Dịch Thập Niên 80 Thiên Kim Thật Trở Về, Sủng Quan Kinh Thành

Thập Niên 80 Thiên Kim Thật Trở Về, Sủng Quan Kinh Thành
Chương 220: Chương 220



Bắt gặp ánh mắt của Giang Thiên Ca, Lục Tự Khôn oán hận trừng mắt nhìn cô.

Giang Thiên Ca lườm Lục Tự Khôn một cái, sau đó nhìn về phía Giang Ti Vũ.

Giang Ti Vũ ăn mặc và biểu cảm như một đóa hoa lê trắng yếu ớt.

“... Ôi! Ti Vũ cũng đến rồi à! Mau vào đây, mau vào đây!”

Giang Hướng Mai không biết là không nhận ra bầu không khí ngột ngạt ở đây hay là cố ý, rất nhiệt tình vui vẻ tiến đến muốn kéo Giang Ti Vũ vào: “Đã lâu rồi cô cháu mình chưa gặp nhau, hôm nay phải trò chuyện cho thỏa thích mới được.”

“Có chuyện để nói với cô thôi, với người khác, con không có gì để nói.”

Giang Thiên Ca nghe ra ẩn ý trong lời nói của Giang Hướng Mai, lại thấy ánh mắt Giang Hướng Mai liếc nhìn mình.

Giang Thiên Ca cười nhạt: “Đúng vậy, dù sao người giống người, vật giống vật, nồi nào úp vung nấy.”

Trống rách gãy, kèn chẳng ra kèn.

Giang Hướng Mai hừ lạnh một tiếng, đẩy Giang Thiên Ca ra, muốn kéo Giang Ti Vũ vào, Lục Tự Đình ở bên kia cũng tiến đến, muốn kéo Giang Ti Vũ ngồi cạnh mình.

Nhìn Lục Tự Khôn, Lục Tự Đình và Giang Hướng Mai vây quanh Giang Ti Vũ, ra vẻ đề phòng mình, sợ mình bắt nạt Giang Ti Vũ khiến cô ta chịu uất ức, Giang Thiên Ca lại một lần nữa bất lực trợn trắng mắt.

Ba kẻ ngốc nghếch, sớm muộn gì cũng có ngày khóc lóc.

Bởi vì Giang Ti Vũ đến với thân phận bạn gái của Lục Tự Khôn, không muốn làm ầm ĩ mọi chuyện, cho dù là Ông cụ Lục, hay Ông cụ Giang, Giang Viện Triều, đều không lên tiếng đuổi Giang Ti Vũ đi.

Lục Chính Phong muốn lên tiếng, nhưng nhìn thấy con trai và con gái mình vây quanh Giang Ti Vũ như gà mái mẹ bảo vệ gà con, ông ta tức đến nghẹn họng.

Lục Chính Phong biết, nếu mình lên tiếng, nhất định sẽ nổi trận lôi đình. Ông ta là người rất coi trọng thể diện, không thể nào mắng chửi người khác trước mặt nhà họ Giang được, nên đành im lặng, quay mặt đi chỗ khác, coi như không thấy gì.

Nhà họ Giang và nhà họ Lục đều đông người, trong phòng bày hẳn bốn bàn.

Để Giang Ti Vũ ngồi ở góc khuất, coi như cô ta không tồn tại.

Căn phòng im lặng một lúc, mọi người mới khôi phục lại trạng thái ban đầu, ai làm việc nấy.

Sau khi mọi người đã yên vị, rượu và thức ăn được dọn lên, Ông cụ Lục đứng dậy, ông nhìn Giang Thiên Ca đang ngồi bên cạnh: “Hôm nay chúng ta tụ họp ở đây, thứ nhất là để gặp mặt Thiên Ca.”

“Trước đây Thiên Ca vì hiểu lầm mà bị người ta bế đi, may mà bây giờ đã bình an vô sự trở về...”

Nghe Ông cụ Lục nói, trong mắt Giang Ti Vũ lóe lên vẻ nhục nhã và oán hận.

Bất kể là người nhà họ Giang hay nhà họ Lục, mỗi một câu khen ngợi Giang Thiên Ca của bọn họ đều như d.a.o đ.â.m vào tim cô ta, khơi dậy nỗi đau của cô ta.

Nếu như không có Giang Thiên Ca, tất cả những thứ này đều là của cô ta.

Giang Ti Vũ lặng lẽ ngẩng đầu nhìn Giang Thiên Ca đang ngồi bên cạnh Ông cụ Lục, trong lòng càng thêm không cam lòng.

Trước đây, nhà họ Giang và nhà họ Lục cũng thường xuyên ăn cơm cùng nhau.

Mỗi lần ăn cơm, chỗ ngồi đều được sắp xếp theo bối phận. Vì là con cháu, cô ta chỉ có thể ngồi cùng Lục Tự Khôn, Lục Tự Văn và những người khác.

Vân Mộng Hạ Vũ

Nhưng bây giờ Giang Thiên Ca lại được ngồi vào bàn chính, ngồi bên cạnh Ông cụ Lục.

Hơn nữa, điều càng khiến cô ta tức giận hơn chính là, người ngồi bên cạnh Giang Thiên Ca lại là Lục Chính Tây!

Nhìn thấy Giang Thiên Ca và Lục Chính Tây ngồi gần nhau như vậy, Giang Ti Vũ siết chặt hai tay, móng tay đ.â.m vào da thịt.

Trong lòng cô ta tràn đầy ghen tị. Cô ta thích Lục Chính Tây như vậy, nhưng lại chưa từng được ngồi cùng bàn với anh.

Để không bị cảm xúc ghen tị nhấn chìm, Giang Ti Vũ chỉ có thể tự an ủi mình, Giang Thiên Ca và Lục Chính Tây ngồi cùng bàn thì đã sao? Lục Chính Tây đâu có ưa gì Giang Thiên Ca!

Không chỉ Lục Chính Tây không ưa Giang Thiên Ca, mà ngay cả Lục Tự Khôn cũng chẳng ưa gì cô ta!

Trong lúc Giang Ti Vũ đang chìm trong suy nghĩ của mình, Ông cụ Lục vẫn đang tiếp tục nói. Nói một hồi lâu về sự yêu thích và xót thương của mình dành cho Giang Thiên Ca, Ông cụ Lục mới chuyển sang chủ đề khác: “Mục đích thứ hai là muốn tuyên bố một chuyện.”

“Mọi người đều nghe nói rồi đấy nhỉ, Chính Tây đã có bạn gái rồi.”

Giang Ti Vũ giật thót mình, theo bản năng nhìn về phía Ông cụ Lục.

Tại sao lại đột nhiên nhắc đến chuyện bạn gái của Lục Chính Tây? Chẳng lẽ là muốn kết hôn rồi? Hay là chuyện gì?

Giang Ti Vũ chuyển tầm mắt, nhìn về phía Lục Chính Tây. Nhưng khi nhìn thấy hành động của Lục Chính Tây, cô ta đột nhiên trợn to mắt, trên mặt tràn đầy kinh ngạc và khó tin.

Lục Chính Tây lại đang gắp thức ăn cho Giang Thiên Ca!

Tại sao Lục Chính Tây lại gắp thức ăn cho Giang Thiên Ca?

Bọn họ căn bản không quen biết nhau, tại sao Lục Chính Tây lại làm như vậy? Chẳng lẽ là vì Giang Thiên Ca là con gái của Giang Viện Triều?
 
Thập Niên 80 Thiên Kim Thật Trở Về, Sủng Quan Kinh Thành
Chương 221: Chương 221



Trước đây, khi cô ta còn là con gái của Giang Viện Triều, Lục Chính Tây chưa từng gắp thức ăn cho cô ta!

Giang Ti Vũ ghen tị đến mức mắt đỏ hoe, nhưng lúc này cô ta vẫn chưa biết, còn có một tin sét đánh ngang trời đang chờ đợi mình.

Ông cụ Lục mỉm cười hiền từ nhìn Giang Thiên Ca, sau đó cười nói với mọi người: “Hôm nay, cũng muốn nói với mọi người về chuyện của Chính Tây và Thiên Ca.”

Chuyện của Chính Tây và Thiên Ca?

Những người không biết chuyện thì ngơ ngác nhìn nhau.

Lục Chính Tây và Giang Thiên Ca có chuyện gì?

“Chính Tây và Thiên Ca đang hẹn hò.”

“Choang!”

Lời Ông cụ Lục vừa dứt, tiếng ly rơi vỡ vang lên.

“Ti Vũ, em không sao chứ?” Lục Tự Khôn vội vàng đứng dậy, kéo tay Giang Ti Vũ ra, trên mặt lộ vẻ lo lắng.

Giang Ti Vũ mặt mày tái mét, chỉ cảm thấy như sét đánh ngang trời, ngũ lôi oanh tạc.

Trong đầu Giang Ti Vũ ong ong, cô ta không nghe thấy Lục Tự Khôn nói gì, chỉ cảm thấy lời nói của Ông cụ Lục vẫn văng vẳng bên tai.

Giang Thiên Ca và Lục Chính Tây đang hẹn hò.

