Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Thập Niên 70: Xuyên Thành Mệnh Cẩm Lý

[BOT] Mê Truyện Dịch
Thập Niên 70: Xuyên Thành Mệnh Cẩm Lý
Chương 445: Chương 445



Trương tiên sinh vỗ n.g.ự.c nói: “Đó là đương nhiên, những người đó sao có thể so với tôi, tôi học chính là quốc học, trước kia tôi đều chỉ xem tướng cho quan to hiển quý.

Bà nội Tô nói: “Nếu ông giỏi như thế, vì sao hiện tại lại rơi xuống tình trạng như thế này? Cơm cũng chẳng kiếm nổi, còn đói ngất trước cửa nhà tôi?"

Trong khoảng thời gian ngắn Trương tiên sinh bị hỏi ngược, trả lời không ra.

Cũng không chỉ có mỗi một mình ông ta bị đả đảo, có ai mà không bị bắt đuổi tới nông thôn, hoặc là nông trường, chỉ có một mình ông ta trốn thoát, lưu lạc khắp nơi.

Có vài lời khó nói thành câu, nếu nói ra có khi sẽ mang tới cho mình tai nạn.

“Nếu ông đã thần như thế, vậy tôi đây sẽ để cho ông tính, dù sao cũng không cần tiền, dù có tính không chuẩn, tôi cũng không có hại. Bà nội Tô lại tiếp theo nói.

Đồ miễn phí tự nhiên dâng tới có ai không cần, chỉ có ngốc mới có thể đẩy nó ra ngoài thôi.

Trương tiên sinh cũng không ngại phiền toái, nhìn ngày sinh tháng đẻ vàng tướng mạo của từng người trong nhà họ Tô.

Nhưng lúc nhìn đến gia đình con thứ nhà họ Tô, rõ ràng ông ta bỗng tạm dừng một chút, sau đó “Ấy” một tiếng. Một hồi sau, ông ta cũng không có làm trò trước mặt mọi người, nói ra hết tình huống nhà con thứ ra mà mời bà nội Tô sang một bên, thì thầm vài tiếng với bà ta.

Bà nội Tô lập tức ngơ ngẩn, ánh mắt nhìn về phía Trương tiên sinh hoàn toàn thay đổi.

“Tiên sinh, ông...” Giỏi như thế sao?

Chẳng lẽ thật sự gặp cao nhân? Giờ khắc này, bà nội Tô lại không xem ông ta như thầy bói bình thường nữa.

Ánh mắt nhìn ông ta như thể thật sự xem ông ta là thần tiên.

Những người khác trong nhà họ Tô đều cảm thấy bà nội Tô rất kỳ quái, sao lại có thể hoàn toàn thay đổi sau khi Trương tiên sinh thì thầm vài tiếng như vậy chứ?

“Tiên sinh, ông xem, chúng tôi đây...” Bà nội Tô còn dùng cả kính ngữ.

“Bà lão ạ, nhà con thứ nhà bà là quý nhân đấy, đặc biệt là cháu gái nhỏ, đó chính là phúc tinh trăm ngàn năm khó có được, đó là người tốt thiên cổ tu luyện mười kiếp may mắn mới có thể đầu thai ở nhà bà. Đối xử với cô bé ấy tốt, các người nhất định có phúc báo.

Ánh mắt bà nội Tô sáng lên, “Phúc tinh?"

“Đúng vậy, phúc tinh, chỉ cần đối xử với cô bé ấy tốt tất sẽ có phúc báo"

Trong lòng bà nội Tô như bị lửa thiêu hừng hực, nóng rát.

Phúc tinh rất tốt, trách không được lúc cháu gái nhỏ sinh ra bầu trời rạng ánh đỏ, hóa ra đây là dụng ý.

Vì một câu của Trương tiên sinh, nhân sinh của Tô Vãn Vãn trực tiếp như được chuyến xe đi thẳng, được bà nội Tô nâng lên hẳn.

Tô Văn Vãn bị những cái đó làm ngây người nhưng xác thật là bởi vì Vãn Vãn, những ngày tháng sau của nhà con thứ trôi qua rất khá.

Cuối cùng là Trương tiên sinh nói cho cô tình hình thực tế, đương nhiên cái gọi là tình hình thực tế này cũng nửa thật nửa giả, những cái như ánh sáng công đức gì đó, đương nhiên ông ta sẽ không nói.

