Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi

Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi
Chương 170: Chương 170



Hạ Thiên Cao trông rất bình thường, nguyên thân không giống một điểm nào ở ông ta, Vương Tiểu Cúc lại rất ưa nhìn, nguyên thân giống bà ta ba phần.

Bà ta rụt rè lẽo đẽo sau lưng chồng, nhìn thấy con gái lớn, môi bà ta mấp máy, cuối cùng ngoảnh mặt đi.

Hạ Thiên Cao tát Ngu Thanh Nhàn, cô tránh sang một bên. Hạ Thiên Cao tát hụt, ông ta sững người rồi càng tức giận hơn.

"Mày trốn cái gì?"

Ngu Thanh Nhàn cảm thấy câu hỏi của Hạ Thiên Cao thực sự rất buồn cười:

"Nói nghe mà mắc cười, ông đánh tôi, tôi còn không được phép tránh? Bộ tôi phải ngoan ngoãn đứng ở đây chịu đòn? Ông thấy tôi giống đứa ngu hay tự thấy bản thân là kẻ ngốc?”

Thực tế thì nguyên thân đã từng chống lại Hạ Thiên Cao, năm xưa Hạ Thiên Cao không cho nguyên thân đi học.

Sự phản kháng của cô ấy như đã chạm vào chỗ đau của Hạ Thiên Cao, cô ấy bị Hạ Thiên Cao treo lên và quất bằng thắt lưng.

Nguyên thân bị đánh đau đớn, đánh đến hoảng sợ và rồi không còn dám chống đối Hạ Thiên Cao nữa.

Nhưng nguyên thân không biết rằng, có đôi khi, nhân nhượng và thỏa hiệp chỉ làm cho kẻ gây tổn thương được nước làm tới.

“Con đ**m mày còn dám trả treo, ai cho mày cái gan đó? Hả?" Hạ Thiên Cao vừa nói vừa c** th*t l*ng, quay sang nói với Vương Tiểu Cúc im như thóc từ khi vào cửa: "Bà giữ nó cho thôi."

Vương Tiểu Cúc tiến tới bắt Ngu Thanh Nhàn, rơm rớm nước mắt, nói:

"Con bé này sao lại ngỗ ngược như vậy? Bố con nói một câu con nói lại một câu. Con cãi lại làm gì? Em gái nhỏ hơn con, sức khỏe không tốt, sao con không biết nhường em nó? Hôm qua nó khóc lóc ở nhà sưng cả mắt.”

“Rồi sao? Nó khóc sưng mắt, mấy người kéo đến đây tính sổ? Còn tôi? Tôi bị người nhà họ Thường đánh không ra người ngợm, bà không biết hay sao? Bà nói gì? Nhẫn nhịn đến lúc có con là được. Sao tiêu chuẩn của bà với Hạ Văn Tĩnh lại thay đổi?”

Nếu nói bi kịch cuộc đời của nguyên thân là do Hạ Thiên Cao gây ra, thì Vương Tiểu Cúc chính là đồng lõa.

Là mẹ của nguyên thân, Vương Tiểu Cúc là kiểu phụ nữ lấy chồng làm trời, từ nhỏ đến lớn chỉ cần Hạ Thiên Cao muốn, bất kể đúng sai, bà ta đều ủng hộ một cách mù quáng, chưa từng phản đối.

Cả đời bà ta thuận theo chồng, chồng không thích con gái lớn, bà ta cũng không thích theo, chồng thích con gái út, bà ta cũng nâng niu con gái út.

Nếu chỉ như vậy thì thôi đi, đằng này mỗi khi nguyên thân bị đối đãi bất công, điều duy nhất Vương Tiểu Cúc làm không phải là bênh vực nguyên thân, mà là khuyên răn cô ấy, không ngừng phủ nhận cô ấy, luôn miệng trách móc như hiện giờ vậy.

Khóc lóc ỉ ôi, nguyên thân mới bao nhiêu tuổi đâu, cô ấy thật sự nghĩ là lỗi của mình cơ.

Thế là cô ấy ra sức ăn năn, cho đến khi chết, cô ấy cũng không có được tình thương của bố mẹ, một chút cũng không.

Loạt câu chất vấn của Ngu Thanh Nhàn như một lưỡi d.a.o sắc bén đ.â.m thẳng vào trái tim Vương Tiểu Cúc, bà ta nhìn đứa con gái bỗng trở nên lanh lợi này, há hốc miệng, không thốt ra được lời nào.

“Bà còn đứng đực ra đó làm gì?" Hạ Thiên Cao tối sầm mặt, quát vào mặt Vương Tiểu Cúc.

Vương Tiểu Cúc giật mình, lật đật tiến lên.
 
Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi
Chương 171: Chương 171



Lúc này, bên ngoài nhà họ Thường đã có đông đảo người đến xem, cả nhà ba người Phạm Xuân Hà đang ở trong viện, thấy hành động của Hạ Thiên Cao mà không ai ra ngăn cản.

Dù sao cũng đâu phải con dâu cưới hỏi bằng trầu cau, đánh thì đánh, còn làm quái gì được? Mấy người trong thôn Xương Sơn càng không để tâm, ngày nay việc đánh đập con cái đâu phải chuyện gì to tát?

Điều duy nhất họ quan tâm là tại sao cô vợ nhỏ của Thường Bảo Căn lại bị đánh, họ nghe nói bảo là do cô bé đã làm em gái mình khóc.

Anh chị em thời buổi này đánh nhau rất nhiều, cầm d.a.o c.h.é.m nhau cũng không còn xa lạ, nếu không phải vì quá ầm ĩ thì có ai xông ra bênh vực người ngoài?

Hạ Thiên Cao quất thắt lưng ra, Ngu Thanh Nhàn bắt lấy đầu nhọn của thắt lưng rồi dùng sức, Hạ Thiên Cao không đứng vững bị Ngu Thanh Nhàn kéo ngã xuống đất.

