Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên 80 - Nhật Ký Nghịch Tập Của Nữ Phụ Ác Độc

Thập Niên 80 - Nhật Ký Nghịch Tập Của Nữ Phụ Ác Độc
Chương 320: Pháo Hôi trong truyện cổ xuyên hiện (4)



Pháo hôi trong quyển sách này không phải Lưu Đại Ngân, mà là con gái út Lý Ngẫu Hoa và cháu ngoại Khương Xuân Sinh.

Cha Khương trong quyển sách kia chính là con rể út Khương Ngọc Lai của Lưu Đại Ngân, nếu không mơ thấy quyển sách này, Lưu Đại Ngân vẫn chưa biết, anh ta đã có nhân tình bên ngoài từ lâu.

Còn Khương Xuân Triều này nữa, con mẹ nó chứ!

Con gái Lý Ngẫu Hoa thương con trai, có thứ gì tốt cũng dành hết cho con trai mình, mối dịp sinh nhật đều tổ chức vô cùng long trọng. Đảng Xuân Triều vô cùng bất mãn, cho rằng Lý Ngẫu Hoa thiên vị, bản thân cũng là con trai của nhà họ Khương, thì cũng là con trai của Lý Ngẫu Hoa, nhưng Lý Ngẫu Hoa chỉ mua đồ cho Khương Xuân Sinh, chỉ tổ chức sinh nhật cho Khương Xuân Sinh, không cho mình thứ gì cả, vậy chẳng phải là ngược đãi sao?

Lưu Đại Ngân thầm mắng: Mày muốn có quần áo mới, muốn được tổ chức sinh nhật thì đi mà tìm mẹ ruột của mày, tìm con gái tao làm gì? Mày cho rằng hiện tại vẫn là xã hội cũ, vợ cả vẫn phải quan tâm đến con của vợ lẽ à?

Đảng Xuân Triều còn muốn Khương Ngọc Lai cho mẹ mình một danh phận, điều này khiến Lưu Đại Ngân càng tức cười hơn. Bây giờ là xã hội mới, chỉ một vợ một chồng, cha Khương vẫn chưa ly hôn Đảng Xuân Triều đã muốn cho mẹ mình một danh phận ư? Được thôi, vậy thì cho cô ta danh phận vợ bé, xem đến lúc đó ai là người mất mặt.

Lưu Đại Ngân nhẩm tính ngày tháng, chính vào mùa hè khi Khai Nguyên mở tiệc ăn mừng thi được thủ khoa đại học thì Khương Xuân Triều xuyên tới.

Hôm Lý Ngẫu Hoa lên tỉnh thành, Khương Ngọc Lai đã đi tìm tình nhân của mình.

Hiện tại con gái út Lý Ngẫu Hoa vẫn còn chút việc ở trường học chưa xin nghỉ được, phải mấy hôm nữa mới dẫn Xuân Sinh tới tỉnh thành.

Lưu Đại Ngân muốn giải quyết xong chuyện Khương Ngọc Lai luôn trong hè này. Cóc ba chân không dễ tìm chứ đàn ông hai chân thì ở đâu chẳng có. Anh ta đã nuôi tình nhân bên ngoài còn có cả con riêng, bà ấy không thể để con gái mình cứ không hay biết gì như vậy, cuối cùng sẽ giải quyết thế nào bà ấy sẽ để con gái mình tự quyết định.

Về tới tỉnh thành, Lưu Đại Ngân tạm để chuyện của con gái út sang một bên, chuyện này không vội, đợi con gái đến tỉnh thành, Lưu Đại Ngân sẽ có cách cho cô ấy biết chuyện khốn nạn Khương Ngọc Lai làm.

Bốn hôm sau, Lý Ngẫu Hoa dẫn con trai mình tới tỉnh thành, Lưu Đại Ngân hỏi một câu: “Sao Ngọc Lai không đi cùng con thế?”

Vân Chi

Lý Ngẫu Hoa vừa thu dọn quần áo của mình, vừa trả lời: “Ngọc Lai phải sang huyện bên cạnh tìm bạn học của anh ấy, nên không tới tỉnh thành.”

Lưu Đại Ngân thầm mỉa mai, bạn học cái gì, là tình nhân thì có.

Lưu Đại Ngân: “Vậy con dọn đồ trước đi, mẹ còn chút việc phải làm.”

“Mẹ, mẹ cứ đi đi, thu dọn xong con sẽ nghỉ ngơi một lát, lâu không đi xa mệt c.h.ế.t con rồi.”

Lưu Đại Ngân không về nhà máy mà lái xe ra ngoài, đi tìm anh Tiền.

Trông thấy Lưu Đại Ngân đến, anh Tiền vội vàng đứng dậy chào hỏi. Lưu Đại Ngân đưa ờ giấy có một dòng địa chỉ cho anh Tiền: “Có một đôi mẹ con đang sống ở địa chỉ này, mấy ngày tới các anh đi theo bọn họ, nếu có đàn ông tới tìm mẹ con cô ta thì các anh chụp ảnh lại cho tôi, tốt nhất là chụp được ảnh một nhà ba người. Đây là một ngàn đồng, mười ngày sau lấy được ảnh chụp rồi tôi sẽ cho anh thêm một ngàn nữa.”

Tiền bày ra trước mặt, anh Tiền vẫn chưa bị mờ mắt, mà lý trí hỏi lại: “Xưởng trưởng Lưu, nếu trong mười ngày vẫn chưa chụp được ảnh thì sao?”

Lưu Đại Ngân cười nói: “Sẽ chụp được. Nếu không chụp được, thì một ngàn đồng này coi như phí vất vả.”

Anh Tiền cất tiền đi, vỗ n.g.ự.c đảm bảo: “Xưởng trưởng Lưu, việc này cứ giao cho tôi, ngài yên tâm đi, đảm bảo sẽ làm thoả đáng cho ngài.”

Kế hoạch của Lưu Đại Ngân là, chụp ảnh Khương Ngọc Lai ngoại tình đưa cho Ngẫu Hoa xem trước, nếu trực tiếp dẫn con gái tới chỗ Khương Ngọc Lai, để con gái tận mắt nhìn thấy anh ta và người phụ nữ khác, còn có con của bọn họ, Lưu Đại Ngân sợ nhất thời con gái út không tiếp nhận nổi, sẽ làm ra việc gì đó ngốc nghếch.

Nhìn qua ảnh chụp tác động sẽ nhỏ hơn chút, đợi con gái tiếp nhận được sự thật Khương Ngọc Lai ngoại tình rồi, khi cô ấy bình tĩnh lại sẽ nói tiếp tới chuyện ly hôn.

Lưu Đại Ngân không muốn có bất kỳ quan hệ nào với tên Khương Xuân Triều thần kinh không bình thường kia.

Lý Ngẫu Hoa vẫn chưa biết chuyện chồng mình không chỉ có tình nhân bên ngoài, còn có một cậu con trai riêng, mấy ngày nay tâm trạng của cô ấy vô cùng vui vẻ dẫn con trai đi dạo khắp tỉnh thành.

Tài nguyên giáo dục trên tỉnh thành tốt hơn trong huyện nhiều, sau khi đi dạo vài ngày, cô ấy quyết định sẽ cho con trai lên tỉnh thành học trung học.

Hện tại tỉnh thành đã thi chuyển cấp xong rồi, nếu Lý Ngẫu Hoa muốn cho con trai lên tỉnh thành theo học, cậu ấy chỉ có thể làm học sinh dự tính, phí dự thính mỗi năm đều rất lớn. Nhưng số tiền này Lý Ngẫu Hoa vẫn lấy ra được.

Cô ấy với Khương Ngọc Lai đều là giáo viên, còn mang tiền dư dả đi nhập cổ phần chỗ người quen biết, riêng tiền chia hoa hồng mỗi năm thôi cũng đủ cho con trai theo học trên tỉnh thành rồi.

Nghe con gái nói ra ý tưởng của mình, Lưu Đại Ngân hỏi: “Ngẫu Hoa, nếu Xuân Sinh muốn học ở tỉnh, hay là con cũng lên tỉnh học nâng cao đi. Mẹ nghe nói hiện tại trường cao đẳng đang có chính sách, người tốt nghiệp trung cấp từ hai năm trở lên có thể xin học liên thông, sau đó sẽ cấp bằng chính quy đó.”

“Mẹ, thật ra trường con cũng có sắp xếp cho các giáo viên học nâng bằng, nhưng mà phải thi trước. Hiện tại trong trường chúng con vẫn chưa có ai thi đỗ. Một phần vì đa số các giáo viên trong trường đều có gia đình rồi, sau khi tan làm về nhà lại phải bận rộn chăm sóc gia đình, lấy đâu ra thời gian học tập. Hơn nữa, tiền lương trung cấp với tiền lương đại học không hơn nhau nhiều lắm, như vậy còn phí công đi thi đại học làm gì?”

“Ai bảo phí công? Con xem hiện tại bằng đại học có giá hơn bằng trung cấp của con nhiều, không giống như trước kia, hiện nay thế sự biến ảo liên hồi, mỗi ngày một kiểu, học thêm vài thứ sẽ không có chỗ hỏng.”

Lời của Lưu Đại Ngân khiến Lý Ngẫu Hoa buồn cười: “Mẹ, mẹ bây giờ thật sự không giống trước kia, còn biết nói thế sự biến ảo rồi.”

Cô ấy kéo tay Lưu Đại Ngân cười không ngừng, ôm bụng ngã ra ghế sô pha.

Thấy con gái chú ý đến điểm vớ vẩn, Lưu Đại Ngân mắng: “Con đó, lớn rồi vẫn như trẻ con.”

Lý Ngẫu Hoa là con út trong nhà, từ nhỏ đã ngây thơ, bây giờ con trai sắp lên trung học rồi, tính tình cô ấy vẫn không thay đổi chút nào.

“Mẹ, chỉ cần cha với mẹ còn ở đây, con sẽ mãi mãi là đứa trẻ, dù sao vẫn có cha với mẹ ở phía sau con mà.”
 
Thập Niên 80 - Nhật Ký Nghịch Tập Của Nữ Phụ Ác Độc
Chương 321: Pháo Hôi trong truyện cổ xuyên hiện (5)



Trong mười ngày đó, nhìn bề ngoài Lưu Đại Ngân vẫn như thường lệ, nhưng trong lòng bà ấy lại luôn thấp thỏm không yên. Sau khi lấy được ảnh chụp phải nói với Ngẫu Hoa thế nào đây? Nhìn thấy những tấm ảnh chụp đó Ngẫu Hoa sẽ phản ứng thế nào nhỉ? Lưu Đại Ngân cũng không biết nữa.

Người làm cha làm mẹ đều như vậy, dù bản thân có mệt có khổ cũng không cảm thấy gì, nhưng lại không nỡ nhìn thấy con cái phải chịu một chút ấm ức.

Bà ấy từng làm pháo hôi rất nhiều lần lần nào cũng cố gắng vượt qua nghịch cảnh. Nhưng con gái và cháu ngoại là pháo hôi, Lưu Đại Ngân vẫn không tiếp nhận được.

Hiện tại bà ấy vô cùng muốn đánh nát đầu chó của đôi nam nữ khốn kiếp kia. Một kẻ không biết xấu hổ, một kẻ không cần thể diện!

