Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Thập Niên Chúa Diễn Trò Xuyên Thành Nữ Phụ Cực Phẩm

[BOT] Mê Truyện Dịch
Thập Niên Chúa Diễn Trò Xuyên Thành Nữ Phụ Cực Phẩm
Chương 530: Chương 530



Sau khi nghe Cốc Ích kể lại xong, về mặt này Tô Trà cũng không hiểu nhiều lắm. Mời cô làm nghiên cứu cũng được nhưng phải giữ bí mật vậy cô chịu.

May mắn thay, Cốc Ích không để cô tới mới nghĩ cách mà là thương lượng.

Ông ta đã họp với cấp trên để bàn bạc chuyện này. Vì bảo mật, họ quyết định mở thêm một chi nhánh, vẫn ở Bắc Kinh nhưng là một vùng ngoại ô nào đó.

Song hai người trộm tới kia cũng sẽ được bố trí bên chi nhánh đó. Nếu Tô Trà cũng tham gia dự án mới này, vậy cô phải sang bên kia làm việc trong khoảng thời gian đấy.

Dự án mới này có liên quan tới điện tử nhưng gần đây ngành này vẫn chưa được mở rộng ra. Hơn nữa không chỉ Tô Trà mà sẽ có không ít người tham gia dự án đó, vậy nên xác suất cô bị người ta nghi ngờ cũng sẽ giảm đi rất nhiều.

Vả lại vị trí cụ thể của viện Nghiên cứu Khoa học vẫn cần được bảo mật. Hai người kia là người mới, người ta vẫn thường nói, tâm hại người không nên có nhưng tâm phòng người nhất định phải có.

Đề phòng vẫn tốt nhất.

Tô Trà không phản đối gì việc chia nhánh này, cứ nghe theo sự sắp xếp của cấp trên là được.

Với lại, nghiên cứu khoa học thì ở đâu chẳng được.

"Viện trưởng Cốc, chuyện này thầy sắp xếp là được, em không có ý kiến." Tô Trà mở miệng nói.

"Được. Vậy chuyện này sẽ do tôi quản lý. Nhưng có một chuyện khác, Tô Trà à, đến lúc đó phải nhờ em để mắt cả bên người chi nhánh và bên viện Nghiên cứu đấy."

Cốc Ích vừa dứt lời, nghe qua có vẻ hợp lý song ngẫm kỹ lại, Tô Trà phát hiện ra có gì đó không ổn.

"Không, đợi đã. Viện trưởng Cốc, ý của thầy là gì ạ?" Cô hỏi.

Để mắt tới cả hai bên là sao?

Cốc Ích trả lời ngay lập tức: "Ý trên mặt chữ ấy. Rất đơn giản, em vẫn cần phải tiếp tục tham gia vào dự án máy tính điện tử bên này. Mặc dù dự án đã kết thúc nhưng công việc phía sau vẫn còn, em chắc chắn không thể rời đi được. Có mới nới cũ là không nên. Em muốn tham gia dự án mới cũng phải để ý tới dự án cũ chứ, đúng không?"

Ý là phải chọn cả hai ấy hả?

Tô Trà âm thầm mỉa mai trong lòng, đến cả con lừa của đội sản xuất* cũng không làm được đến thế đâu.

*Ý chỉ những người luôn trong trạng thái bận rộn, không có thời gian để nghỉ ngơi.

Nhìn sắc mặt của cô, Cốc Ích bật cười rồi nói: "Yên tâm đi, đến lúc đó tôi sẽ báo lên lãnh đạo tăng tiền lương cho em."

Tô Trà: Vấn đề ở đây là tăng lương sao?

"Tăng bao nhiêu ạ?" Vừa dứt lời, Tô Trà đã muốn vả cho mình một cái.

Ôi, cái miệng bao giờ cũng thật thà hơn tim.

Khụ khụ. Cái đó, cô không phải loại người nông cạn vậy đâu!

Được thôi. Lãnh đạo đã nói tăng lương thì cô cũng không từ chối nữa.

Nhìn Tô Trà như thế, ba người còn lại đều bật cười.

Ba người họ không ngờ Tô Trà này lại là một người trẻ tuổi hám tiền như thế, nghe đến tăng lương là hai mắt sáng cả lên.

Bàn bạc mọi thứ xong xuôi, mọi người rời khỏi văn phòng của Cốc Ích, lúc này đã gần mười hai giờ. Thấy thế, Tô Trà cùng với Vương Vinh Bình và Chương Hạc Chi đến nhà ăn ăn cơm.

Ăn xong cả ba người đều đi vào phòng thí nghiệm.

Dự án khóa thông minh này đã thành công nên gần đây Vương Vinh Bình đang chuẩn bị bàn giao công việc. Hiện tại ông đang cân nhắc Tô Trà và Tiểu Nhiên. Nhưng Tô Trà còn nhiều việc hơn vậy nên ông nhanh chóng giao phần công việc bên này cho Tiêu Nhiên.

Hôm sau, Phó Hành Khanh gọi cho Tô Trà, nói với cô anh đã quay lại quân đội.

Nhận được điện thoại của anh, Tô Trà vẫn không quên chuyện gửi đồ.

Sau khi cúp máy, cô nhanh chóng tìm người đồng nghiệp lúc trước rồi nhờ người ta mua hộ.

Nhận được đồ xong, Tô Trà định hai ngày nữa sẽ gửi qua cho Phó Hành Khanh thông qua bưu điện.

Thời gian thấm thoắt thoi đưa. Thời tiết càng ngày càng lạnh, tuyết rơi dày đặc, cả bầu trời lẫn mặt đất đều bị bao phủ bởi một màu trắng bạc.

Cuối tháng mười hai.

Trong quân đội, vào lúc sáng sớm, những người lính vừa mới đổi ca trên người phủ đầy bông tuyết.

Người lính được đổi ca nhanh chóng chạy về sân huấn luyện.

Vài phút sau, một tiếng rống vang lên, cắt ngang đoàn người đang được huấn luyện.

"Phó Hành Khanh, người yêu của cậu gửi đồ tới này!"