Giang Thiên Ca và Lục Chính Tây đang hẹn hò!

Sao Giang Thiên Ca có thể? Sao cô ta có thể hẹn hò với Lục Chính Tây được chứ?

Sao cô ta có thể chứ?

Giang Ti Vũ đứng ngây ra đó, trên mặt lần lượt hiện lên vẻ khó hiểu, kinh ngạc, suy sụp...

Phản ứng của những người khác tuy không dữ dội như Giang Ti Vũ, nhưng cũng không nhỏ.

Lục Chính Phong, Lục Tự Khôn, Giang Hướng Mai, Lục Tự Đình đều ngơ ngác nhìn Ông cụ Lục, cùng Giang Thiên Ca và Lục Chính Tây đang ngồi bên cạnh ông.

Giang Thiên Ca và Lục Chính Tây hẹn hò?

Trong đó, người kinh ngạc nhất chính là hai cha con Lục Chính Phong.

Đáy mắt Lục Chính Phong hiện lên vẻ phức tạp. Ông ta còn đang tính toán để Giang Thiên Ca và Lục Tự Khôn thành đôi, kết quả Lục Chính Tây đã hẹn hò với Giang Thiên Ca rồi?

Nghĩ đến phản ứng của Lục Chính Tây trong bữa cơm lần trước, Lục Chính Phong mới ngộ ra. Hóa ra là như vậy.

Vân Mộng Hạ Vũ

Lục Tự Khôn trừng to mắt, trong mắt tràn đầy kinh ngạc và mờ mịt.

Giang Thiên Ca và chú út của anh ta đang hẹn hò?

Bọn họ căn bản không cùng thế hệ, tại sao lại ở bên nhau?

Nghĩ đến chuyện mình đến Đại học Hoa mấy hôm trước, và chuyện về nhà mách mẹo sau đó, Lục Tự Khôn cứng đờ mặt...

Ông cụ Lục nhìn thấy phản ứng kinh ngạc của mọi người, ông cười nói về quá trình quen biết và đến với nhau của Giang Thiên Ca và Lục Chính Tây.

Ông cụ Lục kể chuyện như thể đang kể chuyện cổ tích: “Nói ra thì, lúc Thiên Ca còn ở Thương Nam chưa trở về, Chính Tây đã quen biết con bé rồi, khi đó, Chính Tây đã ghi nhớ Thiên Ca trong lòng. Sau đó trở về Bắc Thành, bọn nhỏ có duyên phận, lại gặp nhau...”

Nghe Ông cụ Lục thêm mắm dêm muối vào câu chuyện, Giang Thiên Ca vẫn giữ nguyên nét mặt, nhưng trong lòng lại thầm oán: Lúc ở Thương Nam, đúng là Lục Chính Tây đã nhớ đến cô thật. Nhớ đến cô như một phần tử xấu.

Ông cụ Lục vẫn thao thao bất tuyệt, biến câu chuyện hẹn hò đơn giản của bọn họ thành câu chuyện tình yêu kinh thiên động địa, cảm động lòng người.

Rõ ràng ban đầu là cô vừa nhìn đã thích nhan sắc của Lục Chính Tây, nhưng qua lời kể của Ông cụ Lục, lại trở thành cô và Lục Chính Tây bị phẩm chất tốt đẹp của đối phương thu hút, tâm đầu ý hợp.

Rõ ràng là bọn họ đã xác định quan hệ vào dịp lễ duyệt binh, nhưng qua lời kể của Ông cụ Lục, lại trở thành “Dưới sự chứng kiến của toàn thể nhân dân, bày tỏ tình cảm, ước định chung thân”.

...

Giang Thiên Ca không nhịn được mà khóe mắt giật giật.

Cô dám chắc chắn, những lời này đều là do Ông cụ Lục tự biên tự diễn.

Nếu Ông cụ Lục mà là người bình thường, với tài ăn nói của ông, nhất định rất thích hợp đến quán trà làm người kể chuyện.

Đối với chuyện Giang Thiên Ca và Lục Chính Tây hẹn hò, Giang Thiên Ca có khả năng rất lớn sẽ trở thành thím út của mình, trong lòng Lục Tự Đình không muốn chấp nhận cho lắm.

Nhưng nghe Ông cụ Lục kể, cô ta không khỏi sững người.

Năm nay cô ta 18 tuổi, đúng là độ tuổi xuân xanh, trong lòng cũng có không ít mộng tưởng về tình yêu và người bạn đời tương lai.

Nghe Ông cụ Lục nói vậy, trong lòng cô không khỏi ghen tị với Giang Thiên Ca, ánh mắt nhìn Giang Thiên Ca cũng có chút phức tạp.

Lục Sưởng, con gái của Lục Chính Tắc, bị cảm động đến mức che mặt, hai mắt long lanh nhìn hai nhân vật chính trong câu chuyện.

Lời nói của Ông cụ Lục tuy hơi khoa trương nhưng hiệu quả lại rất rõ ràng.

Mãi cho đến khi buổi gặp mặt kết thúc, cũng không có ai nói “Giang Thiên Ca và Lục Chính Tây chênh lệch bối phận, không thể ở bên nhau” gì đó.

Lúc sắp rời đi, mọi người nhà họ Lục, ngoại trừ Lục Tự Khôn và Lục Tự Đình, đều cười nói chuyện với Giang Thiên Ca, mời cô đến nhà chơi.

Lục Chính Tắc cười nói với Giang Thiên Ca: “Thiên Ca, trường học cũng sắp được nghỉ rồi, nghỉ hè thì thường xuyên đến nhà chơi nhé.”

Giang Thiên Ca ngoan ngoãn gật đầu: “Vâng ạ, chú Lục, khi nào rảnh cháu sẽ đến.”
 
Thập Niên 80 Thiên Kim Thật Trở Về, Sủng Quan Kinh Thành
Chương 222: Chương 222



Nghe Giang Thiên Ca gọi vậy, Lục Chính Tắc liền cười ha ha trêu chọc: “Sao còn gọi là chú Lục, gọi anh hai đi.”

Lục Chính Tắc nói xong, còn nhìn Giang Viện Triều với vẻ mặt kỳ quái. Chậc, quan hệ này loạn thật đấy.

Giang Thiên Ca cũng nhìn Giang Viện Triều, sau đó nói: “Chú Lục, chú là bạn tốt của bố cháu, gọi là chú Lục thì thân thiết hơn một chút.”

So với “chú” và “anh hai”, đương nhiên xưng hô “anh hai” sẽ thân thiết hơn.

Nhưng Giang Viện Triều lại rất hài lòng với câu trả lời của Giang Thiên Ca. Gọi Lục Chính Tắc là “chú” là dựa theo bối phận của ông ấy, “gọi anh hai” là dựa theo bối phận của Lục Chính Tây.

Thiên Ca là con gái ông, đương nhiên là dựa theo bối phận của ông mà gọi.

Vừa rồi nghe Ông cụ Lục kể chuyện của Thiên Ca và Lục Chính Tây, trong lòng ông không khỏi nghĩ đến cảnh tượng Thiên Ca gả đi, trong lòng có chút buồn bã.

Nhưng bây giờ nghe Thiên Ca nói vậy, cảm nhận được con gái rõ ràng vẫn thân thiết với mình hơn, trong lòng ông liền vui vẻ hơn không ít.

Giang Viện Triều chào hỏi Lục Chính Tắc vài câu, sau đó đi tiễn Ông cụ Lục, Ông cụ Gianglên xe, định đưa Giang Thiên Ca về Tây Đơn.

“... A! Ba, đợi con với, con đi cùng ba.”

Giang Hướng Mai xách túi xách đuổi theo.

Một tay vịn cửa xe, nhìn thấy Giang Thiên Ca đang ngồi cạnh Giang Viện Triều, Giang Hướng Mai liền nói: “Cháu ngồi đằng trước đi, cô có chuyện muốn nói với bố cháu.”

Giang Thiên Ca liếc Giang Hướng Mai, không muốn đôi co với bà ta, xuống xe rồi chuyển sang ghế phụ.

Vừa ngồi lên xe, Giang Hướng Mai liền nói:

“Anh ba, chuyện công ty của em sắp hai tháng rồi mà vẫn chưa được phê duyệt, anh đi giúp em nói với Lâm Tĩnh Huệ một tiếng đi. Em biết anh với Lâm Tĩnh Huệ có quan hệ tốt mà, chỉ cần một câu nói của anh thôi.”

Giang Viện Triều nhíu mày nhìn bà ta: “Em vẫn chưa từ bỏ ý định đó à?”

Nhìn thấy Giang Hướng Mai vẻ mặt không phục, Giang Viện Triều nghiêng mặt đi, lắc đầu thất vọng: “Những gì anh nói lúc trước, em không nghe lọt tai câu nào cả.”

“Giang Hướng Mai, anh nói cho em biết, anh không có khả năng giúp em.”

Giang Hướng Mai trừng mắt: “Tại sao chứ? Anh ba, em là em gái ruột của anh đó! Chỉ là chuyện chào hỏi một câu thôi, sao lại không có khả năng chứ? Em mở công ty kiếm tiền, chẳng lẽ anh không nở mày nở mặt sao?”

