Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên 80 Thiên Kim Thật Trở Về, Sủng Quan Kinh Thành

Thập Niên 80 Thiên Kim Thật Trở Về, Sủng Quan Kinh Thành
Chương 180: Chương 180



Vì vậy, mỗi lần gặp bà, Giang Thiên Ca đều chủ động khen bà ăn mặc đẹp, sau đó nghiêm túc khuyên bà đừng nghĩ ngợi lung tung, nếu không sẽ nhanh chóng biến thành bà lão xấu xí.

Điều này khiến bà Giang vừa yêu vừa hận Giang Thiên Ca.

Mỗi lần Giang Thiên Ca khen bà đều không hề trùng lặp, câu nào cũng như rót mật vào tai, khiến bà vui vẻ vô cùng.

Nhưng sau khi khen xong, Giang Thiên Ca lại hù dọa bà. Khiến tâm trạng bà như ngồi trên tàu lượn siêu tốc.

Lúc mới biết đến Giang Thiên Ca, trong lòng bà có chút bài xích, cảm thấy đứa trẻ được nuôi nấng bên cạnh sẽ thân thiết hơn.

Nhưng không biết từ khi nào, suy nghĩ của bà đã hoàn toàn thay đổi.

Thậm chí, bà còn thường xuyên nhắc đến Giang Thiên Ca, có món ngon cũng muốn để phần cho cô.

Nghe tin Giang Thiên Ca bị b.ắ.n trọng thương phải nhập viện, bà đã vô cùng lo lắng.

Giờ phút này nhìn thấy cô bình an đứng trước mặt, bà Giang mới thở phào nhẹ nhõm. Nhưng ngay sau đó, tâm trạng bà lại trở nên phức tạp.

Bà lo lắng cho Giang Thiên Ca như vậy.

Nhưng Giang Thiên Ca lại không hề thân thiết với bà, có lẽ coi bà như một bà lão bình thường, thậm chí còn không bằng, mà là một bà lão độc ác.

Là bậc trưởng bối, bà lặn lội đến thăm nom một đứa cháu không xem trọng mình, trong lòng không khỏi có chút hụt hẫng.

Giang Thiên Ca trả lời ông nội xong, liền lễ phép chào hỏi mọi người.

Đến lượt bà Giang, cô vẫn giữ quy củ như mọi khi, ra sức nịnh nọt: “Bà nội, hôm nay bà mặc đồ đẹp quá ạ!”

Nghe vậy, sự khó chịu trong lòng bà Giang như tan biến theo làn mây khói, tâm trạng cũng thoải mái hơn.

Nghe Giang Thiên Ca nói, Giang Hướng Mai cố ý hừ lạnh một tiếng, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Giả tạo.”

Cô ta sa sầm mặt mày, nhìn chằm chằm Giang Thiên Ca, giáo huấn: “Giang Thiên Ca, nghe nói cô vì muốn làm anh hùng, tự ý chạy đến bến cảng thành phố bên cạnh nên mới bị thương phải nhập viện?”

“Cô không biết bản thân mình là ai sao? Người ta bắt tội phạm, cô xen vào làm gì? Không biết gì còn thích gây thêm rắc rối, làm mất mặt Giang gia.”

“Anh ba, em đã nói với anh từ lâu rồi, con bé này ở bên ngoài quen thói hoang dã, không có phép tắc gì cả, làm sao bằng Ti Vũ nhà mình được nuôi dạy từ nhỏ, ngoan ngoãn, nghe lời, hiểu chuyện.”

“Anh ba, em khuyên anh nên đi đón Ti Vũ về...”

“Giang Hướng Mai, anh đã nói rồi, nếu cô thích Giang Ti Vũ như vậy thì cứ đưa nó về nhà, đừng ở đây ra vẻ ta đây chỉ huy anh.”

“Anh ba, em nào dám chỉ huy anh? Em chỉ nói đạo lý thôi!” Giang Hướng Mai cao giọng: “Anh có biết tình hình hiện tại của Ti Vũ không?”

“Mẹ ruột của Ti Vũ chính là một kẻ vô lại, suốt ngày đánh chửi con bé. Ti Vũ cũng gọi anh là ba nhiều năm như vậy, sao anh có thể nhẫn tâm như thế?”

“Hơn nữa, anh ba, bây giờ Ti Vũ đang hẹn hò với Tự Khôn. Chúng ta làm như vậy là không phải đạo, Lục gia sẽ nghĩ thế nào về Giang gia chúng ta? Sau này, khi Ti Vũ và Tự Khôn kết hôn, có chuyện này chắn ngang, tình cảm hai nhà chắc chắn sẽ bị sứt mẻ.”

Từ sau khi bị Giang Thiên Ca phản bác, ông Giang cũng đã lên tiếng, Giang Hướng Mai cũng im lặng một thời gian.

Nhưng dạo gần đây, không có ai mắng chửi cô ta, Giang Ti Vũ lại thường xuyên đến trước mặt cô ta tìm kiếm sự chú ý, Giang Hướng Mai lại bắt đầu được đà lấn tới.

Giang Hướng Mai bất mãn nói:

“Nếu Giang Thiên Ca hiểu chuyện một chút thì tôi đã chẳng nói nhiều lời như vậy. Nhưng nó chẳng hiểu chuyện gì cả, chỉ giỏi gây thêm rắc rối! Có đứa cháu gái như nó, tôi thấy thật mất mặt! Vì một người như vậy mà đánh mất tình cảm giữa Giang gia và Lục gia, có đáng không?”

“Hướng Mai.” Ông Giang trầm mặt xuống, nghiêm khắc nói: “Tình cảm của Giang gia và Lục gia không đến lượt hai đứa trẻ các con làm chủ. Thiên Ca là cháu gái ruột của con. Những lời này, con là cô ruột mà có thể nói ra sao?”

Giang Hướng Mai trừng mắt quát: “Bố, bố cứ bênh vực con nhỏ gây họa Giang Thiên Ca đi!”

Trước kia, ông bà nội là người yêu thương cô ta nhất, mọi người trong nhà đều nhường nhịn cô ta.

Nhưng từ sau khi Giang Thiên Ca trở về, ông bà nội suốt ngày chỉ nhắc đến “Thiên Ca, Thiên Ca”.

Vân Mộng Hạ Vũ

Những người khác cũng vậy, đối xử với Giang Thiên Ca, một người nửa đường xuất hiện còn tốt hơn cả cô ta, người đã sống với họ mấy chục năm.

Lúc Giang Thiên Ca nhất quyết đuổi Giang Ti Vũ đi, cô ta đã biết Giang Thiên Ca không phải loại tốt đẹp gì.

“Mọi người cứ nuông chiều Giang Thiên Ca như vậy, đến lúc nó gây ra đại họa, liên lụy đến cả nhà, đừng hối hận cũng không kịp!”

Nghe Giang Hướng Mai nói, Giang Viện Triều cười lạnh: “Ai nói với cô Thiên Ca đi gây chuyện?”

“Nói đến gây chuyện, trong nhà chúng ta, người gây chuyện nhiều nhất chẳng phải là cô sao?”

“Giang Hướng Mai, hai ngày trước, cô đã tự ý lấy danh nghĩa của tôi đi tìm Lâm Tĩnh Phương phải không?”

Lâm Tĩnh Phương là em gái của Lâm Tĩnh Kỳ, đang công tác tại Bộ Thương mại.
 
Thập Niên 80 Thiên Kim Thật Trở Về, Sủng Quan Kinh Thành
Chương 181: Chương 181



Không hiểu Giang Hướng Mai bị làm sao, lại muốn hùn vốn với người ta mở công ty xuất nhập khẩu, kinh doanh thuốc lá.

Nhập khẩu t.h.u.ố.c lá cần phải được kiểm soát vô cùng nghiêm ngặt, muốn kinh doanh phải có giấy phép.

Công ty rởm của Giang Hướng Mai căn bản không đủ điều kiện, Bộ Thương mại cũng không hề phê duyệt đơn xin kinh doanh của cô ta.

Giang Hướng Mai liền lấy danh nghĩa của ông, đi tìm Lâm Tĩnh Phương, muốn nhờ cô ta giúp đỡ.

Lâm Tĩnh Phương kiên quyết tuân thủ quy định, từ chối Giang Hướng Mai. Sau khi từ chối, cô ta cảm thấy áy náy nên đã nhờ Lâm Tĩnh Kỳ giải thích cho ông hiểu.

Nghĩ đến chuyện này, ánh mắt Giang Viện Triều nhìn Giang Hướng Mai mang theo sự lạnh lẽo.

Lần trước, suất học tại trường Đại học Hoa Hạ của Giang Ti Vũ, Giang Hướng Mai cũng lén lút lấy danh nghĩa của ông đi xin.

“Giang Hướng Mai, sau này cô còn dám tự ý lấy danh nghĩa của tôi làm những chuyện như vậy, đừng trách tôi không khách khí.”

Nhìn sang Giang Thiên Ca đang đứng bên cạnh, Giang Viện Triều chất vấn: “Cô cho rằng việc Thiên Ca đến bến cảng thành phố bên cạnh là gây thêm rắc rối sao?”

“Tôi nói cho cô biết, Thiên Ca không phải đi gây rối, mà là đi lập công.”

