Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên Chúa Diễn Trò Xuyên Thành Nữ Phụ Cực Phẩm

Thập Niên Chúa Diễn Trò Xuyên Thành Nữ Phụ Cực Phẩm
Chương 330: Chương 330



Thật ra thức ăn trên tàu hoả cũng rất ngon, nhưng nghĩ đến hai bữa ăn hôm qua là Tô Trà đã không chịu được sự dụ dỗ.

Sau khi cúp điện thoại, Tô Trà cũng sắp xếp xong mọi thứ, Trương Huy giúp cô mang đồ ra ngoài, hôm nay bọn họ không lái xe, dù sao khi xe đến ga tàu hoả rồi thì bọn họ cũng phải rời đi, không thể ném xe lên ga tàu hỏa được, cho nên Tô Trà và Trương Huy bắt xe đến đó.

Phó Kiều Kiều và Phó Hành Khanh đến ga tàu hỏa trước, bọn họ đã chờ sẵn trước ga tàu hoả, khi nhìn thấy Tô Trà bắt xe đến đây, Phó Kiều Kiều mới đỡ trán nhớ ra.

Ây da, cô ấy quên chuyện này mất rồi, sớm biết như vậy là đã qua đón người rồi.

Trong lòng Phó Hành Khanh cũng có chút ảo não, anh cũng quên mất chuyện này.

Tô Trà nhìn thấy nhóm người Phó Kiều Kiều, cô chạy chậm qua đó ngay lập tức.

Cô ngừng trước mặt hai người, trên khuôn mặt nhỏ của Tô Trà lộ ra nụ cười, cô duỗi tay ôm lấy cánh tay của Phó Kiều Kiều.

"Cô còn đến nhanh hơn cả tôi, đi đi đi, vào ga tàu hoả nào." Tô Trà vừa nói chuyện vừa nhìn đồng hồ trên tay chính mình, sau đó cô nói: "Mới tám giờ rưỡi thôi, chuyến xe của tôi còn hơn nửa tiếng lận."

"Đi thôi, chúng ta cùng trò chuyện." Phó Kiều Kiều nói một câu.

"Được, không biết đám Trầm Nghiễm đến chưa nữa, vào xem bọn họ đã đến đủ chưa." Bọn họ đã hẹn cùng nhau trở về.

Vào ga tàu hoả, nhìn quanh một vòng, cô không thấy đám Trầm Nghiễm ở đâu cả.

Tìm một chỗ để ngồi, Phó Kiều Kiều vừa rồi ngồi xuống là đã cảm thấy anh trai cô đang nhìn qua.

Ngước mắt lên, cô ấy đối diện với tầm mắt của anh trai mình, nháy mắt Phó Kiều Kiều đã hiểu ra.

Cô ấy quay đầu nhìn về phía bạn thân, rồi nói: "Trà Trà, cô ăn sáng chưa? Lại đây, tôi có mang theo cho cô nè."

"Kiều Kiều, cô tốt quá đi." Tô Trà rất cảm động, cô ôm chặt lấy Phó Kiều Kiều.

Ôm một cái thật to, vui vẻ thật nhiều.

Ra ngoài sớm như vậy, nên Tô Trà chưa kịp ăn gì cả.

"Món gì vậy?" Tô Trà buông tay ra, trọng điểm đặt trên món ăn.

"Bánh bao nhỏ." Một giọng nói trầm thấp vang lên.

Tô Trà ngước mắt lên, đối diện với tầm mắt của Phó Hành Khanh.

Phó Kiều Kiều nhìn hai người bốn mắt nhìn nhau, trong lòng thầm ghẹo... Mùa xuân tới rồi!

Nhưng mà sự thật lại trớ trêu!

"Tôi thích ăn bánh bao nhỏ nhất đó." Tô Trà mỉm cười lễ phép, hoàn toàn không có cảm xúc ngại ngùng.

Vẻ mặt của Phó Hành Khanh cũng rất bình tĩnh, chỉ thấy anh mở hộp cơm ra, đưa qua cho cô.

Hoàn toàn không có hơi thở mùa xuân, trong hai người này một người thì chỉ nhớ đến việc ăn, còn một người thì không chịu , không có một tia lửa nào cả.

Tô Trà vươn tay nhận lấy, mỉm cười nói một câu: "Cảm ơn anh."

Nhìn Tô Trà đang cúi đầu ăn bánh bao nhỉ, ánh mắt của Phó Hành Khanh khẽ thay đổi, khác hoàn toàn với vẻ bình tĩnh vừa rồi.

Phó Kiều Kiều nhìn anh của mình.

Nhát gan!

Không dám biểu lộ ra ngoài, thế này mà là đàn ông gì chứ!

Nếu có bản lĩnh thì biểu lộ trước mặt Tô Trà đi, liếc mắt đưa tình sau lưng người khác thì có bản lĩnh gì!

Giống như nhận thấy ánh mắt khinh thường của Phó Kiều Kiều, lập tức Phó Hành Khanh ngước mắt lên, ánh mắt thay đổi trong chớp mắt, ánh mắt sắc bén dừng trên người Phó Kiều Kiều.

Phó Kiều Kiều: Hay lắm, anh còn có hai bộ mặt nữa à?

.

Tô Trà không hề cảm nhận được động tác nhỏ âm thầm của hai anh em nhà này, giờ phút này Tô Trà chỉ chú ý đến món bánh bao nhỏ.

Hu hu hu, ngon quá đi!

Phần nhân ăn rất ngon.

Người có tâm hồn ăn uống, hoàn toàn không nhận ra sóng to gió lớn ở bên cạnh.

Hệ thống phá vỡ trái tim của người mẹ, nó nhìn ký chủ đang gặm nhấm cái bánh bao nhỏ.

Hệ thống tỏ vẻ: Ký chủ này xứng đáng làm chó độc thân cả đời!

Đúng lúc này, Tô Trà bỗng ngẩng đầu lên, tầm mắt nhìn thấy sự khí thế của hai anh em nhà này, cô cảm thấy không khí này có chút không đúng.

"Kiều Kiều, cô có muốn ăn không?" Tô Trà đánh vỡ sự giằng co của hai anh em.

"Tôi không ăn, cô ăn đi." Phó Kiều Kiều xua tay, cô ấy không muốn bỏ mạng tại đây chỉ vì một cái bánh bao nhỏ.

Tô Trà nghe câu trả lời của Phó Kiều Kiều, cô chần chờ một lúc mới đưa mắt nhìn Phó Hành Khanh.

Ba người, nhưng chỉ có một mình cô ăn, hình như không được tốt.

Phó Hành Khanh nhìn qua, đối diện với tầm mắt Tô Trà, anh không đợi cô là đã nói: "Tôi cũng không ăn."

Ừ, được thôi, cô chỉ đành một mình thưởng thức món ngon.

Tô Trà mới vừa ăn xong bánh bao nhỏ, đám người Trầm Nghiễm đã đến, lúc này thời gian xe lửa đến trạm chỉ còn hơn hai mươi phút, hai bên tập hợp lại thì bước vào ngay lập tức.

“Vù vù vù…”

Tiếng còi xe lửa vang lên, xe lửa sơn màu xanh đặc sắc cực kỳ lâu năm chậm rãi ngừng lại.

Tô Trà xoay người ôm Phó Kiều Kiều rồi lên xe lửa.

Xe lửa giường mềm là bốn người ở một phòng, Tô Trà, Trương Huy, Trầm Kỳ Quang và Lương Tố ở một phòng, còn đồng chí Trầm Nghiễm được sắp ở phòng kế bên.

Sau khi nhóm người tìm được giường nằm, Trương Huy giúp Tô Trà cất đồ.

Sau khi thu xếp xong xuôi, lúc này Lương Tố mới có thời gian nói chuyện với Tô Trà.

"Trà Trà, hai người vừa rồi là con nhà họ Phó đấy à? Lâu rồi không gặp, mẹ cũng sắp không nhận ra, Trà Trà con quen bọn họ à?" Mấy năm nay Lương Tố không về, nên khi nhìn thấy anh em nhà họ Phó thì nhận không ra.

Thay đổi quá nhiều, Phó Kiều Kiều không có gì khác, vẫn là tính cách đó. Nhưng mà Phó Hành Khanh đã thay đổi rất nhiều, trước đây là một đứa trẻ thích cười, vừa rồi nhìn trông đã trưởng thành hơn.

Nhìn rất giống ông cụ Phó.

"Con và Kiều Kiều là bạn thân, ngày thường không có việc gì làm thì sẽ gặp nhau để đi chơi, con không quá thân với anh của cô ấy, chưa nói chuyện được mấy lần." Tô Trà ngoan ngoãn trả lời.

"Kiều Kiều là một đứa trẻ tốt, con chơi với con bé nhiều chút, tốt lắm, mẹ nghe mẹ con nói công việc con rất bận rộn, thế nên phải ra ngoài chơi với bạn nhiều hơn." Lương Tố từ trong miệng Vương Tú Mi biết được không ít tình hình của Tô Trà vào dạo gần đây, bà ấy chỉ mỉm cười khuyên bảo.

"Vâng ạ, con biết rồi." Tô Trà ngoan ngoãn trả lời.

Tới giờ cơm trưa, Trầm Kỳ Quang ra ngoài mua thức ăn, còn Tô Trà thì lấy thức ăn mà Kiều Kiều mang đến cho cô ra.

Vừa mở ra là đã thấy món món giò heo cô thích.

Còn có món thịt khô xào ngồng tỏi cô thích nữa.

Tô Trà mời mọi người cùng ăn chung.

"Tô Trà, món thịt khô xào ngồng tỏi này của con rất ngon, là ai làm vậy?" Lương Tố ăn một miếng thịt khô, bà ấy bị làm ngạc nhiên.

"Người thân của Kiều Kiều, kỹ năng nấu nướng rất giỏi, con chưa thấy mặt lần nào, hôm qua con ăn hai lần rồi, con cảm thấy rất ngại, ha ha, nhưng con đoán chắc đối phương là một người rất dịu dàng." Tô Trà mỉm cười suy đoán.
 
Thập Niên Chúa Diễn Trò Xuyên Thành Nữ Phụ Cực Phẩm
Chương 331: Chương 331



"Ha ha ha, không thể chắc được." Lương Tố cũng mỉm cười hớn hở đáp lại.

Tô Trà tỏ vẻ: Thím ấy làm cơm cho cô ba lần, nhất định là người tốt.

Trong lòng thầm chúc phúc cho thím ấy.

Muốn sao được vậy, tình yêu thuận lợi, sự nghiệp thành công.

Nói trắng ra là muốn gì có đó!

Trong lễ hội mùa xuân, ga xe lửa người đến người đi...

Tô Thắng Dân lôi kéo Tô Bảo chen lấn trong đám người, ngẩng đầu nhìn về phía ga tàu bên kia, bên cạnh bọn họ đâu đâu cũng đông nghịt người đến đón, ai cũng trông mòn mỏi con mắt.

Cuối cùng một đoàn người xuất hiện, Tô Thắng Dân tập trung nhìn qua thì đầu tiên nhìn thấy Trầm Nghiễm đi phía trước, sau đó là Lương Tố và Tô Trà đi theo phía sau, đi sau cùng chính là Thẩm Kỳ Quang và Trương Huy, mấy người đàn ông đều mang theo không ít hành lý, đoàn người đang tiến ra bên ngoài.

“Trà Trà, Trầm Nghiễm, bên này bên này!” Tô Thắng Dân ra sức vẫy tay ra hiệu cho bọn họ nhìn sang bên này, đồng thời chen lên phía trước, mà mấy người Tô Trà cũng nhìn thấy Tô Thắng Dân, bọn họ vội vàng đi về phía ông.

