Dịch Thập Niên 80 Thiên Kim Thật Trở Về, Sủng Quan Kinh Thành

Thập Niên 80 Thiên Kim Thật Trở Về, Sủng Quan Kinh Thành
Chương 250: Chương 250



“Thật đấy ba, con cảm động muốn khóc luôn này...”

Giang Viện Triều bị chọc cười, ông nghiến răng nghiến lợi: “Con tưởng con đánh trống lảng là ba không biết chuyện con nhờ ông viết bản kiểm điểm giúp sao?”

“Hả?” Giang Thiên Ca giả ngu: “Ông nội viết bản kiểm điểm giúp con từ bao giờ vậy?

“Đồng chí Giang Viện Triều, con xin khẳng định với ba là bất kỳ kết luận nào cũng phải có chứng cứ. Bác cũng đã nói, không điều tra thì không có quyền phát ngôn. Ba không có chứng cứ, nên rút lại những lời vừa rồi.”

Giang Thiên Ca nói năng hùng hồn, lý lẽ rõ ràng.

Nói xong, Giang Thiên Ca gật đầu: “Thôi, chuyện đến đây là dừng lại, nói thêm nữa e là sẽ ảnh hưởng đến tình cảm cha con chúng ta.”

“Ba, con ra phòng khách chờ ba.” Nói xong, cô xoay người đi ra khỏi thư phòng, bóng lưng trông có vẻ tức giận, nhưng thực ra trong lòng cô đang vui như mở cờ trong bụng.

Chuyện này coi như giải quyết xong!

Giang Thiên Ca: Chỉ cần cô đánh trống lảng đủ nhanh, ba sẽ không thể tính sổ với cô.

Nhìn một loạt hành động của Giang Thiên Ca, Giang Viện Triều: “...”

Giang Chiêu Dương thò đầu ra từ cửa phòng khách, thấy Giang Thiên Ca một mình quay lại, cậu có chút buồn bực.

Chú Ba không đến sao? Vừa nghĩ đến đây, cậu không khỏi âm thầm thở phào nhẹ nhõm. Mặc dù Giang Thiên Ca bảo cậu chối bay chối biến, nhưng nói thì dễ, làm mới khó.

Nếu có thể gặp chú ba muộn một chút, cậu sẽ có thêm thời gian chuẩn bị tâm lý.

Giang Chiêu Dương đang định gọi Giang Thiên Ca thì thấy Giang Viện Triều đang đi tới, sắc mặt của Giang Viện Triều còn khó coi hơn lúc nãy.

Giang Chiêu Dương sợ hãi rụt cổ lại.

Vân Mộng Hạ Vũ

Ông Giang và bà Giang đã ngồi xuống từ trước, nhìn thấy vẻ mặt của Giang Viện Triều, hai người đều coi như không có chuyện gì xảy ra.

Giang Thiên Ca lại cười híp mắt, kéo ghế cho Giang Viện Triều: “Ba, ba ngồi đây đi. Tình cảm hai cha con mình tốt như vậy, phải ngồi cạnh nhau chứ.”

Giang Viện Triều trừng mắt nhìn Giang Thiên Ca, khẽ hừ một tiếng.

Người không biết còn tưởng cô học lén tuyệt kỹ thay mặt nạ trong Kinh kịch.

Tình cảm tốt? Nếu cô không chọc giận ông, tình cảm cha con có thể còn tốt hơn.

Cả người toàn tâm cơ, chắc là dùng hết lên đầu ông rồi.

Giang Viện Triều ngồi xuống, nhưng vẫn mím chặt môi, thể hiện sự bất mãn với Giang Thiên Ca. Nhưng Giang Thiên Ca lại coi như không thấy gì, ung dung ăn uống.

Ông bà Giang cũng rất bình tĩnh, không hề bị ảnh hưởng bởi Giang Viện Triều.

Cuối cùng, người bị tổn thương nhất chính là Giang Chiêu Dương - một cậu bé nhút nhát, ngoan ngoãn.

Cậu không dám ngẩng đầu lên, sợ vừa ngẩng đầu lên bắt gặp ánh mắt của Giang Viện Triều, ông sẽ tính sổ với cậu.

Cuối cùng, sau khi ăn uống xong, Giang Chiêu Dương vội vàng chạy về phòng.

Giang Thiên Ca nhìn mà lắc đầu ngao ngán.

Nhát gan đến vậy. Người không biết còn tưởng Giang Viện Triều là yêu quái hung dữ nào đó.

Chê bai sự nhát gan của Giang Chiêu Dương xong, thấy Giang Viện Triều định về thư phòng, Giang Thiên Ca bèn đi theo.

Giang Viện Triều quay đầu lại cho Giang Thiên Ca một cái liếc mắt, giọng nói yếu ớt: “Theo ba đến đây làm gì? Còn muốn chọc giận ba?”

Giang Thiên Ca nhíu mày, “Ba, lời này của ba nói rất cảm tính. Ba là ba con, con là con gái của ba, con gái tìm ba, đi theo sau ba, không phải là chuyện đương nhiên sao?”

“Hơn nữa, trước giờ con chưa từng khiến ba tức giận, sao lại nói “còn muốn chọc giận ba” chứ. Đây là cách nghĩ không đúng về con trong lòng ba, ba phải kịp thời sửa lại.”

Giang Thiên Ca đột nhiên phát hiện, hình như mình đang PUA Giang Viện Triều?

Nhưng đây là một loại thủ đoạn củng cố quan hệ cha con của họ, áp dụng thích hợp là hợp lý.

“Ba, giữa hai ba con, hẳn là phải công bằng dân chủ, không thể vì ba là ba, chuyện gì cũng là ba nói được.”

Giang Viện Triều: “...”

Bây giờ, chẳng có việc gì là ông nói được cả.

Ông bảo cô đừng yêu sớm như vậy, cô nghe lời sao?

Ông dặn cô gặp chuyện không nên xung động, trước tiên phải suy xét an toàn của bản thân, cô làm được không?

Ông bảo cô viết bản kiểm điểm, cô viết chưa?

Giang Viện Triều nghiến răng.

Hả? Sao tự dưng ba nổi đóa vậy? Giang Thiên Ca chớp chớp mắt, liền chuyển chủ đề:

“Ba, mấy ngày trước ba đã đồng ý rồi, muốn cho con xem ảnh chụp mẹ ruột của con mà, bây giờ vừa vặn có thời gian, lấy ra cho con xem đi.”

Nghe Giang Thiên Ca nói, vẻ mặt Giang Viện Triều hơi dịu lại. Sau đó, ông kìm nén cảm xúc trên mặt, xoay người đi về phía thư phòng: “Đi theo ba.”

“Vâng.” Giang Thiên Ca bước theo sau Giang Viện Triều, trong lòng thầm nghĩ, nghe cô nhắc đến Phương Vận, cơn giận của ba liền dịu xuống.

Hay là, sau này nếu như cô làm chuyện gì khiến ba tức giận, dỗ dành không được, sẽ lôi người mẹ ruột chưa từng gặp mặt này ra cứu viện?

Nhưng nghĩ kỹ lại cảm thấy vẫn không được.
 
Thập Niên 80 Thiên Kim Thật Trở Về, Sủng Quan Kinh Thành
Chương 251: Chương 251



Mẹ ruột của cô, còn không biết đang ở đâu, vậy mà ba vẫn luôn nhớ mãi không quên, yêu đơn phương chắc là rất khổ sở, cô không nên đổ thêm dầu vào lửa nữa.

Dù sao cũng là ba ruột của mình, vẫn phải bảo vệ một chút.

...

Những vật dụng Phương Vận để lại, Giang Viện Triều đều đặt trong két sắt.

Giang Viện Triều lấy chìa khóa từ trong ngăn kéo.

Nhưng ông không lập tức mở két sắt ra, mà nhìn về phía Giang Thiên Ca, trầm mặc một lát, mới nghiêm túc nói: “Thiên Ca, trước khi cho con xem ảnh, ba muốn nói cho con một chuyện.”

Giang Thiên Ca gật đầu: “Vâng, ba nói đi.”

Giang Viện Triều mấp máy môi, dường như đột nhiên không biết nên mở miệng thế nào.

Vân Mộng Hạ Vũ

Giang Thiên Ca bèn hỏi: “Chuyện ba muốn nói, có liên quan đến mẹ ruột của con?”

Giang Viện Triều gật đầu.

Nhìn thấy vẻ mặt phức tạp đến mức không biết nên hình dung thế nào của Giang Viện Triều, Giang Thiên Ca đảo mắt, bèn suy đoán: “Chẳng lẽ ba muốn nói, mẹ đã có gia đình mới, sau này sẽ không quay về nữa?”

Trong mắt Giang Viện Triều hiện lên vẻ phức tạp, mặc dù trong lòng nặng nề vô cùng nhưng ông vẫn mở miệng nói, không để lộ cảm xúc: “Đó là tự do của mẹ con. Thiên Ca, ba hy vọng con đừng trách bà ấy.”

