Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên Chúa Diễn Trò Xuyên Thành Nữ Phụ Cực Phẩm

Thập Niên Chúa Diễn Trò Xuyên Thành Nữ Phụ Cực Phẩm
Chương 10: 10: Lấy Tự Tin Ở Đâu Ra



Tô Trà cũng ngoan ngoãn đi theo bà.

Tô Trà cũng có chút cảm giác được rằng, cơ thể này không được thoải mái.

Hai hôm nay, có đôi lần khi cô đứng dậy, trước mắt cô lập tức tối sầm thành màu đen.Trong trạm xá…Một người đàn ông khoảng hơn ba mươi tuổi mặc chiếc áo blouse màu trắng đã ố vàng, tầm mắt anh ta lướt qua Tô Trà rồi cất tiếng hỏi: "Khó chịu ở đâu?""Chóng mặt lắm ạ, có khi trước mắt tối sầm lại." Tô Trà trả lời."Há miệng ra." Bác sĩ cầm đèn soi vào cổ họng của Tô Trà, sau đó lại hỏi cô: "Hai ngày trước có phát sốt hay bị gì không?""Không có!""Đo nhiệt độ cơ thể đi."Sau một loạt các khâu kiểm tra, bác sĩ đưa ra chuẩn đoán là Tô Trà bị hạ đường huyết nhẹ, bình thường phải chú ý một chút.Sau khi lấy thuốc xong, Vương Tú Mi dắt Tô Trà rời khỏi trạm xá, trong lòng bà còn thầm lẩm bẩm: Sao con gái cứ động một cái là tụt huyết áp thế nhỉ?Bà nội Tô cho bà mười đồng tiền, đi vào trạm xá tốn hết một đồng bốn hào, bây giờ trong tay Vương Tú Mi còn tám đồng sáu hào.Cách hiểu của Vương Tú Mi đối với căn bệnh tụt huyết áp này rất thẳng thắn và thô lỗ.

Tụt huyết áp không phải là do ăn ít đồ ngọt quá ư?Cho nên sau đó đồng chí Vương Tú Mi đã vào thẳng hợp tác xã cung tiêu mua một túi kẹo, tiêu tốn hai đồng tiền.Ở thời đại này, những thứ liên quan đến đường đều là đồ quý giá, thế nên, trên tay bà không còn lại bao nhiêu tiền cả.Sau khi mua kẹo xong, Vương Tú Mai lại dẫn con gái đến cửa xưởng dệt."Bác ơi, là cháu đây, cháu lại đến rồi.

Bọn cháu có thể đi vào không ạ?" Vương Tú Mi đi thẳng đến chỗ người gác cổng, lớn tiếng hỏi."Đăng ký một chút đã." Bác bảo vệ gác cổng đảo mắt nhìn qua Vương Tú Mi, sau đó lại nhìn Tô Trà đứng sau lưng Vương Tú Mi vài lần.Bác bảo vệ rất quen thuộc với Vương Tú Mi, cứ cách một đoạn thời gian bà lại sẽ đến đây một lần, nhưng còn cô gái nhỏ này, đây là lần đầu tiên bác bảo vệ gặp."Đây là con gái của cháu à? Dáng vẻ thật xinh đẹp." Bác bảo vệ khen một câu."Đúng, con gái của cháu đấy.

Xinh đẹp giống cháu." Vương Tú Mi cười ha ha đáp lại.Khóe miệng bác bảo vệ gác cổng khẽ run rẩy, đối với những lời này của Vương Tú Mi, ông ta tỏ vẻ: ...!Cháu, cháu lấy tự tin từ đâu thế?Bác bảo vệ gác cổng đảo qua làn da thô ráp và cơ thể cao lớn thô kệch của Vương Tú Mi, rồi lại nhìn cô nhóc xinh xắn trắng trẻo, sạch sẽ ở đằng sau..
 
Thập Niên Chúa Diễn Trò Xuyên Thành Nữ Phụ Cực Phẩm
Chương 11: 11: Chỗ Nào Cũng Đẹp



Ông ta lắc lắc đầu, bác bảo vệ tỏ vẻ: Nhìn thế nào cũng không thấy giống.

Xem xét xong: Không giống, chỗ nào cũng không giống.

"Cháu chào chú ạ.

" Nhận thấy tầm mắt của ông cụ, Tô Trà lễ phép cất tiếng chào hỏi.

"Ngoan, con nhóc cháu cũng đến đây đăng ký đi.

"Tô Trà nghe thấy ông ta nói thế thì tiến lên phía trước vài bước, cầm lấy cây bút mà Vương Tú Mi vừa mới đặt xuống, cô khẽ cúi người, bắt đầu viết chữ.

