Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên 80 - Nhật Ký Nghịch Tập Của Nữ Phụ Ác Độc

Thập Niên 80 - Nhật Ký Nghịch Tập Của Nữ Phụ Ác Độc
Chương 330: Pháo Hôi trong truyện cổ xuyên hiện (14)



Khi sắp ra khỏi cửa, Lý Tam Thuận mới quay đầu lại, nói: “Ngày mai bảo con trai ông bà chuẩn bị sẵn tất cả mọi thứ để đi làm thủ tục ly hôn với Ngẫu Hoa nhà chúng tôi, nếu nó dám không đồng ý…”

Lý Tam Thuận không nói hết câu, chỉ để lại cho người nhà họ Khương một bóng lưng.

Nếu con trai không đồng ý ly hôn, người nhà họ Lý sẽ làm thế nào?

Cha mẹ Khương càng nghĩ càng cảm thấy sợ hãi. Khi Lưu Đại Ngân nói sẽ chân đánh gãy con trai bà ta, hai mắt đều không chớp lấy một cái, đối phương thật sự định làm như vậy.

Nói thật, cho dù Lưu Đại Ngân có tìm người đánh gãy chân con trai nhà bọn họ, bọn họ cũng không làm được gì Lưu Đại Ngân.

Đến lúc đó chỉ cần nói ra chuyện con trai nuôi gái bên ngoài, nói là nóng giận vì con gái bị bắt nạt, trong cơn tức giận mới đánh gãy chân Khương Ngọc Lai, thì cảnh sát cũng không tiện truy cứu trách nhiệm của bà ấy.

Huống chi hiện tại Lưu Đại Ngân có nhiều tiền như vậy, có tiền có thể sai ma đẩy quỷ, nếu bà ấy thật sự có ý đồ xấu xa nào, vậy càng khó phòng bị.

Cha mẹ Khương thức trắng cả đêm, chỉ nghĩ đến việc của con trai. Sau khi thương lượng kỹ càng, cuối cùng cha mẹ Khương thống nhất ý kiến, để con trai ly hôn với Lý Ngẫu Hoa, nhưng mà điều kiện ly hôn thế nào, phải thảo luận kỹ càng.

Nhưng bọn họ không nghĩ xem hiện tại quyền chủ động ly hôn đang nằm trong tay Lý Ngẫu Hoa, cô ấy sẽ chịu ngồi xuống thảo luận kỹ càng sao?

Trên đường về, Lưu Đại Ngân cũng hỏi chuyện này: “Ngẫu Hoa, Khương Ngọc Lai sẽ đồng ý điều kiện ly hôn con đưa ra chứ? Cho con cả quyền nuôi nấng Xuân Sinh và căn nhà đang ở, cậu ta sẽ đồng ý sao?”

Lý Ngẫu Hoa dựa đầu vào lưng ghế, hai mắt nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ: “Mẹ, quyền nuôi nấng Xuân Sinh con nhất định phải lấy đợc. Còn căn nhà kia, con không để trong lòng, chỉ cần có thể mau chóng ly hôn với Khương Ngọc Lai, căn nhà mỗi người một nửa cũng được, dù sao tài sản chung của chúng con đã bị con tiêu hết từ lâu rồi, đó mới là khoản lớn.”

Lý Hà Hoa ở bên cạnh cười nói: “Ngẫu Hoa, sau khi ly hôn ch nuôi em. Bây giờ chị có tiền rồi, thừa sức nuôi em với Xuân Sinh.”

Lý Liên Hoa cũng nói: “Đúng đấy, sau này chị bao tất cả chi phí của Xuân Sinh, em chỉ cần để tâm tới chuyện học hành, tranh thủ thi đỗ đại học là được.”

Lý Tam Thuận ngồi trên ghế phụ, quay đầu lại nói: “Cha với mẹ con có tiền, cần các con nuôi Ngẫu Hoa sao? Cha mẹ nuôi là được rồi.”

Nghe cha và các chị gái tranh luận xem ai nuôi mình, Lý Ngẫu Hoa không nhịn được lại bật khóc.

Cô ấy có người nhà tốt như vậy, thật sự quá may mắn!

Nếu không có cha mẹ và người thân làm hậu thuẫn, cô ấy sẽ không thể nhanh chóng quyết tâm ly hôn với Khương Ngọc Lai như vậy.

Nhận được điện thoại gọi về nhà, Khương Ngọc Lai không kịp nói thêm câu nào, vội vàng cất bước chạy ra khỏi nhà Lý Lưu Trụ.

Anh ta không ngờ, Lý Ngẫu Hoa lại dẫn cha mẹ tới nhà anh ta, còn uy h.i.ế.p nếu anh ta không quay về, cô ấy sẽ rải số ảnh kia khắp thôn.

Nếu như bị người trong thôn nhìn thấy những tấm ảnh đó của anh ta, vậy mọi người sẽ biết anh ta nuôi tình nhân bên ngoài, còn có một đứa con riêng, thanh danh anh ta vất vả lắm mới gây dựng đươc sẽ sụp đổ hoàn toàn… Chỉ nghĩ đến đây thôi, anh ta đã tưởng tượng được cảnh tượng mình đi trên đường bị người ta chỉ trỏ sau lưng rồi.

Nếu như nghiêm trọng hơn chút nữa, sợ là công việc của anh ta cũng không giữ nổi.

Khương Ngọc Lai càng nghĩ càng sợ, bước chân càng nhanh hơn. Tới ga tàu hỏa, Khương Ngọc Lai mua vé của chuyến tàu gần nhất.

Khi tới tỉnh thành, anh ta còn tràn ầy lòng tin, chỉ cần thái độ nhận lỗi của mình nghiêm túc, chắc chắn con trai sẽ tha thứ cho mình. Con trai tha thứ cho mình rồi, chuyện ly hôn không phải dễ làm sao?

Nhưng mà không ngờ, con trai lại ủng hộ Lý Ngẫu Hoa ly hôn với mình, càng không ngờ, mình vẫn chưa kịp nói hết câu với con trai đã bị Lý Lưu Trụ đuổi ra ngoài rồi.

Ngây người ở cửa nhà Lý Lưu Trụ nửa ngày, lại nhận được điện thoại của gia đình, Lý Ngẫu Hoa dẫn theo một đám người đến nhà cha mẹ anh ta làm ầm ĩ.

Khương Ngọc Lai thầm oán trách con trai, oán trách Lý Ngẫu Hoa, sao lại có loại người vô tình như vậy.

Đặc biệt là con trai Khương Xuân Sinh, mình yêu thương nó hết lòng, cuối cùng nó báo đáp người cha này như vậy sao?

Anh ta có lỗi với Lý Ngẫu Hoa thật, nhưng mà chưa từng làm gì có lỗi với Khương Xuân Sinh, ngược lại là Xuân Triều, bởi vì mình đã có gia đình mà cả năm mới gặp thằng bé được vài lần, căn bản không làm hết trách nhiệm của người làm cha, rất có lỗi với thằng bé.

Vân Chi

Có khoảnh khắc, Khương Ngọc Lai đã nghĩ, dứt khoát ly hôn với Lý Ngẫu Hoa cũng tốt. Mộng Trúc dịu dàng hiểu lòng mình hơn Lý Ngẫu Hoa, càng thích hợp cưới làm vợ.

Nhưng ý nghĩ này chỉ xuất hiện trong nháy mắt đã bị Khương Ngọc Lai xua tan rồi. Đảng Mộng Trúc không có cha mẹ giàu có như Lý Ngẫu Hoa, làm người tình còn được, làm vợ thì không thể nào.
 
Thập Niên 80 - Nhật Ký Nghịch Tập Của Nữ Phụ Ác Độc
Chương 331: Pháo Hôi trong truyện cổ xuyên hiện (15)



Khương Ngọc Lai ngồi tàu hoả suốt đêm quay về huyện, về tới nhà mặt cũng không rửa đã lăn ra giường. Hôm qua anh ta mất ngủ cả đêm, hôm nay lại ngồi tàu hoả thời gian dài như vậy, hai giờ sáng mới về được tới nhà, trên đường đi anh ta đã rất buồn ngủ rồi, làm gì còn thời gian để rửa mặt.

Anh ta ngủ một giấc đến hơn chín giờ sáng hôm sau, nếu điện thoại trong phòng khách không đổ chuông không ngừng, khả năng anh ta còn ngủ thêm một lát nữa.

Khương Ngọc Lai vừa ngáp vừa đi ra phòng khách, cầm điện thoại lên: “Alo, ai thế?”

Vân Chi

“Khương Ngọc Lai, quả nhiên anh đã về rồi, nếu anh ở nhà thì đừng ra ngoài nữa, tôi sắp tới tìm anh rồi.”

Hoá ra là Lý Ngẫu Hoa gọi điện thoại cho anh ta.

Nghe thấy giọng của Lý Ngẫu Hoa, Khương Ngọc Lai lập tức tỉnh táo lại. Anh ta muốn nói thêm với vợ mình vài câu, nhưng không đợi anh ta mở miệng, Lý Ngẫu Hoa đã cúp điện thoại rồi.

Nghe tiếng “tút tút” truyền đến, Khương Ngọc Lai ném mạnh ống nghe điện thoại vào tủ.

Chẳng lẽ Lý Ngẫu Hoa đã quyết tâm sẽ ly hôn thật rồi sao? Mính cứ không làm theo ý của cô ấy đấy. Mình không tin cô ấy thật sự dám rải số ảnh chụp kia khắp cả thôn, phải biết rằng, chuyện chồng nuôi gái bên ngoài như vậy lan truyền ra ngoài, ngời vợ cũng không dám ngẩng đầu nhìn ai, cũng bị người ta chỉ trỏ sau lưng.

Hình như Khương Ngọc Lai đã quên mất, căn bản Lý Ngẫu Hoa không định tiếp tục sinh sống ở huyện thành này nữa, cho nên dù người khác có biết chuyện chồng cô ấy nuôi gái bên ngoài thì sao chứ? Lúc đó cô ấy đã không còn ở nơi này rồi, ai còn chỉ trỏ sau lưng cô ấy được?

Khương Ngọc Lai ném ống nghe điện thoại xuống, nổi giận tại chỗ một lúc lâu, cuối cùng vẫn ngoan ngoãn đi rửa mặt, để lát nữa còn mở cửa cho Lý Ngẫu Hoa.

Hình như anh ta cũng quên, đây là nhà của anh ta và Lý Ngẫu Hoa, Lý Ngẫu Hoa có chìa khóa, đâu cần anh ta mở cửa giúp.

Anh ta vừa rửa mặt thay quần áo xong, cửa nhà đã bị mở ra, một đám người nhà họ Lý bước vào phòng.

