Dịch Thập Niên 80 Thiên Kim Thật Trở Về, Sủng Quan Kinh Thành

Thập Niên 80 Thiên Kim Thật Trở Về, Sủng Quan Kinh Thành
Chương 230: Chương 230



Dừng một chút, cô ta lại nói: “Tôi không hiểu việc làm ăn lớn của anh. Chuyện của anh, tôi không nhất định giúp được.”

“Ực...” Giang Thiên Bảo ợ một hơi rượu, nhíu mày nuốt mùi rượu trào ngược xuống, sau đó hếch mặt lên trời nói: “Phụ nữ các cô tóc dài não ngắn, đương nhiên không hiểu làm ăn...”

Giang Thiên Bảo vẫn liên tục buông lời khinh miệt, Giang Ti Vũ liếc anh ta một cái, liền cúi đầu, che giấu vẻ khinh thường trên mặt.

Càng là người bất tài càng thích ba hoa khoác lác, hạ thấp người khác để nâng bản thân, lấy đó che đậy sự kém cỏi của mình.

Giang Thiên Bảo là vậy, Giang Thiết Quân và Trương Lê Hoa cũng vậy. Cả nhà bọn họ, đúng là một lũ vô dụng.

Giang Thiên Bảo nói đủ rồi, mới vênh váo nói: “Nhà họ Giang không phải có một bà già chuyên nấu cơm sao? Ngày nào bà ta cũng đi chợ, cô hãy bỏ thứ này vào rau bà ta mua.”

Nói xong, Giang Thiên Bảo móc từ trong túi áo ra một gói bột thuốc.

Nghe Giang Thiên Bảo nói, lại nhìn thấy thứ anh ta lấy ra, trong lòng Giang Ti Vũ giật thót.

Cô ta muốn để cho Giang Thiên Bảo và đồng bọn đến nhà họ Giang trộm đồ. Nhưng chuyện này, cô ta không muốn nhúng tay vào.

Giang Ti Vũ giả vờ như không biết mục đích của Giang Thiên Bảo, nhíu mày nghi hoặc hỏi: “Đây là gì? Không phải anh nói muốn đi làm ăn sao, tại sao lại bỏ thứ này vào rau của nhà họ Giang?”

Giang Ti Vũ vừa nói vừa nhìn thứ trên tay Giang Thiên Bảo. Cô ta khẽ nhíu mày. Trước tiên không cần biết thứ bột này là gì, nó có màu trắng, bỏ vào rau mà Chu Quế Phương mua, liệu có dễ dàng như vậy không?

Cho dù có bỏ vào thành công, khi Chu Quế Phương mua rau về, trước khi nấu cơm cũng sẽ rửa rau, thứ đó sẽ bị rửa trôi mất.

Trừ phi là bỏ vào những nguyên liệu không cần rửa.

Nghe Giang Ti Vũ nói, Giang Thiên Bảo cười khẩy một tiếng, vẻ mặt đắc ý: “Đây là thứ có thể khiến bọn họ ngủ như c.h.ế.t cả đêm. Là tôi bỏ ra giá cao mới có được đấy.”

“Còn tại sao ư, cô không cần phải quản! Sao lắm chuyện thế? Không nên hỏi thì đừng hỏi.”

Nghĩ đến kế hoạch của mình, Giang Thiên Bảo càng thêm đắc ý, cảm thấy bản thân thật thông minh.

Nhà họ Giang có nhiều người đi lính thì sao? Có võ thì sao? Bọn họ cũng là người, cũng cần ăn uống ngủ nghỉ. Hừ, vậy thì anh ta sẽ bỏ thuốc ngủ vào thức ăn của bọn họ, để cho bọn họ ngủ như lợn chết.

Sau đó, anh ta vào nhà họ Giang chẳng phải là dễ như trở bàn tay? Đến lúc đó, anh ta muốn vào nhà họ Giang lúc nào thì vào, muốn lấy gì thì lấy. Cho dù khuân hết đồ nhà họ Giang cũng chẳng ai ngăn cản.

Trong lòng Giang Thiên Bảo đắc ý, cũng mặc kệ Giang Ti Vũ có đồng ý hay không, trực tiếp nhét gói thuốc ngủ vào tay cô ta: “Làm cho xong việc cho tôi, nếu làm hỏng chuyện tốt của tôi, cô biết tay đấy.”

...

Vân Mộng Hạ Vũ

Trong nhà họ Giang, Giang Viện Triều ăn cơm tối xong, liền bị tổ chuyên án gọi đi. Giang Thiên Ca ở lại.

Hôm sau, Giang Thiên Ca thức dậy vào giờ giấc như mọi khi. Buổi sáng không có tiết học, cô cũng không cần vội vàng đến trường.

Rửa mặt xong, Giang Thiên Ca đi dạo quanh sân, coi như tập thể dục buổi sáng.

Vừa đi, cô vừa dừng lại dưới chân tường phía bắc của sân, ngẩng đầu lên, như có điều suy nghĩ nhìn bức tường trước mặt.

Chiều cao tường bao quanh của những ngôi nhà ở Bắc Thành truyền thống đều khoảng hai mét rưỡi.

Có một số nhà xây tường bao cao hơn. Nhưng nhà họ Giang thì không, vẫn giữ nguyên chiều cao như ban đầu. Nghe nói là do ông bà nội không thích, họ cảm thấy tường quá cao sẽ tạo cảm giác bức bối.

Giang Thiên Ca nhìn chằm chằm l*n đ*nh tường, sau đó lùi lại mấy bước, lấy đà rồi trèo lên.

“Ơ kìa? Thiên Ca, cháu làm gì thế? Mau xuống đây!” Bà nội Giang đang ngồi trong nhà uống trà, quay đầu lại nhìn thấy động tác nhanh nhẹn của Giang Thiên Ca, thoắt cái đã trèo lên tường, khiến bà suýt nữa sặc nước trà.

Sắc mặt bà nội Giang thay đổi, bà nhíu mày bước nhanh ra ngoài: “Thiên Ca, cháu mau xuống đi! Leo lên đó làm gì? Ngã bây giờ!”

Sợ dọa Giang Thiên Ca, trong lòng bà nội Giang sốt ruột, nhưng cũng không dám lớn tiếng, chỉ có thể nhẹ nhàng dỗ dành: “Mau xuống đây nào.”

Nghe thấy tiếng động, mọi người đều từ trong nhà đi ra. Nhìn thấy Giang Thiên Ca ngồi trên tường, Giang Hướng Lợi kêu lên một tiếng khoa trương, ông ta cười toe toét nói: “Thiên Ca, sáng sớm đã leo tường bóc ngói rồi hả?”

“Muốn leo tường bóc ngói thì chỗ đó không đủ cao, phải leo lên mái nhà kia kìa, chỗ đó mới đủ cao.” Giang Hướng Lợi vừa nói vừa chỉ lên mái nhà, sợ thiên hạ chưa đủ loạn.

“Giang Hướng Lợi, ông muốn ăn đòn phải không?” Nghe Giang Hướng Lợi nói, Trần Ngọc Lan bèn mắng nhỏ. Nếu không phải sợ trước mặt bố mẹ chồng mà động tay động chân, khiến họ không vui, thì bà đã cho Giang Hướng Lợi một trận rồi.
 
Thập Niên 80 Thiên Kim Thật Trở Về, Sủng Quan Kinh Thành
Chương 231: Chương 231



Bà chưa từng thấy ai hổ báo hơn Giang Hướng Lợi! Con bé trèo tường, ông ta không khuyên can thì thôi, lại còn xúi dại nó leo lên chỗ cao hơn.

Trước kia đối với con trai là vậy, bây giờ đối với Thiên Ca cũng vậy. Nếu Thiên Ca nghe lời Giang Hướng Lợi mà leo lên chỗ cao hơn, lỡ mà ngã thì Giang Viện Triều sẽ cho ông ta ăn đ.ấ.m cho mà xem.

Trong lòng Trần Ngọc Lan bốc hỏa, bèn cố tình dùng móng tay cấu vào tay Giang Hướng Lợi.

Tay bị cấu đau, lúc này Giang Hướng Lợi mới hoàn hồn, nhìn Trần Ngọc Lan, khó hiểu hỏi: “Bà làm gì thế?”

Trần Ngọc Lan: “...”

Sao bà lại lấy phải gã đần độn này chứ?

Nhìn thấy ánh mắt trừng trừng của ông bà nội, Giang Hướng Lợi mới sực tỉnh, ông ta cười gượng hai tiếng, không dám nói năng linh tinh xúi giục Giang Thiên Ca leo cao nữa: “Thiên Ca, xuống đi con. Ông bà nội sợ cháu ngã lắm.”

Tuy ngoài miệng nói vậy, nhưng trong lòng Giang Hướng Lợi lại có suy nghĩ riêng.

Theo ông ta thấy, đứa nhỏ muốn leo trèo thì cứ để cho nó leo. Chỗ này cao có tí, ngã xuống nhiều nhất cũng chỉ bị thương ngoài da, lại không gãy tay gãy chân, có gì mà phải sợ.