Trong sách viết, khi Khương Xuân Triều hỏi mẹ mình cha đang ở đâu, mẹ cậu ta chỉ ôm cậu ta rơi nước mắt, miêu tả cứ như người phụ nữ kia đã phải chịu ấm ức rất lớn vậy.

Vân Chi

Có bản lĩnh thì đừng khóc mà nói thẳng ra xem nào, nói mình dây dưa với người đàn ông đã có vợ, lên giường với nhau, mới đẻ ra con.

Trong quyển sách kia còn nói, Khương Xuân Triều cảm thấy bản thân bị nhà họ Khương ngược đãi, nhưng còn gái mình không đánh cậu ta cũng không mắng cậu ta, chỉ là không đối xử với cậu ta tốt như đối xử với con trai ruột của mình mà thôi. Như vậy mà là ngược đãi sao?

Lưu Đại Ngân thầm mắng Khương Ngọc Lai với Khương Xuân Triều một lúc lâu, trong lòng hạ quyết tâm, nhất định phải khuyên con gái ly hôn Khương Ngọc Lai. Phân rõ giới hạn với tên thần kinh không bình thường Khương Xuân Triều này sớm ngày nào tốt ngày đó.

Mười ngày sau, Lưu Đại Ngân tới tìm anh Tiền, anh Tiền đưa cho Lưu Đại Ngân một cái phong bì. Trước khi mở ra, Lưu Đại Ngân thầm ước lượng, bên trong là một sấp ảnh chụp rất dày.

Sau khi mở phong bì ra, Lưu Đại Ngân cầm một tấm ảnh chụp lên xem thử. Bức ảnh đầu tiên là cảnh tượng Khương Ngọc Lai đang ôm con trai, nghiêng đầu nói chuyện với người phụ nữ kia.

Bọn họ đi dưới bóng cây râm mát, ánh mặt trời chiếu qua khe hở giữa các tán lá rơi xuống mặt ba người, bất kỳ ai nhìn thấy tấm ảnh như vậy, chắc chắn đều nói ba người nhà này hạnh phúc quá.

Lưu Đại Ngân chỉ xem thêm một tấm ảnh nữa, rồi đóng phong bì lại, lấy tiền ra từ túi xách, đẩy tới trước mặt anh Tiền: “Anh Tiền, đây là một ngàn đồng, anh nhận lấy đi.”

Anh Tiền nhìn sấp tiền kia, nhưng không hề nhận, mà nở nụ cười lấy lòng: “Xưởng trưởng Lưu, tôi có việc này muốn cầu xin ngài.”

Lưu Đại Ngân từng giao thiệp với anh Tiền rất nhiều lần, tuy rằng lần nào tiếp xúc anh Tiền cũng mang theo nụ cười lấy lòng, nhưng lần này thì khác, nụ cười của anh ta không chỉ mang dáng vẻ lấy lòng, nó còn rất hèn mọn.

Lưu Đại Ngân cười nói: “Cầu xin gì chứ, anh Tiền, anh cứ nói trước xem là chuyện gì đi đã.”

“Là thế này, xưởng trưởng Lưu, ngài cũng biết rồi đấy, đàn em của tôi đều là người không được ăn học đàng hoàng, nên mới đi theo tôi để kiếm miếng cơm ăn…”

Nói đến mười mấy người anh em của mình, anh Tiền cũng cảm thấy hơi xấu hổ. Lưu Đại Ngân người ta cũng không được học hành tử tế, lại xuất thân từ nông dân, còn lớn tuổi như vậy, thế mà đối phương có thể thành công gây dựng sự nghiệp. Còn mấy người bọn họ, rõ ràng là đàn ông khoẻ mạnh lại suốt ngày chơi bời lêu lổng, chỉ có thể dựa vào ngành nghề bất hợp pháp để kiếm miếng cơm ăn.

“Xưởng trưởng Lưu, nghe nói nhà máy của ngài đang tuyển thêm người, chúng tôi có thể xin vào làm việc trong nhà máy của ngài không?”

Nói xong, anh Tiền vội hứa hẹn: “Xưởng trưởng Lưu, ngài yên tâm, tuy rằng chúng tôi cũng coi là du côn, nhưng từ trước đến nay chưa bao giờ làm ra chuyện trộm cắp, hay chuyện khốn nạn nào, tay chân đều rất sạch sẽ, chưa bao giờ phạm pháp.”

Hiện tại chính sách quốc gia càng ngày càng nghiêm ngặt, phong trào chống du côn lưu manh càng ngày càng mạnh mẽ, nên anh Tiền và các anh em của anh ta đều không dễ tìm được việc làm.

Hiện tại bọn họ đều lớn tuổi rồi, có mấy người đã kết hôn sinh con, những người còn lại cũng đã tới tuổi lập gia đình, cứ lăn lộn cho qua ngày thế này không phải cách hay.

Hiện tại làn sóng mất việc đang lan tràn khắp nơi trong cả nước, trước đây bọn họ còn dựa được vào gia đình, hiện tại cuộc sống trong nhà cũng không tốt lắm, bọn họ muốn dựa cũng không dựa được nên đều muốn tìm công việc đứng đắn, không lăn lộn cho qua ngày nữa.

Nhưng trước kia bọn họ chưa từng đi làm nghiêm túc, trình độ văn hoá lại không cao, còn mang tiếng côn đồ, thật sự không dễ tìm được việc.

Khó khăn lắm mới tiếp xúc được với Lưu Đại Ngân, nên anh Tiền muốn thử một lần.

“Các anh đều muốn tới nhà máy của tôi làm việc?” Lưu Đại Ngân hỏi.

Anh Tiền vội gật đầu: “Vâng, xưởng trưởng Lưu, chúng tôi không sợ khổ, không sợ mệt, chỉ cần kiếm được miếng ăn, bảo chúng tôi làm gì chúng tôi cũng đồng ý.”

Hiện tại, nhà máy vừa xây thêm nhà xưởng mới, Lưu Đại Ngân đang định nhập thêm một dây truyền sản xuất nữa, cho nên lại phải tuyển thêm người.

Lưu Đại Ngân từng tiếp xúc với anh Tiền không ít lần, tuy rằng anh ta cũng được coi là dân xã hội, nhưng mà chưa bao giờ dính vào chuyện gì trái pháp luật, thu phí bảo kê gì đó cũng không làm, chỉ nhận một vài công việc giống việc của Lưu Đại Ngân, hoặc đi theo chống lưng cho người khác.

Cũng coi như là người có nguyên tắc.

“Được, anh với các anh em của anh có thể tới nhà máy của tôi làm việc, nhưng mà trước tiên phải nói rõ với nhau, các anh phải tuân theo quy định, điều lệ của nhà máy, nếu làm sai chuyện gì đó, nhà máy sẽ không giữ các anh lại.”

“Thật chứ? Ngài thật sự đồng ý nhận chúng tôi?” Anh Tiền không ngờ Lưu Đại Ngân lại đồng ý sảng khoái như vậy. Anh ta vội vàng gật đầu hứa hẹn: “Xưởng trưởng Lưu, ngài yên tâm, sau khi tới nhà máy chúng tôi hứa sẽ làm việc chăm chỉ, tuyệt đối sẽ không gây thêm phiền toái cho ngài. Nếu đám anh em đó của tôi làm ra chuyện gì có lỗi với nhà máy, không cần ngài nói, tôi sẽ không tha cho bọn họ.”

“Vậy được rồi, mấy ngày tới tôi có việc phải làm, mười hôm nữa anh dẫn các anh em của anh tới tìm tôi nhé, tôi bảo người sắp xếp đưa các anh đi kiểm tra sức khoẻ trước, nếu sức khoẻ đều đạt yêu cầu, thì các anh có thể tới nhà máy làm việc.”

“Vâng, mười ngày sau chúng tôi sẽ tới tìm ngài.”
 
Thập Niên 80 - Nhật Ký Nghịch Tập Của Nữ Phụ Ác Độc
Chương 322: Pháo Hôi trong truyện cổ xuyên hiện (6)



Anh Tiền tiễn Lưu Đại Ngân ra tận cửa, khi anh ta quay lại đúng lúc hai người anh em của anh ta cũng quay về cứ điểm này. Anh Tiền gọi hai người bọn họ lại: “Lục Tử, Lý Tử, hai đứa mau đi gọi tất cả các anh em về đây, tối nay chúng ta ăn mừng.”

“Anh Tiền, tối nay ăn mừng ạ? Có phải có chuyện vui gì không, nếu không anh Tiền anh sẽ không hào phóng như vậy?”

Anh Tiền cười ha ha: “Đúng là có chuyện vui, tôi tìm được cho các cậu đường ra rồi, không uổng công các cậu gọi tôi một tiếng đại ca.”

“Đường ra? Đường ra gì thế?” Lý Tử hỏi: “Anh, chúng ta không được làm chuyện phạm pháp.”

Anh Tiền vỗ đầu Lý Tử một cái: “Anh Tiền của cậu là người không đáng tin như vậy sao? Còn không được làm chuyện phạm pháp, anh còn cần cậu dạy à? Lần này anh tìm cho các cậu đường ra thật sự, vào nhà máy làm việc.”

Vào nhà máy làm việc? Hiện tại rất nhiều xí nghiệp quốc doanh đều phá sản, cải cách, rất nhiều nhân viên chính thức đều bị cho nghỉ việc, còn có nhà máy đồng ý nhận bọn họ sao?

Đương nhiên anh Tiền biết hai người anh em này của mình đang suy nghĩ điều gì, anh ta vung tay, nói: “Yên tâm đi, là nhà máy chân chính, tuy rằng không phải xí nghiệp quốc doanh, nhưng tiền lương đãi ngộ đều không kém, có thể cho nhà các cậu ăn no. Được rồi, mau đi gọi các anh em khác đi, tối nay khi ăn cơm tôi sẽ nói cho các cậu tình hình cụ thể.”

Rất nhiều năm về sau, anh Tiền vẫn cảm thấy vô cùng may mắn vì quyết định này của mình. Quốc gia càng ngày càng phát triển, hệ thống an ninh, pháp luật cũng càng ngày càng hoàn thiện, cuộc sống của đám du côn như bọn họ càng ngày càng không dễ chịu

Rất nhiều dân xã hội giống anh ta cuối cùng đều rơi vào cảnh khốn cùng thất vọng, người có được công việc chính thức, có nguồn thu ổn định, con cái còn có tiền đồ như anh ta, coi như có được cuộc sống tốt nhất rồi.

Kết cục của các anh em đi theo anh ta cũng rất tốt, tuy rằng cuộc sống không phải quá giàu sang, nhưng cũng không cần lo ăn lo uống như gia đình bình thường khác.



Lưu Đại Ngân cầm ảnh chụp, đi tìm chồng mình trước.

Lý Tam Thuận không thể quản lý nhà máy giúp Lưu Đại Ngân, nên đã ôm đồm tất cả công việc lặt vặt trong nhà. Khi Lưu Đại Ngân tìm được ông ấy, ông ấy đang ở nhà giặt quần áo.

Còn giặt bằng tay.