Người đi đầu là Lý Ngẫu Hoa, mặt cô ấy đầy phẫn nộ, trông thấy Khương Ngọc Lai ra khỏi phòng, cô ấy càng tức giận hơn.

“Cha, mẹ, Ngẫu Hoa.” Khương Ngọc Lai hơi mỉm cười, chào hỏi.

Chưa kịp chào xong những người còn lại, anh ta đã bị Lý Ngẫu Hoa xông đến tát cho câm miệng.

Tát anh ta một cái Lý Ngẫu Hoa vẫn chưa thấy đủ, cái tát thứ hai, thứ ba lập tức rơi xuống mặt Khương Ngọc Lai.

“Ngẫu Hoa, cô...” Sắc mặt Khương Ngọc Lai cũng khó coi, anh ta đã từng nghĩ, nếu Lý Ngẫu Hoa tức gaianj trong lòng thì để cô ấy đánh anh ta một trận cho hết giận, nhưng không ngờ, Lý Ngẫu Hoa ra tay không nể tình chút nào, sau mấy cái tát Khương Ngọc Lai đã cảm thấy mặt mình sưng lên rồi.

Đánh người không vả mặt, Lý Ngẫu Hoa muốn mình mất hết thể diện sao?

Khương Ngọc Lai không nhịn được nữa, hét lớn một tiếng: “Lý Ngẫu Hoa, cô đánh đủ chưa.”

Trước khi về nhà, Lý Ngẫu Hoa đã nói với cha mẹ và các anh chị, khi cô ấy đánh Khương Ngọc Lai, bọn họ đừng nhúng tay vào. Giận thì phải tự mình trút ra ngoài, người khác đánh Khương Ngọc Lai mười cái cũng không thống khoái bằng cô ấy tự tay tát anh ta một cái.

Bởi vậy sau khi người nhà họ Lý vào phòng, bọn họ mới không ấn Khương Ngọc Lai xuống đất mà đánh.

Khi bàn chuyện ly hôn với Khương Ngọc Lai, bọn họ cũng không xen vào, chỉ cần ở bên chống lưng cho cô ấy là được.

“Đủ chưa ư? Chưa đủ.” Lý Liên Hoa chỉ vào Khương Ngọc Lai mắng: “Khương Ngọc Lai, anh còn đến tỉnh thành tìm Xuân Sinh đúng không? Anh làm ra chuyện khốn nạn như vậy không biết giấu đi thì thôi, còn dám vác mặt đến chỗ Xuân Sinh làm phiền thằng bé. Khương Ngọc Lai, anh là loại không biết xấu hổ, rượu mời không uống thích uống rượu phạt đúng không? Nếu anh đã không biết xấu hổ, vậy tôi cũng không giấu diếm chuyện này với người bên ngoài nữa.”

Lý Liên Hoa lén nói với chồng mình mấy câu, Vương Thành cất bước đi mở toang cửa lớn trong nhà ra.

Nhà Khương Ngọc Lai và Lý Ngẫu Hoa ở gần đường cái, thời gian này không sớm cũng không muộn, có rất nhiều đứa trẻ đang chơi dưới bóng cây ngô đồng trên con đường, còn có cả mấy ông lão đang đánh cờ nữa.

Lý Liên Hoa cất cao giọng: “Khương Ngọc Lai, mày là đồ không biết xấu hổ. Nuôi gái bên ngoài còn có cả con riêng, toàn làm ra chuyện khốn nạn. Hàng xóm láng giềng mau tới đây mà xem, họ Khương này bề ngoài là chính nhân quân tử, thật ra là một tên đàn ông lăng nhăng đấy, cậu ta nuôi một cô vợ bé bên ngoài, cô vợ bé kia còn sinh cho cậu ta một đứa con trai, năm nay đã bảy tuổi rồi. Mọi ngời mau tới xem đi, cậu ta còn là giáo viên đó, mẹ nó chứ…”

Lý Liên Hoa vừa kêu lên, người qua đường đều nhìn về phía bên này, Khương Ngọc Lai sợ hãi không thôi, chỉ muốn xông đến bịt miệng Lý Liên Hoa lại.

Lý Ngẫu Hoa giữ chặt anh ta: “Sao thế, anh dám làm không dám nhận à? Nếu anh đã dám làm ra chuyện ngoại tình, vậy thì đừng sợ bị nói ra ngoài.”

“Khương Ngọc Lai, ban đầu chúng tôi nói chuyện tử tế với cậu, muốn ly hôn trong yên bình, sau này cậu với Ngẫu Hoa ai đi đường nấy, không liên quan gì với nhau nữa, nhưng cậu lại cố tình tới tìm Xuân Sinh làm khó thằng bé. Nếu cậu đã không biết xấu hổ, vậy chúng tôi không cần thiết phải giữ lại thể diện cho cậu nữa.”Lưu Đại Ngân nói.

Nói xong, bà ấy bước đến kéo con gái lại, lấy ra một sấp ảnh chụp từ trong túi xách, nói: “Khương Ngọc Lai, cậu có đồng ý ly hôn không?”

“Không đồng ý.” Khương Ngọc Lai cắn răng nói.

“Được, vậy tôi sẽ rắc số ảnh này khắp con phố nhà cậu đang sinh sống.”

Lưu Đại Ngân nói được thì làm được, lập tức nhấc chân đi ra ngoài.

“Bà định làm gì? Không cho đi, không cho đi.”

Khương Ngọc Lai muốn xông tới cướp lấy sấp ảnh từ tay Lưu Đại Ngân lại bị Vương Thành và Chu Tam Lâm giữ chặt không thể động đậy.

Tuyệt đối không thể để người khác trông thấy những tấm ảnh kia, nếu bị người khác trông thấy, vậy thì phiền phức to, thanh danh của mình sẽ bị huỷ hoại hoàn toàn, khả năng còn không giữ được công việc…

Vừa rồi, chắc chắn đã có không ít người nghe thấy tiếng kêu to của Lý Liên Hoa, nhưng chỉ cần không có chứng cứ, cùng lắm bọn họ chỉ bàn tán sau lưng thôi, sẽ không ảnh hưởng quá lớn đến cuộc sống của anh ta.

Nhưng mà nếu lộ ra những tấm ảnh này, vậy thì xong đời rồi, chuyện mình nuôi tình nhân bên ngoài sẽ được chứng thực…
 
Thập Niên 80 - Nhật Ký Nghịch Tập Của Nữ Phụ Ác Độc
Chương 332: Pháo Hôi trong truyện cổ xuyên hiện (16)



“Tôi đồng ý ly hôn, tôi đồng ý ly hôn.” Khương Ngọc Lai chịu thua.

Lưu Đại Ngân dừng bước, nói: “Được, quyền nuôi nấng Xuân Sinh thuộc về Ngẫu Hoa, căn nhà này cũng thuộc về Ngẫu Hoa, cậu ra đi tay trắng.”

Ra đi tay trắng, như vậy sao được!

Tiền tiết kiệm trong nhà đã bị Lý Ngẫu Hoa dùng đủ lý do tiêu xài hết rồi, tài sản còn lại duy nhất chính là căn nhà này, nếu cả căn nhà cũng thuộc về Lý Ngẫu Hoa, vậy thì ngay cả nơi để ở anh ta cũng không còn nữa.

“Không được, Xuân Sinh là con trai tôi, phải theo tôi, căn nhà này mỗi người một nửa.”

Lý Ngẫu Hoa nhìn Khương Ngọc Lai, ánh mắt khinh miệt: “Khương Ngọc Lai, anh muốn quyền nuôi nấng con trai ư, đừng mơ. Chẳng phải anh vẫn còn một đứa con trai khác sao? Nếu anh cảm thấy tình thương của cha trong người quá dư thừa không biết gửi nơi nào, thì đi yêu thương đứa con trai nhỏ kia của anh đi.”

Khương Ngọc Lai thở hổn hển, trừng mắt nhìn Lý Ngẫu Hoa, giống như muốn ăn thịt cô ấy.

Lý Ngẫu Hoa không hề để tâm đến biểu cảm như muốn ăn thịt người của Khương Ngọc Lai, vẫn có tâm trạng nở nụ cười.

“Khương Ngọc Lai, mày làm ra chuyện không biết xấu hổ như vậy, còn muốn quyền nuôi nấng Xuân Sinh? Mày chưa tỉnh ngủ à?” Lý Hà Hoa nói.

Lý Liên Hoa cũng tiếp lời: “Đúng đấy, mày chưa tỉnh ngủ à? Sao chúng tao có thể giao Xuân Sinh cho mày, lỡ như mày cưới cô tình nhân kia về, cô ta ngược đãi Xuân Sinh thì phải làm sao?”

Ban nãy Lý Liên Hoa kêu to đã thu hút không ít người nhìn về phía bên này, thấy người nhà họ Lý và Khương Ngọc Lai lôi kéo nhau trong nhà, bọn họ đoán được có chuyện náo nhiệt để xem, nên đang lục tục mò tới.

Thấy vậy sắc mặt Khương Ngọc Lai càng khó coi hơn: “Chúng ta vào nhà rồi nói.”

“Được, vậy thì vào nhà rồi nói.”

Lý Ngẫu Hoa vào nhà đầu tiên, mới hai ngày không về nhà thôi, mà căn nhà đã rất khác trước kia rồi. Nhìn giấy khen của con trai đang dán trên tường, và tấm ảnh chụp gia đình ba người một nhà có cô ấy, Khương Ngọc Lai và con trai, Lý Ngẫu Hoa dừng bước, nước mắt rơi xuống.

Cô ấy vươn tay lau sạch nước mắt, ném hết cảm xúc thương cảm ra khỏi đầu, bước nhanh đến ghế sô pha, ngồi xuống.

Cô ấy và Khương Ngọc Lai hoàn toàn không có khả năng hoà hảo, giống như một cái cốc vỡ, dù gắn lại rồi vẫn chằng chịt vết nứt, thà dứt khoát ném cái cốc ấy đi, tránh vừa rót nước vào cái cốc đã vỡ vụn, đến lúc đó sợ là bàn tay đang cầm cốc cũng bị mảnh vỡ cắt cho chảy máu.

Nếu đã quyết định sẽ ly hôn, vậy đừng thương cảm nữa thì hơn, tình cảm bao nhiêu năm qua coi như cho chó ăn rồi.

