Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi

Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi
Chương 190: Chương 190



“Năm đó tình cờ lúc mẹ tôi về nhà ăn tết, cô ta đến trước mặt mẹ tôi cầu xin. Lúc đó tôi vừa học xong cấp hai, mà cơ thể của ông ngoại tôi cũng không được khỏe lắm, nên để cô ta đến nhà tôi làm bảo mẫu."

"Năm kia, bỗng nhiên cô ta từ chức mà không có lý do, nói phải về nhà để kết hôn. Một lần tôi được nghỉ khá lâu, nên về quê thăm bà nội. Kết quả, tôi thấy bảo mẫu kia và con trai của cô ta ở nhà bà nội tôi, mà con trai của cô ta còn gọi cha tôi là cha nữa."

"Họ phát hiện ra tôi thì nhốt tôi vào phòng. Đến ngày thứ ba, bảo mẫu kia cho tôi uống một cốc nước, uống xong thì tôi ngất xỉu. Đến khi tôi tỉnh lại thì đã thấy mình bị bán vào nhà Thường Đại Hữu rồi."

"Tôi phải quay về để báo thù, còn có mẹ của tôi nữa, bây giờ có lẽ bà ấy vẫn bị giấu giếm đấy, tôi phải nói cho bà ấy biết. Bà ấy chỉ có một đứa con gái là tôi thôi, tôi mất tích, chắc chắn bà ấy rất sợ hãi."

Đám người đang ngồi đây hầu như đều là dân chúng dưới tầng chót, thậm chí có vài người cũng xuất thân từ nông thôn.

Mấy người như xưởng trưởng rồi sinh viên đại học này cách bọn họ quá xa, sau khi nghe xong, trong lòng đám người đều căm phẫn.

Lô Tú Mẫn nói: "Chờ chúng ta thoát được thì cùng đến nhà cô trước đi. Chúng ta sẽ vạch trần chuyện cha cô và con ả bảo mẫu kia."

Hai người ở cùng một chỗ, cách nhau cũng không xa lắm, nên Yến Ninh gật đầu: "Được."

Ngu Thanh Nhàn cảm thấy đi đâu cũng không có vấn đề gì cả, nếu Yến Ninh đã mời cô thì cô sẽ đồng ý:

"Nhưng chúng ta phải báo cảnh sát trước đã. Đồn cảnh sát ở thị trấn cũng không quan tâm đến chuyện này đúng không, vậy tôi sẽ báo lên công an huyện. Nếu công an huyện cũng mặc kệ, tôi sẽ báo lên công an tỉnh. Công an tỉnh vẫn không quản, tôi sẽ đến Yến Kinh báo án. Tôi không tin, thế giới này rộng lớn như vậy mà không có một chỗ nào có thể kiểm soát tệ nạn buôn bán phụ nữ và trẻ em."

Cô dẫn theo một đám người trốn thoát khỏi thôn Xương Sơn, nhưng tiếp theo nên đi chỗ nào đây?

Ngoại trừ thôn Xương Sơn của bọn cô, vẫn còn vô số những "thông Xương Sơn" khác.

Không nương nhờ lực lượng của quốc gia, một mình cô dù có năng lực thì đâu tạo được bao nhiêu ảnh hưởng chứ?

Cô thân cô thế cô, không có năng lực giải cứu thế giới.

Đám người Yến Ninh giật mình.

Sau một lúc im lặng, người phụ nữ bị đánh gãy xương sườn lên tiếng: "Chuyện này, Chu Minh Phượng tôi nhất định sẽ đồng hành cùng cô."

Yến Ninh và đám phụ nữ cũng tỏ thái độ theo, vì thế mọi người thống nhất ý kiến, trước tiên sẽ không về nhà mà đến đồn cảnh sát báo án trước.

Trong lúc đám người vẫn đang bàn bạc, thần thức của Ngu Thanh Nhàn đột nhiên phát hiện bên ngoài có tiếng động, cô lập tức hạ giọng: "Đừng nói nữa, có người đến đây."

Đám người vừa bình tĩnh được một lát, nay lại bắt đầu căng thẳng.

Bọn người Thường Đại Hữu đã tìm kiếm khắp núi hai lần rồi.

"Xí, mẹ kiếp, đêm rồi còn không để cho người ta yên ổn nữa. Mới chỉ có một lát, chúng nó chắc chắn không chạy xa được đâu, mọi người tìm kiếm cẩn thận một chút." Người nói chuyện là bí thư chi bộ thôn.

Trong thôn Xương Sơn này, lời nói của ông ta rất có sức nặng. Lời vừa dứt, đám người cầm đuốc tản đi tìm kiếm.
 
Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi
Chương 191: Chương 191



Bí thư chi bộ lại hỏi người phụ nữ Thường Bảo Trụ mua về kia: "Vợ Bảo Trụ à, cô có nhìn rõ mấy tiện nhân kia chạy về hướng nào không?"

Vợ của Thường Bảo Trụ là Chu Nhị Muội, cô ta bị bán đến thôn Xương Sơn lâu vậy rồi, nhưng đây là lần đầu tiên thu hút được nhiều sự chú ý đến vậy. Ngay cả Thường Bảo Trụ cũng hiếm khi cho cô ta sắc mặt hòa nhã.

Thấy bí thư chi bộ hỏi, Chu Nhị Muội lớn tiếng đáp: "Bí thư chi bộ à, bọn họ đi về phía này, chắc chắn họ đang trốn cách đây không xa."

Bí thư chi bộ thôn gật đầu nói đã biết, sau đó lại báo mọi người thu nhỏ phạm vi tìm kiếm.

Một đám người vội vàng tản ra, Chu Nhị Muội và Thường Bảo Trụ đi cuối cùng. Đợi mọi người đi hết rồi, Thường Bảo Trụ nói với Chu Nhị Muội: "Lần này cô làm đúng lắm."