Hóa ra ba đang lo lắng cô sẽ vì chuyện Phương Vận tái hôn mà trách cứ bà ấy?

Chuyện này có gì đáng trách.

Tất cả mọi người, bao gồm cả những người đã làm cha làm mẹ, đều có quyền tự quyết định cuộc sống của mình. Bất kể là kết hôn, ly hôn hay tái hôn, đều là tự do của họ.

Người ngoài không có quyền can thiệp. Cha mẹ không có quyền can thiệp, con cái cũng không có quyền can thiệp.

Hơn nữa, nếu thật sự muốn trách, cũng là trách chuyện năm đó họ để lạc mất cô.

Nhưng năm đó Phương Vận đang bị bệnh, tự thân khó bảo toàn, trách bà ấy cũng vô nghĩa.

Giang Thiên Ca cảm nhận được cảm xúc của Giang Viện Triều, an ủi vỗ vai ông: “Không trở về thì thôi, hai ba con nương tựa lẫn nhau cũng được.”

Cô vốn dĩ cũng không nghĩ tới chuyện Phương Vận có thể trở về hay không. Cô muốn xem ảnh của Phương Vận, chỉ là muốn biết rõ ràng, tại sao cô lại cảm thấy Phương Vận mang đến cho cô một cảm giác quen thuộc đến vậy.

Người để tâm đến chuyện này, chính là Giang Viện Triều.

Nhìn Giang Viện Triều, Giang Thiên Ca tò mò hỏi: “Không phải trước đó ba nói không liên lạc với mẹ sao? Sao lại biết tin tức của bà ấy?”

Giang Viện Triều thấp giọng nói: “Là một người bạn từ Hồng Kông trở về nói.”

Giang Thiên Ca gật đầu.

Cô lại vỗ vai Giang Viện Triều: “Thôi được rồi, bà ấy sống cuộc sống của bà ấy, chúng ta sống cuộc sống của chúng ta.”

“Con... còn muốn xem ảnh chụp sao?”

Giang Thiên Ca: “Đương nhiên là muốn rồi. Ba mở hòm lấy ra đi.”

“Con không chỉ muốn xem mẹ, còn muốn nhìn dáng vẻ anh tuấn đẹp trai trước kia của ba. Bà nội nói trước kia ba rất đẹp trai, còn đẹp trai hơn cả ngôi sao trên tivi bây giờ nữa.”

Giang Viện Triều đang đau lòng, cần được an ủi. Để ông biết, không có vợ, nhưng vẫn còn cô con gái nhỏ này.

Giang Viện Triều: “...”

Bị Giang Thiên Ca chen ngang một trận, cảm xúc của Giang Viện Triều cũng thoải mái hơn không ít. Ông cầm chìa khóa mở két sắt ra, từ bên trong lấy ra một cái hộp.

Thấy Giang Thiên Ca nhìn chằm chằm vào cái hộp, Giang Viện Triều liền giải thích: “Cái hộp này... Là của mẹ con.”

Thật ra, chiếc hộp này có thể coi như là của hồi môn của Phương Vận.

Năm đó lúc ông kết hôn với Phương Vận, nhà họ Phương đã chuẩn bị không ít của hồi môn cho bà.

Cái hộp này, là để đựng trang sức của Phương Vận.

Nghe Giang Viện Triều nói, Giang Thiên Ca “Ồ” một tiếng.

Cho dù Giang Viện Triều không nói, từ động tác trân trọng của ông, cũng có thể nhìn ra được đây là đồ vật của Phương Vận.

Cái hộp làm bằng gỗ hoàng hoa lê, trên mặt chạm khắc hoa văn hoa và chim phượng, chạm trổ tinh xảo, sống động như thật, chắc là chọn loại gỗ tốt nhất, mời nghệ nhân giỏi nhất chạm khắc.

Trên hộp còn có một ổ khóa nhỏ.

Giang Viện Triều nhẹ nhàng mở khóa, như thể đang đối xử với một món bảo vật. Đối với Giang Viện Triều mà nói, đây quả thật là một món bảo vật quý giá.

Sau khi mở hộp, Giang Viện Triều lại lấy ra từ trong hộp một... cái hộp khác.

Giang Thiên Ca: “...”

Hộp lớn chứa hộp nhỏ, chẳng lẽ là búp bê Nga sao?

Cũng may, bên trong không còn hộp khác nữa, chỉ có một quyển album ảnh dày cộp.

Giang Viện Triều không vội vàng mở album ảnh ra, mà chỉ nhìn chằm chằm nó xuất thần.

Giang Thiên Ca yên lặng nhìn, cũng không thúc giục.

Người ta thăng quan phát tài liền nghĩ đến chuyện bỏ vợ, chỉ mong mau chóng cưới một cô vợ trẻ đẹp. Giống như Giang Viện Triều, vợ rời đi đã lâu như vậy, vậy mà vẫn luôn nhớ mãi không quên, người như vậy không nhiều.

Chung tình cũng không phải là tội, cứ để ông ấy chung tình vậy.

Một lúc lâu sau, Giang Viện Triều mới có động tác, mở album ảnh ra.

Giang Thiên Ca ghé đầu lại gần, liền nhìn thấy một nam một nữ trong bức ảnh.
 
Thập Niên 80 Thiên Kim Thật Trở Về, Sủng Quan Kinh Thành
Chương 252: Chương 252



Người đàn ông là Giang Viện Triều, người phụ nữ chắc hẳn là Phương Vận. Bức ảnh tuy là ảnh đen trắng, nhưng vẫn không thể che giấu được dung mạo xinh đẹp của hai người, trai tài gái sắc.

Tuy hai người không có tiếp xúc cơ thể, nhưng lại có thể khiến người ta nhìn thấy sự ăn ý, hòa hợp và bầu không khí ngọt ngào giữa họ.

Giang Thiên Ca nhìn chằm chằm ngũ quan của Phương Vận.

Thật ra, nhìn từ bức ảnh có thể thấy, ngũ quan của Phương Vận có bốn, năm phần giống cô. Nhưng khác với cô chính là, trên người, trên mặt Phương Vận đều toát ra khí chất dịu dàng.

Giang Thiên Ca chăm chú nhìn, xem từng tấm một, xem đến một nửa, cô đột nhiên dừng lại, trong đầu lóe sáng.

Cô biết tại sao mình lại cảm thấy quen thuộc với Phương Vận rồi!

Ở kiếp trước, có lẽ cô đã từng gặp Phương Vận.

Giang Thiên Ca cảm thấy khó tin, vậy mà lại có chuyện trùng hợp như vậy?

Ánh mắt cô phức tạp tiếp tục lật xem, càng lật về sau càng cảm thấy suy đoán của mình không sai.

Tâm trạng phức tạp ngẩng đầu lên, Giang Thiên Ca ấp úng nói với Giang Viện Triều để xác nhận: “Mẹ, ngoài cái tên Phương Vận này ra, còn có cách gọi nào khác không?”

Lúc Giang Thiên Ca xem ảnh, ánh mắt Giang Viện Triều vẫn luôn dán chặt vào đó.

Nghe Giang Thiên Ca hỏi, ánh mắt Giang Viện Triều lóe lên, yết hầu ông chuyển động, đáp: “Mẹ con... Bà ấy có tên chữ, tên chữ của bà ấy là Đức Âm.”

Cụ nhà họ Phương là một tú tài thời nhà Thanh. Lúc cụ còn sống rất coi trọng lễ nghi cổ xưa. Mỗi đứa trẻ nhà họ Phương sau khi đến tuổi đều sẽ được đặt tên chữ.

Tên chữ của mấy đứa trẻ nhà họ Phương đều do cụ nhà chọn từ những quyển sách cổ như “Kinh Thi”, “Lễ Ký”.

“Đức Âm?” Giang Thiên Ca trợn tròn mắt, cô kìm nén sự kinh ngạc hỏi: “Là “Đức Âm” trong câu “Ngã hữu giai tân, đức âm khổng chiêu”?”

Giang Viện Triều gật đầu: “Ừ.”

Giang Thiên Ca lại hỏi: “Hiện tại nhà họ Phương đang định cư ở Hồng Kông, nghe nói bọn họ phát triển rất tốt?”

Giang Viện Triều chậm rãi gật đầu: “... Nghe nói là vậy.”

Năm đó nhà họ Phương tuy rằng ra đi trong chật vật, vội vàng, không mang theo được bao nhiêu đồ đạc. Nhưng dựa vào đầu óc và bản lĩnh của người nhà họ Phương, gây dựng sự nghiệp từ hai bàn tay trắng ở Hồng Kông, khôi phục lại như cũ hoàn toàn không thành vấn đề.

Đức Âm, là “Đức Âm” trong câu “Ngã hữu giai tân, đức âm khổng chiêu”.