Nghe thấy vậy, mọi người ngay lập tức vểnh tai lên hóng.

Đang trong thời gian huấn luyện nhưng cả đám vẫn đưa mắt nhìn theo Phó Hành Khanh đứng trước đội ngũ.

Trời ạ. Chuyện lạ đấy. Sao có thể có người yêu trong khi ngài ấy suốt ngày chỉ biết im lặng hả?

Từ khi nào vậy?

Người con gái Phó Hành Khanh đang yêu không biết trông như thế nào nhỉ?

Tò mò quá, tò mò quá đi.

Ai nấy cũng nhìn Phó Hành Khanh nhưng trông anh lại cực kỳ bình tĩnh.

Nghe thấy người yêu gửi đồ tới doanh trại mà vẫn bình tĩnh như thế, lại còn gửi tới tận đây nữa chứ?

Trong khi mọi người đang khen ngợi Phó Hành Khanh nghị lực tốt thì anh lặng lẽ đẩy nhanh tiến độ huấn luyện.

Đợi đến khi buổi huấn luyện kết thúc, anh vừa hô hai chữ "Giải tán", ai nấy cũng cảm giác có một cơn gió thổi qua trước mặt mình.

Đến khi nhìn kỹ lại mới phát hiện ra.

Mẹ ơi, làm gì có ngọn gió nào chứ… Là người mà.

Mọi người sửng sốt rồi trố mắt nhìn theo bóng lưng của anh.

Được lắm. Vừa nãy khen sai chỗ rồi.

Gấp gáp như thế, nghị lực tốt chỗ nào chứ?

Lần trước Đại Hổ bị chó rượt chạy cũng không nhanh bằng Phó Hành Khanh lúc này…

Ở trạm canh gác cũng có cảm giác tương tự, người lính trẻ đang canh gác chỉ cảm thấy mặt đất phía trước có một cơn gió thổi qua.

Sau đó anh ta thấy Phó Hành Khanh dùng tốc độ vô cùng nhanh để đi vào trạm canh gác.

Người lính trẻ còn đang canh nên dáng đứng thẳng tắp, không dám nhúc nhích. Nhưng ánh mắt anh ta len lén liếc sang vị trí của căn nhà nhỏ, trong lòng bối rối nghĩ: Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Vừa rồi lúc đổi ca, đồng đội của anh ta đã bỏ chạy mất dạng, bây giờ Phó Hành Khanh lại chạy tới, tình huống này là sao?

Trong lòng anh ta tò mò quá đỗi.

Chỉ hai phút sau, người lính trẻ thấy Phó Hành Khanh đi ra từ trong căn nhà nhỏ đó.

Anh ta nhìn kỹ nên rất nhanh đã phát hiện ra Phó Hành Khanh trông không bình thường lắm.

Chậc chậc chậc, tuy rằng thời tiết bây giờ gió lạnh đến thấu xương nhưng mà trên mặt Phó Hành Khanh lại rất hớn hở.

Anh ta nhìn thoáng qua thấy trên tay Phó Hành Khanh còn có một bọc đồ thì ngay lập tức đã hiểu rõ chuyện gì đang xảy ra.

Ầy, đều là đàn ông nên sao anh ta không hiểu Phó Hành Khanh đang như thế nào, tám chín phần là có người yêu đây mà.

Trước kia nếu ai có người yêu, không nói giống tình trạng của Phó Hành Khanh trăm phần trăm cũng chỉ có thể nói là kẻ tám lạng người nửa cân.

Nói mới nhớ, Phó Hành Khanh có người yêu từ khi nào vậy nhỉ?

Ai da, trước kia anh ta có nghe qua vài tin vỉa hè, người trong đội cũng không tin là thật.
 
Thập Niên Chúa Diễn Trò Xuyên Thành Nữ Phụ Cực Phẩm
Chương 531: Chương 531



Rốt cuộc có ai yêu đương mà không nghỉ phép mấy tháng liền rồi chỉ nghỉ vài ngày đã trở lại quân ngũ cơ chứ?

Hơn nữa Phó Hành Khanh nổi tiếng là người không thích đến gần con gái, sắc mặt nghiêm nghị của anh có thể dọa các cô gái phát khóc luôn ấy.

Lúc anh lính trẻ đang tự lải nhải trong lòng thì Phó Hành Khanh cũng hoàn toàn không biết hoạt động tâm lý phong phú của đồng đội mình.

Bây giờ Phó Hành Khanh còn đang bận vui vẻ. Đợi lâu như thế, cuối cùng Tô Trà cũng gửi đồ cho anh. Anh còn sợ rằng cô bận làm việc mà quên mất rồi cơ.

Nói thế nào anh cũng loáng thoáng biết được lượng công việc của Tô Trà. Lúc cô bận rộn ngay cả cơm cũng không kịp ăn, sao còn nhớ được chuyện gửi đồ kia chứ?

Phó Hành Khanh cầm theo đồ đi thẳng về ký túc xá. Nhưng anh mới bước chân vào ký túc xá sắc mặt lập tức trở nên cảnh giác.

Bởi vì đúng lúc này, các đồng đội đáng lẽ phải ở nhà ăn đều xuất hiện ở ký túc xá.

Các chiến sĩ đối diện với ánh mắt cảnh giác của Phó Hành Khanh đều thi nhau lộ ra hàm răng trắng lóa, tươi cười xán lạn.

Phó Hành Khanh thấy nụ cười này của các đồng đội mình, anh theo phản xạ muốn lui một bước ra phía sau để chạy.

Nhưng có nhiều đồng đội như vậy, một mình Phó Hành Khanh làm sao có thể trốn thoát được?

Bọn họ dùng tốc độ trong huấn luyện hàng ngày để lao tới, một người vội vã bay qua, mấy người khác cũng nhanh chóng ôm lấy cánh tay của Phó Hành Khanh. Họ chia nhau hành động, ôm tay ôm chân rồi đoạt đồ của anh.

Phó Hành Khanh chỉ cảm thấy đồ trên tay bị mất, bọc đồ đã rơi vào tay một đồng đội khác nên trong lòng anh tức giận.

