Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên Chúa Diễn Trò Xuyên Thành Nữ Phụ Cực Phẩm

Thập Niên Chúa Diễn Trò Xuyên Thành Nữ Phụ Cực Phẩm
Chương 200: Chương 200



Nhưng dù sao đi nữa thì Vương Quyên vẫn hơi thất vọng.

Tô Vận kNhưng dù sao đi nữa thì Vương Quyên vẫn hơi thất vọng.

Tô Vận không thi đậu đại học nhưng Tô Trà lại được tiến cử đi học, như thế Vương Quyên không phải là lại kém so với Vương Tú Mi?

Hai người vốn dĩ ở cùng một thôn, năm đó bà ấy gả cho Tô Thắng Hoa còn Vương Tú Mi gả cho Tô Thắng Dân.

Tô Thắng Hoa vừa thành thật lại vừa có năng lực còn Tô Thắng Dân vừa gian dối vừa nhiều thủ đoạn. Nếu so về việc lấy chồng thì Vương Quyên thắng.

Sau đó Tô Vận thông minh nên được người trong thôn khen ngợi, Vương Quyên lại thắng.

Đáng tiếc, tình thế thay đổi, hiện tại Tô Trà nổi bật hơn Tô Vận, sau đó bà ấy ly hôn cùng Tô Thắng Hoa nên lại thua.

Vốn dĩ, về chuyện Tô Trà được tiến cử đi học, Vương Quyên cảm thấy nếu Tô Vận thi vào một trường đại học thì ít nhất chênh lệch cũng không lớn lắm.

Hiện giờ lại xem Tô Vận như thế này làm Vương Quyên nghĩ là không trông cậy gì được.

Tô Vận liếc mắt đã hiểu rõ mẹ mình nên sắc mặt cô ta càng thêm âm u.

“Mẹ, biểu tình đó của mẹ là sao? Con không thi đỗ đại học làm mẹ thất vọng lắm sao? Có phải mẹ cũng cảm thấy con ngu dốt hay không? Có phải mẹ thấy con kém Tô Trà hay không? Mẹ, bây giờ mẹ đã quên là hiện tại mẹ có thể ở lại thị trấn là nhờ ai sao?"

“Còn nữa, mẹ, có phải mẹ tới phòng con để lấy tiền không,? Con đã nói bao nhiêu lần với mẹ là đừng đưa tiền cho cậu rồi mà? Sao mẹ không nghe con?”

Nhắc tới chuyện nhà mẹ đẻ khiến Vương Quyên phải biện minh.

“Tô Vận à, con không thể vong ân phụ nghĩa như vậy, lúc trước mẹ ly hôn cùng cha con thì hai người cậu của con chống lưng cho mẹ, hiện tại cuộc sống của chúng ta tốt hơn rồi, có tiền thì hỗ trợ hai cậu của con có làm sao đâu?"

“Mẹ giúp đỡ, mẹ trộm cho các cậu bao nhiêu tiền con không tính đến nhưng lúc trước các cậu định giúp mẹ á? Đấy là bán mẹ đi mà mẹ còn hỗ trợ người ta đếm tiền."

“Không phải, các cậu của con không phải người như vậy đâu.” Vương Quyên không tin, bà ấy trộm liếc Tô Vận một cái, mở miệng nói: "Tô Vận, sắp tới cậu của con định xây thêm tầng trên nền nhà cũ, con xem có thể..."

“Không thể.” Tô Vận không đợi Vương Quyên nói hết câu đã từ chối quyết đoán.

Xây thêm tầng, cậu thật đúng bạo dạn lắm.

Cậu bám Vương Quyên hút m.á.u nhiều năm như vậy còn chưa đủ, hiện tại còn muốn xây thêm nhà tầng?

Sao không ở trên trời luôn ấy?

“Tô Vận, cậu của con mượn..."

“Mượn, vậy lúc nào thì trả?” Sợ là cũng không định trả đúng không?!

Tiền không phải là do gió thổi tới để bắt, lúc trước Vương Quyên trộm cho tiền thì cô ta còn mở một con mắt nhắm một con mắt nhưng nếu là xây thêm tầng thì không có cửa đâu.

Thời gian từng ngày qua đi, điểm thi đại học cũng dần dần được hé lộ.

Thành tích của ba người Tô Trà,Trầm Nghiễm và Cận Tùng sẽ không ghi vào xếp hạng, nhưng vẫn được thông báo cá nhân.

Tối hôm qua Trầm Nghiễm nôn nóng gọi điện thoại hỏi điểm của mình nhưng lúc ấy người hỏi điểm nhiều quá nên cậu ta gọi vài lần mới được tiếp điện thoại.

Nhưng tầm mắt Trầm Nghiễm hướng sang bên cạnh nhìn chỉ thấy người nào đó đang cầm một quyển sách để đọc, giống như không thèm quan tâm đến điểm số chút nào.

“Tô Trà, cậu đã gọi điện tra xét điểm thi chưa? Cậu cũng quan tâm một chút đi, tuy rằng đã được tiến cử đi học nhưng mà nếu đã thi đại học thì vẫn phải quan tâm đến điểm số chứ."

“ Ầy, chuyện đấy không vội, thi cũng thi xong rồi thì điểm cũng không chạy mất được đâu.” Tô Trà bình tĩnh đáp lại, cô không thèm cho Trầm Nghiễm một ánh mắt, tiếp tục nghiêm túc đọc sách.

“Điểm của Cận Tùng cũng đã có rồi, so với bình thường còn cao hơn. Đúng rồi, chúng ta đến trước khai giảng vài ngày được không?” Trầm Nghiễm lại hỏi.

“ Ừ, đi đến trước hai ba ngày là được.” Tô Trà trả lời rồi lại tiếp tục đọc sách.

“Nè, cậu liếc mắt nhìn tôi một cái có được không?"

“Không thể.” Tô Trà quyết đoán cự tuyệt.

Cậu ta làm sao đẹp bằng sách được?

Xung quanh đều dần dần có điểm thi, thành phố Bắc Kinh cũng có người để ý đến chuyện này.

Người đầu tiên chính là Cốc Ích, ông ta chú ý Tô Trà đã hai năm nên dĩ nhiên là biết việc Tô Trà được tiến cử đi học. Nhưng nếu cô cũng tham gia thi đại học thì ông ta cũng rất quan tâm.

Một người nữa là Chương Hạc Chi, mấy năm nay Chương Hạc Chi tuy không nói gì nhưng sự chú ý của ông ta với Tô Trà không hề ít hơn so với Cốc Ích.

Đối với hạt giống tốt như thế, Chương Hạc Chi thậm chí đang âm thầm chuẩn bị lừa gạt người đến chỗ ông ta.

Thêm một người nữa là Vương Quốc Quân.

Cuối cùng thì điểm của Tô Trà cũng đã có.

Cốc Ích và Chương Hạc Chi gần như biết tin tức cùng một lúc, điểm của Tô Trà chỉ kém tổng điểm các môn tám điểm. Hơn nữa cô thi khối khoa học tự nhiên, điểm của Tô Trà còn cao hơn bảy điểm so với thủ khoa năm nay.

Chậc chậc chậc, tài năng này, cái đầu này rốt cuộc ăn gì mà giỏi thế?

“Cốc cốc cốc!” Tiếng đập cửa vang lên.

Lúc này, Cốc Ích vừa mới tắt điện thoại thì nghe thấy tiếng nên ngẩng đầu nhìn về hướng cửa.

“Vào đi.”

Chương Hạc Chi đẩy cửa đi vào, vừa đi vừa nói:

“Ông nghe được tin tức gì chưa, điểm của Tô Trà còn cao hơn bảy điểm so với thủ khoa khối khoa học tự nhiên năm nay đấy. Tiếc quá, Tô Trà nhận lời tiến cử đi học nên không thể ghi điểm vào bảng xếp hạng, nếu không thủ khoa năm nay là Tô Trà chứ còn ai nữa."

“Ha ha ha, đúng rồi còn gì, ông xem đứa nhỏ này thông minh thật đấy. À phải rồi, lúc trước Tô Trà yêu cầu một ít vật liệu nhưng tôi không biết để làm gì, nghe nói là đứa nhỏ đó làm hai năm rồi.” Cốc Ích nói.

Cốc Ích rất tò mò về những thứ Tô Trà mua đi bán lại, Tô Trà đã làm việc này được khoảng hai năm, tục ngữ có nói, những thứ càng không có tin tức, đợi đến khi nó xuất hiện sẽ càng tạo ra tiếng vang lớn hơn.

“Tôi cũng nghe thấy vậy, Tô Trà mua không ít đồ. Tôi cũng không biết cụ thể tình huống như thế nào." Chương Hạc Chi vừa nhắc tới chuyện này thì tươi cười đầy mặt.

Làm nghiên cứu khoa học ấy mà, nghiên cứu một năm, hai năm cũng không coi là lâu.

Dù sao có vài hạng mục sau khi thành lập, bắt đầu nghiên cứu thì thời gian ngắn có thể là một,hai năm, thời gian dài cũng phải mười mấy, hai mươi năm, thậm chí là trên trăm năm.

Mỗi một thế hệ lại tiếp tục nghiên cứu vậy mà cũng không nhất định có thể thành công.

Nhưng là nghiên cứu nên phải không ngừng kiên trì mới có khả năng thành công được!hông thi đậu đại học nhưng Tô Trà lại được tiến cử đi học, như thế Vương Quyên không phải là lại kém so với Vương Tú Mi?

Hai người vốn dĩ ở cùng một thôn, năm đó bà ấy gả cho Tô Thắng Hoa còn Vương Tú Mi gả cho Tô Thắng Dân.

Tô Thắng Hoa vừa thành thật lại vừa có năng lực còn Tô Thắng Dân vừa gian dối vừa nhiều thủ đoạn. Nếu so về việc lấy chồng thì Vương Quyên thắng.

Sau đó Tô Vận thông minh nên được người trong thôn khen ngợi, Vương Quyên lại thắng.

Đáng tiếc, tình thế thay đổi, hiện tại Tô Trà nổi bật hơn Tô Vận, sau đó bà ấy ly hôn cùng Tô Thắng Hoa nên lại thua.

Vốn dĩ, về chuyện Tô Trà được tiến cử đi học, Vương Quyên cảm thấy nếu Tô Vận thi vào một trường đại học thì ít nhất chênh lệch cũng không lớn lắm.

Hiện giờ lại xem Tô Vận như thế này làm Vương Quyên nghĩ là không trông cậy gì được.

Tô Vận liếc mắt đã hiểu rõ mẹ mình nên sắc mặt cô ta càng thêm âm u.

“Mẹ, biểu tình đó của mẹ là sao? Con không thi đỗ đại học làm mẹ thất vọng lắm sao? Có phải mẹ cũng cảm thấy con ngu dốt hay không? Có phải mẹ thấy con kém Tô Trà hay không? Mẹ, bây giờ mẹ đã quên là hiện tại mẹ có thể ở lại thị trấn là nhờ ai sao?"

“Còn nữa, mẹ, có phải mẹ tới phòng con để lấy tiền không,? Con đã nói bao nhiêu lần với mẹ là đừng đưa tiền cho cậu rồi mà? Sao mẹ không nghe con?”

Nhắc tới chuyện nhà mẹ đẻ khiến Vương Quyên phải biện minh.

“Tô Vận à, con không thể vong ân phụ nghĩa như vậy, lúc trước mẹ ly hôn cùng cha con thì hai người cậu của con chống lưng cho mẹ, hiện tại cuộc sống của chúng ta tốt hơn rồi, có tiền thì hỗ trợ hai cậu của con có làm sao đâu?"

“Mẹ giúp đỡ, mẹ trộm cho các cậu bao nhiêu tiền con không tính đến nhưng lúc trước các cậu định giúp mẹ á? Đấy là bán mẹ đi mà mẹ còn hỗ trợ người ta đếm tiền."

“Không phải, các cậu của con không phải người như vậy đâu.” Vương Quyên không tin, bà ấy trộm liếc Tô Vận một cái, mở miệng nói: "Tô Vận, sắp tới cậu của con định xây thêm tầng trên nền nhà cũ, con xem có thể..."

“Không thể.” Tô Vận không đợi Vương Quyên nói hết câu đã từ chối quyết đoán.

Xây thêm tầng, cậu thật đúng bạo dạn lắm.

Cậu bám Vương Quyên hút m.á.u nhiều năm như vậy còn chưa đủ, hiện tại còn muốn xây thêm nhà tầng?

Sao không ở trên trời luôn ấy?

“Tô Vận, cậu của con mượn..."

“Mượn, vậy lúc nào thì trả?” Sợ là cũng không định trả đúng không?!

Tiền không phải là do gió thổi tới để bắt, lúc trước Vương Quyên trộm cho tiền thì cô ta còn mở một con mắt nhắm một con mắt nhưng nếu là xây thêm tầng thì không có cửa đâu.