Bác bảo vệ gác cổng nhìn thấy động tác của Tô Trà, ông ta lén liếc một cái, không nhịn được mà chú ý đến chữ viết của Tô Trà.

Nét chữ này, sinh động lưu loát như mây bay nước chảy.

Chữ tựa vào nhau, lại hào phóng tách ra.

"Nét chữ của con nhóc này đẹp thật.

" Bác bảo vệ gác cổng không nhịn được khen một câu.

"Chỉ tạm được thôi ạ.

" Tô Trà khiêm tốn đáp.

"Con gái cháu là học sinh ở trường Trung học số hai của trấn đấy, năm nay lớp mười một rồi.

" Vương Tú Mi cũng chen lời một câu.

"Ôi chao, là học sinh cơ đấy.

Chắc thành tích học tập tốt lắm đúng không?" Bác bảo vệ gác cổng lộ ra vài phần tươi cười.

"Đúng vậy, thành tích của con gái cháu rất tốt.

""Đúng là đứa bé ngoan mà.

"Sau khi trò chuyện vài câu, Vương Tú Mi mới cảm thấy mĩ mãn dẫn Tô Trà đi vào xưởng dệt.

Vào xưởng dệt rồi, bà trực tiếp đi thẳng đến tòa nhà dành cho công nhân ở bên kia.

Lúc này mới hơn bốn giờ, xưởng dệt vẫn chưa tan làm, Vương Tú Mi và Tô Trà đi tới nhưng không thể vào được.

"Con gái đừng vội, mẹ đã nhờ người đi gọi thím ba con giúp rồi, thím ba con sẽ về ngay thôi.

""Vâng mẹ.

" Tô Trà ngoan ngoãn đáp lại một câu.

"Đúng rồi, con còn chóng mặt không? Ăn một viên kẹo nhá? Mong là cái bệnh tụt huyết áp kia của con đừng tái phát nữa.

""Không cần đâu ạ, con không choáng nữa.

""Thực sự không choáng nữa à?""Thật ạ.

""Vậy được rồi, nếu con khó chịu, nhớ phải nói cho mẹ nhé.

""Vâng.

" Tô Trà lại ngoan ngoãn gật đâu, dáng vẻ đó của cô giống như một con mèo sữa vậy, ngoan ngoãn khiến người ta yêu thương.

Nhìn thấy dáng vẻ đó của con gái, trong lòng Vương Tú Mi không cần nói cũng biết có bao nhiêu thích thú.

Ôi chao, con gái quả nhiên giống bà mà, chỉ cử động một cái thôi là thấy đẹp, chỗ nào cũng đẹp hết ấy!.

Trong công xưởng! "Lưu Mĩ Lan, Lưu Mĩ Lan, chị dâu hai của cô tới kìa, cô mau về xem đi.

"Trong công xưởng đột nhiên vang lên một tiếng gọi, khiến cho Lưu Mĩ Lan đang đạp máy may nghe thấy thế thì nhíu mày lại, trong mắt thím ta hiện lên sự phiền chán.

.
 
Thập Niên Chúa Diễn Trò Xuyên Thành Nữ Phụ Cực Phẩm
Chương 12: 12: Đổi Mới Hình Tượng



Nhưng mà ở trước mặt người ngoài, Lưu Mĩ Lan vẫn ôm cái bụng to đứng dậy, cười cười nói cảm ơn với người phụ nữ vừa rồi tới báo tin kia."Chị dâu Lý, vậy em về một lát nhé.

Nếu chút nữa tổ trưởng có đến, chị nhớ báo với tổ trưởng giúp em một tiếng.

Em sẽ lập tức quay về thôi.""Đi đi, chút nữa chị sẽ báo giúp cho.

Em nhanh chóng về là được." Chị dâu Lý hào phóng đáp.Lưu Mĩ Lan cảm ơn, sau đó thì rời khỏi công xưởng.Tô Trà đang đứng dưới tòa nhà dành cho công nhân thì nghe được một loạt tiếng bước chân đang tiến về phía này, cô ngẩng đầu lên, thấy cách đó không xa có một người phụ nữ mang thai đang đến gần."Chị dâu hai, chị đến rồi à? Chúng ta lên nhà ngồi một lát."Con người của Lưu Mĩ Lan vô cùng sĩ diện, thế nên từ trước đến nay cho dù trong lòng không thích đến đâu thì ngoài mặt bà ta vẫn làm thỏa đáng.