Tiếp sau đó là Chu Nhị Muội xấu hổ nói vài lời khiêm tốn.

Âm thanh kệch cỡm của cô ta truyền qua đất, mấy người phụ nữ đang trốn trong hang động nghe được thì hận đến nghiến răng, chỉ tiếc bây giờ không thể xông ra ngoài đánh c.h.ế.t người phụ nữ này.

Chờ tiếng bước chân đi xa, Hoàng Tiểu Phân mới thì thào hỏi: "Chúng ta sẽ không bị phát hiện chứ?"

Ngu Thanh Nhàn nói: "Yên tâm đi, không phát hiện được đâu."

Lời nói của Ngu Thanh Nhàn tràn đầy tự tin.

Cô đã bày một trận pháp, tuy rằng đây là trận pháp cơ bản nhất nhưng để giấu kín một cái hang động thì quá dư dả.

Vì lần chạy trốn này, cô đã chuẩn bị xong xuôi mọi thứ, còn bóc lột hệ thống một phen.

Hệ thống ngốc bạch ngọt, bị cô dụ dỗ vài câu đã lập tức lén cung cấp linh thạch cho cô.

Tuy rằng chỉ có hai khối như này, nhưng để bày một trận pháp ở thời đại này cũng đủ rồi.

"Chúng ta cứ trốn ở đây, chờ đến sáng chắc hẳn đám người kia cũng mệt mỏi về nhà nghỉ ngơi rồi, chúng ta sẽ lợi dụng thời gian đó để rời đi. Sau đó tìm một chỗ khác, trong lúc đợi trời tối thì chúng ta ngủ một giấc, trời tối rồi thì lập tức xuất phát."

Ngu Thanh Nhàn đã chuẩn bị sẵn địa điểm nghỉ lại đầu tiên rồi.

Mấy người còn lại không có ý kiến gì với lời Ngu Thanh Nhàn nói.

Ngu Thanh Nhàn lại tiếp tục an ủi mọi người: "Nhiều nhất là hai ngày, hai ngày sau, nhất định chúng ta có thể rời khỏi ngọn núi này."

Những lời này không thể nghi ngờ là đang tiếp thêm hy vọng cho mọi người.

"Ngủ một lát đi, để duy trì thể lực." Ngu Thanh Nhàn nói.

Không khí trong hang động lại chìm vào yên lặng, nhưng ai cũng không ngủ được. Mấy người phụ nữ dựa vào vách tường đá, ánh mắt mở to.

Đối với mọi người mà nói, một đêm đó cực kỳ dày vò, họ không biết con đường phía trước thế nào, thậm chí họ còn không chắc chắn mình có thể thật sự chạy thoát hay không nữa.

Không biết qua bao lâu, họ mới chợp mắt được một lát.

Rạng sáng bốn năm giờ, cuối cùng người dân của thôn Xương Sơn cũng chịu xuống núi về nhà, chỉ có đám người Thường Đại Hữu vẫn không hết hy vọng, ở lại tiếp tục tìm kiếm.

Ngu Thanh Nhàn chờ bọn chúng đi xa rồi mới vội vàng gọi mọi người dậy. Mọi người tỉnh táo lại, đi theo Ngu Thanh Nhàn đến địa điểm nghỉ ngơi đầu tiên.

Ai cũng không dám nói nhiều một câu, không khí yên lặng đến nỗi chỉ có thể nghe thấy tiếng bước chân của họ.

Ngu Thanh Nhàn đi cuối cùng, Chu Minh Phượng và Yến Ninh đi đầu.

Ban đêm, gió thu thực sự rất lạnh, một cơn gió thổi qua khiến cả người nổi da gà.
 
Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi
Chương 192: Chương 192



Ngay khi họ sắp đến địa điểm nghỉ ngơi đầu tiên thì Thường Đại Hữu bỗng nhiên xuất hiện ở gần chỗ họ, Ngu Thanh Nhàn vội kéo mọi người trốn vào lùm cây.

Tay Ngu Thanh Nhàn nhanh chóng thi triển trận pháp ẩn náu.

Tìm suốt một đêm rồi, Thường Đại Hữu cũng mệt c.h.ế.t đi được, hai mắt anh ta díu lại đi ngang qua trước mặt mấy người phụ nữ.

Chờ anh ta đi xa rồi, Ngu Thanh Nhàn mới bảo mọi người đứng lên, lần này không ai hẹn ai, nhưng cả đám người đều đồng loạt tăng nhanh bước chân.

Vết thương trên chân của Yến Ninh vẫn chưa lành hẳn, đi bộ lâu như thế đã đến giới hạn chịu đựng của cô ta rồi, lúc này miệng vết thương bị nứt ra vô cùng đau đớn.

Ngu Thanh Nhàn đã nhận ra, mấy người phụ nữ còn lại cũng vậy, họ tiến lên đỡ Yến Ninh, nhưng họ cũng mệt lắm rồi, tinh thần cũng căng thẳng tột độ, mắt thấy họ sắp vấp phải cành cây trên mặt đất trước mặt, Ngu Thanh Nhàn níu họ lại.

Ngu Thanh Nhàn đưa cái túi mình vẫn đeo trên lưng cho Lô Tú Mẫn, ngồi xổm xuống trước mặt Yến Ninh, nói: "Lên đi, tôi cõng cô."

Nguyên thân bị ngược đãi, vẫn luôn ăn không đủ no nên cơ thể của cô ấy chỉ cao khoảng một mét năm mươi mấy, hơn nữa cô còn rất gầy, có vẻ chưa đến bốn mươi cân, gầy yếu đến mức chỉ cần một cơn gió nhẹ đã có thể thổi bay.

Mà cơ thể Yến Ninh cao gần một mét bảy, cho dù bây giờ cô ta có gầy đi nữa cũng phải bốn mươi, bốn mươi lăm cân, Yến Ninh sợ mình đè ngã Ngu Thanh Nhàn.

