Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên 80 Thiên Kim Thật Trở Về, Sủng Quan Kinh Thành

Thập Niên 80 Thiên Kim Thật Trở Về, Sủng Quan Kinh Thành
Chương 210: Chương 210



Nghe nói Giang Thiên Ca và Lục Tự Khôn xảy ra xung đột vào buổi trưa, anh đã muốn đến rồi, nhưng vì có việc bận nên bây giờ mới có thời gian ghé qua.

Nhìn thấy Giang Thiên Ca mím môi, sắc mặt không vui, Lục Chính Tây nhíu mày, hỏi: “Em muốn về nhà à?”

Giang Thiên Ca không nói gì, chỉ gật đầu, sau đó đi vòng qua đầu xe, mở cửa ghế phụ.

“Hả?” Lục Tự Văn tròn mắt kinh ngạc, không phải Chú út đến đón anh ta sao, sao Giang Thiên Ca lại lên xe?

Nhưng mà, dù sao Giang Thiên Ca cũng là con gái, tâm trạng hôm nay của cô ấy lại không tốt, anh ta cũng không chấp nhặt chuyện này với cô ấy.

Lục Tự Văn gạt bỏ nghi ngờ trong lòng, mở cửa ghế sau, chui vào: “Chú út, chúng ta đi thôi.”

Lục Chính Tây không để ý đến lời nói của Lục Tự Văn, anh quay người, lấy túi giấy đặt ở ghế sau đưa cho Giang Thiên Ca, giọng nói dịu dàng: “Bánh đào hiệu Mạch Hương mới ra lò, còn nóng, em ăn lót dạ trước đi.”

Buổi trưa bị tên Lục Tự Khôn kia chọc tức đến mức không muốn ăn cơm, bây giờ cô thật sự có hơi đói.

Giang Thiên Ca nói “Cảm ơn”, sau đó nhận lấy túi giấy, ôm vào lòng, cúi đầu lấy một miếng bánh bỏ vào miệng.

Mạch Hương là tiệm bánh ngọt lâu năm nổi tiếng ở Bắc Kinh, bánh ngọt ở đây rất ngon. Trong số rất nhiều loại bánh của tiệm, Giang Thiên Ca thích nhất là bánh đào.

Vân Mộng Hạ Vũ

Bánh đào mới ra lò, thơm ngon giòn rụm, lại có mùi thơm thoang thoảng, rất ngon.

Vừa ăn bánh đào, tâm trạng Giang Thiên Ca cũng khá hơn nhiều.

Bánh đào giòn tan, miếng bánh khá to, khi ăn dễ bị rơi vụn, nhưng bánh đào hiệu Mạch Hương được làm thành từng miếng nhỏ, vừa đủ ăn một miếng.

Giang Thiên Ca ăn hai miếng, cảm thấy rất ngon, liền thuận tay đưa một miếng cho Lục Chính Tây.

Hành động rất tự nhiên.

Vừa rồi nghe thấy Lục Chính Tây nói chuyện dịu dàng như vậy, Lục Tự Văn còn tưởng mình nghe nhầm.

Bây giờ nhìn thấy hành động của Giang Thiên Ca, anh ta đứng hình, hai mắt mở to.

Giang Thiên Ca và Chú út của anh ta, rốt cuộc là đang làm cái gì vậy?

Hai người họ thân thiết từ khi nào vậy?

Thân thiết đến mức Giang Thiên Ca tự mình ăn, còn thuận tay đút cho Chú út anh ta ăn, điều quan trọng là, Chú út anh ta còn ăn nữa chứ?

Lục Tự Văn có chút không dám tin vào mắt mình.

Anh ta ngây người ra một lúc lâu, sau đó làm một động tác:

Chồm người về phía trước, ghé vào chỗ để tay ở giữa hai ghế trước, nhìn Giang Thiên Ca: “Tớ cũng muốn ăn.”

Nói xong, anh ta còn “A” một tiếng, há to miệng. Trông như đang chờ được đút cho ăn.

Giang Thiên Ca: “...”

Lục Chính Tây: “...”

Giang Thiên Ca nhìn Lục Chính Tây, lại nhìn Lục Tự Văn, đột nhiên nhớ đến lần đầu tiên ngồi xe của Lục Chính Tây, cô đã nhận xét về Lục Chính Tây và Lục Tự Văn.

Lục Tự Văn, đúng là cháu mà.

Một cậu cháu trai ngốc nghếch, ngây thơ trong sáng.

Giang Thiên Ca đặt túi bánh đào lên chỗ để tay ở giữa, nói với vẻ mặt chán ghét: “Muốn ăn thì tự lấy, muốn tớ đút cho cậu ăn à? Cậu không có tay hay sao?”

Lục Tự Văn theo bản năng muốn hỏi: “Nhưng mà Chú út...” Cũng có tay, sao cậu lại đút cho chú ấy ăn?

Thế nhưng, dưới ánh mắt sắc bén của Lục Chính Tây, Lục Tự Văn đành nuốt nửa câu sau vào trong bụng.

Ánh mắt Lục Chính Tây đen láy sâu thẳm, Lục Tự Văn bị anh nhìn đến mức trong lòng run sợ, l.i.ế.m môi, sau đó cầm lấy túi bánh đào, định rụt về ghế sau.

Nhưng vừa mới định động đậy, tay đã chộp hụt.

Túi bánh đã bị Lục Chính Tây lấy mất.

Lục Chính Tây nhét túi bánh cho Giang Thiên Ca: “Cậu ta không ăn đâu, em ăn đi.”

Lục Tự Văn: “...”

Ai nói anh ta không ăn? Vừa rồi chẳng phải anh ta đã há miệng ra đòi ăn rồi sao?

“Chú út, cháu muốn ăn!”

Lục Chính Tây liếc nhìn anh ta: “Cậu không muốn đâu.”

Nhìn thấy vẻ mặt khó nói nên lời của Lục Tự Văn, Giang Thiên Ca không nhịn được bật cười.

Cô cong môi: “Lục Tự Văn, gọi thím một tiếng, thím cho cậu ăn.”

Lục Tự Văn ngơ ngác hỏi: “Thím nào? Sao phải gọi thím?”

Bố anh ta là thứ sáu trong nhà họ Lục, Chú út vẫn chưa kết hôn, nên hiện tại anh ta chỉ có hai người chị dâu.

Giang Thiên Ca lại muốn anh ta gọi cô là “thím”? Tuổi cô cũng đâu có lớn, sao lại muốn tranh cái danh xưng già nua, chẳng có tác dụng gì như vậy?

Chuyện như thế này, ở trong ký túc xá nam của bọn họ, đều là gọi là “bố” cơ...

Giang Thiên Ca nhìn Lục Tự Văn, cười như không cười nói: “Bây giờ chị là bạn gái của Chú út cậu đấy, cậu nói xem tại sao phải gọi chị là thím?”

“!”

Lục Tự Văn trợn tròn mắt nhìn Giang Thiên Ca, anh ta cảm thấy đầu óc mình đang ong ong.

Giang Thiên Ca vừa nói gì cơ?

Cô ấy nói, cô ấy là bạn gái của Chú út?

Giang Thiên Ca là bạn gái của Chú út!!

Chẳng trách vừa rồi Chú út lại dịu dàng với Giang Thiên Ca như vậy.

Chẳng trách Giang Thiên Ca lại tự nhiên đút cho Chú út anh ta ăn như vậy.

“Cậu... Cậu... Giang Thiên Ca! Sao cậu có thể như vậy được chứ!”

Trong nhận thức của Lục Tự Văn, Giang Thiên Ca là người cùng tuổi, cùng thế hệ với anh ta. Anh ta chưa bao giờ nghĩ đến việc, Giang Thiên Ca lại đi làm bạn gái của Chú út anh ta, sau này còn muốn làm thím út của anh ta?

Giang Thiên Ca lại đi làm bạn gái của Chú út anh ta? Sao cô ấy có thể làm như vậy chứ?

Sau khi Lục Tự Văn kinh ngạc, trong đầu chỉ còn lại một ý nghĩ: Giang Thiên Ca cướp Chú út của cậu rồi!

Đây là Chú út của cậu!

Chú út của cậu sắp bị Giang Thiên Ca cướp đi rồi!

“Giang Thiên Ca, sao cậu có thể hẹn hò với Chú út của tớ chứ?”, Lục Tự Văn trợn to mắt, vẻ mặt sốt ruột: “Chú ấy là Chú út của tớ, hai người sao có thể hẹn hò chứ? Hai người không thể hẹn hò!”.

Thấy Lục Tự Văn càng nói càng quá đáng, Lục Chính Tây nhíu mày, lạnh lùng gọi: “Lục Tự Văn”.

Giang Thiên Ca cố ý cười nhìn Lục Tự Văn: “Sao chúng tôi không thể hẹn hò? Anh ấy là Chú út của cậu, đâu phải Chú út của tôi, trai chưa vợ, gái chưa chồng, chẳng trái luân thường đạo lý, cũng không vi phạm pháp luật, sao không thể hẹn hò?”.

“Sao nào? Lục Tự Văn, cậu muốn quản cả chuyện của tôi à?”.

Giang Thiên Ca liếc cậu, đe dọa: “Có tin tôi bảo Chú út của cậu dạy dỗ cậu một trận ra trò không?”.

Lục Tự Văn: “...”
 
Thập Niên 80 Thiên Kim Thật Trở Về, Sủng Quan Kinh Thành
Chương 211: Chương 211



Lục Tự Văn ngẩn người một lát, liền quay đầu nhìn Lục Chính Tây, nhướng mày tố cáo: “Chú út! Chú xem cô ấy nói gì kìa!”.

Lời Giang Thiên Ca nói chẳng khác nào không coi Chú út ra gì!

Chú út công bằng chính trực, sẽ không vì lời Giang Thiên Ca nói mà mắng cậu đâu!

Lục Tự Văn nằm nhoài lên hộp để đồ ở giữa, hơn nửa người chồm về phía trước, nếu không phải vị trí không đủ, chắc cậu đã chen vào giữa Lục Chính Tây và Giang Thiên Ca rồi.

Nhìn thấy hành động của cậu, Lục Chính Tây nhíu mày, quát: “Ngồi xuống, không thì xuống xe”.

Nhìn thấy vẻ mặt không thể tin được của Lục Tự Văn, Giang Thiên Ca cảm thấy rất vui.

Cô nàng hất cằm lên, cố ý châm ngòi thổi gió, đẩy Lục Tự Văn một cái: “Nghe thấy chưa, không thì đá cậu xuống xe đấy”.

