Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên Chúa Diễn Trò Xuyên Thành Nữ Phụ Cực Phẩm

Thập Niên Chúa Diễn Trò Xuyên Thành Nữ Phụ Cực Phẩm
Chương 160: Chương 160



Về đến nhà, Tô Thắng Lợi gọi Lưu Mĩ Lan vào phòng nói cho thím ta biết chuyện này, bảo Lưu Mĩ Lan lấy tiền cho chú ta.

Ra ngoài làm việc, chắc chắn phải mang thật nhiều tiền rồi.

Lưu Mĩ Lan cũng đã nghe chuyện của Tô Thắng Dân rồi, khi nghe thấy chồng muốn lấy tiền nhà mình đi lo việc nhà anh hai, thím ta có chút không vui.

Thế nhưng Tô Thắng Lợi đã lên tiếng rồi, Lưu Mĩ Lan cũng không muốn cãi nhau ở thời điểm mấu chốt này, cho nên lấy cho Tô Thắng Lợi ba trăm đồng.

Tô Thắng Lợi thấy cảm xúc của vợ mình có chút không vui, thì dỗ dành vài câu.

Khi nãy đúng là Lưu Mĩ Lan có chút bức bối, thế nhưng sau khi được Tô Thắng Lợi dỗ dành, chút cảm xúc không thoải mái trong lòng thím ta cũng biến mất không còn tăm hơi nữa.

Lại nói, Tô Thắng Dân đến đội vận chuyển làm, chỉ vài tháng đã có thể mua nhà, chẳng lẽ còn không thể trả lại ba trăm đồng kia ư?

Sau khi hai vợ chồng tỉ tê xong, Tô Thắng Lợi thu dọn hai bộ quần áo rồi đi ngay. Lưu Mĩ Lan đưa Lưu Thắng Lợi đến cửa nhà.

"Mĩ Lan, chút nữa em đến nhà anh hai, đón Tô Bảo đến nhà chúng ta ở vài ngày nhé. Còn mẹ anh, em khuyên bảo bà ấy vài câu." Lúc Tô Thắng Lợi âm thanh không lớn, cho nên bà nội Tô ngồi trong phòng không nghe thấy.

"Yên tâm đi, em sẽ đón Tô Bảo đến nhà chúng ta trước rồi mới đi làm."

"Ha ha, vẫn là vợ anh tốt. Vừa hào phóng lại vừa xinh đẹp."

"Được rồi, cất cái miệng lưỡi trơn tru của anh lại đi, nhanh đi đi thôi."

"Vậy được rồi. Vợ ơi, anh đi nhé."

"Đi đi, đi đi, nếu có chuyện gì nhớ gọi điện báo cho em nhé." Lưu Mĩ Lan dặn dò.

"Anh biết rồi."

Lần này Tô Thắng Lợi đi thật.

"Tô Thắng Lợi xách túi hành lý của mình đến nhà anh hai, vừa đến đã thấy Vương Tú Mi và Tô Trà đang chờ chú ta ở cổng nhà."

"Chị dâu hai, Trà Trà, chúng ta đi thôi. Em đã dặn dò Mĩ Lan rồi, cô ấy nói sẽ lập tức đến đón Tô Bảo đến nhà em ở vài ngày. Bên phía cha và anh hai, em cũng đã thông báo chuyện này rồi, chúng ta nhanh đến đội vận chuyển đi thôi."

"Ừm, làm phiền chú ba rồi. Lúc này cũng gần đến giờ rồi, chúng ta đi nhanh thôi." Vương Tú Mi trả lời.

Khi ba người đến đội vận chuyển thì thời gian cũng không chênh lệch quá nhiều.

Người mà đội vận chuyển cử đi xử lý việc này cũng đã thu dọn đồ đạc xong xuôi, nhìn thấy ba người đến, mọi người lập tức xuất phát.

Bốn người mua vé tàu hỏa, sau đó lên tàu đi đến thành phố K.

Người đàn ông mà đội vận chuyển cử đi lần này tên là Điền Hữu Phúc, khoảng hơn bốn mươi tuổi.

Ông ta đã làm việc ở đội vận chuyển được mười năm rồi, kinh nghiệm xử lý mấy chuyện thế này khá là phong phú, cho nên lần này, ông ta mới được cử đi cùng để xử lý chuyện của Tô Thắng Dân.

Ngồi ở vị trí của mình, ánh mắt tò mò của Điền Hữu Phúc dừng trên người Tô Trà.

Người nhà họ Tô cũng thật là.... Tô Thắng Dân đã xảy ra chuyện không may rồi, lại còn dẫn theo một cô gái nhỏ đi cùng là thế nào.

Tô Trà không phải không cảm nhận được tầm mắt của Điền Hữu Phúc, thế nhưng cô không có tâm trạng để suy nghĩ mấy chuyện không liên quan.

Nguồn cơn sự việc xảy ra với Tô Thắng Dân vẫn chưa rõ ràng, đi qua đó còn không biết nên xử lý thế nào đây.

Tiếng bánh xe lửa "cót két, cót két" ma sát với đường ray, bốn người ngồi ở chỗ của mình, ai cũng không có tâm trạng nói chuyện với ai. Dù sao cũng vừa xảy ra chuyện quan trọng.

----

Đồn công an.

Hiếm khi hôm nay không có việc gì cần làm, tất cả mọi người trong đồn công an đều ngồi trong văn phòng.

"Tiểu Trương, cậu đã thông báo với người nhà Tô Thắng Dân kia chưa? Đã hai ngày rồi, sao người nhà anh ta vẫn chưa đến thế?"

"Đội trưởng Vương, tôi đã thông báo rồi. Thế nhưng nhà Tô Thắng Dân các chỗ chúng ta khá xa, ngồi tàu hỏa đến đây cũng phải mất vài ngày, đoán chừng đợi thêm hai ngày nữa là họ sẽ tới nơi." Đồng chí Tiểu Trương trả lời.

"Vậy là tốt rồi. Thế còn bên phía bệnh viện thì sao? Cái tên kia vẫn không chịu xuất viện à?" Đội trưởng Vương lại hỏi.

"Ha ha, còn phải hỏi ư? Tôi đã qua đó hai lần rồi, tôi thấy anh ta chẳng có bệnh tật gì cả, thế nhưng lại cứ nằng nặc đòi ở lại bệnh viện. Tên này đang định vu oan giá họa đây mà, đồng bọn của anh ta cũng đã bị chúng ta tóm rồi, thế mà anh ta lại còn bày trò, định ngoạm thêm một khoản tiền."

"Đã qua lấy khẩu cung chưa?"

"Lấy rồi. Thế mà tên đó còn dám nói anh ta không làm gì cả, anh ta đang đi đường bình thường, thì bị Tô Thắng Dân làm cho hôn mê. Ha ha, đội trưởng Vương, nói đến hôn mê, thật ra tôi lại cũng vô cùng tò mò, không biết cái gậy nhỏ cỡ "bút máy" đó của Tô Thắng Dân sao mà làm được nhỉ? Cái đồ chơi này dùng thế nào vậy? Không biết chỗ chúng ta có bán không, sao trước kia tôi chưa từng thấy qua nhỉ?" Khi nhắc đến chuyện này, tinh thần của Tiểu Trương khá hào hứng.

"Cậu xem có bán không? Cái thứ đồ chơi kia chúng ta vừa mới thu xong, đã bị cấp trên lấy đi rồi, cũng không biết cầm đi chỗ nào rồi nữa. Thế nhưng tôi cảm thấy, chắc chắn đó không phải là một nơi bình thường."

"Cái thứ đồ chơi kia hình như còn có thể phát điện đúng không? Một món đồ chơi nho nhỏ như thế, vậy mà lại có thể khiến người ta hôn mê. Lợi hại quá đi mất."

"Phải là vô cùng lợi hại mới đúng. Đúng rồi, còn hai đồng nghiệp của Tô Thắng Dân kia nữa, hai ngày nay vẫn luôn đến đây hỏi thăm tình hình à?"

"Đúng vậy, ngày nào cũng đến. Người của đội vận chuyển này cũng được xem là trượng nghĩa." Tiểu Trương cười toe đáp.

Bên này hai người đang thảo luận về vụ án của Tô Thắng Dân, thì ở một chỗ khác, "thứ đồ chơi" trong miệng hai đồng chí cảnh sát kia vừa được giao đến đây.

Nơi này bốn phía xung quanh đều hẻo lánh, cửa ra vào có từng tốp lính gác, chính là kiểu lính gác mặc quân phục, đeo s.ú.n.g ấy.

Bên trong, là những nhân viên làm việc ở đây.

"Cốp, cốp, cốp." Một tiếng bước chân vang lên, sau đó trên hành lang trống trải xuất hiện một bóng người.

Người nọ đi đến trước một cánh cửa thi dừng chân lại, giơ tay gõ cửa "cốc, cốc, cốc".

"Vào đi." Âm thanh từ trong phòng truyền ra.

"Cạch." Một tiếng, người bên ngoài mở cửa đi vào.

Người bên ngoài vừa đẩy cửa đi vào, vừa nhíu mày cất tiếng: "Lão Mạnh kia, ông tìm tôi có chuyện gì mà gấp thế hả? Công việc trong tay tôi vẫn chưa làm xong đã bị ông gọi lên đây, chuyện của ông chẳng lẽ vội đến thế à?"
 
Thập Niên Chúa Diễn Trò Xuyên Thành Nữ Phụ Cực Phẩm
Chương 161: Chương 161



"Ôi chao, lão Chương. Nào nào nào, tôi cho ông xem thứ này." Chủ nhân của văn phòng - Cốc Ích giống như đang dỗ dành trẻ con, ông ta vẫy vẫy tay ý bảo người vừa vào cửa đi qua phía mình.

Chương Hạc Chi thấy hành động đó của Cốc Ích thì cảm thấy có chút bất đắc dĩ. Ông ta giơ tay lên day day ấn đường, thế nhưng vẫn cất bước đi qua.

"Ông xem đi, món đồ nhỏ này, vô cùng thú vị."

Cốc Ích chỉ chỉ vào chiếc "bút máy" đang được đặt trên bàn làm việc của ông ta, rồi tiếp tục cất tiếng nói: "Cấp dưới của tôi vừa thu được đó. Thứ này tôi đã xem qua rồi, không phải thứ mà chúng ta sản xuất ra, bên trong có một dòng điện nhất định, khi ấn chốt mở thì dòng điện bên trong đủ để khiến cho một người đàn ông trưởng thành hôn mê. Nào nào nào, ông đừng có lề mề nữa, nhanh đến xem thứ đồ mới mẻ này đi."

"Để tôi xem nào." Hứng thú của Chương Hạc Chi bị lời nói của Cốc Ích khơi dậy, ông ta tiến lên từng bước, cầm thứ đồ vật nhỏ kia lên rồi đánh giá một vòng.

Thoạt nhìn bề ngoài thì nó giống hệt như một chiếc bút máy thông thường, thế nhưng bên cạnh nó lại có một chốt mở, được thiết kế khá tinh thế, tiện mang theo bên người, không dễ thu hút sự chú ý.

Nghĩ lại mà xem, nếu một người mà mang d.a.o ra ngoài, vậy chắc chắn sẽ khiến cho tất cả mọi người chú ý đến. Thế nhưng mang một thứ giống như bút máy thế này thì lại là chuyện khác.

Chậc, đây đúng là thần khí đánh lén hoặc phòng thân rồi.

