Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi

Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi
Chương 180: Chương 180



Chị dâu hai Hạ nhìn bốn phía xung quanh, hé miệng muốn nói gì đó rồi lại giả vờ như phải kiềm chế: "Có chắc là mấy người không đồn đãi linh tinh không? Mấy người mà để lộ tiếng gió là tôi sẽ thành tội nhân đấy."

Cái điệu bố muốn nói lại thôi này của chị dâu hai Hạ khiến đám người sốt hết cả ruột.

"Tôi cam đoan luôn đấy, ai nói người đó là chó." Mọi người đều thề.

Chị dâu hai Hạ cũng không tiếp tục vờ vịt nữa, chị ta giống như kẻ trộm hạ giọng thì thầm: "Chuyện này á, bên kia thôn Xương Sơn đã truyền khắp rồi, nếu không phải chị dâu cả tôi lúc ra ngoài nghe được thì tôi vẫn chưa biết đâu."

Chị dâu hai Hạ nói úp úp mở mở như thế, trong lòng mọi người cũng kích động theo.

"Cô em chồng nhà tôi ấy, bị cha mẹ chồng bán đến nhà Thường Đại Đức ở thôn Xương Sơn, mọi người đều biết chuyện này đúng không?"

"Biết chứ, chuyện lớn thế này sao chúng tôi không biết cho được?"

"Có chuyện mọi người vẫn chưa biết đâu, mẹ chồng con bé..."

Chị dâu hai Hạ thêm mắm dặm muối vào tin tức vừa nghe được từ chị dâu cả Hạ, kể lại cho đám người nghe.

Chị ta vừa nói xong, mọi người lập tức khó khống chế nỗi kích động muốn chia sẻ từ trong nội tâm, đều lấy cớ có việc rời đi.

Một truyền mười, mười truyền trăm, chỉ trong vòng một buổi chiều mà chuyện này đã truyền khắp đại đội Hà Tây.

Cuối cùng, mọi người đều nói có sách, mách có chứng, giống như lúc Phạm Xuân Hà và Thường Bảo Kim yêu đương vụng trộm, họ đều trốn dưới gầm giường nghe được vậy, ngay cả chi tiết nhỏ cũng nói như thật.

Ngu Thanh Nhàn ngạc nhiên trước sự sáng tạo của quần chúng ăn dưa.

Giữa trưa tan tầm quay về nhà họ Thường, Ngu Thanh Nhàn vẫn chưa kịp vào đến cửa thì đã có một người phụ nữ vội vàng lướt qua bên người cô: "Phạm Xuân Hà, Phạm Xuân Hà, đồ bà già đ* thỏa kia ra đây cho tôi, bà ra đây cho tôi."

Hôm nay Phạm Xuân Hà tan việc về sớm, vốn không biết được chuyện của mình và Thường Bảo Kim đã bại lộ.

Bà ta đi từ phòng bếp ra, nhìn thấy người đến mắng mình là vợ của Thường Bảo Kim, tâm tư nhỏ của phụ nữ khiến đáy lòng bà ta chua loét.

Phạm Xuân Hà cố nén cơn ghen lên tiếng: "Tôi còn tưởng miệng ai thối đến mức này, hóa ra là vợ Bảo Kim à. Tốt xấu gì tôi cũng là trưởng bối của cô, cô có biết phép tắc không thế?"

Vợ Thường Bảo Kim tiến lên vài bước túm tóc của Phạm Xuân Hà, dùng sức kéo mạnh: "Trưởng bối? Phép tắc? Bà mà cũng dám nói chuyện phép tắc của trưởng bối với tôi á? Đồ đ* th** nhà bà, lúc bà ngủ với người đàn ông của tôi sao không nghĩ đến bà là trưởng bối, không nhớ đến cái phép tắc này của bà?"

Phạm Xuân Hà đang cố gỡ tay của vợ Thường Bảo Kim ra, nghe thấy bà ta nói vậy thì trợn tròn con mắt, bà ta nhìn tròng trọc Ngu Thanh Nhàn đang đứng ngoài cửa xem náo nhiệt, Ngu Thanh Nhàn mỉm cười đáp lại bà ta.

Nếu không phải hiện tại đang đánh nhau, Phạm Xuân Hà thật sự rất muốn nhảy lên đánh cho Ngu Thanh Nhàn một trận.

Mẹ nó con đ**m nhỏ này, không phải đã thương lượng tốt rồi ư?

Từ này về sau bà ta không hành hạ cô nữa, cô cũng không được xem chuyện này ra ngoài nói, không phải sao?
 
Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi
Chương 181: Chương 181



Nếu Ngu Thanh Nhàn có thể nghe được tiếng lòng của Phạm Xuân Hà, chỉ sợ đã cười thành tiếng.

Vất vả lắm cô mới nắm được nhược điểm của Phạm Xuân Hà, sao có thể không dẫm c.h.ế.t bà ta chứ? Còn muốn cô bảo vệ bí mật giúp bà ta á, mơ cũng đẹp đấy!

Vợ Thường Bảo Kim nhân cơ hội đó tát Phạm Xuân Hà vài cái tát. Phạm Xuân Hà lấy chồng nhiều năm như vậy rồi, tới bây giờ chưa từng bị đánh ác đến mức này.

Thù mới hận cũ trào lên, Phạm Xuân Hà cũng không phải người dễ chọc, lập tức phản công, vừa đánh vừa mắng lại.

Hai người cứ tôi đến bà đi, Phạm Xuân Hà tự mình vạch trần rõ ràng chuyện của bản thân với Thường Bảo Kim.