“Chú út của cậu đến đón tôi, không phải đến đón cậu, bây giờ cậu đang đi nhờ xe của tôi đấy”.

Lục Tự Văn: “...”

Tâm trạng Lục Tự Văn rối bời.

Cậu có một cảm giác khó hiểu, giống như bị phản bội hai lần, đả kích hai lần vậy.

Trước đây cậu đã nghe nói chuyện Chú út tìm bạn gái. Nhưng mà, cậu không ngờ người đó lại là Giang Thiên Ca!

Nếu như là người khác cùng tuổi tác, bối phận với Chú út thì phản ứng của cậu sẽ không lớn như vậy. Vấn đề là người này lại là Giang Thiên Ca cùng tuổi tác,bối phận với cậu.

Lục Chính Tây là Chú út của cậu, Giang Thiên Ca là bạn của cậu, hai người họ lại thành một đôi!

Trước đây, dù là ở nhà hay là ở bên ngoài, trong đám con cháu, Chú út và cậu là thân thiết nhất.

Nhưng bây giờ đã có Giang Thiên Ca rồi.

Giang Thiên Ca vừa là con cháu, vừa là bạn gái, bây giờ Chú út đã chiều cô nàng như vậy, sau này chắc chắn sẽ càng quá đáng hơn.

Sau này địa vị của cậu trong lòng Chú út chắc chắn sẽ không bằng trước nữa!

Nhận thức này khiến Lục Tự Văn rất buồn bã, thất vọng.

Nhưng mà, cậu càng thương cảm cho Lục Tự Khôn hơn.

Vân Mộng Hạ Vũ

Lục Tự Khôn tự luyến cho rằng Giang Thiên Ca thích hắn ta, còn chạy đến trường học, làm ầm ĩ trước mặt bao nhiêu người.

Chú út mà biết chuyện thì hắn ta c.h.ế.t chắc!

Quả nhiên, xe đi được một lúc, cậu đã thấy Giang Thiên Ca vừa ăn bánh Chú út mua, vừa mách tội với Chú út.

“... Nhà anh không có gương hay sao mà để Lục Tự Khôn không biết mình nặng bao nhiêu, xấu cỡ nào vậy? Vừa tầm thường lại tự tin, nói đúng là hắn ta”.

Giang Thiên Ca cười lạnh: “Thích hắn ta? Trên đời hết đàn ông rồi hay tôi bị mù?”.

“Gây ức chế nhất là còn có mấy kẻ rảnh rỗi sinh nông nổi đi loan tin. Bị gán ghép với tên ngốc Lục Tự Khôn, em thấy ghê tởm chính mình”.

“Sớm muộn gì em cũng tìm cơ hội đánh cho Lục Tự Khôn một trận”.

Nghe Giang Thiên Ca nói rõ ngọn nguồn sự việc, Lục Chính Tây mím chặt môi.

Nghĩ đến buổi trưa Lục Tự Khôn cố ý chạy về nhà nói mấy lời đó, ánh mắt Lục Chính Tây tối sầm lại.

Nghe Giang Thiên Ca nói câu cuối cùng, anh liền nói: “Không cần em ra tay, anh sẽ xử lý”.

Giang Thiên Ca rất hài lòng với phản ứng của Lục Chính Tây, cô cắn răng dặn dò: “Anh nhất định phải dạy dỗ hắn ta thật nhớ đời”.

Lục Chính Tây: “Ừm”.

Nhìn Chú út và Giang Thiên Ca hát bài đồng ca, trong đầu cậu hiện lên một câu: “Bọn họ cấu kết với nhau?”.

Lục Tự Văn gạt bỏ suy nghĩ trong đầu, rúc vào góc, cố gắng giảm bớt sự tồn tại của bản thân, vừa thầm thương cảm cho Lục Tự Khôn.

Sau này Lục Tự Khôn tiêu đời rồi.



Từ ngõ Tây đến ngõ Hoa Tuyết có một đoạn đường. Lục Chính Tây dừng xe ở một ngã tư cách ngõ Hoa Tuyết 2km, bảo Lục Tự Văn xuống xe.

Lục Tự Văn: “... Chú út, vẫn còn xa lắm mới đến nhà mà!”.

Lục Chính Tây: “2km thì xa lắm sao? Tự đi bộ về”.

Chú út của cậu đúng là “Trọng sắc khinh cháu”, có bạn gái là quên cháu trai!

Hiện giờ là mùa đông, mặt trời đã lặn, nhiệt độ xuống thấp, bên ngoài gió thổi vù vù, thổi đến mặt mũi đau rát.

Lục Tự Văn cắn răng, không muốn động đậy, cậu nhìn Giang Thiên Ca, nói: “Giang Thiên Ca, lâu rồi tớ chưa gặp bác trai, tớ cũng muốn đến thăm bác ấy”.

Giang Thiên Ca không ý kiến gì. Lục Tự Văn muốn đi thì cứ đi, nhà cô cũng chẳng thiếu bát cơm của cậu.

Nhưng Lục Chính Tây lại có ý kiến.

Trong cốp xe có quà anh muốn tặng Giang Viễn Triều.

Đây là lần đầu tiên anh đến nhà Giang Thiên Ca với tư cách bạn trai, Lục Tự Văn đi theo là thế nào?

Lục Chính Tây cũng không định giải thích nhiều với Lục Tự Văn, trực tiếp lạnh lùng từ chối: “Muốn đến thăm thì hôm khác đi. Bây giờ cháu về nhà trước đi”.

Lục Tự Văn cho rằng nếu có người từ chối thì đó là Giang Thiên Ca. Không ngờ Chú út lại không cho cậu đi, cậu khó hiểu hỏi: “Tại sao?”.

Lục Chính Tây: “Không tại sao”.

“Nếu không tại sao, vậy cháu có thể đi cùng đến gặp Chú ba Giang! Lâu như vậy không gặp, chắc Chú ba Giang cũng nhớ cháu!”.

Lục Tự Văn bắt đầu sắp xếp: “Chú út, cháu đi cùng chú đưa Giang Thiên Ca về, sau khi gặp Chú ba Giang, cháu sẽ về nhà cùng chú”.

Lục Chính Tây: “Không được”.

Thấy Lục Chính Tây không có ý định nói nhiều, Lục Tự Văn vẫn tiếp tục đeo bám, Giang Thiên Ca ở bên cạnh bổ sung: “Lục Tự Văn, có khi nào Chú út của cậu coi cậu là “Cái đuôi” nên mới không muốn dẫn cậu theo không?”.

Cậu ngẩn người hai giây, trừng mắt hỏi: “Sao tớ lại là “Cái đuôi”? Tớ trẻ trung, đẹp trai, là sinh viên ưu tú, sao lại là “Cái đuôi” được?”.

Giang Thiên Ca nhún vai: “Tôi biết sao được, cậu hỏi Chú út của cậu ấy”.

Lục Tự Văn nằm nhoài lên ghế lái, thò đầu ra trước mặt Lục Chính Tây, sốt ruột xác nhận: “Chú út, chú nói xem, có phải chú coi cháu là “Cái đuôi” không?”.

Lục Chính Tây trực tiếp đưa tay ấn đầu cậu về, giục: “Đừng lề mề nữa, xuống xe nhanh”.

Lục Chính Tây không trả lời câu hỏi của Lục Tự Văn, nhưng phản ứng của anh chẳng khác nào ngầm thừa nhận.

Thất vọng.

Thất vọng! Thật sự rất thất vọng!

Nhìn từ kính chiếu hậu thấy Lục Tự Văn sau khi xuống xe vẫn nhìn chằm chằm vào đuôi xe, Giang Thiên Ca khó có được lúc động lòng trắc ẩn: “Hay là để cậu ấy đi cùng?”.

Lục Chính Tây: “Không cần. Để nó về nhà đi”.

Giang Thiên Ca gật nhẹ đầu: “Ừm, cũng được”.

Cô lại nhìn Lục Tự Văn trong kính chiếu hậu như chú chó con bị bỏ rơi, lắc đầu thở dài: “Tôi cố gắng hết sức rồi, là Chú út của cậu chê cậu đấy”.

“Tay còn đau không?”, Lục Chính Tây nhíu mày hỏi.

Vừa rồi lúc Giang Thiên Ca lấy bánh, anh đã nhìn thấy mu bàn tay cô có mấy vết bầm tím.

Vì Lục Tự Văn còn ở trên xe nên anh không tiện hỏi nhiều.

Bây giờ Lục Tự Văn đã xuống xe, Lục Chính Tây không nhịn được hỏi.

Giang Thiên Ca cúi đầu nhìn vết bầm trên mu bàn tay, thản nhiên lắc đầu: “Không sao, lúc đánh Lục Tự Khôn bị đập vào thôi”.

Lục Tự Khôn bị cô đánh đến mức mặt mũi bầm dập, cô cũng không có khả năng không bị thương.

Lục Chính Tây nhíu mày, nhắc lại lần nữa: “Sau này có chuyện gì thì đừng tự mình ra tay, để anh…”.

Giang Thiên Ca “Vâng” một tiếng. Nhưng trong lòng lại có suy nghĩ khác, có một số chuyện nhất định cô phải tự mình ra tay.

Tuy Giang Thiên Ca nói không sao, nhưng khi xe đến Tây Đơn, dừng lại, Lục Chính Tây vẫn nắm lấy tay Giang Thiên Ca, lo lắng kiểm tra cho cô.

“Cộc cộc”.

Một tiếng gõ vang lên.

Có người đang gõ cửa sổ xe bên ngoài.
 
Thập Niên 80 Thiên Kim Thật Trở Về, Sủng Quan Kinh Thành
Chương 212: Chương 212



Nghe thấy động tĩnh, Giang Thiên Ca và Lục Chính Tây đều quay đầu nhìn về phía Giang Viện Triều ngoài cửa xe.

Giang Viện Triều mím môi, vẻ mặt nghiêm túc đứng bên xe nhìn chằm chằm hai người trong xe.

Khi nhìn thấy Lục Chính Tây đang cầm tay Giang Thiên Ca, mắt ông ta đen kịt, trong lòng thậm chí có một loại xúc động muốn c.h.é.m đứt tay Lục Chính Tây.

Lục Chính Tây khốn kiếp, giở trò lưu manh lại dám đùa giỡn đến cửa nhà, không c.h.ặ.t t.a.y hắn, giữ lại qua năm sao?

Lục Chính Tây: “...”

Phía sau lưng dường như có chút lạnh lẽo.

Dưới ánh mắt rực lửa của Giang Viện Triều, Lục Chính Tây lặng lẽ thu tay lại, đẩy cửa xe xuống, cung kính đứng trước mặt Giang Viện Triều: “Đồng chí Giang.”

