Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên 80 - Nhật Ký Nghịch Tập Của Nữ Phụ Ác Độc

Thập Niên 80 - Nhật Ký Nghịch Tập Của Nữ Phụ Ác Độc
Chương 180: Ngựa giống pháo hôi (158)



Không muốn nghe các bạn học chửi bới bạn trai nữa, Triệu An An bịt kín hai tai chạy đi chỗ khác.

“Cậu xem kìa, có phải Giang Văn Chung đã rót bùa mê thuốc lú gì cho cậu ấy không mà đến phán đoán cơ bản nhất cậu ấy cũng không có thế nhỉ?”

Một bạn học nữ nói: “Lúc cậu ấy và Giang Văn Chung chưa xác định quan hệ, có một lần Giang Văn Chung còn khuyến khích cậu ấy gây phiền phức cho một người bán hàng rong ở trước cổng trường, nghe nói người kia là mẹ chồng trước của chị gái Giang Văn Chung, anh ta thì trốn trong góc xem kịch. Người phụ nữ bán hàng kia rất lợi hại, nói mấy câu đã khiến Triệu An An á khẩu, còn tìm ra được Giang Văn Chung đang trốn trong góc. Bị anh ta dùng như con tốt thí, thế mà Triệu An An còn đứng ra nói giúp Giang Văn Chung, kỳ quái hơn là, sau đó không lâu hai người chính thức xác định quan hệ yêu đương.”

“Cậu nói xem có phải Giang Văn Chung đã bỏ bùa Triệu An An rồi không? Gia cảnh nhà Triệu An An rất khá, học hành giỏi giang, vẻ ngoài cũng xinh đẹp, mà sao ánh mắt kém thế nhỉ, coi trọng ai không coi trọng lại coi trọng loại người như Giang Văn Chung.”

Triệu An An khóc lóc chạy về nhà, cha cô ta là giảng viên đại học công nghiệp, nhà cô ta ở ngay trong khu tập thể giáo viên.

Cha mẹ Triệu đều tan làm rồi, anh trai cô ta cũng đang ở nhà.

Anh trai cô ta là quân nhân, quanh năm suốt tháng rất ít khi về nhà, thế mà hôm nay cũng có mặt.

Nhìn thấy anh trai, Triệu An An như nhìn thấy người tâm phúc, lập tức bước ến hỏi: “Anh Cả, em nhớ anh có bạn làm việc ở đồn công an đúng không? Em có một người bạn vừa bị cảnh sát bắt, anh ấy bị oan, anh có thể nhờ bạn anh nghĩ cách trả lại trong sạch cho anh ấy được không?”

Vân Chi

Mẹ Triệu đang nấu cơm trong bếp, cha Triệu dọn cơm giúp bà ấy, từ khi Triệu An An bước chân vào nhà, hai vợ chồng đã nhìn nhau, đều chú ý đến từng cử chỉ hành động của Triệu An An rồi.

Nghe thấy cô ta định nhờ anh trai giúp Giang Văn Chung thoát tội, cha Triệu không thèm sắp cơm nữa: “Chuyện Giang Văn Chung có nhân chứng vật chứng rõ ràng rồi, cậu ta thuê người đánh bạn học là sự thật, con còn muốn giúp đỡ cậu ta sao? Có phải mấy năm nay sách vở con học được đều vào bụng chó hết rồi, ngay cả phân biệt đúng sai cơ bản nhất cũng không làm được nữa phải không? Thằng Cả, cha nói cho con biết, con đừng nhúng tay vào chuyện này, Giang Văn Chung đã làm ra chuyện như vậy, cậu ta phải bị trừng phạt.”

Mẹ Triệu cũng ra khỏi phòng bếp, nói: “An An, con yêu ai cha mẹ không hề ngăn cản, nhưng Giang Văn Chung không chỉ nhân phẩm không được, cậu ta còn là tội phạm. Bây giờ cậu ta đã bị cảnh sát bắt lại rồi, con cũng nên chia tay cậu ta đi, đợi sau khi tốt nghệp, mẹ sẽ nhờ người giới thiệu cho con đối tượng tốt hơn.”

Triệu An An lập tức khóc tu tu: “Văn Chung không phải người như vậy, anh ấy bị oan.”

“Vậu ta bị oan sao? Hôm đó tên du côn đánh người kia còn tới trường học tìm Giagn Văn Chung, bọn họ đã nói chuyện với nhau một lúc lâu ở nơi hẻo lánh đó.” Cha Triệu hận không thể cạy đầu con gái ra xem rốt cuộc đầu óc con gái ông ấy có vấn đề gì hay không mà bị Giang Văn Chung mệ hoặc không biết phân biệt phải trái như vậy.

“Văn Chung là bạn của người kia thôi. Nếu nói như cha, người quen biết hung thủ đều là chủ mưu, vậy thì có bao nhiêu chủ mưu chứ?”

“Rất nhiều bạn học đều nhìn thấy, đều có thể làm chứng, thời gian tên du côn kia tới tìm Giang Văn Chung đúng vào hôm bạn học Trương bị đánh, như vậy chẳng lẽ vẫn chưa đủ thuyết phục sao?” Cha Triệu hỏi.

Triệu An An đỏ mắt, cắn môi, nhìn cha mẹ, lớn tiếng nói: “Con lặp lại lần cuối, Văn Chung bị oan, con tin anh ấy.”

Nói xong, cô ta lập tức chạy về phòng mình.

“Con…” Cha Triệu bị chọc tức đến mức đau tim, thật sự không biết nên giải quyết thế nào cô con gái mình cưng chiều từ nhỏ này.

“Cha, cha bớt giận.” Anh cả Triệu vẫn luôn yên lặng không xen miệng vào vội vàng đỡ cha Triệu ngồi xuống, xoa lưng cho ông ấy: “Rốt cuộc chuyện này là thế nào? Con nghe mà như lọt vào sương mù vậy. Trong trường học có sinh viên bị đánh ạ? Chuyện này thì liên quan gì đến An An?”

Mẹ Triệu rót cho cha Triệu một chén nước, giải thích: “Kẻ chủ mưu bị cảnh sát bắt kia tên là Giang Văn Chung, là bạn trai của An An. Vốn dĩ cha mẹ không đồng ý chuyện của hai đứa nó đâu, nhưng An An cứ khăng khăng một mực. Sau đó có lần hai đứa nó đi ra ngoài chẳng may gặp phải kẻ cướp, vì cứu An An, Giang Văn Chung kia đã chắn một đao cho con bé. An An khóc lóc nói không gả cho ai khác ngoài cậu ta, cha mẹ thấy cậu ta toàn tâm toàn ý như vậy, còn sẵn lòng c.h.ế.t thay An An, nên mới đồng ý.”

Mẹ Triệu nói xong, anh Triệu hỏi: “Vì sao Giang Văn Chung kia bị bắt?”

“Khoa bọn họ học định bồi dưỡng một sinh viên từ năm ba, tốt nghiệp xong là được giữ lại trường. Tổng cộng có ba người được chọn, Giang Văn Chung cũng ở trong số đó.” Uống nước xong, cha Triệu đã khá hơn chút rồi. Ông ấy nói tiếp: “Người được ủng hộ nhiều nhất là bạn học họ Trương, Giang Văn Chung chỉ đứng thứ hai, cho nên vì chỉ tiêu giữ lại trường, Giang Văn Chung đã bỏ tiền ra thuê người đánh bạn học Trương kia một trận, đáng giận hơn là để chấm dứt hậu hoạn, Giang Văn Chung còn cố ý dặn dò đám du côn nhất định phải đánh gãy tay bạn học Trương, như vậy bạn học Trương hoàn toàn không thể cạnh tranh được nữa.”

Ngẫm nghĩ một lát, anh Triệu lại hỏi: “Cha, người Giang Văn Chung thuê là du côn ở tỉnh thành ạ?”

Cha Triệu gật đầu: “Đúng là đám du côn ở tỉnh thành, tên du côn chạy trốn kia trước đây cũng từng bị truy nã vì tội cố ý gây thương tích rồi. Không biết một sinh viên như cậu ta sao lại quen được với đám người như vậy nhỉ?”

“Cha, mẹ, Giang Văn Chung này có tâm kế, còn tàn nhẫn, độc ác như vậy, có lẽ nào lần trước cậu ta chắn một đao cho An An cũng là cậu ta tính kế sẵn từ trước không?”
 
Thập Niên 80 - Nhật Ký Nghịch Tập Của Nữ Phụ Ác Độc
Chương 181: Ngựa giống pháo hôi (159)



Dạo gần đây cuộc sống của Giang An Ni thật sự không tồi, con cái có mẹ chồng và người giúp việc chăm sóc, cô ta vừa đi làm vừa học lớp bổ túc ban đêm, sang năm là lấy được bằng tốt nghiệp.

Sau khi lấy được bằng tốt nghiệp, cô ta sẽ được thăng chức lên làm nhân viên quản lý.

