Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Thập Niên Chúa Diễn Trò Xuyên Thành Nữ Phụ Cực Phẩm

[BOT] Mê Truyện Dịch
Thập Niên Chúa Diễn Trò Xuyên Thành Nữ Phụ Cực Phẩm
Chương 535: Chương 535



Hai người ở hàng ghế đầu lén nhìn từ trong kính chiếu hậu để xem người ngồi hàng phía sau.

Vừa rồi ở ga tàu hỏa, hai người đã để ý tới Trương Huy đi theo Tô Trà rồi. Đại Giang và Khôi Tử dựa vào hơi thở tương đồng với nghề nghiệp của họ trên người Trương Huy nên cũng không khó để đoán ra rằng anh ấy cũng là quân nhân.

Cũng vì hai người đoán ra được nên mới tò mò thân phận của Tô Trà.

Người có thể khiến quân nhân đi theo bảo vệ khẳng định không tầm thường. Nhưng hai người cũng hiểu luật bảo mật, chuyện không nên hỏi tốt nhất không hỏi, không nên biết, không nên hiếu kỳ quá mức.

Hai người nhìn kỹ sẽ thấy mặc dù tuổi người yêu của Phó Hành Khanh không lớn nhưng rất có khí thế. Khí thế của cô cũng gần ngang với các cấp lãnh đạo rồi.

Ái chà, cô người yêu này của Phó Hành Khanh khó lường thật!

Dọc theo đường đi, mọi người không có việc gì nên nói chuyện vài câu.

Nói được một lúc Đại Giang và Khôi Tử phát hiện Tô Trà cũng tương đối hòa đồng, ở chung với cô rất tự nhiên, có cảm giác khá thoải mái.

Khi đi trên đường, không khí trong xe rất tốt.

Xe đi được nửa đường thì tài xế Đại Giang bỗng dưng chú ý tới một chiếc xe quân đội đi ở đối diện. Lúc nó đến gần hơn cậu ta phát hiện ra đó là xe của quân đội bọn họ.

Chiếc xe kia chưa đợi Đại Giang thấy rõ ràng đã dừng ở ven đường, ngay sau đó một bóng người đi xuống từ vị trí điều khiển.

Một dáng người cao gầy vừa mới xuất hiện, Tô Trà đang ngồi ở hàng phía sau đã nhìn thấy.

Đại Giang cũng nhận ra Phó Hành Khanh nên vội vàng phanh xe, sau đó tấp xe vào lề.

Xe vừa dừng xong Phó Hành Khanh đã đi tới.

Ánh mắt của anh nhìn chằm chằm vào bóng dáng nhỏ nhắn đang ngồi ở hàng ghế sau. Khoảng cách giữa hai người càng ngày càng gần, lúc Phó Hành Khanh bước tới trước mặt Tô Trà, đôi mắt long lanh của cô cũng nhìn anh.

Khóe miệng cô khẽ nhếch lên thành một nụ cười ngọt ngào, vì vậy đôi mắt cũng cong cong.

Chỉ một thoáng, ánh mắt cô nhìn anh ngập tràn ý cười.

Phó Hành Khanh mở ra cửa xe, một tiếng “cùm cụp” vang lên.

Cửa xe bị mở ra, Tô Trà đang muốn xuống xe nhưng còn chưa kịp động đậy cả người cô đã bay lên.

Cả người đột nhiên bay lên không nên theo phản xạ, cô nâng cánh tay ôm lấy cổ anh.

Khoảng cách giữa hai người càng gần thêm, thậm chí Phó Hành Khanh có thể cảm giác được hơi thở ấm áp của cô, vừa gần gũi vừa chân thật.

Cô ôm Phó Hành Khanh một lát mới phản ứng được.

Nói thật, Tô Trà không nghĩ tới Phó Hành Khanh sẽ làm chuyện như vậy.

Cô ngước mắt nhìn Phó Hành Khanh. Trong mắt anh không hề che giấu sự sung sướng, Tô Trà cười khẽ một tiếng.

Ở ngoài xe, hai người ôm nhau rất lãng mạn.

Nhưng ở trong hai chiếc xe, trong lòng mấy tên đàn ông còn lại thì gào như sói tru.

Bọn họ giơ ngón tay cái lên, họ không phục ai cả, chỉ phục Phó Hành Khanh!

Nhìn xem động tác của anh kìa, lợi hại thật đấy!

Hai người ôm một hồi lâu cũng nhận ra những người khác đang nhìn mình nên kiềm chế một chút.

Phó Hành Khanh hơi cúi người, đặt người trong lòng xuống. Sau đó anh thừa dịp cô không chú ý, phóng ánh mắt sắc lạnh quét qua các đồng đội.

Bọn họ đối diện với ánh mắt cảnh cáo của Phó Hành Khanh đều nhếch miệng cười.

Đương nhiên bọn họ vẫn giữ ý tứ vài phần. Dù sao đây cũng là lần đầu tiên người yêu của Phó Hành Khanh tới, nếu họ làm cô sợ chắc chắn Phó Hành Khanh sẽ không tha cho bọn họ.

Nếu nói đến chuyện biết ý vẫn là Đại Giang và Khôi Tử biết ý. Hai người xuống xe, nhường lại không gian cho đôi tình nhân.

Ngay cả Trương Huy cũng sang chiếc xe còn lại để ngồi chen vào. Dù sao đã có Phó Hành Khanh nên anh ấy cũng không lo lắng vấn đề an toàn của Tô Trà nữa. Anh ấy tự nhận mình không thể so với Phó Hành Khanh được.

Những người còn lại đáng thương chen chúc trên một chiếc xe, ai cũng vô cùng tò mò về người yêu của Phó Hành Khanh.

Vừa nãy bọn họ đã thấy được cô gái kia trông rất lý tưởng, tuổi cũng không lớn lắm.

“Mọi người nói xem Phó Hành Khanh làm cách nào để lừa được một cô bé như thế? Rõ ràng đây là trâu già gặm cỏ non, chậc chậc, thật không biết xấu hổ!” “Ha ha ha, có lúc nào Phó Hành Khanh cần thể diện đâu? Theo tôi cô bé kia khẳng định bị lừa, ha ha ha, chắc là cô bé đó thích gương mặt của Phó Hành Khanh rồi.”

