Dịch Thập Niên 80 Thiên Kim Thật Trở Về, Sủng Quan Kinh Thành

Thập Niên 80 Thiên Kim Thật Trở Về, Sủng Quan Kinh Thành
Chương 240: Chương 240



Lúc này, Chu Quế Phương vừa lau tay vừa đi tới, Giang Chiêu Dương đưa điện thoại cho bà.

Nhận điện thoại, Chu Quế Phương còn chưa hiểu chuyện gì: “A lô, Thiên Ca đó à?”

Giang Thiên Ca không vòng vo, hỏi thẳng: “Thím, sáng nay lúc đi chợ thím có gặp Giang Ti Vũ không?”

Nghe Giang Thiên Ca hỏi vậy, Chu Quế Phương giật thót mình: “... Thiên... Ca, tôi...”

Giang Thiên Ca lập tức hiểu ra.

“Thím, trong số thực phẩm thím mua về, có phải có thứ do Giang Ti Vũ đưa không?”

Giang Thiên Ca không hề trách cứ, nhưng Chu Quế Phương lại sợ hãi, vội vàng giải thích: “Thiên Ca, thím gặp con bé là tình cờ, con yên tâm, thím không nói gì với nó, cũng không đồng ý điều gì với nó...”

Trước đây lúc Giang Ti Vũ vừa bị đuổi khỏi nhà họ Giang, từng cố tình chờ ở ngã tư Chu Quế Phương đi chợ, nhét đồ cho bà, nhờ bà mang về cho ông bà, cũng nhiều lần cầu xin bà nói giúp con bé trước mặt ông bà.

Nhưng bà chưa từng đồng ý.

“Thiên Ca, thím chưa từng...”

Giang Thiên Ca ngắt lời bà: “Thím, thím chỉ cần trả lời câu hỏi của con, trong số thực phẩm thím mua về, có thứ nào do Giang Ti Vũ động tay vào không?”

“Củ mài... Củ mài là do con bé giúp thím mua...” Chu Quế Phương vội vàng giải thích: “Lúc đó thím sợ muộn sẽ hết, Giang Ti Vũ nói nó tiện tay, có thể giúp, nên thím để nó giúp, sau đó thím đưa tiền cho nó rồi...”

Quả nhiên.

Giang Thiên Ca nheo mắt, nhớ lại những chuyện xảy ra mấy hôm nay.

Có đám thanh niên trèo tường vào nhà họ Giang, Giang Ti Vũ hai lần “tình cờ” gặp Chu Quế Phương, Giang Ti Vũ bỏ thuốc ngủ vào thực phẩm Chu Quế Phương mua...

Chu Quế Phương ở đầu dây bên kia vẫn còn đang lải nhải, Giang Thiên Ca không có thời gian dỗ dành bà, chỉ dặn bà cất kỹ chỗ củ mài còn lại, đừng động vào, rồi cúp máy.

Sáng nay Chu Quế Phương mua hai củ mài, dùng một củ để hầm canh, còn thừa một củ.

...

Cúp điện thoại, Giang Thiên Ca quay lại tìm Trịnh Văn Hoa.

“Anh Tiểu Trịnh, trước đây bố em có nói, ông ấy phái người theo dõi Giang Thiên Bảo, bây giờ anh có thể liên lạc với người đó không?”

Lúc Giang Thiên Bảo và Trương Lê Hoa vừa đến Bắc Kinh, Giang Viện Triều đã cho người theo dõi bọn chúng.

Nhưng Giang Thiên Ca không biết Giang Viện Triều tìm ai.

Trịnh Văn Hoa gật đầu: “Được.”

Người Giang Viện Triều tìm tên là Trương Siêu, là con trai của bạn học cấp ba đã mất của ông.

Bố mẹ Trương Siêu mất sớm, cậu ta được bà nuôi lớn. Tuy nhà nghèo nhưng Trương Siêu rất tự trọng, Giang Viện Triều muốn giúp nhưng không muốn trực tiếp cho tiền, bèn bảo cậu ta đi theo dõi Giang Thiên Bảo.

Trịnh Văn Hoa lấy cuốn sổ ghi số điện thoại trong túi ra, gọi một cuộc, rất nhanh đã có người nhấc máy.

Nghe thấy giọng Trịnh Văn Hoa, Trương Siêu có vẻ rất bất ngờ: “Trịnh đồng chí, tôi đang định tìm anh! Giang đồng chí bảo tôi theo dõi Giang Thiên Bảo, hai hôm nay hắn ta cứ lượn lờ ở ngõ Du Tiền.”

Mấy hôm nay, Giang Thiên Bảo không phải đang ăn chơi trác táng thì là lang thang đâu đó, ban đầu Trương Siêu cũng không để ý việc hắn ta xuất hiện ở ngõ Du Tiền.

Nhưng tối qua, sau khi suy nghĩ kỹ, cậu ta cảm thấy Giang Thiên Bảo có vẻ không phải ngẫu nhiên đến đó, bèn suy đoán: “Tôi nghi hắn ta có ý đồ xấu.”

Giang Thiên Ca biết ngay mình đoán đúng.

Hôm đó, trong đám thanh niên bị Giang Hướng Lợi mắng, chắc chắn có Giang Thiên Bảo.

Giang Thiên Bảo và Giang Ti Vũ, một người thăm dò, một người ra tay, âm mưu đột nhập vào nhà họ Giang trộm đồ.

Vân Mộng Hạ Vũ

Điều này cũng giải thích, vì sao Giang Ti Vũ lại chỉ hạ thuốc ngủ. Bọn họ muốn cho cả nhà họ Giang ngủ say như chết, để tiện bề ra tay.

Giang Thiên Ca nhớ lại trước đó, lúc Trương Lê Hoa đến nhà họ Giang, ánh mắt cứ đảo đi đảo lại khắp nơi.

Lúc ấy, ánh mắt Trương Lê Hoa rất tham lam, cô tưởng rằng Trương Lê Hoa cùng lắm là sẽ càng thêm điên cuồng hỏi Giang Ti Vũ đòi tiền. Nhưng không ngờ, bọn họ lại dám to gan lớn mật đến mức dám đánh chủ ý vào nhà họ Giang để trộm cắp.

Giang Thiên Ca cười lạnh.

Lòng người không đủ, rắn nuốt cả voi.

Cứ để bọn chúng làm càn đi, cũng sắp c.h.ế.t đến nơi rồi.

Giang Ti Vũ đã thành công bỏ thuốc vào sáng nay, thời gian ra tay có lẽ là buổi tối.

Khóe miệng Giang Thiên Ca nhếch lên một nụ cười lạnh.

Muốn đến nhà họ Giang trộm đồ sao? Tới đi, tôi đợi.

Bây giờ đã là cuối tháng mười hai, thời gian mà Giang Viện Triều nói là sẽ có đợt cao điểm trấn áp tội phạm cũng sắp đến rồi. Bắt hết cả nhà Giang Thiết Quân vào tù, vừa hay tính sổ cả những việc trước đây luôn.

Nhân lúc Giang Viện Triều vẫn chưa tỉnh, Giang Thiên Ca đi ra ngoài một vòng, mua hết những thứ có thể mua được, bẫy chuột, bình xịt hơi cay, roi điện...

Cộng thêm những mảnh thủy tinh đã được cắm trên tường rào, nhà Giang Thiết Quân này mà đến đây thì đừng mong rời đi một cách lành lặn.

Dù không thể tự tay xử lý bọn họ, nhưng ít nhất cũng phải khiến bọn họ tàn phế một nửa, những đau khổ có thể chịu đựng được, cô đều muốn bọn họ nếm thử hết.

Giang Thiên Bảo còn chưa biết Giang Thiên Ca đã giăng bẫy đợi hắn, hắn vẫn đang đắc ý nghĩ đến khi lấy được vàng thì sẽ tiêu xài như thế nào.

Lúc mới đến Bắc Thành, Giang Thiên Bảo và Trương Lê Hoa ở trong nhà khách. Sau đó, Giang Thiên Bảo và Trương Lê Hoa chê bai nhân viên phục vụ của nhà khách hung dữ, nhân viên phục vụ thì chê bai bọn họ lắm chuyện. Hai bên ghét bỏ nhau, cãi nhau mấy lần, suýt nữa thì đánh nhau.

Kết quả cuối cùng là Giang Thiên Bảo và Trương Lê Hoa bị nhân viên phục vụ đuổi ra ngoài.
 
Thập Niên 80 Thiên Kim Thật Trở Về, Sủng Quan Kinh Thành
Chương 241: Chương 241



Hiện tại, Giang Thiên Bảo và Trương Lê Hoa đang ở trong một căn nhà thuê trong một khu dân cư lộn xộn. Sau khi Giang Thiết Quân đến cũng ở cùng với bọn họ.

Cả nhà không ai chịu đi làm, không phải là nằm ngủ trong nhà, thì là ra ngoài ăn uống chơi bời lêu lổng, hết tiền thì lại đi tìm Giang Ti Vũ.

Trước đó, Giang Thiên Bảo và Trương Lê Hoa đã giấu Giang Thiết Quân để chạy đến Bắc Thành.

Lúc đầu, mặc dù Giang Thiết Quân chửi bới ầm ĩ, nhưng cũng không hề nghĩ đến việc sẽ đuổi theo đến tận Bắc Thành. Ông ta vẫn tin tưởng vào kết quả xét nghiệm huyết thống đó, cho rằng Giang Thiên Bảo căn bản không phải là con ruột của mình, Trương Lê Hoa mang theo con hoang chạy đi là vừa.

Ông ta có thể đường đường chính chính đến ở với Trần góa phụ.

Nhưng bà Trần lại là một người phụ nữ rất tỉnh táo.

