Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi

Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi
Chương 200: Chương 200



"Gia đình chúng tôi thì khác. Tôi bị bán vì em gái tôi muốn sống kén rể ở nhà."

Ngu Thanh Nhàn nói rất bình tĩnh, nhưng mọi người có mặt đều cảm thấy chua xót.

Ngu Thanh Nhàn cũng đau lòng thay nguyên thân.

Chờ hoàn thành các ghi chú và rời khỏi phòng họp thì đã hơn một tiếng đồng hồ, màn đêm dần buông xuống.

Chúc Uyển Uyển vẫn ở bên ngoài, bên cạnh cô có hai người lớn tuổi khoảng năm mươi sáu mươi tuổi. Nhìn thấy đám người Thanh Nhàn, hai ông bà vội vàng kéo Chúc Uyển Uyển lại để cảm ơn họ.

“Không cần cảm ơn chúng tôi, chúng tôi cũng không giúp được gì cả.” - Trên người Chúc Uyển Uyển có tiền, bọn họ quả thật không giúp được bao nhiêu.

"Sao không giúp chứ? Nếu không có các cô, không biết con bé sẽ xảy ra nguy hiểm gì đâu." - Bà ngoại của Chúc Uyển Uyển nói đến lời này, trong lòng vẫn còn có chút sợ hãi.

Dù sao cháu gái cũng chỉ là một cô gái nhỏ, huyện Đông Sơn cách thành phố xa như vậy, nếu không gặp được các cô, lỡ trên đường cháu gái bà xảy ra chuyện thì làm sao đây?

"Con gái và con rể của tôi đều mất sớm, hai chúng nó chỉ có một đứa con gái này thôi, nếu như xảy ra chuyện gì, tôi và ông con bé trăm năm về sau xuống phía dưới, giải thích thế nào với bọn họ đây?"

Đám người Lô Tú Mẫn nhìn Chúc Uyển Uyển với ánh mắt hâm mộ.

Lúc bị bắt cóc họ cũng trạc tuổi Chúc Uyển Uyển, giờ quay về, không biết người trong nhà có đối xử với họ như ông bà của Chúc Uyển Uyển hay không.

Giang Tiểu Cầm đi từ phòng họp ra, đưa cả Chúc Uyển Uyển vào trong để ghi chép, dù sao cô bé cũng là một trong những người bị bắt cóc, hơn nữa cô bé còn bán ngược bọn buôn người.

Giang Tiểu Cầm làm việc trong Cục Cảnh sát nhiều năm như vậy, nhưng chưa từng nghe nói có ai bán lại bọn buôn người.

Giang Tiểu Cầm nhìn Chúc Uyển Uyển lớn lên, cô bé có năng lực tự bảo vệ mình khiến Giang Tiểu Cầm cảm thấy tự hào, đối với bọn buôn người bị cô bé bán đi, trong lòng cô ta hô to đáng đời.

Ngu Thanh Nhàn và những người khác được đưa đến nhà ăn của Cục Cảnh sát để dùng cơm.

Nhà ăn của Cục Cảnh sát đã sớm biết trong cục có một nhóm phụ nữ bị bắt cóc vừa trốn khỏi núi tới, đồ ăn đã chuẩn bị đầy đủ, toàn là những món ngon.

Đây là bữa ăn trọn vẹn nhất mà đám người Lô Tú Mẫn từng ăn sau nhiều năm bị bắt cóc như vậy, ăn một lúc, bỗng các cô bật khóc.

Ngu Thanh Nhàn ăn rất chân thành, trong ký ức của nguyên thân, cô chưa bao giờ được ăn đồ ăn ngon như vậy.

Tại nhà họ Hạ, có đồ gì ngon đều cho Hạ Văn Tĩnh ăn. Mỗi khi trong nhà có món ngon nào, cô cùng anh cả Hạ, anh hai Hạ đều chịu khó rụt đũa, vì Hạ Thiên Cao luôn trừng mắt nhìn.

Thậm chí nguyên thân còn bị ông ta dùng đũa gõ vào mu bàn tay.

Nhìn chung cả đời này của nguyên thân, món thịt ngon nhất trong ký ức của cô là phao câu gà, đó là Hà Văn Tĩnh không muốn ăn nên mới đưa cho cô.

Ăn xong, Giang Tiểu Cầm sắp xếp cho đám người Ngu Thanh Nhàn ở trong một khách sạn cạnh Cục Cảnh sát, trong khách sạn có điện thoại, Yến Ninh còn nhớ rõ số điện thoại nhà mình, vì vậy cô ấy định sau khi đến khách sạn sẽ gọi về nhà.
 
Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi
Chương 201: Chương 201



Một nhóm người đi theo Guang Tiểu Cầm đến khách sạn, còn chưa ra khỏi cổng Cục Cảnh sát, họ đã gặp một nhóm cảnh sát mặc quân phục màu xanh lá cây.

Người cầm đầu là một viên cảnh sát tầm hai mươi bốn, hai mươi lăm tuổi đang đi về phía bọn họ, dáng người thẳng tắp, khuôn mặt tuấn tú, đôi mắt sáng như sao, ngẩng đầu ưỡn n.g.ự.c đi đến, từng bước chân nhấc lên đều mang vẻ nghiêm nghị.

“Chú.” - Chúc Uyển Uyển chạy về phía anh ấy.

Cảnh sát dẫn đầu cau mày: "Chú ý, nghiêm."

Chúc Uyển Uyển lập tức phanh lại, ngoan ngoãn đứng trước mặt anh ấy.

Giang Tiểu Cầm mở miệng chào hỏi: "Trưởng ban Tần."