Nhắc tới mặt, bọn họ không thể không chịu phục, ai bảo Phó Hành Khanh đẹp như vậy chứ?

Trương Huy nghe nhóm người này mắng Phó Hành Khanh thì chỉ ngồi im lặng, không hé răng nửa câu để hóng hớt.

Còn về chuyện tuổi của Tô Trà, Trương Huy cũng rất thông cảm cho Phó Hành Khanh.

Năm nay Tô Trà đã hơn hai mươi tuổi, chắc chắn không còn là vị thành niên. Dù sao cô cũng đã tốt nghiệp đại học, kể cả tốt nghiệp trước thì vẫn là đã tốt nghiệp.

Không thể không nói Tô Trà có một khuôn mặt rất lừa tình, thoạt nhìn trông khá trẻ con. Nếu cô nói cô mới mười bảy, mười tám cũng không có ai nghi ngờ.

Một đám người mắng Phó Hành Khanh ở xe bên này, còn xe bên kia bầu không khí lại ấm áp hơn rất nhiều.

Phó Hành Khanh ngồi trên ghế điều khiển, nghiêm túc lái xe. Nhưng rất nhiều lần anh vẫn âm thầm nhìn về phía ghế phụ để nhìn cô.

Từ trước đến nay Phó Hành Khanh thật sự không nghĩ tới có ngày Tô Trà sẽ đến quân đội tìm mình. Đối với anh đây là một niềm vui bất ngờ.

“Lần này em ở lại đây mấy ngày?” Phó Hành Khanh hạ giọng hỏi.

Tô Trà nghe được giọng nói trầm khàn từ tính của người đàn ông, cô hơi nghiêng đầu, sau đó ánh mắt của cô dừng lại trên sườn mặt đẹp đẽ của anh.

“Chắc là em sẽ ở tầm hai, ba ngày. Năm nay cả nhà em về quê ăn tết, đi ngang qua thành phố S nên em mới lại đây thăm anh. Năm nay anh có ngày nghỉ không?”

“Chỗ anh còn chưa xác định nên anh cũng chưa biết.” Phó Hành Khanh trả lời, ngay sau đó lại nói tiếp: “Em vừa mới xuống xe lửa, có đói bụng không? Để lát nữa đến quân đội anh sẽ đưa em đến nhà ăn. Tay nghề của đầu bếp ở nhà ăn rất giỏi đấy.”

“Vâng, đúng là em đang đói bụng thật.”

Ăn cơm trên xe lửa vốn cũng không thuận tiện, hương vị không ngon nhưng Tô Trà không bắt bẻ quá. Ở trên xe lửa, người ta ăn gì cô ăn nấy. Nhưng lúc xuống xe vừa vặn trước giờ ăn, vì thế đến bây giờ cô còn chưa ăn cơm trưa.

Phó Hành Khanh nghe Tô Trà nói mình đói bụng thì hơi đau lòng, đồng thời trong lòng anh cũng vui mừng.

Dù sao cũng là vì anh nên Tô Trà mới không ăn cơm.

Nghĩ đến chuyện đó, Phó Hành Khanh sao có thể không vui cho được.

Đi trên đường được một lúc, xe cuối cùng cũng tới cổng quân đội.

Sau khi ổn định xe, Phó Hành Khanh đi xuống, sau đó dẫn Tô Trà đến chỗ đăng ký.

Sau khi đăng ký xong, Phó Hành Khanh và Tô Trà lại ngồi lên xe để đi vào trong quân đội.
 
Thập Niên Chúa Diễn Trò Xuyên Thành Nữ Phụ Cực Phẩm
Chương 536: Chương 536



Bên trong đơn vị quân đội, khi người ta nhìn thấy xe đi vào, những người gặp đã nghe nói tên nhóc Phó Hành Khanh này lái xe đi đón người yêu, bây giờ họ thấy xe thành ra đều nhìn về phía đó.

Anh đã nhận ra nên lo Tô Trà bị dọa sợ, an ủi cô: “Em đừng để ý, bọn họ chỉ tò mò thôi. Em không phản ứng lại bọn họ là được.”

“Không có việc gì đâu.” Tô Trà mỉm cười đáp.

Thật ra cô không ngại. Đây cũng không phải lần đầu cô bị coi như quốc bảo, bị vây xung quanh để xem. Cô đã từng gặp qua nhiều trường hợp lớn hơn nên hiện tại rất bình tĩnh.

Bên ngoài đều muốn nhìn xem Tô Trà trông như thế nào. Phó Hành Khanh cũng không có sức để quản lý bọn họ nên lái xe thẳng đến chỗ dừng xe sau đó dẫn cô xuống.

Lo lắng đến tình huống vừa rồi nên để phòng đồng đội mình làm Tô Trà sợ, anh đã thay đổi ý định. Phó Hành Khanh tính để Tô Trà đến ký túc xá của mình trước, sau đó anh đến nhà ăn mang cơm về là được.

Khoảng cách từ ký túc xá đến chỗ dừng xe cũng không xa nên họ gặp ít người.

Sau vài phút, Phó Hành Khanh thuận lợi đưa Tô Trà đến ký túc xá của mình.

Lúc Tô Trà đi vào phát hiện ra ký túc xá của Phó Hành Khanh cũng giống như tính cách của anh vậy: Sạch sẽ, ngăn nắp, cẩn thận, tỉ mỉ.

Bất kể vị trí để đồ hoặc cách để đều mang đậm chất “Phó Hành Khanh”. Trên giường là chăn được xếp chỉnh tề hình khối đậu hũ, thoạt nhìn rất chuẩn chỉnh.

Phó Hành Khanh nhận ra ánh mắt đánh giá của Tô Trà, anh hơi căng thẳng.

Trong ký túc xá này hẳn không có gì không ổn đúng không?

Ánh mắt của anh trộm dừng ở trên người Tô Trà. Lúc này Phó Hành Khanh đột nhiên nghĩ đến một chuyện.

Đó chính là, trong ký túc xá chỉ có anh và Tô Trà.

Hai người bọn họ đang ở trong ký túc xá của anh, một không gian khá dễ khiến người ta mơ màng.

