Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên 80 - Nhật Ký Nghịch Tập Của Nữ Phụ Ác Độc

Thập Niên 80 - Nhật Ký Nghịch Tập Của Nữ Phụ Ác Độc
Chương 310: Pháo hôi trong truyện trọng sinh (68)



Tới ngày hẹn, Lý Lưu Trụ đến cửa quán cà phê chờ đợi từ sớm, điều không ngờ là, Lưu Hồng Mai còn tới sớm hơn anh ta.

Thời gian này quán cà phê vẫn chưa mở cửa, Lưu Hồng Mai mặc một chiếc váy sáng màu, sắc mặt hơi tái, hai mắt vẫn sưng, tay cầm túi xách, vẻ mặt cô đơn đứng trước cửa quán, nhìn qua có vẻ yếu ớt đáng thương.

Nếu là trước kia, Lý Lưu Trụ đã chạy đến an ủi Lưu Hồng Mai từ lâu rồi. Nhưng mà hiện tại, anh ta chỉ đứng yên ở nơi cách Lưu Hồng Mai hai bước, không nói gì cả.

Lưu Hồng Mai chủ động bước đến, buồn bã gọi một tiếng: “Lưu Trụ, em...”

“Bây giờ tôi không muốn nói chuyện với cô, lát nữa vào trong quán cà phê rồi chúng ta nói sau.”

Nói xong, Lý Lưu Trụ lại chuyển chỗ, đứng cách Lưu Hồng Mai vài bước.

Quán cà phê mở cửa, Lý Lưu Trụ bước vào quán trước, không để ý đến Lưu Hồng Mai.

Anh ta ngồi xuống một góc khuất, không lâu sau Lưu Hồng Mai cũng ngồi xuống đối diện với anh ta.

“Lưu Trụ, em...”

“Lưu Hồng Mai, tôi muốn nghe cô nói, cô đã tráo đổi hai đứa trẻ thế nào, nói hoàn chỉnh từ đầu đến cuối, tôi không thể làm cha đứa trẻ khác một cách không minh bạch như vậy.”

Lưu Hồng Mai cắn môi: “Lưu Trụ, chẳng phải em đã nói rồi sao, lúc ấy em quá hồ đồ, anh tha thứ cho em đi.”

“Tôi muốn nghe cô kể lại lần nữa.”

Thấy Lý Lưu Trụ kiên quyết, Lưu Hồng Mai đành phải kể lại từ đầu đến cuối chuyện đổi con một lần.

“Chuyện ly hôn, để hôm nào đó chúng ta bàn lại đi, tôi về trước đây.”

“Lưu Trụ, Lưu Trụ,” Lưu Hồng Mai gọi với theo, nhưng Lý Lưu Trụ không hề dừng bước, đã ra khỏi quán cà phê rồi, bỏ lại Lưu Hồng Mai với tâm trạng thấp thỏm bất an. Lưu Trụ vẫn còn chút luyến tiếc mình sao? Hôm nay anh ấy không nói chuyện ly hôn, có phải vì anh ấy không nỡ ly hôn mình không nhỉ?

Điều cô ta không biết là, trong lòng Lý Lưu Trụ đã hạ quyết tâm sẽ ly hôn với cô ta rồi, hôm nay Lý Lưu Trụ tới đây, chỉ vì thu thập chứng cứ.

Vừa rồi Lưu Hồng Mai nói, mẹ Khai Ngọc chưa kết hôn đã có thai, khi Lưu Hồng Mai chưa sinh con đối phương đã ra nước ngoài rồi, một mình cô ta không nuôi nổi thằng bé nên đã bán thằng bé cho Lưu Hồng Mai.

Đúng vậy, là bán, Lưu Hồng Mai bỏ ra năm trăm đồng để mua Khai Ngọc.

Sau khi mua Khai Ngọc, Lưu Hồng Mai không còn gặp mẹ ruột của Khai Ngọc nữa, cũng không biết địa chỉ cụ thể của mẹ Khai Ngọc.

Có ngời mẹ như vậy, nếu rời khỏi nhà họ Lý, Khai Ngọc cũng không có chỗ nào để đi. Lý Lưu Trụ quyết định sẽ giữ Khai Ngọc lại, nuôi nấng thằng bé như con của mình.

Nhất định anh ta phải tranh được quyền nuôi nấng Khai Ngọc và Tiểu Lệ, còn về phương diện tài sản, thứ gì nên là của mình, Lý Lưu Trụ cũng sẽ không nhượng bộ.

Sờ món đồ trong túi, Lý Lưu Trụ vô cùng có lòng tin đối với vụ ly hôn này.

Thái độ hôm nay của Lý Lưu Trụ cũng cho Lưu Hồng Mai niềm tin rất lớn. Chồng cô ta không nhắc đến chuyện ly hôn, có phải vì trong lòng cũng không muốn ly hôn không nhỉ?

Cô ta mơ rất đẹp, nhưng Lý Lưu Trụ đã quyết tâm ly hôn rồi, hôm nay không nói ra do anh ta chưa chuẩn bị kỹ càng mà thôi.

Chiều hôm đó, Lưu Hồng Mai lại gặp được Lý Lưu Trụ, cha mẹ chồng cũng đi cùng anh ta. Ngoài bọn họ ra, còn có thêm một người đàn ông nữa, trước kia Lưu Hồng Mai từng gặp đối phương trong nhà máy rồi, hình như là một vị luật sư.

“Đây là luật sư Ngô, chuyện ly hôn giữa chúng ta sẽ do anh ấy nói.”

“Luật sư? Lưu Trụ, anh thật sự muốn ly hôn với em.”

Lý Lưu Trụ không nói gì, luật sư Ngô lấy ra một chiếc bút ghi âm từ trong cặp sách, bấm nút mở, phát nội dung đoạn ghi âm trước mặt Lưu Hồng Mai.

Vân Chi

Nội dung vậy mà lại là cuộc nói chuyện buổi sáng của Lưu Hồng Mai và Lý Lưu Trụ, bên trong nói rõ Lưu Hồng Mai mua Khai Ngọc, và quá trình tráo đổi hai đứa trẻ.

Nghe cuộc đối thoại phát ra từ bút ghi âm, sắc mặt Lưu Hồng Mai càng ngày càng trắng bệch, vẫn chưa phát xong nội dung, Lưu Hồng Mai đã vươn tay ra định cướp lấy chiếc bút.

Luật sư Ngô đã đề phòng Lưu Hồng Mai sẽ cướp bút ghi âm từ trước, tay cô ta chưa kịp chạm vào chiếc bút, chiếc bút đã bị luật sư Ngô đổi sang tay khác.

“Cô Lưu, tôi đã sao lưu rất nhiều bản ghi âm như vậy rồi, dù hôm nay cô phá hỏng chiếc bút ghi âm này cũng không sao cả.”

Lưu Hồng Mai nhìn về phía Lý Lưu Trụ, đôi mắt gần như sắp nứt ra: “Lưu Trụ, vậy mà anh lại đối xử với tôi như vậy!”

Lý Lưu Trụ bình tĩnh nói: “Do cô tính kế tôi trước.”

“Cô Lưu, hành vi của cô đã dính hiềm nghi lừa bán trẻ em, anh Lưu hy vọng cô có thể suy xét kỹ chuyện ly hôn, chỉ cần cô đồng ý ly hôn, anh ấy sẽ không tố cáo cô với cơ quan công an.”

“Tôi không hề lừa bán trẻ em, sao có thể liên quan đến hành vi vi phạm pháp luật đó?” Cuối cùng Lưu Hồng Mai đã bình tĩnh trở lại, cô ta chỉ đưa con của mình cho người khác nuôi, không hề lấy một xu nào, không giống với bọn buôn người, căn bản không cấu thành tội phạm.

“Cô Lưu, tôi là luật sư, nên đối với các vấn đề về pháp luật tôi hiểu biết hơn cô rất nhiều. Rốt cuộc cô có phạm tội không, pháp luật đã có văn bản quy định rõ ràng từ lâu rồi. Nếu không tin lời tôi nói, cô có thể đi tìm các luật sư khác nhờ tư vấn, tôi tin bọn họ sẽ cho cô câu trả lời rõ ràng.”

Lưu Đại Ngân và Lý Tam Thuận ngồi bên cạnh không nói gì, hôm nay bọn họ tới đây chủ yếu là đi cùng con trai, còn giải quyết chuyện này thế nào đều do con trai tự quyết định.

“Tôi muốn quyền nuôi nấng Khai Ngọc và Tiểu Lệ, gia sản mỗi người một nửa. Nếu cô đồng ý, bây giờ lập tức ký vào đơn ly hôn, nếu không đồng ý…”

Lý Lưu Trụ vẫn chưa nói xong, Lưu Hồng Mai đã nhìn chằm chằm vào anh ta, mở miệng cắt lời: “Nếu tôi không đồng ý, anh sẽ thế nào?”

“Vậy tôi chỉ có thể đi con đường pháp luật.” Lý Lưu Trụ thờ ơ nói: “Mua bán trẻ em là tội nặng, sẽ bị xử lý theo quy định của pháp luật. Cô nói xem, đến lúc đó quyền nuôi nấng bọn trẻ sẽ thuộc về ai?”

“Lý Lưu Trụ, anh tàn nhẫn quá! Một ngày làm vợ chồng, ơn nghĩa trăm năm, thế mà anh lại muốn đưa tôi vào tù! Tôi phục anh rồi.”

Biểu cảm của Lưu Hồng Mai lúc này rất đáng sợ, hai mắt trợn trừng, sắc mặt trắng bệch, giống như quỳ hồn vừa bò ra từ địa ngục vậy.

Lý Lưu Trụ bình tĩnh nói: “Tôi không tàn nhẫn bằng cô, vì tiền cô có thể tặng con gái ruôt của mình cho người khác. Nếu tôi còn tiếp tục sống với cô, sau này không biết vì tiền cô còn làm ra chuyện gì đâu. Tôi không muốn mất mạng trong tay cô.”

Lưu Hồng Mai nhắm mắt lại, hít sâu một hơi: “Ly hôn hay không, ba ngày sau tôi sẽ cho anh câu trả lời.”
 
Thập Niên 80 - Nhật Ký Nghịch Tập Của Nữ Phụ Ác Độc
Chương 311: Pháo hôi trong truyện trọng sinh (69)



Lý Lưu Trụ đàm phán với Lưu Hồng Mai trong phòng khách, Lý Văn Nhân trốn trong căn phòng bên cạnh, ghé sát tai vào tường để nghe lén.

Xem ra lần này Lý Lưu Trụ đã quyết tâm sẽ ly hôn với mẹ mình rồi, mình phải làm sao bây giờ? Mình có quan hệ cha con với Lý Lưu Trụ, đều dựa vào cuộc hôn nhân giữa mẹ mình và chú ấy, nếu hai người bọn họ ly hôn thì mình không còn dính dáng chút nào với nhà họ Lý bọn họ nữa…

Vân Chi

Phải làm sao bây giờ?

