Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên 80 - Nhật Ký Nghịch Tập Của Nữ Phụ Ác Độc

Thập Niên 80 - Nhật Ký Nghịch Tập Của Nữ Phụ Ác Độc
Chương 300: Pháo hôi trong truyện trọng sinh (58)



Lưu Đại Ngân mở nhà máy đã nhiều năm, quen biết không ít người trong xã hội, người lần này bà ấy muốn tìm là anh Tiền.

Anh Tiền có vóc người cao lớn, không ít đàn em, nhận làm một số việc không thể lộ ra ánh sáng.

Trông thấy Lưu Đại Ngân tới, anh Tiền vội vàng buông bài Poker trong tay xuống, đứng dậy chào hỏi: “Xưởng trưởng Lưu, ngọn gió nào thổi chị tới đây thê này. Tôi đã bảo mà, sáng nay hỉ thước gáy không ngừng, hoá ra là chị sắp tới.”

Nói xong, anh Tiền phất tay đuổi đàn em: “Không thấy xưởng trưởng Lưu tới chơi à, còn không mau mang trà lên đây.”

Trong phòng sương khói lượn lờ, Lưu Đại Ngân tìm một cái ghế ngồi xuống, nói: “Anh Tiền, hôm nay tôi tới tìm anh để nhờ anh giúp đỡ.”

Anh Tiền cười nói: “Xưởng trưởng Lưu, có chuyện gì chị cứ việc sai bảo, tôi hứa sẽ làm thật xinh đẹp cho chị.”

Lưu Đại Ngân móc ra một tờ giấy từ trong túi áo, đưa tới trước mặt anh Tiền: “Anh Tiền, anh tìm hai người theo dõi gia đình này giúp tôi, xem vợ chồng bọn họ đi những đâu, gặp những ai, ngoài người trong thôn ra, tất cả đều ghi lại hết cho tôi. Bọn họ gặp ai, người ấy sống ở đâu đều ghi lại hết, đặc biệt là người không có quan hệ họ hàng với bọn họ, nhất định phải nhớ kỹ.”

“Còn nữa, ai tới nhà bọn họ cũng phải ghi lại, nhưng mà không cần ghi hết, chỉ cần ghi những người không thường xuyên tiếp xúc với bọn họ là được.”

Ngẫm nghĩ một lát, Lưu Đại Ngân còn nói thêm: “Thôi, ai tới nhà bọn họ các anh không cần ghi lại nữa.”

Mấy năm qua người trong thôn còn không biết rốt cuộc cha mẹ ruột của Tiểu Lệ là ai, chứng minh bọn họ chưng từng đi đến nhà cha mẹ nuôi của Tiểu Lệ.

Anh Tiền cầm tờ giấy lên xem thử, bên trên ghi địa chỉ một thôn xóm ở huyện gần tỉnh thành, tên người viết trên tờ giấy cũng rất bình thường, không có gì đặc biệt.

Vân Chi

“Chuyện này…” Anh Tiền khó xử: “Người kia là ai vậy? Tôi và đàn em của tôi đa phần đều hoạt động ở tỉnh thành, vùng nông thôn này không phải địa bàn của tôi.”

Khi tới đây Lưu Đại Ngân đã chuẩn bị trước sẽ nghe thấy anh Tiền nói như vậy rồi, bà ấy rút ra một sấp tiền từ trong túi xách: “Đây là một ngàn đồng, sau khi xong việc tôi sẽ cho thêm một ngàn rưỡi nữa.”

Một sấp tiền thật dày đặt trên bàn, anh Tiền khẽ nuốt nước miếng.

Thật ra ở tỉnh thành này thế lực của anh ta không tính là lớn, thu phí bảo hộ ở các phòng ca hát, khiêu vũ gì đó căn bản không đến lượt anh ta. Khả năng đám xã hội đen kia sẽ chướng mắt một ngàn đồng này, nhưng anh Tiền lại rất thèm thuồng.

Nhưng dù trong lòng rất muốn, anh Tiền vẫn cố gắng rời mắt khỏi sấp tiền kia, hỏi: “Xưởng trưởng Lưu, việc theo dõi này cũng phải có thời gian chứ? Nếu như theo dõi một hai năm, thì số tiền này không đủ đâu.”

Lưu Đại Ngân nói: “Một tháng rưỡi, nếu không phát hiện ra điều gì, tôi cũng không lấy lại tiền.”

“Được, việc này cứ giao cho tôi đi, đảm bảo sẽ làm thoả đáng cho chị.”

Sau đó Lưu Đại Ngân không lái xe quay về nhà máy, ngược lại đi đến trung tâm mua sắm lớn nhất tỉnh thành. Bà ấy mua một vài bộ quần áo cho bé gái, và mấy món đồ chơi nhỏ, bỏ vào trong xe.

Mấy hôm sau, Lưu Đại Ngân mang theo số đồ mình đã mua tới nhà con trai, bà ấy định đưa mấy thứ này cho Lưu Hồng Mai.

“Mẹ, mẹ đến đấy à, mau vào phòng đi, bên ngoài thật sự quá nóng.”

Lưu Đại Ngân nhận lấy Khai Ngọc từ tay con dâu, thơm thằng bé một cái: “Khai Ngọc, có nhớ bà nội không?”

Bây giờ đang nghỉ hè, nhưng mà ba đứa trẻ đều không hề nhàn rỗi. Sang năm Khai Nguyên phải thi đại học rồi, Lưu Đại Ngân mời cho cậu hai người gia sư, bởi vì nhà máy có điều hoà, nên Khai Nguyên đã chuyển qua bên đó sống với Lưu Đại Ngân.

Khai Lâm và Văn Nhân thì tới lớp năng khiếu, con trai bận rộn với quán ăn, cho nên lúc này trong nhà chỉ có con dâu và Khai Ngọc.

Lưu Đại Ngân đặt đồ mình mang đến lên bàn trà, Khai Ngọc cũng trượt xuống tự mình cầm lấy mấy món đồ chơi.

“Mẹ, mẹ uống nước đi.”

“Hồng Mai, con đừng bận việc nữa, mau ngồi xuống đây.” Lưu Đại Ngân kéo cô ta ngồi xuống, chỉ vào mấy cái túi mình đặt trên bàn trà, nói: “Đây toàn là đồ người khác tặng mẹ, nói là cho Khai Ngọc, nhưng chắc là đoán nhầm giới tính của Khai Ngọc, bên trong toàn là đồ cho con gái, mẹ cũng không biết nên để ở đâu. Chẳng phải bạn con có con gái cùng tuổi với Khai Ngọc sao, con mang tặng cho bạn con đi.”

“Mẹ, ai tặng quà thế ạ? Tặng quà mà cũng tặng sai được.” Lưu Hồng Mai hỏi.

Có ai tặng lễ mà không hỏi thăm kỹ càng trước, tặng sai thế này đúng là quá kỳ lạ.

Lưu Đại Ngân cười nói: “Là bạn bè cũ mấy chục năm rồi mới gặp nhau, bao nhiêu năm rồi không hề liên lạc, bây giờ có việc cần nhờ vả mới tới hỏi thăm. Khả nằng vì tên Khai Ngọc quá giống con gái, nên người ta mới nhầm.”

Lưu Hồng Mai cũng cười nói: “Tên Khai Ngọc hơi nữ tính thật, thằng bé cũng môi hồng răng trắng, chắc chắn sau này sẽ rất đẹp trai.”

“Ừ, chắc chắn sẽ rất đẹp trai.”

Lưu Đại Ngân đưa đồ cho cô ta rồi, chỉ còn chờ xem mấy thứ này có được đưa đến tay cô bé tên Tiểu Lệ kia hay không.

Cách mấy ngày Lưu Đại Ngân lại tới chỗ anh Tiền kia nghe anh ta báo cáo tình hình. Xem xong quyển sổ anh Tiền đưa qua, Lưu Đại Ngân hơi thất vọng, bên trên không hề có tên bà ngoại Lưu.

Bà ấy thầm nghĩ, nếu thật sự tráo đổi con, vậy thì người biết càng ít càng tốt. Bà ngoại Lưu là mẹ ruột của Lưu Hồng Mai, còn đỡ đẻ cho cô ta, nếu giữa cô ta và Tiểu Lệ có gì đó, vậy thì bà ngoại Lưu chính là người liên lạc tốt nhất.

Nhưng trong quyển sổ không hề có tên của bà ngoại Lưu, hay là mình nghĩ sai rồi, chẳng lẽ Tiểu Lệ thật sự không có quan hệ gì với nhà mình?

Tiền cũng đã trả rồi, thôi cứ chờ thêm vài ngày nữa rồi tính sau.

Nhưng mà Lưu Đại Ngân không phải chờ quá lâu, lần sau tới chỗ anh Tiền, Lưu Đại Ngân đã trông thấy được tên và địa chỉ của bà thông gia nhà mình.
 
Thập Niên 80 - Nhật Ký Nghịch Tập Của Nữ Phụ Ác Độc
Chương 301: Pháo hôi trong truyện trọng sinh (59)



Lưu Đại Ngân cầm quyển sổ ghi chép, tay run rẩy không cầm chắc, chẳng lẽ suy đoán trong lòng mình đều là thật sao?

Bà ấy đẩy quyển sổ tới trước mặt anh Tiền, chỉ vào một hàng chữ trên quyển sổ, hỏi: “Người này có phải người tặng đồ cho người nhà kia không?”

“Xưởng trưởng Lưu, chị chờ chút, để tôi gọi người tới cho chị hỏi.”

Đàn em của anh Tiền theo dõi đôi vợ chồng kia theo từng nhóm, ngày bà ngoại Lưu gặp mặt cha mẹ nuôi của Tiểu Lệ, là một đàn em tên Hổ Tử theo dõi.

Đúng lúc Hổ Tử cũng đang ở đây, anh Tiền gọi cậu ta tới, hỏi cậu ta: “Người này có phải là người đưa cho vợ của tên Đại Hữu kia rất nhiều đồ không?”

Hổ Tử cầm quyển sổ ghi chép lên, xem xong thì khẳng định: “Vâng, là người cho người phụ nữ kia một túi đồ rất lớn, đối phương còn lấy đồ ra xem, đều là quần áo cho bé gái mặc.”

Lưu Đại Ngân nhắm mắt lại, lại mở ra, nói: “Anh Tiền, các anh lại theo dõi thêm nửa tháng nữa là đươc.”



Lưu Đại Ngân không biết mình về nhà thế nào, chẳng lẽ những gì mình nghĩ đều là sự thật, Tiểu Lệ mới là cháu gái ruột của mình, Khai Ngọc thì không phải?