Hai đứa nhỏ càng ngày càng lớn, càng ngày càng đáng yêu, tuy rằng cha mẹ chồng vẫn không vừa lòng về cô ta, nhưng bọn họ không ở cùng nhau, thời gian gặp mặt mỗi ngày chỉ có một chút xíu, cho nên dù không hài lòng cha mẹ chồng cũng không làm gì được cô ta.

Nể mặt bọn trẻ, cha mẹ chồng cô ta cũng sẽ không làm ra chuyện gì quá khó coi.

Nhưng tâm trạng tốt đẹp của Giang An Ni đã chấm dứt hoàn toàn khi công an tìm tới cửa nhà.

“Anh nói vì được giữ lại trường, em trai tôi đã thuê du côn, đánh gãy tay bạn học cùng lớp? Các anh đang nói vớ vẩn đấy à? Em trai tôi là sinh viên, sao nó có thể làm ra chuyện như vậy?”

Bởi vì phẫn nộ và sợ hãi, khuôn mặt Giang An Ni hơi dữ tợn, nhưng vẫn nhớ hai đứa nhỏ đang ngủ, nên cô ta mới không la to.

“Hôm nay chúng tôi tới đây để thông báo với cô một tiếng, là người thân, cô không tin thân nhân của mình sẽ làm ra chuyện như vậy cũng là điều dễ hiểu. Khi bị bắt, anh ta không mang theo thứ gì cả, tốt nhất cô nên mang vài thứ đến đồn công an cho anh ta đi.”

Theo lời cảnh sát nói, bọn họ chỉ đến để thông báo cho người nhà của Giang Văn Chung mà thôi. Bây giờ chị gái anh ta đã nhận được tin tức, cũng coi như bọn họ đã hoàn thành nhiệm vụ, có thể ra về rồi.

Giang An Ni sửng sốt một lúc lâu, sau khi lấy lại lý trí, cô ta lập tức lao ra khỏi cửa đi tìm Hàn Đông Thanh.

Hiện tại em trai đã bị tạm giam, chỉ có Đông Thanh mới giúp được. Chú hai của Đông Thanh công tác ở đồn công an, nếu chú ấy chịu giúp đỡ, nói không chừng vụ án của em trai cô ta còn có cơ hội xoay chuyển.

Lúc này trong lòng Giang An Ni đã tin lời hai cảnh sát kia nói rồi.

Em trai cô ta thật sự đã làm ra chuyện như vậy!

Chuyện đã xảy ra rồi, bây giờ không phải là lúc truy cứu nguyên nhân vì sao em trai cô ta lại làm thế, mà phải mau chóng nghĩ cách, làm sao mới có thể giảm án cho em trai, làm sao mới cứu được Văn Chung ra ngoài.

Hàn Đông Thanh vừa họp xong, trông thấy Giang An Ni, anh ta hơi kinh ngạc: “An Ni, sao em lại tới đây, các con đâu?”

Giang An Ni thở hồng hộc, đầu đầy mồ hôi: “Các con có dì Từ trông rồi. Đông Thanh, Văn Chung đã xảy ra chuyện.”

Không đợi Hàn Đông Thanh đặt câu hỏi, Giang An Ni đã kể lại từ đầu đến cuối những lời cảnh sát nói cho Hàn Đông Thanh nghe.

Giang An Ni càng nói, Hàn Đông Thanh càng nhíu chặt mày.

Cuối cùng, Giang An Ni dùng giọng điệu hận sắt không thành thép, nói: “Văn Chung hồ đồ quá, được giữ lại trường hay không cũng có sao đâu, dù không được giữ lại trờng, nó là sinh viên, còn sợ không có việc làm sao? Đông Thanh, việc đã xảy ra rồi, bây giờ không phải lúc truy cứu trách nhiệm của em trai em, chúng ta phải nghĩ cách mau chóng cứu Văn Chung ra mới được. Ở trong đó càng lâu, càng không tốt cho thanh danh của Văn Chung. Sợ là trường học cũng sẽ ghi lỗi, như vậy chẳng phải tương lai sau này của nó cũng bị hủy hoại sao?”

Hàn Đông Thanh xem như đã hiểu, khi đối mặt với chuyện của em trai mình, chỉ số thông minh của Giang An Ni sẽ tuột dốc không phanh, lý trí hoàn toàn biến mất.

Giang Văn Chung đã như vậy rồi, cô ta còn sợ thanh danh của Giang Văn Chung không được tốt, sợ Giang Văn Chung bị trường học ghi lỗi, còn lo cả cho tiền đồ tương lai của Giang Văn Chung.

Sau chuyện này Giang Văn Chung còn thanh danh sao? Dính phải chuyện như vậy, trường học chỉ ghi lỗi thôi sao? Không, trường học sẽ đuổi thẳng. Còn tiền đồ nữa, tiền đồ trong tù sao?

Hàn Đông Thanh không nói lời nào, Giang An Ni thấp thỏm bất an: “Đông Thanh, Văn Chung là em trai duy nhất của em, là cậu ruột của Tử Cẩn, Tử Du, anh không thể mặc kệ em ấy. Chú Hai làm việc ở đồn công an, anh đi hỏi chú ấy thử xem sao, xem rốt cuộc chuyện này là thế nào? Xem có tìm được người bị hại hay không. Chỉ cần người bị hại không truy cứu trách nhiệm của Văn Chung, có phải là Văn Chung sẽ được thả ra không?”

“Thả ra, thuê người hành hung người khác mà có thể thả ra sao?” Nghĩ đến đây Hàn Đông Thanh lại tức giận. Vất vả lắm anh ta mới đứng vững được gót chân trong nhà máy, còn sắp được đề bạt lên chức chủ nhiệm, thế mà tự dưng, Giang Văn Chung lại gây ra chuyện khó coi thế này.

“An Ni, như những gì em vừa nói, Giang Văn Chung không chỉ thuê người hành hung người khác, còn muốn mạng của đối phương. Em còn lo cho thanh danh, lo cho tiền đồ của nó sao? Xảy ra chuyện như vậy, trường học sẽ đuổi thẳng, sao có thể giữ lại sinh viên làm bại hoại thanh danh của trường học như nó.”

“Nhưng còn một năm nữa thôi là Văn Chung tốt nghiệp rồi, trường học không thể cho em ấy cơ hội sửa sai sao? Em ấy còn trẻ như vậy…” Giang An Ni ôm mặt, nước mắt rơi xuống qua khe hở giữa các ngón tay.

Vân Chi

“Đáng đời!” Hàn Đông Thanh không nể tình chút nào: “Nó còn trẻ, thế người bạn học bị đánh kia không còn trẻ sao? Như lời em nói thì dù là đánh người, hay là g.i.ế.c người, chỉ cần tuổi còn trẻ là không phải chịu trách nhiệm à? Chẳng lẽ cảnh sát bắt người còn phải xem tuổi tác, chỉ cần còn trẻ là phạm tội cũng không vấn đề gì?”

Vốn dĩ Giang An Ni muốn được chồng mình an ủi một phen, không ngờ kết quả lại nghe thấy mấy câu như vậy.

“Sao anh ăn nói khó nghe thế, Văn Chung là em trai em.”

“Nhưng nó không phải em trai anh. Bây giờ anh phải đi làm rồi, nếu không còn việc gì khác thì em về nhà trước đi, hai đứa nhỏ vẫn đang ở nhà đấy, hiện tại chắc bọn nó cũng tỉnh rồi.”

Không phải Hàn Đông Thanh không nể tình, mà vì chuyện Giang Văn Chung làm ra thật sự quá khốn nạn. Vì một chỉ tiêu ở lại trường, anh ta có thể tính kế bạn học chung đụng sớm chiều, vậy nếu sau này bọn họ có xung đột về lợi ích, sợ là anh ta cũng sẽ đ.â.m sau lưng mình chẳng nể tình gì đâu.

Hàn Đông Thanh tỏ rõ thái độ sẽ không giúp đỡ, Giang An Ni mất hồn mất vía ra về.
 
Thập Niên 80 - Nhật Ký Nghịch Tập Của Nữ Phụ Ác Độc
Chương 182: Ngựa giống pháo hôi (160)



Về đến nhà, hai đứa nhỏ đều đã tỉnh, Giang An Ni và người giúp việc bế hai đứa nhỏ đến nhà ông bà nội, rồi tới đồn công an.

Hai người công an đến nhà chỉ nói đại khái chuyện đã xảy ra, còn chi tiết thế nào Giang An Ni vẫn chưa rõ ràng lắm.

Nghe tường thuật tỉ mỉ xong, Giang An Ni không biết phải nói sao nữa.

Trầm mặc một lúc lâu, cô ta mới hỏi: “Đồng chí, tôi có thể đi gặp em trai mình không?”

