hành Khanh tiến lên hai bước, đặt con d.a.o làm bếp lên bàn bên cạnh phát ra một tiếng "keng", lúc này mới trả lời điện thoại.

"A lô, Phó Hành Khanh, ngại quá, tôi nhất thời bận nên quên mất, thật sự vô cùng xin lỗi, phải mất một tiếng nữa tôi mới về đến nhà, nếu không thì chúng ta trực tiếp gặp nhau ở nhà hàng được không, anh muốn ăn gì?"

Giọng nói mềm mại của cô gái truyền đến bên tai, Phó Hành Khanh khẽ nhếch khóe môi, trầm giọng đáp: “Không sao, có một nhà hàng màu đỏ trên đường Hồ Bắc, chúng ta gặp nhau ở đó đi.”

"Được, khoảng một giờ nữa tôi có thể đến đó."

"Không vội, tôi đến trước chờ em."

Tô Thắng Dân đứng bên cạnh nhìn Phó Hành Khanh cúp điện thoại, trong lòng ông hừ hừ hai tiếng.

Xem ra không thể ở lại ăn bữa cơm này được rồi, vốn tưởng con gái nhất định không có thời gian, không ngờ lúc này lại gọi điện thoại tới.

.
 
Thập Niên Chúa Diễn Trò Xuyên Thành Nữ Phụ Cực Phẩm
Chương 378: Chương 378



Quả nhiên Phó Hoành Khanh đứng dậy, nở nụ cười rồi lễ phép nói: "Chú, hôm nay cháu không thể ở lại ăn cơm, cháu xin phép đi trước ạ."

“Ừ, cháu đi đi.” Tô Thắng Dân phất phất tay, trên mặt là nụ cười hiền lành chất phác.

Tô Thắng Dân tỏ vẻ: Cái này gọi là gượng cười đó.

Không còn cách nào khác, chỉ cần nghĩ đến động tác vặn gãy cổ gà vô cùng lưu loát vừa rồi của Phó Hoành Khanh là Tô Thắng Dân đã cảm thấy trong lòng vô cùng khiếp sợ.

Cho đến khi nhìn thấy Phó Hoành Khanh quay người rời đi rồi mà Tô Thắng Dân vẫn thầm nhủ trong lòng, nếu sau này con gái thực sự có quan hệ với cậu ta, liệu có bị bắt nạt hay không?

“Cha, chuyện này cứ bỏ qua như vậy sao?” Tô Bảo hạ thấp giọng thử thăm dò một câu.

Vừa rồi xem biểu hiện của cha rất hăng hái, sao mới qua một lúc lại sợ đến mức tắt lửa rồi?

Cha, cha như vậy là không được đâu!

Có lẽ biểu hiện của Tô Bảo quá rõ ràng, Tô Thắng Dân vừa liếc mắt nhìn thấy, lập tức khó chịu vươn tay gõ lên trán Tô Bảo, lớn tiếng nói để cứu vãn mặt mũi: "Còn không phải lỗi của con sao, nếu con lớn lên cao bằng người ta, có kỹ năng như người ta, cha còn có chỗ dùng tới."

Bị cha chụp cái mũ này lên đầu, trong lòng Tô Bảo có chút bất đắc dĩ.

Nếu cậu bé có bản lĩnh đó thì cậu bé còn đứng ở vị trí cuối cùng trong gia đình sao?

Còn có thể để mặc cho cha chụp cái mũ như vậy sao?

Thôi được rồi, cha cũng chỉ có thể bắt nạt một đứa trẻ con như cậu bé thôi.

Bên kia, Trương Huy lái xe rời khỏi viện Nghiên cứu Khoa học, Tô Trà ngồi ở ghế sau đã nhắm mắt lại và ngủ thiếp đi.

Khoảng một tiếng sau, xe dừng lại ở lối vào của nhà hàng màu đỏ, cùng lúc đó Tô Trà đang ngủ ở hàng ghế sau cũng bị Trương Huy đánh thức.

Mơ mơ màng màng mở mắt ra, Tô Trà dụi dụi con mắt, còn chưa kịp quay đầu xuống xe đã nhìn thấy ngoài cửa xe có một bóng dáng cao gầy mạnh mẽ đi về phía cô.