“Khương Ngọc Lai, tôi nhất định phải lấy được quyền nuôi nấng Xuân Sinh, anh nghĩ cũng không cần nghĩ Xuân Sinh sẽ đi theo anh. Hôm trước tôi đã nói với anh rồi, nếu anh thành thật ly hôn, chúng ta còn có thể chia tay trong vui vẻ, nhưng anh lại cố tình lên tỉnh thành tìm Xuân Sinh, vậy tôi cũng không nể tình nữa. Quyền nuôi nấng Xuân Sinh thuộc về tôi, căn nhà cũng thuộc về tôi, chúng ta viết thoả thuận ly hôn đi, rồi đến cục dân chính hoàn thành các thủ tục khác.”

Vân Chi

“Cô muốn có con trai, còn muốn có cả ngôi nhà này, tôi nói cho cô biết, chuyện này là không thể.”

Lý Ngẫu Hoa vô cùng hiểu Khương Ngọc Lai, biết lúc này trong lòng anh ta đang nghĩ gì: “Khương Ngọc Lai, quyền nuôi nấng con trai tôi sẽ không nhượng bộ, còn về căn nhà này, chúng ta có thể thương lượng một chút.”

Khương Ngọc Lai cũng nhẩm tính trong lòng, xem ra quyền nuôi nấng con trai, anh ta sẽ không tranh nổi, vậy thì dứt khoát dùng nó để áp chế, khiến Lý Ngẫu Hoa từ bỏ căn nhà này. Mình có công ăn việc làm tử tế, còn có một căn nh như vậy, cưới người khác cũng không thành vấn đề.”

“Được, tôi có thể cho cô quyền nuôi nấng con trai, nhưng mà căn nhà này tôi không cho cô được. Cha mẹ cô giàu có như vậy, thích mua nhà lúc nào cũng mua được. Cha mẹ tôi thì rất nghèo, nếu không có căn nhà này, tôi sẽ phải ngủ ngoài đường.”

Lý Hà Hoa ở bên cạnh nói: “Khương Ngọc Lai, mày mơ đẹp lắm, căn phòng này thuộc về mày, đợi ly hôn với em gái tao rồi, là mày có thể cưới người phụ nữ bên ngoài kia vào nhà luôn, rồi một nhà ba người chúng mày sinh sống hạnh phúc trong căn nhà em gái tao vất vả làm lụng kiếm tiền mua này… Mẹ kiếp! Sao mày lại không biết xấu hổ như vậy.”

Lý Liên Hoa tiếp lời em gái: “Thì đúng là không biết xấu hổ thật mà, nếu không sao có thể làm ra chuyện mất mặt như vậy.”

Hai chị em Lý Hà Hoa liên tục đ.â.m chọc, trái một câu không biết xấu hổ, phải một câu không mất mặt, khiến Khương Ngọc Lai tức giận đến mức run lên.

Nhưng mà anh ta lại không phản bác được một câu nào, bởi vì chuyện anh ta làm thật sự không vẻ vang gì.

“Lý Ngẫu Hoa, cô đừng quá đáng, tiền tiết kiệm nhà chúng ta có thể mua được bao nhiêu căn nhà thế này, nhưng cô đều tiêu hết rồi, tôi vẫn chưa tính sổ với cô chuyện này đâu.

Lý Ngẫu Hoa búng móng tay mình, chậm rãi nói: “Tôi có tiêu gì lung tung đâu, chỉ mua cho con trai chúng ta một chiếc đàn violon thôi đã hết sạch tiền rồi. Tiền kiếm được chẳng phải đều vì con cái sao? Anh có kiện ông trời, thì tôi cũng không làm sai. Hơn nữa, tiền này tôi không tiêu cho con trai tôi, chẳng lẽ để anh tiêu cho thằng con hoang bên ngoài kia?”
 
Thập Niên 80 - Nhật Ký Nghịch Tập Của Nữ Phụ Ác Độc
Chương 333: Pháo Hôi trong truyện cổ xuyên hiện (17)



Lý Ngẫu Hoa quyết tâm muốn ly hôn, Khương Ngọc Lai lại có nhược điểm trong tay cô ấy, cho nên, dù không muốn ly hôn, dù muốn quyền nuôi nấng con trai, cuối cùng vẫn phải nén giận đồng ý yêu cầu của Lý Ngẫu Hoa.

Cuối cùng kết quả đàm phán là, quyền nuôi nấng con trai Khương Xuân Sinh thuộc về Lý Ngẫu Hoa, Khương Ngọc Lai có quyền thăm hỏi, mỗi tháng Khương Ngọc Lai gửi một phần ba tiền lương vào thẻ của Lý Ngẫu Hoa, coi như phí nuôi nấng con trai.

Căn nhà thuộc về Khương Ngọc Lai, nhưng mà anh ta phải bồi thường cho Lý Ngẫu Hoa một vạn đồng.

Thật ra chỉ cần Khương Ngọc Lai tiếp tục dây dưa, Lý Ngẫu Hoa còn lấy thêm được một chút tiền nữa, nhưng mà ý của người nhà họ Lý là, có tiền hay không không quan trọng, quan trọng nhất là phải mau chóng ly hôn Khương Ngọc Lai.

Anh ta giống một đống cứt chó, mỗi lần chỉ cần nghĩ đến mình vẫn còn quan hệ với anh ta về mặt pháp luật là Lý Ngẫu Hoa lại cảm thấy buồn nôn.

Dù sao giá trị căn nhà này cũng chưa tới hai vạn đồng, Lưu Đại Ngân và Lý Tam Thuận đều không để tâm, bỏ ra chút tiền ấy để con gái có thể mau chóng ly hôn Khương Ngọc Lai, rất đáng giá.

Ký thoả thuận ly hôn xong, Lý Ngẫu Hoa thúc giục Khương Ngọc Lai: “Được rồi, anh đưa tiền cho tôi đi, xong chúng ta đến cục dân chính ly hôn.”

Sắc mặt Khương Ngọc Lai không tốt lắm: “Tận một vạn đồng đấy, cô phải cho tôi thời gian để tôi gom góp chứ.”

Lý Ngẫu Hoa khoanh tay, cười mỉa: “Khương Ngọc Lai, tốt xấu gì chúng ta cũng từng là vợ chồng mười mấy năm, đều rất hiểu đối phương rồi. Anh thật sự không lấy ra được một vạn đồng sao? Không phải chứ, tiền riêng của anh cũng phải hai ba vạn rồi. Bây giờ anh lấy tiền ra, chúng ta lập tức đến cục dân chính ly hôn, nếu mai anh mới lấy tiền ra vậy thì phải hai vạn. Dù sao mới ký tho thuận ly hôn thôi mà, chưa lấy quyết định ly hôn, tôi có thể đổi ý bất cứ lúc nào.”

“Lý Ngẫu Hoa, cô...”

Khương Ngọc Lai tức không chịu nổi, cuối cùng vẫn đứng dậy đi ra ngoài.

Nửa tiếng sau anh ta mới quay lại, vào nhà lập tức lấy ra một sấp tiền: “Đây là một vạn đồng, vừa rút ra từ ngân hàng, cô đếm lại đi.”

Lý Ngẫu Hoa cầm tiền lên, đếm hai lần, rồi gật đầu với Khương Ngọc Lai: “Đủ một vạn rồi, chúng ta tới cục dân chính đi.”

Ra khỏi cục dân chính, Khương Ngọc Lai không muốn nhìn thấy Lý Ngẫu Hoa thêm một giây nào nữa, nên lập tức xoay người định đi, nhưng mà Lý Ngẫu Hoa lại gọi anh ta lại.

“Khương Ngọc Lai, tôi rất muốn biết, tại sao một giáo viên trung học ở huyện như anh, ngày thường ra ngoài luôn được người ta tôn kính, lại luẩn quẩn trong lòng làm ra chuyện khốn nạn như vậy? Nếu anh không muốn tiếp tục sống với tôi, vậy thì thẳng thắn ly hôn chẳng phải tốt hơn lén lút nuôi tình nhân bên ngoài sao? Khương Ngọc Lai, tôi làm ầm ĩ như vậy, chỉ sợ không lâu nữa chuyện anh nuôi tình nhân bên ngoài còn có con riêng sẽ bị người ta lan truyền khắp nơi đấy.”

Tâm trạng của Lý Ngẫu Hoa không tệ, cô ấy cười nói: “Chắc đồng nghiệp chỉ dám nói xấu sau lưng anh thôi, dù sao cũng không bắt được tại giường mà, bọn họ không có chứng cứ. Nhưng nếu anh thật sự kết hôn với Đảng Mộng Trúc, Đảng Mộng Trúc còn dẫn theo Khương Xuân Triều gả vào nhà anh, thì người sáng suốt nhìn qua là biết rõ mọi chuyện, việc anh ngoại tình sẽ bị lộ ra ánh sáng. Khương Ngọc Lai, nếu anh thật sự kết hôn với Đảng Mộng Trúc, đến lúc đó tôi sẽ tặng anh một món quà bất ngờ.”

Không lâu nữa, chuyện anh ta nuôi gái bên ngoài còn có con riêng sẽ bị lan truyền, nếu anh ta thật sự cưới Đảng Mộng Trúc, vậy chẳng khác nào đang tự chứng thực tin đồn…

Còn lâu anh ta mới ngu như vậy!

Hơn nữa, Đảng Mộng Trúc chỉ là một cô gái không có công ăn việc làm, còn cắt đứt quan hệ với nhà mẹ đẻ rồi, Khương Ngọc Lai anh ta sẽ cưới một cô gái không giúp đỡ được gì cho mình, khả năng còn ảnh hưởng đến thanh danh cảu anh ta sao?

Đương nhiên là sẽ không r.

Lý Ngẫu Hoa nói ra câu này, chính vì muốn gieo vào đầu Khương Ngọc Lai mầm mống so đo tính toán. Cô ấy không phải thánh nhân, Đảng Mộng Trúc biết rõ Khương Ngọc Lai đã có vợ con còn lên giường với anh ta, chính là đồng loã với Khương Ngọc Lai cùng nhau đ.â.m d.a.o vào trái tim cô, cũng chẳng phải người tốt đẹp gì. Bởi vì sốt ruột ly hôn, cô mới không đi gây phiền phức cho Đảng Mộng Trúc, nhưng Đảng Mộng Trúc đừng mong được sống yên bình.

“Quà bất ngờ gì? Lý Ngẫu Hoa, cô nói cho rõ ràng đi.”

Lý Ngẫu Hoa vui sướng bật cười: “Đợi đến khi đó anh sẽ biết thôi.”

Nói xong Lý Ngẫu Hoa xoay người đi luôn, người nhà vẫn đang chờ cô ở bên kia giao lộ.

Vân Chi

Đi được hai bước, một giọt nước mắt chảy ra từ khoé mắt Lý Ngẫu Hoa, cô dùng tay lau đi, rồi mỉm cười sải bước đi về phía trước.