"Ừ, tôi thấy thứ này cũng không phải là đồ mà chúng ta đã thiết kế ra." Chương Chỉ Hạc vừa nói vừa mở công tắc bên cạnh cây "bút máy", sau đó trong không khí lập tức vang lên âm thanh dòng điện "tách, tách", Chương Chỉ Hạc đột nhiên cảm thấy có hứng thú với người phát minh ra thứ đồ chơi này.

"Ông đã tra được ai thiết kế món đồ này chưa?" Đây chính là nhân tài đó.

"Ha ha ha, chắc chắn là tôi phải cho người đi tra xét rồi. Chắc một lát nữa thôi, chúng ta sẽ nhận được tin tức ngay ấy mà." Cốc Ích đáp.

Ngya khi hai người trong văn phòng đang nói chuyện, cửa phòng làm việc lại bị người khác gõ vang.

"Giáo sư Cốc, là em đây ạ." Ngoài cửa vang lên một âm thanh từ tính.

"Vào đi." Cốc Ích nói.

Sau đó có một bóng dáng cao ngất từ bên ngoài tiến vào, người đàn ông mặc bộ quân trang, ngũ quan đoan chính, cả người tản ra khí chất của một người quân nhân, chính khí, nghiêm túc.

"Khương Triều Dương, cậu điều tra ra chưa?" Cốc Ích cất tiếng hỏi.

"Em điều tra ra rồi ạ, tư liệu đều ở đây." Khương Triều Dương nhìn không chớp mắt, sau đó tiến lên hai bước đặt tệp tài liệu mà anh ta đang cầm trong tay lên bàn làm việc của Cốc Ích.

Sau khi để lên đó xong, anh ta lùi về phía sau hai bước.

"Được rồi, vất vả cho cậu rồi. Vậy tôi không làm phiền cậu nữa, đội trưởng Khương cứ bận việc của mình đi thôi." Cốc Ích cười nói.

"Vâng." Khương Triều Dương đứng thẳng lưng, trả lời một câu, sau đó lập tức xoay người đi ra ngoài.

Trong văn phòng bấy giờ chỉ còn lại hai người là Cốc Ích và Chương Hạc Chi.

Tầm mắt của hai người không hẹn mà cùng nhìn về tệp tài liệu được đặt trên bàn công tác kia.

.

"Tôi xem trước nhé?" Cốc Ích khẽ nhướng mày, liếc mắt nhìn về phía Chương Hạc Chi hỏi.

"Ông cứ xem đi." Chương Hạc Chi bình tĩnh đáp.

Cốc Ích cười cười, giơ tay lên cầm lấy tài liệu kia. Không gian trong văn phòng yên tĩnh đến độ chỉ có tiếng mở tập tài liệu của Cốc Ích, một lát sau, Cốc Ích lấy tư liệu bên trong ra.

Ông ta khẽ cụp mắt, nhìn về phía tài liệu trong tay.

Vừa đọc trang thứ nhất, tầm mắt của Cốc Ích đã không kiềm chế được mà trợn tròn lên.

Ông ta, ông ta, ông ta, ông ta hoa mắt đúng không?

Cốc Ích có chút nghi ngờ bản thân đã đọc nhầm, chính vì thế, ông ta giơ tay lên dụi dụi mắt.

"Ông làm gì thế? Mắt mờ à?" Chương Hạc Chi nhìn thấy động tác dụi mắt của Cốc Ích thì không nhịn được mà châm chọc một câu. Ông ta duỗi tay ra, giành lấy tệp tài liệu trong tay Cốc Ích.

Đợi đến khi Chương Hạc Chi nhìn thấy trang đầu tiên của tài liệu, vẻ mặt của ông ta cũng không kiềm chế được để lộ sự kinh ngạc.

Trên trang thứ nhất của tài liệu viết: Tô Trà, nữ, mười sáu tuổi.

Tuy cũng ngạc nhiên, thế nhưng so với Cốc Ích, thì Chương Hạc Chi bình tĩnh hơn nhiều. Ông ta tiếp tục đọc những thông tin phía sau.

Khoảng vài phút sau, hoặc là hơn mười phút gì đó, Chương Hạc Chi cũng mất bình tĩnh giống hệt Cốc Ích.

Phần tài liệu này khiến bọn họ chấn động, không, phải nói là kinh ngạc và vui mừng.

Một cô gái mới học lớp mười một, thế nhưng lại có thể tự mình thiết kế và hoàn thiện sản phẩm một cách độc lập.

Trong tài liệu ghi rõ những gì Tô Trà đã làm, từ chuyện cô đến Bắc Kinh tham gia trại đông, đến việc cô ở nhà trong nhà của Vương Quốc Quân, sự ra đời của cây "bút máy" thần kì này, đều được ghi lại một cách chi tiết.

Tuy rằng trong tài liệu không nói rõ quá trình thiết kế và chế tác cây bút này, thế nhưng tài liệu đã cho thấy, đây chính là tác phẩm mà Tô Trà thiết kế và hoàn thiện độc lập.

Ôi trời ơi, một cô nhóc mới mười sáu tuổi, tự học, thiết kế, chế tác. Đứa bé này đúng là thiên tài mà.

Chậc, Chương Hạc Chi còn cảm thấy, cô nhóc này còn có thiên phú hơn cả sinh viên mà ông ta đang dẫn dắt nữa kìa.

Mới mười sáu tuổi, nếu tương lai có thể bồi dưỡng một cách cẩn thận, sau đó để cô đến đơn vị của họ làm việc, chắc chắn cô sẽ là một hạt giống tốt.

"Chuyện này, ông bảo người của ông giải quyết đi, cha của cô nhóc này cũng là phòng vệ chính đáng mà thôi. Ngoài ra, ông nhớ dặn dò cho kĩ, có vài người khốn nạn, không nên thả ra ngoài, tránh làm tai họa của xã hội." Chương Hạc Chi nhớ lại trong tài liệu có một đoạn nhắc đến vụ án kia của cha Tô Trà, thì bèn nói với Cốc Ích.

"Chuyện này cho dù ông không nói tôi cũng sẽ gọi điện thoại dặn dò. Một hạt giống tốt như thế, phải che chở cẩn thận mới được." Cốc Ích ưỡn n.g.ự.c đáp một câu, sau đó lườm Chương Hạc Chi một cái.

"Cô nhóc này, tôi đã nhìn trúng rồi, ông đừng có tranh giành với tôi đấy nhé." Cốc Ích đã nghĩ xong rồi, chờ sau khi cô nhóc kia học xong, ông ta sẽ kéo cô về dưới trướng mình.

Thế nhưng, bảo vật tốt lại rất dễ bị nhiều người thèm muốn. Hơn nữa, bảo vật này lại còn bị Chương Hạc Chi biết rõ nữa chứ, khó tránh khỏi Chương Hạc Chi sẽ không ra tay cướp lấy.
 
Thập Niên Chúa Diễn Trò Xuyên Thành Nữ Phụ Cực Phẩm
Chương 162: Chương 162



Thấy dáng vẻ đó của Cốc Ích, Chương Hạc Chi chỉ hừ lạnh một tiếng, không thèm nói câu nào đã xoay người rời đi.

Khi đi đến cửa văn phòng, Chương Hạc Chi lại lên tiếng: "Nếu có thể thì ông bảo cô nhóc kia sắp xếp lại bản thiết kế đi, tôi rất có hứng thú."

Còn về chuyện có giành người hay không, Chương Hạc Chi lại không nói gì cả.

Dù sao thì bây giờ cô nhóc kia vẫn còn nhỏ, tương lai cô bé sẽ làm việc dưới trướng ai, thì phải xem năng lực của người đó thế nào.

------

Sau mấy ngày ngồi trên tàu hỏa, cuối cùng đoàn người Tô Trà cũng đến.

Bốn ngưởi rời khỏi nhà ga, bàn bạc đến cục công an thăm Tô Thắng Dân để tìm hiểu tình hình trước.

Hai tiếng sau, bốn người đã đến đồn công an.

Các đồng chí trong đồn công an nghe nói họ là người nhà của Tô Thắng Dân, thì bèn kể lại đầu đuôi mọi chuyện cho họ nghe.

Người tiếp đón đoàn người Tô Trà, chính là đồng chí công an Tiểu Trương. Khi nãy đội trưởng Vương nhận điện thoại, rồi đi ra ngoài luôn rồi.

Sau khi trình bày đầu đuôi sự việc xong, Vương Tú Mi lên tiếng yêu cầu đồng chí Tiểu Trương giúp họ sắp xếp để họ gặp Tô Thắng Dân một lần.

Tô Thắng Dân chỉ bị tạm giam, cho nên được phép thăm hỏi, chính vì thế Tiểu Trương lập tức bắt tay vào sắp xếp.

Thế nhưng trong bốn người bọn họ, chỉ có một người được phép gặp Tô Thắng Dân mà thôi.

Bởi vì vừa rồi đồng chí Tiểu Trương đã kể rõ đầu đuôi mọi chuyện rồi, cho nên Tô Trà cũng không lên tiếng giành cơ hội gặp mặt cha làm gì, cuối cùng vẫn là đồng chí Vương Tú Mi đi vào gặp người.

Vài phút sau, Vương Tú Mi được một công an đưa đi gặp Tô Thắng Dân.

Tô Thắng Dân đã ở trong này vài ngày rồi, cả người có chút bẩn thỉu. Quần áo trên người ông đã nhàu nhĩ, vẻ mặt trắng nõn sạch sẽ cũng biến thành râu ria xồm xoàm.

Thế nhưng ít nhất thoạt nhìn tinh thần của ông cũng không tệ cho lắm.

"Thắng Dân, em mang quần áo đến cho anh này. Chú ba và con gái cũng đến đây, anh đừng lo lắng quá, bọn em đã tìm hiểu được ngọn ngành sự việc rồi, bọn em sẽ nhanh chóng tìm cách đưa anh ra ngoài." Vương Tú Mi nhìn chồng mình mà giọng điệu của bà không giấu được sự đau lòng.

"Ừ, anh không sao đâu mà. Vợ ơi, em cũng đừng có sốt ruột quá nhé. Em đến đây, thế đã tìm được chỗ ở lại chưa? Chỗ này không có người thân quen, mọi người phải chú ý một chút đấy nhé. Còn nữa, con gái cũng đến đây, em chuyển lời cho con gái giúp anh, cái "bút máy" mà con bé tặng anh kia bị các đồng chí công an tịch thu rồi, cũng không thèm trả lại cho anh gì cả, không biết món đồ kia có đắt hay không nữa, liệu có được trả về không? Đây chính là quà mà con gái tặng anh đó."

Nghe thấy những lời nói của Tô Thắng Dân, cuối cùng Vương Tú Mi cũng yên lòng hẳn.

Nếu Tô Thắng Dân đã có thời gian nghĩ đến những chuyện này, vậy chứng tỏ ông không có việc gì.

"Yên tâm đi, chút nữa em sẽ chuyển lời cho con gái giúp anh. Anh ở chỗ này có ổn không?" Vương Tú Mi ra hiệu bằng mắt cho chồng, ám chỉ: bọn họ không đánh anh đó chứ?

Nhận thấy tầm ám hiệu bằng mắt của Vương Tú Mi, Tô Thắng Dân không tim không phổi đáp: "Ổn, anh đều ổn cả. Không ai đánh anh hết, lại còn cho anh ăn nữa kìa. Em đừng nói thế, các đồng chí công an ở đây đều là người tốt cả."