Phương Đức Âm, Phương Đức Âm của nhà họ Phương ở Hồng Kông.

Giang Thiên Ca: “...”

Sau khi nhận được câu trả lời chắc chắn, Giang Thiên Ca sững sờ.

Chuyện này... Chẳng phải là quá trùng hợp sao?!

Ở kiếp trước, người cô kính trọng nhất, cảm kích nhất chính là người quân nhân đã nhặt cô từ trong thùng rác ra. Kế đến là một vị giáo sư người Hoa mà cô gặp được khi đi du học ở nước ngoài.

Vị giáo sư người Hoa đó tên là Phương Đức Âm, xuất thân từ nhà họ Phương giàu có ở Hồng Kông.

Giáo sư Phương Đức Âm có tướng mạo xuất chúng, gia thế hiển hách, năng lực hơn người. Trên người bà toát ra khí chất của một người phụ nữ đẹp vượt thời gian.

Kiến thức và năng lực máy tính mà cô tự hào có một nửa là học được từ vị giáo sư Phương Đức Âm này.

Vậy mà bây giờ lại nói cho cô biết, giáo sư Phương Đức Âm, thật ra là mẹ ruột của cô?

Vân Mộng Hạ Vũ

Vị giáo sư Phương Đức Âm lạnh lùng, nghiêm khắc ở kiếp trước, là mẹ ruột của cô?!

Giang Thiên Ca cảm thấy mình phải từ từ tiêu hóa tin tức này.

Ở kiếp trước, tuy rằng cô từng là học trò của Phương Đức Âm, nhưng tiếp xúc với bà cũng không nhiều.

Lúc đầu khi nhìn thấy ảnh của Phương Vận, cô cảm thấy quen thuộc, nhưng lại không nghĩ đến Phương Đức Âm, bởi vì khí chất của Phương Vận và Phương Đức Âm chênh lệch quá lớn.

Phương Vận trong ảnh, dịu dàng xinh đẹp, nụ cười ngọt ngào, giống như một nàng công chúa hạnh phúc được ngâm trong hũ mật.

Nhưng trong ấn tượng của cô, Phương Đức Âm lại là người lạnh lùng, nghiêm khắc, không thích cười.

Phương Đức Âm thích độc lai độc vãng, không thích kết giao bạn bè, không thích bị làm phiền. Ngay cả đối mặt với cô - học trò do chính bà tự mình chọn lựa, cũng không ngoại lệ.

Ngoại trừ chuyện học tập, chưa bao giờ có sự giao lưu, tiếp xúc nào khác.

Lúc đó ở trường học, không ít người cảm thấy kinh ngạc khi Phương Đức Âm chọn cô làm học trò, bản thân cô cũng có chút bất ngờ.

Điều khiến cô kinh ngạc không kém chính là, sau này lúc cô tốt nghiệp về nước, Phương Đức Âm lại bất ngờ đến tiễn cô.

Giang Thiên Ca còn nhớ rõ, lúc đó ánh mắt Phương Đức Âm nhìn cô rất phức tạp, dường như có sự không nỡ, có hồi ức, có giãy giụa. Đó là lần đầu tiên cô nhìn thấy trạng thái khác ngoài sự lạnh lùng, nghiêm khắc trên người Phương Đức Âm.

Ánh mắt của Phương Đức Âm, rất giống như đang nhìn thấu cô, nhìn một người khác.

Trước khi rời đi, cô hỏi Phương Đức Âm, tại sao lại chọn cô làm học trò.

Giang Thiên Ca vẫn còn nhớ rõ, lúc đó Phương Đức Âm đã trả lời: “Hợp nhãn duyên, cảm thấy con giống con gái của tôi.”
 
Thập Niên 80 Thiên Kim Thật Trở Về, Sủng Quan Kinh Thành
Chương 253: Chương 253



Vậy nên, cô chính là người con gái đã mất mà Phương Đức Âm luôn nhung nhớ?

Vậy nên, ở một mức độ nào đó, cô chính là người thế thân cho chính mình?

Thấy Giang Thiên Ca hỏi hai câu, liền ngây người nhìn chằm chằm, Giang Viện Triều nghi ngờ hỏi: “Sao vậy?”

Giang Thiên Ca nhìn về phía Giang Viện Triều: “Không... Không có gì... Con chỉ là...”

Giang Thiên Ca dừng lại, cô nhớ tới lời Giang Viện Triều vừa nói. Ông nói, Phương Đức Âm đã tái hôn?

Nhưng trong ký ức của cô, Phương Đức Âm chỉ kết hôn một lần.

Giang Thiên Ca nảy ra rất nhiều suy đoán. Cô hỏi Giang Viện Triều: “Vừa rồi ba nói, tin tức Phương Vận tái hôn là do một người từ Hồng Kông trở về nói cho ba biết?”

Giang Viện Triều không biết vì sao Giang Thiên Ca đột nhiên lại hỏi chuyện này, ông khựng lại một chút, rồi gật đầu.

Giang Thiên Ca: “Người này, lời nói của ông ta có đáng tin hay không?”

Giang Viện Triều sững sờ.

Giang Thiên Ca: “...”

Chẳng lẽ lại để cô gặp phải tình tiết cẩu huyết, ngược luyến tàn tâm trong truyền thuyết sao?

Nhìn lông mày Giang Viện Triều càng nhíu chặt, Giang Thiên Ca cũng nhíu mày theo, chẳng lẽ cô đoán đúng rồi?

Mấy bộ phim truyền hình ngược luyến tàn tâm mấy chục năm sau này đều diễn như vậy. Nam nữ chính bởi vì một số lời nói dối cố ý của người khác mà hiểu lầm nhau, lầm tưởng đối phương đã có cuộc sống mới, sau đó bắt đầu ngược tâm, ngược thân gì đó.

Nghĩ đến Giang Viện Triều cũng có thể là nam chính trong câu chuyện cẩu huyết này, Giang Thiên Ca rùng mình nổi da gà.

Cô lấy ngón tay chọc chọc cánh tay Giang Viện Triều: “Bố Giang, nói cho con biết, là ai nói cho bố tin tức này?. Con dùng kinh nghiệm đọc nhiều truyện m.á.u chó để phân tích giúp bố.”

Giang Viện Triều im lặng một lúc lâu mới mở miệng: “Là một bạn học cấp ba.” Lâm Đại Vĩ từ Cảng Thành trở về, tuần trước đã cố ý đến tìm ông, nói chuyện của nhà họ Phương.

Giang Thiên Ca: “Nam hay nữ? Anh ta cố ý nói cho bố biết? Quan hệ của hai người rất tốt sao?”

Giang Viện Triều nhíu mày: “... Nam, cũng không tính là tốt.”

Dừng lại một chút, ông bổ sung: “Mấy năm nay rất ít liên lạc.”

Một người rất ít liên lạc lại cố ý tới nói cho ông biết Phương Vận sắp tái hôn?

Giang Viện Triều và Phương Vận học cùng trường cấp ba, bạn học của Giang Viện Triều cũng là bạn học của Phương Vận.

Giang Thiên Ca đảo mắt, đột nhiên, ánh mắt cô lóe lên, nhìn về phía Giang Viện Triều: “Bạn học cấp ba của bố, năm đó có phải cũng từng theo đuổi mẹ không? Ông ấy bị từ chối, còn bố thì ôm mỹ nhân về?”

Nhìn phản ứng của Giang Viện Triều, Giang Thiên Ca biết mình đoán đúng rồi.

Nam bạn học năm đó cầu ái thất bại, trong lòng vẫn canh cánh, thậm chí ghi hận Giang Viện Triều, bèn tìm cơ hội trước mặt ông đ.â.m một dao.

Giang Thiên Ca thậm chí hoài nghi, bạn học nam này có phải hai đầu đều nói như vậy hay không?

Bởi vì kiếp trước, giáo sư Phương vẫn luôn độc thân.

Dù đã hơn 50 tuổi, bên cạnh giáo sư Phương vẫn có không ít người theo đuổi, nhưng bà chưa từng tiếp nhận bất kỳ ai.

Trong trường có người nói, giáo sư Phương vẫn luôn yêu người chồng đầu tiên, nhưng bà không ở bên ông ấy, vì ông ấy đã tái hôn.

Kiếp này Giang Viện Triều nói rõ sẽ không tái hôn. Kiếp trước cô tuy không quen biết Giang Viện Triều, nhưng với hiểu biết hiện giờ của cô về ông, kiếp trước ông tám chín phần mười cũng không tái hôn.

Tin tức của giáo sư Phương có thể là sai.

Nghĩ đến những chuyện này, Giang Thiên Ca đột nhiên không biết phải nói gì.

Nói như thế nào đây.

Nói dễ nghe, Giang Viện Triều và Phương Vận là kiểu người yêu nhau sâu đậm nhưng lại tôn trọng quyết định của đối phương, nghe nói người kia có cuộc sống mới liền chôn chặt tình cảm trong lòng, không đi quấy rầy.