Cứ cái gì cũng cấm cản thế này thì làm sao con trẻ lớn được?

Giang Thiên Ca ngồi trên tường, xua tay với mấy người đang lo lắng trong sân, an ủi họ: “Mọi người đừng lo, cháu leo lên xem chút thôi.”

“Ông nội, bà nội, bức tường này hơi thấp, không an toàn lắm. Hai người không thích xây cao tường hơn thì có thể cắm mảnh chai thủy tinh lên trên, trên đỉnh tường cắm một ít, ở dưới gốc tường này cũng có thể cắm.”

Bên dưới chân tường trong sân hiện tại là một khoảng đất trống đã được dọn dẹp sạch sẽ.

Giang Thiên Ca nhớ rõ, lần đầu tiên đến đây, chỗ này trồng rất nhiều hoa.

Nghe Giang Thiên Ca nói, tuy bà nội Giang vẫn nhíu mày, nhưng lại không chút do dự nói: “Được, cháu muốn làm gì thì làm. Xuống trước đã.”

Giang Thiên Ca quan sát tình hình trong sân một vòng, thấy không có vấn đề gì khác, bèn bảo mọi người lùi ra sau một chút: “Cháu xuống đây.”

Bà nội Giang: “Đừng có manh động! Chờ bác hai lấy thang cho cháu. Hướng Lợi, mau đi lấy thang cho Thiên Ca...”

“Không cần đâu ạ.” Giang Thiên Ca nói xong liền trực tiếp nhảy xuống khỏi tường.

Vân Mộng Hạ Vũ

Bà nội Giang thấy vậy lại biến sắc, tim như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, sợ Giang Thiên Ca ngã sấp mặt.

Thấy Giang Thiên Ca đáp xuống đất an toàn, bà mới thở phào nhẹ nhõm, trong lòng không khỏi thắc mắc, Giang Viện Triều và Phương Vận đều là người trầm tính, ổn trọng, sao con gái lại hiếu động như vậy?

Giang Thiên Ca nhảy xuống khỏi tường, phủi phủi bụi đất trên tay, rồi nói với ông nội Giang về chuyện cắm mảnh chai thủy tinh như thế nào.

Vừa nhìn thấy bức tường này, Giang Thiên Ca liền nghĩ đến đám côn đồ mà Giang Hướng Lợi đã nói hôm qua. Cô cảm thấy, đám côn đồ đó, chắc chắn không phải chỉ tụ tập ồn ào ở ngoài như vậy.

Có lẽ ông bà nội Giang không nghi ngờ gì, là vì trước đây chưa từng xảy ra chuyện như vậy.

Cũng có thể là do họ tự tin. Như Giang Hướng Lợi đã nói hôm qua, trong nhà có đến một nửa là xuất thân quân đội, tên trộm nào dám cả gan bén mảng đến đây.

Hôm qua Giang Thiên Ca cũng cảm thấy là mình nghĩ nhiều. Nhưng mà, lúc nãy khi nhìn thấy bức tường, cô lại cảm thấy mình không hề nghĩ nhiều.

Trực giác của cô luôn rất chính xác.

Dù sao thì cẩn tắc vô áy náy, chuẩn bị trước một bước cũng không thừa.

Nghe Giang Thiên Ca nói muốn cắm mảnh chai thủy tinh dọc theo chân tường, bà nội Giang nhíu mày, trong lòng không nỡ chút nào, nhưng cũng không thể nuốt lời.

Giang Hướng Lợi nhướng mày nhìn Giang Thiên Ca. Trong lòng ông ta không khỏi thầm nghĩ: Chẳng lẽ Giang Thiên Ca cố tình leo lên tường, mục đích chính là để uy h.i.ế.p bà cụ?

Bà cụ rất quý mảnh đất bé tí tẹo ấy, năm nào cũng vậy, sau Tết, khi thời tiết ấm áp hơn một chút, bà lại bắt đầu trồng đủ loại hoa, thu hút ong bướm, khiến mí mắt ông ta còn bị ong mật đốt, sưng lên mấy ngày liền.

Nghĩ đến việc sau này trong sân sẽ không còn lũ ong mật đáng ghét nữa, Giang Hướng Lợi liền cảm thấy vui vẻ.

Nghe Giang Thiên Ca nói có thể dùng mảnh chai thủy tinh để cắm lên tường, Giang Hướng Lợi bèn xung phong nhận việc: “Việc này cứ để bác lo! Thiên Ca, cháu muốn bao nhiêu, nói cho bác biết?”

Giang Thiên Ca nói sơ qua về số lượng.

Mấy người lại nói chuyện một lúc nữa, bữa sáng đã chuẩn bị xong, Chu Quế Phương gọi mọi người vào ăn sáng.

Vừa bày bát đũa, Chu Quế Phương vừa hỏi mọi người muốn ăn gì vào bữa trưa và bữa tối, để lát nữa sau khi ăn sáng xong, bà sẽ đi chợ mua đồ ăn. Nếu đi muộn, sẽ không mua được nguyên liệu tươi ngon nữa.

Giang Thiên Ca không có ý kiến gì. Bà nội Giang lên tiếng hỏi cô, Giang Thiên Ca liền nói: “Trưa nay không cần chuẩn bị phần cháu đâu, cháu ăn ở trường. Tối nay ăn gì cũng được, cháu không kén ăn.”
 
Thập Niên 80 Thiên Kim Thật Trở Về, Sủng Quan Kinh Thành
Chương 232: Chương 232



Bà nội Giang suy nghĩ một chút rồi nói: “Món mặn, món rau thì cứ mua giống hôm qua. Xem có đậu phụ không, mua thêm ít đậu, tối nay làm món đậu Ma Bà.”

Chu Quế Phương gật đầu. Sau khi ăn sáng xong, bà liền cầm ví tiền và giỏ đi chợ.

Chu Quế Phương vừa đi khỏi nhà không lâu, Giang Thiên Ca cũng thu dọn đồ đạc đến trường.

Lúc vào trường, cô nhìn thấy Giang Ti Vũ đeo cặp sách đi ra ngoài, cô chỉ liếc nhìn rồi thôi, không để ý nhiều.

Buổi sáng không có tiết, Giang Thiên Ca đi thẳng đến thư viện. Cô mải mê đọc sách, đến nỗi không để ý đến những người xung quanh.

Mãi đến khi đi vệ sinh quay lại, cô mới chú ý đến người ngồi cạnh mình là Tống Phương Bạch, giáo sư nghiên cứu hệ thống mạng của phòng thí nghiệm máy tính Đại học Hoa.

Thư viện Đại học Hoa rất lớn, sách cũng rất nhiều, việc các giáo sư cũng giống như sinh viên, đến thư viện đọc tài liệu là chuyện rất bình thường.

Trong thư viện không tiện nói chuyện, Giang Thiên Ca chỉ gật đầu với ông, nhỏ giọng chào: “Giáo sư Tống”, sau đó tiếp tục đọc sách của mình.

Rất trùng hợp, lúc Giang Thiên Ca chuẩn bị rời đi, Tống Phương Bạch cũng thu dọn đồ đạc, chuẩn bị ra về.

Giang Thiên Ca suy nghĩ một chút, bèn đợi Tống Phương Bạch.

Giang Thiên Ca còn muốn nâng cấp hiệu năng máy tính và mạng của mình, Tống Phương Bạch là chuyên gia nghiên cứu mạng, không tận dụng nguồn lực miễn phí này thì thật uổng.

Nói chuyện vài câu, Giang Thiên Ca từ từ dẫn dắt câu chuyện sang chủ đề mạng, hỏi những vấn đề mà cô muốn hỏi.

Những câu hỏi nào có thể giải đáp, Tống Phương Bạch đều giải đáp cặn kẽ, còn những câu không thể giải đáp, ông cũng thành thật nói: “Khả năng của tôi có hạn, tạm thời chưa thể giải đáp vấn đề này”, không ra vẻ mình biết tuốt, cũng không úp úp mở mở.

Sau cuộc trò chuyện này, Giang Thiên Ca không khỏi cảm thán, Tống Phương Bạch quả thực xứng danh là một trong những giảng viên được nhiều sinh viên yêu mến nhất Đại học Hoa.

Ông điềm đạm nho nhã, ăn nói có duyên, hiểu biết uyên bác, không kiêu ngạo, không siểm nịnh.

Thực ra Tống Phương Bạch và Giang Viện Triều có khá nhiều điểm tương đồng, tuổi tác xấp xỉ nhau, ngoại hình tuấn tú, khí chất nho nhã.

Chỉ có điều, sự nho nhã của Giang Viện Triều được che giấu dưới vẻ ngoài cứng rắn của người quân nhân, chỉ là điểm xuyết thêm mà thôi.

Còn sự nho nhã của Tống Phương Bạch toát ra từ trong ra ngoài, vừa nhìn là có thể nhận ra ngay ông là giảng viên đại học.

Giang Thiên Ca có ấn tượng rất tốt về ông. Còn cô không biết rằng, bản thân mình cũng đã để lại ấn tượng rất tốt đẹp trong lòng Tống Phương Bạch.