Ngu Thanh Nhàn cầm thắt lưng rồi quấn vài vòng quanh cổ tay, cô giơ tay quất thắt lưng vào người Hạ Thiên Cao, Hạ Thiên Cao không chút phòng bị, thắt lưng quật lên người đau điếng khiến ông ta kêu lên.

Trong đám đông vây xem, bao gồm cả nhà ba người Thường Bảo Căn đều trợn tròn mắt há hốc mồm mà nhìn Ngu Thanh Nhàn.

Ngu Thanh Nhàn giơ tay lên, tiếp tục quật thắt lưng lên người Hạ Thiên Cao: "Đau không? Đau không? Nếu không đau sao la lớn vậy hả?”

“Ủa ông thích dùng thắt lưng đánh người lắm mà? Hôm nay cho ông nếm mùi bị đánh, thế nào, có sướng không?"

“Không sướng nổi, nhưng tôi đánh rất đã, lúc ông lấy thắt lưng đánh con gái ông chắc cũng đã lắm đúng không?" Ngu Thanh Nhà vừa nói vừa quật thắt lưng, trên người Hạ Thiên Cao đã xuất hiện vết máu.

Hạ Thiên Cao lăn lộn tránh né, lại nhận ra rằng dù cố gắng trốn như thế nào, ông ta cũng không thể tránh được đòn đánh của Ngu Thanh Nhàn.

Lúc này Vương Tiểu Cúc định thần lại, xông đến bảo vệ Hạ Thiên Cao. Động tác vung roi của Ngu Thanh Nhàn tạm dừng một lúc rồi tiếp tục, mà ở một góc độ khéo léo hơn, cố gắng không làm tổn thương Vương Tiểu Cúc.

Nếu nói thương tích trên người nguyên thân là do Hạ Thiên Cao chửi đánh, thì vết thương của Vương Tiểu Cúc gây ra cho nguyên thân chính là tinh thần và nhân cách của cô ấy.

Đối với bà ta, nếu chỉ đánh thì quá nhẹ. Chẳng phải bà ta nguyên bảo nguyên thân nhân nhượng cho êm chuyện sao?

Bà ta cũng nên bị người tổn thương cũng bị người khuyên nhủ như thế đi.

Đám đông vây xem cũng có phản ứng, vài người đi lên can ngăn, Ngu Thanh Nhàn bị một người khoảng ba mươi tuổi kéo sang một bên.

"Cô nhỏ này sao độc ác quá, đó là bố cháu, cháu đánh bố không sợ sét đánh à." Một bà lão hơn năm mươi tuổi chỉ vào Ngu Thanh Nhàn trách cứ.

Ngu Thanh Nhàn ở đây cũng không có rảnh rỗi, cô không chỉ thăm dò tất cả các con đường trong thôn, mà còn nắm được các mối quan hệ giữa những người trong thôn.

Ví dụ như bà già đang chỉ chỉ vào cô tên là La Thúy Hoa, bà cụ được mai mối đàng hoàng đến đây, bây giờ là mẹ của đại đội trưởng thôn Xương Sơn, vai vế đáng nể ở trong thôn, và thích làm nhất chính là chỉ tay năm ngón chuyện nhà người ta.

Kẻ đề nghị đánh gãy chân nữ sinh đại học bị bắt đến đây chính là bà già đó.

Mấy hôm trước, cô gái bị bắt đến đây cũng là bà ta đề nghị đánh gãy chân người ta, là một mụ già tàn độc cùng cực.
 
Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi
Chương 172: Chương 172



Ngu Thanh Nhàn còn nghe ngóng được mẹ chồng của mụ già này cũng bị bà ta bỏ đói đến c.h.ế.t rõ như ban ngày.

Ngu Thanh Nhàn liếc nhìn người phụ nữ đang lôi kéo mình, và nhận ra cô ta chính là người ôm đứa bé khóc lóc khi đứng hóng chuyện, cô ta cũng bị bán vào đây.

Sự thù địch của Ngu Thanh Nhàn đối với cô ta không sâu sắc lắm.

Mụ già còn đang luyên thuyên, Ngu Thanh Nhàn khó chịu: "Tôi có hiếu với bố mẹ hay không liên qua gì đến bà, nếu bà không thích thì dân hai người họ đến nhà bà ăn uống no nê đi. Hơn nữa, có thế nào tôi cũng đâu đánh c.h.ế.t họ, phải không? Còn kém xa bà lắm, có bà che chắn rồi, sét có đánh cũng đánh bà trước.”

Sắc mặt của Lý Thúy Hoa chợt thay đổi. Bà ta giương nanh múa vuốt toan vồ lấy Ngu Thanh Nhàn, Ngu Thanh Nhàn vung thắt lưng, thắt lưng đập xuống đất, tạo thành một rãnh bùn trong viện.

Lý Thúy Hoa dừng bước, sắc mặt thay đổi từng cơn, cuối cùng hừ một tiếng rồi rời đi.

Mất một lúc, Hạ Thiên Cao và Vương Tiểu Cúc đã được đỡ dậy Ngu Thanh Nhàn đánh không hề nương tay, Hạ Thiên Cao đau đến tái mặt, ông ta dựa vào Vương Tiểu Cúc, hằn học nhìn Ngu Thanh Nhàn, quát Vương Tiểu Cúc: "Đi."

Vương Tiểu Cúc giàn giụa nước mắt nhìn Ngu Thanh Nhàn: "Nhàn Nhi, con tin hay không thì tùy, mẹ thực sự muốn tốt cho con.”

Một tiếng ‘Nhàn Nhi” làm Ngu Thanh Nhàn buồn nôn, cô dùng đầu thắt lưng chỉ vào Vương Tiểu Cúc: "Câm miệng, không thì đánh cả bà.”