Trước đây bà ta cặp kè với Giang Thiết Quân, cũng chẳng có bao nhiêu tình cảm thật lòng, chỉ là muốn lợi dụng Giang Thiết Quân để kiếm chút lợi lộc, hai người đều có mục đích riêng mà thôi.

Nhưng từ sau khi Trương Lê Hoa bỏ đi, ngày nào Giang Thiết Quân cũng chạy đến nhà bà ta, không những không mang lại lợi ích gì, còn như ông tướng nằm ườn ra đó, sai bảo bà ta hầu hạ ăn uống, đại tiểu tiện. Trần góa phụ bực bội lắm, không lâu sau liền đuổi Giang Thiết Quân đi.

Kế hoạch chung sống với Trần góa phụ đã tan vỡ, ở nhà lại không có ai hầu hạ, Giang Thiết Quân mới chửi bới om sòm rồi chạy đến Bắc Thành tìm Trương Lê Hoa.

Ban đầu, Giang Thiết Quân vẫn muốn như trước kia, hễ không vừa ý là đánh người.

Nhưng sau khi Giang Thiên Bảo gia nhập băng nhóm côn đồ ở Bắc Thành, cậu ta không còn là đứa con chỉ biết nhẫn nhịn chịu đựng bị đánh như trước kia nữa. Giang Thiết Quân mà dám động tay đánh cậu ta, cậu ta sẽ lập tức đánh trả, ghì ông ta xuống đất mà đánh.

Bị đánh cho mấy trận, Giang Thiết Quân trở nên nhút nhát, mặc dù ngày nào cũng chửi trời chửi đất, chửi cha chửi mẹ, nhưng lại không dám động tay động chân nữa. Ngày nào ông ta cũng ra ngoài lêu lổng, hoặc là nằm ườn trong nhà để mặc Trương Lê Hoa hầu hạ.

Giang Thiết Quân bây giờ cũng chẳng còn gì để mất, ông ta mặc kệ Giang Thiên Bảo có phải là con hoang hay không.

Hiện tại Giang Thiết Quân chỉ có một suy nghĩ, ông ta đã nuôi Giang Thiên Bảo lớn như vậy, bất kể có phải là con ruột hay không, thì Giang Thiên Bảo nhất định phải phụng dưỡng ông ta, còn Trương Lê Hoa thì phải hầu hạ ông ta...

Lúc Giang Ti Vũ đến, cả nhà này vẫn còn chưa dậy.

Đứng ở cửa, nhìn căn phòng bừa bộn, không có chỗ nào để đặt chân, Giang Ti Vũ nhíu mày.

“Đến rồi thì đi nhóm bếp lên đi”, Trương Lê Hoa co ro trong chăn, sai bảo Giang Ti Vũ, “Rồi đi xách một thùng nước ở ngoài vào đun lên, lạnh c.h.ế.t đi được, đây thật sự không phải là nơi dành cho người ở”.

Giang Ti Vũ không chịu nổi mùi hôi thối trong phòng, bèn mở toang cửa ra cho thông gió.

Giang Thiên Bảo vốn đang mơ một giấc mơ đẹp “ôm vàng, ăn sung mặc sướng”, bị gió lạnh thổi vào liền tỉnh giấc, cậu ta bực bội chửi ầm lên.

Cảm thấy bụng đói, cậu ta bèn quấn chăn, bò xuống giường tìm đồ ăn, lục tung cả căn phòng mà không tìm thấy một thứ gì có thể bỏ vào bụng, bèn quay sang nhìn Giang Ti Vũ, thấy cô hai tay trống trơn, lại mắng xối xả:

“Đến cũng không biết mang theo chút đồ ăn gì cả, đúng là không có mắt nhìn, thật là một khúc gỗ, ngu ngốc muốn chết! Ngu ngốc như vậy, sau này sẽ không có người đàn ông nào muốn lấy đâu. Lấy chồng rồi cũng chỉ có nước bị ghét bỏ, bị chồng đánh, đừng hòng mong tôi bênh vực cho!”.

Sắc mặt Giang Ti Vũ tối sầm lại.

Trước đây khi còn ở nhà họ Giang, cô chưa bao giờ phải làm bất cứ việc gì. Ngay cả sau khi bị đuổi ra khỏi nhà họ Giang, cô sống trong ký túc xá của trường, ăn uống đều ở trường, cũng không phải làm bất cứ việc nhà nào.

Vân Mộng Hạ Vũ

Hôm nay là lần đầu tiên cô đến đây.

Lần đầu tiên đến, vừa bước vào cửa đã bị sai bảo làm việc, lại còn bị mắng xối xả.

Đây chính là người thân ruột thịt của cô sao!

Thật là nực cười.

Miệng thì kêu ca đây không phải là nơi dành cho con người, vậy mà cũng không chịu cút về quê.

Nói cô không có mắt nhìn, không mang đồ ăn đến cho bọn họ sao? Sao bọn họ không nghĩ xem bây giờ là mấy giờ rồi? Không nghĩ xem nhà nào lại giống như nhà bọn họ, ăn không ngồi rồi, ngủ đến tận trưa cũng không chịu dậy?

Giang Ti Vũ hít một hơi thật sâu, cố gắng kìm nén cơn giận đang bốc lên trong lòng. Cô quay đầu lại nhìn ra ngoài sân, thấy không có ai, bèn lạnh lùng nói: “Vừa rồi tôi đã bỏ thuốc ngủ vào thức ăn tối nay của nhà họ Giang rồi”.

“Thật sao?”, Giang Thiên Bảo không tìm đồ ăn nữa, hai mắt sáng rực nhìn chằm chằm Giang Ti Vũ, “Mày thật sự đã bỏ vào rồi sao? Có chắc chắn là đã bỏ vào thức ăn tối nay của bọn họ chưa?”.

Giang Ti Vũ liếc nhìn Giang Thiên Bảo một cái, gật đầu, “Ừ, tôi bỏ vào rồi”.

Mặc dù không thể chắc chắn tối nay cả nhà họ Giang có ăn món đó hay không, nhưng cho dù họ không ăn thì cũng chẳng liên quan gì đến cô. Bọn Giang Thiên Bảo mà bị bắt, cô sẽ có thể nhanh chóng thoát khỏi bọn họ.

Nhận được câu trả lời chắc chắn, Giang Thiên Bảo mừng rỡ cười ha hả, “Ha ha ha, tao sắp giàu to rồi! Tao sắp giàu to rồi...”.

Giang Thiết Quân và Trương Lê Hoa đều biết kế hoạch đến nhà họ Giang trộm tiền và vàng của Giang Thiên Bảo. Nghe Giang Ti Vũ nói đã bỏ thuốc ngủ xong, hai người đều sáng mắt lên, cười hớn hở.

Giàu to rồi, giàu to rồi, chỉ cần lấy được vàng của nhà họ Giang là bọn họ sẽ giàu to! Sau này muốn ăn gì thì ăn, cũng không cần phải sống chui sống nhủi ở cái nơi khỉ ho cò gáy này nữa.

Dạo gần đây, mặc dù thi thoảng bọn họ vẫn sang nhà Giang Ti Vũ xin tiền, nhưng trong lòng bọn họ biết rõ, Giang Ti Vũ cũng chẳng còn bao nhiêu tiền.

Chờ đến khi lấy được tiền và vàng của nhà họ Giang, bọn họ sẽ có nhiều tiền, sẽ không cần phải nhìn sắc mặt Giang Ti Vũ để xin tiền nữa!

Nhìn thấy phản ứng của mấy người, Giang Ti Vũ khinh thường nhếch mép.

...

Giang Thiên Ca mua đồ xong, trở về chưa được bao lâu thì Giang Viện Triều tỉnh lại.

Nghĩ đến việc đã ra tay rồi thì không thể rút lại được nữa, Giang Thiên Ca dứt khoát nhận lỗi với Giang Viện Triều, “Bố, con xin lỗi ạ”.

Giang Viện Triều vẫn còn hơi choáng váng. Ông ấy nghỉ ngơi một lát, sau đó mới dở khóc dở cười nói: “Thiên Ca, con thật là hồ đồ”.

Giang Viện Triều chỉ nhớ là trước khi ngất đi, ông ấy đã uống bát canh gà có bỏ thuốc ngủ, nhưng ông ấy không biết thuốc ngủ ở đâu ra, cứ tưởng là Giang Thiên Ca cố ý bỏ vào.

Biết Giang Viện Triều hiểu lầm mình, Giang Thiên Ca bèn ngoan ngoãn giải thích toàn bộ sự việc cho ông ấy nghe.

Nghe Giang Thiên Ca giải thích xong, Giang Viện Triều: “...”
 
Thập Niên 80 Thiên Kim Thật Trở Về, Sủng Quan Kinh Thành
Chương 242: Chương 242



Giang Viện Triều không biết nên tức giận vì hành động to gan của Giang Thiên Bảo và Giang Ti Vũ trước, hay là nên cảm thán “vận may” của mình trước.

Con gái ông khó khăn lắm mới xuống bếp nấu cho ông bát canh gà, kết quả lại thành ra thế này.

Giang Thiên Ca nhìn vẻ mặt khó tả của Giang Viện Triều, siết chặt nắm tay nói: “Bố, bố yên tâm, con nhất định sẽ báo thù cho bố”.

Giang Viện Triều nhìn vẻ mặt hừng hực khí thế của con gái, ông lắc đầu từ chối, “Không cần đâu, con cứ ở yên đó đi”.

Giang Thiên Ca định phản bác, nhưng nhớ đến chuyện Giang Viện Triều vừa bị cô cho uống thuốc ngủ, bây giờ cô vẫn nên ngoan ngoãn nghe lời ông ấy thì hơn.

Cô ngoan ngoãn gật đầu, “Vâng ạ, con sẽ ở yên”.

Bây giờ ngoan ngoãn ở yên, tối đến sẽ đi báo thù.