"Nhanh lên, bọn họ sắp đuổi kịp bây giờ."

Yến Ninh nghe xong thì không dám do dự nữa, trực tiếp nằm sấp lên lưng cô.

Yến Ninh ghé vào lưng của Ngu Thanh Nhàn, hốc mắt ẩm ướt.

Mấy tháng bị bắt cóc rồi bán đi này, cô ta đã cảm nhận hết ấm lạnh trên đời. Cảm nhận xong thì cảm thấy nhân tính quá xấu xa.

Cũng vì thế, cô ta mới hiểu được sự lương thiện của Ngu Thanh Nhàn đáng quý biết bao nhiêu.

Ngu Thanh Nhàn cảm nhận được sự nóng ấm ở bả vai, bước chân cô dừng một lát.

Mặt trời bắt đầu ló rạng, ánh sáng lấp ló sau những tầng mây ở phía đông. Cuối cùng Ngu Thanh Nhàn cũng dẫn mọi người đến địa điểm nghỉ ngơi.

Trước đó, Ngu Thanh Nhàn đã chuẩn bị xong hết mọi thứ, cô còn để thêm chút nước và vật dụng vào trong đó.

Địa điểm nghỉ ngơi này vẫn kín đáo như trước. Lúc này, mấy người đang ngồi trong hang động, Ngu Thanh Nhàn tháo cái bọc vải ra, lấy bánh mì lớn mà mình đã làm từ trước ở trong không gian ra.

Chạy trốn suốt một đường, mọi người đã vừa mệt vừa đói, cho dù bánh mì lạnh cứng thì mọi người cũng không ghét bỏ.

Mỗi người đều cắn một miếng bánh mì xong lại uống một ngụm nước lạnh, ăn no năm sáu phần thì ngừng lại, cho dù Ngu Thanh Nhàn khuyên bảo thế nào cũng không ăn tiếp.

"Em Thanh Nhàn à, ăn no năm sáu phần là được rồi, bọn tôi ở trong thôn cũng ăn thế mà, sớm đã quen rồi. Chỗ bánh mì này cũng không nhiều lắm, cứ giữ lại trước, tiếp theo còn phải đi một đoạn đường dài nữa mà." Lô Tú Mẫn nói.

Thôn Xương Sơn khá nghèo, mà mỗi nhà có không ít con, lại mang tâm lý trọng nam khinh nữ, vì thế thức ăn chủ yếu để dành cho đàn ông ăn, phụ nữ chỉ có thể ăn một phần nhỏ. Phụ nữ có thể ăn một cách tùy ý giống như Phạm Xuân Hà có thể đếm trên đầu ngón tay.

Ngu Thanh Nhàn nghe vậy cũng không khuyên họ nữa.
 
Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi
Chương 193: Chương 193



Ăn cơm xong, mọi người tìm chỗ nằm ngủ. Mấy người phụ nữ quá mệt mỏi rồi, nếu bây giờ không nghỉ ngơi cho tốt thì tối nay sẽ không kiên trì được.

Giấc ngủ này của mấy người quá ngọt ngào, đến khi tỉnh lại màn đêm đã buông xuống rồi.

Ngu Thanh Nhàn tìm cớ đi ra ngoài, thật ra khi cô ra khỏi hang thì đi thẳng về phía thôn Xương Sơn.

Trên đường cô gặp hai ba người đang lục soát núi.

Xuống núi, Ngu Thanh Nhàn đến thẳng nhà Thường Bảo Trụ, thả một mồi lửa vào phòng anh ta.

Mùa thu vốn khô hanh, lửa cháy thật sự rất nhanh, chưa được bao lâu đã lan đến nhà chính. Lúc này tất cả mọi người vẫn chưa tỉnh ngủ, cả nhà Thường Bảo Trụ bế đứa bé chạy ra ngoài.

Chờ bọn họ chạy ra miếng đất trống bên ngoài sân, ngọn lửa đã nuốt chửng căn nhà của họ.

Nhà nhà trong thôn đều chạy đến giúp đỡ dập lửa, đám người tuần tra trên núi thấy được ảnh lửa từ trong thôn thì cũng vội vàng chạy xuống núi.

Ngu Thanh Nhàn về hang động, ngay giây phút đầu tiên khi đám người trong động nhìn thấy Ngu Thanh Nhàn kia thì đều không nhịn được mà thở phào một hơi.

Ngu Thanh Nhàn cười nói với mọi người: "Tôi vừa đến đốt nhà Thường Bảo Trụ, bây giờ mọi người đã xuống núi dập lửa rồi, chúng ta cũng có thể thoải mái một chút."

Mọi người liếc mắt nhìn nhau, sau đó lập tức nhỏ giọng hoan hô.

Hầu hết các ngôi nhà ở thôn Xương Sơn đều là kiến trúc dân dụng, vào thời điểm này, mỗi hộ gia đình đều có chuồng gia súc, được dựng bằng cọc gỗ, mái thì dùng cỏ lợp lên, mùa thu khô ráo, một đốm lửa là có thể cháy.

Thôn Xương Sơn có ít đất bằng, nên nhà nào cũng san sát nhau, nhà của Thường Bảo Trụ bốc cháy, nhà hàng xóm cũng không may mắn tránh khỏi, nếu tiếp tục cháy như vậy chỉ sợ một dãy nhà sẽ không cứu được, thế nên toàn bộ dân làng đều kéo đến dập lửa, chẳng còn ai có tâm tư đi quản người phụ nữ bỏ trốn kia nữa.

Thế là đêm hôm đó, con đường chạy trốn của đám người Ngu Thanh Nhàn trở nên dễ dàng hơn, họ còn có tâm trạng để nói đùa.

Chân Yến Ninh vẫn chưa khỏi, đi được mấy bước lại thấy đau.