Giang Viện Triều nghiêm nghị nói: “Người có công lớn nhất trong việc tóm gọn băng nhóm buôn lậu ở bến cảng thành phố bên cạnh chính là Thiên Ca.”

“Con gái tôi, dù có sai, cũng không đến lượt cô, Giang Hướng Mai lên tiếng chỉ trích.”

Nghe Giang Viện Triều nói, Giang Thiên Ca quay đầu nhìn ông, đôi mắt lóe sáng.

Ôi chao, cuối cùng bố Giang cũng chịu nói lời thật lòng rồi.

Giang Thiên Ca vui mừng khẽ huýt sáo trong lòng. Sau đó, cô nhìn sang Giang Hướng Mai, nói:

“Cô, cô lớn tuổi như vậy rồi, sao vẫn không hiểu chuyện, cứ thích chọc giận ông và bố tôi thế?”

Giang Thiên Ca cảm thấy, mặc dù cô và Giang Viện Triều vẫn đang chiến tranh lạnh, nhưng đó là chuyện riêng của hai bố con.

Trước mặt người ngoài, họ phải cùng chung một chiến tuyến.

“Cô, vừa nãy cô nói cháu không có phép tắc, cháu thấy cô còn thiếu phép tắc hơn cháu đấy.”

“Ít nhất, cháu chưa bao giờ làm những chuyện như không phân biệt lớn nhỏ, tự ý quyết định, chỉ huy anh chị, cũng chẳng cãi láo, chọc giận người lớn tuổi.”

Giang Viện Triều: “...”

Giỏi thật, dám mở mắt nói dối. Hôm qua, và cả sáng nay nữa, người cãi nhau với ông là ai?

Giang Thiên Ca không để ý đến ánh mắt của Giang Viện Triều, cô nhìn sang ông Giang, hỏi: “Ông nội, cô như vậy, không lớn không nhỏ, không kính trên nhường dưới, hỗn láo với bậc trưởng bối, có phải nên bị phạt không ạ?”

“Con đê ngàn dặm cũng có thể bị vỡ chỉ vì một tổ kiến nhỏ, nếu cứ để cô như vậy, không có phép tắc, sau này sẽ gây ra đại họa, liên lụy đến cả nhà mất.”

“Yêu cho roi cho vọt, cháu biết ông rất yêu thương cô, nhưng vì muốn tốt cho cô, ông càng phải uốn nắn những lỗi sai của cô ấy. Phạt nhỏ để tránh lỗi lớn, đó mới là cách yêu thương con cái đúng đắn nhất.”

Cô muốn biến những lời Giang Hướng Mai nói thành những mũi tên boomerang, mũi nào cũng đều nhắm thẳng vào Giang Hướng Mai.

Ông Giang liếc nhìn Giang Hướng Mai đang tức giận, hỏi: “Thiên Ca, cháu có ý kiến gì?”

Hướng Mai càng ngày càng không có phép tắc, đúng là nên dạy dỗ cho nó một bài học, uốn nắn lại tính nết.

Vân Mộng Hạ Vũ

Giang Hướng Mai trợn tròn mắt: “Bố! Bố định nghe lời nó, phạt con sao?”

Giang Thiên Ca nghiêm túc nói: “Ông nội, cháu chưa nuôi con bao giờ nên không biết trẻ con phạm lỗi thì phải phạt như thế nào. Nhưng cháu nghĩ, chắc là có hai cách, một là phạt văn, hai là phạt võ.”

“Cô lớn như vậy rồi, đánh thì hơi mất mặt. Hay là phạt văn đi ạ? Phạt chép Hiếu Kinh, Hiến pháp gì đó, chắc là được. Chép vài trăm lần, chắc chắn cô sẽ nhận ra lỗi sai, sửa chữa lỗi lầm.”

Nghe Giang Thiên Ca nói, Giang Hướng Mai tức đến nghiến răng. Từ nhỏ, cô ta ghét nhất là đọc sách, viết chữ! Cứ nhìn chữ trên sách là cô ta lại hoa mắt, chóng mặt.

Giang Thiên Ca lại muốn cô ta chép vài trăm lần? Nó thật độc ác!

Nhìn đôi mắt Giang Hướng Mai sắp lồi ra ngoài, Giang Thiên Ca cong môi cười với cô ta. Hừ, còn nhiều cách để trị cô lắm.

Lần trước, cô chỉ mắng Giang Hướng Mai bằng lời nói.

Lần này, Giang Hướng Mai lại đắc ý vênh váo, chạy đến lên mặt, cô sẽ cho cô ta nếm thử mùi vị đau khổ.

Nếu Giang Hướng Mai còn tiếp tục, lần sau, cô sẽ không nương tay nữa.

Giang Hướng Mai đến đây với mục đích tìm Giang Thiên Ca gây sự, kết quả chưa kịp làm gì đã tự rước họa vào thân, bị ông Giang phạt.

Lúc bỏ về, Giang Hướng Mai trừng mắt nhìn Giang Thiên Ca, hận đến mức muốn phun lửa.

Giang Thiên Ca mỉm cười: “Cô, ngoan ngoãn nghe lời ông nội, nghiêm túc chép phạt, đừng có ý định tìm người chép hộ đấy nhé. Đến lúc đó, cháu sẽ giúp ông nội xem xét nét chữ.”

“Mày...” Giang Hướng Mai tức giận đến mức khói bốc nghi ngút.

...

Giang Viện Triều và Giang Thiên Ca tiễn ông bà nội ra cửa, đợi xe đi khuất, Giang Thiên Ca mới nghiêng đầu nhìn Giang Viện Triều.
 
Thập Niên 80 Thiên Kim Thật Trở Về, Sủng Quan Kinh Thành
Chương 182: Chương 182



Cô cười hì hì nói: “Bố Giang, bố mắng con vô cớ như vậy, có phải nên xin lỗi con không?”

“Rõ ràng bố biết, chính nhờ con mới tóm được bọn buôn lậu đó, trong lòng bố chắc chắn rất tự hào, vui mừng, vậy mà bố chẳng những không khen ngợi con, ngược lại còn mắng con. Rõ ràng là bố sai, bố phải xin lỗi con.”

Giang Viện Triều nhìn Giang Thiên Ca, ánh mắt khó diễn tả thành lời.

Giang Thiên Ca hỏi: “Bố nhìn cái gì?”

Giang Viện Triều: “Bố đang xem da mặt con dày đến mức nào.”

Giang Thiên Ca: “...”

Giang Viện Triều chắp tay sau lưng, bắt đầu tính sổ: “Vừa nãy con cũng nói rồi đấy, con cháu hỗn láo với bậc trưởng bối phải bị phạt. Ông nội đã phạt cô con rồi, bây giờ đến lượt con.”

“Số lần con cãi lại bố, bố không nhớ hết được. Nể tình con vừa mới xuất viện, bố sẽ không phạt con những cái khác, chỉ phạt con xin lỗi bố, đồng thời đảm bảo sau này không được hành động l* m*ng, bốc đồng, không được bất chấp nguy hiểm, tự ý hành động nữa.”

Giang Thiên Ca trừng mắt: “Bố đang nghĩ gì vậy?”

“Những lời đó chỉ là mưu kế của con thôi. Con thấy cô ta không tôn trọng bố nên mới nói như vậy, con đang giúp bố trút giận đấy! Bố đừng hòng lấy những lời đó để tấn công ngược lại con!”

Giang Viện Triều thản nhiên “Ồ” một tiếng, nói: “Vậy thì những lời bố nói cũng chỉ là vì thấy cô ta chỉ trích con nên mới nói như vậy. Đó là cách bố bảo vệ con trước mặt người ngoài, con đừng coi là thật.”

Sao bố Giang lại trẻ con như vậy? Tính toán chi li như vậy? Không có chút phong thái của một người bố?

Muốn con gái phải cúi đầu trước sao? Không có cửa đâu.

Giang Thiên Ca hừ lạnh một tiếng: “Được rồi, con hiểu rồi, chúng ta tiếp tục chiến tranh lạnh đi.”

Giang Viện Triều: “...”

...

Cuộc chiến tranh lạnh giữa hai bố con cũng không kéo dài được bao lâu. Ngay ngày hôm sau, nó đã kết thúc trong hòa bình.

Chuyện là như thế này.

Sau khi thẩm vấn tên mặt sẹo và đồng bọn, cảnh sát thu được rất ít thông tin về băng nhóm buôn lậu đứng sau.

Bọn chúng chỉ là nhóm hành động cấp dưới, phụ trách vận chuyển hàng hóa buôn lậu đến bến cảng, do liên lạc đơn tuyến, nên chúng không biết thân phận của người đứng đầu.

Tổ chuyên án sau khi thảo luận đã quyết định sẽ chia thành hai hướng điều tra, một là tiếp tục thẩm vấn tên mặt sẹo và đồng bọn, khai thác thêm thông tin hữu ích.

Hướng thứ hai là điều tra dựa vào email. Email này do Giang Thiên Ca lấy được, muốn điều tra thông tin liên quan đến email thì cần phải có sự giúp đỡ của cô.

Giang Viện Triều được giao nhiệm vụ thuyết phục Giang Thiên Ca giúp đỡ.

Buổi tối lúc ăn cơm, hai bố con im lặng không nói gì, ai nấy ăn phần của mình. Một lúc sau, Giang Viện Triều lên tiếng phá vỡ sự yên lặng.