Nếu nói chuyện này ra ngoài, sẽ gọi người ta tới để nhìn trộm, khẳng định sẽ có chuyện.

“Ông muốn cháu làm đồ đệ của ông?” Tô Vãn Vãn chớp đôi mắt.

“Đúng vậy, ông muốn nhận cháu làm đồ đệ, tạm thời che đậy phúc khí trên người cháu đi, không được để người khác nhìn thấy, miễn cho bị một ít phần tử không hợp pháp lợi dụng"

Tô Vãn Vãn vẫn không hiểu, cô còn nhỏ tuổi, không rõ ràng những cái đó cho lắm.

Nhưng có một điều cô nghe hiểu, trên người cô có thứ tốt, sẽ bị người đánh cắp, ông lão trước mặt có biện pháp giúp cô che giấu, không cho người khác nhìn thấy.

“Nhất định phải bái sư sao? Không bái không được sao?” Tô Văn Vãn chẳng hứng thú gì với mấy cái này.

“Đương nhiên phải bái, không nếu không bái, cháu cũng chẳng liên quan gì tới ông, vì sao ông lại phải giúp cháu chứ? Bái ông làm thầy, cháu chính là đệ tử quan môn của ông, sư phụ giúp đồ đệ che đậy thiên cơ, đây là điều cơ sở nhất".

Tô Vãn Vãn nghĩ tới nghĩ lui, cũng không suy nghĩ được mình có muốn bái sư hay không.

Dù sao cô còn nhỏ, cũng chỉ có 6 tuổi mà thôi, đâu có hiểu nhiều được đến thế?

Cô nói: “Cháu không biết, cháu phải hỏi ba mẹ cháu một chút, nói cho bọn họ biết việc này"

Trương tiên sinh tưởng tượng, gật đầu: “Cái này có thể, cháu trở về thương lượng với một chút. Nếu quyết định, như vậy chúng ta sẽ chính thức hành lễ bái sư."

Tô Vãn Vãn thật sự đi hỏi ba mẹ mình, bên phía ba Tô và mẹ Tô còn chưa kịp suy nghĩ cẩn thận xem có nên bái sư hay không, bên phía bà nội Tô lại là người đầu tiên đồng ý.

“Bái, vì sao lại không bái? Trương tiên sinh là người có năng lực, Vãn Vãn học tập ông ta là điều không thể nào tốt hơn nữa."

Cuối cùng, bà nội Tô một phách hoà âm, quyết định vận mệnh của Tô Vãn Vãn.

Cả đời của Vãn Vãn quả nhiên giống như lời Trương tiên sinh nói, phúc khí cả đời, đức tới không hết.

Chồng của cô là một nhân vật cấp cao, đó là anh trai bên nhà, thanh mai trúc mã cùng nhau lớn lên từ nhỏ của cô.

Nhưng người định không bằng trời định, vào ngày cô lâm chung, linh hồn của cô bay ra, thế nhưng đột nhiên bị một hố đen hút vào.

Cô nghe được một giọng nói đáng sợ ở miệng hố đen: “Ánh sáng công đức? Thế mà lại bị che lấp kín mít như thế, chẳng trách không phát hiện. Linh hồn công đức của ngươi chính là đồ ăn mỹ vị nhất, hiện tại vẫn còn kịp"

Vãn Vãn nghe không hiểu lời này nhưng vẫn có một chút lọt vào tai, vật phát ra âm thanh kia đang muốn ăn cô.

Sao có thể thế được?

Dù sao cũng đã học mấy năm huyền học cùng Trương tiên sinh, đương nhiên cô cũng biết hẳn nên làm như thế nào để phản kháng nguồn năng lượng này.

Dưới tình huống lôi kéo đó, linh hồn của cô bị chia làm hai, một nửa bị hố đen hút đến một nơi không biết. Một nửa kia vẫn như cũ lọt vào con đường quay lại của cô.

“Lại đến chậm một bước. Một âm thanh khác lại vang lên, nhìn một nửa linh hồn đang nửa trong suốt như sắp biến mất, người nọ nói, “Thôi, đành trả lại cho ngươi cuộc đời của một người, một lần nữa trải qua cuộc sống đi Linh hồn này bị hố đen kia chèn ép, đã có chút si si ngốc ngốc, không còn thông minh cho lắm.

Càng quan trọng hơn một linh hồn chia thành hai, một nửa trưởng thành mạnh mẽ, một nửa yếu ớt hơn.