Vương Tiểu Cúc hoảng sợ, rụt vai về, vội dìu Hạ Thiên Cao ra ngoài.

Hai tia sáng mắt thường không thể nhìn thấy lần lượt biến mất trên người Hạ Thiên Cao.

Chẳng phải Hạ Thiên Cao thích đánh mắng nguyên thân sao?

Thế thì để ông ta sống ngày tháng của nguyên thân trong mơ vậy.

Còn Vương Tiểu Cúc, chẳng phải bà ta thích phủ định nguyên thân, tẩy não nguyên thân sao? Thế thì biến bà ta thành nguyên thân, để bà ta cảm nhận mùi vị bị tẩy não, bị phủ định vậy.

Hạ Văn Tĩnh, chẳng phải cô ta luôn miệng nói muốn chịu đắng cay thay nguyên thân sao? Phải chiều ý cô ta chứ nhỉ?

Ngu Thanh Nhàn cảm bản thân đúng thực là quá hiểu con người.

À, đúng rồi, để ngăn ba người họ thông đồng với nhau, thì hãy khiến bọn họ không thể nói ra chuyện gặp ác mộng là được.

Trùng hợp nguyên thân vì chuyện của bọn họ mà có khổ khó nói, xem như báo ứng vậy.

Tranh thủ Hạ Thiên Cao và Vương Tiểu Cúc chưa lên tiếng, Ngu Thanh Nhàn đã vẽ thêm vài câu bùa chú lên người họ thay cho cáo vị rớt khi nãy.

Bận rộn xong, Ngu Thanh Nhàn thở ra một hơi dài nhẹ nhõm.

Quay về Thanh Vân giới nhất định phải đến Phù Phong cảm ơn Phong sư tỷ, các bùa chú nhỏ trừng phạt người do chị ấy chế tạo quá có ích.

Trong tương lai, sẽ có nhiều nơi cần dùng những bùa chú nhỏ này dù gì cũng phải trả tiền bản quyền cho người sáng lập chứ. Ngu Thanh Nhàn thích thú nghĩ.

Không ai trong thôn Xương Sơn ngăn cản vợ chồng Hạ Thiên Cao, và cả nhà Thường Bảo Căn cũng chẳng có ý định coi nhà họ Thường là thông gia chính thống, họ thích đến thì đến, thích đi thì đi, đến nước cũng chẳng mời uống.

Thấy không còn gì hay ho, đám đông tụm ba tụm bảy giải tán, ô gái kéo Ngu Thanh Nhàn mỉm cười với cô và đi theo dân làng.
 
Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi
Chương 173: Chương 173



Chị ấy đã bị bắt cóc đến thôn này mười lăm năm, cũng đã sinh ba đứa con, thôn dân rất yên tâm về chị ấy, vả lại chị ấy luôn dịu dàng ngoan ngoãn, gia đình chồng cũng không vô cớ đánh đập.

Trong số những cô gái bị bắt cóc, chị ấy xem như là sống tốt nhất rồi.

Người đã đi hết, ánh mắt Thường Đại Đức đầy u ám, nói với Phạm Xuân Hà: “Bà dạy quy củ cho nó, Bảo Căn theo bố vào rừng chặt tre, ba cái mẹt với sọt hỏng hết rồi, phải bù vào.”

Thường Đại Đức không coi trọng Ngu Thanh Nhàn gì cho cam, mặc dù cô vừa quất Hạ Thiên Cao bằng thắt lưng.

Trong lòng Thường Đại Đức, Ngu Thanh Nhàn ghe gớm thì đã sao, cô cũng chỉ là Tôn Hầu Tử, làm sao thoát khỏi lòng bàn tay Phật Tổ Như Lai?

Thường Đại Đức cũng rất rõ tính cách đoan chính của con dâu, ai có thể lấy lòng được nó?

Phạm Xuân Hà cau mày và đi về phía Ngu Thanh Nhàn, vừa rồi Ngu Thanh Nhàn đã tốn quá nhiều sức, lại dùng không ít linh lực, cơ thể cô vừa mới khôi phục có chút suy yếu. Lúc này, sẽ hơi khó đối phó với Phạm Xuân Hà.

Ngu Thanh Nhàn nghịch thắt lựng, cười với bà ta: "Nếu bà chạm vào một sợi tóc gáy của tôi, tôi sẽ phanh phui chuyện của bà với Thường Bảo Kim."

“Bà nói xem, Thường Đại Đức sẽ ra sao nếu ông ta biết bị bà cắm sừng? Và những người trong thôn này nữa, nếu họ biết bà không giữ nữ tắc mà câu dẫn cháu trai thì sẽ như thế nào?”

"Tôi nghe nói người phụ nữ cặp kè với cháu trai, chú, bác cả đó đã bị nhấn nước? Chắc là con đê sau núi nhỉ? Đó là nước tù đọng, cá cũng không có mấy con, bà có muốn vào xem một chút không?"

Trong mắt Phạm Xuân Hà lúc này, nụ cười của Ngu Thanh Nhàn đáng sợ như ác ma trên núi, bà ta giả vờ bình tĩnh: "Mày cứ đi nói, cứ đi nói, coi ai tin.”

Ngu Thanh Nhàn cười thích thú: "Đúng là khó để nói. Nếu tôi nói Thường Bảo Căn là con của bà và Thường Bảo Kim, mọi người sẽ nghĩ thế nào? Thường Bảo Kim lớn hơn Thường Bảo Căn mười lăm mười sáu tuổi nhỉ? Chà, quả thực có thể là bố anh ta.”

Phạm Xuân Hà kinh hãi, sắc mặt dần chuyển sang màu trắng nhách.