Tô Thắng Dân đi lên vài bước đưa tay muốn cầm giúp hành lý thì Trầm Nghiễm tránh đi, cười nói: “Chú không cần giúp cháu, chỗ này cũng không có bao nhiều đồ, cháu có thể cầm được.”

“Đúng đúng đúng, chỗ tôi cũng không cần hỗ trợ, đều là đồ của mình, Thắng Dân nếu không ông giúp Trương Huy cầm chút đồ đi, tất cả đều là quà tết đặc sản địa phương Tô Trà nhà ông mang về cho mọi người đấy.” Thẩm Kỳ Quang cũng vội vàng nói theo một câu.

Tô Thắng Dân nghe hai cha con họ Thẩm nói xong, cũng không khách khí, sau đó ông duỗi tay cầm lấy một số đồ từ trong tay của Trương Huy.

“Mấy ngày trước gọi điện thoại thì biết được mọi người đi cùng với Trà Trà về đây, lần này đi qua Bắc Kinh thế nào? Người trong nhà khỏe cả chứ?” Tô Thắng Dân vừa đi vừa nói chuyện với Thẩm Kỳ Quang ở bên cạnh, trên mặt lộ ra nụ cười vui vẻ.

Tô Bảo bên cạnh đã sớm chạy đến đi bên cạnh Tô Trà, cậu nhắm mắt theo đuôi chị gái mình.

Tô Trà nhìn cái đuôi nhỏ bên cạnh đã cao lên không ít, cô cười duỗi tay xoa đầu Tô Bảo.

Đoàn người đi ra đến bên ngoài, nhà họ Trầm đã có người lái xe tới đón, Tô Thắng Dân thì đạp xe đạp đến đây, hai chiếc xe đạp, lúc đi là ông một chiếc, Tô Bảo một chiếc. Bây giờ đi về là vừa vặn, ông chở con gái còn Trương Huy chở Tô Bảo vừa khéo luôn.

“Vậy chúng tôi đi đây, có thời gian đến nhà ăn cơm!” Tô Thắng Dân ngồi trên xe đạp vẫy tay với người nhà họ Trầm, Tô Trà ngồi ở yên sau xe đạp cũng vẫy tay theo ông.

Xe đạp bắt đầu lăn bánh về phía trước, Tô Thắng Dân vừa đạp gió đạp xe vừa nói chuyện với Tô Trà, ông hỏi thăm tình hình gần đây của Tô Trà, cô có ăn được ngủ được không, công việc có mệt mỏi quá không, sau đó chủ đề dần dần chuyển sang bảo cô trở về nhà phải nghỉ ngơi cho thật tốt.

Vương Tú Mi ở nhà đã chuẩn bị rất nhiều món mà cô thích ăn, lát nữa về đến nhà thì được ăn ngon rồi.

Chỉ có thể nói về nhà quả nhiên là thoải mái tự do, chỉ trong chớp mắt đã về nhà được hai ngày, Tô Trà ngoài lúc ăn ra thì chính là ở nhà đọc sách, cũng không ra ngoài, cô cảm thấy bản thân đã béo lên rồi.

Nhà họ Tô bây giờ đã thay đổi không ít, trong phòng khách để nhiều quạt điện tivi, sô pha đã đổi sang loại mới, nghe nói lợi nhuận đến từ đội vận chuyển của Tô Thắng Dân gần đây cũng không tồi.

Càng không nói đến trang trại lợn của Vương Tú Mi, trước đó trang trại đã đẩy đi được một lô lợn to béo, Vương Tú Mi vào sổ sách không ít tiền, năm nay cả nhà có thể đón năm mới tốt đẹp.

.

Tuy nhiên ở phía bên kia, Bắc Kinh bắt đầu không yên ổn.

Viện nghiên cứu, sáng sớm tinh mơ Cốc Ích đã nhận được điện thoại, nói là có tin tức từ tay trong, tầm ngắm của một số thế lực đang nghiêng về thành phố C, hơn nữa không chỉ là thế lực của một bên.

Thậm chí không chỉ là thành phố C, mấy địa phương khác cũng có hành động, có vẻ là sắp đến cuối năm, thế lực nào đó đã bắt đầu sục sôi lên rồi.

Lúc nhận được điện thoại này, trong lòng Cốc Ít giật thót, điều đầu tiên ông ta nghi ngờ là có phải thông tin về thân phận của Tô Trà bị tiết lộ hay không, nếu không làm sao một số thế lực ngầm có thể nghiêng về thành phố C.

Cho dù các thế lực của nơi khác cũng đẩy mạnh hành động nhưng giác quan thứ sáu của Cốc Ích nói cho ông ta biết chuyện này có liên quan đến Tô Trà.

Lãnh đạo cấp trên gọi điện thoại đến cũng có suy đoán tương tự, trong điện thoại cũng hỏi thăm tình hình của Tô Trà, biết được bên cạnh Tô Trà cũng có đủ người bảo vệ, lãnh đạo mới thở dài nhẹ nhõm một hơi, bất quá Tô Trà một ngày chưa trở lại, ông ta không cách nào hoàn toàn thả lỏng.

Thành phố C cách Bắc Kinh khoảng cách cũng không ngắn, nếu thật sự xảy ra chuyện gì, bọn họ cũng không thể đối phó ngay lập tức.

Cho nên, dựa theo ý tứ của cấp trên, đó chính là nhanh chóng thông báo cho đơn vị ở thành phố C, phải luôn chú ý đến động tĩnh của thành phố C, đặc biệt là nhân viên từ bên ngoài đến yêu cầu tiến hành kiểm tra, một khi phát hiện bất thường, phải báo cáo và có biện pháp xử lý thích hợp.

Cốc Ích vô cùng tán thành ý kiến của lãnh đạo, sau khi kết thúc cuộc điện thoại, Cốc Ích đi tìm Chương Hạc Chi để thương lượng chuyện này.

Chương Hạc Chi tính tình tương đối trầm ổn, sau khi nghe xong chuyện này lập tức phân tích tình huống cho Cốc Ích.

“Viện trưởng Cốc, ông đừng nóng vội, đây không phải là mới nhận được thông tin sao, theo thông tin mà ông vừa nói, đối phương rất có thể đang suy tính ở phương diện nào đó, chắc là cũng chưa xác định được thân phận của Tô Trà có thể họ mới chỉ đang dò xét, chúng ta nên giữ bình tĩnh không thể rối loạn trận tuyến khiến cho đối phương thông qua phản ứng của chúng ta mà suy đoán được ra bất kỳ thông tin về Tô Trà.”

“Đúng đúng đúng, ông nói có lý nhưng mà trong lòng tôi không thể yên tâm được, ông nói xem sắp Tết rồi, những người đó còn làm ầm ĩ cái gì, hơn nữa đối phương làm sao lại suy đoán ra được thông tin của Tô Trà, lại có thể xếp Tô Trà vào danh sách trong phạm vi điều tra của bọn họ? Gần đây Tô Trà căn bản không đến viện nghiên cứu khoa học, đều có thể suy đoán ra, đây là mũi chó à! Nghe được đánh tiếng thì đi đến thành phố C.”

“Ha ha ha.” Chương Hạc Chi nghe thấy Cốc Ích miêu tả, ông ta nhịn không được cười ra tiếng, đồng ý nói: “Đoán chừng đúng là như vậy, chuyện này ông đã báo cho Tô Trà biết chưa?”

“Vậy tôi nhất định phải thông báo rồi, chuyện lớn như vậy, tôi không thể nào không nhắc nhở Tô Trà tự bảo vệ bản thân thật tốt? Mấy người bên cạnh Tô Trà tôi cũng không bỏ sót một ai, tất cả đều thông báo đúng lúc.”

“Vậy là tốt rồi, chúng ta ở cách khá xa, chờ tin tức đi.”

Hai người thảo luận xong việc, Cốc Ích rời khỏi văn phòng của Chương Hạc Chi, trên đường trở về gặp giáo sư Vương và Triệu Linh lung.

Hai bên nói qua vài câu, giáo sư Vương còn khen Triệu Linh Lung vài câu, Triệu Linh Lung ở bên cạnh hơi mỉm cười xấu hổ.
 
Thập Niên Chúa Diễn Trò Xuyên Thành Nữ Phụ Cực Phẩm
Chương 332: Chương 332



Hai bên chào hỏi vài phút rồi từng người rời đi.

Bên kia, sau khi Tô Trà nhận được tin cũng suy nghĩ sâu về chuyện này.

Những thế lực đó tới thành phố C dường như nhắm vào cô, có chút yếu tố thăm dò, huống chi ở một số mặt khác cũng xuất hiện điểm bất thường.

Tức là nói bọn họ đều bị đối phương đưa vào phạm vi tình nghi theo dõi, nhưng là còn chưa xác định được đối tượng tình nghi, có thể thấy được nguồn tin của đối phương cũng không đầy đủ..

Mấy ngày nay, mấy người Trương Huy mỗi ngày đều sẵn sàng canh giữ phòng thủ các khu vực xung quanh Tô Trà, bất luận có chuyện gì xảy ra cũng đều thu hút sự chú ý của bọn họ đồng thời âm thầm quan sát không dám phân tâm dù chỉ một giây.

Đồng thời thành phố C cũng đang thiết quân luật, đặc biệt là đối với nhân viên từ bên ngoài đến.

Tô Trà cả ngày ở trong nhà chỉ ăn với ngủ, cũng không ra cửa, thành phố C lúc này tạm thời coi như sóng yên biển lặng, nhưng các nơi khác thì không giống vậy, hoặc ít nhiều đều xảy ra chút chuyện.

Ở một số ít nơi không có nghi phạm, các thế lực ẩn trong bóng tối đều hoạt động tích cực, bên Tô Trà thì ngược lại khiến cho đối phương buông lỏng hoài nghi.

Còn về mấy người bị tình nghi này, người nào cũng không quá bận rộn, sau khi Tô Trà trở về thành phố C hoàn toàn không có động tĩnh gì.

Người khác cũng chỉ biết là cô ở nhà nghỉ ngơi.

Ai không biết còn tưởng rằng không còn người như vậy nữa, bạn đã bao giờ gặp qua nhân vật lớn nào về nhà thì không cả muốn ra khỏi cửa chưa?

Hơn nữa, với tuổi của Tô Trà mà còn có thể bị đưa vào phạm vi tình nghi thì đối phương hẳn là cực kỳ cẩn thận, bằng không một người chưa tròn hai mươi tuổi, ai có đầu óc bất bình thường mới suy đoán cô là người phụ trách của dự án chip?

Nói ra rồi có ai tin?

Nhà họ Tô hoàn toàn không cảm nhận được cơn sóng ngầm của thành phố C, thỉnh thoảng còn tới nhà Tô Thắng Dân ăn cơm cùng nhau tán gẫu, ngay cả ông bà nội ở trong thôn cũng đều đến đây hai ba lần, cách hai ba ngày lại đến một lần, có thể thấy được đôi vợ chồng già coi trọng Tô Trà.

Ban đầu mấy người Trương Huy còn lo lắng Tô Trà có chuyện gì bọn họ không thể bảo vệ được người, kết quả lúc này Tô Trà cũng làm cho người khác bớt lo, cô căn bản không ra khỏi cửa, công việc thỉnh thoảng của cô chính là ở nhà thức thâu đêm.

“Ợ...” Nấc lên một tiếng.

Tô Trà mới vừa ăn xong mẹ cô đã chuẩn bị bánh ngọt, cô dựa lưng vào ghế vẻ mặt thỏa mãn.

Tô Trà tỏ vẻ: Cô vẫn rất quý trọng cái mạng chó này của mình.

So với việc đi ra ngoài nguy hiểm thì ở trong nhà ăn thịt uống ngon không tốt sao, không thơm sao?