Lưu Đại Ngân có chút không đành lòng: “Đâu phải nhà mình không có máy giặt, ông còn giặt tay làm gì, lưng ông hay nhức mỏi, lát nữa lại đau cho xem.”

Lý Tam Thuận vừa vò quần áo, vừa nói: “Bộ quần áo này của bà là quần áo đắt tiền, trên nhãn mác viết không được giặt bằng máy, hơn nữa còn là quần áo mùa hè, đều rất dễ giặt.”

“Tam Thuận, ông bỏ quần áo đấy vào đây với tôi đã, tôi có việc muốn nói với ông.”

“Có chuyện gì thế? Bà nói luôn ở đây cũng được mà.”

Lưu Đại Ngân thở dài: “Ông cứ đi theo tôi đi.”

Vân Chi

Hôm nay Lý Ngẫu Hoa không có nhà, cô ấy dẫn bọn trẻ qua chỗ Lý Lưu Trụ giúp đỡ, Khai Duyệt Khai Ngọc cũng được đi cùng.

Lưu Đại Ngân mở túi xách lấy chiếc phong bì kia ra. Lý Tam Thuận lau tay vào lưng áo mình, mở phong bì lấy ảnh chụp ra, chỉ nhìn lướt qua ông ấy đã hỏi: “Cậu ta là con rể út Khương Ngọc Lai nhà chúng ta à?”

Lưu Đại Ngân gật đầu.

“Vậy người phụ nữ bên cạnh cậu ta là ai? Còn đứa nhỏ này nữa, chẳng lẽ, chẳng lẽ là…”

Là gì thì Lý Tam Thuận không nói tiếp, nhưng Lưu Đại Ngân cũng đoán được ý của ông ấy.

“Giống như những gì ông nghĩ.”

Lưu Đại Ngân rót cho mình một cốc nước, rồi kể lại cho chồng mình nghe về quyển sách trong giấc mơ của mình.

“Con mẹ nó!”

Lý Tam Thuận mắng một câu th* t*c: “Họ Khương kia cũng dám làm ra chuyện này, tôi sẽ không tha cho cậu ta! Đại Ngân, nhất định phải nói cho Ngẫu Hoa biết chuyện này, phải khuyên con bé ly hôn họ Khương kia.”

“Tôi cũng nghĩ vậy. Tam Thuận, khi nói cho Ngẫu Hoa, chúng ta cứ nói là lúc đi công tác đã nhìn thấy Khương Ngọc Lai đi cùng cô gái kia, cảm thấy không đúng nên mới thuê người đi theo chụp lại số ảnh này. Khả năng trong thời gian ngắn con bé sẽ không tiêu hoá nổi tin tức này, chúng ta cứ khuyên nhủ dần dần.”

“Bà nói đúng, nhưng mà nếu như ly hôn, Xuân Sinh phải đi theo Ngẫu Hoa, tài sản trong nhà cũng phải cho Ngẫu Hoa phần nhiều hơn. Cho dù chúng ta mang tiền đi làm từ thiện, cũng không để tên Khương Ngọc Lai và cô tình nhân kia của cậu ta được lợi.”

Trong lòng Lưu Đại Ngân cũng nghĩ như vậy, chỉ sợ Ngẫu Hoa không muốn ly hôn. Trong niên đại này ly hôn không phải chuyện tốt đẹp gì, đặc biệt đối với phụ nữ, khả năng còn phải chịu người khác chỉ chỉ trỏ trỏ.

“Nếu Ngẫu Hoa không đồng ý ly hôn thì phải làm sao?”

“Không đồng ý ly hôn?” Đúng là Lý Tam Thuận chưa từng nghĩ đến vấn đề này.

“Khương Ngọc Lai kia đã có con riêng với nhân tình rồi, sao Ngẫu Hoa lại không chịu ly hôn?”

Lưu Đại Ngân: “Ông xem con gái nhà ông Triệu đấy, chồng con bé đã trắng trợn qua lại với nhân tình, chẳng phải con bé cũng không chịu ly hôn sao?”

“Nhà chúng ta không giống nhà bọn họ. Ông Triệu có hùn vốn làm ăn với nhà thông gia, nên không ly hôn cũng là bình thường. Nhà chúng ta không làm ăn gì với nhà họ Khương, cũng không có mối ràng buộc nào giữa hai nhà, Ngẫu Hoa sẽ không nghĩ quẩn đâu.”

“Đại Ngân, nếu như Ngẫu Hoa thật sự không muốn ly hôn, thì chúng ta nói chuyện này cho Xuân Sinh. Khương Ngọc Lai đã có con trai riêng, chắc chắn sau này vẫn sẽ liên lụy không rõ với cô gái kia, nếu như Xuân Sinh biết mình có một người em trai như vậy, Xuân Sinh sẽ nghĩ thế nào? Vì con trai mình, Ngẫu Hoa sẽ suy nghĩ lại.”
 
Thập Niên 80 - Nhật Ký Nghịch Tập Của Nữ Phụ Ác Độc
Chương 323: Pháo Hôi trong truyện cổ xuyên hiện (7)



Lý Tam Thuận nói cũng có lý, con cái vĩnh viễn là ưu tiên hàng đầu của người làm mẹ, cho dù ban đầu Ngẫu Hoa không muốn ly hôn, thì về sau khi con riêng của Khương Ngọc Lai gây ảnh hưởng đến lợi ích của Xuân Sinh, Ngẫu Hoa cũng sẽ suy nghĩ lại.

Vân Chi

Buổi chiều, Ngẫu Hoa dẫn đám trẻ về nhà. Lưu Đại Ngân dặn bảo mẫu đưa Khai Ngọc Khai Duyệt về phòng trước, sau đó bảo Chu Hữu Lợi dẫn đám trẻ xuống dưới lầu chơi, rồi mới nói: “Ngẫu Hoa, cha mẹ muốn nói với con chuyện này.”

Lý Ngẫu Hoa ôm cánh tay Lưu Đại Ngân làm nũng: “Mẹ, có chuyện gì thế? Thần thần bí bí.”

Lý Tam Thuận đặt phong bì đựng ảnh chụp lên bàn trà, nói: “Ngẫu Hoa, con xem số ảnh chụp này đi.”

Sắc mặt Lưu Đại Ngân và Lý Tam Thuận rất nghiêm túc, Lý Ngẫu Hoa vô thức ngồi thẳng người, cầm chiếc phong bì kia lên.

Cô ấy mở phong bì ra, bên trong là một sấp ảnh chụp, đập vào mắt cô ấy là hình ảnh chồng mình đang bế một đứa trẻ cười nói với người phụ nữ khác.

Lý Ngẫu Hoa sửng sốt, vội vàng lật từng tấm ảnh xem kỹ càng, bên trên đều là ảnh của chồng cô ấy và người phụ nữ kia, có tấm còn bế cả bé trai kia nữa.

Bất kỳ ai nhìn thấy những tấm ảnh này đều sẽ cho rằng, bọn họ là một đôi vợ chồng hạnh phúc đang dẫn con trai nhà mình đi dạo phố.

“Ngẫu Hoa, khi đi công tác mẹ nhìn thấy Khương Ngọc Lai ở cùng một chỗ với cô gái này, theo bản năng cảm thấy không đúng, nên mới nghe ngóng thử. Người xung quanh đều nói bọn họ là một đôi vợ chồng, người chồng đi công tác xa nhà, cả năm mới về được một, hai lần. Cô vợ ở nhà chăm sóc con cái. Mẹ muốn nói cho con biết, lại sợ con không tin, nên mới thuê người chụp lại số ảnh này.”

Lý Ngẫu Hoa ngơ ngẩn, trên mặt không có chút cảm xúc nào. Lưu Đại Ngân sợ hãi, vội vàng ôm con gái vào lòng: “Ngẫu Hoa, nếu khó chịu thì con cứ khóc đi. Cha với mẹ đều ở đây, cho dù xảy ra bất cứ chuyện gì, cha mẹ đều sẽ bảo vệ con.”

“Mẹ,” Lý Ngẫu Hoa khóc lớn tiếng: “Tại sao lại như vậy? Sao Khương Ngọc Lai có thể làm ra chuyện như vậy? Chúng con kết hôn hơn chục năm rồi, hoá ra anh ta đã có nhân tình từ lâu, còn có cả con riêng rồi. Sao anh ta lại có thể làm như vậy? Mẹ, con nên làm gì bây giờ?”

Lưu Đại Ngân lau nước mắt giúp con gái: “Ngẫu Hoa, Khương Ngọc Lai làm ra chuyện không biết xấu hổ như vậy, con không thể tiếp tục sống với cậu ta, phải ly hôn! Cha mẹ có tiền, thoải mái nuôi con với Xuân Sinh.”

“Mẹ!” Lý Ngẫu Hoa khóc nức nở trong lòng mẹ mình, giống như đứa trẻ gặp ấm ức bên ngoài cuối cùng quay về với vòng tay ấm áp.

Khóc đủ rồi, Lý Ngẫu Hoa cũng bình tĩnh trở lại, cô ấy cầm sấp ảnh lên xem từng tấm một. Khuôn mặt Khương Ngọc Lai rất dịu dàng, giống hết như khi đối mặt với cô ấy.

Châm chọc cỡ nào chứ. Khi mình làm lụng vất vả vì cái nhà này, Khương Ngọc Lai lại ở bên ngoài nuôi tình nhân và con riêng của anh ta.

Sau khi nói chuyện, bọn họ quyết định tạm thời không nói cho Khương Xuân Sinh biết chuyện Khương Ngọc Lai, sợ thằng bé chịu k*ch th*ch quá lớn, đợi sau khi ngả bài với Khương Ngọc Lai rồi nói sau.

Con gái vừa biết chuyện như vậy, chắc chắn rất khổ sở, Lưu Đại Ngân ngủ với cô ấy mấy đêm.

Lý Ngẫu Hoa đã suy nghĩ rất nhiều về chuyện có hôn hay không, sau khi ly hôn cô ấy sẽ sống thế nào.

“Mẹ, cho dù con ly hôn, cũng không để cho đôi nam nữ khốn kiếp kia được lợi. Bao nhiêu năm qua, con với Khương Ngọc Lai cũng tích cóp được một ít tiền, số tiền đó con sẽ không để lại cho Khương Ngọc Lai một xu nào, dù đem đi từ thiện cũng không để lại cho anh ta.”

“Mẹ ủng hộ con, đem tiền đi từ thiện còn làm được việc tốt, dù không đem đi từ thiện, xé bỏ còn nghe được tiếng vang, để lại cho Khương Ngọc Lai kia làm gì.”

Hiện tại Lý Ngẫu Hoa đã bình tĩnh trở lại: “Mẹ, mai con sẽ về nhà trước.”

“Ngẫu Hoa, hay là con ở lại tỉnh thành thêm mấy hôm nữa, con vừa biết chuyện Khương Ngọc Lai đã quay về, cha với mẹ đều không yên tâm.”

“Mẹ, mẹ yên tâm, ban đầu khi mới biết Khương Ngọc Lai nuôi tình nhân bên ngoài, con thật sự hận không thể g.i.ế.c anh ta. Nhưng bây giờ con nghĩ thông suốt rồi, người đàn ông như vậy không đáng để con đau lòng. Con về là để sang tên căn nhà mẹ mua ở tỉnh thành cho chúng con sang cho Xuân Sinh, nếu không khi ly hôn, căn nhà ấy cũng phải chia cho anh ta một nửa, quá ghê tởm.”

