Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên Chúa Diễn Trò Xuyên Thành Nữ Phụ Cực Phẩm

Thập Niên Chúa Diễn Trò Xuyên Thành Nữ Phụ Cực Phẩm
Chương 60: Chương 60



Thế nhưng Tống Minh lại không chịu nói, cứ để cho học sinh lớp 11-1 tò mò chơi vậy đó.

Tống Minh còn lộ ra, đó chỉ là một học sinh của lớp thường.

Tống Minh còn dạy dỗ đám học sinh giỏi của lớp 11-1, đừng tự cho mình là giỏi, trên đời này có một thứ gọi là núi cao còn có núi cao hơn, người tài còn có người tài hơn, ai nói lớp thường thì không có học sinh lợi hại?

Chuyện này chỉ trong một thời gian ngắn ngủi đã truyền khắp cả khối mười một.

Trong đó, người của lớp 11-5 cũng đang bàn tán chuyện này.

Bàn ngồi trước Tô Trà là Tống Niệm Niệm, lúc này đang ghé vào bàn Tô Trà nói về chuyện này mãi không ngừng.

Tống Niệm Niệm là người có rất nhiệt tình và dễ gần, gương mặt tròn tròn dễ thương, tính cách lại sáng sủa. Toàn bộ lớp học, không có ai là Tống Niệm Niệm không quen cả.

Thế nhưng Tống Niệm Niệm chỉ thích người có dáng dấp xinh đẹp, chính vì thế, Tô Trà đã được phong là người bạn thân nhất của Tống Niệm Niệm.

Bạn thân nhất, đây là chính Tống Niệm Niệm tự phong cho cô.

"Tô Trà, cậu nói xem ai mà lợi hại thế cơ chứ, đề bài mà đám học sinh giỏi của lớp 11-1 còn không làm được, thế mà người đó lại có thể giải ra. Hóa ra lớp thường chúng ta còn ngọa hổ tàng long như thế ư?" Tống Niệm Niệm vừa nói chuyện, vừa nâng tay lên xoa xoa gương mặt tròn trịa của bản thân: "Mình thật sự bội phục bạn học này."

Khi nghe chuyện này, trong đầu Tô Trà lập tức hiện lên một từ... Sư quét dọn*.

*Nhân vật trong “Thiên Long Bát Bộ” của Kim Dung.

Hóa ra lớp thường lại không thường chút nào, ngọa hổ tàng long, từ này của Tống Niệm Niệm vô cùng chính xác.

"Mình cũng không biết." Tô Trà lắc đầu, trong lòng cô lúc này cũng rất tò mò về vị bạn học thần kí nọ.

Thời gian ở trường luôn trôi qua nhanh chóng, chẳng mấy chốc, ngày đầu tiên khai giảng cứ thế qua đi.

Tô Trà ăn tối ở căn tin trường, sau khi rời căn tin, cô một mình đi tới thư viện trong trường.

Ở trường cũng chẳng có hoạt động gì cả, thế nên Tô Trà định đọc sách, học hành không có điểm dừng.

Thư viện của trường trung học phổ thông số hai nằm ở tầng bốn của tòa nhà dạy học tổng hợp, lúc này cách giờ tự học buổi tối khoảng một tiếng đồng hồ nữa.

Cho nên, lúc Tô Trà đến thư viện, bên trong đã có rất nhiều người rồi.

Thư viện không quá lớn, sau khi vào phòng, học sinh cần đem thẻ thư viện của mình lên quầy ở bàn lễ tân, khi ra về nếu muốn mượn sách thì đi đến trước quầy lễ tân, lấy lại thẻ thư viện của mình để tiến hành đăng ký là được.

Tô Trà cảm thấy, so với đời sau thì quy trình mượn sách ở các thư viện của thời đại này khá là phức tạp.

Tô Trà đặt thẻ thư viện lên quầy lễ tân, sau đó đi vào trong. Cô xuyên qua khu đọc sách, đi thẳng về phía giá sách.

Ở chỗ này có khá nhiều sách, có cả sách giáo khoa và sách ngoại khóa, thậm chí còn có cả tạp chí nữa.

Tô Trà tìm một quyển sách, quay trở lại khu đọc sách rồi tìm một chỗ ngồi xuống.

Dưới ngọn đèn mờ nhạt, Tô Trà cúi đầu nghiêm túc đọc sách.

Có không ít người ngồi bên cạnh cô, lực chú ý không còn nằm trên quyển sách nữa, mà chuyển sang nhìn trộm cô gái ngồi ở chỗ kia.

Cô gái mặc một chiếc áo màu trắng, phối với chiếc quần dài màu đen, dáng ngồi đoan chính, lưng thẳng tắp, nhìn qua tăng thêm vài phần khí chất.

Mái tóc đen dài được cô tết thành b.í.m tóc quai chèo, một kiểu tóc khảo nghiệm giá trị nhan sắc như thế này, thế nhưng khi nằm trên người cô lại cảm thấy vô cùng xinh đẹp, hoàn toàn không ảnh hưởng chút nào đến diện mạo xinh đẹp của cô.

"Bạn học này."

Khi Tô Trà đang nghiêm túc đọc sách thì đột nhiên nghe thấy một tiếng gọi, cô chậm rãi ngẩng đầu lên, thì thấy một cậu học sinh nhã nhặn, trắng nõn đứng trước mặt mình.

"Xin hỏi, tôi có thể ngồi ở chỗ này không?" Cậu học sinh kia đối diện với ánh mắt của Tô Trà, gương mặt trắng nõn không khống chế được cứ thế ửng hồng lên.

"Cậu cứ tự nhiên." Tô Trà thản nhiên đáp.

Cậu học sinh có chút căng thẳng, sau khi hít sâu một hơi thì ngồi xuống, đặt sách vở mà mình mang đến lên bàn.

Ngay khi cậu học sinh kia nghĩ xem bản thân nên mở miệng thế nào, thì vừa nghiêng đầu đã thấy cô gái kia lại cúi đầu, nghiêm túc đọc sách.

Cậu học sinh kia lập tức bị đả kích, vẻ mặt mất mát cúi đầu xuống, bắt đầu làm bài tập do chính mình mang đến.

Cậu ta siết chặt cây bút trong tay, viết được một lát, lại ngẩng đầu lén nhìn cô gái ngồi đối diện.

Tô Trà đang chú tâm đọc sách, cho dù cô ngây ngốc và chậm hiểu đến đâu, cũng nhận ra tầm mắt của cậu bạn bên cạnh thường xuyên nhìn về phía mình.

Khi cậu học sinh kia lại nhìn về phía cô thêm một lần nữa, Tô Trà đột nhiên ngẩng đầu lên, nhìn về phía đối phương.

Cậu học sinh nhìn lén người ta lại bị người ta bắt gặp, hai má của cậu ta lập tức đỏ bừng lên.

Tầm mắt của Tô Trà đảo qua gương mặt đỏ bừng của cậu học sinh, sau đó dừng trên quyển vở mà tay cậu bạn kia đang đè lên.

Có đề bài đã làm được một nửa.

Cô thu hồi tầm mắt lại, Tô Trà ngẩng đầu lên nhìn đối phương, đôi môi đỏ hé mấp máy: "Bạn học, đề bài này, cậu làm sai rồi."

Cậu học sinh: Hả?

Thấy gương mặt mờ mịt của cậu học sinh kia.

Tô Trà tỏ vẻ: Ôi, bạn học này hình như không được thông minh cho lắm, cứ ngốc ngốc sao ấy.

"Tôi nói, đề này, cậu làm sai rồi." Tô Trà lặp lại một lần nữa.

Cô giơ tay chỉ vào một phần trong bài làm dở dang của cậu học sinh, tiếp tục lên tiếng nói:

"Đề bài này, đường kẻ phụ không nên vẽ ở đây, phải vẽ ở chỗ này mới đúng. Cậu nhìn đi, nối từ đi... sau đó sẽ giải ra ý thứ nhất, sau đó áp dụng công thức vào đây, tiếp tục tính ra... Cuối cùng sẽ giải ra đáp án."

Lúc này vẻ mặt của cậu bạn đờ đẫn, trong lòng cảm thấy hơi đột ngột.

Cậu ta đây là bị người khác dạy ư? Đột nhiên có loại cảm giác nghiêm túc khi học sinh đụng phải chủ nhiệm lớp là thế nào?

Nhất là khi tầm mắt của Tô Trà đảo qua, trong lòng cậu bạn kia lại càng tăng thêm một loại tâm lý kính sợ, giống như người ngồi đối diện cậu ta đây không phải chỉ là một học sinh giống cậu ta, mà là một giáo viên vậy.

Thế nhưng, khi cậu học sinh hồi tưởng lại các bước giải mà Tô Trà vừa nói, cảm thấy cô nói đúng, hóa ra đề này còn có thể giải như thế.

"Được rồi, bạn học, tôi phải đi rồi. Tạm biệt." Tô Trà nói xong thì đứng dậy, cô chuẩn bị mượn quyển sách vừa rồi về để tiếp tục đọc.
 
Thập Niên Chúa Diễn Trò Xuyên Thành Nữ Phụ Cực Phẩm
Chương 61: Chương 61



Về phần chuyện giảng bài cho cậu bạn vừa rồi, ừm, cô thật sự là một người tốt thích giúp đỡ các bạn học khác.

Cô ẩn sâu công danh, cô quá tuyệt vời.

Chờ đến khi cậu học sinh kia hoàn hồn lại, Tô Trà đã mượn sách xong rời đi luôn rồi.

Sợ nhất là bầu không khí đột nhiên trở nên im lặng, cậu học sinh kia vẫn đang ngồi ở chỗ cũ, cậu ta cảm nhận được ánh mắt đồng tình của các bạn xung quanh đang nhìn về phía mình.

Dưới ánh mắt đồng tình của mọi người, cậu bạn nhanh chóng thu dọn đồ đạc của bản thân rồi chạy đi.

Ở cái bàn cách cậu học sinh kia hai bàn, có một bóng dáng thon dài đang ngồi đó.

Trước mắt thầy ấy bày một quyển sách toán học, chuyện vừa rồi, thầy ấy đã chứng kiến từ đầu đến đuôi.

Người này không phải ai khác, chính là Tống Minh.

Ví trí của Tống Minh khá khuất, cho nên những bạn học khác chưa có ai nhận ra thầy ấy.

Thầy ấy vung tay lên, gập lại quyển sách toán trên bàn, Tống Minh lại bắt đầu nghĩ lại chuyện vừa rồi.

Nếu vừa rồi nếu thầy ấy không nhìn lầm, thì đề bài mà cô gái kia vừa giảng chính là đề của lớp mười hai, hơn nữa, Tống Minh cũng quen biết cô gái đó, chính là Tô Trà của lớp 11-5.

Sau khi trải qua chuyện bài tập hè lúc sáng, chiều nay Tống Minh còn cố ý đi đường vòng, vòng qua phòng học của lớp 11-5 để xem em học sinh tên Tô Trà này có dáng dấp thế nào.

----

Kết thúc tiết tự học, các giáo viên trong văn phòng đều chuẩn bị tam làm.

"Cô Lý ơi."

Đột nhiên, Tống Minh cất tiếng gọi.