Vân Mộng Hạ Vũ

Nghe Giang Thiên Ca trình bày rõ ràng rành mạch những vấn đề về máy tính và mạng, Tống Phương Bạch thầm gật đầu.

Ông biết Giang Thiên Ca. Tuy cô chỉ là sinh viên năm nhất, nhưng lại đi làm giáo viên, dạy sinh viên Đại học Hoa gõ bàn phím chữ Hán. Khoảng thời gian trước, cô còn thường xuyên đến tìm sinh viên của ông để thảo luận. Những đồng nghiệp từng dạy Giang Thiên Ca cũng thường xuyên khen ngợi cô.

Cô là một sinh viên rất nổi bật trong những khóa gần đây.

Tống Phương Bạch đã hẹn gặp người quen ở ngoài trường, còn Giang Thiên Ca thì phải đến nhà ăn. Lúc chào tạm biệt, Tống Phương Bạch do dự một lát, rồi cất lời động viên: “Sắp đến kỳ thi rồi phải không? Chúc em ôn bài tốt, đạt kết quả cao.”

Nghe được lời ông nói, Giang Thiên Ca hơi suy nghĩ. Đây là lời có ý đấy.

Giang Thiên Ca gật đầu đồng ý, sau đó thử dò xét hỏi: “Giáo sư, phòng của thầy muốn tuyển người sao ạ?”

Hỏi xong, Giang Thiên Ca nghĩ lại, cảm thấy hẳn là không phải. Người trong phòng lab của Tống Phương Bạch đều là nghiên cứu sinh mà ông ấy và hai giáo sư khác hướng dẫn.

Cho dù là phòng lab muốn tuyển người, tuyển cũng hẳn là người năm thứ ba năm thứ tư, cô bây giờ mới năm thứ nhất, cũng không đến mức Tống Phương Bạch hiện tại đã coi trọng cô, muốn sớm nhận cô làm học sinh nhỉ?

Nếu Tống Phương Bạch thật sự có ý này, cô nhất định sẽ đồng ý.

Tuy rằng sau này cô không đi theo con đường nghiên cứu khoa học, nhưng việc này với việc tham gia phòng lab của Tống Phương Bạch trong thời gian đại học cũng không xung đột.

Tống Phương Bạch nghiên cứu về mạng, vào phòng lab của ông ấy, làm học sinh của ông ấy, những thứ khác chưa nói đến, nhưng nhất định có thể gần nguồn nước hơn, được sử dụng những thiết bị mạng tiên tiến nhất cả nước.

Nghe được lời Giang Thiên Ca nói, Tống Phương Bạch liền khẽ cười: “Trước mắt tôi vẫn chưa có dự định gì về việc này.”

Dừng một chút, nhìn Giang Thiên Ca, ông lại nói: “Nếu có người thích hợp, cũng có thể cân nhắc.”

Ồ, ý này, không phải tình huống mà cô suy đoán.

Vậy là chuyện gì?

Thấy Tống Phương Bạch cũng không có ý giải thích nhiều, Giang Thiên Ca cũng không hỏi nhiều. Dù sao thời gian đến, tự nhiên sẽ biết.

Giang Thiên Ca vốn dĩ đã bỏ việc này xuống, nhưng buổi chiều lúc đi học, một giáo sư khác cũng nói với cô những lời tương tự.

Giang Thiên Ca: “...”
 
Thập Niên 80 Thiên Kim Thật Trở Về, Sủng Quan Kinh Thành
Chương 233: Chương 233



Cả Tống Phương Bạch và vị giáo sư này đều là giáo sư nòng cốt của viện. Giang Thiên Ca suy đoán, hẳn là trong viện có một số sắp xếp nào đó, những người như Tống Phương Bạch đã sớm biết tin tức.

Giang Thiên Ca liền tò mò nói thầm trong lòng, rốt cuộc là chuyện gì nhỉ?

...

Chạng vạng tối, Giang Thiên Ca về đến nhà họ Giang trước khi trời tối.

Bà cụ Giang ngồi trong phòng, trên sống mũi đeo một cặp kính, đang xem một quyển sách dày cộp.

Đến gần mới nhìn thấy, thứ mà lão thái thái đang lật giở không phải sách, mà là album ảnh.

Giang Thiên Ca thò đầu qua xem.

Trang đang mở hiện ra một vài bức ảnh. Trong đó có một bức ảnh chụp chung của một nhóm nam sinh, có Giang Viện Triều, Giang Hướng Lợi, Lục Chính Tắc, còn có vài người mà Giang Thiên Ca không quen biết. Họ khoác vai nhau, cười nhìn về phía ống kính.

Mặc dù Giang Viện Triều không đứng ở giữa, nhưng ông ấy lại là người nổi bật nhất.

Giang Thiên Ca nhận xét: “Lúc bố mình còn trẻ trông... khá thư sinh nhỉ.”

Bà cụ Giang: “...”

“... Lúc đó bố con mới mười bảy, mười tám tuổi, đương nhiên là trông...” Bà cụ Giang suy nghĩ một chút, đổi từ khác, “... thanh tú, thư sinh rồi.”

Giang Thiên Ca “Ồ” một tiếng, sự chú ý bị một bức ảnh khác thu hút.

Đó cũng là một bức ảnh chụp chung của nhiều người. Bên cạnh Giang Viện Triều có một cô gái đang đứng.

Giang Thiên Ca chỉ vào cô gái đứng bên cạnh Giang Viện Triều trong ảnh, hỏi: “Đây là ai ạ?”

Bức ảnh hẳn là đã rất lâu rồi, được bảo quản không tốt lắm, gương mặt của một vài người trong ảnh đã không còn nhìn rõ nữa.

Trong ảnh, chỉ có thể nhìn thấy đường nét khuôn mặt của cô gái bên cạnh Giang Viện Triều, nhưng không thấy rõ ngũ quan cụ thể.

Giang Thiên Ca cảm thấy, cô gái này cho cô một cảm giác rất quen thuộc.

Thấy vẻ mặt Bà cụ Giang khựng lại, sắc mặt có chút khó nói nên lời, Giang Thiên Ca liền phỏng đoán: “Chẳng lẽ... đây là mẹ của con, Phương Vận ạ?”

Vân Mộng Hạ Vũ

Bà cụ Giang mím môi, một lúc sau mới miễn cưỡng “Ừ” một tiếng.

Giang Thiên Ca lại nhìn về phía bức ảnh, ánh mắt cô dừng lại trên người Phương Vận. Lúc chụp ảnh, Phương Vận hẳn là còn khá trẻ, mặc áo sơ mi chấm bi cổ ve lật, váy trơn màu, dép xăng-đan, cách ăn mặc rất trẻ trung.

Tuy không nhìn rõ ngũ quan, nhưng chỉ cần nhìn hình dáng khuôn mặt, đại khái có thể đoán ra là Phương Vận có ngoại hình rất xinh đẹp.

Trong lòng Giang Thiên Ca dâng lên một sự nghi hoặc. Càng nhìn, cô càng cảm thấy Phương Vận trong ảnh cho cô một cảm giác quen thuộc, chẳng lẽ đây là do duyên cớ huyết thống mẹ con?

Chắc không đến mức đó chứ?

Giang Thiên Ca đang suy nghĩ trong lòng thì nghe thấy Bà cụ Giang nói: “Đã lâu như vậy rồi, bà ấy cũng sẽ không quay về nữa, bố con một mình, sau này...”

Biết là bà nội lại sắp lặp lại điệp khúc cũ, Giang Thiên Ca vội vàng nói: “Bà nội, bên trường Cao đẳng Nghệ thuật Ứng dụng có mở lớp học buổi tối, con đã đăng ký cho bà rồi.”

Bà cụ Giang ngẩn người: “... Đăng ký... cho bà?” Lớp học buổi tối toàn là người trẻ tuổi đi học, bà đi làm gì?

Giang Thiên Ca: “Đúng vậy, con đăng ký cho bà rồi! Bà rất có gu thẩm mỹ về trang phục, nhưng điểm trừ duy nhất chính là thiếu một chút hun đúc và truyền cảm hứng từ kiến thức chuyên môn.”

“Bà đến trường Cao đẳng Nghệ thuật Ứng dụng học hỏi thêm một chút, sau khi học xong, gu thời trang của bà chắc chắn sẽ được nâng lên một tầm cao mới! Sau này, bà không chỉ có thể tự phối đồ cho mình, mà còn có thể tự làm quần áo cho mình, làm quần áo cho người khác nữa.”

“Bà nội, bà biết không, ở phương Tây, người ta không gọi người làm quần áo là thợ may, họ có một cái tên rất hay, gọi là nhà thiết kế thời trang! Quần áo do những nhà thiết kế nổi tiếng làm ra, ngay cả những người trong hoàng tộc cũng tranh nhau mua đấy.”

Giang Thiên Ca thao thao bất tuyệt vẽ ra một chiếc bánh lớn như vậy, Bà cụ Giang đã quên mất những gì mình định nói lúc nãy.

Trong đầu bà chỉ còn lại mấy chữ “nhà thiết kế thời trang”.