Ngu Thanh Nhàn cõng cô ấy đi một đoạn, lại dừng chân nghỉ ngơi một đoạn, còn Chu Minh Phượng bị đánh gãy xương sườn thì được mọi người thay phiên nhau đỡ.

Sáng sớm hôm sau, bọn họ leo lên một đỉnh núi cách thôn Xương Sơn rất xa, từ đây nhìn lại, thôn Xương Sơn chỉ còn lại cây cối xanh um tươi tốt.

Ở hướng đông, mặt trời từ từ dâng lên, ánh nắng vàng rực rỡ chiếu vào mặt họ, vô cùng chói mắt.

Nơi đã nhốt họ bao nhiêu năm đã không thấy nữa. Cuối cùng họ đã trốn ra được, cái lồng giam kia. Cả đêm không ngủ, ai nấy cũng đều mệt mỏi về thể xác lẫn tinh thần, nhưng tâm trạng của các cô rất thả lỏng. Ngay cả hơi thở cũng mang hương vị của tự do.

Lô Tú Mẫn không kìm được nước mắt, tiếng khóc của chị ta lây nhiễm cho những người khác, khiến mắt của cả đám đều đỏ hoe.

Khóc xong, các cô lại cười.

Đón mặt trời mới mọc, Ngu Thanh Nhàn nói với họ:

"Chúng ta xuống núi thôi, sau khi xuống núi là phạm vi huyện Đông Sơn, huyện của họ giàu có hơn nhiều so với huyện Tân Bắc, không có nhiều phụ nữ bị bắt cóc và buôn bán như huyện Tân Bắc, tương đối an toàn. Chỉ cần đến đó đừng nói chuyện với ai."
 
Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi
Chương 194: Chương 194



Lô Tú Mẫn và những người khác gật đầu lia lịa: "Yên tâm đi, hầu hết chúng tôi bị lừa đều là vì nói chuyện với người khác, chúng tôi đã học được dạy một bài học rồi, sẽ không trúng chiêu lần hai nữa đâu."

"Được, vậy chúng ta lên đường thôi. Yến Ninh, đến đây."

Yến Ninh dựa vào người Ngu Thanh Nhàn.

Mọi người chống gậy gỗ xuống núi, các cô nói về những ước vọng đối với tương lai, tuổi của họ không còn trẻ, anh chị em trong nhà đều đã lập gia đình.

Các cô bị lừa bán nhiều năm như vậy, lúc trở về khẳng định chưa quen và còn phải chịu những ánh mắt khác thường đối với những người bị lừa bán như họ.

Nhưng vậy thì thế nào, những lời đàm tiếu đó đối với họ chẳng là gì, chỉ cần không bị đánh đập, không bị giám sát, không bị ép ngủ với đàn ông để sinh con, thì bị nói vài câu có hề gì?

Mọi người đều tràn ngập hy vọng cho tương lai.

Yến Ninh hỏi Ngu Thanh Nhàn: "Thanh Nhàn, còn cô, đợi sau khi báo cảnh sát, giải cứu thêm nhiều phụ nữ bị lừa bán hơn thì định làm gì?"

Ngu Thanh Nhàn nói: "Tôi nghe nói quốc gia sắp sửa cải cách, sẽ sớm cho phép một nhóm người trước làm giàu rồi kéo theo người sau làm giàu, tôi muốn kinh doanh, và khi kiếm được tiền, tôi sẽ đầu tư số tiền đó vào việc giải cứu phụ nữ. Chờ cho đến khi thế giới không còn bị lừa nữa, tôi sẽ nghỉ hưu."

Ngay khi Ngu Thanh Nhàn vừa nói xong, tất cả mọi người đều trầm mặc.

Qua một hồi lâu, Lô Tú Mẫn mới nói: "Chị thật sự có một ngày như vậy, chị nhất định sẽ đến tìm em. Chị không có văn hoá, cũng chẳng có kiến thức, nhưng chị có rất nhiều sức lực, luôn có thể đến giúp em."

Những người còn lại cũng bày tỏ lời thề của mình. Trải qua lần này, các cô không có ý định kết hôn nữa, nếu quả thực mở ra cải cách, các cô thà đi theo Ngu Thanh Nhàn còn hơn là bị người nhà coi thường.

Ngu Thanh Nhàn không ngờ họ sẽ nói như vậy, sau đó cô cười nói: "Được, vậy tôi sẽ chờ mọi người."

Đi đến giữa trưa, một đám người ngồi dưới tán cây ăn chút đồ ăn, vẫn là bánh bao hấp như cũ, Ngu Thanh Thành chuẩn bị hơn ba mươi cái, hai ngày nay vẫn luôn để dành lương thực, đến bây giờ còn hơn mười cái, chuẩn bị xuống núi nên lấy ra ăn.

Thế nhưng bảy người ăn mười mấy cái bánh bao, lại không có món nào khác, vậy nên ăn xong vẫn chưa thấy no.

Sau khi ăn uống nghỉ ngơi một lát, mọi người mới thả lỏng đôi chút: "Kỳ lạ, mọi người thường nói trên núi này có nhiều thú dữ, sao đến bây giờ chúng ta vẫn không thấy?"

Người trong thôn Xương Sơn ra lệnh cấm trẻ em trong thôn lên núi chơi, ngay cả khi họ tự mình lên núi cũng chỉ đi gần thôn, không dám vào sâu, vì nói trong đó có thú dữ. Thậm chí họ còn nghe thấy tiếng sói tru vào ban đêm.

Ngu Thanh Nhàn chỉ mỉm cười chứ không nói gì, thú dữ đương nhiên có, thậm chí các cô còn gặp qua hổ và lợn rừng hai ba lần.

Thần trí của cô vẫn luôn mở, mỗi khi sắp đến gần, cô đều dẫn các cô gái thay đổi tuyến đường, nếu không đổi được thì sẽ phát ra linh lực để thú dữ cảm nhận được nguy hiểm mà bỏ chạy.