Lý Văn Nhân nghĩ nát óc vẫn không nghĩ ra biện pháp nào có thể khiến Lý Lưu Trụ không ly hôn nữa.

Đều tại mẹ cô ta, nếu đã không cần cô em gái kia, sao không tiễn nó tới nơi khác thật xa vào, sau này không bao giờ gặp mặt nhau nữa, như vậy chẳng phải sẽ không có chuyện gì sao? Đúng là ngu xuẩn mà, không chỉ đưa tới thôn xóm gần tỉnh thành như vậy, lâu lâu còn đưa đồ qua, chẳng khác nào muốn để người ta phát hiện ra. Bây giờ thì hay rồi, đã gà bay trứng võ, không chỉ không lấy được gia sản, còn bị người ta đổi ra khỏi nhà…

Lý Văn Nhân cẩn thận tính toán trong lòng, Lý Lưu Trụ muốn ly hôn, nói là có thể chia một nửa tài sản, đã như vậy, cô ta phải khuyên mẹ mình lấy thêm một chút mới được, rồi tranh thủ dùng số tiền đó mua mấy căn nhà ở tỉnh thành, giảm tổn thất đến mức nhỏ nhất.

Thật ra Lý Văn Nhân rất không cam lòng, mấy căn nhà thì đáng gì chứ, nếu như cô ta vẫn là người nhà họ Lý, vẫn là cháu gái của Lưu Đại Ngân, thì nhà cửa siêu xe gì đó thích gì có nấy.

Nhưng mà không cam lòng thì sao chứ, nếu không ly hôn mẹ cô ta sẽ phải ngồi tù, đến lúc đó một nửa tài sản cũng không lấy được.

Người nhà họ Lý và luật sư Ngô ra về cả rồi, Lưu Hồng Mai vẫn ngồi ngơ ngác trên ghế sô pha, cả người giống như mất hồn vậy.

“Mẹ, mẹ đừng sợ, mẹ còn có con m. Sau này hai mẹ con chúng ta sống nương tựa lẫn nhau. Con đã trưởng thành, có thể chăm sóc cho mẹ rồi.”

Lý Văn Nhân ôm Lưu Hồng Mai vào lòng, Lưu Hồng Mai dựa đầu vào vai con gái, nước mắt rơi xuống như mưa.

Đúng, mình vẫn còn Nhân Nhân, mình không cô đơn.

Lau khô nước mắt, Lưu Hồng Mai nói: “Nhân Nhân, mẹ ra ngoài một lát, con ở nhà chơi đi.”

“Vậy mẹ nhớ về sớm nhé.”

Lưu Hồng Mai thay quần áo, muốn đi tìm luật sư hỏi xem hành vi của mình có thật sự vi phạm pháp luật không. Nếu luật sư Ngô lừa cô ta, còn lâu cô ta mới ly hôn dễ dàng như vậy.

Đáng tiếc kết quả không như cô ta mong muốn, cô ta đã hỏi hai luật sư rồi, cả hai người đều nghiêm túc nói cho cô ta, nếu nhà họ Lý thật sự truy cứu, thì cô ta sẽ phải chịu trách nhiệm trước pháp luật.



“Đại Ngân, bà nói xem, khi Lưu Trụ chưa kết hôn với Lưu Hồng Mai, tôi đã hỏi thăm vài người rồi, bọn họ đều nói tính tình cô ta rất thật thà, làm việc trong nhà máy cũng nghiêm túc. Bây giờ mới mấy năm chứ, sao cô ta có thể làm ra chuyện như vậy được nhỉ?”

“Con người đều sẽ thay đổi, bây giờ chuyện đã xảy ra rồi, chúng ta không cần nhắc đến cô ta nữa, quan trọng nhất là mau chóng ly hôn thôi.”

“Đúng đúng, phải mau chóng ly hôn thôi. Cô ta như vậy, tôi không dám làm người một nhà với cô ta nữa, lần này cô ta có thể đổi con vì tiền, lần sau không biết vì tiền cô ta còn làm ra chuyện gì đâu.”

Lý Lưu Trụ gật đầu, đây cũng là một trong những nguyên nhân anh ta quyết định ly hôn với Lưu Hồng Mai.

“Cha mẹ, con nghĩ thế này. Chúng ta cứ đón Tiểu Lệ về trước, để con bé ở lại nhà máy. Con bận chuyện ly hôn, còn bận việc ở quán ăn với cửa hàng gà nướng, hay là chúng ta thuê mẹ nuôi của con bé tới nhà máy trông con bé? Đột nhiên phải rời xa gia đình mình từng sống từ nhỏ, chắc chắn Tiểu Lệ sẽ không quen. Nếu mẹ nuôi của con bé có thể tới chăm con bé, chắc là Tiểu Lệ sẽ nhanh chóng thích ứng được.”

Lưu Đại Ngân đang lái xe, khẽ nhìn qua Lý Tam Thuận, rồi nói: “Mẹ với cha con cũng có ý tưởng như vậy. Vợ chồng Chu Đại Hữu là người tốt, người ta cho rằng cha mẹ Tiểu Lệ không cần con bé mới nhận nó về nuôi, ngày thường cũng rất thương yêu Tiểu Lệ, thật sự coi con bé như con gái ruột trong nhà. Ý của mẹ là, cho Tiểu Lệ nhận vợ chồng Chu Đại Hữu làm cha mẹ nuôi. Lưu Trụ, con thấy thê nào?”

“Như vậy cũng được, chúng ta hỏi trước ý kiến của vợ chồng bọn họ, nếu bọn họ đồng ý thì để Tiểu Lệ nhận bọn họ làm cha mẹ nuôi, sau này qua lại như thân thích trong nhà.”

Nhà máy có phòng ở, Lưu Đại Ngân và Lý Lưu Trụ đều có việc phải làm, nên Lý Tam Thuận phải gánh vác trách nhiệm thu dọn phòng cho cháu gái.

Ông ấy mua một chiếc giường trẻ em mới, một chiếc tủ quần áo màu hồng nhạt, một bộ bàn ghế trẻ em, ngoài ra còn mua rất nhiều món đồ chơi cho bé gái.

Lý Khai Nguyên đã biết chuyện xảy ra trong nhà, Lý Khai Lâm vẫn chưa biết, Lưu Đại Ngân bảo Khai Nguyên nói cho Khai Lâm, hai anh em bọn họ rất thân nhau, giữa trẻ con cũng dễ nói chuyện hơn.

“Bà nội,” Lý Khai Lâm chạy vào phòng làm việc của Lưu Đại Ngân: “Bà nội, Khai Ngọc thật sự không phải em trai cháu sao?”

Lý Khai Nguyên đi theo em trai vào phòng, đóng cửa lại: “Bà nội, cháu vừa nói cho Khai Lâm biết chuyện, em ấy lập tức chạy ra ngoài, cháu không giữ được em ấy.”

“Không sao, Khai Nguyên làm tốt lắm.” Lưu Đại Ngân kéo tay Khai Lâm, đi đến ghế sô pha, ngồi xuống: “Khai Lâm thích Khai Ngọc không?”

Lý Khai Lâm trầm mặc, gật đầu.

“Ông bà nội đã thương lượng với cha cháu rồi, chúng ta sẽ đón em gái về, cũng giữ Khai Ngọc lại, sau này Khai Lâm vừa có em trai vừa có em gái, như vậy không tốt sao?”

“Bà nội, bà sẽ không đuổi Khai Ngọc đi chứ?”

Lưu Đại Ngân cười nói: “Đương nhiên là không rồi. Mẹ ruột của Khai Ngọc đã bán em ấy, rời nhà chúng ta em ấy còn đi đâu được. Ông bà đã thương lượng với cha cháu rồi, sẽ nói với người ngoài Khai Ngọc với Tiểu Lệ là anh em sinh đôi, Tiểu Lệ vừa sinh ra đã bị bệnh, thầy bói nói phải nuôi ở nhà khác hai năm. Bây giờ đã qua hai năm rồi, chúng ta mới đón Tiểu Lệ về nhà.”

“Bà nội, em gái cháu tên là Tiểu Lệ ạ? Lý Tiểu Lệ, cái tên này không dễ nghe lắm.”

“Ông bà đã thương lượng rồi, Tiểu Lệ là tên ở nhà, tên chính thức là Lý Khai Duyệt.”

“Lý Khai Duyệt, cái tên này hay. Em gái sắp về nhà rồi, cháu phải đi chuẩn bị quà cho em ấy mới được.”
 
Thập Niên 80 - Nhật Ký Nghịch Tập Của Nữ Phụ Ác Độc
Chương 312: Pháo hôi trong truyện trọng sinh (70)



Tâm trạng của Lý Khai Lâm đã tốt hơn một chút, nói muốn trang trí phòng cho em gái giúp ông nội, rồi rời khỏi phòng làm việc của Lưu Đại Ngân.

“Bà nội, vừa rồi cháu đã nói cho Khai Lâm chuyện dì Lưu đổi con, hình như… Hình như thằng bé vẫn muốn giữ liên lạc với dì Lưu.”

“Dù sao Lưu Hồng Mai cũng sống với cha cháu nhiều n?m như vậy rồi, Khai Lâm cũng coi cô ta là mẹ rất nhiều năm, có suy nghĩ ấy cũng là bình thường. Nhưng Lưu Hồng Mai này tâm tư bất chính… Khai Nguyên, cháu khuyên nhủ Khai Lâm nhé, sợ người lớn chúng ta đi nói, thằng bé sẽ không chịu nghe. Từ nhỏ Khai Lâm đã thân với cháu nhất, cháu lại là người thông minh có chính kiến, giai đoạn này cháu nhớ chú ý đến Khai Lâm nhiều hơn một chút.”

Lý Khai Nguyên gật đầu nói: “Bà nội, chuyện này cháu biết rồi, cháu sẽ để ý đến Khai Lâm. Chúng ta đón em gái cháu về, như vậy nhà chúng ta có hai đứa trẻ rồi, có phải nên thuê bảo mẫu không bà?”

“Tiểu Lệ vừa về nhà, sợ là sẽ không quen, chúng ta sẽ mời mẹ nuôi của em ấy tới chăm sóc em ấy. Còn Khai Ngọc, chúng ta sẽ thuê thêm một người bảo mẫu nữa, ông nội cháu đã nhờ người hỏi thăm rồi.”

Phòng của Tiểu Lệ đã thu dọn xong, Lưu Đại Ngân lái xe đi đón cô bé.

Người nhà Chu Đại Hữu đều có mặt ở nhà, ngay cả con trai bọn họ cũng biết em gái sắp bị người khác mang đi, đều khóc đỏ vành mắt.

Vợ Chu Đại Hữu ôm Tiểu Lệ, nhìn người nhà họ Lý vào phòng, cất giọng khàn khàn nói: “Tiểu Lệ, con qua chỗ bà nội đi.”

Tiểu Lệ cũng biết mình sắp phải rời xa cha mẹ, nói thế nào cũng không chịu xuống khỏi người mẹ Chu.