Động tĩnh khi hai người đánh nhau quá lớn nên thu hút sự chú ý của người trong thôn. Thường Bảo Kim không ở trong đó, nhưng Thường Đại Đức lại cầm tẩu thuốc đứng hút giữa đám người, ánh mắt ông ta nhìn Phạm Xuân Hà vừa lạnh lùng vừa âm trầm.

Phạm Xuân Hà bị vợ Thường Bảo Kim túm rụng một nắm tóc, trên mặt bị cào vài vết, quần áo cũng bị xé rách, lộ ra áo n.g.ự.c bên trong.

Lần này đúng là tiện nghi cho đám côn đồ già chưa vợ trong thôn, mọi người vừa xem, trong lòng vừa nảy sinh ý đồ.

Cuối cùng Phạm Xuân Hà cũng nhìn thấy Thường Đại Đức.

Bà ta đối diện với ánh mắt của ông ta, nhịn không được mà rùng mình một cái, há miệng muốn giải thích gì đó, lại phát hiện ra, những gì nên nói, những gì không nên nói thì bà ta vừa nói hết rồi.

Khuôn mặt Phạm Xuân Hà lập tức trắng bệch như tờ giấy.

Lần đánh nhau này, vợ Thường Bảo Kim thắng thảm, bà ta liếc Phạm Xuân Hà "hừ" một tiếng rồi rời khỏi nhà Thường Đại Đức.

Người đàn ông Thường Bảo Kim đã phản bội bà ta, vậy bà ta cũng không thể để cho ông ta sống tốt được. Bà ta đánh không lại Thường Bảo Kim cũng không sao, bà ta còn có người nhà mẹ đẻ mà.

Thường Đại Đức giải tán đám người đang hóng chuyện, tiến lên phía trước túm tóc Phạm Xuân Hà kéo vào phòng, không lâu sau đó lập tức nghe thấy tiếng kêu đau đớn của Phạm Xuân Hà truyền ra.

Cha con Thường Đại Đức đều là người thành thật có tiếng, bởi vì ông ta không đánh vợ nên được người trong thôn công nhận là "người tốt".

Đời trước mỗi lần ông ta đánh nguyên thân đều đánh bằng thắt lưng. Trước khi đánh nguyên thân, ông ta đã chuẩn bị một miếng vải nhét vào miệng cô ấy, đến khi đánh xong rồi mới lấy ra.

Mỗi lần đánh nguyên thân ông ta đều tỉnh táo cả, xuống tay cực kỳ nặng, nguyên thân sợ ông ta nhất.

Tiếng kêu đau đớn của Phạm Xuân Hà cũng mất dần, có lẽ là cũng bị ông ta dùng miếng vải chặn miệng lại rồi. Ngu Thanh Nhàn đứng bên ngoài thở phào nhẹ nhõm, thù hận của nguyên thân, cuối cùng cô cũng có thể báo một phần rồi.

Tiếp theo sẽ là Thường Bảo Căn và Thường Đại Đức.

Chuyện này cũng không cần cô cố ý dẫn dắt, Thường Đại Đức là một người đàn ông cực kỳ ích kỷ, lại có thêm lòng nghi ngờ cực kỳ nặng, hiện nay lại bị đội nón xanh.

Mà Thường Bảo Căn đứa con có khả năng không phải con ruột của ông ta này cứ ngày ngày lắc lư trước mặt ông ta, giây phút nào cũng nhắc nhở ông ta về chuyện mình bị cắm sừng, hơn nữa còn nuôi con hoang. Loại nhục nhã này không một người đàn ông nào chịu được cả.
 
Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi
Chương 182: Chương 182



Lại nhắc đến Thường Bảo Căn, anh ta cũng đâu phải loại thiện nam tín nữ gì, nghe nói người vợ trước của anh ta c.h.ế.t vì bệnh tật, nhưng Ngu Thanh Nhàn nghi ngờ cô ta cũng bị anh ta đánh chết.

Tại vì đời trước khi đánh nguyên thân, anh ta từng nói một câu thế này: "Dù sao tao cũng đánh c.h.ế.t một đứa rồi, thêm đứa nữa cũng là tao buôn bán lời."

Nguyên thân lúc đó bị đánh đến đầu óc ong ong nên không nghe thấy, nhưng Ngu Thanh Nhàn có được tất cả trí nhớ của cô ấy lại biết một cách dễ dàng.

Đây cũng chính là nguyên nhân cô đã xuyên đến đây được vài ngày rồi nhưng vẫn không tùy tiện đến khiêu khích Thường Bảo Căn.

Người từng g.i.ế.c người không có giới hạn đạo đức, thậm chí nhiều người sau khi g.i.ế.c người xong thì bị nghiện cái kh*** c*m có thể tùy ý khống chế sinh mệnh của người khác.

Thường Bảo Căn chính là loại người này, Ngu Thanh Nhàn khẳng định một cách chắc chắn. Thậm chí, ngay cả chuyện đánh nguyên thân ở đời trước, anh ta cũng có mưu đồ cả.

Nhìn chung thì kiếp trước của nguyên thân, trước khi anh ta và nguyên thân viên phòng, anh ta đối với nguyên thân nhìn như không thấy.

Cùng lắm thì lúc khó chịu trong lòng, anh ta sẽ châm ngòi để Phạm Xuân Hà đánh cô ấy. Từ năm thứ hai trở đi, sau khi đã thăm dò được giới hạn của nguyên thân, sau khi viên phòng với nguyên thân, anh ta lập tức bắt đầu kế hoạch.

Đầu tiên là tìm cớ đánh cô ấy, nguyên thân nếu dám phản kháng thì sẽ bị đánh tiếp. Sau đó là không có lý do gì cũng đánh, nguyên thân phản kháng thì càng bị đánh ác hơn nữa, cuối cùng phát triển thành tâm trạng không tốt thì anh ta cũng sẽ đánh.