Lý Tú Phương đang dứng dậy chuẩn bị rời đi thì nghe thấy tiếng gọi này, cô ấy quay đầu nhìn về phía Tống Minh, chần chừ hỏi: "Thầy Tống vừa gọi tôi ạ?"

"Đúng vậy, tôi có chuyện muốn thương lượng với cô một chút." Tống Minh gật đầu nói.

"Thầy Tống cứ nói đi ạ." Lý Tú Phương đáp.

"Là thế này, một thời gian nữa, trường học sẽ chọn ra vài bạn học sinh tham gia cuộc thi Olympic toán học, cho nên tôi muốn một học sinh lớp cô tham gia khóa luyện thi Olympic bên lớp tôi. Nếu có thể, tương lai tôi sẽ để em học sinh này tham gia cuộc thi Olympic toán."

Vẻ mặt Lý Tú Phương mờ mịt.

Cuộc thi Olympic toán học á?

Không phải cuộc thi Olympic toán học là hoạt động riêng của học sinh lớp chuyên à? Có liên quan gì đến lớp 11-5 bọn họ đây?

Không đúng, thầy Tống nói muốn một học sinh trong lớp của cô ấy á?

Lý Tú Phương nghĩ nghĩ một lát đã thông suốt.

Nghe những lời này của thầy Tống, hình như thầy ấy đã chọn được người rồi à?

"Thầy Tống, thầy nói, là học sinh của lớp tôi á?"

"Đúng."

"Ai thế ạ?"

Lý Tú Phương tỏ vẻ học sinh lớp 11-5 của cô ấy, làm gì có ai tài giỏi như thế.

Không khí vào buổi sáng vô cùng trong lành, các học sinh lục tục di chuyển về phía lớp học.

"Tô Trà, em đến văn phòng với cô một lát."

Tô Trà vừa vào lớp đã nghe thấy tiếng của chủ nhiệm lớp Lý Tú Phương, sau đó các bạn học trong lớp nhìn theo bóng dáng Tô Trà bị chủ nhiệm lớp gọi đi.

Vừa mới khai giảng thôi mà, đã xảy ra chuyện gì thế nhỉ?

Trên hành lang, Lý Tú Phương đi đằng trước, Tô Trà ngoan ngoãn theo sau.

Trong đầu của Lý Tú Phương cũng vô cùng khó hiểu, không biết vì sao thầy Tống lại muốn Tô Trà qua lớp thầy ấy tham gia khóa luyện thi Olympic cơ chứ?

Lúc này Lý Tú Phương hồi tưởng lại biểu cảm lúc ấy của mình cũng cảm thấy vô cùng kì lạ, học sinh của cô ấy, Tô Trà á? Tham gia cuộc thi Olympic toán học?

Cô ấy cảm thấy chuyện này giống như đang mơ vậy.

Cô ấy quay đầu lại, lén quan sát Tô Trà đang đi theo sau mình.

Khụ, thoạt nhìn cô gái nhỏ trắng nõn ngoan ngoãn, thế nhưng cô thật sự tài giỏi như thế ư?

Chỉ vài phút ngắn ngủi, thế nhưng Lý Phương lại cảm thấy mình đã đi suốt một khoảng thời gian dài vậy.

Cuối cùng cũng đến văn phòng.

Lý Tú Phương dẫn Tô Trà vào phòng rồi ngồi xuống vị trí của mình, sau đó chỉ chỉ vào chiếc ghế dựa bên cạnh.

"Tô Trà, nào, em ngồi đây đi."

"Dạ, em cảm ơn cô ạ."

Tô Trà ngồi lên ghế, cô ngẩng đầu lên, đôi mắt long lanh ngoan ngoãn nhìn về phía giáo viên chủ nhiệm lớp.

"Khụ khụ, hôm nay cô gọi em lên đây, chủ yếu là có chuyện này muốn nói với em."

"Hôm qua, thầy Tống Minh - giáo viên chủ nhiệm của lớp 11-1 đã tìm cô, nói muốn cho em đến tham gia khóa luyện thi Olympic toán học của thầy ấy."

"Em có biết không, trường chúng ta sắp tới sẽ tham gia thi Olympic toán học, dựa theo thường lệ thì những học sinh dự thi đều sẽ đến chỗ thầy Tống Minh học một thời gian. Em nghĩ sao về chuyện này?"

Lý Tú Phương vừa cất tiếng đã nói hẳn một chuỗi dài, sau khi nói xong thì nhìn chằm chằm quan sát biểu cảm của Tô Trà.

Bên kia, sau khi Tô Trà nghe thấy chuyện này thì trong mắt hiện lên một tia kinh ngạc.

Tô Trà không xa lạ gì với mấy cuộc thi đấu toán học cả, thế nhưng Tô Trà chưa từng tham gia bất cứ cuộc thi toán học nào.

Bây giờ giáo viên chủ nhiệm đột nhiên nhắc đến chuyện này, Tô Trà cũng không biết bản thân có nên tham gia hay không nữa.

Không phải cứ học sinh có thành tích tốt là có thể tham gia cuộc thi toán học, mà còn phải có lối tư duy của toán học Olympic, hơn nữa còn phải luyện rất nhiều đề.

Có vài học sinh đạt điểm toán tối đa trong các cuộc thi ở trường, thế nhưng nếu tham gia mà không trải qua quá trình luyện thì, thì chỉ sợ ngay cả vòng loại cũng không qua được.

Ngay khi Tô Trà tự hỏi, trong đầu Tô Trà đột nhiên vang lên một tiếng "Tinh..."

"Tinh, hệ thống học tập đã khóa định, đang trong quá trình kích hoạt..."

Vài giây sau, âm thanh máy móc kia lại vang lên.

"Xin chào kí chủ, tôi là hệ thống 5600. Tôi sẽ hết sức trung thành vì cô phục vụ."

Đôi mắt Tô Trà lập tức trợn tròn lên vì kinh ngạc, cô ngẩng đầu nhìn Lý Tú Phương, thấy Lý Tú Phương ngồi đối diện dường như không nghe thấy âm thanh đột nhiên vang lên này, Tô Trà cảm thấy vô cùng thần kì.

Đây, xem như là bàn tay vàng của cô à?

Ôi cha mẹ ơi, Tô Trà cô còn có đãi ngộ này cơ à?

Cô xuyên đến chỗ này một thời gian dài như thế, cuối cùng cũng được trải nghiệm đãi ngộ thuộc về nữ chính một lần.

Cảm giác của cô lúc này chỉ có một chữ thôi: Thích!

"Bạn học Tô Trà này, em nghĩ sao hả?"

Lý Tú Phương đợi một lúc lâu mà không thấy Tô Trà trả lời, thì không nhịn được cất tiếng dò hỏi cô.

Ngay khi Tô Trà chuẩn bị trả lời, thì âm thanh máy móc của cái thứ gọi là hệ thống kia lại vang lên.

"Tinh, tuyên bố nhiệm vụ: tham gia cuộc thi đấu toán học."

"Hệ thống khen thưởng: 0,01 đồng."
 
Thập Niên Chúa Diễn Trò Xuyên Thành Nữ Phụ Cực Phẩm
Chương 62: Chương 62



Nghe phần thưởng chỉ có 0,01 đồng, khóe miệng Tô Trà không thể khống chế được cứ thế mà run rẩy.

Chỉ thưởng cho 0,01 đồng, thế mà hệ thống còn không biết xấu hổ nói ra miệng?

"Cô ơi, em tham gia ạ." Tô Trà lên tiếng trả lời.

"Em đồng ý rồi à? Vậy đi, từ đêm nay trở đi, em không cần lên lớp giờ tự học buổi tối nữa. Từ hôm nay, hễ cứ đến giờ tự học buổi tối, thì em đi đến lớp của thầy Tống Minh ở căn phòng học đầu tiên bên trái cầu thang tầng hai ở tòa nhà tổng hợp ấy để luyện thi nhé."

"Dạ cô."

"Vậy được rồi, không còn chuyện gì nữa đâu. Em có thể về lớp rồi."

Tô Trà đứng dậy, rời khỏi văn phòng.

Khi bước chân cô vừa rời khỏi văn phòng, âm thanh hệ thống lại vang lên trong đầu cô.

"Tinh tinh, leng keng, hệ thống ghi sổ 0,01 đồng."

Tô Trà lập tức cảm nhận được sự lợi hại của hệ thống này, nó có có thể bắt chước âm thanh tiền xu va vào nhau nữa chứ, đây liệu có phải bản lậu không nhỉ?

Quay về phòng học rồi, Tô Trà nhất thời không có thời gian rảnh để đi nghiên cứu cái hệ thống đột nhiên xuất hiện này.

Đến tối hôm đó, tất cả các học sinh của lớp 11-5 đột nhiên phát hiện Tô Trà không tham gia tiết tự học?

Giỏi thật, vừa mới khai giảng chưa bao lâu, thế mà đã dám trốn tiết tự học rồi. Lợi hại.

Thế nhưng đám học sinh của lớp 11-5 không hề biết rằng, lúc này Tô Trà đang bước vào một lớp học mới.

Khi Tô Trà vừa bước vào phòng học, cô cảm nhận được rõ ánh mắt của các bạn học xung quanh đều tập trung lên người mình.

Phần lớn những học sinh đang ngồi ở trong lớp này đều là học sinh của lớp 11-1, đám học sinh lớp 11-1 đều quen biết nhau, bây giờ lại đột nhiên xuất hiện một gương mặt mới, sao có thể không khiến cho bọn họ tò mò được cơ chứ?

Đồng thời còn có người âm thầm phỏng đoán, người này, liệu có phải chính là bị lão đại thần bí học sinh của lớp thường đã ngược bọn họ tơi tả kia không?

Lúc này đột nhiên vang lên tiếng bước chân đang đi về phía phòng học.

Dưới cái nhìn chăm chú của các học sinh trong lớp, Tống Minh thản nhiên đi vào lớp học, thầy ấy đứng trên bục giảng, ngẩng đầu lia mắt nhìn quanh đám học sinh ngồi dưới một vòng.

"Theo lệ cũ thì thầy giới thiệu trước vậy. Thầy tên là Tống Minh, là giáo viên huấn luyện của lớp thi đấu toán học."

"Có lẽ mọi người cũng phát hiện ra rồi, lần này lớp chúng ta có thêm một bạn học mới. Nào, bạn học mới đứng lên tự giới thiệu cho các bạn khác cùng biết nào." Vẻ mặt Tống Minh vô cùng nghiêm túc, sau khi nói xong, tầm mắt của thầy ấy lập tức nhìn về phía Tô Trà.

Tầm mắt của các bạn học khác cũng đều nhìn về phía Tô Trà.

Tô Trà đứng dậy, mỉm cười nói với họ: "Chào mọi người, mình là Tô Trà, học sinh của lớp 11-5."

Các học sinh khác nghe thấy mấy chữ "lớp 11-5", là một lớp thường, thì lập tức liên hệ Tô Trà với lão đại thần bí kia.

Có thể khiến cho Tống Minh phá lệ mời đi học, sao có thể làm một bạn học bình thường được cơ chứ?

Đối với màn tự giới thiệu của Tô Trà, tuy có tò mò nhưng không ai có thời gian nghĩ nhiều cả, bởi vì khi Tô Trà vừa ngồi xuống, thì Tống Minh - người đang đứng trên bục giảng đã bắt đầu phát đề thi rồi.