Nói khó nghe, hai người này đều nhát gan, không dám hỏi nhiều, sợ nhìn thấy những điều khiến bản thân càng thêm đau lòng.

Vân Mộng Hạ Vũ

Rồi hai người cứ thế bị lời nói dối của một bạn học nam che mắt.

Thật sự là... Thật sự là... một vở kịch m.á.u chó.

Biểu cảm của Giang Viện Triều đã thay đổi mấy lần, Giang Thiên Ca sắp xếp lại album ảnh đặt vào trong hộp, cô thở dài hỏi: “Hay là, bố cho người hỏi thăm một chút?”

Hiện tại đầu óc bố Giang chắc đang rất rối, có thể ông muốn yên tĩnh một chút.

Đầu óc cô cũng rối bời. Phương Vận và bố Giang, một người là giáo sư kiếp trước của cô, một người là bố ruột kiếp này của cô, đối với mối quan hệ phức tạp và trùng hợp này, cô cũng cần yên tĩnh một chút, về nhà chải chuốt lại cho rõ ràng.

Giang Thiên Ca vỗ vai Giang Viện Triều: “Bố, xem ảnh xong rồi, con về trước, có việc thì bố gọi con.”

Nói xong, Giang Thiên Ca xoay người rời khỏi thư phòng.

...

Ông nội Giang đang đi dạo trong sân, thấy Giang Thiên Ca cúi đầu, vẻ mặt có chút buồn bực, liền lên tiếng hỏi: “Sao vậy? Bị bố con mắng à?”

Vừa rồi còn thần thái vui vẻ, hoạt bát, bây giờ lại đầy tâm sự, xem ra bị mắng không nhẹ.

Nghĩ đến việc con trai mắng cháu gái có thể là bởi vì chuyện viết bản kiểm điểm, trên mặt ông nội Giang thoáng hiện vẻ mất tự nhiên, ông ho khan, an ủi: “Không sao đâu, sửa lỗi là được, lần sau đừng tái phạm nữa.”
 
Thập Niên 80 Thiên Kim Thật Trở Về, Sủng Quan Kinh Thành
Chương 254: Chương 254



Nghe được lời của ông nội, sắc mặt Giang Chiêu Dương nghiêm lại, anh chột dạ hỏi: “Thiên Ca, bố mắng gì em thế? ... Lát nữa ... sẽ không đến lượt anh chứ?”

Giang Thiên Ca: “... Yên tâm, không đâu.” Bố Giang bây giờ không có tâm trạng để ý tới anh đâu.

Giang Thiên Ca nhìn về phía ông nội, suy nghĩ một chút rồi đi tới, cô cười nói: “Ông nội, bố không mắng con, bố con cháu đang rất hòa thuận.”

Sau đó, cô lại cười híp mắt hỏi: “Ông nội, con có thể hỏi ông chút chuyện được không?”

Từng bị lừa một lần, nhìn thấy biểu cảm của Giang Thiên Ca, ông nội cân nhắc một hồi mới lên tiếng: “Chuyện gì?”

Giang Thiên Ca: “Ông hẳn là biết rất rõ về nhà họ Phương nhỉ?”

“... Nhà họ Phương?” Ánh mắt ông nội quét một vòng trên người Giang Thiên Ca, ông mím môi, có chút biết rõ còn cố hỏi: “Nhà họ Phương nào?”

Giang Thiên Ca cũng không vòng vo, trực tiếp nói rõ: “Chính là nhà họ Phương của mẹ ruột con.”

Vân Mộng Hạ Vũ

Kiếp trước, cô chỉ biết nhà họ Phương ở Cảng Thành, bởi vì Phương Đức Âm không thích người khác tìm hiểu chuyện của bà, nên cô cũng không tìm hiểu về gia tộc này.

Chỉ biết nhà họ Phương phát triển rất tốt ở Cảng Thành, sản nghiệp gia tộc trải rộng khắp các ngành nghề. Ở Cảng Thành, tài sản và địa vị của nhà họ Phương luôn nằm trong top 3.

Nhưng bây giờ biết Phương Đức Âm là mẹ ruột kiếp này của mình, cô có thể tìm hiểu một chút về tình hình nhà họ Phương.

Họ đến Cảng Thành vào cuối những năm 60, chỉ trong vài thập kỷ ngắn ngủi, từ hai bàn tay trắng đã cắm rễ, vươn lên, leo l*n đ*nh cao ở Cảng Thành, có thể thấy, nhà họ Phương hẳn là có rất nhiều người, người tài giỏi chắc cũng không ít.

Trước đó Giang Viện Triều hình như đã nói, Phương Vận là con út, trên cô ấy có năm hay sáu anh trai gì đó?

“Sao đột nhiên lại hỏi chuyện này?” Giọng ông nội nhàn nhạt, cảm xúc khó đoán.

Giang Thiên Ca cười: “Không có gì, chỉ là đột nhiên tò mò. Ông kể cho con nghe đi ạ.”

Thấy ông nội mím môi không nói, Giang Thiên Ca liền kéo tay áo ông lắc lắc: “Ông nội, kể đi mà, sau này con sẽ tìm mấy quyển sách hay tặng ông.”

“Nếu ông không kể, con sẽ đi hỏi bà nội. Không tặng sách cho ông nữa, mà sẽ mua quần áo đẹp cho bà.”

Ông nội: “...”

Rốt cuộc là ai dạy con bé nắm thóp người khác như vậy?

Ông nội âm thầm nghiến răng, “Con muốn biết cái gì?”

Giang Thiên Ca mím môi cười: “Ông biết gì thì kể cái đó, con không kén chọn đâu.”

Nhìn thấy vẻ đắc ý trong nụ cười của cô, khóe mắt ông nội giật giật, hừ lạnh một tiếng: Hôm nay ông bị con bé này lừa cho rồi, còn tin tưởng nữa thì đúng là có ma.

“Đi theo ông.” Ông nội dẫn Giang Thiên Ca đến thư phòng của mình, mới chậm rãi kể về chuyện nhà họ Phương.

Tổ tiên nhà họ Phương là nhà Nho, đi theo con đường khoa cử. Ông cố Phương đã từng thi đậu Cử nhân.

Người khác thi đậu khoa cử thì ra làm quan, nhưng ông cố lại đi ngược lại, đi kinh doanh.

“... Ông cố là một trong những doanh nhân dân tộc đầu tiên trỗi dậy của đất nước. Trong những năm tháng chiến tranh loạn lạc, ông ấy đã quyên góp gần như toàn bộ tài sản của mình.”

Mặc dù chuyện đã qua mấy chục năm, nhưng khi nhắc đến chuyện này, ông nội vẫn vô cùng kính nể ông cố Phương.

Trong thời khắc nguy nan, bản chất con người sẽ bị phơi bày.

Có người lợi dụng quốc nạn để kiếm chác. Cũng có người như ông cố, bán hết gia sản, dốc hết sức lực giúp đỡ đất nước.

Ông cố là một doanh nhân yêu nước, Đảng và nhân dân đều ghi nhớ công lao của ông.

Vì ủng hộ kháng chiến, nhà họ Phương gần như đã dốc hết tài sản, nhưng sau khi đất nước giành được độc lập, dựa vào những đóng góp trong thời kỳ kháng chiến, họ đã nhanh chóng khôi phục lại vị thế.

Môi trường kinh doanh trong nước hòa bình, trong số con cháu của ông cố lại có vài người giỏi kinh doanh, nhà họ Phương một lần nữa phát triển, so với thời kỳ huy hoàng trước đây còn hơn chứ không kém.

Suốt những năm 50 và đầu những năm 60, nhà họ Phương gần như là gia tộc doanh nghiệp phát triển tốt nhất cả nước.

Nhưng đáng tiếc, họ đã gặp phải biến cố vào cuối những năm 60.

Ông cố đã dùng cái c.h.ế.t của mình để đổi lấy sự sống cho những người khác trong nhà họ Phương.

Nghĩ đến hành động bi tráng của ông cố lúc bấy giờ, ông nội dừng lại, trong mắt hiện lên vẻ không đành lòng.

Thực ra, ông cố Phương có ơn với ông. Nhưng khi ông ấy gặp chuyện, ông lại bất lực, không thể giúp đỡ nhà họ Phương. Đây cũng là điều ông luôn canh cánh trong lòng suốt bao năm qua.

Ông nội cúi đầu, thở dài một hơi, một lúc sau, ông nhìn về phía Giang Thiên Ca: “Có một chuyện ông chưa từng nói với ai, cả bà nội con và bố con cũng không biết.”

Giang Thiên Ca không lên tiếng, chờ ông nội nói tiếp.

“Sổ đỏ căn nhà cũ của nhà họ Phương đang ở trong tay ông.”