Giống như bây giờ vậy, cho dù trong lòng không vui vì chị dâu hai thường xuyên tìm tới nhà mình, thế nhưng thím ta sẽ không thể hiện ra ngoài mặt."Được, đúng lúc hai mẹ con chị đang đói bụng.

Mĩ Lan, nhà em có gì ăn không?""Trước khi chị đến cũng không báo một tiếng, cho nên...""Không sao đâu, chị không kén chọn, có gì ăn đó là được mà." Vương Tú Mi nói một câu, khiến cho Lưu Mĩ Lan tức đến độ suýt tắt thở.Tô Trà mờ mịt nhìn bà mẹ già nhà mình.Mẹ già của cô đúng là không ngừng đổi mới hình tượng của bà trong cảm nhận của cô.Thế nhưng, ngoại trừ thái độ làm người khiến người ta cạn lời đó ra, thì Vương Tú Mi đối xử với đứa con gái Tô Trà này không có chỗ nào phải chê.Thân làm người chiếm mất cơ thể này, Tô Trà không thể chê trách gì bà mẹ Vương Tú Mi này cả.Vài phút sau, cả hai mẹ con lên nhà thím ba.

Vương Tú Mi thật đúng là có gì ăn nấy, không có chút khách sáo nào cả.Làm hay lắm, bà ấy trực tiếp mở tủ lấy bột mì ra bắt đầu nấu mì.Tô Trà lén quan sát thấy gương mặt của thím ba Lưu Mĩ Lan đã tối sầm lại, đen xì, chỉ cần có mắt đều có thể nhận ra thím ta vô cùng tức giận.Thế nhưng bà mẹ hời của cô lại bày ra dáng vẻ không thấy gì cả.Sau đó, Lưu Mĩ Lan thở hổn hển, tức giận ném ra một câu "Phải quay về chỗ làm", rồi đi ra cửa.Nước mì trong vắt, thả hai cọng rau muống xanh biếng, thoạt nhìn trông rất ngon miệng...!Thật sự rất thơm..
 
Thập Niên Chúa Diễn Trò Xuyên Thành Nữ Phụ Cực Phẩm
Chương 13: 13: Ngã Xe



Ngay khi hai mẹ con đang ăn mì, ngoài cửa truyền đến tiếng "lạch cạch".

Hai mẹ con đang ăn mì không hẹn mà cùng ngoảnh đầu nhìn về phía cửa.Bên này, Tô Thắng Lợi vừa mới vào nhà cũng bị hai người làm cho hoảng sợ, sau khi tập trung nhìn kĩ thì chú ta mới phát hiện, hóa ra là Vương Tú Mi và Tô Trà ngồi đó.Nhìn thấy Tô Thắng Lợi vào nhà, Vương Tú Mi chậm rãi đứng dậy, cười khanh khách chào hỏi: "Ôi chao, Thắng Lợi về rồi à? Chú đã ăn cơm chưa, đúng lúc trong nồi còn chút mì kia kìa, chị múc ra cho chú nhé? Chú đợi chị một lát."Nói xong, không đợi Tô Thắng Lợi kịp lên tiếng từ chối, Vương Tú Mi đã đi thẳng vào phòng bếp.Nhìn thấy Vương Tú Mi như thế, Tô Thắng Lợi vốn định nói gì đó, nhưng lại bị chú ta mạnh mẽ nuốt lại vào bụng.Lại nói, con người Vương Tú Mi này thật đúng là có bản lĩnh.

Mặc dù bà không giỏi làm việc, thế nhưng bà lại có một da mặt dày, lại còn biết ăn nói, cứ gặp người ta là đã có thể nở nụ cười luôn rồi.

Mà ai có thể giơ tay đánh mặt người cười cơ chứ?Vài phút sau, Tô Thắng Lợi cũng cầm một bát mì ăn cùng hai mẹ con, không biết chú ta nghĩ đến chuyện gì, thế nhưng vẻ mặt lại khó tránh được mang theo chút buồn bực."Thắng Lợi, sao thế? Thoạt nhìn sắc mặt em không tốt cho lắm?" Vương Tú Mi hỏi."Chị dâu hai, không sao đâu.

Chẳng qua sáng nay em đi xe thì chằng may bị ngã, xe đạp bị hỏng vài chỗ.

Thế nhưng cái ông cụ sửa xe kia sáng nay lại không mở quán.

Chị nói mà xem, em đến bưu điện làm, phải đi xe.

Em đang nghĩ xem nên tìm ai mượn xe đi một ngày, chờ ngày mai em lại sửa xe sau.""Thắng Lợi, chú bị ngã à? Người không bị thương chứ?""Không ạ." Người không sao, nhưng xe thì có."Ôi, người không có việc gì là được.