Anh dừng lại bên cạnh xe, duỗi tay, từ bên ngoài mở cửa xe sau đó cúi người, tầm mắt dừng lại trên người Tô Trà vừa mới tỉnh ngủ.

Động tác cúi người này của Phó Hành Khanh trong nháy mắt đã thu hẹp khoảng cách giữa hai người, khi anh đến gần, Tô Trà theo phản xạ ngả người ra sau.

Ánh mắt anh rơi vào trên mặt Tô Trà, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hào của cô dường như vì đè lên cái gì mà lưu lại vết đỏ, Phó Hành Khanh khẽ nhếch đôi môi mỏng, trong mắt hiện lên một chút ý cười.

Liếc mắt nhìn hành động hơi lui về phía sau này của Tô Trà, Phó Hành Khanh lập tức đứng thẳng người dậy, lui về phía sau một bước.

"Xuống xe đi, tôi đã đặt chỗ trước rồi."

Giọng nói trầm thấp và từ tính của người đàn ông vang lên.

Khi ánh mắt cô nhìn đến, dường như Phó Hành Khanh nhận ra cảm xúc của cô, hơn nữa còn lùi ra phía sau, điều này khiến Tô Trà cảm thấy tự nhiên hơn nhiều.

Xuống xe, Tô Trà đứng bên cạnh Phó Hành Khanh, sau đó hai người cùng nhau đi về phía cổng nhà hàng.

Vài phút sau, hai người đã ngồi trong phòng ăn, nhà hàng này không có phòng riêng vì vậy Phó Hành Khanh đã chọn một nơi tương đối yên tĩnh ở sát vách tường, cũng cân nhắc chỗ này sẽ không có quá nhiều người ra vào.

Người phục vụ đi tới, đưa thực đơn cho họ.

Tô Trà liếc nhìn Phó Hành Khanh bên cạnh, cũng không có ý định duỗi tay lấy thực đơn, chỉ mở lời nói với người đàn ông đang nhìn mình: "Anh gọi món đi."

.

"Được, một món cá kho, canh xương sườn, thịt kho tàu, đỗ xào..." Phó Hành Khanh gọi trước bốn món sau đó lại gọi thêm một món nữa: "Chân giò heo hầm, cứ như vậy trước đã."

“Em có muốn xem qua một lần nữa không?” Phó Hành Khanh vừa nói vừa đưa thực đơn đến.

Tô Trà nhướng mày, khẽ mỉm cười và từ chối: "Không cần ạ, thế này là được rồi."

Tô Trà không ngốc, những món ăn mà Phó Hành Khanh vừa gọi đều là những món mà cô thích, ngay cả đỗ xào cũng là một trong những món rau yêu thích của cô.

Cho nên phải chăng hôm nay Phó Hành Khanh đã nghiên cứu "bài vở" trước khi đến đây?

Thật ra Phó Hành Khanh không nghiên cứu “bài vở” hay bất cứ thứ gì hết, nhưng sau hai lần ăn tối cùng nhau, anh vẫn luôn tỉ mỉ chú ý đến sở thích của Tô Trà đồng thời cũng ghi nhớ chúng trong lòng.

Sau khi người phục vụ rời đi, bầu không khí có chút tế nhị.

Phó Hành Khanh nhấc ấm trà lên, rót một ly nước rồi đưa qua cho Tô Trà, sau đó nói rất tự nhiên: "Em vừa từ viện Nghiên cứu đến đây à, công việc thường ngày của em đều bận rộn như vậy sao?"

“Ừm, cũng khá bận ạ.” Tô Trà nhận lấy chén trà, cười đáp.

"Dù bận rộn đến đâu cũng phải nghỉ ngơi cho tốt, sức khỏe là vốn của cách mạng."

"Tôi vẫn có thời gian nghỉ ngơi, lúc tôi không bận vẫn có thể cùng Kiều Kiều đi dạo phố ăn cơm gì đó, sức khỏe là vốn của cách mạng, những lời này tôi vẫn hiểu."

"Vậy thì tốt, lát nữa ăn xong tôi đưa em trở về được không?" Phó Hành Khanh hỏi, ánh mắt dừng ở trên người Tô Trà.