Ngu Thanh Nhàn chăm chú quan sát, không bỏ sót một sự thay đổi nào trên nét mặt của bà ta, thấy bà ta như vậy, sắc mặt cũng trở nên tinh tế.

Không đời nào? Chắc Thường Bảo Căn không phải con trai của Thường Bảo Kim đâu?

Thú vị lắm, đúng không?

Bí mật đã bị Ngu Thanh Nhàn nắm thóp, Phạm Xuân Hà không còn dám tùy tiện ngược đãi Ngu Thanh Nhàn, bà ta thật sự sợ Ngu Thanh Nhàn ra ngoài rêu rao.

Ở vùng quê ít nơi giải trí, quan hệ bất chính là chủ đề được mọi người ưa thích. Thường Đại Đức không phải là người tốt tính, nếu ông ta phát hiện bị bà ta cắm sừng chưa nói, còn giúp nuôi con kẻ khác ba mươi năm.

Ném chuột sợ vỡ bình, Phạm Xuân Hà không dám tưởng tượng được hậu quả.

Phạm Xuân Hà không dám tùy ý mắng nhiếc Ngu Thanh Nhàn như trước. Sau bữa ăn, bà ta phá lệ múc một tô đầy cho Ngu Thanh Nhàn, khiến Thường Đại Đức và Thường Bảo Căn phải lườm nguýt.

Phạm Xuân Hà có chút bối rối, não chạy liên tục, cuối cùng cũng cũng tìm ra một lý do: “Hôm nay tôi gặp Đại Phát, nó nói Thanh Nhàn gầy quá, không tiện bầu bì, ngày mai con nhỏ lên mười sáu rồi Tôi chỉ muốn cho nó ăn nhiều hơn."
 
Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi
Chương 174: Chương 174



Những lời của Phạm Xuân Hà khiến bố con nhà họ Thường chuyển ánh mắt sang Ngu Thanh Nhàn.

Ánh mắt Thường Bảo Căn dâm tà đánh giá Ngu Thanh Nhàn từ đầu đến chân, cau mày như thể không hài lòng, nhưng sau một lúc như nghĩ ra gì đó lại cười.

Không biết ngày sinh nhật của nguyên thân đã xảy ra chuyện gì, có lẽ đoạn ký ức về hôm đó quá mức đau khổ, nên cô không thể nhớ ra được.

Thường Bảo Căn khiến người ta buồn nôn, Ngu Thanh Nhàn không muốn có tiếp xúc da thịt với anh ta.

Cơ thể của cô đã được chăm sóc khá tốt rồi, có thể rời đi bất cứ lúc nào. Nhưng cô lại lo lắng cho những người phụ nữ cũng bị lừa bán đến thôn này, nhất là nữ sinh ở nhà Thường Đại Hữu kia.

Số phận đời trước của cô ấy cực kỳ thê thảm, cô không có cách nào mặc kệ được.

Nhưng không may là chân của cô ấy vẫn đang bị thương, không thể đi xa được, trừ khi đợi vết thương của cô ấy hồi phục.

Ngu Thanh Nhàn lao thẳng vào núi, đi khắp đồi núi tìm kiếm dược liệu mà cô cần.

Cô tìm kiếm đến tận giữa trưa, phải đi qua hai ngọn núi lớn, Ngu Thanh Nhàn mới gom đủ dược liệu.

Lúc về đến nhà họ Thường, Thường Đại Phát đã ở đây, anh ta được mời đến khám cho con lợn nhà Thường Đại Đức nuôi.

Mấy ngày nay, ngày nào Ngu Thanh Nhàn cũng đều đặn cho lợn ăn dây sàn sạt, con lợn kia đã bị tiêu chảy suốt một tuần rồi. Cho lợn ăn là công việc của Ngu Thanh Nhàn, vì thế ba người nhà họ Thường vẫn chưa phát hiện ra chuyện lợn bị tiêu chảy.

Sau khi Phạm Xuân Hà bị Ngu Thành Nhàn dọa thì không dám chuyện gì cũng đùn đẩy cho Ngu Thanh Nhàn như trước kia nữa.

Sáng sớm, Ngu Thanh Nhàn ra ngoài một lúc lâu, bà ta mới nhớ đến việc phải cho lợn ăn. Lúc đó mới phát hiện lợn có chút không ổn.

Ở công xã không có bác sĩ thú y, thường thì Xích cước đại phu ngoài khám bệnh cho người, sẽ kiêm luôn bác sĩ cho gia súc.

Bây giờ Thường Đại Phát đang xem xét thức ăn cho lợn, lúc Ngu Thanh Nhàn về đến, ánh mắt anh ta đối diện với ánh mắt của Ngu Thanh Nhàn.

Hai giây sau, Thường Đại Phát nhìn về nồi cám lợn, gạt gạt ngọn dây sàn sạt bên trong.

"Cám lợn không có vấn đề gì cả." Thường Đại Phát nói.

Lúc này không chỉ có Phạm Xuân Hà, mà đến cả Thường Đại Đức cũng cảm thấy sốt ruột. Tiền trả nợ năm nay chỉ trông cậy và con lợn này thôi.

"Ông anh à, anh kiểm tra kỹ chút đi, xem nguyên nhân lợn bị tiêu chảy là gì?" Thường Đại Đức sốt ruột nói.

"Chuyện này tôi cũng không có biện pháp nào cả, nếu không anh đến bệnh viện mua chút Oxytetracycline về cho lợn uống thử xem?" Oxytetracycline được xem như thần dược của niên đại này, người uống được, súc vật cũng uống được, còn rất có hiệu quả nữa.

Muốn mua thuốc thì lại phải tiêu thêm một khoản tiền nữa, nhưng mà cho dù không muốn đến đâu thì số tiền này vẫn phải bỏ ra.

