Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi

Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi
Chương 210: Chương 210



“Bí thư chi bộ thôn cảm thấy cô ta coi thường mặt mũi của ông ta, nên bắt cô ta về rồi dùng gối đầu bịt c.h.ế.t cô ta, sau khi hoàn tiền thì ông ta chôn người ở sau hậu viện nhà mình. Nếu không, các người cho rằng vì sao tôi lại thuận theo chúng như thế?"

Lô Tú Mẫn đã chứng kiến hiện trường g.i.ế.c người, chị ta bị dọa vỡ mật, thậm chí vài năm sau đó mà ngủ vẫn mơ thấy ác mộng.

Bà nội Tần vẫn chưa đi, sau khi nghe xong lời của Lô Tú Mẫn thì cực kỳ hoảng sợ. Sắc mặt của Chúc Uyển Uyển cũng trắng bệch.

Những kiến thức về phòng chống bắt cóc của cô ta đều do cậu cô ta dạy, sau khi gặp được bọn bắt cóc, cô ta trở tay bán ngược lại bọn buôn người khiến cho cô ta đắc ý, cảm thấy đám buôn người cũng chỉ đến vậy mà thôi, cậu cô ta cứ sắp xếp chỗ này lại sắp xếp chỗ kia, cứ thích làm quá vấn đề lên.

Mãi cho đến bây giờ, Chúc Uyển Uyển mới cảm nhận được nguy hiểm, bọn buôn người thật sự dám g.i.ế.c người.

Đám người Yến Ninh cũng lộ ra biểu cảm gặp mau, tuy họ bị đánh nhưng vẫn giữ được cái mạng. Ngu Thanh Nhàn thu hết biểu cảm của họ vào mắt, trong lòng không hiểu đang cảm giác gì.

Mấy cô không nên cảm thấy may mắn như thế đâu, tổ chức buôn người này căn bản không nên tồn tại mới đúng chứ.

Bà nội Tần đi đến trước mặt Lô Tú Mẫn: "Hôm qua cháu đã kể chuyện này cho cảnh sát chưa?"

Vẻ mặt Lô Tú Mẫn khó xử: "Chưa ạ."

Hôm qua chị ta cảm thấy ai cũng không phải người tốt, nên lúc thẩm vấn cũng giữ lại vài chuyện.

Tối hôm qua, mấy chị em họ nằm trên giường nhưng không có ai chợp mắt được mới bắt đầu trò chuyện đêm khuya.

Đối với người khác, tuy Lô Tú Mẫn không có cách nào tin họ một trăm phần trăm, nhưng ít ra chị ta cũng chịu hạ sự phòng bị xuống một chút.

Đây cũng là nguyên nhân hôm nay chị ta nguyện ý kể lại.

Bà nội Tần dắt Lô Tú Mẫn đến đồn cảnh sát, Lô Tú Mẫn không giãy dụa, yên lặng đi theo.

Cách thức g.i.ế.c người của bí thư chi bộ thôn thành thạo như thế, sau nhiều năm suy nghĩ, Lô Tú Mẫn cực kỳ chắc chắn rằng bí thư chi bộ thôn từng g.i.ế.c không chỉ một người.

Liên quan đến mạng người, tính nghiêm trọng của vụ án này lập tức tăng cao.

Sau khi cục công an thành phố bàn bạc, quyết định lấy ra hai gian phòng trong ký túc xá của cục cảnh sát để mấy người phụ nữ này ở lại.

Đồng thời, họ cũng sẽ tra cứu thông tin bên trong cục công an để liên lạc với người nhà của mấy người này.

Khi đám người Lô Tú Mẫn bị bắt cóc, tuổi cũng khá lớn rồi, không xảy ra tình huống không biết nhà mình ở đâu.

Chiều hôm đó, cục công an thành phố đã lấy được cách liên lạc với địa phương họ sống, cũng đã liên lạc được với người nhà của từng người rồi.

Nhưng kết quả lại khiến người ta sầu lo thay vì cảm thấy vui mừng.

Giống như nhà của Hoàng Tiểu Phân và Lâm Hoa Sen vậy, nhà họ đều đông con, nhiều năm qua đi, anh chị em trong nhà cũng kết hôn rồi sinh con, cha mẹ họ cũng không quá khá giả.

Sau khi nghe nói con gái mất tích đã lâu nay tìm được, phản ứng đầu tiên của họ không phải vui sướng mà là khó xử.
 
Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi
Chương 211: Chương 211



Cha mẹ Hoàng Tiểu Phân đều là người thành thật, bây giờ nhà họ đã chia nhà rồi, hai ông bà già đi theo nhà đứa con lớn nhất.

Tính tình con dâu cả khá mạnh mẽ, hai cụ đều phải nhìn sắc mặt cô ta mà sống, ngày qua ngày vốn đã khó khăn rồi.

Chắc chắn Hoàng Tiểu Phân về cũng không thể ở lại đó được, lúc đó chắc chắn con dâu cả sẽ bới móc cô ta.

Hơn nữa, cô ta bị bắt cóc nhiềm năm như thế, con cũng có luôn rồi, cho dù là vì đứa bé thì cô ta cũng nên sống cùng người đàn ông đó mới phải.

Còn chuyện bị đánh á, trong suy nghĩ của mẹ Hoàng Tiểu Phân, từ xưa đến nay có người đàn ông nào mà không đánh phụ nữ đâu, chỉ cần kiên nhẫn một chút, chờ đến khi người đàn ông lớn tuổi rồi sẽ không đánh được nữa, cũng giống như cha Hoàng Tiểu Phân hiện tại vậy.