Căn nhà cũ của nhà họ Phương ban đầu bị tịch thu, sau đó lại qua tay nhiều người. Vài năm trước, ông nghe nói có người muốn bán nó, nên đã mua lại.
 
Thập Niên 80 Thiên Kim Thật Trở Về, Sủng Quan Kinh Thành
Chương 255: Chương 255



Ông nội nói với Giang Thiên Ca: “Căn nhà đó, ông vẫn luôn giữ nguyên. Nếu người nhà họ Phương quay về, ông sẽ trả lại cho họ, nếu họ không quay về, sau này ông sẽ cho con.”

Thấy Giang Thiên Ca định lên tiếng từ chối, ông nội vẫy tay: “Bây giờ ông chỉ nói cho con biết thôi, con biết chuyện này là được.”

Ông thở dài: “Sau này, biết đâu người nhà họ Phương sẽ trở về.”

Giang Thiên Ca không nói gì thêm.

Ông nội làm vậy hẳn là muốn bù đắp phần nào cho ông cố Phương. Nếu ông cảm thấy làm vậy có thể khiến bản thân thoải mái hơn thì cứ để ông làm vậy.

Sau đó, ông nội lại kể về những tình hình khác của nhà họ Phương.

Ông cố có ba người con trai, năm đó sau khi ông qua đời, ba người con trai đều đưa vợ con đến Cảng Thành.

Cha của Phương Vận là Phương Cần Vân, con trai cả của ông cố. Phương Cần Vân có sáu người con, năm trai một gái, Phương Vận là con út.

“Năm đó, các cậu của con, cậu cả Phương Thủ Nghiêm, cậu ba Phương Thủ Lễ, cậu năm Phương Thủ Nghĩa đều theo nghiệp kinh doanh của gia đình, cậu hai Phương Thủ Hiền học y, cậu tư Phương Thủ Tri là giảng viên đại học, ai cũng là người tài giỏi, nếu không có chuyện năm đó...”

Ông nội lại thở dài.

Ông kể rất nhiều chuyện năm đó, Giang Thiên Ca im lặng lắng nghe, mãi đến khi Giang Chiêu Dương đến gọi, hai ông cháu mới nhận ra đã đến giờ ăn tối.

Không lâu sau, Giang Chiêu Dương phát hiện bầu không khí trên bàn ăn tối nay có chút khác thường.

Ông nội, bố và Giang Thiên Ca, ba người đều có vẻ như đang chất chứa tâm sự.

Không dám hỏi ông nội và Giang Viện Triều, Giang Chiêu Dương liền hỏi Giang Thiên Ca: “Mọi người bị sao vậy?”

Anh đoán: “Là vì ... chuyện của Giang Ti Vũ?”

Trước bữa tối, Trần Chí Bân - viên cảnh sát tối hôm qua đến bắt Giang Thiên Bảo - đã gọi điện thoại báo đã bắt được Giang Ti Vũ.

Có tang vật là chai nước có thuốc ngủ, có lời khai của dì Chu, cộng thêm lời khai của Giang Thiên Bảo và đồng bọn, Giang Ti Vũ rất có thể sẽ bị trừng phạt theo tội danh đồng phạm.

Nghĩ đến những chuyện Giang Ti Vũ đã làm, và kết cục có thể xảy ra với cô ta, Giang Chiêu Dương cảm thấy có chút phức tạp.

Vân Mộng Hạ Vũ

Mấy năm nay, mối quan hệ giữa anh và Giang Ti Vũ không được thân thiết cho lắm. Nhưng họ đã lớn lên cùng nhau, khi còn nhỏ thường xuyên cùng nhau đi học, cùng nhau đi chơi.

Giang Ti Vũ có thể sẽ phải ngồi tù, đó là hình phạt mà cô ta phải gánh chịu, anh không hề đồng tình với cô ta, cũng sẽ không cầu xin cho cô ta.

Nhưng trong lòng anh lại cảm thấy buồn bực, khó chịu.

Anh vẫn không thể hiểu nổi tại sao Giang Ti Vũ lại làm như vậy. Nhà họ Giang nuôi nấng cô ta, cho cô ta cuộc sống sung túc, vô lo vô nghĩ suốt mười mấy năm, tại sao cô ta lại không biết ơn, mà chỉ có oán hận?

Càng nghĩ, Giang Chiêu Dương càng cảm thấy chán nản, anh lẩm bẩm: “Thiên Ca, em nói xem tại sao Giang Ti Vũ lại làm vậy?”

Tại sao Giang Ti Vũ lại làm vậy?

Rất đơn giản. Bởi vì cô ta ích kỷ, lòng dạ độc ác. Chủ nghĩa vị kỷ, bất chấp thủ đoạn để đạt được mục đích, không từ bất kỳ thủ đoạn nào để đạt được mục đích của mình.

Giang Chiêu Dương vẫn còn là sinh viên, chưa trải sự đời, đương nhiên không thể hiểu được hành động của Giang Ti Vũ.

Nhưng Giang Thiên Ca không có tâm trạng để an ủi anh: “Em không biết. Anh muốn biết thì tự đi mà hỏi cô ta.”

Cô liếc anh: “Có thời gian suy nghĩ chuyện đó thì dành thời gian đó mà ôn bài đi. Hôm qua bố đã ra quân lệnh trạng cho anh rồi đấy.”

Kết quả học tập của Giang Chiêu Dương không tốt cũng không tệ, rất bình thường.

Năm nay anh thi đậu vào ngành Kỹ thuật cơ khí của trường Đại học Bưu chính.

Hôm qua, Giang Hướng Lợi đã tuyên bố, nếu Giang Chiêu Dương thi cuối kỳ mà có một môn nào đó không đạt, không những sẽ bị đánh mà tiền tiêu vặt của học kỳ sau cũng sẽ bị cắt.

Nghe Giang Thiên Ca nói vậy, Giang Chiêu Dương kêu lên: “Ôi! Kỳ thi đáng ghét!”

Còn có, Giang Thiên Ca đáng ghét!

Dư Mai Tinh cảm thấy hơi khó chịu trong lòng.

Bây giờ là lúc nước rút để ôn tập cho kỳ thi, không cần phải lúc nào cũng tìm bọn họ vì chuyện này, làm phiền đến việc ôn tập của bọn họ.

Giang Thiên Ca nhìn xung quanh, lắc đầu: “Chắc là không phải đâu.”

Ngoài người lớp họ, người những lớp khác cũng đi về phía tòa nhà dạy học. Chuyện của Giang Ti Vũ, phía cục cảnh sát vẫn chưa có thêm tiến triển gì, hẳn là không phải bởi vì chuyện của Giang Ti Vũ.

Giang Thiên Ca đột nhiên nghĩ đến lời nhắc nhở khó hiểu của Tống Phương Bạch lúc trước.

Mấy người Trương Linh Linh cũng có suy nghĩ giống Dư Mai Tinh, đều không tình nguyện đi đến phòng học, vừa đi, vừa phải tranh thủ thời gian cầm vở ghi chép ra xem.

Giang Thiên Ca nhắc nhở các bạn: “Nhanh lên một chút, trường học chắc là có chuyện quan trọng muốn thông báo.”
 
Thập Niên 80 Thiên Kim Thật Trở Về, Sủng Quan Kinh Thành
Chương 256: Chương 256



Nghe Giang Thiên Ca nói, mấy người bán tín bán nghi cất vở ghi chép đi, bước nhanh hơn về phía phòng học.

Phòng học lần này là một phòng học lớn, ngoài người lớp Máy Tính còn có cả người của những lớp khác nữa. Giang Thiên Ca càng thêm chắc chắn là trường có tin tức quan trọng muốn thông báo.

Trên thực tế, suy đoán của Giang Thiên Ca không sai.

Lương Siêu Hiền vừa lên, liền đưa ra một tin tức cực kỳ quan trọng: “Gần đây, Bộ Giáo dục đã ban hành một văn bản về việc cử du học sinh đi học tập ở nước ngoài. Trường chúng ta được phân một ít chỉ tiêu...”

Nghe Lương Siêu Hiền nói, tất cả mọi người đều xôn xao.

Đi du học?

Lại còn là được cử đi?

Du học sinh được cử đi có nghĩa là được nhà nước tài trợ kinh phí để ra nước ngoài học tập!

Trên mặt mọi người đều hiện lên vẻ kích động.

Đây là chuyện tốt, là chuyện tốt lớn! Không cần tự bỏ tiền mà vẫn có cơ hội ra nước ngoài!

Bây giờ đúng là lúc “xu hướng ra nước ngoài” đang nóng, rất nhiều người cho rằng “bên ngoài nước cái gì cũng tốt”, đều muốn ra nước ngoài.

Nhưng muốn ra nước ngoài đâu phải chuyện đơn giản. Đầu tiên là phải có tiền. Sau khi có tiền rồi thì còn phải có dũng khí liều lĩnh.