Trả giá mười ấy năm qua coi như bị chó ăn mất rồi, mình cũng nên tạm biệt quá khứ thôi, tương lai tốt đẹp phía trước vẫn đang chờ cô đó.

Cô phải học tập chăm chỉ, cố gắng thi đỗ đại học chính quy, bồi dưỡng con trai thật tốt, hiếu thảo với cha mẹ, sống cuộc sống hạnh phúc của mình.

Còn về Khương Ngọc Lai, anh ta chỉ là một quãng đường rất ngắn cô từng đi qua trên đường đời của mình mà thôi, tuy rằng kết cục hơi thảm, nhưng đã để lại cho cô một cậu con trai thông minh hiếu thảo.

Lưu Đại Ngân với Lý Tam Thuận đứng cạnh ô tô chờ con gái, thấy Lý Ngẫu Hoa đi tới, Lưu Đại Ngân ôm con gái vào lòng: “Ngẫu Hoa, chúng ta đi thôi.”

“Cha, mẹ, chúng ta đi thôi.”
 
Thập Niên 80 - Nhật Ký Nghịch Tập Của Nữ Phụ Ác Độc
Chương 334: Pháo Hôi trong truyện cổ xuyên hiện (18)



Người một nhà lên xe, Lý Liên Hoa hỏi em út: “Ngẫu Hoa, mai chúng ta về tỉnh thành luôn nhé.”

Lý Ngẫu Hoa gật đầu: “Đồ đạc của em với Xuân Sinh đều thu dọn xong rồi, ngày mai chúng ta về tỉnh thành thôi. Cũng sắp đến ngày Khai Nguyên tới trường nhập học rồi, chúng ta đưa thằng bé đến đại học Thanh Mộc.”

“Ừ, đưa thằng bé tới trường đại học, thằng bé chính là thủ khoa đầu tiên của nhà chúng ta đó.”

“Liên Hoa, nghe giọng điệu của em, chẳng lẽ nhà chúng ta còn sinh được một thủ khoa nữa sao?” Lý Hà Hoa hỏi.

Lý Liên Hoa nghiêng đầu nhìn chị cả: “Chị Cả, lẽ nào chị không muốn?”

“Muốn chứ, đương nhiên là chị muốn rồi.” Lý Hà Hoa chép miệng: “Nếu nhà chúng ta thật sự có thêm một thủ khoa nữa, chị hứa sẽ ăn chay ba năm.”

Lý Ngẫu Hoa cười hì hì: “Chị Cả, em nhớ lời chị nói rồi nha, nếu nhà chúng ta thật sự có thêm một thủ khoa nữa, chị phải ăn chay ba năm đó.”

Nụ cười của em út phát ra từ trong lòng, xem ra thật sự đã buông bỏ Khương Ngọc Lai và chuyện khốn nạn anh ta đã làm rồi.

Giải quyết xong chuyện của con gái, Lưu Đại Ngân không trì hoãn nữa, cùng ngày đã quay về tỉnh thành.

Nhìn thấy mẹ mình xách theo túi lớn túi nhỏ, ánh mắt Khương Xuân Sinh chợt loé lên: “Mẹ, cha mẹ đã ly hôn rồi ạ?”

Lý Ngẫu Hoa xoa đầu con trai: “Ừ, mẹ với cha con đã ly hôn rồi.”

“Mẹ, mẹ đừng đau lòng, mẹ còn có con mà.”

Khương Xuân Sinh ôm mẹ mình, hiện tại cậu ấy đã cao tới bả vai Lý Ngẫu Hoa rồi, đã là một thiếu niên.

Lý Ngẫu Hoa vỗ vai con trai: “Mẹ còn có con, có cha mẹ, có anh trai, chị gái, mẹ không khó chịu đâu.”

Ly hôn không phải việc nhỏ, cho dù con gái thể hiện tất cả đều bình thường, nhưng Lưu Đại Ngân vẫn luôn chú ý tới cảm xúc của con gái, cố gắng làm cô ấy vui.

Cũng may xem dáng vẻ hiện giờ của Lý Ngẫu Hoa, cô ấy đã thật sự buông bỏ Khương Ngọc Lai rồi.

Lưu Đại Ngân ở quê mấy ngày giúp con gái chuyện ly hôn, công việc ở nhà máy đã tồn đọng một đống lớn, mấy ngày nữa bà ấy còn phải đưa Khai Nguyên lên Kinh Thị làm thủ tục nhập học, còn phải mua nhà ở Kinh Thị cho Khai Nguyên, chắc phải tốn thêm hai ngày nữa.

Hiện tại mỗi ngày Lưu Đại Ngân đều làm việc mười mấy tiếng đồng hồ, chỉ muốn mau chóng giải quyết xong hết công việc, để có thêm thời gian ở lại Kinh Thị.

Trong hàng cháu, Khai Nguyên là đứa cháu thông minh nhất của Lưu Đại Ngân, Lưu Đại Ngân đã bắt đầu coi cậu là người thừa kế tương lai để bồi dưỡng rồi, trong xưởng có cuộc họp nào, Lưu Đại Ngân cũng dẫn lên Khai Nguyên đi cùng, để cậu ấy ở bên cạnh dự thính, có đôi khi còn hỏi ý kiến của cậu ấy.

Mấy năm nay, doanh số bán mì ăn liền tăng lên chóng mặt, đặt biệt khi tư bản nước ngoài tràn vào trong nước, mì ăn liền của bọn họ có bao bì đẹp mắt, hương vị độc đáo, có khoảng thời gian đã áp đảo tất cả các sản phẩm mì ăn liền trong nước.

Khoảng thời gian đó Lưu Đại Ngân bận đến mức chân không chạm đất, không biết đã mở bao nhiêu cuộc họp, cuối cùng bà ấy quyết định: Cải cách.

Vân Chi

Đầu tiên là cải cách dây truyền sản xuất trong nhà máy, thay bằng dây truyền tiên tiến nhất từ Âu Mỹ, bao bì đóng gói cũng phải cải cách, Lưu Đại Ngân dựa vào quan hệ, nhờ giảng viên trường mỹ thuật ở tỉnh thành thiết kế bao bì đóng gói đẹp đẽ tinh xảo hơn cho Mì ăn liền Lý Sư Phụ. Khẩu vị cũng phải cải cách, giáo sư Trần và học sinh của ông ấy nghiên cứu phát minh ra mười mấy loại mì ăn liền mới, khẩu vị khác nhau phục vụ nhu cầu của các vị khách khác nhau. Định vị thị trường cũng phải cải cách, trước kia ngay cả cơm mọi người còn ăn không đủ no, thì mì ăn liền chính là một loại hàng hoá xa xỉ, bán càng rẻ càng tốt, nhưng bây giờ thì khác, mọi người càng ngày càng giàu có, theo đuổi chất lượng cuộc sống cũng càng ngày càng cao, mì ăn liền giá rẻ đã bị định trước sẽ bị thị trường đảo thải. Mì ăn liền Lý Sư Phụ bắt đầu tiến quân từ thị trường bình dân lên thị trường trung và cao cấp.

So với nhãn hiệu nước ngoài, Mì ăn liền Lý Sư Phụ vẫn có ưu thế của nó. Nó đã có lịch sử vài năm, người dân đã nhớ tên nhãn hiệu rồi, khách sỉ cũng đã quen bán nó, cho nên sau khi cải cách, doanh số bán mì ăn liền Lý Sư Phụ lại bắt đầu tăng mạnh.

Hiện tại doanh số bán mì ăn liền Lý Sư Phụ mỗi năm đều trên trăm triệu gói, là nhãn hiệu mì ăn liền nổi tiếng khắp cả nước.

Lưu Đại Ngân cũng chuyển dần từ chống lại đầu tư bên ngoài lúc ban đầu, sang hợp tác đầu tư cùng nhau mở nhà máy.

Thời đại đang thay đổi, sách lược của bà ấy cũng phải thay đổi theo, vốn đầu tư bên ngoài chưa chắc đã phải hồng thủy mãnh thú, biết đâu nó lại là đôi cánh giúp nhà máy bay cao hơn thì sao?

Bà ấy đã tiếp xúc với một vài nhà đầu tư nước ngoài, cuối cùng lựa chọn một người đầu tư, cùng nhau hùn vốn mở xưởng sản xuất mì ăn liền ở Hải Thị.

Chuyện hùn vốn với người nước ngoài, ban đầu Lưu Đại Ngân cũng thượng lượng với Khai Nguyên, hỏi cậu ấy làm như vậy có đúng hay không.

Khai Nguyên suy nghĩ rất lâu, mới nói : “Bà nội, bản chất của thương nhân là trục lợi, thương nhn nước ngoài nhìn trúng ưu thế nhãn hiệu của chúng ta, chúng ta nhìn trúng tài chính và kỹ thuật của bọn họ, hai bên đều có mong muốn kỳ vọng của mình, cuối cùng thắng lợi thuộc về ai, phải xem ai có quyền nói chuyện hơn. Hùn vốn mở xưởng với bọn họ cũng được, nhưng mà chúng ta không bao giờ được giao ra quyền quản lý nhà máy. Khi hùn vốn mở xưởng cũng phải nắm chắc, cùng lắm là năm mươi năm mươi, tuyệt đối không thể để tư bản chiếm nhiều hơn chúng ta.”

Lưu Đại Ngân gật đầu: “Bà cũng nghĩ như vậy, quyền lên tiếng rất quan trọng, nếu muốn mở xưởng, vậy chỉ có thể hùn vốn, không thể thu mua.”

“Bà nội, xưởng hùn vốn đặt ở Hải Thị ạ?”

“Ừ, mở ở Hải Thị. Nhà máy chúng ta tiêu thụ chủ yếu ở phía bắc, hùn vốn mở xưởng ở Hải Thị để nhằm vào thị trường phía nam, như vậy hai xưởng một nam một bắc, ảnh hưởng đối với thị trường cũ sẽ không lớn lắm.”

Lý Khai Nguyên chậm rãi nói: “Bà nội, chúng ta làm thế này được không, sau khi tìm được nhà đầu tư thích hợp, lúc ký hợp ồng, bà viết thêm một điều khoản trên hợp đồng như sau, mì ăn liền của xưởng hùn vốn chỉ tiêu thụ ở những khu vực này, ý là mì ăn liền của xưởng hùn vốn chỉ được bán ở ở những ni nhất định, đại lý cấp một cũng chỉ được bán ở những huyện nhất định, bà ấy có được không?”
 