Tình huống trong nhà Lâm Hoa Sen cũng giống nhà Hoàng Tiểu Phân.

Cúp điện thoại, mấy người phụ nữ còn lại không ai còn chút cảm giác vui sướng sau khi đã liên lạc với người nhà nữa.

Hoàng Tiểu Phân thấy vẻ mặt của mấy người họ, cười nói: "Sao mấy người lại có vẻ mặt này rồi? Cha mẹ tôi là người thế nào, nhiều năm như vậy tôi đã sớm nhìn rõ rồi. Tôi không đau lòng đâu, chỉ là có chút thất vọng thôi."

Lâm Hoa Sen cũng an ủi họ: "Được rồi được rồi, mấy người cất vẻ mặt kia đi, cứ làm như chúng tôi đáng thương lắm ấy."

"Khi bỏ trốn tôi cũng dự đoán được tình huống thế này rồi."

Chẳng qua trong lòng vẫn ôm chút hi vọng xa vời mà thôi.

Về phần vì sao biết kết quả như vậy rồi mà vẫn còn cố chấp bỏ trốn, thì là do họ không thích thôn Xương Sơn, không thích đàn ông thôn Xương Sơn, không muốn trải qua những ngày tháng cuối đời với cái đám đó mà thôi. Chỉ đơn giản thế thôi.

Ngu Thanh Nhàn cũng bị cha mẹ bán đi, cô cũng không muốn về nhà.

Cô nói với Hoàng Tiểu Phân và Lâm Hoa Sen: "Tôi định kinh doanh vài thứ, hai người đi theo tôi đi."

Về phần kinh doanh cái gì, bây giờ Ngu Thanh Nhàn vẫn chưa nghĩ ra.

Nhưng mà cải cách sắp diễn ra rồi, thời đại này cái gì cũng thiếu, chỉ cần các cô chăm chỉ, còn sợ không kiếm được tiền ư?

Nếu thật sự không làm ra tiền, Ngu Thanh Nhàn cô cũng quá uổng phí ngần ấy năm sống trên đời rồi.

Còn về lý do vì sao không ủ dấm, thì đời trước đã ủ suốt một đời không, Ngu Thanh Nhàn không muốn làm lại nữa.

Đời này, cô muốn thử một ngành sản xuất khác.

Lâm Hoa Sen và Hoàng Tiểu Phân vốn sầu não vì không biết say này ra sao, sau khi nghe Ngu Thanh Nhàn nói xong, hai người liếc nhau, Hoàng Tiểu Phân thay mặt Lâm Hoa Sen đồng ý: "Được, chúng tôi đi theo cô."

Sau khi trải qua quá trình chạy trốn kia, nếu hỏi mấy người phụ nữ kia tin tưởng ai nhất, ngoài Ngu Thanh Nhàn ra thì làm gì còn ai khác.

Sau khi Yến Ninh nghe được thì không vui: "Không phải đã hứa rồi ư? Tôi với cô sẽ ở cùng nhau."

Lúc Ngu Thanh Nhàn cõng Yến Ninh, hai người đã hứa với nhau như vậy.

Ngu Thanh Nhàn đá mắt về phía Yến Chi Chi: "Cô không học đại học à?"

Yến Ninh im lặng. Cô ta đã nghe Yến Chi Chi kể lại, sau khi cô ta mất tích, cha mẹ đã đến trường đại học của cô ta vài lần, thậm chí Cát Minh Chí còn ầm ĩ trong trường một trận, mọi người trong trường đều biết cô ta bị mất tích.

Hơn nữa, chân của cô ta chưa lành, nếu quay lại trường học chắc chắn cũng sẽ bị mọi người chỉ trỏ.
 
Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi
Chương 212: Chương 212



Cho dù trong lòng cô ta đã chuẩn bị từ sớm, nhưng khi chuyện sắp xảy ra, cô ta vẫn sợ hãi như cũ.

Yến Chi Chi vô cùng đau lòng, những gì Yến Ninh có thể nghĩ đến tất nhiên bà ta cũng nghĩ đến rồi. Bà ta vỗ vỗ bả vai của Yến Ninh, nói với Ngu Thanh Nhàn:

"Bác định cho Ninh Ninh nghỉ học một thời gian, thứ nhất là để bồi dưỡng cơ thể, thứ hai là bác muốn dẫn Ninh Ninh đến thành phố Giang sống. Có lẽ khi chuyển đến một môi trường mới, con bé sẽ dễ dàng thích ứng hơn."

Trên đường đến đây, Yến Chi Chi đã thầm đưa ra quyết định này.

Từ nhỏ bà ta lớn lên trong tiểu khu của xưởng may, tính tình hàng xóm xung quanh thế nào bà ta cũng biết từ lâu rồi, dù họ không có ý xấu nhưng lại thích hóng hớt. Nhà ai có chuyện gì đều bị họ lôi ra làm đề tài bàn tán.

Chắc chắn bà ta sẽ phải ly hôn với Cát Minh Chí, đến lúc đó tất nhiên sóng gió dư luận sẽ lan đến Yến Ninh.

Thậm chí, vì những chuyện Yến Ninh đã trải qua nên rất có thể con bé cũng sẽ trở thành một trong những trung tâm của trận sóng gió này.

Rời xa môi trường đó, đối với ai thì cũng tốt cả. Mà bà ta lại là biên tập trong tòa soạn, chờ bà ta từ chức thì vẫn có thể làm người viết lách tự do, có năng lực thì làm ở chỗ nào cũng không quan trọng.

Nghe vậy, Ngu Thanh Nhàn nói với Yến Ninh: "Chào mừng cô nhập bọn với chúng tôi."