Được rồi, đến lúc này thì đồng chí Vương Tú Mi hoàn toàn không lo lắng gì nữa rồi.

Hai vợ chồng trò chuyện một lát, ông bà tìm một vài chuyện quan trọng để nói, nào là chuyện nhà cửa, chuyện bên này.

Mười phút sau đó, cả hai người bị đưa đi hai hướng khác nhau.

Tìm hiểu rõ đầu đuôi sự việc rồi, Điền Hữu Phúc tính toán đi tìm chỗ trọ lại trước, sau đó mới tìm cách giải quyết chuyện của Tô Thắng Dân.

Vừa rồi đồng chí công an cũng đã nói rồi, cái tên côn đồ bị Tô Thắng Dân giật điện cho hôn mê kia vẫn đang nằm lỳ ở bệnh viện, không chịu xuất viện. Chuyện này có vẻ khó giải quyết đây.

Thật ra Điền Hữu Phúc cảm thấy chuyện này nên nhân nhượng cho khỏi phiền. Bọn họ sẽ đến gặp rồi nhét cho tên côn đồ ở bệnh viện kia một chút tiền, sau đó đôi bên tự hòa giải, Tô Thắng Dân được thả ra, mà đám côn đồ ở nhà lao cũng được thả ra.

Tục ngữ đã nói rồi, rồng mạnh không cản được đám rắn độc. Đám tài xế bọn họ không thể trọc vào lũ côn đồ kia, nếu không biết đâu lần sau người ta trả thù thì sao?

Không phải họ không nghĩ đến chuyện tống tên côn đồ kia vào tù, cho gã ăn cơm tù. Thế nhưng bọn họ không có năng lực đó.

Hơn nữa chúng đi vào đó vài năm, sau khi ra tù lại tìm bọn họ trả thù thì sao? Đến lúc đó lỡ chúng mà g.i.ế.c cả nhà, thì có khóc cũng không kịp nữa rồi.

Điều Hữu Phúc trình bày ý tưởng của mình cho mọi người nghe, Vương Tú Mi và Tô Thắng Lợi tuy cảm thấy làm thế thì trong lòng uất nghẹn, vô cùng không thoải mái, thế nhưng hai người cũng không lên tiếng phản bác.

Tô Thắng Lợi và Vương Tú Mi cảm thấy, việc cấp bách cũng như quan trọng nhất bây giờ là nhanh chóng đón Tô Thắng Dân ra ngoài.

Tô Trà vẫn im hơi lặng tiếng không nói gì cả. Thế nhưng sau khi đoàn người tìm được chỗ ở lại, cô báo với Vương Tú Mi một tiếng rồi đi ra ngoài.

Lý do Tô Trà ra ngoài là mua chút đồ, cho nên mấy người Tô Thắng Lợi và Vương Tú Mi cũng không quá để ý.

Một giờ sau, To Trà có mặt ở bệnh viện.

Vừa rồi đồng chí công an đã nói, cái tên côn đồ bị Tô Thắng Dân giật điện hôn mê kia, đang ăn vạ ở bệnh viện này.

Lúc này, Tô Trà không đi một mình, bên cạnh cô còn có một người đàn ông mặc bộ tây trang màu nghệ.

Người đàn ông họ Lý, tên là Lý Mậu Lâm, chính là luật sư nổi tiếng của thành phố K.

Tô Trà và Lý Mậu Lâm đi vào quầy lễ tân.

"Xin chào, chị y tá ơi, chị cho em hỏi phòng bệnh của Kim Long là ở phòng bao nhiêu thế ạ? Ngày hai ba vừa rồi, anh ta được xe cứu thương đưa vào bệnh viện ạ."

Một âm thanh trong trẻo, giòn tan vang lên, khi ý tá ngẩng đầu lên thì đập vào mắt là gương mặt xinh đẹp của một cô gái nhỏ.

Thoạt nhìn tuổi tác của cô không lớn lắm, thế nhưng khí chất lại vô cùng nổi bật.

Chậc, chắc là con gái của nhà giàu nào đó rồi.

"Kim Long đúng không? Anh ta nằm ở phòng 308, tầng ba của tòa nhà số 1." Y tá lật quyển sổ ghi chép ra xem lại một lát, rồi mỉm cười trả lời Tô Trà.

"Em cảm ơn chị ạ." Tô Trà mỉm cười, đôi mắt xinh đẹp kia cong cong lên, thoạt nhìn vô cùng mê người.

"Không cần khách sáo." Y tá đối diện với
 
Thập Niên Chúa Diễn Trò Xuyên Thành Nữ Phụ Cực Phẩm
Chương 163: Chương 163



nụ cười của cô gái nhỏ, mà không nhịn được có chút đỏ mặt, chị ta khẽ đáp.

Sau đó, y tá nhìn thấy cô gái nhỏ và người đàn ông phía sau cô, cùng xoay người đi về phía tòa số một bên kia.

Từ nãy đến giờ, Lý Mậu Lâm vẫn luôn im lặng đi theo phía sau Tô Trà. Tầm mắt của ông ta chưa từng rời khỏi người của cô gái trước mặt.

Tại một tiếng trước, cô gái nhỏ tên Tô Trà này đã cố gắng liên hệ với văn phòng luật sư của ông ta, sau đó mời ông ta giúp đỡ xử lý một vụ kiện.

Ban đầu khi Lý Mậu Lâm nhìn thấy cô gái Tô Trà này vẫn còn nhỏ tuổi như thế thì không thèm để trong lòng, hơn nữa ông ta còn nói cho cô biết tiêu chuẩn thu phí của ông ta.

Ở thời đại này, giá thuê một luật sư không hề thấp chút nào. Mà dân chúng bình thường cũng không ai có suy nghĩ sẽ thuê luật sư hầu tòa cả.

Thế nhưng sau khi Tô Trà nghe thấy tiêu chuẩn thu phí của ông ta, cô cũng không hề giật mình.

Hơn nữa, cô còn khiến cho Lý Mậu Lâm phải giật mình ngược lại nữa ấy chứ. Cô vậy mà móc một sấp tiền ra rồi hỏi ông ta: "Ngần này đủ chưa?"

Hành động vô cùng trực tiếp và thô bạo. Mà sấp tiền kia, ít nhất cũng phải có hơn một trăm đồng.

Nói thật thì, tiền lương một tháng của Lý Mậu Lâm cao nhất cũng chỉ được một hai trăm đồng thôi, chính vì thế khi nhìn thấy một cô gái mới mười mấy tuổi đã lấy ra một số tiền lớn như thế, ông ta quả thật bị kinh sợ.

Lúc ấy, suy nghĩ đầu tiên của Lý Mậu Lâm chính là: đứa con gái ngốc nhà ai đây?

Thế nhưng những chuyện xảy ra sau đó, đã khiến suy nghĩ của Lý Mậu Lâm phải thay đổi.

Đây tuyệt đối không phải một cô nhóc ngốc nghếch không hiểu sự đời.

Làm gì có cô nhóc ngốc nghếch nào có thể đọc luật thuộc không lệch một điều nào, phân tích rõ ràng vụ án, hơn nữa còn nhấn mạnh những manh mối quan trọng.

Ngoài ra, yêu cầu cuối cùng của cô là, khiến cho đám lưu manh côn đồ kia phải vào tù, còn về thời gian dài ngắn thế nào, thì cứ căn cứ vào luật pháp đi.

Theo luật thì, cướp giật được coi là hành vi vi phạm pháp luật, nếu giá trị của đồ vật bị cướp quá lớn, thì sẽ phải phạt tù.

Nhận tiền của người ta rồi thì phải làm việc cho người ta. Chính vì thế, Lý Mậu Lâm đành đi theo Tô Trà đến bệnh viện.

Tầng ba, phòng bệnh 308.

Tô Trà lễ phép giơ tay gõ cửa.

"Ai đó, vào đi." Trong phòng bệnh truyền đến âm thanh cà lơ phất phơ của một người đàn ông.

Tô Trà giơ tay lên đẩy cửa đi vào, Lý Mậu Lâm cũng đi vào theo.

Trên giường bệnh, Kim Long đang nằm ngả nằm nghiêng một cách chán chường, vừa ngẩng đầu lên đã nhìn thấy hai người lạ mặt, trong mắt anh ta hiện rõ sự kinh ngạc.

"Các người là ai?" Kim Long cất tiếng hỏi.

"Tôi là Tô Trà, con gái của Tô Thắng Dân..."

Kim Long vừa nghe thấy tên của Tô Thắng Dân thì "ồ" lên một tiếng, sau đó tầm mắt của anh ta đánh giá cô gái trước mặt mình, cười nham nhở: "Là cô à?"

"Ha ha, muốn cứu Tô Thắng Dân ra ngoài chứ gì? Cũng không phải không được, cô cứ trả cho tôi chút phí tổn thương tinh thần, tôi đã nằm viện từ hôm đó đến hôm nay, kiểu gì cũng phải tốn hết mấy trăm đồng ấy chứ nhỉ? Tôi cũng không cần nhiều đâu, chỉ cần năm trăm đồng thôi. Hơn nữa, các người còn phải thả cả anh em của tôi ra ngoài." Kim Long thể hiện công phu sư tử ngoạm.

.

Dù sao chuyện cướp bóc kia, có c.h.ế.t anh ta cũng không thừa nhận.

Thế nhưng chuyện Tô Thắng Dân giật điện anh ta, khiến anh ta hôn mê bị đưa đến bệnh viện, có rất nhiều người chứng kiến.

Cho nên, Tô Thắng Dân nếu muốn ra khỏi tù thì cũng được thôi, trả tiền!

Tô Trà nhìn Kim Long đang nằm trên giường bệnh bày ra vẻ mặt kiêu ngạo, thì mặt không chút đổi sắc, tầm mắt sắc bén của cô vẫn luôn dừng lại trên người anh ta.

Kim Long bị Tô Trà nhìn chằm chằm đến độ sống lưng lạnh toát. Anh ta phô trương thanh thế quát: "Cô nhìn chằm chằm tôi làm gì? Cô có ngeh thấy lời tôi nói không hả, nếu muốn cứu Tô Thắng Dân ra thì đưa tiền đây."

"À?" Tô Trà cười lạnh một tiếng, cô lùi về phía sau từng bước, lười không muốn nói chuyện với Kim Long kia nữa. Cô lùi về bên cạnh Lý Mậu Lâm rồi mới cất tiếng: "Luật sư Lý, phiền ông rồi."

Kim Long vừa nghe thấy ba chữ "luật sư Lý", thì bỗng không hiểu có chuyện gì xảy ra.

Cô dẫn cả luật sư đến đây, là có ý gì?

Lý Mậu Lâm tiến lên phía trước hai bước, đứng bên cạnh giường bệnh của Kim Long, sau đó lễ phép nở nụ cười rồi mới nói:

"Xin chào, tôi là luật sư đại diện của đồng chí Tô Trà, được thân chủ tôi ủy thác đến xử lý vụ án của Tô Thắng Dân, tôi tên là Lý Mậu Lâm."

"Tôi không quan tâm ông có phải luật sư đại diện hay không, Tô Thắng Dân khiến tôi bị thương, cho dù là ai đến cũng chẳng có tác dụng gì đâu."