Ngẫm nghĩ một lát, Lưu Đại Ngân cảm thấy con gái nói cũng đúng. Căn nhà ấy là do Lưu Đại Ngân bỏ phần lớn tiền ra mua, viết tên con gái, nếu như ly hôn thì đúng là phải chia cho Khương Ngọc Lai một nửa.

“Ngẫu Hoa, con định dùng lý do gì để sang tên căn nhà ấy cho Xuân Sinh?”

Lý Ngẫu Hoa cười nói: “Chẳng phải Xuân Sinh sắp lên tỉnh thành học à, không có nhà thì sao được. Chẳng những phải sang tên căn nhà ấy cho Xuân Sinh, con còn muốn trả hết tiền nhà còn thiếu luôn.”

“Khương Ngọc Lai sẽ đồng ý chứ?” Lưu Đại Ngân hỏi.

“Sẽ đồng ý, mẹ, chuyện này thì mẹ cứ yên tâm.”

Hiện tại Khương Ngọc Lai vẫn được tính là người cha hiền, anh ta luôn hy vọng Ngẫu Hoa sẽ nghỉ việc để lên tỉnh thành chăm sóc cho con trai. Lý Ngẫu Hoa đã nghĩ kỹ rồi, trước tiên cô ấy sẽ dùng lý do này để trả hết khoản nợ mua nhà, đợi trả nợ và chuẩn bị xong hết những việc khác, cô ấy sẽ đưa ra yêu cầu ly hôn với Khương Ngọc Lai.

Còn việc anh ta có đồng ý ly hôn hay không, có số ảnh này rồi, chắc chắn anh ta sẽ đồng ý.

Lý Ngẫu Hoa sống với Khương Ngọc Lai mười mấy năm, đã vô cùng hiểu biết tính cách của anh ta rồi. Khương Ngọc Lai là người vô cùng yêu quý thanh danh, chỉ cần anh ta không đồng ý, Lý Ngẫu Hoa sẽ đến trường học của anh ta làm ầm ĩ, đến lúc đó anh ta đừng mong giữ được việc làm.

Điều chỉnh lại tâm trạng xong, hôm sau Lý Ngẫu Hoa lập tức lên tàu hoả về nhà. Lần này cô ấy về một mình, con trai bị cô ấy để lại tỉnh thành, lý do cũng rất hợp lý, kết quả học tập của Khai Nguyên tốt như vậy, để con trai tiếp xúc với anh họ nhiều thêm, nói không chừng sẽ học thêm được thứ gì đó.
 
Thập Niên 80 - Nhật Ký Nghịch Tập Của Nữ Phụ Ác Độc
Chương 324: Pháo Hôi trong truyện cổ xuyên hiện (8)



Khi Lý Ngẫu Hoa về đến nhà, Khương Ngọc Lai cũng đã quay lại từ chỗ tình nhân.

Trông thấy Lý Ngẫu Hoa, trên mặt anh ta còn lộ vẻ kinh ngạc: “Ngẫu Hoa, sao em về sớm thế, anh còn tưởng rằng em sẽ ở lại tỉnh thành thêm mấy ngày nữa chứ.”

Trông thấy Khương Ngọc Lai tươi cười chào hỏi mình, Lý Ngẫu Hoa lại cảm thấy ghê tởm, thiếu chút nữa đã nôn oẹ rồi.

“Ngẫu Hoa, em làm sao thế, có phải trời nắng quá bị cảm nắng rồi không?”

Khương Ngọc Lai chạm vào cô ấy, cô ấy càng buồn nôn hơn: “Em không sao, chắc là trời nắng quá nên hơi mệt thôi.”

Anh ta định xoa bóp cho Lý Ngẫu Hoa, lại bị Lý Ngẫu Hoa né tránh: “Ngọc Lai, lần này em về sớm vì có việc muốn thương lượng với anh.”

Khương Ngọc Lai đẩy gọng kính, hỏi: “Chuyện gì thế?”

“Chẳng phải anh luôn muốn em từ chức, đưa Xuân Sinh lên tỉnh thành học tập sao? Em nghĩ kỹ rồi, anh nói đúng, tương lai của thằng bé là quan trọng nhất. lần này em tiếp xúc với mấy đứa trẻ học trung học ở tỉnh thành, kiến thức của bọn trẻ hơn xa trình độ học tập ở huyện thành, giáo viên trong huyện không bằng được giáo viên trên tỉnh.”

“Anh đã bảo nên cho Xuân Sinh lên tỉnh thành học từ lâu rồi, nhưng em cứ không muốn, bây giờ thì biết rồi chứ, trường học ở tỉnh tốt hơn trong huyện nhiều.”

Khi nói ra lời này Khương Ngọc Lai không vui lắm, anh ta đã bảo vợ mình nghỉ việc đưa con trai lên tỉnh thành học từ lâu rồi, nhưng mà Lý Ngẫu Hoa không chịu đồng ý.

Lý Ngẫu Hoa cười như không cười, nhìn Khương Ngọc Lai: “Anh nói đúng lắm, trường học ở tỉnh thành tốt hơn trường học trong huyện nhiều. hay là Khương Ngọc Lai anh xin nghỉ việc đưa Xuân Sinh lên tỉnh thành học đi.”

“Sao lại là anh xin nghỉ việc?” Khương Ngọc Lai hỏi.

Từ khi kết hôn Lý Ngẫu Hoa vẫn luôn gọi anh ta là “Ngọc Lai”, hôm nay lại gọi cả họ cả tên đầy đủ, nhưng Khương Ngọc Lai mải chú ý đến việc Lý Ngẫu Hoa muốn anh ta nghỉ việc, căn bản không chú ý đến điểm khác thường trong lời vợ mình.

“Sao anh không nghỉ được?” Lý Ngẫu Hoa nói: “Em có thể nghỉ việc đưa thằng bé đi học, sao anh không thể nghỉ việc đưa thằng bé đi?”

Khương Ngọc Lai vội cãi lại: “Anh là đàn ông, sao có thể nghỉ vịệc đưa con trai đi học, nói ra người ta lại cười cho.”

“Ồ, đàn ông nghỉ việc đưa con đi học sẽ bị người ta cười sao?” Lý Ngẫu Hoa khẽ nhếch môi, đột nhiên thay đổi giọng điệu, không tranh luận với Khương Ngọc Lai nữa: “Vậy em xin nghỉ đưa thằng bé lên tỉnh học.”

Sau khi thương lượng xong, đột nhiên Lý Ngẫu Hoa nói: “Ngọc Lai, căn hộ mẹ em mua cho chúng ta ở tỉnh thành kia, mẹ chỉ trả phần đặt cọc ban đầu, em định vay tiền trả cho xong hết. Anh nghĩ thế nào?”

“Đang yên đang lành sao lại muốn vay tiền trả hết?” Khương Ngọc Lai khó hiểu, hiện tại mỗi tháng bọn họ phải trả khoảng hơn bốn trăm đồng cho căn nhà kia, bọn họ vẫn gánh nổi khoản chi trả này, sao tự dưng lại muốn trả hết nhỉ?

“Anh bị ngốc à.” Lý Ngẫu Hoa cười xán lạn: “Mẹ em làm ăn lớn như vậy, chúng ta trả nợ xong rồi không còn tiền nữa, nếu em ở lại tỉnh thành, chẳng phải bà ấy sẽ trợ cấp cho em càng nhiều hơn sao?”

Khương Ngọc Lai tính nhẩm trong lòng, lời vợ anh ta nói cũng đúng, mẹ vợ giàu có như vậy, nếu nhà anh ta trả hết nợ không còn tiền nữa, chắc chắn bà ấy sẽ trợ cấp cho nhà mình…

Khương Ngọc Lai lập tức nói: “Được, vậy chúng ta cứ trả hết nợ trước đi.”

“Nếu đã quyết định sẽ trả hết nợ rồi, vậy thì làm sớm ngày nào hay ngày đó. Ngày mai chúng ta lên tỉnh trả hết nợ luôn đi.”

Lý Ngẫu Hoa cúi đầu cười, Khương Ngọc Lai không nhìn thấy, nụ cười của cô ấy lạnh lùng đến mức nào.

Hôm sau, Lý Ngẫu Hoa mang theo tất cả tiền bạc trong nhà, trả nợ xong v còn dư hơn một vạn. Trong niên đại này, một vạn là con số cực lớn.

Nếu đã định nghỉ việc, vậy phải tính toán đến con đường tiếp theo của mình, Lý Ngẫu Hoa cũng tính toán xong rồi.

Mẹ nói đúng, tranh thủ khi mình vẫn còn trẻ, nên đi học lấy một tấm bằng đại học chuyên ngành.

Vân Chi

Sau khi trả nợ xong, Lý Ngẫu Hoa đăng ký cho mình một lớp ôn luyện, lớp ôn luyện chuyên dành cho những người học liên thông từ trung cấp lên đại học như cô ấy.

Cô ấy đăng ký vào lớp học đắt nhất, dù sao tiền này không xài cũng uổng. Chỗ con trai, Lý Ngẫu Hoa cũng đăng ký bốn lớp bổ túc, hai lớp học chính, hai lớp còn lại là lớp năng khiếu.

Trong huyện không có lớp năng khiếu, nếu như sau này định học tập ở tỉnh thành, thì phải có thêm một vài tài nghệ.

Khương Ngọc Lai không vui lắm, đăng ký hai lớp năng khiếu này tốn không ít tiền, hơn nữa đây mới chỉ là khoản tiền ban đầu, sau này còn rất nhiều chỗ phải tiêu đến tiền, trong mắt anh ta lớp năng khiếu này chính là cái “Động không đáy”.

Lý Ngẫu Hoa cười nói: “Chúng ta có mỗi đứa con trai này, không tiêu tiền cho thằng bé thì tiêu tiền cho ai? Em nghĩ kỹ rồi, hai lớp năng khiếu này chỉ là thử thôi, nếu Xuân Sinh thích, thì sau này học tiếp, nếu không thì đổi sang lớp năng khiếu khác, cầm kỳ thi họa, âm nhạc khiêu vũ, trượt ván gì đó, chắc chắn sẽ có môn học mà con trai chúng ta thích.”

“Em còn định đăng ký cho thằng bé lớp năng khiếu khác? Như vậy sao được, thằng bé sẽ ăn không tiêu đâu.”

“Ngọc Lai, anh yên tâm, em chỉ thử thôi, nếu thằng bé không thích chúng ta lại đổi sang môn khác.”

Khương Ngọc Lai còn nói thêm gì đó, nhưng Lý Ngẫu Hoa lười nghe anh ta nói tiếp, cứ vào tai phải ra tai trái.
 
Thập Niên 80 - Nhật Ký Nghịch Tập Của Nữ Phụ Ác Độc
Chương 325: Pháo Hôi trong truyện cổ xuyên hiện (9)



Trong mấy ngày ở tỉnh thành, ngày nào Lý Ngẫu Hoa cũng phải đến lớp luyện thi, Khương Xuân Sinh cũng phải đi học, một mình Khương Ngọc Lai ở nhà máy của Lưu Đại Ngân vô cùng mất tự nhiên, không lâu sau anh ta đã tìm lý do để quay về trước.