Vợ Chu Đại Hữu đành nở nụ cười miễn cưỡng, chỉ vào một cái bao tải lớn, nói: “Trong này là toàn bộ đồ đạc của Tiểu Lệ, tôi biết nhà chú thím có tiền, khả năng sẽ chướng mắt mấy thứ này, nhưng đây đều là tấm lòng của vợ chồng chúng tôi. Sau này… Sau này nếu chú thím rảnh rỗi thì dẫn Tiểu Lệ về đây cho chúng tôi gặp con bé nhé.”

Đợi nói hết câu, cuối cùng vợ Chu Đại Hữu không nhịn được nữa, nghẹn ngào khóc oà lên.

Vân Chi

Lưu Đại Ngân vội nói: “Cô nói gì vậy, cô cậu đối xử với Tiểu Lệ thế nào, nhà chúng tôi đề thấy rõ. Chúng tôi đã thương lượng với nhau rồi, nếu cô cậu đồng ý thì để Tiểu Lệ nhận vợ chồng cô cậu làm cha mẹ nuôi, sau này cô cũng giống như mẹ ruột của Tiểu Lệ.”

Vợ Chu Đại Hữu ngẩng đầu lên, trên mặt dính đầy nước mắt: “Thật chứ? Thím đồng ý cho Tiểu Lệ nhận chúng tôi?”

“Tục ngữ có câu, ơn sinh không bằng ơn dưỡng, cô nuôi Tiểu Lệ mấy namw trời, chính là ân nhân của con bé, sao Tiểu Lệ có thể không nhận cô?”

“Được,c húng tôi đồng ý làm cha mẹ nuôi của Tiểu Lệ.”

Lưu Đại Ngân vươn tay xoa tóc Tiểu Lệ, nói tiếp: “Tôi còn việc này muốn nhờ cô nữa, ông nội con bé đã lớn tuổi rồi không trông được con bé, cô có thể chăm sóc con bé giúp chúng tôi một khoảng thời gian không? Chúng tôi sẽ trả tiền công cho cô.”

Nhà Chu Đại Hữu đồng ý chăm sóc Tiểu Lệ, Lưu Đại Ngân vô cùng cảm kích, tiền lương trả cho bọn họ cũng rất cao.

Khi thu dọn phòng cho Tiểu Lệ, Lưu Đại Ngân đã bảo Lý Tam Thuận mua thêm một chiếc giường nữa, để vợ Chu Đại Hữu có thể ngủ lại.

Vợ Chu Đại Hữu tên là Dương Hà, lần đầu tiên đến nhà máy của Lưu Đại Ngân, cô ấy kinh ngạc không ngớt. Trước đây cô ấy đã đoán được có lẽ cha mẹ ruột của Tiểu Lệ rất giàu có rồi, nhưng không ngờ lại giàu đến mức ấy.

Nhà máy này khang trang biết mấy, còn khí phái hơn nhà máy quốc doanh trong huyện bọn họ nhiều, còn có rất nhiều xe tải ra ra vào vào, có xe trống không, có xe chở đầy hàng hoá…

Gia đình Lưu Đại Ngân sống trong một toà nhà riêng biệt, căn nhà này vừa xây chưa được hai năm, Lưu Đại Ngân cố ý xây nó để người nhà mình ở.

“Đây là phòng chúng tôi thu dọn cho Tiểu Lệ, bây giờ Tiểu Lệ còn nhỏ, cô tạm thời ở với con bé, cô xem có được không?”

Chuyển đến một nơi xa lạ, Tiểu Lệ ôm chặt lấy Dương Hà không chịu xuống dưới, Lý Lưu Trụ cầm món đồ chơi đến, dỗ dành: “Tiểu Lệ, xuống đây chơi đồ chơi được không?”

Cô bé rất thích món đồ chơi trong tay Lý Lưu Trụ, nhưng lại sợ hãi, nhỏ giọng gọi: “Mẹ ơi?”

Dương Hà nhẹ nhàng vỗ lưng Tiểu Lệ: “Tiểu Lệ, con ra đó chơi với cha con đi.”

“Chú ấy không phải cha con.”

Dương Hà vội xin lỗi thay Tiểu Lệ: “Con bé còn nhỏ, khả năng chưa thể sửa lại trong một chốc một lát.”

“Không có gì,” Lý Lưu Trụ đưa món đồ chơi cho Tiểu Lệ: “Chúng tôi đã thương lượng với nhau rồi, sau này cứ để Tiểu Lệ gọi anh chị là cha mẹ, như vậy Tiểu Lệ sẽ có hai người cha một người mẹ yêu thương con bé.”



Phía bên này, sau khi nghe luật sư tư vấn, Lưu Hồng Mai suy nghĩ suốt một đêm, cuối cùng quyết định ly hôn.

Thái độ của Lý Lưu Trụ rất kiên quyết, khăng khăng đòi ly hôn, cho dù cô ta ăn vạ không chịu ly hôn thì sao chứ, còn cứu vãn được gì đâu, thà dứt khoát ly hôn ngay bây giờ ít nhất còn lấy được một nửa tài sản trong hôn nhân.

Nhưng mà khi ly hôn, Lưu Hồng Mai lại đưa ra một yêu cầu, cô ta muốn giữ lại quyền thăm hỏi Tiểu Lệ và Khai Ngọc.
 
Thập Niên 80 - Nhật Ký Nghịch Tập Của Nữ Phụ Ác Độc
Chương 313: Pháo hôi trong truyện trọng sinh (71)



Lưu Hồng Mai nhìn Lý Lưu Trụ, giọng điệu bất cần: “Nếu anh không đồng ý, vậy tôi cũng không đồng ý ly hôn. Anh muốn đến đồn công an tố cáo tôi thì cứ đi đi, dù tôi bị xử phạt, sau này ra tù rồi tôi vẫn có quyền đi thăm con mình.”

Cuối cùng Lý Lưu Trụ đành đồng ý yêu cầu của Lưu Hồng Mai, nhưng mà mỗi tháng cô ta chỉ có thể đến thăm Tiểu Lệ và Khai Ngọc một lần.

Hai người đều đồng ý ly hôn vậy thì dễ làm rồi, rất nhanh hai người đã hoàn thành xong thủ tục ly hôn, từ nay đường ai nấy đi.

Lưu Đại Ngân và Lý Lưu Trụ dẫn Tiểu Lệ tới Cảng Đảo một chuyến, làm xét nghiệm ADN. Tuy rằng Lưu Hồng Mai và bà ngoại Lưu đã thừa nhận Tiểu Lệ mới là con của Lý Lưu Trụ, vợ chồng Chu Đại Hữu cũng chứng minh bọn họ nhận Tiểu Lệ từ tay bà ngoại Lưu, nhưng không làm xét nghiệm ADN, trong lòng Lưu Đại Ngân luôn không yên tâm.

Xét nghiệm ADN xong, trên đường trở về, Lưu Đại Ngân lại mơ một giấc mơ.

Trong mơ bà ấy lại đi tới không gian quen thuộc kia, lại trông thấy một quyển sách. Tên quyển sách là “Nhật ký trọng sinh của cô chủ”, Lưu Đại Ngân nhận ra nhân vật chính trong sách chính là Lý Văn Nhân kia.

Kiếp trước tên của Lý Văn Nhân là Tiêu Văn Nhân, vì bạn trai ngoại tình, đính hôn với cô chủ nhà giàu, cô ta uống rượu say sau đó trọng sinh về năm cô ta sáu tuổi.

Sau khi trọng sinh, cô ta giúp mẹ mình gả cho Lý Lưu Trụ - con trai độc nhất của nhà giàu nhất tỉnh trong tương lai - Lưu Đại Ngân, cô ta cũng thuận lợi đổi sang họ Lý, trở thành cô chủ của nhà họ Lý.

Sau đó, khi Lưu Hồng Mai mang thai, Lý Văn Nhân thường xuyên nói trước mặt mẹ mình nhà họ Lý giàu có thế nào, gia sản nhiều ra sao, còn kể cho mẹ cô ta nghe chuyện đổi con khiến Lưu Hồng Mai nổi lòng tham, tráo đổi con gái ruột của mình thành con trai.

Bé trai kia tên là Lý Khai Ngọc, từ nhỏ Lý Văn Nhân đã đối xử rất tốt với cậu em này rồi, còn tự tay chăm sóc cậu ấy, Lý Khai Ngọc cũng rất ỷ lại vào Lý Văn Nhân.

Lý Khai Ngọc rất thông minh, anh trai Lý Khai Nguyên của cậu ấy tự mình gây dựng sự nghiệp không về tiếp quản gia sản, nên sau khi Lưu Đại Ngân qua đời, Lý Khai Ngọc đã tiếp nhận tập đoàn Lý Thị.

Lý Văn Nhân lợi dụng cơ hội ấy, dùng bí mật về xuất thân của Lý Khai Ngọc uy h.i.ế.p cậu ấy. Lý Khai Ngọc sợ mất đi cuộc sống hiện tại, sợ sau khi người nhà họ Lý biết rõ chân tướng sẽ không nhận mình, đành phải nghe theo sự sắp đặt của Lý Văn Nhân.

Trải qua đấu tranh một phen, cuối cùng Lý Khai Ngọc quyết định nói rõ chân tướng cho người nhà họ Lý, nhưng đúng lúc ấy, cậu lại bị tai nạn xe cộ.

Sau khi Lý Khai Ngọc chết, đa phần gia sản của nhà họ Lý đã rơi vào tay Lý Văn Nhân, cô ta còn sai người tìm bạn trai kiếp trước, dạy dỗ đối phương một phen, khiến đối phương mất việc, vợ chồng ly tán, cả đời sống trong cảnh khốn cùng thất vọng.

Lưu Đại Ngân từng mơ rất nhiều giấc mơ như vậy rồi, lần này tỉnh lại, bà ấy lại không bất ngờ chút nào. Nhưng mà đối phó với Tiêu Văn Nhân ra sao, lại là chuyện rất phiền phức.

Thứ nhất, hiện tại cô ta vẫn là một đứa trẻ, vẫn chưa trưởng thành. Thứ hai, tất cả những việc cô ta làm đều không có chứng cứ. Chuyện Lưu Hồng Mai đổi con, tuy rằng có một phần nguyên nhân do bị Tiêu Văn Nhân xúi giục, nhưng Tiêu Văn Nhân chỉ kể mấy câu chuyện mà thôi, nếu Lưu Hồng Mai không có ý đồ đó, cũng không xảy ra được chuyện đổi con.

Hơn nữa, chuyện cô ta khống chế Khai Ngọc lấy được gia sản nhà họ Lý phải mười mấy năm sau mới phát sinh, bây giờ cô ta vẫn chưa làm ra những chuyện đó, Lưu Đại Ngân cũng không biết nên trà thù cô ta thế nào.

Vân Chi

Hiện tại cô ta không hề phạm pháp, cũng chưa làm ra chuyện vi phạm đạo đức nào, trong mắt người ngoài, cô ta chỉ là một cô bé thông minh, đáng yêu, ngoài Lưu Đại Ngân ra, không ai biết cô ta đã làm những chuyện gì.