"Anh Kim, căn cứ theo tình huống mà đương sự của tôi đã tìm hiểu ở đồn công an, là anh nảy sinh ý đồ cướp bóc, hơn nữa là người bên phía anh ra tay trước, đồng chí Tô Thắng Dân là phòng vệ chính đáng. Huống hồ, trên người anh không có bất cứ vết thương nào cả, càng không có giấy chứng thương mà bệnh viện cung cấp."

"Căn cứ quy định pháp luật của quốc gia chúng ta, việc dùng bạo lực để ép buộc, hoặc là lấ phương pháp khác để cướp bóc tài vật công hoặc tư của người khác, sẽ bị phạt từ ba năm tù đến mười năm tù có thời hạn, ngoài ra còn phải bồi thường tiền."

"Ngoài ra, theo quy định tại các Điều 209, Điều 263, Điều 289, Điều 234, Điều 232 trong bộ luật của nước ta, việc hủy hoại hoặc cướp bóc tài vật công hoặc tư, ngoài việc bị phán phải hoàn trả số hàng đó, thì kẻ cầm đầu sẽ còn bị xử phạt theo quy định tại Điều 263 của bộ luật."

Kim Long nghe Lý Mậu Lâm nói như s.ú.n.g liên thanh, cái gì mà xử phạt thế nào ở điều bao nhiêu, căn bản anh ta nghe không hiểu tí nào cả.

Thế nhưng, cho dù ngu dốt thế nào, anh ta cũng cảm nhận được bầu không khí nghiêm trọng và nguy hiểm.

Trong lòng anh ta có chút luống cuống. Anh ta có cảm giác, luật sư này vô cùng lợi hại là sao nhỉ?

"Ông đừng, ông đừng có dọa tôi, tôi còn lâu mới sợ. Cùng lắm thì tôi đây vào tù ở vài năm, chờ vài năm nữa ông đây được thả ra thì các người cứ đợi đó cho tôi. Tôi không cha không mẹ, chỉ có mỗi một cái mạng này thôi." Khi Kim Long hoảng hốt thì không kiềm chế được nói ra những lời uy h.i.ế.p mà anh ta thường dùng.

"Luật sư Lý, tội uy h.i.ế.p và đe dọa..." Tô Trà đứng bên cạnh thản nhiên cất tiếng.

"Dựa theo luật pháp của quốc gia chúng ta..." Lần này, lời của Lý Mậu Lâm vẫn còn chưa nói xong thì đã bị Kim Long cắt ngang.

"Ông đừng hòng dùng luật pháp dọa sợ tôi, tôi còn lâu mới sợ."
 
Thập Niên Chúa Diễn Trò Xuyên Thành Nữ Phụ Cực Phẩm
Chương 164: Chương 164



Ngoài miệng thì Kim Long nói không sợ, thế nhưng vẻ mặt của anh ta, không có chút dáng vẻ nào của hai từ "không sợ" này.

"Ồ, anh có sợ hay không thì cũng không liên quan gì đến tôi cả. Tôi đến đây cũng chỉ dể báo cho anh một tiếng, rằng anh nhanh chóng thu dọn đồ đạc ở bệnh viện, chờ lệnh triệu tập của tòa đi thôi." Sau khi Tô Trà nói xong câu này, cô trực tiếp xoay người đi ra ngoài, định rời đi ngay.

Lý Mậu Lâm cũng không nói gì nữa, chỉ im lặng đi theo cô.

Nhìn thấy Tô Trà định đi, Kim Long có chút hỏng rồi, anh ta gọi với theo bóng lưng của Tô Trà: "Cái đó, tôi không cần tiền nữa. Ngày mai tôi sẽ đến cục công an bảo họ thả Tô Thắng Dân ra, làm thế đã được chưa?"

Trong lòng Kim Long cảm giác bản thân vô cùng hèn mọn. Thế nhưng anh ta có còn cách nào khác nữa đâu, mấy cái điều luật gì kia, vừa nghe đã thấy dọa người rồi.

Núi xanh vẫn còn đó, sợ gì không có củi đốt. Hơn nữa nếu anh ta mà vào tù thì sẽ chẳng có ai bỏ tiền ra bảo lãnh anh ta đâu. Mà ngoài ra anh ta còn nghe nói, đi vào đó có nhiều người c.h.ế.t lắm...

Tô Trà không thèm dừng chân lại, mà tiếp tục đi ra ngoài.

Lý Mậu Lâm cũng rời đi theo.

Thái độ của Tô Trà vô cùng rõ ràng, không chấp nhận hòa giải.

Cho nên, Kim Long cũng không có quyền lựa chọn.

"Vừa ra đến cổng bệnh viện, Tô Trà và Lý Mậu Lâm bèn chạm mặt ba người Vương Tú Mi chuẩn bị đến bệnh viện để tìm Kim Long nói chuyện.

Nhìn thấy con gái xuất hiện ở đây, âm thanh của Vương Tú Mi hiện rõ sự sốt ruột: "Con gái, sao con lại đến bệnh viện. Con đến một mình á? Có phải bị bắt nạt rồi không?"

Vương Tú Mi vẫn nhớ rõ, cái tên Kim Long này vô cùng vô lại. Con gái bà đến một mình, ai biết liệu có bị anh ta bắt nạt không.

Lý Mậu Lâm đứng bên cạnh nghe thấy câu này, thì không nhịn được mà nói thầm trong bụng: Tô Trà không những không bị bắt nạt, mà còn bắt nạt ngược lại người ta kia kìa.

"Đúng vậy, Trà Trà, sao cháu lại đến bệnh viện một mình thế hả? Cháu đứa nhỏ này thật là, sao làm gì cũng không báo với mọi người một tiếng thế?" Tô Thắng Lợi cũng lo lắng đến độ nhíu mày.

"Mẹ, chú nhỏ, cháu không sao đâu mà." Tô Trà an ủi một câu, rồi mới tiếp tục nói: "Chẳng qua mọi người cũng không cần vào đó nữa đâu, mọi chuyện đã xử lý tạm ổn thỏa rồi."

Xử lý ổn thỏa rồi?

Điền Hữu Phúc, Tô Thắng Lợi và Vương Tú Mi đều có chút mơ hồ, sao lại xử lý ổn thỏa rồi?

Nhìn thấy vẻ mặt mơ màng của ba người, Tô Trà khẽ nghiêng người, giới thiệu Lý Mậu Lâm đứng từ sau lưng mình nãy giờ: "Đây là luật sư mà con mời đến - luật sư Lý. Vụ án của cha con sẽ do ông ta phụ trách xử lý."

"Hả, luật sư á?" Đến đây để làm gì? Vương Tú Mi cũng không biết luật sư là cái nghề gì, cho nên lúc này khi nhìn thấy Lý Mậu Lâm, Vương Tú Mi vẫn đang băn khoăn xem người này có đáng tin cậy không.

Thế nhưng Điền Hữu Phúc lại biết luật sư là cái gì. Cho nên, ông ta cất tiếng hỏi Tô Trà: "Vậy cái đó, cháu định xử lý thế nào?"

"Nếu đã vi phạm pháp luật thì xử lý theo luật thôi. Chứng cứ trong vụ án của cha cháu cũng đã thu thập được kha khá rồi, bây giờ luật sư Lý sẽ cùng cháu đến đồn công an một chuyến, mọi người về khách sạn nghỉ ngơi trước đi thôi. Những chuyện khác, đã có cháu và luật sư lo liệu rồi."

.

Chậc, Tô Thắng Dân nhìn cháu gái Tô Trà nhà mình với vẻ mặt mơ màng.

Khí chất của cô cháu gái này của chú ta khác hoàn toàn với trước kia. Tô Thắng Lợi có cảm giác... chú ta là đồ vô dụng.

Chú ta đến đây mà chẳng làm được gì, trong khi Tô Trà đã sắp xếp xong hết mọi chuyện rồi?

Vương Tú Mi nhìn thấy Tô Trà như thế, trong lòng bà tất nhiên sẽ tin tưởng con gái mình. Cho nên, bà cũng không nói gì cả.

Còn một người ngoài như Điền Hữu Phúc thì có thể nói gì đây cơ chứ? Lúc này Điền Hữu Phúc đã hiểu rõ lý do vì sao nhà họ Tô lại cho một cô nhóc đi theo cùng rồi.

Nhìn tốc độ giải quyết chuyện này mà xem, không thấy ba người lớn bọn họ còn không bằng một cô gái nhỏ đấy ư?

Thế nhưng thấy Tô Trà và Lý Mậu Lâm đến đồn công an, họ cũng muốn đi cùng. Dù sao họ cũng không có việc gì làm cả, ở bên cạnh xem tình hình cũng tốt. Trễ chút nữa họ quay về khách sạn cũng không muộn.

Đoàn người đi vào cục công an.

Tiểu Trương nhìn thấy đoàn người Tô Trà lại tới nữa, thì vô cùng kinh ngạc.

"Đồng chí Trương, đây là luật sư Lý. Chúng tôi đến để giải quyết một số chuyện, làm phiền anh rồi." Tô Trà lễ phép nói với đồng chí công an Tiểu Trương.

"Không có gì. Luật sư Lý đi theo tôi về bên này đi." Tiểu Trương đáp.

Khi luật sư Lý và đồng chí công an Tiểu Trương nói chuyện, Tô Trà ngoan ngoãn ngồi bên cạnh.

"Reng reng reng... Reng reng reng..."

Điện thoại của đồn công an bỗng vang lên.

Đồng chí Tiểu Trương nghe thấy tiếng chuông, thì tạm dừng cuộc nói chuyện với luật sư Lý, rồi đi hai bước qua nhấc ống nghe lên.

"Xin chào, đây là đồn công an của thành phố K." Tiểu Trương nói.

"Trương Mẫn, tôi là Dương Kiếm đây. Có phải bên phía cậu vừa nhận được một án cướp bóc, có phải có một đương sự, tên là Tô Thắng Dân đúng không?"

Tiểu Trương sửng sốt... Cục trưởng Dương?

"Cục trưởng Dương, sao sếp lại biết chuyện này?"

"Ừm, tôi nghe người khác nói lại. Việc này các cậu giải quyết cho đúng luật vào nhé, bên trên vừa mới có lệnh, phải nghiêm túc trừng trị tội phạm..."

"Dạ, chúng tôi nhất định sẽ làm việc theo phép công mà. Vừa rồi nhà họ Tô đã mời luật sư tới rồi, chúng tôi đang giải quyết."

"Được rồi, các cậu để tâm một chút. Đúng rồi, có phải ở bên chỗ cậu đang có một người tên là Tô Trà không?" Dương Kiếm ở đầu dây bên kia thử cất tiếng hỏi.

Nghe thấy mấy lời này, tầm mắt của Tiểu Trương nhìn về phía Tô Trà.

Cô gái nhỏ này sao lại quen biết cục trưởng của bọn họ cơ chứ?

Tình huống gì thế này, anh ta nghe mà đầu óc mơ màng.

"Có ạ." Tiểu Trương thành thật trả lời.

"Ồ, thế thì trùng hợp thật. Vậy cậu để Tô Trà nhận điện thoại đi."

"Ồ, được ạ." Tiểu Trương nói xong, thì đầu bên kia đã tắt máy.

Tiểu Trương ngước mắt lên, nhìn về phía Tô Trà, muốn nói lại thôi.

Cảm nhận được tầm mắt của Tiểu Trương, Tô Trà ngẩng đầu nhìn qua.

Đúng lúc này, chuông điện thoại lại vang lên.

"Reng reng reng... reng reng reng..."

Điện thoại reo, thế nhưng lại không có ai nhận.