Ánh sáng công đức cũng bị chia thành hai, phân tán khắp nơi, sau đó được người kia góp nhặt lại.

“Trải qua thêm một đời nữa cũng được, cuối cùng hợp lại mới có thể viên mãn. Người nọ c.h.é.m ra một luồng ánh sáng, bao bọc lấy một nửa linh hồn bị hổ đen hút vào, thế nhưng nửa linh hồn này đã không còn có thể hợp lại làm một với nửa linh hồn còn lại.

“Thôi, để cho ngươi lại tiếp tục đầu thai đi, trải qua một đời trắc trở, rồi lại tìm cơ hội giúp ngươi hợp nhất với một nửa linh hồn còn lại. Âm thanh kia nói, phất tay một cái, một nửa linh hồn của Vãn Vãn đầu thai ở một hộ gia đình bình thường tại thế kỷ 21.

Theo tiếng khóc oa oa của trẻ nhỏ, toàn bộ phía chân trời đều bừng sáng.

“Là con gái. Bên ngoài phòng sinh bệnh viện, một người đàn ông hưng phấn nói nói, “Con gái tới không chậm chút nào, trung niên được con gái, Tô Bỉnh tôi thật là có phúc, đứa nhỏ này gọi là Vãn Vãn di."

Vãn Vãn mơ mơ màng màng ngủ lại không biết vào một tương lai không lâu, cô vẫn sẽ đi tìm kiếm một nửa linh hồn kia của mình.

Lúc này, cô là bảo bối của cả nhà.

Mà trong một không gian khác, Vãn Vãn lại vì bị người ta tính kế, đang ở trải qua những ngày tháng đau khổ.
 
Thập Niên 70: Xuyên Thành Mệnh Cẩm Lý
Chương 446: Chương 446



Đối với La Hiểu Mộng mà nói, không có giờ khắc nào có thể đau khổ hơn giờ khắc này.

Cô ấy bị người ta bắt cóc.

Cô ấy nhớ rõ, mình đang chơi đùa ở trong thôn nhưng vì sao lại đột nhiên xuất hiện trong chiếc xe này?

Trong xe có rất nhiều bạn nhỏ bằng tuổi ở cùng cô ấy, cũng có người lớn hơn cô ấy một chút, nhưng điểm chung đều là không quá mười tuổi.

Bị người ta lừa lên trên chiếc xe này, ngay cả bản thân cô ấy cũng xuất phát từ trạng thái mơ hồ.

Cô ấy chỉ nhớ rõ, anh trai và cô ấy cùng nhau chơi ở quảng trường, trong lúc đó anh trai phải đi ra ngoài. Lúc ấy anh trai nói với cô ấy rằng: “Hiểu Mộng, em đừng đi lung tung, cứ đứng ở chỗ này, anh trai sẽ trở về ngay lập tức."

Nhưng anh trai cũng không quay lại, đứng chờ một lúc bỗng có một người thanh niên trẻ tuổi bước tới, anh trai lớn kia có vẻ mặt rất trung hậu.

“Cô bé, chỉ có một mình em ở đây sao? Anh trai em đâu?"

La Hiểu Mộng —−, không, lúc ấy cô ấy còn gọi là Trình Hiểu Mộng.

Trình Hiểu Mộng nói: “Anh trai em sẽ tới đây ngay lập tức."

“Anh trai em đi chỗ khác rồi, kêu anh tới đây đưa em qua đó. Người trẻ tuổi kia cười ranh ma rồi nói.

Trình Hiểu Mộng nói: “Em không quen biết anh, mẹ em nói không thể đi cùng người xa lạ."

Người trẻ tuổi lấy một cây kẹo ra từ trong túi, Trình Hiểu Mộng vừa nhìn thấy thì hai mắt bỗng tỏa sáng.

Hắn nói: “Anh trai em là Trình Kiêu, em là Trình Hiểu Mộng đúng không? Nhà em chỉ có ba người là mẹ em, anh trai và em, đúng hay không? Anh và anh trai của em là bạn tốt, anh ấy thật sự nhờ anh tới đây dắt em đi. Em xem đi, đây là cái gì?"

“Kẹo!” Trình Hiểu Mộng trả lời giòn dã.

“Cái kẹo này là do mẹ em kêu anh đưa tới, em ăn thử một viên xem có ngọt hay không"

Trình Hiểu Mộng có chút do dự, nhưng đôi mắt nhưng vẫn nhìn chằm chằm vào cái kẹo trên tay anh ta.