Em nghĩ thoáng một chút." Vương Tú Mi khuyên một câu."Vâng, vâng, vâng.

Chị dâu hai nói đúng.

Đúng rồi chị dâu hai, sao chị lại đưa Trà Trà lên trấn trên thế?""Chuyện này ấy à, cũng tại mấy hôm trước Trà Trà đang làm việc ngoài đồng thì bị té xỉu, có thể có chút không thoải mái.

Cho nên chị mới dẫn con bé lên trạm xá ở trấn trên để khám xem thế nào.""Con bé không sao chứ?""Không, bác sĩ nói có bị tụt huyết áp nhẹ, chị đánh giá căn bệnh này là do ăn ít đồ ngọt quá." Tầm mắt của Vương Tú Mi đảo quanh Tô Thắng Lợi, bày ra vẻ mặt khó xử, rồi mới lên tiếng: "Nhưng lúc chị ra khỏi nhà mẹ chỉ cho một chút tiền, một cân đường lại khá đắt...".
 
Thập Niên Chúa Diễn Trò Xuyên Thành Nữ Phụ Cực Phẩm
Chương 14: 14: Sửa Xe Đạp



Tô Thắng Lợi nghe những lời ý ở ngoài lời của chị dâu hai, cho dù là đồ ngốc cũng hiểu được.Thế nhưng nghĩ lại đó cũng chỉ là chuyện của một cân đường mà thôi, cho nên chú ta hào phóng cất tiếng:"Chị dâu hai, chút nữa em ra ngoài mua đường, chị cứ ngồi ở nhà một lát đi, chút nữa em mang về cho chị.""Ôi, Thắng Lợi, chị vẫn luôn biết em thương Trà Trà nhà chị mà.

Trà Trà vẫn luôn nói, trong nhà chúng ta, chỉ có chú nhỏ là hiểu con bé nhất."Tô Trà vẫn luôn im lặng bày ra dáng vẻ ngoan ngoãn, chỉ cảm thấy những lời này của bà mẹ già nhà mình quen tai thế nhỉ?Trò chuyện một lát, rổi Tô Thắng Lợi đi ra ngoài.Trong phòng chỉ còn lại hai mẹ con Tô Trà và Vương Tú Mi.

Tô Trà ăn no nên bụng khá căng, cô xoa xoa bụng rồi đi xuống dưới lầu tiêu thực.Tô Trà chậm rãi đi qua, xem xét chiếc xe bị hỏng mà chú ba nói kia.Ở thời đại này phổ biến xe đạp phương hoàng, bánh xe vô cùng lớn, mà yên xe cũng cao.Đây chính là "đặc sản" của thời đại này.

Có một chiếc xe như thế này đã khá nổi bật rồi.Sau khi Tô Trà xem xét thứ đồ chơi này xong, thì có chút ngứa tay.

Cô xuy xét trong chốc lát rồi chạy chậm đi đến cổng xưởng dệt bên kia.Ở cửa xưởng dệt, bác bảo vệ gác cổng thấy Tô Trà chạy về phía mình, thì còn tưởng rằng đã xảy ra chuyện gì, vội vàng rời khỏi căn phòng bảo vệ nho nhỏ."Chú ơi, chú có công cụ sửa chữa không ạ?" Gương mặt nhỏ nhắn của Tô Trà đỏ bừng lên, đôi mắt sáng rực trong veo dừng trên người bác bảo vệ gác cổng."Công cụ sửa chữa á? Cái xe đạp của chú nhỏ cháu phải sửa à? Lúc nãy ông thấy chú nhỏ cháu đã mượn xe ra ngoài rồi mà.""Cháu từng thấy ông cụ sửa xe bên đường rồi, cho nên muốn thử xem thế nào." Tô Trà khá có hứng thú.Đời trước Tô Trà từng là nhà nghiên cứu khoa học, năng lực sửa chữa của cô tất nhiên không cần phải nói.Thế nhưng cô chưa từng có cơ hội được tham gia vào cái lĩnh vực sửa chữa xe đạp này.

Cho nên bây giờ nhìn thấy, cô cảm thấy vô cùng mới lạ, cho nên mới muốn thử một chút."Con nhóc nhà cháu còn có kĩ năng này nữa à? Được đấy! Công cụ sửa chữa ông có đây, đợi ông lấy cho cháu.""Cháu cảm ơn chú ạ.""Con nhóc nhà cháu biết nói chuyện thật đấy.

Trẻ trung gì nữa đâu mà gọi là chú, chú nhỏ của cháu mới gọi ông là chú thôi, cháu cứ gọi ông là ông Lý là được.".
 