“Thình thịch thình thịch thình thịch”

Tim của anh đập từng tiếng một.

Bỗng dưng anh có cảm giác nhiệt độ trong ký túc xá như đang dần tăng lên.

“Phó Hành Khanh?” Đột nhiên, giọng nói của Tô Trà truyền tới.

Phó Hành Khanh nghe thấy Tô Trà nói chuyện, trong chớp mắt thân thể anh cứng đờ một lát, sau đó theo phản xạ ngẩng đầu nhìn cô.

Tô Trà mở lớn đôi mắt to xinh đẹp nhìn Phó Hành Khanh.

Sau đó, cô phát hiện, lỗ tai của Phó Hành Khanh…đỏ lừ.

Anh đang… suy nghĩ về chuyện gì?

Tô Trà hơi nheo mắt, nhìn chằm chằm anh rồi chậm rãi nói từng câu từng chữ, hỏi: “Phó Hành Khanh, anh đang nghĩ gì thế?”

Tô Trà âm thầm hoài nghi… Có phải anh đang nghĩ đến chuyện gì không phù hợp với trẻ em hay không?

Anh đối diện với ánh mắt thăm dò của cô, trong lòng cảm thấy căng thẳng, hầu kết không tự giác trượt lên trượt xuống…

"Thịch... thịch... thịch..."

Trong không gian yên tĩnh, không biết nhịp tim của ai đang đập thịch thịch, bầu không khí tràn ngập hơi thở mơ hồ ái muội.

Phó Hành Khanh cảm thấy nhịp tim đang đập thình thịch này hẳn là của mình, anh cũng không biết giải thích hiện tượng này ra sao, trước nay anh luôn bình tĩnh trầm ổn nhưng mỗi khi đối mặt với Tô Trà nhịp tim anh luôn có hơi mất khống chế.

Tô Trà là cô gái đầu tiên, cũng là cô gái cuối cùng và duy nhất mà anh thích.

Tô Trà nhìn người đàn ông trước mặt mình có hơi khẩn trương, cuối cùng cũng không nhịn được bật cười.

Sống hai kiếp, lần đầu tiên Tô Trà gặp được một người đàn ông như Phó Hành Khanh nên cảm thấy rất thú vị.

Rõ ràng bề ngoài là một người đàn ông điềm tĩnh chín chắn, tại sao thỉnh thoảng anh lại dễ dàng thẹn thùng đến vậy cơ chứ?

Từ trên người Phó Hành Khanh, Tô Trà hiểu sâu sắc ý nghĩa của cái gọi là sự tương phản dễ thương.

Ánh mắt cô liếc nhìn hai tai đỏ hồng của Phó Hành Khanh, lúc này Tô Trà mới tém tém lại đôi chút bởi vì cô cảm thấy nếu mình tiếp tục trêu chọc anh, người đàn ông này có thể sẽ cho cô xem thế nào là bốc khói tại chỗ mất.

"Khụ khụ, được rồi được rồi, em không trêu chọc anh nữa." Tô Trà nhịn cười, liếc nhìn Phó Hành Khanh, nói tiếp: "Không phải vừa nói anh là muốn đi đến nhà ăn ư, sao bây giờ anh vẫn chưa đi qua đó vậy?"

Bị chọc ghẹo một lúc nên sau khi Phó Hành Khanh nghe xong câu nói cuối cùng này của Tô Trà mới dần tỉnh táo lại, nhanh chóng trả lời: "Được rồi, anh đi đến nhà ăn trước, em nghỉ ngơi một lát ở đây đi, nếu có việc gì thì ra ngoài nhờ người khác là được rồi."

Nói xong những lời này, Phó Hành Khanh vội vã đi ra ngoài.

Nhìn bóng dáng Phó Hành Khanh rời đi, Tô Trà nhịn không được cười phá lên.

Bởi vì lúc Phó Hành Khanh đi ra ngoài, có một khoảnh khắc anh đã di chuyển cùng tay cùng chân.

Nghe tiếng cười sau lưng, lỗ tai Phó Hành Khanh lại càng nóng lên.

Anh nhanh chóng bước ra ngoài để tránh ánh mắt của Tô Trà ở phía sau. Sau khi đi đến cầu thang, lúc này Phó Hành Khanh mới thở phào nhẹ nhõm.

Mấy phút sau, Phó Hành Khanh đi tới nhà ăn quân đội, vừa mới bước chân vào cửa đã có người tới nói chuyện với anh.

"Này, Phó Hành Khanh, tôi nghe nói bạn gái của anh đến gặp anh phải không, sao anh không dẫn người ta ra ngoài cho chúng tôi gặp mặt một chút vậy?"

"Ha ha ha, anh ta giấu người đẹp cho riêng mình nên không muốn để cho chúng ta nhìn thấy đâu." Người phía trước vừa lên tiếng, phía sau lập tức có người tiếp lời.

"Ha ha ha, anh giấu cái gì chứ, chúng tôi cũng không phải người xấu xa gì, các anh nói có đúng không?"

"Đúng vậy đúng vậy, chúng tôi đều là người tốt."

"Đúng vậy, ít nhất so với Phó Hành Khanh thì tốt hơn."

Bọn họ đã nghe nói qua đối tượng của Phó Hành Khanh là một cô gái còn rất trẻ, thoạt nhìn chỉ giống như mười mấy tuổi thôi.

Phó Hành Khanh chính là kiểu trâu già gặm cỏ non, người này thật sự rất xấu xa.

Bọn họ không giống như vậy, dù sao họ vẫn tốt hơn Phó Hành Khanh.

Nghe các đồng đội tôi một câu anh một câu trêu chọc anh, Phó Hành Khanh tức giận đến mức bật cười, sau đó ưỡn thẳng ngực, ngẩng đầu liếc mắt nhìn đám đồng đội không bao giờ bỏ chuyện náo nhiệt sang bên cạnh, từ từ nói: "Thôi đi, xem náo nhiệt cái khỉ gì, tôi thấy các anh đang hâm mộ, ghen tị với tôi mới đúng."