“Tại sao anh không giúp, trước đó anh đã nói rất rõ ràng với em rồi.”

Vân Mộng Hạ Vũ

Giang Viện Triều đã cho người điều tra người hợp tác mở công ty với Giang Hướng Mai từ lâu rồi.

Theo thông tin mà Giang Hướng Mai cung cấp, đối phương hoàn toàn bình thường.

Nhưng trong quá trình điều tra của đội phòng chống buôn lậu lại tìm được chứng cứ liên quan đến người này, chứng minh người này cũng là một trong những người tham gia buôn lậu.

Chỉ vì muốn dùng người này làm mồi nhử, dẫn dụ con cá lớn hơn phía sau nên vẫn chưa bắt giữ hắn ta.

Vì Giang Hướng Mai là người không kín miệng, những chuyện này không thể nói rõ với bà ta, chỉ có thể nói bóng gió nhắc nhở bà ta.

Sau khi phát hiện ra tình hình, Giang Viện Triều đã cảnh cáo Giang Hướng Mai, bảo bà ta nên an phận đi làm, đừng có mơ tưởng đến chuyện mở công ty với người khác nữa.

“Em tưởng mở công ty, làm ăn là chuyện đơn giản lắm sao? Em biết gì về kinh doanh mà đòi nhúng tay vào?”

Nhìn thấy Giang Hướng Mai vẫn cố chấp, Giang Viện Triều trực tiếp uy h**p:

“Giang Hướng Mai, nếu em không chịu an phận, còn muốn nhúng tay vào những chuyện vớ vẩn đó thì em với Lý Kiến Quốc đừng đi làm nữa, về quê hết đi.”

“Anh ba!”

Giang Viện Triều lạnh lùng nói: “Anh nói được là làm được.”

Giang Hướng Mai nghiến răng nghiến lợi, trong lòng dù có không cam tâm đến mấy cũng không dám quấn lấy nữa.

Bà ta vừa tức giận vì Giang Viện Triều không màng tình nghĩa anh em, vừa trách chồng vô dụng, khiến bà ta không ngẩng mặt lên được với anh chị em trong nhà.

Giang Hướng Mai quen biết Lý Kiến Quốc lúc đi xuống nông thôn làm thanh niên xung phong.

Thực ra, lúc Giang Hướng Mai đi, gia đình đã vượt qua giai đoạn khó khăn, theo tình hình lúc đó, Giang Hướng Mai không cần phải đi.

Nhưng vì bạn bè cùng trang lứa đều đi nên bà ta cũng nhất quyết đòi đi.

Đi chưa được bao lâu thì dẫn Lý Kiến Quốc về, sống c.h.ế.t đòi cưới ông ta. Bố mẹ có khuyên bảo thế nào bà ta cũng không nghe.

Cuối cùng, thấy Lý Kiến Quốc tuy năng lực bình thường nhưng nhân phẩm không có vấn đề gì, bố mẹ bà ta đành phải đồng ý.

Mấy năm nay, Lý Kiến Quốc không phạm lỗi lầm gì lớn, cũng chẳng có thành tựu gì, vẫn bình bình thường thường như vậy, nhà cửa, công việc đều là do nhà họ Giang sắp xếp.

Quê của Lý Kiến Quốc ở một vùng nông thôn ở tỉnh Cát Lâm, sau khi kết hôn với Lý Kiến Quốc, Giang Hướng Mai đã từng về quê chồng một lần, vì không chịu nổi môi trường và điều kiện ở đó nên sau này không bao giờ về nữa.

Có thể nói, có một chuyện có thể khiến Giang Hướng Mai kiềm chế, khiến bà ta phải dè chừng, đó chính là chuyện đuổi bà ta và Lý Kiến Quốc về quê.
 
Thập Niên 80 Thiên Kim Thật Trở Về, Sủng Quan Kinh Thành
Chương 223: Chương 223



Trong lòng Giang Hướng Mai đang khó chịu, nhưng lại không dám trút giận lên Giang Viện Triều, bà ta liền trừng mắt nhìn Giang Thiên Ca đang ngồi phía trước.

Giang Thiên Ca đang bàn bạc với Trịnh Văn Hoa về chuyện học lái xe.

Sắp được nghỉ hè rồi, Giang Thiên Ca dự định sẽ đi thi bằng lái. Kiếp trước, cô biết lái xe.

Nhưng cô lái là xe số tự động, không biết lái xe số sàn. Hơn nữa, xe thời này với xe mấy chục năm sau có rất nhiều điểm khác biệt, vẫn cần phải học hành nghiêm túc.

Nghe Giang Thiên Ca nói muốn đi học lái xe, Giang Hướng Mai liền đen mặt mắng:

“Giang Thiên Ca, con gái con đứa học lái xe làm gì? Cả ngày chỉ lo chạy nhảy như con trai, sao con không học theo Giang Ti Vũ đi?”

“Cháu đã đồng ý hẹn hò với Chính Tây rồi thì nên biết an phận thủ thường một chút, bình thường quan tâm Chính Tây nhiều hơn, chăm chỉ chạy đến nhà họ Lục, thể hiện cho tốt vào, giữ chặt lấy Chính Tây, tranh thủ kết hôn sớm một chút, nếu không với tính cách ngỗ ngược này của con, sớm muộn gì cũng bị người ta ghét bỏ...”

Giang Viện Triều quát lớn: “Giang Hướng Mai!”

“Anh ba, anh quát em làm gì, chẳng lẽ em nói sai sao?” Giang Hướng Mai vươn cổ cãi.

“Chính Tây ưu tú như vậy, Giang Thiên Ca đã hẹn hò với nó rồi thì phải tranh thủ kết hôn sớm một chút, đừng có chần chừ, cẩn thận kéo dài khiến mọi chuyện đổ bể. Người để ý đến Chính Tây nhiều lắm, con cho rằng con gái con hơn được ai?”

Nói đến đây, sắc mặt Giang Hướng Mai càng thêm khó coi.

Bà ta đã đồng ý với Chu chủ nhiệm là sẽ giúp bà ta làm mối cho Lục Chính Tây, nhưng bây giờ Giang Thiên Ca và Lục Chính Tây đã ở bên nhau rồi, dù bà ta có ghét Giang Thiên Ca đến mấy cũng không thể phá hoại chuyện tốt của cháu mình được.

Con nhỏ Giang Thiên Ca này, sao nó không nói sớm, nếu bà ta biết sớm thì đã không đồng ý với Chu chủ nhiệm rồi.

Vân Mộng Hạ Vũ

Bây giờ bà ta lại phải nghĩ cách giải thích với Chu chủ nhiệm, tất cả đều là do Giang Thiên Ca gây ra.

Nghĩ đến đây, Giang Hướng Mai lại trừng mắt nhìn Giang Thiên Ca.

Nghe Giang Hướng Mai nói vậy, Giang Viện Triều tức giận đến mức suýt chút nữa bốc hỏa: “Giang Hướng Mai, im miệng cho tôi!”

Giang Thiên Ca khinh thường đảo mắt, người ta thì rút kinh nghiệm từ những sai lầm, còn Giang Hướng Mai thì cứ sai một lần là trên đầu lại có thêm một vết sẹo.

“Cô, cô có thể đừng nói nữa được không? Cô vừa nói là ông trời lại cười đấy.” Giang Thiên Ca cười lạnh nói: “Cười cô ngu ngốc, cười cô điên khùng, cười cô đầu óc có vấn đề.”

Giang Hướng Mai tức đến mức mặt đỏ bừng, bà ta chỉ tay vào Giang Thiên Ca: “Mày...”

Giang Thiên Ca cướp lời: “Mày cái gì mà mày? Chẳng lẽ cô không điên sao?”

“Cô đã từng thấy ai lại đi tâng bốc người khác, hạ thấp người thân của mình như vậy chưa? Cô đừng có nói là vì tốt cho tôi, cái tốt của cô tôi không dám nhận đâu.”

“Tôi và Lục Chính Tây hẹn hò, trong miệng cô lại biến thành tôi trèo cao, là tôi may mắn, là bánh có nhân từ trên trời rơi xuống. Tôi phải quỳ xuống cảm ơn, sau này phải coi Lục Chính Tây là trung tâm của vũ trụ, cái gì cũng phải xoay quanh anh ta, đúng không?”

“Triều đại nhà Thanh sụp đổ lâu rồi, cô mau lấy cái tư tưởng cổ hủ đó ra khỏi đầu đi. Tôi không giống cô, không có đàn ông là không sống nổi, vì một người đàn ông mà sống c.h.ế.t bất chấp.”

Gân xanh trên trán Giang Hướng Mai nổi lên, bà ta run rẩy chỉ tay vào Giang Thiên Ca: “Mày...”

Giang Thiên Ca hừ lạnh một tiếng, tiếp tục nói: “Tôi học lái xe thì liên quan gì đến cô? Ai quy định con gái không được học lái xe? Bản thân cô không có bản lĩnh học thì thôi, còn không cho tôi học nữa à?”