"Có điện thoại kìa." Tô Trà tốt bụng nhắc nhở.

"Ờ, tìm em đó." Tiểu Trương theo phản xạ thốt ra, ánh mắt của anh ta nhìn Tô Trà có chút kì lạ.

Tìm cô á?

Tô Trà cũng vô cùng sửng sốt, ai tìm cô?

Gớm thật, gọi điện thẳng đến đồn công an để tìm người á?
 
Thập Niên Chúa Diễn Trò Xuyên Thành Nữ Phụ Cực Phẩm
Chương 165: Chương 165



"Alo, xin chào, cháu là Tô Trà. Xin hỏi ông là..."

"Xin chào Tô Trà, ông là Cốc Ích. Còn về phần thân phận của ông thì tạm thời ông không tiện nói cho cháu biết, thế nhưng ông không phải người xấu đâu. Chuyện của cha cháu ông đã nghe nói rồi, bên phía đồn công an nhất định sẽ xét xử công bằng, công chính.”

“Còn một chuyện nữa, đó chính là, ông khá có hứng thú với bản thiết kế thứ đồ chơi nhỏ kia của cháu..."

"Cho nên, ông muốn hỏi ý kiến của cháu một chút, xem có tiện cho ông xem bản thiết kế được không? Thân phận của ông tuyệt đối không có vấn đề gì, nếu cháu không tin thì có thể hỏi lại cục trưởng Dương vừa rồi.”

“Nếu không thì cháu hỏi Vương Quốc Quân cũng được, cháu quen Vương Quốc Quân mà đúng không? Ông và ông ta cũng coi như có quen biết, nếu cháu không tin ông thì có thể gọi cho Vương Quốc Quân để xác nhận."

Đầu óc của Tô Trà cũng đâu có ngu.

Nghe đối phương nói những lời này, trong lòng cô cũng đã có đôi chút suy đoán về thân phận của đối phương rồi, thế nhưng bản thiết kế không thể tùy tiện cung cấp cho người khác như thế được.

Lỡ đâu suy đoán của cô là sai, thân phận của đối phương không phải như cô suy đoán, chuyện này có thể lớn cũng có thể nhỏ, cho nên, cô cẩn thận một chút thì vẫn hơn.

"Vâng, cháu sẽ cân nhắc đề nghị của ông, chúng ta sẽ liên lạc sau được không ạ?" Tô Trà lễ phép hỏi.

"Được được được, chờ cháu giải quyết xong chuyện của cha cháu, chúng ta sẽ liên lạc sau. Vậy đi, bên ông cúp máy trước nhé, không làm phiền cháu nữa."

Bên kia Cốc Ích cúp máy, rồi nhìn điện thoại trên bàn làm việc của mình, ông ta không nhịn được mà bật cười.

Chậc, cô nhóc này còn cẩn thận lắm cơ, không dễ lừa tí nào cả.

Không được rồi, ông ta phải gọi điện thoại cho Vương Quốc Quân để đánh tiếng trước mới được.

Sau đó, khi Vương Quốc Quân nhận được điện thoại, một lúc lâu sau ông ta vẫn không thể hoàn hồn lại được.

Tất nhiên Vương Quốc Quân biết chuyện, khi còn ở nhà ông ta, cô đã thiết kế và chế tạo một sản phẩm gì đó.

Thế nhưng chán cái là khoảng thời gian đó ông ta quá bận rộn, chờ sau khi ông ta hết bận, thì đám người Tô Trà đã rời đi rồi, cho nên Vương Quốc Quân cũng không biết Tô Trà đã chế tạo ra sản phẩm gì.

Vương Quốc Quân cảm thấy, một cô nhóc mới mười mấy tuổi đầu như Tô Trà, cho dù là bản thân cô tự thiết kế và chế tạo, thì cũng chỉ chơi chơi mà thôi, chứ không có tác dụng gì.

Thế nhưng khi nhận được cuộc điện thoại này, Vương Quốc Quân có chút mơ màng.

Có lẽ là Tô Trà thực sự đã chế tạo ra thứ tốt rồi, có thể thu hút sự chú ý của Cốc Ích, vậy chắc chắn, sản phẩm mà Tô Trà làm ra không phải sản phẩm bình thường.

Khi nãy trong điện thoại, Cốc Ích nói với ông ta rằng, bản thiết kế của Tô Trà kia, không phải ông ta lấy không, mà chắc chắn sẽ có thù lao.

Tô Trà mới mười mấy tuổi đầu, là học sinh của trường trung học phổ thông số hai, nếu đưa những thứ khác thì khó tránh khỏi thu hút sự chú ý của mọi người, chính vì thế, Vương Quốc Quân cũng cảm thấy đưa tiền là hợp lý nhất.

Khi Vương Quốc Quân vẫn đang cân nhắc chuyện này, thì bên kia, luật sư Lý ở đồn công an đã tìm hiểu hết đầu đuôi ngọn ngành rồi.

Ngay ngày hôm sau khi rời khỏi đồn công an, luật sư Lý lại đến đồn công an một chuyến, nộp tiền bảo lãnh Tô Thắng Dân ra ngoài.

Tô Thắng Dân được thả ra, vừa liếc mắt một cái đã nhìn thấy vợ và con gái, ông cong môi cười rộ lên, để lộ hàm răng ngay ngắn, thẳng hàng.

"Ôi chao, vợ ơi, con gái ơi, cuối cùng anh cũng được ra ngoài rồi. Nhanh, nhanh, nhanh, chúng ta tìm một chỗ để anh rửa sạch cái sự xui xẻo trên người đi đã nào."

"Anh phải sửa soạn lại đi, anh xem cái bộ râu của anh kìa. Bọn em có thuê phòng khách sạn, chúng ta về khách sạn trước đã." Vương Tú Mi đáp.

"Được được được." Tầm mắt của Tô Thắng Dân đảo qua, khi vừa nhìn thấy Lý Mậu Lâm, ông đã lập tức đoán được thân phận của đối phương. Ông cười toe chào hỏi: "Xin chào, anh là luật sư Lý đúng không? Chuyện của tôi, đúng là phải cảm ơn vì anh đã giúp đỡ, nếu không đoán chừng lúc này tôi vẫn ở trong đó chưa được ra ngoài đâu."

"Anh Tô đừng khách sáo, đồng chí Tô Trà trả tiền, tôi cũng chỉ là lấy tiền làm việc mà thôi, không cần khách sáo." Lý Mậu Lâm cũng không dám kể công, ông ta nhận tiền, nên việc giải quyết ổn thỏa mọi chuyện cho khách hàng là trách nhiệm của ông ta.

"Tô Trà, vậy mọi người về khách sạn trước đi thôi, tôi sẽ về sắp xếp lại vài tài liệu, có chuyện gì thì tôi sẽ đến khách sạn thì mọi người." Lý Mậu Lâm nói.

"Dạ, việc tiếp theo còn phải làm phiền luật sư Lý rồi ạ." Tô Trà mỉm cười đáp một câu.

Sau đó, đoàn người Tô Thắng Dân quay về khách sạn, còn luật sư Lý thì quay về văn phòng luật.

Ông ta còn phải sắp xếp lại tài liệu, lại sắp xếp chuyện ra tòa, công tác chuẩn bị không ít đâu.

Nửa tiếng sau, đoàn người về đến khách sạn.

Sau khi Tô Thắng Dân tắm rửa xong thì cảm thấy cả người đều thoải mái hơn nhiều, khi quay về phòng, Tô Thắng Dân nằm bẹp xuống giường.

Thấy Tô Thắng Dân như thế, Vương Tú Mi đi qua ngồi bên cạnh ông rồi cất tiếng nói:

"Thắng Dân, chuyện lần này của anh là nhờ cả vào con gái đấy, nếu không thì bọn em đến bây giờ vẫn còn luống cuống không biết làm thế nào ấy chứ? Bọn em cũng không hiểu cái gì mà mời luật sư cả. Ngay cả Điền Hữu Phúc trong đội vận chuyển của các anh còn nói chuyện này chúng ta nên nhân nhượng cho khỏi rắc rối."

"Hả? Nhân nhượng á? Nhân nhượng như thế nào?"

"Bồi thường cho cái tên Kim Long nằm lỳ ở bệnh viện kia chút tiền, sau đó đôi bên tự hòa giải chứ còn thế nào nữa?"

"Cái gì mà đôi bên tự hòa giải hả..." Tô Thắng Dân vừa dứt lời, thì cũng đột nhiên hiểu ra nguyên nhân vì sao Điền Hữu Phúc muốn xử lý theo cách này.

Chạy vận tải kiếm được chút tiền cũng đâu có dễ dàng, lỡ có xảy ra chuyện gì cũng không dám làm ầm lên, vì lần sau, họ vẫn phải chạy tiếp con đường này nữa mà.

Thế nhưng nếu thật sự nhân nhượng thì uất ức quá, người bị cướp là người của đội vận chuyển bọn họ, sở dĩ ông giật điện cho cái tên kia hôn mê là vì đối phương ra tay đánh người trước, ông có làm sai chỗ nào đâu?

Tô Thắng Dân thở dài một tiếng, ông giơ tay vuốt mắt, cất tiếng hỏi: "Sau đó thì sao?"

"Sau đó khi bọn em vừa mới đến cổng bệnh viện, đang chuẩn bị làm theo kế hoạch của Điền Hữu Phúc, thì không ngờ động tác của con gái còn nhanh hơn bọn em nữa. Khi bọn em đến, con gái đã dẫn luật sư ra khỏi bệnh viện rồi, sau đó con bé nói, chuyện này không cần bọn em quan tâm. Rồi ngày hôm sau đó, bọn em đến đón anh ra ngoài thôi."
 
Thập Niên Chúa Diễn Trò Xuyên Thành Nữ Phụ Cực Phẩm
Chương 166: Chương 166



Nói đến cách làm việc của con gái, trong lòng Vương Tú Mi vừa vui vẻ vừa tự hào. Con gái bà mà đã ra tay thì khỏi phải bàn.

Hơn nữa bà còn nghe nói, sắp tới đồn công an bên kia còn bắt Kim Long từ bệnh viện về đồn công an cơ mà.

"Ha ha ha, con gái của anh làm việc đúng là lợi hại." Vẻ mặt của Tô Thắng Dân cũng tràn ngập vẻ đắc ý và tự hào, thế nhưng đột nhiên, Tô Thắng Dân lại nhớ đến một chuyện.

"Vợ, quà mà con gái tặng cho anh bị đồn công an tịch thu rồi, bây giờ anh được thả ra rồi cũng không trả lại cho anh. Anh có thể đến đòi về không nhỉ?"

"Chuyện này, chuyện này em cũng không rõ lắm. Nếu không chúng ta đến hỏi con gái xem sao?"

Vài phút sau, Tô Trà nhìn thấy cha mẹ mình cùng đứng ngoài cửa, cô tưởng rằng lại xảy ra chuyện gì nữa, trái tim cũng sắp bay ra ngoài đến nơi.

"Cha mẹ, có phải xảy ra chuyện gì rồi không?"

"Đúng, xảy ra chuyện rồi. Quà mà con tặng cha kia kìa, các đồng chí công an không trả cha gì cả. Con gái, con nói xem, cha có thể đến đòi về không?"

"À, con đoán là không lấy lại được đâu." Tô Trà cười trả lời.