"Tôi nói các anh này, đừng cố gắng ngăn cản tôi, bạn gái tôi còn ở trong ký túc xá chờ tôi lấy đồ ăn về đấy nên các anh đừng có lãng phí thời gian của tôi. Nếu bạn gái tôi mà đói bụng các anh chịu trách nhiệm được không?"

Phó Hành Khanh vừa nói ra những lời này, một đám người đứng gần đó lập tức bật cười.

Ôi, lần đầu tiên bọn họ nhìn thấy Phó Hành Khanh lại có một mặt trẻ con như vậy đấy, anh không giấu diếm gì mà cứ khoe khoang với bọn họ như vậy sao?

Chậc chậc chậc, đúng như dự đoán, người có bạn gái quả nhiên khác hẳn.

“Nào nào nào, các anh em nhường đường một chút cho đồng chí Phó đang bận hẹn hò đi, không thể để bạn gái của đồng chí Phó đói bụng được, nếu không tội của chúng ta có thể lớn lắm đấy, ha ha ha ha.”
 
Thập Niên Chúa Diễn Trò Xuyên Thành Nữ Phụ Cực Phẩm
Chương 537: Chương 537



"Ha ha ha ha, đúng đúng, mọi người nhường đường một chút để đồng chí Phó - người đang có bạn gái lấy cơm trước nào."

Một đám người vừa nói chuyện vừa trêu chọc nhưng vẫn không quên nhường chỗ cho Phó Hành Khanh.

Toàn đội gần như đã bật đèn xanh cho Phó Hành Khanh, tất cả các đồng chí đều muốn Phó Hành Khanh nhanh chóng tiến thêm một bước.

Cả đội tránh ra, Phó Hành Khanh cũng thuận thế tiến lên một bước, hiếm khi mỉm cười nói chuyện với đồng đội,: “Cảm ơn, lát nữa tôi sẽ đãi các anh một bữa cơm.”

“Chết tiệt, cả cái quân ngũ này có mỗi một cái nhà ăn, cậu định đãi chúng tôi ăn đồ của nhà ăn à?”

“Nói tóm lại vẫn là đồng chí Phó rất thông minh, tính toán thế này cũng tính được, lợi hại nha.”

Giữa một đám tiếng cười nhạo, chưa đầy năm phút Phó Hành Khanh đã mang theo hai hộp cơm rời khỏi nhà ăn.

Trên hành lang vang lên tiếng bước chân, Phó Hành Khanh rất nhanh đã trở lại cửa ký túc xá của mình.

Nhìn thấy cửa ký túc xá đóng lại, Phó Hành Khanh dùng một tay để cầm hộp cơm, tay kia giơ lên gõ cửa “Cốc cốc cốc”.

“Tô Trà, anh về rồi.” Giọng nói trầm thấp của Phó Hành Khanh xuyên qua cửa truyền vào tai Tô Trà trong phòng.

Nghe thấy tiếng động ngoài cửa, cô đứng dậy đi mở cửa.

Khoảnh khắc cửa mở ra, ánh mắt Phó Hành Khanh theo phản xạ dừng lại trên người Tô Trà, sau đó anh lập tức chú ý tới một chuyện, Tô Trà đã cởi áo khoác.

Bên trong cô mặc một chiếc áo len dệt kim hơi bó sát, màu vàng tươi rất hợp với màu da của cô, màu sắc này khiến cả người cô càng thêm hồng hào và dịu dàng.

Ánh mắt anh vô thức nhìn xuống, lơ đãng đảo qua nơi nào đó hình vòng cung đang nhấp nhô, lỗ tai Phó Hành Khanh lại đột nhiên đỏ lên.

Anh vội vàng nhìn đi chỗ khác, nhịp tim không khống chế được mà đập dữ dội “thịch thịch thịch”.

Nhưng hành động quay đầu để tránh tầm mắt của Phó Hành Khanh lại vô tình để lộ hai tai đỏ rực của anh trong tầm nhìn của Tô Trà.

Tô Trà nhìn khuôn mặt đỏ bừng của anh với vẻ mặt ngơ ngác.

Tại sao anh đột nhiên đỏ mặt nữa vậy? Anh dễ xấu hổ đến vậy sao?

"Cái kia, trời vẫn còn khá lạnh, sao em không mặc áo khoác vào đi?"

Ngay lúc Tô Trà đang nghi ngờ thì Phó Hành Khanh lên tiếng.

Nghe người đàn ông nói chuyện, Tô Trà cúi đầu nhìn quần áo của mình, vẻ mặt vẫn mờ mịt như cũ.

Như vậy rất bình thường mà, tay áo che hết cả cánh tay, cổ tay cũng không lộ ra ngoài, vậy anh đỏ mặt cái gì chứ?

Song nhìn Phó Hành Khanh như vậy, Tô Trà vẫn đi vào phòng mặc áo khoác vào.

Thật ra trong phòng khá ấm áp, chưa kể Tô Trà mặc nhiều lớp áo nên cũng không lạnh, tuy nhiên vì sợ Phó Hành Khanh xấu hổ lần nữa nên Tô Trà vẫn mặc áo khoác vào.

Sau khi nhìn thấy Tô Trà mặc áo khoác vào, Phó Hành Khanh mới cảm thấy thoải mái hơn một chút, anh đi vào phòng, đặt hộp cơm lên bàn rồi nói: “Em ăn trước đi, anh đi dọn dẹp một chút rồi sẽ quay lại đây.”

Đúng vậy, Phó Hành Khanh cuối cùng cũng nhớ ra.

Bởi vì anh vừa mới đi làm nhiệm vụ về, chưa kể quần áo mà trên mặt anh cũng xuất hiện râu nên trông không đẹp như bình thường.

Nghe được lời nói của Phó Hành Khanh, ánh mắt tò mò của Tô Trà quét qua phần râu không rõ lắm kia của Phó Hành Khanh.

"Được, vậy em chờ anh ở đây." Tô Trà nhẹ nhàng trả lời.

"Không cần đợi anh, em ăn trước đi, không đói sao?"

“Cũng chỉ mất mấy phút thôi nên em sẽ chờ anh.” Nói xong Tô Trà ngoan ngoãn ngồi xuống ghế, dáng vẻ giống như bắt buộc phải đợi anh.

Nhìn thấy Tô Trà như vậy, trong lòng Phó Hành Khanh vô cùng vui vẻ.