Dù sao cũng không có chuyện gì cần phải ra ngoài, đúng lúc cô có thể nhân cơ hội này làm bản thiết kế tủ lạnh, khi nào quay trở lại Bắc Kinh là có thể lập tức mang bản thiết kế cho Trầm Trang.

Nhắc tới Trầm Trang, Tô Trà đột nhiên nghĩ tới khoản chia lợi nhuận mà Trầm Trang cho cô.

Sau khi Tô Trà cân nhắc, cô quyết định tạm thời sẽ không đưa tiền cho cha mẹ, dù sao lần trước mới đưa họ nhiều tiền như vậy, lần này lại đưa sợ sẽ làm bọn họ sợ.

Hơn nữa trên người có tiền dễ hành sự, vạn nhất xảy ra chuyện gì cô cũng cần có tiền trong tay.

Nháy mắt trôi qua, Tô Trà vẫn bình an vô sự đến đêm giao thừa, mắt thấy chỉ còn có mấy ngày nữa là sang năm mới.

So với mấy nơi khác nguy hiểm hơn thì Tô Trà thiệt tình quá nhàn hạ, thậm chí số lượng người bên ngoài đến thành phố C đều đã giảm bớt.

.

Hôm nay là ngày hai mươi bảy, Tô Trà chuẩn bị ra ngoài, chắc cùng gần nửa tháng cô chưa ra ngoài, Tô Trà cảm giác đỉnh đầu đã có thể nảy mầm được rồi, vốn dĩ theo tính tình của cô thì còn có thể ở nhà buông thả nữa.

Thế nhưng hôm nay mọi người trong nhà muốn cùng nhau về thôn đón năm mới, Tô Trà đi cùng bọn họ về thôn.

Một nhà họ Tô bốn người, hơn nữa thêm Trương Huy chỉ có hai chiếc xe đạp nên hai người đàn ông kia có vẻ chen chúc.

Trên một chiếc xe đạp, Vương Tú Mi lái xe chở Tô Trà một cách nhẹ nhàng.

Trên một chiếc xe đạp khác, Trương Huy lái xe, Tô Thắng Dân ngồi ở ghế sau đang ôm đồm nhiều thứ giống như cô vợ nhỏ, Tô Bảo thì ngồi ở thanh chắn ngang lớn đằng trước, ghi đông xe đạp cũng treo không ít đồ.

Tô Trà nhìn ba người trên xe đạp bên cạnh, có một loại hiệu ứng “một nhà ba người” kỳ lạ.

Nên có một bản nhạc ở đây, một con gà ở tay trái, một con vịt ở tay phải và một con búp bê mập mạp trên thanh trước...

Đạp xe ra khỏi nội thành, xe đạp dần đi đến con đường nhỏ ở nông thôn.

Bỗng dưng, đối diện có một chiếc máy kéo chạy tới, Vương Tú Mi nhìn xe chạy ở phía đối diện, phản ứng đầu tiên là tấp vào lề để cho máy kéo đi qua trước, dù sao đường rộng như vậy, xe đạp này của bà cũng không đ.â.m trúng máy kéo được.

Theo chuyển động của máy kéo “g-rừ g-rừ g-rừ”, máy kéo tiến gần lại đây.

Sau đó, máy kéo chạy qua “ầm” một tiếng, Tô Trà cùng Vương Tú Mi cảm giác trên người chợt lạnh, bị b.ắ.n nước lên người.

Phải biết rằng hôm nay Vương Tú Mi đã diện một thân đồ hiệu để trở về thôn, bây giờ thì tốt rồi, trên người dính đầy vết bùn.

Tô Trà cụp mắt nhìn bùn đất trên người mình, sắc mặt cũng trầm xuống.

Vốn dĩ chuyện nhỏ thôi nhưng hôm qua trời mưa nên có vũng nước cũng dễ hiểu nhưng bị b.ắ.n tung tóe lên người thì cũng không nói nên lời.

Sau đó Vương Tú Mi nhìn máy kéo vẫn đang đi phía trước, bà không kìm được mà hét lên.

“Có ý thức không vậy, không thấy chúng tôi bị tạt nước lên người sao, cho dù không phải cố ý nhưng cũng không định xin lỗi?”

Vương Tú Mi hét xong, máy kéo dừng lại.

Sau đó ba người từ trên xe xuống, hai nữ, một nam, vừa rồi lái máy kéo chính là người đàn ông kia, hai cô gái còn lại nhìn tuổi cũng không lớn lắm, bộ dáng chắc cũng tầm hai mươi mấy tuổi, nhìn qua giống như là ba cha con.

“Thật xin lỗi, vừa rồi không nhìn thấy, bà không sao chứ?” Một nữ sinh lên tiếng xin lỗi trước tiên, sau đó đi tới, tầm mắt dừng ở trên người Tô Trà cùng Vương Tú Mi, nhìn hai người họ người đầy vết bùn, trên mặt lộ ra vẻ áy náy.

Có đôi lúc Tô Trà khá nhạy cảm với ánh mắt của người khác, vừa rồi, Tô Trà không biết sao cảm giác tầm mắt của cô gái kia dừng lại ở trên người cô thời gian lâu hơn, thần sắc đối phương tự nhiên, Tô Trà lại có chút không xác định lắm.

“Thôi bỏ đi, bỏ đi, các người lái xe có nhìn đường không, hôm qua trời mưa, mặt đường vốn dĩ đã không tốt, các người lái máy kéo rống rống rống, cô nhìn quần áo của tôi đi.” Trong lòng Vương Tú Mi tức đến không thở được, vẫn không nhịn được lẩm bẩm vài câu.

”Thật sự là xin lỗi, nếu không cháu đưa cho mọi người lau qua một chút đi.” Cô ta vừa nói vừa móc ra một chiếc khăn tay, sau đó tiến lên một bước vươn tay về phía Tô Trà.
 
Thập Niên Chúa Diễn Trò Xuyên Thành Nữ Phụ Cực Phẩm
Chương 333: Chương 333



Tô Trà nhìn thấy tay của cô gái đưa ra, tầm mắt đảo qua chiếc khăn tay thêu hoa kia, Tô Trà ánh mắt hơi lóe, theo bản năng lùi về phía sau một bước.

Nếu cô nhìn không nhầm thì chiếc khăn tay này quá quen mắt.

Trước đây khi ở Bắc Kinh, cô và Phó Kiều Kiều đã nhìn thấy nó ở trung tâm bách hóa, chiếc khăn tay này lúc ấy Tô Trà còn nghe được có người hỏi giá, là ba tệ.

Tô Trà đánh giá quần áo của cô gái trước mắt, cách ăn mặc như cô gái nông dân bình thường, mộc mạc giản dị, nhìn qua cũng không giống như sẵn lòng bỏ ra ba đồng để mua khăn tay trang trí.

Huống chi, chiếc khăn tay này chỉ bán ở Bắc Kinh và một số thành phố lớn, chỗ trấn nhỏ như này của bọn họ hẳn là không có hàng.

Đối phương bị động tác tránh đi của Tô Trà làm cho sửng sốt, cô ấy ngẩng đầu lên, bắt gặp đôi mắt trong veo không gợn sóng, cô ta hành động theo phản xạ.

Tô Trà nhìn thấy rất rõ ràng, cô ta nắm chặt cái khăn tay trong lòng bàn tay.

Ánh mắt Tô Trà hơi nhíu lại, cô khẳng định cô ta đang căng thẳng.

Tình huống như nào thì sẽ làm cho một người trở nên căng thẳng?

Ngay lúc Tô Trà nhìn chằm chằm đối phương đồng thời kéo Vương Tú Mi lui ra phía sau, cô ta thực hiện hành động, đột nhiên nhào về phía Tô Trà.

“Trương Huy!” Tô Trà hét lên một tiếng, Trương Huy nhanh chóng đi đến cạnh Tô Trà và nhấc chân lên, động tác lưu loát một chân đá văng cô gái đang lao về phía Tô Trà ra.

Cùng lúc đó, trong góc tối động đậy xuất hiện thêm vài người nữa.

Tất cả xảy ra quá nhanh, chờ đến khi Vương Tú Mi phản ứng lại, hai cô gái và người đàn ông kia đã bị đè ở trên mặt đất, cho dù bị như vậy ba người kia vẫn còn muốn giãy giụa.

Trải qua chuyện vừa rồi, Tô Trà tim đập cũng nhanh hơn.

“Con gái, xảy ra chuyện gì?” Vương Tú Mi sợ hãi lắp bắp nói.

“Mẹ, không có việc gì.” Tô Trà an ủi một câu, ánh mắt liếc nhìn Vu Kế Vĩ và những người khác.

Nhìn thấy ánh mắt của Tô Trà, bọn họ lập tức đánh hạ gục đối tượng và kéo người xuống.

Vài người xuất hiện một lúc, sau đó lại lập tức rời đi, Vương Tú Mi thấy một màn như vậy, trái tim nhỏ của bà đập lỡ một nhịp.

Đúng lúc này, Tô Trà nói:

“Cha, mẹ, chúng ta không về thôn nữa, trước tiên quay lại trấn trên đi.”

“Được, được.” Tô Thắng Dân cũng bị dọa cho sợ, vội vàng gật đầu không ngừng.

Tô Thắng Dân vừa rồi nhìn thấy được, người kia nhắm về phía con gái Tô Trà mà tới...

“Con gái, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, sao đột nhiên mấy người này lại như vậy, có phải nhắm vào con hay không? Vừa rồi mẹ còn nhìn thấy ở chỗ thắt lưng của những người đó...” Vương Tú Mi nói một nửa rồi lại thôi.

Có một số việc không cần phải nói ra cũng có thể đoán được bảy tám phần, dù sao bọn họ đều là người một nhà, vì là người nhà nên bọn họ vẫn có thể nhìn ra tính chất đặc biệt của Tô Trà.

Đầu tiên từ một học sinh bình thường thì không có khả năng được cấp xe hơi và nhà ở, hơn nữa bên cạnh Tô Trà còn có người đi theo bảo vệ, đột nhiên xuất hiện ở ngoài rồi sau đó lại quay trở lại.

Tình huống này thật giống diễn viên đóng trong phim điện ảnh, một trong số đó có chút không phù hợp với cuộc sống bình thường của dân chúng.

.

Tất cả việc vừa rồi làm cho hai vợ chồng Vương Tú Mi cùng Tô Thắng Dân sợ hãi, nhưng bạn nhỏ Tô Bảo thì hai mắt sáng lấp lánh, không những không sợ hãi, ngược lại còn có chút tò mò.

Động tác vừa rồi của mấy người kia quá lợi hại, cậu cũng muốn trở nên lợi hại như vậy.

“Mẹ, người đừng lo lắng, không có việc gì, cho dù có chuyện gì xảy ra cũng đã có mấy người Trương Huy xử lý.” Tô Trà nở nụ cười an ủi mẹ.

Lúc này thật ra Tô Trà cũng không có tâm trạng để cười, nhưng nếu cô thể hiện ra một khuôn mặt không tốt sẽ khiến người trong nhà cũng lo lắng theo cô.

Hơn nữa về chuyện lần này Tô Trà còn đang suy nghĩ đến khía cạnh khác.

Sau khi cô trở về nhà cũng đã hơn nửa tháng không ra ngoài, mà vừa ra khỏi cửa đối phương lập tức chạy ngay đến đây, giống như là chó dại ngửi được mùi thịt, mặc kệ bạn như thế nào, tóm được phải cắn một miếng trước đã.

Hơn nữa chuyện ngày hôm này qua đi sợ là thành phố C không được yên bình nữa, mấy người Trương Huy đi bắt người lại, người bên kia bị bắt khẳng định có thể nắm được thông tin rồi, chắc chắn tầm mắt của bọn họ sẽ tập trung khóa chặt lấy cô.

Xem ra, lần này đi Bắc Kinh bắt buộc cả nhà phải cùng chuyển đi mới được.