Anh có thể nghe thấy rõ ràng tiếng tim đang đập “thình thịch” trong lồng n.g.ự.c mình, bên ngoài anh cố gắng giữ bình tĩnh nhưng trong lòng không khỏi có chút căng thẳng.

Mỗi khi anh lo lắng thì lỗ tại sẽ bắt đầu nóng lên.

Mà mỗi khi lỗ tai nóng lên, mặt anh sẽ không khống chế được mà đỏ bừng.

Nhìn khuôn mặt đỏ bừng nhưng vẫn cố gắng giữ bình tĩnh của người đàn ông trước mặt, trong mắt Tô Trà lộ ra ý cười.

Nhân tiện thì một người đàn ông cảm thấy ngại ngùng thật sự rất đáng yêu nha.

Đặc biệt là tính cách của Phó Hành Khanh bình thường rất chững chạc, nghiêm trang, lúc này thẹn thùng lên... đáng yêu gấp đôi!

Nhận ra Tô Trà đang nhìn mình, tim của Phó Hành Khanh đập càng nhanh hơn.

“Được ạ.” Cuối cùng Tô Trà cũng lên tiếng đồng thời dời ánh mắt khỏi anh.

Trước khi thức ăn được dọn ra, hai người cứ như vậy mà nói chuyện với nhau, bầu không khí khá tự nhiên, nếu như... không để ý đến lỗ tai vẫn đang ửng hồng của Phó Hành Khanh.

Đúng vậy, mặt anh không còn đỏ nữa, chỉ có hai lỗ tai vẫn còn hồng hồng.

Một lúc sau đồ ăn được dọn lên, Phó Hành Khanh cầm đũa gắp đồ ăn cho Tô Trà.

Rũ mắt nhìn rất nhiều đồ ăn trong bát của mình, Tô Trà đột nhiên nghĩ rằng cảm giác có người ở bên chăm sóc cũng không phải quá tệ.

Bữa ăn này Phó Hành Khanh đặc biệt quan tâm đến Tô Trà, chỉ cần một ánh mắt của Tô Trà là anh gần như có thể biết cô muốn ăn gì và nhanh chóng gắp thức ăn cho cô.

Vì vậy, trong mắt những thực khách khác trong nhà hàng, hai người ngồi ở bàn này không khỏi khiến cho họ cảm thấy ngưỡng mộ.

Người đàn ông này rất giỏi trong việc chăm sóc người khác nha, trong suốt bữa ăn anh không để cho cô gái nhỏ phải tự mình gắp thức ăn một lần nào.

Đối với ánh mắt của người khác, hai nhân vật chính là Tô Trà và Phó Hành Khanh cũng không để ý chút nào, một người nghiêm túc gắp thức ăn còn người kia thì miệt mài ăn uống vui vẻ, nhưng nhìn vào sẽ thấy thực ra họ lại rất xứng đôi.
 
Thập Niên Chúa Diễn Trò Xuyên Thành Nữ Phụ Cực Phẩm
Chương 379: Chương 379



Người ăn cơm phải ăn hết cái tinh túy của cơm vì vậy Tô Trà cũng ăn không ít, bụng nhỏ đều no rồi.

Nhận ra động tác nhỏ của Tô Trà, Phó Hành Khanh dừng tay đang gắp thức ăn lại.

Tô Trà ngẩng đầu, ánh mắt rơi vào trên tay Phó Hành Khanh, lúc này mới phát hiện anh vẫn còn chưa ăn.

“Tôi ăn no rồi, anh không cần đặc biệt quan tâm đến tôi nữa đâu.” Tô Trà cầm chén trà uống một ngụm nước.

Nghĩ đến lần trước vì Tô Trà ăn quá nhiều mà phải nhập viện, Phó Hành Khanh đặt đôi đũa trong tay xuống, thay một đôi mới sau đó mới bắt đầu ăn.

Nhìn thấy động tác đổi đũa của Phó Hành Khanh, Tô Trà hơi nhướng mày.

Đừng nhìn Phó Hành Khanh lớn lên có chút cao to, anh quan sát rất cẩn thận và các chi tiết nhỏ cũng được chú ý đúng lúc đúng chỗ.

Hành động đổi đũa này là quả một điểm cộng tốt.