Thời gian từng ngày qua đi, điểm thi đại học cũng dần dần được hé lộ.

Thành tích của ba người Tô Trà,Trầm Nghiễm và Cận Tùng sẽ không ghi vào xếp hạng, nhưng vẫn được thông báo cá nhân.

Tối hôm qua Trầm Nghiễm nôn nóng gọi điện thoại hỏi điểm của mình nhưng lúc ấy người hỏi điểm nhiều quá nên cậu ta gọi vài lần mới được tiếp điện thoại.

Nhưng tầm mắt Trầm Nghiễm hướng sang bên cạnh nhìn chỉ thấy người nào đó đang cầm một quyển sách để đọc, giống như không thèm quan tâm đến điểm số chút nào.

“Tô Trà, cậu đã gọi điện tra xét điểm thi chưa? Cậu cũng quan tâm một chút đi, tuy rằng đã được tiến cử đi học nhưng mà nếu đã thi đại học thì vẫn phải quan tâm đến điểm số chứ."

“ Ầy, chuyện đấy không vội, thi cũng thi xong rồi thì điểm cũng không chạy mất được đâu.” Tô Trà bình tĩnh đáp lại, cô không thèm cho Trầm Nghiễm một ánh mắt, tiếp tục nghiêm túc đọc sách.

“Điểm của Cận Tùng cũng đã có rồi, so với bình thường còn cao hơn. Đúng rồi, chúng ta đến trước khai giảng vài ngày được không?” Trầm Nghiễm lại hỏi.

“ Ừ, đi đến trước hai ba ngày là được.” Tô Trà trả lời rồi lại tiếp tục đọc sách.

“Nè, cậu liếc mắt nhìn tôi một cái có được không?"

“Không thể.” Tô Trà quyết đoán cự tuyệt.

Cậu ta làm sao đẹp bằng sách được?

Xung quanh đều dần dần có điểm thi, thành phố Bắc Kinh cũng có người để ý đến chuyện này.

Người đầu tiên chính là Cốc Ích, ông ta chú ý Tô Trà đã hai năm nên dĩ nhiên là biết việc Tô Trà được tiến cử đi học. Nhưng nếu cô cũng tham gia thi đại học thì ông ta cũng rất quan tâm.

Một người nữa là Chương Hạc Chi, mấy năm nay Chương Hạc Chi tuy không nói gì nhưng sự chú ý của ông ta với Tô Trà không hề ít hơn so với Cốc Ích.

Đối với hạt giống tốt như thế, Chương Hạc Chi thậm chí đang âm thầm chuẩn bị lừa gạt người đến chỗ ông ta.

Thêm một người nữa là Vương Quốc Quân.

Cuối cùng thì điểm của Tô Trà cũng đã có.

Cốc Ích và Chương Hạc Chi gần như biết tin tức cùng một lúc, điểm của Tô Trà chỉ kém tổng điểm các môn tám điểm. Hơn nữa cô thi khối khoa học tự nhiên, điểm của Tô Trà còn cao hơn bảy điểm so với thủ khoa năm nay.

Chậc chậc chậc, tài năng này, cái đầu này rốt cuộc ăn gì mà giỏi thế?

“Cốc cốc cốc!” Tiếng đập cửa vang lên.

Lúc này, Cốc Ích vừa mới tắt điện thoại thì nghe thấy tiếng nên ngẩng đầu nhìn về hướng cửa.

“Vào đi.”

Chương Hạc Chi đẩy cửa đi vào, vừa đi vừa nói:

“Ông nghe được tin tức gì chưa, điểm của Tô Trà còn cao hơn bảy điểm so với thủ khoa khối khoa học tự nhiên năm nay đấy. Tiếc quá, Tô Trà nhận lời tiến cử đi học nên không thể ghi điểm vào bảng xếp hạng, nếu không thủ khoa năm nay là Tô Trà chứ còn ai nữa."

“Ha ha ha, đúng rồi còn gì, ông xem đứa nhỏ này thông minh thật đấy. À phải rồi, lúc trước Tô Trà yêu cầu một ít vật liệu nhưng tôi không biết để làm gì, nghe nói là đứa nhỏ đó làm hai năm rồi.” Cốc Ích nói.

Cốc Ích rất tò mò về những thứ Tô Trà mua đi bán lại, Tô Trà đã làm việc này được khoảng hai năm, tục ngữ có nói, những thứ càng không có tin tức, đợi đến khi nó xuất hiện sẽ càng tạo ra tiếng vang lớn hơn.

“Tôi cũng nghe thấy vậy, Tô Trà mua không ít đồ. Tôi cũng không biết cụ thể tình huống như thế nào." Chương Hạc Chi vừa nhắc tới chuyện này thì tươi cười đầy mặt.

Làm nghiên cứu khoa học ấy mà, nghiên cứu một năm, hai năm cũng không coi là lâu.

Dù sao có vài hạng mục sau khi thành lập, bắt đầu nghiên cứu thì thời gian ngắn có thể là một,hai năm, thời gian dài cũng phải mười mấy, hai mươi năm, thậm chí là trên trăm năm.

Mỗi một thế hệ lại tiếp tục nghiên cứu vậy mà cũng không nhất định có thể thành công.

Nhưng là nghiên cứu nên phải không ngừng kiên trì mới có khả năng thành công được!
 
Thập Niên Chúa Diễn Trò Xuyên Thành Nữ Phụ Cực Phẩm
Chương 201: Chương 201



“Nếu Tô Trà đến Bắc Kinh, tôi sẽ hỏi đứa nhỏ xem tình hình tiến triển như thế nào.” Cốc Ích lên kế hoạch.

Chương Hạc Chi không tiếp tục đề tài này. Ông ta mở miệng nói: “Đến tháng chín tôi sẽ xin nghỉ nửa tháng.”

“Xin nghỉ?” Sao nghỉ phép lâu như thế?

Cốc Ích nghi ngờ nhìn Chương Hạc Chi nhưng mà ông ta không nhìn ra điều gì từ trên mặt Chương Hạc Chi cả.

“Đây là việc tư.” Chương Hạc Chi giải thích một câu.

Nghe thấy là việc tư Cốc Ích lại không nói gì nữa.

“Vậy được, mấy năm nay ông cũng chưa nghỉ phép bao giờ. Hiện tại về nhà thăm nom một chút, nghỉ ngơi cẩn thận.” Cốc Ích nói.

Đã giải quyết xong vấn đề xin nghỉ nên Chương Hạc Chi đi ra văn phòng của Cốc Ích rồi quay trở lại văn phòng của mình.

Sau khi đi vào phòng thì ông ta cẩn thận đóng cửa lại.

Chương Hạc Chi cầm lấy điện thoại trên bàn làm việc rồi gọi cho một số điện thoại.

“Tút...tút...tút..."

Điện thoại vang lên ba tiếng, bên kia bắt máy.

“Alo, chào anh, tôi là Chương Hạc Chi.”

“Đúng vậy, là tôi đây, trước đó anh có mời tôi về trường học, hiện tại tôi đồng ý với chức vị đó. Có phải trường học có một sinh viên mới tên là Tô Trà, tháng chín sẽ đăng kí nhập học không?"

“Đúng vậy, thành phố C, là Tô Trà của trường trung học phổ thông số 2 ở thị trấn.”

“Có người này đúng không, được, vậy lúc khai giảng tôi sẽ đến.”

“Vậy nhé, được, tạm biệt.”

Sau hai phút ngắn ngủi thì Chương Hạc Chi cắt đứt cuộc điện thoại.

Khuôn mặt ôn hòa của Chương Hạc Chi giờ phút này lộ ra một nụ cười xảo trá.

Ái chà chà, xin lỗi ông Cốc nhé.

Người nào ra tay trước được lợi hơn, với lại đây cũng là duyên phận, thật là trùng hợp, trường học mà Tô Trà sắp đăng kí báo danh lại là trường học cũ của ông ta.

Đây đã là chuyện mà ông trời sắp đặt!

Bên phía Cốc Ích hoàn toàn không biết ông già Chương Hạc Chi xấu xa đang âm thầm chuẩn bị trộm người đi mất!

Giữa tháng tám, các tỉnh thi đại học đều đã có điểm. Các trang báo lớn đều sắp xếp phỏng vấn những thủ khoa của đợt thi này.

Năm nay thủ khoa ngành văn, lý khá nổi danh, không những được lên báo mà còn trên tivi nữa!

Trong gia đình họ Tô, lúc cả nhà đang xem tivi thì kênh phát tin về thủ khoa khối khoa học tự nhiên của năm nay.

Cả nhà đều biết điểm của Tô Trà, lúc này họ nghe thấy trong tivi thông báo điểm của thủ khoa thì mới giật mình nhận ra điểm của Tô Trà còn cao hơn điểm của thủ khoa khối khoa học tự nhiên năm nay!

Ôi trời đất ơi, con gái họ giỏi quá.

Sau đó, chưa đến một giờ, điểm thi đại học của Tô Trà đã được Tô Thắng Dân và Vương Tú Mi khoe khắp nơi.

Đúng vậy, con gái tôi còn nhiều hơn vài điểm so với thủ khoa khối khoa học tự nhiên.

Ha ha ha, biết làm sao được, con gái quá giỏi làm cha mẹ cũng nở mày nở mặt.

Hả, cách dạy con ấy hả?

Đây là một vấn đề rất nghiêm túc. Hai vợ chồng tôi khá là bận nên thời gian ở nhà cũng không nhiều lắm.

Ngay khi người khác cho rằng Tô Trà là tự học thành tài thì Tô Thắng Dân và Vương Tú Mi lại nói:

“Tuy rằng chúng tôi bận nhưng chỉ cần hai vợ chồng chúng tôi ở nhà thì sẽ đốc thúc con gái học tập, chúng tôi không những quan sát con gái học mà chính chúng tôi cũng phải học cùng!”

“Đúng đúng đúng, hiện tại hai vợ chồng chúng tôi đều có thể nói tiếng Anh.”

“Đúng vậy, nếu không tin thì hiện tại chúng tôi nói thử một câu cho nghe này.”

“Hà lấu!”

"Àm phai, thanh sờ kiu!”

Đối phương nghe thấy tiếng Anh của Tô Thắng Dân và Vương Tú Mi thì cảm thấy tiếng Anh này sao lại đậm chất ngôn ngữ địa phương quê mùa thế này?!

Cùng ngày hôm đó, lúc chạng vạng, trong khi Tô Trà đi ra cửa mua nước tương thì cô nghe được đủ loại tin tức.

Nếu gặp được người quen, cuộc trò chuyện sẽ như thế này...

“Tô Trà, bác nghe nói cha mẹ cháu đều nói được tiếng anh đúng không?”

Tô Trà vẻ mặt hoang mang nghĩ: Á? Có chuyện này sao?

Sau đó, lại có người hỏi: “Tô Trà, cha mẹ cháu thật là để ý vấn đề học tập của cháu, bác phải học theo cha mẹ cháu thế thì đứa nhóc nhà bác lớn lên cũng có thể thi vào đại học giống cháu."

Tô Trà càng đứng hình.

Hả, nhưng mà, bác thực sự muốn học theo đồng chí Tô Thắng Dân và đồng chí Vương Tú Mi hả?

Ngày thường hai vợ chồng ở nhà sẽ thay đổi đủ mọi cách làm món ngon cho cô ăn, còn lúc Tô Trà muốn hai vợ chồng học tập thì họ chạy mất hút, người này chạy còn nhanh hơn người kia.

Với tấm gương học tập như vậy thì khẳng định con trai bác sẽ...béo thêm ba cân, không, mười cân!

Chờ Tô Trà mua xong nước tương rồi về đến nhà, cô còn chưa vào cửa đã nghe thấy được giọng nói của người khác trong phòng.

“Hà lấu, àm phai, thanh sờ kiu?”

Tô Trà đang đứng ở ngoài cửa, nghĩ: Cái gì vậy?

Sau đó trong phòng truyền đến tiếng vỗ tay bạch bạch bạch của Tô Thắng Dân, ngay sau đó là tiếng nói chuyện :

“Đúng đúng đúng, vợ ạ, phải nói như thế chứ. Anh nghe thấy con gái mình dạy Tô Bảo như thế một lần đấy. Hai câu này là dễ nhất, chúng ta chỉ cần học hai câu này là đủ dùng rồi!"

“Ha ha ha, có phải không? Em cũng cảm thấy đủ dùng rồi. Hôm nay chúng ta ra ngoài kia nói hai câu tiếng Anh này làm ánh mắt của những người đó xem chúng ta đều phải thay đổi.” Vương Tú Mi cảm giác trong nháy mắt được thăng hoa, thật là k*ch th*ch!