Song hai tay khó đấu bốn tay, nếu một đánh một chắc chắn Phó Hành Khanh sẽ quăng ngã họ trong vài phút, còn hiện tại có nhiều người vây anh như vậy, Phó Hành Khanh cũng chỉ còn nước ngoan ngoãn bị ấn ở trên giường đệm của ký túc xá.

Ngày thường họ đã quen gây rối, bây giờ nhìn thấy đôi mắt tràn đầy sự không phục của Phó Hành Khanh, trong lòng “ai da” một tiếng, âm thầm mắng mỏ tên Phó Hành Khanh này nóng tính thật đấy.

Dù nói thế nào đi nữa các đồng chí đều chung một ý nghĩ: Nếu muốn lấy vậy lại đây mà lấy nè!

Trong đó, anh đồng chí đang cầm bọc đồ thấy Phó Hành Khanh bị mọi người ấn trên giường thì cười hì hì thò lại gần, cười tươi rói nói: “Đồng chí Phó à, anh nói xem để tôi làm hay để bọn tôi làm? Anh có người yêu từ lúc nào thế? Sao ngay cả anh em chúng tôi cũng không biết vậy? Bình thường anh em mình nếu ai có người yêu chắc chắn sẽ báo cho đồng đội đầu tiên, có mỗi mình anh giấu giếm thôi đấy. Nói xem có được hay không hả?”

“Tôi đã nói về chuyện có người yêu rồi.” Phó Hành Khanh trả lời.

Những người còn lại nhìn anh ngay lập tức, ánh mắt như muốn nói: Anh nói vậy khi nào?

Phó Hành Khanh đối mặt với một đám đồng đội đang tò mò, anh hít sâu một hơi, âm thầm tự an ủi mình rằng sớm muộn gì cũng phải cho đám nhãi ranh này một bài học!

“Lần trước, khi Đại Giang nói gia đình cậu ta sắp xếp cho cậu ta đi xem mắt, mọi người đều phàn nàn kiếp độc thân, chẳng phải lúc đó tôi đã nói rằng tôi với các anh không giống nhau hay sao?” Phó Hành Khanh tỏ vẻ, ý tứ của anh lúc đó chẳng phải rõ rành rành rồi à?

Anh với bọn họ không giống nhau. Anh là người đã có người yêu.

Anh đã nói rồi, còn việc có hiểu hay không đó là vấn đề của bọn họ.

Đồng đội của anh sau khi nghe xong cũng đều nhớ ra.

A, ở trong tình huống lúc ấy, ai mà tin một câu nói bâng quơ của Phó Hành Khanh cơ chứ? Hơn nữa lúc đó tâm điểm là về chuyên Đại Giang đi xem mắt, đâu ai rảnh suy nghĩ cẩn thận cái gọi là “không giống nhau” của Phó Hành Khanh hả?

“Được rồi, cứ coi là anh đã nói, vậy anh nói xem, người yêu của anh như thế nào?”

“Trông có đẹp không?”

“Tính cách thì sao? Tôi tò mò cô gái anh thích là người có tính tình như thế nào lắm đấy.”

“Còn nữa còn nữa, nhà cô ấy ở đâu? Là bạn từ nhỏ hay là tình yêu sét đánh?”

Các đồng chí mỗi người đưa ra một câu hỏi cho Phó Hành Khanh, ai nấy đều tò mò nên không ấn anh nữa, buông anh ra sau đó khoác vai anh như anh em tốt.

Có nhiều đôi mắt nhìn vào Phó Hành Khanh, vậy mà đương sự chỉ xoa cổ tay rồi nhìn lướt qua đám đồng đội có lòng hiếu kỳ quá mức kia một cái.

Vừa mới nhắc tới Tô Trà, tâm trạng Phó Hành Khanh đã không nhịn được trở nên vui vẻ, trong ánh mắt của anh lóe lên ý cười chính bản thân anh cũng không biết.

Ôi mẹ ơi!

Mọi người thấy Phó Hành Khanh như vậy da gà thi nhau nổi lên!

Anh chỉ có người yêu thôi mà, đến mức này hay sao?

Quả nhiên ai yêu đương vào chỉ số thông minh đều sẽ bị tụt xuống. Phó Hành Khanh bình thường lạnh nhạt, nghiêm túc, bây giờ mới dính tí tình yêu vào đã biến thành người thường rồi.

Ngay lúc trong lòng mọi người đang đánh giá thì Phó Hành Khanh nói: “Dịu dàng, lương thiện, hào phóng, hơn nữa cũng rất ngoan ngoãn, nghe lời. Cô ấy còn biết nói ngon ngọt dỗ dành người khác. Nhà cô ấy trong một thôn nhỏ ở thành phố C. Cô ấy thi vào đại học Bắc Kinh nên chúng tôi mới biết nhau. Bây giờ cô ấy đã tốt nghiệp rồi, cũng có công việc riêng. Nhưng công việc của cô ấy hơi bận, chúng tôi không phải là vừa gặp đã yêu mà là thuận theo tự nhiên.”

Gõ vào bảng đen để nói, trọng tâm là: Dịu dàng, lương thiện, hào phóng, ngoan ngoãn, nghe lời, biết nói ngọt.

Trong đầu bọn họ thử tượng tượng một chút những đặc điểm mà Phó Hành Khanh đã liệt kê, sau đó họ đều cảm thấy hoang mang.

Có thật…thật sự tốt như Phó Hành Khanh nói hay không?

Hay là tình nhân trong mắt hóa Tây Thi?

Dựa vào gu thẩm mỹ của Phó Hành Khanh, trước kia có người còn nói anh thích kiểu người đánh nhau giỏi.

Đánh nhau giỏi = Có cơ bắp = Vóc dáng cao = Da đen.

Nghĩ mà xem, nếu muốn đánh nhau giỏi thì phải luyện tập nhiều. Nếu luyện tập nhiều tất nhiên sẽ có cơ bắp, hơn nữa luyện tập nhiều không phải đồng nghĩa với việc bị phơi đến nỗi đen da hay sao?