“Còn nữa, bảo tôi học theo Giang Ti Vũ, cô muốn tôi học cái gì của nó? Học nó nịnh nọt cô sao?”

“Mày... Mày...”

Giang Hướng Mai bị Giang Thiên Ca nói đến mức đỏ mặt tía tai, không nói nên lời, bà ta trừng mắt nhìn Giang Viện Triều: “Anh ba, anh... Anh nhìn nó kìa, anh không dạy dỗ nó sao?”

Giang Viện Triều thản nhiên nhìn Giang Hướng Mai: “Nếu như em không nói những lời đó thì nó đã chẳng nói em như vậy.”

Tất cả đều là do bà ta tự chuốc lấy.

Những lời nói hạ thấp Giang Thiên Ca của Giang Hướng Mai vừa rồi, Giang Viện Triều nghe xong chỉ muốn đá bà ta xuống xe.

Con gái của Giang Viện Triều có thể có khuyết điểm, có chỗ chưa hoàn thiện, nhưng ông tuyệt đối không cho phép bất kỳ ai hạ thấp con gái mình như vậy.

Nhìn Giang Hướng Mai, Giang Viện Triều lạnh lùng nói: “Em muốn im miệng, hoặc là xuống xe.”

“...” Giang Hướng Mai siết chặt nắm đấm, trút giận đ.ấ.m mạnh vào lưng ghế phía trước.

...

Giang Ti Vũ đợi mọi người nhà họ Giang và nhà họ Lục đều đã rời đi mới thất thểu bước ra khỏi nhà hàng.

Lục Tự Khôn bị Lục Chính Phong kéo đi, cô ta một mình đi trên đường, đầu óc trống rỗng, trong đầu cứ như đang chiếu phim, không ngừng tua đi tua lại những gì vừa nhìn thấy, vừa nghe thấy trong phòng.
 
Thập Niên 80 Thiên Kim Thật Trở Về, Sủng Quan Kinh Thành
Chương 224: Chương 224



Lần đầu tiên cô ta hối hận vì sao hôm nay lại đến đây. Ban đầu, cô ta định đến để chọc tức nhà họ Giang, không ngờ người bị chọc tức, bị đả kích lại là chính mình.

Đến bây giờ cô ta vẫn không thể hiểu nổi, tại sao Lục Chính Tây lại ở bên Giang Thiên Ca, bọn họ quen nhau từ bao giờ?

“... Ơ? Em gái tốt của anh, trùng hợp ghê, lại gặp em ở đây.” Giang Thiên Bảo mặt đỏ bừng, miệng ngậm tăm, nheo mắt cười nói,

Vân Mộng Hạ Vũ

“Vừa hay anh đang hết tiền, em cho anh vay một, hai trăm đồng.”

Giang Ti Vũ vốn đang chìm đắm trong suy nghĩ của mình, Giang Thiên Bảo vừa lại gần, mùi thuốc lá, rượu nồng nặc xộc vào mũi khiến cô ta giật mình.

Nhìn thấy Giang Thiên Bảo, lòng hận thù trong lòng Giang Ti Vũ lại trỗi dậy.

Cô ta hận Giang Thiên Ca, hận người nhà họ Giang, hận Giang Thiên Bảo và Trương Lê Hoa, còn có cả Giang Thiết Quân.

Cách đây không lâu, Giang Thiết Quân, người được cho là bố ruột của cô ta, cũng đến Bắc Thành.

Giang Thiết Quân cũng giống như Giang Thiên Bảo, Trương Lê Hoa, đều không phải người tốt.

Cuộc sống của cô ta vốn dĩ rất tốt đẹp, từ khi những kẻ đáng ghét như Giang Thiên Bảo xuất hiện, cuộc sống của cô ta bắt đầu bị hủy hoại.

Cả nhà bọn họ giống như những con đỉa đói khát, bám chặt lấy cô ta để hút máu, tham lam vô độ, xấu xí bỉ ổi.

Cô ta muốn bọn họ biến mất, biến mất khỏi cuộc đời cô ta mãi mãi.

Giang Ti Vũ cụp mắt xuống, trong đầu không ngừng hiện lên hình ảnh Giang Thiên Ca được mọi người vây quanh, cười nói rạng rỡ trong buổi gặp mặt. Lúc ăn cơm, mọi người đều quan tâm đến Giang Thiên Ca, lúc rời đi, ai nấy cũng đều chào hỏi Giang Thiên Ca.

Còn cô ta lại giống như một con ch.ó nhà có tang, không ai hỏi han, không ai quan tâm. Giang Thiên Ca được đưa đón bằng xe, còn cô ta chỉ có thể đi bộ.

Chưa hết, cô ta còn phải nhìn cái bản mặt vô lại, bỉ ổi của Giang Thiên Bảo.

Ánh mắt Giang Ti Vũ lóe lên vẻ nham hiểm, cô ta siết chặt tay, móng tay đ.â.m vào da thịt.

Một lúc sau, cô ta buông tay, che giấu cảm xúc trong mắt, lấy ra hai tệ từ trong túi: “Em chỉ còn từng này...”

Nhìn rõ số tiền, Giang Thiên Bảo lập tức hất tay Giang Ti Vũ: “Anh muốn hai trăm, em đưa có hai đồng, Giang Ti Vũ, em cũng nỡ đưa ra đấy? Đưa ăn mày à?”

Giang Ti Vũ nhìn mu bàn tay đỏ ửng của mình, cô ta cụp mắt che giấu sự tính toán trong mắt, sau đó nói với vẻ mặt đau khổ, cầu xin: “Mọi người không thể lúc nào cũng đòi tiền em được, cũng phải tự mình kiếm tiền chứ.”

“Anh đang nghĩ cách kiếm tiền đây, em tưởng kiếm tiền dễ lắm à? Em tưởng tiền tự nhiên rơi vào túi sao?”

Giang Thiên Bảo liếc mắt, ra vẻ dạy dỗ: “Muốn kiếm tiền thì phải bỏ tiền ra tạo mối quan hệ! Nếu không, không đầu tư gì thì lấy đâu ra tiền? Tiền đẻ ra tiền, hiểu không!”

Cái gọi là tạo mối quan hệ trong miệng hắn ta chính là ăn chơi trác táng, nịnh bợ những tên vô công rồi nghề sao?

Trong lòng Giang Ti Vũ cười lạnh, nhưng ngoài mặt vẫn gượng cười chua chát, nói với giọng bất lực: “Em thật sự không còn tiền nữa, anh tính xem, dạo này em đưa cho mọi người bao nhiêu tiền rồi, làm gì còn.”

“Ở Giang gia, em vốn dĩ giấu một phần tiền riêng, nếu có thể lấy được, em còn có thể đưa cho anh. Nhưng mà, bây giờ em không vào được Giang gia, căn bản là lấy không được.”

Giang Ti Vũ đỏ mắt khóc kể: “Bây giờ em vẫn là học sinh, chút trợ cấp được phát ở trường học chỉ đủ cho em ăn cơm, thật sự không có tiền cho anh! Anh buông tha cho em đi.”

Sắc mặt Giang Thiên Bảo rất khó coi, thốt ra một đống lời lẽ tục tĩu, mắng chửi một hồi, hắn ta đột nhiên dừng lại, nhìn Giang Ti Vũ hỏi: “Em nói tiền riêng để ở nhà họ Giang, giấu ở đâu? Có bao nhiêu?”

Giang Ti Vũ nắm c.h.ặ.t t.a.y trong tay áo, vẻ mặt lại bình tĩnh trả lời: “Ở gầm giường trong phòng em ở, có khoảng một nghìn đồng.”

Nghe được lời này, Giang Thiên Bảo liền nheo mắt lại.

Hắn ta chưa từng đến Giang gia, nhưng Trương Lê Hoa đã đến. Hắn ta nghe Trương Lê Hoa nói không ít lần rằng Giang gia giàu có, trong sân bày đầy xe đạp, ti vi, tủ lạnh, quạt điện cũng nhiều đến mức không chứa hết trong nhà.

Thứ đáng giá của Giang gia, khẳng định không chỉ có những thứ này.

Nếu hắn ta có thể vào Giang gia một chuyến lấy chút đồ, nói không chừng một thời gian sau sẽ không cần phải lo lắng về tiền nữa.

Trong mắt Giang Thiên Bảo hiện lên ánh sáng tham lam.

Nhưng nghĩ đến lần trước ở Đại học Hoa, hắn ta định cướp đồng hồ của Giang Thiên Ca không thành, ngược lại bị cô ấy đưa đến đồn cảnh sát, trong lòng hắn ta lại có chút do dự.

Lần trước vào đồn cảnh sát, suýt chút nữa đã mất nửa cái mạng. Người trong đó đều là những tên tội phạm hung dữ, hắn ta không muốn vào đó nữa.

Giang Ti Vũ ngước mắt lên, nhìn thấy biểu cảm trên mặt Giang Thiên Bảo, tâm tư thay đổi, chỉ chốc lát sau liền giả vờ như đột nhiên nhớ ra điều gì:
 
Thập Niên 80 Thiên Kim Thật Trở Về, Sủng Quan Kinh Thành
Chương 225: Chương 225



“Ồ, em đột nhiên nhớ ra rồi, ngoài tiền, thật ra còn có một cây vàng, là quà người nhà họ Giang tặng cho em lúc em tròn mười tám tuổi.”