Lại sắp đến giờ làm việc, Phạm Xuân Hà đến công xã mua thuốc, Thường Đại Đức và Thường Bảo Căn ra đồng. Còn Ngu Thanh Nhàn đi được nửa đường thì lại vòng về.

Hôm qua trời mưa, không ai ra đồng làm việc cả nên Ngu Thanh Nhàn không đến tìm nữ sinh kia. Hôm nay đến, lại thấy trên mặt cô ấy có thêm một vết thương.
 
Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi
Chương 175: Chương 175



Ngu Thanh Nhàn biết vết thương đó là do Thường Đại Hữu gây ra.

Năm nay Thường Đại Hữu cũng gần năm mươi rồi, từ trước đến nay lão vẫn luôn độc thân, vất vả lắm mới mua được một cô vợ về, sao có thể dễ dàng buông tha? Mà nữ sinh kia tất nhiên sẽ phản kháng, phản kháng lại bị đánh, một vòng tuần hoàn cứ diễn ra như vậy.

Thấy Ngu Thanh Nhàn đến, cô ấy vội vàng túm chặt Ngu Thanh Nhàn: "Cầu xin cô, giúp tôi, tôi bị lừa bán đến đây, tôi muốn về nhà. Cô giúp tôi đi... giúp tôi..." nữ sinh đau khổ cầu xin.

Không đợi Ngu Thanh Nhàn kịp nói chuyện, cô ấy lại nói tiếp: "Nhà của tôi ở thành phố Liễu Bình, cô gửi một phong thư đến thành phố Liễu Bình giúp tôi, nếu không thì gửi một bức điện tín cũng được. Nhà của tôi có rất nhiều tiền, chờ người nhà đến cứu tôi, tôi nhất định sẽ hậu tạ cô."

Ngu Thanh Nhàn nhìn nữ sinh, lắc đầu nói: "Vô ích thôi. Ở chỗ này, quan lại đều bao che cho nhau, chỗ nào cũng có tai mắt của bọn họ."

"Chỉ tính trong thị trấn này thôi, trong một trăm cô gái thì có đến mười lăm người là bị lừa bán đến. Với số lượng lớn như thế, nếu để lộ ra thì quan chức địa phương không có cách nào chịu trách nhiệm, nên chỉ có thể đè xuống. Đừng nói đến gửi điện tín, cho dù viết thư giấy cũng không chắc là gửi ra ngoài được."

Những người bị lừa bán đến trước kia, không phải chưa từng có người nhờ thanh niên trí thức giúp gửi thư, nhưng những bức thư này đều như đá chìm đáy biển, vốn không được gửi ra ngoài.

Mà những người thanh niên trí thức đồng ý giúp đỡ kia, sau đó cũng gặp rất nhiều phiền phức.

Nữ sinh kia kinh ngạc buông thõng cánh tay của Ngu Thanh Nhàn ra, hai mắt m.ô.n.g lung.

Cô ấy bị bán đến đây, sở dĩ có thể kiên trì lâu đến vậy mà không gục ngã cũng là nhờ có niềm tin này, sở dĩ cô ấy chạy trốn hết lần này đến lần khác, là vì mang theo suy nghĩ muốn đến trấn trên gọi điện thoại, chỉ cần tìm được đồn công an là cô ấy sẽ được cứu.

Hiện tại lời Ngu Thanh Nhàn nói với cô ấy những lời này, khiến cho hi vọng cô ấy tích góp được từng chút tan vỡ.

Ngu Thanh Nhàn thấy trạng thái của cô ấy không đúng lắm, vội vàng giữ chặt lấy tay cô ấy:

"Tôi sắp rời khỏi đây rồi, sẽ chuồn đi từ phía sau núi. Tuy con đường này nhiều nguy hiểm, nhưng cũng là con đường an toàn nhất để trốn khỏi đây. Cô có nguyện ý đi cùng tôi không?"

Cặp mắt của cô nữ sinh lập tức phát ra ánh sáng, ý cười trên mặt khó mà che giấu được, ngay khi ý cười chạm đến đáy mắt, thì hai hàng nước mắt cũng chảy xuống theo:

"Tôi không sợ, tôi nguyện ý. Nếu không có tự do, chi bằng c.h.ế.t đi cho rồi."

Ngu Thanh Nhàn thò tay vào túi quần, lấy ra túi thuốc bột mà cô vừa luyện chế trong không gian: "Đây là thuốc, mỗi ngày bôi ba lần lên vết thương trên chân cô, năm ngày sau chúng ta sẽ đi."

nữ sinh nắm chặt túi thuốc: "Sao phải đợi năm ngày nữa?"

Ngu Thanh Nhàn nói: "Bởi vì tối năm ngày sau trong thôn sẽ tổ chức họp đại đội, nhà ai cũng phải đi."

Nữ sinh gật đầu.

Ngu Thanh Nhàn nhìn cô ấy nói: "Nếu cô có thể liên hệ với những người muốn trốn, vậy năm ngày sau chúng ta cùng đi."

"Được, được, được." nữ sinh gật đầu như giã tỏi.
 
Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi
Chương 176: Chương 176



Ngu Thanh Nhàn bắt đầu đi làm việc, nữ sinh tháo vải xô băng bó vết thương trên đùi mình ra rồi rắc thuốc bột lên.

Ngu Thanh Nhàn rời đi chưa được bao lâu thì một người phụ nữ hơn ba mươi tuổi ôm đứa bé đi đến - chị ta chính là người hôm qua đã giữ chặt Ngu Thanh Nhàn.

Chồng của chị ta là anh em họ với Thường Đại Hữu, vì bình thường chị ta tỏ vẻ mình đã chấp nhận số mệnh, thái độ mềm mại dịu dàng nên được Thường Đại Hữu mời đến đây khuyên nữ sinh kia.

Chị ta thuyết phục một cách miễn cưỡng, lời nói ra vẫn sáo rỗng như những lần trước.