Đây không chỉ là báo thù cho Giang Viện Triều, mà còn là báo thù cho chính bản thân cô.

Nhìn Giang Viện Triều, Giang Thiên Ca trầm mặt xuống, nghiêm túc nói: “Bố, thời gian cũng không còn nhiều nữa. Lần này, con muốn tính sổ hết với bọn họ”.

Giang Viện Triều gật đầu đồng ý, “Vì vụ buôn lậu lần này, cấp trên đã dời lịch cao điểm trấn áp tội phạm lên sớm hơn, tin tức sẽ được công bố trong hai ngày tới”.

Gần đây, đội đặc nhiệm rầm rộ bắt giữ những kẻ liên quan đến vụ án buôn lậu để điều tra, kỳ thực là đang chuẩn bị cho đợt cao điểm trấn áp tội phạm.

Cho dù Giang Thiên Bảo không có ý định đột nhập vào nhà họ Giang, thì ông ấy cũng sẽ xử lý bọn họ.

Chuyện năm xưa Giang Thiết Quân và Trương Lê Hoa đánh tráo cô vẫn luôn bị bỏ ngỏ, chính là để đợi đến một thời cơ thích hợp để có thể trừng trị bọn họ thật thích đáng, và bây giờ chính là lúc để bọn họ phải trả giá.

Nghe Giang Viện Triều nói vậy, Giang Thiên Ca gật đầu, “Vừa hay, vậy thì chúng ta sẽ bắt quả tang bọn họ đột nhập vào nhà, sau khi bắt được bọn họ, chúng ta sẽ tính sổ những chuyện trước đây”.

Khoảng thời gian trước, cô đã cố ý tìm hiểu về những đợt cao điểm trấn áp tội phạm trước đây.

Mỗi đợt cao điểm trấn áp tội phạm đều tập trung vào một số tội danh nhất định. Tuy nhiên, cho dù là tập trung vào tội danh nào, thì những hành vi trộm cắp, cướp giật gây ảnh hưởng xấu đến xã hội đều là trọng điểm cần trấn áp.

Cho dù chuyện bọn Trương Lê Hoa đánh tráo cô hơn mười năm trước không bị kết án nặng, nhưng với hành vi đột nhập vào nhà trộm cắp bị bắt quả tang, thì bọn Trương Lê Hoa dù không bị xử b.ắ.n cũng sẽ phải ngồi tù mọt gông.

Giang Thiên Ca nheo mắt lại, suy nghĩ xem làm cách nào để tội danh của bọn họ nặng hơn.

...

Đơn vị của Giang Viện Triều vẫn còn việc, phải đến tối ông ấy mới có thể về nhà, nên ông ấy gọi điện thoại báo cho ông cụ Giang biết tình hình.

Giang Thiên Ca suy nghĩ một chút, quyết định về nhà trước, tìm Giang Chiêu Dương.

Nghe Giang Thiên Ca nói Giang Viện Triều đã uống bát canh gà bọn họ nấu và bị hôn mê phải nhập viện, Giang Chiêu Dương kinh ngạc đến mức há hốc mồm, cậu ta lắp bắp, “Sao... Sao lại như vậy... Anh... Em...”.

Cậu ta vốn dĩ còn đang mong chờ được chú ba khen ngợi, vậy mà bây giờ lại xảy ra chuyện này, không bị mắng là may rồi.

Điều càng khiến Giang Chiêu Dương cảm thấy khó tin hơn chính là, thuốc ngủ lại là do Giang Ti Vũ bỏ vào.

Trước đây nhà họ Giang vẫn luôn đối xử rất tốt với cô ta, cho dù là vì chuyện đuổi cô ta đi, thì Giang Ti Vũ cũng không nên ăn cháo đá bát như vậy.

Giang Chiêu Dương tức giận nghiến răng nghiến lợi, “Có chắc chắn là Giang Ti Vũ không? Tại sao cô ta có thể làm như vậy? Anh phải đi tìm cô ta!”.

Nói xong, Giang Chiêu Dương xắn tay áo định đi.

Giang Thiên Ca kéo cậu ta lại, “Quay lại đây, bây giờ anh đi tìm cô ta thì có tác dụng gì?”.

“Chẳng lẽ cứ để mặc cho cô ta nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật sao?”, Giang Chiêu Dương nhíu mày, vẻ mặt tức giận và khó hiểu.

Sao có thể như vậy được.

So với phản ứng kích động của Giang Chiêu Dương, thì Giang Thiên Ca lại bình tĩnh hơn nhiều, cô nhìn Giang Chiêu Dương, “Em về tìm anh là có việc muốn nói”.

Giang Thiên Ca bảo Giang Chiêu Dương ghé tai lại gần, sau đó nói nhỏ kế hoạch của mình cho cậu ta nghe.

Vân Mộng Hạ Vũ

Buổi tối, nhà họ Giang ăn cơm tối xong chưa được bao lâu thì đã tắt đèn đi ngủ.

Trước khi tắt đèn, Giang Viện Triều gọi Giang Thiên Ca lại, “Con đứng yên ở đây với bố, không được đi đâu hết”.

Giang Thiên Ca chớp chớp mắt, “Vâng ạ”.

Cô lén nhìn sang Giang Chiêu Dương, nháy mắt với cậu ta một cái.

“Chiêu Dương, cháu cũng lại đây”.

Giang Thiên Ca: “...”

Cô nghi ngờ Giang Viện Triều là giun trong bụng cô.

Sau khi trời tối, Giang Thiên Bảo, Giang Thiết Quân và Trương Lê Hoa đã đến rình bên ngoài con ngõ.

Thấy hơn tám rưỡi tối mà nhà họ Giang đã tắt đèn đi ngủ hết, cả ba người đều lộ ra nụ cười đắc ý.

Giang Thiết Quân lập tức muốn xông vào, Giang Thiên Bảo kéo ông ta lại, mắng: “Ông có não không vậy? Hàng xóm xung quanh còn chưa ngủ, bây giờ mà xông vào, nhỡ bị người ta phát hiện thì sao?”.

Từ khi nảy sinh ý định đột nhập vào nhà họ Giang trộm cắp, Giang Thiên Bảo thường xuyên la cà với đám trộm cắp vặt để học hỏi kinh nghiệm. Cậu ta biết muốn đột nhập vào nhà trộm đồ, không những phải chọn lúc chủ nhà không để ý, mà còn phải chú ý đến những người xung quanh.
 
Thập Niên 80 Thiên Kim Thật Trở Về, Sủng Quan Kinh Thành
Chương 243: Chương 243



Đây là khu dân cư san sát, nếu bị người khác phát hiện, chỉ cần bọn họ hô lên một tiếng là tiêu đời.

Giang Thiên Bảo trừng mắt nhìn Giang Thiết Quân, tức giận nói: “Chờ khi nào nhà xung quanh tắt đèn hết rồi hãy ra tay! Nếu ông phá hỏng chuyện tốt của tôi, thì tôi sẽ không tha cho ông đâu!”.

Giang Thiết Quân không phục, cứng cổ muốn mắng: “Mày...”

Giang Thiên Bảo đen mặt túm lấy cổ áo Giang Thiết Quân: “Mày nói thêm câu nữa!”

“Ôi chao, hai người làm gì thế, giờ này rồi còn cãi nhau?” Trương Lê Hoa hạ giọng quát: “Còn muốn vàng hay không?”

Lúc này hai người mới im lặng, khinh thường liếc nhau một cái rồi ngồi xổm xuống góc chờ đợi.

Bây giờ tuy nhà nào cũng kéo điện nhưng tiền điện đắt, chẳng ai nỡ dùng nhiều, buổi tối muốn đọc sách hay làm việc gì đều phải thắp nến hoặc đèn dầu.

Cạnh nhà Giang Thiên Ca, có một căn phòng luôn le lói ánh nến. Mấy người Giang Thiên Bảo cứ đứng trong gió lạnh chờ đợi.

Chờ mãi, chờ đến mười hai giờ.

Thấy ánh đèn cuối cùng cũng tắt, Giang Thiên Bảo chửi thầm một tiếng rồi gọi Giang Thiết Quân và Trương Lê Hoa đang gật gà bên cạnh: “Dậy đi, hành động.”

...

Trong nhà họ Giang, Giang Thiên Ca và mọi người cũng đang chờ.

Giang Thiên Ca còn tưởng Giang Thiên Bảo không đến, cô hơi thất vọng một chút.

Cuối cùng cũng nghe thấy động tĩnh, mắt cô sáng lên, mặc kệ Giang Viện Triều vừa nói gì, cô chạy một mạch ra ngoài.

Nhìn Giang Thiên Ca chạy biến ra khỏi cửa như một cơn gió, Giang Viện Triều sững người một lúc rồi tối sầm mặt mày, nghiến răng đuổi theo.

Ngoài ngõ, Giang Thiên Bảo và Giang Thiết Quân xông đến trèo tường nhưng không biết tường nhà họ Giang đã được cắm mảnh chai, vừa ấn tay vào, bọn chúng đau đến mức mắt nổ đom đóm, mồ hôi lạnh túa ra.

Không biết là do tham lam hay gì, Giang Thiên Bảo trước kia chỉ bị đ.â.m một cái đã kêu la thảm thiết mà giờ lại cắn răng chịu đựng, không dám lên tiếng.

Thấy Giang Thiết Quân định kêu lên, Giang Thiên Bảo đè giọng khẽ quát: “Im miệng! Muốn gọi người đến à?”

Giang Thiết Quân đau đến méo mó mặt mày, nghĩ đến vàng mà Giang Thiên Bảo hứa, lại nghĩ đến nếu bị phát hiện sẽ phải vào tù, hắn ta cũng cắn răng nhịn đau, mặt đỏ bừng.