Giang Ti Vũ làm ra vẻ mặt kiên định: “Anh, hay là như vậy đi, em sẽ nghĩ cách xem làm thế nào để lấy tiền và vàng ra. Đợi em lấy được thì đưa cho các anh, các anh cầm về quê, đừng ở lại Bắc Kinh nữa...”

Giang Thiên Bảo không để ý đến lời nói của Giang Ti Vũ, khi nghe được hai chữ “vàng”, ánh sáng tham lam trong mắt hắn ta lại sáng lên.

Một cây vàng, có giá trị đến mấy nghìn tệ! Sinh nhật con nhỏ thối tha đó, Giang gia cũng chịu chi một cây vàng, điều này nói rõ, vàng trong nhà họ Giang chắc chắn không ít.

Nếu hắn ta có thể lấy được...

Hai mắt Giang Thiên Bảo sáng rực, sự do dự trong lòng cũng hoàn toàn biến mất.

Hắn ta tự nhủ, lần trước bị Giang Thiên Ca đưa vào đồn cảnh sát là do khinh thường cô ta, không chuẩn bị kỹ. Nhưng lần này, hắn ta sẽ chuẩn bị trước, tìm thêm vài người nữa cùng đi, nhất định sẽ thành công! ...

Thấy mục đích đã đạt được, Giang Thiên Bảo đã mắc câu, khóe miệng Giang Ti Vũ khẽ nhếch lên.

Cứ đi đi, đi Giang gia trộm tiền, trộm vàng, đi càn quét Giang gia, nếu thành công, Giang gia vừa mất tiền vừa mất mặt. Nếu không thành công, đám người Giang Thiên Bảo sẽ bị bắt vào tù, sau này sẽ không thể quấn lấy cô nữa.

Dù thành công hay không, cô ta đều vui vẻ nhìn thấy kết cục đó.

Tốt nhất là đám người Giang Thiên Bảo trộm cướp thành công, tiêu hết tiền của Giang gia, sau đó bị bắt vào tù, ngồi tù mọt gông.

...

Sau buổi gặp mặt hôm đó, mọi người đều bận rộn. Giang Viện Triều và Lục Chính Tây bận rộn việc kinh doanh, Giang Thiên Ca bận rộn việc thuyết trình về bàn phím chữ Hán cho Vương Hoài Dân.

Công việc thuyết trình và học tập về bàn phím chữ Hán ở các đơn vị trực thuộc bộ chỉ còn khoảng mười đơn vị nữa là hoàn thành.

Vân Mộng Hạ Vũ

Ngoài ra, Giang Thiên Ca còn đang chuẩn bị cho kỳ thi cuối kỳ ở trường. Tuy cô học chuyên ngành máy tính, có kiến thức máy tính vững chắc.

Nhưng phần lớn kiến thức trong đầu cô đều vượt quá chương trình, vượt quá thời đại này, không phải là đáp án của đề thi thời đại này.

Hơn nữa, ngoài các môn chuyên ngành máy tính, cô còn phải thi các môn cơ sở chung như Toán, Văn.

Kỳ thi của Đại học Hoa nổi tiếng là nghiêm ngặt. Vài chục năm sau, khi sinh viên đại học thi cuối kỳ, các giảng viên đều sẽ gạch trước những điểm chính của kỳ thi, sinh viên chỉ cần tập trung ôn tập là có thể đạt điểm cao.

Nhưng mà, hiện tại không có chuyện gạch điểm chính.

Điểm chính là gì? Toàn bộ nội dung của cuốn sách, của cả học kỳ đều là điểm chính.

Giang Thiên Ca không muốn bị điểm kém, cuối cùng lại thi trượt môn.

Mấy ngày trước, cô vừa mới đăng một tấm poster lớn, nói rằng những kẻ tung tin đồn nhảm về cô, tất cả đều thi trượt. Nếu cô cũng trượt, thì mặt mũi của cô còn mất nhiều hơn cả Lục Tự Khôn.

Giang Thiên Ca thu dọn đồ đạc, định đến thư viện.

Nhưng đi được nửa đường thì bị Quan Mỹ Chi chặn lại.

“... Thiên Ca, tôi có chút chuyện muốn tìm cậu.” Quan Mỹ Chi kìm nén sự sốt ruột trong lòng, gượng cười nói: “Thiên Ca, tôi mời cậu đi uống cà phê nhé.”

Trong khoảng thời gian này, người dân Bắc Kinh đột nhiên rộ lên phong trào uống cà phê. Các quán cà phê còn đông khách hơn cả nhà hàng, giới trẻ có việc gì muốn mời khách đều rủ nhau đến quán cà phê.

“Không cần đâu. Tôi với cậu không thân thiết.”

Giang Thiên Ca lạnh nhạt nói xong, định tiếp tục đi về phía thư viện, thấy Quan Mỹ Chi vẫn muốn đưa tay kéo cô lại. Giang Thiên Ca lạnh lùng nhìn cô ta, cảnh cáo: “Tốt nhất là cậu nên tránh xa tôi ra, nếu không tôi không ngại lật lại chuyện cũ đâu.”

Quan Mỹ Chi biến sắc, không dám ngăn cản nữa.

Giang Thiên Ca cho rằng mọi chuyện đã qua.

Không ngờ, lúc cô từ thư viện đi ra, lại nhìn thấy Quan Mỹ Chi.

Bên cạnh cô ta còn có thêm một người.

Đó là một người phụ nữ, trông khoảng bốn mươi tuổi, có ba phần giống Quan Mỹ Chi. Gương mặt người phụ nữ lộ vẻ mệt mỏi, tiều tụy.

Giang Thiên Ca liếc nhìn, rồi thu hồi ánh mắt, nhấc chân bước sang hướng khác.

“Cháu gái chính là bạn học Giang Thiên Ca của con gái bác phải không, trông xinh xắn thật đấy, bác lần đầu gặp cháu, cũng chưa chuẩn bị quà ra mắt, ngại quá, cái hộp này tặng cho cháu nhé, đừng khách sáo với bác.”

Mẹ của Quan Mỹ Chi là Ngô Xuân Lệ chạy đến, một tay kéo Giang Thiên Ca, một tay nhiệt tình muốn nhét chiếc hộp đang cầm trên tay vào tay Giang Thiên Ca.

Giang Thiên Ca vừa chạm vào chiếc hộp, liền cảm thấy trọng lượng bên trong không đúng lắm.

Nhìn Ngô Xuân Lệ, thấy hốc mắt bà ta hơi sưng và vẻ sốt ruột trong mắt, Giang Thiên Ca đoán được trong hộp là thứ gì.

Chắc là trong nhà họ có chuyện, muốn nhờ cô đi cửa sau với Giang Viện Triều.

Giang Thiên Ca lùi về sau, giữ thái độ xa cách, lạnh nhạt: “Cháu không quen cô, xin cô tự trọng, đừng làm chuyện kỳ quái.”

Ngô Xuân Lệ ngẩn người, bà ta không ngờ Giang Thiên Ca lại phản ứng như vậy.
 
Thập Niên 80 Thiên Kim Thật Trở Về, Sủng Quan Kinh Thành
Chương 226: Chương 226



Tối hôm qua, chồng bà ta là Quan Thiệu Cương bị bắt, nguyên nhân là do bị điều tra ra việc tham gia buôn lậu. Vụ buôn lậu lần này nghe nói cấp trên rất coi trọng, nhất định sẽ trừng phạt nghiêm khắc những kẻ tham gia.

Chuyện này vừa xảy ra, cả nhà bà ta đều sốt ruột, tìm đủ mọi mối quan hệ, nhưng đều vô dụng.

Người hạ lệnh bắt giữ là Giang Viện Triều, bây giờ muốn cứu người ra thì chỉ có thể đi cửa sau với ông ấy.

Tìm Giang Viện Triều, chắc chắn là không được. Vì vậy, bà ta nghĩ đến Giang Thiên Ca.

Ban đầu, Ngô Xuân Lệ định bảo Quan Mỹ Chi gọi Giang Thiên Ca ra quán cà phê bên ngoài, nói chuyện rõ ràng với cô. Giang Thiên Ca không đi, bà ta liền đuổi theo đến tận trường.

Nhưng bà ta không ngờ thái độ của Giang Thiên Ca lại lạnh lùng như vậy.

Ngô Xuân Lệ sửng sốt, sau đó tự an ủi mình, Giang Thiên Ca lớn lên ở nông thôn, có lẽ cô không biết trong hộp đựng thứ gì.

Nghĩ đến đây, Ngô Xuân Lệ cười gượng hai tiếng, cảnh giác nhìn xung quanh, rồi từ từ mở một khe hở của chiếc hộp, vừa nheo mắt cười nói: “Thiên Ca, cháu xem xem có thích quà dì tặng không?”

Từ khe hở mở ra, có thể nhìn thấy màu vàng kim bên trong hộp.