Ông ho khan một tiếng, nói: “Chủ nhật tuần này, nhà chúng ta sẽ ăn cơm cùng với nhà họ Lục, con cũng đi cùng nhé.”

Nghe vậy, động tác gắp thức ăn của Giang Thiên Ca khựng lại.

Nhà họ Lục, nhà của Lục Chính Tây.

Vấn đề là, bây giờ chuyện của cô ấy và Lục Chính Tây vẫn chưa tìm được cơ hội để nói ra.

Đi gặp người nhà họ Lục, gặp Lục Chính Tây, nếu cô ấy và Lục Chính Tây đều giả vờ không quen biết nhau, chờ sau này quan hệ của hai người bị lộ ra, e là sẽ rất ngại ngùng?

Hay là trực tiếp công bố quan hệ ngay trong buổi gặp mặt, nhưng chắc sẽ rất kịch tính?

Vân Mộng Hạ Vũ

Giang Thiên Ca nghĩ tới nghĩ lui, cảm thấy cách tốt nhất là “tiêm phòng” cho mọi người trước.

Muốn nói với Giang Viện Triều về chuyện cô ấy đang hẹn hò, trước tiên phải giải quyết vấn đề chiến tranh lạnh giữa hai cha con.

Nghĩ thông suốt rồi, Giang Thiên Ca “ừm” một tiếng, đổi đầu gắp thức ăn, gắp một miếng sườn bỏ vào bát Giang Viện Triều.

“Dạo này bố vất vả rồi, ăn nhiều một chút.” Nói xong, Giang Thiên Ca đảo mắt nhìn xung quanh.

Cô không phải là chịu thua. Chỉ là đang cố gắng hết sức làm tròn chữ hiếu của một người con gái.

Giang Viện Triều nhìn miếng sườn trong bát, rồi lại nhìn Giang Thiên Ca đang ngồi đối diện, ông cũng gắp cho cô ấy một miếng cá: “Con học tập cũng vất vả, ăn nhiều một chút.”

Giang Thiên Ca: “... Vâng.”

Sau đó, hai người trò chuyện rôm rả, cuộc chiến tranh lạnh kéo dài ba ngày giữa hai cha con chính thức kết thúc trong hòa bình.

Nghe Giang Viện Triều hỏi thông tin về email, Giang Thiên Ca liền sắp xếp lại tất cả những thông tin mà cô ấy đã tra được cho ông.

Những thông tin này, cô ấy đã thu thập được từ sáng.

“Đây là địa chỉ IP của người gửi email, tra thông tin đăng ký trên mạng là có thể tìm ra địa chỉ cụ thể.”

Bây giờ mạng đều phải xin giấy phép của cơ quan quản lý, chỉ cần tra trong hồ sơ là có thể tìm ra.

Giang Viện Triều gật đầu, lại hỏi thêm vài vấn đề liên quan, Giang Thiên Ca đều giải đáp từng câu một.

Nghe Giang Thiên Ca giới thiệu, Giang Viện Triều vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh, nhưng trong lòng lại không khỏi kinh ngạc, kèm theo đó là một niềm tự hào dâng trào.
 
Thập Niên 80 Thiên Kim Thật Trở Về, Sủng Quan Kinh Thành
Chương 183: Chương 183



Trước đó, mỗi lần nói chuyện với Thiên Ca về máy tính, đôi mắt cô ấy đều sáng rực, tràn đầy tự tin.

Ông không tiếc công sức đi mua máy tính, xin mạng, mục đích là muốn cô vui vẻ, muốn đôi mắt cô luôn lấp lánh.

Ông làm những việc này, không hề có bất kỳ kỳ vọng nào khác, mục đích duy nhất là muốn cô vui vẻ.

Nhưng ông không ngờ Thiên Ca lại cho ông một bất ngờ lớn đến vậy.

Trước đây, ông có đoán Thiên Ca có thiên phú về máy tính, nhưng ông không ngờ thiên phú của cô lại lớn đến vậy.

Hai năm trước, quân đội bắt đầu thành lập đội tác chiến thông tin, phát triển ứng dụng máy tính và mạng, nhưng vì nhiều nguyên nhân nên tiến triển không thuận lợi.

Nghe Giang Thiên Ca kể, trong lòng Giang Viện Triều nảy ra một ý nghĩ.

Nhưng chỉ một giây sau, nó đã bị ông đè nén xuống.

Giang Thiên Ca không biết suy nghĩ trong lòng Giang Viện Triều.

Thấy sắc mặt Giang Viện Triều khá hơn, Giang Thiên Ca quyết định nắm bắt cơ hội, cô ấy cười gọi “bố”.

Giang Viện Triều đột nhiên dừng lại.

Trong lòng ông cảm thấy ấm áp.

Đây là lần đầu tiên con gái gọi ông là “bố”.

Trước đây, khi tâm trạng tốt, Thiên Ca sẽ gọi ông là “lão Giang”, lúc tâm trạng không tốt thì gọi là “đồng chí Giang”, chưa từng nghiêm túc gọi một tiếng “bố” nào.

Vậy mà bây giờ Thiên Ca lại gọi ông là “bố”!

Giang Viện Triều cười rạng rỡ, ông đáp: “Ừ.”

“Con gái, gọi thêm lần nữa được không?”

Giang Thiên Ca: “... Bố.”

“Ừ, ha ha, con gái, sau này cứ gọi bố là bó nhé.” Giang Viện Triều cười nói: “Bố thích nghe con gọi như vậy.”

Giang Thiên Ca cười: “Vâng ạ, bố.”

“Bố, con có chuyện muốn nói với bố.”

Giang Viện Triều cười gật đầu: “Ừ, chuyện gì, con nói đi.”

“Bố.” Giang Thiên Ca vừa cười vừa nói: “Chúng ta giao hẹn trước, dù có nghe được chuyện gì, bố cũng không được tức giận, không được mắng chửi, càng không được đánh người.”

Trong lòng Giang Viện Triều đột nhiên lóe lên một tia khác thường.

Nhưng vì tiếng “bố” ấm áp kia, ông không còn tâm trí suy nghĩ nhiều, liền gật đầu đồng ý: “Được, sau này bố sẽ không tức giận nữa.”

Ánh mắt Giang Thiên Ca lóe sáng: “Bố hứa rồi đấy nhé, nói phải giữ lời, nếu không sau này con sẽ không gọi bố là bố nữa.”

Thấy Giang Thiên Ca nhiều lần nhấn mạnh như vậy, Giang Viện Triều rốt cuộc cũng nhận ra có điều gì đó không ổn.

Giang Viện Triều nhìn Giang Thiên Ca.

Nhìn thấy sự tinh ranh trong mắt cô ấy, cảm giác khác thường vừa rồi lại ùa về trong lòng ông.

Giang Thiên Ca cho ông một cảm giác “có âm mưu”.

“Bố!”

Nhìn đôi mắt đảo liên tục của Giang Thiên Ca, lần này Giang Viện Triều không vì tiếng gọi “bố” mà thỏa hiệp, ông lấy lại bình tĩnh, nghiêm mặt nói: “Chuyện gì, con nói đi.”

Giang Thiên Ca lại đảo mắt, sau đó mỉm cười ngồi ngay ngắn.

Không trả lời cũng không sao, dù sao vừa rồi ông cũng đã hứa sẽ không tức giận nữa.

Nhìn Giang Viện Triều, Giang Thiên Ca nói: “Bố, bố có thấy duyên phận là một thứ rất kỳ diệu không?”

“Ví dụ như, năm đó bố và mẹ, nếu hai người không đến với nhau lúc 18 tuổi, có lẽ sẽ không có con...”

Vừa vào đề đã dài dòng như vậy, càng chứng tỏ những lời sau đây của con bé có vấn đề.

Giang Viện Triều cong ngón trỏ gõ nhẹ hai cái lên mặt bàn, thúc giục: “Nói trọng tâm.”

Giang Thiên Ca: “Ồ.”

Cô ấy nói: “Con muốn nói với bố, con đang hẹn hò.”

Nghe được câu này, biểu cảm của Giang Viện Triều cứng đờ.

Vân Mộng Hạ Vũ

Ông dường như sững sờ, im lặng vài giây mới lên tiếng: “Con nói gì?”

Giọng nói của Giang Viện Triều mang theo vài phần nghiến răng nghiến lợi.

Giang Thiên Ca nhếch môi cười, cô ấy dỗ dành: “Bố, vừa rồi bố đã hứa sẽ không tức giận mà.”

“Bố không tức giận.” Giang Viện Triều nghiến răng nói: “Bố chỉ muốn biết là ai đang hẹn hò với con?”

Ông nhìn Giang Thiên Ca, chất vấn: “Trước đó, không phải con nói muốn tập trung học hành, không yêu đương sao? Bây giờ tại sao lại hẹn hò rồi? Có phải tên đó quấy rối con không?”

Trong lòng Giang Viện Triều rất tức giận.

Thiên Ca mới 18 tuổi, con bé vẫn còn là một đứa trẻ, vậy mà đã có người lôi kéo nó đi hẹn hò!

Nghĩ đến việc có một người đàn ông mà ông không biết, không quen biết đang hẹn hò với con gái mình, cùng nhau ăn cơm, nắm tay, thậm chí làm những chuyện quá phận hơn, Giang Viện Triều chỉ hận không thể lôi người đó ra đánh cho một trận!