Trở lại văn phòng, Lưu Đại Ngân gấp gáp ngồi vào bàn làm việc, cầm điện thoại lên, bấm một dãy số.

Một tháng sau, chính là thời điểm nóng nhất trong năm, Lưu Đại Ngân lại đi công tác.

Hiện tại Hải Thị đã bắt đầu cải cách trên diện rộng, bắt đầu lấy lại vị thế trung tâm kinh tế của mình, “cơn sóng” ùa đến đặc khu kinh tế để làm giàu cũng bắt đầu đổi hướng chuyển sang Hải Thị.

Lưu Đại Ngân có một trăm mẫu đất ở Đông Phổ, ban đầu bà ấy chỉ mua hai mươi mẫu, sau đó với lục tục mua thêm tám mươi mẫu nữa.

Hải Thị bắt đầu phát triển, sức hút của đặc khu kinh tế hơi giảm xuống, hiện tại trong tay Lưu Đại Ngân có không ít tiền, nên bà ấy định đến đặc khu kinh tế để mua đất.

Lần này bà ấy nhắm trúng vùng ngoại thành cách đặc khu kinh tế khá xa, nơi đó không có nổi một con đường xi măng thông với đặc khu kinh tế, tất cả đều là đồi núi hoang sơ.

Lưu Đại Ngân nhớ rõ trên “Sách” từng nói, sau này rất nhiều người không mua được nhà ở đặc khu kinh tế phải chuyển sang mua ở thành phố kế bên hoặc các vùng lân cận, giá nhà còn cao đến mức hai ba vạn một mét vuông.

Nơi này tốt xấu gì cũng nằm trong phạm vi đặc khu kinh tế, tương lai nếu ngành địa ốc phát triển, chắc chắn sẽ kiếm được tiền.

Về chuyện mua đất, Lưu Đại Ngân đã phái người đi thương lượng từ trước, lần này bà ấy chỉ việc tới để ký hợp đồng.

Nhưng mà bà ấy còn có một việc vô cùng quan trọng muốn làm.



Xác định xong lịch trình đến đặc khu kinh tế, Lưu Đại Ngân gọi điện thoại cho con trai con dâu.

“Lưu Trụ, mẹ sắp đi đặc khu kinh tế, con hỏi vợ con xem nó có muốn đi cùng không, mẹ dẫn nó qua Cảng Đảo chơi.”

Trong mắt người đại lục, Cảng Đảo chính là thiên đường, hiện tại người giàu có đều thích qua Cảng Đảo mua sắm.

Lưu Đại Ngân có giấy thông hành, con trai, con dâu bà ấy cũng có, nhưng mà ngoài Lưu Đại Ngân ra, những người khác đều chưa từng đến Cảng Đảo.

Lần này Lưu Đại Ngân sắp tới đặc khu kinh tế, nên muốn dẫn con dâu qua Cảng Đảo mua sắm luôn. Lưu Hồng Mai muốn đi, nhưng lại do dự, sợ không ai chăm con.

Lưu Đại Ngân cười nói: “Chuyện này dễ thôi mà, con dẫn cả thằng bé theo chẳng phải được rồi sao?”

“Dẫn thằng bé theo? Mẹ, như vậy có được không?”

“Sao lại không được?” Giọng Lưu Đại Ngân mang theo ý cười: “Mẹ qua Cảng Đảo, Tiểu Quan với Tiểu Đới cũng đi cùng, chẳng lẽ bốn người lớn chúng ta còn không trông được một đứa trẻ?”

Lưu Hồng Mai đã muốn đi Cảng Đảo mua sắm từ lâu rồi, bây giờ mẹ chồng rủ cô ta đi, đương nhiên cô ta còn cầu mà chẳng được. Mẹ chồng đã rủ đi, vậy có phải tiền mua đồ cũng do bàấy bỏ ra không nhỉ?

Lưu Hồng Mai thầm vui mừng, lập tức đồng ý, đợi hôm Lưu Đại Ngân đi đặc khu kinh tế, cô ta sẽ đi cùng.

Buông điện thoại, Lưu Đại Ngân ngồi yên không nhúc nhích rất lâu, không biết đang suy nghĩ điều gì.

Thời gian trôi qua rất nhanh, không lâu sau đã tới ngày xuôi nam. Lưu Đại Ngân dẫn theo Quan Tiếu San, Đới Vĩnh. Lưu Hồng Mai bế Lý Khai Ngọc, cùng nhau lên tàu hoả đi về phía nam.

Chuyện mua đất đã thương lượng xong từ trước, lần này Lưu Đại Ngân tới, chỉ để ký hợp đồng rồi thanh toán tiền, nên hai ngày đã làm xong tất cả.

Sau khi xong việc, bọn họ đi theo một đoàn du lịch ở đặc khu kinh tế tới Cảng Đảo chơi. Đoàn du lịch này là Lưu Đại Ngân cố ý tìm, bởi vì đoàn du lịch này sẽ chơi ở Cảng Đảo ba ngày, trong đó có nửa ngày hoạt động tự do.

Trước khi tới đặc khu kinh tế, bà ấy đã sắp xếp xong cả rồi.

Trong nửa ngày hoạt động tự do cuối cùng, Lưu Đại Ngân bảo con dâu cứ đi dạo phố với người trong đoàn du lịch, bà ấy ở lại khách sạn trông Khai Ngọc cho.

Lưu Hồng Mai rất muốn đi, lại băn khoăn Lưu Đại Ngân trông Khai Ngọc một mình sẽ không vui: “Mẹ, một mình mẹ trông thằng bé có được không?”

“Sao lại không được? Tiểu Đới cũng không ra ngoài, có hai người mà.”

Nghe vậy Lưu Hồng Mai mới yên tâm, cô ta vẫn chưa chơi chán ở Cảng Đảo đâu, mẹ chồng chủ động đề nghị trông con giúp, đúng là cầu còn chẳng được.

Vân Chi

Đợi con dâu ra ngoài rồi, Lưu Đại Ngân bế đứa trẻ lên, nói với Đới Vĩnh: “Tiểu Đới, cháu ra ngoài với dì một lát.”
 
Thập Niên 80 - Nhật Ký Nghịch Tập Của Nữ Phụ Ác Độc
Chương 302: Pháo hôi trong truyện trọng sinh (60)



Đới Vĩnh là người Quảng Đông, biết nói tiếng Quảng Đông, chính vì phải dùng đến cậu ấy, nên lần này đi công tác Lưu Đại Ngân mới mang cậu ấy theo.

Điểm đến của Lưu Đại Ngân là một bệnh viện tư nhân, bà ấy bế Khai Ngọc vào, thơm lên khuôn mặt cậu bé: “Khai Ngọc, lát nữa bác sĩ phải lấy máu, Khai Ngọc đừng sợ nhé.”

Đới Vĩnh nhìn thấy tất cả, nhưng cậu ấy không nói câu nào, cũng không hỏi thăm gì.

Bệnh viện này không đông bệnh nhân lắm, Lưu Đại Ngân còn đặt lịch hẹn từ trước, nên rất nhanh đã lấy m.á.u xong.

Bế Khai Ngọc ra khỏi bệnh viện, Lưu Đại Ngân dặn dò Đới Vĩnh: “Tiểu Đới, chuyện này cháu đừng nói cho ai đấy, biết chưa?”

Đới Vĩnh khẽ gật đầu, bệnh viện này là bệnh viện tư nhân, chi phí rất đắt đỏ, xưởng trưởng bế đứa trẻ đến nơi này chẳng lẽ chỉ vì lấy m.á.u xét nghiệm? Huống chi xưởng trưởng còn đặt lịch từ trước, hay là Khai Ngọc bị bệnh gì? Nhưng mà nếu Khai Ngọc bị bệnh gì đó, sao con trai con dâu của xưởng trưởng lại không biết nhỉ?

Nhưng xưởng trưởng không cho nói ra ngoài, vậy thì khả năng là chuyện bí mật. Nếu đã là bí mật, thì không nên tìm hiểu vẫn tốt hơn.

Khi Lưu Đại Ngân và Đới Vĩnh bế đứa trẻ quay về khách sạn, con dâu với Quan Tiếu San vẫn chưa quay về. Phụ nữ mà, một khi đi dạo phố thì không thể nào quay trở về trong một chốc một lát.

Hơn mười ngày sau mới có kết quả kiểm tra của Khai Ngọc, trong hơn mười ngày này, Lưu Đại Ngân đã hiểu được cảm giác thế nào là một ngày còn dài hơn một năm rồi.

Bà ấy vừa hy vọng sớm có kết quả kiểm tra, vừa sợ hãi kết quả.

Nhưng mà chuyện nên tới vẫn phải tới.

Mấy hôm sau, Lưu Đại Ngân lại lấy cớ đi công tác, dẫn Đới Vĩnh tới Cảng Đảo thêm lần nữa.

Khoảnh khắc nhận được kết quả kiểm tra, bà ấy cực kỳ bình tĩnh. Chữ viết trên báo cáo kiểm tra là chữ phồn thể, Lưu Đại Ngân không đọc được, bà ấy bỏ nó vào ngực, gọi xe đi tới cửa khẩu. Qua cửa khẩu chính là đặc khu kinh tế, Lưu Đại Ngân đã mua trước vé xe chiều về rồi. Bà ấy muốn trở lại tỉnh thành cùng xem báo cáo kiểm tra này với Lý Tam Thuận, nhưng mà bà ấy đã quên mất sự thật, Lý Tam Thuận cũng không biết quá nhiều chữ.

Ngồi trên tàu hoả một ngày một đêm, cuối cùng Lưu Đại Ngân cũng về tới tỉnh thành, Lý Tam Thuận đang ăn cơm sáng, thấy Lưu Đại Ngân về sớm như vậy, ông ấy còn kinh ngạc: “Đại Ngân, sao lần này bà đi công tác về sớm thế? Làm xong hết chưa?”

“Làm xong rồi.” Lưu Đại Ngân tiện tay bỏ túi xách xuống, cũng bắt đầu ăn cơm.

Bữa sáng không phong phú lắm, có cháo, bánh bao và dưa muối. Lưu Đại Ngân không ở nhà, Lý Tam Thuận cũng không nấu cơm mà đi mua đồ ăn sáng ở căng tin.

“Bà nội, có phải bà có chuyện gì không?” Lý Khai Nguyên hỏi.

Từ khi nghỉ hè, Lý Khai Nguyên đã chuyển đến nhà máy sống với Lý Tam Thuận và Lưu Đại Ngân rồi, chiều nào cũng phải học thêm.