Nếu thân phận của người gọi điện thoại đến đồn công an ngày hôm qua không có vấn đề gì, thì có lẽ thứ kia bây giờ không còn ở đồn công an nữa rồi.

Cho nên, cho dù có đến đòi thì các đồng chí công an cũng lấy đâu ra mà trả lại.

"Ôi, sao lại không lấy lại được. Đó là quà con tặng cha cơ mà, món quà đó tốt như thế, sao lại không lấy về được?" Tô Thắng Dân có chút mất mát, vẻ mặt ông hiện rõ sự rầu rĩ không vui.

"Cha, không sao đâu mà, sau này con lại làm cho cha một cái khác." Bản thiết kế nằm trong tay cô, cô làm thêm một cái nữa chắc không có vấn đề gì đâu nhỉ?

"Vậy cũng được, thế nhưng cha vẫn có chút tiếc nuối." Tô Thắng Dân nghe thấy Tô Trà đồng ý... làm cho ông thêm một cái nữa, thế nhưng trong lòng ông vẫn cảm thấy có chút đáng tiếc.

Tô Thắng Dân được thả ra ngoài, chuyện tiếp theo cũng đã được giải quyết xong xuôi.

Khi các đồng chí công an bắt Kim Long từ bệnh viện về đồn công an, cũng không biết trong đầu Kim Long nghĩ gì mà bỏ trốn, thế nhưng đáng tiếc, cuối cùng ý đồ chạy trốn của anh ta cũng không thành công.

Thật ra nếu Kim Long thật sự muốn chạy, thì căn cứ theo trình độ nghiệp vụ của công an ở thời đại này, nếu Kim Long mà chạy vào rừng sâu núi thẳm, chưa chắc công an đã có thể tìm được anh ta.

Đáng tiếc, vận may của người này không tốt, chạy trốn không thành công.

Chuyện mở phiên tòa, Tô Trà giao toàn quyền cho Lý Mậu Lâm xử lý, còn đoàn người bọn cô thì sẽ về thành phố C trước.

Sau này, nếu bên thành phố K này có chuyện cần đương sự là Tô Thắng Dân phối hợp, thì bọn cô sẽ lại đến sau.

Luật sư Lý cũng nói rồi, ông ta đã cầm chắc chứng cứ, đám Kim Long nhất định sẽ phải ngồi bên trong đó vài năm.

Mọi chuyện xảy ra vô cùng thuận lợi.

Khi ngồi trên tàu hỏa đi về nhà, Điền Hữu Phúc cảm thấy chuyến này mình đi theo mà chẳng làm được chuyện gì cả, cứ như ngồi tàu hỏa đi chơi một chuyến vậy.

Không chỉ có Điền Hữu Phúc, mà cả Tô Thắng Lợi cũng có cảm giác thế này.

Tầm mắt của Tô Thắng Lợi lén nhìn về phía cháu gái Tô Trà, chú ta cảm thấy chỉ trong thời gian ngắn ngủi chưa đến nửa năm, Tô Trà đã trưởng thành hơn nhiều.

Thế nhưng khi nhìn thấy cảnh tượng Tô Trà và Vương Tú Mi trò chuyện sôi nổi như thế, Tô Thắng Lợi cảm thấy có thể chú ta đã nghĩ nhiều rồi.

----

Thôn Thanh Sơn, nhà họ Tô.

Trong lòng ông nội Tô và Tô Thắng Hoa vẫn luôn lo lắng chuyện của Tô Thắng Dân. Cũng không biết chuyện này giải quyết đến đâu rồi.

Chỉ có lúc mới đến thành phố K, Tô Thắng Lợi có gọi điện về nhà báo bình an, thế nhưng từ đó đến nay lại không thấy tin tức gì cả.

"Cha, cha đừng có lo lắng, chắc chắn thằng hai sẽ không có chuyện gì đâu. Lại nói hôm đó khi Thắng Lợi về nhà không phải cũng đã nói là thân thể thằng hai không bị thương rồi đấy ư? Nói không chừng bây giờ bọn họ đang ở trên đường về rồi ấy chứ.”

Tô Thắng Hoa nhìn thấy dáng vẻ lo lắng không yên của ông nội Tô thì cất tiếng an ủi.

"Hi vọng không có chuyện gì. Đầu óc thằng hai linh hoạt, ngoài ra còn có mấy người Thắng Lợi ở đó nữa mà." Lời này của ông nội Tô có ý tự an ủi bản thân.

Ngoài tự an ủi mình ra thì ông cụ có còn cách nào khác nữa đâu.

Cả đời của ông cụ đều bán mặt cho đất, bán lưng cho trời, ông cụ còn chưa đi ra khỏi cái vùng này bao giờ.

Lần này xảy ra chuyện, ông cụ cũng chẳng giúp được gì cả.

Hơn nữa tuổi ông cụ cũng lớn rồi, lần này mấy người Thắng Lợi đi qua đó, ông cụ cũng chỉ có thể ở nhà chờ tin thôi.

"Cha, trưa nay cha đến ăn cơm cùng nhà con đi thôi. Mẹ con không có ở nhà, một mình cha nấu cơm thì mất công quá, đến nhà con ăn thì cũng chỉ thêm một cái bát, một đôi đũa thôi ấy mà.

"Không cần đâu. Đã sống riêng rồi, các con cũng cho lương thực rồi, tự cha cũng có thể nấu cơm, vẫn chưa già đến mức không thể động dậy được." Ông nội Tô vẫn luôn phân biệt rõ ràng.

Đây không đơn giản là chuyện của một đôi đũa, một cái bát.

Tính tình của Tô Thắng Hoa hiếu thảo, ông cụ hiểu rõ, thế nhưng trong nhà thằng cả không chỉ có mỗi một mình ông ta, vì tránh xảy ra những mâu thuẫn không đáng có, ông cụ vẫn nên tự mình nấu cơm thì hơn.

Tô Vận ngồi trong phòng, nghe thấy cuộc đối thoại của ông nội Tô và Tô Thắng Hoa trong sân, cô ta không nhịn được mà bĩu môi.

Trong đầu cô ta chỉ thầm ước chú hai thực sự xảy ra chuyện, để cho Tô Trà không thể đắc ý như thế nữa.

Hừ, thời gian trước Tô Trà kiêu ngạo như thế, bây giờ cha cô xảy ra chuyện rồi, xem cô còn kiêu ngạo kiểu gì được nữa.

Tô Vận cũng không biết rõ tình hình bên kia, hơn nữa đời trước chú hai không vào đội vận chuyển làm việc, thế nên cũng không bị bắt vào đồn công an.

Mấy tháng gần đây mọi chuyện thay đổi một cách chóng mặt, số tin tức mà cô ta có thể lấy được từ kiếp trước càng lúc càng ít, điều này khiến cho lòng Tô Vận vô cùng khó chịu.

Thế nhưng, gần đây trong thôn lại xảy ra một việc đúng như trong kí ức của Tô Vận.

Đúng lúc này, bên ngoài lại truyền đến âm thanh của Tô Thắng Hoa.

"Cha, hôm qua trưởng thôn thông báo cho chúng ta phải làm cái gì mà trồng trọt, chăn nuôi gì đó. Cha cảm thấy chuyện này có ổn không?"
 
Thập Niên Chúa Diễn Trò Xuyên Thành Nữ Phụ Cực Phẩm
Chương 167: Chương 167



Trồng trọt, chăn nuôi gì cơ? Con nói cụ thể xem nào?" Ông nội Tô cất tiếng hỏi.

"Chính là nuôi cá, nuôi cá, nuôi lợn gì đó... Cụ thể thế nào còn phải chờ mọi người cùng bàn bạc, nói là thúc đẩy sự phát triển của toàn thôn. Còn trồng trọt, nghe nói là trồng cây ăn quả."

Hôm qua trưởng thôn gọi người trong thôn đến họp, Tô Thắng Hoa cũng có đi dự họp, thế nhưng ông ta lại không nhớ được rõ nội dung.

Lúc này, ông ta giải thích cũng không rõ ràng cho lắm.

Bây giờ trong thôn không còn ăn cơm tập thể nữa, thế nhưng trưởng thôn lên huyện họp xong mới về tổ chức cuộc họp để phố biến cho toàn bộ người dân trong thôn, có thể thấy, chuyện này có liên quan đến việc xóa đói giảm nghèo trong thôn.

Chẳng qua có một câu nói, muốn giàu có, trước tiên phải sửa đường cái đã.

Chính vì thế trưởng thôn mới vận động một số thanh niên trai tráng trong thôn mở rộng đường thôn, cũng không phải sửa lại toàn bộ, mà chỉ là nới rộng ra, đến lúc đó xe cộ ra vào cũng dễ dàng hơn.

"Chuyện này, bên phía trưởng thôn bên kia nói thế nào?" Ông cụ Tô hỏi.

"Trưởng thôn khuyến khích mọi người tích cực tham gia, bên chỗ chúng ta dựa núi, tiện cho gieo trồng. Trưởng thôn cũng nói rồi, nếu muốn nhận thầu đất núi để gieo trồng thì có thể đến chỗ ông ta đăng ký, quanh thôn có nhiều đất như thế, ai đăng ký trước thì nhận trước."

"Chuyện này, phải cân nhắc cho cẩn thận đã. Muốn nhận thầu thì phải tốn bao nhiêu tiền?"

"Đoán chừng cũng một hai ngàn gì đó cha ạ. Trong tay con cũng không có nhiều tiền như thế." Nhắc đến chuyện này, âm thanh của Tô Thắng Hoa cũng suy sụp hẳn đi.

Cả đời này, ngoại trừ trồng trọt ra thì ông ta không biết làm gì cả.

Lần này, ông ta cảm thấy chuyện trồng trọt mà trưởng thôn nói chính là một cơ hội, thế nhưng trong tay không có tiền, Tô Thắng Hoa cũng có cách nào nữa đâu.

Nghe thấy con số "một, hai ngàn" này, ông nội Tô cũng im lặng.

Năm trăm đồng mà nhà thằng cả được chia lúc mới ra riêng cũng bị mất sạch rồi, bây giờ còn nợ nhà thằng hai hơn một trăm đồng, giờ thì lấy ở đâu được một, hai ngàn đây cơ chứ?

Tô Vận ngồi trong phòng nghe thấy mấy lời cha cô ta - Tô Thắng Hoa nói thì bĩu môi.

Cả đời này cũng đừng có nghĩ đến chuyện trồng trọt gì đó, chỉ là lừa đảo mà thôi. Kiếp trước trong thôn cũng có người thầu đất trồng quýt, thế nhưng sau đó thua lỗ đến độ chỉ thiếu điều c.h.ế.t quách đi cho xong nữa thôi.

Cho nên, khi nghe thấy ông cha già Tô Thắng Hoa có suy nghĩ trồng trọt, Tô Vận trăm ngàn lần không đồng ý.

----

Nhà ga, tiếng tàu hỏa hú còi vào ga.

Tô Thắng Dân bảo vệ vợ và con gái khỏi đoàn người chen lấn xuống tàu, sau khi xuống tàu, cuối cùng ông cũng cảm thấy bản thân như được sống lại.

Rời khỏi nhà ga, Điền Hữu Phúc nói ông ta phải quay về đội vận chuyển, cho nên bọn họ tách ra hai đường.

"Lão Điền, lần này đã làm phiền anh rồi. Vài hôm nữa anh đến nhà tôi, tôi mời anh uống chén rượu nhé." Tô Thắng Dân vỗ vỗ bả vai của Điền Hữu Phúc, sảng khoái cất lời mời mọc.