Trong đầu bọn họ tức khắc nảy ra hình ảnh, sau đó họ nhanh chóng xóa tan tưởng tượng về một cô gái dịu dàng, thay vào đó là một cô gái có tư thế oai hùng, mạnh mẽ.

Đúng thế, phải như vậy mới đúng.

Đồng đội của Phó Hành Khanh tin rằng người anh thích hẳn là kiểu người hào phóng, sảng khoái, tràn đầy cảm giác nữ anh hùng mới phải.

Sau khi họ làm ầm ĩ một hồi, mặc dù nói thế nào Phó Hành Khanh vẫn chủ động chia cho bạn cùng phòng một phần đồ Tô Trà gửi cho mình.

Đồ mà Tô Trà gửi đều là đồ ăn như thịt khô, thịt vụn gì đó nên đồng đội của anh nhìn thấy vậy càng khẳng định suy đoán của bản thân. Tất cả đều là đồ ăn, hơn nữa đều là thịt, cảm giác chắc là một cô gái thẳng thắn rồi.
 
Thập Niên Chúa Diễn Trò Xuyên Thành Nữ Phụ Cực Phẩm
Chương 532: Chương 532



Ở Bắc Kinh, Tô Trà hoàn toàn không biết rằng trong cảm nhận của đồng đội Phó Hành Khanh cô đã trở thành hình tượng “Cô em gái chính trực”.

Sau khi cô hoàn thành mặt ngoài của dự án máy tính cũng coi như được thảnh thơi hơn hẳn. Chuyện chi nhánh mới của viện nghiên cứu đã xác định xong, đang trong thời gian bắt đầu tiến hành. Nhưng nói thế nào cũng là xây dựng chi nhánh mới nên chắc chắn sẽ mất nhiều thời gian, tất nhiên không chỉ vài ngày mà xong được.

Công việc nhẹ nhàng hơn đồng nghĩa với việc thời gian rảnh của Tô Trà cũng nhiều hơn. Không giống như lúc trước, vài ngày cũng không thấy bóng người đâu, thậm chí là mười ngày nửa tháng cô cũng không về nhà.

Hai vợ chồng Tô Thắng Dân và Vương Tú Mi thấy gần đây con gái nhàn nhã hơn trong lòng cũng thở dài nhẹ nhõm.

Ngày thường họ thấy con gái bận rộn như vậy sợ cô không quan tâm tới sức khỏe, nhỡ đâu tương lai lại bị bệnh gì. Hơn nữa con gái họ còn có bệnh tụt huyết áp, tuy rằng không nghiêm trọng nhưng cũng đủ làm hai vợ chồng phải nhọc lòng.

Làm cha mẹ, Tô Thắng Dân và Vương Tú Mi vẫn hy vọng con gái mình không cần quá mệt mỏi, công việc cũng không quan trọng bằng sức khỏe. Các lãnh đạo chẳng phải đã từng nói thân thể là tiền vốn của cách mạng hay sao, câu nói này chắc chắn không thể sai được.

Nhưng họ không rõ công việc của Tô Trà là gì, cô cũng không nói cho gia đình biết chi tiết về việc này. Ngay cả khi cô có giải thích có thể họ cũng không hiểu được. Bình thường sách trên kệ của con gái họ hai vợ chồng mới xem thử một cái thôi đã tưởng đó là sách trời rồi.

Tô Trà nhàn rỗi nên có thời gian hẹn gặp Phó Kiều Kiều đi dạo phố, ăn một bữa cơm.

Thậm chí Tô Trà còn đi đến chỗ mà Trầm Trang đầu tư để xem thử.

Nhắc tới chuyện đầu tư, Tô Trà thật sự bội phục tầm nhìn của Trầm Trang.

Chỉ riêng đoạn đường Trầm Trang đầu tư thôi, trong khoảng thời gian ngắn thì chưa chắc nhưng có thể khẳng định tầm mười năm sau, nếu muốn mua chỗ đó vậy phải mua với giá trên trời.

Tô Trà đã tưởng tượng ra ngày tháng tương lai mình nằm đếm tiền, thật là quá tốt đẹp!

Cô là một nhà nghiên cứu khoa học, nếu có tiền cô sẽ muốn làm gì? Chắc chắn là muốn một phòng thí nghiệm của riêng mình rồi.

Tô Trà nghĩ, đến lúc có tiền cô sẽ xây một phòng thí nghiệm tư nhân, như thế cũng thuận tiện làm việc hơn nhiều.

Chỉ trong chớp mắt, thời gian trôi qua.

Tuyết vẫn bay tán loạn ở Bắc Kinh, lại tới cuối năm.

Còn nửa tháng nữa là đến tết, người nhà Tô Trà đã bắt đầu sắp xếp chuẩn bị về quê.

Vừa lúc công việc của Tô Trà không bận lắm nên Cốc Ích nghe chuyện Tô Trà muốn về quê quán ăn tết, bàn tay ông ta vung lên sau đó thả người. Nhưng nên lưu ý gì ông ta vẫn phải nhắc nhở cô.

Việc cô về quê ăn tết không thành vấn đề nhưng chuyện an toàn của cô nhóm của Trương Huy phải hết sức chú ý.

Chỉ vì việc sắp xếp cho Tô Trà về quê mà nhóm của Trương Huy đã làm lại một lịch trình mới.

Cụ thể hơn Trương Huy cũng chưa báo cho Tô Trà, đây là công việc của bọn họ, Tô Trà không cần biết cũng được.

Đương nhiên, nếu Tô Trà hỏi Trương Huy nhất định sẽ trả lời.

Trong phòng khách, Tô Trà đang nhìn hai vợ chồng Tô Thắng Dân và Vương Tú Mi thu thập đồ chuẩn bị về quê, cô đột nhiên nhớ tới một chuyện.

Nếu như cô nhớ không lầm thì bây giờ Phó Hành Khanh đang ở thành phố S, khi về quê, xe lửa vừa vặn đi qua đó. Tô Trà nghĩ mình có thể thuận đường đi thăm anh hay không.