Đối với xưng hô với Giang Viện Triều, Lục Chính Tây đã suy nghĩ rất cẩn thận.

Gọi anh ba, khẳng định là không thể gọi nữa.

Nhưng gọi chú, hình như lại có chút gượng gạo.

Sau khi đã cẩn thận cân nhắc, Lục Chính Tây cảm thấy, xưng hô “đồng chí Giang” là thích hợp nhất.

Mặc dù nghe có vẻ khách sáo, thiếu đi sự thân cận, nhưng lại thể hiện được thái độ khiêm tốn của anh và sự tôn trọng dành cho Giang Viện Triều.

Lục Chính Tây giải thích: “Đồng chí Giang, vừa rồi tôi có ghé qua trường học. Thiên Ca muốn về nhà, tôi liền đưa cô ấy về.”

Giang Viện Triều tức giận trừng mắt nhìn anh.

Lại còn giỏi lấy lòng.

Đón người thì đón người, cậu động chạm cái gì!

Buổi trưa sau khi trò chuyện với ông cụ Lục một hồi, trong lòng ông cũng bớt đi vài phần không ưa Lục Chính Tây. Nhưng bây giờ, vài phần không ưa đó lại quay trở lại.

“Người đã đưa đến rồi, cậu về đi.” Giang Viện Triều nghiêm mặt nói, “Nhà chúng tôi hết gạo rồi, không giữ cậu ăn cơm đâu.”

Nghe Giang Viện Triều nói nhảm một cách nghiêm túc, Giang Thiên Ca suýt chút nữa bật cười thành tiếng.

Hôm qua dì Cao mới đi mua một túi gạo mới, túi gạo hẳn là còn chưa mở ra. Đã ăn hết rồi?

Chẳng lẽ ông ấy nửa đêm biến thành chuột lớn ăn hết? Ừm, khẩu vị cũng thật không nhỏ.

Giang Thiên Ca vừa oán thầm Giang Viện Triều nói dối trắng trợn, vừa đẩy cửa xuống xe: “Bố, con về rồi! Bố cũng vừa mới về sao?”

Nhìn thấy Giang Viện Triều vẫn còn cầm cặp công văn trên tay, cô liền đưa tay nhận lấy, vừa hỏi: “Bố, sao hôm nay bố về muộn thế?”

Bây giờ đã muộn hơn nửa tiếng so với thời gian tan làm bình thường của Giang Viện Triều. Hôm qua tăng ca, chẳng lẽ hôm nay cũng tăng ca?

Giang Viện Triều không biết suy đoán trong lòng Giang Thiên Ca, nghe cô hỏi vậy liền buột miệng nói: “Không phải lúc này về thì khi nào về? Con cảm thấy, bố về không đúng lúc à?”

Giọng điệu của ông mang theo sự mỉa mai rõ ràng.

Nhìn Giang Thiên Ca, Giang Viện Triều tức giận hừ một tiếng.

Đứa con gái này đúng là ngốc nghếch, thiếu hiểu chuyện.

Mới quen Lục Chính Tây được bao lâu đã để cho hắn nắm tay?

Xem ra phải dạy dỗ lại tư tưởng cho con bé mới được.

Thấy Giang Viện Triều cứ như ông cụ non, Giang Thiên Ca không nhịn được nháy mắt với Lục Chính Tây, truyền đạt tâm ý của mình.

“A...”

Đột nhiên cảm thấy đầu đau nhói, Giang Thiên Ca ôm đầu, trừng mắt nhìn Giang Viện Triều đang gõ đầu mình: “Bố làm gì vậy?”

Giang Viện Triều “hừ” một tiếng, trừng mắt nhìn Giang Thiên Ca: “Con làm gì thì bố làm cái đó.”

Cứ tưởng ông không nhìn thấy động tác nhỏ của con bé với Lục Chính Tây, coi ông là đồ mù sao?

Giang Thiên Ca: “...”

Nhìn thấy thì nhìn thấy, gõ đầu con gái làm gì? Gõ cho ngốc nghếch thì sao?

Lục Chính Tây đã từng chứng kiến hai bố con cãi nhau chiến tranh lạnh, sợ hai người lại cãi nhau, liền vội vàng nói: “Đồng chí Giang, tôi có mang chút quà đến, tôi đi cất vào nhà.”

Nói xong, anh đi mở cốp xe, lấy ra chai Mao Đài, tổ yến, cao hồng sâm...

Mấy thứ này, có thứ là lấy từ nhà, có thứ là mua từ cửa hàng bách hóa, chất đầy một thùng lớn.

Vừa rồi trên xe, Lục Chính Tây cũng có nói là mang quà đến cho Giang Viện Triều, nhưng Giang Thiên Ca không ngờ anh lại mang nhiều đến vậy.

Nhưng mà có một thùng lớn như vậy, Giang Viện Triều cũng không tiện nói câu “nhà chúng tôi hết gạo rồi” nữa.

Nhìn thấy rượu trong thùng, Giang Thiên Ca nhướng mày, vỗ tay nói: “Bố, nếu trong nhà hết gạo rồi, lát nữa bảo dì Cao đi mua một túi về.”

Giang Viện Triều đã nói là hết gạo rồi thì cứ coi như là hết đi, không cần vạch trần ông ấy làm gì.

Giang Thiên Ca đề nghị: “Tối nay giữ Lục Chính Tây ở lại ăn cơm, bố chúng ta, cùng nhau uống vài chén.”

Vân Mộng Hạ Vũ

Rượu Mao Đài vẫn rất ngon. Rượu Mao Đài thời này, so với mấy chục năm sau, còn ngon hơn nhiều.

Giang Thiên Ca rất thích, cảm thấy có thể uống vài chén.

Nghe Giang Thiên Ca nói vậy, Giang Viện Triều liền cau mày: “Con là con gái, uống gì mà uống? Không được uống!”

Nghĩ đến giọng điệu thành thạo vừa rồi của Giang Thiên Ca, Giang Viện Triều càng cau mày hơn: “Trước đây con đã từng uống rồi sao? Uống khi nào?”

Vừa nói, ánh mắt Giang Viện Triều bất thiện liếc nhìn Lục Chính Tây.
 
Thập Niên 80 Thiên Kim Thật Trở Về, Sủng Quan Kinh Thành
Chương 213: Chương 213



Anh chưa từng dẫn Giang Thiên Ca đi uống rượu, đây cũng là lần đầu tiên anh biết Giang Thiên Ca biết uống rượu.

Lục Chính Tây cũng hơi nhíu mày nhìn về phía Giang Thiên Ca.

Giang Thiên Ca: “Bố, bố yên tâm, con đều uống ở nhà.”

Kiếp trước, cô rất thích uống rượu, những lúc áp lực công việc, cô thường uống vài chén, uống đến khi lâng lâng, đầu óc trống rỗng.

Kiếp này, lúc ở Thương Nam, vì còn nhỏ tuổi, cô chưa từng động đến rượu.

Sau khi đến ở căn nhà này, nhìn thấy trong tủ rượu của Giang Viện Triều bày nhiều rượu như vậy, cô mới không nhịn được lấy ra uống.

“Bố, tửu lượng của con rất tốt đấy, hay là tối nay, hai bố con mình thi xem sao? Nói không chừng bố còn thua cả con đấy.”

Giang Thiên Ca tỏ vẻ hào hứng muốn thử, sắc mặt Giang Viện Triều tối sầm lại.

Giang Viện Triều trừng mắt nhìn Giang Thiên Ca.

Trong lòng thầm nghĩ: Chẳng trách, dạo trước, ông thấy chai rượu trong tủ rượu bị vơi đi một nửa.

Ông biết uống rượu, nhưng rất ít khi uống, chỉ khi nào thật cần thiết, không thể từ chối, mới uống vài chén.

Lễ Tết, bạn bè người thân tặng quà, trong nhà tích trữ không ít rượu. Số rượu này, đều được cất trong tủ rượu, hầu như không động đến.

Mấy hôm trước, lúc nhìn thấy chai rượu trong tủ bị vơi đi một nửa, ông cứ tưởng là dì Cao lấy ra dùng khi nấu ăn, hoàn toàn không nghĩ đến việc là Giang Thiên Ca uống.

Thi đấu?

Giang Viện Triều nghiến răng nghiến lợi. Không đánh cho con bé một trận là may rồi, còn thi đấu?

Nhìn thấy Giang Viện Triều trừng mắt lại đen mặt, Giang Thiên Ca im lặng, nhướng mày hỏi: “Bố, bố phản ứng gì vậy? Bố nghĩ con gái thì không thể uống rượu sao?”

Nhìn Giang Viện Triều, Giang Thiên Ca nhăn mũi: “Bây giờ là thời đại mới rồi, hiện đại hóa rồi. Bố Giang, tư tưởng của bố không thể cổ hủ như vậy được.”

Giang Viện Triều: “...”

Nó còn dám dạy đời ông sao?

“Uống rượu hại sức khỏe.” Giang Viện Triều nhíu mày nói: “Con còn nhỏ.”

Giang Thiên Ca phản bác: “Uống ít thì tốt mà. Con đâu phải quỷ rượu đâu, hại sức khỏe gì chứ.”

“Hơn nữa, con đâu còn nhỏ nữa? Đã trưởng thành rồi, phải làm những việc người trưởng thành nên làm chứ, uống chút rượu bia là chuyện rất bình thường mà. Bố, bố đừng có mà cổ hủ, độc đoán như vậy chứ.”

Một cơn gió lạnh thổi qua, Giang Thiên Ca rụt cổ, vẫy tay với Lục Chính Tây và Giang Viện Triều: “Vào nhà thôi, trong nhà cũng có phải không có gì ăn đâu, đứng đây uống gió Tây Bắc à.”

Nói xong, cô ôm cặp công văn của Giang Viện Triều chạy vào nhà trước.

Lục Chính Tây nhìn Giang Viện Triều, ý bảo Giang Viện Triều đi trước.

Giang Viện Triều hừ lạnh một tiếng, mới khoanh tay đi vào.

Lục Chính Tây: “...”

...

Lúc sắp ăn cơm, Giang Thiên Ca định đi lấy rượu, thì thấy Giang Viện Triều đang khóa tủ rượu lại.

Bốn mắt nhìn nhau, Giang Viện Triều thản nhiên dời mắt, coi như không có chuyện gì xảy ra, cất chìa khóa vào túi, động tác và biểu cảm không hề có chút ngại ngùng nào.

Giang Viện Triều thản nhiên nói: “Đây đều là của bố.”

Bao gồm cả số Lục Chính Tây vừa mang đến, cũng đều là cho ông.