Đoàn người đến thị trấn rồi, Trương Huy để lại người bên cạnh bảo vệ cho Tô Trà, còn mấy người Vu Kế Vĩ đã tách ra hành động riêng, về chuyện này bọn họ cần phải mang người về thẩm vấn, sau đó còn phải báo cáo sự việc với cấp trên.

Ban lãnh đạo thành phố C nghe nói về sự việc xảy ra ngày hôm này thì lập tức bận rộn trở lại.

Nói giỡn, có người chạy đến địa bàn của bọn họ giương oai, coi bọn họ ở đây ngồi không sao?

Nhất định phải điều tra rõ, còn phải điều tra một cách kỹ càng, dù là một xu một hào cũng đều phải điều tra cho rõ.

Mà nhóm của Vu Kế Vĩ đã bắt được ba người nhanh chóng tiến hành thẩm vấn qua, hiển nhiên, trước khi thẩm vấn cũng đã lục soát toàn bộ trên người bọn họ và tịch thu tất cả những vật dụng nguy hiểm mang theo trên người, thậm chí còn khám xét cả ở trong miệng của bọn họ.

Giống như những gì Vương Tú Mi nói vậy, trong ba người thì trên người đàn ông có mang theo thương (vũ khí) làm bằng gỗ.

May mà lúc trước người đến gần Tô Trà không phải là người đàn ông này, bằng không Tô Trà đoán chừng là nguy hiểm rồi.

Suy cho cùng tình hình lúc đó, cho dù là người có phản ứng cùng động tác nhanh đều không thể nhanh bằng vũ khí của người ta.

Có lẽ một phần nguyên nhân là nhờ có vận may nên lần này Tô Trà xem như bình an vô sự.

Bên này tiến hành thẩm vấn do Vu Kế Vĩ phụ trách, sự việc được báo cáo lên trên, phía Bắc Kinh không còn bình tĩnh nữa.

“Phịch!” Một quyền đ.ấ.m thật mạnh xuống bàn làm việc, vẻ mặt Cốc Ích vô cùng phẫn nộ, nói: “Thật sự quá ngang ngược!"

“Ông cũng nguôi giận đi, Tô Trà không phải cũng nói không có việc gì rồi sao, người không bị làm sao là được, chúng ta cách xa như vậy, cứ sốt ruột vậy cũng không phải là biện pháp.” Chương Hạc Chi nhìn dáng vẻ phẫn nộ của Cốc Ích thì khuyên bảo một câu.

Thế nhưng ông khuyên thế thôi, đừng nói Cốc Ích, ngay cả chính Chương Hạc Chi cũng bị chuyện này làm cho tức giận không nhẹ.

Trách sao được, bọn họ thật không dễ gì mới phát hiện ra một hạt giống tốt, đã sợ bọn họ vượt qua những kẻ ghen ghét đỏ mắt kia sao?

Một đám đều nhìn chằm chằm vào tình hình của bọn họ, mới có một tí biến động nhỏ đã tính toán g.i.ế.c người diệt khẩu, quả thực là rất quá đáng.
 
Thập Niên Chúa Diễn Trò Xuyên Thành Nữ Phụ Cực Phẩm
Chương 334: Chương 334



“Tôi đang khó chịu đây, ông nói xem chúng ta chỉ muốn tự mình làm nghiên cứu khoa học, cản trở bọn họ cái gì đây? Ồ, bọn chúng không nhìn nổi chúng ta nghiên cứu ra thật tốt, làm ra được chút thành tựu cũng bị nhìn chằm chằm, ngay từ đầu còn vu khống chúng ta ăn cắp, hiện tại thì hay rồi, trực tiếp nghĩ đến chuyện hãm hại như này?”

“Bây giờ Tô Trà hẳn là không thích hợp tiếp tục ở lại thành phố C nữa, cô ấy có chuẩn bị đến Bắc Kinh không?” Chương Hạc Chi đang suy xét tình huống của Tô Trà, nếu đã bại lộ, cô tiếp tục ở thành phố C sẽ quá nguy hiểm.

“Còn chưa biết, Tô Trà tự có tính toán của riêng mình.”

Hôm nay xảy ra chuyện này, nhưng xem như đó là cơ hội để cho người nào đó xác định được người bí ẩn này rốt cuộc là ai, cho dù bọn chúng không hoàn toàn xác định nhưng chín mười phần chính là Tô Trà.

Thế lực khắp nơi tuyệt đối không thể ngờ tới, một cô gái chưa đến hai mươi tuổi lại có khả năng là kẻ thần bí nghiên cứu khoa học mà bọn chúng vẫn luôn điều tra tìm kiếm.

Chẳng lẽ đây chính là ý của câu nói “Điều khó xảy ra nhất thường là điều có khả năng nhất.”

Suýt chút nữa để con cá này lọt lưới, bọn chúng đã theo dõi hơn nửa tháng không có động tĩnh gì, đều suy đoán đối phương không phải người mình muốn tìm, không ngờ chuyện xảy ra ngày hôm nay lại khiến cho người đó thật sự lộ diện.

Đối với bọn chúng mà nói, ba người bị bắt kia hoàn toàn không quan trọng, tuy rằng người là do bọn chúng phái ra đi, nhưng ba người này căn bản không tiếp cận được với tin tức trọng yếu, chỉ là bia đỡ đạn ở ngoài lề mà thôi.

Dùng ba bia đỡ đạn này đổi lấy thân phận của Tô Trà, cuộc làm ăn này không lỗ.

Mà Vu Kế Vĩ thẩm vấn ở bên kia cũng xác thực như thế, bọn họ cũng không hỏi ra được tin tức hữu dụng nào, không phải đối phương không nói mà là tin tức mà bọn chúng cung cấp hoàn toàn không quan trọng.

Vu Kế Vĩ còn chưa trở về, nhà họ Tô ở bên này, Tô Trà đã suy nghĩ rõ ràng, cô quyết định ngày mai hoặc là ngày kia sẽ trở về Bắc Kinh, Tô Trà cũng không muốn mất mạng ở đây.

Hơn nữa, cô còn đang có dự án chip ở Bắc Kinh, sang năm còn muốn đăng ký thông tin của dự án, cô mà bỏ mạng ở thành phố C thì những thứ kia cũng không còn nghĩa lý gì nữa.

Cô nguyện ý hy sinh mạng sống của mình cho nghiên cứu khoa học, nhưng không muốn mất mạng vô ích vì sự ngu ngốc của bản thân.

Hiện giờ thân phận của cô bại lộ, như vậy tiếp theo hẳn là sẽ có nhiều thế lực hơn lại đây.

Tuy rằng bên người cô có Vu Kế Vĩ cùng những người bảo vệ khác, nhưng Tô Trà cũng phải suy xét đến nhóm người Vu Kế Vĩ, không thể bởi vì cô khiến cho bọn họ phải đặt bản thân trong nguy hiểm.

Đều là con người sinh ra có cha mẹ nuôi lớn, mấy người bọn họ mà thật sự xảy ra chuyện gì, trong lòng Tô Trà áy náy muốn chết.

Lúc Tô Trà nhắc chuyện này với người nhà, Vương Tú Mi cùng Tô Thắng Dân cũng không phản đối.

Hai vợ chồng cũng biết tầm quan trọng của sự việc ngày hôm nay, hiện tại Tô Trà chính là tâm phúc của gia đình bọn họ, bây giờ Tô Trà bảo bọn họ làm gì bọn họ cũng sẽ làm theo.

Nhưng vấn đề khá phức tạp là bọn họ có thể đi theo Tô Trà đến Bắc Kinh, ông bà nội ở trong thôn còn có người hai nhà Tô Thắng Hoa, Tô Thắng Lợi, dù sao cũng không thể cùng đi theo tất cả được đúng chứ?

.

Tô Trà cũng có chút rối rắm, người quá nhiều, nhưng sau khi suy xét Tô Trà vẫn để Tô Thắng Dân đến hỏi mọi người có muốn đi Bắc Kinh hay không.

Đáng tiếc, ông nội Tô và những người khác đều không muốn đi theo đến Bắc Kinh.

Đối với ông bà nội mà nói, họ cũng đã tuổi này rồi, xem trọng việc lá rụng về cội, còn đi ra ngoài làm gì?

Mà công việc và bạn bè của Tô Thắng Hoa cùng Tô Thắng Lợi đều ở chỗ này, còn có nhà bên đằng vợ cũng đều ở đây, bọn họ không muốn rời khỏi nơi thoải mái này để đi đến Bắc Kinh, bắt đầu lại một lần nữa.

Sự tình của Tô Trà đương nhiên không thể nói rõ ràng với người trong nhà, có một số việc yêu cầu phải bảo mật.

Cho nên, ông nội Tô và những người khác không biết được tình huống, không thể nói Tô Thắng Hoa cùng Tô Thắng Lợi lựa chọn là sai lầm, bất luận là ai thì khả năng cao cũng sẽ đưa ra lựa chọn giống như bọn họ.

Khi Tô Trà đang suy nghĩ nên xử lý chuyện này như thế nào thì Trương Huy nói.

Người nhà họ Tô sẽ do đơn vị ở thành phố C hỗ trợ chăm sóc, nếu thật sự xảy chuyện gì họ cũng có thể thông báo trước tiên và đưa ra được phương án xử lý nhanh chóng.

Nghe Trương Huy nói như vậy, Tô Trà lập tức thở dài nhẹ nhõm một hơi, tình huống trước mắt cũng cũng chỉ có thể như thế, đây đã là mức tốt nhất có thể làm được vào lúc này.

Nếu muốn chuẩn bị đến Bắc Kinh, vậy đội vận chuyển của Tô Thắng Dân phải xử lý một chút việc, cũng may lần trước từ Bắc Kinh trở về Tô Thắng Dân đã bắt đầu chuẩn bị.

Giống như lúc trước Tô Trà đề nghị, Tô Thắng Dân không bán đội vận chuyển đi, mà là tìm một cộng sự đáng tin cậy để hợp tác, hai người đồng thời nắm giữ cổ phần của đội vận chuyển.

Bởi vậy dù Tô Thắng Dân không ở bên này nhưng cuối năm cũng có thể được chia hoa hồng.

Đương nhiên, Tô Thắng Dân đã để mắt đến, để phòng ngừa bị người khác lừa biến thành tên ngốc, Tô Thắng Dân vẫn sắp xếp người của mình ở lại, hơn nữa cũng ký kết hợp đồng với đối tác, hai bên đều có tài vụ riêng, đây cũng là vì đề phòng tranh chấp.

Dù sao nếu muốn đi thì có một số việc vẫn cần phải bàn giao, vì vậy Tô Thắng Dân ra ngoài cả ngày mới xử lý xong việc rồi quay về.

Những người còn lại của nhà họ Tô nghe nói cả nhà Tô Thắng Dân đột nhiên phải rời đi, họ cũng đều bất ngờ không kịp làm gì, còn có mấy ngày nữa là đến Tết, sao lúc này lại đột nhiên muốn đi Bắc Kinh?

Chuyện này Tô Thắng Dân không nói rõ được, đã vậy ông dứt khoát không nói, chỉ nói với người trong nhà là do yêu cầu công việc của Tô Trà, hai vợ chồng bọn họ không yên tâm về Tô Trà cho nên đi theo qua chăm sóc cho cô.

Về phần Tô Bảo, một cậu bé ở trong nhà không yên tâm, cho nên đương nhiên là cũng cùng đi.

Chuẩn bị tất cả xong xuôi, đoàn người Tô Trà ngồi xe lửa đi Bắc Kinh.

Lúc lên xe lửa thì dàn trận hơi lớn, bọn họ không cần chen lấn xô đẩy, thông qua lối vào đặc biệt đi lên xe lửa, hơn nữa còn có người phụ trách hộ tống bọn họ lên xe.