Mấy quyển “Sách” trước đó, Lưu Đại Ngân đều biết nên làm thế nào, nhưng lần này, bà ấy lại băn khoăn.

Đối với Giang An Ni, bà ấy có thể bảo con trai ly hôn. Đối với Giang Văn Chung, bà ấy có thể đưa anh ta vào tù. Với hai tên du côn kia cũng có thể đánh bọn chúng một trận rồi báo cảnh sát, nhưng với Tiêu Văn Nhân này… Rốt cuộc bà ấy phải đối phó thế nào đây?

Hiếm khi có chuyện khiến Lưu Đại Ngân đau đầu.

Sau khi về nhà, Lưu Đại Ngân gọi Lý Lưu Trụ lại: “Lưu Trụ, hộ khẩu của Lưu Hồng Mai với Tiêu Văn Nhân vẫn nằm trong hộ khẩu nhà chúng ta, chưa chuyển đi đúng không?”

“Đang làm thủ tục ạ, mấy hôm nữa là tách ra được rồi.”

“Vậy thì tốt, lần sau Lưu Hồng Mai tới nhà chúng ta tách hộ khẩu, con nói với mẹ một tiếng, mẹ đi cùng con.”

“Mẹ, mẹ tìm Lưu Hồng Mai có việc gì à?”

“Ừ, mẹ tìm cô ta có ch việc.”

Thủ tục với Lưu Hồng Mai đã làm gần xong rồi, chỉ cần đến đồn công an một chuyến là có thể tách hộ khẩu của cô ta ra khỏi hộ khẩu nhà họ Lý, từ đó về sau, cô ta không còn bất cứ quan hệ gì với Lý Lưu Trụ, hay với nhà họ Lý nữa.

Trước kia đều là Lý Lưu Trụ mang sổ hộ khẩu đến làm thủ tục với cô ta, đợi làm xong lại mang sổ hộ khẩu về, không ngờ lần này Lưu Đại Ngân lại đi cùng.

“Sao thế, con trai thím lớn bằng này rồi thím vẫn không yên tâm à?”

Dù sao cũng trở mặt với nhà họ Lý rồi, Lưu Hồng Mai lười duy trì thể diện bên ngoài, vừa gặp mặt đã châm chọc Lý Lưu Trụ.

Lý Lưu Trụ muốn nói gì đó, Lưu Đại Ngân lại giữ chặt con trai, cười đáp: “Ừ, tôi không yên tâm con trai mình. Tục ngữ có câu, nuôi con trăm năm ưu sầu chín chín. Không giống Lưu Hồng Mai cô, vừa sinh con ra đã nhẫn tâm tặng cho người khác. Bây giờ thì hay rồi, đều là giỏ tre múc nước, dã tràng xe cát, gia đình tan vỡ, con cũng không còn. Cho nên mới nói, sống trên đời bớt làm chuyện xấu đi, nếu không sẽ gặp phải báo ứng đó.”
 
Thập Niên 80 - Nhật Ký Nghịch Tập Của Nữ Phụ Ác Độc
Chương 314: Pháo hôi trong truyện trọng sinh (72)



Luận về cãi nhau, Lưu Hồng Mai tuyệt đối không phải đối thủ của Lưu Đại Ngân, nghe những lời này mặt Lưu Hồng Mai hết đỏ lại trắng, cực kỳ đặc sắc.

Lưu Hồng Mai oán hận liếc mắt nhìn mẹ con bọn họ, hung hăng bước vào đồn công an.

Đợi làm xong thủ tục ra khỏi đồn công an rồi, Lưu Hồng Mai đang định về nhà thì bị Lưu Đại Ngân gọi lại.

“Lưu Hồng Mai, cô đã ly hôn với Lưu Trụ nhà chúng tôi, hộ khẩu cũng tách ra rồi, vậy có phải tên con gái cô cũng nên sửa lại rồi không? Đừng để con bé dính lấy nhà họ Lý chúng tôi nữa, để nó theo họ cô cũng được, theo họ cha ruột nó cũng được, tóm lại đừng theo họ của Lưu Trụ nhà chúng tôi.”

Lưu Hồng Mai siết chặt sổ hộ khẩu mới trong tay: “Bà yên tâm, ngày mai tôi sẽ đi đổi họ cho Nhân Nhân, sẽ không theo nhà họ Lý các bà.”

Lưu Đại Ngân cười nói: “Vậy thì tốt! Lưu Hồng Mai, con gái cô không lớn, nhưng đầu óc lại đen tối không phải bình thường nhỉ? Tôi nghe nói khi cô mang thai, nó thường xuyên thì thầm bên tai cô, nói tôi lắm tiền thế nào, sau này gia sản của tôi sẽ cho ai, con trai tốt hơn con gái, bởi vì con trai có thể thừa kế gia sản của nhà họ Lý, còn con gái chỉ được một phần của hồi môn rồi gả ra ngoài, thứ gì cũng không chiếm được.”

Lưu Đại Ngân nói một câu, sắc mặt Lưu Hồng Mai lại trắng thêm một ph.

Trước đây khi cô ta mang thai, đúng là Nhân Nhân thường xuyên nói những lời này trước mặt cô ta, nhưng mà lúc ấy cô ta chỉ cho rằng Nhân Nhân đang suy nghĩ cho mình, bây giờ nghe Lưu Đại Ngân nói như vậy, sao cô ta lại cảm thấy không thích hợp nhỉ?

Thấy sắc mặt Lưu Hồng Mai thay đổi liên tục, Lưu Đại Ngân lại châm lửa thêm: “Có phải con gái cô còn kể cho cô nghe chuyện đổi con không? Rốt cuộc nó có ý đồ gì mà kể cho một thai phụ chuyện như vậy chứ? Chẳng lẽ nó cũng muốn cô đổi con?”

Nói xong Lưu Đại Ngân không thèm nhìn Lưu Hồng Mai lấy một lần, lập tức xoay người rời đi.

Hạt giống đã chôn xuống trong lòng Lưu Hồng Mai rồi, còn khi nào sẽ nảy mầm thì ai biết được.

Lưu Hồng Mai như người mất hồn về đến nhà, con gái cô ta đang luyện đàn, thấy sắc mặt cô ta không tốt, Lý Văn Nhân vội chạy đến rót cho Lưu Hồng Mai một cốc nước: “Mẹ, mẹ đừng đau buồn nữa, mẹ còn con mà, con sẽ hiếu thảo với mẹ.”

Con gái ngoan như vậy sao có thể có tâm tư đen tối như lời Lưu Đại Ngân nói chứ. Lưu Hồng Mai đè ép nghi hoặc trong lòng xuống.

“Nhân Nhân, mẹ đã ly hôn Lý Lưu Trụ rồi, con cũng sửa họ đi, theo họ Lưu của mẹ được không?”

“Mẹ, con cũng phải sửa họ sao?”

Lý Văn Nhân thật sự không muốn sửa họ, chỉ cần bản thân vẫn mang họ Lý, vậy thì vẫn còn một tia liên hệ với nhà họ Lý và Lưu Đại Ngân. Nếu như sửa lại, vậy chẳng khác nào đã cắt đứt hoàn toàn quan hệ.

Lưu Hồng Mai uống một hơi cạn sạch cốc nước: “Lưu Đại Ngân cố ý tới tìm mẹ, bảo mẹ sửa họ cho con.”

“Lưu Đại Ngân cố ý tới tìm mẹ chỉ vì muốn con sửa họ?”

Lý Văn Nhân không dám tin. Lưu Đại Ngân với Lý Lưu Trụ đều là người rất trọng tình cảm, lần này Lý Lưu Trụ ly hôn với mẹ cô ta, nhưng chưa từng nhăn mặt với cô ta lần nào, cô ta gọi Lý Lưu Trụ là cha, Lý Lưu Trụ cũng không sửa lại, sao mới có mấy ngày thái độ của nhà họ Lý đã thay đổi rồi nhỉ? Chẳng lẽ đã xảy ra chuyện gì sao?

Vân Chi

Tương lai cô ta còn muốn tiếp xúc nhiều thêm với Khai Nguyên, Khai Lâm, Khai Ngọc và Khai Duyệt, cố gắng duy trì tình cảm đó. Bây giờ Lưu Đại Ngân lại thay đổi thái độ, còn bắt sửa họ, về sau cô ta còn dùng lý do gì để đi tìm mấy đứa trẻ kia chứ?

“Nhân Nhân, con nói cho mẹ nghe, khi mẹ mang thai, có phải con cố ý thường xuyên nói trước mặt mẹ nhà họ Lý có tiền, gia sản của nhà họ Lý chỉ cho con trai, con gái sẽ không chiếm được thứ gì không?”

Cuối cùng Lưu Hồng Mai vẫn hỏi ra nghi hoặc trong lòng mình. Rốt cuộc Nhân Nhân có cố ý không? Khi ấy rốt cuộc trong lòng con bé nghĩ thế nào?

Sắc mặt Lý Văn Nhân không thay đổi, kinh ngạc nhìn về phía Lưu Hồng Mai: “Mẹ, cố ý cái gì? Lời con nói không phải đều là thật sao? Gia sản vốn dĩ chỉ để lại cho con trai, có nhà nào quanh chúng ta không làm như vậy không?”

“Ừ, do mẹ nghĩ nhiều rồi. Nhân Nhân, mai mẹ dẫn con đến đồn công an sửa họ nhé, con theo họ Lưu của mẹ.”

Lưu Hồng Mai rất mệt rồi, cơ thể mệt mỏi, đầu óc càng mệt hơn, nên chỉ nói chuyện với con gái thêm một lát rồi quay về phòng nghỉ ngơi.

Căn nhà này là căn nhà Lưu Hồng Mai và Lý Lưu Trụ mua trong hôn nhân, khi ly hôn, Lưu Hồng Mai lấy căn hộ này, cho Lý Lưu Trụ nhiều tiền mặt hơn.

May mà còn căn hộ này, nếu không Lưu Hồng Mai chỉ có thể mang con gái về nhà mẹ đẻ.

Sau khi trở lại nhà máy, Lưu Đại Ngân dặn dò bảo vệ, sau này nếu Lý Văn Nhân lại đến thì đừng cho cô ta vào nhà máy, nếu cô ta tìm Khai Nguyên Khai Lâm chơi, thì nói bọn trẻ không có nhà, tóm lại, đừng để cô ta gặp mặt, tiếp xúc với người nhà họ Lý.

Lúc xe dừng lại, dường như Lý Lưu Trụ mới lấy lại tinh thần: “Mẹ, Lý Văn Nhân thật sự từng làm như vậy?”

Lưu Đại Ngân không đáp mà hỏi ngược lại: “Lưu Trụ, con xem phản ứng vừa rồi của Lưu Hồng Mai, con nghĩ Lý Văn Nhân có từng nói qua những câu ấy không?”