"Nhưng mà, chồng ơi, hai câu đó nghĩa là gì ấy?" Vương Tú Mi đột nhiên nhớ tới vấn đề này, lỡ như đang khoác lác thì có người hỏi, bà ấy không trả lời được thì phải làm sao?

“À, cũng đúng, Tô Bảo, hai câu tiếng Anh này nghĩa là gì thế?” Tô Thắng Dân mở miệng.

Hai vợ chồng đều quay đầu lại cùng một lúc rồi nhìn về phía cậu con trai bên cạnh đang bày ra vẻ mặt nghi ngờ nhân sinh.

Tô Bảo đã bị cha mẹ mình đầu độc hơn mười phút “Thanh sờ kiu” , từ lúc chị cậu bé ra cửa mua nước tương, cha mẹ Tô Bảo đều đã điên rồi!

Nhưng mà, lúc cha mẹ đang vui vẻ cậu bé cũng không nỡ phá hỏng niềm vui ấy. Tô Bảo duỗi tay lau mặt một cái mới mở miệng trả lời: “Hai câu này nghĩa là “Xin chào, bạn khỏe không?” “Tôi ổn, cảm ơn." cha mẹ hiểu chưa?”

“Đã hiểu, đã hiểu rồi, xin chào, anh khỏe không?” Vương Tú Mi hỏi Tô Thắng Dân.

Đồng chí Tô Thắng Dân vô cùng phối hợp đáp lại một câu: "Àm phai, thanh sờ kiu!”

Tô Bảo: Ông trời ơi, tha cho cháu với!

Ngoài cửa, tay Tô Trà cầm chai nước tương, suy nghĩ rối rắm.

Hầy, lúc này cô nên làm gì đây?

“Leng keng, cho chủ nhân hai lựa chọn.”

“A, chủ nhân đi vào đồng cam cộng khổ cùng bạn nhỏ Tô Bảo!”

“B, trốn tránh nguy hiểm, chủ nhân lại đi ra ngoài mua thêm chai nước tương đi!”
 
Thập Niên Chúa Diễn Trò Xuyên Thành Nữ Phụ Cực Phẩm
Chương 202: Chương 202



Sau khi nghe thanh âm của hệ thống ở trong đầu xong thì Tô Trà chỉ mất một giây để quyết định.

Chỉ thấy Tô Trà xoay người rồi đi thẳng xuống tầng.

Hmm, cô vừa định đi lên thì nhớ ra hình như muối trong nhà cũng sắp hết rồi!

Ai da, xem đầu óc của cô này, thật là đãng trí quá.

Cách một tấm cửa, trong phòng tiếp tục truyền ra thanh âm “Thanh sờ kiu” "Àm phai” .

Hàng xóm bên cạnh không hề nghi ngờ thành tích của Tô Trà, người ở gần đây không ai không biết đứa nhỏ đó học giỏi vô cùng.

Hai năm trước Tô Trà còn đại diện cho quốc gia thi đấu và cạnh tranh với một đống người nước ngoài, cuối cùng còn nhận được huy chương vàng nữa.

Ở trường trung học phổ thông số hai, trong khóa có Tô Trà, lần nào người đứng thứ nhất toàn khối cũng là “Tô Trà” chứ không phải ai khác.

Người ta đều được tiến cử để đi học đại học Bắc Kinh thì nói dối về điểm để làm gì?

Hơn nữa, chuyện này thì cứ tra điểm là biết liền nên không ai nói dối làm gì cả!

Về phía Tô Vận thì không được tốt lắm.

Bất kỳ ai về đến nhà tự dưng phát hiện tiền trong sổ tiết kiệm tiền đột nhiên bị ít đi thì tâm trạng đều sẽ không tốt được. Cho dù là Tô Vận mới từ nhà họ Khương trở về không khác!

Mất hẳn năm trăm đồng!

Tô Vận dùng ngón chân để nghĩ cũng biết là ai lấy tiền!

Cô ta đợi cả đêm chờ cho Vương Quyên đưa một lý do hợp lý, kết quả cô ta chờ qua đêm mà Vương Quyên cũng chưa về.

Mặt Tô Vận đen như đáy nồi.

Vốn dĩ cô ta đã đủ sầu vì không đủ điểm đỗ đại học rồi, khó lắm mới nghe được tin tức tốt từ Khương Nguyệt là Khương Triều Dương sắp về thăm người thân, sau đó về đến nhà lại phát hiện tiền bị trộm mất, chuyện gì thế này!

Vương Quyên lấy tiền nên cũng không dám trở về, ngày hôm đó trốn ở nhà mẹ đẻ ngủ một đêm.

Hơn nữa Vương Quyên sợ Tô Vận tức giận cho nên muốn trốn vài ngày để đợi Tô Vận hết giận mới về.

Sự tức giận của Tô Vận không giảm chút nào nhưng cô ta cũng không có thời gian kiếm chuyện với Vương Quyên.

Khương Triều Dương sắp trở lại nên cô ta phải lo liệu nhiều thứ.

Bên nhà họ Khương cũng có chút tính toán.

Khương Triều Dương đã 24 tuổi, hai năm trước anh ta thất bại trong việc tìm bạn gái nên đi bộ đội hai năm, không về nhà.

Lần này lâu lắm mới về nên mẹ Khương muốn bằng bất cứ giá nào cũng phải để Khương Triều Dương cưới vợ xong mới đi lính tiếp được.

Nếu khó quá thì lùi một bước, chỉ cần tìm được bạn gái cũng được.

Người mà mẹ Khương tuyển đầu tiên không ai khác chính là Tô Vận.

Tình cảm hai năm không phải là vô ích, Tô Vận ở trong mắt người nhà họ Khương là một cô gái lễ phép, ngoan ngoãn, hiểu chuyện lại còn cần mẫn.

Hơn nữa cô gái đó đã từng nhiều lần nói thích bộ đội.

Tuy rằng Khương Triều Dương hơn Tô Vận những sáu tuổi nhưng cũng không sao, chẳng phải có câu nói rằng càng nhiều tuổi càng biết chăm lo cho người khác hay sao.

Khương Nguyệt lại cảm thấy chuyện này khả năng không thành công. Không phải cô ta khinh thường anh trai mình mà do cô ta nghĩ anh trai cô ta vừa mới tham gia quân đội, quanh năm suốt tháng không về thăm nhà, mà Tô Vận thì xinh đẹp, hơn nữa người ta còn mới vừa thi đại học xong.

Nghe ý tứ trong lời nói của Tô Vận thì cô ta muốn vào đại học.

Hai người này thấy thế nào cũng không hợp.

Với lại, theo như tính của Khương Triều Dương, nếu thích thì còn ổn nhưng nếu không thích thì không ai ép anh ta đồng ý được.

Hiện tại thôn Thanh Sơn cũng đang rất náo nhiệt, ông bà nội vừa biết được điểm của Tô Trà thì lập tức gọi cháu gái về thôn, ông bà nói là muốn bày rượu chúc mừng cháu gái.

Tô Trà vốn dĩ không đồng ý bày tiệc rượu nhưng nhìn cha mẹ giống như rất chờ mong cho nên mới đồng ý.

Hôm nay trong tiệc rượu của thôn, ai có thể tới thì đều tới, nếu gặp được Tô Trà là lại bắt đầu khen.

Cả một buổi sáng nghe người ta khen mình làm cho Tô Trà cảm giác nụ cười trên mặt mình sắp cứng ngắc rồi.

Tô Thắng Dân làm ở đội vận chuyển, trước kia không đủ tiền nên vay khá nhiều. Hiện tại ông đã trả hết nợ nên đang bắt đầu kiếm tiền, vậy nên đồ ăn hôm nay món nào món nấy đều ngon, đĩa cá đĩa thịt cũng rất to.

Trong lòng ông bà nội cũng vui vẻ, khách đến đều khen hai vợ chồng già có được đứa cháu gái giỏi giang.

Họ không chỉ vui vẻ mà nếp nhăn trên mặt cũng cười sắp biến thành hoa luôn rồi.

Tô Thắng Dân và Vương Tú Mi vẫn đang khoe hai câu tiếng Anh cửa miệng của họ.

Chuyện xấu hổ là người dân bên cạnh còn mang vẻ mặt hâm mộ, những ánh mắt đó, thật là... không giống ai!

Tô Thắng Hoa không quá mồm mép cho nên chỉ nghe những người khác nói chuyện, thi thoảng ông ta cũng hỗ trợ làm chút việc.

Tô Diệp về cùng với người yêu, hai người cùng chào Tô Trà rồi đi với Tô Thắng Hoa để hỗ trợ làm việc.

Giống hai vợ chồng Tô Thắng Hoa và Vương Tú Mi, thím Lưu Mỹ Lan cũng như cá gặp nước.

Lưu Mỹ Lan dắt con, gặp được người nào thì lập tức khen Tô Trà tốt như thế này như thế nọ, cái gì cũng giỏi.

Sau đó còn tiện thể nói một câu con trai của thím ta giống Tô Trà, tương lai khẳng định cũng là sinh viên.

Còn Tô Trà ở đâu?

Tô Trà đang chạy quanh sân, một chốc cô bị ông bà gọi qua để khoe khoang, một chốc cô lại bị cha mẹ kéo qua để khen ngợi.

Lưu Mỹ Lan còn tận dụng thời gian lôi Tô Trà đi bộ một vòng.

Giờ phút này Tô Trà chỉ có một cảm giác... mệt!

Cô đói bụng, khi nào cô mới có thể ăn cơm đây. Sau khi mệt mỏi một buổi sáng, hiện tại cô cảm giác có thể ăn hết một con trâu.

Cuối cùng đến mười hai giờ rưỡi thì tiệc bắt đầu.

Đồ ăn vừa lên bàn, sự chú ý của mọi người đều bị một bàn thịt, canh hấp dẫn.

Ngay lúc Tô Trà thở hắt ra một hơi tưởng rằng cuối cùng cũng đến lúc được tự do thì cô nhìn thấy ông nội vẫy tay về hướng mình, ý bảo cô qua đó ngồi.

Tô Trà vẫn giữ tươi cười, cười mỉm đi sang chỗ ông nội.

“Lại đây, Tô Trà, ngồi chỗ này.” Ông nội mở miệng chỉ một vị trí bên cạnh mình.

A?

Bàn này đều là bậc cha chú, cô ngồi ở chỗ này có thích hợp không?

“Không có việc gì, ngồi đi.” Trưởng thôn nhìn Tô Trà, cười ha hả mở miệng nói.

Tô Trà là sinh viên đại học Bắc Kinh duy nhất trong thôn, đứa trẻ đầy triển vọng như thế này ngồi cùng với bậc cha chú như họ cũng không có sao hết!

“Đúng đúng đúng, ngồi nơi này, không có việc gì.” Có người cũng mở miệng nói theo.

Đối mặt với các chú các bác nhiệt tình như thế nên cuối cùng Tô Trà cũng ngồi vào vị trí đấy.
 
Thập Niên Chúa Diễn Trò Xuyên Thành Nữ Phụ Cực Phẩm
Chương 203: Chương 203



Cách đó không xa, vẻ mặt Tô Thắng Dân tràn đầy hôm mộ nhìn bóng dáng con gái mình.

Ầy, ông lớn như vậy rồi cũng chưa từng được ngồi cùng các bậc cha chú trong thôn bao giờ.

A, ông cũng muốn thử cảm giác đó quá...

——

Trên thị trấn, Tô Vận trang điểm cẩn thận, cô ta tô son đánh phấn để cố gắng trông đẹp hơn.

Cô ta để lại vài lọn tóc ở trước trán, cuốn tóc xoăn nhẹ ở phía sau rồi lấy ra một bộ quần áo đẹp, mới tinh.

Vài phút sau, Tô Vận đã mặc vào quần áo mới và buộc tóc lên, trước khi cô ta ra cửa còn cố ý lau bớt son môi cho tự nhiên.

Tô Vận đứng ở trước gương ngắm nghía, cô ta xác định mọi thứ đã ổn thỏa rồi mới đi ra ngoài.

...

Nhà họ Vương .

Vương Quyên đã về nhà mẹ đẻ ở được hai ngày rồi, lúc đầu người nhà còn không có ý kiến gì với việc bà ta về nhà ở, tiếp đãi toàn những thứ đồ ăn ngon nhưng hai ngày rồi mà vẫn chưa thấy bà ta về nên có chút ý kiến.

Người đầu tiên tìm bà ta nói chuyện này là dâu cả nhà họ Vương.

Dâu cả nhà họ Vương bình thường thích chiếm lợi người khác, nếu không phải biết Vương Quyên và Tô Vận kiếm được tiền thì đã không tiếp đãi chu đáo cô em chồng Vương Quyên này.

“Quyên này, có phải em nên về rồi không, em xem nhà mình cũng chuẩn bị xây tầng nhà mới rồi, bao giờ thì em mang số tiền còn lại về được? Lần trước em mang năm trăm tệ về, anh trai em và cha mẹ thấy vẫn chưa đủ.”