Hai tên nhảy xuống, nhặt một khúc gỗ gõ vỡ mảnh chai trên tường rồi lại trèo lên, nhìn xung quanh thấy không có ai, chúng liền nhảy vào trong sân.

“Á...”

Hai tiếng kêu thảm thiết như heo bị chọc tiết vang lên.

Giang Thiên Ca nghe thấy tiếng động liền xông ra.

Giang Thiết Quân và Giang Thiên Bảo nhảy từ trên tường xuống, đúng lúc giẫm phải mảnh chai cắm ở góc tường, đau đớn ôm chân ngã lăn ra đất, xui xẻo hơn là còn ngã trúng bẫy chuột mà Giang Thiên Ca đặt, chúng ôm m.ô.n.g kêu la thảm thiết.

Giang Thiên Ca cười lạnh liên tục, mặc kệ bọn chúng kêu la thảm thiết thế nào, cô lao vào đánh tới tấp. Nào là đấm, đá, xịt hơi cay, dí roi điện, đủ cả.

Trương Lê Hoa vốn đang đợi ở ngoài tường, nghe tiếng kêu thảm thiết của Giang Thiên Bảo và Giang Thiết Quân, bà ta sợ đến mức mặt mày tái mét, chân tay bủn rủn, loạng choạng định bỏ chạy.

Nhưng chưa chạy được mấy bước đã bị Trịnh Văn Hoa từ phía sau túm tóc lôi lại.

Giang Thiên Ca cũng không tha cho Trương Lê Hoa, những gì dùng cho Giang Thiết Quân, cô đều dùng cho bà ta một lượt.

Tiếng kêu la thảm thiết ban đầu của hai cha con Giang Thiết Quân và tiếng Giang Thiên Ca đánh người ầm ĩ không nhỏ. Rất nhiều người xung quanh bị đánh thức, thò đầu ra cửa sổ hỏi han.

Đánh cũng gần được rồi, nhìn ba người nằm vật vã trên đất như chó chết, ánh mắt Giang Thiên Ca lóe lên vẻ lạnh lẽo, cô lớn tiếng kêu lên:

“Bắt trộm! Bắt trộm! Trộm vào nhà còn đánh người, g.i.ế.c người rồi!”

Kêu xong, Giang Thiên Ca nhìn sang Giang Chiêu Dương bên cạnh.

Giang Chiêu Dương hiểu ý gật đầu.

Cậu cầm d.a.o đ.â.m vào tay mình.

Giang Thiên Ca cũng cầm một con dao, định đ.â.m vào n.g.ự.c mình.

Hành động Giang Chiêu Dương tự đ.â.m vào tay mình rất đột ngột. Giang Viện Triều nhìn thấy cũng không kịp ngăn cản, Giang Chiêu Dương đã đ.â.m xuống, m.á.u tươi từ cánh tay cậu tuôn ra.

Giang Viện Triều nhíu mày, đang định kéo Giang Chiêu Dương ra thì thấy Giang Thiên Ca cũng cầm d.a.o đ.â.m vào n.g.ự.c mình.

Ông theo bản năng đưa tay ra chặn d.a.o cho Giang Thiên Ca.

Giang Thiên Ca: “...”

Nhìn Giang Viện Triều tay không nắm lấy lưỡi dao, Giang Thiên Ca ngẩn người ra một lúc rồi vội vàng gỡ tay Giang Viện Triều: “Bố bỏ ra, bỏ ra! Chúng ta đang diễn kịch mà!”

Nhìn bàn tay Giang Viện Triều bị d.a.o cứa chảy máu, Giang Thiên Ca nhíu mày, trên mặt lộ vẻ áy náy.

Cô muốn tội danh của nhà Giang Thiết Quân nặng nhất có thể.

Vào nhà trộm cắp, tội không nhẹ. Vào nhà trộm cắp còn hành hung người khác, tội càng nặng hơn.

Vì vậy, cô mới tìm Giang Chiêu Dương, muốn cậu phối hợp diễn kịch.

Nhưng cô quên mất Giang Viện Triều, không ngờ ông lại ra chặn d.a.o cho cô.

Vân Mộng Hạ Vũ

Hàng xóm trong ngõ nghe Giang Thiên Ca hô bắt trộm thì đều biến sắc, vội vàng mặc quần áo, cầm gậy gộc chạy tới.

Nghe thấy tiếng người chạy đến, Giang Thiên Ca cũng không quan tâm đến tay Giang Viện Triều nữa, chỉ nhỏ giọng khuyên nhủ:
 
Thập Niên 80 Thiên Kim Thật Trở Về, Sủng Quan Kinh Thành
Chương 244: Chương 244



“Bố, bố mau về băng bó tay đi, đừng lo cho con, trong người con giấu túi m.á.u gà, không bị thương đâu.”

Nói xong, Giang Thiên Ca đẩy Giang Viện Triều ra, cầm d.a.o dí vào n.g.ự.c mình.

Thấy Giang Viện Triều vẫn nhíu mày, vẻ mặt nghiêm trọng nhìn mình, Giang Thiên Ca bèn lấy ngón tay dính chút m.á.u đưa đến mũi Giang Viện Triều: “Bố ngửi xem, có phải m.á.u gà không?”

Thấy đã có người cầm đuốc đi vào, Giang Thiên Ca nháy mắt với Giang Viện Triều, dặn dò: “Bố đừng để lộ sơ hở”, rồi ôm n.g.ự.c ngã xuống đất, nhăn nhó r*n r*: “Á, đau quá, con sắp c.h.ế.t rồi...”

Giang Viện Triều: “...”

“Lũ trộm c.h.ế.t tiệt, dám ngang nhiên như thế, mọi người ơi, ra tay đánh c.h.ế.t chúng nó đi!”

Người hàng xóm đến đầu tiên là một người đàn ông khoảng bốn mươi tuổi. Vừa vào cửa đã thấy con cái nhà họ Giang, một đứa m.á.u me bê bết cánh tay, một đứa thì bị d.a.o găm vào n.g.ự.c nằm trên đất, ông ta lập tức tức giận ngút trời.

Cả nhà Giang Thiên Ca đều làm quan, hơn nữa chức vụ không thấp. Có thể nói, nhà họ Giang là gia đình có quyền thế nhất cái ngõ này.

Thế mà lại có trộm dám vào nhà ăn trộm, còn hành hung người ta.

Dám ngang nhiên đến mức này!

Nếu không cho bọn chúng một bài học, vậy sau này chẳng phải bọn trộm cướp càng được nước lấn tới, muốn làm gì thì làm sao?

Những người đến sau cũng có suy nghĩ giống người đàn ông kia.

Dám đến ngõ Du Tiền ăn trộm?

Đánh!

Phải đánh cho bọn chúng một trận nhớ đời, để xem sau này còn tên nào dám bén mảng đến ngõ Du Tiền nữa không!

Thế là, đám đàn ông xông vào đánh đập ba người Giang Thiết Quân túi bụi. Mấy bà cô, bà bác không chen vào được thì đến hỏi han “vết thương” của Giang Thiên Ca và Giang Chiêu Dương.

Trên người Giang Thiên Ca toàn là m.á.u gà, mấy bà cô, bà bác quen việc nhà, sợ ngửi thấy, Giang Thiên Ca run rẩy đứng dậy, vịn lấy tay Giang Viện Triều, để ông “phụ” cô vào nhà.

“Ôi chao, chảy nhiều m.á.u thế này, phải đưa đến bệnh viện ngay!”

Một bà cô thấy Giang Thiên Ca m.á.u chảy đầm đìa trước n.g.ự.c thì thương xót, vỗ đùi nói: “Viện Triều, mau đưa con gái ông vào nhà đi, Gia Lệ đâu, lấy hòm thuốc ra cầm m.á.u cho con bé trước! Cứ để thế này m.á.u chảy hết thì chết, tội nghiệp quá!”

Bà cô này thật sự lo Giang Thiên Ca bị mất máu.

Lúc nãy nằm trên đất, m.á.u trong túi chảy chậm, chỉ rỉ ra từ từ, giờ đứng lên, m.á.u chảy thành dòng như vòi nước.

Giang Thiên Ca một tay giữ túi máu, không cho m.á.u chảy nhanh quá, một tay đẩy Giang Viện Triều, giục ông mau “đỡ” cô vào nhà, nếu không m.á.u chảy hết thì lộ mất.

Mấy người bà Giang đều ở trong nhà, không ra ngoài.

Thấy Giang Viện Triều đỡ Giang Thiên Ca bê bết m.á.u vào nhà, mọi người đều giật mình.

Vân Mộng Hạ Vũ

Giang Thiên Ca ngẩng đầu lên, mấp môi với mọi người: “Không sao”, rồi lại cúi đầu, giả vờ đau đớn.

Trần Ngọc Lan phản ứng nhanh nhất, bà ta kêu lên: “Ôi trời, Thiên Ca! Sao thế này? Sao lại chảy nhiều m.á.u thế? Nhanh lên, Viện Triều, đỡ con bé vào phòng, Gia Lệ, lấy hòm thuốc ra cầm m.á.u cho con bé trước!”

“Nhiều người quá vi khuẩn nhiều, vết thương dễ nhiễm trùng, mọi người đừng có chen vào đấy.”

Nói xong, Trần Ngọc Lan tức giận mắng chửi Giang Thiết Quân và đồng bọn một trận. Mấy bà cô, bà bác định vào xem Giang Thiên Ca thế nào thì thấy Trần Ngọc Lan nói có lý nên chỉ đứng ngoài cửa.

Nghe Trần Ngọc Lan mắng trộm, mọi người cũng phẫn nộ mắng theo.

“Đi! Ra ngoài cho bọn chúng mấy đá cho hả giận!” Có người đề nghị, những người khác hưởng ứng: “Phải đấy! Đánh cho hả giận! Đứa bé ngoan ngoãn thế kia mà chúng nó cũng ra tay được, đúng là nghiệp chướng!”