Dù sao lúc đó cô ấy cũng chỉ là một cô bé con, mới chỉ có 4 tuổi, dù cho mẹ và anh trai vẫn luôn dặn rằng cô ấy phải cẩn thận, không thể nói chuyện cùng với người lạ, cũng đã quên mất việc không thể tùy tiện ăn đồ lạ.

Nhưng cô ấy thật sự quá thèm.

Từ nhỏ đến lớn, số lần cô ấy được ăn kẹo chỉ cần dùng mười ngón tay đã đếm được, mỗi lần đều do anh trai tiết kiệm tiền rồi mua cho cô ấy.

Thật sự quá thơm.

Nhưng cô ấy lại không dám động tay, chỉ có thể dùng đôi mắt không ngừng nhìn chằm chằm vào những viên kẹo đó.

Người trẻ tuổi kia nhìn thấy, cười một tiếng, không có đứa trẻ nào có thể chống cự được sự mê hoặc của kẹo bánh.

Đặc biệt là con cái nhà họ Trình, từ nhỏ đã thiếu ăn thiếu mặc, có thể ăn được một viên kẹo cũng chỉ có thể chờ tới tết.

“Muốn ăn không?” Người trẻ tuổi cười gian.

Trình Hiểu Mộng dùng sức nuốt nước miếng, rất muốn nói không ăn nhưng đôi mắt lại không khống chế nổi cứ nhìn về phía những viên kẹo kia.

“Ăn đi, dù cho em không muốn đi tìm anh trai của em với anh cũng không có việc gì hết, chúng ta đứng ở chỗ này chờ anh trai em được không?"

Trình Hiểu Mộng lại nuốt nước miếng.

“Ăn đi, kẹo của anh lấy để cho em mà. Người trẻ tuổi nói, còn lột kẹo ra cho cô ấy.

Giờ khắc này, cuối cùng Trình Hiểu Mộng không nhịn được nữa.

Nếu không nhìn đến kẹo, đối phương không lột giấy gói kẹo ra, cô ấy còn có thể nhịn được, nhưng lúc này làm như thế nào cũng không nhịn được.

Nhanh chóng cầm lấy kẹo nhét vào trong miệng.

Thật thơm!

Thật ngọt!

Ăn ngon ghê!

Trình Hiểu Mộng cảm thấy mình cực kỳ hạnh phúc, đã rất lâu rồi không được ăn kẹo.

Trong trí nhớ, lần cô ấy được ăn là lúc ba còn ở. Dù cho anh trai có tiết kiệm được để cho cô ấy, đó cũng là chuyện hiếm khi.

Hiện giờ, cuối cùng cô ấy cũng được ăn kẹo, ngọt đến mức lông mày đều dựng thẳng lên.

Cái nhìn về người thanh niên trước mặt bỗng thay đổi, thậm chí hạ thấp sự đề phòng với anh ta, Trình Hiểu Mộng cảm thấy, anh ta thật sự là một người tốt.

Người trẻ tuổi nhìn thấy La Hiểu Mộng ăn kẹo xong, khóe miệng nhẹ nhàng cong lên nở một nụ cười, ánh mắt nhìn cô ấy càng ngày càng tỏa sáng.

Trình Hiểu Mộng càng ngày càng cảm thấy không thích hợp, cô ấy cảm giác đầu có hơi chóng mặt.

Cô ấy lại còn cười với người trẻ tuổi kia: “Anh này, sao em lại có hơi choáng váng ấy?"

“Ngủ một giấc là được rồi, ngủ đi, anh ôm em đi gặp anh trai em."

Tầm mắt của Trình Hiểu Mộng càng ngày càng mơ hồ, mí mắt cũng càng ngày càng nặng nề.

Đầu gục xuống, cô ấy ngã ra, bị người trẻ tuổi đón vào trong lòng ngực.

Trong miệng cô ấy còn đang ngậm viên kẹo kia, vẫn chưa ăn xong.

Cô ấy cũng đã hôn mê.

Lúc tỉnh lại chính là lúc nằm ở trên chiếc xe tải lớn kia.

Nghe thấy tiếng nói chuyện nho nhỏ còn có tiếng khóc ở phía bên cạnh.

Tiếng khóc khiến cho đầu xe bên kia chú ý, cách tấm ngăn xe tải, gào lên: “Ồn cái gì mà ồn! Còn ồn là cắt luôn đầu lưỡi của chúng mày!"