Thập Niên Chúa Diễn Trò Xuyên Thành Nữ Phụ Cực Phẩm
Chương 15: 15: Sửa Xe Đạp 2



Tuy Lý Quốc Đống nói như thế, thế nhưng nụ cười trên mặt ông ta đã chứng tỏ, ông ta vô cùng hài lòng với tiếng "chú" này của Tô Trà.Lý Quốc Đống đã làm bảo vệ gác cổng cho xưởng dệt nhiều năm rồi, năm nay đã ngoài năm mươi tuổi, bây giờ được nghe một tiếng "chú" của con nhóc này, cả người ông ta đều thư thái hẳn ra.Một lúc sau, bác bảo vệ cầm công cụ sửa chữa ra, Tô Trà cười nói cảm ơn: "Cháu cảm ơn chú Lý nhé, chút nữa cháu sẽ trả đồ lại cho chú ạ.""Ôi, không gấp, không gấp, cháu cứ từ từ dùng.

Để ở đây thì cũng để không ấy mà." Lý Quốc Đống xua tay ý bảo cô không cần vội.Tô Trà xách bộ dụng cụ sửa chữa về đến dưới tòa nhà dành cho công nhân, cô mở thùng dụng cụ ra, chưa tùy tiện ra tay mà quan sát thêm một lúc lâu nữa, sau khi cân nhắc để chắc chắn rằng không có gì sai sót, cô mới ra tay.Ken két, ken két, cạch!Ken két, ken két, cộp.Ken két, ken két...!Đến khi Vương Tú Mi xuống lầu tìm con gái thì thấy cô dường như đã tháo tung chiếc xe đạp ra rồi, bà sợ tới mức trợn tròn hai mắt lên.Ôi trời của tôi ơi, con gái...!Con dừng tay!Con làm gì thế này?"Con gái, con con con...!Con phá hỏng chiếc xe này rồi?"Vương Tú Mi quát lên một tiếng, sau đó bà mới vô thức phát hiện ra giọng mình quá lớn, bà lập tức giơ tay lên bịt kín miệng mình lại, vội vàng đi đến trước mặt Tô Trà.Bà hạ thấp giọng, hết hồn hỏi cô: "Con gái, cái này, cái này, con làm gì đấy?""À...!Con có tháo hết ra đâu, chỉ tháo một phần thôi, chút nữa con sẽ lắp về nguyên vẹn." Tô Trà khó hiểu trả lời."Lắp, lắp về?" Vương Tú Mi suýt chút nữa tắt thở, bà che ngực một lúc lâu mới cất tiếng: "Con gái, chúng ta về nhà nhanh thôi, chút nữa chú ba thím ba con về chắc chắn sẽ tức điên mất, cân đường của chú ba con kia, mẹ cũng không thèm nữa."Vương Tú Mi nhanh chóng đứa ra quyết định chạy trốn.Nghe được những lời này của mẹ già, Tô Trà vừa buồn cười lại vừa có chút bất đắc dĩ.Lúc này rồi mà mẹ già của cô còn nhớ thương cân đường của chú ba.Nhìn thấy dáng vẻ sốt sắng của mẹ già, Tô Trà nhanh chóng giải thích:"Mẹ, mẹ đừng gấp, cái xe này con chắc chắn có thể lắp lại y nguyên mà.

Trước kia còn từng nhìn ông cụ sửa xe ven đường kia sửa rồi, mà vừa nãy con xem, thấy vấn đề không lớn.

Chẳng qua là ghi đông có chút vấn đề, con đã điều chỉnh lại rồi, xích xe con cũng lắp lại rồi.

Không có vấn đề gì cả.".
 
Thập Niên Chúa Diễn Trò Xuyên Thành Nữ Phụ Cực Phẩm
Chương 16: 16: Hai Cân Đường



Thấy con gái nói năng đạo lý rõ ràng như thế, Vương Tú Mi cũng có chút tin tưởng.Nhưng đồng thời, trong lòng bà cũng nhanh chóng có tính toán, nếu con gái không sửa được, thì cùng lắm hai mẹ con họ lập tức chạy về thôn thôi chứ có gì đâu.Dù sao nếu chú ba mà có đuổi về tận thôn, thì cùng lắm hai mẹ con ăn mắng vài câu.Thế nhưng sau đó Vương Tú Mi lại nhìn động tác của Tô Trà, cô tháo tháo lắp lắp, bà xem mà không hiểu cô đang làm gì.Dù sao thấy con gái lần lượt lắp đặt lại các bộ phận của xe đạp mà khi nãy con bé tháo ra, trái tim của Vương Tú Mi cũng buông lỏng được một nửa.Lại nói, dáng vẻ này của con gái, giống như con bé thật sự biết làm vậy.Đợi sửa xe đạp xong, đôi bàn tay của Tô Trà đã đen thui rồi.