Tần Kỷ Huy gật đầu với Giang Tiểu Cầm, rồi nhìn sang nhóm người Ngu Thanh Nhàn ở phía sau lưng: "Các cô ấy chính là những người phụ nữ bị bắt cóc đã trốn thoát sao?"

"Vâng."

Tần Kỷ Huy khẽ gật đầu, nhìn đồng hồ trên tay, sau đó nói với nhóm người Ngu Thanh Nhàn:

“Xin chào, tôi là Trưởng ban của phòng điều tra tội phạm và chống buôn người tại Cục Cảnh sát, tôi có một số vấn đề muốn hỏi các cô, xin hỏi hiện tại các cô có tiện không?"

Đám người Yến Ninh nhìn sang Ngu Thanh Nhàn, thế là ánh mắt của mọi người đều đổ dồn trên người Ngu Thanh Nhàn.

"Rất thuận tiện, hiện tại cũng có thời gian."

Ngu Thanh Nhàn đi theo Tần Kỷ Huy tới phòng họp, mấy người Yến Ninh lo lắng nên cũng đi theo.

Chủ yếu là Tần Kỷ Huy tò mò về tuyến đường trốn thoát của đám người Ngu Thanh Nhàn.

Huyện Tân Bắc là khu vực có tỉ lệ nạn buôn bán người cao nhất. Anh ta đã từng ghé thăm huyện Tân Bắc, dẫn theo người giả dạng thành một đội buôn người tiến vào thôn để mua người.

Nhưng đáng tiếc là trước khi đến bọn họ đã để lộ tiếng gió, bị đám người trong thôn kia phát hiện.

Khi bọn họ đột kích vào thôn, không những không tìm được những người phụ nữ bị lừa bán, trái lại còn bị đám người trong thôn mắng cho một trận.

Họ không những không thu hoạch được gì, mà còn phải tốn công giải thích thôn dân, cảm giác đó vô cùng bức bối.

Đối với tuyến đường bỏ trốn của mình, tất nhiên Ngu Thanh Nhàn sẽ biết gì nói nấy.

Sau khi biết được họ trốn đi theo đường núi, mãi cho đến địa bàn huyện Đông Sơn mới xuống núi, Tần Kỷ Huy không nhịn được mà nhìn Ngu Thanh Nhàn với con mắt khác.

Anh ta là đội trưởng đội phòng chống nạn buôn người do sở công an thành phố mới thành lập.

Sau khi nhận được mệnh lệnh phòng chống nạn buôn người, anh ta không dám chậm trễ một giây phút nào, đã nhanh chóng thống kê lại tất cả các khu vực trọng điểm xảy ra nạn buôn bán phụ nữ và trẻ em rồi sắp xếp điều tra.

Trong đó, khu vực vùng núi của huyện Tân Bắc là nơi nghiêm trọng nhất.

Nhiều ngôi làng dựa vào lưng núi, trong núi lại có rất nhiều nguy hiểm.

Đường vào thôn chỉ có một, rất nhiều thôn còn tẩy chay người lạ, chỉ cần nhìn thấy mặt người lạ sẽ lập tức giấu đám phụ nữ đi.

Mà tung tích của đám bắt cóc cũng rất khó tìm.

Bọn chúng là một tổ chức cực kỳ lớn, một nhóm phụ trách việc bắt cóc, một nhóm phụ trách việc vận chuyển, một nhóm khác lại phụ trách việc bán người, tổ chức đúng kiểu một dây chuyền sản xuất, cực kỳ xảo quyệt.
 
Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi
Chương 202: Chương 202



Đội phòng chống buôn người được thành lập đã hơn nửa năm rồi, nhưng đến bây giờ cũng chỉ bắt được mấy tên tép riu chuyên bắt cóc trẻ em trên đường, hỏi cái gì cũng không biết, chứ đừng nói đến ông trùm sau lưng bọn chúng.

Chính đám bắt cóc ấy cũng không biết ai là người nhận lũ trẻ rồi mang đi bán.

Hơn nữa, tổ chức buôn người còn được cán bộ công chức ở huyện Tân Bắc chống lưng.

Đám người đó vô cùng kiêu ngạo, không chỉ mua bán người, thậm chí ngay cả thư từ ra vào huyện Tân Bắc đều phải để bọn chúng xem trước.

Năm 1966, liên tục có thanh niên trí thức xuống nông thôn được phân đến huyện Tân Bắc.

Nhưng sau khi điều tra thông tin của nhóm thanh niên trí thức kia, họ mới ngạc nhiên khi phát hiện ra, hóa ra mười mấy năm rồi, nhóm thanh niên trí thức chưa từng một lần được về thăm nhà.

Mà báo cáo điều tra cũng cho thấy, phần lớn nữ thanh niên trí thức xuống nông thôn rồi đều sẽ kết hôn rồi sinh sống luôn ở đó, đối tượng kết hôn của họ là con cái của những gia đình có quyền thế trong đội sản xuất.

Sau khi điều tra sâu hơn, họ phát hiện ra nhóm thanh niên trí thức này từng lên tiếng tố cáo hành vi lừa bán phụ nữ, nhưng lại không tạo ra được chút gợn sóng nào cả, thậm chí ở thành phố bên này còn không nghe được một tiếng gió nào cả.

Con đường diệt trừ nạn buôn người có rất nhiều khó khăn, nhưng càng khó khăn, quyết tâm của Tần Kỷ Huy càng lớn.

Nghe nói Ngu Thanh Nhàn có thể dẫn người ra khỏi núi, Tần Kỷ Huy thật sự rất bội phục cô.