Lưu Đại Ngân cố gắng nuốt hết cái bánh bao, nói: “Có chuyện gì đâu, bà nội không có việc gì, ăn cơm xong Khai Nguyên định đi đâu không?”

“Cháu hẹn bạn đi chơi bóng rổ.”

“Ừ, vậy ăn xong Khai Nguyên đi chơi đi.”

Lưu Đại Ngân ăn không nhiều lắm, rất nhanh đã buông đũa: “Tam Thuận, tôi ngồi tàu hoả hơi mệt, đi ngủ một lát đây, nếu không có việc gì quan trọng thì đừng gọi tôi nhé.”

“Ừ, bà đi nghỉ ngơi đi.”

Hiện tại Lưu Đại Ngân đã học được rất nhiều chữ, tuy chữ viết trên tờ báo cáo giám định này là chữ phồn thể, nhưng Lưu Đại Ngân xem qua cũng đoán được nội dung đại khái.

Buông báo cáo giám định xuống, Lưu Đại Ngân đứng tại chỗ sững sờ một lúc lâu, mãi cho đến khi Lý Tam Thuận vào phòng, bà ấy mới giật mình tỉnh lại.

Lý Tam Thuận làm vợ chồng với Lưu Đại Ngân mấy chục năm, đã hiểu nhau vô cùng rồi, nhìn thấy sắc mặt của Lưu Đại Ngân lúc này, ông ấy biết chắc chắn đã xảy ra chuyện gì đó nghiêm trọng.

Lý Tam Thuận buông cái chổi trong tay xuống, vội bước đến trước mặt Lưu Đại Ngân, đỡ lấy bà ấy, hỏi: “Đại Ngân, đã sảy ra chuyện gì à?”

Lưu Đại Ngân không đáp. Hành động này đã doạ sợ Lý Tam Thuận. Ông ấy đỡ vợ mình ngồi xuống ghế sô pha, lại rót một cốc nước nhét vào tay bà ấy, hỏi: “Đại Ngân, đã xảy ra chuyện gì thế? Bà đừng làm tôi sợ, hay là tôi gọi điện thoại cho bọn nhỏ nhé.”

“Đừng gọi điện thoại. Tam Thuận, tôi có chuyện này cần nói với ông.”

Tay chân Lưu Đại Ngân đều lạnh lẽo, thậm chí còn khẽ run lên.

“Đại Ngân, có việc gì bà cứ nói đi, có tôi ở đây, cửa ải khó khăn thế nào chúng ta cũng có thể cùng nhau vượt qua được.”

Lưu Đại Ngân chậm rãi uống hết chén nước, rồi nói cho ông ấy tin tức lớn như một trái bom: “Tam Thuận, Khai Ngọc không phải cháu trai ruột của chúng ta.”

Nhất thời Lý Tam Thuận vẫn chưa tiêu hoá được nội dung tin tức Lưu Đại Ngân nói, ông ấy hỏi lại: “Đại Ngân, bà nói gì cơ? Khai Ngọc không phải cháu trai ruột của chúng ta, vậy nó là cháu trai của ai?”

Lưu Đại Ngân lấy báo cáo giám định ra, nhét vào tay Lý Tam Thuận: “Trên báo cáo giám định viết rõ, Khai Ngọc không có quan hệ huyết thống với chúng ta, đương nhiên là không phải cháu trai của chúng ta rồi.”

Lý Tam Thuận không biết quá nhiều chữ, càng không hiểu được báo cáo bằng chữ phồn thể. Ông ấy buông tờ giấy, sắc mặt trở nên nghiêm túc: “Đại Ngân, rốt cuộc chuyện này là thế nào?”

Lưu Đại Ngân chậm rãi kể lại đầu đuôi cho Lý Tam Thuận nghe.

Vân Chi

Đầu tiên là hôm mua dưa hấu, nhìn thấy cô bé mặc chiếc váy giống chiếc váy Lưu Hồng Mai mua, bà ấy tò mò hỏi ông lão bán dưa vài câu, không ngờ cô bé kia lại sinh cùng ngày với cháu trai mình, còn bị bế về lúc nửa đêm.

Người nông dân trồng dưa kia còn nói đùa, trông cô bé kia rất giống bà ấy. Bà ấy cảm thấy không đúng, kết hợp với những hành động không thích hợp của con dâu Lưu Hồng Mai thời gian vừa qua, nên đã bỏ tiền ra thuê người theo dõi cha mẹ nuôi của cô bé, còn mua một đống đồ dành cho bé gái để thử Lưu Hồng Mai. Quả nhiên không lâu sau, mấy thứ Lưu Đại Ngân mua đã tới tay của cha mẹ nuôi cô bé thông qua bà ngoại Lưu.

Chuyện đã đến nước này, nhất định phải tìm hiểu rõ ràng, Lưu Đại Ngân mới dẫn Lưu Hồng Mai và Khai Ngọc tới Cảng Đảo chơi, rồi nhân lúc Lưu Hồng Mai ra ngoài dạo phố, bà ấy đã mang Khai Ngọc tới bệnh viện xét nghiệm ADN…
 
Thập Niên 80 - Nhật Ký Nghịch Tập Của Nữ Phụ Ác Độc
Chương 303: Pháo hôi trong truyện trọng sinh (61)



“Ý của bà là, Khai Ngọc không phải… Không phải cháu trai của chúng ta, cô bé… Cô bé kia mới phải?” Lý Tam Thuận căng thẳng đến mức ăn nói lắp bắp: “Nhưng mà sao có thể? Tại sao lại như vậy? Ý của bà là, khi con dâu sinh con đã tráo đổi hai đứa trẻ, không nuôi dưỡng con ruột của mình mà đi nuôi con của người khác? Sao Hồng Mai phải làm thế? Làm thế được gì chứ? Đại Ngân, bà nói xem chúng ta nên làm gì bây giờ?”

“Để làm gì ư? Tôi cũng không biết mẹ con bọn họ làm thế để làm gì. Tam Thuận, chuyện đổi con này chắc chắn Hồng Mai đã tính toán kỹ càng từ trước, nếu không, không có khả năng trùng hợp gặp được Khai Ngọc vừa mới sinh. Tam Thuận, ông nói xem chúng ta nên làm gì bây giờ? Cứ để như vậy, hay là đổi lại cháu mình?”

“Đương nhiên phải đón cháu gái ruột của chúng ta về rồi, nhà cha mẹ nuôi con bé không hề giàu có, đứa trẻ sống với bọn họ, sẽ chịu khổ thế nào chứ. Nhưng mà Khai Ngọc… Bà nói xem phải làm sao bây giờ? Thằng bé đã sống ở nhà chúng ta hai, ba năm rồi, cũng không biết cha mẹ ruột của thằng bé đang ở đâu, nếu cha mẹ ruột đáng tin cậy, chắc chắn đã không tặng thằng bé cho người khác, chúng ta phải đưa nó về bên cha mẹ ruột nó sao?”

Đối với chuyện Khai Ngọc phải làm sao, Lưu Đại Ngân cũng đau đầu. Thằng bé bé còn nhỏ như vậy, còn bị cha mẹ ruột tặng cho người khác, chắc chắn bọn họ cũng không thích thằng bé. Nếu đón Tiểu Lệ về, chẳng lẽ phải tiễn Khai Ngọc đi? Không biết cha mẹ ruột của thằng bé có đồng ý đón nó về không…

Đến lúc đó xem tình hình tồi tính sau đi. Nếu cha mẹ thằng bé không đáng tin, vậy thì nuôi cả Khai Ngọc, dù sao nhà họ Lý bọn họ cũng nuôi nổi.

Việc Tiểu Lệ, Khai Ngọc phải làm cho nhanh mới được, bà ấy vẫn chưa biết vì sao Lưu Hồng Mai lại tráo đổi con đâu, ngày nào còn chưa làm xong việc này, ngày ấy trong lòng Lưu Đại Ngân vẫn chưa được yên ổn.

Đã có báo cáo xét nghiệm ADN rồi, Lưu Đại Ngân cũng không dây dưa lằng nhằng nữa, hôm sau lập tức lái xe đi cùng Lý Tam Thuận đến nhà cha mẹ nuôi của Tiểu Lệ.

Hiện tại đang ngày mùa, ngoài đồng không ít việc, Lưu Đại Ngân và Lý Tam Thuận cố ý đi từ rất sớm, sợ cha mẹ nuôi của Tiểu Lệ đã ra đồng làm việc rồi.

Buổi sáng, nông dân đều dậy từ rất sớm, Lưu Đại Ngân lái ô tô vào thôn, rước lấy không ít ánh mắt cực kỳ hâm mộ.

Lưu Đại Ngân dừng xe, Lý Tam Thuận xuống dưới chặn một người thôn dân, hỏi: “Người anh em, cho tôi hỏi thăm một chút, nhà Đại Hữu là nhà nào vậy?”

Người Lý Tam Thuận cản lại là một người đàn ông hơn ba mươi tuổi. Người này liếc mắt quan sát Lý Tam Thuận, rồi hỏi lại: “Chú tìm Đại Hữu nào? Trong thôn chúng tôi có hai người tên Đại Hữu.”

Lý Tam Thuận cười nói: “Anh ta có một cô con gái tên là Tiểu Lệ, chúng tôi là người quen cũ của anh ta, lần này tới tỉnh thành làm việc tiện thể đến nhà bọn họ chơi luôn. Rất nhiều năm rồi không qua lại, trong thôn thay đổi nhiều quá, nên không nhận ra nữa.”

“Hoá ra chú tìm Chu Đại Hữu à? Nhà anh ấy ở ngay bên kia. Chú nhìn thấy quán bán quà vặt kia không? Phía đông của quán quà vặt có một con ngõ nhỏ, nhà thứ ba tính tư đầu ngõ, cửa hướng về phía tây chính là nhà Chu Đại Hữu.”

“Cảm ơn người anh em nhé.”



Hai vợ chồng đi khỏi, thôn dân bàn tán sôi nổi.

Vân Chi

“Này, bọn họ tìm ai thế?”

“Tìm Chu Đại Hữu, nói là người quen cũ của anh ấy. Thím nhìn thấy không, người lái xe là phụ nữ đó, nhìn qua còn rất lớn tuổi.”

“Phụ nữ lái xe thì làm sao? Phụ nữ thì không được lái xe à?”

“Phụ nữ cũng lái được, chỉ là không ngờ có người phụ nữ lớn tuổi như vậy rồi vẫn lái xe được thôi. Nhà Chu Đại Hữu còn có thân thích lắm tiền như vậy à?”