Thì ra người làm quần áo không gọi là thợ may mà gọi là nhà thiết kế thời trang sao?

Lúc còn trẻ, bà cũng rất thích tự may váy áo đẹp cho mình, mỗi lần làm xong đều nhận được rất nhiều lời khen ngợi.

Nhưng sau này, kết hôn, sinh con, bà phải chăm sóc cho cả gia đình, mỗi ngày đều bận rộn từ sáng sớm đến tối mịt mới được nghỉ ngơi, việc may vá cũng chỉ dừng lại ở việc sửa chữa đơn giản, chỉ cần quần áo không rách, có thể mặc ra ngoài gặp người là được.

Mãi cho đến khi điều kiện gia đình khá giả hơn, các con đều đã trưởng thành, bà mới dần dần có thời gian cho riêng mình, cũng có thời gian để quay lại với sở thích trước kia.

Nhưng rất nhiều chuyện không phải cứ muốn là làm lại được. Trong nhận thức của mọi người, may vá là một nghề để kiếm sống, làm thợ may là một công việc vất vả, gia đình nào có điều kiện thì không cần phải chịu khổ cực như vậy.
 
Thập Niên 80 Thiên Kim Thật Trở Về, Sủng Quan Kinh Thành
Chương 234: Chương 234



Mỗi lần bà muốn tự mình may vá, bất kể là ông nội hay là các con trai đều khuyên bà đừng nên vất vả.

Bị họ khuyên nhủ, bà cũng thôi không làm nữa. Nhưng trong lòng ít nhiều vẫn luyến tiếc những ngày tháng tự mình may quần áo yêu thích cho bản thân trước kia.

Bà cụ Giang không ngờ rằng, người đầu tiên khuyến khích bà lại là Giang Thiên Ca.

Thấy Bà cụ Giang đã động lòng, Giang Thiên Ca tiếp tục vẽ bánh: “Sau khi học xong, bà cũng có thể trở thành nhà thiết kế, đến lúc đó, bà cũng tự thiết kế quần áo, trở thành một nhà thiết kế tài ba, đến lúc đó, các diễn viên, minh tinh đều mặc quần áo do bà thiết kế để biểu diễn trong chương trình mừng xuân...”

“... Chương trình mừng xuân?” Giang Hướng Lợi vừa trở về nghe được câu cuối, liền tò mò hỏi: “Thiên Ca, con muốn đi biểu diễn trong chương trình mừng xuân à?”

“Biểu diễn cái gì? Ca hát hay là nhảy múa, hay là leo lên nóc nhà?”

Giang Thiên Ca: “... Không có ai đi biểu diễn cả.”

Giang Hướng Lợi: “Vậy thì nói gì đến chương trình mừng xuân?”

“Con đang vẽ ra một tương lai tươi đẹp cho bà nội thôi.” Dù sao cũng đang lừa bà cụ, với tính cách của Giang Hướng Lợi, chắc chắn là sau khi nghe xong sẽ vạch trần, khiến cho những mong muốn vừa nhen nhóm trong lòng bà cụ tan vỡ, vậy thì những lời cô nói hôm nay cũng coi như uổng công.

Nhìn Giang Hướng Lợi, Giang Thiên Ca liền thản nhiên chuyển chủ đề: “Bác hai, mấy cái bình thủy tinh đâu rồi? Bác lấy về chưa ạ?”

“Ồ.”

Giang Hướng Lợi không nhận ra là Giang Thiên Ca đang cố tình chuyển chủ đề, nghe Giang Thiên Ca hỏi, ông gật đầu, chỉ ra cửa: “Lấy về rồi, bây giờ đang để trên xe ngoài kia, đợi lát nữa bác dọn vào sân.”

Nói xong lại nói thêm: “Đã bàn bạc xong với mấy người thợ xây rồi, ngày mai họ sẽ đến.”

Việc gắn mảnh thủy tinh lên tường rào phải trát một lớp xi măng lên trên thì mới chắc chắn được.

Thực ra việc này người trong nhà cũng có thể tự làm, nhưng đàn ông trong nhà thì người đi làm, người đi học, không có thời gian. Vậy nên chi bằng bỏ ra một chút tiền, thuê thợ về làm, chỉ mất nửa ngày là xong, rất tiện.

Giang Hướng Lợi uống một ngụm trà nóng, rồi đi ra ngoài dỡ bình thủy tinh.

Giang Thiên Ca nháy mắt với Bà cụ Giang: “Bà nội, chuyện con nói với bà, bà đừng nói với bác hai và mọi người, mấy người đó không hiểu đâu.”

“Bà cứ âm thầm đi học, âm thầm thay đổi, đến lúc đó khiến cho mọi người phải kinh ngạc.”

Lúc này, mục đích của Giang Thiên Ca chỉ là tìm một việc gì đó để cho bà nội làm, đừng để bà ấy rảnh rỗi can thiệp vào chuyện này chuyện kia. Những lời cô nói đều là những lời đường mật, không thật lòng.

Lúc này, cô không ngờ rằng, Bà cụ Giang lại thực sự tin vào những lời cô nói. Đương nhiên, đây đều là chuyện sau này.

...

Nói xong với bà nội, Giang Thiên Ca cũng chạy ra ngoài, giúp Giang Hướng Lợi dỡ bình.

Sau khi dỡ bình xong không lâu, trời cũng tối hẳn. Chu Quế Phương bưng bữa tối đã nấu xong lên, gọi mọi người rửa tay ăn cơm.

“Món đậu phụ này ngon thật!” Gắp một miếng đậu phụ cho vào miệng, Giang Hướng Lợi gật gù khen ngợi: “Mềm mịn, thơm ngon!”

Chu Quế Phương vui vẻ cười nói: “Thích thì ăn nhiều một chút, ngày mai tôi lại làm! Nói đến món đậu phụ này, hôm nay là do Ti Vũ nhường cho tôi đấy...”

Vừa nói xong, Chu Quế Phương đã ý thức được là mình lỡ lời. Vẻ mặt bà thoáng hiện lên sự bối rối và lo lắng, vô thức nhìn về phía Giang Thiên Ca, quan sát sắc mặt của cô. Thấy Giang Thiên Ca chỉ liếc nhìn bà một cái, cũng không tỏ vẻ khó chịu, Chu Quế Phương mới lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm.

Vân Mộng Hạ Vũ

Bà cũng không ngờ là hôm nay đi chợ mua thức ăn lại tình cờ gặp Giang Ti Vũ.

Trước kia khi còn ở nhà họ Giang, Giang Ti Vũ là người “ngậm d.a.o giấu trong nụ cười”, không phải là người dễ gần.

Vậy nên, lúc nhìn thấy Giang Ti Vũ, bà vốn định coi như không nhìn thấy, lướt qua luôn. Nhưng không ngờ, Giang Ti Vũ lại chủ động chào hỏi bà trước, còn nhiệt tình giúp bà xách đồ.

Giang Ti Vũ cũng đi mua thức ăn. Lúc đó, trên quầy hàng chỉ còn lại một miếng đậu phụ, biết là lão thái thái dặn dò phải mua đậu phụ, Giang Ti Vũ liền chủ động nhường miếng đậu phụ đó cho bà.

Nghĩ đến chuyện này, trong lòng Chu Quế Phương không khỏi dâng lên một nỗi xót xa. Thực ra, Giang Ti Vũ cũng là một người đáng thương, trước kia là một tiểu thư nhà giàu, “ngón tay không dính nước mùa xuân”, đương nhiên có thể kiêu ngạo.

Nhưng bây giờ, không còn thân phận tiểu thư nhà họ Giang nữa, Giang Ti Vũ cũng chỉ có thể thu lại sự kiêu ngạo của mình, ngay cả khi nói chuyện với một người làm như bà cũng rất câu nệ và lấy lòng.

Haiz, đúng là tạo hóa trêu ngươi...

Nhìn sắc mặt của mọi người trên bàn ăn, Chu Quế Phương liền lặng lẽ lui xuống.

Giang Thiên Ca nhìn theo bóng lưng của Chu Quế Phương, nghĩ đến chuyện mà Chu Quế Phương vừa nhắc đến Giang Ti Vũ, trong lòng cô chợt dâng lên một cảm giác kỳ lạ.

Giang Ti Vũ ở trong ký túc xá của trường, căn bản không cần phải tự nấu nướng, tại sao cô ta lại chạy đến chợ? Lại còn tình cờ gặp Chu Quế Phương như vậy?
 
Thập Niên 80 Thiên Kim Thật Trở Về, Sủng Quan Kinh Thành
Chương 235: Chương 235



Trước đó, Cao Kim Lan từng nói với cô là Giang Ti Vũ đối xử với họ rất kiêu ngạo.

Trong trường hợp này, chắc chắn không phải là Chu Quế Phương chủ động bắt chuyện với Giang Ti Vũ. Vậy thì chính là Giang Ti Vũ chủ động bắt chuyện. Giang Ti Vũ muốn làm gì?