“Em xem nhà mình cũng đông người, gia đình anh chị, gia đình chú ba, còn ở chung với cha mẹ, dù sao cũng phải xây cái nhà tốt một chút, hơn nữa, sân cũng phải rào lại. Anh trai em còn định lát gạch cho nền nhà, tính ra thì cũng phải ba bốn trăm mới đủ.”

“Thế nên, Quyên này, em xem có thể về nhà nói với Tô Vận một tiếng không…” Dâu cả nhà họ Vương nói đoạn nhìn Vương Quyên, ánh mắt như muốn ép từ trên người bà ấy ra hai cân dầu vậy.

“Chị dâu, em thật sự không có tiền. Tiền trong nhà đều do Tiểu Vận quản lý, lần trước em lấy tiền, có khi bây giờ Tiểu Vận vẫn còn giận ấy.”

“Cái gì cơ, Quyên này, không phải chị nói em đâu, nhưng mẹ con với nhau sao có thể giận nhau quá một ngày? Em là mẹ Tiểu Vận, con gái ruột mà lại có thể giận dỗi mẹ nó sao? Hơn nữa em cũng kiếm tiền bao nhiêu năm nay rồi, chẳng nhẽ Tiểu Vận lại đưa giữ hết?” Dâu cả nhà họ Vương trông thì như đang khuyên bảo nhưng thực chất lại đang gây xích mích.

Dâu cả nhà họ Vương luôn cảm thấy con nhóc Tiểu Vận quá tinh ranh.

Lúc Tô Thắng Hoa và Vương Quyên mới ly hôn họ còn muốn để mẹ con hai người ở lại trong nhà, tiền kiếm được đều là của người nhà.

Chuyện này họ đều nghĩ cả rồi, tiền của Vương Quyên cũng sẽ trở thành tiền của nhà họ Vương bọn họ, kết quả mới có mấy ngày con nhóc Tô Vận đã thuê nhà ở trên thị trấn.

Trời ơi, nhà bọn họ còn chưa kịp phản ứng thì hai người đã chuyển ra ngoài.

Chuyển ra ngoài còn chưa được một năm, Tô Vận đã mua được nhà trên thị trấn rồi.

Hai năm nay gần như Tô Vận không về nhà họ Vương, may còn có Vương Quyên thỉnh thoảng về một chuyến, mang về ít tiền, mua ít đồ.

Lần này nhà họ Vương định xây nhà mới, cả nhà họ đang định tính kế Vương Quyên.

Nhưng Vương Quyên làm sao dám về lấy tiền nữa, dâu cả nhà họ Vương hiểu ý của Vương Quyên, nụ cười nhạt đi vài phần.

Vương Quyên này đúng là nhát gan, làm mẹ mà cũng không quản nổi con gái mình. Để hết tiền vào trong tay một con nhóc để làm gì chứ?

“Quyên à, em xem cha mẹ chúng ta cũng lớn tuổi rồi, cha mẹ cũng chỉ muốn được nhờ con gái một chút, em nỡ lòng nhìn cha mẹ ở căn nhà cũ sao? Em xem nhà chúng ta, cái sân này không có tường, nhà thì vách đất, em làm con gái mà lại nỡ lòng nào?”

“Chị đây làm con dâu còn không nỡ, chỉ trách chị và anh em không có bản lĩnh, không cho cha mẹ sống sung sướng được.” Dâu cả nhà họ Vương vừa nói vừa lén nhìn vẻ mặt của Vương Uyên.

Cuối cùng thì Vương Quyên vẫn thương cha mẹ.

Dù sao họ cũng có công sinh dưỡng bà ta mấy chục năm nên Vương Quyên mềm lòng.

“Vậy, em về thử xem thế nào, nhưng em cũng không dám bảo đảm đâu.” Vương Quyên rào trước một câu như vậy.

“Không sao, Quyên à, chị biết em là đứa con có hiếu. Em xem nhà mẹ đẻ Vương Tú Mi thôn chúng ta, hừ, Vương Tú Mi ở gần như thế mà một năm cũng chẳng về được mấy lần, về cũng chẳng mang được gì, lúc đi thì tay xách nách mang, Vương Tú Mi còn lâu mới bằng em.”

Lời này là lời Vương Quyên thích nghe nhất, chồng bà ta không bằng chồng Vương Tú Mi, con gái bà ta cũng không bằng con của Vương Tú Mi, nhưng hiếu thảo thì chắc chắn bà ta hơn.

Không thấy mọi người trong thôn đều nói bà ta hiếu thảo, còn Vương Tú Mi chỉ là thứ bất hiếu vô ơn sao?

Chuyện Vương Tú Mi bất hiếu cũng là do người nhà mẹ đẻ bà truyền ra, con gái thành công họ còn tưởng được nhờ, ai ngờ bà không cho một cắc, đúng là quá lạnh lùng.

Nhưng Vương Tú Mi hoàn toàn không quan tâm người ta nghĩ gì về mình, dù sao tính của Vương Tú Mi vốn đã như vậy rồi, họ nói gì mặc họ, cùng lắm thì cãi nhau một trận, định dùng dư luận để gây áp lực cho bà, còn lâu mới có cửa.

Nửa tiếng sau, Vương Quyên rời nhà mẹ đẻ về thị trấn, nhưng về đến nhà rồi bà ta mới phát hiện hình như Tô Vận không có nhà.

Nhìn căn phòng trống không, đầu óc Vương Quyên cũng trống rỗng theo, được một lúc Vương Quyên cũng không biết mình đang nghĩ gì mà bước về phía phòng Tô Vận.

Bà ta thử đẩy cửa, không khóa, đẩy nhẹ đã mở ra.

Vương Quyên hơi căng thẳng, nhẹ nhàng bước vào.

Đến tủ bên giường Tô Vận, mò mẫm theo trí nhớ.

Mò một lúc, Vương Quyên không tìm được thứ mình muốn.

Tô Vận để sổ tiết kiệm ở đâu rồi?

Câu hỏi này Tô Vận không thể trả lời cho Vương Quyên được, vì giờ này Tô Vận còn đang bận nói chuyện với Khương Nguyệt ở nhà họ Khương.

Điều kiện nhà họ Khương cũng được xem là tốt hơn những hộ quanh thôn này, nhà ngói gạch xanh, sân vườn rộng rãi, gọn gàng sạch sẽ, vừa nhìn đã biết chủ nhà là người ưa sạch sẽ.

Trong căn phòng của Khương Nguyệt, Tô Vận đang ngồi nói vài chuyện của con gái với Khương Nguyệt.

Bên ngoài phòng, mẹ Khương đang suy nghĩ, làm sao để nói chuyện này với Tô Vận.

Hơn nữa hôm nay con trai bà Khương Triều Dương về, nếu chút nữa Tô Vận còn chưa về thì tiện để cho hai đứa gặp nhau luôn cũng tốt.

Mà trong phòng, chủ đề nói chuyện của Khương Nguyệt cũng đang nói đến anh cả Khương Triều Dương, tất nhiên vấn đề này cùng là do Tô Vận “vô ý” dẫn đến.
 
Thập Niên Chúa Diễn Trò Xuyên Thành Nữ Phụ Cực Phẩm
Chương 204: Chương 204



“Có thể hôm nay anh hai mình về, Tiểu Vận, cậu chưa gặp anh hai mình đúng không? Chút nữa tiện gặp luôn, tớ nói nè, anh hai tớ rất nghiêm khắc, cả ngày chỉ có một vẻ mặt, trông hung dữ lắm.”

“Làm gì đến nỗi ấy chứ, Nguyệt Nguyệt tính tình cậu tốt thế này, tính cách anh Khương nhất định cũng rất tốt. ” Lúc nói ra hai chữ “anh Khương”, mặt Tô Vận cũng hơi đỏ lên , đột nhiên trong đầu nhớ lại lần đầu hai người gặp nhau ở đời trước.

Khi ấy, Khương Triều Dương mặc quân phục, dáng đứng thẳng tắp.

Đời trước Tô Vận chỉ thấy Khương Triều Dương vừa cao lớn vừa thô kệch, giờ nhớ lại mới thấy người ta là vừa to cao vừa anh tuấn mới đúng.

Ở thời này, con trai chỉ cao khoảng tầm một mét bảy, Khương Triều Dương cao một mét tám đúng là rất thu hút ánh nhìn.

Hơn nữa nghề nghiệp của Khương Triều Dương còn có phụ cấp nữa.

Đẹp trai, nghề nghiệp cũng tốt, người âm thầm chấm Khương Triều Dương chắc cũng không ít.

Mặc dù hai năm gần đây có một số tin đồn, cái gì mà Khương Triều Dương khắc vợ, nhưng giờ thời thế khác rồi, mặc dù người lớn trong nhà vẫn còn quan niệm cổ hủ tư tưởng cũ, nhưng người trẻ thì không kiêng kị nhiều như thế, hai năm này cũng không phải không có người có ý với nhà họ Khương.

Tiếc là Khương Triều Dương không có ở nhà, nên việc này cũng trì hoãn mãi.

Gần đây mẹ Khương vừa ý Tô Vận nhất, mấy cô con gái của mấy nhà đến ngỏ ý đều không bằng Tô Vận.

Tô Vận trông thanh tú, tính tình lại dịu dàng độ lượng, lại có nhà trên thị trấn, lại còn là sinh viên.

Cô gái như thế ở cái thôn này đúng là hiếm có khó tìm.

Cuối cùng, mẹ Khương cũng không nhịn được, nói vọng vào phòng.

“Tiểu Vận ơi, trưa nay cháu ở lại ăn cơm luôn nhé? Vừa hay trưa nay anh trai Nguyệt Nguyệt cũng về, cô mua ít thịt, cháu cũng sang chơi rồi, hay ở lại ăn cơm luôn .”

Tô Vận trong phòng nghe mẹ Khương nói vậy thì nhanh chóng đứng dậy ra ngoài.

“Dì ơi, dì định làm cơm ạ? Để cháu phụ dì, cháu ở lại ăn cơm mà không làm gì cũng ngại ạ.” Tô Vận nói một cách tự nhiên.

“Không cần đâu, làm sao để cháu vào bếp được chứ.” Mẹ Khương từ chối

“Không sao đâu dì, cháu ở nhà làm nhiều cũng quen rồi ạ.” Lời này là Tô Vận nói dối.

Đời trước Tô Vận thật sự từng làm không ít việc, nhưng đời này nói cô ta “mười ngón tay không chạm đến nước mùa xuân” cũng không ngoa.

Trước đây Tô Vận được ông bà cưng chiều nên không phải làm việc nhà, sau này Vương Quyên ly hôn mang theo Tô Vận rời khỏi nhà cũng không để cô ta phải làm việc nhà, mọi việc trong nhà đều là do Vương Quyên làm.

Tô Vận nói như vậy là vì cô ta biết bà mẹ chồng này thích con dâu hiểu chuyện, nhanh nhẹn biết làm việc nhà.

Tô Vận theo mẹ Khương vào nhà bếp, Khương Nguyệt ở trong phòng chờ một lúc mà không thấy Tô Vận quay lại, ra ngoài tìm mới thấy Tô Vận đang ở trong nhà bếp.

Dù sao cũng mười mấy năm không làm việc nhà rồi, mới đầu Tô Vận hơi lóng ngóng, nhưng về sau thì ngày càng thành thục.

Mẹ Khương đã quan sát được tất cả, nhìn động tác nấu bếp từ lóng ngóng đến thuần thục của Tô Vận, mẹ Khương cũng thấy hơi kỳ lạ.

Nửa tiếng sau, cơm đã nấu xong, đồ ăn cũng đã bày biện cả.

Cả nhà họ Khương với Tô Vận ngồi đợi, đến gần hai giờ chiều vẫn chưa thấy Khương Triều Dương về, mẹ Khương cũng chẳng còn cách nào khác chỉ có thể để mọi người ăn cơm trước.

Vốn mẹ Khương còn thấy hơi tiếc, nghĩ Tô Vận ăn xong phải về luôn, không ngờ ăn cơm xong Tô Vận lại cùng Khương Nguyệt về phòng , hai cô gái không biết nói cái gì, mà nói lâu như vậy.

Ở bên khác, trong thị trấn.

Trên đường, chàng trai mặc quân phục, tay xách đồ đạc, ngước mắt, ánh mắt lướt qua từng ngôi nh.

Sau đó, anh dừng trước cửa một cái sân nhỏ.

“Cốc cốc cốc!” Anh gõ cửa

Chưa bao lâu đã có người ra mở cửa , một người đàn ông ăn mặc bình thường từ trong nhà bước ra.

Sau khi nhìn thấy người ngoài cửa, khuôn mặt khắc khổ của người đàn ông hiện lên nụ cười.