Đương nhiên Lưu Đại Ngân và Lý Tam Thuận không nghe thấy thôn dân nói chuyện với nhau rồi, bọn họ đã lái xe đi đến đầu con ngõ kia.

Hai vợ chồng liếc nhau, chậm rãi đến gần ngõ nhỏ.

Tới trước cửa nhà Chu Đại Hữu, Lý Tam Thuận kéo tay vợ mình: “Đại Ngân, để tôi gõ cửa.”

Người mở cửa là một bà cụ hơn bảy mươi tuổi, mái tóc trắng phơ. Trông thấy Lưu Đại Ngân với Lý Tam Thuận đứng bên ngoài, bà ấy hỏi: “Hai người tìm ai?”

“Tìm Chu Đại Hữu.”

“Hai người là ai, tìm Đại Hữu làm gì?”

Lưu Đại Ngân đứng trước mặt bà ấy, nói: “Có việc cần tìm cậu ấy, nhà chúng cháu ở tỉnh thành.”

“Con trai tôi ra đồng rồi, hay là đến trưa anh chị quay lại nhé.”

Lưu Đại Ngân đã quyết tâm, bằng bất cứ giá nào sáng nay cũng phải gặp được vợ chồng Chu Đại Hũu: “Chúng cháu có việc cần tìm cậu ấy, bà cho chúng cháu vào nhà nhé.”

Lý Tam Thuận đi sau xách theo vài cái túi, còn cố ý mở ra để bà cụ xem: “Bà ơi, chúng cháu mang tới nhiều đồ như vậy, thật sự không phải kẻ lừa đảo đâu.”

Bà cụ nhìn đống đồ Lý Tam Thuận xách theo, cũng nghĩ chắc không phải tới để lừa đảo, nếu thật sự là kẻ lừa đảo, trong thôn này cũng không có gì cho bọn họ lừa.

“Anh chị vào đi.”
 
Thập Niên 80 - Nhật Ký Nghịch Tập Của Nữ Phụ Ác Độc
Chương 304: Pháo hôi trong truyện trọng sinh (62)



Chu Đại Hữu đã ra đồng, nhưng vợ anh ta vẫn ở nhà. Sau khi vào phòng ngồi xuống, Lưu Đại Ngân trực tiếp đi thẳng vào vấn đề: “Tiểu Lệ không phải con ruột của cô nhỉ?”

Nghe vậy, vợ Chu Đại Hữu lập tức cảnh giác: “Ông bà là ai? Tiểu Lệ chính là con gái ruột của tôi, ông bà nghe tin đồn vớ vẩn ở đâu mà tới chỗ tôi nói hươu nói vượn thế.”

Lưu Đại Ngân: “Cô không cần để ý sao chúng tôi biết được chuyện này. Trong thôn có rất nhiều người, cô không mang thai đột nhiên lại có Tiểu Lệ, sao con bé có thể là con gái ruột của cô? Nếu cô không muốn nói vậy thì chúng tôi sẽ đến đồn công an báo án. Lừa bán trẻ con là tội nặng, đến lúc đó sẽ bị phán mười mấy năm tù đó.”

Trên mặt vợ Chu Đại Hữu xuất hiện vẻ hoảng loạn, nhưng mà không lâu sau cô ấy đã lấy lại bình tĩnh: “Ông bà đừng lừa tôi, tôi cũng từng đi học cũng hiểu tri thức. Chỉ có bọn buôn người mới bị bắt vào tù, tôi không phải kẻ buôn người, sao cảnh sát có thể bắt tôi?”

Trong hiểu biết của vợ Chu Đại Hữu, bọn buôn người là kẻ lừa bán con cái nhà người khác. Còn Tiểu Lệ, do nhà cha mẹ con bé không muốn nuôi mới tặng cho vợ chồng bọn họ, sao vợ chồng bọn họ có thể là kẻ buôn người.

Lưu Đại Ngân không hoang mang chút nào, lại hỏi tiếp: “Cô không phải kẻ buôn người, vậy Tiểu Lệ từ đâu tới, con bé nở ra từ cục đá sao? Tôi nói thật cho cô biết, chúng tôi chính là ông bà nội của Tiểu Lệ, cháu gái nhà tôi vừa sinh ra đã bị bọn buôn người bắt cóc, chúng tôi đã báo án ở đồn công an rồi. Nếu cô không tin, hiện tại chúng ta đến đồn công an hỏi thử xem. Tiểu Lệ sống ở nhà các cô lâu như vậy, vợ Đại Hữu, cô nói xem, Tiểu Lệ có giống tôi không?”

Vợ Chu Đại Hữu cẩn thận quan sát Lưu Đại Ngân, thầm so sánh bà ấy với Tiểu Lệ, đúng là hơi giống thật, đặc biệt là khi cười rộ lên lại càng giống hơn.

Người này đã nói bà ấy sẵn sàng đến đồn công an, chẳng lẽ Tiểu Lệ thật sự bị trộm? Nhưng mà nếu người nhà này đã biết Tiểu Lệ đang ở nhà mình, sao không thấy cha mẹ ruột của Tiểu Lệ đến, chỉ có ông bà nội con bé tới nhỉ?

Lưu Đại Ngân nói tiếp: “Hôm nay tôi tới đây vì muốn biết ai đưa con bé cho nhà cô, oan có đầu nợ có chủ, vợ chồng cô cũng bị lừa, chúng tôi sẽ không truy cứu.”

Vợ Chu Đại Hữu gọi con trai lớn nhà mình tới: “Cường Tử, con ra ruộng gọi cha con về đây, nói trong nhà có việc.”

Vợ Chu Đại Hữu không nói câu nào, ngồi yên tại chỗ không biết đang suy nghĩ điều gì.

Lưu Đại Ngân và Lý Tam Thuận cũng không nói gì, hôm nay bọn họ đã tới đây, nhất định phải hỏi ra kết quả.

Chu Đại Hữu là một anh nông dân cao lớn thô kệch, trông thấy trong nhà mình có thêm hai người không quen biết thì hơi sửng sốt.

“Anh đang bận việc ngoài đồng thì Cường Tử tới nói trong nhà có việc, có việc gì thế?”

Vợ anh ta đứng dậy, nói: “Anh vào buồng trong với em, em có chuyện này cần nói với anh.”

Chu Đại Hữu với vợ anh ta vào buồng trong một lúc, không biết nói chuyện gì với nhau.

Cường Tử là cậu bé mười mấy tuổi, ánh mắt không khống chế được nhìn vào đống đồ ăn vặt trên bàn. Lưu Đại Ngân lấy ra mấy viên kẹo, đưa qua: “Cường Tử, cho cháu này.”

Cường Tử đứng tại chỗ, lắc đầu. Lưu Đại Ngân cười nói: “Mấy thứ này là mua cho anh em các cháu, cầm lấy ăn đi.”

Một lúc sau, Chu Đại Hữu và vợ anh ta cũng ra khỏi buồng trong. Bọn họ ngồi đối diện Lưu Đại Ngân, chưa nói câu nào, Lưu Đại Ngân đã đánh đòn phủ đầu trước: “Thật ra tôi đã biết ai đưa con bé cho vợ chồng hai người rồi, chồng bà ta họ Lưu, con trai lớn tên là Lưu Hồng Quân.”

“Bà biết hết rồi còn tới nơi này tìm chúng tôi làm gì?” Chu Đại Hữu hỏi.

“Tôi muốn biết rốt cuộc chuyện là thế nào, sao cháu gái tôi lại tới nhà vợ chồng cô cậu?”

Hai vợ chồng Chu Đại Hữu liếc nhau, vợ Chu Đại Hữu thở dài, nói: “Nhà chúng tôi có hai đứa con trai, nên muốn có thêm một cô con gái nữa. Nhưng tôi đã thắt ống dẫn trứng rồi không thể sinh thêm, nên muốn nhận nuôi một cô con gái. Đúng lúc có người họ hàng xa nói với tôi, chính là mẹ của Lưu Hồng Quân, bà ta nói bà ta quen bết một người đang mang thai, nhưng biết cái thai là con gái nên không muốn nuôi, định đem cho người khác, tôi với cha bọn trẻ thưng lượng với nhau, cảm thấy chúng tôi cũng nuôi nổi nên mới nhận con bé về nuôi. Ai ngờ Tiểu Lệ lại là cháu gái của ông bà, còn bị trộm ra ngoài.”

“Sau khi tôi đồng , mẹ của Lưu Hồng Quân đã sắp xếp cho chúng tôiở lại tỉnh thành, nói đợi đứa trẻ sinh ra sẽ bế tới cho chúng tôi. Đêm hôm đó bà ta ôm con bé tới, chúng tôi sợ cha mẹ Tiểu Lệ đổi ý nên đã đi suốt đêm mang con bé về nhà.”

“Có phải khi bị bế tới, Tiểu Lệ vừa mới sinh ra không?” Lưu Đại Ngân hỏi.

“Ừ, vừa sinh ra, trên cuống rốn vẫn còn vết máu.”

“Cảm ơn cô đã nuôi dưỡng Tiểu Lệ mấy năm qua, tôi với ông nội con bé muốn đón con bé về, hai ngày nữa chúng tôi lại đến.”

Trước kia Lưu Đại Ngân chỉ nắm chắc tám mươi phần trăm Tiểu Lệ là cháu gái ruột của mình, bây giờ bà ấy đã nắm chắc chín mươi chín phần trăm rồi.

Việc này phải nói cho con trai biết trước, dù sao Lưu Trụ mới là cha ruột của Tiểu Lệ.



“Lưu Trụ, đây là xét nghiệm AND mẹ làm cho Khai Ngọc khi tới Cảng Đảo, thằng bé không có bất kỳ quan hệ huyết thống nào với nhà chúng ta.”

Lý Lưu Trụ mờ mịt, không biết lời Lưu Đại Ngân nói có ý gì: “Mẹ, xét nghiệm ADN là gì? Sao Khai Ngọc lại không có quan hệ huyết thống với nhà chúng ta? Nó là cháu trai ruột của mẹ mà.”

“Thằng bé không phải cháu trai của mẹ, cũng không phải con trai của con. Đứa trẻ Lưu Hồng Mai sinh ra là con gái, sau khi sinh cô ta đã đổi con gái cho người khác lấy con trai.” Trên mặt Lưu Đại Ngân không có bất kỳ biểu cảm nào.

“Mẹ, mẹ nói gì con không hiểu? Mẹ nói Hồng Mai sinh con gái rồi đổi thành con trai? Mẹ, mẹ không nói đùa chứ? Đùa thế này không vui đâu.” Lý Lưu Trụ vẫn không tin.