Ngồi ở vị trí chủ vị, thấy Giang Thiên Ca chỉ ôm bát cơm mà không ăn, Ông nội Giang liền lên tiếng gọi: “Thiên Ca, sao con không ăn cơm? Có phải là không hợp khẩu vị không? Nếu không thích thì bảo thím Chu làm món khác cho con.”

Giang Thiên Ca lắc đầu: “Ông nội, không cần đâu ạ. Vừa rồi con đang suy nghĩ một chút chuyện.”

Không nghĩ ra, Giang Thiên Ca đành tạm gác chuyện này sang một bên, định ngày mai sẽ quan sát Chu Quế Phương thêm.

Ăn cơm xong, sau khi nói chuyện phiếm với ông bà nội một lát, Giang Thiên Ca liền đi đến phòng sách, gọi điện thoại cho Giang Viện Triều.

Vụ án buôn lậu đã điều tra gần xong, hiện tại đang trong giai đoạn bắt giữ và thẩm vấn nghi phạm, mấy ngày gần đây, Giang Viện Triều và Lục Chính Tây đều ở đơn vị.

Sau khi điện thoại được kết nối, Giang Thiên Ca thăm dò hỏi trước: “Bố, bố có rảnh không ạ? Con nói chuyện với bố một lát được không?”

Đây là số điện thoại cơ quan của Giang Viện Triều, ông nghe máy nhanh như vậy, chắc là đang tăng ca ở cơ quan.

Vân Mộng Hạ Vũ

“Ừ. Có chuyện gì vậy? Con nói đi.”

Giọng nói của Giang Viện Triều ở đầu dây bên kia có chút khàn. Giang Thiên Ca nhíu mày, lo lắng hỏi: “Bố sao vậy? Bố bị ốm à?”

Giang Viện Triều thấp giọng đáp: “Không sao, chỉ là hơi khát nước thôi.”

Giang Thiên Ca bĩu môi, ông coi cô là người không có kiến thức cơ bản, không phân biệt được giọng nói khi bị khát nước và giọng nói khi bị cảm à?

Thôi, không nói thì thôi.

“Con muốn xem ảnh của mẹ, Phương Vận. Bố cất ảnh của mẹ ở đâu rồi ạ?”

Cho dù là ở căn nhà bên Tây Đơn hay là ở nhà cũ bên Du Tiền, cô đều không thấy ảnh của Phương Vận. Giang Thiên Ca đoán, có lẽ là Giang Viện Triều sợ nhìn vật nhớ người, nên đã cất hết ảnh của Phương Vận đi.

Trước kia, Giang Thiên Ca cũng không tò mò về Phương Vận lắm.

Nhưng vừa rồi, khi nhìn thấy ảnh của Phương Vận trong album của Bà cụ Giang, cô lại cảm thấy rất quen thuộc với người phụ nữ trong ảnh, điều này khiến cho Giang Thiên Ca rất tò mò.

Cô rất muốn xem ảnh của Phương Vận, muốn biết rõ ràng rốt cuộc là tại sao cô lại có cảm giác quen thuộc như vậy.

Nghe Giang Thiên Ca nhắc đến Phương Vận, Giang Viện Triều hơi sửng sốt, trong lòng ông đột nhiên trăm mối cảm xúc ngổn ngang. Một lát sau, Giang Viện Triều mới thu liễm cảm xúc, lên tiếng hỏi: “Sao con lại muốn xem ảnh của mẹ con?”

Giang Thiên Ca: “Cũng không hẳn là đột ngột. Dù sao bà ấy cũng là mẹ con, vậy mà giờ con lớn thế này rồi, ngay cả mặt mũi bà ấy thế nào con cũng không biết. Lỡ sau này có gặp nhau trên đường, con cũng chẳng nhận ra, ngại c.h.ế.t đi được.”

Giang Viện Triều gượng cười, thầm nghĩ: Chắc chắn là không có khả năng đó đâu.

Nghĩ đến tin tức nghe được cách đây không lâu, tâm trạng Giang Viện Triều trở nên nặng nề.

Nhưng ông không muốn nói ra chuyện này ảnh hưởng đến con gái, chỉ đáp: “Chờ bố về sẽ lấy cho con xem.”

Giang Thiên Ca gật đầu, “dạ” một tiếng. Sau đó suy nghĩ một chút, cô nghiêm túc thảo luận với Giang Viện Triều:

“Bố, bố nói xem, nếu như trước đó mình chưa từng quen biết một ai đó, cũng chưa từng gặp người ta bao giờ, vậy mà lúc nhìn thấy ảnh của họ lại có cảm giác quen thuộc, thì là vì sao vậy?”

Giang Viện Triều chỉ cho rằng Giang Thiên Ca đang nói đến tình tiết trong một bộ phim truyền hình nào đó, chứ không hề biết người cô nói đến là Phương Vận.

Giang Viện Triều hơi bất ngờ. Thiên Ca mới về có hai ngày mà đã bị bà nội lôi kéo xem phim truyền hình rồi, còn muốn thảo luận với ông về tình tiết phim nữa chứ?

Ông không xem phim truyền hình, nhưng mấy ngày trước khi về nhà, ông có nghe bà nội và chị dâu trò chuyện, biết được gần đây trên tivi có chiếu một bộ phim, trong đó có tình tiết nam nữ chính gặp nhau lần đầu đã có cảm giác quen thuộc như thể đã từng gặp gỡ.

Im lặng một lát, Giang Viện Triều đáp: “Chắc là đã từng gặp rồi nên mới thấy quen thuộc. Giữa những người xa lạ sẽ không có chuyện tự nhiên lại thấy quen thuộc như vậy.”

Còn những lời kiểu như “Kiếp này gặp gỡ, bởi vì kiếp trước đã từng quen biết” thì ông hoàn toàn không tin.

Nói xong, Giang Viện Triều cho rằng Giang Thiên Ca sẽ lại nói ông là trai thẳng.

Người xem phim truyền hình đều có những hiểu biết và tưởng tượng riêng của họ về tình tiết phim. Trước đây, vì ông đã phân tích một cách lý trí về một số tình tiết phi logic trong phim truyền hình nên đã bị Giang Thiên Ca phàn nàn là “trai thẳng, chẳng có tí lãng mạn nào”.

Mặc dù ông không hiểu rõ “trai thẳng” nghĩa là gì, nhưng cũng đoán được đại khái đó không phải là một lời khen.

Thế nhưng, Giang Thiên Ca ở đầu dây bên kia chỉ khẽ lẩm bẩm một tiếng “Vậy sao?”.

Giọng điệu của cô có vẻ như đang trầm tư suy nghĩ điều gì đó.

Giang Viện Triều thấy buồn cười, chỉ là xem phim thôi mà, có cần phải như vậy không?
 
Thập Niên 80 Thiên Kim Thật Trở Về, Sủng Quan Kinh Thành
Chương 236: Chương 236



Ông nhẹ nhàng nói: “Đó chỉ là phim thôi mà, con đừng nghĩ nhiều. Hôm nay ở nhà con làm gì? Nếu buồn chán thì đến thư phòng của bố, trong đó có rất nhiều sách, con có thể chọn đọc.”

Đâu phải là phim.

Giang Thiên Ca ngẩng đầu nhìn lên trần nhà, nghĩ về những lời Giang Viện Triều vừa nói: Đã từng gặp rồi nên mới thấy quen thuộc...

Vậy nghĩa là, cô đã từng gặp Phương Vận?

Giang Thiên Ca tạm thời không muốn giải thích gì nhiều với Giang Viện Triều, cô xem giờ rồi nói:

“Bố chú ý sức khỏe đấy nhé, bố cũng có tuổi rồi, đừng có lúc nào cũng cậy khỏe, coi mình như thanh niên, làm hết sức rồi lại đổ bệnh, con sẽ mặc kệ bố đấy.”

Dọa dẫm xong, cô lại nói: “Thôi con cúp máy đây, con còn phải gọi cho Lục Chính Tây nữa. Bố, chào bố nhé.”

“Con...” Giang Viện Triều còn chưa kịp nói gì thì đã nghe thấy tiếng tút tút ở đầu dây bên kia.

Giang Viện Triều: “...”

Cúp máy của ông để gọi cho Lục Chính Tây sao?

Trong lòng Giang Viện Triều dâng lên một chút chua xót, ông tự hỏi: Có phải vừa rồi mình không nên nói như vậy?

Nhưng ông thực sự không thể nào phớt lờ logic để chấp nhận những tình tiết phi lý trong phim truyền hình.

Ông không làm được, chẳng lẽ Lục Chính Tây làm được?

Vân Mộng Hạ Vũ

Hay là, lần sau ông cũng thử chiều theo ý cô bé?

...

Bên kia, vừa cúp máy của Giang Viện Triều, Giang Thiên Ca liền gọi cho Lục Chính Tây.

Sau khi điện thoại được kết nối, Giang Thiên Ca hỏi han tình hình của Lục Chính Tây vài câu, rồi hỏi: “Lục Chính Tây, có phải bố em bị bệnh không?”

Lục Chính Tây kể cho Giang Thiên Ca nghe về tình hình của Giang Viện Triều. Nói xong, anh trấn an: “Em đừng lo lắng, đã có bác sĩ đến khám cho bố rồi.”