Nói thật, hai vợ chồng Tô Thắng Dân cùng Vương Tú Mi thật không nghĩ tới sẽ có loại đãi ngộ này, hốt hoảng như đang nằm mơ.
 
Thập Niên Chúa Diễn Trò Xuyên Thành Nữ Phụ Cực Phẩm
Chương 335: Chương 335



Dọc theo đường đi rất thuận lợi, thời điểm xe lửa đến Bắc Kinh đã là bốn giờ chiều ngày ba mươi Tết.

Từ ga xe lửa trở về chỗ ở lại mất thêm một tiếng đồng hồ.

Cuối cùng cũng về đến nhà, cả nhà mở cửa bước vào nhà.

Hơn nửa tháng không có người ở, ngôi nhà đã tích một lớp bụi, Vương Tú Mi vừa vào nhà đã không chịu ngồi yên, bắt đầu đi lấy nước và tìm giẻ lau để Tô Bảo dọn dẹp.

Đúng vậy, đồng chí Vương Tú Mi để cho bạn nhỏ Tô Bảo dọn dẹp, bà chuẩn bị cùng Tô Thắng Dân ra ngoài đi sang hàng xóm hỏi mượn một ít nguyên liệu nấu ăn làm một mâm cơm tất niên đơn giản.

Dù sao như nào cũng là đêm giao thừa, đêm đoàn viên, dù điều kiện không cho phép nhưng lễ nghi thì vẫn yêu cầu phải có, trọng điểm không phải là mấy món ăn, trọng điểm là “bữa cơm đoàn viên” nhất định phải có!

Đương nhiên, sở dĩ đi ra ngoài mượn mà không phải đi ra ngoài mua, việc này rất phù hợp với thực tế, có nhà ai ba mươi tết rồi còn ra ngoài mua đồ ăn, cứ xem như có đi mua đi cũng chưa chắc đã mua được?

Tô Bảo nghe thấy mẹ chỉ đạo thì thành thật cầm giẻ lau nhúng vào nước, vắt khô đi lau cái bàn.

Tô Trà nhìn Tô Bảo động tác lưu loát, yên lặng đồng tình với em trai, nhìn tư thế này phỏng chừng ở nhà không thiếu việc làm nhỉ.

Không thể chỉ đứng nhìn, Tô Trà cũng qua đi làm cùng, dù sao cô cũng lớn tuổi hơn Tô Bảo, Tô Bảo đều làm qua, cô không thể chỉ ngồi xem được.

Vương Tú Mi cùng Tô Thắng Dân thấy Tô Trà làm việc thì nói hai câu bảo cô đừng làm nữa, Tô Trà mỉm cười làm nũng vài câu, hai vợ chồng cũng không nói gì.

Được, thích thì làm việc đi.

Hai người mặc áo khoác, thời tiết phương bắc lạnh thật sự, trong nhà còn có máy sưởi ấm, nhưng đi ra ngoài người còn có thể bị đóng băng như một con cún.

Hai vợ chồng bọc người kín mít, tưởng chừng chính là phiên bản Tô Trà, thật đúng là không phải người một nhà không vào cùng một cửa, cả nhà mặc như này ra cửa, phỏng chừng có thể trở thành người trong gia tộc gấu.

“Cốc cốc cốc!” Lúc hai vợ chồng đang bước về phía cửa, còn chưa tới gần thì đã có người gõ cửa.

Nghe thấy tiếng gõ cửa, Tô Trà cũng sửng sốt một chút.

Đêm giao thừa rồi còn ai tới chỗ này của cô?

Trương Huy nghe thấy tiếng gõ cửa, sắc mặt trở nên nghiêm túc.

Trương Huy để tay vào vị trí sau eo, khi tay anh ấy chạm đến vật thể nào đó thì ngoài cửa truyền đến giọng nói.

“Tô Trà, Tô Trà, mở cửa, là tôi.”

Cốc Ích?

“Tôi là Cốc Ích.” Ngoài cửa lại một lần nữa vang lên giọng nói của Cốc Ích.

Ôi, thật đúng là viện trưởng Cốc.

Có điều Tô Trà có chút không hiểu được, lúc này viện trưởng Cốc tới tìm cô là có chuyện gì?

Trương Huy không thả lỏng cảnh giác, nhưng tay đặt ở sau eo cũng thu lại, đi nhanh về phía trước mở cửa ra.

Ngoài cửa quả nhiên là Cốc Ích, hơn nữa không chỉ có một mình ông ta, phía sau còn có hai người đi bên cạnh, hai người kia trên tay cầm theo túi lớn túi nhỏ mang theo không ít đồ.

“Ấy, tôi mới vừa nhận được tin tức nói mọi người đến Bắc Kinh. Ha ha ha, tôi tới đúng lúc rồi, đoán được ở trong nhà cũng không có đồ gì nên tôi đặc biệt yêu cầu nhà ăn để lại một số nguyên liệu nấu ăn, rồi đưa qua đây để mọi người làm cơm tất niên. Còn có một ít đồ tết kia là tôi cùng Chương Hạc Chi chuẩn bị cho mọi người.”

.

Cốc Ích vừa vào bước cửa đã bắt đầu nói huyên thuyên, ông ta đoán được nhóm người Tô Trà vừa mới đến nơi, lúc này chắc chắn không có chỗ mua đồ, cho nên cố ý đưa qua đây.

Đúng là đưa than ngày tuyết!

Vương Tú Mi nhìn viện trưởng Cốc, ánh mặt bà quả thực phát sáng lấp lánh.

Nhận thấy được ánh mắt của Vương Tú Mi, Cốc Ích nhìn qua, cười chào hỏi mọi người: “Xin chào, hai người chính là cha mẹ của Tô Trà à? Hai ông bà có thể bồi dưỡng ra một người con như Tô Trà, tôi thật sự cảm ơn hai người.”

“Không có không có, là con cái tự mình nỗ lực, ông chính là lãnh đạo của Trà Trà?” Vương Tú Mi cười ha hả đáp lại một câu.

Tô Thắng Dân bên cạnh cũng không chịu thua kém, lập tức tiến lên chủ động bắt tay Cốc Ích, còn lắc vài cái: “Xin chào, xin chào, tôi là cha của Tô Trà, tôi tên Tô Thắng Dân, bình thường Tô Trà nhà chúng tôi ít nhiều được ông chiếu cố.”

“Đúng đúng đúng, ông xem đã là đêm tất niên ba mươi Tết rồi, còn bắt ông đi một chuyến, thật ngại quá, vất vả rồi.” Vương Tú Mi tiếp lời một câu.

“Đúng đúng đúng, vất vả rồi, lát nữa ở lại cùng nhau ăn cơm, chúng ta đều không phải người ngoài, ông cũng đừng về vội, ở lại cùng nhau ăn bữa cơm đi.”

Cốc Ích bị Tô Thắng Dân kích động lôi kéo tay, hơn nữa vẻ mặt Tô Thắng Dân còn nhiệt tình muốn giữ ông ta ở lại ăn cơm.

Chuyện này... cha mẹ Tô Trà có phải quá nhiệt tình rồi không?

Còn có, lần đầu gặp mặt, Cốc Ích đều không nhịn được cười trước sự thân thiết của hai người họ.

Tô Trà nhìn cha mẹ lôi kéo viện trưởng Cốc ở lại cùng ăn cơm, cô cũng cảm thấy có chút buồn cười.

Có một đôi cha mẹ xã giao cố chấp như thế này, cuộc sống cũng nhiều niềm vui.

Cuối cùng Cốc Ích vẫn không ở lại ăn cơm, dù sao ông ta cũng là viện trưởng viện nghiên cứu, viện nghiên cứu khoa học bên kia cũng đã chuẩn bị cơm tất niên, viện trưởng như ông ta phải trở về tiếp các đồng chí, bọn họ cùng nhau ăn tết.

Cốc Ích rời đi rồi, hai vợ chồng Vương Tú Mi cùng Tô Thắng Dân vẫn còn đang khen con người viện trưởng Cốc này rất tốt.

Thu dọn đồ mà viện trưởng Cốc đưa đến, Vương Tú Mi lôi kéo Tô Trà nói thầm một câu, để Tô Trà một lúc nữa nếu không mang tiền trả cho người ta, có quá nhiều thứ.

Đồ ăn thì tốt hơn nhiều, rau dưa, thịt, còn có rong biển gì đấy, cũng quá nhiều rồi, đồ tết cũng rất nhiều, bánh rán đường, hạt dưa đậu phộng, còn có trái cây quả táo quả quýt này, chỗ này tốn cũng không ít tiền.

Tô Trà nghe thấy mẹ nói thì gật đầu, cô cũng định một lát nữa gửi lại tiền cho viện trưởng Cốc.

Ăn không trả tiền lấy không của người ta, Tô Trà hiện tại cũng làm không được, lúc vừa tới nơi này cô đi theo mẹ đến ăn cơm ở nhà chú cũng được bao ăn, bây giờ Tô Trà ngẫm lại cảm thấy có chút xấu hổ.

Việc dọn cơm tất niên đương nhiên không cần Tô Trà hỗ trợ, hôm nay mấy người Trương Huy đều không có cách nào trở về nhà, cho nên Vương Tú Mi đã để họ cùng nhau đón năm mới.

Quân dân một nhà thân thiết, cùng nhau đón năm mới, thật náo nhiệt.

Trong phòng bếp, Vương Tú Mi cùng Tô Thắng Dân chủ trì, mấy người Trương Huy thỉnh thoảng còn đi vào hỗ trợ, trong phòng khách, Tô Trà cùng Tô Bảo hai mặt nhìn nhau, có chút nhàm chán.
 
Thập Niên Chúa Diễn Trò Xuyên Thành Nữ Phụ Cực Phẩm
Chương 336: Chương 336



Tô Trà nhìn em trai nhàm chán vô vị, có chút buồn cười.

Lúc vừa rồi, Tô Bảo hỏi cô, sao trong nhà không có ti vi.

Tô Trà trả lời: “Bởi vì không có thời gian xem.”

Xem ti vi không bằng đọc sách, đọc sách còn có thể tăng thêm tri thức, nói đến đọc sách, Tô Trà trực tiếp đến phòng sách cầm hai quyển sách ra, sau đó đưa cho Tô Bảo.

“Đến đây đi, đọc sách thì sẽ không nhàm chán.”

Tô Bảo ôm hai quyển sách trong lòng, ngơ ngác nhìn chằm chằm như con cún ngây ngốc, đối mặt với ánh mắt như hổ rình mồi kia của chị gái, Tô Bảo ngoan ngoãn mở ra sách ra bắt đầu đọc.

Cứ đọc, cứ đọc cho đến khi... cậu ấy ngủ thiếp đi.

Tô Trà nhìn bạn nhỏ Tô Bảo đang ngủ, vẻ mặt bất đắc dĩ.

Nhưng Tô Trà không đánh thức cậu ấy, dù sao hôm nay đón năm mới, mấy ngày nay lăn lộn qua lại cũng đủ rồi, để cho cậu bạn nhỏ có một cái cái tết vui vẻ.

Cho nên, đến khi Vương Tú Mi chuẩn bị xong cơm tất niên từ trong phòng bếp đi ra, liếc mắt một cái thì thấy được cậu con trai xinh đẹp Tô Bảo đang ngủ ngon lành trong phòng khách.

Hơn nữa bạn nhỏ Tô Bảo không chỉ ngủ ngon, còn lầm bầm ngáy khò khò, động tĩnh kia cũng khá lớn.

Nghe tiếng ngáy này, Vương Tú Mi liếc liếc mắt nhìn Tô Thắng Dân ở bên cạnh một cái, tức giận nói: “Anh xem, con trai học theo anh đấy, tiếng ngáy này như là sấm đánh.”