Vân Chi

Lý Tam Thuận ra hiệu cho Lưu Đại Ngân đừng gấp, cứ nói từ từ là được.

“Lưu Trụ, cha với mẹ con đã tìm được cháu gái ruột nhà mình rồi. Cha mẹ nuôi của con bé nói, đêm hôm vợ con sinh, bọn họ nhận đứa trẻ từ tay mẹ vợ con. Lúc ấy đứa trẻ vừa được sinh ra, trên cuống rốn vẫn còn vết máu. Con nghĩ xem, nửa đêm hôm đó vợ con sinh em bé, sao mẹ cô ta còn rảnh rỗi đi giao con cho người khác lúc nửa đêm? Có phải chuyện này rất có vấn đề không?”
 
Thập Niên 80 - Nhật Ký Nghịch Tập Của Nữ Phụ Ác Độc
Chương 305: Pháo hôi trong truyện trọng sinh (63)



Với Lý Lưu Trụ mà nói, tin tức này chẳng khác nào sét đánh giữa trời quang, con trai út mình dành tất cả tình yêu thương thế mà không phải con ruột, con gái ruột lại bị mẹ vợ của mình tặng cho người khác, nuôi ở nhà người khác, gọi người khác là cha mẹ.

Tại sao vợ mình lại làm như vậy nhỉ? Rốt cuộc cô ta muốn gì chứ?

Đột nhiên Lý Lưu Trụ nhớ tới thái độ khác thường của vợ anh ta mấy ngày trước khi sinh, động một chút là lại cãi nhau với anh ta, khi ấy anh ta còn tưởng rằng, bởi vì sắp sinh nên tâm trạng của vợ anh ta không được tốt, bây giờ nghĩ lại, có lẽ vì cố ý muốn cãi nhau với mình để có thể về nhà mẹ đẻ…

Nếu muốn đổi con, vậy chắc chắn không thể sinh ở bệnh viện, chỉ có thể sinh trong nhà, cho nên Lưu Hồng Mai mới lấy lý do cãi nhau với anh ta để về nhà mẹ đẻ, khi sinh con cũng chỉ có mẹ con cô ta ở đó, sinh nam hay sinh nữ chẳng phải đều do mẹ con cô ta quyết định sao?

Lý Lưu Trụ cảm thấy cả người lạnh lẽo. Rốt cuộc người cùng chung chăn gối mấy năm qua với mình là người thế nào? Cô ta thật tâm cơ…

Nếu muốn đổi con, phải tìm được người để tráo đổi từ trước, con gái cũng phải tìm được nhà nhận nuôi, việc này không thể làm được trong một hai ngày. Chắc chắn Lưu Hồng Mai đã lập sẵn kế hoạch từ trước rồi nhỉ? Nhưng vì sao chứ? Vì sao không cần con gái ruột của mình lại đi nuôi một đứa trẻ không hề có quan hệ huyết thống?

Cô ta không nghĩ cho con mình sao? Cô ta không sợ đứa trẻ sẽ phải chịu khổ chịu tội ở nhà người khác sao?

“Mẹ,” Vành mắt Lý Lưu Trụ hơi đỏ: “Mẹ để con tiêu hoá tin tức này đã, nhất thời con vẫn chưa tiếp thu được.”

Lưu Đại Ngân vỗ lưng con trai, an ủi: “Lưu Trụ, mẹ biết con không thể tiếp thu được tin tức này trong một chốc một lát, khi mới biết tin, mẹ cũng phải mất một khoảng thời gian rất dài mới tiếp thu đợc. Hay là tối nay con cứ ở lại nhà máy một đêm đi, ngày mai rồi về nhà.”

“Vâng, mẹ để con suy nghĩ đã, xem rốt cuộc phải làm sao bây giờ?”

Lý Lưu Trụ thức trắng cả đêm không thể nào chợp mắt, vừa nhắm mắt là lại nghĩ đến Khai Ngọc và cô con gái chưa từng thấy mặt kia.

Con gái mình trông thế nào nhỉ? Là giống mình hay gống Lưu Hồng Mai? Con bé sống có tốt không? Còn Khai Ngọc, thằng bé phải làm sao bây giờ?

Đầu óc Lý Lưu Trụ hỗn loạn như một bãi hồ nhão, khi trời sắp sáng mới chợp mắt được một lát.

Lúc ăn sáng, Lý Lưu Trụ vẫn chưa dậy, Lưu Đại Ngân và Lý Tam Thuận cũng không gọi anh ta. Gặp phải tình huống này, chắc chắn con trai sẽ không ngủ nổi, cứ để nó nằm thêm một lát đi.

“Ông nội, bà nội, có phải trong nhà đã xảy ra chuyện gì không?” Lý Khai Nguyên hỏi.

“Không có chuyện gì, cháu ăn cơm xong rồi thì đi học bài đi.”

“Bà nội, sao tối qua cha cháu lại ngủ ở nhà máy? Cha cháu chưa từng ngủ lại nhà máy lần nào. Còn nữa, ngoài bị ốm ra, chưa bao giờ cha cháu dậy muộn như vậy. Nhìn biểu cảm của ông bà, cũng không giống cha cháu bị ốm. Có phải trong nhà đã xảy ra chuyện gì không?”

Lưu Đại Ngân liếc mắt nhìn Khai Nguyên một cái, rồi buông đũa thở dài, kể lại rõ đầu đuôi ngọn ngành chuyện Lưu Hồng Mai đổi con cho Lý Khai Nguyên.

Cuối cùng, Lưu Đại Ngân nói một câu: “Cháu nói xem, rốt cuộc Lưu Hồng Mai với mẹ cô ta làm vậy để làm gì chứ? Sao bọn họ có thể làm ra chuyện như vậy.”

“Bà nội, vì sao dì Lưu làm như vậy cũng dễ hiểu thôi mà.” Khai Nguyên buông đũa, nghiêm túc nói: “Hiện tại bà có tiền như vậy, dì ta sinh con gái đổi thành con trai, còn có thể vì điều gì.”

Một câu của Lý Khai Nguyên đã chọc thẳng vào vấn đề, Lưu Đại Ngân cũng nghĩ ra gì đó: “Bà có bạc đãi cô ta đâu, sinh nam hay sinh nữ chẳng phải cũng như nhau à?”

“Bà nghĩ vậy, nhưng trong lòng dì Lưu lại không nghĩ như vậy.”

Bữa cơm vẫn chưa xong, Lý Lưu Trụ đã ủ rũ ra khỏi phòng, dưới mí mắt anh ta thâm quầng, vừa nhìn đã biết là không ngủ ngon giấc.

“Lưu Trụ, con mau ngồi xuống ăn cơm đi.”

“Mẹ, con không nuốt nổi, hôm nay cha mẹ có rảnh không? Cha mẹ dẫn con đi thăm con bé được chứ?”

“Cha mẹ rảnh, đợi cơm nước xong chúng ta đi luôn.”

Hôm nay bọn họ tới không sớm lắm, Chu Đại Hữu và vợ anh ta đã ra đồng làm việc rồi, trong nhà chỉ có bà cụ và đám trẻ. Lý Lưu Trụ mua một đống đồ mang tới, anh ta vẫn luôn muốn có một cô con gái, khó khăn lắm mới đạt được mong ước, không ngờ lại bị vợ anh ta tặng cho người khác.

Tiểu Lệ đang ở nhà chơi với hai người anh trai, trông thấy người lạ đến, cô bé hơi sợ hãi trốn ra sau lưng bà nội.

“Anh chị tới rồi à.” Mẹ Chu Đại Hữu không vui lắm, cháu gái nhỏ nhà mình nuôi hơn hai năm lại sắp bị nang đi, đương nhiên bà ấy không vui nổi rồi.

“Chị gái, chúng tôi đưa con trai đến đây thăm Tiểu Lệ.”

Vừa vào nhà Lý Lưu Trụ đã trông thấy Tiểu Lệ rồi, khả năng là có cảm ứng giữa cha con, vừa nhìn Tiểu Lệ, anh ta đã cảm thấy rất thân thiết, rất thích cô bé.

Lý Lưu Trụ lấy ra một viên kẹo sô cô la, đặt trong lòng bàn tay, nở nụ cười dỗ Tiểu Lệ: “Tiểu Lệ, đây là kẹo sô cô la, ăn ngon lắm, con muốn ăn không?”

Tiểu Lệ nhìn Lý Lưu Trụ, cắn ngón tay không nói lời nào.

Gặp được Tiểu Lệ, Lý Lưu Trụ càng kiên định mong muốn đón con gái về nhà. Con gái của anh ta sao có thể nuôi trong nhà người khác.

“Thím ơi.” Lý Lưu Trụ nói: “Chiều nay nhà cháu lại tới, thím nói với anh chị một tiếng, để bọn họ đừng đi ra ngoài.”

“Mẹ, chiều nay chúng ta đưa cả Hồng Mai tới.” Ý anh ta là muốn ngả bài với Lưu Hồng Mai.

Vân Chi

Lưu Đại Ngân khẽ gật đầu: “Được, nếu con đã quyết thì chiều nay dẫn cả bọn họ tới.”
 
Thập Niên 80 - Nhật Ký Nghịch Tập Của Nữ Phụ Ác Độc
Chương 306: Pháo hôi trong truyện trọng sinh (64)



Trên đường về, Lưu Đại Ngân thương lượng với chồng và con trai rốt cuộc nên giải quyết việc này thế nào.

Tiểu Lệ phải đón về nhà, Khai Ngọc phải làm sao?

Bây giờ còn tìm được người nhà của thằng bé không? Do dù tìm được, chỉ sợ cũng không phải người tốt đẹp gì. Chẳng lẽ phải tiễn Khai Ngọc đi như vậy?

Nếu là hai nhà ôm nhầm con, vậy thì có thể nhân lúc bọn trẻ còn nhỏ, đổi lại đúng vụ trí. Nhưng Tiểu Lệ với Khai Ngọc không phải bị ôm nhầm, mà vì Lưu Hồng Mai ham phú ý cố ý tráo đổi.

Việc này không dễ làm!

Lưu Hồng Mai có thể đổi con ruột, chứng minh cô ta không phải một người mẹ đủ tư cách. Nhưng Tiểu Lệ vẫn còn ông bà nội và cha ruột.

Còn Khai Ngọc, thằng bé bị người ta đưa cho Lưu Hồng Mai, chứng minh mẹ thằng bé cũng không phải một người mẹ đủ tư cách. Không biết thằng bé còn thân thích nào khác có thể nhận nuôi thằng bé không nhỉ?