Không để Tô Trà phải đợi quá lâu, Phó Hành Khanh nhanh chóng mang một chậu nước từ bên ngoài quay lại.

Anh cầm xà phòng thơm lên để rửa mặt, trên mặt lưu lại vài vệt xà phòng trắng.

Ánh nắng mặt trời từ bên ngoài chiếu vào, rọi vào người Phó Hành Khanh khiến cho cả người anh bao phủ bởi một tầng ánh sáng ấm áp chói mắt.

Tô Trà nhìn người đàn ông được ánh mặt trời chiếu sáng, chỉ thấy anh hơi nâng tay và cằm lên, cổ hơi nghiêng về phía trước, yết hầu của anh lập tức lộ ra trước mắt Tô Trà.

Người ta nói quả táo của Adam là bộ phận vô cùng gợi cảm của đàn ông, trước đây Tô Trà chưa bao giờ nghĩ tới điều này, lúc này nhìn thấy cảnh tượng như vậy, Tô Trà phảng phất hiểu ra điểm này.

Quả thật… rất rung động đó.

Phó Hành Khanh không có d.a.o cạo chuyên dụng, ngón tay thon dài cầm một con d.a.o nhỏ, theo động tác của anh, trong không gian yên tĩnh vang lên tiếng lạo xạo nhẹ nhàng, âm thanh rất nhỏ này vang lên khiến cho không khí tăng thêm mấy phần kiều diễm.

Đối với Phó Hành Khanh, người có thành tích điều tra tốt nhất vào thời điểm đó, ánh mắt của Tô Trà rõ ràng đến mức anh thậm chí không thể bỏ qua.

Cô đang nhìn anh... Những lời này cứ quanh quẩn mãi trong đầu Phó Hành Khanh.

Trong lúc căng thẳng, Phó Hành Khanh không thể kiềm chế được bàn tay run rẩy của mình, anh cảm thấy quai hàm đau nhức ngay lập tức.

“Shh!” Một âm thanh trầm thấp phá vỡ bầu không khí yên tĩnh.

"Anh chảy m.á.u rồi." Sắc mặt Tô Trà lập tức trở nên nghiêm túc khi nhìn thấy một vệt m.á.u phía dưới quai hàm của Phó Hành Khanh.

Cô lập tức đứng dậy khỏi ghế và bước nhanh tới đó.

Cảm nhận được Tô Trà đang đi về phía mình, Phó Hành Khanh vội vàng đưa tay lau chỗ đau nói: "Không sao đâu, không cẩn thận bị xước một vết nhỏ, một lát sẽ ổn thôi."

“Còn chảy m.á.u kìa.” Tô Trà đã đi tới trước mặt Phó Hành Khanh.

Nhìn vết m.á.u dưới cằm Phó Hành Khanh, Tô Trà đưa tay ra, dùng ngón trỏ và ngón cái nắm cằm anh, hơi dùng sức đẩy lên trên.

Cảm nhận được sự mềm mại trên cằm mình, cơ thể Phó Hành Khanh lập tức cứng đờ, thậm chí anh còn không thể khống chế được hơi thở bắt đầu nặng nề của bản thân.

Khoảng cách giữa anh và cô rất rất gần, gần đến mức nếu anh không cẩn thận sẽ va vào cô ngay.

Loại tiếp xúc gần gũi như vậy đối với anh chính là một loại k*ch th*ch, Phó Hành Khanh không dám thở mạnh, chỉ nhìn cô như vậy.

Tô Trà đón nhận ánh mắt quá mức nóng bỏng của người đàn ông trước mắt, bình tĩnh cầm chiếc khăn mặt Phó Hành Khanh vẫn đang đặt bên cạnh lên rồi nhẹ nhàng lau vết m.á.u trên mặt anh.

Quả thật đó chỉ là một vết cắt nhỏ, trong vòng hai phút, m.á.u đã ngừng chảy.

Chiếc khăn lông vốn dĩ trắng tinh trong tay Tô Trà đã nhuốm một chút màu đỏ.

Ánh mắt của người đàn ông vẫn dán chặt vào khuôn mặt cô, nhìn ở khoảng cách gần như vậy Phó Hành Khanh phát hiện làn da của cô thật sự rất đẹp, trắng trẻo, mềm mại, dường như chỉ cần chạm nhẹ cũng sẽ đỏ lên.

Trong lòng và trong cơ thể anh như có một ngọn lửa khiến anh càng ngày càng nóng hơn, anh cảm thấy không khí xung quanh có hơi nóng nực.

“Tô Trà.” Giọng nói từ tính của người đàn ông hơi khàn khàn, giọng nói ấy có một loại sức hấp dẫn vô hình.

"Vâng?" Lúc cô ngước mắt lên thì bắt gặp ánh mắt nóng rực của người đàn ông, sự bình tĩnh vốn có của cô cuối cùng cũng bị phá vỡ.
 
Thập Niên Chúa Diễn Trò Xuyên Thành Nữ Phụ Cực Phẩm
Chương 538: Chương 538



Thịch… Thịch… Thịch...đây là tiếng nhịp tim của cô đang tăng tốc.

“Trà Trà.” Giọng nói khàn khàn lại vang lên.

Lần này Tô Trà không đáp lại mà nhìn anh, trong lòng có hơi khẩn trương.

Một vệt ửng hồng lặng lẽ xuất hiện trên má cô, làn da trắng càng khiến cho sắc hồng thêm nổi bật.

Lúc này hai người mới ý thức được, hành động hiện tại của họ quá mức thân mật rồi.

Người đàn ông cao khoảng một mét tám dường như đang ôm cô gái nhỏ nhắn cao khoảng một mét sáu vào lòng, cô bé nhỏ nhắn đáng yêu đến mức khiến người ta muốn cắn một miếng.

Trong bầu không khí như vậy, người đàn ông thận trọng cúi đầu, càng ngày càng tiến lại gần, hơi thở ấm áp nóng rực như đang thiêu đốt.

Đối mặt với Phó Hành Khanh đang đến gần, đôi mắt lấp lánh của Tô Trà chớp chớp nhưng cô cũng không né tránh.