Thế nên, nguyên thân từng bước bị anh ta hành hạ đến phục tùng, cuối cùng ngay cả suy nghĩ muốn phản kháng cũng không nảy sinh nổi nữa. Cho dù như thế, tên ác ma này vẫn không buông tha cho cô ấy.

Người như thế này, nếu cứ c.h.ế.t một cách dễ dàng thì quá tiện nghi cho anh ta rồi, phải để cho anh ta vào tù. Vào tù rồi còn chưa đủ, không phải anh ta thích đánh người ư, trong ngục giam không thiếu nhất chính là đám người thích đánh người khác.

Ngu Thanh Nhàn thề, chờ Thường Bảo Căn vào tù rồi, cô nhất định sẽ tìm người "hầu hạ" anh ta một cách thoải mái, tuyệt đối sẽ không để cho anh ta thất vọng.

Đúng như dự đoán của Ngu Thanh Nhàn, cha con nhà họ Thường bắt đầu đấu đá nhau.

Sau khi Thường Đại Đức đánh Phạm Xuân Hà, hai cha con vốn thân mật lại đánh nhau một trận, đánh xong, họ lại hẹn nhau đi đánh Thường Bảo Kim.

Trùng hợp là vợ của Thường Bảo Kim cũng gọi người nhà mẹ đẻ của cô ta tới, hai bên liên thủ, Thường Bảo Kim bị đánh chỉ còn nửa cái mạng. Lúc này, Thường Đại Phát từ đầu tới cuối vẫn chưa thấy ló mặt tới khuyên.

Sau khi đánh Thường Bảo Kim, Thường Đại Đức mời đại đội trưởng và trưởng bối nhà họ Thường đến muốn đuổi Thường Bảo Căn ra khỏi nhà.

Năm nay Thường Bảo Căn cũng hơn ba mươi tuổi rồi, từ trước đến nay anh ta vẫn luôn gọi Thường Bảo Kim là anh họ, bây giờ biết ông ta là cha mình, Thường Bảo Căn khó mà chấp nhận được.

Hơn nữa, tuy vài chục năm nay trong nhà cực kỳ khó khăn, nhưng Thường Đại Đức vẫn luôn cưng chiều anh ta như bảo bối.
 
Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi
Chương 183: Chương 183



Ngay từ lúc anh ta còn chưa biết đi, Thường Đại Đức đã liên tục nói, tất cả những thứ trong nhà này về sau đều thuộc về anh ta.

Thường Bảo Căn nghe nhiều năm như thế, đã sớm coi tất cả đồ đạc trong nhà này thành vật sở hữu của mình. Hiện tại, Thường Đại Đức lại muốn đuổi anh ta đi, sao ông ta dám làm thế?

Một người nhất quyết phải đuổi, một người nói thế nào cũng không đi, ai bên ai cũng không chịu ai, thế là lại lao vào đánh nhau một trận.

Người do Thường Đại Đức mời đến sao có thể nhìn bọn họ tiếp tục đánh đấm, đều tiến lên ngăn cản.

Bí thư chi bộ tiến lên khuyên Thường Đại Đức:

"Đại Đức à, năm nay ông cũng năm mươi hai tuổi rồi đúng không? Tuổi này rồi, sinh đẻ khó khăn, cho dù ông sinh được, thì phải chờ bao nhiêu năm nữa nó mới có thể dưỡng lão cho ông, chăm sóc ông trước lúc lâm chung đây? Sợ là ông không có thời gian mà hưởng phúc mất."

"Trước đừng bàn đến việc Bảo Căn có phải con ruột của ông hay không, ông nuôi nó lớn thế này rồi, con dâu cũng cưới vào cửa rồi, cho dù thế nào thì nó cũng phải gọi ông một tiếng "cha".”

“Chờ thêm hai năm nữa, nó và vợ nó lại sinh một đứa cháu béo mập cho ông, đời này của ông còn không phải chỉ chờ có thế là viên mãn rồi còn gì? Hơn nữa, còn có đám chú bác chúng tôi vẫn đang nhìn đây, nó không dám bất hiếu với ông đâu."

Bí thư chi bộ khuyên bảo thật lòng.

Mấy đạo lý này, sao Thường Đại Đức lại không hiểu cho được?

"Nhưng mà bí thư chi bộ à, tôi bị tức nghẹn luôn rồi. Vì nuôi dưỡng đứa con hoang này, ngay cả con gái ruột của mình tôi cũng bán đi."

Thường Đại Đức ôm đầu ngồi xổm trên đất. Một người hơn năm mươi tuổi rồi, mà nước mắt nước mũi chảy dài.

Mặt mũi của Thường Bảo Căn không giống ông ta, nhiều năm như thế, ông ta chưa từng nghi ngờ một lần nào cả, thậm chí Thường Bảo Căn lớn lên giống Thường Bảo Kim ông ta cũng không phải hiện ra điều gì không đúng.

Bởi vì ông ta và cha của Thường Bảo Kim là anh em họ, bọn họ có chung một ông nội, mối quan hệ vẫn chưa hết năm đời.

Cứ tưởng Thường Bảo Cân giống Thường Bảo Kim là do có họ, nào biết đâu sự thật lại là thế này!

Cha mẹ Thường Bảo Kim mất sớm, ai cũng không muốn để ý đến anh ta, chỉ có Thường Đại Đức thấy anh ta thật sự rất đáng thương nên mới gọi anh ta đến nhà ăn vài bữa cơm, nào biết đâu anh ta lại là sói mắt trắng, lại thông đồng với thím.

Bí thư chi bộ thôn thở dài một hơi: "Chuyện đều đã xảy ra rồi, biết làm thế nào đây?"