Nói thế nào anh cũng là người yêu của cô, không thể lần nào cũng để anh chiều theo thời gian làm việc của cô được.

“Cha, mẹ, con có chuyện này muốn nói.” Tô Trà vừa mở lời hai vợ chồng còn đang sắp xếp đồ đạc lập tức dừng lại động tác, đều quay sang nhìn cô.

“Sao? Công việc của con có sự thay đổi gì nên không thể về quê cùng cha mẹ được à?” Vương Tú Mi hỏi trước một câu.

Tô Thắng Dân cũng nhìn Tô Trà. Hai vợ chồng đều đã gọi điện thoại về quê thông báo rồi, ông bà nội nghe tin Tô Trà sắp về nên đều chờ mong. Hai vợ chồng già đã giúp họ dọn dẹp phòng ốc xong, chỉ chờ cháu gái họ về nữa mà thôi.

Cô nhìn sắc mặt của cha mẹ lập tức hiểu được ý của họ nên cười, xua tay nói: “Không phải, không phải đâu. Công việc của con không có vấn đề gì cả.”

“Vậy là tốt rồi, mẹ còn tưởng rằng con lại bận chuyện công việc, nếu chỉ mình con ở lại Bắc Kinh mẹ cũng không yên tâm.” Vương Tú Mi lập tức trả lời.

“Đúng vậy, nếu con ở một mình cha và mẹ con đều lo lắng. Cha mẹ về quê, một mình con ở nhà cũng không biết nấu cơm, nếu vậy cha mẹ lo lắng cho vấn đề ăn uống của con lắm. Bình thường con còn có thể ra ngoài ăn nhưng ba mươi, mùng một chẳng có cửa hàng nào mở đâu.” Tô Thắng Dân lải nhải một hồi lâu, sau đó mới hỏi: “Vậy con muốn nói chuyện gì?”

“Con cũng vừa nhớ ra, trên đường về quê sẽ đi qua chỗ của Phó Hành Khanh. Con nghĩ nếu vậy thì thuận tiện đến đó một chuyến. Ngày thường con bận chuyện công việc đều là anh ấy sắp xếp thời gian đến thăm con, bây giờ con có thời gian cũng thuận tiện đi thăm anh ấy.” Khi Tô Trà nói chuyện, cô rất thẳng thắn, không ngượng ngùng chút nào.

Hai người đã là người yêu rồi, xấu hổ cái gì chứ?

Tô Thắng Dân nghe nói Tô Trà muốn đi tìm Phó Hành Khanh thì cảm thấy ghen ghét.

Áo bông nhỏ của ông sắp thành áo bông của nhà người ta rồi.

Trong lòng Tô Thắng Dân vẫn đang chua lòm lại nghe thấy vợ mình bên cạnh bắt đầu nói.

“Được, vậy con tự đến thăm người ta, cha mẹ đi theo không hay cho lắm. Chỉ cần trước khi ăn tết về đến nhà là được, ông bà nội còn đang nhớ mong con đấy.” Vương Tú Mi dặn dò cô.

“Con biết rồi ạ. Chắc là con cũng không ở lại đó lâu đâu.” Tô Trà mỉm cười trả lời mẹ mình.

Tô Bảo ở bên cạnh nhìn chị mình mỉm cười, cậu bé lén dựa vào cô sau đó thì thầm: “Chị ơi, em có thể đi với chị không? Em muốn đi xem bộ đội, xem chỗ đó có phải có s.ú.n.g thật hay không. Chị ơi, chị dẫn em đi cùng với…”

“Đừng có mà mơ nữa Tô Bảo. Con thành thật đi cùng cha mẹ về quê đi, đừng có nghĩ linh tinh.”

Tô Bảo còn chưa nói xong đã bị Vương Tú Mi chặn họng.

Đùa sao? Con gái đã hai tháng không gặp Phó Hành Khanh rồi. Khó khăn lắm mới đến quân đội của Phó Hành Khanh, sao có thể mang theo vật cản như Tô Bảo được chứ?

Hơn nữa Vương Tú Mi cứ nghĩ đến chuyện Tô Bảo làm ầm ĩ vụ “bọn buôn người” là lại thấy không yên tâm.

Đứa con trai ruột này thật đúng là không làm bà bớt lo được.

Cho nên sau khi suy xét từ tất cả các phương diện, bà vẫn thấy nên kẹp con trai gần mình mới đỡ lo lắng được.

Tô Bảo bị từ chối thì mếu máo, nhưng mới ngẩng đầu đã nhìn thấy mẹ mình trừng một cái, trong chớp mắt cậu bé lại nhếch miệng cười, nói lời cợt nhả: “Ai nha, mẹ, con chỉ nói như vậy thôi mà! Sao con có thể vứt bỏ cha mẹ đáng yêu của con được. Con nhất định sẽ đi cùng cha mẹ về quê. Con hiếu thuận như vậy mẹ có cảm động hay không?”
 
Thập Niên Chúa Diễn Trò Xuyên Thành Nữ Phụ Cực Phẩm
Chương 533: Chương 533



Tô Bảo vừa nói vừa cười hì hì thò lại gần Vương Tú Mi.

Bà còn đang dọn đồ đã thấy cái mặt béo múp, đen nhẻm của con trai mình dán lại gần nên theo phản xạ giơ tay ngăn lại mặt Tô Bảo, sau đó cười ha hả giả vờ chê bai, nói: “Đừng đẩy mặt con sang đây, đau mắt quá!”

Tô Bảo bị mẹ mình chê cũng không tức giận. Cậu bé quay đầu về phía cha mình, cười đùa: “Cha ơi, mẹ con chê cha đó!”

“Mẹ con chê con đấy, sao lại thành chê cha rồi?” Tô Thắng Dân hỏi lại một câu.

“Con giống cha mà, mẹ chê con tức là không thích cha rồi. Cha cảm thấy thế nào?”

Tô Bảo vừa nói xong Tô Trà và Vương Tú Mi đã bị chọc cười.

Tô Thắng Dân bị con trai mình làm cho tức cười, nâng tay lên, xắn áo.

“Cha thấy ngày thường cha không đánh con, giờ con ngứa đòn đúng không?”