Nữ sinh im lặng lắng nghe, khác hẳn với vẻ trầm mặc trước đây, lần này cô ấy bỗng nhiên hỏi: "Chị cũng bị lừa bán tới đây phải không? Chị có muốn về nhà không?"

Người phụ nữ ôm đứa bé run rẩy một lát, ngôi nhà trước khi bị bắt cóc bỗng như hiện lên trước mắt.

Nhà chị ta cũng ở nông thôn, nhưng cha mẹ chị ta rất hiền lành từ ái, tình cảm anh chị em trong nhà đều rất tốt.

Chị ta bị bắt cóc đúng thời điểm ngày mùa, bà ngoại chị ta bị bệnh, người nhà không ai rảnh đến thăm nên mẹ chị ta bảo chị ta đến thăm bà ngoại.

Vừa rời khỏi thôn không được bao lâu thì đã gặp một bà cụ đi bộ trên đường.

Bà cụ chủ động bắt chuyện, chị ta liền trò chuyện với bà cụ suốt một đường, khi sắp đến nhà bà ngoại chị ta thì bà cụ kia bỗng bảo cơ thể bà cụ đột nhiên không khỏe, nhờ chị ta đỡ bà cụ ngồi xuống vệ đường.

Ấn tượng cuối cùng trong kí ức của chị ta là khuôn mặt bà cụ vừa dữ tợn vừa lạnh lùng.

Đến khi tỉnh lại, chị ta đã ở trên đường đến đây.

Sau khi bị bán đến thôn Xương Sơn, không phải chị ta chưa tìm cách chạy trốn, nhưng trốn thế nào đây?

Chị ta không biết đường, cũng không biết được mấy chữ, chị ta có năng lực trốn đi đâu?

Nhất là sau khi chứng kiến thảm trạng của những người trốn đi rồi lại bị bắt về, chị ta càng không dám chạy.

Nhưng mỗi khi đêm đến chị ta luôn nằm mơ, mơ thấy lúc chị ta vẫn chưa bị lừa bán, mơ thấy từng ngóc ngách xó xỉnh trong nhà, ngay cả đàn gà cũng không buông tha.

Mỗi lần tỉnh lại sau giấc mơ, gối đầu của chị ta vẫn luôn ẩm ướt.

Sao chị ta có thể không nhớ nhà cho được? Sao lại không muốn trốn đi cơ chứ?

"Muốn về, nhưng không thể về được." Người phụ nữ nói, nước mắt rơi từng hàng, từng hàng.

Nữ sinh nhìn chị ta: "Có thể, chúng ta có thể về mà. Không ai thả chúng ta đi, vậy chúng ta tự trốn đi bằng đường ở sau núi."

Người phụ nữ nhìn nữ sinh, ánh mắt nữ sinh kiên định đến phát sáng, chị ta giật mình: "Sau núi quá nguy hiểm, trong đó có rất nhiều thú dữ, vào rồi là không có đường ra đâu."

"Sợ gì chứ? Chết trong miệng thú dữ còn hơn là bị đám súc sinh kia chơi hỏng."

Người phụ nữ không nói gì, hai người im lặng một lúc lâu. Hình như đứa bé trong n.g.ự.c nguời phụ nữ ngủ mơ, đột nhiên khóc ré lên một tiếng, tiếng khóc đánh thức hai người.

Người phụ nữ nhìn đứa bé trong ngực, nhẹ giọng nói: "Tôi vẫn chưa nói cho cô biết tên mình nhỉ? Tôi là Lô Tú Mẫn, là người huyện Vạn Hòa."

Nữ sinh nhìn chị ta, cũng cười nói: "Tôi tên là Yến Ninh, người thành phố Liễu Bình, huyện Vạn Hòa cách chỗ chúng tôi không xa."
 
Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi
Chương 177: Chương 177



Lô Tú Mẫn nhìn Yến Ninh, nước mắt chị ta vẫn còn vương trên má, vậy mà chị ta lại bật cười: "Tốt quá, tôi còn nghĩ cả đời này cũng không thể gặp lại người ở nơi đó nữa."

"Đúng rồi, người kia nói, nếu có phụ nữ nào trong thôn chúng ta còn muốn trốn thì đều có thể đi theo, cô ấy có thể dẫn chúng ta ra ngoài." Yến Ninh nghiêm túc nói với Lô Tú Mẫn.

"Tôi đến thôn này cũng mười sáu năm rồi, ai muốn đi ai không muốn đi tôi đều biết cả, cô yên tâm đi."

Yễn Ninh ừ một tiếng: "Bốn ngày sau chúng ta sẽ xuất phát."

Lô Tú Mẫn gật đầu, rồi lại nhìn đứa bé trong n.g.ự.c đến xuất thần.

Trong lúc Yến Ninh và Lô Tú Mẫn bí mật nói chuyện, chị dâu cả Hạ cũng đến tìm Ngu Thanh Nhàn, đưa cho cô chiếc bánh bột ngô mà chị ta cố để phần riêng cho cô, rồi bắt đầu tám chuyện:

"Tối hôm qua sau khi cha về nhà thì lên giường ngủ luôn, đến hơn nửa đêm rồi mà mẹ vẫn còn đang hầu hạ Hạ Văn Tĩnh. Cũng không biết cô ta phát điên cái gì mà la hét suốt đêm."

Hạ Văn Tĩnh đúng là không chịu để yên cho người nhà nghỉ ngơi. Sáng sớm đám người chị dâu cả Hạ phải đi ra ngoài làm việc, lúc đó mấy người Hạ Đại Đản vẫn chưa thức giấc.

Chị dâu cả Hạ không đợi Ngu Thanh Nhàn nói chuyện, lại tiếp tục nói: "Chuyện em đánh cha hôm qua đã bị đồn đã khắp nơi rồi, chỗ nào cũng đang bàn tán cả. Chị dâu hai của em còn lén nói với chị là trận này em đánh rất sảng khoái."