Thường Đại Đức ôm đầu khóc rống lên.

Phạm Xuân Hà đứng ngoài cửa co rụt người lại, đến thở mạnh cũng không dám. Đến lúc nghe Thường Đại Đức nhắc đến chuyện bán ba đứa con gái đi, trong mắt bà ta hiện lên một tia phẫn hận.

Phạm Xuân Hà gả cho Thường Đại Đức chưa được hai tháng thì đã mang thai, lúc sinh ra lại sinh một con nhóc lỗ vốn, cả nhà Thường Đại Đức đều không hài lòng, mẹ chồng bà ta ngay cả một quả trứng gà cũng không nguyện ý cho bà ta ăn.

Đứa con đầu tiên được nửa tuổi thì bà ta mang thai thêm lần nữa.

Lần này, trong lòng bà ta tràn đầy mong đợi, nhưng mà mười tháng sau, bà ta vẫn tiếp tục sinh ra một đứa con gái.

Lúc này thì không chỉ cha mẹ chồng bà ta, mà ngay cả Thường Đại Đức và mẹ ruột bà ta cũng cho rằng bà ta không biết đẻ.
 
Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi
Chương 184: Chương 184



Để sinh được đứa con trai, sau khi hết cữ đứa thứ hai xong, bà ta và Thường Đại Đức lại tiếp tục cố gắng, cuối cùng khi đứa thứ hai được tám tháng thì bà ta lại mang thai tiếp.

Lần này, ai cũng nghĩ đứa bé sẽ là con trai, dù sao cũng đã đẻ hai đứa con gái rồi, nếu lần này không phải con trai thì khó mà chấp nhận được.

Nhưng đứa thứ ba vẫn không có vòi xi, bố mẹ chồng chỉ thẳng vào mặt bà ta mắng mỏ, thậm chí vẫn chưa hết tháng cữ đã bắt bà ta đi làm việc.

Đẻ liên tục khiến bà ta bị bệnh tật quấn thân, nhưng mẹ chồng bà ta vẫn không hài lòng, đánh mắng bà ta là chuyện thường xuyên xảy ra.

Mỗi lần bị mẹ chồng mắng, Phạm Xuân Hà lại hận ba đứa con gái thêm một chút. Nếu không phải bởi vì ba đứa con gái này, chỉ cần chúng ta biết tranh đua, trong ba đứa chỉ cần có một đứa là con trai thôi, cuộc sống của bà ta cũng không khó khăn đến mức này.

Mãi đến khi đứa thứ ba được hai tuổi mà bà ta vẫn chưa mang thai, ánh mắt cha mẹ chồng bà ta nhìn bà ta càng thêm bất mãn, trong lòng Phạm Xuân Hà cũng sốt ruột. Đúng lúc này, Thường Bảo Kim xuất hiện.

Lúc đó ông ta mới mười lăm tuổi, vừa đúng độ tuổi đang mọc lông tóc, nhưng cái thứ kia cũng đã ph*t d*c đến căng phồng lên.

Thiếu niên mười lăm mười sáu tuổi đầu, đang là độ tuổi tò mò về việc nam nữ, bà ta chỉ tán tỉnh vài câu ông ta đã mắc câu. Chưa đầy hai tháng sau, bà ta mang thai, sinh được một đứa con trai.

Sinh con xong, Phạm Xuân Hà cũng không cắt đứt với Thường Bảo Kim, bởi vì ở phương diện đó, Thường Bảo Kim còn lợi hại hơn cả Thường Đại Đức nữa, hơn nữa mối quan hệ cấm kị giữa hai người khiến bọn họ càng vụng trộm càng cảm thấy k*ch th*ch.

Bây giờ chuyện đến nước này, Phạm Xuân Hà cảm thấy cực kỳ hối hận. Nhưng bà ta hối hận không phải vì không cắt đứt với Thường Bảo Kim từ sớm, mà bởi vì hành động của bà ta còn chưa đủ kín đáo.

Đám người bí thư chi bộ thôn thay nhau khuyên bảo một lúc rồi trước sau rời đi.

Tối đó, Thường Đại Đức và Thường Bảo Căn lại đánh nhau một trận.

Nói thế nào thì Thường Đại Đức cũng là người đàn ông trung niên ngoài năm mươi tuổi rồi, mà Thường Bảo Căn lại mới ba mươi tuổi, đang độ tráng niên, sao ông ta đánh thắng được Thường Bảo Căn cơ chứ.

Thường Đại Đức không chiếm thế thượng phong ở chỗ Thường Bảo Căn, thế nên trút hết tất cả giận giữ của mình lên người Phạm Xuân Hà, cuối cùng Phạm Xuân Hà cũng được trải nghiệm cuộc sống mà nguyên chủ từng trải qua.

Ba ngày một trận nhỏ, năm ngày một trận lớn. Thường Đại Đức là người thâm độc, toàn đánh vào chỗ mà người khác khó thấy, Phạm Xuân Hà có khổ mà không thể nói.

Mỗi lần bà ta kể khổ với Thường Bảo Căn, Thường Bảo Căn lại càng hận bà ta hơn.

Trong suy nghĩ của Thường Bảo Căn, Phạm Xuân Hà vụng trộm với người đàn ông khác thì cứ vụng trộm đi, nhưng sai lầm của bà ta là không biết giấu giếm hành vi vụng trộm của mình cho kĩ, trái lại còn để chuyện mình vụng trộm với cháu trai bị rêu rao ầm ĩ.

Bây giờ mỗi lần anh ta ra đường đều không dám ngẩng đầu lên. Thậm chí, cái tên Thường Bảo Bình vẫn luôn không hợp với anh ta còn vờ vịt hỏi anh ta bây giờ nên gọi anh ta là cháu hay gọi là anh họ mới đúng đây.
 
Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi
Chương 185: Chương 185



Tất cả những chuyện này đều do Phạm Xuân Hà gây ra, sao Thường Bảo Căn có thể quan tâm bà ta cơ chứ.

Phạm Xuân Hà không nhận được sự giúp đỡ của con trai, bà ta bèn đi tìm Thường Bảo Kim.

Nhưng Thường Bảo Kim bị anh em nhà vợ đánh đến nằm bẹp giường, ngay cả mặt ông ta Phạm Xuân Hà cũng không nhìn thấy thì nói gì đến chuyện tìm ông ta cầu cứu.

Không cầu cứu được ai, ngay cả chuyện gây sự với Ngu Thanh Nhàn, Phạm Xuân Hà cũng không dám nữa.

Ở trong căn nhà này, Phạm Xuân Hà đến thở thôi cũng là sai rồi, bà ta bắt đầu sống một cách dè dặt, chỉ sợ bản thân chọc cho Thường Đại Đức ngứa mắt, lại bị ông ta đánh cho một trận.

Bà ta cũng không dám về nhà mẹ đẻ. Nhà mẹ đẻ của bà ta cách thôn Xương Sơn khá xa, hiện tại bên đó vẫn chưa biết chuyện bà ta gian díu với cháu trai, nếu người nhà mẹ đẻ biết chuyện, không xé xác bà ta là tốt lắm rồi, sao có thể ra mặt cho bà ta được cơ chứ?

Nhờ Phạm Xuân Hà cung cấp một đề tài bùng nổ, nên hiếm khi trong thôn náo nhiệt hẳn lên.

Đúng lúc mùa màng bận rộn kết thúc, nên sau khi ăn cơm xong, mọi người sẽ tụ tập lại một chỗ để "tám" về chuyện này.

Lô Tú Mẫn cũng đi theo mấy bà tám đó, nhân cơ hội này để liên hệ với tất cả những người phụ nữ muốn trốn đi.

Ngoại trừ Yến Ninh và Lô Tú Mẫn, còn có bốn người phụ nữ nữa muốn chạy trốn.

Vết thương của vợ Thường Đại Thuận vẫn chưa bình phục hẳn, thời gian cô ta bị lừa bán lâu hơn Yến Ninh một chút, nên số lần chạy trốn tất nhiên cũng nhiều hơn Yến Ninh.

Nhưng may mà, Thường Đại Thuận không nhẫn tâm bằng Thường Đại Hữu, gân chân của cô ta vẫn còn, đoạn xương sườn bị gãy cũng không có vấn đề gì lớn, bởi vì được chăm sóc tốt nên cô ta đã có thể đi lại từ lâu.

Có một con sông vắt qua thôn Xương Sơn, quần áo của người trong thôn phần lớn đều mang ra sông giặt.

Sáng hôm đó, ngoại trừ Yến Ninh và người phụ nữ bị gãy xương sườn thì đám người muốn bỏ trốn đều vây quanh Lô Tú Mẫn.

Lô Tú Mẫn khẽ thì thào kể kế hoạch chạy trốn hai ngày sau cho họ nghe.

Sau khi mọi người xác nhận tất cả đều không có vấn đề gì, một người trong số đó ngập ngừng nói: "Chúng ta có nên gọi vợ Bảo Trụ theo cùng không? Hôm trước, cô ta còn đến tìm tôi nói muốn trốn về nhà."

Lô Tú Mẫn nhíu mày: "Cô ta lại bị đánh à?"

Người nói muốn dẫn theo vợ Bảo Trụ tên là Hoàng Tiểu Phân, cô ta gật đầu: "Ừm, bị đánh đến thảm."

Cô ta nói xong những trên mặt những người khác vẫn không lộ ra chút đồng tình nào. Nguyên nhân là do cái người phụ nữ mà Thường Bảo Trụ mua về kia cực kỳ khác người.

Thường Bảo Trụ loại đàn ông thích đ.ấ.m đá, cô ta thường xuyên bị Thường Bảo Trụ đánh cho bầm dập mặt mũi, mỗi lúc như thế cô ta lại than thở với họ là Thường Bảo Trụ không tốt.

Nhưng chưa được vài ngày, cô ta lại đổi lời nói Thường Bảo Trụ đối xử với cô ta rất tốt, cứ lặp đi lặp lại vài lần như thế. Nếu cô ta được cưới gả đàng hoàng thì không sao, nhiều lắm thì bị người khác châm biếm hai câu thôi.
 
Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi
Chương 186: Chương 186



Nhưng vấn đề là cô ta bị bán vào đây.

Cô ta đúng là không có chút tự trọng nào, Thường Bảo Trụ càng đánh cô ta, cô ta lại càng ra sức lấy lòng anh ta.

Giống như cái câu muốn chạy trốn này cô ta cũng nói không dưới trăm lần rồi, nhưng nói xong, chỉ cần Thường Bảo Trụ vẫy tay một cái là cô ta lại hớn hở chạy về phía người ta.

Cái vòng xã giao nhỏ hẹp của đám người Lô Tú Mẫn cực kỳ bài xích cô ta.

Lô Tú Mẫn nhìn Hoàng Tiểu Phân, nghiêm túc cảnh cáo cô ta: "Cô không được để cô ta biết chuyện này, nếu cô ta mà biết, vậy Thường Bảo Trụ cũng sẽ biết."

Lô Tú Mẫn đã được nếm thử cảm giác bất lực này rồi.

Khi đó vợ Thường Bảo Trụ vừa được mua chưa lâu, Lô Tú Mẫn vẫn như trước kia được mời đến khuyên cô ta.