Chúc Uyển Uyển nhìn mấy người họ, trong lòng cũng đã có quyết định.

Dược liệu bên chỗ Tần Kỷ Huy vẫn chưa được phối xong thì ba trong số mấy người phụ nữ cũng đã chuẩn bị về nhà.

Người của cục cảnh sát tự mình lái xe tiễn họ, trước khi xuất phát, họ khóc như mưa nhưng cuối cũng nỗi nhớ nhà cũng lớn hơn tất cả.

Đám người Yến Ninh cũng rời đi, họ không muốn về nhà mà về thẳng nhà cũ của Cát Minh Chí. Có vài chuyện, phải gặp mặt để hỏi cho rõ ràng.

Yến Ninh thành khẩn yêu cầu Ngu Thanh Nhàn cùng về với cô ta, dù sao sau khi giải quyết xong chuyện của Cát Minh Trí, nhà họ cũng sẽ về lại thành phố Giang bên ngày.

Xe không chở được nhiều người như thế, nên Hoàng Tiểu Phân và Lâm Hoa Sen ở lại ký túc xá của cục công an chờ họ.

Nhà của Lô Tú Mẫn ở thị trấn trực thuộc thành phố Liễu Bình nên cũng về cùng họ luôn.

Họ lái xe đến thẳng nhà cũ của Cát Minh Chí, sau khi đến đồn công an ở thị trấn báo án thì dẫn cả công an đi về phía nhà cũ của Cát Minh Trí.

Họ dừng xe trước cửa thôn nhà Cát Minh Chí rồi đi bộ vào.

Yến Ninh không xuống xe, cô ta và Ngu Thanh Nhàn ngồi trên xe chờ họ.

Vì giấu giếm chuyện đứa con ngoài giá thú, Cát Minh Chí xây một căn nhà cách thôn rất xa, nhà ông ta xây cho Lý Lệ Lệ nằm ngay cạnh căn nhà của cha mẹ ông ta.

Lúc đó, Cát Minh Chí cũng mượn cớ tìm Yến Ninh để về nhà cũ.

Nhà Cát Minh Chí cũng không phải chỉ có mỗi một đứa con là ông ta, trên ông ta còn hai người anh trai, là con út trong nhà nên ông ta được cha mẹ cưng chiều nhất.

Hai anh trai của ông ta còn chưa học hết hai năm tiểu học, nhưng Cát Minh Chí lại có thể học hết cấp ba.
 
Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi
Chương 213: Chương 213



Sau khi tốt nghiệp cấp ba xong, hai ông bà già lại phải tìm rất nhiều biện pháp mới tìm được công việc ở xưởng may cho Cát Minh Trí. Cát Minh Trí vẫn là niềm kiêu ngạo của ông bà Cát.

Trước đó Cát Minh Chí phải ở rể nhà họ Yến, nói thế nào thì ông Cát và bà Cát cũng không đồng ý, cuối cùng Cát Minh Chí thuyết phục mãi họ mới gật đầu.

Đến nhà họ Yến ở rể, Cát Minh Chí chỉ sinh được một đứa con gái là Yến Ninh, cho dù khuyên thế nào thì Yến Chi Chi cũng không định đẻ thêm lần nữa.

Ông bà Cát lo âu đến hoảng, chỉ sợ khi con mình trăm tuổi không có ai chống gậy cho ông ta.

Mắt thấy tuổi hai người càng lúc càng lớn, ông bà Cát sốt ruột c.h.ế.t đi được.

Dù biết chắc chắn rằng Yến Chi Chi không muốn sinh thêm một lần nào nữa, ông bà Cát cũng không từ bỏ ý định.

Mà Lý Lệ Lệ vừa được nhận vào làm bảo mẫu của nhà họ Yến lại lọt vào tầm mắt của bà Cát.

Ả là họ hàng xa bên phía nhà mẹ đẻ của bà cụ, xa đến nỗi không còn quan hệ huyết thống nữa rồi.

Cô ta trẻ tuổi, m.ô.n.g to, vừa nhìn đã biết là dáng người dễ sinh con. Quan trọng hơn là, ả còn có một loại say đắm khó giải thích với Cát Minh Chí.

Sau vài lần quan sát, bà Cát ngập ngừng thăm dò xem đối phương có đồng ý chuyện mang thai hộ không.

Vẻ mặt Lý Lệ Lệ tỏ vẻ khó xử nhưng cũng không từ chối. Bà Cát thấy vậy thì cảm thấy chuyện đã thành một nửa, lại đi khuyên bảo Cát Minh Chí.

Đàn ông mà, cho dù vợ có xinh đẹp thế nào đi nữa thì vẫn luôn có suy nghĩ muốn hái hoa bắt bướm.

Lý Lệ Lệ lại chỉ lớn hơn Yến Ninh vài tuổi, được một người phụ nữ trẻ tuổi như thế say đắm, tôn thờ, Cát Minh Chí sao có thể chịu được.

Khi đó Yến Ninh vừa lên cấp ba, đang là thời điểm mấu chốt.

Để đảm bảo cô ta học tập tốt, lực chú ý của Yến Chi Chi đa phần đặt trên người con gái, có chút lơ là Cát Minh Chí.

Nhân cơ hội đó, Cát Minh Chí lập tức cặp kè với Lý Lệ Lệ, càng qua lại thường xuyên thì lại càng to gan hơn, thậm chí lúc Yến Ninh đi tắm, Cát Minh Chí cũng có thể kéo Lý Lệ Lệ đến làm một lần.