Tiếng khóc lập tức dừng lại.

Có một đứa bé không ngừng khóc, dùng tay che miệng mình lại, lúc này mới không để tiếng khóc phát ra.

Trình Hiểu Mộng chớp mắt, hỏi cô bé bên cạnh, “Chị ơi, nơi này là chỗ nào? Chúng ta đang đi đâu vậy?"

Cô bé kia lớn hơn cô ấy nhiều, dáng vẻ khoảng mười tuổi, gầy gầy yếu yếu, vừa nhìn đã biết cũng xuất thân từ nhà nông giống như cô ấy.

Cô bé kia nói: “Chúng ta đều là bị lừa bán rồi, nghe nói là muốn bán tới nơi khác"

Lúc này Trình Hiểu Mộng còn có cái gì không rõ, anh trai trẻ tuổi nói muốn đưa cô ấy đi tìm anh trai kia chính là bọn bắt cóc.

Trước kia anh trai thường xuyên nói với cô ấy, không thể nói chuyện với người xa lạ, sẽ có bọn bắt cóc và kẻ lừa đảo. Trước kia cô ấy không hiểu rõ vì sao anh trai lại nói như vậy nhưng hiện tại cô ấy đã biết, cô ấy không may mắn, lần này lại gặp phải.

Nhưng vì sao những người này lại biết anh trai cô? Còn biết tình huống nhà bọn họ, biết tên anh trai, cũng biết tên cô ấy?

Trình Hiểu Mộng còn nhỏ tuổi, vẫn không lý giải được rất nhiều thứ, cô ấy cũng không biết có một cái gọi là “nghiên cứu tình hình”. Trước đó hiểu rõ gia đình đối tượng muốn lừa bán, lúc lừa gạt sẽ càng dễ dàng xuống tay, cũng có thể tìm được nhược điểm của đối phương để xuống tay.

Những cái đó Trình Hiểu Mộng cũng không biết, cái cô ấy có thể nghĩ đến là anh trai.

Người này không phải bạn của anh trai sao? Hay là nói, người này vẫn luôn lừa cô ấy?

Lúc này, cô ấy rất nhớ nhà, nhớ mẹ, nhớ anh trai.

Xe lung lay, nhanh chóng đi tới điểm đến.

Đó là một địa phương rất hoang vu.

Núi bọc quanh ba hướng, chỉ có một đường ra.

Tại đó có một chiếc xe tải đang dừng lại, có một đám phụ nữ đi xuống từ trên xe tải, có thiếu nữ, cũng có phụ nữ thành niên, rất nhiều, đều bị trói lại.

Trình Hiểu Mộng có chút sợ hãi, cô ấy chưa từng rời khỏi nhà, ở một nơi hoàn toàn xa lạ như thế này khiến cô ấy có một loại cảm giác sợ hãi nói không nên lời.

Cô ấy cứ cảm thấy, lúc này đây mình chạy trời không khỏi nắng.

Không biết sẽ bị lừa bán đi nơi nào, cũng không biết kết quả cuối cùng sẽ ra sao.

Cô ấy rất muốn khóc lớn, nhưng lúc thấy những người đàn ông hung thần ác sát kia, thậm chí bên trong còn có người trẻ tuổi kia, kẻ đã dụ cô ăn kẹo, lừa gạt bắt cóc tới nơi này, cô ấy cũng không dám khóc, sợ bọn họ đánh cô ấy.

Chỉ cần tưởng tượng đến cảnh lúc trước có mấy đứa trẻ vì khóc mà phải nhận đòn hiểm, trong lòng cô ấy càng sợ hãi.

Càng đáng sợ hơn không chỉ là những điều đó.

Ngủ đến nửa đêm, cô ấy nghe được cách vách có tiếng phụ nữ thét chói tai truyền tới, còn có tiếng khóc.

Theo sau, cô ấy lại thấy được mấy người đàn ông đi tới phòng giam giữ bọn họ ở bên này, bắt lấy một cô bé mười tuổi, lột quần áo.
 
Thập Niên 70: Xuyên Thành Mệnh Cẩm Lý
Chương 447: Chương 447



Cô ấy sợ tới mức cả mặt trắng bệch, co ro ở góc tường, thở cũng không dám thở mạnh.

Thật là đáng sợ.

Những người này thế mà lại…

Thế mà lại làm chuyện như vậy ở trước mặt toàn bộ bọn trẻ.