Lúc đó Lưu Hồng Mai không hề phản bác, mà cam chịu, chứng minh Lý Văn Nhân thật sự từng nói những lời như vậy.

“Nhưng con bé vẫn là một đứa trẻ, sao lại có tâm tư xấu xa như vậy? Con bé không sợ nói như vậy sẽ ảnh hưởng tới Lưu Hồng Mai sao?” Lý Lưu Trụ lẩm bẩm.

Trước mặt anh ta, Lý Văn Nhân vẫn luôn là một cô con gái ngoan ngoãn hiểu chuyện, anh ta thật sự không dám tin cô bé mà mình nhìn từ nhỏ đến lớn lại là người như vậy sau lưng mình.

“Con bé còn nhiều chiêu trò lắm, bây giờ nghĩ lại, khả năng hai lần con gặp con bé ở thùng rác cũng là do cô ta cố ý đấy. Khi đó nhà chúng ta cũng con như giàu có rồi, khả năng con bé coi trọng gia cảnh nhà chúng ta nên cố ý tiếp cận con để Lưu Hồng Mai gả cho con.”
 
Thập Niên 80 - Nhật Ký Nghịch Tập Của Nữ Phụ Ác Độc
Chương 315: Pháo hôi trong truyện trọng sinh (73)



Báo cáo xét nghiệm ADN của Tiểu Lệ đã có rồi, cô bé chính là con gái ruột của Lý Lưu Trụ.

Để chúc mừng Tiểu Lệ về nhà, Lưu Đại Ngân đã đặt bàn ở khách sạn lớn nhất của tỉnh, cả nhà tụ tập ăn với nhau một bữa cơm.

Lý Liên Hoa người tính tình nóng nảy, trong bữa tiệc đã mắng Lưu Hồng Mai một lúc lâu, còn nói: “Mẹ, lúc biết chuyện này còn định đi xé nạt mặt Lưu Hồng Mai kia ra mẹ lại không cho, còn để cô ta yên ổn ly hôn Lưu Trụ, còn mang đi nhiều tài sản như vậy.”

Lưu Đại Ngân gắp cho Tiểu Lệ một miếng thịt: “Dù sao cô ta cũng là mẹ của Tiểu Lệ, nếu làm quá khó coi sẽ không tốt cho con bé. Tóm lại sau này nhà chúng ta không có quan hệ gì với cô ta rồi, hơn nữa, không biếtquán lẩu mà cô ta mang đi kia sẽ duy trì được bao lâu đâu.”

“Ly hôn rồi còn đòi mỗi tháng đến thăm bọn trẻ một lần nữa chứ, sao lúc trước tặng Khai Duyệt cho người khác không thấy cô ta thương con bé như vậy.”

“Liên Hoa, hôm nay đừng nói mầy chuyện này, nói xong lại mất hứng ăn cơm.”

Tuy Lưu Đại Ngân không đưa Lưu Hồng Mai vào tù, còn để Lưu Hồng Mai nhận được không ít tiền, nhưng Lưu Đại Ngân sẽ không nuốt trôi cơn giận này. Hiện tại con trai đã ly hôn Lưu Hồng Mai rồi, đối phó với Lưu Hồng Mai, Lưu Đại Ngân sẽ không nhẹ tay nữa.

Trước kia khi hai người ly hôn, trên thoả thuận ly hôn viết rõ ràng, một quán lẩu thuộc về Lưu Hồng Mai, một quán lẩu khác thuộc về Lý Lưu Trụ. Quán lẩu của Lý Lưu Trụ là quán ở gần cửa hàng gà nướng, mở trong căn nhà kia của mình. Còn quán lẩu của Lưu Hồng Mai là quán đi thuê.

Quán lẩu kia của Lưu Hồng Mai lớn hơn ột chút, vị trí cũng khá tốt, lượng khách cũng nhiều, là quán lẩu số một số hai ở tỉnh thành. Nên khi ly hôn cô ta chỉ lấy quán lẩu kia và một căn nhà, tiền mặt không nhận được nhiều lắm.

Lưu Đại Ngân mời một nhân viên kiểm toán chuyên nghiệp đến, kiểm tra sổ sách của quán lẩu dưới danh nghĩa con trai mình.

Lúc mới mở quán ăn, con trai Lý Lưu Trụ bận rộn với cửa hàng gà nướng, Lưu Hồng Mai thì mang thai rồi sinh con, sau đó bận chăm sóc bọn trẻ, căn bản không còn bao nhiêu tinh lực để quản lý quán lẩu, việc kinh doanh của quán vẫn luôn do chị dâu của Lưu Hồng Mai quản lý.

Lý Lưu Trụ chỉ xem qua sổ sách hàng tháng, còn lại cũng không quản nhiều.

Lưu Đại Ngân mời kiểm toán tới, chính vì muốn biết chị dâu của Lưu Hồng Mai có gian lận trong sổ sách hay không.

Lý Lưu Trụ mang hết sổ sách mấy năm nay ra, giao cho kiểm toán. Mấy hôm sau, kiểm toán giao cho Lý Lưu Trụ bảng đối chiếu sổ sách kỹ càng tỉ mỉ, trong đó có hơn tám vạn đồng không khớp.

Lý Lưu Trụ nhìn bảng đối chiếu một lúc lâu, lại hỏi kiểm toán vài vấn đề, sau đó cầm sổ sách kiểm toán tới đồn công an.

Chị dâu của Lưu Hồng Mai bị tình nghi vi phạm pháp luật, người nhà họ Lưu lại đến trước mặt Lý Lưu Trụ khóc lóc cầu xin, Lưu Hồng Mai cũng khóc sướt mướt. Lý Lưu Trụ đưa ra hai yêu cầu, thứ nhất trả lại tiền, thứ hai là quyền thăm hỏi Khai Ngọc với Khai Duyệt đổi từ một tháng một lần thành nửa năm một lần.

Vân Chi

Lưu Hồng Mai không muốn đồng ý, nhưng bị mẹ với anh trai cô ta buộc, nếu cô ta không đồng ý với yêu cầu của Lý Lưu Trụ, chị dâu cô ta sẽ phải ngồi tù.

Cuối cùng Lưu Hồng Mai đành phải đồng ý, mỗi năm chỉ có thể gặp bọn trẻ hai lần.

Từ đó về sau, Lưu Đại Ngân không để ý đến tin tức về Lưu Hồng Mai nữa, thật ra bà ấy rất muốn trả thù Lưu Hồng Mai, nhưng lại nghĩ đến cô ta là mẹ ruột của Khai Duyệt, nếu cô ta thật sự xảy ra chuyện gì, Khai Duyệt cũng bị ảnh hưởng.

Tuy rằng không thể trả thù Lưu Hồng Mai, nhưng quán lẩu kia của cô ta cũng đừng mong có thể tiếp tục kinh doanh yên ổn.

Cuối năm nay sẽ đến hạn thuê mặt bằng của quán lẩu kia, quán lẩu buôn bán đắt hàng đã bị không ít người nhìn chằm chằm rồi, nhưng trước đây bọn họ lo ngại Lưu Đại Ngân nên không ai dám có ý đồ xấu với quán lẩu đó. Hiện tại, Lưu Hồng Mai và Lý Lưu Trụ đã ly hôn rồi, Lưu Đại Ngân còn đánh tiếng với bên ngoài, Lưu Hồng Mai muốn tiếp tục kinh doanh quán lẩu sợ là khó càng thêm khó.

Lưu Đại Ngân biết, đã có vài người lén tiếp xúc với chủ mặt bằng bên kia rồi, khả năng Lưu Hồng Mai có thể tiếp tục thuê nhà mở quán lẩu là rất rất nhỏ.

Còn Lưu Văn Nhân kia nữa, cô ta từng tới tìm Khai Nguyên, Khai Lâm rất nhiều lần, nhưng lần nào cũng bị bảo vệ ngăn cản không cho vào. Sau đó cô ta dùng biện pháp khác, tranh thủ thời gian Khai Lâm đi học, đến tìm cậu bé. Khai Lâm là người tính tình thành thật, không hiểu rõ lòng người, Lưu Văn Nhân tìm cậu, cậu cũng không xua đuổi Lưu Văn Nhân.

Từ khi xem được quyển sách trong giấc mơ kia, Lưu Đại Ngân đã hận Lưu Văn Nhân đến ngứa răng rồi. Đều tại cô ta, nếu không nhà bà ấy sẽ không xảy ra nhiều chuyện như vậy.

Nhìn bề ngoài, chuyện Khai Duyệt bị đổi hoàn toàn không liên quan gì với Lưu Văn Nhân, cho nên dù Lưu Đại Ngân muốn dùng chuyện này để gây phiền phức cho Lưu Văn Nhân cũng không thể.

Hơn nữa hiện tại Lưu Văn Nhân vẫn là một đứa trẻ, vẫn chưa thành niên, Lưu Đại Ngân có thể làm gì chứ, chẳng lẽ thuê người đánh cô ta một trận sao?

Cách này không được, cách kia cũng không được, đúng là quá uất ức.

Giang sơn dễ đổi bản tính khó dời, người như Lưu Văn Nhân, Lưu Đại Ngân không tin sau này cô ta sẽ không làm chuyện xấu nữa. Luật pháp quốc gia rất bảo vệ trẻ vị thành niên, nếu bây giờ Lưu Văn Nhân bị bắt thật, thì khả năng hình phạt cũng không lớn lắm.

Lưu Đại Ngân quyết định chờ đợi, chờ sau khi cô ta thành niên sẽ đối phó với cô ta. Hiện tại, việc bà ấy cần làm là phải nghĩ cách ngăn cản Khai Lâm tiếp xúc với cô ta. Thật ra chuyện này cũng không khó lắm, Khai Lâm luôn nghe lời Khai Nguyên, hai đứa trẻ trạc tuổi nhau khuyên bảo nhau cũng dễ hơn.
 
Thập Niên 80 - Nhật Ký Nghịch Tập Của Nữ Phụ Ác Độc
Chương 316: Pháo hôi trong truyện trọng sinh (74)



Tranh thủ lúc Khai Nguyên về nhà, Lưu Đại Ngân đã Khai Nguyên vào phòng, nói với cậu ấy chuyện Lưu Văn Nhân.

Nghe xong, Khai Nguyên hỏi: “Bà nội, bà nói thật cho cháu, rốt cuộc Lưu Văn Nhân có tham gia vào chuyện đổi con hay không?”

“Cô ta không trực tiếp tham gia, nhưng chuyện Lưu Hồng Mai đổi con đều do cô ta xúi giục. Khi mẹ cô ta mang thai, cô ta thường xuyên nói trước mặt mẹ cô ta nhà chúng ta giàu có thế nào, gia sản nhiều ra sao, sau này gia sản chỉ cho con trai không cho con gái, còn kể cho mẹ cô ta nghe chuyện đổi con. Lưu Hồng Mai đổi con, không thiếu công lao thổi gió bên tai của Lưu Văn Nhân.”

“Bà nội, chuyện Khai Lâm cứ giao cho cháu đi, bà đừng xen vào.”