“Đúng rồi, ra đó đánh cho hả giận! Đứa bé đáng thương, Ngọc Lan, bà cũng ra đi, hình như con trai bà cũng bị thương.”

Nghe vậy, Trần Ngọc Lan giật thót tim.

Con trai bị thương? Bị thương chỗ nào? Là thật hay giả như Giang Thiên Ca?

Bà ta vội vàng chạy ra tìm Giang Chiêu Dương, đến gần, ngửi thấy mùi m.á.u gà trên người con trai giống hệt Giang Thiên Ca, Trần Ngọc Lan: “...”

Thở phào nhẹ nhõm, Trần Ngọc Lan nghiến răng.

Mấy đứa quỷ này!

Muốn dọa c.h.ế.t người à?

Trương Gia Lệ và bà Giang ở trong phòng xử lý “vết thương” cho Giang Thiên Ca, thấy cô cởi bộ quần áo dính đầy m.á.u gà với vẻ mặt chán ghét, rồi lại móc ra một túi m.á.u gà còn chút xíu, hai người ngây ra một lúc, trong đầu cũng cùng một suy nghĩ.

Thấy Giang Viện Triều và bà Giang đều nhìn mình với sắc mặt không tốt, Giang Thiên Ca đảo mắt, mím môi cười, nụ cười có chút chút gượng gạo.

Cô nói: “Con không có ý định dọa mọi người. Buổi tối con đã nhắc rồi mà.”

Nói thẳng kế hoạch với họ, có lẽ họ sẽ ngăn cản. Vì vậy, cô không nói rõ, chỉ dặn dò họ dù có chuyện gì xảy ra cũng đừng lo lắng.

Bà Giang nhíu mày, không đồng ý: “Chuyện này mà con cũng đem ra đùa được à? Lỡ d.a.o đ.â.m lệch, thật sự đ.â.m trúng người thì sao?”
 
Thập Niên 80 Thiên Kim Thật Trở Về, Sủng Quan Kinh Thành
Chương 245: Chương 245



Trương Gia Lệ cũng nói: “Đúng đấy Thiên Ca, cách làm của con nguy hiểm quá. Đó là vị trí tim đấy, nếu thật sự bị đ.â.m trúng thì nguy hiểm lắm. Con không nên làm thế.”

Mặc dù Giang Viện Triều không nói gì, nhưng vẻ mặt ông lạnh tanh, chắc chắn là không hài lòng.

Giang Thiên Ca biết điều, cúi đầu im lặng nghe mắng.

Vừa nghe mắng, cô vừa chú ý động tĩnh ngoài sân.

Ba người Giang Thiết Quân bị Giang Thiên Ca đánh cho một trận, lại bị hàng xóm đánh hội đồng, đánh cho thở không ra hơi, chẳng còn sức kêu la.

Thấy công an đến, bọn chúng không những không sợ mà còn thở phào nhẹ nhõm.

Cuối cùng công an cũng đến, đến cứu bọn chúng rồi!

“... Cứu... Mạng!... Đồng chí công an... Cứu mạng...”

Giang Thiên Bảo chui ra từ chân một người, bò về phía công an: “Đồng chí công an... Cứu tôi! Cứu tôi với!... Tôi sắp bị đánh c.h.ế.t rồi!”

“Đồng chí công an, mấy tên trộm này trèo tường vào nhà định ăn trộm, chúng nó còn dùng d.a.o đ.â.m hai đứa nhỏ bị thương. Mấy tên trộm manh động thế này, đánh chúng nó bằng gậy đã là nhẹ rồi. Loại người này đáng bị b.ắ.n c.h.ế.t tại chỗ!”

“Đúng, nên b.ắ.n c.h.ế.t tại chỗ!”

“...”

Mọi người đều rất phẫn nộ, hận không thể b.ắ.n c.h.ế.t bọn chúng tại chỗ.

Ba người công an đến đều biết lai lịch nhà họ Giang. Trong khu vực xảy ra trộm cắp, là công an khu vực, bọn họ tự nhiên cảm thấy mất mặt. Người bị hại lại là nhà họ Giang, bọn họ càng xấu hổ.

Trên đường đến, bọn họ không ngừng mắng chửi lũ trộm to gan, dám động đến cả nhà họ Giang.

Giờ nghe nói, bọn trộm không chỉ định ăn trộm mà còn dùng d.a.o đ.â.m người, mặt ba người công an càng đen hơn.

Người dẫn đầu đang định lên tiếng thì thấy Giang Viện Triều đi ra.

Ông lau mồ hôi trên mặt, bước tới: “Đồng chí Giang, chào ông, tôi là Trần Chí Bân, đồn công an Tây Tỉnh, thật ngại quá, là chúng tôi sơ suất, không ngờ bọn trộm lại manh động như thế...”

Trần Chí Bân vừa áy náy nói vừa chìa tay ra với Giang Viện Triều.

Giang Viện Triều đang trên đà thăng tiến, ông ta vẫn luôn muốn làm quen với Giang Viện Triều. Nhưng không ngờ lần đầu tiên chính thức gặp mặt lại là trong tình huống này.

Trần Chí Bân không khỏi thầm mắng Giang Thiên Bảo mấy người, lại gây phiền toái lớn như vậy. Nếu Giang Viện Triều vì chuyện này mà có ấn tượng không tốt với anh ta, anh ta sẽ không để yên với đám người Giang Thiên Bảo.

Giang Viện Triều khẽ gật đầu với Trần Chí Bân, ông ta dùng tay trái bắt tay với Trần Chí Bân, giọng nói lạnh lùng khách sáo: “Xin lỗi, tay phải tôi bị thương.”

Trần Chí Bân theo bản năng nhìn tay phải của Giang Viện Triều, nhìn thấy trên mu bàn tay còn có vết m.á.u đỏ, anh ta liền nhớ đến những tên trộm vừa nghe thấy cầm d.a.o làm người ta bị thương.

Trần Chí Bân hít sâu một hơi, lại nghiến răng nghiến lợi mắng Giang Thiên Bảo tám trăm lần.

Những tên trộm này thật sự là ngông cuồng, to gan lớn mật, muốn c.h.ế.t đến đầu Diêm Vương.

“Đồng chí Trần, phiền các đồng chí dẫn bọn họ đi, bọn họ trèo tường vào, muốn trộm cắp. Nhà chúng tôi có hai đứa nhỏ bị d.a.o đ.â.m trúng.”

Lúc này Giang Thiên Ca đang là một người “bị tên trộm cầm d.a.o đ.â.m trọng thương”, không thể lộ diện. Cô chỉ có thể nấp ở cửa sổ, nghe ngóng động tĩnh bên ngoài sân.

Nghe Giang Viện Triều nói, Giang Thiên Ca liền cong môi.

Lời này của Giang Viện Triều nói rất nghệ thuật.

Vân Mộng Hạ Vũ

Gia đình ba người Giang Thiết Quân trèo tường vào trộm cắp là sự thật. Cô và Giang Chiêu Dương bị d.a.o đ.â.m trúng cũng là sự thật.

Hai câu nói đặt chung một chỗ, đám người Trần Chí Bân muốn hiểu như thế nào cũng không liên quan đến anh ta.

Cho dù cuối cùng chuyện cô và Giang Chiêu Dương tự biên tự diễn bị người ngoài biết, cũng không thể nói là nhà họ Giang cố ý hãm hại Giang Thiên Bảo.

Nghe Giang Viện Triều nói, Trần Chí Bân gật đầu bảo đảm: “Đồng chí Giang, anh yên tâm, chúng tôi nhất định sẽ bắt những tên tội phạm này về nghiêm khắc giáo dục, để bọn chúng chịu sự trừng phạt của pháp luật.”

“Đồng chí cảnh sát, cậu nhất định phải phạt nặng bọn chúng! Cậu không biết đâu, đứa nhỏ kia bị thương rất nặng, bị đ.â.m trúng ngực, m.á.u chảy đầm đìa...”

Vừa rồi người phụ nữ trung niên đứng ra, vẻ mặt đau lòng nói với cảnh sát Giang Thiên Ca bị thương nặng như thế nào, những người khác cũng đều phụ họa.

Mặc dù bọn họ không học luật, nhưng đều biết, đã làm người bị thương, chắc chắn là người bị hại bị thương càng nặng, tội phạm cũng bị kết án càng nặng.

Vì vậy, bọn họ đều thổi phồng tình trạng của Giang Thiên Ca lên, càng thê thảm càng tốt.

Trong miệng bọn họ, Giang Thiên Ca đã sắp c.h.ế.t đến nơi, không còn thuốc nào cứu chữa.

Giang Viện Triều càng nghe càng nhíu mày.

Nhìn thấy bóng dáng Giang Thiên Ca lắc lư trên cửa sổ, lông mày ông ta càng nhíu chặt hơn.

Chờ cảnh sát và hàng xóm đi rồi, Giang Thiên Ca và Giang Chiêu Dương vui mừng được viết bản kiểm điểm.

“Tám nghìn chữ, ngày mai đưa cho bố.”

Nghe Giang Viện Triều lạnh lùng nói, Giang Thiên Ca: “...”

Bản kiểm điểm? Lại còn tám nghìn chữ?

Cô chưa từng viết bản kiểm điểm, làm sao mà viết được?
 
Thập Niên 80 Thiên Kim Thật Trở Về, Sủng Quan Kinh Thành
Chương 246: Chương 246



Nhưng nếu viết bản kiểm điểm có thể cho qua chuyện này, vậy thì miễn cưỡng chấp nhận vậy.

Giang Thiên Ca nhìn về phía người anh họ của mình - Giang Chiêu Dương.