Tô Thắng Dân nhìn sắc mặt của vợ mình, mỉm cười với vẻ mặt không hiểu.

A, nói ông ngủ ngáy giống như sấm đánh?

Thật ra Vương Tú Mi cũng ngủ ngáy, bình thường bà không ngáy, nhưng lúc mệt mỏi thì tiếng ngáy của bà không kém gì ông.

Nhưng việc này Tô Thắng Dân không thể nói, ông mà nói xong khả năng sẽ bị đấm.

Là một người đàn ông, ông có nỗi khổ riêng tự nuốt vào lòng, thật là đàn ông.

“Tô Bảo, dậy đi, ăn cơm.” Tô Trà nghe tiếng cha mẹ cãi nhau, khóe miệng mang theo nụ cười duỗi tay vỗ bạn nhỏ Tô Bảo đang ngủ say.

"Dạ, ăn cơm thôi!” Tô Bảo động tác quá nhanh, thoáng một cái đã chạy đến cái bàn bên kia.

Nhìn một bàn lớn đồ ăn thơm ngào ngạt, Tô Trà cảm thấy Tô Bảo kích động đến mức nước miếng sắp chảy xuống từ khóe miệng rồi.

“Tới đây, Trương Huy, mọi người đừng bận việc nữa. Đến đây nhanh lên, ngồi xuống ăn cơm.” Vương Tú Mi gọi họ một câu ở trong phòng bếp.

Chỉ chốc lát sau, mấy người Trương Huy đi ra, một đám lần lượt ngồi xuống.

Một vòng người ngồi xung quanh bàn, không khí cực kỳ náo nhiệt, nếu không phải nhóm người của Trương Huy không uống rượu, Tô Thắng Dân còn muốn lôi kéo bọn họ làm một chén rượu ngon.

Đáng tiếc, rượu ngon chỉ có thể để một mình ông hưởng thụ.

Tô Trà ngồi vào chỗ của cô, cúi đầu ăn cơm một cách vu vẻ.

Bên ngoài, bỗng dưng “bùm” “bùm” vài tiếng, trên bầu trời pháo hoa nở rộ, nhìn rất đẹp...

Ánh sáng mờ mở ảo ảo chiếu rọi vào, hắt lên từng người khiến họ cảm nhận được không khí của ngày Tết..

Tô Trà nhìn ra ngoài cửa sổ, khóe môi hơi cong lên.

Chúc mừng năm mới!

Một năm mới, nỗ lực gấp bội làm nghiên cứu khoa học.

Vốn dĩ ban đầu định về quê nhà ăn tết, nhưng một số thế lực nào đó lại không chịu được sự tịch mịch này, buộc cô phải quay lại Bắc Kinh.

Cũng không biết cô trở lại, bọn chúng có đủ khả năng để chơi hay không...

.

Ngày mai là ngày mùng một tháng giêng, ngày đầu tiên náo nhiệt của năm mới, Vương Tú Mi thức dậy từ sáng sớm.

Theo phong tục của quê quán nơi đây, đèn trong phòng khách không tắt từ tối hôm qua đến giờ.

Vương Tú Mi thức dậy vào lúc năm giờ sáng nay, bà đặt đồ Tết trên bàn trà, sau đó bắt đầu làm bữa sáng.

Ở miền Nam có một loại bánh dày ngày Tết được làm từ bột gạo, ăn sau khi thức dậy có thể bổ sung rất nhiều năng lượng. Chúng không phân biệt là mặn hay ngọt nên có thể làm bất cứ vị nào theo sở thích.

Mùi rượu gạo ngọt ngào dần lan tỏa trong không khí, có thể nhận ra Vương Tú Mi đang làm bánh nếp rượu ngọt.

Vào bảy giờ sáng, Tô Trà đi ra khỏi phòng sau khi rửa mặt xong xuôi, lúc ấy những người khác trong nhà đều đã thức dậy.

“Trà Trà dậy rồi. Mau tới đây ăn sáng đi con, mẹ biết con thích đồ ngọt nên đã làm bánh nếp rượu ngọt cho con rồi đây, còn đặt biệt cho con thêm một quả trứng gà. Ăn nhanh kẻo nguội mất!” Vương Tú Mi gọi.

“Con đến ngay đây. Mẹ của con là tuyệt nhất.” Tô Trà nũng nịu dỗ dành rồi ngay lập tức chạy tới để ăn sáng.

Trong khi bên này háo hức đón năm mới thì bên kia những người khác nhịn không nổi mà tham gia cùng Tô Trà.

Sau khi trở về từ đêm qua, có khá nhiều người lang thang quanh nơi ở của Tô Trà khiến Trương Huy và những người khác cả đêm không ngủ.

Hơn nữa bọn họ sợ xảy ra chuyện nên cố ý tăng thêm nhân lực.

Cũng may đêm qua không có gì nguy hiểm, vì thế bọn họ bình an vô sự trở về.

Nhưng dù vậy, đám người Trương Huy vẫn rất cảnh giác vì họ biết rõ bây giờ không chỉ có một thế lực đang ngắm vào Tô Trà, phòng trường hợp bên kia hành động thì cũng có thể xử lý kịp thời.

Tóm lại, sự an toàn của Tô Trà là điều quan trọng nhất.

Khi các thế lực khắp nơi phát hiện ra danh tính của Tô Trà, có người muốn tránh cho đêm dài lắm mộng, có người muốn nhổ cỏ tận gốc.

Một số muốn liên hệ hợp tác vui vẻ với Tô Trà để trao đổi tinh thần nghiên cứu khoa học và cùng nhau tiến bộ.

Khi Cốc Ích nhận được cuộc gọi thì cảm thấy rất tức cười.

Ông ta không muốn hợp tác vì trong nghiên cứu khoa học nên có một chút ranh giới để không xảy ra nhiều tranh chấp.

Cùng làm với nhau, nếu tương lai thành công thì sẽ là của bên nào?

Bên cạnh đó, nghiên cứu khoa học là một cuộc chạy đua với thời gian.

Cùng một dự án có thể có ở các quốc gia khác nhau, các nhóm khác nhau cùng thực hiện nhưng cuối cùng ai thành công trước sẽ được coi như là người có công đóng góp.

Dù chỉ đi sau một ngày mà tin tức đến trước, người khác làm ra kết quả trước thì sau này dự án đó là thành quả nghiên cứu khoa học của người khác.

Nói khoa học không có giới hạn là đúng.

Giống như bác sĩ cứu người thì trong mắt bác sĩ, các bệnh nhân đều bình đẳng và không phân biệt giàu nghèo, tốt xấu.

Nghiên cứu khoa học cũng vậy.

Thành quả sẽ được cả thế giới nhìn thấy, chẳng hạn như máy bay không người lái chiến đấu trước đó, tuy quy mô nhỏ nhưng cũng đã được công bố ra bên ngoài.

Nhưng mà công bố thì công bố, kết quả là công bố rồi thì chuyện ở phương diện công nghệ chuyên nghiệp là không thể – công bố, vũ khí họ đang nghiên cứu là công nghệ con chip, chuyện này cũng chưa công bố ra ngoài.
 
Thập Niên Chúa Diễn Trò Xuyên Thành Nữ Phụ Cực Phẩm
Chương 337: Chương 337



Các thế lực đều đang cân nhắc nên hợp tác hay im lặng nhưng Tô Trà không có thời gian để nói chuyện với bọn họ.

Bởi vì cô đột nhiên nghĩ đến một vấn đề, đó chính là thành lập một dự án truyền thông, lúc đầu cô cân nhắc bỏ qua một vài phương diện.

Nếu như chuẩn bị làm điện thoại di động thì Tô Trà đã quên một vài điều vì chip điện thoại khác với chip của ti vi và tủ lạnh, yêu cầu phải tỉ mỉ hơn một chút.

Vì vậy, ưu tiên hàng đầu của Tô Trà là cải tiến máy in thạch bản. Người bình thường có thể không biết về loại máy in này, đây là thứ bắt buộc phải có để sản xuất chip.

Máy in thạch bản ban đầu được nghiên cứu trước khi sản xuất chip nhưng hiện tại rõ ràng chúng không đủ để sản xuất điện thoại di động.

Các thế hệ sau đã từng giới thiệu về sự khác biệt giữa kỹ thuật chip nước ngoài và trong nước một cách dễ hiểu.

Họ có thể đào một kênh nước rộng 1 centimet, có thể đào một kênh nước rộng 1mm và họ cũng có thể đào một kênh nước rộng 1 micromet.

Nếu họ muốn đào sâu hơn thì họ cần đào một kênh rộng 5 nanomet nhưng đến đây lại bị kẹt.

Tuy nhiên các máy in thạch bản nước ngoài có thể làm được bước này và thậm chí là có thể làm rất tốt. Đây chính là khoảng cách giữa kỹ thuật trong nước và ngoài nước.

Ngày nay, kỹ thuật chip trong và ngoài nước tương đương nhau, không có thế hệ nào trong tương lai có thể tạo ra khoảng cách lớn như vậy nữa.

Và đây cũng là một cơ hội tốt. Nếu bây giờ máy in thạch bản và con chip được cải tiến hơn nữa thì họ có thể tạm thời dẫn đầu về số chip.

Bây giờ phải cân nhắc đến bước này nên Tô Trà bắt đầu bận rộn trở lại.

Vì vậy vào ngày mùng hai, Tô Trà chạy đến viện nghiên cứu.

Nhìn thấy Tô Trà đến viện nghiên cứu vào ngày mùng hai của năm mới, Cốc Ích sửng sốt.

“Gia đình của em đến thành phố Bắc Kinh rồi, em không dành thời gian cho gia đình mà hôm nay mới mùng hai đã đến đây làm việc, gia đình em không nói gì à?” Cốc Ích trêu ghẹo khi nhìn thấy Tô Trà.

“Ở nhà nhàn rỗi quá nên mới đến tìm viện trưởng là thầy để nói chuyện mà.”

“Có chuyện gì thì đến phòng làm việc của tôi rồi nói.” Gần đây xảy ra một số chuyện nên Cốc Ích không dám tùy tiện nói chuyện công việc với Tô Trà. Ở viện nghiên cứu cũng có nhiều người mà ông ta không chắc có thể tin tưởng được.

Cốc Ích chỉ tin tưởng bản thân và Chương Hạc Chi.

Tô Trà cười rồi theo Cốc Ích đi đến phòng làm việc của ông ta.

“Đến rồi! Chúng ta ngồi xuống nói chuyện.” Cốc Ích mời Tô Trà ngồi xuống rồi lập tức nói: “Em đang định thảo luận về dự án truyền thông phải không? Chuyện này không thành vấn đề. Em viết đơn sau đó đưa tôi ký là được.”

“Đúng vậy. Chuyến thăm hôm nay của em đúng là có liên quan đến hạng mục đó nhưng trước đây em đã bỏ qua một vấn đề. Đó là em muốn đăng ký hạng mục truyền thông. Con chip lần này khác với con chip TV ban đầu. Máy in thạch bản lúc trước chúng em phát triển không đáp ứng được các yêu cầu để tạo ra những con chip cần thiết cho dự án truyền thông.”

Nghe Tô Trà nói như vậy, sắc mặt của Cốc Ích lập tức trở nên nghiêm túc: “Vậy ý của em là…”

“Ý của em là về dự án truyền thông trước đó, chúng ta cần cải tiến máy in thạch bản hơn nữa thì mới có thể nghiên cứu chế tạo ra con chip cần có cho dự án. Nhưng mà em không phải là người chuyên nghiệp trong lĩnh vực này nên em muốn nhờ sự giúp đỡ của giáo sư Vương.”

.