Có người bán cả căn nhà tổ tiên để lại từ đời này qua đời khác chỉ để có tiền ra nước ngoài.

Người làm được chuyện bán nhà tổ tiên để ra nước ngoài chỉ là số ít.

Phần lớn mọi người đều chỉ là những gia đình bình thường, tiền bạc có hạn, cũng không nỡ lòng nào bán nhà tổ tiên đi cả. Nên chỉ có thể ngưỡng mộ những người khác, ra nước ngoài đối với phần lớn mọi người mà nói chỉ là một giấc mơ xa vời.

Bây giờ đột nhiên biết được trường có chỉ tiêu đi du học, làm sao có thể không kích động cho được?

Mọi người kích động như vậy còn bởi một lý do khác: Tin tức này đến quá đột ngột.

Thực ra, từ sau khi khôi phục kỳ thi tuyển sinh đại học, đất nước cũng dần dần khôi phục chương trình cử du học sinh, hàng năm đều cử rất nhiều sinh viên đi học tập ở nước ngoài.

Nhưng bởi vì số người đi thì nhiều mà số người trở về lại ít, nên hai năm trước, nhà nước đã tạm dừng chương trình này.

Mọi người đều không ngờ năm nay lại đột nhiên khôi phục. Hơn nữa lại đúng lúc để họ có cơ hội tham gia!

Mấy người ở ký túc xá số 5312 cũng đều rất kích động.

Trần Tuệ Viên tuy là lớp phó nhưng cô cũng chỉ mới biết tin tức này.

Cô nắm lấy tay Giang Thiên Ca, giọng nói không giấu nổi sự kích động: “Tiêu chuẩn lựa chọn du học sinh chắc chắn là phải dựa vào thành tích! Thiên Ca, cậu nhất định có cơ hội!”

Dư Mai Tinh ở bên cạnh cũng phụ họa: “Đúng vậy! Thiên Ca, trong lớp chúng ta, cơ hội của cậu là lớn nhất!”

Giang Thiên Ca gật đầu, nhưng không hề hào hứng như Trần Tuệ Khuê hay Dư Mai Tinh.

Với cô, đi du học cũng được mà không đi cũng chẳng sao.

Ra nước ngoài, hoặc là để trải nghiệm cuộc sống nước ngoài, hoặc là để học hỏi kiến thức.

Cô đã từng sống ở nước ngoài, không hề có cái nhìn phiến diện kiểu “nước ngoài cái gì cũng tốt”, cũng không có khát khao đặc biệt nào với cuộc sống ở nước ngoài.

Còn việc học hỏi kiến thức, ra nước ngoài đúng là có thể học được những thứ không học được ở trong nước. Thế nhưng, nếu đi vào lúc này thì những thứ có thể học được cũng có hạn.

Hai năm trở lại đây, một số nước phương Tây do nước M dẫn đầu đã bắt đầu thực hiện chính sách hạn chế kỹ thuật và tri thức đối với Trung Quốc. Liên quan đến một số ngành nghề, lĩnh vực quan trọng, tri thức và kỹ thuật chủ chốt thì sinh viên Trung Quốc không có cách nào tiếp cận được.

Ngành học của họ là Công nghệ thông tin. Ở nước M, hiện nay ứng dụng chủ yếu nhất của công nghệ thông tin là trong nghiên cứu quân sự.

Trong lĩnh vực Công nghệ thông tin, nước M vốn đã thực hiện chính sách phong tỏa thông tin đối với Trung Quốc, hạn chế Trung Quốc tiếp cận Internet quốc tế.

Những du học sinh học ngành này như họ mà sang đó thì chắc chắn sẽ bị hạn chế rất nhiều.

Mọi người trong phòng học đều không giấu được sự phấn khích, sôi nổi thảo luận. Lương Siêu Hiền vẫy tay bảo mọi người yên lặng, tiếp tục giới thiệu những thông tin liên quan đến chương trình du học, bao gồm cả kế hoạch thời gian, chỉ tiêu của từng ngành, tiêu chuẩn lựa chọn...

Mọi người đều chăm chú lắng nghe, sợ bỏ lỡ thông tin quan trọng.

Trước khi vào phòng học, lúc Lương Siêu Hiền còn chưa thông báo tin tức, vẫn còn không ít người bàn tán xôn xao về chuyện của Giang Ti Vũ. Nhưng sau khi tan họp thì chẳng còn ai quan tâm đến Giang Ti Vũ nữa.

Chủ đề được mọi người mang ra thảo luận đều là chuyện đi du học.

Tiêu chuẩn lựa chọn quan trọng nhất để giành được suất đi du học chính là thành tích học tập trên lớp và thành tích thi cuối kỳ.

Vân Mộng Hạ Vũ

Vì vậy mọi người càng thêm coi trọng kỳ thi cuối kỳ sắp tới. Có người tự lực cánh sinh, tự mình vùi đầu vào học, nhưng cũng có người lại nảy sinh những ý đồ khác.

Lúc Giang Thiên Ca đang ngồi học trong thư viện thì có một nữ sinh cùng lớp đến tìm.
 
Thập Niên 80 Thiên Kim Thật Trở Về, Sủng Quan Kinh Thành
Chương 257: Chương 257



Nữ sinh này tên là Trần Lộ. Cô đứng bên cạnh, hạ giọng nói: “Thiên Ca, cậu ra đây một chút được không, mình có việc muốn nhờ.”

Giang Thiên Ca không hề động đậy, hỏi: “Chuyện gì?”

Trần Lộ cúi đầu, nhỏ giọng nói: “Có một bài tập mình không biết làm, muốn... nhờ cậu giảng giải giúp.”

Trong lớp Máy tính, thành tích và khả năng của Giang Thiên Ca luôn đứng đầu. Những người khác trong lớp nếu có chỗ nào không hiểu đều sẽ đến hỏi Giang Thiên Ca, nhờ cô chỉ bảo.

Nếu thời gian phù hợp, người hỏi lại không có hiềm khích gì với cô thì Giang Thiên Ca đều sẽ giải đáp cho họ.

Bây giờ sắp đến kỳ thi, mọi người lại biết được thành tích kỳ thi có liên quan đến suất đi du học, nên ai cũng muốn tranh thủ thời gian để nắm vững những kiến thức còn hổng.

Bởi vậy, Giang Thiên Ca cũng không nghi ngờ gì lời Trần Lộ nói. Cô đứng dậy, đi xuống lầu.

Thư viện của trường Đại học Hoa mỗi một tầng đều có một phòng thảo luận lớn, thuận tiện cho việc thảo luận nhóm.

Giang Thiên Ca vừa bước vào phòng thảo luận đã thấy có sáu bảy người trong lớp Tin, cả nam cả nữ, đang ngồi túm tụm với nhau, thấy cô bước vào thì nhìn nhau rồi cùng đứng dậy.

Giang Thiên Ca nhìn bọn họ, mỗi người một vẻ. Có người siết chặt nắm đ.ấ.m nhìn cô, cũng có người vừa chạm phải ánh mắt của cô đã vội vàng lảng tránh.

Lúc này Giang Thiên Ca biết chắc chắn bọn họ không phải muốn nhờ cô chỉ bài.

Cô đứng im tại chỗ, nhướn mày, quay đầu nhìn Trần Lộ, im lặng hỏi cô nàng rốt cuộc là có ý gì.

Trần Lộ chột dạ cúi đầu, không dám nhìn thẳng vào Giang Thiên Ca.

Quan Mỹ Chi huých người bên cạnh, thấy không có ai chủ động lên tiếng, cô ta liền cắn răng đứng ra nói: “Bạn học Giang Thiên Ca, chúng tôi tìm cậu là muốn bàn bạc với cậu một việc.”

Thấy Quan Mỹ Chi đã mở lời, một nam sinh tên là Lý Tiểu Quân đứng ra nói: “Đúng vậy, bạn học Giang Thiên Ca, chúng tôi nhờ Trần Lộ gọi cậu đến là muốn bàn bạc với cậu một việc.”

Chưa đợi Giang Thiên Ca lên tiếng, hắn ta đã tự nói: “Không lâu nữa là đến kỳ thi cuối kỳ rồi. Kỳ thi này rất quan trọng, liên quan đến việc chúng ta có giành được suất đi du học hay không, là chuyện hệ trọng liên quan đến vận mệnh và tiền đồ của tất cả mọi người.”

“Bây giờ thời gian rất gấp rút, ai cũng đang tranh thủ từng phút từng giây, đều muốn dồn hết thời gian để ôn tập thật nhiều kiến thức.”

“Bạn học Giang Thiên Ca, cậu cũng biết, thành tích của cậu là cao nhất lớp. Vở ghi chép của cậu cũng là đầy đủ nhất, chi tiết nhất.”

“Để tất cả mọi người đều có thể đạt được thành tích tốt nhất, chúng tôi đã bàn bạc với nhau một cách, bạn học Giang Thiên Ca, chúng tôi muốn mượn vở ghi của cậu để photo, rồi phát cho mọi người cùng ôn tập.”