Nhìn thấy cô bé kia bị dọa khóc, bởi vì đau đớn mà cả khuôn mặt vặn vẹo, Trình Hiểu Mộng càng sợ.

Cô ấy nỗ lực giảm đi sự tồn tại của mình, không muốn bị những người này nhìn thấy.

Cảnh tượng đó trở thành ác mộng của cô ấy.

Mỗi đêm cô ấy đều nằm mơ đều có thể nhìn thấy cảnh tượng cô ấy bị đám người kia bắt lấy.

Lúc tỉnh lại chỉ có những cô gái nhỏ với vẻ mặt c.h.ế.t lặng kia, còn có bản thân đang run bần bật.

Cuối cùng, mặc kệ cô ấy cố gắng giảm bớt sự tồn tại như thế nào vẫn bị một gã đàn ông to lớn uống say xách ra ngoài.

Trình Hiểu Mộng ngay lập tức bị hù chết.

Trình Hiểu Mộng cho rằng mình đã c.h.ế.t rồi, cả người nóng lên.

Miệng sùi bọt mép.

Cô ấy biến thành dạng này đồng thời cũng dọa những tên bắt cóc đó.

Tên bắt cóc định gây rối với cô bị người ta đá ngã trên mặt đất.

“Thằng khốn! Người bị mày hù c.h.ế.t rồi, lãng phí một hạt giống tốt! Lại để tao nhìn thấy mày làm chuyện này với mấy đứa nào, tao không tha cho mày đâu!” Người đàn ông trẻ tuổi lừa gạt Trình Hiểu Mộng đá một chân về phía người đàn ông vốn dĩ định lột quần áo của Trình Hiểu Mộng.

Những chuyện này Trình Hiểu Mộng cũng không biết, cô ấy đã hôn mê.

Cả người còn nóng lên, trong miệng còn phun bọt mép.

Cô ấy sống sờ sờ bị dọa thành ra như vậy.

Nhóm bắt cóc không dám đưa cô ấy đến bệnh viện, đành phải dùng cách hạ nhiệt độ bằng phương pháp vật lý, muốn cứu sống cô ấy.

Đáng tiếc, mặc kệ bọn họ dùng biện pháp gì cũng không thể cứu Trình Hiểu Mộng tỉnh lại.

Mắt thấy cô ấy sắp không thở được nữa, những kẻ bắt cóc cũng thật sự không còn cách nào khác, tiếp tục như vậy chẳng những không cứu được cô ấy, còn sẽ trì hoãn hành trình của bọn họ, hơn nữa sẽ ảnh hưởng đến những đứa trẻ khác.

Cuối cùng, bọn họ tùy tiện tìm một chỗ ném cô ấy.

Trình Hiểu Mộng có một giấc mộng.

Trong mộng rất ấm áp, có ba, có mẹ, bọn họ yêu thương cô ấy, gọi tên cô ấy “Hiểu Mộng”, vừa ôm vừa hôn cô ấy.

Lúc tỉnh lại, cô ấy thấy được hai người trẻ tuổi một nam một nữ.

Trình Hiểu Mộng lại nghĩ tới những thứ đáng sợ vừa trải qua, những chuyện những kẻ bắt cóc kia đã làm.

Cô ấy hoảng sợ hét lên.

Cho rằng mình đã bị bán cho đôi vợ chồng này, mặc kệ bọn họ đối xử tốt với cô ấy như thế nào, cô ấy đều không muốn tiếp nhận.

Vẫn luôn nói: “Cháu phải về nhà, cháu muốn mẹ, cháu muốn anh trai!"

Nhưng mẹ không tới, anh trai cũng không tới.

Cô ấy không biết nơi này là đâu, cũng không biết vì sao mình lại ở chỗ này.

Chỉ biết đôi vợ chồng này đối xử với cô ấy cực kỳ tốt, cho cô ấy ăn, cho cô ấy dùng, còn sẽ dỗ cô ấy ngủ.

Nhưng mỗi lần vào đêm khuya, lúc chìm vào giấc ngủ, cô ấy đều sẽ mơ thấy giấc mơ đáng sợ kia.

Giấc mộng đó không lúc nào là không nói với cô ấy về những điều bi thảm mà cô ấy đã từng trải qua.

Đang nói cho cô ấy rằng có người bắt cóc cô ấy.

Mà anh trai của cô ấy, mẹ của cô ấy, vào lúc cô ấy đang cần họ, họ cũng không có ở bên cạnh cô ấy.