“Giáo sư Vương hả? Hiện tại ông ấy cũng đang thực hiện một hạng mục, hơn nữa còn kéo theo Tiểu Triệu . Có gì tôi sẽ nói chuyện với ông ấy sau, đoán không chừng ông Vương sẽ rất vui khi làm việc cùng em.”

“Vậy làm phiền viện trưởng rồi. Gần đây dự án chip không có vấn đề gì nên là em qua kiểm tra một chút.” Tô Trà thở dài. Chỉ cần có thể giành được giáo sư Vương thì tốc độ cải tiến máy in thạch bản sẽ nhanh hơn rất nhiều.

“Không có gì, chút chuyện nhỏ này không thành vấn đề. Chỉ là không ai trong số họ về nhà, nói đúng hơn thì họ đã cùng nhau trải qua một năm trong viện nghiên cứu khoa học vào ngày hôm qua.” Nhắc đến chuyện này, Cốc Ích vừa buồn cười vừa tức giận.

Mỗi người ở viện nghiên cứu khoa học này đều liều mạng làm việc, trong một năm chỉ có hai người về nhà, một người là Triệu Linh Lung vừa mới đến, còn người kia là Tô Trà.

Nói đến đây, Cốc Ích kể chuyện vô cùng trôi chảy.

Người nói vô tình, người nghe có ý. Khi Tô Trà nghe được Triệu Linh Lung đang nghỉ ngơi thì có chút nghi ngờ.

Trước đó, Tô Trà đã thu thập tất cả thông tin. Theo lý mà nói, gần đây cô ấy rất ít khi xuất hiện và không đi nơi nào khác sau khi tan học ngoại trừ một lần đến viện nghiên cứu khoa học.

Đáng lẽ ra cô không bị các thế lực đó nghi ngờ mới đúng.

Nghe những gì Cốc Ích vừa nói, Tô Trà chợt nhớ rằng cô đã gặp Triệu Linh Lung một lần ở viện nghiên cứu khoa học.

Không biết do quá nhạy cảm hay Tô Trà quá đa nghi. Nếu như trong viện nghiên cứu khoa học này có người như vậy thì bây giờ điều tra ra là ổn.

Nhưng nếu ẩn nấp đến sau này mới phát hiện, không biết sẽ ra sao.

Sau đó, Tô Trà mấp máy môi, nói: “Thưa viện trưởng, mọi người đã điều tra Triệu Linh Lung chưa?”

“Tôi cũng không xác định. Nhưng thân là viện trưởng, sau kì nghỉ tôi cũng không đi đâu mà chỉ đến viện nghiên cứu khoa học một lần, Triệu Linh Lung tình cờ gặp tôi. Khi tôi trở lại thành phố C thì sao? Tôi cũng đoán được nhưng không chắc chắn lắm, hơn nữa, chẳng lẽ Triệu Linh Lung cũng về nhà ăn Tết sao? Để tránh hiểu lầm nên tôi tìm người điều tra. Tốt nhất chỉ là hiểu lầm để khi có chuyện xảy ra thì có thể kịp thời ngăn chặn tổn thất.”

Cẩn thận thì mới có thể làm những việc khó khăn được lâu dài, đưa ra những quyết định đúng đắn.

Tô Trà sẽ không coi bất kì ai là người xấu và đương nhiên cô cũng không thể coi tất cả mọi người là người tốt.

Nhưng nếu đã có nghi ngờ thì nên kiểm tra lại cho rõ ràng.

Sau khi nghe Tô Trà nói như vậy, Cốc Ích cũng khá lo lắng.

Dù sao Triệu Linh Lung đi du học về, lúc đó có hơi nhạy cảm nên cô ta đã kiểm tra tất cả thông tin trước khi vào viện nghiên cứu. N

hưng mà cũng không có vấn đề gì, với lại Triệu Linh Lung chưa tiếp xúc với các dự án cốt lõi kể từ khi cô ta đến đây.

Vì vậy ban đầu cô ấy cũng không nghi ngờ gì.

Nhưng mà hôm nay nghĩ kĩ lại, thông tin có thể bị làm giả.

Cho nên Cốc Ích quyết định điều tra một lần nữa, kể cả hành tung của Triệu Linh Lung trong mấy ngày nghỉ phép cũng cần phải điều tra rõ ràng.

Trước đó, tin tức của Tô Trò bị tiết lộ ra bên ngoài và một bộ phận vẫn đang điều tra xem nó bị rò rỉ ơ đâu.

Nghĩ lại, nếu viện nghiên cứu khoa học xảy ra vấn đề gì thì ngày đêm phòng bị cũng khó tránh khỏi nuôi ong tay áo.
 
Thập Niên Chúa Diễn Trò Xuyên Thành Nữ Phụ Cực Phẩm
Chương 338: Chương 338



Tô Trà đi ra khỏi văn phòng của Cốc Ích rồi lập tức đến phòng thí nghiệm.

Cốc Ích nhanh chóng gọi điện nhờ người điều tra ngay về hành tung của Triệu Linh Lung trong hai ngày qua. Đồng thời ông ta cũng nhấn mạnh rằng phải kiểm tra lại tất cả thông tin của Triệu Linh Lung.

Gọi điện thoại xong thì Cốc Ích ra khỏi văn phòng để nói chuyện với giáo sư Vương về việc tham gia vào dự án của Tô Trà.

Giáo sư Vương tên đầy đủ là Vương Vinh Bình, ông ấy đã ngoài năm mươi tuổi và đã ở trong viện nghiên cứu được hai mươi năm, nên về mặt điện tử thì ông Vương rất lợi hại.

Vương Vinh Bình rất vui khi nghe Cốc Ích nói rằng ông ấy được mời đến nhóm dự án của Tô Trà. Giáo sư Vương có hỏi vài lời về dự án đó nhưng Cốc Ích chẳng nói gì.

Vương Vinh Bình thấy Cốc Ích muốn giữ bí mật nên cũng không gặng hỏi nhiều.

Hai ngày sau, Triệu Linh Lung trở lại làm việc.

Vừa về đến viện nghiên cứu khoa học, cô ta đã lập tức đi đến phòng thí nghiệm.

Trong quá trình làm việc, Vương Vinh Bình đã giới thiệu Triệu Linh Lung cho một giáo sư khác. Vì ông ấy cũng hứa sẽ đến nhóm dự án của Tô Trà nên không có thời gian đưa Triệu Linh Lung đi.

Triệu Linh Lung nghe Vương Vinh Bình nói vậy cũng không nói gì, chỉ cười đáp lại.

Không có vấn đề gì, cũng không nghe ngóng được gì.

Bên kia vẫn đang tiếp tục điều tra chuyện của Triệu Linh Lung. Nhưng sau hai ngày, không phát hiện được gì về Triệu Linh Lung bất kể là tung tích hai ngày qua hay tin tức trước đó.

Sau khi có kết quả điều tra, Cốc Ích gọi điện cho Tô Trà.

Qua điện thoại, Tô Trà nghe Cốc Ích nói rằng Triệu Linh Lung không có chuyện gì. Điều này khiến cho Tô Trà càng thêm nghi ngờ, giác quan thứ sáu của cô cho biết chắc chắn có điều gì đó không ổn với Triệu Linh Lung này.

Nhưng Cốc Ích nói rằng không có vấn đề nên Tô Trà cũng không thể tiếp tục nói bất cứ điều gì. Tất cả những gì cô phải làm là để mắt đến bản thân mình.

Người xưa nói cũng đúng, tâm hại người không nên có nhưng tâm phòng người nhất định phải có.

Sự cải tiến máy in thạch bản không thể hoàn toàn trông cậy vào giáo sư Vương mà Tô Trà cũng phải nỗ lực không ngừng.

Máy in thạch bản trước đây cũng nhờ sự hỗ trợ của giáo sư Vương mới chế tạo ra.

Trong thời gian đó, Tô Trà đã học được rất nhiều từ ông ấy.

Về mặt điện tử, Tô Trà không phải là người xuất sắc nhưng cô đã đạt được một số thành tựu.

Máy in thạch bản còn được gọi là máy phơi sáng in trên bề mặt nhẵn. Ở các thế hệ sau, nó có loại thủ công, bán tự động và hoàn toàn tự động.

Giống như công nghệ kĩ thuật ngày nay, có thể làm được loại thủ công đã là trình độ vô cùng lợi hại.

Quy trình của máy in thạch bản bắt đầu từ quá trình hình thành màng nền pha hơi đến kéo sợi, sau đó nung mềm rồi căn chỉnh độ phơi sáng. Tiếp đến là sấy khô, trực quan hóa và sấy màng cứng và cuối cùng là kiểm tra trực quan.

Tất cả mọi thứ nói thì dễ nhưng làm lại rất khó. Xét về khía cạnh chuyên môn này khiến cô đau đầu.

Nhắm mắt làm liều, Tô Trà thậm chí còn hỏi ý kiến của giáo sư Vương và ông ấy cũng rất nhiệt tình, hào phóng đưa cho Tô Trà một số thông tin mà mình ghi chép được.

Với những ghi chép của giáo sư Vương, Tô Trà bắt đầu học từng chút một, chậm rãi bước từng bước. Lúc đầu quả thật có hơi chậm nhưng nếu có gì không hiểu thì có thể gọi cho giá sư Vương nên dần dần việc học trở nên dễ dàng hơn.

.

Nhưng vẫn là câu hỏi đó, dù sao cũng không chuyên nghiệp, do đó Tô Trà không nghĩ tới mọi chuyện sẽ trở nên đặc sắc như vậy.

Thiên tài cũng là người, trong vài ngày ngắn ngủi sao có thể đuổi kịp một người chuyên nghiệp đã có kinh nghiệm nhiều năm, phải nửa đời người nữa mới có thể ngang bằng giáo sư Vương.

Biết rõ không thể đuổi kịp ông ấy nhưng Tô Trà vẫn học rất nghiêm túc. Nếu như đã học thì cô muốn học cho thật giỏi.

Kiến thức là thứ một khi đã học thì nó chính là của mình, không ai có thể lấy đi được. Cho dù có xem lại sách một lần nữa thì những kiến thức Tô Trà học được vẫn nằm trong đầu của cô và luôn có thể áp dụng trong cuộc sống.

Luôn có người nói rằng làm lại cuộc sống không thể tăng chỉ số IQ. Nhưng trên thực tế, chỉ cần chăm chỉ học tập thì bất kể học gì thì đều có thể trở thành kỹ năng.

Rất nhiều cô gái làm lại từ đầu dù không có chỉ số IQ cao, cô ấy có thể học một nghề thủ công hoặc trở thành một đầu bếp bậc thầy. Ngược lại, nếu biết quản lý tốt cuộc sống của bản thân thì chắc chắn nó sẽ tốt hơn kiếp trước.

Tuy nhiên, Tô Trà không đồng ý với việc sống dựa vào một người đàn ông, sau đó trở thành một người vợ đảm đang giúp chồng dạy con.

Sống lại là để tìm kiếm giá trị cuộc sống của chính mình.

Nếu chỉ kết hôn sinh con thì nó còn có ý nghĩa gì nữa?

Đương nhiên, mỗi người trên thế giới sẽ có những góc nhìn khác nhau. Tô Trà cũng không thể quản được người khác, tất cả những gì cô có thể làm là sống cuộc sống của chính mình.

Dù là kiếp trước hay kiếp này thì suy nghĩ của Tô Trà cũng không thay đổi.

Cả đời dâng hiến cho sự nghiệp nghiên cứu khoa học, không bao giờ hối tiếc.

Còn về những vấn đề cá nhân, Tô Trà nghĩ nó phụ thuộc vào số phận do ông trời sắp đặt.

Nếu một lúc nào đó cảm thấy động lòng, có lẽ cô muốn yêu đương một lần thật mãnh liệt…

Tô Trà không nói nhiều về đạo đức, một loại gạo nuôi trăm người, không thể người nào cũng khen ngợi đạo đức của cô.