Yến Ninh nói: “Có lẽ thú dữ cũng biết chúng ta số khổ, cho nên không tìm đến chúng ta.”

"Cũng có thể lắm." - Mấy người vui đùa.

Đợi mọi người nghỉ ngơi xong, liền cùng nhau xuống núi.
 
Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi
Chương 195: Chương 195



Dưới chân núi có một con đường lớn, trên đường không một bóng người, dưới chân núi có một vũng nước đọng, nước chảy róc rách từ trong vách đá chảy ra, các cô gái nhanh chân chạy tới, người thì uống nước, còn một số rửa mặt.

Nước lưu lại trên núi lành lạnh, rửa mặt xong cả người cảm thấy sảng khoái hẳn lên.

Mọi người sửa sang lại bộ dạng của mình một chút, rồi nhìn về phía Ngu Thanh Nhàn: "Thanh Nhàn, tiếp đến chúng ta đi đâu?"

Trong chuyến chạy trốn này, Ngu Thanh Nhàn nghiễm nhiên trở thành trụ cột của mọi người.

Ngu Thanh Nhàn chỉ về phía tây: "Đi hướng này đi, đi hai mươi ki lô mét sẽ đến huyện Đông Sơn, sau đó chúng ta sẽ ngồi xe buýt ở huyện Đông Sơn đi vào thành phố."

Ngu Thanh Nhàn nói xong, mọi người chợt im lặng.

“Sao vậy?” - Ngu Thanh Nhàn thấy hơi kỳ lạ, hỏi.

Yến Ninh thay mặt mọi người trả lời: “Chúng tôi không có tiền.”

Tất cả bọn họ đều bị lừa bán, những vật có giá trị trên người đều đã bị bọn buôn người vơ vét hết.

Mà ở thôn Xương Sơn, những gia đình kia càng không có khả năng giao tiền đến tay họ, trong lòng người dân thôn Xương Sơn, họ chẳng qua chỉ là công cụ sinh nở thôi.

Ngu Thanh Nhàn chợt hiểu ra, vỗ vỗ túi áo của mình: "Không cần sợ, tôi có tiền. Tôi đã lấy hết tiền trong nhà Thường Đại Đức đi rồi."

Sở dĩ đêm đó Ngu Thanh Nhàn tụ hợp với các cô trễ một chút, là bởi vì cô đột nhiên nhớ tới kiếp này mình là một người nghèo, cho nên cô đã đi vơ vét tiền tiết kiệm trong nhà Thường Đại Đức.

Số tiền này là tiền riêng mà Thường Đại Đức giấu, khoảng chừng hai trăm tệ!

Cũng không biết ông ta lấy số tiền này từ đâu, Ngu Thanh Nhàn nghĩ, đây có lẽ là tiền bồi thường cho việc Thường Bảo Căn đánh c.h.ế.t nguyên thân ở kiếp trước.

Lộ Tú Mẫn và những người khác thở phào nhẹ nhõm: "Vậy chúng tôi sẽ không khách sáo với cô nữa, mượn tiền của cô trước, chờ chúng tôi về đến nhà sẽ gửi lại tiền cho cô."

Ngu Thanh Nhàn khoát khoát tay: "Đến lúc đó rồi nói sau, để sau hẵng nói."

Một đoàn người đi về hướng thị trấn, ven đường có không ít thôn trang, nhìn thấy nhóm các cô toàn là phụ nữ, nên quăng ánh mắt hiếu kỳ tới. Một số người còn tò mò hỏi thăm.

Các cô gái đối với người lạ đều có tâm lý đề phòng, đối mặt với vẻ dò xét của mấy người lạ này, các cô rất sợ hãi.

Ngu Thanh Nhàn trả lời thay, đáp qua loa với những người tò mò này.

Đi được nửa đường, một bé gái chừng mười tuổi từ ngã ba đầu thôn đi vào, vẻ ngoài của cô bé rất dễ thương, làn da trắng nõn, khuôn mặt tròn trịa, có vẻ là một cô bé ngoan được một gia đình giàu có nuôi dạy.

Hoàn toàn khác với tinh thần và diện mạo của các cô gái nông thôn thời bấy giờ.

Các cô gái tò mò nhìn cô bé, cô bé cũng tò mò nhìn lại.

Hai người một trước một sau đi tầm mười phút, cô nhóc kia đột nhiên xoay người nói với bọn họ:

"Các chị đi đâu vậy? Chỉ có mấy người các chị thôi sao? Hiện tại huyện Đông Sơn có rất nhiều bọn buôn người, các chị cẩn thận một chút nhé."

Nghe thấy ba chữ "bọn buôn người", ngoại trừ Ngu Thanh Nhàn ra, trái tim của mọi người đều thắt chặt.

Ngu Thanh Nhàn và Yến Ninh nhìn nhau, hỏi cô bé: "Làm sao em biết?"
 
Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi
Chương 196: Chương 196



Cô bé tặc lưỡi: "Em là bị lừa đến đây. Người phụ nữ bắt cóc em khoảng bốn mươi tuổi, lúc bắt cóc em đến đây, cô ta còn đe dọa em một phen, nói muốn bán em cho một lão già bảy mươi tuổi, lão già kia thích nhất là hành hạ người khác."

Cô bé lộ ra vẻ mặt khinh thường:

"Cô ta kéo em đến công xã, em giả vờ đau bụng muốn đi vệ sinh, ở trước cửa nhà xí có một ông già nhặt ve chai, em nhìn ông ta đoán chừng không có cô vợ trẻ nào, liền đòi lão già kia ba mươi tệ, muốn bán người phụ nữ định bán em cho ông ta."

Lúc cô bé nói ra lời này, giọng điệu vô cùng bình tĩnh, nhưng nội dung cô bé nói ra khiến đám người vô cùng sốc.