Nhất là sau khi biết cô gái nhỏ này mới mười sáu tuổi, anh lại càng thưởng thức cô hơn.

Sau khi hỏi Ngu Thanh Nhàn thêm một vài chi tiết, Tần Kỷ Huy lập tức thả Ngu Thanh Nhàn ra.

Đợi mấy người Ngu Thanh Nhàn khuất bóng, anh ngồi lỳ ở văn phòng nghiên cứu bản đồ huyện Tân Bắc.

Mấy người Ngu Thanh Nhàn tới khách sạn, Yến Ninh đứng trước điện thoại bàn một lúc lâu, sau đó hít sâu một hơi mới nhấc máy ấn số điện thoại nhà hàng xóm của cô ta.

Sau ba hồi chuông, đầu bên kia điện thoại truyền đến một âm thanh quen thuộc, Yến Ninh không kiềm chế được khóc nấc lên.

Lúc đầu, người đầu dây bên kia còn mờ mịt không hiểu chuyện gì đang xảy ra, nhưng lát sau đã phản ứng lại: "Con là Tiểu Ninh đúng không, có phải con là Tiểu Ninh không?"

Yến Ninh khóc nức nở gật đầu, sau khi gật xong mới nhớ ra người bên kia không nhìn thấy, vì thế mới nghẹn ngào trả lời "Đúng", khiến người ở đầu dây bên kia kích động.

"Tiểu Ninh à, con đi đâu thế? Mấy tháng qua mẹ con tìm con đến độ sắp phát điên lên rồi. Còn ba con nữa, sau khi con mất tích cha con cực kỳ tự trách, mấy tháng nay vẫn ra ngoài tìm kiếm con đấy, đến bây giờ vẫn chưa về nhà đâu."

Lời vừa dứt, hình như có người ở bên cạnh nói chuyện, người ở đầu dây bên kia sửa lời: "Hôm nay cha con về rồi, con chờ bà chút nhé, bà đi gọi cha mẹ con nghe điện thoại."

Yến Ninh sợ vỡ mật, vội vàng lên tiếng ngăn cản: "Bà nội Trương à, bà đừng đi, bà đừng đi mà."

Bà nội Trương là người chứng kiến Yến Ninh lớn lên, công việc của cha mẹ Yến Ninh bận rộn nên trước đây hầu như cô ta toàn đến nhà bà nội Trương ăn cơm.
 
Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi
Chương 203: Chương 203



Bà nội Trương giống như bà nội ruột của cô ta vậy, thậm chí có vô số lần Yến Ninh thắc mắc vì sao bà nội Trương không phải là bà nội ruột của cô ta cơ chứ.

Bà nội Trương nghe thấy giọng nói khàn khàn của Yến Ninh thì vội vàng giữ người bạn già đang định đến nhà hàng xóm gọi người lại.

Bạn già của bà cụ nghe vậy cũng quay về.

Yến Ninh nhận lấy khăn tay Ngu Thanh Nhàn đưa, uống một ngụm nước mà Lô Tú Mẫn rót, cuối cùng cô ta cũng cảm thấy thoải mái hơn nhiều.

Khi cô ta kể lại suy đoán của mình cho bà nội Trương nghe, ánh mắt bà nội Trương trợn tròn.

Chờ cô ta nói xong, bà nội Trương nói: "Ninh Nhi à, những gì con nói đều là thật ư?"

"Trước kì nghỉ, con nhận được thư của mẹ con, nói bà nội con bị bệnh nên con mới về nhà cũ thăm bà ta một lát. Ai ngờ con vừa đến thì phát hiện Lý Lệ Lệ đã ở đó, con trai ả gọi bà nội con là bà nội, gọi cha con là cha. Sau khi họ phát hiện ra con thì trói con lại, Lý Lệ Lệ cho con uống một cốc nước gì đó, chờ con tỉnh lại thì đã ở trên xe của đám buôn người rồi."

Bà nội Trương bắt đầu nhớ lại, đúng là lúc Yến Ninh sắp được nghỉ thì cha cô ta có về nhà cũ một chuyến, nói là bà nội Yến Ninh bị bệnh.

Sau khi Yến Ninh mất tích, cha cô ta tỏ vẻ vô cùng sốt ruột, cũng không thèm đi làm mà ngày nào cũng ra ngoài tìm kiếm.

Những người trong tiểu khu của họ đều chứng kiến, trong khoảng thời gian này ai mà không khen cha Yến Ninh cơ chứ.

Nếu mọi chuyện thật sự giống như những gì Yến Ninh nói, vậy tâm cơ của cha Yến Ninh cũng quá sâu rồi.

Mãi đến khi cúp điện thoại, bà nội Trương vẫn chưa hồi phục tinh thần.

Ông nội Trương thấy thế thì vội vàng hỏi, bà nội Trương kể lại lời của Yến Ninh cho ông cụ nghe: "Lão Trương à, ông nói xem, có phải cha Yến Ninh thật sự làm ra chuyện này ư?"

Ông nội Trương nghe xong thì híp mắt lại: "Đứa bé Ninh Ninh kia lớn lên dưới mí mắt chúng ta, phẩm chất của nó như nào bà cũng biết rồi đấy, nếu con bé đã dám nói thế, chứng tỏ chuyện kia đã chắc bảy tám phần. Hơn nữa, loại chuyện lúc nào cũng có thể chứng thực thế này, con bé cũng đâu dám nói dối."