“Cha còn cấm con không được nói thật à?” Tô Bảo ồn ào một câu sau đó vội vàng trốn phía sau Tô Trà.

Cô đột nhiên không kịp phòng ngừa bị em trai coi thành tấm chắn, nụ cười trên mặt lại càng tươi hơn.

Ngoài phòng, tuyết đã ngừng, mặt trời xuyên thấu qua từng tầng mây chiếu ánh nắng xuống, mang đến vài phần ấm áp.

Trong phòng, không khí gia đình cũng ấm cúng, ấm vào đến trong lòng…

Lịch âm vào ngày mùng chín tháng hai, cả nhà Tô Trà xách theo hành lý đi ra ga tàu hỏa.

Bởi vì tiện đường nên họ đi cùng một xe, đoạn đầu vẫn đi cùng nhau, tới thành phố S cô mới xuống.

Hai ngày sau.

Xe lửa dừng ở ga tàu hỏa của thành phố S, tiếng còi tàu “tu tu” vang lên.

Tô Thắng Dân không đợi Tô Trà mở miệng đã tiễn con gái đi xuống.

“Con à, mấy ngày sau đợi cha mẹ về đến nhà con gọi điện cho cha mẹ báo một tiếng nhé! Lúc con gọi cho Phó Hành Khanh cậu ta vẫn còn đang làm nhiệm vụ đúng không? Bộ đội có ai đến đón con không? Có chuyện gì con nhất định phải báo cho cha mẹ biết nhé!” Tô Thắng Dân lải nhải một lúc với cô, sau đó lại xoay người nói với Trương Huy: “Trương Huy, phiền cháu để ý Trà Trà nhà chú, nếu có chuyện gì đừng có giấu bọn chú.”

“Vâng, chú cứ yên tâm ạ.” Trương Huy cười, trả lời ông.

“Cha, cha đừng lo quá. Bộ đội bên kia thông báo ngày mai Phó Hành Khanh sẽ về căn cứ rồi. Hôm nay con ở lại phòng khách của quân đội, ngày mai mới đi tìm Phó Hành Khanh.” Cô kéo tay cha mình làm nũng, sau đó nói tiếp: “Cha mau đi lên đi, lát nữa thôi là xe lửa khởi hành rồi.”

“Được rồi, cha đi lên đây. Nhớ kỹ nếu có việc gấp gì thì gọi điện nhé!” Tô Thắng Dân lưu luyến không nỡ rời đi. Ông quay đầu lại rất nhiều lần, dáng vẻ kia như thể nếu Tô Trà nói một câu ông sẵn sàng đi cùng con gái đến tìm Phó Hành Khanh vậy.

Ông mới vào lại trong xe, trong lòng còn chua xót, cảm thán rằng… cải thìa nhà mình đã bị con heo Phó Hành Khanh lôi đi mất rồi.

Lúc Tô Trà mới đi ra ga tàu hỏa đã nhìn thấy có người mặc quân trang tiến đến chỗ mình.

Ở căn cứ của bộ đội…

Một chiếc xe quân đội ngừng ở cửa căn cứ, sau khi xe dừng có vài người đi xuống.

Người đi xuống cuối cùng có dáng vẻ cao gầy nhưng bộ râu trên mặt đã mấy ngày không được cắt tỉa khiến tinh thần anh trông có vẻ suy sút.

Đoàn người đi vào trong quân đội, đi được một lúc gặp phải các chiến hữu.

Đồng đội thấy bọn họ đã trở về thì cười ha hả chào hỏi vài câu sau đó ánh mắt đều dừng ở trên người Phó Hành Khanh.

Phó Hành Khanh nhận ra ánh mắt của mọi người, anh ngước mắt nhìn bọn họ.

Đối diện với ánh nhìn của đối phương, trong lòng anh đột nhiên cảm thấy kỳ quái, hỏi: “Làm sao? Có việc gì hả?”

“Ừ, có việc đó.” Đồng đội của anh gật đầu, sau đó nói với vẻ mặt nặng nề: “Anh có biết Đại Giang với Khôi Tử đi làm gì không?”

Phó Hành Khanh nghe thấy đối phương nói thế, vẻ mặt anh nghiêm túc hẳn lên, lắc đầu: “Sao thế? Hai người bọn họ gặp chuyện gì rắc rối à?”

“Không, bọn họ không gặp rắc rối. Nhưng bọn họ đi đến nhà ga để đón người yêu của anh đấy.”

Gì cơ? Cái gì cơ?

Phó Hành Khanh: Đón… người yêu của mình á?

“Ấy, đúng rồi, Phó Hành Khanh, anh còn chưa biết đúng không? Hôm qua chúng tôi nhận được điện thoại báo rằng người yêu của anh đến thăm anh đấy. Lãnh đạo nhớ ra mai anh mới về được nên cố ý phái hai người đi ra ga tàu hỏa đón người. Nhưng sao hôm nay anh đã về rồi thế? Sao về sớm mà không báo với chúng tôi một tiếng nào vậy?”

Đồng đội anh còn chưa thấy sự kinh ngạc trong mắt của anh nên vẫn nói tiếp: “Có điều chúng tôi không biết người yêu của anh trông như thế nào, các lãnh đạo còn đang phiền não vì chuyện đó đấy. Họ nói rằng không biết nên để ai đi đón.”

“Cuối cùng Đại Giang với Khôi Tử xung phong nhận việc, hai người còn vỗ n.g.ự.c đảm bảo sẽ hoàn thành nhiệm vụ. Ái chà, tôi tò mò lắm. Phó Hành Khanh, Đại Giang và Khôi Tử từng gặp người yêu của anh hay sao mà họ dám thề sẽ hoàn thành được nhiệm vụ vậy?”

Phó Hành Khanh nghe xong trong lòng thầm trả lời một câu: Gặp…cái rắm!

Phó Hành Khanh nghĩ, người yêu của mình chỉ có mình từng thấy, chưa có đồng đội nào của anh từng gặp Tô Trà cả. Hơn nữa với tính tình của hai tên nhãi Đại Giang và Khôi Tử, nếu có thể làm xong nhiệm vụ sợ là cũng không dễ dàng.