Nhìn thấy quai hàm Giang Viện Triều đang căng lên, Giang Thiên Ca lại nhắc nhở: “Ba, ba vừa mới nói là không tức giận mà.”

Cô ấy không nói thì thôi, vừa nói xong, Giang Viện Triều càng tức giận hơn.

Vừa rồi ông còn đang vui mừng vì Giang Thiên Ca chịu gọi ông là “ba”, cho rằng tình cảm cha con của hai người cuối cùng cũng tiến thêm một bước.

Nhưng trên thực tế, tất cả chỉ là chiêu trò của Giang Thiên Ca, là vì muốn ông đồng ý cho cô ấy hẹn hò nên mới dùng lời ngon tiếng ngọt để mua chuộc ông.

Tất cả đều là ông tự mình đa tình.

Có người dụ dỗ con gái ông hẹn hò, vậy mà còn muốn ông không tức giận?

Không tức giận? Làm sao có thể, ông sắp tức điên lên rồi.

Giang Thiên Ca thầm thở dài. Phản ứng của lão Giang cũng hơi quá rồi.
 
Thập Niên 80 Thiên Kim Thật Trở Về, Sủng Quan Kinh Thành
Chương 184: Chương 184



Cô ấy chỉ là hẹn hò thôi mà, có cần phải như vậy không?

Giang Thiên Ca làm ra vẻ ngoan ngoãn nghe lời, cô ấy giải thích với Giang Viện Triều: “Ba, dù sao thì sớm muộn gì con cũng sẽ hẹn hò mà, sớm một chút hay muộn một chút cũng có khác gì nhau đâu.”

“Hẹn hò sớm còn có rất nhiều lợi ích, có thể tích lũy kinh nghiệm, nếu cảm thấy không phù hợp thì chia tay, rồi tìm người khác.”

“Ba, ba có biết không, thật ra là con chủ động theo đuổi người ta đấy. Anh ấy đẹp trai, lại còn ưu tú, con sợ bỏ lỡ cơ hội này thì sẽ không còn cơ hội nào khác, nên quyết định ra tay luôn.”

“Lúc đầu, anh ấy còn trốn tránh con, không dám nhận lời theo đuổi của con. Phải kiên trì mãi, anh ấy mới đồng ý hẹn hò với con.”

Giang Thiên Ca nói như vậy là đang dọn đường cho Lục Chính Tây. Trước tiên là để cho Giang Viện Triều biết, là cô ấy chủ động theo đuổi người ta.

Chờ đến khi Giang Viện Triều biết người đang hẹn hò với cô ấy là Lục Chính Tây, sẽ không vô thức nghĩ rằng Lục Chính Tây lừa gạt cô ấy.

Dụng ý của Giang Thiên Ca rất tốt, nhưng Giang Viện Triều lại hiểu theo một nghĩa khác.

Nghe Giang Thiên Ca nói, Giang Viện Triều liền cười lạnh.

Loại người gì mà lại cần con gái ông phải chủ động theo đuổi? Thiên Ca đã chủ động rồi mà hắn còn trốn tránh? Mặt mũi đâu mà lớn thế?

Thấy sắc mặt Giang Viện Triều càng khó coi, Giang Thiên Ca nghiêng đầu, nghiêm túc nói: “Ba, ba phải vui mừng vì con tìm được một người bạn trai ưu tú mới đúng chứ.”

Vân Mộng Hạ Vũ

Giang Viện Triều lại cười lạnh một tiếng.

Bây giờ ông không mắng cô ấy một trận đã là may lắm rồi, vậy mà còn muốn ông vui mừng?

Ông không thể nào vui nổi.

Nhưng Giang Viện Triều cũng biết, nếu ông kiên quyết phản đối, với tính cách của Giang Thiên Ca, chắc chắn sẽ phản tác dụng.

Kìm nén sự tức giận trong lòng, Giang Viện Triều hỏi: “Con và người đó bắt đầu từ khi nào? Anh ta là người như thế nào?”

Đối với câu hỏi đầu tiên, Giang Thiên Ca thành thật trả lời: “Cuối tháng 9 thì chính thức hẹn hò.”

Còn đối với câu hỏi thứ hai, Giang Thiên Ca chỉ nói sơ qua về Lục Chính Tây.

Nghe xong, Giang Viện Triều liền nghiêm mặt, ra lệnh giới nghiêm với Giang Thiên Ca: “Sau này, sau 7 giờ tối không được ra khỏi nhà.”

Mặc dù Giang Thiên Ca không vui, nhưng cô ấy cũng không lập tức phản bác. Bây giờ phải thuận theo Giang Viện Triều. Còn về lệnh giới nghiêm, sau này có thể linh hoạt.

Giang Thiên Ca nói: “Ba, hôm nào đó tìm cơ hội, chúng ta hẹn bạn trai của con cùng nhau ăn cơm nhé, chắc chắn ba sẽ hài lòng về anh ấy.”

Kế hoạch của Giang Thiên Ca là cho Giang Viện Triều biết chuyện cô ấy đang hẹn hò trước.

Còn có nên nói cho ông biết người đó là Lục Chính Tây hay không, thì phải xem phản ứng của ông như thế nào đã.

Theo tình hình hiện tại, tốt nhất là không nên nói.

Giang Viện Triều vẫn chưa hết sốc vì chuyện cô hẹn hò. Nếu bây giờ nói cho Giang Viện Triều biết người đó là Lục Chính Tây, có lẽ ông ấy sẽ xông thẳng đến nhà họ Lục đánh Lục Chính Tây một trận mất.

Mặc dù nói, sau này biết chuyện thì Lục Chính Tây cũng có khả năng sẽ bị đánh. Nhưng với trạng thái tức giận như hiện nay của Giang Viện Triều, chắc chắn Lục Chính Tây sẽ bị đánh rất thảm.

Vì vậy, vì Lục Chính Tây, tốt nhất là không nên nói ra vội. Đợi đến khi Giang Viện Triều tiêu hóa xong chuyện cô ấy hẹn hò, rồi hãy để Lục Chính Tây xuất hiện.

Chủ yếu là tiến hành từng bước một.

Kế hoạch của Giang Thiên Ca rất hoàn hảo, nhưng có một số chuyện, không phải cô ấy có thể kiểm soát được.

Biết được chuyện Giang Thiên Ca hẹn hò, tâm trạng của Giang Viện Triều rất tệ.

Sáng sớm hôm sau, nhìn thấy quầng thâm dưới mắt Giang Viện Triều, Giang Thiên Ca vô tội chớp chớp mắt, sau đó rất hiểu chuyện lấy cà phê của mình ra.

“Ba, ba mang theo cái này, lúc đi làm, nếu mệt thì pha ra uống cho tỉnh táo.”

Giang Viện Triều hừ lạnh một tiếng, cất cà phê vào túi.

Giang Viện Triều mang theo cà phê mà Giang Thiên Ca đưa, cùng với tài liệu địa chỉ IP email mà tối qua cô ấy đưa cho, đi làm.

Địa điểm làm việc của đội chuyên án vụ buôn lậu được đặt tại Sở Công an thành phố, các thành viên của đội chuyên án hiện tại đều đang làm việc tại Sở Công an chờ lệnh.

Lúc Lục Chính Tây gõ cửa, Giang Viện Triều đang pha cà phê.

Nhìn thấy Lục Chính Tây, Giang Viện Triều liền hỏi: “Đây là cà phê Thiên Ca pha cho tôi, cậu có muốn uống không?”

Lục Chính Tây nhìn lọ thủy tinh nhỏ đựng bột cà phê, lắc đầu nói: “Không cần đâu ạ.”

Mấy hôm trước, Giang Thiên Ca đã cho anh một phần rồi.

Bên trong đội chuyên án lại chia thành nhiều nhóm nhỏ, mỗi nhóm phụ trách điều tra một phần thông tin, Lục Chính Tây là đội trưởng của một trong số đó.

Nhóm của anh, là do Giang Viện Triều phụ trách.

Chờ Giang Viện Triều pha cà phê xong, Lục Chính Tây bắt đầu báo cáo tình hình điều tra.

Sau khi Lục Chính Tây báo cáo xong, Giang Viện Triều hỏi thêm một số chi tiết, hai người bàn bạc về hướng đi tiếp theo, nói chuyện gần xong, Lục Chính Tây chào tạm biệt rồi rời khỏi văn phòng.
 
Thập Niên 80 Thiên Kim Thật Trở Về, Sủng Quan Kinh Thành
Chương 185: Chương 185



Nhìn Lục Chính Tây rời đi, Giang Viện Triều nhấp một ngụm cà phê, đang định cầm bút máy trên bàn lên thì động tác đột nhiên dừng lại.

Một lúc sau, Giang Viện Triều bật cười lắc đầu.

Chắc là ông bị cô nhóc Thiên Ca chọc tức rồi, vậy mà lại cảm thấy Chính Tây có quan hệ gì đó với Thiên Ca.

Bối phận của bọn họ khác nhau, làm sao có thể?

Giang Viện Triều cầm bút lên, vừa mới viết được một dòng trên giấy thì lại dừng lại.

Giang Viện Triều nhớ rõ, cuối tháng 9, lúc diễn tập diễu binh mừng Quốc khánh, ông vô tình nhìn thấy Lục Chính Tây đang ôm một cô gái dỗ dành.