Vân Chi

Lý Ngẫu Hoa không giữ anh ta lại, hiện tại cứ nhìn thấy Khương Ngọc Lai là cô ấy lại buboofn nôn. Anh ta về nhà không lắc lư trước mặt Lý Ngẫu Hoa nữa, cô ấy còn ăn thêm đươc mấy bát cơm đó.

Còn việc anh ta về nhà hay anh ta đi tìm tình nhân, Lý Ngẫu Hoa không hề để tâm. Ra ngoài dẫm phải cứt chó chẳng lẽ còn quan tâm xem con ch.ó nào đã ị phân ở đó sao?

Hiện tại Lý Ngẫu Hoa ăn ngon, ngủ ngon, còn lâu mới quan tâm đến tên chó c.h.ế.t Khương Ngọc Lai kia đang làm gì.

Con trai được Khai Nguyên khích lệ cũng học hành rất chăm chỉ, còn tìm ra được môn năng khiếu mà mình yêu thích rồi, chính là đàn violon.

Lý Ngẫu Hoa bỏ ra rất nhiều tiền mua cho cậu ấy hai chiếc đàn violon, một chiếc để con trai luyện tập, chiếc tốt hơn thì đợi con trai chơi thuần thục rồi sẽ dùng nó.

Hai chiếc đàn violon này đã tiêu sạch số tiền tích cóp còn lại của vợ chồng Lý Ngẫu Hoa và Khương Ngọc Lai, bao gồm cả số cổ phần trên danh nghĩa của bọn họ.

Sau khi biết chuyện, Lưu Đại Ngân cười nói: “Ngẫu Hoa, con làm đúng lắm, tiền này tiêu cho Xuân Sinh còn tốt hơn để lại cho Khương Ngọc Lai. chờ con ly hôn rồi, cha mẹ sẽ nuôi con với Xuân Sinh.”

Tuy rằng trong lòng Lý Ngẫu Hoa đã buông bỏ Khương Ngọc Lai rồi, nhưng khi nghe thấy Lưu Đại Ngân nói như vậy, trong mắt vẫn có nước mắt.

Nói thế nào thì cô ấy cũng đã sống cùng Khương Ngọc Lai mười mấy năm rồi, nói trong lòng không oán hận anh ta chút nào, là nói dối.

Cô ấy quyết định ly hôn, một phần là vì bản thân đã quyết tâm, một phần khác là vì cô ấy có được cha mẹ tốt nhất trên đời này.

Phải biết rằng, có rất nhiều người đàn ông phạm sai lầm bên ngoài, nhưng vì không có hậu thuẫn kiên định, người vợ đành phải nén giận, phải khom lưng cúi đầu cẩn thận dỗ dành người đàn ông kia hồi tâm chuyển ý.

Hiện tại cô ấy có thể dứt khoát vứt bỏ Khương Ngọc Lai, là vì có cha mẹ ủng hộ.

“Cảm ơn mẹ, mẹ là người mẹ tốt nhất trên đời này.”

“Ba chị em các con cũng là con gái ngoan nhất trên đời này.”

Xử lý xong xuôi tất cả mọi việc rồi, Lý Ngẫu Hoa quyết đi tìm Khương Ngọc Lai để ngả bài.

Căn nhà ở tỉnh thành đã chuyển sang tên của con trai Khương Xuân Sinh, hiện tại tài sản dưới danh nghĩa vợ chồng Lý Ngẫu Hoa chỉ còn căn nhà ở huyện thành, ngoài ra không còn gì khác.

Căn nhà này, Lý Ngẫu Hoa cũng muốn chia đều với Khương Ngọc Lai, nếu Khương Ngọc Lai có thể lấy ra tiền, thì Lý Ngẫu Hoa sẽ không cần nhà. Nếu Khương Ngọc Lai không lấy được ra tiền, thì Lý Ngẫu Hoa sẽ không khách sáo. Đương nhiên, cô ấy không về nhà một mình rồi, chị gái cả, anh rể cả, chị gái hai, anh rể hai đều tới, nếu Lý Lưu Trụ không bận chăm sóc một đám trẻ, anh ta cũng về theo.

.Lưu Đại Ngân với Lý Tam Thuận cũng về cùng cô ấy.

“Cha, mẹ, chị cả, chị hai, sao mọi người đều tới thế? Ngẫu Hoa, đã xảy ra chuyện gì à? Cha mẹ tới nhà chơi em cũng không nói trước với anh một tiếng.”

Lưu Đại Ngân nở nụ cười lạnh lùng, ném sấp ảnh trong tay vào mặt Khương Ngọc Lai: “Đã xảy ra chuyện gì ư? Cậu tự xem chuyện tốt mà cậu làm đi. Khương Ngọc Lai, nhìn cậu thành thật thế này, không ngờ trong bụng lại mang theo tâm tư gian xảo như vậy. Cuộc sống mới tốt lên được mấy ngày chứ, thế mà đã biết nuôi gái bên ngoài rồi.”

Khương Ngọc Lai bị đập cho sững sờ, một tấm ảnh trượt xuống theo khuôn mặt anh ta. Anh ta vội bắt lấy theo bản năng, cầm lên nhìn qua, hình ảnh bên trong lập tức khiến anh ta choáng váng.

Sao có thể? Sao bọn họ lại biết được?

Bao năm qua anh ta vẫn luôn cẩn thận, chỉ sợ sẽ lộ ra dấu vết gì đó, nên quanh năm suốt tháng đều không dám liên lạc với bên kia. Sao Lý Ngẫu Hoa sẽ biết nhỉ?

“Mẹ, mẹ nghe con giải thích, chuyện không phải như mẹ nghĩ đâu, cô gái này là bạn học của con, chúng con…”

Anh ta chưa nói hết câu, Lý Hà Hoa đã chửi ầm lên: “Nghe mày giải thích ư, nghe mày giải thích cái rắm! Khương Ngọc Lai, mày giỏi quá nhỉ, có bản lĩnh quá nhỉ, cũng học được người ta nuôi gái bên ngoài rồi. Tao nói cho mày biết, nếu hôm nay mày không cho Ngẫu Hoa một câu trả lời vừa ý, chúng tao sẽ không bỏ qua cho mày đâu. Cái loại không biết xấu hổ này, đánh mày còn bẩn cả tay tao.”

Ngày thường Lý Hà Hoa là người rất hiền lành, hôm nay cũng bị chọc tức không nhẹ. Em út nói cho cô ấy tất cả mọi chuyện, cô ấy mới biết hoá ra Khương Ngọc Lai đang nuôi gái bên ngoài, hơn nữa em út còn biết lâu rồi.

Nghĩ đến lần trước gặp em út, em út còn nói cười vui vẻ, mặt mũi hớn hở, Lý Hà Hoa lại đau lòng vô cùng.

Em út nhỏ hơn cô ấy mười tuổi, khi còn nhỏ cha mẹ bận việc đồng áng, em út là do một tay cô ấy nuôi lớn, cô ấy thương nhất là em út.

Nhưng hiện tại gặp phải thằng khốn nạn như Khương Ngọc Lai, em út lại không khóc không làm ầm ĩ, không biết em ấy đã khóc thầm bao nhiêu ngày rồi…
 
Thập Niên 80 - Nhật Ký Nghịch Tập Của Nữ Phụ Ác Độc
Chương 326: Pháo Hôi trong truyện cổ xuyên hiện (10)



“Khương Ngọc Lai, mày là cái loại không biết xấu hổ, mày còn dám nói cô ta chỉ là bạn học của mày ư? Không ngờ trên đời còn có bạn học khác giới thân mật với nhau như vậy, tao học thêm được kiến thức mới rồi. Chứng cứ đã bày ra trước mặt, my vẫn định chống chế đúng không? Tao nói cho mày biết, việc này sẽ không cho qua như vậy đâu, hôm nay tao phải đánh mày một trận cho hết giận mới được.”

Lý Hà Hoa vươn tay định cào Khương Ngọc Lai, lại bị Lưu Đại Ngân ngăn cản.

“Hà Hoa, hôm nay đừng ra tay vội.”

Lưu Đại Ngân ngồi xuống ghế sô pha, nói với Khương Ngọc Lai: “Khương Ngọc Lai, hôm nay chúng tôi không muốn đánh cậu, chúng ta ngồi xuống nói chuyện ly hôn đi.”

“Mẹ, mẹ nghe con giải thích, chuyện này đều là hiểu lầm, thật sự là hiểu lầm. Mấy tấm ảnh này là giả, chắc chắn là người khác muốn hãm hại con.”

“Hãm hại anh?” Lý Ngẫu Hoa đứng bên cạnh, lạnh lùng nói: “Khương Ngọc Lai, anh nghe cho rõ đây, cô gái này tên là Đảng Mộng Trúc, con của anh với cô ta đã bảy tuổi rồi, tên là Khương Xuân Triều, hàng xóm xung quanh đều có thể chứng minh anh chính là chồng của cô ta, chẳng qua anh với cô ta nói với bên ngoài là anh làm việc ở xa, một năm mới về nhà được một hai lần mà thôi. Nếu anh khăng khăng số ảnh này là giả, vậy được rồi, chúng ta đi tìm Đảng Mộng Trúc nói cho rõ ràng, chắc chắn hàng xóm quanh nhà cô ta sẽ biết rõ mọi chuyện.”

Khương Ngọc Lai cũng là người co được dãn được, anh ta không trả lời câu hỏi của Lý Ngẫu Hoa, mà quỳ phịch xuống đất: “Ngẫu Hoa, anh sai rồi, anh cầu xin em tha thứ cho anh đi mà. Anh hứa… Anh hứa sau này sẽ cắt đứt hoàn toàn với người phụ nữ kia, về sau tuyệt đối không gặp ặt cô ta nữa. Chuyện này tất cả đều là lỗi của Đảng Mộng Trúc, do cô ta quyến rũ anh, anh cũng không ngờ cô ta sẽ sinh ra thằng bé, vốn dĩ anh đã định cắt đứt với cô ta rồi, nhưng mà cô ta dùng đứa trẻ để uy h.i.ế.p anh, nói nếu anh không đồng ý tiếp tục ở bên cô ta, cô ta sẽ bế con tới tìm em. Anh không còn cách nào khác…”

“Ngẫu Hoa, anh cầu xin em, cầu xin em tha thứ cho anh đi mà.” Khương Ngọc Lai quỳ bò đến trước mặt Lý Ngẫu Hoa, khóc lóc thảm thiết nói: “Ngẫu Hoa, anh thật sự biết lỗi rồi, ta sai rồi, cầu xin em tha thứ cho anh.”

Khương Ngọc Lai dập đầu kêu bôm bốp, Lý Ngẫu Hoa lại rất bình tĩnh, chỉ thờ ơ nói: “Khương Ngọc Lai, nếu anh đồng ý ly hôn, chúng ta sẽ chấm dứt tại đây. Nếu anh không đồng ý, thì tôi đành phải làm lớn chuyện này, đến lúc đó để xem ai là người mất mặt.”