“Xin lỗi, hiện tại Giang Văn Chung đang trong giai đoạn tạm giam để lấy lời khai, cô chưa thể đi gặp cậu ta. Nếu cô có thứ gì muốn giao cho cậu ta, tôi có thể chuyển giúp.”

“Vậy đồng chí có thể nói cho tôi biết địa chỉ người bị hại không? Tôi muốn tới nhà xin lỗi đối phương, dù sao cũng vì chuyện em trai tôi gây ra, đã tạo thành thương tổn cho cậu ấy.”

Cảnh sát lắc đầu: “Xin lỗi, dựa theo yêu cầu của người bị hại, chúng tôi phải bảo mật thông tin về cậu ấy, không thể nói cho cô.”

“Vậy thì cảm ơn đồng chí.”

Không nghe ngóng được tin tức gì, Giang An Ni lại thất thểu ra khỏi đồn công an.

Mẹ vẫn đang ở nhà chờ Văn Chung nghỉ hè về thăm bà ấy, nếu biết em trai cô ta bị bắt, không biết bà ấy sẽ thế nào đâu.

Nhưng chuyện như vậy muốn giấu cũng không giấu được, sớm muộn gì cũng có ngày bị bà ấy biết…

Lúc ra khỏi cửa đồn công an, không biết nghĩ đến điều gì cuối cùng bước chân Giang An Ni xoay chuyển, dắt xe đạp đi ra ngoài.

Cô ta đã suy nghĩ suốt cả quãng đường rồi, vẫn nên gửi điện báo báo tin cho mẹ cô ta, nói rõ chuyện này với bà ta.

Đông Thanh không muốn giúp đỡ, cô ta là phụ nữ, ngoài chạy đến đồn công an thì có thể làm gì nữa? Gọi mẹ cô ta tới, tốt xấu gì cũng có người có thể thương lượng.

Vân Chi

Vì chuyện của Giang Văn Chung, mấy hôm nay lòng Hàn Đông Thanh cũng rối như tơ vò, căn bản không có tâm trạng làm việc. Xảy ra chuyện này, Hàn Đông Thanh cũng không biết nên nói sao nữa.

Đường đường là một sinh viên, cho dù không được giữ lại trường, chắc chắn vẫn được phân phối một công việc không tệ, một tương lai không tệ.

Anh ta thì giỏi lắm, chuyện thuê người hành hung kẻ khác cũng dám làm. Xảy ra chuyện như vậy, tương lai của anh ta coi như đã bị hủy hoại hoàn toàn rồi, chỉ có thể ăn cơm tù.

Hàn Đông Thanh phiền lòng không thôi, nên dứt khoát xin nghỉ, đi tìm chú Hai nhà mình.

Anh ta không định giúp đỡ Giang Văn Chung, nhưng rốt cuộc chuyện là thế nào, anh ta phải tìm hiểu rõ ràng mới được.

“Cháu nói Giang Văn Chung kia là em vợ cháu?” Chú Hai hỏi lại.

Hàn Đông Thanh gật đầu: “Vâng, hôm nay An Ni tới xưởng tìm cháu, cháu mới biết em trai cô ấy đã gây ra chuyện như vậy.”

Chú Hàn là lãnh đạo ở đồn công an, có phòng làm việc riêng. Ông ấy châm một điếu thuốc, nói: “Đông Thanh, việc này không dễ giải quyết đâu.”

Hàn Đông Thanh vội nói: “Chú Hai, không phải cháu tới tìm chú để cầu xin giúp Giang Văn Chung. Cháu chỉ tới hỏi thăm tình hình xem rốt cuộc chuyện này là thế nào thôi. An Ni chưa nói rõ ràng, chỉ nói em trai cô ấy thuê du côn đánh bạn học, bây giờ chuyện bại lộ đã bị bắt lại.”

“Giang Văn Chung đâu chỉ thuê du côn đánh người, cậu ta còn muốn hại cả tính mệnh của đối phương.” Nói đến Giang Văn Chung, chú Hai Hàn cũng vô cùng khinh thường: “Cậu ta cố ý dặn dò hai tên du côn, nhất định phải đánh gãy tay bạn học kia, như vậy bạn học kia sẽ không cạnh tranh với cậu ta được nữa. Đông Thanh, cháu biết không, tay của bạn học kia bây giờ coi như tàn phế rồi, tuy rằng đã phẫu thuật nối lại nhưng sau này không làm được việc nặng nữa, dù là cầm bút trong thời gian dài cũng không được. Chú nghe nói chuyên ngành của bọn họ ngày nào cũng phải viết viết, vẽ vẽ, Giang Văn Chung làm như vậy, chẳng phải là phá hoại cuộc đời của người ta sao? Cậu em vợ này của cháu là sinh viên, không ngờ lại tàn nhẫn thật đấy.”

Hàn Đông Thanh nghe mà hãi hùng khiếp vía, vậy mà Giang Văn Chung lại bỏ tiền ra mua đứt một cánh tay của bạn học, sau này không biết khi gặp lại bạn học kia, anh ta còn dám mặt đối mặt nói chuyện với đối phương không nhỉ?

Hàn Đông Thanh lại hỏi: “Chú Hai, cháu muốn hỏi một chút, trường hợp như của Giang Văn Chung bình thường sẽ bị phán thế nào?”

Chú Hai Hàn: “Cậu em vợ của cháu cũng đủ xui xẻo. Bác trai của người bị hại kia mới quay về từ nước M, muốn đầu tư mở xưởng ở tỉnh chúng ta. Người bị hại họ Trương, bác trai cậu ta sang Đài Đảo từ trước giải phóng, sau đó lại sang nước M, gây dựng được một phần gia nghiệp to lớn ở bên đó, hiện tại đang là phó hội trưởng hội thương nhân người Hoa ở nước M. Ông ấy tới đây lần này, với cương vị là người đại diện cho hội thương nhân người Hoa ở nước M về nước khảo sát, lãnh đạo tỉnh vô cùng coi trọng, ngay cả chủ tịch tỉnh cũng tự mình tiếp đãi ông ấy. Cho nên khi xảy ra chuyện này, lãnh đạo đều theo dõi sát sao, nếu xử lý không tốt, có khi còn ảnh hưởng đến tình hình phát triển kinh tế của cả tỉnh. Vì vậy tuy rằng cậu em vợ cháu không đến mức mất mạng, nhưng sẽ phải ăn cơm tù mười mấy năm. Người bị hại nói không cần bất cứ khoản bồi thường nào, chỉ cần Giang Văn Chung gánh chịu chế tài luật pháp.”

Hàn Đông Thanh đã có chuẩn bị trước, bây giờ nghe chú Hai nói vậy cũng không bất ngờ lắm. Hành vi thế này còn không nghiêm trị, chẳng lẽ phải g.i.ế.c người mới nghiêm trị sao?

Hàn Đông Thanh vừa về đến nhà, Giang An Ni đã thúc giục anh ta thay quần áo, muốn Hàn Đông Thanh đi cùng cô ta đến nhà chú Hai hỏi thăm tình hình.

Hàn Đông Thanh bế con gái, chậm rãi nói: “Chiều nay anh xin nghỉ đi tìm chú Hai rồi, chuyện của em trai em không còn đường cứu vãn đâu, chắc chắn sẽ phải ăn cơm tù.”

Đến tận bây giờ Giang An Ni vẫn chưa chịu tiếp thu sự thật em trai mình sẽ bị phán xử, cô ta luống cuống: “Chúng ta đi tìm người bị hại, đi cầu xin cậu ta, chỉ cần cậu ta chịu đứng ra nói giúp Văn Chung vài câu, không truy cứu trách nhiệm của Văn Chung nữa, vậy thì dễ giải quyết thôi.”

“Giang An Ni, em có biết, em trai ngoan của em vì phòng ngừa hậu hoạn còn cố ý dặn hai tên du côn kia nhất định phải đánh gãy tay người bị hại không? Bây giờ người bị hại không chỉ không làm được việc nặng, sau này ngay cả cầm bút trong thời gian dài cũng không làm được, em nghĩ đối phương sẽ thông cảm sao? Giang Văn Chung bị bắt là gieo gió gặt bão, nếu em còn tiếp tục dính vào chuyện này, vậy thì chúng ta không cách nào sống tiếp với nhau nữa.”
 
Thập Niên 80 - Nhật Ký Nghịch Tập Của Nữ Phụ Ác Độc
Chương 183: Ngựa giống pháo hôi (161)



Trong điện báo gửi cho mẹ Giang, Giang An Ni chưa nói Giang Văn Chung đã xảy ra chuyện, chỉ nói cô ta nhớ mẹ Giang rồi, mời bà ấy lên tỉnh thành một chuyến.

Nhận được điện báo, mẹ Giang còn khoe khoang với bà con chòm xóm một phen, sau đó mới xách túi lớn túi nhỏ lên tàu hỏa đi đến tỉnh thành.

Hôm nay Giang An Ni cố ý dậy thật sớm, đi đón Mẹ Giang.