"Được rồi, tôi sẽ đến mà. Bây giờ tôi đi trước nhé." Điền Hữu Phúc đồng ý, sau đó vội vàng rời đi.

Điền Hữu Phúc vừa đi thì chỉ còn người nhà họ Tô ở lại.

.

"Anh hai, trước tiên bắt xe đến nhà em trước đã, Tô Bảo vẫn đang chờ trong nhà em kia kìa. Hôm nay mọi người đến nhà em ăn cơm luôn thể." Tô Thắng Lợi cười nói.

"Đi chứ, không phải lần trước chú đã hứa sẽ làm chân giò kho tàu cho Trà Trà ăn đấy ư? Đúng lúc hôm nay có dịp, tí nữa trên đường về nhà mua ít chân giò về nhé." Tô Thắng Dân chưa bao giờ biết khách sáo là gì, nhất là anh em ruột, ông lại càng không bao giờ khách sáo.

Đoàn người đứng ở ven đường bắt xe, đi đến nhà Tô Thắng Lợi.

Xe dừng lại gần xưởng dệt, hai anh em Tô Thắng Lợi và Tô Thắng Dân cố ý đi mua móng giò, còn để Vương Tú Mi và Tô Trà vào nhà trước.

Lưu Mĩ Lan và bà nội Tô nhìn thấy hai mẹ con Tô Trà và Vương Tú Mi về, thì vội vàng hỏi mọi chuyện đã giải quyết xong chưa, giải quyết như thế nào.

Vương Tú Mi lại được dịp thêm mắm dặm muối khen Tô Trà một phen.

Ôi, chuyện lần này ít nhiều cũng nhờ có con gái của bà, bọn họ chỉ đi theo cho đủ số lượng thôi chứ có giúp được gì đâu.

Con gái bà vừa đến đã trực tiếp đi tìm luật sư, chỉ một ngày sau Tô Thắng Dân đã được thả ra ngoài rồi.

Sau đó các đồng chí công an lập tức đến bắt cái tên Kim Long chơi xấu kia về đồn.

Lưu Mĩ Lan và bà nội Tô nghe Vương Tú Mi nói miên man không ngừng thì có chút mơ hồ.

Đây, đang nói đến Tô Trà đó hả?

Vậy thì lợi hại quá đi mất thôi.

"Trà Trà, sao cháu lại nghĩ đến chuyện đi tìm luật sư?"

"Cháu đọc được trong sách đó ạ. Gặp chuyện khó xử thì tìm các đồng chí công an, gặp chuyện có dính dáng đến pháp luật thì tìm luật sư, dù là người ta cũng là người có chuyên môn mà." Tô Trà cười, cất tiếng đáp lời.

Lưu Mĩ Lan và bà nội Tô nghe xong đều không kiềm chế được mà nghĩ... Chậc, hóa ra đọc nhiều sách vẫn có tác dụng đó chứ.

Nhìn đi, nhìn đi, gặp phải chuyện này, Tô Trà người ta biết là phải đến tìm luật sư kia kìa, giải quyết nhanh chóng và thuận lợi hơn nhiều.

Nếu để bọn họ giải quyết, đoán chừng là còn lâu bọn họ mới nghĩ đến phương diện này.

Vương Tú Mi vẫn đang ba hoa khen con gái của mình lên đến tận trời.

Tô Bảo ngồi bên cạnh nghe mẹ già nhà mình khen chị gái đến độ ba trăm sáu mươi độ không góc chết, thì đôi mắt tràn ngập sự sùng bái của cậu bé không kiềm chế được mà nhìn chằm chằm chị gái mình.

"Chị, sao chị lại lợi hại thế cơ chứ?" Tô Bảo bày ra biểm cảm "Ôi trời ơi", khiến người ta nhìn mà bật cười.

"Ha ha." Tô Trà bật cười thành tiếng, cô giơ tay xoa xoa cái đầu nhỏ của Tô Bảo, cất tiếng nói: "Ừ, chỉ cần em đọc nhiều sách thì cũng có thể lợi hại như chị vậy, cho nên, em phải cố gắng đọc thật nhiều sách lên nhé, biết đâu tương lai em còn có thể lợi hại hơn cả chị thì sao?"

"Ừm, em á, thôi bỏ đi." Vẻ mặt của Tô Bảo hiện rõ vẻ rối rắm. Thế nhưng không biết cậu bé đột nhiên nghĩ đến chuyện gì, mà vẻ mặt đã lập tức thay đổi thành nụ cười sáng lạn. Cậu bé nói: "Em không cần lợi hại, em có một bà chị gái lợi hại là được rồi, tương lai chị sẽ bảo vệ em mà."

Ôi, hay thật, mơ đẹp đấy.
 
Thập Niên Chúa Diễn Trò Xuyên Thành Nữ Phụ Cực Phẩm
Chương 168: Chương 168



"Chị, chị sẽ bảo vệ em mà phải không?" Vẻ mặt của Tô Bảo tràn ngập sự mong chờ.

"Còn lâu!" Cô không chút lưu tình chọc thủng ảo tưởng của cậu bé.

"Dựa núi núi đổ, dựa người người đi, chỗ dựa vững chắc nhất chính là bản thân. Em tự cố gắng đi thôi, nếu em mà không cố gắng, tương lai sẽ phải quay về thôn trồng trọt đó. Đúng lúc cha chúng ta còn có đồng ruộng, đất đai, đều sẽ để cho em trồng." Tô Trà cười toe nói.

Cho dù là bất cứ việc gì, chỉ cần cố gắng hết mình là được. Còn nếu muốn không làm mà hưởng á, trên đời này làm gì có chuyện tốt đẹp như thế.

Tô Trà cảm thấy trồng trọt cũng rất tốt mà, không phải người ta vẫn luôn nói rằng lao động là vinh quang đấy ư?

Nếu không có nông dân vất vả, chịu nắng chịu mưa trồng trọt, thì lương thực từ đâu đến?

Lại nói, ba trăm sáu mươi nghề, nghề nào cũng có trạng nguyên. Nói không chừng, trồng trọt cũng có thể trồng ra được một tương lai cẩm tú đó chứ.

Cả nhà vô cùng náo nhiệt, bầu không khí sôi nổi, hòa thuận.

Nửa tiếng sau, hai anh em Tô Thắng Lợi và Tô Thắng Dân đã về đến nhà.

Vận may của hai người khá tốt, lúc đi đến quầy thịt thì đúng lúc người ta còn mỗi một cái móng giò, nếu đợi đến tối mới qua thì chỉ sợ chẳng còn gì nữa.

Bữa cơm này vô cùng náo nhiệt, sau khi cơm nước xong xuôi, trước khi về nhà Tô Thắng Dân còn mời mọi người tối nay qua nhà ông ăn cơm, chuyện lần này của ông đã gây phiền phức cho người trong nhà rồi.

Nghe thấy lời này, Tô Thắng Lợi vẫn chưa kịp lên tiếng, thì Lưu Mĩ Lan đã cướp lời đồng ý luôn.

Đây chính là cơ hội tốt để tạo mối quan hệ tốt với chi thứ hai, cũng chính là cơ hội để tạo quan hệ tốt với Tô Trà đó.

Chuyện lần này hầu như đều do một tay Tô Trà giải quyết, Lưu Mĩ Lan xem như đã nhận ra, cô cháu gái Tô Trà này, tương lai khó mà đo lường được.

Sau khi Tô Thắng Dân về nhà đi cũng ra ngoài luôn. Ông phải về thôn một chuyến, báo cho ông nội Tô và Tô Thắng Hoa biết ông không có chuyện gì cả, thuận tiện mời họ tối đến nhà ông ăn cơm.

Ở nhà, Vương Tú Mi đang gõ cửa phòng Tô Trà.

"Con gái ơi." Vương Tú Mi cách một cánh cửa gọi một tiếng.

"Dạ, mẹ ơi, con không khóa cửa, mẹ vào nhà đi ạ." Tô Trà đáp lời bà.

Vương Tú Mi ở bên ngoài nghe thế thì đẩy cửa đi vào, nhìn thấy Tô Trà đang ngồi bên bàn học vẽ vẽ cái gì đó, bà đi qua rồi đảo mắt nhìn về phía bức tranh của Tô Trà.

Cái gì thế kia? Bà xem chẳng hiểu gì cả.

Tô Trà cảm nhận được tầm mắt của mẹ già nhà mình, thì cô ngừng động tác trên tay rồi ngẩng đầu lên nhìn qua."

"Mẹ, mẹ tìm con có chuyện gì không ạ?"

"Đúng rồi, cái đó, mẹ đến để hỏi con xem mời luật sư tốn bao nhiêu tiền thế? Vừa rồi mẹ mới nhớ đến chuyện này, mẹ mang tiền đến bù lại cho con."

"Mẹ, xem mẹ nói gì kìa? Tiền của con chẳng lẽ không phải tiền của mẹ đấy ư? Con vui vẻ khi tiêu tiền cho cha mà, hơn nữa con cũng có tiền, tòa soạn bên kia có trả tiền nhuận bút cho con, ngoài ra còn có tiền thưởng mà trường học đã thưởng trong cuộc thi lần trước nữa. Số tiền này mẹ không cần đưa lại con đâu."

"Không được, sao có thể dùng tiền của con cơ chứ?"

"Sao lại không thể dùng hả mẹ? Con là con gái của cha mẹ, sao cha mẹ lại không thể tiêu tiền của con? Lại nói, chúng ta vừa mua nhà, mẹ vẫn nên tiết kiệm số tiền trong tay mẹ đi."

"Không phải, thân làm cha mẹ sao có thể tiêu tiền của con được? Con mới bao nhiêu tuổi cơ chứ..."

"Mẹ ơi, con mười sáu rồi, còn một tháng nữa là con sẽ mười bảy tuổi. Cha mẹ tiêu tiền cho con, con tiêu tiền cho cha mẹ, không có vấn đề gì cả." Đúng, chính là như vậy.

"Mẹ, nếu mẹ mà còn nói nữa là con tức giận đó." Tô Trà xụ mặt, dáng vẻ như chuẩn bị tức giận đến nơi.

Vương Tú Mi thấy con gái đã nói đến mức này rồi, bà cũng không tiện nói thêm gì nữa.

Thế nhưng, trong lòng Vương Tú Mi thầm dự tính, đợi sau này có tiền rồi, bà sẽ bù lại cho con gái sau.

Chạng vạng hôm đó, Tô Thắng Dân và ông nội Tô, Tô Thắng Hoa cùng nhau trở về.

Tô Trà phát hiện ra, ba mẹ con Tô Trà, Tô Diệp không đến.

Tất cả mọi người đều phát hiện ra, thế nhưng không ai nói toạc ra cả.

Cơm chiều do ba người Vương Tú Mi, bà nội Tô và Lưu Mĩ Lan cùng chuẩn bị. Vương Tú Mi cố ý mua không ít đồ ăn, sau khi nấu xong, trên bàn bày bảy tám món đồ ăn.

Bàn đồ ăn này còn phong phú hơn cả cơm tất niên nữa kìa.

Trên bàn cơm, mấy người đàn ông khó tránh khỏi việc sẽ uống một hai chén rượu, uống, uống một lúc, thì cả mấy người đàn ông đều say.

Tô Thắng Lợi bị Lưu Mĩ Lan dìu về nhà, nhà của Tô Thắng Dân còn một phòng trống, cho nên ông bà nội Tô ngủ lại đây.