"Chúng ta làm một bài thi nhỏ nhé. Đề bài khá khó, cho nên tôi yêu cầu tất cả mọi người nghiêm túc đọc kĩ đề, thời gian thi là một tiếng rưỡi."

Tô Trà ngồi ở chỗ của mình, ngay khi cô vừa nhận được bài thi, trong đầu đã vang lên âm thanh máy móc của hệ thống.

"Nhiệm vụ hệ thống: Thi đạt tiêu chuẩn."

"Hoàn thành nhiệm vụ sẽ nhận được phần thưởng của hệ thống là 10 đồng."

Nghe thấy con số mười đồng kia, đôi mắt đang dán lên bài thi của Tô Trà lập tức sáng rực lên.

Mười đồng cơ đấy.

Ở thời đại này, tiền lương công nhân một tháng cũng chỉ có vài chục đồng mà thôi, một cân lúa bốn hào tám xu, một chiếc xe đạp thì khoảng hai trăm đồng.

Thế nhưng bây giờ cô chỉ cần làm một bài thi đã được hệ thống thưởng cho mười đồng rồi, làm mười bài thi là được một trăm đồng, chỉ cần làm đủ hai mươi bài thi là cô có thể mua xe đạp rồi ư?

Hai trăm đồng, ở thời đại này, đây đã có thể coi như một số tiền lớn rồi.

Nhìn tờ đề thi trong tay, thứ mà Tô Trà đang đọc được không phải là nội dung của đề thi nữa, mà là những đồng tiền đáng yêu sáng lấp lánh.

Vì tiền, cô liều cái thân già này.

Thế nhưng, tinh thần chiến đấu của Tô Trà chỉ sôi sục được khi làm hai trang đầu tiên thôi, khi đọc đề bài của hai câu hỏi hai mươi điểm ở trang cuối cùng kia, tinh thần của cô giống như bong bóng bị kim châm.

Tô Trà vắt hết óc, cuối cùng cũng giải ra được một bài trong đó, còn đề bài cuối cùng kia, Tô Trà mới chỉ manh nha hình thành ý tưởng giải thôi, thế nhưng không may là cô bị mắc kẹt khi giải đến ý nhỏ thứ hai trong bài.

Thời gian chậm rãi trôi qua, ngay khi Tô Trà vẫn cố chấp muốn cố gắng thêm một chút nữa, thì Tô Minh đứng trên bục giảng khẽ gõ gõ vài cái lên bàn.

"Hết giờ rồi, bạn học ngồi cuối cùng kia thu bài từ dưới lên đi."

Đừng mà, đừng mà, cứ để cho em vật lộn thêm một lúc nữa đã.

Thế nhưng bài thi của cô cuối cùng vẫn bị bài học kia thu mất. Ngay trong giây phút bài thi bỏ cô mà đi, cả người Tô Trà gục xuống bàn, giống như một con cún vậy.

Đợi Tống Minh cầm chồng bài thi rời đi, đám học sinh mới bắt đầu bán tán xôn xao.

"Vừa rồi các cậu có làm được hai bài cuối cùng kia không?"

"Tôi làm được, nhưng chắc chắn sẽ không đúng cho xem. Tôi đã cố gắng làm hết cả bài thi rồi, chỉ hi vọng thầy Tống có thể nể mặt sự cố gắng đó của tôi, cho tôi vài điểm vất vả là được rồi."

"Tôi chưa làm, đề bài khó quá đi mất."

"Các cậu còn nói nữa à, các cậu chỉ có hai bài không biết làm thôi, còn tôi thì có rất nhiều bài tôi đều không biết làm."

Tô Trà chỉ lén vểnh tai lên nghe các bạn học bên cạnh nói chuyện, sau khi nghe được lời nói của tất cả mọi người, Tô Trà an tâm rồi.

Tất cả mọi người đều không biết làm, cho nên có lẽ thành tích của cô sẽ không quá khó nhìn.

"Ha ha, bạn học mới, bạn thi thế nào?"

Bả vai của cô đột nhiên bị vỗ một cái, Tô Trà vừa quay đầu lại đã đối diện với một gương mặt xa lạ đang nở nụ cười sáng lạn, để lộ hàm răng trắng bóng. Thoạt nhìn dáng vẻ của người nọ còn khá dễ nhìn.
 
Thập Niên Chúa Diễn Trò Xuyên Thành Nữ Phụ Cực Phẩm
Chương 63: Chương 63



"Xin chào bạn học mới, tôi tên là Trầm Nghiễn, là học sinh lớp 11-1." Cậu bạn chủ động cất tiếng tự giới thiệu, sau đó tiếp tục nói: "Tôi vẫn nên gọi tên cậu đi. Tô Trà, đề thi vừa nãy cậu có làm được hết không?"

"Không, tôi cảm thấy đề bài có hơi khó." Vẻ mặt Tô Trà hiện rõ sự sống không còn gì luyến tiếc nữa rồi.

"Tôi cũng thấy hơi khó, bài cuối cùng tôi vẫn chưa làm xong." Trầm Nghiễn phụ họa.

"Ừm, tôi cũng chưa làm xong."

Hai người trò chuyện một lát, rồi mới thu dọn đồ đạc chuẩn bị rời đi.

Những bạn học gần đó nghe đoạn đối thoại của Tô Trà và Trầm Nghiễn thì đều cảm thấy hoài nghi nhân sinh.

Vừa rồi, họ và hai người kia có làm cùng một đề thi không thế?

Cái gì mà bảo đề bài hơi khó?

Đó mà là hơi khó à? Phải là rất khó, vô cùng khó, khó đến b**n th** mới đúng ấy.

Tô Trà đi theo đoàn người rời khỏi tòa nhà tổng hợp, sau đó coo bay thẳng về tòa kí túc xá dành cho nữ.

Về đến kí túc xá, soạn quần áo để đi tắm rửa, nửa tiếng sau, Tô Trà đã nằm trên giường của cô.

Lúc này, cô mới có thời gian nghiên cứu hệ thống đột nhiên xuất hiện trong đầu mình.

Trong kí túc xá vẫn còn những người khác, cho nên Tô Trà thầm gọi một câu trong lòng.

"Hệ thống? Cậu ở đâu đấy?"

"Xin chào kí chủ, tôi ở đây."

"Cậu là ai?" Tô Trà tò mò hỏi: "Có thể giới thiệu một chút không?"

"Hệ thống 5600, là hệ thống học tập. Kí chủ có thể thông qua việc làm nhiệm vụ mà hệ thống giao để nhận phần thưởng của hệ thống. Phần thưởng ngoại trừ tiền còn có phần thưởng ngẫu nhiên nữa. Kí chủ cố gắng học tập nhé, sau khi hệ thống thăng cấp là có thể mở ra trung tâm mua sắm của hệ thống rồi."

"Vậy trung tâm mua sắm của hệ thống có những thứ gì?"

"Không biết."

"Vậy mỗi lần thi đều có thưởng à?"

"Đúng vậy."

"Vậy nếu không phải đề thi do giáo viên ra, mà là đề do tôi tự soạn rồi tôi tự thi, có được thưởng không?"

Ơ, hệ thống câm nín một lát.

Gặp được một kí chủ thích lợi dụng sơ hở thế này, hệ thống mệt tâm lắm.

Thế nhưng hệ thống vẫn trả lời.

"Có."

"Phần thường là tiền à?"

"Không nhất định."

Không nhất định, ý là có thể không phải tiền ấy hả?

Tô Trà nghe xong thì có chút xíu mất mát rồi đấy.

Tiền Tiền đáng yêu như thế, sao lại có thể không cần Tiền Tiền cơ chứ?

"Hệ thống, vì sao cậu lại trói buộc với tôi?"

"Cô thông minh."

Tô Trà nghe thấy câu trả lời của hệ thống thì trong lòng vui đến độ sắp nở hoa đến nơi.

Tôi lại xuất hiện với vẻ đẹp mê người...

Chết thật, sự quyến rũ của tôi sắp không thể che giấu được nữa rồi...

Đừng tỏ ra quyến rũ nữa, cô đã quá hấp dẫn rồi...

Khóe miệng hệ thống run rẩy. Khi nhìn thấy một đống các biểu tượng tự luyến không ngừng hiện lên trong đầu kí chủ, nó cảm thấy có chút cạn lời.

Hệ thống vội vàng lên mạng search, gõ một dòng chữ vào ô tìm kiếm.

Gặp được một kí chủ thích tự luyến, nên làm sao bây giờ?

Rất nhanh sau đó, đáp án mà hệ thống mong chờ đã hiện ra.

"Tự luyến hơn cô ấy."

Nhìn năm chữ kia, vẻ mặt hệ thống ngẩn ra. Nó suy nghĩ một lát rồi tỏ vẻ: Nô tì không làm được!

Về chuyện này, nó làm không lại cô.

Bởi vì nó là một hệ thống đứng đắn.

Bên kia, Tô Trà hoàn toàn không hề biết một loạt thao tác của hệ thống, trong đầu cô đang bắt đầu mặc sức tưởng tượng về tương lai tươi đẹp của chính mình.

Cố gắng học tập, cố gắng làm giàu!

Trời đã khuya, thế nhưng một căn nhà dành trong khu nhà ở dành cho giáo viên của trường trung học phổ thông số hai vẫn còn sáng đèn.

Ánh đèn mờ nhạt, m.ô.n.g lung hắt ra ngoài cửa sổ, kết hợp với ánh trăng bên ngoài tạo thành một khung cảnh vô cùng đẹp đẽ.

"Cốc cốc cốc."

"Lão Tống, sắp mười giờ rồi, nếu không thì để công việc đó ngày mai hẵng làm? Lãnh đạo quốc gia chúng ta cũng nói rồi đấy thôi, thân thể là tiền vốn của cách mạng, công việc bận rộn, gấp gáp cũng đâu có xong ngay được."

Vợ Tống Minh đứng ngoài cửa, sau khi nói xong lại giơ tay gõ gõ vài cái.

Vợ Tống Minh tên là Ngô Ngọc, cũng là giáo viên của trường trung học phổ thông số hai, chẳng qua cô ấy dạy cho học sinh khối mười.

Lúc trước hai người quen biết nhau cũng nhờ làm cùng đơn vị, sau này tiến thêm một bước mới phát triển thành vợ thành chồng.

Tính ra, đến bây giờ hai người đã kết hôn với nhau được mười năm rồi.

Tống Minh đang làm việc trong phòng, nghe thấy lời vợ mình nói thì tháo cặp kính đang đeo trên sống mũi xuống, đặt vào trong hộp kính.

Thầy ấy cất lời đáp lại: "Anh xong việc rồi, ra ngay bây giờ đây."

Vài phút sau, Tống Minh rời khỏi thư phòng.

Vừa thấy Tống Minh đi ra, Ngô Ngọc cười cười. Tuy rằng cô ấy đã biết Tống Minh là người có tính cách nếu bận rộn sẽ quên mất cả thời gian, thế nhưng lúc này cô ấy vẫn không nhịn được phải cất tiếng nhắc nhở.

"Anh nói anh xem, khi nào mới có thể sửa được cái tật xấu này hả? Đừng có hơi bận một chút đã không có khái niệm thời gian như thế chứ. Anh xem đồng hồ đi, sắp mười giờ đến nơi rồi.