Nửa đầu là Phó Hành Khanh gắp thức ăn, Tô Trà ăn, nửa sau Phó Hành Khanh ăn, Tô Trà ngồi bên cạnh chậm rãi uống trà, thỉnh thoảng còn gợi ý món ăn nào ngon, hai người mỗi người một câu trò chuyện rất tự nhiên.

“Đoàng!” Một tiếng.

Có một tiếng sấm bất ngờ truyền đến từ bên ngoài nhà hàng sau đó trời bắt đầu đổ mưa.

Một lúc sau, toàn bộ thức ăn trên bàn đều được Phó Hành Khanh giải quyết xong, năm món đồ ăn của Tô Trà và Phó Hành Khanh không hề lãng phí chút nào.

Tô Trà ăn một phần ba còn Phó Hành Khanh ăn hai phần ba, nghĩ về chuyện này tầm mắt Tô Trà lơ đãng liếc nhìn về phía bụng của Phó Hành Khanh.

Có vẻ như nó vẫn phẳng nha.

Bụng nhỏ của cô còn hơi hơi nhô lên. anh ăn nhiều như vậy mà thức ăn đi đâu hết rồi?

Sau khi ăn xong, Phó Hành Khanh thanh toán hóa đơn sau đó cả hai cùng nhau đi ra khỏi nhà hàng.

Ở cửa, Trương Huy đã cầm hai chiếc ô đứng đợi.

Nhìn thấy hai người Tô Trà cùng đi ra, Trương Huy lập tức mở một chiếc ô và đi về phía Tô Trà, nhưng chiếc ô trong tay anh ấy còn chưa chạm tới đỉnh đầu Tô Trà thì đã bị một bàn tay lấy mất.

Trương Huy ngước mắt lên thì bắt gặp ánh mắt của Phó Hành Khanh.

“Tôi đưa Tô Trà trở về.” Phó Hành Khanh vừa nói vừa giơ tay lấy ô che khuất đỉnh đầu Tô Trà.

Tô Trà cũng nghe những gì Phó Hành Khanh vừa nói, gật đầu với Trương Huy, sau đó mỉm cười và nói: "Em sẽ ngồi xe của anh ấy, anh Trương, anh lái xe đi phía sau chúng em nha."

Tô Trà cũng đã lên tiếng vì vậy Trương Huy tất nhiên không có phản đối.

Xét cho cùng, so với Phó Hành Khanh, Trương Huy tự thấy mình không phải đối thủ của anh.

Có thể nói Tô Trà ở bên cạnh Phó Hành Khanh sẽ an toàn hơn là ở bên Trương Huy.

Phó Hành Khanh cầm ô, Tô Trà vừa cất bước thì anh cũng cất bước theo sau.

Trong màn mưa, dưới một chiếc ô, có một nam một nữ.

Một người nhỏ nhắn và xinh xắn, còn người kia thì cao lớn và mạnh mẽ.

Tới bên cạnh xe, Phó Hành Khanh mở cửa xe chỗ ghế phụ lái, sau khi Tồ Trà ngồi vào thì Phó Hành Khanh mới vòng qua đầu xe và ngồi vào ghế lái.

Đúng lúc này Tô Trà mới phát hiện ra gần như nửa người của Phó Hành Khanh đã bị nước mưa làm ướt, nhưng nhìn lại cô, ngoại trừ bắp chân hơi ướt ở ngoài thì thực ra những chỗ khác trên người cô đều không bị ngấm nước mưa.

Phó Hành Khanh rõ ràng là không thèm để ý, chỉ tiện tay lau một chút rồi bắt đầu lái xe lên đường.

Chưa đầy nửa giờ, Phó Hành Khanh đã đưa Tôi Trà về đến cửa nhà.

Lần này, không đợi Phó Hành Khanh di chuyển, Tô Thắng Dân, người vừa nhìn thấy trời mưa đã bắt đầu thấp thỏm chờ con gái, vừa nghe thấy tiếng động bên ngoài đã nhanh chóng cầm chiếc ô chạy ra.