Thậm chí trong lòng cô ấy còn nghĩ, có phải anh trai để mấy người này đem cô ấy mang đi hay không?

Chậm rãi, Trình Hiểu Mộng chậm rãi đi ra khỏi khúc mắc dưới sự chăm sóc của đôi vợ chồng này.

Ba mẹ nuôi đối xử với cô ấy cực kỳ tốt, bọn họ không có con cái, coi cô ấy thành con ruột của mình.

Nghe họ nói, họ phát hiện cô ấy ở ven đường, lúc ấy đã sốt đến mức không còn tỉnh táo.

Trình Hiểu Mộng cảm kích bọn họ.

Không phải vì bọn bắt có bán cô ấy cho bọn họ nên bọn họ mới nuôi, mà là bởi vì gặp được cô ấy ở ven đường, thương cô ấy nên cứu vớt cô ấy.

Những ký ức bi thảm năm 4 tuổi khiến mỗi đêm cô ấy đều mơ thấy ác mộng.

Từ khi nào quên đi giấc mộng đó, cô ấy đã không nhớ rõ.
 
Thập Niên 70: Xuyên Thành Mệnh Cẩm Lý
Chương 448: Chương 448 [Hết]



Dần dần lớn lên, ký ức của cô ấy đã có chút thiếu hụt.

Cô ấy đã quên đi mẹ ruột của mình, đã quên đi anh trai của mình, trong lòng trong mắt cô ấy chỉ có ba mẹ La.

Tên cô ấy cũng từ Trình Hiểu Mộng đổi thành La Hiểu Mộng.

Ba La mẹ La nói, nhà cô ấy ở nơi nào, bọn họ có thể đưa cô ấy trở về.

Nhưng cô ấy không nhớ rõ nhiều như vậy, chỉ nhớ rõ ở thôn Hạ Hà, nhà cô ấy họ Trình, những cái khác cũng không nói nên lời.

Quyết định đưa cô ấy về nhà cuối cùng cũng không giải quyết được gì.

Không biết địa chỉ thì đưa về thế nào?

Dần dần, La Hiểu Mộng trưởng thành, cũng đã quên chuyện trước kia.

Nhà họ La cho cô ấy đi học, bồi dưỡng cô ấy thành tài.

Cô ấy thi đậu Hoa Đại, là sinh viên duy nhất đi ra từ thôn bọn họ.

Tất cả mọi người trong thôn đều tới đưa tiễn cô ấy, mọi người đều cho gia đình cô tiền, một tệ hai tệ, tích tiểu thành đại, đưa cô ấy tới được đại học.

Cô ấy cảm kích nhà họ La, cảm kích mọi người dân trong thôn nhà họ La.

Cũng âm thầm thề ở trong lòng, cô ấy sẽ dùng tri thức thay đổi thôn nhà họ La, đưa thôn nhà họ La đi lên con đường giàu có.

La Hiểu Mộng yêu đương.

Người yêu của cô ấy là bạn học cấp ba.

Ti Tuấn Kiệt là người khá tốt, lớn lên cũng đẹp trai, đã từng là lớp trưởng, lại là đội trưởng đội bóng rổ đội, rất nhiều nữ sinh đều thích cậu ấy.

Nhưng cậu ấy lại lựa chọn La Hiểu Mộng.

Cậu ấy nói: “Hiểu Mộng, em là nữ sinh tốt đẹp nhất anh từng gặp, anh thích em."

Bọn họ ước hẹn cùng nhau vào đại học, cùng nhau tiến bộ.

Cuối cùng quả nhiên bọn họ đã làm được, song song thi được vào Hoa Đại, trở thành trong một trong số ít thí sinh trong huyện thi đậu vào Hoa Đại.

Ti Tuấn Kiệt rất chăm chỉ, lúc còn học đại học vừa học vừa làm, sau đó vào xí nghiệp nhà họ Tiêu.

Nghe nói đó là do một sinh viên của Hoa Đại sáng lập, sinh viên kia gọi là Tiêu Trình.

Cùng một lứa với bọn họ, lúc bọn họ đang đi làm thêm khắp nơi, người ta cũng đã sáng lập công ty.

Ti Tuấn Kiệt nhanh chóng phỏng vấn vào công ty này, cũng đề cử La Hiểu Mộng với tổng giám đốc.

La Hiểu Mộng rất vui vẻ.

Điều kiện nhà họ La không tốt, vừa học vừa làm vẫn luôn là việc cô ấy phải làm.