Trước kia Tô Trà ít xuất hiện nên các thế lực kia cũng không vội. Nhưng hiện tại, trong khoảng thời gian này, Tô Trà đã đến viện nghiên cứu vài lần khiến cho bọn họ bắt đầu lo lắng.

Chẳng biết cô đang muốn làm gì?

Ngày thứ sáu, Tô Trà nhận được điện thoại của Trầm Trang. Đến hôm nay Trầm Trang mới biết Tô Trà đã đến Bắc Kinh mấy ngày trước, mất công anh ta còn tưởng đến ngày thứ bảy Tô Trà vẫn chưa đến.

Nhưng Tô Trà đã đến sớm hơn dự kiến, Trầm Trang không cần nghĩ cũng biết chắc chắn đã có chuyện gì xảy ra. Anh ta gọi điện thoại cũng không hỏi sâu, chuyện công việc của Tô Trà Trẩm Trang không thể can thiệp nhiều được,

Hơn nữa, anh ta gọi điện chủ yếu là vì bản thiết kế tủ lạnh của Tô Trà.

Đầu dây bên kia, Tô Trà vừa nghe điện thoại vừa vò đầu tóc rối. Cô bước ra từ phòng sách sau một đêm không ngủ, gần đây do mải mê nghiên cứu máy khắc quan nên cô thật sự quên mất cuộc hẹn với Trầm Trang.

Cũng may cô đã lấy bản thiết kế tủ lạnh ra trước, nếu không giờ Trầm Trang gọi hỏi, cô cũng tìm không ra.

“Vậy anh đến nhà tôi lấy đi, hôm nay tôi ở nhà cả ngày, khi nào anh tiện đến đây?” Tô Trà hỏi.

Bây giờ cửa nhà Tô Trà đang bị không ít thế lực âm thầm quan sát, nếu cô muốn ra khỏi cửa thì sẽ khiến khối lượng công việc của Trương Huy tăng lên đáng kể cho nên Tô Trà sẽ không ra ngoài nếu không cần thiết.

Trong khoảng thời gian này, cô cũng chỉ ra ngoài để đến viện nghiên cứu khoa học chứ không hề chạy đến nơi khác.
 
Thập Niên Chúa Diễn Trò Xuyên Thành Nữ Phụ Cực Phẩm
Chương 339: Chương 339



“Được, một giờ nữa anh sẽ đến.” Trầm Trang đáp.

“Vâng, thế nhé, lát nữa gặp.”

“Gặp lại sau.”

Từng người cúp máy, Tô Trà đứng dậy đi vào phòng rồi tiện tay cầm một bộ quần áo vào phòng tắm.

Vừa tắm xong, Tô Trà đã nghe thấy tiếng gõ cửa kéo theo đó là tiếng mẹ cô gọi ăn sáng.

“Con xong rồi, xuống liền đây.” Tô Trà cách cánh cửa nói to.

Vài phút sau Tô Trà đi ra.

Tóc cô còn chưa khô, Vương Tú Mi đi đến thấy thì không nhịn được cằn nhằn: “Con lại không ngủ một đêm đúng không? Đã thức đêm lại còn tắm sáng sớm như vậy, tóc cũng không thèm lau khô, kiểu gì con cũng sẽ đau đầu.”

“Con không sao đâu. Lát nữa mẹ có đi đâu không?” Tô Trà cười cười, chuyển chủ đề.

Tô Trà hiếm khi tự đi ra ngoài nhưng không thể bắt người trong nhà cũng như vậy.

“Lát nữa mẹ ra ngoài mua đồ ăn, hôm nay con muốn ăn gì? Nhân tiện mẹ đi xem trại lợn ở đâu thì tốt hơn. Cha con hỏi thăm được một chỗ khá tốt nhưng hơi lớn, mua chỗ đó thì sẽ đắt hơn.” Vương Tú Mi bắt đầu luyên thuyên về chuyện của bà.

Đến Bắc Kinh mấy ngày, Tô Thắng Dân và Vương Tú Mi đều không nhàn rỗi, bọn họ một người thì bận lập lại đội vận chuyển, người còn lại thì bận nuôi lợn.

“Mẹ định mua đất à?” Tô Trà vừa ăn sáng vừa hỏi.

“Ừ, không phải con nói trại lợn của mẹ hôi quá không hợp để ở trong thành phố sao? Nên mẹ phải tìm chỗ khác xa chút, đã hỏi thăm rồi, giá cả không quá đắt đâu.”

“Vâng, cũng tốt ạ.” Không chừng sau này khu đất này bị di dời đi họ còn có thể kiếm được một khoản tiền.

Lúc này các khu đất vẫn chưa bị dời đi nhưng trong tương lai chắc chắn không tránh khỏi, đặc biệt là một thành phố lớn sẽ giàu lên sau khi phá bỏ.

Tuy nhiên trước mắt mười năm tới chuyện này không chắc xảy ra, việc quan trọng trước mắt là phải xây dựng đường xá và cung cấp điện, những thứ khác đều phải dời lại sau.

“Nếu mẹ không đủ tiền thì nói con một tiếng.”

“Không cần, mẹ có thừa.” Vương Tú Mi khoát tay cười.

Bà hiện có khoảng ba mươi vạn, lúc hỏi giá miếng đất kia cùng lắm cũng hơn một vạn. Vương Tú Mi nghĩ bà còn có thể trả giá xuống một chút nữa.

Sau bữa sáng, Vương Tú Mi ra khỏi nhà, trong nhà chỉ còn mỗi Tô Trà, Tô Bảo đã ra ngoài cùng Tô Thắng Dân lúc sáng sớm.

Khoảng chín giờ, Trầm Trang đến.

Lúc Tô Trà mở cửa, Trầm Trang nhìn thấy Tô Trà với đôi mắt thâm đen trong phòng, không nhịn được cười.

“Em lại thức đêm sao?”

“Vâng, anh vào đi, ngồi đâu cũng được để tôi đi rót cho anh ly nước.” Tô Trà nói xong xoay người đi vào phòng bếp.

“Không cần không cần, anh sẽ đi ngay, em nhanh đưa anh bản thiết kế tủ lạnh đi.”

Tuy Trầm Trang đã nói vậy nhưng Tô Trà vẫn mang cho anh ta một ly nước ấm trước rồi mới đi vào phòng sách lấy bản thiết kế ra.

Đưa bản thiết kế cho Trầm Trang, Tô Trà hỏi: “Chuyện bên viện nghiên cứu, anh đã tìm viện trưởng Cốc để ký hợp đồng chưa?”

“Đã xong từ lâu rồi, anh làm việc em còn không yên tâm sao?” Trầm Trang trả lời, chìa tay ra cầm bản thiết kế rồi cất cẩn thận vào trong tệp công văn của mình. Sau đó anh ta cầm ly nước Tô Trà mang tới, một hơi uống hết.

“Vậy thôi, anh đi đây.” Đồ đã lấy, nước đã uống, Trầm Trang vội đi đến công xưởng.

“Được rồi, anh đi đi.” Nhìn thấy bộ dáng vội vàng của Trầm Trang, Tô Trà cũng không giữ anh ta lại.

Rời khỏi nhà Tô Trà, Thẩm Trang lập tức đi đến công xưởng.

.

Hai ngày sau, đơn đăng ký dự án truyền thông được phê duyệt, Tô Trà bắt đầu cuộc sống đi sớm về muộn.

Ai bận việc nấy, Tô Trà tất bật với công việc bên viện nghiên cứu, Vương Tú Mi bận lo cho trại heo, còn Tô Thắng Dân thì không ngơi tay với đội vận chuyển.

Cả nhà chỉ có Tô Bảo rảnh nhất, mỗi ngày ngoài việc ăn chơi ra thì chỉ có ngủ, hưởng thụ tuổi thơ vui sướng!

Phòng thí nghiệm tại viện nghiên cứu.

Giáo sư Vương đứng ở trong cùng, Tô Trà đứng bên cạnh giáo sư Vương, những người khác nghiêm túc im lặng lắng nghe, cố gắng quan sát nhiều hơn.

Thành viên trong dự án truyền thông đều được Tô Trà tỉ mỉ chọn vào, bất kỳ ai trong số họ cũng có chuyên môn giỏi hơn Tô Trà.

Khi làm việc chung Tô Trà khâm phục họ từ đáy lòng, bọn họ thật sự quá giỏi.

Nhưng sự thật là những người còn lại trong đội cũng vô cùng ngưỡng mộ Tô Trà.

Đừng nói đến việc một sinh viên chuyên ngành kỹ thuật lại có thể đề ra một dự án như này, sau khi ở chung vài ngày Tô Trà còn rất quan tâm tới chuyên ngành điện tử của họ, học hỏi tiến bộ rất nhanh.

Đến giáo sư Vương còn tỏ ra tiếc nuối tại sao lúc trước Tô Trà không chọn chuyên ngành điện tử làm ông lỡ mất đi một nhân tài.

Tô Trà không hiểu thì sẽ hỏi, người khác chỉ giảng một lần mà cô đã nhớ kỹ.

Mặc dù cô không học được tất cả chuyên ngành nhưng với tốc độ học tập đáng sợ như vậy, Tô Trà hoàn toàn có thể chuyển sang chuyên ngành điện tử trong tương lai.

Thậm chí giáo sư Vương đã nghiêm túc hỏi Tô Trà liệu cô có muốn chuyển đổi chuyên ngành không.

Tô Trà nói rằng cô sẽ không đổi ngành nhưng vẫn sẽ cố gắng học tập, cho dù mai sau không thể trở thành người nổi tiếng trong ngành điện tử thì được học thêm nhiều kiến thức chuyên môn khác là một điều rất tốt.

Nghe Tô Trà từ chối không chút do dự, mấy ngày nay giáo sư Vương đều nhìn Tô Trà bằng ánh mắt đầy tiếc hận.

Tô Trà cảm thấy bất lực trước ánh mắt này của giáo sư Vương, nếu cô dám đổi chuyên ngành thì không chừng thầy Bàng Trường Phong sẽ vác đại bác đến xử cô.

Giáo sư Vương không hiểu nổi tại sao Tô Trà cứ chấp nhất với chuyên ngành kỹ thuật nào đó, chuyên ngành điện tử của họ không tốt sao?

Hiện tại khoa học kỹ thuật đang phát triển, chuyên ngành điện tử nhất định sẽ thịnh hành trong tương lai.

Hơn nữa cái chuyên ngành kia thực sự không hợp với một cô gái, hết kho gỗ rồi đến túi lửa, làm việc rất mệt mỏi, không hiểu nổi sao Tô Trà lại muốn ăn khổ như vậy.

Tô Trà thật sự là mầm non rất có tài năng mà giáo sư Vương tìm được, cô trời sinh đã có năng khiếu nghiên cứu khoa học.

Vấn đề máy quang khắc đang dần tiến triển, thế giới bên ngoài không giữ bình tĩnh nổi.

Đặc biệt là khi tin tức về việc cải tiến máy quang khắc truyền đến tai các thế lực khác, nó như sét đánh giữa trời quang.

A, vốn dĩ ban đầu các người chỉ tạo chip, trình độ kỹ thuật của mọi người đều ngang nhau, mỗi người đều làm việc riêng của mình.

Bây giờ lại muốn cải tiến máy quang khắc, mấy người muốn làm gì, muốn lên trời sao!

Dù thế nào, chia một miếng bánh còn không muốn, đây là muốn độc chiếm luôn sao?

Tin tức vừa lọt ra ngoài, Bộ Ngoại giao lại bắt đầu bận rộn, cả ngày hôm nay người thì đến hỏi tin tức, người đến bàn bạc hợp tác làm cho Bộ Ngoại giao bận không ngớt, chân không chạm đất mấy ngày này.
 
Back
Top Bottom