Giang Thiên Ca vẫn thản nhiên.

Ngô Xuân Lệ cười he he hai tiếng: “Đây là chút tâm ý của dì...”

Giang Thiên Ca cắt ngang bà ta: “Cháu không biết cô tìm cháu vì chuyện gì. Nhưng cháu nhắc nhở cô, nếu cô muốn tội chồng thêm tội, cứ đưa cái hộp này cho cháu.”

Nụ cười trên mặt Ngô Xuân Lệ lập tức biến mất.

...

Vân Mộng Hạ Vũ

Tối về đến nhà, Giang Thiên Ca kể chuyện này cho Giang Viện Triều nghe.

Cô tò mò hỏi: “Tên họ Quan kia, phạm tội rất nghiêm trọng sao? Nếu không chắc họ không nỡ lấy nhiều vàng như vậy để hối lộ con đâu nhỉ.”

Giang Thiên Ca đoán, trong chiếc hộp mà Ngô Xuân Lệ ôm đến chiều nay, ít nhất phải có bảy, tám thỏi vàng.

Giang Viện Triều gật đầu: “Ừm, không nhỏ đâu.”

Chuyện của Quan Thiệu Cương, sau khi bị cách chức điều tra, ít nhất cũng phải ngồi tù mười năm.

Vậy mà họ lại đi tìm Thiên Ca?

Bọn họ không làm việc đàng hoàng, chỉ giỏi làm chuyện mờ ám. Giang Viện Triều sa sầm mặt mày: “Ngày mai bố sẽ bảo Tiểu Trịnh đưa con đến trường...”

Biết ý của Giang Viện Triều, không đợi ông nói xong, Giang Thiên Ca đã từ chối: “Không cần đâu ạ. Bố đang bận, anh Tiểu Trịnh không thể rời đi. Chuyện này con tự giải quyết được.”

Hiện tại Giang Viện Triều đang rất bận, điều Trịnh Văn Hoa đi, ông ấy sẽ càng bận hơn.

Giang Viện Triều cũng nghĩ đến tình hình hiện tại, ông im lặng một lúc, rồi gật đầu, không tiếp tục kiên trì nữa. Nhưng ngay sau đó, ông đã sắp xếp lại.

Đầu tiên là gọi điện thoại cho trường học, nhờ bảo vệ trường chú ý hơn.

Sau đó, nghĩ ngợi một lát, lại gọi điện thoại cho Lục Chính Tây, kể chuyện Ngô Xuân Lệ tìm Giang Thiên Ca, rồi nói: “Cháu trai Lục Tự Văn của cậu không phải cũng đang học ở Đại học Hoa sao? Cậu bảo nó chú ý đến tình hình của Thiên Ca một chút...”

Giang Thiên Ca ngồi bên cạnh, nhìn Giang Viện Triều sắp xếp, cô chớp chớp mắt, thầm cảm khái: Bố Giang ngày càng ra dáng một người cha rồi. Cô cũng ngày càng thích ứng tốt hơn.

Lúc Giang Viện Triều cúp điện thoại, Giang Thiên Ca đứng dậy, rót cho ông một cốc nước: “Bố, uống nước đi ạ.”

Giang Viện Triều nhận lấy, nở nụ cười an ủi.

Nghĩ đến chuyện sau đó, ông lại nhíu mày, lo lắng nói: “Khoảng thời gian này, bố có thể không về nhà mỗi ngày được, con ở nhà một mình, bố không yên tâm.”

“Thiên Ca, hay là con về ngõ Du Tiễn ở một thời gian nhé?”

Về ngõ Du Tiễn ở? Giang Thiên Ca không muốn lắm: “Hay là thôi ạ? Con không ở đây, con có thể ở trường.”

Ở ngõ Du Tiễn, những người khác đều tốt, chỉ có mỗi Giang Hướng Mai là thi thoảng lại nổi cơn điên. Cô không muốn gặp Giang Hướng Mai.

Giang Viện Triều đoán được suy nghĩ của Giang Thiên Ca: “Con không muốn qua đó là vì cô của con sao? Con đừng lo, cô của con đã đến tỉnh Hồ học tập rồi, không về nhanh vậy đâu.”

Giang Hướng Mai đi học là do Giang Viện Triều cố ý điều đi, tránh cho bà ta còn chưa từ bỏ ý định muốn tham gia vào việc thành lập công ty, gây thêm rắc rối.

“Ông bà nội của con đều rất mong con qua đó ở.”

Bình thường, Giang Thiên Ca bận rộn, rất ít khi đến ngõ Du Tiễn, chỉ khi nào Giang Viện Triều về, cô mới cùng ông về đó ăn một bữa cơm rồi lại đi.

Hóa ra, tuy ông bà Giang đã nhận Giang Thiên Ca là cháu gái.

Nhưng vì chưa hiểu rõ, nên thái độ của ông bà đối với Giang Thiên Ca vẫn còn dè dặt, muốn xem xét tính cách của Giang Thiên Ca trước, sau đó mới điều chỉnh cách cư xử cho phù hợp.

Nhưng Giang Thiên Ca rất ít khi đến gần ông bà, khiến ông bà muốn xem xét cũng không có cơ hội. Vì Giang Thiên Ca không đến gần, nên trong lòng ông bà lại càng nhớ đến cô.

Chắc có lẽ là tâm lý “xa thơm gần thối”, càng lạnh lùng lại càng muốn đến gần.

Nghĩ đến ông bà nội, Giang Thiên Ca phẩy tay: “Vâng ạ, khi nào rảnh con sẽ qua.”

Mấy hôm trước, bà nội đã lén đưa cho cô một chiếc vòng tay, quả thật cô nên tìm thời gian mang quà đến cảm ơn bà.
 
Thập Niên 80 Thiên Kim Thật Trở Về, Sủng Quan Kinh Thành
Chương 227: Chương 227



Bà Giang là một người thích ăn diện, Giang Thiên Ca đến trung tâm thương mại một vòng, sau đó bước vào một cửa hàng quần áo.

Không biết bà nội mặc quần áo cỡ nào, cô cũng không biết mua quần áo như thế nào, nên quyết định mua khăn lụa.

Tuy bà cụ thích ăn diện, nhưng cũng không vượt qua được định kiến xã hội, cách ăn mặc đều bị giới hạn trong độ tuổi của bà. Quần áo bà mặc đều là màu đen, xám, những màu tối thể hiện sự trưởng thành, chững chạc.

Đối với những lo lắng không đâu của bà cụ, Giang Thiên Ca cảm thấy rất không cần thiết.

Làm đẹp không phân biệt tuổi tác. Đã thích ăn diện thì cứ thoải mái thể hiện, lo lắng gì chứ?

Cũng chẳng có ai quy định, người lớn tuổi thì không được mặc quần áo màu sắc sặc sỡ.

Vài chục năm sau, khăn lụa là phụ kiện không thể thiếu của các đoàn khách du lịch “hoàng hôn đỏ”. Nhưng hiện tại, vì khăn lụa có màu sắc sặc sỡ, nên đối tượng sử dụng chủ yếu là các cô gái trẻ, phụ nữ trẻ. Những bà cụ lớn tuổi vẫn chưa cảm nhận được vẻ đẹp của khăn lụa.

Để cảm ơn bà nội đã tặng chiếc vòng tay, Giang Thiên Ca quyết định sẽ cho bà nội một vài gợi ý về cách ăn mặc, giúp bà trở thành một bà cụ sành điệu hơn.

Khăn lụa trong cửa hàng có đủ loại màu sắc: đỏ, cam, vàng, lục, lam, chàm, tím. Giang Thiên Ca cũng lười chọn, bèn mua hết tất cả các màu.

Lo lắng Giang Thiên Ca ở nhà cũ một mình không thoải mái, Giang Viện Triều đặc biệt thu xếp thời gian, đưa cô đến đó.

Nhìn thấy Giang Thiên Ca cầm một xấp khăn lụa, Giang Viện Triều dở khóc dở cười. Mỗi lần con gái mua đồ đều theo kiểu mua sỉ, người nhận được đồ có vui hay không thì không biết, nhưng nhân viên bán hàng chắc chắn là vui vẻ.

Giang Viện Triều cố ý trêu ghẹo: “Con định làm gì thế, muốn đi bán hàng à?”

Giang Thiên Ca đặt xấp khăn sang bên cạnh: “Bán gì mà bán, tất cả đều là cho bà nội.”

Vân Mộng Hạ Vũ

Giang Viện Triều nhướn mày: “Tất cả?”

Ông nhìn xấp khăn lụa kia, đủ màu sắc sặc sỡ, đều là cho bà cụ?

Thấy vẻ mặt ngạc nhiên của Giang Viện Triều, Giang Thiên Ca khoanh tay, khẽ hất cằm, nhướng mày với ông: “Bố không hiểu à? Con đây là đang chuẩn bị mở ra cánh cửa đến thế giới mới cho bà đấy.”

“Mấy hôm trước, bà lại giục bố đi tìm mùa xuân thứ hai phải không?”