Ông nội Trương trầm tư chốc lát, lại nói: "Loại chuyện này ấy, vẫn nên cẩn thận một chút thì hơn. Vậy đi, tôi gọi Chi Chi đến đây, nói cơ thể của bà không thoải mái, bảo nó sang đây xem một chút. Đêm nay đừng để nó về nhà, bảo nó ở lại nhà chúng ta đi. Ngày mai tôi sẽ gọi Tiểu Hà đến, đợi nó lái xe đưa chúng ta đến thành phố Giang, gặp Yến Ninh trước rồi nói sau."

"Sáng mai tôi sẽ tìm người điều tra nhà bà nội của Yến Ninh bên kia, nếu kết quả đúng như những gì Yến Ninh nói, vậy thì, hừ..."

Chuyện lớn chuyện nhỏ trong nhà đều do ông nội Trương quyết định, bà nội Trương nghe vậy thì gật đầu: "Được, đều nghe ông."

Ông nội Trương đi sang nhà hàng xóm, ông cụ vừa mới đi đến cửa đã nghe cha Yến Ninh - Cát Minh Chí đang đòi mẹ Yến Ninh là Yến Chi Chi đưa tiền, nói là chuyến này ra ngoài tìm kiếm Yến Ninh đã tiêu tốn rất nhiều tiền, số tiền mang theo nay đã sạch bóng.
 
Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi
Chương 204: Chương 204



Ông nội Trương đang đứng ngoài nghe thế thì cau mày lại.

Cát Minh Chí mới ra ngoài được một tuần mà thôi, mỗi lần ông ta ra ngoài tìm kiếm Yến Ninh, Yến Chi Chi cho ông ta bao nhiêu tiền ông nội Trương cũng đoán được đại khái.

Rốt cuộc Cát Minh Chí đã đi tìm ở những đâu mà chỉ mới một tuần đã tiêu hết một hai trăm đồng?

Chuyện tìm kiếm đứa con gái bị mất tích dường như đã tiêu hao phần lớn tinh lực của Yến Chi Chi, bà ta đã sớm mệt mỏi không chịu được nữa.

Ngay khi bà ta chuẩn bị đưa tiền, ông nội Trương gõ cửa.

"Chi Chi ơi, cơ thể bác gái con không thoải mái, nói là tật xấu của phụ nữ gì gì đó, mà em gái con lại không có ở nhà, phiền con sang xem bà ấy có chuyện gì giúp bác với. Thật sự là bác không còn cách nào khác, bac gái con vẫn đang ầm ĩ ở nhà, nếu bác có biện pháp thì đã không sang làm phiền con."

Ông nội Trương nói ra lý do mà mình suy nghĩ suốt một đường.

Ông nội Trương và cha của Yến Chi Chi là đồng nghiệp từ thời xưởng may vừa bắt đầu thành lập, trong quá trình bà ta lớn lên, tình yêu thương mà ông nội Trương dành cho bà ta không hề thua kém cho mẹ ruột.

Sau khi nghe ông nội Trương nói xong, Yến Chi Chi cũng mặc kệ chuyện tiền nong với Cát Minh Chí, đứng dậy vội vàng đi về hướng nhà họ Trương.

Ông nội Trương nhìn Cát Minh Chí nói: "Minh Chí à, thật sự ngại quá, cháu vất vả lắm mới từ bên ngoài quay về một chuyến, vậy mà chúng ta lại làm gián đoạn thời gian cháu và Chi Chi ở cùng nhau."

Trên mặt Cát Minh Chí treo một nụ cười giả tạo: "Không sao đâu ạ, cơ thể bác gái không tốt, Chi Chi chăm sóc bác ấy cũng là làm tròn nghĩa vụ thôi mà. Nếu không có nhà bác giúp đỡ, Ninh Ninh nhà cháu..."

Lúc này rồi mà Cát Minh Chí vẫn không quên diễn vai người cha từ ái.

Gương mặt ông nội Trương cũng phối hợp tỏ vẻ bi thương: "Vẫn chưa có tin tức gì của đứa bé Ninh Ninh kia ư?"

Cát Minh Chí xoa mặt, thở dài: "Vẫn chưa ạ, cháu tìm đến trường học của con bé, bạn cùng lớp của nó nói vừa được nghỉ thì nó đã về nhà rồi."

Sắc mặt ông nội Trương tối sầm, vẫn giống như ngày thường an ủi Cát Minh Chí vài câu mới về nhà mình.

Đi đến cửa nhà họ Yến, ông nội Trương quay đầu nhìn lại thấy Cát Minh Chí vẫn còn đứng ở cửa thì vẫy tay với ông ta.

"Về đi, cậu cũng vất vả rồi, đêm nay cứ nghỉ ngơi cho tốt là được." Ông nội Trương nói với Cát Minh Chí, Cát Minh TRí đáp vâng.

Ngay giây phút vừa mới xoay người đưng lưng về phía Cát Minh Chí, mặt của ông nội Trương lập tức sầm xuống, ánh mắt càng nặng nề thêm vài phần.

Nếu những gì Yến Ninh nói là thật, vậy âm mưu của đứa con rể nhà họ Yến - Cát Minh Chí này cũng quá nhiều rồi, không những có âm mưu một bụng mà còn là vô cùng độc ác nữa.

Người ta vẫn luôn nói hổ dữ không ăn thịt con, tuy rằng Ninh Ninh không theo họ Cát Minh Chí, nhưng dù sao thì cô ta cũng là con gái ruột của ông ta mà.
 
Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi
Chương 205: Chương 205



Một đêm đó, tín ngưỡng của Yến Chi Chi hoàn toàn sụp đổ ở nhà họ Trương. Suốt đêm bà ta không hề chợp mắt, phân tích kỹ càng những hành động của chồng mình và Lý Lệ Lệ trong mấy năm gần đây.