Khi mẹ Giang đến nơi, Hàn Đông Thanh vừa mới dậy, hai đứa nhỏ vẫn đang ngủ say.

Mẹ Giang vui vẻ ngắm nhìn hai đứa cháu một lúc, thấy sắc mặt Hàn Đông Thanh không tốt lắm, nhân lúc anh ta ra ngoài mua đồ ăn sáng, mẹ Giang lén hỏi con gái: “An Ni, con cãi nhau với Đông Thanh à?”

Giang An Ni vội vàng lắc đầu, nói dối: “Đâu có, do anh ấy gặp chút khó khăn trong công việc, mấy ngày nay vẫn luôn buồn rầu như vậy.”

“Vậy là tốt rồi, mẹ còn tưởng hai đứa con cãi nhau nữa. Vợ chồng không sợ cãi nhau, chỉ sợ không còn tâm trạng để cãi vã. An Ni, dạo này con có gặp em trai con không? Nó khỏe chứ?”

Tay Giang An Ni run lên: “Mấy hôm trước vừa gặp xong. Mẹ, đợi lát nữa ăn cơm xong, con có chuyện này muốn nói với mẹ.”

Mẹ Giang bế cháu lên, hỏi: “Chuyện gì? Con nói luôn bây giờ không được sao?”

Giang An Ni: “Thôi, cứ chờ Đông Thanh về rồi nói sau.”

Hai đứa nhỏ vẫn đang ở nhà, nếu để mẹ Giang biết chuyện kia, chắc chắn bà ta sẽ làm ầm ĩ, đến lúc đó chỉ sợ sẽ va chạm đến hai đứa nhỏ.

Hàn Đông Thanh mua bánh quẩy và sữa đậu nành mang về, hôm qua mẹ Giang ăn cơm sớm, còn ngồi tàu hỏa cả đêm, đã đói bụng từ lâu. Giang An Ni bảo có việc muốn nói, bà ta cũng không để tâm lắm, tưởng là việc nhỏ gì đó.

Đợi đến khi ăn sáng xong, Hàn Đông Thanh và Giang An Ni mỗi ngời bế một đứa nhỏ, Giang An Ni mới mở miệng nói cho mẹ Giang chuyện Giang Văn Chung.

Còn chưa nghe xong, mẹ Giang đã trừng mắt, hô to: “An Ni, con nói vớ vẩn gì vậy? Em trai con là sinh viên, tiền đồ rộng mở, sao lại chơi cùng đám du côn, còn đánh người nữa. Chắc chắn công an bắt nhầm rồi, không được, mẹ phải đến đồn công an, con trai mẹ ngoan ngoãn như vậy, sao có thể làm ra chuyện này?”

“Lời An Ni nói đều là sự thật, con đã nhờ người hỏi thăm rồi. Vì chỉ tiêu giữ lại trường học, Văn Chung không so được với bạn học khác, nên đã cố ý thuê côn đồ đánh gãy tay bạn học kia. Nhân chứng, vật chứng đều có đủ. Dù cậu ta muốn phản biện cũng không có cách nào.” Hàn Đông Thanh nói thẳng, không nể tình chút nào.

Mẹ Giang bắt đầu th* d*c, một lúc lâu sau mới hỏi: “Đông Thanh, con nói là thật à? Nhân chứng vật chứng đều có đủ sao? Không phải tên du côn kia vu khống Văn Chung chứ?”

“Cảnh sát nói như vậy, chắc không phải vu khống.”

“Đông Thanh, con đi hỏi thăm rồi, vậy con có biết vết thương của bạn học bị đánh kia thế nào không? Có nguy hiểm đến tính mạng không? Nếu bị thương không nặng, có phải Văn Chung sẽ được thả ra không? Mẹ đi dập đầu xin lỗi người ta nhé, chỉ cần bọn họ chịu buông tha cho Văn Chung, bọn họ bắt mẹ làm gì mẹ cũng đồng ý.” Mẹ Giang nói.

Mẹ Giang đã lớn tuổi, cũng trải đời hơn nhiều rồi, nên tiếp thu nhanh hơn con gái bà ta. Chỉ trong chốc lát bà ta đã nghĩ ra biện pháp cữu vãn rồi. Chỉ cần người bị hại mở miệng nói giúp Giang Văn Chung, có lẽ Giang Văn Chung sẽ tránh được hình phạt.

Trong thôn trong thị trấn cũng có chuyện như vậy, hai người đánh nhau, một người đi bệnh viện, người đánh kia đến nhà xin lỗi, còn bồi thường cho người bị đánh không ít tiền, người bị đánh kia không khởi tố nữa, mấy ngày sau người kia cũng được thả ra.

Nếu người bị hại có thể đứng ra nói giúp con trai bà ta, vậy có lẽ con trai bà ta cũng chỉ bị giam mấy ngày rồi được thả.

“Chuyện này sợ là hơi khó.” Hàn Đông Thanh cúi đầu đùa với con trai mình.

“Tay của bạn học bị đánh kia gãy rồi, sau này không chỉ không làm được việc nặng, ngay cả cầm bút viết chữ cũng không cầm được quá lâu. Cậu ấy là sinh viên, không thể viết chữ tương đương với không thể học tiếp, mẹ nghĩ cậu ấy sẽ bỏ qua cho kẻ khơi mào sao?”

“Nhưng nếu Văn Chung thật sự bị định tội, thì cuộc đời thằng bé coi như xong rồi. Chúng ta đi cầu xin người nhà kia, chỉ cần bọn họ đống ý, phải bồi thường bao nhiêu chúng ta cũng sẵn lòng.”

“Mẹ, bồi thường bao nhiêu tiền mẹ cũng sẵn lòng ạ? Vậy nếu có người đánh gãy tay Văn Chung, khiến nó không thể đi học tiếp, mẹ muốn người ta bồi thường mẹ bao nhiêu mẹ mới bằng lòng bỏ qua cho người ta?” Hàn Đông Thanh hỏi.

Mẹ Giang: “Mẹ…”

Vân Chi

Bà ta cũng không nói ra được. Nếu có người làm vậy, có người thật sự hủy hoại cuộc đời con trai bà ta, bà ta chỉ hận không thể cầm d.a.o g.i.ế.c c.h.ế.t người nọ, sao có thể buông tha cho đối phương.

Hàn Đông Thanh hỏi tiếp: “Nếu người ta thật sự muốn bồi thường, mẹ lấy ra được bao nhiêu tiền?”

Mẹ Giang là một phụ nữ nông thôn, có thể lấy ra bao nhiêu tiền? Tiền sinh hoạt của bà ta vẫn phải nhờ hai chị em Giang An Ni và Giang Văn Chung đấy.

Vừa rồi mẹ Giang nói “Bồi thường bao nhiêu tiền cũng đồng ý” chứ không phải “Bồi thường bao nhiêu tiền mẹ cũng đồng ý”, thật ra theo bản năng bà ta đã nghĩ con gái con rể sẽ bỏ ra số tiền này.

Trong mắt bà ta, em vợ gặp nạn, anh rể bỏ tiền ra chẳng phải chuyện đương nhiên sao?

Cho nên mẹ Giang vừa nói như vậy, Hàn Đông Thanh đã hiểu được ý của mẹ Giang rồi. Nếu là thân thích gặp khó khăn, anh ta không ngại giúp một chút, nhưng chuyện Giang Văn Chung làm ra đâu phải chuyện con người làm, còn lâu anh ta mới bỏ tiền giúp đỡ đối phương.
 
Thập Niên 80 - Nhật Ký Nghịch Tập Của Nữ Phụ Ác Độc
Chương 184: Ngựa giống pháo hôi (162)



Biết hiện tại vợ và mẹ vợ đều không còn tâm trí trông lũ trẻ, Hàn Đông Thanh nói: “Con bế bọn trẻ qua chỗ cha mẹ con.”

Giang An Ni: “Ừ, để em đi cùng anh. mẹ, con đưa bọn trẻ qua chỗ mẹ chồng con trước, lát nữa con về.”

Cha Hàn Đông Thanh công tác ở tỉnh thành nhiều năm, chắc chắn quen biết không ít người, nói không chừng có thể giúp đỡ… Nghĩ vậy, mẹ Giang vội vàng đứng dậy, nói: “Lâu lắm rồi mẹ không gặp ông bà thông gia, mẹ đi cùng hai đứa.”

Vân Chi

Trong lòng mẹ Giang nghĩ thế nào, Hàn Đông Thanh có thể đoán ra vài phần. Bà ta định đi nhờ cha mẹ mình giúp đỡ sao?

“Mẹ, mẹ đi cũng được thôi, nhưng không được nói cho mẹ con chuyện này. Bà ấy với cha con vẫn chưa biết đâu. Mẹ con bị bệnh tim, con sợ nghe thấy chuyện như vậy bà ấy sẽ không chịu nổi. Chuyện Văn Chung… Con sẽ tìm cơ hội nói cho cha mẹ con, đừng nói với bọn họ ngay lúc này.”