Loại bị bắt cóc và bán ngược lại cho những kẻ buôn người không phải là chuyện Ngu Thanh Nhàn chưa từng gặp qua ở kiếp trước.

Cô nhìn cô bé: "Làm sao bọn chị tin em được?"

Cô gái nhỏ mang theo một cái túi xách tùy thân, cúi đầu lục lọi trong túi:

"Ầy, đây là thẻ học sinh của em, em học tại trường cấp 2 trong thành phố. Em cũng không cần thiết phải lừa các chị, bố mẹ em đều là cảnh sát, nhưng họ đều đã hi sinh."

Ngu Thanh Nhàn nháy mắt với Yến Ninh, Yến Ninh tiến lên xem thẻ sinh viên của cô bé.

Nơi đây nằm tại thành phố Vũ Liên, thuộc tỉnh Quảng Giang, Trường trung học số năm ở thành phố là một trường trung học trọng điểm của tỉnh.

Trường đại học của Yến Ninh ở Quảng Giang, thủ phủ của tỉnh, bạn cùng phòng của cô vừa hay cũng học Trường trung học số năm ở thành phố Vũ Liên, Yến Ninh đã từng thấy thẻ sinh viên của cô bạn đó.

"Là thật." - Yến Ninh nói với Ngu Thanh Nhàn.

Ngu Thanh Nhàn hỏi cô bé: "Em trả lời bọn chị là muốn làm gì?"

Cô bé gãi đầu, ngượng ngùng nói: "Em muốn về nhà, nhưng em hơi sợ, vừa hay thấy các chị đều là con gái, cho nên muốn làm bạn với các chị. Em có thể đem người bắt cóc bán lại cho người khác chỉ là gặp may mà thôi, nếu một hồi em lại gặp một người đàn ông khác, em đánh không lại."

Cô bé nói tiếp: “Sở dĩ em tìm đến các chị, ngoài việc các chị đều là các cô gái trẻ, em còn biết các chị đã trốn thoát từ bọn buôn người hoặc mua bán phụ nữ.”

Lời này vừa thốt ra, không chỉ đám người Lô Tú Mẫn vẫn luôn âm thầm đề phòng, mà ngay cả Ngu Thanh Nhàn cũng rất ngạc nhiên.

Các cô đã chỉnh đốn lại diện mạo của mình rồi, rốt cuộc bị lộ ở đâu chứ?

Cô bé tiếp tục nói: "Nhìn các chị là biết không có kinh nghiệm chạy trốn. Chị xem hai người bọn họ, đi đường hay xoay người theo bản năng, thỉnh thoảng còn căng thẳng nhìn xung quanh, không phải chột dạ thì chính là đang sợ."

Cô bé chỉ vào Hoàng Tiểu Phân và Lâm Hoa Sen.

Sau đó lại chỉ vào Yến Ninh và Chu Minh Phượng: "Còn hai chị ấy đều có vết thương trên người? Nếu tôi nhớ không lầm, thì chân của chị bị đứt gân đi? Còn chị, khắp người chị toàn là vết thương, hẳn là từng bị đánh."

Cô bé đắc thắng, hất chiếc túi của mình: “Có biết tại sao em lại biết được chuyện này không?”

"Cha mẹ em đã qua đời, nhưng cả nhà em đều là cảnh sát, chú của em là trưởng phòng mới được bổ nhiệm tại văn phòng điều tra tội phạm và chống buôn người của Cục Cảnh sát thành phố, chuyên quản những việc liên quan đến buôn bán phụ nữ và trẻ em, mấy kiến thức này đều do chú ấy dạy em. Vì vậy, các chị muốn đồng hành cùng em không?"
 
Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi
Chương 197: Chương 197



“Chú của em nói, hiện tại Cục Cảnh sát huyện không coi trọng việc bắt cóc, buôn bán phụ nữ và trẻ em, nếu như muốn báo cảnh sát, có báo Cục Cảnh sát huyện cũng vô ích.”

“Bọn họ sẽ chỉ dùng một chiến lược trì hoãn, hơn nữa đám người kia còn có chút quan hệ với bên dưới đồn cảnh sát, thậm chí còn có người bảo vệ cho bọn buôn người, vì thế tốt nhất vẫn là đừng nên vào huyện báo cảnh sát.”

Lời nói của cô bé trùng với suy nghĩ của Ngu Thanh Nhàn, sau khi thảo luận một hồi, cuối cùng họ quyết định mang cô bé đi cùng.

Cô bé tên là Chúc Uyển Uyển, năm nay mười bảy tuổi và đang học lớp mười hai. Cô bé bị bắt cóc khi đang trên đường đi học về, người phụ nữ bắt cóc cô bé giả vờ hỏi đường, cô bé cũng không cảnh giác, rất nhiệt tình chỉ đường cho cô ta, ai ngờ vừa quay người đã bị đánh thuốc mê.

Cô bé nói huyên thuyên suốt dọc đường, chỉ trong chốc lát đã đem hết chuyện của mình tuôn ra như hạt đậu.

Nếu nói cô bé ngốc, thì lại thấy cô bé rất thông minh, có thể bán ngược lại bọn buôn người, Ngu Thanh Nhàn chưa từng gặp qua.

Nếu nói cô bé nhạy cảm, ngoại trừ Ngu Thanh Nhàn, chẳng ai trong nhóm các cô muốn nói chuyện với cô bé nhiều, thế nhưng cô bé lại nói đến vui vẻ.

Nếu nói cô bé chậm chạp đần độn, có đánh c.h.ế.t Ngu Thanh Nhàn cũng sẽ không tin, cô bé vừa nhìn đã có thể biết bọn họ là kẻ chạy trốn, vậy thì chậm chạp đần độn chỗ nào?

Không nói chuyện nhiều cũng có chỗ tốt, trên xe buýt từ huyện lên thành phố, Lô Tú Mẫn có thể nói với cô bé vài câu.