Ngay từ lúc mới vào đại học, cô ấy cũng đã làm gia sư, nhưng kiếm không được nhiều lắm.

Hiện giờ có cơ hội như vậy, sao lại có thể không vui chứ?

Nhưng lúc nhìn thấy vị tổng giám đốc kia, cả người La Hiểu Mộng đều ngây dại.

Người kia...

Quá giống!

Giống người thường xuyên xuất hiện trong giấc mơ của cô ấy.

Người bị cô ấy cố tình quên đi, người vốn nên là anh trai của cô ấy.

Giờ khắc này, cô ấy hoàn toàn sợ ngây người.

Không ngờ tới tới anh trai của cô ấy lại là người ưu tú như vậy, mình còn đang học đại học, cũng đã sáng lập công ty tạo điều kiện cho mọi sinh viên.

Về điểm này, cô ấy không thể không bội phục.

Nhưng lúc ấy cô ấy lại nghĩ tới những gì mình đã gặp phải.

Cô hỏi thăm ra được, hiện tại anh trai chính là con trai nhà họ Tiêu, con trai của một gia đình phú quý.

Vào lúc cô ấy gặp chuyện, suýt chút nữa bị bọn bắt cóc bán tới một nơi không thể nào biết được, anh trai cô ấy lại trải qua cuộc sống tốt như vậy.

Nhận tổ quy tông, trở thành cháu trai nhà họ Tiêu.

Cô ấy lại nghĩ tới việc khi đó mình bị bắt.

Anh trai không phải con cái nhà họ Trình, cô ấy bị lừa bán, có phải có liên quan tới anh trai hay không?

Lúc ấy, lại hận luôn cả mẹ ruột của mình.

Gả cho ba của cô ấy, vì sao lại không đối xử tốt với ba, chỉ bởi vì cô ấy là con gái sao?

Trọng nam khinh nữ?

Giờ khắc này, cô ấy rất tức giận.

Cô ấy suy nghĩ rất nhiều, nhưng làm thế nào cũng không bình tĩnh nổi.

Lúc mẹ và anh trai tới nhận, làm thế nào cô ấy cũng không muốn nhận bọn họ.

Dựa vào cái gì mà bọn họ sống tốt như thế, mình lại phải chịu khổ?

Nếu không phải ba mẹ nuôi cứu vớt cô ấy từ trong nguy nan, hiện tại cô ấy cũng đã là một đống xương trắng, nào còn còn tồn tại nữa?

Nhà họ La mới là nhà của cô ấy, nhà họ Trình ..

Không xứng!

Nhìn dáng vẻ mẹ ruột rời đi một cách đau lòng, trong lòng cô ấy chẳng những không vui sướиɠ, ngược lại có nói cảm giác khó chịu.

Cô ấy cũng không vui vẻ!

“Hiểu Mộng, sao con lại phải đau khổ như vậy? Rõ ràng con rất muốn nhận bọn họ, vì sao lại không bằng lòng tha thứ cho bọn họ chứ? Mẹ và anh trai con đều nói, năm đó bọn họ đều không biết chuyện sẽ thành ra như vậy, đó là lỗi của bọn bắt cóc, con không thể đẩy hết mọi sai lầm lên người mẹ và anh trai con được. Mấy năm nay, bọn họ vẫn luôn tìm con, mất đi con gái, em gái, tâm trạng cũng không dễ chịu."

La Hiểu Mộng lại lắc đầu, không ai có thể hiểu được đau đớn trong lòng cô ấy.

Người thân này, cô ấy không nhận Mặc kệ mẹ ruột tới đây liên lạc nối lại tình cảm với cô ấy như thế nào đi chăng nữa, cô ấy đều không muốn tiếp nhận.

Cô ấy cho rằng mình cứ như vậy, vĩnh viễn cũng sẽ không tha thứ cho mẹ, tha thứ cho anh trai mình.

Cho đến khi —— Vào ngày mẹ bị đưa vào phòng cấp cứu, tính mạng như đèn dầu sắp cạn.

Vào giây phút ấy, cô ấy mới biết được, thật ra chính cô ấy cũng không hận bà ấy như vậy.

Mẹ đã như vậy rồi, lúc nào cũng có khả năng mất đi, cô ấy còn ở so đo cái gì nữa?

“Mẹ ——” giờ khắc này, cuối cùng cô ấy cũng không khống chế được mà khóc lên.

Hết.
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back