Thập Niên 80 - Nhật Ký Nghịch Tập Của Nữ Phụ Ác Độc
Chương 335: Pháo Hôi trong truyện cổ xuyên hiện (19)



“Ý của cháu là…” Lưu Đại Ngân sắp xếp lại ngôn từ: “Xưởng mì ăn liền cổ phần ở Hải Thị chỉ được bán ở phía nam, không được bán ở phía bắc, cũng không nhận các đại lý phân phố cấp một ở phía bắc?”

Lý Khai Nguyên cười gật đầu: “Không phải không nhận các đại lý cấp một ở phía bắc, mà giữ lại cho nhà máy của chúng ta. Hiện tại mì ăn liền của nhà máy chúng ta chủ yếu tiêu thụ ở thị trường phía bắc, không thể nhường khối bánh kem này cho người khác.”

“Khai Nguyên, cháu thật là, ha ha ha,” Lưu Đại Ngân cười rất thống khoái: “Nhà máy nhà chúng ta có người kế nghiệp rồi, bà nội có thể yên tâm giao nhà máy cho cháu rồi.”

Khi bàn bạc với chủ đầu tư bên ngoài, Lưu Đại Ngân đã thêm vào điều kiện này. Nếu bọn họ cùng nhau hợp tác mở nhà máy, vậy thì sản phẩm của nhà máy cổ phần ấy chỉ được tiêu thụ ở phía nam, không được vượt qua sông Trường Giang.

Có mấy nhà đầu tư bên ngoài nghe thấy điều kiện này của Lưu Đại Ngân đều tỏ vẻ không đồng ý, nhưng mà vẫn có một vài người sẵn sàng chấp nhận yêu cầu này của bà ấy.

Người đồng ý thì tiếp tục thương lượng, người không đồng ý thì khách sáo nói câu tạm biệt, biết đâu sau này vẫn còn cơ hội hợp tác.

Bận rộn mấy ngày, cuối cùng Lưu Đại Ngân đã xử lý xong hết công việc trong tay bớt ra được hai ngày để đưa Khai Nguyên lên Kinh Thị làm thủ tục nhập học.

Người nhà họ Lý lái bốn chiếc ô tô, mênh m.ô.n.g cuồn cuộn đi về phía Kinh Thị.

Tới Kinh Thị, con rể Vương Thành đi làm thủ tục nhận phòng khách sạn, những người khác thì đưa Khai Nguyên đến đại học Thanh Mộc làm thủ tục.

Vân Chi

Hôm nay là ngày đầu tiên sinh viên mới nhập học, khắp nơi trong trường đại học Thanh Mộc đều là phụ huynh đưa con em mình tới làm thủ tục.

Khai Nguyên làm xong thủ tục nhập học, lại đi tìm phòng ký túc xá của mình. Vì người nhà họ Lý quá đông, nên chỉ có Lý Tam Thuận, Lưu Đại Ngân và Lý Lưu Trụ lên phòng ký túc xá với Khai Nguyên.

Phòng ký túc xá là phòng mười người, giường trên giường dưới, trong phòng có mấy chiếc bàn, hiện tại trên bàn đã có không ít đồ đạc.

Trước cửa phòng có một chiếc tủ sắt, trên mỗi ngăn tủ đều dán số riêng biệt.

Khi bọn họ tới nơi, mấy chiếc giường trong phòng ký túc xá đã bày chăn đệm rồi, có hai bạn sinh viên và phụ huynh nhà mình đang sắp xếp đồ đạc.

Vốn dĩ phòng ký túc xá không lớn ắm, người nhà họ Lý vừa vào phòng, căn phòng lập tức chật chội hơn hẳn.

Hiện tại đang là cuối tháng tám, thời tiết vẫn còn rất nóng. Lưu Đại Ngân không chịu nổi không khí ngột ngạt trong phòng ký túc, nói: “Khai Nguyên, cháu tự sắp xếp đồ đạc nhé, bà nội ra ngoài hít thở không khí.”

Lý Khai Nguyên đang trải giường chiếu: “Ông bà nội, cha, mọi người cứ ra ngoài trước đi, con trải giường xong sẽ ra ngoài.”

Trong lúc cậu ấy trải giường chiếu, một bạn học giường dưới, hỏi: “Tôi tên Dương Cương, cậu ấy là Lý kiệt, cậu tên gì thế?”

Lý Khai Nguyên ngừng tay, xoay người nói: “Tôi tên Lý Khai Nguyên, là người tỉnh K.”

“Cậu chính là Lý Khai Nguyên à?” Lý kiệt hô: “Thủ khoa khối khoa học tự nhiên của tỉnh K năm nay, toán lý hóa đều đạt điểm tối đa, tiếng Anh cũng đạt điểm tối đa, đặc biệt là đề toán học cuối cùng, nghe nói cậu dùng ba cách giải khác nhau, có đúng không?”

Lý Khai Nguyên tự nhiên hào phóng, cười gật đầu, trả lời: “Là thật.”

“Đại thần!” Dương Cương vội chạy đến, nhìn Lý Khai Nguyên, nói: “Cậu cũng chỉ có một cái mũi hai con mắt như những người khác thôi mà, sao lại lợi hại như vậy nhỉ?”

“Cậu cũng rất lợi hại, nếu không lợi hại, cũng không thi được vào đại học Thanh Mộc.”

Dương Cương: “Lợi hại cũng phân chia cấp độ, giống như cao thủ trên giang hồ, có cao thủ bình thường, có cao thủ tuyệt đỉnh, cũng có cao thủ tuyệt thế, còn có cả cao thủ đệ nhất đánh khắp thiên hạ không ai là đối thủ. Khai Nguyên, cậu chính là cao thủ đệ nhất đánh khắp thiên hạ không ai là đối thủ đó.”

Lý Khai Nguyên bị câu nói của Dương Cương chọc cười ha ha, cậu ấy so sánh kiểu gì vậy: “Cao thủ thì cũng phải ăn uống ngủ nghỉ, đợi tôi trải giường xong chúng ta nói chuyện tiếp nhé.”

“Xem đầu óc tôi này, cậu mau trải giường chiếu đi. Chúng ta vẫn còn bốn năm bên nhau mà, còn rất nhiều thời gian để nói chuyện phiếm.”

Lý Khai Nguyên thu dọn đồ đạc xong mới hơn bốn giờ chiều.

Lưu Đại Ngân vung tay, nói: “Chúng ta về khách sạn trước, nghỉ ngơi một lát, đến tối ra ngoài ăn cơm.”

Lái xe, ngồi xe đều mệt mỏi, người nhà họ Lý không đi thăm quan nữa, cơm nước xong xuôi thì quay về khách sạn nghỉ ngơi.

Hôm sau, Lưu Đại Ngân dậy thật sớm, người một nhà đều tụ tập trong phòng của Lưu Đại Ngân và Lý Tam Thuận, thảo luận xem nên đi đâu chi.

Cuối cùng kết quả thảo luận là đi thăm quan đại học Thanh Mộc và đại học Kinh Thị ở bên cạnh một ngày, dẫn đám trẻ đi chiêm ngưỡng hai trường đại học đứng đầu cả nước.

Nếu sau này con, cháu còn có ai thi đỗ được vào hai trường đại học này, vậy thì tốt quá.

Buổi chiều, Lưu Đại Ngân không đi theo người nhà, bà ấy định dẫn Khai Nguyên đi thăm hỏi Trương Vân Sinh.

Sau khi tốt nghiệp ở nước Mỹ, Trương Vân Sinh đã về nước, hiện tại đang là giảng viên của trường đại học Thanh Mộc.

Lưu Đại Ngân dẫn Khai Nguyên đến chào hỏi Trương Vân Sinh, vì muốn sau này Khai Nguyên gặp chuyện gì sẽ có thêm một người giúp đỡ.
 
Thập Niên 80 - Nhật Ký Nghịch Tập Của Nữ Phụ Ác Độc
Chương 336: Pháo Hôi trong truyện cổ xuyên hiện (20)



So với mấy tháng trước, Trương Vân Sinh thay đổi không nhiều lắm, hồi tết Trương Vân Sinh đã về tỉnh thành tảo mộ cho ông nội, còn dẫn cả vợ mình đến thăm Lưu Đại Ngân.

Anh ấy vừa kết hôn năm ngoái, khi kết hôn Lưu Đại Ngân cũng tới tham gia hôn lễ, còn cho anh ấy một phong bì dày cộp.

Trông thấy Lưu Đại Ngân dẫn Khai Nguyên tới, Trương Vân Sinh rất vui mừng: “Dì Lưu, Khai Nguyên, hai dì cháu vào đi, bên ngoài nóng lắm.”

Vợ Trương Vân Sinh là bạn học của anh ấy khi học ở Mỹ, là người hoa quốc tịch Mỹ, tên tiếng trung là Trương Nhược Mạn.

“Dì Lưu, dì tới chơi ạ, mau ngồi đi.”

Lưu Đại Ngân ngồi trên ghế sô pha, Trương Nhược Mạn vừa pha trà, vừa bổ dưa hấu, còn lấy cho Khai Nguyên một hộp kem.

Khai Nguyên lễ phép nói câu cảm ơn.

Lưu Đại Ngân nói chuyện với Trương Vân Sinh một lát, Trương Vân Sinh lại hỏi: “Dì Lưu, cháu nghe nói Khai Nguyên là thủ khoa khối khoa học tự nhiên của tỉnh chúng ta năm nay, toán lý hoá và tiếng Anh đều đạt điểm tuyệt đối ạ?”

Lưu Đại Ngân không khiêm tốn chút nào: “Ừ, Khai Nguyên thi vô cùng tốt, đã đăng ký vào khoa máy tính của đại học Thanh Mộc rồi. Dì thật sự không ngờ, con cháu nhà họ Lý dì còn có người thi được vào trường đại học Thanh Mộc, đúng là tổ tiên phù hộ cho nhà dì mà.”

“Thằng bé Khai Nguyên này thông minh từ nhỏ, thi đại học còn đạt điểm cao như vậy, chắc chắn sau này sẽ có tiền đồ to lớn.”

Lưu Đại Ngân cười không ngừng: “Dì không mong nó có được tiền đồ to lớn, chỉ mong cả đời nó đều bình yên là được rồi.”

Trương Vân Sinh giữ Lưu Đại Ngân lại ăn cơm chiều, Lưu Đại Ngân uyển chuyển từ chối, bà ấy đã nói trước với người nhà rồi, tối nay nhà bọn họ đi ăn lẩu dê ở nhà hàng nổi tiếng nhất của Kinh Thị.

Công việc của Lưu Đại Ngân rất bận, nên chỉ ở lại Kinh Thị hai ngày đã quay về tỉnh thành.