Cuối cùng Lý Lưu Trụ nói: “Đợi hỏi Lưu Hồng Mai rõ ràng đã, xem rốt cuộc người nhà Khai Ngọc là người thế nào, nếu người nhà thằng bé không đáng tin thì chúng ta nuôi cả Khai Ngọc, dù sao nhà chúng ta cũng nuôi nổi.”

Lý Tam Thuận nói: “Cha với mẹ con cũng nghĩ như vậy.”

Thật ra Lý Tam Thuận còn muốn hỏi thêm, rốt cuộc con trai định giải quyết Lưu Hồng Mai thế nào, là tha thứ rồi tiếp tục sống chung, hay là ly hôn.

Ai, hiện tại con trai đang nóng giận, cứ chờ làm rõ chuyện đổi con này rồi tính sau đi.

Buổi chiều Lý Lưu Trụ gọi điện thoại về nhà cho Lưu Hồng Mai và bà ngoại Lưu tới, nói Lưu Đại Ngân có việc gọi bọn họ đến. Hai người kia không nghi ngờ gì, nhanh chóng tới nhà máy.

Khai Lâm và Lý Văn Nhân cũng tới theo.

Sắc mặt Lưu Đại Ngân rất hờ hững: “Khai Nguyên, cháu ở nhà trông các em nhé, ông bà ra ngoài một lát.”

Bà ngoại Lưu vẫn chưa biết người nhà họ Lý đã biết Khai Ngọc không phải cháu ruột, nghe Lưu Đại Ngân nói muốn dẫn bọn họ ra ngoài, bà ta hỏi: “Bà thông gia, bà định dẫn chúng tôi đi đâu thế?”

“Tới nơi rồi biết.”

Lưu Đại Ngân lái ô tô chở hai mẹ con Lưu Hồng Mai ra khỏi thành phố, đi tới vùng ngoại ô.

“Bà thông gia, chúng ta đi đâu vậy?” Bà ngoại Lưu lại hỏi.

“Lát nữa tới nơi rồi bà sẽ biết thôi.”

Ô tô chạy đến thôn của Chu Đại Hữu, sắc mặt của Lưu Hồng Mai và bà ngoại Lưu đều thay đổi.

Mặt Lưu Hồng Mai trắng bệch: “Mẹ, chúng ta tới đây làm gì, trong thôn này có gì hay để xem đâu, chúng ta quay về đi.”

“Quay về làm gì? Mất công tới rồi sao có thể chưa làm gì đã ra về. Hồng Mai, chúng ta xuống xe đi.”

Ô tô dừng ở đầu con ngõ vào nhà họ Chu. Lưu Hồng Mai và bà ngoại Lưu không chịu xuống xe, cứ khăng khăng đòi quay về.

Lưu Đại Ngân cười, nói: “Ok, chúng ta quay về cũng được, nhưng chuyện đứa nhỏ phải làm sao bây giờ, chúng ta về rồi thương lượng. Lưu Trụ, con tới nhà họ Chu đón vợ chồng Chu Đại Hữu và Tiểu Lệ tới tỉnh thành, chúng ta về nhà rồi nói.”

“Vâng, mẹ, con đi ngay đây.”

Sắc mặt Lưu Hồng Mai càng trắng hơn, môi run rẩy: “Mẹ, con… Con hơi chóng mặt, chúng ta về nhà đi… Khai Ngọc không thể xa con quá lâu.”

“Cô đã nhắc tới Khai Ngọc thì tôi cũng hỏi luôn, rốt cuộc cha mẹ ruột của Khai Ngọc là ai?” Lưu Đại Ngân đứng trước cửa xe, hỏi.

“Cha mẹ của Khai Ngọc chính là con với Lưu Trụ mà, mẹ, mẹ hỏi vậy là có ý gì?”

Lưu Đại Ngân khoanh tay đứng dưới chân tường, nói: “Nếu tôi đã hỏi, thì chắc chắn đã có chứng cứ, đợi lát nữa Lưu Trụ đưa Tiểu Lệ với cha mẹ nuôi của con bé tới, chúng ta tìm nơi yên tĩnh chậm rãi nói chuyện.”

Vốn dĩ Lưu Đại Ngân định trực tiếp đưa Tiểu Lệ về nhà, nhưng nghĩ lại th con bé đã sống với cha mẹ nuôi từ nhỏ, khả năng Lưu Hồng Mai cũng sẽ phủ nhận chuyện mình đã làm, vậy thì cứ ngồi xuống làm rõ mọi chuyện trước thì hơn, sau đó lại quyết định chuyện hai đứa nhỏ.

Vân Chi

Không lâu sau, vợ chồng Chu Đại Hữu đã dẫn Tiểu Lệ tới, nhìn thấy ô tô, Tiểu Lệ rất hưng phấn.

Có lẽ là vì đây là lần đầu tiên được ngồi ô tô, nên từ khi lên xe cô bé cứ tò mò nhìn ngó kắp nơi, còn nói chuyện với mẹ nuôi không ngừng, nhìn qua rất vui vẻ.

Lưu Hồng Mai với bà ngoại Lưu ngồi ở hàng ghế cuối cùng, hai mẹ con đều cúi đầu. Thỉnh thoảng Lưu Hồng Mai lại nhìn lén Tiểu Lệ một cái, đột nhiên ch** n**c mắt.

Lưu Đại Ngân lái xe đến quán trà mà bà ấy thường xuyên tới ở gần đó, nhìn thấy Lưu Đại Ngân nhân viên phục vụ vội vàng chạy ra đón: “Xưởng trưởng Lưu, ngài tới đấy à, mời đi bên này.”

Lưu Đại Ngân tới nhiều lần, nhân viên phục vụ cũng hiểu rõ tính của bà ấy, nên đưa đoàn người tới một căn phòng yên tĩnh.

Vào phòng, Lưu Đại Ngân dặn người phục vụ: “Mang một ấm Bích Loa Xuân với mấy món đồ ăn vặt trẻ con thích ăn lên.”

“Vâng, xưởng trưởng Lưu.”

Nước trà và đồ ăn vặt được mang lên rất nhanh, nhân viên phục vụ rót cho mỗi người một chén trà, ngoài tiếng nước chảy ra, suốt cả quá trình đều không có một âm thanh nào khác.

Từ khi bước lên ô tô của Lưu Đại Ngân, vợ chồng Chu Đại Hữu đã căng thẳng rồi. Trong niên đại này, gia đình có ô tô riêng đều là gia đình vô cùng giàu có. Quán trà này trang hoàng rất đẹp, vừa nhìn đã biết là nơi chỉ những người có tiền mới tới, vừa rồi nhân viên phục vụ còn gọi bà nội của Tiểu Lệ là xưởng trưởng Lưu, người có thể làm xưởng trưởng chắc chắn là người rất lợi hại.

Khi ra ngoài nhân viên phục vụ còn tri kỷ đóng cửa giúp. Lưu Đại Ngân đẩy đĩa bánh ngọt đến trước mặt Tiểu Lệ, cười nói: “Tiểu Lệ, bà nội mời cháu ăn bánh ngọt.”

Nhiều đồ ăn ngon bày ra trước mặt như vậy, Tiểu Lệ thèm không chịu nổi, nhưng cô bé vẫn không nhận. Vợ Chu Đại Hữu cầm một miếng bánh ngọt lên, đặt vào tay Tiểu Lệ nói: “Tiểu Lệ, ăn bánh ngọt đi.”

Thấy mẹ mình đưa, Tiểu Lệ mới dám cầm miếng bánh lên bỏ vào miệng, vui vẻ nhấm nuốt.

“Hồng Mai, bà ngoại Lưu, Tiểu Lệ mới là cháu gái tôi nhỉ? Đứa trẻ trước đây Hồng Mai sinh là con gái, nhưng cô ta đã tìm sẵn một đứa bé trai, Tiểu Lệ vừa sinh ra đã tráo đổi hai đứa, rồi tiễn Tiểu Lệ đi, có phải không?”
 
Thập Niên 80 - Nhật Ký Nghịch Tập Của Nữ Phụ Ác Độc
Chương 307: Pháo hôi trong truyện trọng sinh (65)



Vợ chồng Chu Đại Hữu nghe thấy, quay sang nhìn nhau, Chu Đại Hữu vội nói: “Chúng tôi không hề biết chuyện đổi con, mẹ của Lưu Hồng Quân tìm chúng tôi nói, nghe tin chúng tôi đang muốn nhận nuôi một cô con gái, trùng hợp bà ta biết một cô gái chưa kết hôn đã có thai sắp sinh rồi, hỏi chúng tôi nếu cô ấy sinh con gái chúng tôi có muốn nuôi không. Tôi với vợ mình thương lượng với nhau, sau đó mới quyết định nhận nuôi Tiểu Lệ. Chúng tôi không hề biết đứa nhỏ này bị tráo đổi.”

“Tôi tin tưởng cô cậu, Tiểu Lệ được nhà cô cậu chăm sóc rất tốt, nhìn ra được cô cậu rất thương con bé.”

Lời Lưu Đại Ngân nói chính là sự thật, tuy nhà họ Chu không giàu có gì, vợ chồng Chu Đại Hữu đều là nông dân, nhưng Lưu Đại Ngân với Lý Tam Thuận cũng xuất thân từ nông dân, biết trẻ con trong thôn được nuôi dạy thế nào. Lần đầu tiên bọn họ gặp Tiểu Lệ, nụ cười trên mặt cô bé rất xán lạn, vừa nhìn đã biết là được người nhà cưng chiều.

Lưu Hồng Mai lộ ra nụ cười miễn cưỡng, nói: “Mẹ, mẹ nói gì vậy, Khai Ngọc mới là đứa trẻ con sinh ra, lúc ấy con sinh là con trai.”

Lưu Đại Ngân mỉm cười không nói gì, thong thả lấy ra báo cáo xét nghiệm ADN từ trong túi xách, ném tới trước mặt Lưu Hồng Mai: “Hôm ở Cảng Đảo, tôi đã dẫn Khai Ngọc đi làm giám định DNA rồi, kết quả giám định viết rõ, thằng bé không có bất kỳ quan hệ huyết thống vào với tôi. Nếu thằng bé thật sự do cô sinh ra, vậy cha ruột của thằng bé là ai?”

Mặt Lưu Hồng Mai càng trắng hơn, cô ta không ngờ, mẹ chồng đã chuẩn bị trước tất cả rồi. Cô ta đã từng nhìn thấy giám định DNA ở trên tivi, là dùng biện pháp khoa học để kiểm tra xem hai người có quan hệ huyết thống với nhau hay không, mức độ chính xác lên đến 99.99%.