Mặc dù Giang Viện Triều nhiều lần bày tỏ không có ý định tìm thêm ai nữa, nhưng bà cụ vẫn luôn hy vọng ông tìm được một người bạn đời. Trước đó, Giang Thiên Ca có dọa bà một trận nên bà cũng không nhắc đến chuyện này nữa.

Nhưng có thể chiêu cũ dùng nhiều nên đã hết tác dụng. Bà cụ lại bắt đầu rục rịch, muốn làm mai mối cho Giang Viện Triều.

Giang Thiên Ca nhìn Giang Viện Triều với vẻ trêu chọc: “Có cần con ra tay nghĩa hiệp giải cứu bố không?”

Bị con gái nhìn như thể đang xem kịch hay, Giang Viện Triều có chút mất tự nhiên. Sau khi Phương Vận rời đi, ông đã không còn chút tâm tư nào cho chuyện tình cảm nữa.

Ông không thể nào thích người khác được, cũng không muốn vì suy nghĩ của người khác mà tùy tiện tìm một ai đó để sống cho qua ngày. Như vậy vừa là vô trách nhiệm với bản thân, vừa là vô trách nhiệm với đối phương.

Nhưng sự cố chấp của bà cụ đôi khi khiến ông rất đau đầu. Giang Viện Triều hắng giọng, hỏi: “Giải cứu thế nào?”

Giang Thiên Ca chìa tay ra: “Mười đồng.”

Giang Viện Triều: “...”

Giang Thiên Ca kiên quyết nói: “Mười đồng, không sợ thiệt, không sợ bị lừa. Đây là nể tình chúng ta còn chút quan hệ nên con mới đưa ra mức giá hữu nghị đấy.”

Nhìn Giang Viện Triều, cô nhướng mày đầy tự đắc: “Có muốn hay không, cơ hội chỉ có một.”

Khóe miệng Giang Viện Triều khẽ giật giật, lấy ra tờ mười đồng từ trong ví.

Giang Thiên Ca nhận lấy tiền, gấp lại rất cẩn thận, cất vào trong chiếc ví nhỏ của mình. Sau đó, cô vỗ ngực, sảng khoái đảm bảo với Giang Viện Triều: “Được rồi, bố cứ yên tâm, chuyện này cứ để con lo.”

Đối với việc Giang Viện Triều có tái hôn hay không, Giang Thiên Ca hoàn toàn tôn trọng quyết định của ông.

Nếu ông muốn tái hôn, cô sẽ không ngăn cản. Còn nếu ông không muốn, cô cũng sẽ không khuyên nhủ.

Thật ra mà nói, so với hai trường hợp Giang Viện Triều tái hôn và không tái hôn thì trường hợp nào tốt hơn cho cô, chắc chắn là trường hợp sau.

Hiện tại, mối quan hệ giữa cô và Giang Viện Triều rất tốt. Nhưng nếu Giang Viện Triều tìm một người mẹ kế về, tình hình chắc chắn sẽ thay đổi.

Mẹ kế, cha dượng gì đó, có quá nhiều bất định, cô cũng không muốn tự chuốc phiền phức vào mình.

Vì vậy, vì Giang Viện Triều không có ý định tái hôn, lại còn bị bà cụ giục giã, chi bằng cô giúp ông một tay.

Bà cụ có nhiều tinh lực như vậy để quản đông quản tây, đều là do rảnh rỗi sinh nông nổi, chỉ cần tìm cho bà chút việc để làm là được.

...

Đến ngõ Du Tiền, Giang Thiên Ca ôm xấp khăn lụa, theo Giang Viện Triều vào nhà, cô bắt đầu gọi:

“Bà nội ơi, con mang quà đến cho bà này!”

“Quà gì thế?” Ông cụ Giang đang đi dạo trong sân, nghe thấy tiếng Giang Thiên Ca, ông ngó đầu ra, cười hỏi: “Có quà của ông không?”

Giang Thiên Ca gật đầu: “Có ạ.”
 
Thập Niên 80 Thiên Kim Thật Trở Về, Sủng Quan Kinh Thành
Chương 228: Chương 228



Cô mua nhiều khăn lụa nên nhân viên bán hàng nói có thể tặng kèm một món quà. Thấy trong cửa hàng có một chiếc mũ rất hợp với ông cụ, nhân viên bán hàng nói có thể tặng nên cô đã nhận.

Ông cụ Giang cười ha hả gật đầu: “Ừm, cháu thật có lòng.”

Dù là quà gì, đều là do cháu gái mang đến, đều là tấm lòng của con bé.

Lúc ông cụ Giang đang nói chuyện, bà cụ Giang cũng từ trong phòng đi ra.

Nhìn thấy bà, Giang Thiên Ca lập tức hóa thân thành hội trưởng hội khen ngợi: “Bà ơi, hôm nay bà mặc đồ đẹp quá!”

Mặc dù mỗi lần gặp mặt, Giang Thiên Ca đều nói như vậy, bà cụ Giang biết rõ những lời này chỉ là lời xã giao, nhưng bà vẫn không khỏi đỏ mặt.

Bà cụ Giang cố ý nghiêm mặt, che giấu sự ngại ngùng: “Ừ, đến rồi à? Nghe bố con nói con về ở, bà đã bảo dì Chu dọn dẹp phòng cho con rồi đấy.”

Phòng của Giang Thiên Ca là do Trần Ngọc Lan sắp xếp từ lần đầu tiên cô về đây.

Trần Ngọc Lan rất chu đáo, sợ Giang Thiên Ca để ý nên đã sắp xếp cho cô một phòng khác, không phải căn phòng mà Giang Ti Vũ từng ở.

Vân Mộng Hạ Vũ

Giang Thiên Ca cảm ơn bà cụ Giang: “Bà ơi, cháu cảm ơn chiếc vòng tay mà bà đã tặng cho cháu. Cháu cũng mang quà đến đáp lễ bà, nhưng quà quá đắt tiền thì cháu chưa mua nổi nên chỉ mua chút khăn lụa thôi ạ.”

“Hôm nay cháu đi dạo trung tâm thương mại, nhìn thấy mấy chiếc khăn lụa này, cháu nghĩ ngay đến bà, chúng rất hợp với bà.”

Nghe Giang Thiên Ca nói, trong lòng bà cụ Giang cảm động, nhưng trên mặt vẫn cố tỏ ra bình tĩnh, bà khẽ nhíu mày: “Khách sáo làm gì? Bà là bà nội con, tặng vòng tay cho con là chuyện đương nhiên, cần gì phải đáp lễ.”

Thực ra, chiếc vòng tay đó ban đầu là dành cho Phương Vận.

Mấy nàng dâu đều được bà tặng vòng tay.

Năm đó, khi các con kết hôn, vì tình hình đặc biệt nên bà chỉ có thể cất những món đồ đó đi, không dám lấy ra.

Mãi đến khi mọi chuyện qua đi, bà mới lấy ra chia cho các con dâu. Vì Phương Vận đã đi mất nên phần của Phương Vận được bà cất giữ.

Ban đầu, khi chưa biết thân thế của Giang Ti Vũ, bà đã nghĩ đến việc sẽ tặng chiếc vòng tay cho Giang Ti Vũ khi cô kết hôn.

Nhưng sau đó Giang Thiên Ca trở về, chiếc vòng tay đó đương nhiên không thể đưa cho Giang Ti Vũ được nữa.

Cách đây không lâu, khi biết chuyện Giang Thiên Ca và Lục Chính Tây đang tìm hiểu nhau, bà đã đưa chiếc vòng tay cho Giang Thiên Ca.

Nhìn xấp khăn lụa đủ màu sắc sặc sỡ mà Giang Thiên Ca đang cầm, bà cụ Giang ngẩn người.

Những chiếc khăn này hợp với bà sao?

Bà đã già rồi, làm sao dùng được những chiếc khăn sặc sỡ như vậy? Nếu đeo ra ngoài, chắc chắn sẽ bị người ta mắng là “già rồi còn làm màu”.

Nhưng nghĩ đến đây là tâm ý của Giang Thiên Ca, bà không nỡ khiến cô thất vọng, bèn nuốt những lời định nói vào trong bụng, suy nghĩ xem nên nói gì cho phải.

“Bà nội, lại đây, để con phối đồ cho bà, đảm bảo bà sẽ trở nên thời trang và xinh đẹp hơn!”

Giang Thiên Ca quyết định phải mở ra cánh cửa dẫn đến thế giới phối màu sắc cho bà cụ Giang, trước tiên là để bà mê mẩn những thứ như khăn lụa, quần áo,... Sau đó, cô sẽ đăng ký cho bà một lớp học ở trường dành cho người cao tuổi về thời trang, để bà được học hỏi thêm.

Bà cụ có việc để làm, có sở thích riêng để phân tán tinh lực thì đương nhiên sẽ không còn thời gian để quản Giang Viện Triều nữa.

Giang Thiên Ca bảo Giang Viện Triều lấy cho mình một chiếc gương, sau đó cầm những chiếc khăn lụa đủ màu sắc lên, vừa áp lên người bà cụ, vừa giảng giải cách thắt khăn lụa, màu sắc khác nhau thì nên phối như thế nào.