Anh nghĩ như vậy nhưng lại không nói lời nào, quay người đi thẳng đến xe quân đội đang đỗ ở bên ngoài rồi bò lên trên ghế điều khiển.

Mấy người đi về cùng anh nhìn thấy anh làm vậy, họ nhìn nhau ba giây, sau đó cũng vội vàng thi nhau bò lên xe.

Xe mới rồ ga chuẩn bị đi đột nhiên có vài người chen lên, tay cầm lái của Phó Hành Khanh tạm dừng một lúc, kế đó anh quay đầu dùng ánh mắt sắc lẹm nhìn mấy người mới leo lên xe.

Bọn họ đối diện với ánh mắt sắc bén của Phó Hành Khanh thì lập tức cười ngây ngô vài tiếng.

“Phó… Phó Hành Khanh, anh đừng có keo kiệt thế chứ. Chúng tôi chỉ muốn xem chị dâu trông như thế nào thôi mà. Không phải lúc trước anh khen chị dâu như một đóa hoa đó sao? Anh em chúng tôi tò mò không được à?”

“Ha ha ha, đúng vậy, không sao đâu. Nếu anh đón người xong chỉ cần coi như không nhìn thấy anh em chúng tôi, làm lơ chúng tôi là được.”

Mặc kệ… một đống người như thế này làm sao mà mặc kệ được?

Nhưng Phó Hành Khanh cũng biết nếu muốn làm cho bọn họ xuống xe không dễ dàng gì, thậm chí là không thể.

Một đám đàn ông con trai cứ như các cô các bà, sao lại thích hóng chuyện vậy cơ chứ?

Vài phút sau, Phó Hành Khanh đánh xe đi. Đám người trong xe vẫn ngồi nguyên ở vị trí cũ.

Sau đó, khung cảnh thay đổi, quay lại ga tàu hỏa.

Nhóm Tô Trà mới vừa ra ga tàu đã thấy hai đồng chí mặc quân trang tiến về phía bọn họ. Tô Trà đánh giá bọn họ vài lần. Lúc họ đến gần, cô đang định nói thì không ngờ rằng mắt người ta nhìn thằng, cứ thế đi lướt qua người cô.
 
Thập Niên Chúa Diễn Trò Xuyên Thành Nữ Phụ Cực Phẩm
Chương 534: Chương 534



À, thật ra không phải mắt họ hoàn toàn nhìn thẳng, Đại Giang và Khôi Tử đều nhìn cô thêm vài lần. Dù sao đâu mấy ai xinh đẹp như vậy. Con người là động vật thị giác, nếu gặp cái gì đẹp sẽ thích nhìn nhiều hơn vài lần.

Song đúng thật bọn họ nhìn cô thêm vài lần nhưng hoàn toàn không nghĩ rằng cô gái này sẽ là bạn gái của Phó Hành Khanh.

Suy cho cùng trong suy nghĩ của bọn họ, bạn gái của Phó Hành Khanh phải là một người lỗi lạc, một nữ anh hùng. Những cô gái mềm mại, dịu dàng nếu thấy Phó Hành Khanh sẽ bị dọa đến nỗi khóc mất.

Tô Trà bị làm lơ nên vẻ mặt tràn đầy sự mờ mịt. Cô quay lại nhìn về phía hai người kia.

Tô Trà tỏ vẻ: Tình huống gì đây? Là do cô suy nghĩ nhiều hay sao?

Lúc Tô Trà đang nghĩ như vậy, một cô gái cao, gầy đi ra.

Đại Giang và Khâu Tử mới nhìn thấy cô gái kia hai mắt đã sáng ngời rồi liếc nhau.

Ừ, đúng, đúng, dựa vào mắt của bọn họ xác định đúng là người này rồi.

Hai người tiến lên hai bước, trên mặt lập tức lộ ra nụ cười lễ phép, đứng trước mặt cô gái cao, gầy kia.

“Chào cô, cô là đồng chí Tô Trà có phải không? Chúng tôi là đồng đội của Phó Hành Khanh, là người quân đội phái tới đón cô. Tôi là Đại Giang còn anh ta là Khôi Tử. Xe đã chờ ở bên ngoài rồi, cô đi một đường đã vất vả, lát nữa nghỉ ngơi ở trong xe nhé.”

Cô gái kia nhìn thấy hai người quân nhân đột nhiên xuất hiện, vẻ mặt trở nên hoang mang.

Đồng chí Tô Trà nào? Ai là Phó Hành Khanh cơ?

Cô không hiểu!

“Chào…chào các anh. Các anh nhận lầm người rồi, tôi không phải đồng chí Tô, tôi họ Dương chứ không phải họ Tô.” Cô gái cao gầy đó xấu hổ nói.

Hai người Đại Giang và Khôi Tử nghe cô gái nói xong thì trợn tròn mắt.

Nhận sai người? Sao lại thế được? Dựa theo suy đoán tiêu chuẩn trong lòng bọn họ phải là người như thế này chứ?

Đại Giang xem lại thời gian để xác định lại một lần nữa, đúng là chuyến xe lửa này mà.

Hơn nữa hai người họ vẫn chờ ở chỗ này, xe lửa vừa mới đến, hẳn là lúc này người cũng phải ra tới rồi.

Cô gái kia thấy vẻ mặt hai người bối rối cũng cười xấu hổ sau đó vội vã đi mất.

Cách đó không xa, Tô Trà đã thấy hết mọi chuyện vừa xảy ra.

Cô thấy hai đồng chí quân nhân nhắc đến “đồng chí Tô” thì theo phản xạ nhướng mày, sau đó lại nghe đến tên “Phó Hành Khanh” thì không nhịn được cười nữa.

Cô đã kiểm tra xong tin tức, đúng là tới đón mình, nhưng hai người kia hình như nhận sai người rồi.

Lúc Đại Giang và Khôi Tử hơi sốt ruột, Tô Trà mới nhấc chân lên bước về phía bọn họ.