“...?”

Giang Thiên Ca càng nghe càng thấy cạn lời, trên đầu là một dấu hỏi chấm to đùng.

Chẳng lẽ gần đây cô dễ tính quá nên bọn họ mới được nước lấn tới như vậy?

Thấy Giang Thiên Ca không đáp lại, Lý Tiểu Quân có chút chột dạ, hắn ta nghĩ ngợi một lát rồi lại nói:

“Bạn học Giang Thiên Ca, chuyện này, chắc cậu không phản đối đâu nhỉ? Chúng ta đều là bạn học với nhau, giúp đỡ lẫn nhau là chuyện nên làm. Vở ghi của cậu cũng đã viết xong rồi, chia sẻ ra cũng chỉ là chuyện nhỏ thôi mà.”

Vân Mộng Hạ Vũ

Mấy người bên cạnh cũng lên tiếng phụ họa: “Đúng vậy, bạn học Giang Thiên Ca, chúng ta đều là bạn học mà, không thể chỉ biết lo cho bản thân mình được...”

Giang Thiên Ca bị chọc cười, nói: “Photo vở ghi làm gì cho rắc rối, photo xong các cậu lại phải xem, phải ghi nhớ, lại còn có thể không hiểu gì, xem cũng như không.”

“Hay là lúc thi cứ đưa thẳng bài của tôi cho các cậu ghi tên vào cho nhanh.”

“Ơ...”

Nghe Giang Thiên Ca nói nửa câu đầu, Quan Mỹ Chi và Lý Tiểu Quân đều âm thầm vui mừng, tưởng rằng cô đã đồng ý. Nhưng nghe đến nửa câu sau thì đều nghẹn họng.

Có hai người mặt mỏng, xấu hổ đỏ mặt cúi gằm xuống, hận không thể kiếm cái lỗ nào chui xuống cho xong chuyện.

Bình thường lúc đi học, thành tích của bọn họ cũng chỉ ở mức trung bình khá, cũng không mấy để tâm đến việc ghi chép bài vở.

Trước đây, bọn họ nghĩ chỉ cần không bị trượt môn là được rồi. Thế nhưng, bây giờ có suất đi du học, ai cũng muốn nắm lấy cơ hội này.

Bây giờ mới học lại từ đầu thì không kịp nữa, vì vậy bọn họ mới nghĩ ra cách mượn vở của Giang Thiên Ca để photo.

Biết Giang Thiên Ca không dễ nói chuyện, nên mấy người bọn họ mới quyết định cùng nhau đến khuyên nhủ cô.

Nhưng không ngờ Giang Thiên Ca lại nói như vậy...

Sửng sốt một lúc, Lý Tiểu Quân nhíu mày: “Giang Thiên Ca, không phải nói như vậy...”

“Không nói như vậy thì nói như thế nào?” Giang Thiên Ca ngắt lời hắn ta.

“Không phải cậu nói bạn bè với nhau phải giúp đỡ lẫn nhau sao? Không phải muốn được điểm cao sao? Tôi giúp cậu làm bài luôn cho rồi, như vậy chẳng phải là giúp đỡ triệt để hơn sao?”

Sau đó, Giang Thiên Ca lại ra vẻ nghiêm túc nói: “Bạn bè với nhau giúp đỡ lẫn nhau quả thật là chuyện nên làm.”
 
Thập Niên 80 Thiên Kim Thật Trở Về, Sủng Quan Kinh Thành
Chương 258: Chương 258



“Mấy người bạn tốt, dạo này tôi hơi kẹt tiền, trưa nay không có tiền ăn cơm, các cậu cho tôi mượn ít tiền đi.”

“Tiền của các cậu đều ở trong túi đấy, lấy ra cho tôi, chỉ là chuyện nhỏ thôi mà.”

Sắc mặt của Lý Tiểu Quân và đám người kia trở nên vô cùng khó coi.

Nhìn thấy phản ứng của bọn họ, Giang Thiên Ca bật cười lạnh lùng, chậm rãi trầm mặt xuống: “Sao? Không muốn à?”

Ánh mắt cô lạnh lùng nhìn bọn Lý Tiểu Quân: “Không phải giúp đỡ lẫn nhau sao? Không phải chỉ là chuyện nhỏ thôi sao?”

Cô biết mọi người đều rất coi trọng cơ hội đi du học lần này, nên có ai không hiểu bài đến hỏi, cô đều cố gắng hết sức giải đáp cho họ.

Nếu có ai muốn mượn vở ghi của cô xem mà ăn nói tử tế, thái độ tốt, thì cô cũng sẽ căn cứ vào tình hình cụ thể mà cho mượn.

Nhưng đây có phải là thái độ đi mượn đồ của Lý Tiểu Quân và đám người kia không?

Trong mắt bọn họ, quyển vở ghi chép mà cô phải bỏ rất nhiều tâm sức ra để hoàn thành lại phải được chia sẻ một cách vô điều kiện, nếu không thì chính là không đoàn kết?

Đoàn kết cái đầu nhà các người ấy.

Giang Thiên Ca cảm thấy vô cùng tức giận, liền mắng thẳng mặt bọn họ.

“Hóa ra các người không ghi chép bài là vì dành hết tâm sức để luyện da mặt cho dày ra đấy à? Các người luyện cũng giỏi thật đấy, da mặt còn dày hơn cả tường đồng vách sắt, bằng không sao có thể mặt dày mày dạn đến mức vừa mở miệng ra đã đòi hỏi vở ghi của người khác như vậy?”

“Lại còn lấy cái lý do “bạn bè phải giúp đỡ lẫn nhau” ra để ép buộc tôi? Nực cười.”

“Vở ghi của tôi, liên quan gì đến các người?”

“Các người thi được bao nhiêu điểm, có đi du học được hay không, liên quan gì đến tôi?”

“Biết thì nói là sinh viên đại học, không biết còn tưởng là mấy đứa trẻ con to xác, chuyện gì cũng chỉ biết há miệng chờ sung. Các người là trẻ con, nhưng tôi không phải là cha mẹ của các người. Tôi càng không thể nuôi nổi mấy đứa con gái vô liêm sỉ như các người.”

Vân Mộng Hạ Vũ

“...”

Bị Giang Thiên Ca mắng cho một trận, đám người kia á khẩu không nói nên lời, xấu hổ bỏ đi.

Mắc dịch.

Giang Thiên Ca liếc nhìn bóng lưng tháo chạy của đám người kia, đang định quay người trở về chỗ thì nhìn thấy có người ngồi ở góc bên phải phòng thảo luận. Là Tống Phương Bạch và các học trò của ông.

Thấy Giang Thiên Ca phát hiện ra mình, Tống Phương Bạch khẽ gật đầu chào, các học sinh cũng đều nhìn Giang Thiên Ca. Có hai người khá thân với Giang Thiên Ca liền giơ ngón tay cái với cô.

Rõ ràng là bọn họ đã chứng kiến toàn bộ màn “xử đẹp” người khác của Giang Thiên Ca vừa rồi.

Giang Thiên Ca: “...”

Thấy thì thấy thôi chứ sao.

Giang Thiên Ca chớp chớp mắt, điềm nhiên như không có chuyện gì xảy ra, bước tới chào hỏi bọn họ: “Giáo sư Tống, các anh chị, mọi người đang thảo luận đề tài à?”

Tống Phương Bạch gật đầu, không nói gì thêm.

Tiêu Lệ Quân ở bên cạnh cười nói: “Tiểu Thiên Ca, chúng tôi nghe nói chuyện chương trình du học rồi, cố lên nhé! Cậu chắc chắn sẽ được chọn!”

Nghe thấy cách xưng hô của Tiêu Lệ Quân, Giang Thiên Ca bật cười, gật đầu đáp: “Vâng, cảm ơn chị Tiêu Lệ Quân, em sẽ cố gắng hết sức.”

Nghĩ ngợi một chút, Giang Thiên Ca nhìn Tống Phương Bạch: “Giáo sư Tống, khi nào thầy rảnh, em muốn hỏi thầy một số vấn đề, được không ạ?”

Thái độ và tình hình của nước M đối với du học sinh Trung Quốc, Giang Thiên Ca đều đã biết rõ từ kiếp trước.

Đời này, có tình huống đặc biệt hay không, có biến cố gì, cũng cần phải tìm hiểu cụ thể rõ ràng rồi mới quyết định xem có nên tranh giành danh ngạch đi nước ngoài hay không.

Cho nên, cô muốn nói chuyện với Tống Phương Bạch.

Tống Phương Bạch ra nước ngoài từ rất sớm, ở nước ngoài mười mấy năm, đến những năm gần đây mới về nước. Anh quen biết không ít người ở nước ngoài, hẳn là sẽ hiểu biết nhiều hơn về nước ngoài.