"Biết rồi, anh biết rồi mà. Lần sau anh nhất định sẽ sửa."

"Lần nào anh cũng nói thế, nhưng đến bây giờ anh đã sửa được chưa?"

"Khụ khụ, anh có muốn sửa thì cũng cần phải tiến hành theo tiến trình để đảm bảo chất lượng chứ." Tống Minh vừa dứt lời đã thấy vẻ mặt của vợ mình sầm xuống, thầy ấy vội vàng cất tiếng nói sang chuyện khác: "Vợ ơi, gần đây anh phát hiện ra một hạt giống rất tốt."

Vừa nghe Tống Minh nói thế, Ngô Ngọc lập tức cảm thấy có hứng thú.

"Hạt giống tốt đến mức nào mà có thể khiến anh vui mừng như thế?"

"Là một học sinh ở lớp thường, thế nhưng năng khiếu về toán học lại rất cao. Con bé chưa từng học qua chương trình học của toán Olympic, thế nhưng còn giỏi hơn cả những học sinh đã từng học qua rồi ấy."

"Giỏi thế cơ à?"

"Còn phải nói ư? Anh dám khẳng định, chỉ cần anh dốc lòng dạy dỗ, năm nay trường chúng ta chắc chắn sẽ nắm chắc suất top tỉnh."

"Ôi, vậy thì tốt quá rồi."

Ngoài cửa sổ, ánh trăng m.ô.n.g lung đang dát bạc lên đất, trong phòng thi thoảng sẽ vọng ra tiếng thì thào nói chuyện của hai người.

Ngày hôm sau, giờ tự học buối tối.

Tô Trà vẫn đến tòa nhà tổng hợp kia học, sáu giờ năm mươi, Tống Minh cầm chồng bài thi ngày hôm qua mà thầy ấy đã chấm xong đi vào phòng học.

Thầy ấy đi thẳng lên bục giảng rồi đứng đó đảo mắt nhìn đám học sinh phía dưới.

Khi tầm mắt của thầy ấy dừng ở vị trí của Tô Trà thì khẽ dừng lại một chút.
 
Thập Niên Chúa Diễn Trò Xuyên Thành Nữ Phụ Cực Phẩm
Chương 64: Chương 64



"Bài thi ngày hôm qua, tôi đã chấm xong rồi, đã có thành tích rồi. Trong đó có vài bạn học rất đáng khen ngợi, thế nhưng cũng có vài bạn học khiến tôi rất thất vọng, rốt cuộc các em làm bài thi kiểu gì mà được có hai tám điểm thế hả? Hơn nữa, cũng có không ít bạn được hơn ba mươi điểm."

Đám học sinh ngồi dưới nghe thầy Tống nói thế thì da đầu căng ra.

Hu hu hu, thực sự không thể trách họ được, có trách thì trách đề bài khó quá ấy, bọn họ đã cố hết sức rồi mà.

"Được rồi, điểm số cụ thể tôi sẽ không thông báo, để giữ gìn mặt mũi cho các em. Người thầy là tôi đây còn thực sự quan tâm đến thể diện của các em nữa chứ."

Nhìn thấy dáng vẻ thở phào nhẹ nhõm của đám học sinh ngồi dưới, Tống Minh hắng giọng rồi tiếp tục cất tiếng:

"Tôi phải khen ngợi bạn học Tô Trà một chút, thành tích của bạn ấy tuy rằng không phải cao nhất, thế nhưng so với một số học sinh cũ đã học ở đây lâu mà nói, thành tích của Tô Trà đã đủ treo các em lên mà đánh rồi."

Nghe Tống Minh nói như thế, trong lòng đám học sinh vô cùng tò mò.

Cho nên, Tô Trà thi được bao nhiêu điểm thế?

Tống Minh phát bài thi xuống, sau đó bắt đầu chữa bài.

Tô Trà cầm lấy bài thi của bản thân, nhìn thấy thầy Tống bắt đầu chữa bài, cô vội vàng cầm lấy giấy bút bắt đầu ghi chép lại.

Phương hướng giải bài, các chỗ dễ mất điểm, cách giải bài như thế nào để dễ lấy điểm... Hễ có chỗ nào không hiểu là Tô Trà đều sẽ ghi chép lại.

Thời gian cứ thế trôi qua, chờ đến khi Tống Minh chữa bài xong, tiếng chuông tan học cũng đúng lúc vang lên.

"Các em chữa bài đi. Nếu có bài nào không hiểu thì có thể hỏi các bạn học khác, cũng có thể đến hỏi tôi." Tống Minh nói xong thì cầm lấy quyển sách giáo khoa lên: "Được rồi, chúng ta tan học thôi."

Chân trước Tống Minh vừa rời khỏi phòng học, chân sau các học sinh lập tức trở nên ồn ào.

Tất cả mọi người đều tò mò với thành tích của Tô Trà.

Rốt cuộc cô được bao nhiêu điểm mà có thể khiến cho thầy Tống khen nức nở như thế nhỉ?

"Tô Trà, cậu được bao nhiêu điểm thế?"

Hôm qua Trầm Nghiễm đã bắt chuyện với Tô Trà, hai người cũng coi như quen biết, thế nên người cất tiếng hỏi đầu tiên là Trầm Nghiễm.

Tô Trà nghe thấy Trầm Nghiễm ngồi sau mình hỏi, thì cô xoay người nhìn qua, nhìn chằm chằm gương mặt của Trầm Nghiễm đến khi đối phương cảm thấy xấu hổ, cô mới cất tiếng: "Cậu được bao nhiêu điểm?"

"Tôi 89 điểm. Còn cậu thì sao?"

"81 điểm."

Lúc trước khi làm bài thi, Tô Trà vẫn chưa được dạy các phương pháp kiếm điểm, cho nên cô bị trừ mất vài điểm.

Đề bài cuối cùng hai mươi điểm, thế nhưng cô lại chỉ được có năm điểm. Cho nên lần thi này, Tô Trà chỉ được có 81 điểm.

Trong cảm nhận của Tô Trà, chín mươi điểm mới là điểm đạt tiêu chuẩn, cho nên, khi thấy con số 81 điểm, cô có chút bị đả kích.

Thế nhưng, các học sinh khác vốn đang nghe lén, khi nghe thấy số điểm của Tô Trà, họ đều cảm thấy cô trâu bò một cách thái quá.

Trầm Nghiễm người ta có thể thi được 89 điểm, đó là bởi vì Trầm Nghiễm là học sinh chuyển trường từ thành phố Bắc Kinh đến.

Chất lượng dạy học của thành phố lớn chắc chắn không giống với trấn nhỏ của họ, hơn nữa, Trầm Nghiễm vẫn luôn thuê gia sư dạy một kèm một, nếu không sao cậu ta có thể thi được 89 điểm cơ chứ?

"Tinh, leng keng, 10 đồng vừa được cộng vào sổ của hệ thống."

Trong đầu Tô Trà vang lên âm thanh của hệ thống, khi nghe thấy âm thanh này, dáng vẻ cuộc sống không còn gì luyến tiếc của cô lập tức thay đổi, hai mắt sáng bừng lên.

Được cộng thêm mười đồng, tâm trạng của Tô Trà lập tức được chữa lành.

Nhắc đến tiền, Tô Trà bỗng dưng nhớ đến một chuyện.

"Cái đó, tôi đi trước nhé. Lần sau chúng ta nói chuyện sau." Tô Trà để lại một câu như thế, sau đó không đợi Trầm Nghiễm kịp phản ứng đã xách cặp của mình chạy bình bịch ra ngoài.

Tô Trà chạy xuyên qua hành lang im lặng, chạy xuyên thẳng qua sân thể dục, chạy thẳng đến tòa hành chính - nơi có phòng làm việc của các giáo viên.

Cô đi lên lầu ba, gõ cửa văn phòng làm việc của thầy Tống.

Cô thở hổn hển đứng ở cửa văn phòng, gương mặt nhỏ nhắn của Tô Trà đỏ bừng lên, nhưng khi nhìn thấy thầy Tống vẫn còn ở văn phòng, cô lại thở phào nhẹ nhõm.

May quá, thầy ấy vẫn còn ở đây.

Tô Trà tạo ra tiếng động lớn như thế, mấy giáo viên đang ngồi trong văn phòng đều nhìn về phía Tô Trà, Tống Minh cũng thế.

"Tô Trà, em tới tìm tôi à?" Tống Minh chủ động cất tiếng hỏi, đối với cô học sinh mới này, Tống Minh vô cùng yêu thích cô, cho nên thầy ấy cũng khoan dung cô hơn vài phần.

"Đúng ạ." Tô Trà gật đầu như con gà mổ thóc.

"Có chuyện gì thế, em vào đây rồi nói."

Cô cất bước tiến vào văn phòng, đi đến bên cạnh bàn làm việc của Tống Minh.

Đột nhiên Tô Trà lại cảm thấy có chút xấu hổ, lén ngẩng đầu nhìn trộm thầy Tống một cái.

Nhìn thấy cô học sinh nhỏ thẹn thùng, Tống Minh cũng cảm thấy vô cùng thú vị.

Tống Minh vẫn luôn muốn có một cô con gái, thế nhưng thầy ấy và Ngô Ngọc lại sinh ra một thằng con trai.

Lúc này nhìn thấy cô gái nhỏ khiến cho người ta yêu thích này, trong lòng thầy ấy lại càng mong muốn có một đứa con gái hơn.

"Tô Trà, em có chuyện gì thế? Em cứ nói đi." Tống Minh cho Tô Trà một ánh mắt cổ vũ.

"Thầy ơi." Tô Trà khẽ ngừng một lát, nhìn thấy vẻ mặt của Tống Minh vẫn mang ý cổ vũ cô như cũ, cô mới tiếp tục cất tiếng: "Em muốn hỏi xem, thầy có còn đề thi nào khác không ạ?"

"Em muốn làm à?"

"Dạ đúng ạ."

Nghe thấy câu trả lời của Tô Trà, ánh mắt của Tống Minh nhìn cô lại càng ôn hòa thêm.

Nhìn mà xem, nhìn mà xem, không những thông minh mà còn ham học nữa.

Học sinh chủ động đòi làm thêm đề thi như thế này, đây là lần đầu tiên Tống Minh gặp được.

"Có chứ, đúng lúc chỗ thầy có vài đề thầy vừa soạn xong, chắc khoảng mười đề. Em cần bao nhiêu đề?" Tống Minh vừa nói, vừa kéo ngăn kéo của bàn làm việc ra, hỏi cô.

"Em lấy hết ạ."

Tống Minh: "?"

Nhìn thấy ánh mắt giật mình của Tống Minh, Tô Trà thử ướm lời thăm dò: "Thầy ơi, không được ạ?"

"Được chứ, được chứ. Được quá ấy chứ." Trong lòng Tống Minh đang kêu gào vui sướng, gặp được một học sinh ham học thế này, quả thật khiến cho thầy ấy vô cùng vui vẻ.

"Nào, cho em tất."

"Em cảm ơn thầy ạ."
 
Thập Niên Chúa Diễn Trò Xuyên Thành Nữ Phụ Cực Phẩm
Chương 65: Chương 65



"Đừng khách sáo, nếu em làm xong đống này mà còn muốn làm nữa thì cứ đến tìm thầy. Trong nhà thầy vẫn còn vài đề nữa, lần sau thầy sẽ mang đến cho em." Tống Minh vô cùng hào phóng nói.