Lý Lệ Lệ vừa dễ xấu hổ vừa dịu dàng, Cát Minh Chí nói cái gì thì là cái đó chứ ả không hề phản bác, khác hoàn toàn với loại phụ nữ vừa độc lập vừa có chính kiến như Yến Chi Chi.

Vì thế, tình cảm của Cát Minh Chí với Lý Lệ Lệ càng ngày càng sâu sắc hơn.

Sau khi Lý Lệ Lệ mang thai, hơn nữa rất có khả năng là con trai.

Sau một thời gian đắn đo, Cát Minh Chí bảo Lý Lệ Lệ từ chức rồi về nhà cũ dưỡng thai. Quả nhiên mười tháng sau, Lý Lệ Lệ sinh ra con trai.

Cái cảm giác thỏa mãn khi có người nối dõi khiến Cát Minh Chí như chìm trong gió xuân.

Cát Minh Chí đã tính toán kỹ rồi, đợi đứa bé được ba tuổi, ông ta sẽ sắp xếp cho đứa bé một thân phận thảm thương rồi nhận về làm con nuôi cho Yến Chi Chi chăm sóc.

Nhưng khi đứa bé gần ba tuổi lại bị Yến Ninh bắt gặp tình huống nó gọi ông ta là cha.
 
Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi
Chương 214: Chương 214



Cát Minh Chí vô cùng hoảng sợ. Tất cả những thứ ông ta có bây giờ đều là nhà họ Yến cho.

Mà mấy năm nay, sở dĩ ông ta có thể sống một cuộc sống thoải mái đắc ý như thế là do Yến Chi Chi kiếm được nhiều tiền hơn ông ta.

Về chuyện này, Cát Minh Chí hiểu rõ hơn bất cứ ai. Mà từ nhỏ Yến Ninh đã thân thiết với Yến Chi Chi rồi, nếu ông ta cầu xin Yến Ninh giữ bí mật chắc chắn Yến Ninh cũng không nghe lọt tai đâu.

Ngay trong lúc ông ta hoảng hốt nhất, Lý Lệ Lệ khuyên ông ta mang Yến Ninh đi "gán chồng".

Cát Minh Chí cũng đâu có ngốc, ý tứ của Lý Lệ Lệ sao ông ta không hiểu cho được.

Nhưng giữa việc "gán chồng" con gái và mất hết vinh hoa phú quý, tất nhiên Cát Minh Chí lựa chọn vế trước.

Bọn họ trói Yến Ninh lại. Ông bà Cát vốn coi đứa cháu gái Yến Ninh là người ngoài nên không thèm để cô ta vào mắt, thậm chí họ còn đồng ý hai tay hai chân với quyết định của Cát Minh Chí và Lý Lệ Lệ.

Đám người đó còn mặc sức tưởng tượng về tương lai.

Sau khi "gán chồng" cho Yến Ninh, Cát Minh Chí giả vờ đi tìm Yến Ninh, đợi một thời gian nữa cho sự việc nguôi ngoai, ông ta sẽ ôm đứa con trai kia về nhà nuôi, Lý Lệ Lệ cũng sẽ đi theo làm bảo mẫu.

Làm vậy, Cát Minh Chí vừa không phải vất vả kiếm tiền nuôi gia đình, vừa không phải cắt đứt với Lý Lệ Lệ.

Sau khi con trai út có người nối dõi, bà Cát cảm thấy vô cùng thỏa mãn, mà khi biết được rằng con trai mình đã tính sẵn đường tương lai cho cháu trai thì vui mừng không thôi.

Còn với Yến Ninh và Yến Chi Chi á, bà Cát không hề cảm thấy áy náy một chút nào.

Yến Ninh cũng đâu theo họ Cát, thế nên bà ta với đứa cháu gái này mãi mãi không thể thân thiết được.

Mà người phụ nữ Yến Chi Chi này cũng đáng giận lắm cơ, cô ta vậy mà lại không muốn sinh một đứa con trai cho Cát Minh Chí. Thời này còn có loại phụ nữ như thế ư?

Khi đám người Ngu Thanh Nhàn đến nhà họ Cát, bà Cát và Lý Lệ Lệ đang hái rau ngoài vườn, Cát Minh Chí ngồi trên ghế dài trước cửa nhà, còn ông cụ Cát thì quỳ rạp trên đất làm ngựa cho Cát Tráng Tráng - con trai của Cả Minh Chí cưỡi.

Cát Tráng Tráng vui sướng thét chói tai, lúc thì gọi mẹ, lúc lại gọi cha.

Mỗi lần như thế, Lý Lệ Lệ và Cát Minh Chí đều không ngại phiền mà đáp lại một tiếng, thi thoảng bà cụ Cát sẽ dặn dò ông cụ cẩn thận một chút, đừng để cháu trai bị ngã.

Nếu người đang ngồi trước cửa nhà kia không phải chồng hợp pháp của Yến Chi Chi, khi nhình thấy cảnh tượng một nhà xum vầy hạnh phúc như vậy, Yến Chi Chi nhất định sẽ cười chúc phúc.

Mà sau khi Ông bà nội Trương nhìn thấy cảnh tượng này, mới hoàn toàn tin tưởng những lời Yến Ninh kể.

Cát Minh Chí nhanh chóng nhận ra điều bất thường, sau khi liếc đến chỗ cửa viện thì đột nhiên bật người đứng dậy.

Bà cụ Cát và Lý Lệ Lệ cũng lập tức xoay người lại, ông cụ Cát cũng phát hiện ra bọn họ, cơ thể mềm nhũn ngã phịch xuống đất.

Cát Tráng Tráng từ trên lưng ông cụ ngã xuống, nó vốn được cưng chiều nên bị thế thì sửng sốt một chút, rồi lập tức khóc toáng lên.
 
Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi
Chương 215: Chương 215



Nhưng giờ phút này rồi, ai còn tâm trạng dỗ nó nữa.

"Chi Chi, sao em lại đến đây?" Sau khi giật mình hoảng hốt, Cát Minh Chí nhanh chóng phản ứng lại, vừa đi về phía Yến Chi Chi vừa hỏi.

Yến Chi Chi chỉ thẳng vào Lý Lệ Lệ: "Đứa bé kia vừa gọi Lý Lệ Lệ là mẹ, còn gọi anh là cha đúng không?"

Vấn đề này khiến lòng Cát Minh Chí giật thót, đại não nhanh chóng xoay chuyển, một lát sau ông ta mới nói:

"Đúng, nhưng chuyện này cũng có nguyên nhân. Trước kia hình như anh đã kể với em rồi mà? Sau khi Lý Lệ Lệ kết hôn, vừa mang thai không được bao lâu thì chồng cô ấy chết. Mẹ anh thấy cô ta đáng thương, nên đưa cô ta về nhà để chăm sóc."

"Con của cô ta cũng nhận anh làm cha nuôi. Anh cũng sợ em không đồng ý nên vẫn không dám nói với em." Nếu không phải trước đó đã biết trước sự thật, chỉ với kĩ năng diễn xuất này của Cát Minh Chí, Yến Chi Chi nhất định sẽ tin.

"Thật sao?" Yến Chi Chi hỏi.

"Tất nhiên là thật rồi, đúng không Lệ Lệ?" Cát Minh Chí quay đầu hỏi Lý Lệ Lệ, ánh mắt cảnh cáo.

Lý Lệ Lệ gọi Yến Chi Chi là chị, đồng ý với lời nói của Cát Minh Chí, sau đó lập tức cúi đầu xuống để che giấu ánh mắt oán hận của mình.

Cát Minh Chí nói với Yến Ninh Ninh: "Em xem, anh có lừa em đâu?"

Yến Chi Chi dần có cảm giác mất kiên nhẫn, bà ta cũng không muốn diễn kịch với Cát Minh Chí nữa: "Cát Minh Chí, đừng giả vờ nữa, cũng khỏi diễn. Đứa bé kia là con ai, trong lòng anh thật sự không biết ư?"

"Chắc anh vẫn chưa biết, tôi tìm thấy Ninh Ninh rồi, những chuyện anh làm tôi đều biết cả." Yến Chi Chi nhìn Cát Minh Chí: "Anh có còn là người không? Ninh Ninh là con gái ruột của anh đấy, rốt cuộc là anh cầm thú đến mức nào hả, ngay cả con gái mình mà anh cũng ra tay được."

Nghĩ đến đứa con gái vừa gặp lại kia, mắt Yến Chi Chi rưng rưng, lúc chất vấn Cát Minh Chí cũng không kiềm chế được giọng điệu của mình.

Sắc mặt người nhà họ Cát thay đổi, nụ cười trên mặt Cát Minh Chí cũng biến mất không còn.

Mà sắc mặt của Lý Lệ Lệ cũng tối sầm xuống.

Yến Chi Chi nhìn Lý Lệ Lệ, nói: "Tôi đối xử với cô không tệ đâu đúng không? Năm đó mẹ kế cô muốn gả cô cho một tên ngốc, cô đến cầu xin tôi, tôi thấy cô đáng thương nên mới dẫn cô về nhà. Lúc ấy cô nói thế nào? Cô nói cô sẽ báo đáp tôi, đây là báo đáp của cô ư?"

"Ngoại tình với chồng tôi, bán con gái của tôi." Yến Chi Chi thật sự không hiểu, bà ta đối xử với Lý Lệ Lệ không tốt ư?

Bà ta giúp ả thay đổi vận mệnh phải gả cho một tên ngốc mà, hơn nữa, mấy năm này dù Lý Lệ Lệ làm bảo mẫu ở nhà bà ta, nhưng về phương diện ăn uống cũng không để cô ta thua kém họ chút nào, mà tháng nào bà ta cũng phát tiền lương cho ả nữa.

Có vài lần đi dạo phố mua quần áo, bà ta cũng sẽ mua cho ả một hai bộ.

Cho dù là làm bà chủ, hay làm chị dâu họ, thì bà ta cũng đã làm đúng trách nhiệm của mình rồi. Bà ta đâu có làm gì sai với Lý Lệ Lệ đâu.

"Cô làm như vậy, không sợ... tôi thất vọng ư? Nhiều năm như thế, tôi đối xử với cô có chỗ nào không tốt đâu?"
 
Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi
Chương 216: Chương 216



Chuyện đến nước này rồi, Lý Lệ Lệ biết chuyện mình lừa bán Yến Ninh đã bị bại lộ. Ả sống trong thành phố vài năm nên cũng hiểu biết một chút, ả biết tội buôn bán người sẽ bị xử lý thế nào.

Ả cũng không muốn tiếp tục lừa gạt nữa, ả ta muốn nói hết ra những bất mãn với Yến Chi Chi trong suốt mấy năm nay.

Ả nhìn thẳng vào Yến Chi Chi: "Chị đối xử tốt với tôi? Chị đối xử tốt với tôi chỗ nào hả? Rõ ràng chính miệng chị nói, chị sẽ đối xử với tôi như em gái ruột, nhưng chị có thật sự xem tôi là em gái ruột không?"

"Em gái ruột sẽ ở trong căn phòng tệ nhất nhà ư? Chị sẽ để em gái ruột phải hầu hạ cả nhà chị mà không được nghỉ ngơi một ngày nào ư? Chị sẽ bắt em gái ruột chị rửa bát, lau nhà, giặt quần áo ư?"