Lúc đầu, bà cụ Giang còn hơi ngại ngùng, nhưng dần dần, mắt bà bắt đầu sáng lên.

“Bà thấy đấy, có phải đẹp hơn không? Bà ơi, cháu nói cho bà biết, cách ăn mặc trước đây của bà tuy đẹp nhưng có phần già dặn. Còn bây giờ, nhìn bà trẻ ra đến hai mươi tuổi, đi đến đâu cũng khiến người ta phải ngoái nhìn, từ đứa trẻ ba tuổi cho đến cụ ông bảy tám mươi tuổi đều bị bà mê hoặc.”

Bà cụ Giang: “...”

Ông cụ Giang vốn đang ngồi xem cho vui, nghe vậy thì cứng người, vẻ mặt khó xử. Ông sờ mái tóc thưa thớt của mình, sau đó lặng lẽ đội chiếc mũ mà Giang Thiên Ca tặng lên.

Ông len lén nhìn vào trong gương, chỉnh sửa lại tư thế ngồi, quan sát một hồi lâu rồi mới hài lòng thu hồi tầm mắt.

Ừm, che tóc tai đi trông ông cũng trẻ ra hai mươi tuổi.

Nhìn dáng vẻ nghiêm túc của Giang Thiên Ca, Giang Viện Triều mỉm cười.

Trước đây, đôi khi ông cảm thấy bản thân không đủ kiên định trước mặt Giang Thiên Ca, suy nghĩ của mình rất dễ bị cô chi phối.

Vì vậy, ông đã tự kiểm điểm bản thân.

Bây giờ ông đã hiểu, đây không phải là vấn đề của ông, mà là do Giang Thiên Ca quá giỏi.
 
Thập Niên 80 Thiên Kim Thật Trở Về, Sủng Quan Kinh Thành
Chương 229: Chương 229



Giang Thiên Ca không chỉ giỏi dọa người mà còn giỏi dỗ dành người khác. Chỉ cần cô muốn, cô có thể dỗ dành người ta đến mức xoay như chong chóng.

Giang Thiên Ca nhìn thấy vẻ mặt của Giang Viện Triều, cô nhướng mày đầy tự đắc, sau đó tiếp tục nỗ lực mở ra cánh cửa dẫn đến thế giới mới cho bà cụ Giang.

“Lũ nhóc chúng mày đang làm cái gì thế hả?” Giọng nói sang sảng của Giang Hướng Lợi vang lên từ ngoài cửa.

“Chuyện gì vậy?” Mọi người trong phòng nhìn nhau, đang định ra ngoài xem thử thì Giang Hướng Lợi đã vén rèm bước vào.

Giang Thiên Ca vừa mới thắt xong khăn lụa cho bà cụ Giang.

Hôm nay, bà cụ Giang mặc một chiếc áo khoác màu tím than, Giang Thiên Ca phối cho bà một chiếc khăn lụa màu be vàng nhạt, nhìn tổng thể rất hài hòa, đẹp mắt.

Giang Hướng Lợi vốn đang hầm hầm, nhưng khi nhìn thấy bà cụ Giang, ông ta ngẩn người, sau đó cười toe toét: “Ôi chao, mẹ ơi, hôm nay mẹ ăn mặc còn thời trang hơn cả Ngọc Lan.”

Giang Thiên Ca: “...”

Giang Thiên Ca cạn lời với người bác EQ thấp như Giang Hướng Lợi. Cũng may là Trần Ngọc Lan hiền lành, nếu không, cô đã được chứng kiến

cảnh tượng mẹ chồng nàng dâu hay vợ chồng cãi nhau rồi.

Trần Ngọc Lan đi phía sau, đưa tay nhéo vào eo Giang Hướng Lợi một cái, sau đó coi như không có chuyện gì xảy ra, mỉm cười khen ngợi bà cụ Giang.

Trước mặt chồng, con trai và cháu gái, bà cụ Giang không cảm thấy áp lực gì, nhưng con dâu vừa đến, bà lại không được tự nhiên, bèn chuyển chủ đề: “Vừa nãy Hướng Lợi lớn tiếng như vậy, có chuyện gì thế?”

Vân Mộng Hạ Vũ

Giang Hướng Lợi nói: “Mấy đứa nhóc mười mấy tuổi gì đó, trèo tường ở bức tường phía bắc, con đã đuổi chúng đi rồi.”

Ông ta cau mày nói: “Bọn nhỏ đó, không biết bố mẹ chúng dạy dỗ kiểu gì, nhìn thì còn nhỏ tuổi mà người nồng nặc mùi thuốc lá, còn hơn cả con, lại còn lêu lổng, không làm ăn gì ra hồn. Bây giờ mà không dạy dỗ cẩn thận, sau này kiểu gì cũng gây chuyện.”

Trần Ngọc Lan cũng nhíu mày: “Nhìn chúng không giống người trong ngõ chúng ta, không biết từ đâu chạy đến nữa.”

Nghe Giang Hướng Lợi và Trần Ngọc Lan nói vậy, Giang Thiên Ca cảm thấy kỳ lạ, cô suy nghĩ một chút rồi nói: “Họ có phải là trộm, đến để thăm dò tình hình không ạ?”

Giang Hướng Lợi lập tức phủ nhận: “Không thể nào. Kẻ trộm nào dám cả gan đến nhà chúng ta chứ, có phải muốn c.h.ế.t đâu.”

“Ông nội con, chú, bố con, chú tư, còn có Tiểu Lý, Tiểu Trịnh, nhà chúng ta toàn là lính, cho dù tên trộm có to gan đến mấy cũng không dám bén mảng đến đây.”

“Mấy thằng nhóc đó chắc là xem tivi nhiều quá, tưởng mình là Tôn Ngộ Không, có thể bay nhảy trên tường. Hừ, học không học, lại đi học mấy trò mèo đó, ngã sấp mặt thì có.”

Nhìn Giang Hướng Lợi khẳng định như vậy, Giang Thiên Ca cảm thấy mình đã lo lắng quá nhiều.

Cả nhà Giang Hướng Lợi đều là lính, đến nhà ông ta trộm đồ chẳng khác nào tự chui đầu vào lưới, hẳn là không có tên trộm nào ngu ngốc như vậy.

Nhưng trên thực tế, kẻ ngu ngốc như vậy lại có thật.

...

Người trèo tường nhà họ Giang chính là Giang Thiên Bảo và mấy tên du côn chơi cùng cậu ta.

Giang Hướng Lợi cao to, mặt mũi bặm trợn, rất dễ khiến người khác sợ hãi. Bị Giang Hướng Lợi quát lớn một tiếng, mấy người hoảng hốt, vội vàng bỏ chạy.

Chạy ra khỏi con ngõ, thấy không có ai đuổi theo, bọn họ mới dám dừng lại.

Một tên du côn gầy gò quay đầu lại, “phì” một tiếng, chửi rủa: “Hừ, đi lính thì ghê gớm lắm chắc! Mấy chục năm trước cũng chỉ là lũ nhà quê, năm đó, cụ cố của tao là quan lớn trong cung! Lũ nhà quê đó chỉ là nô tài quỳ gối trước mặt cụ cố tao!”

Mấy tên du côn khác cũng hùa theo, chửi bới.

Có vẻ như việc chửi bới như vậy có thể xua đi sự tự ti và sợ hãi trong lòng, giúp chúng tự tin hơn.

“Không phải chỉ là trèo tường nhà hắn thôi sao, có cần phải mắng chửi thậm tệ như vậy không? Hừ, ba mươi năm Hà Đông, ba mươi năm Hà Tây! Đợi đến lúc tao phất lên, tao sẽ cho lũ chúng mày đẹp mặt...”

Thấy tên du côn chửi hăng, Giang Thiên Bảo cũng hùa theo, sau đó rủ chúng đi uống rượu. Nghe nói có rượu, đám du côn lập tức quên luôn chuyện nhà họ Giang.

Bọn chúng không hề biết mục đích của Giang Thiên Bảo.

Lần trước, sau khi nghe Giang Ti Vũ nói, Giang Thiên Bảo đã nảy sinh ý đồ, cậu ta bắt đầu lên kế hoạch.

Hôm nay, cậu ta cố ý dẫn đám du côn đến chơi ở bức tường phía sau nhà họ Giang, để bọn chúng làm “chim mồi” giúp cậu ta quan sát tình hình nhà họ Giang.

Uống rượu với tên côn đồ xong, Giang Thiên Bảo chạy tới Đại học Hoa tìm Giang Ti Vũ.

Nhìn thấy Giang Ti Vũ, Giang Thiên Bảo nói thẳng: “Giang Ti Vũ, không phải cô muốn để tôi tự đi kiếm tiền sao? Tôi đã làm một vụ làm ăn lớn rồi! Cô giúp tôi một việc, chuyện thành công, tôi cho cô chia tiền.”

Từ lần trước sau khi xúi giục Giang Thiên Bảo, Giang Ti Vũ vẫn luôn chú ý đến động tĩnh của anh ta.

Nghe Giang Thiên Bảo nói, Giang Ti Vũ đảo mắt, hỏi: “Giúp việc gì?”
 
Back
Top