Từ huyện Đông Sơn đến thành phố mất bốn tiếng lái xe, sau khi lên xe, mọi người vẫn thay phiên nhau ngủ như khi chạy trốn trong núi, bây giờ họ không tin bất cứ ai, kể cả Chúc Uyển Uyển đã nói hết mọi chuyện trước mặt bọn họ cũng giống vậy.

Bảy người thay phiên đổi, Chúc Uyển Uyển dựa vào cửa sổ ngủ ngon lành, giữa chừng còn ngáy, điều này khiến mấy người đối với cô bé hơi buông lỏng cảnh giác một chút.

Bốn tiếng đồng hồ dài đằng đẵng, nhưng lại trôi qua thật nhanh.

Xuống xe tại nhà ga, Chúc Uyển Uyển muốn trực tiếp đưa họ đến Cục Cảnh sát thành phố, tuy nhiên đám người phụ nữ bỗng trở nên cảnh giác.

Ngu Thanh Nhàn không đáp, đi tìm cảnh sát trực ban tại nhà ga, hỏi rõ hướng đến Cục Cảnh sát thành phố, rồi đưa tất cả đến đó.

Chúc Uyển Uyển đi theo sau, không hề cảm thấy buồn vì bị họ từ chối. Cô bé đi theo Ngu Thanh Nhàn suốt chặng đường, rõ ràng Ngu Thanh Nhàn là người trẻ nhất trong những người này, nhưng bọn họ lại tuỳ ý để cô cầm đầu.

Thỉnh thoảng, Chúc Uyển Uyển dùng ánh mắt tìm tòi nghiên cứu và tò mò nhìn Ngu Thanh Nhàn.

Loại ánh mắt này không mang theo nửa điểm ác ý, vậy nên Ngu Thanh Nhàn cũng vờ như không biết.

Cục Cảnh sát cách nhà ga hai con đường, nhóm người các cô lúc này đã ngừng nói chuyện, nụ cười thoải mái trên mặt khi tới gần Cục Cảnh sát càng lúc càng lo lắng, thấp thỏm.

Cách Cục Cảnh sát còn hai trăm mét, Lô Tú Mẫn kéo Ngu Thanh Nhàn: "Thanh Nhàn, em nói xem, nếu chúng ta đến Cục Cảnh sát, lỡ đám cảnh sát trong đó cùng một giuộc với bọn buôn người thì làm sao?"
 
Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi
Chương 198: Chương 198



Lô Tú Mẫn bị bán đến thôn Xương Sơn nhiều năm, chuyện mấy thanh niên trí thức ở Hạ gia trang giúp những phụ nữ bị lừa bán viết thư bị gây khó dễ, chị ta là người rõ nhất.

Chị ta quả thực không yên tâm đối với mấy kẻ làm nhà nước này.

Ngu Thanh Nhàn nắm c.h.ặ.t t.a.y chị ta:

"Đừng sợ, đừng sợ, chúng ta phải tin trên thế giới này luôn có nhiều người tốt hơn người xấu. Dù sao con sâu làm rầu nồi canh cũng là thiểu số, cảnh sát là công bộc của nhân dân, bảo vệ nhân dân là nghĩa vụ của bọn họ, các chị phải có lòng tin với Tổ quốc và cảnh sát!”

Tay của Lô Tú Mẫn run run, còn đám người Hoàng Tiểu Phân vịn nhau đứng bên đường, chăm chú dựa vào tường, đó là một loại tư thế phòng bị.

Ngu Thanh Nhàn nhìn về phía Yến Ninh, người vẫn luôn biểu hiện rất lớn mật lúc này lại để lộ vẻ mặt tương tự Lô Tú Mẫn.

Ngu Thanh Nhàn cảm giác giống như có một cục bông gòn đang mắc kẹt trong cổ họng, khiến trái tim cô đau nhói.

Cả một đoạn đường này, mấy người phụ nữ đều lộ ra dáng vẻ vô cùng lạc quan, các cô mặc sức tưởng tượng về tương lai, trò chuyện cười nói, Ngu Thanh Nhàn cũng cho rằng trốn thoát khỏi thôn, các cô sẽ thoải mái, sẽ tự do.

Cô thậm chí còn nghĩ sau khi trốn ra được, tác động của việc bắt cóc và lừa bán đối với họ sẽ giảm thiểu.

Cho đến giờ phút này, Ngu Thanh Nhàn mới phát hiện ra, làm sao không ảnh hưởng được, vụ lừa bán này đã hủy hoại tính cách và lòng tự trọng của họ, tước đoạt tự do của họ, khiến họ mất đi niềm tin cơ bản nhất đối với tình người.

Mà trải qua trận bắt cóc lần này, nó sẽ đeo bám trên thân họ, có lẽ nửa đêm tỉnh mộng, các cô sẽ sợ hãi, sẽ không tài nào chợp mắt được, lâu ngày sẽ suy sụp.

Những phụ nữ tự sát sau khi được giải cứu còn ít sao?

Ngay cả mình còn coi đó là điều hiển nhiên, Ngu Thanh Nhàn nói trong lòng.

Cô nhìn quanh một lượt, rồi nói với họ:

"Các cô đừng sợ, tôi đi vào trước, nếu như đợi một lúc mà tôi vẫn chưa ra, thì các cô mau chóng tìm chỗ trốn đi. Chờ tôi đi tìm các cô, tôi có thể mang các cô ra khỏi núi, tôi khẳng định có thể ra khỏi Cục Cảnh sát, các cô yên tâm.”

Lô Tú Mẫn nắm c.h.ặ.t t.a.y Ngu Thanh Nhàn, lắc đầu với cô, nước mắt lăn dài trên má.