Có vẻ như đã lâu lắm rồi, hoặc có lẽ chỉ một khắc thôi.

Khi đôi môi mỏng của anh chạm vào đôi môi mềm mại kia, nhịp tim của cả hai người trong chốc lát đã lỡ mất một nhịp.

Ánh mặt trời dừng ở trên người hai người, hai bóng người mơ hồ hiện ra trên mặt đất.

"Bang bang bang bang!"

Tiếng gõ cửa đột ngột vang lên ngay lập tức làm gián đoạn bầu không khí nóng bỏng giữa hai người trong phòng.

"Phó Hành Khanh, mở cửa mở cửa, ban ngày ban mặt đóng cửa làm gì?"

"Ôi, trời sáng thế này..."

"Ha ha ha, cẩn thận Phó Hành Khanh ra ngoài xử lý các anh đấy."

Bên ngoài ký túc xá vang lên tiếng trêu chọc.

Trong phòng, Phó Hành Khanh buông Tô Trà trong lòng ra, sắc mặt tối sầm trong nháy mắt.

Anh cụp mắt xuống, ánh mắt lập tức dịu xuống, nói: “Anh ra ngoài một lát, em ở lại đây nhé.”

“Vâng, được ạ.” Tô Trà nhẹ nhàng đáp lại.

Nghe được giọng nói nhẹ nhàng kia, ánh mắt của Phó Hành Khanh lơ đãng liếc nhìn đôi môi hơi sưng đỏ của cô, ánh mắt anh nóng lên, vội vàng quay mặt đi.

Đi vài bước đã tới cửa, anh mở cửa ra.

Ngay khi cửa vừa mở, một nhóm người bên ngoài lập tức muốn chen vào, tuy nhiên tốc độ của họ không nhanh bằng Phó Hành Khanh, gần như ngay lập tức Phó Hành Khanh đã đẩy họ ra ngoài và nhanh chóng đóng cửa phía sau lưng lại.

Khoảnh khắc cánh cửa đóng lại, ánh mắt nghi ngờ của đám người bên ngoài đổ dồn vào Phó Hành Khanh.

Ai da, có biến nha!

"Này, Phó Hành Khanh, mặt anh bị làm sao thế, ha ha ha, anh đã làm chuyện xấu gì mà bị đối tượng cào xước mặt vậy?"

"Nói mò cái gì vậy, người ta đang đùa giỡn với nhau thôi, anh hiểu không?"

"Ha ha ha, đùa thôi, đùa thôi."

Nghe đồng đội trêu chọc mình, Phó Hành Khanh nhếch môi cười lạnh.

"Muốn chơi à, đúng lúc tôi cũng nên chơi đùa với các anh một chút nhỉ?"

Nghe giọng điệu này của Phó Hành Khanh, bất cứ ai không phải kẻ ngốc đều có thể nhận ra rằng “chơi” trong miệng Phó Hành Khanh không phải thứ có thể giải thích rõ ràng chỉ bằng việc “chơi” thông thường.

Sợ nhất là không khí đột nhiên yên tĩnh, nhìn Phó Hành Khanh như vậy, tất cả đồng đội của anh đều có hơi sợ hãi.

"À ừm, chúng tôi chỉ muốn đến gặp chị dâu." Có người lên tiếng trước phá vỡ sự im lặng đang bao trùm.

Sau đó lập tức có người tiếp lời: "Đúng đúng, chúng tôi đến gặp chị dâu."

Người đàn ông vừa dứt lời, cánh cửa ký túc xá phía sau đang bị Phó Hành Khanh chặn đột nhiên bị mở ra từ bên trong.

Nghe thấy tiếng động, một đám người bên ngoài lập tức nhìn về phía cửa.

Khi Tô Trà vừa mới mở cửa ra đã bị nhiều người như vậy nhìn chằm chằm nên sửng sốt một lát, sau đó cô lập tức định thần lại, khóe miệng cong lên, khẽ mỉm cười nhìn đám người bên ngoài rồi mở miệng chào hỏi: "Xin chào mọi người."

"Chào, chào chị dâu."

"Xin chào."

"Chào chị dâu."

Những giọng nói nối tiếp nhau vang lên, mọi người đều nhìn về phía cô gái ở cửa.

Ôi vãi, đúng là trẻ thật.

Bộ dáng thật là xinh đẹp, còn có vẻ rất ngoan ngoãn.

Sự chú ý của mọi người chuyển từ Tô Trà sang Phó Hành Khanh, ai nấy đều trêu chọc... Trâu già gặm cỏ non thật sao?

Đúng là vãi thật!

Phó Hành Khanh thật không biết xấu hổ, sao anh có thể hạ thủ được chứ!

Bắt gặp ánh mắt của đồng đội, Phó Hành Khanh hơi nheo mắt lại, dùng ánh mắt sắc bén quét qua bọn họ.

"Các anh muốn vào đây ngồi sao?" Tô Trà lại hỏi.

"Không, không, không, để lần sau đi, chúng tôi tới chào chị dâu một chút rồi lập tức tới nhà ăn ngay."

"Đúng đúng đúng, không làm phiền hai người nữa."

“Chiều nay chị dâu bảo Phó Hành Khanh dẫn chị đến nhà ăn ăn tối nha, rất nhiều người muốn gặp chị dâu đó.”

"Được." Tô Trà hào phóng trả lời.

Mọi người nhìn thái độ thoải mái hào phóng của Tô Trà thì đều có thiện cảm, thoạt nhìn tuổi của cô có vẻ nhỏ nhưng khí thế cũng đủ để giữ chân đám đông lại.

Có điều là, buổi tối nay nhà ăn sẽ náo nhiệt lắm đây.

Trong chốc lát, một nhóm người rời đi, ngoài hành lang chỉ còn lại Tô Trà và Phó Hành Khanh.

Anh nhìn về phía Tô Trà, trầm giọng nói: “Nếu em thấy phiền tối nay có thể không cần phải đi.”

"Không sao, em không ngại." Tô Trà cười nói, ngước mắt nhìn Phó Hành Khanh, Tô Trà lại nói: "Em thật sự không sao, từ trước đến nay em vẫn rất quen thuộc với mấy việc này."

Về điểm này, Tô Trà thật sự không hề xấu hổ.