Căn nhà bà ấy hứa mua cho Khai Nguyên vẫn chưa mua được, Lưu Đại Ngân không có thời gian đi xem nhà, đành nói: “Khai Nguyên, cháu tranh thủ ngày nghỉ đi xem nhà ở Kinh Thị nhé, nhìn trúng căn nhà nào thì nói với bà nội một tiếng, bà nội mua cho cháu.”

Lý Khai Nguyên: “Bà nội, bà định mua nhà thật ạ?”

“Đương nhiên là thật rồi, chỉ cần con cháu nhà chúng ta thi đỗ đại học, bà đều mua cho một căn nhà. Được rồi, bà nội về đây.”

Lý Khai Nguyên đứng ở ven đường, nhìn mấy chiếc ô tô lái vào dòng xe cộ, chậm rãi đi xa, mãi cho đến khi không nhìn rõ trong tầm mắt, cậu mới quay đầu đi về phía trường học.

Lưu Đại Ngân và người nhà xuất phát ở Kinh Thị từ buổi sáng, buổi chiều mới về đến tỉnh thành.

Vân Chi

Cách nhà máy rất xa, Lưu Đại Ngân đã nhn thấy một cô gái nhỏ đang đứng trước cổng nhà máy.

Đợi ô tô đến gần, Lưu Đại Ngân mới nhìn thấy rõ. Ơ, đây chẳng phải là Lưu Văn Nhân sao?

Lưu Văn Nhân cũng đã nhìn thấy mấy chiếc ô tô, chiếc đi đầu chính là chiếc xe Lưu Đại Ngân thường lái.

“Bà nội, bà nội, cháu có việc tìm bà.” Lưu Văn Nhân khua hai tay, chạy tới.

Lưu Đại Ngân định lái ô tô đi thẳng qua, nhưng nghĩ lại Lưu Văn Nhân rất lắm chiêu trò, lỡ như cô ta giả vờ bị ô tô đụng trúng ngã lăn ra đất, chẳng phải sẽ phiền phức hơn sao?

Lưu Đại Ngân dừng xe lại, quay cửa kính xe xuống: “Lưu Văn Nhân, cô tìm tôi có chuyện gì sao?”

Lưu Đại Ngân dừng xe lại, mấy chiếc xe phía sau cũng dừng theo. Trông thấy là Lưu Văn Nhân, Lý Lưu Trụ mở cửa xuống xe.

“Cha, cha cứu mẹ con với, quán ăn của bà ấy sắp bị đóng cửa rồi.”

Con trai đã xuống xe, Lưu Đại Ngân liền mặc kệ. Hiện tại Lưu Văn Nhân đang nói chuyện với con trai, đã đi qua xe ô tô của bà ấy rồi, bà ấy bèn giẫm chân ga, lái xe vào trong nhà máy.

Lý Lưu Trụ dừng lại ở nơi cách Lưu Văn Nhân ba mét, nói: “Thứ nhất, hiện tại tôi và mẹ cháu đã ly hôn rồi, cháu cũng ra khỏi sổ hộ khẩu nhà tôi rồi, tôi và cháu đã không còn bất kỳ quan hệ nào khác, mong cháu đừng gọi tôi là cha nữa. Thứ hai, tôi đã ly hôn với Lưu Hồng Mai, vậy thì cho dù cô ta xảy ra chuyện gì đều không liên quan đến tôi, cháu tìm nhầm người rồi.”

“Cha… Không, chú Lý, cháu cầu xin chú cứu mẹ cháu đi mà, quán ăn của bà ấy sắp bị thu hồi rồi, bây giờ cả ngày bà ấy đều…”

“Tôi đã nói rồi, tôi đã không còn quan hệ gì với mẹ cháu, cháu tìm nhầm người rồi.”

“Chú Lý, chú Lý, chú Lý…”

Lưu Văn Nhân chạy theo sau, kêu như đứt từng khúc ruột, nhưng Lý Lưu Trụ không hề d.a.o động. Trước đây anh ta từng rất yêu thương đứa nhỏ này, nhưng bây giờ nghe Lưu Văn Nhân khóc anh ta chỉ cảm thấy phiền lòng.

Lưu Đại Ngân dừng xe ra ngoài rồi, Lưu Văn Nhân vẫn đang kêu khóc ngoài cổng. Bà ấy thờ ơ, nói: “Lưu Văn Nhân, mẹ cô làm ra chuyện như vậy, cô còn muốn nhà chúng tôi giúp mẹ cô sao? Nghĩ hay quá nhỉ.”

“Mẹ cháu không hề biết cháu tới nơi này, bà nội, cháu cầu xin bà, quán lẩu của mẹ cháu sắp không mở được nữa rồi, người ta định thu lại mặt bằng, bà ấy…”

“Mặt bằng đó vốn dĩ thuộc về người ta, bây giờ đã đến kỳ hạn, đương nhiên người ta có thể thu hồi rồi. Lưu Văn Nhân, cô đừng gọi tôi là bà nội…” Lưu Đại Ngân ghé sát vào Lưu Văn Nhân, nhẹ nhàng nói bên tai cô ta: “Tiêu Văn Nhân, năm nay cô bao nhiêu tuổi? Cộng thêm tuổi tác đời trước, chắc cũng hơn bốn mươi rồi nhỉ?”

Lưu Văn Nhân trợn trừng mắt, giống như vừa nghe thấy lời gì đó rất đáng sợ. Chuyện cô ta trọng sinh, cô ta chưa từng nói với ai, sao Lưu Đại Ngân lại biết?

Chẳng lẽ bà ấy cũng trọng sinh, nhưng cho dù bà ấy trọng sinh, cũng không thể biết mình là người trọng sinh mới phải?

Lưu Đại Ngân thưởng thức vẻ mặt thấp thỏm lo âu, không dám tin tưởng của Lưu Văn Nhân, chậm rãi cười nói: “Lưu Văn Nhân, cô nói xem nếu tôi báo cáo chuyện này cho quốc gia, bọn họ có tin hay không? Nếu lãnh đạo quốc gia không tin, tôi sẽ bảo bọn họ tìm chuyên gia thôi miên đến thôi miên cô, đến lúc đó có chuyện gì mà không hỏi ra được chứ? Cô nói xem, nếu quốc gia biết cô là người trọng sinh, biết cô có kiến thức về xu hướng phát triển trong tương lai, bọn họ sẽ đưa cô tới nơi nào? Không biết những phòng thí nghiệm bí mật thường thấy trên phim ảnh có thật ngoài đời không nhỉ?”

Nghe đến đây, bỗng dưng Lưu Văn Nhân trấn tĩnh lại: “Bà nói người khác sẽ tin sao?”

“Bọn họ có tin hay không, hay là chúng ta thử nhé?”
 
Thập Niên 80 - Nhật Ký Nghịch Tập Của Nữ Phụ Ác Độc
Chương 337: Pháo Hôi trong truyện cẩu huyết (1)



Lưu Đại Ngân lộ ra nụ cười ác ý: “Cô có biết vì sao tôi biết được chuyện này không? Vì có một lần cô nói mớ bị tôi nghe thấy, vốn dĩ tôi cho rằng chẳng qua cô đang ngủ mơ, nhưng xem biểu hiện vừa rồi của cô, hoá ra là sự tht.”

Lưu Văn Nhân sợ tới mức lui về phía sau hai bước, thở gấp nhìn Lưu Đại Ngân, rồi xoay người chạy mất.

Lý Liên Hoa và Lý Ngẫu Hoa cùng nhau đi tới từ trong xưởng, Lý Liên Hoa hỏi: “Mẹ, sao Lưu Văn Nhân lại chạy thế? Con còn đang định mắng cho cô ta một trận đây. Mẹ cô ta làm ra chuyện như vậy, cô ta còn mặt dày tới nhờ Lưu Trụ nhà chúng ta giúp đỡ. Con thấy người như Lưu Hồng Mai nên chịu báo ứng như vậy!”

Lưu Đại Ngân cười nói: “Cô ta đã bị báo ứng rồi, quán lẩu nhà cô ta không giữ được nữa, chủ nhà không muốn cho cô ta thuê nhà tiếp.”

Lý Ngẫu Hoa bĩu môi: “Như vậy thì có gì là báo ứng, quán lẩu kia vốn dĩ là nhà chúng ta mở ra.”

Lưu Đại Ngân giải thích cho con gái: “Con đó, quán lẩu không còn, cô ta biết dựa vào đâu để sống? Cô ta đã nghỉ việc ở nhà máy quốc doanh rồi, sau này chỉ có thể sống dựa vào tiền dành dụm. Hơn nữa, khi ly hôn cô ta được chia không nhiều tiền lắm, sống bằng tiền dành dụm thì ăn được mấy năm chứ.”

Lý Liên Hoa không đồng ý với cách nói của mẹ mình: “Không thể tiếp tục kinh doanh quán lẩu, cô ta vẫn làm nghề khác được mà, sao có thể miệng ăn núi lở?”

“Cho dù không miệng ăn núi lở, cô ta còn được sống trong nhung lụa như trước kia sao?” Lưu Đại Ngân cười nói: “Con người ấy mà, nếu đã quen với cuộc sống giàu sang rồi, thì rất khó quay lại cuộc sống nghèo khổ. Huống chi Lưu Hồng Mai cũng không phải người có thể chịu khổ. Cô ta sẽ không chịu nổi.”

Lưu Đại Ngân nói không sai, đúng là Lưu Hồng Mai đang không chịu nổi.

Khi chưa ly hôn Lý Lưu Trụ, ai gặp cô ta mà không cười chào hỏi chứ. Nhưng bây giờ thì sao? Quán lẩu không thể kinh doanh tiếp, chủ nhà thu lại mặt bằng, cô ta còn cách nào khác?

Tuy rằng một năm qua cô ta cũng kiếm được kha kh, nhưng một khi quán lẩu không thể kinh doanh tiếp, cô ta sẽ phải đi tìm việc khác để làm.

So với người bình thường, số tiền cô ta đang có không xem là ít, nhưng nếu chỉ có chi ra không có thu vào, vậy thì có thể tiêu bao lâu chứ?

Hơn nữa, Nhân Nhân cũng lớn rồi, sau này càng nhiều việc cần dùng đến tiền, cô ta biết làm gì để kiếm ra số tiền ấy?

Vân Chi

Lưu Văn Nhân mất hồn mất vía chạy về nhà, dọc đường đi cô ta vẫn luôn nghĩ đến lời Lưu Đại Ngân nói. Bà ấy nói thật sao? Sao bà ấy biết chuyện mình trọng sinh nhỉ?

Chẳng lẽ thật sự nghe được mình nói mớ?