Lúc đó chị ta còn trẻ, trong lúc khuyên không kìm chế được mà lộ ra vài câu oán giận. Sau đó, vợ Thường Bảo Trụ truyền mấy lời đó ra ngoài, hại Lô Tú Mẫn bị đánh một trận.

Ngoài Hoàng Tiểu Phân, những người phụ nữ khác ít nhiều đều bị cô ta hãm hại một lần. Người phụ nữ mà Thường Bảo Trụ mua kia đúng là có bệnh mà, không biết phân biệt tốt xấu.

Hoàng Tiểu Phân gật đầu đồng ý: "Tôi biết rồi."

Cô ta nhịn không được giải thích: "Lần này cô ta bị đánh thảm quá, tôi không nhẫn tâm."

Lâm Hoa Sen - một trong những người muốn chạy trốn nói:

"Vậy cũng do cô ta tự làm tự chịu. Cô chỉ nhìn thấy cô ta bị đánh thôi à, cô có biết vì sao cô ta bị đánh không? Tôi nói cho cô biết, là Thường Bảo Khố đi theo đám lưu manh trong thôn chui vào chăn của quả phụ thôn bên. Cô ta ghen, mắng Thường Bảo Trụ khiến Thường Bảo Trụ không vui nên mới đánh cô ta chứ sao."

"Lúc đó cô ta khóc lóc thảm thiết, nhưng sáng nay lúc tôi ra ngoài đã thấy cô ta dính lấy Thường Bảo Trụ đòi hôn nhẹ cơ mà. Thường Bảo Trụ không để ý đến cô ta mà cô ta vẫn cố sáp đến gần, còn hèn hơn chó nữa." Đến tận bây giờ, Lâm Hoa Sen vẫn chưa gặp một người phụ nữ nào như vậy.

Quả phụ thôn bên khá lớn tuổi, chồng c.h.ế.t rồi cũng không để lại cho bà ta một đứa con nào.

Bà ta cũng không muốn lập gia đình nữa, bèn mở cửa làm ăn, không cần biết tuổi lớn hay nhỏ, chỉ cần trả tiền thì đều có thể ngủ với bà ta.

Mười dặm tám thôn quanh đây không có ai không biết bà ta.

Lời vừa dứt, trên mặt mấy người đều đồng thời lộ ra biểu cảm châm biếm.

Những người phụ nữ bị bán đến đây có địa vị gì, vợ Thường Bảo Trụ đã bị bán ba bốn năm rồi mà vẫn chưa nhìn thấu á?

Cô ta giống như bị hỏng đầu óc rồi, nói cô ta bị thần kinh còn có cảm giác vũ nhục người bị bệnh thần kinh nữa.

Rõ ràng là Hoàng Tiểu Phân không biết chuyện này: "Cô ta không kể mấy chuyện này, chỉ nói cô ta không chịu nổi ngày tháng thế này nữa rồi, muốn trốn đi."

Lô Tú Mẫn vắt quần áo bỏ vào chậu gỗ: "Cô tin cô ta à?"

Lúc này có người đi đến, mấy người đẩy nhanh tốc độ, sau khi giặt xong thì tự động cúi đầu rời đi.

Đảo mắt một cái đã đến ngày thôn tổ chức họp đại đội.

Chiều hôm đó vẫn giống y như trong kí ức của Ngu Thanh Nhàn, cái loa mắc trên cây bắt đầu truyền ra tiếng thông báo họp.

Sau khi ăn cơm tối xong, Ngu Thanh Nhàn dán lá bùa mà cô đã chuẩn bị cho Thường Bảo Căn lên mặt anh ta.
 
Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi
Chương 187: Chương 187



Màn đêm buông xuống, đám người trong thôn đều đi về phía nhà văn hóa thôn. Tối nay, ánh trăng rất sáng, chiếu sáng mặt đất giống như ban ngày vậy.

Lúc đám người lớn họp, cũng là lúc đám trẻ con có thể chơi đùa.

Khi mọi người đã tập hợp hết về phòng họp, bí thư chi bộ thôn đốt đèn dầu, cầm tờ báo trong tay khai mạc cuộc họp.

Bí thư chi bộ thôn đã luống tuổi, ông ta đeo một chiếc kính lão, mỗi lập họp hành gì đó đều nói rất dong dài, một lần họp, chắc chắn phải mất hơn hai tiếng đồng hồ.

Ngu Thanh Nhàn dán cho Thường Bảo Căn lá bùa gây ảo giác, họp được một nửa, Thường Bảo Căn bỗng nhiên đi đến bên cạnh bí thư chi bộ thôn.

Âm thanh bí thư chi bộ thôn đang nói chuyện thì bị gián đoạn: "Bảo Căn, cậu làm cái gì thế?"

Thường Bảo Căn nhếch miệng cười, sau đó tự c** q**n áo của mình xuống.

Động tác của anh ta quá nhanh, nhanh đến nỗi người khác đều chưa kịp phản ứng.

Chưa đến hai phút, quần áo trên người anh ta đã không cánh mà bay.

Khiến mọi người khiếp sợ hơn là lúc anh ta ôm cổ bí thư chi bộ, cả người dán sát rồi uốn éo cọ cọ lên người bí thư chi bộ.

"Hải Anh à, chúng ta làm nhanh một chút." Lời Thường Bảo Căn còn chưa dứt, sắc mặt của bí thư chi bộ thôn đã tối sầm.

Vợ của bí thư chi bộ thôn tên là Hải Anh.

Bí thư chi bộ thôn kìm nén cảm giác ghê tởm lại, quát: "Các người đứng đực ra đó làm gì, còn không nhanh đến kéo nó ra?"

Lúc này, mọi người mới tỉnh táo lại. Đám phụ nữ hét chói tai bịt kín mắt, đàn ông thì vội vàng tiến lên, ba chân bốn cẳng kéo Thường Bảo Căn ra.