"Rõ ràng tuổi tác Yến Ninh cũng xấp xỉ tôi, dựa vào đâu mà tôi phải mặc quần áo mà Yến Ninh không thèm? Tôi không xứng mặc quần áo mới à?"

“Chị không biết là chị già lắm rồi à? Chị dựa vào đâu mà chiếm lấy anh Minh Chí cơ chứ? Nếu không phải nhà chị có chút tiền chút quyền, chị còn lâu mới xứng với anh ấy. Ngay cả con trai chị cũng không sinh cho anh ấy, chị có đáng làm phụ nữ không?" Vẻ mặt Lý Lệ Lệ tràn đầy thù hận.

Ả thật sự rất thích Cát Minh Chí, thích ông ta ngay từ ánh mắt đầu tiên rồi. Khi đó, ông ta vừa nhã nhặn vừa lịch sự.

Lúc đầu, đúng thật là ả có cảm kích Yến Chi Chi thật, nhưng chút cảm kích đó đã dần dần tan biến từng chút một sau những ngày sống chung, cuối cùng chỉ còn lại oán hận.

"Anh Minh Chí không tốt chỗ nào hả? Vì sao ngay cả một sắc mặt hòa nhã chị cũng không cho anh ấy. Mỗi ngày anh ấy ở bên ngoài làm việc vất vả, về nhà còn phải bóp lưng bóp vai cho chị. Còn Yến Ninh nữa, chỉ là một con nhóc lỗ vốn thôi, chị xem nó như bảo bối thế để làm gì?"

"Bán nó thì bán thôi, nó có em trai, thân làm chị gái không phải nên nhường nhịn để em trai có cuộc sống tốt ư? Cái gì mà đọc sách rồi học đại học, một con nhóc lỗ vốn cho học nhiều như thế làm gì? Hơn nữa tôi chỉ đưa ra ý tưởng mà thôi, người quyết định bán nó là cha ruột, ông bà nội ruột của nó kia kìa, liên quan gì đến tôi?" Lý Lệ Lệ vừa nói xong, tất cả mọi người đứng đó đều sợ ngây người.

Cát Minh Trí nhìn Lý Lệ Lệ bằng ánh mắt khó tin, ông ta chưa từng nhĩ Lý Lệ Lệ lại ngu xuẩn đến mức này. Bán người là phạm pháp đấy.

Vậy mà ả lại dám nói ra chuyện này một cách nhẹ nhàng như thế? Ả điên rồi ư?

Ngay cả bà cụ Cát cũng cảm thấy Lý Lệ Lệ điên rồi, bà ta đứng gần Lý Lệ Lệ nhất nên tát cho Lý Lệ Lệ một cái: "Lý Lệ Lệ, cô điên rồi à?"

Đôi mắt Lý Lệ Lệ tràn đầy hoảng sợ, ả không biết vì sao mình lại nói hết những lời trong lòng ra, ả muốm ngậm miệng lại nhưng ả lại không có cách nào điều khiển được miệng của mình:

"Con mẹ nó, bà già kia, bà câm mồm vào đi, bà phiền c.h.ế.t đi được. Nếu không phải nể mặt anh Minh Chí, tôi thật sự muốn dùng thuốc độc độc c.h.ế.t bà cho rồi."

"Tôi chán ngấy việc mấy người kén chọn từ sáng đến tối rồi, miệng thì thối giống hệt hầm cầu ấy."
 
Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi
Chương 217: Chương 217



Lý Lệ Lệ lại nhìn Cát Minh Chí: "Còn anh nữa, chính anh nói sẽ kết hôn với tôi. Kết quả thì sao hả, trong kế hoạch của anh vốn không hề tôi. Chị ta chỉ sinh được một con nhóc lỗ vốn, người cũng già nua rồi, vì sao anh không lu hôn với chị ta rồi cưới tôi?”

“Anh đã làm tôi vô cùng thất vọng, còn muốn ôm con tôi đến cho chị ta nuôi á? Ừ, ôm cho chị ta nuôi thì thôi đi, anh lại còn muốn tôi đến nhà anh tiếp tục làm bảo mẫu cho chị ta, để tôi chứng kiến vợ chồng ai người anh anh em em đúng không?"

Lý Lệ Lệ rất yêu Cát Minh Chí, nhưng trong tình yêu đó lại xen lẫn chút không cam lòng.

Vốn ả tưởng rằng sớm muộn gì mình và Cát Minh Chí cũng sẽ kết hôn, nhưng ai ngờ đâu từ đầu đến cuối Cát Minh Chí không hề có suy nghĩ sẽ ở bên cạnh ả.

Cát Minh Chí chỉ thẳng vào Lý Lệ Lệ, ông ta đã hoảng sợ đến độ nói không thành lời rồi.

Ông ta vội vàng nói với Yến Chi Chi: "Chi Chi, cô ta bị điên rồi, em đừng tin lời cô ta. Anh là cha ruột của Ninh Ninh, sao có thể bán con bé được cơ chứ. Em tin anh đi mà."

"Mấy lời này, anh vào tù mà nói với cảnh sát."

Động cơ gây án rõ ràng, chính thủ phạm cũng tự mình thừa nhận nên cảnh sát do Yến Chi Chi mời đến tiến lên còng tay họ lại, ông bà Cát là tòng phạm nên cũng bị còng theo.

Về phần đứa bé vừa ngã trên mặt đất, đang bị một động biến cố dọa cho sợ hãi kia, cũng không ai thèm để ý đến nó.