"Dạ được ạ."

"Được rồi, thời gian không còn sớm nữa, em nhanh về kí túc xá đi thôi."

"Tạm biệt thầy."

Tô Trà mỹ mãn ôm mười đề thi rời khỏi văn phòng.

Ồ, Tô Trà cảm thấy thứ mà mình đang ôm trong lòng không phải đề thi, mà là tiền tài đó.

Cuối cùng cô cũng hiểu được vì sao mọi người lại luôn nói, tri thức là tài phú.

Ngày hôm sau, các học sinh khác trong lớp 11-5 đột nhiên phát hiện ra Tô Trà trở nên bận rộn hẳn lên.

Giờ ra chơi, mọi người đều ra ngoài hít thở không khí, hoặc là ngồi tại chỗ nói chuyện với những bạn khác.

Thế nhưng Tô Trà lại không như thế, cô vẫn luôn vùi đầu vào làm bài.

Làm bài, làm bài, không ngừng làm bài.

Không chỉ có thời gian ra chơi giữa các tiết học đâu, mà thậm chí giờ nghỉ trưa cô cũng cứ ngồi lì trong phòng học vùi đầu làm bài, chỉ nhờ Tống Niệm Niệm đến căn tin ăn cơm thì mua hộ cô hai cái bánh mì.

Nhìn thấy Tô Trà ham học như thế, những học sinh khác ở lớp 11-5 cũng không dám ồn ào hay lớn tiếng, chỉ sợ quấy rầy đến Tô Trà.

Tô Trà dùng gần như toàn bộ thời gian nghỉ ngơi trong ngày để làm bài, trước tiết tự học buổi tối hôm đó, cô đã làm xong ba đề thi, còn lại bảy đề nữa, Tô Trà cũng làm xong những bài dễ trong đó rồi.

Đợi đến khi Tô Trà dừng cây bút trong tay và hừng hực khi thế chờ nghiệm thu thành quả, cô cảm giác như hai bàn tay không phải là tay của cô nữa rồi.

Vừa đau vừa nhức.

"Hệ thống, phần thưởng của tôi đâu? Tôi kiếm được bao nhiêu tiền?"

"Kí chủ đã hoàn thành ba đề thi, điểm số lần lượt là 90 điểm, 88 điểm và 83 điểm. Bởi vì kí chủ đã hoàn thành xuất sắc, điểm số đều vượt qua điểm chuẩn, cho nên hệ thống thưởng 15 đồng, ngoài ra còn có một phần quà ngẫu nhiên, rút thăm một trong ba món đồ sau: một cục xà phòng, một con tem và một đôi vỏ gối thêu hoa."

Một màn hình trong suốt đột nhiên lơ lửng xuất hiện trước mắt Tô Trà, bên trên hiện thị thông tin của cô.

Kí chủ: Tô Trà.

Tổng số tiền kiếm được: 25 đồng 1 xu.

Phía dưới còn có ba ô vuông, trong ba ô vuông đố lần lượt là xà phòng, tem, và cặp vò gối.

Đôi mắt Tô Trà sáng lấp lánh.

Hóa ra mình còn có thể làm như thế này à?

Bản tiểu tiên nữ đúng là một cô gái vừa dịu dàng xinh đẹp, vừa thông minh mà!

Học tập giúp ta tiến nhanh hơn.

Hệ thống nhìn thấy trong đầu kí chủ lại bắt đầu đủ loại suy nghĩ tự luyến.

Đã được trải nghiệm một lần rồi, cho nên hệ thống đã có kinh nghiệm.

Bình tĩnh, bình tĩnh, gặp được một kí chủ thế này, nó phải bình tĩnh thôi.

Thế nhưng, bao giờ cơn điên của kí chủ mới kết thúc đây?

Chỉ là, nó cảm thấy mắt đau, đau đến rít lại.

------

Thời gian trôi nhanh, chẳng mấy chốc đã đến thứ bảy. Hôm nay học sinh được nghỉ, buổi sáng sau khi học xong, các học sinh có thể về nhà, thế nhưng vẫn phải quay lại trước giờ tự học buổi tối của chủ nhật.

Tuy đã tan học rồi nhưng Tô Trà vẫn luôn tích cực vươn lên. Khi những người khác đang thảo luận xem ngày mai nên đi đâu chơi, thì Tô Trà đã xách chồng bài thi về nhà tiếp tục chiến đấu.

Ai mà ngờ được, chỉ một tuần ngắn ngủi, cô đã có thể tích lũy một số tiền "lớn" rồi... 57 đồng.

Bây giờ cô đã trở thành người sở hữu 57 đồng rồi, cô không bao giờ... không còn là Tô Trà không xu dính túi kia nữa.

Sống lưng thẳng lên rồi, Tô Trà cảm giác như mình đi đường như bay vậy.

"Tô Trà, bên này."

Mới vừa ra đến cổng trường, Tô Trà đã nhìn thấy Tô Thắng Lợi đứng ở cổng trường chờ cô.

Tô Trà chạy chậm về phía chú ta, ngửa đầu cười hỏi: "Chú nhỏ, sau chú lại đến đây ạ?"

"Hai hôm trước mẹ cháu lên trấn trên một chuyến, lo lắng lúc cháu quay về thôn lại không có xe, cho nên cố ý bảo chú đến đây đón cháu, rồi đạp xe đưa cháu về."

"Ôi chao, chú nhỏ, chú tốt quá." Tô Trà cất tiếng, cái miệng nhỏ của cô vô cùng ngọt ngào.

"Đi thôi, đừng có nịnh chú. Lên xe nhanh đi nào."

"Rõ, chú nhỏ." Tô Trà nghịch ngợm bày ra tư thế chào theo quân đội, sau đó cô khẽ kiễng chân nhảy lên yên sau xe đạp.

"Chú nhỏ, chúng ta xuất phát thôi." Tô Trà cẩn thận nắm lấy góc áo của Tô Thắng Lợi, cất giọng giòn vang.

Lập tức, chiếc xe lao thẳng về phía trước, hai người trên xe trò chuyện rôm rả. Những người đi đường còn có thể mơ hồ nghe thấy tiếng nói ngọt ngào trong trẻo của cô gái nhỏ, nghe đến độ hai bên tai cũng mềm mại hẳn đi.

Đợi xe đạp đi xa rồi, hai bóng người mặc quân phục màu xanh lá đi ra từ quán hoành thánh bên đường.

"Ôi chao mẹ ơi, đại đội trưởng, không ngờ rằng ở chỗ của anh lại có một cô gái xinh đẹp như thế này đấy, dáng dấp thật ưa nhìn, chẳng qua là tuổi hơi nhỏ." Một người đàn ông mặc quân trang trong đó cất tiếng khen.

"Chưa ăn no à?" Một giọng nói trầm thấp khác vang lên.

"Ăn no rồi ạ."

"Ăn no rồi sao vẫn không thể chặn được cái miệng của cậu thế?" Dứt lời, người đàn ông vừa lên tiếng sải đôi chân dài, bước nhanh về một hướng.

"Ôi, đại đội trưởng, chờ em với."

"Đuổi kịp đi."

Hai bóng dáng mặc quân phục xanh lục dần đi xa, nếu quan sát cẩn thận, sẽ phát hiện ra, hướng họ đi cũng chính là hướng mà chiếc xe đạp kia vừa đi.

"Kính cong, kính cong..."

Trên con đường đất nhỏ của thôn lại vang lên tiếng chuông xe đạp lanh lảnh.

Đạp xe từ trấn trên về thôn chỉ mất khoảng một nửa tiếng đồng hồ, nhanh hơn so với đi bộ nhiều.

Vừa đến cửa nhà, Tô Thắng Lợi vừa ổn định xe thì Tô Trà đã nhảy xuống rồi.

"Chú nhỏ, vất vả cho chú rồi ạ. Đây, cháu có cái này, chú mang hộp kem dưỡng da mặt này về cho thím nhỏ dùng nhé."

Tô Thắng Lợi thấy Tô Trà lấy một hộp kem dưỡng da mặt ra, nhãn hiệu này hình như trước đây chú ta đã từng nhìn thấy ở trung tâm thương mại rồi, không rẻ chút nào.

Thế nên, chú ấy lập tức cất tiếng từ chối: "Không cần, không cần, cái này cháu cứ giữ mà dùng đi, thím nhỏ của cháu có rồi."

"Chú nhỏ, chú đừng khách sáo với cháu. Chú cầm đi ạ."

Tô Trà cũng không muốn đùn đẩy qua lại, nhét thẳng vào tay Tô Thắng Lợi.

"Đúng rồi, chú nhỏ, hôm nay chú ở lại nhà ăn cơm nhé?"

"Không được rồi, chiều nay chú còn phải đi làm nữa mà. Bây giờ chú phải về luôn rồi. Ngày mai cháu quay về trường học đúng không? Vậy trưa mai chú lại về đây đón cháu lên trường."
 
Thập Niên Chúa Diễn Trò Xuyên Thành Nữ Phụ Cực Phẩm
Chương 66: Chương 66



Cầm kem dưỡng da mặt của Tô Trà, trong lòng Tô Thắng Lợi có chút băn khoăn, dù sao thì trưa mai chú ta cũng có thời gian nghỉ ngơi, đến đây đón cô cũng chỉ mất khoảng nửa tiếng đồng hồ mà thôi.

"Vậy được ạ, làm phiền chú nhỏ rồi."

"Đừng khách sáo. Vậy cháu vào đi thôi, chú về đây."

"Chủ nhỏ đi thong thả nhé, đi đường cẩn thận ạ." Tô Trà đứng ở cửa nhà, cười vẫy vẫy tay với Tô Thắng Lợi.

Tô Thắng Lợi vừa đạp xe rời đi, thì Vương Tú Mi ở trong phòng vừa ra đến, nhìn thấy con gái đứng ở cửa thì cất tiếng hỏi:

"Sao con về rồi mà không vào nhà thế? Nhanh nhanh nhanh, vào nhà đi. Vừa rồi chú nhỏ đưa con về à? Hai ngày trước mẹ nhớ ra là con sắp về rồi, mà lúc con tan học chắc chắn không còn xe về nữa, cho nên đã sớm đến nhờ chú nhỏ con đến đón rồi đưa con về đây. May mà mẹ đã tính trước, nếu không thì con đi bộ từ đó về đây, chân tay chắc chắn sẽ mỏi nhừ cho xem."

"Ha ha, vẫn là mẹ thương con." Tô Trà nũng nịu.

"Còn phải nói à, mẹ là mẹ của con mà."

"Được rồi, vào nhà đi thôi. Còn chưa ăn cơm đúng không? Mẹ nấu chút đồ cho con ăn nhé, con về phòng đợi mẹ chút đi."

Bây giờ là giữa trưa, đang là lúc trời nóng nhất. Người trong nhà lúc này cũng không ra đồng, mà đều nghỉ ngơi ở nhà chờ ánh nắng dịu đi rồi mới đi làm.

Vương Tú Mi lăn lộn trong phòng bếp khoảng mười phút đồng hồ, sau đó bưng bát đó đi về phòng Tô Trà.