Nhưng vì sao trước kia bà ấy không nói, bây giờ mẹ cô ta đã ly hôn Lý Lưu Trụ lâu như vậy rồi bà ấy mới nói?

Nếu như… Nếu như tất cả những lời bà ấy nói đều là sự thật, nếu bà ấy thật sự có ý nghĩ sẽ báo cáo chuyện mình trọng sinh cho quốc gia, vậy mình phải làm sao bây giờ? Giống như lời bà ấy nói, chắc chắn quốc gia sẽ có chuyên gia thôi miên, đến lúc đó chỉ cần thôi miên mình, chẳng phải mình sẽ hỏi gì đáp nấy sao? Chắc chắn sẽ không giữ được bí mật mình từng trọng sinh.

Trời nóng thế này mà cả người Lưu Văn Nhân lạnh run lên, nếu như mình thật sự bị quốc gia bắt lại, vậy mình còn được sống yên bình sao?

Những bức tường trắng tinh, máy móc kim loại sáng bóng, phòng thí nghiệm lạnh như băng, nhân viên nghiên cứu mặc đồ phòng hộ không lộ ra một sợi tóc nào, những sợi dây lằng nhằng rũ xuống cuối cùng ghim trên trán người thí nghiệm trong bộ phim điện ảnh trước kia Lưu Văn Nhân từng xem liên tục hiện lên…

Lưu Văn Nhân cắn chặt môi, lắc đầu cố gắng quăng đi những hình ảnh đáng sợ ấy, không thể suy nghĩ nữa…

“Nhân Nhân, con về rồi à? Đứng đó làm gì thế?” Thấy từ khi vào nhà con gái cứ đứng bất động trước cửa như vậy, Lưu Hồng Mai bước đến sờ lên trán con gái, hơi lo lắng hỏi: “Không bị sốt mà, Nhân Nhân, con làm sao vậy?”

Lưu Văn Nhân cố nở nụ cười: “Mẹ, con không sao, trên đường gặp phải tai nạn xe cộ, nên bị doạ sợ.”

“Hoá ra là thế. Nhân Nhân, vậy con mau đi nghỉ ngơi một lát đi.” Lưu Hồng Mai an ủi con gái.

“Mẹ, con không sao.” Lưu Văn Nhân không về phòng nghỉ ngơi, mà ngồi xuống ghế sô pha: “Mẹ, mặt bằng quán lẩu sắp bị thu hồi rồi, mẹ định làm gì bây giờ?”

Nói tới chuyện này, Lưu Hồng Mai cũng buồn rầu: “Mẹ vẫn chưa nghĩ ra nữa, nói thế nào chủ nhà vẫn không chịu cho chúng ta thuê tiếp, quán lẩu chắc chắn không mở được nữa.”

“Mẹ, làm buôn bán không có mặt bằng thì không được. Chỉ một câu của người ta, nhà mình đã không thể tiếp tục kinh doanh rồi. Mẹ, hay là chúng ta mua một căn nhà, rồi mở lại quán đi.”

Thật ra Lưu Hồng Mai cũng đã nghĩ đến biện pháp này, cô ta nói: “Nhưng mà tiền tiết kiệm nhà chúng ta không đủ mua.”

“Không mua được cửa hàng lớn, thì chúng ta mua cái nhỏ thôi. Không mở được quán lẩu thì chúng ta mở quán bán đồ ăn vặt.”

“Con nói cũng có lý, để mẹ suy nghĩ đã.”

Lưu Văn Nhân sẽ không cho mẹ cô ta suy nghĩ quá lâu, cô ta nói tiếp: “Mẹ, may mà khi ly hôn mẹ được chia căn hộ này, nếu không mẹ con chúng ta phải lưu lạc đầu đường rồi.”

“Sao lại lưu lạc đầu đường? Chúng ta còn có nhà bà ngoại con có thể quay về mà.”

Lưu Văn Nhân trợn trắng mắt: “Mẹ, bà ngoại sẽ cho chúng ta ở lại, nhưng cậu mợ sẽ đồng ý sao? Cho dù bọn họ đồng ý, thì chẳng lẽ chúng ta sẽ sống ở nhà bà ngoại cả đời? Mấy năm nữa anh họ trưởng thành, đến tuổi kết hôn rồi, chúng ta còn ở lại nơi đó được sao? Bà ngoại đã nói từ lâu, căn nhà ấy bà sẽ để lại cho hai cậu, mẹ và dì út đều không có phần.”

“Mẹ, hay là thế này, chúng ta bỏ tiền ra mua một cửa hàng nhỏ chút, rồi mua thêm một căn hộ nữa. Cửa hàng nhỏ kia để nhà mình buôn bán, còn căn hộ thì cho thuê, như vậy sau này dù cửa hàng làm ăn không tốt, chúng ta vẫn có tiền thuê nhà để sống, không đến mức ăn đói mặc rách.”

“Nhân Nhân, con nói gì thế, có mẹ ở đây, sao mẹ có thể để con ăn đói mặc rách!” Lưu Hồng Mai ôm lấy con gái mình.

Cô ta sinh hai đứa con, nuôi hai đứa con, cuối cùng chỉ có mình Nhân Nhân ở bên cô ta, sao cô ta có thể để Nhân Nhân chịu khổ.
 
Thập Niên 80 - Nhật Ký Nghịch Tập Của Nữ Phụ Ác Độc
Chương 338: Pháo Hôi trong truyện cẩu huyết (2)



Lưu Văn Nhân không biết mẹ mình đang suy nghĩ điều gì, lại bắt đầu nói: “Mẹ, chuyện chúng ta mua nhà nhất định không được nói cho hai cậu.”

“Vì sao?”

Lưu Văn Nhân cười mỉa: “Mẹ, sau khi mẹ ly hôn, hai cậu từng tới tìm mẹ hỏi vay tiền bao nhiêu lần rồi? Nếu không phải mẹ khăng khăng nói mình không có tiền, thì cậu sẽ lấy đi bao nhiêu chứ? Mợ tham ô nhiều tiền của quán lẩu như vậy, nhưng bọn họ vẫn chưa biết đủ.”

Lưu Hồng Mai cũng biết anh trai mình không đáng tin cậy, anh ta từng tới vay tiền rất nhiều lần, nhưng Lưu Hồng Mai chỉ cho vay một lần. Sau đó Lưu Hồng Quân lại đến vay tiền, Lưu Hồng Mai bèn khóc, nói một người phụ nữ ly hôn như mình sống khó khăn cỡ nào, sua hai ba lần Lưu Hồng Quân mới không tới vay tiền nữa.

Vân Chi

“Nhân Nhân, mẹ sẽ nghiêm túc suy xét kiến nghị của con xem rốt cuộc có mua nhà hay không.

Lưu Văn Nhân: Đương nhiên phải mua rồi, sau này nhà ở sẽ rất đắt giá đó.

“Mẹ, chúng ta mua nhà rồi sống bằng tiền thuê nhà rất tốt mà. Mấy năm nay nhà máy quốc doanh phá sản liên tục, giá nhà cũng rẻ đi một chút, chúng ta tranh thủ cơ hội này mua thêm hai ba băn hộ, sau này dù buôn bán không tốt cũng không sợ hãi.”

Lưu Hồng Mai bị khuyên nhủ thành công, cũng nghĩ ăn bằng tiền thuê nhà là ý kiến không tồi, về sau mình mở quán bán đồ ăn vặt, tiền kiếm được sẽ dùng chi tiêu hàng ngày, còn tiền thuê nhà thì tiết kiệm lại sau này nuôi Nhân Nhân học đại học. Nhưng mà phải mua căn hộ thế nào, vẫn nên suy xét chu đáo trước đã.



Giải quyết xong chuyện của con gái út, Khai Nguyên cũng nhập học rồi, Lưu Đại Ngân lại bắt đầu khôi phục cuộc sống bình thường.

Nhưng mà bà ấy không ngờ tới, chỉ mấy hôm sau bà ấy lại mơ một giấc mơ. Sau khi tỉnh dậy Lưu Đại Ngân cũng không biết nên nói gì nữa.

Hải Thị phát triển rất nhanh, Đông Phổ cũng dần dần được để ý đến, số đất bà ấy mua đã nằm trong vùng quy hoạch để xây dựng trung tâm tài chính.

Lưu Đại Ngân xuôi nam cùng Trương Thủy Sinh, thương lượng xem nên lấy tiền bồi thường hay nhập cổ phần.

Chuyện này là chuyện lớn, khả năng thương lượng một hai lần vẫn chưa có kết quả, phải qua lại nhiều lần hơn.

Lưu Đại Ngân đã lớn tuổi rồi, sức khoẻ không chịu nổi dày vò như vậy, nên vừa lên ô tô đã ngủ thiếp đi.

Trong giấc ngủ ấy, Lưu Đại Ngân lại nằm mơ.

Vẫn là không gian quen thuộc, vẫn là cảnh tượng quen thuộc, vẫn là quyển sách quen thuộc trước sau như một.

Quyển sách này tên là “Nguyện một đời tình thâm”, là tiểu thuyết về tình yêu nam nữ.

Xem xong quyển sách ấy, Lưu Đại Ngân lại chửi một câu th* t*c: Con mẹ nó chứ!

Trong mắt Lưu Đại Ngân, nam nữ chính trong quyển sách này đều không phải người bình thường, đều là kẻ tâm thần, nên bị nhốt vào trại thương điên mới đúng.

Nói một cách đơn giản, quyển sách này kể về chuyện tình anh yêu em, em cũng yêu anh, nhưng mà chúng ta không thể ở bên nhau một cách yên bình, cuối cùng lăn lộn quá nửa đời người mới hoá giải tất cả hiểu lầm, cuối cùng dắt tay nhau đi tới tương lai tươi sáng.

Nhưng hai người kia thích dày vò nhau thì cứ dày vò đi, mắc mớ g lại kéo người vô tội vào? Cháu ngoại gái Vương Nhất Ái của Lưu Đại Ngân chính là một trong những người vô tội bị kéo vào.

Nam chính trong câu chuyện là La Thương Kỳ, nữ chính là Tưởng Bội Bội, bọn họ là bạn học cùng trường đại học, còn Vương Nhất Ái vừa là bạn cùng trường, vừa là bạn cùng phòng với nữ chính Tưởng Bội Bội.

La Thương Kỳ vừa gặp Tưởng Bội Bội trong trường đại học đã bị đối phương thu hút, mới năm nhất đã bắt đầu yêu đương lén lút, năm hai không nhịn được ăn vụng trái cấm, đã xảy ra quan hệ.

Nhưng người thường đi ở bờ sông sao có thể không ướt giày, có một lần khi bọn họ đang thân mật với nhau trong phòng học thì bị bảo vệ phát hiện ra.