Lý Lệ Lệ đột nhiên từ chức, cùng năm đó, chồng bà ta thường xuyên về nhà cha mẹ chồng một mình mà không hề có ý muốn đưa bà ta đi cùng, hơn nữa, cha mẹ chồng bà ta bỗng nhiên lại trở nên dễ nói chuyện hơn...

Tất cả những dấu hiệu này đều nói cho Yến Chi Chi biết rằng lời Yến Ninh nói là thật.

Sáng hôm sau, mặt trời vẫn ló rạng như lẽ thường, Yến Chi Chi mở cửa sổ nhà họ Trương ra, ngắm nhìn quang cảnh bên ngoài thở phào nhẹ nhõm. Đến khi ánh mắt lướt qua hướng nhà mình, ánh mắt bà ta lập tức lạnh đi.

Yến Ninh đã dậy từ trước bình minh, cô ta kéo Ngu Thanh Nhàn xuống lầu chờ điện thoại.

Cô ta biết, dựa theo tính tình của mẹ cô ta và ông nội Trương, vì không để cho cha cô ta nghi ngờ, họ nhất định sẽ xuất phát vào sáng hôm nay.

Mà để cô ta không lo lắng thì trước khi xuất phát, ông nội Trương nhất định sẽ gọi điện thoại cho cô ta.

Quả nhiên, chưa đến sáu giờ, điện thoại khách sạn đã vang lên. Yến Ninh giơ tay nhấc máy: "Xin chào, tôi là mẹ của Yến Ninh, tôi muốn tìm con bé."

Âm thanh truyền đến từ đầu dây bên kia khiến hốc mắt Yến Ninh đỏ bừng.

Trong quãng thời gian tối tăm nhất của cuộc đời cô ta, niềm tin duy nhất giúp cô ta chống đỡ được, cố gắng sốt sót là có thể gặp lại mẹ cô ta.

Hiện giờ, cuối cùng giấc mộng đó cũng trở thành hiện thực rồi.

Cô ta hít sâu một hơi: "Mẹ, con là Yến Ninh đây."

Hốc mắt Yến Chi Chi ở đầu dây bên kia cũng đỏ bừng, bàn tay cầm điện thoại run rẩy, bà ta cố gắng khống chế biểu cảm trên gương mặt mình, mặt không chút biến sắc lau sạch nước mắt, giọng điệu mềm mại, vẫn là cái chất giọng mà bà ta đã dỗ dành Yến Ninh vô số lần: "Ninh Ninh đừng sợ nhé, mẹ đến đón con về nhà."

Sau khi cúp điện thoại, Yến Chi Chi đau đớn khóc lên thành tiếng, bà ta xoay người ôm bà nội Trương:

"Bác gái, sao Cát Minh Chí lại dám làm vậy chứ, rốt cuộc thì con với Yến Ninh đã làm gì có lỗi với ông ta? Năm đó, ông ta cũng chỉ là một nhân viên thời vụ trong nhà máy, nhờ kết hôn với con ông ta mới có thân phận và địa vị như bây giờ. Ninh Ninh ưu tú như thế, sao ông ta có thể nói bỏ là bỏ. Sao ông ta dám, sao ông ta dám cơ chứ?"

Bà nội Trương ôm lấy bà ta: "Tiểu Hà đến rồi, chúng ta đi tôi, đi đón Ninh Ninh nào. Chúng ta đi sớm một chút, thì Ninh Ninh sẽ về nhà sớm một chút."

"Nào, lau sạch nước mắt đi rồi đỡ bác, làm đúng như kế hoạch hôm qua chúng ta đã bàn ấy."

Bà nội Trương tỏ vẻ suy yếu ngã vào người Yến Chi Chi, ông nội Trương xách theo một túi hành lý màu đen ngồi lên xe do Tiểu Hà lái.

Phần lớn mọi người ở đây đều dậy sớm, hàng xóm nhà ông nội Trương nhìn thấy họ thì hỏi: "Lão Trương, mấy người đi đâu thế?"

Gương mặt ông nội Trương hiện lên vẻ chua xót:

"Thái Bình cảm thấy không khỏe nên chúng tôi định đến thành phố kiểm tra. Mà con gái tôi không có nhà, sợ trên đường xảy ra sai sót gì nên nhờ Chi Chi đi cùng, đúng lúc con bé cũng phải đến trường đại học ở thành phố hỏi thăm."
 
Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi
Chương 206: Chương 206



Hàng xóm thở dài một hơi: "Vẫn chưa có tin tức của Ninh Ninh à? Ông nói xem, đứa bé này vốn ngoan ngoãn, nhưng sao sau khi lên đại học lại không hiểu chuyện thế nhỉ? Đi đâu cũng không báo với bố mẹ một tiếng nữa. Mấy tháng nay, Tiểu Cát bỏ cả việc để đi tìm nó, bây giờ Chi Chi cũng đi, quá lãng phí thời gian rồi."

Hàng xóm cảm thán xong, lại hỏi: "Bà Lưu bị sao thế?"

"Bệnh người già ý mà ông Liễu, chúng tôi phải đi trước đây, con tôi đã đặt lịch sẵn với bác sĩ bên đó rồi."

"Vậy thì đi đi thôi." Hàng xóm phất tay, sau đó cũng về nhà mình.

Cái Minh Chí đã tỉnh lại từ sớm rồi, đoạn đối thoại của ông nội Trương và hàng xóm ông ta đều nghe thấy cả, ông ta xoay người ngủ tiếp, hoàn toàn không để ý đến.

Đường từ thành phố Liễu Bình đến thành phố Giang cũng không xa lắm, chỉ mất hơn hai tiếng lái xe. Đối với mẹ con Yến Ninh, trong hai tiếng đồng hồ này, mỗi giây đều dài như một năm vậy.