Lúc đó, ông chỉ vui mừng vì chuyện Lục Chính Tây có bạn gái. Còn về cô gái đó, ông không suy nghĩ nhiều, cũng không tìm hiểu thân phận của cô ấy.

Tối hôm qua, Giang Thiên Ca nói, thời gian cô ấy bắt đầu hẹn hò là cuối tháng chín, chính là khoảng thời gian diễn tập diễu binh.

Giang Thiên Ca nói, bạn trai của cô ấy lớn hơn cô mấy tuổi, là quân nhân, đẹp trai, rất xuất sắc, rất có tiền đồ, gia thế rất tốt, cô còn thề thốt nói, ông nhất định sẽ hài lòng với bạn trai của cô ấy.

Những thông tin này, mỗi một chút, Lục Chính Tây đều phù hợp.

Khoảng thời gian trước, Giang Thiên Ca mua tặng ông thắt lưng và bút máy, Lục Chính Tây cũng trong cùng một khoảng thời gian, có một chiếc thắt lưng giống hệt.

Chặn được email, Giang Thiên Ca gọi điện thoại cho ông không được, liền lập tức gọi cho Lục Chính Tây. Quan hệ giữa ông và Lục Chính Tây còn thân thiết hơn so với ông tưởng tượng...

Trước kia không nghĩ nhiều về những dấu vết đáng ngờ, hiện tại đều là bằng chứng rõ ràng.

Càng nghĩ, sắc mặt Giang Viện Triều càng trầm xuống, tay đặt trên bàn đã sớm nắm thành quyền.

Lục Chính Tây.

Là thằng nhóc Lục Chính Tây này, đang hẹn hò với Thiên Ca!

Lục Chính Tây luôn miệng gọi ông là anh ba, nhưng Lục Chính Tây lại sau lưng ông, đi hẹn hò với Thiên Ca!

Giang Viện Triều đột nhiên nhớ ra, lần trước ăn cơm chung với Lục Chính Tây, Lục Chính Tây đột nhiên nghiêm túc gọi anh là “đồng chí Giang”.

Nhớ tới lần trước ở khách sạn Bắc Kinh, Lục Chính Tây cũng giống như ông, đều gói cá hấp xì dầu và bánh rán kem.

Nhớ tới lúc ông mang cá hấp xì dầu và bánh rán kem đến trường học, Thiên Ca còn từ chối, nói sợ ông không ăn ngon trong bữa tiệc, để dành phần cho ông.

Lúc ấy, ông còn tưởng Thiên Ca đang quan tâm mình, còn rất vui.

Giang Viện Triều tức giận đến nghiến răng.

Đó đâu phải là quan tâm!

Cái đứa lòng dạ xấu này rõ ràng là đã nhận đồ của Lục Chính Tây đưa tới, ăn không nổi, mới muốn nhét cho ông!

Càng quá đáng hơn là, nếu đã không ăn được hai phần, cô lại lấy phần của Lục Chính Tây mà không lấy phần của ông. Trong lòng cô, chẳng lẽ bạn trai Lục Chính Tây này còn quan trọng hơn cả bố ruột như ông sao!

Giang Viện Triều tức giận đến ngứa ngáy, hận không thể lập tức đi đánh Lục Chính Tây một trận.

Nhưn ông vẫn kiềm chế, nhẫn nhịn đến khi tan làm mới đi tìm Lục Chính Tây.

“Đồng chí Giang, sao thế? Cổ tay đau à? Tôi có rượu thuốc, để tôi xoa bóp cho anh.” Nhìn thấy Giang Viện Triều nắm chặt nắm đ.ấ.m xoay cổ tay, Trịnh Văn Hoa quan tâm hỏi.

Cổ tay Giang Viện Triều từng bị thương, khi thời tiết ẩm ướt, cổ tay sẽ đau.

Ông nội của Trịnh Văn Hoa là thầy thuốc đông y, sau khi biết tình hình của Giang Viện Triều, Trịnh Văn Hoa đã đặc biệt nhờ ông nội mình pha cho anh một loại rượu thuốc.

Giang Viện Triều thản nhiên nói: “Không sao, tay bị cứng, hoạt động một chút thôi.”

Từ trong tòa nhà văn phòng đi ra, nhìn thấy Lục Chính Tây đứng ở phía xa bên cạnh cây hoàng lạp, Giang Viện Triều liền nói: “Tiểu Trịnh, cậu đợi tôi ở đây, tôi đi làm chút việc.”

Nói xong, Giang Viện Triều đi về phía Lục Chính Tây, nhưng đi được một nửa, ông bỗng dừng bước.

Thân cây hoàng lạp rất to, đường kính ước chừng phải hơn một mét. Bởi vì thân cây chắn mất tầm nhìn, Giang Viện Triều không nhìn thấy người đứng đối diện Lục Chính Tây.

Mà lúc này, Lục Chính Tây đang cau mày nhìn người trước mặt.

Lục Chính Tây đang định tan làm, vừa mới bước ra khỏi văn phòng chưa được mấy bước đã bị Trần Kỳ Kỳ lấy cớ “báo cáo tiến triển công việc” chặn lại ở đây.

Thế nhưng, đứng dưới gốc hoàng lạp, những lời Trần Kỳ Kỳ nói chẳng liên quan gì đến công việc.

Vân Mộng Hạ Vũ

“...Đội trưởng Lục, anh là người đàn ông xuất sắc nhất tôi từng gặp, tôi rất ngưỡng mộ anh, anh có thể hẹn hò với tôi được không?”

Trần Kỳ Kỳ là người Bắc Kinh, làm việc ở Sở Công an thành phố. Bởi vì vụ án buôn lậu lần này được cấp trên quan tâm, sau khi vụ án được phá, những người liên quan chắc chắn sẽ được khen thưởng.

Vì vậy, gia đình Trần Kỳ Kỳ đã tìm cách để cô ta tham gia, hòng kiếm chút công lao.

Cô ta còn chưa thấy công lao đâu, đã để mắt tới Lục Chính Tây, muốn tóm gọn anh.

Nghe thấy lời của Trần Kỳ Kỳ, Lục Chính Tây trầm mặt xuống, lạnh lùng nói: “Không thể. Tôi đã có bạn gái rồi.”

Lời nói và giọng điệu của Lục Chính Tây không hề có chút tình cảm nào, Trần Kỳ Kỳ sững người, cô ta cắn môi, tiếp tục nói:

“Đồng chí Lục, bạn gái anh làm nghề gì? Cô ấy trông như thế nào? Tôi nghĩ, chắc chắn tôi sẽ không thua kém cô ấy đâu. Anh ở bên tôi, chắc chắn sẽ tốt hơn ở bên cô ấy.”

Giọng Lục Chính Tây càng thêm lạnh lẽo: “Cô không xứng để so sánh với cô ấy.”

“Lục...”

Trần Kỳ Kỳ còn muốn nói tiếp, nhưng đã bị Lục Chính Tây lạnh lùng cắt ngang: “Đồng chí Trần, chúng ta chỉ là đồng nghiệp, nếu cô còn tiếp tục dây dưa chuyện riêng tư, tôi sẽ cân nhắc việc điều cô ra khỏi đội điều tra.”

Trần Kỳ Kỳ là người của đội Lục Chính Tây, chỉ bằng việc Trần Kỳ Kỳ lấy danh nghĩa báo cáo công việc để chặn đường anh, Lục Chính Tây hoàn toàn có thể đề nghị điều cô ta đi.

Nhận ra Lục Chính Tây không phải đang nói đùa, Trần Kỳ Kỳ sợ hãi bỏ chạy.

Lục Chính Tây quay đầu lại, liền nhìn thấy Giang Viện Triều đang đứng sau lưng.

Giang Viện Triều đang nhìn anh bằng ánh mắt sâu thẳm.
 
Thập Niên 80 Thiên Kim Thật Trở Về, Sủng Quan Kinh Thành
Chương 186: Chương 186



Ánh mắt sắc bén của Giang Viện Triều đánh giá Lục Chính Tây từ trên xuống dưới.

Trước kia, ông từng thấy Lục Chính Tây đường đường chính chính, sáng sủa đẹp đẽ.

Nhưng bây giờ nhìn lại, gương mặt Lục Chính Tây sao mà đáng ghét đến thế. Hắn ta chính là dùng gương mặt đẹp mã này để lừa gạt Thiên Ca.

Nhìn chằm chằm Lục Chính Tây, Giang Viện Triều cười như không cười nói: “Cậu được nữ đồng nghiệp yêu thích thật đấy.”

Giọng Giang Viện Triều âm trầm, tuy không quá rõ ràng, nhưng trong giọng điệu lại có chút âm dương quái khí.

Lục Chính Tây: “...”

Buổi sáng lúc gặp mặt, thái độ của Giang Viện Triều đối với anh còn rất tốt. Bây giờ lại đột nhiên tỏ vẻ bất thiện, trong lòng Lục Chính Tây liền nảy sinh một suy đoán.

Anh hít sâu một hơi, sau đó bước chân về phía Giang Viện Triều, dừng lại cách Giang Viện Triều hai mét.

Lục Chính Tây đứng nghiêm, cung kính nhìn Giang Viện Triều: “Đồng chí Giang.”