Rượu của ông, tủ rượu của ông, ông có quyền khóa lại.

Giang Thiên Ca: “...”

Ông già keo kiệt.

Giang Thiên Ca bĩu môi, xoay người bỏ đi.

Giang Viện Triều giãn mày, khoanh tay điềm nhiên đi vào phòng khách.

Ông không phải là người cổ hủ đến mức cho rằng con gái không được uống rượu.

Nhưng mà Giang Thiên Ca là con gái của ông, cho dù nó bao nhiêu tuổi, trong lòng ông, nó vẫn là con gái nhỏ.

Hơn nữa, hôm nay là lần đầu tiên ông biết nó biết uống rượu. Nhìn nó nói về chuyện uống rượu, lại còn rất thành thạo, tự tin như vậy, chắc hẳn trước đây nó đã uống không ít.

Nghĩ đến chuyện này, ông lại muốn quản lý Giang Thiên Ca, không cho nó quá tùy tiện như vậy.

Giang Viện Triều vừa ngồi xuống, ngẩng đầu lên đã thấy Giang Thiên Ca đi từ phòng sách ra, trên tay cầm một chai rượu.

Giang Viện Triều nhìn chằm chằm chai rượu trong tay Giang Thiên Ca mấy giây, mới mím môi trừng mắt: “Lấy ở đâu ra vậy?”

Vân Mộng Hạ Vũ

Chìa khóa tủ rượu đều ở trong túi ông.

Giang Thiên Ca không mở tủ rượu, lấy rượu từ đâu ra?

Giang Thiên Ca: “Phòng sách ạ. Trước đây con cất ở phòng sách.”

Những lúc bí ý tưởng thiết kế, cô thường thích uống vài ngụm, nên đã cất một chai rượu trong phòng sách.

Chai rượu này đã bị cô uống hết gần một nửa.

Giang Viện Triều keo kiệt không cho cô lấy rượu trong tủ. Không lấy thì thôi, dù sao cô cũng còn.

Trong lúc Giang Viện Triều đang buồn bực, Giang Thiên Ca đã lấy mấy cái cốc ra. Rót rượu xong, cô mới chợt nhớ ra Lục Chính Tây lái xe đến.

Đặt rượu trước mặt Lục Chính Tây, Giang Thiên Ca đề nghị: “Hay là, tối nay anh ở lại đây đi?”

Uống rượu đương nhiên là đông người mới vui, nếu Lục Chính Tây không uống, chỉ còn lại Giang Viện Triều, mà ông ấy thì lại không muốn cho cô uống rượu, chắc chắn Giang Viện Triều sẽ không để cô uống thoải mái.

Vì vậy, để cô có thể uống thỏa thích, tốt nhất là Lục Chính Tây cũng nên uống cùng.

Lái xe không uống rượu, uống rượu không lái xe.
 
Thập Niên 80 Thiên Kim Thật Trở Về, Sủng Quan Kinh Thành
Chương 214: Chương 214



Mặc dù, phải đến năm 1988, Trung Quốc mới có quy định “không được uống rượu bia khi lái xe”. Bây giờ, mọi người vẫn chưa có ý thức “đã uống rượu bia thì không lái xe”, thậm chí là chưa hề có.

Nhưng Giang Thiên Ca không muốn đem tính mạng của Lục Chính Tây và những người khác ra làm trò đùa.

Đã uống rượu rồi thì không thể lái xe, vậy thì ở lại một đêm, trong nhà còn nhiều phòng trống.

Giang Thiên Ca nói xong, Lục Chính Tây còn chưa kịp trả lời, Giang Viện Triều đã nhướng mày, không chút do dự từ chối: “Không được.”

Giang Viện Triều trừng mắt nhìn Giang Thiên Ca, mắng thầm con bé hồ đồ.

Vừa rồi để cho Lục Chính Tây giở trò lưu manh trước cửa còn chưa đủ, bây giờ còn muốn cho nó vào nhà sao?

Sao con bé có thể hồ đồ như vậy chứ?

Giang Thiên Ca: “...”

Trước đây, khi chưa nhận Giang Viện Triều, mặc dù trong lòng Giang Thiên Ca có không ít lời oán trách và ấn tượng xấu với Giang Viện Triều, nhưng nhìn chung, trong lòng cô, Giang Viện Triều vẫn là một người nho nhã, uy nghiêm, trầm tĩnh, hình tượng một vị lãnh đạo cao cao tại thượng.

Nhưng bây giờ, sau khi tiếp xúc với Giang Viện Triều nhiều hơn, Giang Thiên Ca phát hiện ra, Giang Viện Triều còn có tật xấu cầu toàn, nhàm chán, trẻ con, hay so đo tính toán.

Đúng là “ở gần chùa gọi bụt bằng anh”. Tiếp xúc nhiều, lòi ra đủ tật xấu.

Nhưng mà, Giang Viện Triều cũng chỉ là người bình thường, có tật xấu cũng là chuyện thường tình.

Giang Thiên Ca thầm oán thán Giang Viện Triều một hồi, mới giải thích: “Bố, bố nghĩ gì vậy, trong nhà không phải còn phòng trống sao, con thấy anh ấy đã uống rượu rồi, lái xe không an toàn, mới bảo anh ấy ở lại.”

Giang Viện Triều: “Không an toàn thì đừng uống, cất rượu đi.”

Vừa hay, Lục Chính Tây lái xe không thể uống, Giang Thiên Ca cũng không được uống.

Giang Thiên Ca không đồng ý: “Không được. Con đã rót rượu rồi, không uống thì phí lắm. Hơn nữa, hôm nay con muốn uống rượu.”

Giang Viện Triều: “Vậy thì bảo Tiểu Trịnh đưa cậu ta về.”

Dù thế nào, ông cũng sẽ không cho Lục Chính Tây ở lại, dù chỉ là ở phòng cho khách.

Giang Thiên Ca suy nghĩ một chút, gật đầu: “Cũng được.”

Lục Chính Tây còn chưa kịp nói gì đã bị hai bố con sắp xếp đâu ra đấy.

Ánh mắt anh khẽ động, rất phối hợp nghe theo sự sắp xếp.

Bữa cơm diễn ra trong tiếng cụng ly rót rượu của Giang Thiên Ca và tiếng quát tháo ngăn cản của Giang Viện Triều.

Vân Mộng Hạ Vũ

Ăn được một nửa, điện thoại ở phòng khách reo lên. Dì Cao đi nghe máy, sau khi hỏi han đối phương, dì liền gọi Giang Viện Triều: “Đồng chí Giang, đồng chí Lý ở quân khu gọi.”

Giang Viện Triều đứng dậy, vừa mới bước ra, lại quay đầu lại, đưa tay định cầm chai rượu trên bàn đi.

Giang Thiên Ca nhanh tay lẹ mắt, nhanh chóng cầm lấy trước. Nhìn thấy Giang Viện Triều trừng mắt nhìn, Giang Thiên Ca cười nói: “Bố, bố mau đi nghe điện thoại đi, đồng chí Lý còn đang đợi kìa.”

Giang Thiên Ca biết đồng chí Lý này, ông ta là cấp dưới của Giang Viện Triều. Giờ này còn gọi điện thoại đến, chắc là có việc quan trọng.

Giang Viện Triều cắn răng, ông nhìn Lục Chính Tây, dặn dò: “Con bé này, tốt nhất là đừng để tôi thấy nó rót rượu nữa.”

Lục Chính Tây liếc nhìn Giang Thiên Ca, nhẹ nhàng gật đầu: “Vâng, tôi sẽ để ý.”

Sau khi Giang Viện Triều xoay người rời đi, Giang Thiên Ca liền nhướn mày với Lục Chính Tây, cầm chai rượu định rót.

Vừa nãy Giang Viện Triều vẫn luôn nhìn chằm chằm, cô tổng cộng cũng chỉ mới uống một ly. Cô vẫn còn muốn uống tiếp.

Thấy động tác của cô, Lục Chính Tây im lặng, nhỏ giọng nói: “Bố em không cho em uống nữa đâu. Em mà rót rượu là ông ấy sẽ nhìn thấy đấy.”

Điện thoại ở bên kia phòng khách, Giang Viện Triều chỉ cần liếc mắt là có thể nhìn thấy động tác rót rượu của Giang Thiên Ca.

Giang Thiên Ca suy nghĩ một chút, bèn nói: “Vậy anh rót cho em đi, giả vờ như anh uống, thế thì ông ấy sẽ không biết.”

Nói xong, Giang Thiên Ca buông chai rượu ra, vừa để ý động tĩnh của Giang Viện Triều, vừa dùng ngón tay khẽ đẩy ly rượu của mình đến trước mặt Lục Chính Tây.

Nghĩ đến Giang Thiên Ca vừa nãy quả thật không uống bao nhiêu, hơn nữa đây lại là ở nhà, Lục Chính Tây suy nghĩ một lúc, nhìn về phía Giang Viện Triều, liền cầm chai rượu lên, rót cho Giang Thiên Ca nửa ly nhỏ.

Giang Thiên Ca giục: “Lục Chính Tây, rót đầy lên.”

Lục Chính Tây: “Bố em không cho em uống mà.”

Giang Thiên Ca: “Anh nghe lời em hay nghe lời bố em?”

Một người là bạn gái, một người là bố của bạn gái.

Lục Chính Tây im lặng một giây, liền đưa ra lựa chọn. Anh rót đầy ly rượu.

Giang Thiên Ca hài lòng liếc mắt nhìn Lục Chính Tây, lặng lẽ đưa tay, cầm ly rượu của mình về.

Cô cười, nụ cười chẳng khác nào con hồ ly nhỏ vừa trộm được thịt.

Lúc sau, Giang Viện Triều gọi điện thoại xong, nhìn thấy hết động tác nhỏ của hai người: “...”

Giang Viện Triều gọi điện thoại xong thì quay lại, không nói lời nào, cầm chai rượu còn một chút dưới đáy đi
 
Thập Niên 80 Thiên Kim Thật Trở Về, Sủng Quan Kinh Thành
Chương 215: Chương 215



Giang Thiên Ca tiếc nuối l.i.ế.m môi. Mặc dù cô vẫn còn muốn uống tiếp, nhưng cũng đã uống được vài ly, cũng coi như thỏa mãn.

Giang Thiên Ca vừa hồi vị lại mùi thơm nồng đượm còn sót lại, vừa hỏi: “Đồng chí Lý tìm có chuyện gì vậy bố?”

Giang Viện Triều mím môi im lặng vài giây, chỉ nói bâng quơ: “Chuyện ở vùng biển.”

Nói xong, Giang Viện Triều nhíu mày, vẻ mặt nghiêm trọng.