Nhìn qua cửa sổ, bà nội Tô thấy Vương Tú Mi như thế thì tức giận cất tiếng:

"Vợ thằng hai kia, đâu phải nó không biết làm việc đâu. Thế nhưng cứ về đến nhà là nó lại lười biếng, lần nào bắt nó vào bếp nó cũng giả vờ quậy tung lên."

"Được rồi, được rồi. Đâu phải bây giờ bà mới biết." Ông nội Tô thản nhiên đáp.

Tuy là thế, nhưng mà bà nội Tô thấy tức không chịu được.

Nhiều năm qua, không có ngày nào vợ thằng hai không lén lười biếng, nào có con dâu nhà ai như bà cơ chứ?

Nhìn thấy vẻ mặt khó coi của bà nội Tô, ông nội Tô lại cất tiếng:

"Bây giờ bà đối xử với vợ chồng thằng hai tốt một chút, con nhóc Tô Trà kia, tôi thấy sau này nó sẽ có tiền đồ cho xem. Tương lai Tô Trà thành công rồi, người nhà chúng ta kiểu gì chẳng phải làm phiền, nhờ cậy nó."

"Được rồi, được rồi. Tôi biết rồi. Lại nói, tôi đói xử tệ bạc với vợ chồng thằng hai bao giờ hả? Tôi cũng đâu phải loại mẹ chồng ác độc đánh mắng con dâu đâu hả?"

Nhiều năm qua, với cái nết của vợ chồng nhà thằng hai, bà cụ cũng vẫn luôn nhẫn nhịn, mở một con mắt nhắm một con mắt.

"Đúng rồi, ông nghĩ sao về chuyện Tô Diệp của nhà chúng ta? Nghe nói trong vòng mấy ngày nay, nhà trai sẽ từ bộ đội về, nhân lúc này tổ chức cho hai đứa nó gặp mặt một lần, nếu đều hài lòng với đối phương thì nhanh chóng định ngày cưới."

"Được rồi, chuyện này bà cứ liệu mà làm thôi."

Từ trước đến nay, ông nội Tô đều không quan tâm đến chuyện trong nhà, bởi vì bà nội Tô có thể thay bạn già lo liệu thỏa đáng.

Nhiều năm qua, ông cụ đã hình thành thói quen giao tất cả mọi chuyện trong nhà cho bà nội Tô xử lý.

Hai vợ chồng ông bà cụ ở bên này đang bàn chuyện của Tô Diệp, bên kia, Vương Tú Mi cũng đang nói đến chuyện này.

"Khụ khụ khụ, khụ khụ khụ khụ khụ..."

Tô Trà vừa ăn được một miếng vào miệng, nghe thấy những lời nói của mẹ già nhà mình thì suýt chút nữa sặc đồ ăn lên lỗ mũi.

Dọa c.h.ế.t cô rồi.

Khi nãy mẹ già nhà cô nói gì ấy nhỉ?

Tô Diệp sắp phải đi xem mắt á?

Hơn nữa, đối tượng xem mắt của Tô Diệp, còn là Khương Triều Dương - nam chính của quyển sách này á?

Cái quái gì thế này?

Dựa theo nội dung cốt truyện, năm nay Tô Vận mới mười sáu tuổi. Tô Trà nhớ rõ hai năm sau khi Tô Vận sống lại, cũng chính là năm cô ta mười tám tuổi, cô ta mới xem mắt Khương Triều Dương.

Cho nên, bây giờ là tình huống gì thế này?

"Mẹ, vừa rồi mẹ nói gì thế? Người đàn ông mà Tôn Diệp xem mắt là Khương Triều Dương á?"

"Đúng vậy. Sao thế? Con xem con đi, ăn mì mà cũng sặc được?" Vẻ mặt của Vương Tú Mi hiện rõ vẻ đau lòng, giơ tay vỗ vỗ lưng Tô Trà: "Con ăn chậm một chút. Nào, uống nước đi."

"Mẹ, để tự con uống." Tô Trà nhận lấy cốc nước trong tay mẹ già. Một người lớn như cô còn để cho mẹ đút, cô vẫn cảm thấy xấu hổ, thẹn thùng sao ấy.

"Mẹ, chính là Khương Triều Dương ở Khương Gia thôn bên cạnh chúng ta đấy á?" Tô Trà lại tiếp tục cất tiếng hỏi về đề tài vừa nãy.

Lúc này Vương Tú Mi đã nhận ra điểm không thích hợp rồi, tầm mắt của bà nghi ngờ đảo quanh Tô Trà, bà lên tiếng hỏi: "Hình như con có hứng thú với chuyện này à?"

"Ôi chao, con chỉ đang hóng hớt mà thôi. Gần đây con ở trường khá mệt, về nhà nhìn thấy mẹ nên muốn nói chuyện với mẹ nhiều một chút. Sao thế ạ? Chẳng lẽ mẹ ghét bỏ con."

"Thật à? Mà mẹ có bao giờ ghét bỏ con đâu hả? Con nhóc thối này."

"Hay là, mẹ không thương con nữa rồi?" Tô Trà ngước gương mặt nhỏ nhắn lên, nhìn mẹ mình bằng ánh mắt tội nghiệp.

Nhìn thấy dáng vẻ nũng nịu của con gái, Vương Tú Mi bị cô chọc cho bật cười.

Bà cười giơ ngón tay ra chọc chọc trán của Tô Trà, cất tiếng nói: "Thôi đi, thôi đi. Con lớn như thế rồi, sao cứ hở ra là làm nũng thế hả?"

"Cho dù con bao nhiêu tuổi thì con vẫn là con gái của mẹ mà."

"Được rồi, đừng làm nũng nữa. Con tập trung ăn mì đi."

"Được rồi, vậy mẹ... mẹ kể tiếp chuyện vừa rồi cho con nghe đi." Tô Trà nói.

Vương Tú Mi nhìn thấy vẻ mặt hóng hớt của con gái, thì kể rõ ràng chuyện này từ đầu đến cuối cho cô nghe.

Ở thôn Thanh Sơn, nếu nhắc đến những cô gái xinh đẹp trong thôn, thì chắc chắn ba đứa cháu gái nhà họ Tô sẽ đứng đầu bảng xếp hạng.

Tô Trà lại càng khỏi phải nói, cô chính là cô gái nhỏ xinh đẹp nhất cái thôn này.

Trước kia vì nguyên nhân tính cách, cho nên nhân duyên của cô hơi kém một chút, thế nhưng trải qua một kì nghỉ hè, bây giờ Tô Trà đã trở thành tấm gương trong miệng những người lớn mỗi khi giáo dục con cái nhà mình.

Tô Diệp lớn hơn Tô Trà hai tuổi, tính cách của Tô Diệp lại khá thành thật.

Tính cách thành thật của chị ta được di truyền từ người mẹ Vương Quyên của chị ta, ngày thường vẫn luôn vùi đầu làm việc nhà, không có chút cảm giác tồn tại gì cả.

Thế nhưng dáng dấp của Tô Diệp cũng khá xinh xắn, mày liễu mắt hạnh, dáng người thon thả, tính tình lại dịu dàng ngoan ngoãn, chính là tính cách tiêu chuẩn của con dâu trong cảm nhận của những người lớn.

Có năng lực, dịu dàng, diện mạo lại xinh đẹp.
 
Thập Niên Chúa Diễn Trò Xuyên Thành Nữ Phụ Cực Phẩm
Chương 67: Chương 67



Chính vì thế, khi thằng con nhà họ Khương vừa từ bộ đội quay về, nhà họ Khương đã bắt đầu thu xếp tìm con gái nhà khác để xem mắt. Nghe ngóng vài lần, thì họ phát hiện ra Tô Diệp.

Ông bà nội Tô khá để bụng chuyện này, dù sao thì điều kiện của nhà họ Khương so với những gia đình trong mười dặm tám thôn quanh đây đã coi như không tệ rồi.

Đi bộ đội, có công ăn việc làm ổn định, tháng nào quân đội cũng phát tiền trợ cấp, cho dù nằm không cũng đủ ăn rồi.

Nghe xong những lời mẹ già nhà mình kể, trong lòng Tô Trà bắt đầu cảm thấy vui sướng khi người khác gặp họa. Lúc đọc quyển truyện kia, Tô Trà phát hiện Tô Trà có h*m m**n chiếm hữu vô cùng b**n th** đối với Khương Triều Dương, dường như từ giây phút khi cô ta sống lại kia, Khương Triều Dương đã định sẵn phải trở thành người của cô ta rồi vậy.

Ôi chao, bây giờ xảy ra chuyện xem mắt của Tô Diệp thế này, cũng không biết Tô Vận sẽ có biểu cảm gì nữa.

Cho nên nói mà, ngàn tính vạn tính, cho dù có lập kế hoạch tốt đến đâu thì cũng có rủi ro, trăm ngàn lần đừng đánh giá cao chính bản thân.

Người đàn ông mà bản thân coi trọng có khả năng biến thành anh rể của mình, nội dung vở kịch này đủ m.á.u chó, đủ k*ch th*ch rồi.

Bên này Tô Trà ngồi trong phòng ăn mì, hóng hớt, bên kia, Tô Vận đang đổ mồ hôi đầm đìa đi bộ về thôn.

Tô Vận vừa đi vừa bực tức, cô ta vừa ra khỏi trường học đã nghe người ta kể, Tô Trà được Tô Thắng Lợi đến đón, rồi đạp xe đưa về nhà rồi.

Đã đến đón người rồi, vì sao không tiện đường chở thêm cô ta nữa?

Trời nóng như thế, đi đường nóng c.h.ế.t cô ta rồi.

Càng nghĩ cô ta càng tức, càng chạy nhanh cô ta lại càng bực bội.

A a a, điên mất thôi.

Cuối cùng Tô Vận cũng về đến nhà, thế nhưng vừa về nhà, vào phòng ngồi một cái, còn chưa kịp tắm rửa thay bộ quần áo đầy mồ hôi ra, thì một câu của Tô Diệp đã khiến Tô Vận đang ngồi trên giường nhảy dựng lên giống như con cá chép vậy.

"Cái gì cơ? Chị nói cái gì? Xem mắt, chị với Khương Triều Dương á?"

Tiếng hét này, cho dù cách một bức tường, nhưng muốn người ta không nghe thấy cũng khó.

Huống chi, ở dưới cửa sổ của bên kia tường, còn có một người không chê chuyện náo nhiệt, ầm ĩ.

Tô Trà ngồi xổm ở góc tường, cô chuẩn bị thò đầu xem trực tiếp.

Thế nhưng nhiều muỗi quá, cánh tay của cô còn bị cắn vài nốt.

Hệ thống nhìn thấy hành động ngồi góc tường vô cùng đáng khinh của kí chủ nhà mình, nội tâm nó đang không ngừng than thở.

Đấy, kí chủ lại bắt đầu bất bình thường rồi.

Trong phòng, Tô Diệp cũng bị thái độ của Tô Vận dọa cho hoảng sợ. Chị ta sốt ruột, vội vàng cất tiếng: "Tiểu Vận, em nói bé một chút. Em nói to như thế, tất cả mọi người trong nhà sẽ nghe được mất thôi."

"Vậy chị nói cho rõ ràng xem nào, sao chị và Khương Triều Dương lại xem mắt với nhau? Chuyện này quyết định từ bao giờ thế?" Tô Vận hít một hơi thật sâu rồi hỏi.