Khương Ngọc Lai không dập đầu nữa mà ngẩng mặt lên, khuôn mặt đong đầy nước mắt: “Ngẫu Hoa, anh cầu xin em, em nể mặt Xuân Sinh…”

Trả lời anh ta, là một cái tát rất mạnh của Lý Ngẫu Hoa.

“Nể mặt Xuân Sinh ư? Sao khi lên giường với người phụ nữ kia anh không nghĩ đến Xuân Sinh? Khương Ngọc Lai, tôi nói cho anh biết, anh đồng ý thì chúng ta ly hôn, anh không đồng ý thì cũng phải ly hôn. Tài sản chung của chúng ta chỉ có căn nhà này và mấy món đồ điện trong nhà, nếu anh muốn nhà thì đưa tiền cho tôi, nếu anh không muốn căn nhà này thì chúng ta bán nó đi chia đôi mỗi người một nửa. Tôi cho anh thời gian một ngày, anh nghĩ cho kỹ đi, ngày mai tôi lại đến tìm anh, đến lúc đó anh cho tôi một câu trả lời rõ ràng, rốt cuộc vợ chồng chúng ta sẽ chia tay trong yên bình, hay là trở mặt với nhau.”

Điều cần nói đều nói xong rồi, Lưu Đại Ngân đứng dậy khỏi ghế: “Chúng ta đi.”

Suốt cả quá trình Lý Tam Thuận đều không nói gì, khi đi, ông ấy đứng trước mặt Khương Ngọc Lai, hung hăng đạp cho anh ta hai cái.

Khương Ngọc Lai bị đá ngã bò ra đất không đứng dậy, Lý Ngẫu Hoa giữ chặt cha mình: “Cha, chúng ta đi thôi, nhìn anh ta thêm một cái con lại thấy bẩn cả mắt.”

Lý Tam Thuận hừ mạnh một tiếng, bị con gái kéora ngoài.

Hai cú đạp mạnh kia của ông ấy rơi thẳng trên người Khương Ngọc Lai, khiến Khương Ngọc Lai ngã lăn ra đất rất lâu sau mới bò dậy được.

Sau khi bò dậy, trong đầu Khương Ngọc Lai chỉ có một ý nghĩ duy nhất, anh ta không thể ly hôn với Lý Ngẫu Hoa.

Tuy rằng anh ta đã ngủ với Đảng Mộng Trúc, còn có một đứa con riêng với cô ta, nhưng mà anh ta chưa bao giờ nghĩ đến chuyện ly hôn vợ mình.

Sức khoẻ của Đảng Mộng Trúc không tốt, còn không có việc làm, bởi vì chưa kết hôn đã có thai cũng đã cắt đứt quan hệ với nhà mẹ đẻ, nếu cưới cô ta, bản thân sẽ nhận được thứ gì chứ?

Còn Lý Ngẫu Hoa, sau lưng cô ấy chính là Lưu Đại Ngân, một năm nhà máy của bà ấy có thể kiếm được rất nhiều tiền, chỉ cần anh ta còn là con rể của Lưu Đại Ngân ngày nào, thì ngày đó anh ta vẫn được sống giàu sang hạnh phúc.

Vân Chi

Mấy năm nay, dựa vào Lưu Đại Ngân, Khương Ngọc Lai kiếm được không ít lợi ích, ngay cả hiệu trưởng trong trường học cũng rất ôn hoà với anh ta, càng hỏi nói đến các đồng nghiệp khác.

Nếu như thật sự ly hôn với Lý Ngẫu Hoa, vậy chẳng khác nào rơi từ trên trời cao xuống cống rãnh. Tiền lương giáo viên không đáng là bao, chỉ dựa vào tiền lương, căn bản Khương Ngọc Lai sẽ không có được cuộc sống như hiện tại.

Người sống trong cảnh giàu sang quen rồi, sao có thể quay về cuộc sống nghèo khổ.

Hiện tại Lý Ngẫu Hoa đã hạ quyết tâm sẽ ly hôn, người có thể khuyên được cô ấy, khiến cô ấy thay đổi ý định, chỉ có con trai Khương Xuân Sinh.

Nghĩ đến đây, Khương Ngọc Lai không quan tâm đến đau đớn trên người nữa, vội vàng đạp xe đến ga tàu hoả.

Anh ta muốn mua vé lên tỉnh thành để cầu xin con trai, nhờ con trai khuyên nhủ Lý Ngẫu Hoa đừng ly hôn với mình.

Chỉ cần con trai kiên quyết đứng về phía anh ta, có lẽ vợ anh ta sẽ không ly hôn nữa.

Khương Ngọc Lai nghĩ, làm gì có đứa trẻ nào muốn sống cuộc sống thiếu cha thiếu mẹ, chỉ cần anh ta nói với con trai Xuân Sinh vài câu, còn hứa hẹn sẽ không bao giờ qua lại với mẹ con Đảng Mộng Trúc nữa, chắc chắn con trai sẽ tha thứ cho anh ta thôi.

Trên tàu hỏa, Khương Ngọc Lai suy nghĩ suốt đường đi, chị gái, anh rể của Lý Ngẫu Hoa đều tới, chỉ có anh trai Lý Lưu Trụ là không tới, nhất định con trai ang ở chỗ Lý Lưu Trụ.

Lý Lưu Trụ có một cửa hàng gà nướng ở tỉnh thành, hiện tại nhà máy không có người lớn ở đấy, khả năng cao là con trai sẽ ở cửa hàng gà nướng của Lý Lưu Trụ.

Khương Ngọc Lai đoán đúng rồi, Khương Xuân Sinh đang ở cửa hàng gà nướng của cậu mình với anh chị em họ.

Lý Lưu Trụ mở cửa hàng gà nướng ra, không ngờ lại bị khiếp sợ. Khương Ngọc Lai đang đứng thẳng tắp trước cửa hàng gà nướng, nhìn thấy Lý Lưu Trụ, anh ta cười hỏi: “Anh Lưu Trụ, Xuân Sinh có ở đây không ?”
 
Thập Niên 80 - Nhật Ký Nghịch Tập Của Nữ Phụ Ác Độc
Chương 327: Pháo Hôi trong truyện cổ xuyên hiện (11)



Lý Lưu Trụ nhìn thấy Khương Ngọc Lai là giận sôi máu, lập tức chào đón anh ta bằng hai quả đ.ấ.m vào mặt: “Mày tìm Xuân Sinh làm gì?”

Khương Ngọc Lai ăn hai quả đấm, trong lòng oán hận muốn chết, nhưng trên mặt không dám lộ ra chút bất mãn nào: “Em là cha của Xuân Sinh, tìm con trai em làm gì mà chẳng được?”

Lý Lưu Trụ lơ là một chút, Khương Ngọc Lai đã chui qua dưới cánh tay anh, chạy vào trong sân, hô to: “Xuân Sinh, con ở đâu? Cha tới tìm con đây, Xuân Sinh, con ra đây một lát.”

Khương Xuân Sinh đã biết chuyện cha mình làm rồi, tâm trạng của cậu ấy rất không tốt, một mặt thì căm hận cha mình đã làm ra chuyện như vậy, một mặt lại sợ cha mẹ mình ly hôn thật, nếu bọn họ ly hôn, cậu ấy phải làm sao bây giờ?

Độ tuổi này của cậu ấy đang là độ tuổi phản nghịch, mẫn cảm, nhất thời vẫn chưa tiếp nhận nổi sự thật người cha luôn yêu thương mình đã làm ra chuyện như vậy.

Nghe thấy Khương Ngọc Lai gọi mình, Khương Xuân Sinh trả lời lại một tiếng theo bản năng.

Nghe thấy con trai đáp lại, Khương Ngọc Lai vui mừng khôn xiết, không ngờ anh ta đã đánh cược thắng rồi, quả nhiên con trai đang ở chỗ Lý Lưu Trụ.

Vào nhà, nhìn thấy con trai, anh ta lập tức túm lấy tay cậu ấy: “Xuân Sinh, con mau về nhà với cha đi, mẹ con đang đòi ly hôn cha đấy.”

Khương Xuân Sinh sửng sốt một lát, chỉ một lát ấy, đã khiến cho Khương Ngọc Lai nắm bắt cơ hội túm chặt cánh tay cậu ấy.

“Mày làm cái gì thế hả, mau buông Xuân Sinh ra.” Lý Lưu Trụ đuổi theo tới đây, vội kéo tay Khương Ngọc Lai ra.

Lý Khai Nguyên nghe thấy động tĩnh quay sang nói với Khai Lâm vài câu. Khai Lâm chạy tới chỗ điện thoại, gọi điện thoại về nhà cho bác Cả.

Quanh năm suốt tháng Lưu Đại Ngân với Lý Tam Thuận không về quê được mấy lần, đương nhiên là không lắp điện thoại trong nhà cũ rồi, nhà cô Hai thì đã chuyển lên tỉnh thành làm ăn buôn bán, cũng không lắp điện thoại ở quê, bây giờ muốn liên lạc thì chỉ có thể gọi điện thoại cho bác Cả.

Đầu bên kia, Lý Hà Hoa nghe điện thoại biết được Khương Ngọc Lai đã tới tỉnh thành tìm Xuân Sinh, cô ấy lập tức nói: “Khai Lâm, cháu nói với cha mình dẫn Xuân Sinh đi đâu đó, đừng để Khương Ngọc Lai nói gì với thằng bé, ông bà với các cô các bác lập tức mua vé tàu hoả quay về tỉnh thành.”

Lý Lưu Trụ giằng co với Khương Ngọc Lai, hai bên đều không nói lời nào.

Khương Ngọc Lai rưng rưng nước mắt, nhìn về phía con trai Khương Xuân Sinh của mình: “Xuân Sinh, cha phạm lỗi, mẹ con muốn ly hôn, con đi khuyên nhủ mẹ con đi, cha hứa sau này sẽ sửa lại.”

Chu Hữu Lợi ngăn giữa em họ và Khương Ngọc Lai, nói: “Dượng, chuyện người lớn giữa cô với dượng, Xuân Sinh không muốn xen vào.”

“Dượng với Xuân Sinh là cha con ruột thịt, là người thân thiết nhất trên đời này.” Sắc mặt Khương Ngọc Lai rất bi ai: “Xuân Sinh, cha biết lỗi rồi, cha thật sự biết lỗi rồi.”

“Nếu mày đã biết lỗi, thì ly hôn với Ngẫu Hoa đi, đừng quấn lấy con bé nữa.”

Lý Khai Nguyên bước về phía trước, đứng song song với Chu Hữu Lợi, hỏi: “Chú Khương, nếu chú đã biết lỗi, vậy chú định dùng biện pháp gì để sửa sai? Biện pháp của chú là tới đây la hét với Xuân Sinh sao? Là chú phạm sai lầm, vì sao lại muốn Xuân Sinh khó xử? Chú đã làm ra chuyện có lỗi với cô út và em họ, vậy bọn họ nói thế nào thì chú nên làm như thế đi. Bây giờ cô út của tôi muốn ly hôn, chú không chịu ly hôn còn kéo em họ tôi vào đống rắc rối này, rốt cuộc vì chú muốn cho em họ có được một gia đình hoàn chỉnh, hay là vì ý đồ riêng không muốn người khác biết của mình?”