Vân Mộng Hạ Vũ

Khoảng thời gian này, trên vùng biển quốc tế gần khu vực biển của nước ta liên tục phát hiện máy bay trinh sát của nước M lượn lờ, có ý đồ xâm phạm trái phép vào không phận nước ta.

Vì sợ gây hoang mang dư luận, nên tin tức này vẫn chưa được công bố ra bên ngoài, chỉ có một số ít người trong quân đội và cấp trên biết được.

Thấy Giang Viện Triều không nói tiếp, Giang Thiên Ca cũng không hỏi thêm.

Khoảng thời gian này, Giang Viện Triều cũng thường xuyên nói với cô một số chuyện về chính trị, tình hình đất nước,...

Nhưng dù nói chuyện gì, Giang Viện Triều đều nắm chắc chừng mực, những chuyện cần phải giữ bí mật, không thể tiết lộ ra ngoài thì ông tuyệt đối sẽ không nói thêm.

Giang Thiên Ca cũng quen với cách nói chuyện như vậy của ông.

Những chuyện Giang Viện Triều không thể nói rõ, nếu cô thấy hứng thú thì sẽ tự mình tìm hiểu, còn không thì thôi.

Chuyện lần này ở vùng biển, có phải là liên quan đến nước M?

...

Ăn cơm xong, Giang Viện Triều thu lại vẻ mặt ghét bỏ với Lục Chính Tây, dẫn anh ta vào thư phòng, rất lâu sau cũng không thấy đi ra.

Giang Thiên Ca đoán có lẽ họ đang thảo luận về chuyện xảy ra ở vùng biển.

Giang Thiên Ca không đi quấy rầy họ.

Cô đi dạo một vòng trong phòng khách, nhìn thấy chai rượu bị Giang Viện Triều lấy đi lúc nãy được để ở sau tủ tivi, cô liếc mắt nhìn về phía thư phòng của Giang Viện Triều, bèn cầm lấy chai rượu, xoay người đi về phía thư phòng của mình.

Bây giờ vẫn còn sớm, cô chưa muốn đi ngủ, cô muốn vào thư phòng nghịch máy tính một lúc.

Vào trong phòng, đóng cửa lại, Giang Thiên Ca vừa nghịch máy tính, vừa rót một ly rượu, đặt ở bên cạnh, chậm rãi nhâm nhi.

Sau đó, đến cả Lục Chính Tây lúc nào rời đi, cô cũng không biết.

Bởi vì Giang Thiên Ca cứ thế vừa uống vừa nghịch máy tính, rồi say lúc nào không hay.

Tửu lượng của Giang Thiên Ca rất tốt, cô uống say cũng không nôn, không quậy phá, chỉ im lặng ngủ.

Kiếp trước, có một khoảng thời gian, vì áp lực công việc quá lớn, cô bị mất ngủ. Để có thể ngủ được, cô gần như đã chuyển cả tủ rượu vào phòng ngủ.

Nhưng kiếp trước, cô sống một mình, không ai quản, còn kiếp này thì khác, cô có một người bố luôn để ý đến mình.

Sáng hôm sau, Giang Thiên Ca thức dậy, rửa mặt xong, vừa bước ra khỏi phòng đã bắt gặp ánh mắt không mấy thiện cảm của Giang Viện Triều.

Giang Thiên Ca sờ sờ mũi, cười hì hì chào hỏi: “Bố, chào buổi sáng!”

Giang Viện Triều hừ lạnh: “Bố còn tưởng con lại ngủ li bì hai ngày hai đêm nữa chứ.”

Tối qua, lúc con bé này say rượu, ngủ mê man bất tỉnh, trông chẳng khác nào lúc bị trúng thuốc mê.

Ông còn tưởng, nó lại ngủ li bì như lần trước.

Mặc dù có rất nhiều bác sĩ đã nói với ông, có một số người vì cơ địa đặc biệt, nên có thể ngủ trong thời gian dài.

Nhưng ông vẫn không nhịn được mà lo lắng. Tối qua, ông đã thức gần như cả đêm, thấy Giang Thiên Ca không có gì khác thường mới yên tâm đi ngủ.

Bây giờ, nhìn thấy Giang Thiên Ca tỉnh lại bình thường, Giang Viện Triều thở phào nhẹ nhõm, nhưng ngoài mặt vẫn nghiêm nghị, ông chỉ vào bát thuốc trên bàn: “Uống hết đi.”

Giang Thiên Ca nhìn bát thuốc rồi nhăn mặt: “Đây là cái gì vậy bố?”

Bát thuốc bốc khói nghi ngút, đen xì, lại còn đầy một bát lớn. Giang Thiên Ca chỉ nhìn thôi đã không muốn uống rồi.

Nhìn thấy biểu cảm của Giang Thiên Ca, Cao Kim Lan ngồi bên cạnh cười giải thích: “Đây là thuốc giải rượu, sáng sớm bố con đã dậy nấu cho con đấy. Thiên Ca, con mau uống đi cho nóng. Hôm qua con uống nhiều rượu như vậy, nhất định phải uống thuốc này, nếu không lát nữa sẽ bị đau đầu đấy!”

Nói xong, bà lại lắc đầu ngao ngán: “Haiz, tối qua, sao con lại tự nhốt mình trong phòng, uống rượu một mình như vậy chứ. Suýt chút nữa thì làm bố con với Chính Tây sợ c.h.ế.t khiếp. Tối qua, bố con lo lắng cho con lắm đấy.”

Giang Thiên Ca: “...”

Tối qua chỉ là ngoài ý muốn.

Vì mải mê nghịch máy tính, cô lại quên không mang nước vào phòng. Hình như là cô đã uống rượu thay nước.

Giang Thiên Ca len lén nhìn sắc mặt của Giang Viện Triều, trong lòng đột nhiên cảm thấy hơi chột dạ.

Cô không dám càu nhàu thêm nữa, ngoan ngoãn bưng bát thuốc lên, uống cạn một hơi.

Bát thuốc giải rượu này vừa đắng vừa chát, uống xong Giang Thiên Ca nhíu mày mãi không thôi.

Giang Viện Triều nghiêm giọng dọa: “Sau này con còn uống rượu nữa, uống một lần bố sẽ nấu thuốc cho con uống một lần.”

Vậy thì con sẽ giấu bố, lén uống.
 
Thập Niên 80 Thiên Kim Thật Trở Về, Sủng Quan Kinh Thành
Chương 216: Chương 216



Ăn sáng xong, Giang Thiên Ca đeo cặp sách đến trường.

Nhưng trước khi đến trường, cô ghé qua một tiệm in lấy đồ đã đặt làm từ hôm qua.

Tên ngốc Lục Tự Khôn kia hại cô tự dưng bị vạ lây. Cô phải trả lại toàn bộ cho hắn ta.

Lúc Giang Thiên Ca bước vào cổng trường thì gặp thầy Lương Siêu Hiền.

Giang Thiên Ca lễ phép chào: “Em chào thầy Lương ạ.”

“Ừ, chào em.” Lương Siêu Hiền dắt xe đạp, vừa đi vừa nhắc nhở Giang Thiên Ca về chuyện đánh Lục Tự Khôn hôm qua: “Thầy nói này Giang Thiên Ca, sau này em đừng nên nóng nảy như vậy. Ở trường học đánh nhau là không tốt.”

Giang Thiên Ca vâng dạ cho qua chuyện. Nếu có thể kiềm chế được cảm xúc, cô cũng không muốn động tay động chân làm gì.

Nhưng cô không nhịn được, cô cũng chẳng còn cách nào khác.

Lương Siêu Hiền lắc đầu, ông nhìn thấy cuộn vải trên tay Giang Thiên Ca, trông giống như biểu ngữ, liền tò mò hỏi: “Em làm biểu ngữ để làm gì thế? Câu lạc bộ của em có hoạt động gì à?”

Câu lạc bộ mà Lương Siêu Hiền nói đến chính là câu lạc bộ mà Giang Thiên Ca, Trần Tuệ Viên, Chương Quân Minh muốn thành lập sau buổi biểu diễn văn nghệ của nữ sinh trong thời gian quân sự.

Cách đây không lâu, câu lạc bộ đã được thành lập, trở thành một trong những câu lạc bộ trực thuộc Hội sinh viên. Giang Thiên Ca là Hội trưởng đầu tiên của câu lạc bộ.

Giang Thiên Ca không trả lời câu hỏi của Lương Siêu Hiền mà hỏi ngược lại: “Thầy ơi, trường mình có quy định gì về việc treo biểu ngữ không ạ?”

Cô nhớ là trước đây hình như cô có nghe ai đó nhắc đến, trong trường có một số nơi không được phép treo biểu ngữ.

Lương Siêu Hiền bèn giải thích cho Giang Thiên Ca về quy định của trường.

Giang Thiên Ca vừa nghe vừa gật đầu, trong lòng đã có dự tính.

Trường Đại học Hoa Đại quy định, khu vực tòa nhà giảng dạy, tòa nhà văn phòng là khu vực hành chính, muốn treo biểu ngữ phải được sự đồng ý của nhà trường. Còn khu vực ký túc xá, nhà ăn là khu vực sinh hoạt, không cần phải xin phép.

Bây giờ là giờ ăn sáng, sau khi chào hỏi Lương Siêu Hiền, Giang Thiên Ca cầm biểu ngữ đi thẳng đến nhà ăn.

Cô treo biểu ngữ ở ngay cửa nhà ăn. Bất kỳ ai ra vào cũng đều có thể nhìn thấy.

...

Trong nhà ăn.

“... Giang Thiên Ca và Giang Ti Vũ, có lẽ là hai người có tướng khắc nhau. Trước có màn hoán đổi thân phận, sau lại có thêm màn hai nữ tranh một nam, đúng là kịch hay không bằng đời thực. Giang Ti Vũ đang hẹn hò với Lục Tự Khôn, vậy mà Giang Thiên Ca cũng thích Lục Tự Khôn, buồn cười thật đấy.”

Quan Mỹ Chi vừa ăn bánh bao vừa hóng hớt, trên mặt lộ rõ vẻ thích thú khi người khác gặp họa.

Từ sau khi biết được thân thế của Giang Thiên Ca và Giang Ti Vũ, thái độ của Quan Mỹ Chi đối với hai người họ đã thay đổi.

Đối với Giang Ti Vũ, cô ta không còn nịnh bợ như trước. Thậm chí vì thân phận của Giang Ti Vũ đã thay đổi, trong lòng cô ta còn sinh ra khinh thường và coi rẻ.