Dù sao đó là m.á.u mủ của nhà họ Cát, Cát Minh Chí vẫn còn hai anh trai cơ mà.

Khi đám người Yến Chi Chi vào thôn đã gây ra động tĩnh không nhỏ, người dân trong thôn đều không nhịn được sự tò mò mà đến hóng chuyện, sau khi nghe xong lời Lý Lệ Lệ nói, họ đều phải trợn tròn mắt.

Một người đến hóng chuyện nói: "Tôi đã cảm thấy việc Lý Lệ Lệ đột nhiên mang thai có chút kỳ lạ rồi, chờ cô ta sinh con xong để đứa bé gọi Cát Minh Chí là cha tôi còn cảm thấy lạ hơn. Lúc ấy, tôi đã thử hỏi bà Cát, bà ta nói thấy Lý Lệ Lệ đáng thương nên nhận ả làm con gái nuôi, nói gì mà Cát Minh Chí không có con trai, nên nhận nuôi đứa bé để có người nối dõi gì đó."

"Chậc chậc, lúc ấy tôi nghe xong thì cũng tin không chút nghi ngờ. Ai mà ngờ được, đứa bé kia lại thật sự là con ruột của người ta."

"Nhà họ Cát đúng là táng tận lương tâm mà, nhà họ ngày ngày được sống tốt như thế còn không phải là nhờ vào đứa con dâu sống trong thành phố kia ư? Không có con dâu, nhà họ là cái thá gì chứ?"

"Có vài người ấy mà, cứ coi mình như cọng hành, ũng không nghĩ lại xem ai là người cầm cọng hành chấm tương.

Mấy người Yến Chi Chi rời đi, ném tất cả lời đồn đãi trong thôn ra sau đầu.

Hôm sau, Ngu Thanh Nhàn đưa Lô Tú Mẫn về nhà, sau đó lại ngây người ở nhà họ Yến hai ngày để thu dọn hành lý giúp hai mẹ con Yến Chi Chi, sau đó cùng họ bắt xe đến thành phố Giang.

Bài thuốc mà Tần Kỷ Huy yêu cầu cuối cùng cũng được phối và thử nghiệm thành công, anh ta xin quân đội đóng quân ở gần đó, họ quyết định tối nay sẽ tiến hành tóm gọn đám sâu mọt ở huyện Tân Bắc, đồng thời giải cứu những phụ nữ bị lừa bán đến đây.
 
Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi
Chương 218: Chương 218



Giữa đêm khuya, công anh và bộ đội tập hợp xông thẳng đến huyện Tân Bắc.

Nhóm công an bao vây thị trấn trực thuộc huyện Tân Bắc, còn nhóm bộ đội thì cầm túi thuốc, lên núi theo bảng chỉ dẫn mà công an đã để lại.

Bốn giờ sáng là lúc người ta ngủ say nhất, một viên đạn tín hiệu được b.ắ.n lên không trung, đám sâu mọt đang ngủ trong thị trấn bị bắt lại.

Mà bộ đội cũng lao xuống thôn xóm dưới núi, dựa theo kết quả mà họ đã điều tra được từ trước giải cứu một đám phụ nữ bị lừa bán ra khỏi nhà các thôn dân. Đám cán bộ thôn đều bị bắt lại, những người đàn ông mua phụ nữ kia cũng bị bắt đi.

Theo lời cầu xin của Ngu Thanh Nhàn, Hạ Thiên Cao và Vương Tiểu Cúc - cặp vợ chồng bán con gái cũng bị bắt đi.

Họ bị bắt khi đang ngủ say nên chưa kịp mặc quần áo, sau khi bị bắt lên trấn trên, nhìn thấy những người bị bắt giống mình, họ vẫn chưa kịp phản ứng lại.

Chờ sau khi biết lý do bản thân bị bắt, cả đám người đều trợn tròn mắt.

Sau đó, Hạ Thiên Cao lập tức đá Vương Tiểu Cúc một cú: "Ông đây đã nói nó là đồ vô ơn rồi mà, giống hệt cặp cha mẹ không biết tốt xấu của nó. Quá xui mà, mẹ kiếp."

Trận đầu tiên thành công. Do đã được sắp xếp một cách chu đáo và chặt chẽ cộng thêm hành động vào buổi tối nên chỉ có một bộ phận nhỏ trốn thoát.

Đám Tần Kỷ Huy đã sớm đề phòng trường hợp này nên dưới sự truy đuổi của họ, khoảng giữa trưa ngày hôm sau tất cả những người chạy thoát đều bị bắt về.

Trong cuộc truy quét tội phạm liên quan đến nạn buôn người này, tổng cộng bắt được hơn năm mươi cán bộ công chức, trong đó những cán bộ cấp thấp như đại đội trưởng, bí thư chi bộ thông... thì có hơn ba mươi người, còn lại hai mươi người là cảnh sát công an và cán bộ công chức cấp cao.

Về song phương mua bán phụ nữ, bắt được 130 người, thành công giải cứu hơn 200 phụ nữ bị lừa bán.

Hành động triệt phá đường dây buôn người của thành phố Dực Giang thành công vang dội, hôm sau khi thông báo tin chiến thắng, không chỉ trong khu vực thành phố Dực Giang mà tỉnh thành bốn phía đều đưa tin.

Đến tối ngày thứ ba, Nhật báo nhân dân Quốc gia cũng khen ngợi thành quả của họ.

Trước đây trại giam thành phố Dực Giang phần lớn là nhốt những kẻ trộm cắp, kể từ khi xây dựng đến nay, trại giam ở thành phố Dực Giang chưa bao giờ kín chỗ như lúc này.