Giang Chiêu Dương hẳn là có kinh nghiệm viết bản kiểm điểm? Giúp cô viết thêm một bản cũng không sao? Cô không ngại cho Giang Chiêu Dương chút lợi ích đâu.

Giang Thiên Ca đang dùng ánh mắt dò hỏi nhìn Giang Chiêu Dương, thì lại nghe thấy giọng nói lạnh lùng của Giang Viện Triều:

“Nếu để tôi biết hai đứa bày trò gian dối, thì sẽ không chỉ đơn giản là viết bản kiểm điểm tám nghìn chữ đâu.”

Giang Thiên Ca: “...”

Giang Thiên Ca cho rằng, cô đồng ý viết bản kiểm điểm, chuyện này coi như là xong.

Nhưng lại không chỉ có vậy.

Ngày hôm sau, Giang Viện Triều hoàn toàn phớt lờ cô.

Giang Viện Triều giận cô rồi.

Giang Thiên Ca đảo mắt suy nghĩ, quyết định mặc kệ thái độ giận dỗi của Giang Viện Triều, tự mình tìm bậc thang đi xuống.

“Bố, trường con sắp thi rồi, tài liệu học tập của con đều ở trường, bố đến trường lấy giúp con nhé. Bên Tây Đơn cũng có một ít tài liệu, bố cũng lấy về giúp con luôn.”

Bây giờ cô là “người bị thương”, còn chưa thể ra ngoài, mấy ngày nay tạm thời không đến trường.

“Còn nữa, bố, con muốn ăn món cá hấp xì dầu của nhà hàng Thủ Đô.” Cô mím môi, nở nụ cười ngọt ngào: “Chính là món bố vẫn thường mua về cho con ấy, con thấy bố mua về ngon hơn ăn ở nhà hàng.”

Giang Thiên Ca cho rằng, cô đã làm nũng nịnh nọt như vậy, nhất định có thể khiến Giang Viện Triều nguôi giận. Cho dù Giang Viện Triều không tươi cười chào đón, thì ít nhiều cũng phải có chút phản ứng chứ.

Nhưng, cô đã nghĩ nhiều rồi.

Giang Viện Triều không trả lời, cũng không từ chối, coi như là không nghe thấy cô nói, mặt lạnh tanh dẫn Chu Quế Phương ra ngoài.

Tối hôm qua cảnh sát chỉ bắt Giang Thiết Quân, Giang Thiên Bảo và Trương Lê Hoa. Giang Ti Vũ không có mặt, cô ta vẫn nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật.

Giang Viện Triều muốn dẫn Chu Quế Phương cùng với củ khoai mỡ còn lại đến đồn cảnh sát, tố cáo chuyện Giang Ti Vũ bỏ thuốc.

Nhìn bóng lưng Giang Viện Triều bỏ đi, Giang Thiên Ca lại nghẹn ngào không nói nên lời.

Tính bố cô cũng thật kỳ lạ?

Không phải chỉ là không nói cho ông ta biết chuyện cô tự biên tự diễn khổ nhục kế thôi sao? Cần gì phải tức giận như vậy?

Nói như lần trước cô đến cảng thành phố bên cạnh cứu gấu trúc, bị s.ú.n.g b.ắ.n thuốc mê trúng phải vào bệnh viện, Giang Viện Triều mặt đen sì, cô còn có thể hiểu được.

Nhưng lần này, cô thật sự không hiểu Giang Viện Triều tức giận ở điểm nào.

Cô không bị thương, cũng không phải nằm viện như lần trước.

Rốt cuộc là Giang Viện Triều tức giận vì cái gì?

Giang Thiên Ca nghĩ một lúc, vẫn không hiểu ra nguyên do.

Cô dứt khoát không nghĩ nữa.

Quay về viết bản kiểm điểm.

Nghĩ đến bản kiểm điểm, Giang Thiên Ca không khỏi âm thầm bất mãn với hành vi của Giang Viện Triều.

Giang Viện Triều đang làm gì vậy? Rõ ràng cô là con gái của ông ta, nhưng ông ta lại muốn đối xử với cô như cấp dưới của mình sao?

Bắt cô viết bản kiểm điểm thì thôi. Vậy mà còn muốn tám nghìn chữ?

Hai kiếp của cô đều là dân khối A chính hiệu. Văn viết tám trăm chữ, cô cũng chỉ viết tám trăm chữ, thà thiếu chứ không thừa một chữ nào.

Làm sao cô có thể bịa ra được tám nghìn chữ?

Ngồi trước bàn học hơn nửa tiếng, Giang Thiên Ca vắt óc suy nghĩ, cũng chỉ viết được ba trăm chữ.

Nhìn mấy dòng chữ ngắn ngủi trên giấy, Giang Thiên Ca gãi đầu, cảm thấy không thể tiếp tục như vậy.

Cô đảo mắt, cầm giấy bút đi ra phòng khách.

Ông nội Giang và bà nội Giang đều đang ngồi trong phòng khách, một người xem tivi, một người đọc sách.

Giang Thiên Ca kéo ghế ngồi xuống bên cạnh ông nội Giang, cô cười nói, thái độ rất cung kính: “Ông nội, ông giúp con một việc được không ạ?”

Ông cụ có chút bất ngờ quay đầu nhìn cô.

Giang Thiên Ca tìm ông giúp đỡ, chuyện này thật hiếm thấy? Đứa nhỏ này tuy còn nhỏ tuổi nhưng rất hiểu chuyện. Kể cả những chuyện không hiểu, con bé cũng có thể âm thầm lừa người khác làm giúp. Chưa từng thấy con bé chính thức nhờ ai giúp đỡ bao giờ.

Lần đầu tiên cháu gái nhờ ông giúp đỡ, nhất định phải giúp!

Ông cụ Giang đặt quyển sách trong tay xuống, mỉm cười hiền hậu gật đầu: “Ừ, cháu muốn ông giúp gì? Nói đi. Bất kể là việc gì, ông nhất định sẽ giúp.”

Giang Thiên Ca liền ra vẻ khó xử: “Ông nội, bố bắt con viết bản kiểm điểm. Nhưng trước giờ con chưa từng phạm lỗi, chưa từng viết bản kiểm điểm bao giờ.”

Vân Mộng Hạ Vũ

“Con không biết nên viết bản kiểm điểm như thế nào, nghĩ mãi mà không viết ra được. Ông nội, ông dạy con được không ạ?”

Ông cụ Giang vui vẻ gật đầu: “Đương nhiên là được.”

Ông cười ha hả nói: “Bọn trẻ bây giờ ít khi phải viết bản kiểm điểm. Ngày xưa khi ông đi lính đánh trận, viết bản kiểm điểm, tự kiểm điểm, tự phê bình là chuyện thường ngày.”

“Viết bản kiểm điểm là gì? Là phê bình và tự phê bình. Năm đó vị lãnh tụ vĩ đại đã nói, phê bình và tự phê bình là vũ khí lợi hại của chúng ta, giúp chúng ta nhận ra sai lầm và khuyết điểm của bản thân.”
 
Thập Niên 80 Thiên Kim Thật Trở Về, Sủng Quan Kinh Thành
Chương 247: Chương 247



“Vâng ạ.” Giang Thiên Ca gật đầu lia lịa như gà mổ thóc, ra vẻ như được khai sáng, thụ giáo rất nhiều.

Tại sao cô lại tìm ông nội Giang?

Là bởi vì cô đoán ông có rất nhiều kinh nghiệm.

Hơn nữa ông cụ còn là một người có tâm hồn nghệ sĩ, chắc chắn ông ấy có thể viết được.

Giang Viện Triều không cho phép cô và Giang Chiêu Dương thông đồng với nhau, nhưng lại không nói không được nhờ ông cụ.

Nhìn thấy Giang Thiên Ca ngồi ngay ngắn, vẻ mặt nghiêm túc, ngẩng đầu nhìn mình, giống hệt như học sinh tiểu học đang chăm chú nghe giảng bài, ông cụ Giang rất hài lòng.

Ông ưỡn ngực, hắng giọng, nghiêm túc nói với Giang Thiên Ca về kinh nghiệm viết bản kiểm điểm.

“Bản kiểm điểm phải thể hiện được thái độ nhận lỗi. Cháu phải viết ra cháu đã làm sai điều gì, rút ra bài học gì, sau này gặp chuyện tương tự phải làm như thế nào.”

Giang Thiên Ca liên tục gật đầu: “Vâng ạ, ông nội nói rất đúng.”

“Ông nội, ông thấy, chuyện tối hôm qua, cháu sai ở điểm nào ạ?”

Ông cụ Giang nói: “Cháu sai ở chỗ tự ý hành động, lấy thân mình ra mạo hiểm. Các cháu còn nhỏ, trong nhà đã có người lớn, dù là trộm cắp hay là chuyện gì khác, cũng không cần các cháu phải xông pha.”

“Các cháu còn lấy d.a.o tự đ.â.m mình, khiến mọi người lo lắng là chuyện nhỏ, lỡ như thật sự bị thương thì sao...”

Vân Mộng Hạ Vũ

Giang Thiên Ca liên tục “vâng” đáp, một bên vội vàng ghi chép lại những lời ông cụ Giang nói.

Viết được một lúc, không nghe thấy tiếng ông nội Giang nữa, Giang Thiên Ca ngẩng đầu lên, thản nhiên hỏi: “Ông nội, còn gì nữa không ạ?”

Nhìn thấy bản thảo được chép y nguyên những lời mình vừa nói, ông cụ Giang: “...”

Ông sửng sốt một lúc, sau đó trừng mắt nhìn Giang Thiên Ca.

Hóa ra con bé này không phải muốn nhờ ông chỉ dạy, mà là muốn ông giúp nó viết bản kiểm điểm?!