“Triều Dương, cậu về rồi đấy à? Vào nhà đi, vào đi, vào trong ngồi, chúng ta cũng phải mấy năm rồi chưa gặp nhau ấy nhỉ? Nghe nói lần trước cậu cũng về mà lại chẳng qua thăm tôi, tôi còn tưởng câu quên thằng anh em này rồi chứ.”

“Làm sao mà không nhớ được, không phải lần này em đến thăm anh rồi sao? Chị dâu với Đậu Đậu có nhà không? Em có mua ít kẹo làm quà cho nó.” Khuôn mặt Khương Triều Dương cũng hiện lên ý cười.

Người đàn ông nghe Khương Triều Dương nói vậy thì sắc mặt cứng lại, xong lại làm như không có gì nói: “Cái gì cơ, tôi với chị dâu cậu ly hôn rồi, mới ly hồn đầu năm nay, đứa nhỏ tôi đưa về ở với mẹ nó rồi, lão già như tôi ban ngày còn phải đi làm, không có thời gian chăm sóc nó nên đưa cho mẹ nó chăm rồi.”

“Sao lại như vậy, chị dâu…”

“Hầy, do tôi không tốt, tôi không có bản lĩnh, giải ngũ rồi cũng chẳng kiếm được tiền, vợ tôi theo tôi, cũng chịu khổ nhiều, nên mới… cậu hiểu mà.” Người đàn ông khổ tâm nói.

Anh ta và Khương Triều Dương là chiến hữu, từ khi giải ngũ về quê, cuộc sống ngày càng khó khăn, trong nhà nhiều chuyện lông gà vỏ tỏi gì, hết chuyện mẹ chồng nàng dâu lại đến chuyện vợ chồng, còn chuyện con cái, nhiều chuyện quá nên thành ra mệt mỏi.

Mâu thuẫn ngày càng nhiều nên chẳng thể sống với nhau được nữa.

Nhưng hôm nay gặp được Khương Triều Dương anh ta rất vui vẻ, muốn uống một chầu với Khương Triều Dương

Hai người mấy năm rồi chưa gặp, uống xong đã đến bốn giờ chiều, gần năm giờ Khương Triều Dương mới rời khỏi đó.

Ở trong thôn, Tô Vận đã đợi cả một ngày, trước khi ra khỏi nhà còn trang điểm tỉ mỉ, thấy trời cũng sắp tối rồi mà Khương Triều Dương còn chưa về.

Lúc này Tô Vận không thể không về được nữa rồi, dù sao thì ở thêm nữa cũng không thích hợp.

Mẹ Khương nhiệt tình tiễn Tô Vận ra cổng, cầm tay Tô Vận, cười nói: “ Tiểu Vận à, mấy hôm nữa dì sang nhà bàn chuyện với mẹ con, con cứ ở nhà đợi tin dì đi.”

“Dì ơi, con về trước đây ạ.” Tô Vận đỏ mặt, ngại ngùng, đáp lại một câu rồi rời đi.

Trưa nay, mẹ Khương đã úp mở nói đến chuyện xem mắt, Tô Vận bảo chuyện này phải về hỏi ý kiến của mẹ đã, nghe Tô Vận nói vậy mẹ Khương càng vừa ý hơn, nghĩ rằng Tô Vận đúng là một cô gái vừa ngoan ngoãn lại vừa nghe lời.

Trên đường trở về, Tô Vận không nhịn được ngâm nga.

Tất cả đều đi theo kế hoạch của cô ta, nếu không có gì ngoài ý muốn thì sau đó cô ta có thể xem mắt với Khương Triều Dương.

Lần này cô ta sẽ không ghét Khương Triều Dương nữa, cô ta sẽ sống hạnh phúc bên anh ta, cho Khương Triều Dương những ngày tháng gia đình đầm ấm hạnh phúc bên vợ con, sống thật bình yên hạnh phúc.
 
Thập Niên Chúa Diễn Trò Xuyên Thành Nữ Phụ Cực Phẩm
Chương 205: Chương 205



Tưởng tượng cuộc sống tốt đẹp sau này, lòng Tô Vận lại càng vui vẻ.

Cách đó không xa, Khương Triều Dương người đầy mùi rượu đang đi đến bên này, cách một đoạn vẫn nghe thấy tiếng hát… lệch tông.

Ừm cái này cũng không trách Tô Vận được, lẽ là gen của gia tộc, nhà họ Tô không ai có tế bào âm nhạc cả.

Càng đến gần, Khương Triều Dương nhìn thấy phía đối diện có một cô gái đang đi tới, nhìn có vẻ còn khá trẻ, chắc khoảng mười mấy tuổi, nhưng khi Khương Triều Dương nhìn thấy khuôn mặt của Tô Vận lại đánh mắt ra chỗ khác.

Ở bên này, Tô Vận cũng đã nhìn thấy một người mặc quân phục cách đó không xa, âm thanh trong cổ họng suýt làm cô không thở được.

Không ngờ lại nhìn thấy Giang Triều Dương, lòng Tô Vận hơi hoảng, cô ta muốn đưa tay chỉnh trang lại đầu tóc, nhưng lại không dám động đậy.

Cô ta dừng tại chỗ, thấy Khương Triều Dương cách mình càng ngày càng gần, càng gần…

Khi hai người chỉ còn cách nhau hai mét, Tô Vận mở miệng định nói gì đó, dù chỉ là câu chào cũng được.

Sau đó chưa đợi cô ta mở miệng, Khương Triều Dương đã đi lướt qua người cô, đi lướt qua…

Tô Vận ngơ ngác quay đầu, nhìn bóng lưng của Giang Triều Dương, cả người cứng đờ!

Khương Triều Dương không nhìn thấy cô ta sao? Hôm nay cô ta mặc quần áo mới, trang điểm đẹp như vậy!

Khương Triều Dương đang quay lưng về phía cô ta nhưng dường như vẫn cảm nhận được ánh mắt đằng sau, nhíu mày, lập tức tăng tốc sải bước rời khỏi tầm mắt của người nào đó.

Tô Vận nhìn Khương Triều Dương đi xa rồi mới hoàn hồn.

Đồ ngốc, giống y như đời trước, không hiểu ý gì cả.

Nhưng có thể gặp được Khương Triều Dương đúng là niềm vui ngoài ý muốn.

Đối với Tô Vận thì là niềm vui nhưng đối với Khương Triều Dương thì lại là nỗi sợ.

Bị một cô gái nhìn chằm chằm có thể không sợ sao?

...

Thôn Thanh Sơn, nhà họ Tô.

Náo nhiệt cả một ngày, Tô Trà cảm thấy mình sắp c.h.ế.t đến nơi rồi.

Sự nhiệt tình của người lớn đúng là khiến cô chống cự không nổi.

Vì đã muộn rồi nên mấy người Tô Trà ở lại trong thôn, dù sao đồ đạc đều có sẵn, bình thường không có việc gì cô cũng sẽ ở lại hai ngày.

Trong phòng, Tô Trà ngồi bên giường,cầm cái gương tròn trên tay.

Nhìn bản thân trong gương, Tô Trà cảm thấy mặt mình vẫn còn cứng nhắc.

Trời ơi, cô đã cười cả ngày rồi đấy.

Nhìn đi gương mặt trứng ngỗng của cô hốc hác thấy rõ rồi.

Vẻ đẹp khuynh thành của cô!

Hệ thống nhìn gương mặt của ai đó trong gương, trong não nó toàn là mấy lời tự sướng không biết ngượng mồm của ai đó.

Giờ phút này chỉ có một câu nói có thể biểu đạt được nội tâm của hệ thống: Nó lớn như thế này chưa gặp qua người nào mặt dày vô sỉ như vậy.

Đúng vậy, nói về tự luyến thì ký chủ của nó mà thứ hai thì không ai chủ nhật.

Để bảo toàn dung mạo tuyệt thế của mình, Tô Trà tắm xong thì đi ngủ luôn, cô phải ngủ thật ngon, đối xử thật tốt với gương mặt này.

Hệ thống nhìn ký chủ đã ngủ say trên giường, đột nhiên nghĩ đến một tiết mục.

Sau đó, nó bắt đầu sầu não, nếu cứ để “bệnh tình” của Tô Trà tiếp diễn, thế nào cũng có một ngày, cổ đẹp chết?

Nghĩ đến cảnh tượng đó, hệ thống lại không nhịn được cười.

Hôm sau, cả nhà khó có dịp đoàn tụ nên bà ngoại muốn mọi người cùng nhau ăn bữa sáng, bà dùng ít thịt hôm qua còn thừa để nấu cháo thịt nạc

Trên bàn ăn, bà cụ đưa cái muôi lớn múc cháo vào bát Tô Trà.

Không phải nói quá chứ, kỹ thuật của bà còn hơn cả mấy dì trong nhà ăn, tay lúc cần vững thì vững, lúc cần run thì run.

Tô Thắng Dân bên cạnh thấy vậy rất tò mò, mẹ mình làm thế nào mà vớt được hết thịt vào bát Tô Trà thế?

Nhìn bát con gái toàn cháo với thịt, lại cúi đầu nhìn bát của mình nói là cháo “thịt”, nhưng không nhìn kĩ thì không thấy thịt đâu.

Cách biệt này cũng lớn quá rồi!

“Mẹ, mẹ cho con thêm thịt đi, mẹ thương Trà Trà như thế, con là ba của Trà Trà, mẹ cũng phải thương cả con chứ, con là con trai mẹ đấy!” Tô Thắng Dân không biết xấu hổ, mặt dày tiến về phía bà.

Bà nhìn gương mặt Tô Thắng Dân dần dần lại gần, phóng to, bà giơ cái muôi trong tay đánh lên mặt Tô Thắng Dân.

Tô Thắng Dân nhanh tay lẹ mắt, lảo đảo tránh đi, mở miệng hét lên: “Mẹ, mẹ độc ác thật đấy!”

“Hừ, mày mà đỗ đại học thì đừng nói là ăn thịt dù có muốn ăn nhân sâm tao cũng mua cho mà ăn.” Nhưng vấn đề là ông có đỗ được không?

Tô Thắng Dân nhìn ánh mắt tỏ rõ sự khinh thường của bà mà tức ngực.

Được rồi, ông không xứng được ăn thịt, trong mắt của bà, cho ông ăn cháo đã là tốt lắm rồi, ông không phải là đứa con trai ngoan của mẹ nữa rồi.

Tô Trà vừa ăn cháo, nhìn khuôn mặt u buồn của cha mình, tí thì bị chọc cười chết.

Chuyển tầm mắt, Tô Trà nhìn thấy khuôn mặt ghét bỏ của mẹ mình dành cho người người chồng của bà.

Ồ, không phải nói chứ, biểu cảm ghét bỏ của mẹ chồng con dâu Vương Tú Mi và bà nội cô cũng giống nhau ghê ấy chứ.

Tô Bảo ngoan ngoãn ăn cháo, xì xụp ăn hết bát như một chú heo con, sau đó tự cầm bát của mình về nhà bếp thì chạy ra ngoài tìm mấy đứa nhỏ chơi.

Ông nội nhìn hành động tự dọn bát của Tô Bảo thì hơi ngạc nhiên, sau đó nói: “Đứa nhỏ Tô Bảo này, hiểu chuyện rồi.”

“Ha ha ha, cha, Tô Bảo nhà ta tất nhiên phải hiểu chuyện rồi, nếu không thì làm sao chăm sóc chị nó được.” Tô Thắng Dân cười nói

Thực ra ông nội không biết rằng bạn nhỏ Tô Bảo ở nhà rất đáng thương, gặp phải cặp vợ chồng Tô Thắng Dân và Vương Tú My, Tô Bảo đã biết thu dọn bát đũa, biết rửa bát, thậm chí còn làm được mấy món đơn giản.

Nói như lời của Tô Thắng Dân và Vương Tú Mi thì là Tô Bảo là con trai, chuyện gì cũng phải biết làm, nếu không lúc họ không có nhà, Tô Trà phải làm thế nào đây?

Nên thỉnh thoảng lúc cha mẹ vắng nhà, bạn nhỏ Tô Bảo còn phải phụ trách chuyện ăn uống của chị gái.

Không phải Tô Bảo không muốn cũng chị gái xuống bếp, thực ra… cô mà xuống bếp sẽ gây hỏa hoạn.

Thôi vậy, không nói nữa, nói nhiều cũng chỉ toàn là mấy câu chuyện đẫm nước mắt.

Lúc cả nhà họ Tô ăn xong bữa sáng, đột nhiên xuất hiện một vị khách không mời mà đến.

Vương Quyên ngẩng đầu ưỡn n.g.ự.c đứng trong sân nhà Tô gia, cảm nhận được ánh mắt của những người khác, trong lòng có chút sảng khoái.