Sau khi đám người Lô Tú Mẫn thức dậy thì đều xuống sảnh khách sạn chờ cùng Yến Ninh. Gia đình của họ đều cách chỗ này khá xa, hai người ở gần nhất là Lô Tú Mẫn và Chu Minh Phượng, nhưng nhà Chu Minh Phượng lại không có điện thoại.

Thật ra thì bưu điện ở thị trấn chỗ nhà cô ta cũng có điện thoại, nhưng mà cô ta không nhớ số điện thoại của bưu điện bên kia, nên không có cách nào gọi điện thoại báo về nhà.

Một lát sau, Chúc Uyển Uyển và bà nội cô ta mang bữa sáng đến cho đám người Ngu Thanh Nhàn.

Đây đều là đồ nhà tự nấu, mỗi người được một quả trứng, một tô cháo to và dưa muối nhà làm không giới hạn số lượng, còn có thêm bánh quẩy do bà nội Chúc Yểu Yểu tự tay chiên.

Để cảm ơn họ, lần này bà nội Tần đã trổ hết bản lĩnh, cháo nấu vừa đặc vừa mềm mại, bánh quẩy xốp xốp giòn giòn, dưa muối cũng rất đưa cơm, ba loại này phối hợp lại khiến mọi người ai nấy đều ăn đến no căng.

Sau khi ăn sáng xong, Tần Kỷ Huy lại tới. Anh ta tới tìm Ngu Thanh Nhàn, cô theo anh ta ra ngoài nói chuyện.

"Là thế này, chúng tôi đã tiến hành sắp xếp kế hoạch tóm gọn đám buôn người ở huyện Tân Bắc, bây giờ chỉ đợi một cơ hội thích hợp là sẽ lập tức bắt chúng lại. Nhưng huyện Tân Bắc đã thối nát đến tận gốc rễ rồi, lần ra tay này nếu không một phát trúng đích, thì sau này công cuộc giải cứu phụ nữ bị bán còn khó hơn trên trời."

"Đây cũng là nguyên nhân mà chúng tôi có chứng cứ huyện Tân Bắc thối nát nhưng vẫn luôn không có hành động gì cả."

"Tối hôm qua tôi đã nghiên cứu bản đồ, phát hiện huyện Tân Bắc bị bao quanh bởi núi Lỗ Dương. Nói cách khác, tất cả những vùng núi xuất hiện hành vi buôn bán phụ nữ đều dựa vào núi cả, nếu chúng ta mai phục ở trên núi, thành thị và nông thôn kết hợp hành động thì tỷ lệ thành công sẽ lớn hơn nhiều."

Đám người Tần Kỷ Huy đã nghĩ đến chuyện phục kích từ trên núi vô số lần rồi, nhưng lại đành từ bỏ vì núi Lỗ Dương lại quá lớn, có quá nhiều thú dữ.

Khi biết tin Ngu Thanh Nhàn dẫn theo mấy người phụ nữ thành công bỏ trốn bằng đường núi khiến cho hy vọng của Tần Kỷ Huy lại dấy lên thêm một lần nữa.
 
Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi
Chương 207: Chương 207



Tối hôm qua, anh ta đã dẫn theo người đi suốt đêm theo tuyến đường mà Ngu Thanh Nhàn đã nói, nhưng vừa lên núi chưa được một cây số, họ đã đụng trúng bầy sói.

Nếu không phải họ diệt trừ nhanh chóng, cộng thêm mùa này trên núi có nhiều thức ăn, bầy sói cũng không quá đói thì chắc chắn tối qua trong đám họ có vài người phải bỏ mạng lại núi rồi.

Ngu Thanh Nhàn nghe đến đây thì ít nhiều hiểu được ý của Tần Kỷ Huy: "Các anh muốn tôi làm gì?"

Tần Kỷ Huy nhìn Ngu Thanh Nhàn: "Chúng tôi muốn cô hướng dẫn cách có thể tự do đi lại trên núi mà có thể tránh thú hoang."

Giọng điệu của Tần Kỷ Huy vô cùng chân thành.

Vì Văn Thanh Yến nên Ngu Thanh Nhàn có ấn tượng rất tốt với hệ thống quân cảnh, hơn nữa hành động của họ không mưu mà hợp với ý định của cô.

Ngu Thanh Nhàn cúi đầu suy nghĩ.

Thục Sơn Tông có một phái Ngự thú, phái của họ phần lớn dạy cách điều khiển con vật.

Không những thế, họ còn có một bài thuốc chuyên tránh thú dữ có tính công kích cao.

Phái chủ của phái Ngự Thú đã từng đánh cược với cha cô, kết quả ông ta bị thua, tiền cược chính là bài thuốc này.

Năm cô lên trúc cơ, bài thuốc này nằm trong đống quà lộn xộn chúc mừng Ngu Thanh Nhàn. Khi đó, Ngu Thanh Nhàn cực kỳ tò mò cái bài thuốc kỳ lạ này, nên bèn dựa theo tỷ lệ trong đó mà điều chế một thang.

Sau khi cô đến trần gian rèn luyện, lúc ở trong núi sâu đã từng thử nghiệm, đúng thật là có hiệu quả.

Dược liệu ở thế giới này không khác lắm so với dược liệu ở nhân gian của Thanh Vân Giới, có khác thì cũng dễ dàng tìm được dược liệu thay thế.