“Bà thông gia, bà không cần hỏi nữa, đứa trẻ là do tôi tráo đổi.” Bà ngoại Lưu đẩy tờ báo cáo xét nghiệm ADN ra khỏi chỗ của con gái, nhận lỗi về mình: “Hồng Mai, sự nghiệp của cha mẹ chồng con quá lớn, mẹ thèm thuồng gia nghiệp của bọn họ, con với Lưu Trụ chỉ là vợ chồng cưới lần hai, Lưu Trụ còn có hai đứa con trai rồi, mẹ sợ đứa trẻ con sinh ra là con gái, sau này gia sản của cha mẹ chồng con sẽ không tới lượt con, lúc ấy mẹ hồ đồ nên mới tráo đổi hai đứa trẻ.”

Bà ngoại Lưu là ngời khá thông minh, lập tức nhận hết trách nhiệm về mình, để con gái Lưu Hồng Mai được trong sạch.

Lưu Hồng Mai gục đầu vào vai mẹ cô ta, khóc lớn: “Mẹ, sao mẹ có thể làm ra chuyện như vậy? Đứa trẻ là m.á.u thịt trên người con, con không cần gia sản gì hết, con chỉ cần con của mình thôi.”

Nghe bà ngoại Lưu nói như vậy, Lưu Hồng Mai khóc như vậy, người không biết chuyện sẽ nói bà ngoại Lưu vô tình vô nghĩa, Lưu Hồng Mai là người mẹ tốt.

Đúng lúc ấy, người ngày thường ít nói ít cười Lý Tam Thuận lại hỏi: “Bà thông gia, đứa trẻ là do mình bà tráo đổi thật sao? Chẳng lẽ bản thân Hồng Mai không biết đứa trẻ cô ta sinh ra là trai hay gái?”

“Con bé không biết, nó vừa sinh xong tôi đã ôm đứa trẻ ra ngoài, rồi lừa con bé nói nó sinh con trai. Trẻ con vừa sinh ra đều giống nhau, tôi lừa con bé là con trai, con bé tin ngay.”

Lưu Đại Ngân chậm rãi uống một ngụm trà, hỏi: “Vậy bà giao đứa trẻ cho vợ chồng Chu Đại Hữu thế nào? Hồng Mai không biết sao?”

Vân Chi

“Con bé cũng không biết. Khi ấy Hồng Mai ngủ rồi, tôi lén lút bế đứa bé ra ngoài giao cho Chu Đại Hữu, rồi bế Khai Ngọc trở lại. Cả quá trình Hồng Mai đều không biết gì, đều do tôi làm.”

Lưu Đại Ngân rất muốn vỗ tay cho bà ngoại Lưu, nhìn xem, đúng là gừng càng già càng cay có khác, so với Lưu Hồng Mai đang hoảng loạn không biết phải làm sao, bà ngoại Lưu trấn định hơn nhiều, còn nghĩ ra được biện pháp tốt như vậy trong thời gian ngắn.

Nói như vậy thì Lưu Hồng Mai cũng là người bị hại, Lưu Đại Ngân sẽ không tiện trách mắng Lưu Hồng Mai.

Tiểu Lệ ăn hết bánh ngọt, Lưu Đại Ngân lại đưa cho cô bé một chiếc nữa. Thấy Tiểu Lệ cười với mình, trái tim Lưu Đại Ngân cũng mềm nhũn ra.

“Bà thông gia, bà đúng là một người mẹ tốt, vì con gái mà tội danh này cũng dám ôm lên người mình.” Lưu Đại Ngân tựa lưng vào ghế, thản nhiên nói: “Dựa theo pháp luật nước ta, lừa bán trẻ con chính là tội nặng, vì con gái bà sẵn lòng đi ngồi tù mười mấy năm sao?”

“Mẹ, mẹ con chỉ nhất thời hồ đồ thôi. Hơn nữa, mẹ con không lừa bán trẻ con, sao có thể chịu tội như bọn buôn người?”

Lưu Đại Ngân cười nói: “Mẹ cô có phạm tội hay không, tôi nói không tính, cô nói cũng không tính, phải do pháp luật định đoạt. Hay là chúng ta đến đồn công an luôn nhé, tôi có quen hai người luật sư nổi tiếng, đến lúc đó mời bọn họ xem giúp tôi xem rốt cuộc mẹ cô có phạm tội không.”

Lưu Hồng Mai không nói gì, mẹ chồng kinh doanh ở tỉnh thành nhiều năm như vậy, mạng lưới quan hệ vô cùng rộng rãi, nếu hôm nay bà ấy đã quyết định làm rõ chuyện này, vậy thì chắc chắn đã chuẩn bị kỹ càng cả rồi. Mẹ chồng thật sự định đưa mẹ mình vào tù sao?

Lưu Đại Ngân cười, nói: “Bà thông gia, bà xem, bà ôm tất cả tội danh lên người mình, đúng là yêu con gái quá mà. Hồng Mai, cô thật sự không định nói ra chân tướng sao?”

Môi Lưu Hồng Mai giật giật, cuối cùng vẫn không nói gì.

Nếu thừa nhận ý định tráo đổi con là của cô ta, vậy thì chắc chắn cha mẹ chồng sẽ không tha thứ cô ta, sẽ đuổi cô ta ra khỏi nhà họ Lý.

Một bên là mẹ ruột của mình, một bên là cuộc sống giàu sang, Lưu Hồng Mai thật sự không biết nên chọn bên nào.
 
Thập Niên 80 - Nhật Ký Nghịch Tập Của Nữ Phụ Ác Độc
Chương 308: Pháo hôi trong truyện trọng sinh (66)



Bà ngoại Lưu lén lút kéo tay con gái ở dưới bàn, nói: “Đứa trẻ là do tôi tráo đổi.”

“Tất cả đừng nói nữa.” Lý Lưu Trụ nhìn về phía Lưu Hồng Mai, hỏi: “Hồng Mai, tôi hỏi lại cô một lần cuối cùng, rốt cuộc đứa trẻ có phải do cô tráo đổi không?”

Lưu Hồng Mai ngẩng đầu nhìn chồng mình, rồi khẽ lắc đầu.

Lý Lưu Trụ nhắm mắt lại, chán nản nói: “Hồng Mai, vậy tôi hỏi cô. Rất nhiều lần cô mua đồ dùng cho bé gái, tất cả đều tặng cho ai rồi? Cô nói cô tặng cho bạn mình, là người bạn nào, cô nói thử xem.”

Lưu Hồng Mai trợn trừng mắt, lo lắng không yên nhìn Lý Lưu Trụ, một câu cũng không nói nên lời.

“Đều cho Tiểu Lệ đúng không?” Lý Tam Thuận cũng nói chuyện: “Vì thử cô, Đại Ngân đã cố ý mua rất nhiều đồ dùng cho bé gái, nói với cô là người khác tặng quà nhầm, để cô tặng lại cho bạn mình, mấy thứ kia đều bị mẹ cô đưa cho mẹ nuôi của Tiểu Lệ rồi nhỉ?”

“Nếu lời mẹ cô nói là sự thật, cô hoàn toàn không biết tình hình, vậy thì vì sao mấy thứ kia lại được đưa tới tay vợ chồng nhà họ Chu?”

Lý Tam Thuận nói xong, Lưu Hồng Mai hoàn toàn suy sụp: “Lưu Trụ, là lỗi của em. Em thèm thuồng gia nghiệp của mẹ chồng, sợ sinh con gái cha mẹ anh không thích, sau này sẽ không cho mẹ con em thứ gì, nên mới sinh ra ý nghĩ đổi con. Cha, mẹ, Lưu Trụ, mọi người tha thứ cho con đi, sau này con không dám nữa.”

Cuối cùng đã tra rõ ngọn ngạnh, Lưu Đại Ngân cảm thấy mệt mỏi vô cùng. Bà ấy gây dựng sự nghiệp vì ai chứ? Còn không phải vì cho người trong nhà có cuộc sống tốt hơn sao? Nhưng không ngờ, có tiền rồi, người trong nhà lại không đồng lòng với nhau.

“Hồng Mai, cô nói sau này ư, cô cho rằng còn có sau này sao?” Lý Lưu Trụ bình tĩnh nói.

Quay về từ quán trà, Lưu Đại Ngân lái xe đưa vợ chồng Chu Đại Hữu về nhà trước, hôm nay vẫn chưa thể đón Tiểu Lệ về, tất cả vẫn chưa chuẩn bị tốt đâu. Hơn nữa, Tiểu Lệ sống với cha mẹ nuôi từ nhỏ đến bây giờ, nếu hiện tại đón Tiểu Lệ về, chắc chắn cô bé sẽ làm ầm ĩ một khoảng thời gian.

“Cha, mẹ, Khai Nguyên, Khai Lâm và Khai Ngọc sẽ đi theo cha mẹ một khoảng thời gian, đợi con với Lưu Hồng Mai ly hôn rồi, con sẽ đón bọn nhỏ về.”

Lưu Đại Ngân lái xe, nói: “Khai Nguyên, Khai Lâm đi theo cha mẹ thì không sao, nhưng mà Khai Ngọc… Lưu Hồng Mai sẽ để Khai Ngọc đi theo chúng ta sao?”

“Nếu cô ta không cho, thì để Khai Ngọc sống với cô ta trước đã. Mẹ, con nghĩ kỹ rồi, cha mẹ ruột của Khai Ngọc có thể tặng thằng bé cho người khác, chứng minh bọn họ cũng không phải người tốt. Nhà chúng ta nuôi được thằng bé, nếu Khai Ngọc đi theo chúng ta, chúng ta coi nó như con cháu ruột thịt trong nhà đi.”

Vân Chi

Lý Tam Thuận nói: “Cha với mẹ con cũng có ý đó. Nếu cha mẹ Khai Ngọc không đáng tin, thì giữ Khai Ngọc lại, nuôi nó như con cháu trong nhà. Lưu Trụ, con nghĩ kỹ chưa, muốn ly hôn thật chứ?”

Lý Lưu Trụ gật đầu nói: “Nghĩ kỹ rồi, lần này Lưu Hồng Mai có thể đổi con vì gia nghiệp nhà chúng ta, về sau vì tiền không biết cô ta còn làm ra chuyện gì đâu, con không thể sống cả đời với ngời như vậy.”

Lưu Đại Ngân thầm thở dài. Sao đường hôn nhân của con trai bà ấy lại nhấp nhô như vậy nhỉ? Với Giang An Ni cũng ly hôn, với Lưu Hồng Mai cũng ly hôn, chẳng lẽ số mệnh của con trai bà ấy là phải cô độc cả đời?