Tô Thắng Hoa bị đưa đến phòng của Tô Bảo, thật ra Tô Bảo cũng không có ý kiến gì cả, hai người đều là đàn ông, ngủ cùng nhau thì có làm sao đâu.

"Vợ ơi..."

"Vợ à."

Trong phòng khách, cả người Tô Thắng Dân ghé vào bàn trà, thi thoảng lại gọi réo rắt.

Vương Tú Mi nghe tiếng í éo của chồng thì lập tức cho ông một cái liếc mắt khinh khỉnh. Bà đi qua, đưa tay ra đỡ người đàn ông đứng dậy.

"Em ở đây rồi, anh đừng có hét nữa. Em đỡ anh về phòng ngủ."

"Vợ ơi, hôm nay anh vui lắm."

"Được được được. Anh vui, anh nhớ để ý dưới chân đó nhé, kẻo lại ngã bây giờ."

"Hu hu hu, vợ ơi, anh sợ lắm."

"Sợ cái gì mà sợ? Một người đàn ông như anh thì sợ cái gì?" Vương Tú Mi đỡ Tô Thắng Dân, thản nhiên đáp lại lời ông.

"Anh sợ anh không về được nữa. Lỡ như anh thực sự không được thả ra, vậy em và con gái phải làm sao bây giờ? Vợ ơi, nếu anh phải ngồi tù, liệu em có thay lòng đổi dạ không? Liệu em có đợi anh không?"

"Anh uống say rồi chứ gì? Nói mơ màng cái gì đó. Ôi chao, đừng có đè em, anh nặng c.h.ế.t đi được, anh là lợn đấy à?"

"Hu hu hu, vợ, sao em không trả lời anh. Có phải do em chột dạ không? Anh biết ngay mà, em không hề yêu anh, lúc trước em gả cho anh, chẳng qua là nhìn trúng vẻ ngoài đẹp trai của anh thôi. Nhiều năm qua đi rồi, nhan sắc của anh xuống sắc, cho nên em ghét bỏ anh chứ gì."

"Tô Thắng Dân, đầu óc của anh bị nhúng nước à?" Vương Tú Mi cảm thấy số rượu mà tên chó Tô Thằng Dân này uống, không chảy xuống bụng mà chảy ngược lên đầu rồi ấy.

Nói luyên tha luyên thuyên cái gì không biết.

.
 
Thập Niên Chúa Diễn Trò Xuyên Thành Nữ Phụ Cực Phẩm
Chương 169: Chương 169



"Vợ, anh sắp bị dọa c.h.ế.t đến nơi rồi mà em còn thay lòng đổi dạ, em không yêu anh." Tô Thắng Dân cố tình gây sự vô cớ, cả người ông đè lên người của Vương Tú Mi, vẻ mặt tràn ngập sự lên án.

"Chát." Một tiếng tát giòn tan vang lên.

Tô Thắng Dân say khướt chỉ cảm thấy da đầu mình tê rần, ông mơ mơ màng màng ngẩng đầu lên thì bắt gặp đối mắt chứa đầy sát khí của Vương Tú Mi.

Tô Thắng Dân rụt cổ lại, câm nín.

"Anh thành thật một chút cho em, nếu không thì tối nay anh đi ra sân mà ngủ." Vương Tú Mi hung hăng mắng một câu, sau đó không chút dịu dàng túm người đi tiếp.

Vài giây sau, trong không gian yên tĩnh bỗng vang lên một tiếng "rầm", là tiếng chân đá vào thứ gì đó.

Chân của Tô Thắng Dân đau c.h.ế.t đi được, thế nhưng khi nhìn thấy ánh mắt Vương Tú Mi đang lườm mình, ông lại không dám hé răng.

Ông sợ lắm.

Trong phòng, Tô Trà ngồi trước bàn học, cô nghe tiếng động bên ngoài mà khóe miệng không thể kiềm chế được cong tớn lên, đôi mắt lo lanh kia cũng lộ ra ý cười.

Cha già của cô, ban nãy uống rượu mà ăn nhiều thêm hai củ lạc, thì cũng không say bí tỉ đến mức này.

Được rồi, cô vẫn nên tiếp tục cố gắng thôi, bản thiết kế vẫn chưa được hoàn thành đây nè.

Đến khoảng mười một giờ, Vương Tú Mi nhìn thấy đèn phòng Tô Trà vẫn còn sáng, thì cố ý đi qua gõ cửa nhắc Tô Trà đi ngủ sớm một chút.

Tô Trà vâng vâng dạ dạ, thế nhưng vẫn cúi đầu tiếp tục bận việc.

Mãi cho đến hơn một giờ sáng, Tô Trà mệt mỏi, ngáp dài mấy cái liền.

Cô đứng dậy, thu dọn toàn bộ những thứ trên mặt bàn, cất vào ngăn kéo.

Cô đi vài bước, ngã "uỵch" một cái xuống giường, rồi nặng nề chìm vào giấc ngủ.

Sáng sớm hôm sau, những người khác đã tỉnh dậy từ lâu, Tô Trà là người cuối cùng thức dậy. Khi cô tỉnh giấc, ông bà nội Tô và bác cả Tô Thắng Hoa đều đã rời đi.

Ngay cả Tô Thắng Dân cũng đến đội vận chuyển làm việc rồi, trong nhà chỉ còn mỗi hai mẹ con Tô Trà và Vương Tú Mi. Tô Bảo chỉ ăn vài miếng điểm tâm đã chạy ra ngoài chơi rồi.

Nhìn thấy Tô Trà thức dậy, Vương Tú Mi lại đi vào bếp hâm nóng đồ ăn rồi mang ra cho cô.

Bà quan sát thấy bọng mắt đen xì của Tô Trà thì sắng giọng: "Rốt cuộc tối hôm qua mấy giờ con mới ngủ thế hả? Mẹ đã dặn con đi ngủ sớm rồi, con không nghe lọt đúng không? Con nhanh ra đây ăn sáng đi, ăn xong lại về ngủ bù một giấc."

"Ôi chao, vẫn là mẹ thương con." Tô Trà cất tiếng nũng nịu, cô vừa làm nũng, vừa ôm cánh tay của Vương Tú Mi.

"Đừng có làm nũng mẹ nữa, cũng không biết con đang bận bịu cái gì." Vương Tú Mi giả vờ xụ mặt, dạy dỗ con gái một câu.

"Con không sao đâu mà mẹ. Mẹ ơi, đồ ăn sáng mà mẹ nấu ngon quá đi mất."

"Nếu ngon thì con ăn nhiều một chút, chỗ này không đủ thì trong nồi vẫn còn đấy."

"Vâng, chút nữa con sẽ ăn thêm." Tô Trà cong môi cười đáp.

Thấy con gái bắt đầu ăn sáng, Vương Tú Mi bèn ngồi xuống ngay bên cạnh trò chuyện với cô.

Nói đến nói đi, Vương Tú Mi bắt đầu chuyển chủ đề sang chuyện trồng trọt và chăn nuôi mà thôn đang khuyến khích và thúc đẩy người dân làm.

"Con gái, mẹ cảm thấy chuyện gieo trồng mà thôn chúng ta khuyến khích khá tốt đó chứ. Thôn chúng ta được bao phủ bởi núi rừng, có nguồn nước từ trên núi đổ xuống, khá thuận lợi cho việc gieo trồng. Thế nhưng mẹ đang suy nghĩ xem nhà chúng ta có nên làm không đây."

"Mẹ ơi, việc trồng trọt và chăn nuôi cũng không đơn giản như mẹ nghĩ đâu. Con phân thích cho mẹ nghe nhé, nếu muốn trồng trột, nhất định phải nhận thầu rừng núi, riêng chuyện này đã tốn một khoản kha khá rồi đó. Tiếp theo là vấn đề trồng cây gì, chắc chắn là không thể trồng bừa một loại cây được rồi. Bởi vì khí hậu thời tiết, cấu tạo và tính chất của đất đều có quan hệ mật thiết với loại giống cây trồng."

"Còn có nhiều chuyện phải chú ý thế cơ à?" Vương Tú Mi nghe mà cảm thấy vô cùng mới lạ.

"Dạ. Hơn nữa, đợi đến khi thu hoạch hoa quả rồi, thì việc ăn có ngon không, nguồn tiêu thụ ở chỗ nào, làm thế nào để bán số hoa quả đó ra, cũng là chuyện cần lo lắng."

"Vậy chăn gà chăn lợn hình như sẽ đỡ rắc rối hơn đúng không?"

"Mọi người trong thôn ai cũng nuôi rồi, bình thường gia đình nuôi tầm chục con gà, hai ba con heo thì chắc chắn sẽ không có vấn đề gì. Thế nhưng nếu muốn mở rộng phạm vi chăn nuôi, thì phải lo đến vấn đề bệnh tật. Lỡ như một con heo bị bệnh, thì nó sẽ bị lây ra cà đàn, đến lúc đó không phải sẽ mệt c.h.ế.t ư? Ngoài ra, cũng phải chú ý đến cả hoàn cảnh sinh trưởng của nó nữa cơ."

"Vậy làm thế này bây giờ? Hay là không làm nữa? Trưởng thôn còn nói, tương lai thôn chúng ta còn có thể dựa vào chuyện này để làm giàu cơ đấy." Vương Tú Mi thầm lẩm bẩm.

"Đúng là có thể làm giàu thật, con cũng chưa nói là không thể mà."

"Con có ý gì hả?"

"Ý của con là, chắc những thôn khác cũng đã làm việc này rồi, chúng ta có thể đến những thôn đó để học hỏi kinh nghiệm của người ta. Hoặc là chúng ta cũng có thể mời người về để dạy chúng ta, bỏ ra chút tiền, là người ta sẽ nguyện ý ngay ấy mà."

"Cúng đúng nhỉ? Sao mẹ lại không nghĩ đến cách này cơ chứ?"

"Mẹ, mẹ nói xem, mẹ định nuôi lợn hay là định trồng cây à?" Tô Trà ngước mắt nhìn mẹ mình với ánh mắt ngờ vực.

Cảm nhận được tầm mắt của con gái, Vương Tú Mi nở nụ cười, cất tiếng nói: "Không phải mẹ định, mà là nhà bác cả con và ông nội con định làm. Sáng nay bác con nói chuyện với cha con, mẹ ở bên cạnh nên nghe được."

"Ông nội con á?" Tô Trà hỏi.

"Đúng vậy, hình như ông nội con cảm thấy có hứng thú. Con nói xem, ông nội con sẽ không cầm hết tám trăm đồng tiền riêng kia đi thầu núi chứ?" Vương Tú Mi đoán.

"Ừm, con cảm thấy có khả năng lắm." Ở thời đại này, trồng trọt và chăn nuôi vẫn có thể kiếm ra tiền. Quan trọng là... kĩ thuật chăn nuôi, còn phải cố gắng nhiều hơn.

Tô Trà ăn cơm xong thì quay về phòng ngủ đánh tiếp một giấc, cô ngủ hơn một tiếng đồng hồ, khoảng mười giờ, Tô Trà mới thức dậy.

Bản vẽ thiết kế của cô vẫn chưa hoàn thiện, thế cho nên cô mới phải vội vàng hoàn thiện nó.

Bởi vì mấy ngày nữa cô phải dành thời gian để giải đề, cuộc thi Olympic toán học vẫn chưa kết thúc đâu.
 
Back
Top Bottom