"Bà mối đến nhà làm mai, chuyện này ông bà nội đều cảm thấy khá tốt."

"Ông bà nội thấy tốt, vậy chị thấy thế nào? Không phải chị thích Cao Hưng Quốc đấy ư ? Hay là chị thay lòng đổi dạ rồi, không thích anh Cao nữa?"

"Chị không, chị cũng muốn từ chối lắm chứ, thế nhưng bà mẹ và ông bà nội không cho chị cơ hội lên tiếng. Chị cũng không dám nói chuyện của chị với Cao Hưng Quốc, người nhà chúng ta chắc chắn sẽ không đồng ý đâu."

"Người nhà không đồng ý thì chị cứ ngậm bồ hòn làm ngọt à? Chị, em nói chị nghe này, nếu kết hôn tốt nhất nên tìm người mà mình thích, nếu không chị thử tưởng tượng xem, tương lai chị có thể nằm chung một chăn với người đàn ông xa lạ mà chị không quen biết không? Để mặc cho anh ta... với chị? Chị hiểu ý em mà đúng không?"

Tô Vận nói xong, thấy vẻ mặt của Tô Diệp có chút d.a.o động thì lập tức cất tiếng: "Chị, bây giờ không phải thời đại của cha mẹ chúng ta nữa, không thể ép duyên được. Chị phải học cách phản kháng đi."

"Phán kháng á?"

"Đúng vậy, chị, chị yên tâm, em sẽ giúp chị mà." Giọng điệu của Tô Vận mê hoặc lòng người, tiếp tục khuyên bảo: "Chị, chị và anh Cao là thanh mai trúc mã, chị nhẫn tâm bỏ lại anh Cao để xem mắt người đàn ông khác ư? Chị đã quên rồi à? Mới đây thôi anh Cao còn lấy trứng gà cho chị ăn nữa mà."

"Chị không quên, chị chỉ hơi sợ thôi."

"Đừng sợ, không phải có em ở đây rồi ư? Em sẽ giúp chị và anh Cao mà."

"Vậy được rồi." Tô Diệp ỡm ờ bị Tô Vận thuyết phục.

Nghe thấy lời nói của Tô Diệp, lúc này Tô Vận mới thở dài một hơi, trong lòng cô ta bắt đầu tính toán xem nên xử lý chuyện này thế nào.

Tô Trà ngồi dưới góc tường, nghe xong tiết mục "chị em tình thâm" trong nhà, quả thật phải khiến con ch.ó ngốc trợn mắt trắng.

Giỏi thật, Tô Trà phải khen cô ta trâu bò.

Trình độ phấn khích này còn vượt qua cả phim cung đấu nữa, phấn khích quá, vô cùng phấn khích.

Tô Trà cảm thấy, có thể xem một màn trình diễn đầy phấn khích như thế, cho dù cô có bị muỗi cắn thêm mấy nốt cũng là đáng giá.

Ôi, ngứa quá đi mất.

Thấy màn diễn bên trong cũng gần kết thúc rồi, Tô Trà tỏ vẻ: Chuồn thôi, chuồn thôi.

Từ khi Tô Trà về nhà, ngoại trừ thời gian ăn cơm tối với cả nhà, những lúc còn lại cô đều ở lì trong phòng làm bài thi.

Trong khoảng thời gian đó, Vương Tú Mi còn tiến vào vài phần, nhìn thấy dáng vẻ chuyên chú của Tô Trà, bà cũng không quấy rầy mà nhẹ tay nhẹ chân đi ra ngoài.

Tô Trà làm bài một mạch đến hơn mười giờ đêm, vốn nhà nông cũng không có hoạt động giải trí gì cả, cho nên bình thường đều là tám giờ đã về phòng ngủ rồi. Bây giờ chân trước Tô Trà vừa làm xong, chân sau Vương Tú Mi đã ngáp dài tiến vào phòng cô.

"Con làm bài xong chưa, muộn thế này rồi, mẹ pha cho con cốc nước đường đây này. Con uống đi rồi hẵng ngủ." Vương Tú Mi nói xong thì đặt cốc nước đường lên bàn Tô Trà.

"Con cảm ơn mẹ. Đúng rồi, mẹ đợi con một lát nhé." Nhìn thấy Vương Tú Mi xoay người định đi, Tô Trà vội vàng cất tiếng.

"Sao thế?" Vương Tú Mi dừng lại hỏi.

"Con mua cho mẹ một hộp kem dưỡng da mặt."

"Kem dưỡng da mặt á? Con lấy tiền đâu ra? Có phải dùng tiền ăn để mua không đấy? Con bé này, bình thường mẹ cũng có dùng mấy thứ đồ này đâu, con mua thứ này làm gì? Mua cái này rồi, con ở trường học ăn có no không hả? Con đó, chi tiêu không hợp lý gì cả."
 
Thập Niên Chúa Diễn Trò Xuyên Thành Nữ Phụ Cực Phẩm
Chương 68: Chương 68



Hộp kem dưỡng da mặt vừa lấy ra, chưa đến ba giây sau, nó đã biến mất khỏi lòng bàn tay của Tô Trà.

Nhìn bà mẹ già đang chăm chú xem xét hộp kem dưỡng da mặt với vẻ mặt yêu thích, Tô Trà vô cùng bình tĩnh.

Nếu động tác của mẹ cô chậm thêm một chút thôi, Tô Trà đã tin đống lời mà mẹ già nhà mình vừa nói rồi.

"Được rồi, con ngủ sớm đi, mẹ về phòng đây."

Vương Tú Mi vui vẻ rạo rực cầm đồ rời đi.

Tô Trà nhìn thấy mẹ già vội vàng đến, rồi lại vội vàng rời đi...

Ngày hôm sau, Tô Trà dậy sớm, rồi tiếp tục ngồi trong phòng làm đề thi.

Tô Bảo nhìn thấy chị gái cố gắng như thế, thì nhìn cô bằng vẻ mặt kì quái rồi hỏi cô có mệt không.

Tô Trà tỏ vẻ: kiếm tiền sao có thể mệt cơ chứ?

Chỉ cần tiền vào túi, thì cô sẽ không thấy mệt nữa.

Khoảng mười giờ, có một người phụ nữ đến nhà họ Tô.

Người phụ nữ kia mặc áo màu xanh lam, mặc chiếc quần dài màu xám. Thoạt nhìn cách ăn mặc vô cùng chỉn chu, gương mặt kia bôi phấn trắng bệch, đôi môi đỏ chót, nếu miêu tả theo lời của người trong thôn, thì dáng vẻ của bà ta giống như con hổ già hóa thành hình người ăn thịt trẻ con.

Người phụ nữ này không phải ai khác, chính là thím Vương - bà mối đến làm mai cho Tô Diệp.

Rõ ràng mục đích đến của thím Vương kia không tốt chút nào, vừa vào cửa đã bày ra vẻ mặt khó chịu.

"Nhà họ Tô các người có biết cách ứng xử không thế hả? Cho dù không phải người cùng thôn thì cũng không thể hãm hại người khác như thế chứ? Lúc tôi đến làm mối, có phải tôi đã nói rõ ràng rồi không hả? Phải là người có gia thế trong sạch, tính tình không xuất sắc, nổi bật cũng không sao, thế nhưng con gái nhà các người đã có đối tượng, còn đồng ý xem mắt với người mà tôi giới thiệu, thế có phải quá đáng lắm không hả?"

Thím Vương vừa mở miệng là giống như một cái máy b.ắ.n s.ú.n.g liên thanh, lúc nói chuyện, n.g.ự.c bà ta phập phồng kịch liệt, có thể thấy bà ta đang tức đến điên rồi.

Lúc này trong nhà chỉ có bà nội Tô và Tô Trà, còn những người khác đều đi ra ngoài rồi.

Nhìn thấy dáng vẻ này của thím Vương, bà nội Tô cũng không hiểu có chuyện gì đã xảy ra.

"Lời của cô có ý gì thế? Em gái này, nào, vào nhà ngồi đã, nếu có chuyện gì, chúng ta ngồi xuống từ từ nói." Bà nội Tô ôn tồn cất tiếng dỗ dành.

"Ngồi cái gì mà ngồi, hôm nay tôi đến đây để nói rõ chuyện này. Nhà họ Tô các người sao lại điêu toa như thế cơ chứ, đã có đối tượng rồi còn đồng ý xem mắt với người khác là sao hả, làm thế không phải hãm hại người ta ư? Bởi thế cho nên, tôi chẳng còn mặt mũi nào mà nói chuyện với bên nhà nam kia cả." Thím Vương thở hổn hển nói.

"Em gái, có phải có hiểu lầm gì rồi không? Tô Diệp nhà tôi nghe lời nhất, sao có thể yêu đương với người khác mà lại giấu chúng tôi cơ chứ? Có phải có ai đó nói năng linh tinh gì không?"

"Nói năng linh tinh á? Có người đã nhìn thấy Tô Diệp nhà bà và Cao Hưng Quốc ở cùng nhau kia kìa, hơn nữa còn không phải chỉ một lần, mà tận vài lần kia kìa. Sao có thể là hiểu lầm được cơ chứ?"

"Chuyện này..." Nhìn thấy dáng vẻ chắc chắn của thím Vương, bà nội Tô cũng có chút không xác định được chuyện này rốt cuộc là thật hay giả?

"Tôi nói cho bà biết, chuyện này cũng là nhờ tôi có tính tình tốt, chứ nếu là người khác, có lẽ dã đập nát cửa nhà chị rồi."

Thím Vương nói xong thì phất tay một cái, tức giận cất tiếng:

"Được rồi, được rồi, không nói chuyện này nữa, cứ coi như là tôi đây gặp xui xẻo vì đụng trúng nhà các người đi. Tôi không thể trêu vào được, chẳng lẽ tôi trốn còn không được ư? Từ nay về sau, nếu con cháu nhà họ Tô các người muốn bàn chuyện kết hôn, thì trăm ngàn lần đừng tìm đến tôi làm gì. Được rồi, chứ như vậy đi. Tôi về đây."

"Ôi chao, em gái à, cô nghe tôi nói đã. Chuyện này có lẽ đã có hiểu lầm gì đó."

"Hiểu lầm gì mà hiểu lầm. Bà đừng cản tôi nữa, tôi phải về rồi."

Cách một cánh cửa sổ, Tô Trà nhìn thấy thím Vương luôn miệng đòi đi, còn bà nội Tô lại liên tục ngăn cản.

Cuối cùng vẫn là bà nội Tô thắng, thím Vương đồng ý ở lại chờ một lát, để bà nội Tô gọi đương sự về hỏi lại chuyện này cho rõ ràng.

Sau đó, Tô Trà bị bà nội Tô giao việc.

"Tô Trà, cháu ra ruộng gọi chị cả cháu về đây. Mà thời gian cũng không còn sớm nữa, gọi tất cả mọi người về đi thôi."

"Ôi, dạ, cháu đi ngay đây."

Tô Trà lanh lảnh đáp, sau đó vội vàng đi ra cửa.

Thế nhưng khi thím Vương nhìn thấy Tô Trà, hai mắt bà ta lập sức sáng lên. Thấy Tô Trà đã rời đi rồi, nhưng bà ta vẫn như cũ nhìn theo bóng lưng cô.