Nhưng vì Giang Ti Vũ đang hẹn hò với Lục Tự Khôn, nghĩ đến việc Giang Ti Vũ sau này có thể sẽ trở thành người của nhà họ Lục, nên cô ta không dám thể hiện ra hết những suy nghĩ trong lòng. Dạo gần đây, cô ta đều tránh mặt Giang Ti Vũ.

Còn đối với Giang Thiên Ca, tâm trạng của Quan Mỹ Chi lại càng thêm phức tạp. Bố cô ta vẫn muốn dựa vào quan hệ với Giang Viện Triều để thăng chức, nên đã dặn dò cô ta phải tạo dựng mối quan hệ tốt đẹp với Giang Thiên Ca.

Cô ta muốn thân thiết với Giang Thiên Ca, nhưng Giang Thiên Ca chưa bao giờ cho cô ta sắc mặt tốt, đến bây giờ cô ta vẫn chưa thể tiếp cận được.

Vì liên tục gặp khó khăn, nên Quan Mỹ Chi vừa sợ vừa hận Giang Thiên Ca. Trước mặt Giang Thiên Ca, cô ta chỉ dám giả vờ ngoan ngoãn, không dám để lộ bất kỳ sự bất mãn và oán hận nào.

Nhưng sau lưng Giang Thiên Ca, cô ta lại nói xấu sau lưng cô.

Nhớ đến màn kịch hay hôm qua, Quan Mỹ Chi cười khẩy, thích thú nói: “Mọi người đoán xem, cuối cùng ai sẽ là người chiến thắng trong màn kịch hai nữ tranh một nam này?”

Mấy người ngồi cùng bàn với Quan Mỹ Chi đều là những người thích hóng hớt giống như cô ta.

Một người bạn bên cạnh Quan Mỹ Chi suy nghĩ một lúc rồi nói: “Chắc chắn là Giang Ti Vũ rồi. Không phải hôm qua tên nam sinh kia đã nói là cậu ta chỉ thích Giang Ti Vũ, không thích Giang Thiên Ca sao?”

Nữ sinh kia vừa nói vừa lộ ra vẻ mặt ghen tị: Giang Ti Vũ thật may mắn, có thể tìm được một người bạn trai yêu cô ấy như vậy. Cô ta cũng muốn có một người bạn trai lãng mạn giống như Lục Tự Khôn.

Một nữ sinh khác cũng phụ họa: “Đúng vậy, tớ cũng nghĩ như vậy. Hơn nữa, Giang Thiên Ca lại còn bạo lực như vậy, đánh người ta thê thảm như thế, chắc chắn là nam sinh kia càng không thể thích cô ta.”

Quan Mỹ Chi liếc mắt, khinh bỉ nói: “Chưa chắc đâu. Ngay cả thân phận Đại tiểu thư nhà họ Giang, Giang Thiên Ca cũng cướp được của Giang Ti Vũ, lại còn được nhà họ Giang chống lưng, muốn cướp đàn ông thì có khó gì đâu... Này, cậu làm gì thế?”

Quan Mỹ Chi cau mày trừng mắt nhìn người bạn đang kéo áo mình: “Cái áo này của tớ mới mua đấy, mua ở cửa hàng ngoại văn đấy, làm hỏng thì sao?”

Người bạn kia hốt hoảng, ánh mắt liên tục nhìn về phía sau Quan Mỹ Chi. Quan Mỹ Chi ngẩn người, sau đó mới phản ứng lại.

Cô ta từ từ quay đầu lại, khi nhìn thấy Giang Thiên Ca đang đứng sau lưng, cô ta sợ đến mức run b.ắ.n người.

Sắc mặt cô ta trắng bệch, run rẩy nói: “Tớ... Tớ...”

Giang Thiên Ca lạnh lùng liếc nhìn Quan Mỹ Chi và mấy người bạn của cô ta.

“Sáng sớm ra đã buông lời thị phi, đúng là rảnh rỗi sinh nông nổi mà. Miệng nhiều chuyện như vậy, sao không đi l.i.ế.m bồn cầu đi. l**m bồn cầu vừa có thể trị được bệnh nhiều chuyện, vừa có thể giải quyết được vấn đề cơm ăn áo mặc, lại còn tiết kiệm được lương thực cho nhà trường nữa.”

Nghe thấy Giang Thiên Ca nói vậy, sắc mặt của mấy người đó đều tái mét. Có người đang nhai đồ ăn, nghe thấy thế liền nôn ọe.

Giang Thiên Ca lạnh lùng nhìn bọn họ, cảnh cáo: “Quan Mỹ Chi, còn có mấy người nữa, nếu còn để tôi nghe thấy mấy người nói xấu sau lưng tôi, thì đừng trách tôi biến mấy người thành Lục Tự Khôn thứ hai.”

Nghĩ đến khuôn mặt bầm dập của Lục Tự Khôn hôm qua, Quan Mỹ Chi sợ hãi rụt người lại, cười gượng gạo xua tay, lắp bắp giải thích: “Thiên... Thiên Ca, cậu... Cậu hiểu lầm rồi, bọn tớ không nói xấu cậu... Bọn tớ đang nói... Nói Giang Ti Vũ...”

Giang Thiên Ca không quan tâm đến lời giải thích của Quan Mỹ Chi, cô lạnh lùng liếc nhìn bọn họ một cái rồi xoay người rời đi.

Những người thích buôn chuyện như Quan Mỹ Chi, tuy không gây hại gì lớn, nhưng lại rất đáng ghét.

Nếu có thể, cô rất muốn dạy cho Quan Mỹ Chi một bài học. Nhưng hôm qua cô vừa mới đánh Lục Tự Khôn, nếu hôm nay lại đánh người nữa, chắc chắn thầy cô sẽ mời cô lên làm việc.

Hôm nay tạm thời cứ để yên như vậy, nếu còn dám lộng hành, cô sẽ không khách khí nữa.

Sau lưng bị bắt quả tang nói xấu, còn bị Giang Thiên Ca dùng lời lẽ cay độc uy h.i.ế.p dồn ép, đám Mỹ Chi đều lộ vẻ mặt ngượng ngùng.

Bữa sáng ăn dở cũng chẳng muốn ăn nữa, chúng vội vàng dọn dẹp qua loa rồi chạy trối c.h.ế.t khỏi nhà ăn.

Ở cửa nhà ăn, không ít người đang vây quanh một biểu ngữ. Đám Mỹ Chi cũng tò mò lại gần.

Nhìn rõ dòng chữ trên biểu ngữ, sắc mặt đám Mỹ Chi lại càng thêm đen.

“Không thích Lục Tử Khôn thì thôi, tự mình xinh đẹp đi.”

“Không tin lời đồn, không truyền bá lời đồn.”

“Nói xấu một câu, miệng mọc mụn.”

“Nói xấu một câu, đỉnh đầu mọc sừng.”

“Nói xấu một câu, thi rớt môn.”

Nhìn thấy dòng chữ trên biểu ngữ, vẻ mặt mọi người đều có chút co rúm, đặc biệt là câu “Nói xấu một câu, thi rớt môn”.

Bài kiểm tra ở trường Đại học Hoa Đại nổi tiếng là nghiêm khắc. Trường cũng rất coi trọng thành tích thi.

Sinh viên mà có lịch sử học tập kém thì sẽ không được xét học bổng, không được công nhận là sinh viên ưu tú, tất cả các hoạt động bình chọn khen thưởng đều không có tên.

Sinh viên nào bị rớt môn quá số lần quy định sẽ bị buộc thôi học.

Chỉ còn nửa tháng nữa là đến kỳ thi cuối kỳ, hiện tại mọi người đều đang tập trung ôn tập, ai cũng sợ bị rớt môn.

Vào lúc này, Giang Thiên Ca lại làm ra cái biểu ngữ yểm bùa nguyền rủa bọn họ thế này, đúng là…

Để tăng thêm phần uy h.i.ế.p cho biểu ngữ, khiến người ta nhìn thấy là phải sợ hãi, Giang Thiên Ca còn dán thêm rất nhiều lá bùa vẽ đủ hình thù lên biểu ngữ, tạo nên bầu không khí thần bí của huyền học.

Mọi người sau khi nhìn thấy biểu ngữ, trải qua những phút giây khiếp sợ thì bắt đầu tự vấn bản thân xem mình có buột miệng nói xấu ai hay không.

Nhìn thấy phản ứng hoảng hốt chột dạ của mọi người, Giang Thiên Ca hài lòng khẽ hừ một tiếng.

Vân Mộng Hạ Vũ

Đáng tiếc là hiện tại vẫn chưa có loại loa có thể ghi âm, nếu có thì cô nhất định sẽ đặt thêm một cái loa ở bên cạnh, cho phát lặp đi lặp lại nội dung trên biểu ngữ, xem ai còn dám buột miệng nói xấu nữa.

“Thiên Ca, chiêu này hay đấy!”, Chương Quân Minh tiến lại gần, giơ ngón tay cái với Giang Thiên Ca, “Mấy kẻ lắm mồm này, giải thích tử tế không nghe thì phải dọa cho chúng sợ như vậy đấy. Ai còn dám nói lung tung thì nguyền rủa người đó thi rớt môn!”

Nhìn thấy Chương Quân Minh, Giang Thiên Ca chợt nhớ ra điều gì đó liền hỏi: “Quân Minh, trưa nay cậu rảnh không?”

Chương Quân Minh không cần suy nghĩ liền gật đầu: “Rảnh! Sáng nay tớ không có lớp. Cậu muốn làm gì à?”

Vẻ mặt Chương Quân Minh lộ rõ sự phấn khích. Cô có dự cảm Giang Thiên Ca đang muốn giao nhiệm vụ gì đó cho mình.

Buổi sáng, Giang Thiên Ca chỉ có ba tiết học, đến mười một giờ là tan học.

Tan học, Giang Thiên Ca rủ Trần Tuệ Viên và vài người bạn, gọi thêm Chương Quân Minh cùng đi ăn cơm. Đến khi xem thời gian gần đến rồi, cô liền dẫn theo một đám người cầm chiêng, trống đi về phía trường Đại học Kinh Mậu.

Lục Tử Khôn học ở trường Đại học Kinh Mậu.

Giang Thiên Ca canh thời gian chuẩn xác, khi bọn họ đến nơi cũng vừa lúc sinh viên trường Đại học Kinh Mậu tan học đi ăn trưa.
 
Thập Niên 80 Thiên Kim Thật Trở Về, Sủng Quan Kinh Thành
Chương 217: Chương 217



Giang Thiên Ca dẫn theo một đám người hùng hổ đi thẳng đến nhà ăn trường Đại học Kinh Mậu. Lúc này, trước cửa nhà ăn người ra vào tấp nập.