Sau đó không biết Khai Nguyên đã nói với Khai Lâm điều gì, mà từ đó về sau, Khai Lâm không còn tiếp xúc với Lưu Văn Nhân nữa.



Trong năm nay, tỉnh thành có không ít xí nghiệp quốc doanh tuyên bố phá sản, rất nhiều công nhân mất việc. Trái ngược với xí nghiệp quốc doanh, có không ít xí nghiệp tư nhân phát triển mạnh mẽ, doanh thu tăng trưởng không ngừng.

Cải cách xí nghiệp quốc doanh trở thành vấn đề cấp bách, Lưu Đại Ngân nóng lòng muốn thử, muốn nhận mua hai xưởng thực phẩm quốc doanh, nhưng cuối cùng bà ấy lại từ bỏ ý định này.

Hiện tại nhà nước sẽ cải cách xí nghiệp quốc doanh ra sao, vẫn chưa có ý kiến rõ ràng, lãnh đạo cấp cao chưa tỏ rõ thái độ. Cho nên sau khi suy xét hồi lâu, Lưu Đại Ngân quyết định sẽ không nhúng tay vào công cuộc cải cách nhà xưởng quốc doanh.

Ngoài cải cách xí nghiệp quốc doanh, tư bản nước ngoài cũng bắt đầu ùa vào đại lục, rất nhiều xí nghiệp tư nhân lắc mình biến thành công ty cổ phần.

Chỉ cần mang cái mác cô ty cổ phần, xí nghiệp tư nhân sẽ được hưởng thụ rất nhiều chính sách ưu đãi, từ chính trị cho đến vay vốn…

Cũng có không ít người nước ngoài muốn rót vốn vào nhà máy của Lưu Đại Ngân, nhưng đều bị Lưu Đại Ngân từ chối.

Vân Chi

Mì ăn liền Lý Sư Phụ là nhãn hiệu do một tay Lưu Đại Ngân sáng lập lên, bà ấy không muốn người ngoài nhúng tay vào.

Rất nhiều người đều tới khuyên Lưu Đại Ngân, muốn bà ấy tiếp nhận đầu tư bên ngoài, như vậy nhà máy của bà ấy sẽ có được kỹ thuật tiên tiến hơn, có tài chính hùng hậu hơn, có người quản lý dày dặn kinh nghiệm hơn… Nhưng đối với khách ghé thăm, Lưu Đại Ngân vẫn chỉ nói một câu, nhà máy ở tỉnh thành này sẽ không tiếp nhận nguồn vốn đầu tư bên ngoài.

Từng đám người bất lực quay về, Lưu Đại Ngân cũng có thêm biệt danh “Lưu đầu sắt” trong giới kinh doanh ở tỉnh thành.



Thời tiết nóng bức, ve kêu không ngừng, Lưu Đại Ngân buông sổ sách, đi cùng người nhà đến trước cổng sở giáo dục, chờ đợi điểm thi đại học.

Người tới hôm nay gồm có: Lưu Đại Ngân, Lý Tam Thuận, Lý Lưu Trụ, Lý Liên Hoa và Vương Thành chồng của cô ấy, ngoài ra còn có con trai Vương Toàn của bọn họ, và Khai Lâm, Khai Ngọc, Khai Duyệt. Tóm lại toàn bộ người nhà họ Lý ở tỉnh thành đều tới nơi này.

Muốn mang may mắn tới nên hôm nay Lý Liên Hoa mặc một bộ sườn xám, Vương Thành mặc chiếc sơ mi màu vàng và chiếc quần tây màu xám, trời nóng như vậy còn khoác cả một chiếc áo choàng.

Lưu Đại Ngân bị cách ăn mặc của Vương Thành chọc cười, Lý Liên Hoa giải thích cho bà ấy: “Mẹ, sườn xám mang ngụ ý “Kỳ khai đắc thắng”. Áo vàng quần xám thì mang ngụ ý “Đi tới huy hoàng”, còn áo choàng là mã đáo thành công. Mẹ nhìn xem, có phải hôm nay không ít phụ huynh đều ăn mặc như vậy không?”

Cô ấy nói cũng đúng, có rất nhiều phụ huynh, phụ nữ đều mặc sườn xám

Lý Khai Nguyên mua kem chia cho mọi người: “Bà nội, cháu đã nói bà không cần đến rồi, hôm nay trời nóng như vậy, công việc của bà còn rất bận rộn. Cả Khai Ngọc với Khai Duyệt nữa, hai đứa cứ khăng khăng đòi tới theo.”

Lưu Đại Ngân bỏ que kem vào miệng, cảm giác lạnh căm căm lan truyền từ miệng đến tận bàn chân: “Hôm nay có kết quả thi đại học, nếu như không tới bà sẽ cảm thấy không yên tâm.”

Khai Nguyên theo học trường trung học tốt nhất trên tỉnh thành, hôm nay là ngày có thành tích thi đại học, trước cổng phòng giáo dục đã có một đám người mênh m.ô.n.g đứng chờ đợi, tất cả đều đến để tra điểm thi đại học.

Tám giờ sáng, cổng phòng giáo dục mở ra, mấy người giáo viên ra ngoài duy trì trật tự. Một hàng dài phía trước gần như sắp không duy trì nổi đội hình, ai nấy đều chen về phía trước.

Một giáo viên trong số đó cầm loa, hô to: “Đừng chen chúc nữa, từng người vào một. Không cần chen nữa, từng người vào một.

Trời chưa sáng Lý Tam Thuận đã tới xếp hàng rồi, nên vị trí của người nhà họ Lý cũng thiên về phía trước.

Khai Nguyên bước đến chào hỏi một người giáo viên, giáo viên kia rất vui mừng nói với Khai Nguyên vài câu. Sau khi nghe xong, sắc mặt Khai Nguyên vốn dĩ đang hơi căng thẳng cũng tốt hơn rất nhiều.

“Ông bà nội, cha, cô, dượng, thầy giáo kia là giáo viên địa lý của cháu. Thầy ấy nói kết quả của cháu vô cùng tốt, muốn học trường nào cũng không thành vấn đề. Nhưng mà thầy ấy không nói cho cháu điểm số cụ thể, nói đợi lát nữa nhận điểm sẽ cho cháu niềm vui bất ngờ.

“Thật à? Vậy là tốt rồi, bà biết ngay thành tích của Khai Nguyên sẽ không kém mà.”

“Tốt tốt, Khai Nguyên nhà chúng ta có tương lai. Khai Nguyên, cháu định đăng ký vào trường nào?”

“Các cháu đều phải học anh Khai Nguyên đấy, phải học tập chăm chỉ, tranh thủ thi đỗ trường đại học tốt.”

“Cha, thi đỗ đại học có được mua ô tô nhỏ không?” Dạo gần đây, Khai Ngọc rất thích ô tô đồ chơi, đã mua rất nhiều rồi.

Hiện tại cha muốn cậu học tập chăm chỉ để thi đỗ đại học, cậu vẫn nhớ thương ô tô đồ chơi mới.

“Được, chỉ cần Khai Ngọc thi đỗ vào trường đại học tốt, cha sẽ mua ô tô chân chính cho con.”

“Con thì sao?” Khai Duyệt dùng ánh mắt khát vọng nhìn Lý Lưu Trụ: “Cha, cha mua cho con cái gì?”

Ở chung đã hơn một năm, tình cảm giữa Khai Duyệt và Lý Lưu Trụ đã vô cùng thân thiết, cô bé suốt ngày gọi “Cha ơi cha ơi” không ngừng.

“Khai Duyệt thích thứ gì?” Lý Lưu Trụ xoa mặt con gái, hỏi.

“Con muốn búp bê Tây Dương.”

“Được, chỉ cần Khai Duyệt thi đỗ đại học, cha sẽ mua cho Khai Duyệt thật nhiều búp bê Tây Dương.”

Vị trí của người nhà họ Lý thiên về phía trước, nên rất nhanh đã đến lượt bọn họ vào trong.

Trong phòng khách của phòng giáo dục có đặt mười mấy chiếc bàn, trên mỗi bàn đều viết một con số, bên trên có ghi vài chữ cái lating, chữ cái tiếng Anh đầu tiên trong tên của các thí sinh.

Người nhà họ Lý đi đến trước dãy bàn viết chữ L, Lý Khai Nguyên lấy ra giấy báo thi của mình: “Lý Khai Nguyên – Khoa tự nhiên trường trung học số một của tỉnh.”

Ba giáo viên ngồi sau bàn gần như đồng thời hỏi: “Lý Khai Nguyên, em chính là Lý Khai Nguyên?”

“Vâng, em là Lý Khai Nguyên.”

“Bạn học Lý, lần này em thi vô cùng tốt.” Giáo viên ngồi giữa cười khen ngợi Lý Khai Nguyên vài câu, rồi lấy ra một tờ phiếu điểm màu đỏ đưa qua.

Tờ phiếu điểm kia được đặt riêng trong một chiếc hộp, màu sắc cũng không giống những tờ phiếu điểm khác.

Trong nhà đã có hai đứa nhỏ thi đỗ đại học, Lưu Đại Ngân cũng từng được cầm giấy báo điểm thi đại học rồi, nên cũng coi như đã có hiểu biết. Giấy báo điểm của Khai Nguyên màu đỏ, chẳng lẽ là…
 
Thập Niên 80 - Nhật Ký Nghịch Tập Của Nữ Phụ Ác Độc
Chương 317: Pháo Hôi trong truyện cổ xuyên hiện (1)



Giáo viên cầm phiếu điểm trong tay, vẻ mặt vui mừng, nở nụ cười hoà ái dễ gần: “Lý Khai Nguyên, đây là phiếu điểm của em. Tổng điểm khối khoa học tự nhiên là 750 điểm, em thi được 732 điểm, là thủ khoa khối khoa học tự nhiên của tỉnh chúng ta năm nay.”

Từ khi nhìn thấy tờ phiếu điểm màu đỏ kia, Lưu Đại Ngân đã biết cháu trai mình là thủ khoa đại học rồi, nhưng khi nghe được từ miệng giáo viên tin tức này, bà ấy vẫn cảm thấy cực kỳ vinh dự.

Là thủ khoa đại học đó, thủ khoa đó! Đúng là tổ tiên phù hộ mà.

Nhìn thấy tờ phiếu điểm màu đỏ kia Lý Liên Hoa cũng cười không khép nổi miệng, nghe giáo viên nói xong, cô ấy càng vui mừng hơn: “May nhờ có các thầy cô dạy dỗ, các thầy cô vất vả dạy bảo Khai Nguyên nhà chúng tôi mới thi được điểm cao như vậy.”

Lưu Đại Ngân cũng vội vàng cảm ơn giáo viên phát phiếu điểm. Lý Tam Thuận ngày thường không hay nói chuyện, hôm nay cũng cúi người cảm ơn từng giáo viên một.

Phía sau còn không ít học sinh đang đợi lấy phiếu điểm, người nhà họ Lý chỉ nói mấy câu, rồi vội vàng tránh ra nhường đường cho người khác.