Vẻ mặt chị dâu cả Hạ nhuốm ý cười: "Hôm qua lúc Hạ Văn Tĩnh khóc lóc chạy về bọn chị vẫn lo lắng cho em đấy. Em có thể phản kháng lại, bọn chị nghe thấy đều thở phào nhẹ nhõm."

Ngu Thanh Nhàn nhìn chị dâu cả Hạ, cũng cười theo: "Chị cả, chị không cảm thấy em bất hiếu à?"

Chị dâu cả Hạ cắt ngang: "Hiếu thuận cũng phải tùy người chứ. Nếu cha mẹ tốt, con cái mà bất hiếu thì đúng là heo chó không bằng. Còn nếu cha mẹ không ra dáng cha mẹ, vậy lý gì mà đứa con kia phải hiếu thuận với họ?”

“Hơn nữa, trong thôn nhiều người bất hiếu như thế, ngoại trừ bị người bên ngoài nói hai câu, đương sự không để chuyện này trong lòng thì sao phải phân vân?"

Mấy lời này của chị dâu cả Hạ quả là nói đúng lời trong đáy lòng của Ngu Thanh Nhàn.

Ngu Thanh Nhàn thầm nghĩ, nếu nguyên thân không bị bán đi, nếu theo bình thường mà làm mai rồi gả cho nhà người khác, ít nhất nguyên thân cũng có hai anh trai làm chỗ dựa, cuộc sống cũng không đến nỗi nào.

Đáng tiếc... Đây đều là hậu quả do Hạ Thiên Cao và Vương Tiểu Cúc ban tặng, phải c.h.é.m ngàn đao mới hả giận.

"Chị cả, anh chị có định ra ở riêng không? Em nghe nói là Hạ Văn Tĩnh và Đổng Thuần An sẽ đính hôn, hai ông bà già kia cũng muốn xây phòng riêng cho cô ta..." Lời tiếp theo Ngu Thanh Nhàn không nói tiếp, chỉ nhìn chị dâu cả Hạ một cái, cho chị ta một ánh mắt "chị hiểu mà".

Trong lòng chị dâu cả Hạ thầm chậc lưỡi, cảm thấy bà cô bên chồng này đã thông minh hơn rồi, nhưng thế cũng không phải chuyện xấu:

"Chị với chị dâu hai em đang bàn bạc chuyện này đây, muộn nhất là cuối tháng này sẽ ra riêng. Nhà chị với nhà chị dâu hai em sẽ ăn chung."
 
Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi
Chương 178: Chương 178



Chuyện này do chị dâu hai Hạ đề xuất, chị dâu cả Hạ và anh cả Hạ đều suy nghĩ cẩn thận, cảm thấy chuyện này khả thi.

Bọn họ đều có đứa bé phải nuôi dưỡng, mà bọn họ đều là lao động khỏe mạnh, bốn người lớn nuôi bốn đứa bé chắc chắn có thể nuôi chúng béo mập, hơn nữa làm thế thì hai bên đều cảm thấy thoải mái.

Ngu Thanh Nhàn gật đầu, tỏ vẻ đồng ý.

Chị dâu cả Hạ nói: "Lão yêu bà nhà họ Thường kia còn làm khó em không?"

Ngu Thanh Nhàn cũng không có ý định giữ bí mật giúp Phạm Xuân Hà, cô mỉm cười, ghé sát chị dâu cả Hạ thì thầm: "Bây giờ bà ta đâu dám tìm em gây phiền toái nữa. Bà ta vụng trộm với người khác bị em phát hiện, bây giờ trốn em còn không kịp đâu."

Hai mắt chị dâu cả Hạ sáng lên: "Bà ta vụng trộm với ai? Sao em phát hiện ra được?"

Chị dâu cả Hạ không phải người lắm miệng, nhưng vẫn là câu nói cũ thôi, ai có thể chống lại sức hút của chuyện tình nam nữ cơ chứ?

"Chị cả chắc chắn không thể đoán ra người kia là ai đâu."

Ngu Thanh Nhàn cứ úp úp mở mở khiến chị dâu cả Hạ càng tò mò hơn, chị ta kiềm chế hưng phấn thúc giục: "Nói nhanh đi, nói nhanh đi."

"Là Thường Bảo Kim."

Cái người tên Thường Bảo Kim này hầu như người ở đại đội Hà Tây đều biết. Cha mẹ anh ta mất sớm, là nhà nhà ở thôn Xương Sơn bỏ cơm nuôi lớn anh ta.

Vì trong nhà nghèo khó, nên anh ta hai mươi tuổi rồi mà vẫn chưa lấy vợ. Mãi cho đến khi em gái anh ta mười tám tuổi, anh ta gả em gái ra ngoài rồi mới tìm cho mình một mối.

Người vợ hiện tại của anh ta được mai mối cưới gả đàng hoàng, gả cho Thường Bảo Kim được ba năm thì sinh ra hai đứa con.

Có đứa con chống lưng, lại có nhà mẹ đẻ để dựa vào nên sống lưng của vợ Thường Bảo Kim cực kỳ thẳng, đanh đá đáo để đến độ trong thôn khó ai sánh kịp.

Năm 1958, trong thôn tổ chức đại hội cử tri bầu ra đội trưởng dân binh, Thường Bảo Kim trúng cử, từ đó về sau vẫn luôn đảm nhiệm chức đội trưởng của thôn.

Từ đó cuộc sống của anh ta thoải mái hẳn ra, ngày nào cũng họp hành với đội trưởng dân binh của các thôn khác trong đại đội Hà Tây, thật sự rất bận rộn.