Dây xích có dầu nhớt, khi nãy cô sửa xích, quần áo của cô còn bị bắn lên không ít dầu nhớt đây này."Này, sửa xong rồi à?" Vương Tú Mi trợn tròn mắt."Có lẽ thế ạ.

Đợi con rửa cái tay xong đã, rồi con sẽ kiểm tra lại lần nữa."Tô Trà nói xong thì xoay người đi rửa tay.Khoảng hai ba phút sau, Tô Trà quay lại.Cô đỡ lấy ghi đông, ngón tay của Tô Trà thon dài, trắng nõn, trong vô cùng xinh đẹp.Dưới cái nhìn chăm chú của Vương Tú Mi, cô nhấc chân dài ngồi lên xe, sau đó, đạp một cái, chiếc xe chở người lao ra ngoài.Tô Trà đạp xe đạp đi vài vòng, sau khi chiếc xe đi đến trước mặt của Vương Tú Mi, cô mới dùng chân phanh xe để xe dừng lại.Vương Tú Mi nghệt mặt nhìn con gái, một lúc sau bà mới tỉnh táo lại, hỏi cô: "Thế nào rồi? Sửa xong rồi?""Vâng, sửa xong rồi ạ." Tô Trà gật đầu.Sau khi sửa xe xong, Tô Trà đi trả bộ dụng cụ sửa chữa, sau đó thì bị Vương Tú Mi kéo lên lầu, vừa đi bà còn vừa nói mãi không ngừng."Con nói xem, sao con to gan thế hả? Chiếc xe đạp kia chẳng khác nào mạng của chú ba con cả, nếu nhỡ may con mà làm hỏng, chú ba con chắc chắn sẽ chửi con cho xem.

Lần này con trăm nghìn lần đừng có làm thế nữa nhé, trái tim của mẹ con không chịu nổi k1ch thích như thế nữa đâu.""Cũng may là con sửa được, chút nữa chú ba con về, mẹ phải tỉ mỉ kể lại chuyện này một lần mới được.

Con giúp chú ba con sửa xe đạp, một cân đường không đủ trả công." Vương Tú Mai nhíu mày suy nghĩ, trong lòng bà âm thầm tính toán, bà lên tiếng nói tiếp: "Ít nhất cũng phải...!Hai cân đường.".
 
Thập Niên Chúa Diễn Trò Xuyên Thành Nữ Phụ Cực Phẩm
Chương 17: 17: Cho Biết Tay



Khoảng nửa giờ sau, Tô Thắng Lợi đã quay về.

Nghe nói xe đạp đã sửa xong, trong lòng Tô Thắng Lợi vẫn còn có chút khó tin.

Mãi đến khi chú ta xuống lầu đi thử hai vòng, chú ta mới thực sự tin là xe đạp của mình đã được sửa tốt rồi.

Hơn năm giờ, Vương Tú Mi dẫn Tô Trà, cầm theo hai cân đường rời khỏi xưởng dệt.

Bảy giờ tối, khi trời đã tối đen rồi, họ mới về đến thôn.

Hai người vừa đi đến cửa thôn, đứng từ rất xa đã nhìn thấy cửa nhà mình có một đống người vây kín! "Tú Mi, cô về rồi à.

Nhà cô xảy ra chuyện rồi.

""Đúng đúng đúng, Tú Mi à, cô về nhà nhanh đi.

""Chồng cô và vợ của Đông Khuê đánh nhau rồi.

Cô mau về đi, khuôn mặt của Thắng Dân bị xước vài vết dài, máu chảy ròng ròng khiến người ta vừa nhìn thôi đã thấy đau rồi.

"Gì? Chồng bà bị đánh á?Khi nhận được tin tức này, Vương Tú Mi mất bình tĩnh trong nháy mắt.

"Trương Thúy Hà, cô dám đánh người đàn ông của tôi.

" Vương Tú Mi rống lên một tiếng, rồi vọt vào trong nhà.

Những người vốn đang vây kín cổng thấy Vương Tú Mi vọt đến như một con mãnh thú thì vội vàng tránh ra, nhường ra một lối đi cho bà.

Tô Trà cũng vội vàng đuổi theo bước chân của Vương Tú Mi, đi theo vào sân.

Vừa vào sân, chỉ liếc mắt một cái đã nhìn thấy Tô Thắng Dân bị một người phụ nữ túm chặt áo, trên mặt ông đúng thật là mang vài vết cào vẫn đang rướm máu.