Tống Phương Bạch gật đầu: “Được, sau khi chúng ta thảo luận xong, em đến tìm tôi.”

Nghe được lời của Tống Phương Bạch, Tiêu Lệ Quân vừa cười vừa nói: “Tiểu Thiên Ca, chúng ta ước chừng còn một lát nữa, em về trước ôn tập đi, kết thúc rồi, chị đi gọi em.”

Giang Thiên Ca gật đầu, cảm ơn chị ấy, lại nói vị trí của mình, liền rời đi.

Tiêu Lệ Quân một tiếng sau mới đến gọi Giang Thiên Ca.

Lúc cùng nhau đi xuống lầu, Tiêu Lệ Quân ghé sát tai Giang Thiên Ca, khẽ nói:

“Em biết không, lần trước giáo sư Tống phải dành rất nhiều thời gian để chỉnh sửa lại một phần tài liệu thí nghiệm. Một giáo sư khác nhìn thấy, liền rất đương nhiên yêu cầu giáo sư Tống in cho ông ta một bản.”

“Lúc ấy, vị giáo sư kia nói trước mặt rất nhiều người, giáo sư Tống không tiện từ chối, nên đành đưa cho ông ta.”

“Nhưng sau đó, giáo sư Tống buồn bực rất lâu, chúng tôi cũng không vui.”

Nghĩ đến khí phách Giang Thiên Ca tranh luận với mọi người, Tiêu Lệ Quân rất cảm khái nói: “Lúc ấy, giá như có em ở đây thì tốt rồi.”
 
Thập Niên 80 Thiên Kim Thật Trở Về, Sủng Quan Kinh Thành
Chương 259: Chương 259



Như chợt nghĩ đến điều gì, mắt Tiêu Lệ Quân đột nhiên sáng lên: “À! Tiểu Thiên Ca, hay là em đến phòng thí nghiệm của chúng ta đi?”

Nếu Giang Thiên Ca gia nhập vào phòng thí nghiệm của họ, sau này cãi nhau với những phòng thí nghiệm khác, sẽ chẳng còn gì phải sợ nữa!

Giang Thiên Ca: “...”

Trước đó, cô cũng đã từng nghĩ đến chuyện vào phòng thí nghiệm của Tống Phương Bạch, nhưng cô muốn Tống Phương Bạch nhìn thấy năng lực của mình.

Nhưng không ngờ, điều mà họ để ý trước tiên không phải năng lực tính toán của cô, mà là năng lực cãi nhau, mắng chửi người.

Có lẽ đây chính là nỗi phiền muộn của những người có quá nhiều kỹ năng?

...

Giang Thiên Ca muốn hỏi Tống Phương Bạch, nhưng lại không thể để cho ông suy nghĩ nhiều.

Cho nên, Giang Thiên Ca chỉ dùng giọng điệu phỏng đoán để nói:

“Hiện tại, thái độ của nước Mỹ đối với đất nước chúng ta không được coi là thân thiện, thông tin bị phong tỏa, kỹ thuật bị hạn chế, học sinh chúng ta sang đó, có phải cũng sẽ bị hạn chế, không thể giống như học sinh nước Mỹ hay các nước phương Tây khác, có quyền tự do lựa chọn học tập các môn học hay không?”

Tống Phương Bạch có chút bất ngờ nhìn về phía Giang Thiên Ca, anh trầm mặc một lát, rồi gật đầu: “Em lo lắng là đúng.”

Các trường đại học của Mỹ, quả thật đang dùng rất nhiều cách để hạn chế sinh viên mang quốc tịch Trung Quốc.

Một số khóa học quan trọng, sinh viên các nước khác được tham gia, nhưng sinh viên quốc tịch Trung Quốc lại không được phép.

Một số tài liệu trong thư viện, sinh viên các nước khác được mượn, nhưng sinh viên Trung Quốc lại không được phép.

Giảng viên phân biệt đối xử trên lớp, bạn học có thái độ kỳ thị... Người ra nước ngoài du học, không hề thoải mái như người trong nước tưởng tượng.

Nhưng dù có bị hạn chế hay không, dù có khó khăn đến đâu, chúng ta vẫn phải cử người đi. Sự phát triển của rất nhiều ngành học trong nước hiện đang tụt hậu so với thế giới, nếu không cử người đi học hỏi, chúng ta sẽ chỉ càng tụt hậu hơn.

Cử đi rồi, có thể học được bao nhiêu, đó mới là vấn đề.

Mục tiêu hiện tại là, cố gắng học hỏi hết sức có thể.

Nhưng hiện tại, số sinh viên có thể nghĩ đến những điều này không nhiều. Vì một số nguyên nhân đặc biệt, chính phủ vẫn chưa công khai nói rõ vấn đề này với mọi người.

Thấy Giang Thiên Ca đã sớm nhận ra vấn đề này, Tống Phương Bạch không giấu giếm nhiều.

Ông kể cho Giang Thiên Ca nghe tất cả những gì mình biết.

Cuối cùng, ông do dự một lát rồi nói: “Tôi có một người bạn, cũng học ngành máy tính, cô ấy đang làm giảng viên ở một trường đại học của Mỹ. Nếu cần, tôi có thể giúp em liên lạc với cô ấy.”

Giang Thiên Ca cảm ơn Tống Phương Bạch: “Cảm ơn giáo sư, nếu cần, em sẽ liên lạc với giáo sư.”

Nghe Tống Phương Bạch nói xong, Giang Thiên Ca càng cảm thấy không còn gì phải lăn tăn về chuyện đi nước ngoài nữa. Cô không thiếu kiến thức lý thuyết, điều cô thiếu là thiết bị. Nếu đã ra nước ngoài, cô muốn mang được một số thiết bị về.

Vân Mộng Hạ Vũ

Giang Thiên Ca suy nghĩ về khả năng thành công của việc này. Nhưng cô biết, chuyện này rất khó.

Tống Phương Bạch có lẽ đoán được sự do dự của Giang Thiên Ca, anh suy nghĩ một chút rồi nói: “Dự kiến đầu mùa xuân năm sau, phòng thí nghiệm của chúng tôi sẽ tuyển thêm người.”

Dừng một chút, ông bổ sung thêm: “Tiêu chuẩn tuyển người lần này, không giới hạn tuổi tác, chỉ cần có năng lực chuyên môn.”

Ý tứ này đã quá rõ ràng.

Giang Thiên Ca hiểu ý, gật đầu. Nghĩ đến những lời Tiêu Lệ Quân vừa nói, cô nghiêng đầu, trêu chọc:

“Giáo sư Tống, không phải thầy cũng thích khả năng cãi nhau siêu đỉnh của em đấy chứ?”

Tống Phương Bạch: “...”

Trước đó, Giang Thiên Ca đã đăng ký cho bà nội học lớp bổ túc buổi tối, sắp đến ngày học. Ngày đầu tiên, Giang Thiên Ca là “phụ huynh”, dù gì cũng phải tự mình đưa bà đến trường.

Buổi chiều, cô định mang một số tài liệu về ký túc xá, sau đó sẽ về ngõ Du Tiền.

Trần Tuệ Viên không biết nghe được từ đâu chuyện Lý Tiểu Quân, Quan Mỹ Chi đến tìm Giang Thiên Ca đòi ghi chép: “Thiên Ca, bọn họ thật sự đến tìm cậu à?”

Trần Tuệ Viên trông còn tức giận hơn cả cô, chẳng lẽ chuyện này còn có uẩn khúc gì khác?

Giang Thiên Ca hỏi: “Sao vậy?”

Trần Tuệ Viên liền nói: “Bọn họ tìm tớ với Tiêu Phong, muốn chúng ta gọi cậu ra, nhưng tớ với Tiêu Phong mắng cho bọn họ một trận.”

Vốn dĩ, cô và Tiêu Phong đã bàn bạc, sau khi mắng cho bọn họ một trận thì coi như xong chuyện, không cần thiết phải nói với Giang Thiên Ca, tránh làm cô buồn lòng.

Ai ngờ mấy người kia mặt dày như vậy, còn dày hơn cả đế giày của bà ngoại họ.

Trần Tuệ Viên càng nghĩ càng tức giận: “Thiên Ca, cậu đừng để ý đến bọn họ, cứ coi như bọn họ là chó điên sủa bậy. Chút nữa tớ sẽ gọi Tiêu Phong, chúng ta cùng đến nói chuyện với bọn họ.”

“Cậu không cần phải bận tâm đến bọn họ.” Giang Thiên Ca thản nhiên nói: “Chắc bọn họ không dám đến tìm tớ nữa đâu. Mọi người tập trung ôn tập đi.”

Nghĩ đến đám người Lý Tiểu Quân, cô lại nói: “Mấy ngày nay, dù làm gì, mọi người cũng phải chú ý một chút, đừng để cho kẻ xấu bắt được thóp.”
 
Back
Top