Lúc tôi mới ly hôn mấy người không nghĩ đến có đúng không? Tô Thắng Hoa giờ này vẫn đang ở trong thôn trồng lúa, Vương Quyên tôi đây đã mua được nhà ở trên thị trấn rồi.

Đúng là đời người không ai biết được chữ ngờ.

Vương Quyên tưởng rằng người nhà họ Tô sẽ nghĩ như vậy, nhưng họ chỉ có chung một câu hỏi… Đứa dở hơi ở đâu ra thế?!

Trời nóng như thế này mà còn mặc áo lông chồn, có phải bị bệnh gì không!?
 
Thập Niên Chúa Diễn Trò Xuyên Thành Nữ Phụ Cực Phẩm
Chương 206: Chương 206



Vương Quyên thật ra cũng thấy nóng, nhưng áo khoác lông chồn này là cái áo đắt nhất mà bà ta có.

Cái này bà ta phải nói ngọt nói nhạt dùng đủ mọi cách suốt nửa năm Tô Vận mới đồng ý cho bà ta mua cái áo này, đắt lắm đó.

Tô Trà khuôn mặt ngỡ ngàng, ngẩng đầu nhìn mặt trời chói chang trên đỉnh đầu, xong lại nhìn người mặc áo lông chồn trong sân.

Nói sao đây nhỉ, chẳng biết dùng từ gì để miêu tả người này nữa.

Người này từ đâu chui ra thế?

Cuối cùng, Vương Quyên cũng khoe khoang đủ rồi, thanh thanh cổ họng, nói với Tô Thắng Hoa.

“Tô Thắng Hoa, tôi đến để thông báo với anh, con gái tôi Tô Vận đã đi xem mắt với người ta rồi, đối tượng là người họ Khương thôn mỗ.”

Vương Quyên vừa mở miệng nháy mắt đã thu hút được sự chú ý của mọi người.

Thôn mỗ, nhà họ Khương, sao mà nghe quen tai thế nhỉ.

“Nhà họ Khương mà cô nói không phải là cái nhà xem mắt với Tô Diệp hai năm trước chứ?” Tô Thắng Hoa chau mày nhìn Vương Uyên.

“Đúng rồi đấy, chính là Khương Triều Dương đó đấy, người ta vừa về hôm qua, mà Tô Vận cũng đến tuổi rồi, Tô Vận cũng đồng ý chuyện này rồi, Tô Thắng Hoa, anh mà có thời gian thì ngày kia cũng đến gặp họ.”

Nếu nói ai là người kinh ngạc khi nghe tin này nhất, thì đó chính là Tô Diệp.

Tô Diệp mặc dù mới kết hôn, nhưng cô ta vẫn không thể quên được những lời Tô Vận nói với mình, cái gì mà tình yêu mới là quan trọng nhất, phải theo đuổi hạnh phúc của bản thân.

Nghĩ đến những lời đó, khuôn mặt Tô Diệp không nhịn được lộ ra ý trào phúng.

Tô Vận nói lời nào lời nấy đều là đạo lý, khiến cô ta không muốn xem mắt với Khương Triều Dương, vậy mà giờ Tô Vận lại muốn xem mắt với Khương Triều Dương, đúng là… không ra thể thống gì.

Tô Diệp không phải đứa ngốc, trước kia cô ta không suy nghĩ nhiều, giờ vừa nghĩ chút đã hiểu.

“Tôi không đi, cô bị sao thế, Khương Triều Dương đó suýt đã xem mắt với Tô Diệp nhà chúng ta rồi, chị xem mắt không thành, giờ lại đi giới thiệu cô em, Vương Quyên cô nghĩ gì thế?” Tô Thắng Hoa tức giận.

Tô Vận đã nhắm Khương Triều Dương lâu như vậy, cuối cùng cũng ra tay rồi.

“Anh nói cái gì đấy, lúc đó không phải Tô Diệp không xem mắt sao? Hơn nữa, nhà họ Khương điều kiện tốt, tôi nghe ngóng rồi, cậu ta là một nhân tài, là bộ đội, trợ cấp cũng không ít, điều kiện trong nhà cũng tốt, có gì mà không được.” Vương Quyên trợn trắng mắt nhìn Tô Thắng Hoa.

Chuyện tốt như vậy, hơn nữa Vương Quyên thấy Tô Vận rất vừa ý cậu Khương Triều Dương này, đây mới là điều quan trọng.

Hôm qua lúc Tô Vận trở về, Vương Quyên lúc đầu còn lo Tô Vận sẽ trách bà, mà dường như tâm trạng Tô Vận rất tốt, trực tiếp nói về chuyện xem mắt, Tô Vận còn không nhắc đến chuyện tiền nong mà về phòng luôn.

Vương Quyên nhìn ra được Tô Vận rất vui vẻ, không cần biết là do Tô Vận quên mất, hay là để sau này mới tính toán, Vương Quyên đều có thể thở phào một hơi rồi.

Người nhà họ Tô cũng không ngốc, lần trước vì sao Tô Diệp và Khương Triều Dương lại xem mắt không thành, còn không phải nhờ công của Tô Vận hết sao?

Nếu không phải Tô Vận lỡ miệng nói về “Cao Hưng Quốc” trước mặt người giới thiệu, chuyện này có thể không thành hay sao?!

Giờ nghĩ lại, không phải lúc đó Tô Vận đã có ý với Khương Triều Dương rồi đấy chứ?

Nhưng cũng không có khả năng lắm, dù sao Tô Vận và Khương Triều Dương cũng không quen biết.

Chuyện này rốt cuộc là như nào, giờ so đo cũng không có ích gì nữa.

Trước mắt là chuyện của Tô Vận.

“Vương Quyên, chuyện này tôi không đồng ý.” Tô Thắng Hoa đen mặt nói.

“Ai cần anh đồng ý? Nếu không phải nể mặt anh là cha Tô Vận, anh nghĩ tôi thèm đến thông báo cho anh à? Tô Thắng Hoa chuyện này không do anh quyết định. Lúc ly hôn Tô Vận theo tôi, Tô Diệp theo anh. Tô Diệp kết hôn tôi cũng không nói gì, chuyện Tô Vận xem mắt anh dựa vào đâu mà ý kiến?”

“Được rồi, tôi không có tư cách, vậy cô đi đi, Tô Vận tôi không quản nữa, mấy người thích làm gì thì làm.” Nói đoạn Tô Thắng Hoa trực tiếp lôi Vương Quyên đẩy ra cửa.

Cánh tay Vương Quyên bị nắm đến phát đau, đánh tay Tô Thắng Hoa: “Tô Thắng Hoa, anh buông tay ra, anh làm tôi đau đấy, anh đúng là thô lỗ, mới có hai năm mà sao anh lại thành ra như vậy rồi?”

Tô Thắng Hoa không nói gì, trực tiếp đẩy người ra, sau đó mở miệng nói một tiếng: “Cút”

Nghe lời này của Tô Thắng Hoa, Vương Quyên cũng tức giận, nhổ phì phì về phía Tô Thắng Hoa.

“Ông cứ làm như tôi hiếm lạ lắm đấy, thích đến thì đến, không đến thì thôi.”

Vương Quyên vứt lại một câu như thế, rồi quay người bước đi.

Tô Trà nhìn Vương Quyên mặc chiếc áo lông chồn thô nặng, âm thầm tặc lưỡi.

Chậc, vừa mới ly hôn nhưng đồng chí Vương Quyên đúng là càng ngày càng hoang dã.

Ở bên khác, nhà họ Khương.

Mẹ Khương đang kéo Khương Triều Dương nói chuyện xem mắt.

Khương Triều Dương hôm qua uống rượu với chiến hữu, về đến nhà là vào phòng, vừa mới ngủ dậy đã nghe thấy mẹ mình nói cái gì mà xem mắt.

Anh ta vừa về đến nhà, đã đâu vào đâu đâu?

“Triều Dương à, không phải mẹ giục con nhưng con cũng đến tuổi rồi, con xem con cũng hai mươi tư rồi, ở thời cha mẹ, bằng tuổi con người ta đã có con rồi.”

“Mẹ nói con ở trong quân ngũ cũng không tìm đối tượng đi, lại mấy năm mới về một lần, lần này con phải làm thật tốt cho mẹ.”

“Triều Dương, lần này mẹ tìm cho con mối này nhất định con sẽ thích, con bé trông gọn gàng sạch sẽ, thanh tú, vừa tròn mười tám tuổi, hơn nữa người ta vừa tốt nghiệp cấp ba, đang định học đại học, tính tình cùng tốt, dịu dàng độ lượng, con gặp rồi nhất định sẽ thích.”

Mẹ Khương huyên thuyên nửa ngày, Khương Triều Dương thẳng lưng ngồi trên ghế, anh ta nghe nhưng chẳng nói nửa lời.

“Triều Dương, ý con thế nào, nói một tiếng xem nào!”

“Con cứ thử đi, gặp mặt nhau, nếu con không vừa ý thì thôi, mẹ cũng không ép con.”

“Khương Triều Dương, con như thế là thế nào, con nói một câu xem nào!” Mẹ Khương bị con trai Khương Triều Dương chọc giận, cao giọng nói.

“Xì.” Khương Nguyệt bên cạnh không nhịn được cười, mở miệng nói: “Mẹ, ý của anh trai con còn chưa đủ rõ ràng ạ? Chắc anh không đồng ý rồi?”

“Mẹ, con thấy chuyện này anh trai con không đồng ý thì thôi, Tô Vận tốt nhưng chưa chắc đã hợp với anh con.” Khương Nguyệt cười hì hì nói.

“Phủi phui cái mồm con, con thì hiểu cái gì.” Mẹ Khương không vui nói lại, mắt lại trừng Khương Triều Dương đợi anh mở miệng.

Bị mẹ nhìn như vậy, Khương Triều Dương hắng giọng nói.

“Mẹ, chuyện này không vội…”
 
Thập Niên Chúa Diễn Trò Xuyên Thành Nữ Phụ Cực Phẩm
Chương 207: Chương 207



Khương Triều Dương còn chưa nói hết đã bị mẹ Khương ngắt lời.

“Sao lại không vội? Con không vội nhưng mẹ vội, con xem con đã 24 tuổi rồi, còn chưa yêu đương. Con nói con tạm thời chưa muốn kết hôn mẹ có thể hiểu được, nhưng con cũng phải yêu đương chứ, người biết chuyện thì nghĩ con không muốn yêu đương, người không biết còn tưởng con có vấn đề gì ấy!”

Khương Triều Dương nghe vậy, mặt lộ vẻ ngạc nhiên.

Ai nói chứ, anh ta thanh niên trai tráng thân thể vẫn rất khỏe mạnh nhé!

Nhưng chuyện tìm đối tượng, Khương Triều Dương thực sự vẫn chưa có dự định gì, không phải anh ta chưa từng xem mắt, nhưng đều không thành cả.

“Mẹ, con có việc ra ngoài, hôm nay con không về ăn trưa.”

Ba mươi sáu kế chuồn là thượng sách.

Khương Triều Dương không muốn tiếp tục nói chuyện này với mẹ nữa, nên đứng lên rảo bước đi luôn.

Mẹ Khương muốn cản cũng không cản được chỉ có thể trơ mắt nhìn người đi.

Khương Nguyệt thấy bà ngơ ngác, tốt bụng nhắc nhở:

“Mẹ, chuyện xem mắt không phải mẹ đã hẹn với người ta xong rồi ạ, hôm kia anh con mà không đi thì sao?”

“Không đi, nó mà không đi mẹ đánh gãy cái chân chó của nó, chỉ đi xem mắt với con gái nhà người ta thôi, anh mày cũng không phải con gái nó mà dám trốn trong nhà thì xem mẹ xử lý nó thế nào.” Mẹ Khương tức giận nói.

Lúc này Khương Nguyệt không dám chọc bà nữa, nhưng vẫn không nhịn được nói thầm, mẹ mà bắt được anh con thì hôm nay đã không nên cơ sự này, giờ này mà anh con còn có thể chưa có người yêu sao?

Mặt khác, Tô Vận đã bắt đầu mong đợi rồi.

Tâm trạng Tô Vận tốt nên dù nghe Tô Thắng Hoa không đến cũng không tức giận.

Đợi đến khi cô ta cùng Khương Triều Dương kết hôn thì sẽ rời khỏi đây theo anh ta tòng quân, đến lúc đó thì cái gì mà Tô Trà, Tô Thắng Hoa, nhà họ Tô tất cả đều sẽ cách xa cuộc sống của cô ta.

Chớp mắt đã qua hai ngày.

Sáng sớm, Lương Tố gọi điện thoại bảo Tô Trà trưa qua ăn cơm, tiện bàn nhau luôn lúc lên thành phố cần phải chuẩn bị những cái gì.

Còn một tháng nữa mới vào học, còn sớm như vậy mà đã bắt đầu chuẩn bị đồ đạc, Tô Trà cũng rất bất lực.