Đương nhiên mẹ Giang nghe hiểu được ý của Hàn Đông Thanh, ý của anh ta là không muốn cha mẹ anh ta giúp đỡ.

Nụ cười trên mặt mẹ Giang cứng đờ, cũng không nói gì thêm.

Ra ngoài, Giang An Ni oán trách Hàn Đông Thanh: “Sao anh lại nói chuyện với mẹ em như vậy.”

Hàn Đông Thanh hỏi lại cô ta: “Nói chuyện như vậy là nói chuyện thế nào? An Ni, cha anh ngồi trên vị trí kia, không biết có bao nhiêu đôi mắt đang nhìn chằm chằm ông ấy. Em muốn vì chuyện của em trai em, khiến cha anh mất đi thanh danh trong sạch ông ấy đã gìn giữ nửa đời người sao?”

“Mẹ em đã nói là nhờ cha anh giúp đỡ đâu. Nói như anh, nếu mẹ em thật sự nhờ cha mẹ anh giúp đỡ, có phải anh định đuổi cả bà ấy ra khỏi nhà không?”

Hàn Đông Thanh bế con, giọng điệu thờ ơ: “An Ni, anh nói rõ ràng với em nhé. Anh không quản được chuyện em và mẹ em đi thăm Văn Chung, nhưng anh sẽ không bảo cha anh giúp đỡ nó. Việc của em trai em như một vũng nước đục, ai chạm vào người đó xui xẻo. An Ni, anh nói thật cho em biết, gia đình bạn học mà em trai em thuê người đánh kia có chút bối cảnh, phụ huynh nhà người ta nói không cần bất cứ khoản bồi thường nào, chỉ cần em trai em chịu hình phạt từ pháp luật.”

Giang An Ni lập tức dừng bước, hỏi: “Anh nói gì cơ? Không phải người nọ chỉ là một tên sinh viên nhà nghèo sao? Em đã nhờ người hỏi thăm rồi, nhà đối phương chỉ có một cậu em trai và một người ông bị mù, cha mẹ đều không còn nữa. Em biết anh không muốn để ý đến chuyện của em trai em, nhưng không cần nói bừa như vậy.”

Hàn Đông Thanh bật cười, quen biết Giang An Ni lâu như vậy, sao anh ta không phát hiện ra Giang An Ni là người thế này nhỉ?

“Sinh viên nghèo? Sinh viên nghèo thì làm sao? Sinh viên nghèo là em trai em có thể thuê người đánh à? Giang An Ni, vậy chúng ta nói rõ ràng mọi chuyện nhé. Enh chướng mắt cậu em trai Giang Văn Chung kia của em, đừng nói cha mẹ, chính anh cũng sẽ không hỗ trợ. Mẹ em nói phải bồi thường bao nhiêu tiền cũng đồng ý, lời này là bao gồm cả chúng ta đúng không? Anh nói cho em biết, một xu một hào anh cũng sẽ không bỏ ra cho Giang Văn Chung đâu. Nếu mẹ em cần tiền, thì bảo bà ấy tự đi vay mượn, dù có tiền mang đi nhóm bếp anh cũng không bỏ ra giúp đỡ em trai em. Ít nhất mang nhóm bếp còn có chút hơi ấm, chứ cầm đi giúp loại người như em trai em thì có ích lợi gì? Để cậu ta lại thuê du côn đánh người tiếp sao?”

Giang An Ni không ngờ Hàn Đông Thanh lại nói như vậy, cô ta biết chồng mình chướng mắt em trai, nhưng không ngờ lại chướng mắt đến mức này.

Không đợi cô ta nói gì thêm, Hàn Đông Thanh đã bế con đi thẳng.

Nhà cha mẹ Hàn Đông Thanh cách nhà bọn họ không xa, buông con xuống, Giang An Ni lấy cớ trong nhà có việc lập tức ra về.

Hôm nay dù muốn nhờ cha mẹ chồng giúp đỡ, cô ta cũng không dám mở miệng ra nói.

Thời gian vẫn chưa đến bảy giờ, cha mẹ Hàn vừa ăn sáng xong.

Cha Hàn vẫy tay gọi Hàn Đông Thanh: “Đông Thanh, qua đây.”

Hàn Đông Thanh đưa đứa trẻ cho dì Từ giúp việc, đi tới ngồi xuống trước bàn ăn: “Cha, cha gọi con gì thế?”

Cha Hàn hỏi: “Chú Hai con gọi điện thoại cho cha, nói em vợ con bị công an bắt rồi, chuyện này có thật không?”

Hàn Đông Thanh gật đầu: “Là thật.”

Cha Phụ nói tiếp: “Người bị hại kia họ Trương, bác trai cậu ta mới quay về từ nước M đúng không? Vết thương của người ta thế nào? Không có gì đáng ngại chứ?”

“Con nghe chú Hai nói, người bị hại họ Trương, cậu ta có một người bác mới quay về từ nước M. Tay bạn học kia bị đánh gãy, tuy rằng sau phẫu thuật nhìn bề ngoài không phát hiện ra, nhưng bên trong đã bị phế đi rồi, ngay cả cầm bút viết chữ trong thời gian dài cũng không được.”

“Không thể viết chữ trong thời gian dài?” Mẹ Hàn kinh hô: “Một sinh viên, tay không thể viết chữ trong thời gian dài, chẳng phải cuộc đời chấm dứt từ đây sao? Giang Văn Chung nhẫn tâm thật đấy! Mẹ còn tưởng rằng cậu ta chỉ giở trò ngáng chân vặt vãnh, không ngờ lại độc ác như vậy.”

Hàn Đông Thanh không nói gì, cha Hàn phụ nói tiếp: “Cha nghe chú Hai con nói, tay bạn học kia bị như vậy là do Giang Văn Chung cố ý dặn dò đám du côn đánh gãy, chỉ vì bạn học kia cạnh tranh chỉ tiêu ở lại trường với cậu ta, đúng không?”

“Cậu ta, cậu ta…” Mẹ Hàn sững sờ không biết nên nói gì.

Thế này thì không phải là độc ác nữa, mà không phải là con người rồi. Chỉ vì một chỉ tiêu ở lại trường, lại thuê người đánh gãy tay bạn học, còn là bạn học đã học chung với nhau mấy năm rồi, cho dù không phải thân thiết nhưng ngẩng đầu không thấy cúi đầu thấy, thế mà Giang Văn Chung vẫn ra tay được…

Cha Hàn đã ăn no, ông ấy buông bát đũa xuống, nói: “Đông Thanh, con đừng bao giờ nhúng tay vào chuyện này. Gần đây tỉnh đang tiếp đón một Hoa Kiều trở về từ nước M, Hoa Kiều kia muốn mở xưởng ở tỉnh mình, lãnh đạo tỉnh rất coi trọng việc này. Chú Hai con nói, Hoa Kiều kia họ Trương, người bị đánh chính là cháu trai ông ấy.”

Hàn Đông Thanh cúi đầu nhìn mâm cơm, nói: “Cho dù người bị đánh kia không có bối cảnh gì, con cũng không muốn xen vào chuyện của Giang Văn Chung, bởi vì cậu ta đã chạm tới điểm mấu chốt của con rồi.”
 
Thập Niên 80 - Nhật Ký Nghịch Tập Của Nữ Phụ Ác Độc
Chương 185: Ngựa giống pháo hôi (163)



Dạo gần đây Lưu Đại Ngân rất vui vẻ vì cuối cùng tên âm hiểm Giang Văn Chung kia cũng bị bắt vào tù rồi, về sau nhà bọn họ có thể vững tâm làm ăn buôn bán.

Hôm nay, Lưu Đại Ngân đang ở nhà đọc báo thì nghe thấy Trương Thủy Sinh gọi to: “Dì Lưu, dì ra đây coi cháu mang đến thứ tốt gì này.”

Lưu Đại Ngân buông tờ báo xuống, ra ngoài, thì trông thấy Trương Thủy Sinh đang chỉ huy người khác đặt đồ xuống sân.

Trong sân đã có mấy cái thùng giấy, có lớn có bé, có hình vuông cũng có hình chữ nhật.

“Thủy Sinh, cháu đang làm gì thế?”

Lưu Đại Ngân đi qua xem thử. Trên cái hộp hình vuông in hình một chiếc ti vi, còn trên cái hộp hình chữ nhật thì in hình một chiếc đài cát sét.

Trương Thủy Sinh lau mồ hôi trên mặt, nói: “Dì Lưu, mấy thứ này là bác trai cháu tặng cho dì, cảm ơn dì đã cứu anh trai cháu.”

Lưu Đại Ngân vội vàng xua tay: “Thủy Sinh, dì không nhận đâu, quà của bác trai cháu quá quý giá rồi.”