Trước cửa nhà ăn có một quảng trường nhỏ, Giang Thiên Ca cho người đứng ở đó. Chương Quân Minh gõ chiêng, Lý Gia Nguyên đánh trống, Trần Tuệ Viên và Dư Mai Tinh giơ cao biểu ngữ, những người còn lại đứng dàn hàng ngang tạo thanh thế.

Giang Thiên Ca cầm loa, truyền cảm kể lại chuyện ngu ngốc mà Lục Tử Khôn đã làm ngày hôm qua: “Chào các bạn sinh viên, chúng tôi là sinh viên trường Đại học Hoa Đại, hôm nay đến đây muốn chia sẻ với mọi người một câu chuyện.”

“Câu chuyện có tên là ‘Lục Tử Khôn não tàn, tự luyến cuồng tưởng’.”…

Sinh viên trường Đại học Kinh Mậu ban đầu bị trận thế của Giang Thiên Ca làm cho ngơ ngác.

Sau khi nghe Giang Thiên Ca nói, tất cả đều ngạc nhiên trợn mắt, nhìn nhau đầy ẩn ý.

Chuyện này…

Ai mà chẳng thích hóng chuyện, hơn nữa lại là chuyện hay như thế này, chẳng ai còn muốn vào nhà ăn nữa mà đều tụ tập ở quảng trường, vừa nghe Giang Thiên Ca kể chuyện vừa bàn tán xôn xao.

“…Lục Tử Khôn khoa Thương mại à? Tớ biết cậu ta, học chung lớp học phần, trông cậu ta khá cởi mở, dễ gần mà, chậc, không ngờ lại có thể làm ra chuyện tự luyến như vậy.”

“Tớ cũng từng nghe nói đến cậu ta rồi, nghe nói ông nội cậu ta là quan chức cấp cao, bố cũng là cán bộ cấp tỉnh, không phải nghe nói cậu ta đã có bạn gái rồi sao, sao còn như vậy?”

“Đấy là cậu chưa biết đấy thôi, mấy người xuất thân từ gia đình như cậu ta đều tự cao tự đại như vậy đấy.”

“Trông cậu ta cũng được, nhưng cũng đâu đến mức con gái nhìn thấy là mê, cậu ta tưởng mình là Lưu Đức Hoa chắc?”

“…”

Vết thương trên mặt Lục Tử Khôn vẫn chưa lành hẳn, hôm nay cậu ta phải đeo khẩu trang đến lớp.

Cậu ta cũng không có ý định ăn trưa ở nhà ăn mà định lấy cơm hộp mang về ký túc xá ăn.

Vừa đến cửa nhà ăn, nhìn thấy trận thế do Giang Thiên Ca bày ra, lại nghe những lời cô nói, Lục Tử Khôn tức đến mức thiếu điều phun máu.

Cảm nhận được ánh mắt dò xét, tò mò của mọi người xung quanh, mặt Lục Tử Khôn đỏ bừng, hận không thể tìm một cái lỗ nẻ nào chui xuống.

Hôm qua bị Giang Thiên Ca đánh, tuy có hơi đau nhưng cũng chỉ đau lúc đó, sau hai ngày thì vết thương cũng đã lành.

Nhưng những gì Giang Thiên Ca làm hôm nay lại khiến cậu ta không thể ngẩng mặt lên được trong suốt bốn năm học đại học. Sau này, người trong trường nhìn thấy cậu ta, phản ứng đầu tiên chắc chắn là: “Kìa, tên Lục Tử Khôn tự luyến kìa!”. Chẳng phải là muốn cậu ta bẽ mặt suốt bốn năm học đại học hay sao?

Lục Tử Khôn vừa xấu hổ vừa tức giận, trong lòng như có lửa đốt.

Trước mặt bao nhiêu người như vậy, cậu ta không thể lao đến cãi lý với Giang Thiên Ca được. Nếu không, với tính cách của Giang Thiên Ca, cô ta nhất định sẽ nói ra những lời lẽ thậm tệ hơn, khiến cậu ta không thể xuống đài, càng thêm bẽ mặt.

Lục Tử Khôn luống cuống nhìn xung quanh, thấy Lý Chính Nguyên đang đứng một bên liền nhíu mày nói: “Chính Nguyên, đó là em trai cậu phải không? Cậu mau bảo bọn họ đi đi.”

Lý Chính Nguyên nhìn em gái Lý Gia Nguyên rồi lại nhìn Giang Thiên Ca, anh cố kìm nén nụ cười, giả vờ khó xử nói: “Tớ đến… không tiện đâu.”

Nếu những gì Giang Thiên Ca nói là bịa đặt thì có lẽ anh sẽ ra mặt khuyên can, nhưng nhìn phản ứng của Lục Tử Khôn thì rõ ràng là Giang Thiên Ca đang nói sự thật.

Quan hệ giữa anh và Lục Tử Văn rất tốt, còn với Lục Tử Khôn thì chỉ bình thường. Một bên là em gái ruột, một bên là bạn bè bình thường, không cần nghĩ cũng biết nên chọn bên nào.

Lý Chính Nguyên vỗ vai an ủi Lục Tử Khôn: “Không sao đâu, bây giờ mọi người chỉ hóng chuyện thôi, ngày mai sẽ quên hết.”

Tuy ngoài miệng an ủi Lục Tử Khôn nhưng trong lòng Lý Chính Nguyên lại thầm khâm phục Giang Thiên Ca, đúng là cao tay.

Màn vừa rồi của Giang Thiên Ca không chỉ vạch trần hành vi tự luyến, ảo tưởng của Lục Tử Khôn mà còn thể hiện rõ sự chán ghét của cô đối với cậu ta.

Gia thế Lục Tử Khôn tốt, ngoại hình cũng ổn, trước đây trong trường cũng được coi là một nhân vật có tiếng tăm.

Hôm nay lại bị người ta vạch trần bộ mặt thật trước mặt bao nhiêu người, sau này cậu ta còn biết giấu mặt vào đâu.

Lý Chính Nguyên không phải là người thường xuyên lướt mạng xã hội, nếu không anh đã có thể dùng một từ thích hợp hơn để miêu tả: Xã tử.

Vân Mộng Hạ Vũ

Hôm nay, Lục Tử Khôn chính là xã tử.

Đây chính là mục đích của Giang Thiên Ca.

Nếu không phải có người tung tin đồn nhảm nhí, nói cô đánh Lục Tử Khôn là vì thẹn quá hóa giận, yêu mà không được nên sinh hận, chọc giận cô thì cô cũng chẳng rảnh hơi làm ra chuyện này.

Đã có người tung tin đồn thất thiệt khiến cô tức giận thì cô phải tính sổ với Lục Tử Khôn - kẻ đầu sỏ gây ra mọi chuyện.


 
Thập Niên 80 Thiên Kim Thật Trở Về, Sủng Quan Kinh Thành
Chương 218: Chương 218



Sau khi dán biểu ngữ “yểm bùa” khắp trường để làm rõ, lại đến trường Đại học Kinh Mậu gõ chiêng, đánh trống để tuyên truyền “chiến tích lừng lẫy” của Lục Tử Khôn thì dù là trong trường hay ngoài trường đều không còn ai dám đồn đại “Giang Thiên Ca thích Lục Tử Khôn” nữa.

Rũ bỏ được mối quan hệ với Lục Tử Khôn, tâm trạng Giang Thiên Ca cuối cùng cũng thoải mái.

Thoải mái được hai ngày thì đến Chủ nhật - ngày hai nhà họ Giang và họ Lục tụ tập.

Ban đầu, khi chưa biết chuyện Giang Thiên Ca và Lục Chính Tây đang hẹn hò, địa điểm tụ tập được định là ở nhà họ Lục.

Nhưng sau khi biết chuyện, Giang Viện Triều bàn bạc với hai ông cụ, quyết định đổi địa điểm sang nhà hàng.

Lần tụ tập này, tất cả các thành viên của hai nhà họ Giang và họ Lục đang sinh sống, làm việc ở Bắc Kinh đều tham gia.

Lục Chính Tây đến nhà hàng sắp xếp trước. Một lát sau, Giang Hướng Mai và Trần Ngọc Lan cũng đến.

Vân Mộng Hạ Vũ

Giang Hướng Mai vẫn giữ nguyên thái độ như trước. Vừa nhìn thấy Lục Chính Tây, bà ta đã ồn ào hỏi: “Chính Tây, nghe nói cậuu đang hẹn hò à? Bạn gái cậu đâu, sao không dẫn theo?”

Chưa đợi Lục Chính Tây trả lời, Giang Hướng Mai đã nói tiếp:

“Mấy hôm trước, con gái của chủ nhiệm Chu bên đơn vị bác còn hỏi thăm cậu đấy, gia thế bạn gái cạu thế nào? Nếu không được môn đăng hộ đối cho lắm thì chia tay đi, đến gặp con gái chủ nhiệm Chu bên đơn vị chị xem sao?”

“Hướng Mai! Cô nói gì vậy?”, nghe thấy những lời lẽ không biết suy nghĩ của Giang Hướng Mai, sắc mặt Trần Ngọc Lan biến đổi, vội vàng kéo bà ta lại.

Sau đó, bà áy náy nhìn Lục Chính Tây: “Chính Tây, chị Mai cậu tính tình vốn thẳng thắn, cậu đừng để bụng.”

Trần Ngọc Lan vừa bực mình vừa xấu hổ.

Bà thật sự cạn lời với cô em chồng Giang Hướng Mai này.

Trước mặt người nhà thì nói năng bỗ bã không suy nghĩ đã đành, trước mặt người ngoài cũng vậy, đúng là không biết điều.

Lục Chính Tây có hẹn hò hay không, có muốn hẹn hò với ai là chuyện của cậu ấy, bà là người ngoài có quyền gì mà xen vào.

Còn “con gái chủ nhiệm Chu bên đơn vị chị”?

Chắc là chủ nhiệm Chu kia ngày ngày nịnh hót bà ta, khiến bà ta tự tin thái quá, há miệng ra là nhận làm mai mối cho Lục Chính Tây.

Đây cũng không phải là lần đầu tiên Giang Hướng Mai làm chuyện này.

Trần Ngọc Lan chợt nhớ đến chuyện lúc Giang Viện Triều mới về nước, bà cụ muốn làm mai cho ông, Giang Hướng Mai bị đám bạn học cũ tâng bốc vài câu liền tự ý dẫn người ta về nhà.

Trần Ngọc Lan thầm cảnh giác, Giang Hướng Mai sẽ không giở trò cũ đấy chứ? Giang Hướng Mai không sợ mất mặt chứ bà thì có.