Tô Thắng Hoa đứng bên cạnh Tô Thắng Dân, ngăn cản Trương Thúy Hà đánh người, ông bà nội Tô ở bên cạnh giúp đỡ.

Thế nhưng ba người đàn ông là Tô Thắng Hoa, Tô Thắng Dân và ông nội Tô tất nhiên không thể ra tay đánh một người phụ nữ như Trương Thúy Hà được, mà bà nội Tô đã lớn tuổi rồi, cũng không phải đối thủ của Trương Thúy Hà, vài người xông vào nhau, thế nhưng đều không thể kéo Trương Thúy Hà ra.

"Trương Thúy Hà, cô buông tay ra cho bà đây.

Cô thế mà dám đánh chồng bà, tục ngữ nói đánh chó còn phải nhìn mặt chủ nữa kia mà, cô bắt nạt người đàn ông của bà, hôm nay tôi sẽ cho cô biết cái gì gọi là lợi hại.

"Ban đầu khi nghe thấy tiếng của vợ, Tô Thắng Dân còn cảm thấy vô cùng xúc động, thế nhưng khi nghe được từ "chó" kia, sự xúc động đó lập tức tan biến sạch.

Không đợi những người khác kịp phản ứng lại, Vương Tú Mi đã xông đến túm Trương Thúy Hà, cào cho bà ta vài nhát.

Trương Thúy Hà túm áo Tô Thắng Dân, vẫn chưa kịp phản ứng lại đã thấy trên mặt truyền đến một cảm giác nóng rát, vô cùng đau đớn.

.
 
Thập Niên Chúa Diễn Trò Xuyên Thành Nữ Phụ Cực Phẩm
Chương 18: 18: Buông Mẹ Tôi Ra



"Vương Tú Mi, cô dám cào tôi á?""Cào đã là gì, bà đây còn dám đánh cô đây này.

""Vương Tú Mi, đồ đàn bà chanh chua nhà cô.

""Sao chanh chua bằng cô, chồng cô vẫn chưa đủ cho cô đánh à, mà cô dám chạy đến đánh chồng tôi? Hôm nay tôi sẽ cho cô biết, vì sao hoa lại có màu hồng.

""A a a, Vương Tú Mi, cô chết chắc rồi.

""Còn chưa biết ai chết trước ai đâu.

"Đến đây đi, cứ xông đến đây.

A! Rốt cuộc mọi người cũng không hiểu rõ có chuyện gì xảy ra, chỉ biết khi mọi người hồi phục tinh thần đã thấy Vương Tú Mi và Trương Thúy Hà xông vào cấu xé nhau rồi.

Cô cắn tôi một miếng, tôi giật mạnh tóc cô.

Cô đấm vào mặt tôi một cú, tôi sẽ xông đến véo vào eo cô, xem ai đau hơn ai.

Chậc, đàn bà đánh nhau, vừa nhìn thôi đã thấy kh ủng bố rồi.

Đám đàn ông đứng cạnh phải mất một lúc lâu mới phản ứng lại được, vội vàng tiến lên kéo người ra.

Thế nhưng hai người phụ nữ chiến đấu quá hăng, đánh đến độ mấy người đàn ông xông vào can cũng không can được, trái lại còn bị hai người cào cấu, đấm đá đủ kiểu.

Tô Trà nhìn bà mẹ già của mình đang đánh nhau với người ta, cô sửng sốt một lát rồi mới hoàn hồn lại.

Sống hai đời rồi, thế nhưng đây là lần đầu tiên Tô Trà được chứng kiến phụ nữ nông thôn đánh nhau thế này.

Thế nhưng, trong hai người phụ nữ kia có bà mẹ già hời của cô đang bị đánh, vì vậy Tô Trà không thể đứng ngoài nhìn được.

Nháy mắt đó, trong đầu Tô Trà lập tức nảy lên một suy nghĩ: Mẹ kiếp, đánh đi!Tô Trà đảo mắt qua đống cuốc xẻng, nông cụ trong góc tường, nhưng sau một giây suy nghĩ thì cô quyết định bỏ qua chúng, mấy thứ đồ chơi này quá nguy hiểm.

Cô đảo mắt một vòng quanh sân, thế nhưng không tìm thấy được thứ gì có thể sử dụng được, cho nên Tô Trà lập tức quay người đi vào phòng bếp.

Không đến một phút đồng hồ sau, Tô Trà đi ra ngoài.