Đồ bác trai Trương Thủy Sinh tặng đều rất đắt, chẳng những đắt còn rất khó mua.

Vốn dĩ Lưu Đại Ngân cũng định mua một chiếc ti vi, nhưng mà đi hỏi thăm khắp nơi vẫn không kiếm được phiếu, vì thế bà ấy đành hạ thấp yêu cầu, định mua một chiếc đài radio.

Nhưng mà phiếu radio, bà ấy cũng không kiếm được.

Nếu biết trước, lúc đi đặc khu kinh tế bà ấy đã mua một chiếc hàng tuồn từ Cảng Đảo mang về rồi.

Nhưng cơ hội đã trôi qua, bà ấy đâu thể vì một chiếc đài radio lại cố ý đến đặc khu kinh tế một chuyến nữa.

Trong sân, ngoài thùng đựng tivi và đài radio, còn có vài cái hộp nữa. Không cần nghĩ Lưu Đại Ngân cũng biết, chắc chắn đồ bên trong cũng không phải đồ vớ vẩn linh tinh.

“Thủy Sinh, dì nhận tấm lòng là được rồi, mấy thứ này cháu mang về đi. Hơn nữa, chẳng phải cháu đã cảm ơn dì rồi à? Làm gì có đạo lý cùng một chuyện lại thu quà cảm ơn tận hai lần.”

Trương Thủy Sinh nói: “Dì Lưu, mấy thứ này là bác trai cháu mua, cháu chỉ là chân chạy. Nếu dì không nhận, về nhà cháu cũng không biết ăn nói thế nào với bác trai cháu. Quà cảm ơn của cháu là cháu cảm ơn dì Lưu, còn của bác trai là của bác trai. Dì Lưu, dì phải nhận mấy thứ này, nếu không bác trai cháu lại trách cháu không được việc.”

Lưu Đại Ngân kiên trì không chịu nhận, Trương Thủy Sinh không muốn đẩy đưa với bà ấy, lập tức vung tay nói với hai nhân viên gần đó: “Các anh lắp dây ăng-ten đi.”

Hai nhân viên kia gật đầu, một người hỏi: “Chị gái, tivi này chị định đặt ở phòng khách hay ở phòng nào? Tôi lắp dây ăng-ten ở đây nhé?”

Anh ta chỉ tay vào cửa kính của phòng khách, nói tiếp: “Chúng tôi sẽ để dây ăng-ten trên nóc nhà, sẽ không vướng víu gì đâu.”

Lưu Đại Ngân: “...”

Trương Thủy Sinh kéo Lưu Đại Ngân vào nhà: “Dì Lưu, cháu nóng không chịu nổi rồi, nhà dì còn trà lạnh không, mau rót cho cháu một bát.”

Lý Tam Thuận đang trông cửa hàng, lúc này không có khách nên cũng quay về nhà trong.

Trông thấy hai người thợ đã dựng thang, kéo dây ăng ten lên mái nhà phòng khách rồi, ông ấy hỏi: “Đại Ngân, Thủy Sinh, chuyện bên ngoài là sao thế? Sao lại có người trèo lên nóc nhà, còn một đồng đồ gì linh tinh ngoài kia nữa?”

Trương Thủy Sinh uống ừng ực hết một bát trà lạnh, nói: “Chú Lý, đồ bên ngoài là bác trai cháu bảo cháu mang tới để cảm ơn dì Lưu và anh Lưu Trụ đã cứu anh trai cháu. Bọn họ leo lên nóc nhà để lắp dây ăng ten ấy mà, lát nữa bọn họ sẽ kéo cả dây điện. Chú Lý, nhà chú còn ổn điện mới không? Lát nữa cần dùng đến.”

“Chúng tôi không thể nhận mấy thứ này.” Lý Tam Thuận liên tục xua tay: “Lúc ấy dù ai gặp phải chuyện như vậy cũng sẽ không mặc kệ, cậu mang nhiều đồ tới như vậy, chúng tôi không nhận được đâu.”

Trương Thủy Sinh cười nói: “Đồ không phải cháu tặng, là bác trai cháu tặng, cháu chỉ là chân chạy, phụ trách đưa đồ đến nơi cần đến thôi. Chú Lý, dì Lưu, với bác trai cháu mà nói mua mấy thứ này chỉ như chín trâu mất một sợi lông. Thật ra, nếu không phải không dễ mua, bác trai cháu còn định tặng nhà chú dì một chiếc ô tô đó.”

“Dù nhiều tiền cũng không thể tặng chúng tôi quà cáp quý giá như vậy!”

“Dì Lưu, mấy thứ đồ điện này bác trai cháu mua cả cho nhà cháu, cả nhà cô cháu nữa, tóm lại chú dì cứ nhận đi.”

Vân Chi

Nối dây ăng – ten xong, hai người Trương Thủy Sinh mang đến lại bắt đầu nối dây điện, cài đặt tivi.

Trương Thủy Sinh cũng mở hết mấy cái thùng còn lại ra, giới thiệu cho Lưu Đại Ngân từng thứ một: “Dì Lưu, đây là máy giặt, nối đường nước, cắm điện vào, bỏ quần áo và bột giặt vào trong, sau đó bấm nút này là máy giặt sẽ tự giặt quần áo, sử dụng rất đơn giản. Sau khi giặt xong, dì bỏ quần áo ướt vào cái này, đậy nắp lại, vặt nút này là quần áo sẽ được vắt kiệt nước, phơi ra ngoài một lát là khô cong.”

“Đây là tủ lạnh, ngăn trên là ngăn mát để đặt đồ ăn gì đó, ngăn dưới là ngăn đá để làm đá, đặt kem, đặt đồ đông lạnh, rất tiện lợi.”

“Đây là quạt điện, cắm điện vào bật nút là có gió, mùa hè dùng cái này rất mát mẻ.”

Quạt điện này bác trai Trương Thủy Sinh tặng hẳn hai chiếc: “Dì Lưu, dì một cái, một cái khác cho anh Lưu Trụ dùng.”

Lưu Đại Ngân: “Thủy Sinh, số đồ này bao nhiêu tiền? Chú dì thật sự không thể nhận.”

Trương Thủy Sinh: “Dì Lưu, nếu dì không nhận, về nhà cháu không biết ăn nói với bác trai cháu thế nào. Hôm nay tại ông nội cháu không rảnh, nếu không ông ấy đã tự mình đưa đồ qua đây rồi.”

Lưu Đại Ngân ngẫm nghĩ một lát, sau đó đợi nhân viên đi khỏi, bà ấy về phòng lấy ra một ngàn năm trăm đồng, đưa cho Trưưng Thủy Sinh.

“Thủy Sinh, mấy thứ này thật sự quá quý giá, cháu cầm số tiền này về cho bác trai cháu đi, coi như chú dì mua chúng.”

Trương Thủy Sinh phun hạt dưa trong miệng ra, xua tay liên tục: “Dì Lưu, dì còn như vậy là cháu giận đấy. Dì có ơn cứu mạng anh trai cháu, dù tặng dì nhều đồ hơn nữa cũng không báo đáp được ân tình ấy. Dì Lưu, cháu sẽ không nhận số tiền này đâu, dì mau cất đi.”

Lưu Đại Ngân tranh luận với Trương Thủy Sinh một phen, Trương Thủy Sinh vẫn không chịu nhận tiền.

Thấy anh ta thật sự không nhận, Lưu Đại Ngân đành cất tiền đi, đổi thành hai con gà nướng đưa cho anh ta.

“Dì Lưu, lâu lắm rồi cháu không được ăn gà nướng nhà dì, đang thèm đây. Cảm ơn chú dì.”
 
Thập Niên 80 - Nhật Ký Nghịch Tập Của Nữ Phụ Ác Độc
Chương 186: Ngựa giống pháo hôi (164)



Trương Thủy Sinh về nhà, vừa đến đầu ngõ nhỏ đã trông thấy có một đám người đang vây trước cửa nhà mình.

Trương Thủy Sinh lập tức lo lắng không thôi, chẳng lẽ trong nhà lại xảy ra chuyện gì rồi?

Anh ta không rảnh quan tâm điều gì nữa, vội vàng chạy về nhà.

Nhưng vẫn chưa tới cửa, đã nghe thấy tiếng kêu khóc của phụ nữ, tiếng kêu khóc kia vô cùng thảm thiết, giống như c.h.ế.t cha c.h.ế.t mẹ vậy.

Trông thấy anh ta, có người hô một tiếng: “Thủy Sinh về rồi à.”

Đám người vây xem lập tức quay đầu nhìn lại: “Thủy Sinh về rồi à, hai m con nhà này đã quỳ trước cửa nhà cháu rất lâu rồi. Anh trai cháu đã ra ngoài nói vài câu, nhưng bọn họ vẫn không chịu đi, hết cách anh cháu đành đóng cửa lại.”