"Trước đây tôi thường xuyên lên núi đốn củi, có lần gặp một thợ săn, ông ta thấy tôi đáng thương nên đưa cho tôi một bài thuốc, phối dược liệu theo tỷ lệ trong bài thuốc kia, thú hoang trong núi nếu ngửi thấy thì sẽ tránh đi. Cũng là nhờ có bài thuốc này nên tôi mới có thể dẫn họ xuống núi một cách an toàn."

Lý do này của Ngu Thanh Nhàn cũng không quá tốt, người bình thường mà nghe được thì sẽ không tin.

Tần Kỷ Huy nhìn Ngu Thanh Nhàn một cái thật sâu, ánh mắt tìm tòi nghiên cứu. Ngu Thanh Nhàn cũng bình tĩnh đối diện với ánh mắt của anh ta.

Cô nói lý do của cô rồi, còn tin hay không thì mặc kệ Tần Kỷ Huy.

Người tài ba dị sĩ trong thiên hạ này cũng không ít, những chuyện khiến người ta vừa nghe đã cảm thấy kinh ngạc thế này cũng không phải chưa từng có, mà Tần Kỷ Huy cũng từng gặp được một người tài ba như thế, lúc còn ở trong bộ đội cũng nghe không ít tin đồn về những người tài ba dị sĩ. Anh ta tin.

"Cô có thể cho tôi xin gói thuốc đó không?"

"Được chứ." Ngu Thanh Nhàn thò tay vào túi, thật ra là lấy một cái túi hương mà đời trước cô từng dùng trong không gian ra.

Năm giây trước, cô vừa dụ dỗ vừa cưỡng ép hệ thống, sau khi hệ thống khóc thút thít thì lén nhập cư trái phép cái túi thơm này đưa cho cô.

Túi thơm này do chính tay cô thêu, khi đó cô còn chưa biết thêu thùa may vá, đường may cong cong vẹo vẹo, nhưng càng thế thì càng có vẻ chân thật.

"Cảm ơn, nếu thật sự có tác dụng, tôi sẽ đại diện cho cục công an thành phố Giang cảm ơn cô." Tân Kỷ Huy cầm túi hương rồi làm động tác chào với Ngu Thanh Nhàn, sau đó rời đi một cách vội vàng.
 
Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi
Chương 208: Chương 208



Tần Kỷ Huy nhận lấy gói thuốc của Ngu Thanh Nhàn, cùng ngày hôm đó đã lái xe lên núi, mãi đến chiều mới tới địa điểm mà Ngu Thanh Nhàn bảo trước đó.

Anh ta và đồng đội của mình là Trương Minh Vũ cùng đồng hành lên núi. Lần này họ đi sâu vào trong núi mà vẫn không gặp con thú hoang nào.

Cho dù gặp, thú hoang cũng vội vàng tránh xe họ. Hai người liếc nhau, đều cảm thấy vô cùng kích động.

Tần Kỷ Huy và Trương Minh Vũ vẫn đi sâu vào núi, sau đó quẹo vào hướng đến thôn xóm mà họ đã đánh dấu trong bản đồ. Từ chỗ họ đang đứng, có thể nhìn thấy toàn cảnh thôn làng.

Tần Kỷ Huy đưa tay ra hiệu, hai người quay về đường cũ.

Tiểu Triệu ở lại trông xe hiện đang dựa vào thân xe buồn bực hút thuốc, một lát sau, bên đường đã có năm sáu tàn thuốc rồi.

Trong rừng rậm ven đường truyền đến tiếng động, Tiểu Triệu lập tức quay người lại, nhìn thấy hai người Tần Kỷ Huy thì vội vàng ném điếu thuốc trong tay rồi đi về phía họ.

"Thế nào rồi đội trưởng?"

Trên mặt Tần Kỷ Huy lộ ra một nụ cười tươi rói: "Không có trở ngại gì."

Ánh mắt Tiểu Triệu trợn tròn lên: "Dùng được thật à?"

Trương Minh Vũ nở nụ cười: "Đúng vậy."

Tần Kỷ Huy cũng cười gật đầu.

Tiểu Triệu lập tức bật người nhảy cồ lên: "Có thuốc này, chúng ta lên núi sẽ an toàn hơn. Nếu mở rộng bài thuốc này trong toàn quân đội, mỗi năm chúng ta sẽ cứu được tính mạng của rất nhiều người."

Tiểu Triệu vừa xuất ngũ năm ngoái, địa phương anh ta đóng quân là ở bên phía Tây Nam.

Chỗ đó có nhiều rừng sâu núi thẳm, các chiến sĩ lại không thể không tập quen dần với kiểu chiến đấu trong rừng, thế nên mỗi lần họ vào rừng huấn luyện tác chiến, không những phải đề phòng người mà còn phải phòng cả thú hoang nữa.

Bây giờ có bài thuốc này rồi, độ nguy hiểm trong lúc huấn luyện của các chiến sĩ sẽ giảm xuống rất nhiều.

Trong mắt Tần Kỷ Huy cũng ngập ý cười:

"Bây giờ chúng ta nhờ bên bệnh viện phân tích dược liệu trong gói thuốc này, đợi đến lúc phối thành công rồi chúng ta sẽ tìm mấy địa phương để thí nghiệm. Nếu thật sự có tác dụng, vậy đây đúng là một cống hiến lớn với quốc gia."

Đám người Tiểu Triệu gật đầu thật mạnh.

Đám người Tần Kỷ Huy đang làm thí nghiệp ở bên kia, bên này Yến Ninh cũng đợi được mẹ của cô ta xuất hiện.

Trước khi Yến Ninh được nghỉ, Yến Chi Chi từng đến thăm cô ta một lần nên ấn tượng hiện tại của Yến Chi Chi đối với Yến Ninh vẫn dừng lại ở lúc đó.