Mấy người còn lại cũng mím môi. Một đám người giằng co ở nơi đó, qua một hồi lâu, Yến Ninh mở miệng: "Chúng tôi sẽ chờ cô ở cửa hai mươi phút, nếu như hai mươi phút nữa cô chưa đi ra, chúng tôi sẽ ở bên ngoài kêu cứu."

Cục Cảnh sát nằm giữa thành phố sầm uất, đâu đâu cũng có người, cho dù bọn buôn người càn rỡ, nhưng cũng không dám lộng hành giữa đám đông.

Ngu Thanh Nhàn nhìn theo ánh mắt của Yến Ninh, trong cửa hàng đối diện đường có treo một chiếc đồng hồ thạch anh lớn, tại đây, có thể thấy rõ những con số trên đồng hồ thạch anh.

"Các cô chờ tôi."

Ngu Thanh Nhàn đi về hướng Cục Cảnh sát, Chúc Uyển Uyển vẫn luôn đi theo bọn họ cũng theo sát phía sau.

Lúc này còn chưa đầy mấy phút nữa là đến giờ tan sở buổi chiều, nhân viên cảnh sát đang thu dọn đồ đạc.
 
Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi
Chương 199: Chương 199



Khi nhìn thấy Ngu Thanh Nhàn và Chúc Uyển Uyển đi vào, cô ta hơi sửng sốt một chút, sau đó lập tức chặn lại, nói:

"Uyển Uyển, em đã đi đâu, em có biết cháu mất tích, chú của em đã rất lo lắng hay không? Ông bà ngoại của em đã lớn tuổi vậy rồi mà còn ra ngoài tìm em đấy."

Cả nhà Chúc Uyển Uyển đều là cảnh sát, mỗi ngày tan học Chúc Uyển Uyển đều sẽ về nhà đúng giờ, trước sau sai sót không vượt quá một tiếng, đợi đến sáu giờ cô bé còn chưa về, người nhà liền biết cô bé hơn phân nửa đã xảy ra chuyện.

Chúc Uyển Uyển biến mất hai ngày, trong hai ngày này, người nhà cô bé và phần lớn người trong Cục Cảnh sát đều ra ngoài tìm kiếm, trưởng ban Tần là chú của Chúc Uyển Uyển, đến nay đã hai ngày hai đêm không chợp mắt, mắt đều đỏ bừng.

Chúc Uyển Uyển thấy viên cảnh sát kia còn muốn thuyết giáo, cô bé lập tức chỉ vào Ngu Thanh Nhàn và nói: "Chị Tiểu Cầm, chị đừng nói nữa, chị ấy tới đây để báo án, là một vụ án lớn đấy, bắt cóc và buôn bán phụ nữ."

Sắc mặt của Giang Tiểu Cầm cứng đờ, giọng điệu khi nói chuyện với Ngu Thanh Nhàn trở nên nghiêm túc: "Cô gái, tới đây nói chuyện đi.”

Ngu Thanh Nhàn đi tới: "Tôi không đến một mình, tôi còn có vài người bạn đồng hành, có thể gọi các cô ấy vào đây cùng nói chuyện được không?"

Vẻ mặt của Giang Tiểu Cầm càng thêm nghiêm túc: "Chờ một chút, tôi đi chung với cô."

Giang Tiểu Cầm bấm một dãy số, thông báo tin Chúc Uyển Uyển đã quay về, sau đó cúp điện thoại.

Trước khi đi theo Ngu Thanh Nhàn, cô ta lại cảnh báo Chúc Uyển Uyển:

"Em ở lại đây, không được phép đi đâu cả, ông bà ngoại của em đã lớn tuổi, không chịu được đả kích đâu, em mất tích mấy ngày nay, mắt của bà ngoại em sưng hết lên rồi."

Chúc Uyển Uyển cũng biết tốt xấu, cô bé ngoan ngoãn gật đầu đồng ý.

Yến Ninh và những người khác vẫn đợi ở cổng Cục Cảnh sát, thấy cô dẫn theo một nữ cảnh sát tới thì thở phào nhẹ nhõm.

Giang Tiểu Cầm hiển nhiên rất có kinh nghiệm trong việc an ủi các nữ đồng bào, dưới sự an ủi của cô ta, đám người Lô Tú Mẫn hơi buông lỏng đề phòng, đồng ý theo cô ta vào đồn cảnh sát.

Giang Tiểu Cầm đưa họ đến phòng họp, rót cho các cô một ly nước, rồi gọi hai nữ đồng chí khác đến ghi chép cho họ.

Mọi người ai cũng không uống nước, nhưng vẫn kể lại toàn bộ câu chuyện mình bị bắt cóc.

Theo lời họ kể, biểu cảm của đám người Giang Tiểu Cầm cũng thay đổi.

Cuối cùng đến Ngu Thanh Nhàn: "Tôi khác với họ, tôi là người của đại đội Hà Tây, bị cha mẹ tôi bán cho nhà Thường Bảo Căn để làm con dâu nuôi từ bé."

Con dâu nuôi từ bé!

Một nữ cảnh sát bên cạnh Giang Tiểu Cầm sững sờ.

Cô ta là một đứa trẻ lớn lên ở thành phố, trong ấn tượng của cô ta, đối với việc hiểu biết về mấy chữ con dâu nuôi từ bé đều là chuyện trước giải phóng.

Nay đã giải phóng, làm sao còn tồn tại mấy chữ “Con dâu nuôi từ bé” này?

Thấy vẻ mặt ngạc nhiên của họ, Ngu Thanh Nhàn nói:

"Thực ra chuyện này ở bên kia cũng rất phổ biến, có những gia đình nhiều con quá nuôi không nổi, nên đem bán con đi làm cô dâu nuôi từ bé, cũng có người sinh con gái nhưng lại chuẩn bị đồ cho con trai, con trai muốn cưới người vợ không có tiền, bán một cái rồi lại bán thêm cái khác.”
 
Back
Top Bottom