Nghĩ đến vẻ mặt giả vờ của Giang Viện Triều lúc nãy, Giang Thiên Ca hừ một tiếng, nói: “Em có lo cho ông ấy đâu.”

Nói thì nói vậy, nhưng cô lại dặn dò: “Lục Chính Tây, anh để ý đến bố em một chút, nhắc nhở bố ăn uống, nghỉ ngơi điều độ.”

Giang Thiên Ca phát hiện ra Giang Viện Triều là một người cuồng công việc, cứ hễ bận rộn là lại quên ăn quên ngủ, coi mình là người sắt.

Chắc chắn bệnh tình hiện giờ của ông cũng là do làm việc quá sức mà ra. Giang Thiên Ca thầm mắng, Giang Viện Triều đã già rồi mà còn không để cho người ta yên tâm.

Cô nói với Lục Chính Tây: “Nếu bố em không nghe lời, anh cứ lôi em ra dọa, nói là... nói là em sắp kết hôn với anh rồi, sau này sẽ sống với anh, không quan tâm đến bố nữa, mặc kệ bố luôn.”

Lục Chính Tây: “...”

“À, còn nữa, anh cũng cẩn thận, đừng để bị lây.”

Lục Chính Tây thu lại vẻ mặt, gật đầu đồng ý.

Hôm sau là chủ nhật, Giang Thiên Ca không đến trường. Lúc Chu Quế Phương đi chợ, Giang Thiên Ca nhờ bà mua một con gà ác về.

“Bác xem có củ mài, nấm hương gì không thì mua thêm, để hầm canh với gà, thích hợp cho người bệnh ăn.”

Vì hôm qua vô tình nhắc đến chuyện của Giang Ti Vũ nên khi đối diện với Giang Thiên Ca, Chu Quế Phương vẫn còn hơi ngại ngùng. Nghe Giang Thiên Ca dặn dò, bà vội vàng gật đầu, đảm bảo nhất định sẽ mua đủ.

Lúc Chu Quế Phương đi chợ thì thợ hồ mà Giang Hướng Lợi gọi đến cũng vừa tới.

Giang Thiên Ca bàn bạc với mấy người thợ về cách làm. Chỉ có hai người thợ, trộn xi măng rồi xây lên tường cũng mất kha khá thời gian.

Thấy họ bận rộn, Giang Thiên Ca bèn kéo Giang Chiêu Dương đến, bảo cậu đập chai thủy tinh giúp.

Đập vỡ chai thủy tinh thì dễ, nhưng muốn đập ra những mảnh vỡ ưng ý thì lại là cả một vấn đề. Giang Thiên Ca phải dạy rất nhiều lần, đập hỏng mất mấy cái chai, Giang Chiêu Dương mới học được.

Bên kia, Chu Quế Phương đến chợ, vừa vào đã đi tìm mua gà ác trước.

Giang Ti Vũ đã đến chợ từ sớm. Nhìn thấy Chu Quế Phương, cô ta giả vờ ngạc nhiên, sau đó cười nói: “Bác Chu, trùng hợp thật, hôm nay lại gặp bác.”

Nhìn thấy Giang Ti Vũ, trong lòng Chu Quế Phương hơi chột dạ, thầm nghĩ, hôm nay về nhất định không thể để lộ chuyện gặp Giang Ti Vũ.

Bà che giấu suy nghĩ trong lòng, cười gật đầu với Giang Ti Vũ: “Trùng hợp thật, hôm nay cô cũng đi chợ à? Chăm chỉ ghê.”

Đúng vậy, với hoàn cảnh hiện tại của Giang Ti Vũ thì không chăm chỉ cũng không được.

Trước đây khi còn là đại tiểu thư, cô ta có người hầu kẻ hạ, đến bát cũng không cần rửa. Giờ đây không làm đại tiểu thư được nữa, không có ai hầu hạ, chỉ có thể tự mình làm lấy mọi việc.

Chu Quế Phương cười hai tiếng, rồi nói: “Đồ ăn trong chợ chỉ có nhiêu đó, muộn là hết. Tôi đi mua đồ trước, không nói chuyện với cô nữa...”

Giang Ti Vũ giả vờ như không hiểu thái độ xa cách của Chu Quế Phương, tiếp tục cười nói: “Bác Chu, bác còn muốn mua gì nữa, nói cho con biết, nếu trùng với đồ con mua thì con mua luôn cho bác, đỡ phải đi nhiều chỗ.”

“Cái đó... Có phiền cô quá không?” Chu Quế Phương do dự.

Nếu được thì bà muốn nhờ Giang Ti Vũ tìm giúp củ mài.

Mấy món Giang Thiên Ca dặn, những món khác bà đều biết chỗ bán, chỉ có củ mài là không biết mua ở đâu.
 
Thập Niên 80 Thiên Kim Thật Trở Về, Sủng Quan Kinh Thành
Chương 237: Chương 237



Chợ nhỏ, người đông đúc chen chúc, nhìn quanh quẩn cũng không thấy chỗ nào bán củ mài.

Bà còn phải mua nhiều thứ, mua hết chỗ này đến chỗ khác, nhỡ đến lúc tìm được củ mài thì đã bán hết thì sao.

Bà đã hứa với Giang Thiên Ca là nhất định sẽ mua.

Giang Ti Vũ cố gắng đè nén sự chán ghét trong lòng, trên mặt vẫn giữ nụ cười niềm nở: “Không phiền đâu ạ. Bác cứ nói đi, tiện tay mà. Bác mua đồ xong sớm còn về sớm.”

Cô ta cũng muốn rời khỏi đây càng sớm càng tốt!

Chợ bẩn và bốc mùi, nếu không phải bất đắc dĩ thì cô ta không bao giờ muốn đặt chân đến đây.

Tên ngốc Giang Thiên Bảo kia, muốn ăn trộm chút đồ cũng phải nhờ đến cô ta, đúng là đồ vô dụng.

Cô ta chỉ muốn nhanh chóng bỏ thuốc ngủ xong, nhanh chóng thoát khỏi Giang Thiên Bảo và đám người kia.

Nghe Giang Ti Vũ nói vậy, Chu Quế Phương bèn nói: “Tôi muốn mua củ mài. Nếu cô tiện thì tìm giúp tôi xem chỗ nào bán nhé. Thấy thì mua hai củ, tí nữa tôi đưa tiền.”

“Vâng ạ.” Giang Ti Vũ gật đầu, trong mắt lóe lên tia sáng mờ ám.

Vỏ củ mài màu nâu xám, sau khi gọt vỏ phần thịt bên trong màu trắng, bỏ thuốc ngủ dạng bột màu trắng vào sẽ rất khó bị phát hiện.

Vân Mộng Hạ Vũ

Các quầy hàng trong chợ đều là ai đến trước thì người đó có chỗ bán trước, ngày nào cũng phải tranh giành chỗ theo thứ tự, chứ không hề phân khu theo loại mặt hàng.

Mặt đất bẩn thỉu ẩm ướt, không khí tanh hôi, Giang Ti Vũ nhịn cảm giác ghê sợ, dẫm lên mặt đất ẩm ướt, hít thở bầu không khí tanh tưởi, đi qua từng quầy hàng, tìm củ mài giúp Chu Quế Phương.

Đi qua một quầy hàng, người bán hàng đang mổ cá, tay cầm d.a.o rơi xuống, một nhát bổ vào đầu con cá, óc cá và nước b.ắ.n tung tóe.

Cảm giác được thứ gì đó b.ắ.n lên mặt, Giang Ti Vũ sa sầm mặt, trừng mắt nhìn người bán cá.

Người bán cá là một người đàn ông to cao, trên mặt có một vết sẹo dài, thấy phản ứng của Giang Ti Vũ liền nhướng mày, quát: “Nhìn cái gì? Ai bảo cô đứng gần thế?”

Thấy thái độ hung hãn của người bán cá, Giang Ti Vũ siết chặt tay, cố gắng đè nén cơn giận đang bốc lên trong lòng, lấy khăn tay lau vết bẩn trên mặt, tiếp tục đi tìm củ mài.

Sau khi đi tìm gần hết cả chợ, cuối cùng cô ta cũng tìm được một quầy hàng bán củ mài.

Sắc mặt Giang Ti Vũ cũng dịu đi phần nào. Mua được củ mài, Giang Ti Vũ không lập tức quay lại tìm Chu Quế Phương mà cầm củ mài đi vào một góc khuất.

Cô ta lấy ống tiêm trong túi ra, bơm thuốc ngủ dạng bột vào củ mài.

Nhìn ống tiêm đã hết sạch, khóe miệng Giang Ti Vũ hiện lên nụ cười lạnh lùng.

Nếu Giang Thiên Bảo muốn bỏ thuốc ngủ cho nhà họ Giang thì cô ta sẽ giúp hắn ta. Hy vọng Giang Thiên Bảo đừng để cô ta thất vọng.

...