Trần Ngọc Lan đang nghĩ cách ngăn cản Giang Hướng Mai làm chuyện ngu ngốc thì nghe thấy Lục Chính Tây nói:

“Cảm ơn chị đã quan tâm. Nhưng chuyện tôi hẹn hò, chị không cần phải bận tâm.”

Câu này là Lục Chính Tây nói với Giang Hướng Mai. Giọng anh lạnh lùng, xa cách, vì tình hình đặc biệt hôm nay, tuy trong lòng rất khó chịu nhưng anh vẫn cố gắng giữ lễ phép.

Nói xong, Lục Chính Tây dịu dàng gật đầu với Trần Ngọc Lan rồi xoay người đi chỗ khác.

“Này…”, Giang Hướng Mai còn định đuổi theo khuyên nhủ tiếp thì bị Trần Ngọc Lan kéo đi, “Cô Mai, cô làm gì vậy?”



Giang Thiên Ca đến cùng Giang Viện Triều.

Lúc cô đến cũng vừa hay gặp đoàn người của ông cụ Lục.

Vừa nhìn thấy Giang Thiên Ca, ông cụ Lục đã vui mừng khôn xiết, dúi vào tay cô một phong bao lì xì dày cộm, cười híp mắt gọi mấy tiếng “Cháu ngoan”.

Nhìn thấy Giang Thiên Ca, Lục Chính Phong cũng cười chào hỏi: “Cháu gái Thiên Ca đến rồi đấy à, hôm nay ăn mặc rất xinh đấy.”

“Tự Khôn nhà bác hôm qua bận việc ở trường nên chưa về được, lát nữa nó sẽ đến, cháu và nó cứ trò chuyện thoải mái nhé.”

Giang Thiên Ca nhìn Lục Chính Phong với ánh mắt đầy ẩn ý, ông ta còn muốn gán ghép cô với Lục Tử Khôn, chẳng lẽ ông ta không biết chuyện cô đánh cậu ta sao?

Nhớ lại chuyện xảy ra mấy hôm trước, Giang Thiên Ca thầm suy đoán: Chẳng lẽ chính Lục Chính Phong là người đã khiến Lục Tử Khôn hiểu lầm cô thích cậu ta?

Chẳng lẽ ông ta đã cố tình bóp méo câu nói khách sáo của cô lần trước rồi thêm mắm, dặm muối để nói lại với Lục Tử Khôn?

Khóe miệng Giang Thiên Ca khẽ giật giật. Trước đây, cô cứ nghĩ Giang Viện Triều là người không đáng tin cậy, bây giờ xem ra Lục Chính Phong mới là người không đáng tin.

Nghe thấy những lời Lục Chính Phong nói, Giang Viện Triều, ông cụ Lục, Lục Tử Văn và những người biết chuyện của Giang Thiên Ca và Lục Chính Tây đều nhìn Lục Chính Phong với ánh mắt kỳ quái.

Nhìn một lát, Giang Viện Triều là người đầu tiên thu hồi ánh mắt, ông hơi cúi đầu, giơ tay làm động tác mời: “Lục lão, chúng ta vào trong nói chuyện, mời ông.”

Lục Chính Tây đang đứng ở sảnh lớn tầng một đón đoàn người của Giang Thiên Ca và ông cụ Lục.

Biết ông bà nội Giang sắp đến, ông cụ Lục bảo Lục Chính Tây ra cửa đón.

Giang Thiên Ca cũng muốn đi cùng nhưng bị ông cụ Lục gọi lại, ông cười nói: “Cháu ngoan, để nó đi, cháu lên đây tâm sự với ông già này.”
 
Thập Niên 80 Thiên Kim Thật Trở Về, Sủng Quan Kinh Thành
Chương 219: Chương 219



Ông cụ Lục đã nói vậy, Giang Thiên Ca không tiện từ chối, bèn đi theo ông lên lầu.

Ông cụ Lục định tranh thủ trò chuyện với Giang Thiên Ca một lát nhưng chưa kịp nói được hai câu thì Giang Hướng Mai đã đến.

“Bác Lục, nghe nói Chính Tây đang hẹn hò à, bạn gái là tiểu thư nhà nào vậy? Gia thế, ngoại hình, tính cách cô ấy thế nào?”

Mặc dù vừa rồi bị Trần Ngọc Lan kéo đến nói một trận, nhưng Giang Hướng Mai vẫn không ngừng ý nghĩ giúp con gái Chu chủ nhiệm dắt dây bắc cầu.

Tìm bạn gái kết hôn, vẫn là môn đăng hộ đối thì tốt hơn.

Chủ nhiệm Chu tuy chỉ là một chủ nhiệm nhỏ của đơn vị họ, nhưng ba của ông ấy có quân hàm tướng quân, mấy anh em của ông ấy cũng đều giữ chức vụ quan trọng.

Nếu Lục Chính Tây có thể thành đôi với con gái nhà chủ nhiệm Chu, về sau nhất định có thể nhận được không ít trợ lực. Cô ta làm vậy đều là vì Lục Chính Tây.

Là vì có quan hệ tốt với nhà họ Lục, cô ta mới nghĩ giúp đỡ kết nối, nếu không, cô ta còn lười để ý.

Nhìn Ông cụ Lục, Giang Hướng Mai thao thao bất tuyệt nói: “Chính Tây của chúng ta xuất sắc như vậy, không thể qua loa được, nhất định phải tìm một người tương xứng, xứng với cậu ấy.”

Nghe Giang Hướng Mai nói, Lục Chính Phong ngồi bên cạnh cảm thấy rất đồng cảm, liên tục gật đầu: “Ừ, Hướng Mai nói có lý.”

“Bố, trước đó con đã nói rất nhiều lần, bảo Chính Tây tìm một người có gia thế có thể hỗ trợ, nó cứ cứng đầu, không chịu nghe con, bố phải khuyên nhủ nó thật tốt. Nếu không sau này nó sẽ hối hận.”

Lục Chính Phong ra vẻ khuyên nhủ.

Lục Chính Tây tìm được bạn gái, nhưng lại không tiết lộ chút gì về gia thế nhà đối phương. Không nói, chắc là vì không có gì để nói, đối phương căn bản chỉ là một người bình thường, không có bất kỳ gia thế gì.

Lục Chính Tây cũng không biết nghĩ thế nào. Bình thường rất lanh lợi, vậy mà đến lúc quan trọng như thế này lại hồ đồ. Ông cụ cũng hồ đồ, để mặc cho Lục Chính Tây...

Ánh mắt Giang Thiên Ca quét qua hai người bọn họ, cảm thán hôm nay đúng là rồng rắn lẫn lộn.

Vân Mộng Hạ Vũ

Nghe Giang Hướng Mai và Lục Chính Phong hát một bài, Ông cụ Lục liếc nhìn Giang Thiên Ca.

Giang Thiên Ca thản nhiên, ra vẻ chuyện này không liên quan đến cô.

Ông cụ Lục thu hồi ánh mắt, trừng mắt nhìn Lục Chính Phong, thầm mắng ông ta không có mắt nhìn, cứ thích hùa theo.

Giang Hướng Mai ngồi bên lại lên tiếng: “Bác Lục, bác có quen Chu Bác Hùng không, ông ấy có một...”

Ông cụ Lục lên tiếng ngắt lời: “Hướng Mai, bạn gái của Chính Tây rất tốt, là một đứa trẻ rất xuất sắc, còn xuất sắc hơn cả Chính Tây. Nhà cô ấy cũng rất tốt, là bạn cũ của bác.”

“Chính Tây tìm bạn gái là chuyện của nó, bác không can thiệp, càng không có quyền can thiệp.”

Nhìn Giang Hướng Mai và Lục Chính Phong, Ông cụ Lục trầm giọng nói: “Bất kể hai người có ý kiến gì, cũng đừng nói ra.”

Mục đích chính của buổi tụ họp hôm nay là công bố chuyện của Giang Thiên Ca và Lục Chính Tây.

Giang Hướng Mai và Lục Chính Phong đều là những người cố chấp. Phản ứng của bọn họ rõ ràng là không nghe lọt tai.

Ông cụ Lục không muốn phí lời với bọn họ, liền nhìn về phía Giang Thiên Ca: “Bạn gái của Chính Tây...”

Ông cụ Lục đang nói thì cửa phòng bị đẩy ra.

Lục Chính Tây đã đưa Ông cụ Giang và Bà cụ Giang lên.

Ông cụ Lục đứng dậy, nghênh đón.

Đứng ở cửa chào hỏi Ông cụ Giang, Ông cụ Lục đang đối diện với hành lang, ông vừa ngẩng đầu lên đã nhìn thấy người đang đi tới từ cuối hành lang.

Nhìn rõ tình hình, Ông cụ Lục sầm mặt, suýt chút nữa tức hộc máu.

Trên hành lang, Lục Tự Khôn mà Lục Chính Phong vừa nhắc đến đã đến, anh ta còn dẫn theo một người.

Ông cụ Giang và mọi người đều chú ý đến phản ứng của Ông cụ Lục, bọn họ quay đầu lại, liền nhìn thấy Lục Tự Khôn và Giang Ti Vũ đang đi về phía mình.

“Ông nội, Ông nội Giang, Bà nội Giang, hôm nay con đưa Ti Vũ đến cùng ạ.”

Biết rõ Ông cụ Lục và nhà họ Giang không muốn Giang Ti Vũ xuất hiện, trong lòng Lục Tự Khôn có chút chột dạ, nhưng anh ta vẫn cố gắng nói.

“Ông nội, Ông nội Giang, Bà nội Giang, con và Ti Vũ đang tìm hiểu, con cảm thấy, cô ấy cũng nên tham gia buổi tụ họp hôm nay.”

Giang Ti Vũ cúi đầu, nhỏ giọng gọi Ông cụ Giang và Bà cụ Giang là “ông nội” “bà nội”.

Nhìn thấy Giang Ti Vũ, Ông cụ Giang mím môi, không rõ cảm xúc, Bà cụ Giang ngẩn người một lúc, định lên tiếng đáp lại, nhưng bị Ông cụ Giang khẽ chạm vào mu bàn tay, liền ngậm miệng lại.

Trong chốc lát, cả căn phòng chìm vào im lặng.

Giang Thiên Ca hơi nhướng mày, quan sát phản ứng của mọi người.

Cô cố ý đánh giá gương mặt Lục Tự Khôn. Vết thương trên mặt Lục Tự Khôn vẫn chưa lành hẳn, nhưng bây giờ lại không nhìn thấy một chút dấu vết nào. Hẳn là đã trang điểm rồi.
 
Back
Top Bottom