Một cô gái nhỏ như Tô Trà vốn đang bị mọi người phớt lờ, thế nhưng khi Tô Trà vừa đi ra khỏi phòng bếp, cô đã khiến toàn bộ những người có mặt ở hiện trường lúc bấy giờ chấn động.

Nguyên nhân là do! trên tay Tô Trà đang cầm một con dao bầu.

Cô gái nhỏ có dáng vẻ trắng trẻo, sạch sẽ, cô mặc một bộ quần áo màu trắng thuần, thoạt nhìn ngoan ngoãn nghe lời.

Thế nhưng cái dao bầu trên tay cô lại vô cùng ngang ngược.

"Buông mẹ tôi ra!" Gương mặt nhỏ nhắn của Tô Trà lạnh như băng, cô quát lớn một tiếng.

.
 
Thập Niên Chúa Diễn Trò Xuyên Thành Nữ Phụ Cực Phẩm
Chương 19: 19: Đanh Đá Quá



Tất cả mọi người giống như bị ấn nút tạm dừng vậy, cả đám ngây ngốc nhìn chằm chằm vào Tô Trà đang cầm con dao bầu, sau đó, ai nấy đều trợn tròn mắt.

Cô gái này, đanh đá quá!Dưới cái nhìn chăm chú của mọi người, Tô Trà cảm giác khí thế của bản thân lúc này đang cao đến hai mét tám rồi.

"Tô, Tô Nhị Nha, có chuyện gì chúng ta cứ từ từ nói, tôi và mẹ cháu đùa nhau thôi.

Cháu buông dao xuống đã, đừng cực đoan như thế mà.

" Người bỏ cuộc trước là Trương Thúy Hà, bà ta nhìn con dao trên tay Tô Trà, trong lòng có chút sợ hãi.

Cái tay vốn đang túm chặt tóc của Vương Tú Mi kia lập tức buông ra, còn thuận tiện giấu ra sau lưng mình.

Ở trong thôn, Trương Thúy Hà nổi tiếng là người có cái miệng thích nói nhảm, bình thường thích nói xấu hết người này đến người kia.

Hơn nữa, bà ta lại còn là một người đàn bà chanh chua.

Thế nhưng tục ngữ có một câu thế này, người tốt sợ kẻ xấu, kẻ xấu sợ kẻ vô lại, kẻ vô lại sợ kẻ ngang ngược, kẻ ngang ngược lại sợ người không muốn sống.

Lúc này, Tô Trà chính là cái người không muốn sống kia.

"Con, con gái.

" Tóc của Vương Tú Mi đã được buông ra, lúc này bà mới hoàn hồn lại, nhìn thấy gương mặt lạnh lùng đó của Tô Trà, bà cũng khuyên nhủ theo mọi người: "Con gái, có chuyện gì chúng ta cứ bình tĩnh rồi nói.

""Dạ.

" Tô Trà gật đầu, cô vẫn cầm dao bầu như cũ, nhìn về phía Trương Thúy Hà, cô cất tiếng hỏi: "Bà nói đi, vì sao bà đến nhà tôi đánh cha tôi?""Tôi, tôi nói.

" Vương Thúy Hà cất tiếng, bắt đầu lải nhải kể lại nguyên nhân đầu đuôi câu chuyện.

Hóa ra chuyện này phải bắt đầu kể từ đầu giờ chiều nay.

Buổi chiều Vương Tú Mi dẫn Tô Trà lên trấn trên, Tô Bảo không được đi cùng nên trốn ra ngoài chơi, sau đó cậu bé và con trai của Vương Thúy Hà xảy ra tranh chấp, hai người bắt đầu lao vào đánh nhau.

Vì thế, Trương Thúy Hà mới tìm đến đây.

Vốn dĩ nhìn thấy con trai nhà mình bị đánh, trong lòng Trương Thúy Hà đã nghẹn một cơn tức rồi, thế nhưng sau khi đến nhà họ Tô, Tô Thắng Dân còn chế giễu con trai của Trương Thúy Hà chẳng được cái tích sự gì cả, đến đánh nhau cũng không thể đánh thắng.

Chính vì thế, nên cơn tức của Trương Thúy Hà mới chính thức bùng lên.

Sau đó, bà ta bắt đầu lao vào đánh ông.

Nói xong, Trương Thúy Hà vẫn còn cảm thấy bản thân ấm ức, bà ta túm đứa con trai đang đứng cách đó không xa lại gần, giơ tay chỉ vào nó: "Nhìn đi, Tô Bảo nhà các người đánh Thạch Đầu nhà tôi thành thế này, xem đi, mọi người cũng nhìn xem, chuyện này rốt cuộc là ai chiếm lý?".
 
Back
Top Bottom