Không chỉ Lương Tố, mà Vương Tú Mi ở nhà cũng không rảnh, cả ngày nhìn cái này cũng mua về, thấy cái kia cũng mua về, còn lẩm bẩm nói đến lúc đó tất cả đều cho Tô Trà mang đi.

Còn chưa xuất phát, Tô Trà đã có thể tưởng tượng được đống hành lý khổng lồ của mình.

Sau khi đồng ý qua ăn cơm, chín giờ Tô Trà đã đi ra khỏi nhà, sau đó tiện đường đến cửa hàng bách hóa mua chút đồ mang qua.

Trước cửa hàng bách hóa, Khương Triều Dương và mẹ Khương đang đứng ở cửa lớn.

"Khương Triều Dương, mẹ nói cho con biết, lát nữa mua đồ xong cùng mẹ đi gặp một người bạn, con thành thật một chút cho mẹ, đừng có ăn nói lung tung." Mẹ Khương cảnh cáo.

Bà ta nói như vậy vì hôm nay là ngày bà ta dẫn Khương Triều Dương đi xem mắt với Tô Vận, bà ta sợ Khương Triều Dương không đồng ý, cho nên mới nói là đi thăm một người bạn.

Biết đâu đến lúc đó Khương Triều Dương gặp rồi lại ưng thì sao?

Ngoại hình Tô Vận không tệ, Khương Triều Dương tám chín phần mười có thể ưng con bé.

Lúc mẹ Khương đang lải nhải, Khương Triều Dương lơ đãng nhìn thấy một bóng dáng mảnh khảnh đang đi về phía anh ta.

Tóc thắt b.í.m đơn giản, trên má còn vương vài sợi tóc, khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo, đôi mắt ướt át giống như biết nói, môi đỏ da trắng như tuyết, hai cánh tay trắng lộ ra bên ngoài, dưới ánh mặt trời dường như hơi đỏ lên.

Cô mặc váy dài màu be, làn váy dài đến chân, lộ ra đôi chân trắng nõn.

Đây là lần đầu tiên Khương Triều Dương dường như nghe được tiếng tim mình loạn nhịp.

Thịch, thịch, thịch... Từng nhịp từng nhịp.

Tô Trà đang đi cảm nhận được ánh mắt đang nhìn, ngẩng đầu lên thì thấy người đàn ông cách đó không xa.

Vừa nhìn, Tô Trà đã nhận ra anh trong nháy mắt.

Hai năm trước hai người đã từng gặp nhau là lần cô gặp mấy kẻ buôn người.

Khương Triều Dương cũng nhận ra Tô Trà, trong lòng anh ta có chút căng thẳng, muốn mở miệng lại sợ cô không nhớ.

Mẹ Khương nói nửa ngày, đột nhiên thấy con trai không lên tiếng thì ngẩng đầu nhìn.

Sau đó mẹ Khương thấy con trai nhìn như đang nhìn cái gì đó, dõi theo tầm mắt.

Ồ, một cô bé rất xinh đẹp.

Tô Trà thu hồi tầm mắt, tiếp tục bước đi, cô đi tới cửa của cửa hàng bách hóa.

"Xin chào, cô còn nhớ tôi không?" Giọng nói từ tính vang lên.

Tô Trà ngẩng đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn lộ ra một nụ cười yếu ớt.

"Chào đồng chí giải phóng quân. " Tô Trà mở miệng, má lúm đồng tiền mờ mờ hiện ra nhìn rất xinh đẹp.

Nghe cách xưng hô này, Khương Triều Dương biết đối phương còn nhớ mình, nháy mắt thả lỏng hơn.

"Tô Trà, tôi biết cô." Khương Triều Dương mở miệng nói: "Tôi là Khương Triều Dương. ”

Khương.. Cái gì?

Khương Triều Dương !

Nam chính của quyển sách này, Khương Triều Dương mà Tô Vận điên cuồng khổ sở nhắm đến nhiều năm nay.

Trong mắt Tô Trà hiện lên một tia kinh ngạc, nhưng chỉ trong nháy mắt đã bình thường trở lại.

Nghĩ đến Tô Vận, Tô Trà lui về sau nửa bước, duy trì khoảng cách an toàn với Khương Triều Dương.

Khương Triều Dương nhìn thấy động tác của Tô Trà, trong lòng có chút mất mát.

Mẹ Khương ở bên cạnh, hết nhìn bên này, lại nhìn bên kia, không rõ trước mắt là tình huống gì.

Dù sao cũng không quen, hai bên cũng không nói nhiều sau đó đi vào cửa hàng bách hóa.

Tô Trà mua hai gói đồ ăn vặt sau đó rời khỏi cửa hàng bách hóa.

Nửa tiếng sau, Khương Triều Dương cùng mẹ Khương mua đồ xong cũng đi ra.

"Triều Dương, vừa rồi cô bé đó là ai thế, trông cũng xinh đẹp, con quen biết từ khi nào vậy? Sao mẹ không biết? ”Vừa ra khỏi cửa hàng bách hóa, mẹ Khương nhớ tới chuyện vừa rồi, mở miệng hỏi.

"Con cũng mới chỉ gặp một lần, không quen." Khương Triều Dương nghiêm mặt trả lời một câu.

“Mới gặp một lần à, nhìn con bé cũng xinh, nhìn khí chất ấy không giống mấy cô gái trong thôn chúng ta."

Mẹ Khương thầm nghĩ trong lòng, để cô bé này cùng một chỗ với Tô Vận, Tô Vận so ra cũng còn kém người ta.

Nhưng nghĩ lại, Khương Triều Dương vẫn khá hợp với Tô Vận

Mẹ Khương và Khương Triều Dương đi gần hai mươi phút, sau đó họ dừng ở bên ngoài một cái sân nhỏ,

“Cốc cốc cốc!" Bà Khương tiến lên gõ cửa.

"Tới đây tới đây."

Trong phòng Vương Quyên nghe thấy tiếng động, lập tức lạch cạch chạy tới mở cửa.

Mở cửa ra, tầm mắt Vương Quyên dừng trên người Khương Triều Dương ngoài cửa đầu tiên.

Cao một mét tám, lông mày rậm mắt to, thoạt nhìn có hơi nghiêm túc.

Đánh giá một lát, Vương Quyên lập tức thu hồi tầm mắt, nhiệt tình mở miệng: "Trên đường mệt mỏi đi, đến đây, vào phòng ngồi. ”

"Không mệt, trên đường tiện mua chút đồ tới đây, lần đầu tiên tới chơi, quấy rầy mọi người rồi ." Mẹ Khương cười trả lời một câu.

Nghe được hai chữ "lần đầu", Khương Triều Dương phía sau cảm giác sai sai, hơi nhíu mày, tầm mắt nghi ngờ nhìn về phía mẹ mình.
 
Thập Niên Chúa Diễn Trò Xuyên Thành Nữ Phụ Cực Phẩm
Chương 208: Chương 208



Khương Triều Dương cảnh giác, bước chân đi vào cũng ngừng lại, sau đó mở miệng nói: "Mẹ, con đột nhiên nhớ có việc phải làm, cho nên không vào với mẹ được. ”

"Cháu chào dì, hẹn gặp dì khi khác ạ." Khương Triều Dương nói Vương Quyên một câu, sau đó nhanh chóng xoay người rời đi.

Nhìn bóng lưng Khương Triều Dương, nụ cười trên mặt mẹ Khương cứng ngắc, nhưng vẫn tiến lên kéo Khương Triều Dương lại.

"Con đi đâu?" mẹ Khương nghiêm mặt lạnh lùng nói.

Nhìn bộ dạng này của mẹ mình, Khương Triều Dương có thể chắc chắn, chuyện hôm nay không đơn giản như vậy...

"Mẹ, con có việc phải làm, lát nữa mẹ tự mình về đi." Khương Triều Dương nói xong, khéo léo thoát khỏi cổ tay mẹ, lần này anh ta không cho mẹ cơ hội làm gì, lập tức sải bước rời đi nhanh chóng.

Vương Quyên thấy anh ta rời đi một cách đột ngột thì sửng sốt một lúc, sau đó bà ấy hỏi mẹ Khương, "Ừm, có chuyện gì vậy, sao lại rời đi một cách đột ngột như vậy?"

Không phải nói là tới thăm con gái bà ta sao? Sao vừa đến đã rời đi rồi?

Mẹ Khương cũng có hơi xấu hổ, nhất là khi nhìn thấy ánh mắt của Vương Quyên, một lúc sau mới mở miệng trả lời:

“Ừm, Triều Dương có việc đột xuất, nếu không thì lần này coi như thôi đi, bà xem, đây là đồ ăn nhẹ cho Tô Vận ăn. Bà giúp tôi nói với Tô Vận một tiếng, chuyện này lần sau nói tiếp, tôi phải về trước đây.”

Mẹ Khương đặt đồ ăn nhẹ vào tay Vương Quyên, sau đó không đợi Vương Quyên mở miệng nói gì đã lập tức xoay người rời đi.

Thật buồn cười, Khương Triều Dương đi rồi, bà ta còn ở đây làm gì nữa.

Đối với việc Khương Triều Dương rời đi một cách đột ngột, trong lòng mẹ Khương rất tức giận, đều đã tới cửa rồi, chỉ thiếu một chút nữa thôi mà con trai bà ta lại lập tức rời đi như vậy.

Hơn nữa, chắc hẳn Khương Triều Dương cũng nhìn ra chuyện này có âm mưu nên mới vội vàng bỏ chạy. Lần sau đoán chừng muốn làm cho anh ta mắc mưu sẽ không còn dễ nữa.

Trong phòng, Tô Vận vẫn đang đợi, nghe thấy bên ngoài có tiếng động, cô ta biết người nhà họ Khương đã tới, nghĩ tới việc sắp được gặp lại Khương Triều Dương, hai má Tô Vận dần dần ửng hồng.

Ngay khi Tô Vận đang xấu hổ, Vương Quyên đã quay lại.

Tô Vận ngẩng đầu nhìn, nhưng chỉ thấy Vương Quyên trở lại một mình.

“Mẹ, người đâu?” Tô Vân hỏi.

"Mẹ cũng không biết, vừa rồi người đã tới cửa, nhưng đột nhiên lại nói là có chuyện gấp sau đó lập tức rời đi, con nói xem chuyện này là sao? Mà mẹ của Khương Triều Dương cũng giống như vậy, khi bà ta nhìn thấy Khương Triều Dương đi cũng tùy tiện tìm một lý do nói có việc, sau đó đưa cho mẹ hai hộp đồ ăn nhẹ rồi cũng rời đi."

Trong lòng Vương Quyên vẫn còn đang rất buồn bực, vốn dĩ nghe những gì Tô Vận nói trước đó có nghĩa là nhà họ Khương rất hài lòng với con gái bà ta, tại sao bây giờ lại xảy ra chuyện này?

Nghe được những lời này của Vương Quyên, sắc mặt Tô Vận lập tức trở nên tái nhợt, trong lòng giật thót, cô ta cảm giác có điều gì đó không ổn.

Trên thực tế, hai năm qua có một số thứ đã thay đổi quá nhiều, ngay cả việc trồng trọt ở thôn Thanh Sơn cũng thay đổi.

Dựa theo ký ức của Tô Vân ở kiếp trước, việc trồng trọt vốn đã thua lỗ, nhưng bây giờ việc trồng trọt ở thôn Thanh Sơn diễn ra rất tốt.

Hơn nữa năm nay ngọn núi của ông nội cũng đã bắt đầu đơm hoa kết trái, tuy rằng vẫn chưa nhìn thấy rõ ràng, nhưng tất cả đều khác hẳn kiếp trước.

Như vậy, chẳng lẽ Khương Triều Dương cũng thay đổi?

Tô Vận bắt đầu trở nên vô cùng lo lắng, càng nghĩ càng cảm thấy trong lòng khó chịu, càng nghĩ càng cảm thấy sợ hãi.

Nếu Khương Triều Dương cũng thay đổi cô ta biết phải làm sao bây giờ?

Bên kia, mẹ Khương vội vàng về đến nhà. Vừa bước vào chân vào cửa bà ta đã bắt đầu cằn nhằn.

Trong nhà lúc này chỉ có Khương Nguyệt và mẹ Khương, Khương Nguyệt sau khi nghe mẹ cằn nhằn mới biết được anh trai cô ta ngay khi cảm nhận được điều gì đó không ổn lập tức bỏ chạy.

"Nguyệt Nguyệt, con xem anh trai con không phải rất quá đáng sao, vừa tới cửa nhà người ta đã bỏ mẹ lại mà chạy đi trước. Có phải anh con đang khi dễ mẹ tay già chân yếu nên đuổi không kịp hắn? Bảo nó đi thăm người ta một chút thôi, cũng không bảo nó lên núi đao xuống chảo dầu mà nó một chút cũng không nể mặt mẹ."