Nhóm phụ nữ được giải cứu cũng được cảnh sát nữ tách ra để lấy lời khai, người nguyện ý về nhà thì sẽ được cảnh sát đưa về quê cũ, còn người không nỡ bỏ con mà về thì sẽ để họ tự quyết định cuộc đời của mình.

Mà trong số những người này, cái cô Chu Nhị Muội kia không thể không nói là một đóa hoa lớn kỳ lạ.

Từ lúc bị đưa vào đồn công an đến nay, cô ta vẫn luôn gào thét, gặp ai thì phàn nàn với người đó.

Đượi đến lượt cô ta lấy lời khai, vừa vào cửa cô ta đã khóc rống lên, không những bảo công an thả chồng cô ta ra, mà còn đòi công an phải bồi thường tổn thất cho chồng cô ta.

Nếu ai không biết còn tưởng rằng giá trị con người của chồng cô ta lên đến hàng triệu, là ông chủ lớn một phút đồng hồ kiếm được mấy chục vạn ấy chứ.
 
Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi
Chương 219: Chương 219



Đám người Giang Tiểu Cầm phiền c.h.ế.t đi được, đành phải mặc kệ cô ta.

Sau đó họ làm theo lời cô ta thả Thường Bảo Trụ ra. Dù sao thì cô ta cũng nói cô ta không phải được chồng mình mua về.

Nếu không phải phụ nữ bị lừa bán, vậy để họ ở lại đồn cánh sát làm gì cơ chứ?

Mà theo lời kể của người dân trong thôn, cảnh sát cũng đã biết cuộc sống hàng ngày của Chu Nhị Muội phải trải qua những gì rồi.

Nếu cô ta không muốn rời xa Thường Bảo Trụ, vậy thì cứ để cô ta về nhà rồi tiếp tục ăn đánh đi.

Đồ ăn trong đồn cảnh sát dù cho chó cũng không thèm cho loại người như cô ta ăn.

Đúng như mong muốn của Chu Nhị Muội, Thường Bảo Trụ được thả ra.

Anh ta đã bị giam ba ngày rồi, mà người bị tạm giam lại nhiều, năm sáu người bị nhốt trong một căn phòng giam nho nhỏ, ăn không ngon ngủ không ngon, cả người tiều tụy gầy rạc đi.

Nhưng mà dù có tiều tụy đến đâu cũng không trở ngại việc anh ta đánh vợ.

Trong nháy mắt khi nhìn thấy Chu Nhị Muội, lửa giận khi bị tạm giam mấy ngày nay của anh ta cuối cùng cũng có chỗ phát ra.

Hầu như mỗi cú đánh đều vào chỗ hiểm, Chu Nhị Muội bị đánh đến nỗi la hét thất thanh nhưng không có ai đồng tình cho cô ta nữa.

Thường Bảo Căn cũng bị bắt. Do lời khai của Ngu Thanh Nhàn nên anh ta và bí thư chi bộ thôn bị giam cùng phòng với những người có tội ác tày trời. Người thẩm vấn họ cũng là người đã từng xử lý nhiều án hình sự nhất đồn công an.

Cho dù khi g.i.ế.c người Thường Bảo Căn có bình tĩnh đến đâu thì khi đối mặt với cảnh sát, anh ta cũng rất lúng túng.

Sau khi im lặng nửa tiếng, dưới sự hỏi cung liên tục của nhân viên phá án, anh ta thừa nhận mình từng g.i.ế.c vợ trước, hơn nữa cũng khai ra đồng lõa là Thường Đại Đức và Phạm Xuân Hà.

Vợ trước của Thường Bảo Căn tên là Ngô Liên, là một người vùng núi được Thường Đại Đức hạ sính lễ, hỏi gả đàng hoàng.

Sau khi kết hôn, Thường Bảo Căn và Ngô Liên mãi mà không thấy có con, mà Thường Đại Đức và Phạm Xuân Hà lại suốt ngày cằn nhằn khiến anh ta cảm thấy phiền phức.

Dần dần, anh ta bắt đầu đánh vợ. Ngô Liên cũng giống rất nhiều phụ nữ cùng thời, đều là người nhát gan, để mặc Thường Bảo Căn đánh chửi mà không phản kháng lại.

Cảm giác bạo hành người khác mà người ta không phản kháng thật sự quá tuyệt vời, Thường Bảo Căn bị nghiện loại cảm giác này.

Khi tâm trạng tốt, anh ta sẽ đánh vợ để chúc mừng, khi tâm trạng không tốt, anh ta sẽ đánh vợ để trút giận.

Bởi vì khiếm khuyết chức năng của nam giới, nên trong một lần sau rượu cùng Thường Đại Đức, anh ta lỡ tay g.i.ế.c c.h.ế.t Ngô Liên.

Anh ta vô cùng sợ hãi, vội vàng tìm Thường Đại Đức và Phạm Xuân Hà giúp đỡ.

Phạm Xuân Hà và Thường Đại Đức cũng sợ, ba người bàn bạc một lúc lâu, quyết định thông báo với bên ngoài là Ngô Liên bị bệnh chết.

Lúc đó trời vừa vào đông, độ ấm trên núi thấp hơn bên ngoài vài độ, nên họ đặt Ngô Liên ở nhà ba ngày, đợi đến đêm thì ra vẻ Ngô Liên bị bệnh nặng, giả vờ muốn dẫn cô ta đi tìm bác sĩ thì khiêng t.h.i t.h.ể ra sau núi chôn.

Hôm sau khi về thôn, họ lại nói vừa đến bệnh viện cô ta đã c.h.ế.t rồi.
 
Back
Top Bottom