Trương Thủy Sinh đẩy đám người ra, chen vào trong, nhìn hai người phụ nữ đang đầu bù tóc rối, gào khóc trước cửa nhà mình.

Trương Thủy Sinh xách túi gà nướng trong tay, hỏi: “Hai người là ai thế? Quỳ gối trước cửa nhà tôi làm gì? Cha mẹ hai người c.h.ế.t à mà khóc thảm như vậy? Mau tránh ra, nhường đường chút. Muốn khóc tang thì về nhà hai người mà khóc, khóc trước cửa nhà tôi làm gì?”

Mẹ Giang & Giang An Ni đang khóc lóc: “…”

Trên trán mẹ Giang dính không ít bùn đất, nhìn qua là biết vừa dập đầu mấy cái.

“Tôi cầu xin cậu, xin cậu buông tha cho con trai tôi đi mà.” Mẹ Giang không quan tâm đến thể diện, lập tức xông tới ôm lấy đùi Trương Thủy Sinh, va chạm mạnh đến mức Trương Thủy Sinh phải lui về phía sau một bước mới đứng vững được.

“Con trai tôi chỉ nhất thời hồ đồ mới làm ra chuyện sai lầm như vậy. Tôi cầu xin cậu, xin cậu nói với anh trai cậu một tiếng, để anh trai cậu nói khéo với cảnh sát. Chỉ cần cậu ấy chịu buông tha cho con trai tôi, yêu cầu gì tôi cũng đồng ý.”

“Bà muốn anh trai tôi buông tha cho con trai bà?” Trương Thủy Sinh đổi gà nướng sang tay khác, hỏi: “Con trai bà chính là người đã thuê du côn ánh anh trai tôi, còn cố ý dặn dò phải đánh gãy tay anh trai tôi đúng không?”

Mẹ Giang đang khóc hăng say, nghe thấy vậy tiếng khóc nhỏ đi một chút: “Con trai tôi bị mỡ heo che mắt, nhất thời hồ đồ…”

Trương Vân Sinh cười mỉa: “Mỡ heo che mắt, nhất thời hồ đồ? Vậy con trai bà cũng hồ đồ quá rồi. Nếu bà muốn con trai bà không bị trừng phạt, thì đừng tới tìm tôi, mà nên đi tìm cảnh sát, tìm thẩm phán. Tội phạm có bị bắt hay không, có bị phạt hay không, bị phạt thế nào, là chuyện của cảnh sát và thẩm phán, dân chúng bình thường chúng tôi sao có thể quyết định được?”

Vây xem người khẽ thì thầm: “Mẹ con nhà này đúng là không biết xấu hổ, còn dám vác mặt tới cầu xin Vân Sinh buông tha cho con trai bà ta. Vân Sinh là sinh viên giỏi, tiền đồ tương lai đang sáng lạn đã bị con trai bà ta phá hủy hết, tôi mà là bà ta, tôi chẳng còn mặt mũi nào tới gặp người nhà họ Trương đâu…”

“Con trai bà thuê người đánh gãy tay người ta, chẳng lẽ cứ để như vậy? Tôi nghe nói chỉ vì chỉ tiêu giữ lại trường, vì con trai bà ta học không giỏi bằng Vân Sinh nên mới đi đường ngang ngõ tắt.”

“Con trai bà bị bắt, chẳng phải là đáng đời sao?”

Giang An Ni bị mắng không còn mặt mũi nào, nếu không phải vì mẹ Giang khóc lóc cầu xin, cô ta sẽ không tới nơi này.”

Ánh mắt và tiếng thì thầm của đám người vây xem đã dẫm nát thể diện của cô ta, khến cô ta vô cùng hối hận, hối hận vì đã tới nơi này.

Vân Chi

Trương Thủy Sinh rút chân mình khỏi tay mẹ Giang, nói tiếp: “A, đúng rồi. Bà tới tòa án tìm thẩm phán cũng vô dụng thôi, bởi vì bọn họ cũng làm việc theo pháp luật. Bà nên tìm chủ tịch nước mới đúng, nếu ngài ấy đồng ý sửa lại luật pháp, có lẽ con trai bà sẽ không việc gì.”

Anh ta nhấc chân vào nhà, trước khi đóng cửa còn nói với mẹ con nhà họ Giang: “Nếu hai người muốn quỳ, muốn khóc ở chỗ này, thì cứ quỳ, cứ khóc đi.”

Nói hết câu, anh ta đóng cửa lại.

Trương Thủy Sinh vào nhà rồi, đám người vây xem cũng dần dần tản đi, chỉ còn lại hai người phụ nữ rỗi việc đứng đó nhìn mẹ con Giang An Ni.

Giang An Ni cảm thấy, ánh mắt kia giống như đang xem con khỉ vậy.

Trương Thủy Sinh về nhà, ông nội và anh trai đang nói chuyện trong phòng. Ông Trương hít hít mũi, hỏi: “Vợ Tam Thuận lại cho cháu gà nướng à?”

Trương Thủy Sinh đặt gà nướng lên bàn, mở giấy gói, xé một cái đùi đưa cho ông Trương: “Ông nội, mũi ông thính thật đấy.”

Ông Trương nói: “Không phải mũi ông thính, mà vì gà nướng nhà bọn họ thật sự quá thơm.”

Trương Thủy Sinh đưa mắt ra hiệu cho Trương Vân Sinh, hai người cùng đi vào buồng trong.

“Anh, hai người phụ nữ bên ngoài không làm gì anh chứ?”

Trương Vân Sinh ngồi xuống trước bàn học, nói: “Ngoài khóc lóc dập đầu, cầu xin anh buông tha cho Giang Văn Chung ra, bọn họ không làm gì khác.”

Nghe vậy Trương Thủy Sinh mới yên lòng: “Vậy là tốt rồi. Anh, em nói cho anh biết, anh không được mềm lòng đâu đấy, phải cho tên Giang Văn Chung kia ăn cơm tù mấy năm.”

Trương Vân Sinh cười nói: “Em thấy anh giống người thích lấy ơn báo oán à? Người như Giang Văn Chung ở trong tù còn tốt hơn, thả cậu ta ra ngoài cậu ta lại gây họa cho người khác.”
 
Thập Niên 80 - Nhật Ký Nghịch Tập Của Nữ Phụ Ác Độc
Chương 187: Ngựa giống pháo hôi (165)



Giang An Ni và Mẹ Giang lại gào khóc ở bên ngoài thêm lát nữa, thấy cửa nhà họ Trương vẫn đóng chặt, không ai trong nhà họ Trương ra ngoài, biết dù có khóc tiếp cũng không khóc ra được kết quả gì, bọn họ đành phải đứng dậy phủi đi bụi đất trên người, rồi đỡ nhau về nhà.

Hai đứa nhỏ bị đưa tới chỗ mẹ Hàn từ sáng sớm, Hàn Đông Thanh vẫn chưa tan làm, trong nhà không có một ai.

Giang An Ni và mẹ Giang sửa sang lại qua loa, Giang An Ni đi nấu chút đồ ăn bưng tới trước mặt mẹ Giang: “Mẹ, từ sáng đến giờ mẹ chưa ăn một miếng nào, mẹ ăn một chút đi.”

Mẹ Giang uể oải: “Mẹ làm gì có tâm trạng mà ăn nữa! An Ni, không biết em trai con ở trong đó có được ăn no không nhỉ?”

Giang An Ni buông bát xuống: “Mẹ, nếu mẹ cứ nhịn đói thế này, cơ thể sao chịu được. Con đã nhờ người hỏi thăm rồi, Văn Chung ở trong đó không vấn đề gì. Chẳng phải chú Hai của Đông Thanh làm việc ở đồn công an sao, con đã nhờ ông ấy để ý đến Văn Chung rồi, Văn Chung sẽ không phải chịu khổ gì đâu.”

Mẹ Giang khóc ròng ròng: “Văn Chung của mẹ, từ trước đến nay nó đã bao giờ phải chịu khổ như vậy đâu…”

Nghe tiếng khóc của mẹ Giang, Giang An Ni phiền lòng không thôi. Vì chuyện của em trai, cô ta bị người ở đồn công an xem thường không ít, bây giờ cũng c vài phần oán hận em trai.

“Cũng tại nó thôi, đang yên đang lành làm sinh viên tử tế thì không muốn lại muốn lăn lộn cùng đám du côn. Bây giờ thì tốt rồi, không chỉ mất hết tương lai, khả năng còn phải ăn cơm tù, cuộc đời đều bị hủy hoại.”

Mẹ Giang không chịu nổi khi nghe người khác nói xấu con trai bà ta, dù là con gái ruột cũng không được.