Hôm nay Giang Chiêu Dương cũng không đến trường. Cậu ở trong phòng viết bản kiểm điểm được một nửa thì đi ra ngoài tìm đồ ăn. Nhìn thấy Giang Thiên Ca đang làm gì, cậu cũng ngây người.

Còn có thể làm như vậy sao?

Giang Chiêu Dương cảm thấy mình như được khai sáng.

Cậu nhớ lại từ nhỏ đến lớn, bản kiểm điểm nào của mình cũng đều tự tay viết ra từng chữ một, đột nhiên cảm thấy rất hối hận, chỉ muốn cắn răng đập đầu.

A!

Tại sao trước đây mình không nghĩ ra cách này nhỉ?!

Giang Chiêu Dương cũng không tìm đồ ăn nữa, vội vàng chạy về phòng, cầm lấy bản kiểm điểm đã viết được một nửa cùng với bút chạy ra, kéo ghế ngồi xuống bên cạnh Giang Thiên Ca, sau đó tay cầm bút, vẻ mặt nghiêm túc nhìn ông cụ Giang, chờ ông nói, cậu sẽ viết.

Ông cụ Giang: “...”

Ông cụ Giang còn chưa lên tiếng, Giang Thiên Ca đã đẩy Giang Chiêu Dương: “Em nhờ ông nội dạy trước, anh đừng có tranh với em.”

Nếu Giang Chiêu Dương cũng viết giống hệt như cô, chắc chắn Giang Viện Triều sẽ không vui.

Giang Thiên Ca chỉ sang bà nội Giang: “Bà nội chắc cũng có kinh nghiệm, anh đi tìm bà nội nhờ bà dạy.”

Bà nội Giang: “...”

Tôi chỉ muốn xem náo nhiệt thôi, không muốn viết bản kiểm điểm đâu, đừng có tìm tôi!

Bà nội Giang vội vàng nhíu mày, tay day day thái dương đứng dậy: “Ôi chao, tối qua ngủ muộn quá, đầu hơi đau, tôi về phòng nằm đây. Có chuyện gì thì nói với ông nội các cháu ấy.”

Nói xong, bà nội Giang liền bước nhanh rời đi.

Giang Chiêu Dương nhìn theo bóng lưng bà nội Giang, rồi lại nhìn Giang Thiên Ca. Cuối cùng cậu nhìn ông cụ Giang, rất đường hoàng nói: “Ông nội, ông không thể thiên vị được, đã giúp chị Thiên Ca rồi thì cũng phải giúp cháu chứ.”

“Ông nội, ông xem, bản kiểm điểm của cháu đã viết được một nửa rồi, không giống như của chị Thiên Ca mới viết được có một đoạn, gần như là phải nhờ ông giúp toàn bộ. Cháu chỉ cần ông giúp một nửa thôi.”

Giang Thiên Ca: “...”

Cậu ta còn giở trò so sánh hơn thua cơ đấy?

Giang Thiên Ca cảm thấy mình phải có ý thức chung, nên không thèm chấp nhặt với Giang Chiêu Dương nữa, tiếp tục nhìn ông cụ Giang: “Ông nội, ông nói tiếp đi ạ, bản kiểm điểm của con chắc được khoảng một nghìn chữ rồi, còn thiếu bảy nghìn chữ nữa.”

“Vừa rồi ông đã đồng ý giúp con rồi. Quân tử nhất ngôn, tứ mã nan truy. Nói mà không giữ lời, không phải là hành vi của bậc trượng phu.”

Ông cố gắng một chút, nói nhiều thêm chút nữa đi, con có thể báo cáo kết quả với con trai ông rồi.

Lúc còn trẻ, viết bản kiểm điểm là để tự kiểm điểm và trưởng thành, là chuyện thường ngày như cơm bữa. Ai cũng từng viết rồi.

Nhưng chưa ai nói với ông là, già rồi, đã làm ông nội rồi mà vẫn phải viết bản kiểm điểm.

Đầu óc ông cụ Giang có chút rối loạn, một lúc sau, ông hỏi một câu hỏi rất mấu chốt: “Bản kiểm điểm của các cháu phải viết tám nghìn chữ sao?”

Giang Thiên Ca gật đầu lia lịa như gà mổ thóc: “Vâng ạ, tám nghìn chữ, bố con yêu cầu. Ông nội, có phải ông cũng thấy bố con quá đáng không, vô lý không? Một bản kiểm điểm, vậy mà phải viết nhiều như vậy.”

Một người tám nghìn chữ, hai người là mười sáu nghìn chữ.

Trừ đi một nửa Giang Chiêu Dương đã tự viết, vậy là ông phải viết mười hai nghìn chữ bản kiểm điểm.

Đây đâu chỉ là quá đáng!
 
Thập Niên 80 Thiên Kim Thật Trở Về, Sủng Quan Kinh Thành
Chương 248: Chương 248



Lúc Giang Viện Triều trở về, thấy ông Giang im lặng ngồi trên sofa, ông bèn mở miệng gọi “Cha”. Nhưng không có tiếng đáp lại.

Ông nghi ngờ nhìn về phía ông Giang, đối diện với ánh mắt u oán của ông.

Giang Viện Triều: “... Cha, sao vậy? Người không khỏe ạ?”

Ông Giang: “Ừ.”

Giang Viện Triều nhíu mày: “Người khó chịu chỗ nào ạ? Cha đã đi khám chưa? Có cần con đưa cha đi bệnh viện không?”

Ông Giang: “Không cần, là vấn đề của đầu óc.”

“Đầu óc quá mệt mỏi.”

Người tốt nào mà trong hơn nửa ngày lại nghĩ ra mười ngàn hai chữ không trùng lặp để viết bản kiểm điểm chứ, đầu óc có thể không mệt mỏi sao?

Đứa nhỏ Giang Thiên Ca kia còn nói người ở tuổi này, động não suy nghĩ nhiều có thể phòng ngừa trí nhớ thoái hóa, dự phòng bệnh Alzheimer.

Cũng không biết là thật hay là lừa ông.

Nghe được lời của ông Giang, Giang Viện Triều có chút dở khóc dở cười.

Ông cho rằng đầu óc ông mệt mỏi, là bởi vì đọc sách nhiều.

Ông Giang rất thích đọc sách, sau khi đọc xong, ông còn có thể thao thao bất tuyệt, trích dẫn kinh điển để viết suy nghĩ và cảm ngộ đọc sách của mình.

Thói quen này của ông, con cháu đều rất ủng hộ. Bình thường ở ngoài thấy sách hay, đều sẽ mua về cho ông.

Nhưng nếu như bởi vì đọc sách, suy nghĩ quá độ mà ảnh hưởng đến sức khỏe, thì thật sự có hại nhiều hơn lợi.

Giang Viện Triều khuyên nhủ: “Đầu óc mệt mỏi thì cha nên nghỉ ngơi nhiều một chút. Khoảng thời gian này cha đừng đọc sách nhiều nữa, bình thường nên đi dạo nhiều hơn, hoặc là tìm chú Lục tâm sự.”

Ông Giang mơ hồ hừ một tiếng, nhìn Giang Viện Triều, thở dài nói: “Viện Triều à, con phạt Thiên Ca viết bản kiểm điểm à?”

Giang Viện Triều gật đầu: “Vâng, con muốn con bé tự kiểm điểm lại bản thân, nhận thức rõ sai lầm của mình.”

Ông Giang tận tình khuyên bảo: “Để con bé nhận thức được lỗi sai của mình có rất nhiều cách, không nhất định phải viết bản kiểm điểm.”

Với tình hình của Giang Thiên Ca hôm nay, viết bản kiểm điểm này, con bé căn bản chẳng học được gì. Sau này nếu còn muốn viết, nói không chừng lại phải tìm ông.

Chuyện của hai cha con bọn họ, kết quả người mệt mỏi lại là ông già này.

“Viết bản kiểm điểm là chuyện của ngày xưa rồi, bây giờ là thời đại mới, phương pháp giáo dục con cái cũng phải theo kịp thời đại. Thôi bỏ chuyện viết bản kiểm điểm đi.”

Dừng một chút, ông Giang lại nói: “Cho dù có viết, cũng không cần nhiều chữ như vậy. Tay con bé viết đến đỏ hết cả rồi.” Đầu óc của ông cũng bị quay mòng mòng, thật là mệt.

Mặc dù Giang Viện Triều có chút bất ngờ khi nghe ông nói vậy, nhưng vẫn gật đầu: “Vâng, con sẽ chú ý.”

Ông để Giang Thiên Ca viết bản kiểm điểm là muốn con bé tự mình xem xét lại bản thân.

Giang Thiên Ca thường hành động thiếu suy nghĩ, nghĩ gì làm nấy, bất chấp nguy hiểm, lần trước đến cảng thành phố bên cạnh là vậy, lần này cũng vậy.

Buổi sáng ông không đáp lại con bé, cũng là muốn con bé nghiêm túc nhìn nhận lại vấn đề này.

...

Giang Thiên Ca đang ở trong thư phòng của Giang Viện Triều đọc sách, thấy ông bước vào, cô liền đưa bản kiểm điểm của mình cho ông: “Bố, bản kiểm điểm của con viết xong rồi, bố kiểm tra giúp con nhé.”

Nhìn thấy bản kiểm điểm được viết chi chít, dày mấy trang giấy, Giang Viện Triều lộ ra vẻ mặt hài lòng. Rất tốt, Thiên Ca đã nghiêm túc nhìn nhận và kiểm điểm lại bản thân rồi.

Ông gật đầu, thái độ hòa hoãn hơn rất nhiều so với buổi sáng: “Không phải con nói muốn ăn cá hấp xì dầu của nhà hàng ở thủ đô sao, bố mua về cho con rồi đấy. Cô Chu đang hâm nóng ở bếp, lát nữa là có thể ăn được rồi.”