Vân Chi

“Ý đồ riêng cái gì? Dượng thì có ý đồ riêng gì chứ, dđượng chỉ muốn cho Xuân Sinh một gia đình hoàn chỉnh mà thôi.” Khương Ngọc Lai hô lớn.

Lý Khai Nguyên cười mỉa một tiếng: “Muốn cho Xuân Sinh một gia đình hoàn chỉnh? Được rồi, vậy tôi hỏi chú, tiền lương một tháng của chú là bao nhiêu? Chỉ mấy trăm đồng thôi nhỉ? Chú có được cuộc sống như vậy giờ đều nhờ bà nội cháu trợ cấp, đúng chứ? Mấy năm qua, chú đã cho người phụ nữ kia và đứa trẻ ấy bao nhiêu thứ rồi? Vốn dĩ những thứ đó đều là của em họ Xuân Sinh đấy. Rốt cuộc chú muốn cho Xuân Sinh một mái nhà hoàn chỉnh, hay là luyến tiếc cuộc sống thoải mái hiện tại?”

Lời Lý Khai Nguyên nói khiến Khương Ngọc Lai á khẩu không trả lời được, anh ta chỉ có thể ngập ngừng biện giải cho mình: “Chú không phải vì cuộc sống thoải mái, không phải...”

“Chú nên về nhà trước đi, Xuân Sinh vẫn là một đứa trẻ, bây giờ vừa biết chuyện chú làm, chắc chắn em ấy sẽ không muốn gặp chú lúc này. Nếu chú thật sự suy nghĩ cho em ấy, vậy thì tạm thời đừng quấy rầy em ấy, để em ấy suy nghĩ thông suốt trước đã.”

“Cha, mẹ đã nói với con chuyện cha làm bên ngoài từ lâu rồi, con chỉ hỏi một câu thôi, chuyện ấy có phải sự thật không?”

“Xuân Sinh, con nghe cha giải thích, chuyện đó chỉ là chuyện ngoài ý muốn, cha…”

“Cha, cha ngoài ý muốn lên giường với người phụ nữ khác, người phụ nữ kia ngoài ý muốn mang thai, rồi ngoài ý muốn sinh con, mỗi năm cha đều ngoài ý muốn đi thăm bọn họ, ngoài ý muốn nói với hàng xóm láng giềng quanh nơi người phụ nữ kia ở hai người là vợ chồng. Tất cả những việc này đều là ngoài ý muốn, đúng không?”

“Cha, con rất thất vọng về cha.” Khương Xuân Sinh nhìn cha mình, nói: “Con vẫn luôn cho rằng cha là một người cha tốt, nhưng con không ngờ, cha lại là người đàn ông vô trách nhiệm như vậy. Con đã nói rõ ý kiến của mình với mẹ con rồi, hôm nay con đứng đây nói lại với cha một lần, con ủng hộ mẹ ly hôn với cha, con muốn đi theo mẹ, cùng sống với mẹ.”

“Xuân Sinh, con nghe cha giải thích, Xuân Sinh...”

Khương Xuân Sinh đi thẳng vào phòng không quay ầu lại, bỏ mặc tiếng kêu gào như đứt từng khúc ruột của cha mình.
 
Thập Niên 80 - Nhật Ký Nghịch Tập Của Nữ Phụ Ác Độc
Chương 328: Pháo Hôi trong truyện cổ xuyên hiện (12)



Lưu Đại Ngân lái xe về đến quê nhà thì nhận được tin tức từ cháu trai, bà ấy lập tức gọi con gái con rể tới, định lái xe về tỉnh thành ngay bây giờ.

Nghe thấy Lưu Đại Ngân nói Khương Ngọc Lai đã lên tỉnh thành tìm Xuân Sinh, người nhà họ Lý đều vô cùng tức giận, sau khi thương lượng với nhau, bọn họ quyết định quay về tỉnh thành dạy cho Khương Ngọc Lai một bài học.

Vân Chi

Lý Ngẫu Hoa cười nói: “Cha, mẹ, anh, chị, chúng ta không cần sốt ruột quay về tỉnh thành, để Khương Ngọc Lai tự mình quay về đây là được.”

“Tự mình quay về? Nó sẽ tự mình quay về sao?” Lý Hà Hoa mắng Khương Ngọc Lai vài câu: “Cái thằng không biết xấu hổ, em vì không muốn Xuân Sinh bị ảnh hưởng đã cố ý gửi nó lại tỉnh thành, thế mà cái thằng trời đánh thánh vật Khương Ngọc Lai kia lại mò tới tỉnh thành tìm thằng bé, rốt cuộc nó có quan tâm đến thằng bé không vậy? Nó không sợ thằng bé nhìn thấy nó sẽ khó chịu trong lòng sao?”

“Nếu anh ta biết nghĩ cho con cái, thì đã không làm ra chuyện như vậy rồi.” Lý Ngẫu Hoa nghiến răng nghiến lợi nói.

Lưu Đại Ngân ngồi trên chiếc ghế ở giữa phòng, hỏi: “Ngẫu Hoa, con nói để Khương Ngọc Lai tự mình quay về đúng không? Chúng ta phải làm thế nào cậu ta mới tự mình quay về?”

Lý Hà Hoa với Lý Liên Hoa cũng vội vàng hỏi: “Đúng đấy, làm thế nào mới có thể khiến cậu ta tự mình quay về?’

“Khương Ngọc Lai yêu nhất là thể diện, chúng ta chỉ cần uy h.i.ế.p anh ta nói sẽ tuyên dương chuyện anh ta nuôi gái bên ngoài cho tất cả mọi người đều biết, để tất cả mọi người đều chê cười anh ta, anh ta sẽ quay về thôi.”

Nói làm là làm ngay, Lý Tam Thuận, Lưu Đại Ngân và một đám người lập tức ào ào đi tới nhà cha mẹ của Khương Ngọc Lai.

Quan hệ giữa Lý Ngẫu Hoa và cha mẹ của Khương Ngọc Lai cũng coi như không tệ lắm, nhưng mà “Không tệ” ấy được thành lập trên cơ sở quan hệ hôn nhân giữa Lý Ngẫu Hoa và Khương Ngọc Lai, nếu bọn họ ly hôn, sau này sẽ không còn bất kỳ quan hệ nào nữa.

“Bà thông gia, đúng là khách ít đến mà, mau mau, vào phòng ngồi đi.” nhìn thấy Lưu Đại Ngân đến, mẹ của Khương Ngọc Lai nhiệt tình chào hỏi.

Lưu Đại Ngân hiện tại rất giàu đó, còn mua nhà cho con trai con dâu nhà bà ta ở trên tỉnh thành, không tiếp đón nhiệt tình sao được.

Mặt Lưu Đại Ngân vô cảm: “Hôm nay tôi với Tam Thuận tới đây, vì muốn cho ông bà xem một vài thứ.”

Lý Ngẫu Hoa mở phong bì trong tay, lấy ra một sấp ảnh chụp, đưa tới trước mặt cha mẹ của Khương Ngọc Lai: “Cha mẹ nhìn đi.”

Cha mẹ Khương Ngọc Lai mỗi người cầm một tấm ảnh lên xem, trong ảnh chính là con trai bọn họ đang đi dạo phố với một người phụ nữ xa lạ, vừa nhìn đã biết quan hệ giữa hai người này vô cùng thân mật, cứ như vợ chồng vậy.

Vợ chồng già nhà họ Khương lại vội vàng cầm một tấm ảnh khác lên xem, bên trên đều là Khương Ngọc Lai và cô gái xa lạ kia, thậm chí có ảnh còn có thêm một cậu bé trai.

“Cha mẹ đều thấy rồi chứ, Khương Ngọc Lai nuôi gái bên ngoài, còn có con riêng rồi, con muốn ly hôn nhưng anh ta không đồng ý, còn tới tỉnh thành tìm Xuân Sinh. Trong nhà cha mẹ có điện thoại, con đọc số cho, cha mẹ lập tức gọi điện thoại bảo anh ta về đây đi.” Lý Ngẫu Hoa lạnh lùng nói.

“Ngẫu Hoa, con bình tĩnh đã, chuyện này vẫn chưa biết là thật hay giả đâu, chỉ với mấy tấm ảnh này không thể chứng minh điều gì.” Mẹ Khương vội vàng khuyên nhủ con dâu.

“Không thể chứng minh điều gì sao? Vậy được rồi, để tôi gọi hàng xóm láng giếng và bạn bè đồng nghiệp của Khương Ngọc Lai tới, xem bọn họ nói thế nào. Ảnh chụp kiểu này tôi còn rất nhiều, để tôi với Tam Thuận đi phát cho cả thôn, để mọi người bình phán.” Lưu Đại Ngân đưa mắt ra hiệu cho con gái cả và con gái hai, bảo bọn họ ra ngoài kêu to vài câu.

Lý Hà Hoa với Lý Liên Hoa lập tức ra khỏi phòng, đứng trong sân hô lớn: “Mọi người tới đây xem đi, già trẻ gái trai hàng xóm láng giềng đều qua đây xem thử đi.”

Ở nông thôn, nếu xảy ra chuyện gì, luôn có rất nhiều người tới xem náo nhiệt, Lý Hà Hoa và Lý Liên Hoa vừa kêu như vậy, không lâu sau trước cổng nhà họ Khương đã bị người thích hóng chuyện chen đầy.

Cha mẹ Khương Ngọc Lai vội chạy ra ngoài ngăn cản hai chị em Lý Hà Hoa: “Hai đứa đừng hô nữa, thím lập tức gọi điện thoại cho Ngọc Lai bảo nó quay về.”

Lý Tam Thuận bấm số điện thoại nhà con trai Lý Lưu Trụ, sau hai hồi chuông, đã có người nghe máy.

Khai Lâm nghe điện thoại: “Alo, ai gọi đấy?”

“Khai Lâm, ông là ông nội đây, Khương Ngọc Lai còn ở nhà chúng ta không?”

“Vẫn đang ngồi xổm trước cổng nhà chúng ta ông ạ.”

“Ừ, cháu gọi cậu ta vào đây, bảo cậu ta nghe điện thoại.”

Lý Tam Thuận buông điện thoại, đứng sang bên cạnh. Cha củaKhương Ngọc Lai đi đến bên điện thoại, đợi nói chuyện với con trai.

Lưu Đại Ngân ngồi trên ghế, giọng lạnh lùng: “Tôi nói thẳng luôn, nếu Khương Ngọc Lai không chịu quay về, nếu sau khi quay về khng chịu ngoan ngoãn ly hôn với Ngẫu Hoa, thì tôi sẽ không để yên cho cậu ta đâu. Tôi sẽ cho tất cả bạn bè, đồng nghiệp, hàng xóm, thân thích của cậu ta biết chuyện khốn nạn cậu ta đã làm, cậu ta đừng mong giữ được việc làm, dù sao Ngẫu Hoa nhà chúng tôi cũng nghỉ việc rồi, chúng tôi đã đầu trọc thì đâu sợ bị nắm tóc, tôi không tin trường học còn chấp nhận một người thầy giáo như vậy.”