Thường Bảo Căn ra sức giãy dụa, cũng đúng lúc này, đám người nhìn thấy chỗ kia của Thường Bảo Căn.

Chỉ to khoảng ngón cái của một đứa bé, cho dù hiện tại đã bị k*ch th*ch đang ngẩng đầu lên rồi, nhưng chiều dài vẫn không vượt quá năm cen-ti-met.

Mọi người đều cảm thấy khiếp sợ. Đám đàn ông trong thôn liếc nhau, trong lúc nhất thời đều cảm thấy đắc ý, dù sao thì so với cái tên Thường Bảo Căn này, bọn họ cũng "lợi hại" hơn nhiều.

Mấy người phụ nữ luống tuổi trong thôn đã sớm không còn ngại ngùng khi thấy mấy thứ này nữa, giống như Lý Thúy Hoa vậy, bà cụ xem rất nhiệt tình.

Bà ta chẹp chẹp hai cái, lớn tiếng nói: "Ôi dào, chỗ kia của Thường Bảo Căn còn chưa lớn bằng cháu trai tôi đâu."

Cháu trai của Lý Thúy Hoa năm nay mới tám tuổi.

Mọi người cười ầm lên.

Bí thư chi bộ thôn đứng dậy, tung một cú đá về phía bụng của Thường Bảo Căn.

Lúc Thường Bảo Căn tự c** q**n áo rồi còn gọi tên vợ bí thư chi bộ thôn, ông ta còn có chút nghi ngờ liệu hai người đó có gian díu gì không.

Nhưng đến khi nhìn thấy chỗ kia của Thường Bảo Căn, nghi ngờ trong lòng ông ta bị dập tắt hoàn toàn.

Dù vợ ông ta có thèm khát thế nào đi nữa, chắc chắn cũng sẽ không tìm một tên thái giám không được coi là đàn ông đâu nhỉ?

Đau đớn khiến cho Thường Bảo Căn thoát khỏi ảo giác.

Sau khi nhận ra mình đang đứng ở đâu, lại thấy trên người mình không có bất cứ món quần áo nào, mặt anh ta lập tức biến sắc.
 
Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi
Chương 188: Chương 188



Bí thư chi bộ thôn là một người tàn nhẫn. Người trong thôn muốn mua vợ đều phải đến đăng ký với ông ta, ông ta lại đi liên lạc với đám buôn lậu, để hưởng chút tiền chênh lệch ở giữa.

Cú đá của ông ta đá trúng chỗ dưới rốn ba tấc của Thường Bảo Căn, khiến Thường Bảo Căn đau đến nhăn nhó mặt mày.

Thường Đại Đức ngồi trong đám người, ngay cả mí mắt cũng không thèm nhấc lên. Phạm Xuân Hà hét lên một tiếng, nhưng ngoại trừ hét chói tai, bà ta cũng không làm gì khác được, trái lại còn bị Thường Đại Đức liếc một cái sắc lẹm.

Tiếng hét của Phạm Xuân Hà giống như một tín hiệu, tập hợp đám phụ nữ muốn chạy trốn về chân núi sau nhà Thường Đại Hữu.

Họ đợi một lúc lâu, Ngu Thanh Nhàn mới vội vàng chạy đến: "Đến đông đủ chưa?"

Trong những người này, chỉ có Yến Ninh từng tiếp xúc với Ngu Thanh Nhàn, với mấy người khác thì không quá quen thuộc. Cô ta đại diện trả lời: "Đến đủ rồi."

Ngu Thanh Nhàn "ừ" một tiếng: "Đi thôi."

Sau đó, cô dẫn đầu đi về nơi lễ Phật trên núi, Yến Ninh và người phụ nữ bị gãy xương sườn kia đi theo sát cô.

Mấy người còn lại đều đã sinh con, họ ngoảnh đầu lại nhìn về phía thôn, rơm rớm nước mắt rồi quyết tâm đuổi kịp bước chân của Ngu Thanh Nhàn.

Mấy người vừa lên đến đỉnh núi thì nghe được tiếng hét chói tai của một người phụ nữ: "Mau đến đây, có người muốn bỏ trốn."

Sắc mặt của Hoàng Tiểu Phân và Lâm Hoa Sen lập tức thay đổi: "Là vợ của Thường Bảo Trụ."

Lô Tú Mẫn mắng một câu tục tĩu: "Con ả này có bệnh không thế, người ta không coi cô ta là người mà cô ta vẫn cố sáp đến gần. Đi nhanh thôi, không thể bị bắt lại được."

Ngu Thanh Nhàn cũng không ngờ trên đời này có một người não tàn đến mức này, trong lòng cô thầm mắng một câu, rẽ vào một con đường bên cạnh: "Đi theo tôi, đi về phía này. Bên kia có một cái động, vào đó trốn một lát đã. Các cô cứ yên tâm, không ai biết cái động kia cả."

Ngu Thanh Nhàn dẫn mấy người phụ nữ đi đến cái động mà cô đã phát hiện.

Cái thôn phía sau lưng họ bắt đầu có ánh đuốc le lói, người phụ nữ là vợ của Thường Bảo Trụ kia đang say sưa kể với người đàn ông của mình về chuyện cô ta phát hiện có người muốn bỏ trốn.

Cái hang động mà Ngu Thanh Nhàn tìm được rất bí mật, lối ra vào rất hẹp, chỉ đủ cho một người đi qua. Bên ngoài lại được đám dây leo trùm kín.

Ngu Thanh Nhàn nhường mấy người phụ nữ kia vào trước, cô đi vào sau cùng. Trước khi vào, cô dùng linh lực vén lại đám cỏ mà họ vừa dẫm lên, khiến cho chúng nó khôi phục về trạng thái ban đầu.