Vừa rồi giọng giáo viên phát phiếu điểm không lớn lắm, nhưng cũng không nhỏ, người xung quanh đều nghe thấy rõ ràng.

“Thủ khoa, học sinh kia chính là thủ khoa kỳ thi đại học năm nay sao?”

“Ai, tôi không mong con trai tôi thi được thủ khoa, chỉ cần đủ điểm vào một trường đại học tốt là được rồi.”

“Ước mong của tôi còn nhỏ nhoi hơn, không cần đại học tốt, chỉ cần đỗ đại học là được.”

“Nếu tôi là cha mẹ đứa bé kia, chắc nửa đêm đang ngủ cũng cười tỉnh mất, thằng bé chính là thủ khoa đại học đó.”

Tiếng hâm mộ và tiếng khen ngợi vang lên không ngớt, Lưu Đại Ngân rất hưởng thụ. Khai Nguyên thi được thủ khoa đại học, bà ấy còn vui mừng hơn vừa kiếm được mấy trăm vạn.

“Mẹ, chúng ta đi đâu bây giờ? Khai Nguyên thi được thủ khoa đại học đó, chúng ta phải ăn mừng mới được.” Lý Liên Hoa nói.

Lưu Đại Ngân cầm lấy phiếu điểm của Khai Nguyên, lật qua lật lại xem thật kỹ: “Đương nhiên phải chúc mừng rồi. Khai Nguyên, cháu nói đi, cháu muốn ăn mừng thế nào?”

Lý Khai Nguyên: “Bà nội, chúng ta về nhà trước đã. Trời nóng như vậy, cháu không muốn ngây người bên ngoài thêm một phút nào nữa.”

“Được. Khai Nguyên đã muốn về nhà thì chúng ta về nhà thôi.”

Lưu Đại Ngân và Vương Thành mỗi người lái một chiếc xe tới. Ô tô đỗ dưới nắng một lúc lâu, vừa mở cửa xe ra hơi nóng lập tức ập đến, bên trong xe nóng như trong lồng hấp vậy. Nhưng người nhà họ Lý đang vui mừng đều không cảm thấy nóng.

Trước kia mỗi khi đến mùa hè, nếu phải ra ngoài làm việc, có thể đạp xe đạp thì Lưu Đại Ngân tuyệt đối không lái xe, nhưng mà hôm nay Lưu Đại Ngân lại cảm thấy trong xe không nóng chút nào.

Lái xe về nhà máy, việc đầu tiên Lưu Đại Ngân làm là gọi điện thoại đặt một bàn tiệc ở Kim Mãn Viên.

Kim Mãn Viên là nhà hàng lâu đời ở tỉnh thành, đồ ăn là ra sắc hương vị đều đầy đủ, đương nhiên, giá cả cũng không hề rẻ. Dù hiện tại Lưu Đại Ngân rất giàu có, nhưng cũng không thường xuyên tới Kim Mãn Viên ăn cơm. Hôm nay Lưu Đại Ngân vui, nên đặt một bàn tiệc đắt nhất, mỗi bàn hơn một vạn tệ đó.

Lý Liên Hoa vào nhà cũng đi thẳng đến chỗ điện thoại, gọi điện thoại cho chị em trong nhà: “Chị, em nói cho chị chuyện vui này, Khai Nguyên nhà chúng ta thi đại học được 732 điểm, là thủ khoa đại học của tỉnh chúng ta đó. Thật, đương nhiên là thật rồi. Bọn em vừa đi lấy phiếu điểm về xong, phiếu điểm màu đỏ thẫm, không ngờ em cũng có một ngày được sợ vào phiếu điểm màu đỏ. Vâng, chị, mẹ cũng đang ở đây. Vâng, vâng, em chờ chị ở tỉnh thành.”

Cúp điện thoại, Lý Liên Hoa lại gọi cho em út Lý Ngẫu Hoa, nhưng điện thoại nhà Lý Ngẫu Hoa không có ai nghe máy.

“Mẹ, nhà Ngẫu Hoa không có ai nghe máy.”

Lưu Đại Ngân ngồi trên ghế sô pha, nói: “Không nghe là đúng rồi, con không xem hôm nay là thứ mấy, chắc chắn Ngẫu Hoa đi dạy rồi.”

Vân Chi

Lý Liên Hoa lập tức vỗ trán: “Xem đầu óc con này. Chắc là bây giờ Ngẫu Hoa đang ở trường học, để con gọi điện thoại đến trường học cho em ấy.”

Trong trường học của Lý Ngẫu Hoa có điện thoại, Lý Liên Hoa mở quyển danh bạ bên cạnh điện thoại ra tìm số của phòng trực điện thoại, gọi qua đó.

“Alo, trường tiểu học Lương Hà phải không? Tôi tìm Lý Ngẫu Hoa, vâng vâng, để lát nữa tôi gọi lại.”

Lý Liên Hoa cúp điện thoại, nói với Lưu Đại Ngân: “Mẹ, người ta đi gọi Ngẫu Hoa rồi, lát nữa Ngẫu Hoa sẽ gọi điện thoại lại.”

Một lát sau chuông điện thoại mới vang lên, Lý Liên Hoa cầm ống nghe, nói: “Ngẫu Hoa à, là chị, chị Hai của em đây. Có việc, đương nhiên là có việc rồi. Ngẫu Hoa, chị nói cho em tin vui này, Khai Nguyên nhà chúng ta thi đại học được 732 điểm, là thủ khoa kỳ thi đại học năm nay đó. Đương nhiên là tật rồi, tổng điểm 750, Khai Nguyên thi được 732, phiếu điểm màu đỏ thẫm đó, chị cũng không dám tin. Chị biết rồi, đợi hôm nào nghỉ, em với Ngọc Lai dẫn Xuân Sinh lên tỉnh thành nhé, ừ, ừ…”
 
Thập Niên 80 - Nhật Ký Nghịch Tập Của Nữ Phụ Ác Độc
Chương 318: Pháo Hôi trong truyện cổ xuyên hiện (2)



“Mẹ, con đã thông báo cho chị cả với Ngẫu Hoa rồi, còn nhà cô với nhà cậu không có điện thoại, có thông báo cho bọn họ không?”

Lưu Đại Ngân: “Đương nhiên phải thông báo rồi, con đừng bận tâm, để cha mẹ đưa Khai Nguyên về nhà viếng mồ mả rồi thông báo cho bọn họ luôn.”

“Vâng, lần này Khai Nguyên thi được thủ khoa, đúng là phải nói cho tổ tông một tiếng. Nhất Ái nhà con thi đỗ đại học, bọn con cũng về quê đốt vàng mã, viếng mồ mả cho tổ tiên.”

Lý Tam Thuận bổ một quả dưa hấu: “Đợi nhận được thư thông báo trúng tuyển của Khai Nguyên thì chúng ta về nhà.”

“Phải rồi, mẹ, Khai Nguyên định đăng ký vào trường đại học nào thế?” Lý Liên Hoa vừa ăn dưa hấu vừa hỏi.

“Mẹ cũng không biết nữa, Khai Nguyên là người có chính kiến, với thành tích này của nó, đăng ký vào trường đại học nào cũng không thành vấn đề, cha mẹ sẽ không xen vào. Hơn nữa, việc này cha mẹ cũng không hiểu lắm, thằng bé muốn đăng ký vào trường đại học nào thì đăng ký vào trường đó, cha mẹ không quản.”

“Vâng, từ nhỏ Khai Nguyên đã là người có chính kiến rồi, lần này thằng bé thi tốt như vậy, chúng ta nên tặng cho thằng bé thứ gì nhỉ?”

Lưu Đại Ngân cười nói: “Bọn con muốn tặng gì thì tặng, còn mẹ vẫn tặng nhà thôi. Mẹ đã hứa trước rồi mà, con cháu trong nhà ai thi đỗ đại học, mẹ đều tặng cho một căn nhà.”

Lý Liên Hoa nói đùa với Lưu Đại Ngân: “Mẹ, nghe mẹ nói vậy con cũng muốn quay lại thi đại học, nếu con thi đỗ, con cũng được một căn nhà nhỉ?”

Vân Chi

“Thi đi, học học nữa học mãi mà, chỉ cần con thi đỗ đại học, mẹ cũng tặng con một căn nhà.”

Sau đó Lý Liên Hoa lại nói về chuyện làm ăn với Lưu Đại Ngân thêm một lát, hiện tại cô ấy đang làm về thời trang, vừa bán sỉ quần áo vừa mở một nhà xưởng, tuy rằng việc làm ăn không bằng Lưu Đại Ngân, nhưng cũng không tệ lắm.

Nhà con gái cả Lý Hà Hoa thì làm về da lông, mỗi năm cũng kiếm được không ít tiền, cuộc sống cũng rực rỡ.

Con gái út với con rể đều dạy học ở huyê, thi thoảng Lưu Đại Ngân còn trợ cấp cho cô ấy, cuộc sống cũng không tệ lắm.

Sau khi suy nghĩ một phen, cuối cùng Lý Khai Nguyên quyết định đăng ký vào khoa máy tính của đại học Thanh Mộc.

Lưu Đại Ngân rất ủng hộ quyết định của cháu trai. Nhận được thư thông báo trúng tuyển không lâu, Lý Tam Thuận và Lý Lưu Trụ dẫn Khai Nguyên Khai Lâm về quê tế tổ.

Năm nay cháu trai nhà họ Lý bọn họ là thủ khoa đại học, đây là tin tức cực kỳ vẻ vang, nhất định phải thông báo cho tổ tiên biết.

Tin tức Lý Khai Nguyên là thủ khoa đại học lan truyền khắp cả thôn, khiến cả thôn chấn động. Thôn bọn họ không phải thôn xóm giàu có gì, chỉ là một thôn xóm nhỏ rất bình thường, vậy mà bây giờ lại sinh ra một thủ khoa đại học, bọn họ có thể không chấn động sao?

Thủ khoa bây giờ chính là Văn Khúc Tinh hạ phàm trước kia, ai lại không hâm mộ? Hiện tại có ai là không muốn xin vía nhà họ Lý, nhà nào trong thôn có trẻ con cũng được người lớn trong nhà mang đến để Lý Khai Nguyên xoa đầu vài cái, hy vọng có thể dính chút thông minh và may mắn của Lý Khai Nguyên, sau này cũng thi được thành tích tốt, đỗ được trường đại học tốt.

Lần này Lý Tam Thuận định ở lại quê thêm mấy ngày, ông ấy đã thương lượng trước với Lưu Đại Ngân, cháu trai thi tốt như vậy, ông ấy muốn mở tiệc chúc mừng ở quê quán.

Tiệc mừng được đặt trong nhà hàng tốt nhất của huyện, chủ nhà hàng nghe nói là tiệc chúc mừng của thủ khoa đại học còn giảm giá cho bọn họ và xoá bỏ số lẻ.

Ngoài Chu Hữu Lợi, Vương Nhất Ái đã vào đại học, ngay cả Chu Xuân Yến đang học cao đẳng ở tỉnh ngoài cũng về nhà chúc mừng Lý Khai Nguyên.