Lưu Đại Ngân buông lời tàn nhẫn, mẹ của Khương Ngọc Lai vội vàng nói giúp con mình: “Bà thông gia, Ngọc Lai chỉ nhất thời hồ đồ mới làm ra chuyện như vậy, là lỗi của nó, Ngẫu Hoa đánh nó, mắng nó, chúng tôi tuyệt đối không ngăn cản. Nhưng hai vợ chồng Ngẫu Hoa đã có Xuân Sinh rồi, nếu ly hôn, Xuân Sinh phải làm sao bây giờ? Dù là vì con, Ngẫu Hoa cũng nên suy nghĩ lại.”

“Thằng bé thế nào không cần ông bà xen vào, tôi nuôi được con gái, cũng nuôi được cháu ngoại mình.” Lưu Đại Ngân lộ ra nụ cười đầu tiên từ khi bước chân vào nhà họ Khương: “Khương Ngọc Lai muốn ly hôn trong yên bình, hay muốn thân bại danh liệt trước rồi mới ly hôn, ông bà là cha mẹ cậu ta thì hỏi cậu ta cho rõ ràng. Hôm qua vì tránh cho Xuân Sinh khó xử, điều kiện ly hôn của chúng tôi không quá tuyệt tình, nhưng cậu ta không hiểu tiếng người cứ khăng khăng làm ầm ĩ lên, bây giờ chúng tôi thay đổi điều kiện rồi, chúng tôi không chỉ muốn quyền nuôi nấng Xuân Sinh, còn muốn tất cả tài sản nữa.”
 
Thập Niên 80 - Nhật Ký Nghịch Tập Của Nữ Phụ Ác Độc
Chương 329: Pháo Hôi trong truyện cổ xuyên hiện (13)



Không lâu sau Khương Ngọc Lai đã nghe điện thoại, cha Khương nói cho anh ta tình hình trong nhà, bảo anh ta mau chóng quay về.

Lý Ngẫu Hoa cướp lấy điện thoại từ tay cha Khương: “Khương Ngọc Lai, anh giỏi lắm! Tôi nói cho anh biết, nếu bây giờ anh không lập tức quay về từ tỉnh thành, tôi sẽ rải số ảnh này ra khắp thôn, để bà con hàng xóm láng giềng đều biết anh là loại người gì.”

Nói xong Lý Ngẫu Hoa dập máy luôn.

Nếu số ảnh kia của bon trai bị rải khắp thôn, vậy sau này người nhà họ Khương bọn họ còn mặt mũi nào sống trong thôn nữa, còn mặt mũi nào gặp người ta chứ.

Mẹ Khương vội giữ c.h.ặ.t t.a.y Lý Ngẫu Hoa, nói khéo với cô ấy: “Ngẫu Hoa, mẹ biết trong lòng con khó chịu, nhưng mà không thể làm như vậy. Nếu ảnh chụp này bị người khác trông thấy, Ngọc Lai còn mặt mũi nào nữa, sau này Xuân Sinh về thôn cũng không dám ngẩng đầu…”

“Sau này Xuân Sinh sẽ sống trên tỉnh thành với tôi, không quay về nữa.” Lưu Đại Ngân nói: “Trước khi suy xét chuyện Khương Ngọc Lai có dám ngẩng đầu không, ông bà vẫn nên suy xét đến công việc của cậu ta đi đã, Nếu chúng tôi báo cáo truyện này lên trường học, ông bà cho rằng Khương Ngọc Lai còn giữ được việc làm sao?”

Khương Ngọc Lai là một người giáo viên, làm giáo viên vốn dĩ yêu cầu rất nghiêm về đạo đức, hơn nữa còn trong thời đại có con ngoài giá thú sẽ bị vạn người phỉ nhổ này, chỉ cần việc này của Khương Ngọc Lai bị lộ ra ngoài, chắc chắn anh ta sẽ không giữ được công việc hiện tại.

Anh ta mới hơn ba mươi, nếu như mất việc, anh ta phải sống thế nào?

Cha Khương càng nghe càng sốt ruột, nhà bọn họ phải khó khăn lắm mới nuôi được Ngọc Lai ăn học đàng hoàng, nếu như mất việc thật, con trai bọn họ biết dựa vào đâu để sống? Chẳng phải nhà bọn họ sẽ thành trò cười cho cả thôn sao?

“Thông gia, xin ông bà bớt giận, đừng xúc động như vậy, có gì từ từ nói.” Mặt cha Khương lộ vẻ cầu khẩn: “Tôi biết việc này của Ngọc Lai quá khốn nạn, có yêu cầu gì Ngẫu Hoa cứ việc nói, chúng tôi hứa chắc chắn sẽ đồng ý.”

Nghe vậy sắc mặt Lưu Đại Ngân mới dễ nhìn hơn chút: “Tôi biết, Khương Ngọc Lai làm ra việc này không liên quan gì với bậc làm cha làm mẹ như ông bà, chúng tôi cũng không muốn tới đây quấy rầy mọi người, chỉ tại Khương Ngọc Lai không phải thứ tốt, hôm qua chúng tôi đã nói rõ ràng rồi, chuyện ly hôn đừng kéo Xuân Sinh vào, chúng tôi làm vậy cũng vì nghĩ cho thằng bé. Nhưng Khương Ngọc Lai lại làm ra chuyện không phải con người, tự dưng chạy lên tỉnh thành quấy rầy Xuân Sinh, làm vậy chẳng phải khiến thằng bé khó xử sao? Không còn cách nào khác chúng tôi đành phải tới tìm ông bà.”

Hiện tại người nhà họ Lý có nhược điểm của Khương Ngọc Lai trong tay, nên cha mẹ Khương nghe Lưu Đại Ngân mắng con trai mình như vậy cũng không dám phản bác một câu nào.

Lý Hà Hoa với Lý Liên Hoa ngồi bên cạnh, từ khi bước chân vào nhà họ Khương, hai người bọn họ đều không nói gì.

“Ngẫu Hoa, liệu Khương Ngọc Lai có quay về không?” Lý Liên Hoa hỏi.

“Sẽ quay về, anh ta yêu nhất là thể diện, em nói sẽ rải ảnh khắp thôn, chắc chắn anh ta sẽ quay về.”

“Cái thằng trời đánh thánh vật này.” Lý Liên Hoa mắng một câu: “Nếu biết trước sẽ như vậy, hôm qua chúng ta không nên cho cậu ta thời gian suy xét, trực tiếp ép cậu ta đến Cục Dân Chính hoàn thành thủ tục ly hôn luôn thì đã không có chuyện hôm nay rồi.”

Vân Chi

Lưu Đại Ngân mắng con trai, mẹ Khương không tiện cãi lại, nhưng Lý Liên Hoa là hàng con cháu, mẹ Khương không nghe nổi cô ấy mắng con trai mình: “Lý Liên Hoa, người ta nói một ngày vợ chồng ơn nghĩa trăm năm, thà huỷ một ngôi miếu cũng không phá một cuộc hôn nhân, Ngọc Lai làm sai thật, khi về thím sẽ đánh nó một trận. Nhưng chỉ cần nó cắt đứt với người phụ nữ bên ngoài kia, một lòng một dạ với Ngẫu Hoa thôi, sao đến mức phải ly hôn.”

Đến tận lúc này, mẹ Khương vẫn chưa tin Lý Ngẫu Hoa thật sự muốn ly hôn với con trai mình. Trong mắt bà ấy, chẳng qua con trai chỉ làm hơi quá đáng một chút thôi, con dâu làm ầm ĩ như vậy giờ chắc là muốn con trai hồi tâm chuyển ý, cắt đứt hoàn toàn với người phụ nữ bên ngoài kia.

Bà ấy nghĩ người phụ nữ nào cũng như bà ấy, chỉ cần lãng tử chịu quay đầu, thì vẫn là người chồng tốt, người cha tốt.

Lý Liên Hoa còn độc miệng hơn Lưu Đại Ngân, nghe mẹ Khương nói vậy, cô ấy biết ngay đối phương vẫn chưa tin em út thật lòng muốn ly hôn với Khương Ngọc Lai.

Nếu bà ta đã nghĩ như vậy, cô ấy cũng không tốn nước bọt giải thích nữa. Nhưng Lý Liên Hoa vẫn chưa nuốt trôi cơn giận này, cô ấy cười mỉa: “Thím nghĩ vậy sao? Xem ra thím là người rộng lượng. Nhưng mà d.a.o không cắt trên người mình thì không biết đau, hay là chú Khương cũng ra ngoài nuôi một cô gái trẻ tuổi thử xem, đến lúc đó thím Khương đừng làm ầm ĩ nhé.”

“Lý Liên Hoa, cô nói vậy là ý gì hả?”

Lý Liên Hoa nghiêng đầu, cười nói: “Ý trên mặt chữ. Chẳng phải thím nói dù đàn ông có làm ra chuyện khốn nạn thế nào, chỉ cần đối phương chịu cắt đứt hoàn toàn với người bên ngoài thì vẫn là người chồng tốt sao? Đã như vậy, thì thím cũng thử xem.”

Mẹ Khương chỉ thẳng tay vào Lý Liên Hoa, nhưng lại nói không nên lời.

Cha Khương vẫn đang hút thuốc từ nãy tới giờ, nghe thấy Lý Liên Hoa nói như vậy thì sắc mặt đỏ bừng, tẩu thuốc trên tay rơi mạnh xuống đất: “Lý Liên Hoa, cháu là con cháu, sao lại ăn nói với người lớn như vậy?”

“Nó ăn nói thế nào?” Lưu Đại Ngân đứng dậy khỏi ghế: “Vậy có nhà nào như nhà họ Khương các người không? Con trai đã nuôi gái bên ngoài rồi, các người còn khuyên con gái tôi nén giận. Nếu các người cảm thấy ngoại tình không phải chuyện to tát gì, thì sao con gái tôi mới nói mấy câu đã không chịu nổi? Hôm nay Lưu Đại Ngân tôi nói thẳng cho các người biết, đợi Khương Ngọc Lai về, thì lập tức đi hoàn thành thủ tục ly hôn với Ngẫu Hoa, con cái nhà cửa gì đó đừng mong lấy được thứ gì. Vốn dĩ căn nhà kia tôi định để mỗi đứa một nửa, nhưng Khương Ngọc Lai lại thích chuyện bé xé ra to, vậy thì khi ly hôn nó đừng mong nhận được một xu nào.”

Không đợi cha mẹ Khương đáp lại, Lưu Đại Ngân đã nói tiếp: “Đợi Khương Ngọc Lai về, hai người nói với cậu ta một tiếng, nếu cậu ta còn dám tới chỗ Xuân Sinh làm ầm ĩ, có tin tôi sẽ thuê người đánh gãy chân cậu ta ra không? Dù sao tôi cũng có tiền, bồi thường một vạn là chữa khỏi chân cho cậu ta thôi mà. Đến lúc đó, công việc cũng đừng mong giữ được, hơn nữa tôi còn tìm người chuyên môn theo dõi cậu ta, chỉ cần cậu ta tìm được việc chúng tôi sẽ phá hỏng, cậu ta đừng mong có được một ngày yên ổn.”

“Chúng ta đi, ngày mai lại đến nhà họ Khương.”
 
Back
Top Bottom