Nhưng mà khi Phó Hành Khanh nghe được ba chữ “rất quen thuộc”, trong lòng không nhịn được nghi ngờ một chút.

Lúc chưa quen biết, thái độ của Tô Trà đối với anh hoàn toàn không phải là “rất quen thuộc”, ngược lại còn luôn giữ khoảng cách với anh.

Nếu như không phải da mặt anh dày quan hệ giữa hai người đã không như bây giờ.

Hai người trở về phòng, bây giờ cuối cùng họ cũng có thể được ăn cơm.

Đối với chuyện ăn uống, Phó Hành Khanh chăm sóc Tô Trà rất cẩn thận tỉ mỉ.

Hai phần cơm rõ ràng giống nhau nhưng mỗi khi Phó Hành Khanh nhìn thấy Tô Trà ăn thêm hai miếng đồ ăn loại nào đều lập tức gắp món đó từ phần của mình cho Tô Trà.

Trong bóng tối, hệ thống nhìn màn này thì âm thầm thở dài.

Chậc chậc, không hổ là một người chăm heo chuyên nghiệp, một người như Phó Hành Khanh đáng lẽ phải được phong tặng danh hiệu "Chuyên gia nuôi heo nhỏ".

Buổi tối, Tô Trà đi theo Phó Hành Khanh tới nhà ăn quân đội.

Ăn một bữa cơm ở nhà ăn, Tô Trà cảm thấy mình được đối xử không khác gì bảo vật quốc gia - gấu trúc, hơn nữa có rất nhiều người đến chào hỏi cô.

Trong đó câu hỏi thường gặp nhất là... “Sao Phó Hành Khanh lại có thể lừa được em vậy?"

Mỗi khi nghe được câu hỏi này, Tô Trà đều bị chọc cười.

Những đồng đội của Phó Hành Khanh thật sự rất thú vị, họ làm như thể cô giống như một đứa trẻ không biết gì về thế giới còn Phó Hành Khanh là một kẻ xấu không biết xấu hổ.

Nhưng cẩn thận mà nói, quan hệ giữa cô và Phó Hành Khanh tưởng chừng như Phó Hành Khanh nắm quyền chủ đạo, song thật ra Tô Trà mới là người đưa ra quyết định.

Tô Trà cũng đã suy nghĩ kỹ càng trước khi đưa ra quyết định hẹn hò với Phó Hành Khanh, sau khi cân nhắc mọi phương diện cuối cùng cô vẫn lựa chọn ở bên anh, quan trọng nhất vẫn là cô thật sự rung động với anh.

"Chị dâu, chúng tôi thật sự rất tò mò, sao Phó Hành Khanh có thể theo đuổi được chị vậy, chị thích anh ấy ở điểm gì?"
 
Thập Niên Chúa Diễn Trò Xuyên Thành Nữ Phụ Cực Phẩm
Chương 539: Chương 539



"Chúng em nói cái này cho chị nè, bình thường Phó Hành Khanh rất nghiêm túc, chỉ cần hé mặt ra một chút có thể dọa các cô gái nhỏ rơi nước mắt rồi. Chị dâu, chị không sợ sao?"

"Anh ấy chính là kiểu, không tùy tiện nói cười, không gần nữ sắc."

Bên cạnh một đám người lần lượt cáo trạng, Tô Trà cũng mỉm cười nghe, cô không hề cảm thấy khó chịu chút nào, trái lại còn cảm thấy rất thú vị.

Trong khi mọi người đang nói chuyện xung quanh Tô Trà, Phó Hành Khanh ăn xong bữa cơm cũng bước từng bước đi về phía cô.

Cả một đám người chỉ thích xem náo nhiệt càng không chê chuyện lớn, nhìn thấy Phó Hành Khanh đi tới không những không kiềm chế được mà ngược lại càng ồn ào hơn.

"Chị dâu, kể cho chúng em nghe Phó Hành Khanh tỏ tình với chị như thế nào đi, kể đi mà!"

Nghe được câu hỏi này, Tô Trà tỏ vẻ, có thể trả lời được.

Bởi vì…

"Người mở lời trước là tôi." Tô Trà vừa nói ra những lời này, bầu không khí vốn sôi động nhất thời trở nên yên tĩnh.

Mọi người: Cái quái gì vậy!

Em gái nhỏ lại là người thổ lộ trước với tên tiểu tử thối không biết xấu hổ Phó Hành Khanh kia ư?

Tầm mắt mọi người đều nhìn về phía Phó Hành Khanh đã đi tới bên cạnh Tô Trà.

Ôi vãi, người anh em này của họ có thể làm được!

Chỉ là, ánh mắt của em gái Tô có vẻ không tốt lắm!

Tất cả họ đều ngày ngày huấn luyện cùng nhau nên không ai hiểu đối phương hơn họ, trong lòng Phó Hành Khanh nghĩ gì không qua nổi mắt bọn họ.

Này, bất ngờ không, ngạc nhiên không.

Phó Hành Khanh ngẩng đầu ưỡn ngực, tỏ vẻ: Cho nên đám mấy người đừng hỏi gì.

Hỏi nhiều như vậy, trong lòng mấy người không chua chút nào sao?

Nhìn thấy dáng vẻ khoe khoang này của Phó Hành Khanh, mọi người đều lườm anh một cái.

Chao ôi~

Mọi người: Cho anh ánh mắt của tôi đấy, tự mình từ từ nhận biết đi…

Cuối cùng, Tô Trà cũng ở lại quân khu của Phó Hành Khanh ba ngày rồi mới rời đi. Trong ba ngày này, Phó Hành Khanh không có nhiều thời gian để dẫn Tô Trà đi dạo xung quanh, hai người chỉ có thể tranh thủ thời gian nghỉ ngơi của anh để ở bên nhau.

Kể từ hai ngày trước, hai người đã nói chuyện thân thiết với nhau hơn, sau đó mỗi lần ở gần nhau lại càng thêm thân mật.

Mỗi khi Phó Hành Khanh không ở bên, Tô Trà cũng không để mình rảnh rỗi, cô bận rộn đọc sách, sắp xếp dữ liệu chuẩn bị cho dự án mới.