Sau một ngày vô cùng náo nhiệt, mọi người ai về nhà nấy rồi, Lý Lưu Trụ chỉ huy Khai Nguyên, Khai Lâm và Hữu Lợi thu dọn nhà cửa, Lý Tam Thuận ngồi ngoài sân nói chuyện với Lưu Đại Ngân, lúc khóc lúc cười.

“Đại Ngân, hôm nay tôi vui quá! Khai Nguyên, Khai Nguyên nhà chúng ta thi được điểm cao nhất, là thủ khoa đó, tôi vui mừng đến mức không nói được nên lời. Đại Ngân, bà nói xem, có phải tổ tiên nhà chúng ta đang phù hộ cho chúng ta không? Nếu tổ tiên không phù hộ, sao Khai Nguyên có thể thi đỗ thủ khoa? Đại Ngân, Đại Ngân, mười mấy năm trước chưa bao giờ tôi dám nghĩ sẽ có ngày hôm nay, tất cả đều nhờ bà, bà là công thần lớn của nhà chúng ta. Chuyện đúng đắn nhất Lý Tam Thuận tôi làm đời này chính là cưới bà, không biết tôi đã phải tích cóp công đức bao nhiêu đời mới có thể cưới được bà…”

Lý Tam Thuận khóc càng dữ hơn, Lý Lưu Trụ ở bên cạnh không nghe nổi nữa: “Mẹ, hay là con đỡ cha về phòng nhé, ông ấy uống say rồi.”

“Mẹ với con cùng nhau đỡ ông ấy vào nhà đi. Hôm nay cha con vui quá, nên uống không ít rượu. Một đống tuổi rồi còn say rượu.”

Bị nói say rượu, Lý Tam Thuận còn không vui: “Đại Ngân, đây đâu phải say rượu, là tôi vui, tôi vui đó, bà biết không? Người ta say rượu còn lâu mới giống tôi, say rượu đều vừa khóc vừa làm ầm ĩ, tôi chỉ nói thêm mấy câu thôi mà, sao có thể là say rượu…”

“Được rồi, được rồi. Ông chưa say rượu. chỉ nói nhiều thôi, được chưa?” Lưu Đại Ngân trả lời có lệ.

“Vậy còn được. Tôi chưa say, chỉ nói nhiều thôi.” .” Lý Tam Thuận lẩm bẩm.

Lý Lưu Trụ đỡ cha anh ta lên giường đất, cởi giày giúp ông ấy: “Mẹ, con đi rót cho cha con cốc nước.”

“Ừ.”

Lý Tam Thuận được đặt lên giường đất rồi vẫn chưa chịu yên, lại tự mình ngồi dậy: “Đại Ngân, hôm nay tôi vui lắm, thật sự rất vui…”

Lưu Đại Ngân cười khổ, đành phải dỗ dành ông ấy như dỗ trẻ con: “Tôi biết ông vui rồi, tôi cũng vui, cả nhà chúng ta đều vui.”

“Ừ, cả nhà chúng ta đều vui.”

Sau hôm mở tiệc mừng, Lưu Đại Ngân phải quay về tỉnh thành, Lý Tam Thuận muốn ở quê thêm mấy ngày nữa, nên Lưu Đại Ngân dẫn con trai và các cháu về tỉnh thành trước.

Trong tiếng tàu hoả loảng xoảng, không hiểu sao đang giữa ban ngày mà Lưu Đại Ngân lại mệt mỏi rã rời. Lần này bọn họ không mua được vé nằm, bà ấy tựa lưng vào ghế, không lâu sau đã ngủ mất.

Không ngờ, trong giấc ngủ bà ấy lại mơ một giấc mơ, trong mơ lại trông thấy một quyển sách tên là “Quý công tử xuyên về hiện đại”.
 
Thập Niên 80 - Nhật Ký Nghịch Tập Của Nữ Phụ Ác Độc
Chương 319: Pháo Hôi trong truyện cổ xuyên hiện (3)



Quyển sách kia viết về một người cổ đại tên là Khương Xuân Triều, sau khi c.h.ế.t không tới địa phủ, ngược lại xuyên đến xã hội hiện đại.

Vân Chi

Khương Xuân Triều sinh ra tại nhà họ Khương ở vương triều Đại Vũ. Nhà họ Khương có truyền thừa mấy trăm năm, còn lâu hơn thời gian thành lập vương triều Đại Vũ.

Mà Khương Xuân Triều này là đích trưởng tôn của nhà họ Khương, từ nhỏ đã được bồi dưỡng tỉ mỉ, sau khi lớn lên dung mạo như Phan An, tài năng như Tống Ngọc, là người đứng đầu trong đám con cháu thế gia.

Đáng tiếc trời cao đố kỵ anh tài, vừa tròn hai mươi tuổi Khương Xuân Triều đã qua đời vì nhiễm phong hàn, sau đó xuyên vào người Khương Xuân Triều ở xã hội hiện đại.

Ở xã hội hiện đại, năm nay Khương Xuân Triều mới bảy tuổi, cũng vì bị cảm mà đi đời nhà ma.

Sau khi Khương Xuân Triều xuyên tới, vừa mở mắt ra đã trông thấy mẹ của Khương Xuân Triều đang khóc sưng cả mắt, thấy con trai tỉnh lại cô ta lập tức ôm chặt lấy con mình, càng khóc to hơn.

Kiếp trước, mẹ của Khương Xuân Triều mất sớm, mẹ kế chỉ đối xử tốt với cậu ta bên ngoài, cho nên khi vừa tới thế giới khác đã cảm nhận được tình thương vô bờ bên của mẹ, Khương Xuân Triều lập tức quyết định, sau này sẽ hiếu thảo với người phụ nữ này như với mẹ ruột của mình.

Sức khoẻ của Khương Xuân Triều khôi phục rất nhanh, hai hôm sau, Khương Xuân Triều đi theo mẹ về nhà. Về nhà rồi, cậu ta mới phát hiện ra, trong nhà này không có nam chủ nhân.

Khương Xuân Triều không phải trẻ con chân chính, cậu ta cũng hỏi mẹ mình mấy lần cha cậu ta đi đâu rồi, nhưng lần nào hỏi đê vấn đề này, mẹ cậu ta đều ôm cậu ta khóc. Sau hai ba lần, cuối cùng Khương Xuân Triều không hỏi nữa, mà toàn tâm toàn ý sống cùng mẹ mình.

Khi Khương Xuân Triều xuyên tới nơi này một tháng, cậu ta mới gặp được người cha kia.

Là một người đàn ông mặc quần áo lịch sự, vừa nhìn đã biết cuộc sống của đối phương không tồi. Anh ta mua cho Khương Xuân Triều rất nhiều đồ chơi và đồ ăn vặt, còn thuê cho mẹ con bọn họ một căn nhà tốt hơn.

Nhưng người cha ấy không ở nhà bao lâu đã đi rồi, sau khi cha đi khỏi, ngày nào mẹ Khương cũng khóc sướt mướt. Khương Xuân Triều hỏi bóng hỏi gió vài lần, mới biết được mẹ mình là tình nhân của cha.

Khương Xuân Triều tức giận bất bình rất lâu, cậu ta không ngờ, bản thân không chỉ không phải con vợ cả, mà đến con vợ lẽ cũng không phải, lại là con của tình nhân bên ngoài không có địa vị gì. Phải biết rằng, ở thời của cậu ta, tình nhân bên ngoài sẽ không được viết tên vào gia phả, căn bản không thể coi là người nhà họ Khương.

Khi sinh con mẹ Khương không được chăm sóc tử tế, cộng thêm nhiều năm không được ăn ngon ngủ yên, còn bị người khác chỉ chỉ trỏ trỏ, dẫn đến tâm trạng buồn bực, vào năm Khương Xuân Triều chín tuổi, mẹ Khương đã qua đời.

Khi cô ta qua đời, cha Khương không hề tới, lễ tang cũng do một mình Khương Xuân Triều xử lý, khi cha Khương tới, mẹ Khương đã hạ táng hơn mười ngày rồi.

Cha Khương đã có vợ con, không thể mang Khương Xuân Triều về nhà, nên thuê một căn phòng, rồi tìm một người bảo mẫu chăm sóc cho Khương Xuân Triều.

Năm Khương Xuân Triều mười lăm tuổi, cuối cùng cậu ta cũng được quay về nhà họ Khương, nhưng mà phải dùng thân phận học sinh mồ côi của cha Khương để bước chân vào nhà. Cậu ta còn sửa lại họ, theo họ Đảng của mẹ cậu ta, gọi là Đảng Xuân Triều. Vợ của cha khương không hề biết Đảng Xuân Triều chính là con ruột của chồng mình, đối xử với cậu ta không tốt cũng không xấu, đặt hết tâm tư lên người con trai ruột của cô ấy.

Đảng Xuân Triều vô cùng bất mãn với chuyện này, cho rằng vợ của cha Khương không được dạy dỗ tử tế, căn bản không phải một người vợ đủ tư cách.

Cha Khương với vợ mình có một cậu con trai, lớn hơn Đảng Xuân Triều bốn tuổi. Người con trai kia học không giỏi bằng cậu ta, cách ứng xử cũng không bằng cậu ta, nhưng mà hưởng thụ tài nguyên tốt hơn cậu ta nhiều. Tuy Đảng Xuân Triều hơi bất mãn với việc này, nhưng dù sao người ta cũng là con vợ cả, cậu ta cũng không dám nói gì.

Điều khiến Đảng Xuân Triều tức giận chính là, người anh trai cùng cha khác mẹ được hưởng thụ tài nguyên của gia đình kia lại không muốn kiến công lập nghiệp, làm vẻ vang gia tộc, mà đi làm một con hát.

Con hát là ai chứ, chính là tiện tịch, làm nghề hạ đẳng. Nhà họ Khương sinh ra một người làm con hát, sao cậu ta dám ngẩng đầu trước mặt người khác.

Trong lòng Đảng Xuân Triều vô cùng bất mãn, nên đã nói xấu anh trai mình rất nhiều trước mặt cha Khương. Cha Khương cảm thấy con trai nhỏ của mình phải chịu thiệt thòi từ bé, nên càng ngày càng xa cách con trai lớn, cuối cùng có một lần, hai cha con cãi nhau to, anh trai cậu ta giận dỗi lái xe về Kinh Thị, đã xảy ra tai nạn trên đường, qua đời ngay tại chỗ.

Vợ cả của cha Khương không chịu nổi đả kích, lập tức bệnh không dậy nổi, cuối cùng cũng qua đời.

Sau khi vợ con qua đời, tất cả tài sản của nhà họ Khương đều rơi vào tay Đảng Xuân Triều, từ đó Đảng Xuân Triều bắt đầu con đường phát đạt của mình.

Xem xong quyển sách, Lưu Đại Ngân không nhịn được mắng to một tiếng: “Thứ gì vậy trời!”
 
Back
Top Bottom