“Nếu con muốn ly hôn, thì đưa bọn trẻ đến nhà máy xong, chúng ta đi tìm luật sư Ngô trước, nghe xem cậu ta nói thế nào.”

Vừa vào nhà Lý Lưu Trụ đã bắt đầu thu dọn đồ đạc cho Khai Nguyên và Khai Lâm, may mà hiện tại đang mùa hè, không cần mang nhiều quần áo lắm.

Lưu Hồng Mai ngồi xe buýt quay về, nhìn thấy Lý Lưu Trụ đang thu dọn đồ đạc thì chạy tới giữ c.h.ặ.t t.a.y Lý Lưu Trụ: “Lưu Trụ, Lưu Trụ, anh cho em thêm một cơ hội nữa được không? Em cầu xin anh đó, Lưu Trụ, em cầu xin anh mà.”

“Lưu Trụ, là lỗi của mẹ, Hồng Mai đổi con là do mẹ xúi giục nó. Con đừng trách con bé, muốn trách thì con trách mẹ này, các con còn trẻ, cuộc sống vẫn còn dài mà.”

Lý Lưu Trụ buông quần áo, rút cánh tay ra khỏi tay Lưu Hồng Mai, chậm rãi nói từng chữ: “Lưu Hồng Mai, tôi và cô không có sau này nữa, chúng ta ly hôn đi.”

Lưu Hồng Mai vừa lắc đầu vừa kêu lớn: “Không, em không ly hôn.”

“Nhưng tôi muốn ly hôn, cô cũng thu dọn đồ đạc của mình đi, hôm nay cô quay về nhà mẹ đẻ cô mà ở. Tôi cho cô thời gian một ngày, tám giờ sáng ngày kia chúng ta gặp mặt ở quán cà phê cũ trao đổi chuyện ly hôn. Nếu cô khăng khăng không tới, tôi chỉ có cách gửi đơn lên toà án.”

Nói xong, Lý Lưu Trụ không để ý tới Lưu Hồng Mai nữa, lại tiếp tục thu dọn đồ đạc.

Lưu Hồng Mai ngồi bệt dưới đất, khóc oà lên.

Bà ngoại Lưu ôm con gái, cũng khóc cùng cô ta. Chuyện tới nước này rồi, bà ta cũng không còn gì ể nói nữa.

Lúc này Lý Văn Nhân vẫn đang ở nhà máy, Lưu Đại Ngân lái xe đưa cô ta về nhà. Trông thấy Khai Lâm, Khai Ngọc không về cùng mình, Lý Văn Nhân tò mò hỏi: “Bà nội, Khai Lâm với Khai Ngọc không về ạ?”

“Lát nữa bọn nó về sau, bà đưa cháu về nhà trước.”

Lưu Đại Ngân đưa Lý Văn Nhân về nhà, nhìn cô ta đi về phía Lưu Hồng Mai. May mà bà ấy đưa cô ta về sớm, nếu không sợ là Lý Văn Nhân còn tặng cho nhà họ Lý bọn họ một “Món quà lớn”.

“Mẹ, bà ngoại, hai người làm sao vậy? Mẹ vừa khóc à? Sao vành mắt lại đỏ như vậy?”

Trông thấy vành mắt mẹ mình đỏ bừng, sắc mặt cũng uể oải, Lý Văn Nhân lo lắng hỏi han, chẳng lẽ trong nhà đã xảy ra chuyện gì?

Nhìn thấy con gái, Lưu Hồng Mai lại khóc oà lên: “Nhân Nhân, cha con muốn ly hôn với mẹ.”
 
Thập Niên 80 - Nhật Ký Nghịch Tập Của Nữ Phụ Ác Độc
Chương 309: Pháo hôi trong truyện trọng sinh (67)



“Ly hôn, sao lại muốn ly hôn, mẹ, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Nghe thấy Lý Lưu Trụ muốn ly hôn với mẹ mình, Lý Văn Nhân nóng nảy, sao hai người bọn họ có thể ly hôn chứ.

Lưu Hồng Mai chỉ khóc không nói gì, Lý Văn Nhân hỏi vài lần, Lưu Hồng Mai vẫn không trả lời.

“Bà ngoại, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy? Sao cha cháu lại muốn ly hôn mẹ cháu? Bà mau nói cho cháu biết lý do đi.”

Vân Chi

Bà ngoại Lưu kể lại đơn giản một lần cho Lý Văn Nhân nghe, dù sao sớm muộn gì con bé cũng sẽ biết, thà nói ngay lúc này cho con bé còn hơn.

“Mẹ, mẹ cũng thật là, nếu đã đem đứa trẻ cho người ta, vậy thì đừng nhớ nhung nữa chứ. Bây giờ thì tốt rồi, ông bà nội và cha con đều biết chuyện mẹ đã làm, cha cũng muốn ly hôn mẹ, chúng ta phải làm sao bây giờ?”

Bà ngoại Lưu cho rằng mình nói cho cháu ngoại biết, cháu ngoại sẽ an ủi con gái mình, không ngờ Lý Văn Nhân lại thốt ra những lời như vậy.

“Nhân Nhân, dù sao Tiểu Lệ cũng là con gái ruột của mẹ cháu, mẹ cháu không yên tâm cũng là chuyện bình thường, ai ngờ lại bị Lưu Đại Ngân phát hiện chứ. Nhân Nhân, cháu nói xem phải làm sao bây giờ? Nếu mẹ cháu ly hôn thật, sau này mẹ cháu phải sống thế nào?”

Đầu tiên là chồng chết, sau đó vất vả lắm mới tìm được một người chồng hợp ý thì bây giờ lại sắp ly hôn, nếu ly hôn thật, không biết người ngoài sẽ nói con gái bà ta thế nào đâu.

“Mẹ, nếu mẹ thật sự yêu con cái như vậy, sao mẹ lại đem em gái đi cho người khác? Bây giờ chuyện đã xảy ra rồi, mẹ đừng khóc nữa, mà nên ngẫm lại xem phải làm thế nào đi, rốt cuộc mẹ có muốn ly hôn với cha con không?”

“Đương nhiên là mẹ không muốn rồi, nhưng cha con khăng khăng đòi ly hôn mẹ.”

Từ khi Lý Văn Nhân bước chân vào nhà, Lưu Hồng Mai vẫn luôn khóc lóc, đến bây giờ vẫn chưa dừng lại.

“Mẹ, mẹ đừng khóc nữa. Nếu mẹ không muốn ly hôn, vậy thì đi nhận lỗi với bà nội con đi, chỉ cần bà nội con chịu tha thứ cho mẹ, cha con còn đòi ly hôn mẹ sao?”

Bà ngoại Lưu vỗ tay con gái: “Nhân Nhân nói đúng, nhà con do mẹ chồng con làm chủ gia đình, nếu mẹ chồng con đồng ý bỏ qua việc này, chắc chắn Lưu Trụ sẽ tha thứ cho con.”

Nghe bà ngoại Lưu nói như vậy, Lưu Hồng Mai vừa nín khóc, nước mắt lại tuôn rơi: “Mẹ, mẹ không hiểu mẹ chồng con rồi. Con nói cho mẹ biết, dù Lưu Trụ sẵn lòng tha thứ cho con, tiếp tục sống với con, thì mẹ chồng con cũng không coi con là con dâu của bà ấy nữa. Tính bà ấy chính là như vậy, trong mắt không chứa nổi hạt cát nào.”

Rốt cuộc phải làm sao bây giờ, ba người nhà họ Lưu thương lượng một lúc lâu vẫn chưa có kết quả, bọn họ cũng không có tâm trạng nấu ăn, Lý Văn Nhân ăn mấy miếng bánh ngọt thay cho bữa tối.

Trở lại phòng mình, Lý Văn Nhân ngồi trước bàn học, vẻ mặt âm u, độc ác.

Hiện tại mình đang là người nhà họ Lý, chẳng lẽ sau này sẽ phải mất đi thân phận cô chủ nhà họ Lý sao?

Sống trong nhung lụa lâu ngày đã quen, chỉ cần nghĩ đến những ngày tháng ở kiếp trước thôi, Lý Văn Nhân đã cảm thấy cả người rét run rồi, cô ta không bao giờ muốn quay lại những ngày tháng như vậy nữa.

Hiện tại Lý Lưu Trụ muốn ly hôn mẹ cô ta, cô ta phải ngăn cản mới được, nhưng nên dùng biện pháp gì để ngăn cản bây giờ?

Phải rồi, ly hôn là chuyện giữa hai vợ chồng, chỉ cần mẹ cô ta không đồng ý ly hôn là có thể kéo dài trên hai năm, nếu trong hai năm đó mẹ cô ta ăn nói khép nép, khom lưng cúi đầu trước người nhà họ Lý, biết đâu Lý Lưu Trụ sẽ thay đổi ý thì sao?

Đây là biện pháp duy nhất lúc này.

Lý Văn Nhân vội chạy ra khỏi phòng mình, xông vào phòng mẹ cô ta, nói cho Lưu Hồng Mai biện pháp cô ta vừa nghĩ ra.

“Nhân Nhân, mẹ cũng nghĩ đến biện pháp này rồi, có lẽ nó chính là biện pháp duy nhất.”

Lý Lưu Trụ đã quyết định ly hôn, Lưu Đại Ngân và chồng bà ấy bèn dẫn anh ta tới gặp luật sư Ngô.

Nghe xong đầu đuôi câu chuyện, luật sư Ngô nói: “Chuyện ly hôn không giống những chuyện khác, nếu như một bên không đồng ý, vậy thì chỉ có thể kháng án. Lần đầu tiên kháng án, toà án sẽ không thụ lý, phải kháng án nửa năm mới được xem xét, nói chung không mất một hai năm căn bản không ly hôn được.”

Lý Lưu Trụ không muốn kéo dài thời gian như vậy, trực tiếp hỏi: “Luật sư Ngô, hiện tại tôi chỉ muốn nhanh chóng ly hôn, anh có biện pháp nào không?”

“Có, hành vi của Lưu Hồng Mai và mẹ cô ta đã có thể quy vào tội lừa bán trẻ em, chúng ta có thể lợi dụng điểm này, để cô ta chủ động ly hôn.”

Luật sư Ngô nói ra suy nghĩ của mình một lần, Lý Lưu Trụ cẩn thận ghi tạc trong lòng. Lưu Hồng Mai đã làm ra được chuyện đổi con, vậy thì đừng trách anh ta không nể tình xưa nghĩa cũ.
 
Back
Top Bottom