"Con không biết đâu, anh trai con trước mặt bao nhiêu người nói đi là đi, mẹ lúc đó rất mất mặt."

Thấy vẻ mặt tức giận của mẹ, Khương Nguyệt không khỏi khuyên nhủ:

“Mẹ đừng nóng giận, tính tình anh cả vốn như vậy mẹ không phải cũng không biết, hơn nữa tuổi của anh con có thể đợi thêm một hai năm nữa cũng không quá muộn, nói không chừng đến lúc đó không cần mẹ nói, anh con sẽ đưa về cho mẹ một cô con dâu đó."

“Ai da, nếu vậy thì mẹ phải cám ơn trời đất.” Mẹ Khương than thở, chợt nghĩ đến cô bé mà bà ta nhìn thấy ở trên thị trấn.

Bây giờ bà ta nghĩ kỹ lại, thái độ của con trai bà ta, Khương Triều Dương, có gì đó không đúng.

Có lẽ nào... con trai bà ta đã coi trọng cô bé đó?

Nếu đúng như vậy thì bà ta phải tìm hiểu kỹ càng.

Mẹ Khương nóng lòng muốn biết chuyện là thế nào, ngày hôm sau lập tức đi tìm người hỏi thăm.

Theo những thông tin mà bà ta hỏi thăm được, Tô Trà là chị họ của Tô Vận, năm nay cô ấy cũng mười tám tuổi, so với Tô Vận thì lớn hơn một chút.

Tô Trà là sinh viên đại học đàng hoàng, cô gái nhỏ lớn lên cũng ưa nhìn, nếu Khương Triều Dương thực sự thích cô bé đó...

Khương Triều Dương không biết mẹ anh ta nghĩ gì sau lưng anh ta, anh ta chỉ nghĩ rằng chắc hẳn mẹ anh ta đã từ bỏ suy nghĩ trước đó.

Chỉ có Khương Nguyệt biết rằng mẹ cô ta thực sự đã mời một bà mối đến nhà, còn nói rằng bà ta muốn hỗ trợ giới thiệu hai người với nhau.

Khương Nguyệt cảm thấy mẹ cô ta có hơi không đáng tin.

"Chị à, chị cứ chờ tin tốt của em đi, chị cũng biết tài nói chuyện của em rồi, em bảo đảm sẽ hoàn thành chuyện này giúp chị." Miệng bà mối lừa người dối ma đã quen, cầm được tiền trên tay tự nhiên nói gì cũng dễ nghe.

Mẹ Khương cũng được dỗ cho vui vẻ, nắm lấy tay đối phương nói:

“Vậy phiền cho em rồi, em không biết đấy thôi, con trai chị cũng đã từng này tuổi, trước kia chúng ta hơn hai mươi tuổi đã sinh con đẻ cái rồi. Bây giờ cả nhà chị chỉ kêu chị là đừng lo lắng, đừng lo lắng, nhưng chuyện này khiến chị lo đến sắp c.h.ế.t rồi."

"Em biết, yên tâm, ngày mai em lập tức đi nói chuyện ngay, Triều Dương nhà chị có điều kiện tốt như vậy, chuyện này nhất định sẽ thành công." Bà mối hứa hẹn nói.

Ngày hôm sau.

Sáng sớm, trên con đường nhỏ hẹp, quanh co thôn Thanh Sơn xuất hiện một người phụ nữ có thân hình hơi đẫy đà, vừa đi vừa uốn uốn éo éo, khuôn mặt trang điểm cầu kỳ lại ăn mặc chỉnh tề, vừa nhìn đã biết là bà mối.
 
Thập Niên Chúa Diễn Trò Xuyên Thành Nữ Phụ Cực Phẩm
Chương 209: Chương 209



Người thôn Thanh Sơn tò mò, mới sáng tinh mơ, không biết nhà ai lại chọn mai mối sớm như vậy?

Sau đó, một người phát hiện ra bà mối đi tới, dừng lại trước cửa nhà ông Tô.

Nhà ông Tô... đã xảy ra chuyện gì vậy?

Nhà ông Tô có ba cô gái, cô gái cả là Tô Diệp đã kết hôn, cô gái thứ hai Tô Trà vừa có điều kiện vừa tài giỏi như vậy còn cần người mai mối sao?

Sau đó là cô gái thứ ba, Tô Vận, không phải sau khi ly hôn Vương Quyên đã đưa cô ta đi rồi hay sao? Nếu làm mai cho Tô Vận thì sao bà mối lại đến nhà ông Tô?

Ngay khi mọi người đang tò mò, bà mối đã bước tới gõ cửa.

"Cốc, cốc, cốc!"

"Ai vậy?"

Trong nhà, bà cụ vừa mới ngủ dậy, nghe thấy tiếng gõ cửa thì bước tới mở cửa.

Mở cửa ra, nhìn thấy người bên ngoài, bà cụ nhướng mày đánh giá đối phương vài lần rồi mới hỏi: "Bà là?"

"Ối chà, đây là nhà họ Tô phải không, thật tốt, sáng nay bà có nghe thấy tiếng chim khách kêu không? Tôi tới đây để mai mối cho cô gái của nhà bà đó." Bà mối vẫy khăn tay, cười ha hả mở miệng nói.

Mai mối?

Bà cụ không cười mà chỉ nghiêm mặt nói: "Tôi không nghe thấy tiếng chim khách kêu hay gì cả, nhưng gà trống nhà tôi cũng đã gáy được mấy lần rồi, rốt cuộc có chuyện gì, bà cứ nói thẳng đi."

"Ối chà, nhìn qua hẳn là bà đang rất tức giận, nhưng đây thực sự là chuyện tốt, nếu không chúng ta vào nhà để nói rõ hơn về chuyện này có được không?"

"Không cần, ở cửa nói chuyện là được rồi." Chuyện của Tô Vận có liên quan gì đến nhà họ Tô bọn họ đâu?

Đã hai năm kể từ khi Tô Vận ra khỏi cửa nhà này, cho đến nay cũng chưa từng trở lại, thật sự khiến người ta cảm thấy thất vọng và buồn lòng.

Bà mối thấy vẻ mặt bà cụ khá khó coi, ngượng ngùng cười nói:

"Là như thế này, tôi ở thôn bên kia được người nhà họ Khương mời tới làm bà mối, làng trên xóm dưới đều biết quả thật nhà họ Khương có điều kiện tốt nhất, gia cảnh cũng không tồi. Con trai nhà họ, Khương Triều Dương, còn làm trong quân đội, thanh niên tuấn tú lịch sự, lớn lên lại cao ráo đẹp trai, chắc chắn vô cùng xứng đôi với cô gái nhà bà."

"Tốt hay không cũng chẳng liên quan gì đến tôi, bản thân cô ta muốn làm là được." Bà cụ nhàn nhạt đáp.

Bà mối nghe ý tứ của bà cụ, thầm thắc mắc không phản đối chút nào sao?

Vậy được rồi, bà mối tiếp tục nói:

"Ôi, chuyện này không thể tốt hơn được nữa, tôi biết ngay bà là người lương thiện mà. Tô Trà có ở đây không? Tôi mới từ thị trấn đến, hình như không có ai trong nhà của Tô Thắng Dân cả, nếu không thì tôi cũng không dám sớm như vậy đã chạy đến đây làm phiền bà."

Tô Trà?

Nghe thấy cái tên này, bà cụ lập tức mở to mắt.

"Đợi đã, đợi một chút, bà vừa mới nói đến ai?"

“Tô Trà.” Vẻ mặt bà mối mờ mịt mà trả lời.

“Nhà họ Khương nhờ bà đến để mai mối với Tô Trà sao?” Bà cụ nói to hơn, giọng điệu thẳng thắn và nghiêm khắc.

Bà mối cảm thấy bầu không khí có gì đó không đúng, trước ánh mắt như d.a.o của bà cụ mà gật gật đầu, đáp: “Đúng vậy, có chuyện gì sao?”

"Bà đang nói gì vậy, người nhà họ Khương có bệnh sao? Bọn họ đang làm chuyện gì thế? Đi đi đi, bà đi ngay cho tôi. Tô Trà của chúng tôi cần người làm mối lúc nào chứ? Con bé nhà tôi mới bao nhiêu tuổi, không nói đến chuyện hơn một tháng nữa con bé còn phải đến Bắc Kinh để học, không có ý định tìm đối tượng!” Bà cụ vừa nói vừa đuổi người ra ngoài.

Rốt cuộc là sao vậy? Đầu tiên là Tô Diệp, sau đó vài ngày trước là Tô Vận, đến hôm nay còn tới cửa làm mối cho Tô Trà?!

Quả là chàng trai “tốt”, ba cô gái nhà họ Tô bọn họ lại để cho nhà họ Khương tùy tiện chọn như vậy sao?

Anh ta nghĩ rằng anh ta đang mua bắp cải ngoài chợ à? Cứ chọn đi chọn lại rồi sau cùng muốn cái tốt nhất?

Không nói về những thứ khác, chỉ riêng việc này thôi, không có cửa đâu!

Đừng nói là bà cụ bên này, ngay cả Tô Thắng Dân và Vương Tú Mi nếu biết được chuyện này phỏng chừng cũng sẽ nhảy dựng lên mà chửi bới.

Bà mối còn chưa nói xong đã bị đuổi ra ngoài, bà cụ trực tiếp ném bà ta ra ngoài rồi đóng sầm cửa lại.

Hành động gì vậy?

Nhìn thấy cảnh bà mối bị đuổi ra, những người trong thôn sống gần đó không nhịn được cười ra tiếng.

"Cười, cười, cười, cười cái gì mà cười? Con gái nhà họ Tô nạm bằng vàng hay sao mà lại kiêu ngạo như vậy chứ? Để tôi xem xem con gái nhà họ Tô có dáng vẻ gì!"

Bà mối bị mất hết mặt mũi, đặc biệt là khi bà ta nhận thấy rằng những người trong thôn gần đó đều đang mang thái độ xem náo nhiệt, nhịn không được mà quát lên hai câu.

“Phụt!” Lại có người không nhịn được cười.

"Hừ, chắc hẳn bà vẫn chưa biết nhỉ? Tô Trà nhà họ Tô đâu chỉ là nạm bằng vàng, trước khi đến đây bà cũng chưa dò hỏi về cô bé sao?"

"Hai năm trước trong cuộc thi toán học, cô ấy đại diện cho đội tuyển quốc gia tham gia thi đấu và cầm huy chương vàng trở về."

"Không những thế cô ấy còn hướng dẫn thôn dân trồng trọt chăn nuôi, bà nhìn thử xem bây giờ thôn chúng tôi như thế nào?"

"Hơn nữa, được tiến cử vào Đại học Bắc Kinh cũng không phải là nạm vàng thì là gì."

"Chính nhờ Tô Trà, trường trung học phổ thông số 2 của thị trấn mới nhiều lần đứng đầu trong các kỳ thi như vậy."

Người trong thôn ngươi một câu ta một câu nói về những thành tích to lớn của Tô Trà.

Nhìn Tô Trà tài giỏi như vậy, người trong thôn không phải không có ý nghĩ muốn làm mối với cô, nhưng mà bọn họ cũng chưa ai dám lên tiếng.

Dù là người trong thôn nhỏ thôi nhưng bọn họ vẫn thường nghe các cụ nói rằng những người tài giỏi như vậy phải tìm môn đăng hộ đối.

Về phần Tô Trà, mấy cậu nhóc nhà bọn họ quả thật không xứng với cô.

Thử nghĩ xem, một sinh viên đại học và một anh chàng nông thôn thậm chí còn chưa học cấp ba, vài chữ cũng không biết đọc, chỉ cần đặt chung một chỗ với nhau như vậy thì đã biết thế nào là không thích hợp.

Bà mối nghe mấy tin tức này, mặt lúc đỏ lúc xanh, trong lòng đã bắt đầu mắng chửi người.

Nếu sớm biết như vậy đã hỏi rõ ràng hơn, bà ta còn tưởng con gái nhà họ Tô cũng chỉ học giỏi một chút thôi.

Ngay từ đầu bà ta vẫn cảm thấy dù có học giỏi đến đâu cũng không có vấn đề gì cả, dù sao người phụ nữ thông minh, học hành giỏi giang thì không phải đến tuổi vẫn phải kết hôn sinh con, chờ sinh con xong, họ đều ở nhà nấu cơm và chăm sóc con cái hay sao?

Nhưng dựa theo những gì vừa nghe được, bà mối không còn cảm thấy Khương Triều Dương và Tô Trà rất hợp nhau nữa, hơn nữa vừa rồi nghe bà cụ nói, không ngờ sau tất cả nhà họ Khương còn có ý định với hai cô con gái khác nhà họ Tô?
 
Back
Top Bottom