Tô Trà đi được vài bước hai người họ cũng phát hiện ra cô đang đi đến chỗ bọn họ. Đối với cô gái đẹp như vậy, hai người đều không khống chế được hồi hộp trong lòng.

Cô muốn đến đây nói chuyện với bọn họ sao?

Khụ khụ, sự hấp dẫn đáng c.h.ế.t này!

Thậm chí ngay lúc hai người họ còn suy nghĩ có nên chỉnh lại quần áo không, Tô Trà đã dừng lại trước mặt họ.

Cô ngước mắt nhìn lướt qua hai người đang trông có vẻ căng thẳng này, sau đó trên khuôn mặt nhỏ trắng nõn của cô nở rộ một nụ cười nhẹ nhàng.

Cô, cô cười rồi…

Đại Giang và Khôi Tử càng hồi hộp. Hai người đã độc thân lâu năm rồi còn chưa từng được cô gái xinh đẹp nào tiếp cận bao giờ đâu.

Vậy nên chốc nữa cô ấy nói chuyện, bọn họ nên trả lời như thế nào để trông có vẻ vừa phong độ lại vừa không mất lễ phép bây giờ?

Lúc hai người còn đang ảo tưởng, Tô Trà lên tiếng: “Xin chào hai đồng chí, tôi là Tô Trà.”

Tiếng nói vừa thanh thúy vừa mềm mại của cô vang lên, đến âm thanh cũng dễ nghe nữa.

Ôi mẹ ơi!

Không đúng!

Vừa rồi cô nói gì ấy nhỉ?

Cô nói, cô là Tô Trà à?

Người yêu của Phó Hành Khanh, là Tô Trà đó?

Hai người nghe rõ hai chữ “Tô Trà” này, một tí ảo tưởng trong lòng lúc nãy chớp mắt đã bị dọa đến nỗi ném lên chín tầng mây.

Ánh mắt kinh ngạc của hai người dừng lại trên cô gái xinh đẹp, nhỏ nhắn.

Đây…đây là người yêu của Phó Hành Khanh sao?

Trong đầu hai người không hẹn mà cùng nghĩ tới những lời miêu tả của anh trước đó: Dịu dàng, lương thiện, ngoan ngoãn, nghe lời!

Ôi mẹ ơi! Bọn họ còn tưởng rằng Phó Hành Khanh chỉ là tình nhân trong mắt hóa Tây Thi thôi chứ!

Hóa ra anh thật đúng là gặp vận may, không biết từ chỗ nào lừa về được một cô gái ngoan ngoãn như vậy.

Hai người nhìn dáng vẻ của cô rồi nghĩ: Không phải chưa thành niên đấy chứ?

Tô Trà đón nhận ánh mắt đánh giá của hai người, tươi cười trên mặt không thay đổi, tùy ý để đối phương quan sát.

Qua một hồi lâu, lúc này Đại Giang và Khôi Tử mới khôi phục tinh thần, lập tức không nhìn chằm chằm cô nữa.

“Khụ khụ, ngại quá, cho tôi mạo muội hỏi một câu, cô thật sự là người yêu của Phó Hành Khanh sao?” Đại Giang hỏi.

Cậu ta cho rằng vẫn phải xác định lại một chút mới được. Cậu ta vẫn chưa tin tên Phó Hành Khanh kia dựa vào cái gì có thể lừa được cô gái xinh đẹp như vậy chứ?

Phó Hành Khanh vô sỉ, ngay cả một cô gái nhỏ như vậy cũng không buông tha, quả thực mất hết nhân tính.

Phi, đúng là không biết xấu hổ!

Nội tâm hai người hung hăng mắng mỏ Phó Hành Khanh một trận nhưng trên mặt lại tươi cười đầy chất phác.

Tô Trà nhìn hai gương mặt đang cười khờ khạo này cũng không nhịn được cười tươi hơn, nói: “Đúng vậy, tôi là người yêu của Phó Hành Khanh. Các anh có thể gọi tên của tôi, tên tôi là Tô Trà. Hoặc các anh cũng có thể gọi tôi là đồng chí Tô, đều được. Lần đầu gặp mặt, hân hạnh!”

“Xin chào xin chào, tên tôi là Đại Giang, anh ta tên là Khôi Tử.” Đại Giang vội vàng giới thiệu.

“Tôi biết, vừa rồi tôi có nghe thấy các anh nói rồi.” Tô Trà cười, cô trả lời.

Một câu nói này của cô khiến hai người kia đỏ mặt.

Cô nói vừa rồi có nghe thấy, tức là chuyện bọn họ nhận sai người đã bị đương sự nhìn thấy hết rồi.

Ai da, mất mặt quá!

“Lúc nãy tôi nghe thấy các anh nói xe đã dừng ở bên ngoài, giờ chúng ta có thể đi ra ngoài được không? Tôi mới tới đây nên cũng không quen thuộc lắm. Phó Hành Khanh cũng chưa về. Tối nay tôi định ở nhà khách gần khu quân đội có được không?” Tô Trà dò hỏi.

“Có thể chứ, tất nhiên có thể rồi. Chúng ta mau đi ra ngoài thôi, vấn đề nhà khách chúng tôi sẽ sắp xếp cho cô.”

“Đúng đúng đúng, giao cho chúng tôi làm, không thành vấn đề!”

“Vậy phiền các anh nhé ạ! Cảm ơn!”

“Ái chà, không cần khách sáo. Chúng tôi phải cảm ơn cô mới phải, lần trước cô gửi thịt khô qua bưu điện cho Phó Hành Khanh, chúng tôi cũng được ăn không ít, thịt khô ngon lắm.”

“Nếu các anh thích ăn vậy lần sau tôi sẽ gửi thêm một ít qua bưu điện cho.”

Mọi người vừa nói vừa đi ra bên ngoài ga tàu hỏa.

Lúc đến chỗ đỗ xe, Đại Giang và Khôi Tử ngồi vào hàng ghế điều khiển và ghế phụ, để Tô Trà và Trương Huy ngồi hàng phía sau.

Xe rồ ga lên sau đó xuất phát, chậm rãi lên đường
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back