Dự án mới còn chưa bắt đầu nhưng Tô Trà vẫn chuẩn bị từ trước, tục ngữ nói rất đúng, đừng đánh một trận chiến chưa được chuẩn bị, phải chuẩn bị sẵn sàng mọi thứ, lo trước khỏi họa.

Huống chi với tư cách là người phụ trách của dự án mới, Tô Trà phải chịu trách nhiệm quản lý rất nhiều việc. Vả lại vì lý do sức khỏe nên giáo sư Vương VInh Bình sẽ không tham gia dự án mới. Thiếu một nhân vật tài giỏi như giáo sư Vương trong tổ dự án, đương nhiên sẽ khiến công việc của những người khác phải tăng lên.

Trước khi Tô Trà rời Bắc Kinh, Cốc Ích đã đề cập đến chuyện Vương Vinh Bình tạm thời rời cương vị công tác, tính toán thời gian chắc là trong vòng vài ngày tới.

Mọi chuyện cũng khá giống với dự đoán của Tô Trà.

Tại Bắc Kinh.

Trong văn phòng của Cốc Ích ở viện Nghiên cứu Khoa học, Vương Vinh Bình đang nói lời tạm biệt.

Vương Vinh Bình phải rời đi như vậy, Cốc Ích cũng không thấy dễ chịu chút nào. Nưng ông ta cũng không có cách nào khác, cơ thể đã không khỏe rồi, nếu cứ để Vương Vinh Bình tiếp tục làm việc chẳng khác nào bắt ông ấy trả giá bằng mạng của mình.

Người đã đến tuổi này, không chịu thừa nhận bản thân đã già rồi cũng chẳng phải chuyện hay ho gì.

Chỉ chớp mắt một cái thôi, bọn họ đã không còn là những cậu nhóc vừa đến viện Nghiên cứu nữa, giờ họ đều lên chức ông nội, thân thể không còn như trước nữa, ngay cả tinh thần cũng không như lúc trẻ tuổi.

“Này, ông nhìn lại mặt mình đi, tôi chỉ là tạm thời rời cương vị công tác thôi chứ có phải chuyện gì nghiêm trọng đâu. Lúc nào rảnh chúng ta vẫn có thể hẹn gặp nói chuyện, uống rượu mà.” Vương Vinh Bình thấy vẻ mặt buồn rầu kia của ông bạn già, cười ha hả nói tiếp: “Nhờ có ông mà bây giờ tôi nghỉ cũng thoải mái hơn rồi, nếu tôi phải từ chức từ mấy năm trước, tôi thật sự không yên tâm.”

“Đúng vậy, bây giờ viện Nghiên cứu Khoa học của chúng ta đã có Tiêu Nhiên do ông cử tới, còn có Tô Trà, sau một thời gian nữa Tiêu Nhiên sẽ có thể từ từ tiếp quản lớp của ông rồi.” Nhắc tới chuyện này, Cốc Ích cũng thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Ở viện Nghiên cứu Khoa học có Tiêu Nhiên, còn có Tô Trà. So với Tiêu Nhiên, Tô Trà có thể xem là một đứa trẻ tài năng giữa bạn bè cùng lứa. Sau này thế hệ lớn tuổi phải nghỉ hưu, người đứng đầu dẫn dắt rất có thể là Tô Trà kia.

Mấy năm nay, số dự án Tô Trà phụ trách tuy không nhiều lắm nhưng có thể thấy rõ thành tích rất khả quan. Hơn nữa, những hạng mục trong tay cô nếu có thể phát triển thành công trong thời gian ngắn như vậy cũng rất hiếm thấy.

Đúng là có thể khiến người khác yên tâm nhưng kiêu ngạo phải luôn đi kèm với đề cao cảnh giác.

Mọi chuyện bắt đầu từ việc nghiên cứu và phát triển thành công dự án máy vi tính, thế giới rộng lớn như vậy, đương nhiên không chỉ có bọn họ nhìn thấy triển vọng phát triển của dự án máy vi tính, các nước khác cũng có thể nhìn thấy xu hướng phát triển trong tương lai của thiết bị điện tử.

Thậm chí Cốc Ích còn nghe nói rằng kể từ khi kết thúc trao đổi học thuật, một số thế lực đã quay đầu bắt đầu tập trung nghiên cứu về điện tử.

Thật ra điều này cũng dễ hiểu, một miếng bánh lớn thơm ngào ngạt được đặt ở đó, ai mà không muốn cắn một miếng?

Tô Trà là người đầu tiên làm ra bánh thơm, người nào nhìn vào chẳng thấy ghen tị rồi muốn được chia phần chứ?

Nói đến đây, Cốc Ích càng sầu thêm, năm sau phải giải quyết xong chuyện của chi nhánh, tới lúc đó dự án mới của Tô Trà cũng bắt đầu được tiến hành.

Dự án mới này không chỉ có sự tham gia của người của ông mà còn có sự tham giá của hai nhà khoa học Tô Trà kéo vào lần trước, đến lúc đó có lẽ sẽ có nhiều chuyện xảy ra đây.

Trên đời này không có bức tường nào không lọt gió, thân phận của Tô Trà chỉ có thể giấu được trong chốc lát, tới lúc thật sự không thể giấu được nữa thì phải bàn bạc biện pháp đối phó sau này.

Đi một bước tính một bước, vấn đề an toàn của Tô Trà chắc chắn phải được đảm bảo.

Đúng lúc này Tô Trà về quê thăm ông bà, dự án máy vi tính vừa mới hoàn thành, thế lực bên ngoài hỏi thăm thân phận của Tô Trà rất nhiều, nhân cơ hội này Tô Trà ra ngoài tránh đầu sóng ngọn gió cũng tốt.

Bầu trời Bắc Kinh dạo gần đây cũng không yên ổn, rất nhiều người đến tìm hiểu tin tức, công khai hay âm thầm gì cũng có.

Người tìm công khai gọi thẳng cho Bộ Ngoại giao, người đến bí mật cứ khư khư lần theo chút ít dấu vết sót lại cố tìm được cho người.

Còn có Smith cũng bám riết không tha, sau khi trở về đã gọi điện cho Cốc Ích mấy cuộc chỉ để hỏi thăm tin tức.
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back