Lúc Chu Quế Phương quay lại, Giang Thiên Ca và Giang Chiêu Dương vẫn đang loay hoay đập chai thủy tinh. Chu Quế Phương cười nói:

“Thiên Ca, gà ác, củ mài, nấm hương bác mua đủ rồi đây. Giờ hầm luôn hay chiều hẵng hầm?”

“Hầm luôn đi bác.” Giang Thiên Ca tháo găng tay, đứng dậy đi vào bếp.

Nhà bà Cao Kim Lan có người mất, bà ấy về quê lo đám tang nên hiện tại trong nhà chỉ còn mỗi Chu Quế Phương làm việc bếp núc.

Cũng sắp đến giờ cơm trưa, Chu Quế Phương còn phải chuẩn bị cơm nước cho cả nhà và hai người thợ hồ, bà bận tối mắt tối mũi.

Giang Thiên Ca nhìn một lát rồi tự mình làm lấy.

Hầm canh gà ác củ mài phải cho thêm vài lát gừng, Giang Thiên Ca bèn tìm một nhánh gừng, cạo vỏ.

Một lát sau, Giang Chiêu Dương cũng chạy vào, nhìn thấy Giang Thiên Ca đang làm gì, cậu nhướn mày, kinh ngạc hỏi: “Em biết nấu ăn à?”

Giang Thiên Ca: “Em biết nhiều thứ lắm. Rảnh không? Rảnh thì gọt vỏ củ mài giúp em.”

Giang Chiêu Dương cũng không ngại bị sai vặt, nghe vậy liền cầm củ mài đi gọt vỏ.

Giang Thiên Ca đi xử lý con gà. Gà đã được làm sẵn, nhưng trên da gà vẫn còn một vài sợi lông tơ, Giang Thiên Ca cầm nhíp, tỉ mỉ nhổ sạch từng sợi lông.

Vừa nhổ lông, Giang Thiên Ca vừa thầm nghĩ, cô đây là vì Giang Viện Triều bị bệnh nên mới đích thân hầm canh gà cho ông.

Trước đây Giang Viện Triều toàn mắng cô là “đồ lòng dạ rắn rết”. Sau này mà ông còn dám nói cô như vậy thì cả đời cũng đừng mong được ăn đồ ăn do chính tay cô nấu nữa.

“Em ơi, củ mài gọt xong rồi, còn làm gì nữa?”

Giang Thiên Ca đang tập trung nhổ lông gà, liếc nhìn củ mài trên tay Giang Chiêu Dương, thấy cậu gọt khá sạch, bèn nói: “Rửa sạch rồi cắt khúc cho vào nồi.”

“Ok em!” Giang Chiêu Dương hăng hái, cậu bỏ củ mài vào vòi nước rửa sạch, sau đó cầm d.a.o thung phăng bổ củ mài thành từng khúc, trông như những cái bánh xe nhỏ.

Lúc Giang Ti Vũ bơm thuốc ngủ vào củ mài, cô ta đã chia nhỏ thuốc ra, bơm từng chút một.

Hơn nữa Giang Chiêu Dương lại là lần đầu vào bếp, cậu hoàn toàn không để ý đến những vết kim châm li ti trên củ mài.

Chương 238

Lúc Giang Thiên Ca làm gà xong thì Giang Chiêu Dương đã cắt củ mài cho vào nồi rồi nên cô cũng không xem kỹ nữa.

Cho gà vào nồi hầm, Giang Thiên Ca hỏi Chu Quế Phương bình giữ nhiệt để đâu.

“Anh biết.” Giang Chiêu Dương nhanh nhảu chạy đi tìm bình giữ nhiệt, tìm được rồi, cậu mới hỏi: “Canh gà này không phải để chúng ta ăn trưa sao sao?”

“Cho bố.”

Nghe Giang Thiên Ca nói vậy, mắt Giang Chiêu Dương sáng lên: “Mang cho chú ba à? Vậy nhất định em phải nói với chú ba là anh cũng giúp một tay đấy nhé! Cũng có công của anh trong đó!”

Chú Ba là thần tượng của cậu mà! Cậu đã giúp thì nhất định phải để chú ba biết!

Nói không chừng, lát nữa chú ba còn sẽ ban thưởng cho cậu ấy đấy!

Giang Thiên Ca: “Ừ, biết rồi.”

...

Giang Thiên Ca gọi điện thoại cho Giang Viện Triều trước, sau đó mới mang canh gà hầm qua.

Lúc cô đến, Trịnh Văn Hoa chờ ở cửa đón cô.

Giang Thiên Ca gật đầu với anh ta: “Anh Tiểu Trịnh, ăn cơm chưa? Canh gà em nấu rất nhiều, bố em ăn không hết, anh cùng ăn đi.”

Trịnh Văn Hoa cười lắc đầu: “Không được, anh đến căng tin ăn là được.”

Đây là canh Thiên Ca cố ý nấu cho Giang Viện Triều, đây là “tấm lòng của con gái”, sao anh ta có thể cướp.

Hơn nữa, cho dù muốn cùng ăn, cũng là Lục Chính Tây đến, anh ta cũng không cần không biết điều mà đi lên.

Đi theo Trịnh Văn Hoa đến phòng làm việc của Giang Viện Triều. Lúc cô đến, Giang Viện Triều còn ngồi trước bàn làm việc viết.

Nhìn thấy Giang Thiên Ca, Giang Viện Triều cười một tiếng: “Tới rồi.”

Nhìn bình giữ nhiệt Giang Thiên Ca cầm trên tay, Giang Viện Triều cười trêu ghẹo: “Thật sự là tự tay con làm à? Hôm nay bố có lộc ăn rồi.”

Vừa rồi lúc gọi điện thoại, Giang Thiên Ca cố ý cường điệu với ông là canh do chính cô nấu, trong giọng điệu che giấu không được đắc ý và tranh công.

Giang Thiên Ca hừ một tiếng: “Đương nhiên!”

Nghĩ đến lời Giang Chiêu Dương dặn dò, Giang Thiên Ca lại bổ sung nói: “Chiêu Dương cũng giúp một tay.”

Trong số tiểu bối ở Giang gia, Giang Chiêu Dương xếp thứ hai. Anh ta và Giang Thiên Ca cùng năm, nhưng lớn hơn ba tháng.

“Bố mau ăn đi, ăn xong thì đi nghỉ ngơi.” Nhìn gương mặt trắng bệch của Giang Viện Triều và tia m.á.u đỏ trong mắt, trong lòng Giang Thiên Ca rất ghét bỏ, không nhịn được uy h.i.ế.p nói: “Bố chịu đựng thêm nữa, ngã bệnh đừng mong con quản bố!”

Nghe được lời Giang Thiên Ca nói, Giang Viện Triều cười gật đầu, “Được, ăn xong liền đi nghỉ ngơi.”

Giang Thiên Ca trừng mắt nhìn ông. Cô cho rằng cô không biết ông đang qua loa.

Giang Thiên Ca ở nhà ăn qua mới đến. Lúc Giang Viện Triều ăn cơm, cô ngồi một bên xem sách.

Đột nhiên, không nghe thấy động tĩnh của Giang Viện Triều, cô nghi hoặc quay đầu nhìn lại, thấy Giang Viện Triều cúi đầu, mặt mày đầy vẻ khó chịu.

“Bố làm sao vậy?” Giang Thiên Ca chạy tới, biểu lộ có chút bối rối.

“Bố không sao... chỉ là... buồn ngủ...” Giang Viện Triều cố gắng chống đỡ, mở mí mắt nặng nề, làm cho mình duy trì tỉnh táo: “Canh gà... con... Có phải có... thuốc ngủ không...”

Trước đó có một khoảng thời gian ông bị mất ngủ, mỗi ngày cần dùng thuốc ngủ mới có thể đi vào giấc ngủ. Đối với biểu hiện sau khi uống thuốc ngủ, ông biết rất rõ.

Bây giờ mí mắt ông nặng trĩu, đầu óc choáng váng chính là triệu chứng sau khi uống thuốc ngủ.

Giang Thiên Ca: “...”

Nhìn thấy Giang Viện Triều nói xong liền không chịu nổi nằm sấp trên mặt bàn, Giang Thiên Ca sửng sốt một hồi mới đầu óc mơ hồ đi ra ngoài tìm người.

Thấy Lục Chính Tây từ cầu thang đi lên, Giang Thiên Ca xông qua, cầu cứu nắm lấy cánh tay anh, biểu cảm trên mặt vạn phần phức tạp.

Lục Chính Tây cúi đầu nhìn cô: “Làm sao vậy?”

Lông mày Giang Thiên Ca sắp nhíu thành chữ xuyên 川, giọng điệu của cô cũng lộ ra áy náy cùng mờ mịt, còn có sợ hãi, “Lục Chính Tây, hình như em đánh ngã bố em rồi.”

Lục Chính Tây: “...”

Đánh ngã?

Là cái mà anh hiểu kia đánh ngã sao?

“Chuyện đó để sau giải thích. Hiện tại, em muốn đưa bố đi kiểm tra, anh mau tới giúp em khiêng ông ấy lên xe đi.”