Chân trước cô tiến vào hang động, chân sau truy binh đã đuổi tới.

Không gian trong hang động rất lớn, các cô có tổng cộng bảy người nhưng vẫn còn thừa ra một khoảng trống.

Mấy người ngồi sát vào vách đá, không ai lên tiếng, ngay cả hít thở cũng phải cẩn thận, chỉ sợ thở quá lớn thì người bên ngoài sẽ nghe được.

Ngu Thanh Nhàn giải phóng thần thức, đợi đám người đi tìm các cô đi xa mới bắt đầu lên tiếng:

"Chúng ta nhiều người bỏ trốn như thế, chắc chắn bọn họ sẽ không từ bỏ ý định đâu. Mấy ngày tiếp theo có khả năng họ sẽ liên tục lên núi tuần tra, chúng ta cứ trốn ở chỗ này trước đã."
 
Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi
Chương 189: Chương 189



Ngu Thanh Nhàn nói xong, lại tiếp tục: "Theo kế hoạch ban đầu của tôi thì phải khoảng hai tiếng nữa họ mới phát hiện chúng ta bỏ trốn, khi đó chúng ta đã rời khỏi địa bàn thôn Xương Sơn rồi, bọn họ có muốn tìm cũng sẽ gặp khó khăn."

Lời của Ngu Thanh Nhàn vừa dứt, đám người muốn chạy trốn ai cũng không kiềm chế được mắng một câu "mẹ nó".

Đáy lòng Lô Tú Mẫn nảy sinh suy nghĩ ác độc: "Nếu bị bắt về, chỉ cần tôi không chết, thì cả đời này nhất định tôi sẽ không tha cho cô ta, không phải tôi c.h.ế.t thì là cô ta chết."

Mấy người còn lại đều hùa theo, ngay cả người dịu dàng có tính tình tốt như Hoàng Tiểu Phân cũng không nhịn được mà nói: "Nếu như bị bắt về, các cô cứ xem tôi xử lý con ả đó thế nào."

Trong mấy người này, ngoại trừ Yến Ninh và mấy thiếu nữ vừa được mua về kia, cuộc sống của những người còn lại ở trong thôn cũng không tệ lắm, đều được tự do hoạt động.

Tính cách của họ dù có khác nhau, những cũng không phải người tốt một cách mù quáng.

Ngu Thanh Nhàn ngửa đầu dựa trên vách đá: "Yên tâm đi, tôi nhất định sẽ đưa các cô rời núi an toàn. Nhưng con đường tiếp theo sẽ không thoải mái thế này đâu, các cô có sợ không?"

Mấy người im lặng giây lát, Yến Ninh là người đầu tiên lên tiếng: "Sợ gì chứ? Kết quả xấu nhất là bị bắt về rồi đánh một trận thôi, bọn họ còn có thể đánh c.h.ế.t tôi à? Nhưng nếu trốn thành công, tôi có thể gặp lại mẹ mình rồi."

Yến Ninh vừa dứt câu, người phụ nữ bị đánh gãy xương sườn lại tiếp lời: "Lúc bị bắt cóc, tôi vừa kết hôn được một tuần. Nếu bây giờ về chắc chắn tôi sẽ phải ly hôn."

"Ly hôn xong tôi muốn đến chỗ dân tộc Hồi. Ba mẹ tôi chỉ có một đứa con là tôi, nếu tôi không về sẽ không có ai chăm sóc họ lúc về già. Tôi còn muốn tìm được cái tên nhân lúc tôi ngơ ngác đã bắt cóc tôi kia, tôi vẫn nhớ mặt anh ta, lần này quay lại, nếu không g.i.ế.c c.h.ế.t anh ta tôi sẽ không mang họ Chu."

Mấy người phụ nữ dừng lại, rồi lên tiếng chia sẻ về nguyên nhân mình bị lừa gạt. Ngu Thanh Nhàn thì họ không hỏi nữa, cô là người địa phương, là bị cha đẻ bán cho người cùng đại đội, chuyện của cô, những người khác đều biết đôi ba câu.

Cuối cùng cũng đến lượt Yến Ninh, Yến Ninh im lặng một lát rồi ngập ngừng: "Tôi nghi ngờ tôi bị cha ruột và bảo mẫu trong nhà liên thủ bán đi."

Nội dung của lời này quá sức tưởng tượng, ngay cả Ngu Thanh Nhàn cũng không nhịn được quay đầu nhìn cô ta.

Yến Ninh nói: "Trước khi về hưu, ông ngoại của tôi là xưởng trưởng của xưởng may. Mẹ tôi là sinh viên, tốt nghiệp xong cũng vào xưởng may làm việc. Về sau, tư bản tan rã, để tránh ông ngoại tôi bị điều về cơ sở, mẹ tôi đành gả cho cha tôi. Cha tôi là người nông thôn, sau khi học xong trung học thì phải nỗ lực rất nhiều mới được nhận vào xưởng may, giữ chức cán bộ công đoàn."

"Mẹ tôi gả cho ông ta nhiều năm vậy rồi, chỉ sinh ra được một đứa con gái là tôi. Ông bà nội của tôi, nhất là bà nội cực kỳ không hài lòng, dùng đủ mọi cách ép mẹ tôi sinh thêm một đứa nữa. Mà công việc của mẹ tôi bận rộn nên không muốn sinh tiếp. Thật ra tôi phải gọi bảo mẫu kia là cô họ, là họ hàng bên phía bà nội tôi, vì trong nhà cô ta nghèo khó nên bị cha cô ta gả cho một tên côn đồ chột mắt.”
 
Back
Top Bottom