La Thương Kỳ và Tưởng Bội Bội đều chạy được, nhưng bảo vệ lại phát hiện ra một chiếc đồng hồ nữ trong phòng học, sau đó đã nộp lên trên.

Ai ngờ chiếc đồng hồ kia lại là đồng hồ của Vương Nhất Ái, cho nên tất cả giáo viên và bạn học đều nhận định người vụng trộm với đàn ng trong phòng học là Vương Nhất Ái. Vương Nhất Ái không chối cãi được, sau đó không lâu đã treo cổ tự sát trong phòng học.

Tưởng Bội Bội và Vương Nhất Ái là bạn cùng phòng ký túc xá, hôm đó cô ta trộm đồng hồ của Vương Nhất Ái, vì xem giờ khi hẹn họ với người yêu, không ngờ bởi vì cô ta nhất thời sơ ý đã bỏ quên chiếc đồng hồ trong phòng học, bức tử bạn cùng phòng.

Khi Vương Nhất Ái bị giáo viên và bạn học xa lánh, rất nhiều lần Tưởng Bội Bội định nói ra chân tướng, nhưng lại nghĩ nếu để người ta bết được mình với La Thương Kỳ yêu đương vụng trộm trong phòng học, thì La Thương Kỳ sẽ không được đề cử lên Kinh Thị học nghiên cứu sinh nữa. Cuối cùng cô ta đã ngậm miệng.

Sau khi Vương Nhất Ái tự sát, Tưởng Bội Bội cắn rứt lương tâm đã xin thôi học. Sau khi thôi học, mẹ cô ta ép gả cô ta cho một người đàn ông giàu có, Tưởng Bội Bội không đồng ý, cha mẹ cô ta đã nhốt cô ta lại, cắt đứt liên hệ của cô ta với người ngoài. Khi La Thương Kỳ được nghỉ tới tìm Tưởng Bội Bội, đúng lúc gặp phải Tưởng Bội Bội đang gả chồng, nên đã nản lòng thoái chí quay về trường học.

Tưởng Bội Bội chạy trốn ngay trong đêm tân hôn, nào ngờ lại xảy ra tai nạn xe cộ trên đường. Vụ tai nạn ảnh hưởng đến đầu óc của Tưởng Bội Bội, cô ta bị mất trí nhớ, đến ba năm sau khi cô ta khôi phục ký ức, thì La Thương Kỳ đã có bạn gái mới rồi.
 
Thập Niên 80 - Nhật Ký Nghịch Tập Của Nữ Phụ Ác Độc
Chương 339: Pháo Hôi trong truyện cẩu huyết (3)



Tưởng Bội Bội đành phải rời đi, sang tỉnh khác làm nhân viên phục vụ trong quán ăn, một mình nuôi sống đứa trẻ.

La Thương Kỳ và bạn gái nghiên cứu sinh chia tay sau khi tốt nghiệp, anh ta vẫn chưa quên được Tưởng Bội Bội, nhưng cho rằng Tưởng Bội Bội đã kết hôn, nên anh ta đành liều mạng làm việc để làm tê dại nỗi nhớ nhung Tưởng Bội Bội.

Trong một lần đi công tác, La Thương Kỳ gặp được Tưởng Bội Bội, Tưởng Bội Bội đã tự mở được một cửa hàng bán đồ ăn vặt, vẫn một mình nuôi con.

Hai người đều cho rằng đối phương đã kết hôn, chỉ có thể giấu nỗi đau trong lòng, tự mình rơi lệ.

Sau đó La Thương Kỳ cưới đối tượng xem mắt, kết hôn xong lại ly hôn, còn Tưởng Bội Bội thì vẫn nuôi con một mình như cũ.

Năm con trai của bọn họ mười lăm tuổi, Tưởng Bội Bội khám ra bệnh ung thư, cô ta muốn tìm một người tốt để phó thác con trai, nên đã tới tìm La Thương Kỳ, nói ra chân tướng.

La Thương Kỳ rất hối hận vì trước đây không nghe theo con tim mình, như vậy mình và cô ấy sẽ không lãng phí thời gian mười mấy năm…

Kết cục đương nhiên là Tưởng Bội Bội được chữa khỏi bệnh, ba người một nhà bọn họ sống hạnh phúc bên nhau rồi.

Cuối quyển sách còn viết thế này: Tình cảm mười lăm năm, cuối cùng cũng có được kết cục viên mãn, sau này bọn họ còn vài cái “mười lăm năm” để bù đắp tiếc nuối trong quá khứ.

Kết cục viên mãn ư? Mẹ có chứ! Lưu Đại Ngân thầm mắng La Thương Kỳ và Tưởng Bội Bội tám trăm lần.

Vân Chi

Chúng mày tạo ra tội nghiệt, sao lại bắt cháu ngoại tao gánh vác?

Chúng mày hạnh phúc viên mãn, còn Nhất Ái nhà tao lại c.h.ế.t trẻ, còn là treo cổ tự sát. Lúc ấy con bé đau cỡ nào chứ?

Trong sách viết thế này, Tưởng Bội Bội trùm chăn kín đầu không dám ló ặt ra ngoài, cha mẹ Nhất Ái khóc lóc thảm thương như vậy, khiến trái tim cô ta cũng run rẩy theo. Cô ta sai rồi, cô ta có lỗi, cô ta không nên lấy đồng hồ của Nhất Ái, khi Nhất Ái bị mọi người hiểu lầm cô ta nên đứng ra…

Nếu đã biết lỗi rồi, sao mày không đứng ra thừa nhận lỗi lầm, lại để Nhất Ái mang theo thanh danh như vậy xuống mồ?

Lưu Đại Ngân thầm mắng hai tên yêu tinh hại người này một lúc lâu, sau đó bắt đầu tính toán xem mình phải làm sao bây giờ?

Trên quyển sách kia không viết cụ thể thời gian phát sinh chuyện này, Lưu Đại Ngân cũng không biết nên đề phòng trước thế nào.

Biện pháp đơn giản nhất có thể giải quyết từ gốc rễ chính là bảo Nhất Ái thôi học quay về nhà, cách xa hai tên yêu tinh hại người kia.

Nhưng mà khó khăn lắm Nhất Ái mới thi đỗ đại học, sao có thể bị thuyết phục dễ dàng như vậy, cô ấy sẽ không thôi học đâu.

Hiện tại vẫn chưa biết La Thương Kỳ với Tưởng Bội Bội đã có quan hệ thực chất chưa, Lưu Đại Ngân cũng không tìm ra được nhược điểm của bọn họ.

Nhất Ái đang học đại học ở một tỉnh phía nam, nên lần này xuôi nam Lưu Đại Ngân quyết định đến thăm cô ấy trước, còn chuyện giải quyết thế nào, trong lòng Lưu Đại Ngân đã có một ý tưởng.

“Thuỷ Sinh, dì định đi thăm Nhất Ái, cháu có việc gấp gì không?” Lưu Đại Ngân hỏi.

Lần này bà ấy tới Hải Thị với Trương Thuỷ Sinh, nếu muốn đi thăm Vương Nhất Ái thì phải nói với Trương Thuỷ Sinh một tiếng.

“Dì Lưu, cháu không có việc gì.”

“Vậy thì tài xế cho chúng tôi tới tỉnh S trước.”

“Vâng, xưởng trưởng.”

Ô tô chạy thêm một lúc nữa rồi rẽ vào con đường đi tới tỉnh S. Đường tới tỉnh S xa hơn đường về tỉnh thành nhiều, Lưu Đại Ngân nói chuyện với Trương Thuỷ Sinh một lát, lại tiếp tục nhắm mắt dưỡng thần.

Rốt cuộc phải làm sao bây giờ, trong lòng Lưu Đại Ngân đã có kế hoạch đại khái, nhưng chi tiết thế nào vẫn phải cân nhắc cẩn thận trước đã.

Nhưng mà, ông trời không cho Lưu Đại Ngân cân nhắc cẩn thận, khi bà ấy tới trường học của cháu ngoại, mọi chuyện đã xảy ra rồi.

Ngay tối hôm qua, La Thương Kỳ với Tưởng Bội Bội yêu đương vụng trộm trong phòng học bị bảo vệ phát hiện, bọn họ đã chạy thoát, chỉ có chiếc đồng hồ của Vương Nhất Ái là rơi lại phòng học. Bảo vệ nhặt được chiếc đồng hồ, đã nộp nó cho lãnh đạo trường học, sau khi lãnh đạo trường học điều tra một phen đã biết nó là đồng hồ của Vương Nhất Ái.

Vương Nhất Ái bị gọi vào văn phòng, chờ đợi cô ấy là ánh mắt khinh thường của tất cả giáo viên.

Cô ấy không hề biết đã xảy ra chuyện gì, đã bị chụp cho cái thanh danh không biết xấu hổ.

Hôm nay là thứ bảy, khi quản lý ký túc xá nghe thấy Lưu Đại Ngân nói là tới tìm Vương Nhất Ái, thì lập tức đưa Lưu Đại Ngân tới văn phòng của giáo viên.

Nơi đó đang tiến hành thẩm vấn Vương Nhất Ái.

“Không phải em, thật sự không phải em, cả đêm hôm qua em đều ngủ trong ký túc xá.”

“Tối hôm qua em ra ngoài rất lâu, nói là đi vệ sinh, nhưng hơn một tiếng mới quay về, thời gian em ra ngoài trùng với thời gian bảo vệ nhìn thấy có người trong phòng học.”

Đây cũng là một trong những nguyên nhân khiến Vương Nhất Ái bị hoài nghi, tối hôm đó cô ấy nói mình đi vệ sinh, nhưng đi hơn một tiếng đồng hồ, thời gian còn trùng khớp với thời gian bảo vệ trông thấy người.

Đồng hồ của cô ấy rơi trong phòng học, cô ấy còn ra ngoài hơn một tiếng, tất cả chứng cứ đều chỉ về phía cô ấy.

Khi Lưu Đại Ngân vào văn phòng, Vương Nhất Ái đang suy sụp khóc lớn.

Quản lý ký túc nói rõ thân phận của Lưu Đại Ngân cho các giáo viên trong phòng: “Bà ấy tới tìm Vương Nhất Ái, nói là phụ huynh của em ấy, nên tôi mới dẫn bà ấy tới nơi này.”

Sau khi vào phòng, Lưu Đại Ngân lập tức đi đến bên cạnh Vương Nhất Ái, ôm lấy cô ấy, nhẹ nhàng nói: “Bà ngoại tới rồi, Nhất Ái đừng khóc.”
 
Back
Top Bottom