Giang Viện Triều hơi nheo mắt, thầm trách mình đáng lẽ phải cảnh giác sớm hơn. Suốt khoảng thời gian qua, mỗi khi Lục Chính Tây gọi anh là “anh ba”, trên mặt đều có vẻ hơi mất tự nhiên.

Lúc trước anh không suy nghĩ nhiều. Giờ anh mới hiểu ra, Lục Chính Tây không được tự nhiên là bởi vì chột dạ.

Vừa gọi anh là “anh ba”, vừa dỗ dành Thiên Ca hẹn hò, chiếm tiện nghi của hai bố con bọn họ, sao có thể không chột dạ cho được.

Nhìn Giang Viện Triều, Lục Chính Tây nghiêm túc nói: “Đồng chí Giang, tôi thích Thiên Ca, hiện tại đang hẹn hò với cô ấy, mong anh cho phép chúng tôi qua lại.”

Giang Viện Triều hừ lạnh, mỉa mai: “Cậu cũng biết làm việc xong xuôi mới báo cáo thật đấy, sao không đợi kết hôn rồi mới xin ý kiến tôi, để tôi đồng ý cho hai người kết hôn?”

Nói xong, Giang Viện Triều mới nhận ra mình đã tức giận đến mức nói năng lung tung.

Anh trừng mắt cảnh cáo nhìn Lục Chính Tây, uy h**p: “Nếu cậu dám giấu giếm tôi, lừa Thiên Ca đi kết hôn, tôi sẽ xử lý cậu. Nói được làm được.”

Lục Chính Tây gật đầu đồng ý: “Anh yên tâm, sau này kết hôn, chúng tôi nhất định sẽ xin phép anh trước.”

Anh giải thích: “Tôi và Thiên Ca quen nhau đã lâu. Lúc xác định mối quan hệ với cô ấy, tôi chỉ biết bố mẹ cô ấy không phải bố mẹ ruột, nhưng không biết anh là bố ruột của cô ấy.”

“Mãi đến sau này, sau khi anh đưa cô ấy về nhà họ Giang, tôi mới biết được thân phận của cô ấy...”

Giang Viện Triều không nhịn được hỏi: “Đã biết thân phận của con bé rồi, sao cậu còn tiếp tục qua lại với con bé?”

Lục Chính Tây đột nhiên nhớ tới những lời Giang Thiên Ca từng nói, “Mọi việc đều phải có trước có sau”.

Giang Thiên Ca là hẹn hò với anh trước, sau đó mới nhận Giang Viện Triều là bố ruột.

Anh đến trước, không lý nào anh lại phải là người rút lui.

Tất nhiên, những lời này, Lục Chính Tây không dám nói trước mặt Giang Viện Triều.

Lục Chính Tây nhìn Giang Viện Triều, thành khẩn nói: “Anh ba, tôi thật lòng thích Thiên Ca, tôi coi cô ấy như bạn đời tương lai, tôi rất nghiêm túc trong mối quan hệ này.”

Vân Mộng Hạ Vũ

“Tôi sẽ đối xử tốt với Thiên Ca, sẽ không bao giờ để cô ấy phải chịu ấm ức.”

Lục Chính Tây muốn bày tỏ lòng mình để có được sự đồng ý của Giang Viện Triều. Nhưng Giang Viện Triều đang tức giận, căn bản không muốn nghe những lời này.

Thậm chí, nghe Lục Chính Tây nói, trong lòng Giang Viện Triều lại càng thêm bực bội.

Thiên Ca mới trở về chưa được bao lâu, hai bố con còn chưa ở bên nhau được bao lâu, Lục Chính Tây đã muốn giành Thiên Ca với ông.

Đối xử tốt với Thiên Ca?

Ông là bố ruột của Giang Thiên Ca, ai đối xử tốt với Giang Thiên Ca bằng ông được chứ?

Đứa con gái hư hỏng Giang Thiên Ca này cũng thật là vô tâm.

Ông đối xử tốt với nó như vậy, mỗi ngày đều mua đồ ăn thức uống cho nó, mua máy tính cho nó, đưa cả sổ tiết kiệm cho nó, có người bố ruột như ông hết lòng hết dạ vì nó, vậy mà nó lại đi thích Lục Chính Tây.

Còn vì Lục Chính Tây mà lừa dối ông.

Giang Viện Triều càng nghĩ càng giận.

Nhìn thấy vẻ mặt bình tĩnh của Lục Chính Tây, Giang Viện Triều càng tức giận đến nghiến răng, hận không thể đập cho gương mặt thản nhiên kia nát bươm.

Giang Viện Triều đã làm như vậy.

Anh nhìn xung quanh không thấy ai, nắm chặt nắm đấm, tiến lên vung vào mặt Lục Chính Tây.

Lục Chính Tây không hề né tránh, cứ thế nhận trọn một cú đ.ấ.m của Giang Viện Triều.

Giang Viện Triều từng là quân nhân, ông cũng từng là quán quân trong cuộc thi võ thuật toàn quân. Tuy bây giờ không còn trẻ như xưa, nhưng nắm đ.ấ.m của ông vẫn rất mạnh. Huống hồ, ông đang rất tức giận.

Một cú đ.ấ.m giáng xuống, chỉ sau một lúc, trên mặt Lục Chính Tây đã nổi lên vết đỏ.

Tuy trên mặt Lục Chính Tây đã in dấu đỏ tím, nhưng anh vẫn không đổi sắc mặt, bình tĩnh nói:

“Anh ba, anh có đánh mắng tôi thế nào cũng được, nhưng tôi thật lòng thích Thiên Ca, chỉ cần cô ấy còn thích tôi, tôi sẽ tiếp tục qua lại với cô ấy.”

Nghe thấy những lời này, cơn giận của Giang Viện Triều lại bùng lên, ông lại siết chặt nắm đấm.
 
Thập Niên 80 Thiên Kim Thật Trở Về, Sủng Quan Kinh Thành
Chương 187: Chương 187



Tuy nhiên, lần này ông không đánh vào mặt nữa.

Quân nhân mà mặt mũi bầm dập, để người khác nhìn thấy sẽ ảnh hưởng không tốt.

Đánh vào mặt sẽ bị người khác nhìn thấy, vậy thì đánh vào chỗ không ai nhìn thấy.

Giang Viện Triều một tay túm cổ áo Lục Chính Tây, một tay nắm chặt đ.ấ.m vào bụng anh.

Đấm mấy cú liên tiếp, cho đến khi nghe thấy tiếng r*n r* của Lục Chính Tây, Giang Viện Triều mới hả giận.

Giang Viện Triều lùi về sau hai bước, vừa chỉnh lại tay áo vừa nhìn chằm chằm Lục Chính Tây.

Vân Mộng Hạ Vũ

Lục Chính Tây quả nhiên rất xuất sắc, bị ông đánh nhiều cú như vậy cũng chỉ rên lên một tiếng, sau đó vẫn như không có việc gì, sắc mặt bình tĩnh như thường.

Cho dù thật sự không đau, hay là giả vờ không đau, thì cũng có thể thấy Lục Chính Tây có sức chịu đựng rất tốt.

Những năng lực khác của Lục Chính Tây, ông đều rất hiểu và ngưỡng mộ.

Trong số những người trẻ tuổi mà ông biết, Lục Chính Tây là người xuất sắc nhất.

Ngoại trừ tuổi tác và bối phận, những mặt khác, Lục Chính Tây đều xứng với Thiên Ca.

Tuy nhiên, xứng với là một chuyện, thật sự hẹn hò với Thiên Ca lại là chuyện khác.

Đặc biệt là, bọn họ còn giấu diếm ông.

Nhìn chằm chằm Lục Chính Tây, Giang Viện Triều hỏi: “Giấu giếm tôi, là chủ ý của ai?”

Nắm đ.ấ.m của Giang Viện Triều thật sự giáng lên người. Vài cú đ.ấ.m vào bụng khiến anh đau quặn.

Lục Chính Tây hít sâu một hơi, đợi cơn đau qua đi mới trả lời: “Là chủ ý của tôi.”

Giang Viện Triều hừ lạnh một tiếng.

Lời này, ông không tin.

Chắc chắn là chủ ý của con bé Giang Thiên Ca kia rồi.

Hôm qua còn nói nửa chừng rồi thôi, cố tình úp úp mở mở với ông.

Hừ.

Muốn úp úp mở mở đúng không?

Giang Viện Triều lạnh lùng nhìn Lục Chính Tây, hỏi: “Hôm nay tôi tìm cậu, cậu định nói với Giang Thiên Ca như thế nào?”

Lục Chính Tây im lặng một giây, hỏi ngược lại: “Anh muốn tôi nói với Thiên Ca như thế nào?”

Giang Viện Triều: “Không được nói. Tôi không tìm cậu, cũng không biết chuyện hai đứa hẹn hò.”

Giang Thiên Ca muốn giấu ông đúng không? Ông sẽ xem, con bé vô lương tâm kia định giấu đến bao giờ.

Nghe Giang Viện Triều nói, Lục Chính Tây ngập ngừng một chút, sau đó gật đầu: “Vâng, tôi sẽ không nói với Thiên Ca.”

Giang Viện Triều: “Hừ, nếu cậu dám hé răng với Giang Thiên Ca, sau này đừng hòng bước chân vào nhà họ Giang.”

Ánh mắt Lục Chính Tây lóe lên, giấu đi suy nghĩ trong lòng, một lần nữa gật đầu đồng ý: “Anh yên tâm, tôi sẽ không nói với Thiên Ca.”