Một cô gái xinh đẹp như thế này, vừa nhìn đã biết là có bản lĩnh, tính cách cũng hào phóng nữa chứ.

Thím Vương quay đầu lại, nói với bà nội Tô: "Chị dâu, đây là cháu gái của chị à? Dáng dấp cũng xinh đẹp đó chứ? Đã có đối tượng chưa, nếu không tôi mai mối cho một mối nhé?"

"Em gái nói đùa à, cháu gái này nhà tôi còn ít tuổi, mới mười sáu mà. Không vội." Bà nội Tô cười ha ha nói.

"Tuổi nhỏ cũng không sao cả, đính hôn trước đã, đợi hai năm nữa kết hôn cũng không sao mà."

"Không được, con bé còn đang học cấp ba, tương lai chắc chắn sẽ thi đậu đại học. Tính ra, con bé còn phải mất bốn năm học đại học nữa."

Nghe những lời này của bà nội Tô, trong lòng thím Vương cảm thấy vô cùng đáng tiếc.

Nếu con nhóc vừa rồi mà tìm đối tượng, cửa nhà họ Tô kiểu gì cũng bị đạp nát cho xem.

Nửa tiếng sau, Tô Trà đã đi đến bờ ruộng của nhà mình, gọi tất cả mọi người về nhà.

Lúc đi trên đường, Tô Trà lén đánh giá hai chị em Tô Diệp và Tô Vận.

Về việc hôm nay, Tô Trà cảm thấy tám chín phần mười không thoát khỏi liên quan với Tô Vận.

Ngày hôm qua Tô Vận mới nói sẽ giúp Tô Diệp, sáng nay đã xảy ra chuyện này, nếu đây không phải là thủ đoạn của Tô Vận, tên của Tô Trà cô sẽ đọc ngược lại cho xem.

Đoàn người về đến nhà, đi vào cửa.

Thấy mọi người đều đã về, tầm mắt sắc bén của bà nội Tô đảo quanh người Tô Diệp. Bà cụ xụ mặt hỏi thẳng vào vấn đề:

"Tô Diệp, cháu đã có đối tượng rồi đúng không? Thím Vương vừa đến cửa đã nói, cháu vào Cao Hưng Quốc yêu nhau, việc này là thật hay giả, cháu nói rõ ràng cho bà."
 
Thập Niên Chúa Diễn Trò Xuyên Thành Nữ Phụ Cực Phẩm
Chương 69: Chương 69



"Cháu, cháu không..." Đối diện với tầm mắt của bà nội Tô, trong nháy mắt, Tô Diệp lập tức vứt tất cả những bí kíp "phản kháng" mà hôm qua Tô Vận đã dạy chị ta lên chín tầng mây.

Tô Trà vẫn luôn âm thầm quan sát Tô Vận, quả nhiên, Tô Diệp vừa dứt lời, sắc mặt của Tô Vận đã trầm xuống.

"Cháu không có? Vậy sao ngoài kia lại đồn ầm chuyện của cháu và Cao Hưng Quốc?" Bà nội Tô lại hỏi.

"Cháu, cháu không biết."

Tính cách của Tô Diệp vốn nhát gan, bây giờ lại bị bà nội Tô dọa cho một trận như thế, chị ta lại càng nhút nhát hơn. Thấy dáng vẻ này của chị ta, thím Vương vốn đứng yên bên cạnh không hé răng cũng cảm thấy có chút chướng mắt.

Vốn tưởng rằng tính cách không có gì nổi bật cũng không sao, thế nhưng bây giờ khi nhìn thấy dáng vẻ tự ti, sợ sệt này, nhìn thế nào cũng thấy ngứa mắt.

Tô Vận thấy Tô Diệp nói dối thì trong lòng có chút sốt ruột, rõ ràng cô ta đã tính kĩ từng bước rồi.

"Bà nội, chuyện của chị cả và anh Cao cháu cũng biết rõ. Tuy rằng nhà anh Cao khá nghèo, thế nhưng anh ta đối xử với chị cháu thật lòng..."

"Câm miệng." Không đợi Tô Vận nói hết lời, ông nội Tô đã cất tiếng quát cô ta.

Thím Vương cũng không điếc, những lời mà Tô Vận vừa nói, bà ta cũng đã nghe rõ ràng. Thấy không khí nhà họ Tô bắt đầu đông cứng lại, bà ta biết điều trực tiếp rời đi.

Chờ thím Vương đi rồi, trong sân chỉ còn lại người nhà họ Tô, sau đó, ánh mắt mà người nhà họ Tô nhìn Tô Vận bắt đầu thay đổi.

Ngay cả ánh mắt Tô Diệp nhìn Tô Vận cũng mang theo chút trách móc.

Tô Vận không cảm thấy hành động của mình có gì sai cả, cô ta lại tiếp tục cất tiếng:

"Ông nội, bà nội, cháu cũng đâu có nói sai. Chị gái cháu và anh Cao thật lòng yêu nhau, tuy nhà anh Cao hơi nghèo khó, thế nhưng người sống không nên chỉ nhìn tiền của. Hơn nữa, ba mươi năm Hà Đông, ba mươi năm Hà Tây, ông bà cũng đừng coi thường người ta."

"Đó mà là hơi nghèo ư? Mái nhà nhà Cao Hưng Quốc đã dột lâu rồi, thế nhưng vẫn không có tiền mà sửa chữa kia kìa. Bên dưới nó còn ba gánh nặng nữa, cháu cho rằng gả qua đó chỉ cần tình yêu là đủ sống rồi, không cần ăn uống, không cần chi tiêu gì có đúng không? Cả ngày há miệng ăn không khí à?"

Bây giờ bà nội Tô thật sự vô cùng tức giận, nói xong mà cơn tức vẫn chưa tan bớt, bà cụ lại cất tiếng mắng tiếp: "Nếu thật sự cảm thấy nghèo khó một chút cũng không sao, thì sao cháu không gả qua đó đi?"

Những lời này của bà nội Tô có chút quá đáng, sắc mặt của Tô Vận trắng xanh rồi.

Bà nội cũng nông cạn quá đi mật, có tiền hay không có tiền quan trọng đến thế ư?

Tô Vận khẳng định, cô ta thích Khương Triều Dương, cho dù trong nhà Khương Triều Dương có tiền hay không, cô ta cũng nguyện ý gả sang đó.

Trong lúc vô tình, tầm mắt của Tô Vận lia đến Tô Trà đang đứng một bên, trong lòng cô ta đột nhiên nảy ra một ý tưởng, cô ta cất tiếng nói:

"Tô Trà, chị nói xem, nếu gia cảnh của người mà chị thích nghèo khó, chị có nguyện ý gả cho người ta không?"

Vẻ mặt của Tô Trà mờ mịt, cô ngẩng đầu lên nhìn qua cô ta.

Giỏi thật, con nhóc Tô Vận kia lại dám dẫn lửa lên người cô.

Bị người trong nhà nhìn chằm chằm, Tô Trà khẽ mím đôi môi đỏ mọng, lát sau mới cất tiếng: "Tôi không gả."

Tô Trà tỏ vẻ: tôi không gả. Hơn nữa, làm gì có chuyện tôi sẽ tìm một người có gia cảnh nghèo khó?

Chuyện này không bao giờ có khả năng.

Cô là một tiểu tiên nữ lợi hại thế này, sao phải tìm đàn ông làm gì? Một mình xinh đẹp không phải tốt hơn ư?

Đời trước Tô Trà cũng chưa có người yêu.

Cô có nhà, có xe, có tiền tiết kiệm, thế nhưng bởi vì cô chưa gặp được ai khiến cho bản thân rung động cả. Cho nên, đoán chừng đời này cô vẫn sẽ tiếp tục làm chó độc thân thôi.

Chẳng qua chờ tương lai cô giàu rồi, cũng có thể suy nghĩ lại về vấn đề cá nhân này một chút.

Cô có tiền, cô sẽ làm hải vương, nuôi một đàn tiểu chó săn, có tuýp người dịu dàng, có tuýp người cấm dục... tùy cô chọn.

Ha ha ha, Tô Trà chỉ dám tưởng tượng trong đầu mà thôi.

Chứ nếu cảnh tượng đó thật sự xảy ra, Tô Trà kiểu gì chả sợ khiếp vía cho xem.

Thế nhưng khi Tô Vận nghe được những lời này của Tô Trà, cô ta lại giận điên lên, lập tức cất tiếng chỉ trích: "Tô Trà, chị đây là khinh nghèo thích giàu, chị quá ham vật chất."

"Ừm, tôi ham vật chất." Vẻ mặt Tô Trà bình tĩnh, cô thừa nhận.

Cô ham vật chất đó, nhưng cô cũng đâu có ăn gạo nhà cô ta?

Ham vật chất thì sao, người ta đều nói phụ nữ ham vật chất, vậy đàn ông chẳng lẽ không ham vật chất à?

Đời sau còn có rất nhiều đàn ông bị những phú bà bao nuôi kia kìa, tất cả mọi người đều coi đó là chuyện bình thường, chẳng có gì xấu cả.

Giờ phút này, trong nội tâm Tô Vận chỉ có một suy nghĩ thôi: chưa bao giờ gặp người nào vô liêm sỉ như chị!

Cuối cùng chuyện của Tô Diệp được chốt lại, thái độ của ông bà nội Tô vô cùng kiên quyết, không cho phép Tô Diệp và Cao Hưng Quốc qua lại nữa.

Nếu không nghe lời, cũng được thôi. Từ nay về sau, Tô Diệp không còn là con cháu nhà họ Tô nữa.

Việc này ầm ĩ lên, cho nên tất cả mọi người chẳng có lấy đâu tâm trạng ăn cơm trưa, tùy tiện ăn hai ba miếng đối phó cho qua bữa.

Không bao lâu sau bữa trưa, Tô Thắng Lợi về nhà.

Lúc Tô Thắng Lợi đến, Tô Trà vẫn đang ngồi trong phòng làm đề thi. Ánh mắt của Tô Vận khá tinh, khi nhìn thấy Tô Thắng Lợi quay về, cô ta giả vờ như vừa từ trong phòng đi ra.

"Chú nhỏ, chú về rồi ạ?" Tô Vận chủ động cất tiếng chào hỏi.

"Ừm, Tiểu Vận vẫn ở nhà cơ à?" Những lời này của Tô Thắng Lợi quá vô nghĩa. Tô Trà và Tô Vận đều là học sinh của trường trung học phổ thông số hai, Tô Trà ở hà, sao Tô Vận cô ta lại không ở nhà cho được?

Trong lòng Tô Vận không thoải mái, thế nhưng cô ta vẫn cố kiềm chế, ngoài miệng mỉm cười cất tiếng:

"Chú nhỏ đạp xe về ạ? Đúng lúc chút nữa cháu muốn đến trường, chú có thể tiện đường chở cháu một đoạn không?"

"A, chuyện này chỉ sợ không được, vì chú về đón Tô Trà mà. Yên sau xe đạp của chú chỉ vừa chỗ cho một người ngồi thôi, không chở được hai người. Nếu không, cháu thử hỏi chút xem trong thôn có ai lên trấn trên không, để người ta thuận tiện cho cháu đi nhờ?"

Tô Thắng Lợi là trai thẳng, nghĩ cái gì thì nói cái đó.
 
Back
Top Bottom