Chị dâu cả Hạ che miệng khó tin: "Lão yêu bà Phạm Xuân Hà kia cũng hơn năm mươi rồi đúng không? Mà Thường Bảo Kim năm nay mới bao nhiêu tuổi chứ?"

"Bốn mươi bốn tuổi."

Cách nhau nhiều tuổi như thế, lại có vai vế thím cháu, chị dâu cả Hạ kích động vỗ đùi cái đét: "Em cả à, em chắc chắn chưa? Hai người bọn họ thực sự có một chân à?"

"Em nhìn rõ mà. Tối hôm trước anh hai đến truyền tin cho em, bọn họ còn yêu đương vụng trộm ngay trong vườn ở hậu viện đấy."

Cô em chồng nhà mình là người thành thật, cô dám nói như thế, chị dâu cả Hạ thật ra đã tin chín phần, trong lòng chị ta lại đang cân nhắc xem nên truyền chuyện này ra ngoài bằng cách nào.

Ngu Thanh Nhàn còn sợ chị ta chưa đủ kinh ngạc nên ném cho chị dâu cả Hạ thêm một quả b.o.m nữa: "Mà hình như Thường Bảo Căn là con của Thường Bảo Kim."

"!!!" Chị dâu cả Hạ đã kích động đến mức không nói thành lời nữa rồi.

Ngu Thanh Nhàn vội vàng vỗ vỗ lưng cho chị ta: "Chị cả, chị đừng kích động quá, đừng kích động quá nhé."
 
Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi
Chương 179: Chương 179



Chị dâu cả Hạ hít một hơi thật sâu: "Sao không kích động cho được, sao không kích động được cơ chứ? Chị lớn đến từng này rồi mà vẫn chưa nghe qua tin tức nào bùng nổ đến mức này đâu."

Chị dâu cả Hạ dừng một chút rồi lại nói: "Em không nói chị còn chưa phát hiện đâu, em vừa nói thì chị bỗng nhiên ngờ ngợ, đúng là Thường Bảo Căn chẳng giống Thường Đại Đức chút nào, nhưng lại giống Thường Bảo Kim đến bảy, tám phần đấy."

"Chậc, chậc, Phạm Xuân Hà này đúng là lợi hại mà, cắm sừng chồng còn chưa tính, thế mà lại dám sinh ra một đứa con hoang. Mà Thường Bảo Kim cũng không vừa đâu, mới mười bốn mười lăm tuổi đã có thể làm cho phụ nữ to bụng, khó trách ba năm ôm hai đứa."

Chị dâu cả Hạ vỗ tay một cái: "Trước đó không phải Thường Đại Đức và Phạm Xuân Hà đã có với nhau ba đứa con gái ư, nếu ông ta phát hiện ra mình bán ba đứa con ruột đi để nuôi một đứa con hoang, không biết ông ta sẽ tức giận thành dạng gì nữa."

"Xí, đáng lắm. Đám súc sinh bán con gái nên nhận báo ứng thế này." Chị dâu cả Hạ cực kỳ vui vẻ.

Chị ta vỗ vỗ bàn tay của Ngu Thanh Nhàn: "Chờ mà xem, chị cả của em nhất định sẽ truyền chuyện này ra ngoài. Để đến lúc đó rồi xem, Phạm Xuân Hà ở bên ngoài vụng trộm với người đàn ông khác có tư cách gì trì triết em, còn có Thường Bảo Căn nữa, Thường Đại Đức cưng chiều anh ta nhất, nếu ông ta mà biết anh ta không phải con ruột mình thì sao nhỉ? Chậc chậc."

Chị dâu cả Hạ vừa nói vừa lắc đầu: "Chị phải đi tìm chị dâu hai của em, loại chuyện này chị dâu hai em am hiểu nhất."

Nói rồi, chị dâu cả Hạ đến tìm chị dâu hai Hạ, kéo chị ta sang một bên thì thầm to nhỏ.

Chị dâu hai Hạ nghe đến hai mắt trợn tròn, sau đó vội vàng dùng tay bưng kín miệng, tiếp theo nữa thì kích động vỗ đùi cái đét.

Hành động này của chị dâu hai Hạ thành công thu hút sự chú ý của một đám người đang làm việc gần đó. Chị dâu cả Hạ vừa đi, mấy bà tám lập tức vây quanh chị dâu hai Hạ.

"Vợ Văn Dũng à, cô với chị dâu cả cô vừa nói chuyện gì thế?"

"Đúng đấy, đúng đấy, nói cái gì thế?"

Giữa một đống lời hỏi han hóng hớt, chị dâu hai Hạ lộ vẻ khó xử: "Chị dâu cả tôi nói, chuyện này không được truyền ra ngoài."

Mọi người vừa nghe thấy thế thì biết đây chắc chắn là chuyện lớn, lại càng thêm tò mò hơn.

"Cô nói đi, chúng tôi là người thế nào cô còn không biết à? Chúng tôi là người kín miệng nhất, cô cứ kể cho bọn tôi nghe đi, bọn tôi tuyệt đối không kể cho người khác nghe đâu."

"Đúng thế, đúng thế."

"Đều là người cùng thôn cả, vợ Văn Dũng à, cô còn không tin tưởng chúng tôi ư?"

Chị dâu hai Hạ nghe những lời này, đáy lòng thầm bật cười, tin tưởng mấy bà kín miệng, chẳng bằng tôi tin heo mẹ biết leo cây thì hơn.

Người trong thôn thấy chị ta vẫn không chịu nói thì càng sốt ruột hơn.

"Vợ Văn Dũng à, cô vẫn đang suy nghĩ cái gì thế?"

"Còn phải nghĩ nữa à, cô kể với chúng tôi một chút thôi, chúng tôi sẽ không truyền ra bên ngoài đâu. Mọi người nói có đúng không?"

"Đúng đó, đúng đó." Đám người phụ họa.
 
Back
Top Bottom