Lúc Giang Thiên Ca đang nói, Trịnh Văn Hoa cũng đã trở về. Giang Thiên Ca cũng kéo anh ta vào phòng, để anh ta cùng giúp đỡ.

Nhìn thấy Giang Viện Triều bất tỉnh nằm sấp trên bàn, sắc mặt Trịnh Văn Hoa sợ đến trắng bệch: “Giang đồng chí sao vậy?”

Giang Thiên Ca không có thời gian giải thích, bảo Trịnh Văn Hoa và Lục Chính Tây nhanh chóng nâng Giang Viện Triều lên xe đưa ông đi bệnh viện.

Làm cảnh vệ viên, một trong những trách nhiệm quan trọng chính là bảo vệ sự an toàn của lãnh đạo. Nếu Giang Viện Triều xảy ra chuyện ngay trước mắt anh, thì anh cũng không cần làm lính nữa.

Vừa rồi nhìn thấy tình trạng của Giang Viện Triều, sự cảnh giác trong đầu Trịnh Văn Hoa đã vang lên, cả người anh đều chuyển thành trạng thái chiến đấu.

Bây giờ ngồi trên xe, ánh mắt Trịnh Văn Hoa nhìn Giang Thiên Ca cũng lộ ra nghi hoặc: “Bây giờ có thể nói rốt cuộc là chuyện gì rồi chứ?”

Giang Thiên Ca kiên trì giải thích: “Có thể là bố em uống nhầm thuốc ngủ.”

Trịnh Văn Hoa nhíu mày: “Thuốc ngủ? Thuốc ngủ từ đâu ra?”

Chương 239

Anh ta biết trước đây Giang Viện Triều có một khoảng thời gian mất ngủ, cần dùng thuốc ngủ mới có thể ngủ được. Nhưng trong khoảng thời gian này, chứng mất ngủ của Giang Viện Triều đã thuyên giảm, không cần phải uống thuốc ngủ nữa.

Giang Thiên Ca: “... Có lẽ là canh gà mà em mang đến.”

Trịnh Văn Hoa ngẩn người, nghĩ đến cái gì, anh ta liền nhíu mày, không đồng ý nói:

“Thiên Ca, anh biết trong khoảng thời gian này Giang đồng chí làm việc mệt mỏi, em muốn cho ông ấy nghỉ ngơi. Nhưng mà, chuyện này có thể nói với ông ấy, em không nên tùy hứng làm bậy. Thuốc là không thể uống lung tung!”

Giang Thiên Ca không phản bác, cúi đầu, im lặng nghe trách mắng.

Bất kể xuất phát từ điểm gì, kết quả quả thật là cô làm sai.

Đến bệnh viện, sau khi bác sĩ kiểm tra thì nói: “Không sao, chỉ là thuốc ngủ, không có gì khác.”

Có thể là nhìn thấy ba người đều căng thẳng, bác sĩ còn an ủi: “Ông ấy có chút mệt mỏi quá độ, uống thuốc ngủ có thể khiến cơ thể nghỉ ngơi, cũng không tính là chuyện xấu.”

“Ông ấy uống thuốc ngủ cũng không nhiều, qua một hai tiếng hẳn là có thể tỉnh.”

Giang Thiên Ca cuối cùng cũng có thể thở phào nhẹ nhõm. Có trời mới biết khi nhìn thấy Giang Viện Triều đang ăn, bỗng nhiên nằm sấp xuống, tim cô như muốn nhảy ra khỏi cổ họng.

Mặc dù ông nói là vì thuốc ngủ, nhưng trong lòng cô vẫn rất lo lắng, sợ trong canh gà còn có những thứ khác. Cho nên mới vội vã đưa Giang Viện Triều đến bệnh viện kiểm tra.

Cũng may chỉ là thuốc ngủ, không có gì khác.

May mắn.

Nhìn thấy Giang Thiên Ca buồn bã cúi đầu, Lục Chính Tây vỗ vỗ tay cô, ôn nhu an ủi: “Không sao rồi. Anh biết em không cố ý.”

Giang Thiên Ca thở dài, nhỏ giọng nói: “Em thấy bố ốm, liền muốn hầm chút canh gà cho bố. Em không ngờ lại thành ra thế này.”

Biết được Giang Viện Triều không sao, Trịnh Văn Hoa cũng thở phào nhẹ nhõm.

Nghe Giang Thiên Ca nói, anh ta vừa buồn cười vừa tức giận: “Thiên Ca, em suýt chút nữa làm anh sợ c.h.ế.t khiếp, về sau phải cẩn thận một chút, đừng có làm chuyện như vậy dọa chúng tôi nữa.”

Giang Thiên Ca liên tục gật đầu, “Vâng, sẽ không có lần sau đâu.”

Thật vất vả mới có lòng hiếu thảo, muốn làm con gái hiếu thuận một lần. Kết quả lại đưa Giang Viện Triều vào bệnh viện.

Thân phận người con gái hiếu thảo này, về sau cô vẫn là đừng làm nữa thì hơn.

Xác định Giang Viện Triều không sao, Giang Thiên Ca mới có thời gian suy nghĩ vấn đề đằng sau vụ việc này.

Mặc dù bây giờ cô không có chứng cứ chính xác, nhưng trong lòng cô đã có người đáng nghi.

Giang Ti Vũ.

Giang Thiên Ca dùng điện thoại của bệnh viện gọi về nhà họ Giang.

“Thiên Ca, chú ba uống canh gà chưa? Em có nói với chú ba là anh cũng giúp nấu canh không?” Giang Chiêu Dương còn chưa nghe thấy câu trả lời đã lên tiếng, giọng nói đầy vẻ mong đợi: “Chú ba có khen anh không?”

Giang Viện Triều quả thật có khen Giang Chiêu Dương, nhưng đó là trước khi ông bất tỉnh. Sau khi ông tỉnh lại, những lời đó còn có giá trị hay không thì khó mà nói.

Giang Thiên Ca ậm ừ đáp một tiếng, Giang Chiêu Dương lại tiếp tục hỏi: “Chú ba khen anh thế nào?”

Giang Thiên Ca không muốn trả lời, nói thẳng mục đích gọi điện thoại: “Thím Chu đâu, gọi thím nghe điện thoại.”

Không nghe Giang Viện Triều khen mình, Giang Chiêu Dương có chút thất vọng, buồn bực “Ồ” một tiếng, rồi lớn giọng gọi Chu Quế Phương.

Chu Quế Phương đang rửa bát trong bếp, chưa ra ngay được, Giang Chiêu Dương lại cầm điện thoại hỏi: “Thiên Ca, em nói xem, chú ba khen anh thế nào?”

Giang Thiên Ca: “... Khen anh cắt củ mài tốt lắm, lăn đi cũng được hai dặm.”

Ai đời lại đi cắt ngang củ mài thành hình bánh xe cơ chứ.

Giang Thiên Ca nhanh chóng nhớ lại toàn bộ sự việc, suy đoán vấn đề chắc chắn nằm ở củ mài.

Củ mài gọt vỏ, bên trong màu trắng, bỏ thêm thuốc ngủ cũng khó lòng bị phát hiện. Nếu cắt lát mỏng thì may ra còn nhìn ra được.

Nhưng Giang Chiêu Dương lại cắt củ mài thành từng khúc một, như thể đang cắt ngô vậy.

Giang Thiên Ca cũng không phải trách Giang Chiêu Dương, nói cho cùng, cô mới là “kẻ chủ mưu”. Chỉ là cô cảm thấy mọi chuyện thật “thiên thời địa lợi nhân hòa”.

Chỉ có thể nói, gặp phải cô và Giang Chiêu Dương, đúng là “phúc khí” của Giang Viện Triều.

Nghe Giang Thiên Ca nói, Giang Chiêu Dương ngượng ngùng sờ mũi, cười hì hì biện minh: “Đây là lần đầu, chưa có kinh nghiệm mà.”

Anh ta cũng là sau khi cắt xong mới nhớ ra, lần trước bố anh ta vào bếp muốn giúp, nhưng vừa làm đã bị mẹ anh ta mắng cho một trận.

Hình như hôm đó bố anh ta cũng cắt củ mài thành từng khúc một, trông như quân cờ vậy.

Giang Chiêu Dương sờ mũi lẩm bẩm, rốt cuộc là ai quy định những loại củ dài như vậy phải cắt chéo thành miếng chứ không được cắt khúc?

Mặc dù trong lòng nghĩ vậy, nhưng ngoài mặt Giang Chiêu Dương vẫn cười hì hì đảm bảo: “Thiên Ca, lần sau anh nhất định không cắt như vậy nữa.”

Giang Thiên Ca: “...”

Anh còn muốn có lần sau, bố anh còn chưa muốn đâu.
 
Thập Niên 80 Thiên Kim Thật Trở Về, Sủng Quan Kinh Thành
Chương 238: Chương 238



Nguồn thiếu chương này, mong độc giả thông cảm!
 
Thập Niên 80 Thiên Kim Thật Trở Về, Sủng Quan Kinh Thành
Chương 239: Chương 239



Nguồn thiếu chương này, mong độc giả thông cảm!
 
Back
Top