Bây giờ nhìn thấy Yến Ninh gầy rạc đi, lại thấy con gái đi về phía mình với cái chân khập khiễng, cuối cùng Yến Chi Chi cũng không kiềm chế được nữa, đau đớn khóc rống lên.

Ông bà nội Trương cũng khóc theo, ngay cả Tiểu Hà - người lái xe đưa họ tới đây cũng lộ ra vẻ mặt không đành lòng.

Yến Ninh là đóa hoa nhỏ trong tiểu khu thuộc về xưởng may, hồi học cấp ba cũng từng là người trong mộng của rất nhiều thiếu niên. Một người tốt như thế, sao lại phải chịu loại đau khố này cơ chứ?

Yến Chi Chi vuốt hai má Yến Ninh, lại xoa đầu của cô ta, giọng nói không giấu được tiếng nấc nghẹn ngào: "Về là tốt rồi, về là tốt rồi, những thứ khác không quan trọng."
 
Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi
Chương 209: Chương 209



Yến Ninh cúi đầu, một câu cũng không nói thành lời.

Đám người Lô Tú Mẫn đã sớm khóc theo.

Yến Ninh thì thầm kể lại cho Yến Chi Chi nghe chuyện họ bỏ trốn, sau khi biết Ngu Thanh Nhàn giúp đỡ họ trốn thoát, Yến Chi Chi lau sạch nước mắt, đi đến quỳ trước mặt Ngu Thanh Nhàn.

Ngu Thanh Nhàn hoảng sợ, vội vàng đỡ lấy bà ta: "Đừng làm vậy, đừng làm vậy, mau đứng lên đi."

Yến Chi Chi kiên trì quỳ xuống, dập đầu một cái mới nương theo lực đạo của Ngu Thanh Nhàn đứng lên:

"Cháu gái, cảm ơn cháu nhiều lắm, cảm ơn cháu. Cả đời này của bác cũng chỉ có một đứa con là Yến Ninh, mấy ngày con bé mất tích, hồn vía bác cũng thất lạc. Những nơi nên tìm bác đều tìm cả rồi, nếu nó không quay về, cháu nói xem những năm cuối đời bác biết sống thế nào đây?

Nhớ lại quãng thời gian Yến Ninh mất tích, Yến Chi Chi cảm thấy dường như đã trôi qua một thế kỷ rồi vậy, đối với bà ta, mỗi ngày dài như cả năm.

Trong khoảng thời gian này, vì tìm kiếm Yến Ninh, bà ta bỏ bê công việc, mỗi ngày đều rong ruổi ngoài đường, tìm đi tìm lại những nơi mà Yến Ninh có thể tới, không dám bỏ qua một chỗ nào cả.

Nếu không phải tuần này bà ta bị bệnh, bất đắc dĩ phải ở nhà nghỉ ngơi thì bây giờ có lẽ bà ta vẫn đang ở ngoài tìm kiếm rồi.

Ngu Thanh Nhàn không những cứu Yến Ninh mà còn cứu cả bà ta nữa.

Ngu Thanh Nhàn nhìn Yến Ninh, hai mắt Yến Ninh sưng đỏ cười nói: "Đúng là nên cảm ơn cô. Nếu không nhờ có cô, có lẽ bây giờ tôi vẫn không có cách nào rời khỏi thôn Xương Sơn đó đâu."

Đám người Lô Tú Mẫn đứng bên cạnh hùa theo: "Đúng đấy, chúng tôi đều phải cảm ơn cô. Nhiều năm vậy rồi, chưa bao giờ chúng tôi từ bỏ ý định chạy trốn cả, nhưng mà khó khăn quá. Thôn xóm ở đó đều có quan hệ với nhau, cho dù chạy ra khỏi thôn cũng không thoát nổi công xã. Mấy người không biết chứ, nhiều năm trước có một người phụ nữ bỏ trốn, sau khi bắt được thì bị đánh cho đến chết."

Lời nói của Lô Tú Mẫn dọa mọi người hoảng sợ, đám người Hoàng Tiểu Phân cũng lộ vẻ kinh ngạc: "Tú Mẫn, sao chúng tôi chưa từng nghe chuyện này?"

Lô Tú Mẫn thở dài: "Người là do bí thư chi bộ thôn đánh chết. Các người đều biết bí thư chi bộ thôn rồi đấy, ông ta là người cầm đầu đường dây mua bán phụ nữ trong thôn.”

“Mười năm trước, tôi bị bán đến thôn Xương Sơn, khi đó việc kiểm soát luồng dân nghiêm ngặt thế nào chắc mọi người cũng biết nhỉ. Chúng tôi bị bỏ vào rương rồi dùng xe trâu kéo đi suốt dọc đường, loại xe này đều có mấy cái ngăn ngầm, giấu một hai người thì không ai phát hiện ra cả."

"Lúc đó chúng tôi bị trói tay chân, miệng cũng bị bịt kín. Mãi khi đến nhà bí thư chi bộ mới được cởi trói ra. Bên trong nhà ông ta có một cái hầm, chuyên dùng để nhốt phụ nữ. Chắc mọi người cũng từng ở trong đó rồi nhỉ?" Lô Tú Mẫn hỏi đám người, họ đều gật đầu.

"Cùng bị bắt cóc với tôi là một thiếu nữ xấp xỉ tuổi tôi, cô ta chạy trốn trong lúc đám người này đang thương lượng chuyện giá cả. Lúc đó nửa đêm rồi, cô ta còn chưa chạy đến cửa thôn thì đã bị bắt về."
 
Back
Top Bottom