Tan học, Giang Thiên Ca trở về nhà.

Nhớ đến quầng thâm trên mắt Giang Viện Triều sáng nay, Giang Thiên Ca thấy hơi áy náy, cô bèn gọi Cao Kim Lan làm thêm hai món Giang Viện Triều thích ăn.

Cô muốn dỗ dành Giang Viện Triều, xoa dịu “vết thương” trong lòng ông. Cô phải tìm cách làm Giang Viện Triều vui vẻ đã, rồi mới nói cho ông biết chuyện cô đang hẹn hò với Lục Chính Tây.

Nếu không, đến lúc biết được sự thật, ông già nhà cô mà nổi trận lôi đình lên thì Lục Chính Tây sẽ phải chịu khổ.

Nghe thấy tiếng xe, Giang Thiên Ca từ trong sân đi ra, vẻ mặt ngoan ngoãn: “Bố, bố về rồi, hôm nay bố tăng ca à? Sao muộn hơn hôm qua vậy?”

Nếu là lúc khác, tan làm về nhà, nhìn thấy con gái cười rạng rỡ chạy ra đón, chắc chắn Giang Viện Triều sẽ rất vui.

Thế nhưng, lúc này ông chẳng vui nổi chút nào.

Hôm qua, con bé vừa gọi một tiếng “bố”, sau đó liền cho ông một tin sét đánh.

Hôm nay ân cần như vậy, còn không biết lại giấu diếm điều gì đây.

Giang Viện Triều “Ừ” một tiếng, giọng nói nhàn nhạt hỏi: “Con về sớm vậy? Không hẹn hò với bạn trai à?”

Nhìn biểu cảm ngoài cười nhưng trong không cười của Giang Viện Triều, Giang Thiên Ca nghiêm trang giải thích:

“Con thấy sáng nay lúc ba đi làm có vẻ không khỏe, lo lắng cho ba cả ngày nên vừa tan học là chạy về liền.”

Cô ngẩng đầu nhìn Giang Viện Triều, cong mắt cười nói: “Bạn trai nào quan trọng bằng ba chứ, trong lòng con, ba là nhất.”

Nghe được lời này, khóe miệng Giang Viện Triều vừa định cong lên, nhưng rất nhanh đã bị ông kìm nén.

Giang Thiên Ca đúng là một đứa trẻ ranh ma.

Lại còn biết lấy lòng ông.

Ông quyết định, sau này những lời Giang Thiên Ca nói đều phải giữ vững một thái độ cẩn thận, không hoàn toàn tin tưởng.

Nếu không, ông sợ mình bị cô dỗ dành đến mức u mê, không chừng lúc nào đó bán ông đi, còn bảo ông giúp cô đếm tiền.

Giang Viện Triều kìm nén khóe miệng, ánh mắt liếc nhìn Giang Thiên Ca, cười lạnh hỏi: “Trong lòng con ba là nhất? Có phải còn rất nhiều người ngang hàng với ba không?”

Giang Thiên Ca liền cười hì hì.

Ba đừng nghiêm túc như vậy chứ, xếp hạng mấy thứ này, có thể căn cứ theo nhu cầu mà điều chỉnh.

Ba cũng đã hơn bốn mươi tuổi rồi, sắp năm mươi rồi, sao còn ngây thơ như vậy.

Đọc ra được lời phàn nàn trong biểu cảm của cô, Giang Viện Triều nhịn không được đưa tay gõ lên đầu Giang Thiên Ca mắng: “Con ranh con!”

Giang Thiên Ca lại cười hì hì hai cái, giải thích: “Nào có lừa ba, nếu lừa ba, con sẽ viết ngược họ của con lại.”

Giang Viện Triều hừ một tiếng.

Đảo ngược thì sao? Chữ “Giang” lộn ngược lại, vẫn là “Giang”. (chữ giang trong tiếng Trung: 江)
 
Thập Niên 80 Thiên Kim Thật Trở Về, Sủng Quan Kinh Thành
Chương 188: Chương 188



Sau khi ngồi xuống trong phòng khách, Giang Viện Triều liếc nhìn Giang Thiên Ca, hỏi: “Con còn nhớ Chú út nhà họ Lục không?”

Giang Thiên Ca gật đầu: “Dạ, còn nhớ. Lần trước, ba còn khen chú ấy tài giỏi, trẻ tuổi đã có thành tựu.”

Giang Viện Triều mím môi. Lúc đó là do ông không biết chuyện gì nên mới khen Lục Chính Tây. Khi đó nếu biết chuyện của hai đứa, ông đã đuổi Lục Chính Tây ra ngoài rồi.

Ông hít một hơi thật sâu, nói: “Nghe ông nội Lục nói, Chú út con đang hẹn hò.”

Giang Thiên Ca vẫn bình tĩnh gật đầu, “Vậy à, tốt quá.”

Tiếp theo, cô giả vờ lơ đãng cảm khái: “Chú ấy tài giỏi như vậy, không biết bạn gái là cô nương nhà nào.”

“Con cảm thấy bạn gái của chú ấy chắc chắn cũng rất xuất sắc. Ba thấy có đúng không?”

Giang Viện Triều: “...”

Cái mặt dày này, không biết giống ai? Chắc chắn là không giống ông với mẹ nó rồi.

Cái bản lĩnh giả ngốc này, chắc chắn cũng không giống ông với mẹ nó.

Giang Viện Triều hừ lạnh trong lòng, ông muốn xem xem, cô còn định giấu giếm đến khi nào.

“Không phải con nói bạn trai con cũng rất xuất sắc sao, con thấy, bạn trai con so với Lục Chính Tây, ai xuất sắc hơn?”

Giang Thiên Ca đảo mắt, cười ha ha nói: “Hai người họ đều xuất sắc như nhau.”

Giang Viện Triều liếc mắt truy hỏi: “Nếu nhất định phải chọn một trong hai thì sao?”

Giang Thiên Ca: “... Ừm... Chọn bạn trai con.”

Ba chắc vẫn còn giận, vẫn chưa thể để ba biết bạn trai là Lục Chính Tây được.

Dù là bạn trai cô hay Lục Chính Tây, đều là cùng một người, trả lời như vậy, không sai.

Giang Viện Triều lại hừ một tiếng.

Con ranh con này cố ý giấu diếm, chắc là sợ ông đánh Lục Chính Tây.

Hừ, cứ để con bé giấu đi, dù sao người cũng đã đánh rồi, tất cả những chuyện Giang Thiên Ca làm, ông đều tính vào sổ của Lục Chính Tây.

Dừng lại một lát, Giang Viện Triều liền lật lại chuyện cũ: “Lần trước, con mua bút máy và thắt lưng cho ba, không phải là cố ý mua cho ba đấy chứ?”

Ông nói chắc nịch: “Là con mua cho bạn trai, tiện thể mua cho ba luôn đúng không?”

Nghĩ đến chuyện này, Giang Viện Triều lại tức giận.

Ông đưa sổ tiết kiệm cho Giang Thiên Ca là để con bé tiêu xài. Vậy mà nó lại không mua gì cho bản thân, lại đi mua cho Lục Chính Tây. Ngay cả người cha ruột như ông cũng được thơm lây từ Lục Chính Tây.

Đúng là đồ con gái vô lương tâm.

Nếu là lúc khác, Lục Chính Tây không có tiền, không có thắt lưng dùng, ông có thể không chút do dự mà đưa tiền, đưa thắt lưng cho Lục Chính Tây. Đưa bao nhiêu cũng không tiếc.

Nhưng mà, biết rõ Giang Thiên Ca mua với danh nghĩa bạn gái, trong lòng ông cảm thấy rất khó chịu, rất canh cánh trong lòng.

Nghe được Giang Viện Triều nói, trong lòng Giang Thiên Ca có chút nghi hoặc, sao ba lại biết được nhỉ?

Cô quan sát sắc mặt của Giang Viện Triều, dò hỏi: “Ba, sao ba lại nghĩ như vậy?”

Nhìn dáng vẻ giả ngu của cô, Giang Viện Triều liền mỉa mai: “Chẳng lẽ không phải? Con muốn bắt nạt ba già rồi, không biết người trẻ bây giờ yêu đương đều tặng trang sức, thắt lưng sao?”

“Nếu không phải mua cho bạn trai, con sẽ nhớ đến ba?”

Trước kia nghe mấy bà mẹ mắng con trai: “Có vợ quên mẹ”, con gái ông cũng vậy, có bạn trai là quên cha.

“Ba, ba đang nghĩ gì vậy?” Giang Thiên Ca phủ nhận, “Con thực sự là cố ý mua cho ba.”

Vân Mộng Hạ Vũ

Tuy rằng Giang Viện Triều nói đúng, cô là vì muốn mua đồ cho Lục Chính Tây nên mới nghĩ đến việc mua cho Giang Viện Triều.

Nhưng trước mặt Giang Viện Triều đang ghen tuông, cô tuyệt đối không thể thừa nhận.

“Ba, của bạn trai con, chỉ là tiện thể mua thôi.”

Giang Thiên Ca đảo mắt, nói: “Ba, đồ con mua cho ba, đắt hơn của bạn trai con rất nhiều.”

Mặc dù chỉ đắt hơn một hào, nhưng một hào cũng là tiền.