Mắt Giang Thiên Ca sáng lên: “Thật ạ? Vậy con đi xem sao. Nếu đã hâm nóng xong rồi, con sẽ gọi ông bà cùng ăn.”

Vân Mộng Hạ Vũ

Hôm nay ông nội đã giúp cô một việc lớn, phải chiêu đãi ông thật tốt mới được.

Giang Viện Triều mỉm cười gật đầu: “Ừ, đi đi.”

Sau khi Giang Thiên Ca đi ra ngoài, Giang Viện Triều cúi đầu xem bản kiểm điểm của cô.

Càng xem, ông càng cảm thấy không đúng lắm.

Chữ viết này đúng là chữ của Giang Thiên Ca, nhưng nội dung...

“Đi rèn sắt còn cần bản thân cứng rắn”, “Tăng cường tính kỷ luật, cách mạng nhất định thắng lợi”, “Hùng quan như sắt, nay cất bước lại vượt lên”...

Nhận thức tư tưởng của Giang Thiên Ca cũng không tệ, nhưng cũng không đến mức viết một bản kiểm điểm mà có thể trích dẫn câu nói của các vĩ nhân một cách tự nhiên như vậy.

Nhìn nội dung bản kiểm điểm toàn những lời lẽ cao siêu, khóe mắt Giang Viện Triều giật giật.

“... Chú Ba, chú... đã về rồi sao?...” Giang Chiêu Dương gõ cửa bước vào, thấy vẻ mặt của Giang Viện Triều có chút kỳ lạ, cậu khựng lại, trong lòng có chút lo lắng.

“... Chú ba... Đây là bản kiểm điểm của cháu, chú ba xem qua giúp cháu. Cháu... Cháu còn bài tập phải làm, cháu về phòng trước. Chú ba tạm biệt!”

Nói xong, Giang Chiêu Dương đặt bản kiểm điểm xuống, chạy biến đi.

Cậu chạy một mạch đến phòng bếp tìm Giang Thiên Ca báo tin: “Thiên Ca, hình như chú ba phát hiện ra rồi!”

Chu Quế Phương đã hâm nóng cá hấp xì dầu xong, mùi thơm ngào ngạt xộc vào mũi, Giang Thiên Ca đang định bưng ra ngoài gọi ông bà vào ăn.
 
Thập Niên 80 Thiên Kim Thật Trở Về, Sủng Quan Kinh Thành
Chương 249: Chương 249



Nghe thấy Giang Chiêu Dương nói vậy, Giang Thiên Ca cũng không để tâm lắm, chỉ dặn dò cậu: “Anh đi lấy bát đũa đi.”

Bây giờ là thời gian giữa bữa trưa và bữa tối, ngoài cá hấp xì dầu, Giang Viện Triều còn mua thêm một số món khác, có thể ăn như bữa xế chiều.

“Ồ.” Giang Chiêu Dương ngoan ngoãn đi lấy bát đũa, sau đó chạy theo Giang Thiên Ca, nhỏ giọng nói: “Thiên Ca, hình như chú ba biết bản kiểm điểm của em không phải do em tự viết rồi.”

Chuyện của Giang Thiên Ca bị phát hiện, chắc chắn cậu cũng không thoát được.

Giang Chiêu Dương lo lắng không yên. Lúc gian lận, cậu không cảm thấy có gì, nhưng vừa rồi nhìn thấy vẻ mặt của Giang Viện Triều, trong lòng cậu liền hoảng sợ.

Mặc dù Giang Viện Triều không giống ba cậu, lúc tức giận sẽ mắng cậu đánh cậu, bình thường nói chuyện cũng rất ôn hòa. Nhưng trước mặt Giang Viện Triều, đôi lúc cậu lại cảm thấy sợ hãi.

Vừa rồi nếu không phải cậu chạy nhanh, bị Giang Viện Triều nhìn thêm vài lần, có lẽ cậu sẽ không chịu nổi áp lực mà chủ động nhận lỗi.

Giang Chiêu Dương chột dạ, ánh mắt né tránh: “Thiên Ca, thành thật khai báo, được khoan hồng. Hay là chúng ta chủ động nói với ba em đi?”

Giang Thiên Ca liếc nhìn cậu: “Muốn nói thì anh tự đi mà nói.”

“Nhưng mà, anh đừng có lôi em vào.” Cô quả quyết nói: “Bản kiểm điểm của em là do tôi tự viết.”

Giang Chiêu Dương: “...”

Ít nhất bản kiểm điểm của cậu cũng có một nửa là do cậu tự nghĩ, còn Giang Thiên Ca thì chưa đến một phần mười.

Sao cô có thể mặt dày mày dạn, thản nhiên như không có chuyện gì xảy ra vậy?

Nhìn vẻ mặt kinh ngạc của Giang Chiêu Dương, Giang Thiên Ca thở dài, nghĩ đến bây giờ hai người coi như là cùng hội cùng thuyền, cô bèn nói:

“Đồng chí Giang Chiêu Dương, tôi thấy tinh thần thép của cậu cần phải rèn luyện thêm. Về phương diện khác, cậu cũng còn rất nhiều tiềm năng để học hỏi và tiến bộ.”

“Hả?” Giang Chiêu Dương ngẩn người một lúc mới ấp úng hỏi: “Anh... tiềm năng tiến bộ gì?”

Giang Thiên Ca: “Lời ông nội nói, anh không nghe lọt tai chữ nào sao?”

Giang Chiêu Dương vẫn không hiểu: “Ông nội nói gì cơ?”

Giang Thiên Ca: “Cho dù là làm người hay làm việc, đều giống như đánh trận, phải học cách khuất phục đối thủ mà không cần giao chiến.”

“Còn Giang Chiêu Dương, bây giờ anh chính là ví dụ điển hình cho việc chưa đánh đã tự thua, tư tưởng rất nguy hiểm.”

Nhìn ánh mắt ngây thơ, trong sáng của Giang Chiêu Dương, Giang Thiên Ca có chút hận sắt không thành thép, cô nói thẳng: “Từ giờ trở đi, anh hãy gạt bỏ hết những suy nghĩ trong đầu, chỉ cần tự nhủ với bản thân là bản kiểm điểm là do anh tự viết.”

“Chỉ cần anh đủ cứng miệng, chối bay chối biến thì sẽ không ai biết anh làm chuyện xấu.”

“Có những chuyện, có thể qua mắt được thì cứ qua mắt. Nghiêm túc quá, anh sẽ thua thiệt.”

Cậu cảm thấy những lời Giang Thiên Ca nói hình như có gì đó sai sai?

Nhưng đồng thời lại cảm thấy, lời cô nói hình như rất có lý?

“Thôi thôi, anh tự lo liệu đi.” Giang Thiên Ca không muốn nói nhiều với Giang Chiêu Dương nữa. Nói nhiều hơn nữa, với cậu ta cũng chỉ như nước đổ đầu vịt.

Giang Chiêu Dương thừa hưởng vóc dáng cao lớn của Giang Hướng Lợi, nhìn thì có vẻ là người hiếu động, thích gây chuyện, nhưng thực ra cậu lại là một cậu bé ngoan ngoãn.

Còn ngoan hơn cả cô.

Giang Thiên Ca âm thầm lắc đầu.

Cũng không phải nói ngoan là không tốt, nhưng mà, ngoan cũng phải có chừng mực. Quá ngoan ngoãn, quá cứng nhắc, như vậy sẽ rất mệt mỏi.

Giang Thiên Ca cảm thấy, sau này cô nên dẫn dắt Giang Chiêu Dương nhiều hơn, giải phóng tư tưởng cho cậu, đưa cậu đi khám phá thế giới mới.

Vân Mộng Hạ Vũ

...

Sau khi bưng đồ ăn vào phòng khách, gọi ông Giang và bà Giang đến, Giang Thiên Ca bảo Giang Chiêu Dương đi gọi Giang Viện Triều.

Giang Chiêu Dương lắc đầu nguầy nguậy: “Không, anh không đi đâu, em đi đi!”

Bây giờ mà đi chẳng khác nào tự chui đầu vào rọ. Cậu không đi đâu.

Giang Thiên Ca bất lực lườm cậu một cái: “Nhát gan.”

Đẩy Giang Chiêu Dương ra, Giang Thiên Ca tự mình đi.

“Đồng chí Giang Viện Triều, ba vất vả rồi. Con xin trân trọng mời ba đến phòng khách, cùng thưởng thức trà chiều.”

Nghe cô nói, Giang Viện Triều khẽ hừ một tiếng: “Con cũng biết lấy lòng người khác đấy nhỉ.”

Lấy đồ ông mua về mời ông ăn, không ai biết cách lấy lòng người khác bằng cô.

Giang Viện Triều đã chắc chắn bản kiểm điểm của Giang Thiên Ca không phải do cô tự viết.

Nhìn cô cười hì hì, thản nhiên như không có chuyện gì xảy ra, Giang Viện Triều nghiến răng nghiến lợi, không nhịn được cuộn bản thảo trên tay gõ nhẹ vào đầu Giang Thiên Ca.

Cô cũng thật là giỏi, vậy mà lại nhờ ông nội viết bản kiểm điểm giúp.

Chẳng trách vừa rồi ông lại nhìn ông bằng ánh mắt u oán như vậy.

Trong tay Giang Viện Triều chỉ có hai tờ giấy, gõ vào đầu cũng không đau lắm, nhưng Giang Thiên Ca lại ôm đầu, làm ra vẻ vô tội hỏi: “Ba, sao ba lại đánh con?”

Không đợi Giang Viện Triều lên tiếng, cô lại nói: “A, con biết rồi! Thương cho roi cho vọt, chắc là ba yêu thương con quá nên mới vậy, con hiểu mà.”

“Ba, có người cha tình cảm như ba, con thật sự rất cảm động.”

Giang Viện Triều: “...”
 
Back
Top