"Ôi trời, sao bây giờ con mới về chứ? Cha nhìn thấy trời mưa còn lo lắng rằng các con không mang theo ô." Tô Thắng Dân mở cửa ghế phụ lái, nói với Tô Trà đang ngồi: "Nào, con gái, đi xuống đi, cha che ô cho con, cẩn thận một chút kẻo bị ướt, nếu con mà bị bệnh sẽ không tốt đâu."

"Được rồi, Phó Hành Khanh, hôm nay trời mưa lớn như vậy cho nên chú cũng không tiện giữ cháu ở lại nhà chơi một lúc, cháu xem cả người cháu đều ướt đẫm cả rồi nên nhanh chóng về nhà thay quần áo đi, đừng để bị cảm lạnh. Cháu nhanh chóng trở về nhà đi." Tô Thắng Dân lại lộ ra nụ cười hiền lành chất phác với Phó Hành Khanh.

Ha ha ha, ông là người hiền lành lại còn quan tâm đến mọi người, làm gì có một chút ý xấu nào chứ?

Vì vậy, nhanh chóng trở về đi chàng trai trẻ!

Nghe cha nói vậy, Tô Trà bị chọc cười.

Sau khi xuống xe, Tô Trà quay đầu lại nhìn Phó Hành Khanh và nói: "Anh có muốn vào trong nhà một chút để lau sạch người trước khi trở về không?"

"Không cần, em nhanh chóng vào nhà đi, tôi trở về sẽ xử lý sau." Phó Hành Khanh trả lời, hoàn toàn không quan tâm đến bộ quần áo ướt sũng của mình.

"Được rồi, cháu lái xe chậm một chút thôi nha." Tô Thắng Dân vui vẻ nói, sau đó cùng con gái quay người vào trong nhà.

Phó Hành Khanh vẫn đang ngồi trong xe, anh nhìn thấy hành động này của Tô Thắng Dân thì giơ tay ngượng ngùng sờ sờ mũi.

Có phải anh đã làm chú sợ rồi không?

Ừm, cũng không có gì quá đáng sợ nhỉ!

Trong phòng, Tô Thắng Dân đang bắt đầu tố cáo với con gái mình.

"Con gái, động tác của Phó Hành Khanh kia quá lưu loát, cậu ta chỉ xách nó lên như thế này, rồi vặn "rắc" một tiếng là con gà ngừng cử động. Con gái, con thử nghĩ xem nếu tương lai hai đứa có đến với nhau thì liệu cậu ta có bắt nạt con không? Cơ thể nhỏ nhắn này của con không thể đánh lại cậu ta đâu."

Lúc này tố cáo với con gái, Tô Thắng Dân còn vừa nói vừa khoa tay múa chân chỉ để cho con gái ông biết rằng Phó Hành Khanh rất đáng sợ.

Tuy nhiên, Tô Trà còn chưa nhận ra sự đáng sợ của Phó Hành Khanh thì đồng chí Tô Thắng Dân đã nhận thức được sự đáng sợ của đồng chí Vương Tú Mi.

"Được lắm, em bảo anh tiếp đón người ta mà anh lại tiếp đón như vậy sao? Ngày thường con gái bảo anh đọc sách thì anh lại nhanh chóng ngủ gà ngủ gật, học được một chút da lông bên ngoài mà giở trò cũng khá đấy, g.i.ế.c gà dọa khỉ, đùa cũng đủ ngang tàng nha." Vương Tú Mi xách lỗ tai của Tô Thắng Dân rồi kéo vào phòng.

Bị vợ xách lỗ tai như vậy, Tô Thắng Dân không có thời gian để quan tâm đến chuyện gì khác, xin tha: “Vợ, chậm một chút, bình tĩnh, đau, đau, đau… Anh biết sai rồi, vợ ơi, anh biết sai rồi..."

"Đừng làm bộ làm tịch như vậy với em, lần nào anh cũng chỉ có nhận sai là nhanh nhất, anh có lúc nào thay đổi chưa?" Vương Tú Mi cười lạnh một tiếng rồi tiếp tục “xách” ông vào phòng.

"Rầm" một tiếng, cánh cửa đóng lại.

Cha mẹ không nói lời nào đã lập tức đi về phòng, Tô Trà nghĩ đến dáng vẻ chật vật vừa rồi của cha thì không nhịn được mà “phụt” cười một tiếng vui vẻ.

.
 
Back
Top Bottom