Giang Viện Triều nhịn không được đảo mắt.

Lời Giang Thiên Ca nói, ông không tin một chữ nào.

Cứ tưởng ông chưa từng thấy qua thắt lưng của Lục Chính Tây sao?

Hoàn toàn giống hệt của ông.

Thắt lưng giống hệt, bút máy tuy ông chưa thấy, nhưng chắc chắn cũng giống hệt.

Trong việc mua sắm, Giang Thiên Ca là người thích đơn giản.

Thời gian trước, ông bà nội, lần lượt đều tặng quà gặp mặt cho Giang Thiên Ca. Sau đó Giang Thiên Ca cũng mua quà đáp lễ, nhưng đều giống nhau.

Giang Thiên Ca mua đồ, giống như đi buôn sỉ vậy.

Đều là đồ giống nhau, giá cả có thể chênh lệch sao?

Của ông đắt hơn của Lục Chính Tây? Đắt hơn chỗ nào? Chẳng lẽ là đắt hơn cái túi đựng một hào đó sao?

“Ba, trước đó con đã nói rồi, sẽ trả lại tiền cho ba, hôm nay con nhận lương, bây giờ sẽ trả cho ba.”

Nói xong, Giang Thiên Ca chạy về phòng, không bao lâu sau đã cầm một phong bì ra.

Chương trình năm nhất không nhiều, Giang Thiên Ca vẫn đang tiếp tục giúp Vương Hoài Dân đi giảng dạy về bàn phím chữ Hán cho các bộ, ngành. Hôm nay Vương Hoài Dân đã gửi tiền lương tháng này cho cô.

Vì trước đó đã nhắc nhở Vương Hoài Dân về việc đăng ký bằng sáng chế cho bàn phím chữ Hán, nên hôm nay Vương Hoài Dân đã nói chuyện rất lâu với cô về việc này.
 
Thập Niên 80 Thiên Kim Thật Trở Về, Sủng Quan Kinh Thành
Chương 189: Chương 189



“Ba, của ba đây.” Giang Thiên Ca đưa phong bì cho Giang Viện Triều, cô nhấn mạnh: “Con không phải dùng tiền của ba để mua quà cho bạn trai đâu, ba đừng mắng con là ăn cháo đá bát.”

“Cầm lấy đi.” Thấy Giang Viện Triều không nhúc nhích, Giang Thiên Ca liền nắm lấy tay ông, nhét thẳng phong bì vào tay ông: “Con trả tiền cho ba rồi. Sổ tiết kiệm của ba cũng ở trong đó.”

Giang Viện Triều đặt phong bì trở lại bàn, ông nghiêm mặt, liếc nhìn Giang Thiên Ca.

“Sao vậy? Mới hẹn hò đã muốn phân chia rạch ròi với ba rồi sao?”

“Tối nay con ăn cơm, có phải cũng muốn trả tiền cơm cho ba không? Con ở đây, có phải cũng muốn trả tiền thuê nhà cho ba không?”

Giọng điệu của Giang Viện Triều tràn ngập sự mỉa mai.

Giang Thiên Ca: “...”

Giang Thiên Ca bĩu môi, thầm nghĩ: Ông già này, sao lại khó chiều như vậy chứ?

Không phải là cô thấy ông mặt mày đen sì, tưởng ông để ý chuyện cô tiêu tiền cho người đàn ông khác, cho nên mới muốn trả lại tiền cho ông sao.

Đã trả lại cho ông rồi, ông lại còn ở đây mỉa mai, giận dỗi.

Haiz, đúng là lòng dạ đàn ông khó đoán như biển sâu.

Giang Thiên Ca im lặng cất phong bì đi, không nhắc đến chuyện trả tiền cho Giang Viện Triều nữa.

Nhìn vẻ mặt của Giang Viện Triều, Giang Thiên Ca đảo mắt, nói:

“Ba, con đã đặc biệt nhờ dì Cao làm món ba thích, con vào bếp xem sao.”

Nói xong, Giang Thiên Ca liền chuồn ra khỏi phòng khách, đi vào bếp một vòng rồi lẻn ra cửa.

Giang Viện Triều đứng bên cửa sổ, vừa lúc nhìn thấy động tác lén lút của Giang Thiên Ca khi ra ngoài.

Giang Viện Triều hừ lạnh một tiếng. Vừa rồi Giang Thiên Ca đã nghe điện thoại vài lần, ra ngoài chắc chắn là đi tìm bạn trai, không cần phải nghĩ nhiều.

Ra khỏi cửa, Giang Thiên Ca liền đi thẳng đến bốt điện thoại công cộng, cô muốn gọi cho Lục Chính Tây.

Trong nhà tuy có điện thoại, nhưng Giang Viện Triều đang ở nhà, không tiện nói chuyện.

...

Lúc Lục Chính Tây về đến nhà, Ông Lục đang đứng trong sân trêu chim.

Nghe thấy tiếng động, Ông Lục tùy ý liếc nhìn, nói một câu “Về rồi”, rồi tiếp tục trêu chim.

Đột nhiên, động tác của Ông Lục dừng lại, ông đặt bát thức ăn cho chim xuống, quay đầu nhìn Lục Chính Tây: “Mặt con bị sao vậy?”

Vị trí trên mặt Lục Chính Tây bị đánh đã bị bầm tím, một mảng không nhỏ, trên gương mặt tuấn tú của anh, trông đặc biệt chướng mắt.

Lục Chính Tây nghiêng đầu, thản nhiên nói: “Không sao, bị va vào cửa.”

Ông Lục không chút khách khí trợn mắt: “Va vào cửa? Lừa ai vậy?”

“Va vào đâu? Không phải là va vào nắm đ.ấ.m của người khác chứ?”

Lục Chính Tây: “...”

Ông Lục còn cố ý tiến lại gần để nhìn cho rõ. Nhìn thấy dấu quyền màu đen tím đó, ông không nhịn được “chậc” một tiếng, lẩm bẩm nói: “Va cũng mạnh thật đấy.”

Ông Lục không hề đau lòng khi nhìn thấy vết thương trên mặt con trai, ngược lại còn hớn hở hỏi: “Va vào đâu vậy? Vì sao lại bị vậy?”

Lục Chính Tây bị người ta đánh, lại còn đánh vào mặt, chuyện này thật hiếm thấy.

Đã bao nhiêu năm rồi Lục Chính Tây không bị đánh? Chắc cũng phải hai mươi năm rồi.

Trước kia, đều là anh đánh người khác, chưa từng có ai đánh trúng anh.

Nhìn vết thương trên mặt, chắc chắn là bị đánh trực diện. Thằng nhóc Lục Chính Tây này, không thì là đánh không lại đối phương, bị đánh trúng mặt. Hoặc là không thèm né tránh, cam tâm tình nguyện chịu đòn.

Bất kể là tình huống nào, Ông Lục đều rất tò mò.

Rốt cuộc là vị thần thánh nào, có thể đánh Lục Chính Tây?

“Nào, kể cho ba nghe xem.” Ông Lục thúc giục, trên mặt tràn đầy vẻ thích thú.

Khóe miệng Lục Chính Tây giật giật, bất đắc dĩ nói: “Ba, con phải về bôi thuốc.”

Ông Lục “Ồ” một tiếng, “Bôi thì cứ bôi đi, ba có cản con đâu.”

Lục Chính Tây: “Vậy ba còn bắt con kể?”

Vân Mộng Hạ Vũ

Ông Lục: “Bôi thuốc thì dùng tay, đâu phải dùng miệng. Con vừa kể vừa bôi cũng được.”

“Nói đi, va vào đâu vậy?”

“Ba...”

“Reng... reng...”

Tiếng chuông điện thoại trong phòng khách đột nhiên vang lên.

Lục Chính Tây nhìn Ông Lục vẫn đang đứng im, lên tiếng nói: “Điện thoại kêu kìa, chắc là tìm ba đấy.”

Ông Lục thở dài, tiếc nuối liếc nhìn Lục Chính Tây một cái, rồi chắp tay sau lưng đi vào phòng khách.

Nhìn bóng lưng của Ông Lục, ánh mắt Lục Chính Tây khẽ động. Tuy nhiên, rất nhanh sau đó đã khôi phục lại sự bình tĩnh.

Thật ra, anh không lo lắng Giang Viện Triều sẽ không đồng ý chuyện anh và Giang Thiên Ca hẹn hò.

Nếu Giang Viện Triều không đồng ý, anh có thể nói với Ông Lục, để ông ra mặt. Giang Viện Triều sẽ không dám không nể mặt Ông Lục.

Cách làm này tuy có hơi gian lận, nhưng lại là cách nhanh nhất và hiệu quả nhất.

Nhưng Lục Chính Tây cảm thấy, anh không cần phải dùng đến cách này.

Hôm nay bị Giang Viện Triều đánh, coi như anh đã công khai chuyện của mình với ông rồi.

Trong lòng Giang Viện Triều chắc chắn là tức giận. Nhưng đồng thời, cũng là ngầm thừa nhận anh, nếu không, Giang Viện Triều căn bản sẽ không đánh anh.

Điều anh cần làm bây giờ là chờ đợi, đợi Giang Viện Triều dần dần chấp nhận chuyện này.

Nếu để cho Ông Lục nhúng tay vào, không chừng sẽ phản tác dụng.
 
Back
Top Bottom