“Nó làm thế là vì điều gì? Còn không phải vì được giữ lại trường, kiếm thể diện cho gia đình chúng ta sao? Nó cũng chỉ muốn tốt cho cái nhà này thôi! Mày là chị gái, không nghĩ cách cứu em trai, ngược lại còn ngồi đây oán giận nó, đúng là đồ vô ơn mà. Ông nó ơi, sao mệnh tôi lại khổ thế này, con trai thì bị bắt, con gái thì hai lòng…”

Mẹ Giang đã khóc cả buổi sáng, nước mắt gần như đã cạn kiệt rồi, chỉ có thể nhắm mắt gào khan hai tiếng.

Giang An Ni đau đầu vì tiếng khóc của mẹ Giang, oán giận với em trai lại tăng thêm vài phần.

Mẹ Giang vừa gào khóc vừa chờ đợi con gái cúi đầu nhận lỗi với mình, nào ngờ khi đôi mắt hơi hé ra, bà ta lại trông thấy sắc mặt mất kiên nhẫn của con gái.

An Ni… Nó đang oán hận Văn Chung sao?

Hiểu con gái không ai bằng mẹ, trong lòng đang Giang An Ni nghĩ gì, mẹ Giang có thể đoán được năm sáu phần.

Hiện giờ con trai đã bị bắt vào tù rồi, muốn cứu con trai ra, chỗ dựa duy nhất của bà ta chính là con gái và con rể. Con rể không hề để bụng chuyện này, nếu con gái cũng mất kiên nhẫn, vậy ai giúp con trai bà ta bây giờ?

Dựa vào một người phụ nữ nông thôn bình thường như bà ta, có thể cứu con trai được sao?

Mẹ Giang lộ ra vẻ mặt thương tâm muốn chết, sụt sịt nói: “An Ni, mẹ cũng hận em trai con, hận nó không biết phân biệt phải trái làm ra chuyện như vậy. Cho dù cảnh sát không đánh nó, đợi gặp nó rồi mẹ cũng phải hung hăng đánh cho nó một trận. Nhưng chuyện đã xảy ra rồi, chúng ta đánh nó, mắng nó, hận nó, trách nó thì có thể thế nào? Dù sao nó cũng là em ruột con, là con trai ruột của mẹ, cùng chung m.á.u mủ, nếu chúng ta cũng mặc kệ nó thì ai quan tâm đến nó? Chẳng lẽ cứ để nó sống nốt quãng đời còn lại trong tù sao?”

“An Ni, mẹ biết việc này của Văn Chung đã gây thêm phiền toái cho con, nhưng mẹ không quen biết ai khác ở tỉnh thành này, chỉ biết con với Đông Thanh. Văn Chung không phải em trai của Đông Thanh, Đông Thanh không để bụng, con là chị gái, con không thể cũng không để bụng. Mấy hôm trước Văn Chung viết thư cho mẹ còn nói, nếu được giữ lại trường, sau này có thể sống ở tỉnh thành với chị gái, đến lúc đó nó sẽ đón mẹ tới, để cả nhà chúng ta đoàn tụ ở tỉnh thành.”

“Em trai con đối xử với người ngoài không tốt thật, nhưng An Ni, con đặt tay lên n.g.ự.c tự hỏi xem, em trai con đối xử với con thế nào? Nó có phải người em tốt không?”

Giang An Ni bị mẹ Giang hỏi á khẩu không trả lời được, đúng là Văn Chung đối xử với cô ta rất tốt, nếu không nhờ chiêu trò của Văn Chung, hiện tại cô ta vẫn chưa thể gả cho Đông Thanh đâu. Cô ta vừa nói định đi học lại, Văn Chung đã tìm cho cô ta rất nhiều sách vở, còn nói ủng hộ mọi quyết định của cô ta…

Thấy sắc mặt con gái đã dịu đi, mẹ Giang nói tiếp: “An Ni, con vừa nói đã nhờ chú Hai của Đông Thanh chiếu cố Văn Chung, rốt cuộc ông ấy giữ chức vụ gì thế? Mẹ chỉ biết ông ấy đang công tác ở đồn công an tỉnh thành, chứ chưa biết rõ lắm.”

“Ông ấy giữ chức trưởng phòng ở đồn công an, chuyển thụ lý án hình sự.”

“Là quản lý bắt người xấu đúng không?”

“Vâng.”

Trong lòng mẹ Giang có ý đồ mới, bà ta lau mồ hôi trên mặt, hỏi tiếp: “An Ni, con đưa mẹ đi gặp chú Hai của Đông Thanh được không?”

Ngẫm nghĩ một lát, Giang An Ni nói: “Mẹ, để đến tối con dẫn mẹ tới nhà chú Hai. Công việc của ông ấy rất bận rộn, chúng ta vẫn nên đừng quấy rầy ông ấy trong giờ làm việc thì tốt hơn.”



Lý Khai Nguyên vừa về nhà đã trông thấy chiếc tivi mới đặt giữa phòng khách, cậu bé vui mừng lập tức xông tới trước tivi, ờ chỗ nọ, xem chỗ kia, rồi chạy xuống bếp hỏi Lưu Đại Ngân: “Bà nội, nhà chúng ta mua tivi à?”

Lưu Đại Ngân đang thái rau: “Người ta tặng.”

“Người ta tặng? Ai tặng tivi cho nhà chúng ta thế ạ? Thứ này quý giá quá rồi.”

“Chú Trương của cháu đưa, bà nội bật cho cháu xem nhé, cháu muốn xem kênh nào?”

Vân Chi

“Bà nội, cháu muốn xem phim hoạt hình.”

Lưu Đại Ngân xoa tay trên tạp dề, nói: “Xem phim hoạt hình cũng được, nhưng mà chỉ được xem nửa tiếng, xem xong phải đi làm bài tập.”

“Cháu biết rồi, bà nội.”

Vừa rồi chỉ mải nhìn tivi, đợi khi quay lại phòng khách, Khai Nguyên mới trông thấy tủ lạnh và quạt điện.

Cậu bé chỉ vào tủ lạnh, hỏi: “Bà nội, cái này cũng do chú Trương tặng ạ?”

Lưu Đại Ngân gật đầu.

Khai Nguyên thấy vậy lại nhíu mày, hỏi: “Bà nội, đã xảy ra chuyện gì à? Nếu không sao chú Trương lại tặng chúng ta nhiều đồ như vậy? Mấy thứ đồ điện này đều là đồ đắt tiền, cũng không dễ mua.

Lưu Đại Ngân đã bật tivi, Khai Nguyên thông minh nếu không nói rõ với cậu bé, chỉ sợ cậu bé sẽ không còn tâm trạng xem tivi nữa.

“Bà nội cứu anh trai của chú Trương, mấy thứ đồ điện này đều là đồ người nhà chú Trương tặng cho bà nội để tỏ lòng biết ơn.”
 
Thập Niên 80 - Nhật Ký Nghịch Tập Của Nữ Phụ Ác Độc
Chương 188: Ngựa giống pháo hôi (166)



Thương lượng với mẹ Giang xong, sau bữa tối Giang An Ni lập tức đưa bà ta tới nhà chú Hai.

Hàn Đông Thanh phải tăng ca vẫn chưa về, bọn trẻ ở chỗ mẹ Hàn, Giang An Ni cũng có thời gian rảnh rỗi.

Cô ta mua vài thứ trên phố, rồi dẫn mẹ Giang tới nhà chú Hai. Nhưng bọn họ tới không đúng lúc, chú Hai Hàn lại đang đi tỉnh khác chấp hành công vụ, vẫn chưa biết khi nào mới quay về. Bởi vậy hai người đành ủ rũ quay về nhà mình.

Nhà chú Hai Hàn cách nhà cha mẹ Hàn không xa, Giang An Ni quyết định đi tới chỗ mẹ Hàn đón hai đứa trẻ về.

Trông thấy cha mẹ Hàn, tất nhiên mẹ Giang lại khóc lóc kể lể một phen, cầu xin bọn họ giúp đỡ.

Mẹ Hàn định nói gì đó, nhưng bị cha Hàn xua tay cắt ngang.

“Bà thông gia, không phải chúng tôi không muốn giúp mà là lần này Văn Chung đã gây ra chuyện quá lớn. Sinh viên kia bị gãy tay, mất hết tương lai, người ta có thể không hận Văn Chung sao? Bác trai của sinh viên kia vừa về từ nước ngoài, biết cháu trai ruột của mình bị đánh như vậy, đã nói thẳng, không cần bất cứ khoản bồi thường nào, chỉ cần Văn Chung tiếp thu hình phạt của pháp luật. Bà thông gia, nói thật với bà, lúc Văn Chung vừa xảy ra chuyện tôi đã hỏi thăm khắp nơi xem có giúp được gì không rồi, nhưng người ta vừa nghe nói là chuyện liên quan đến sinh viên kia thì tất cả đều xua tay, không chịu giúp đỡ. Tôi cũng không có cách nào khác.”

Trước khi tới mẹ Giang còn ôm vài phần hy vọng, nghĩ cha Hàn công tác ở tỉnh thành lâu như vậy, chắc chắn quen biết rất nhiều người, nếu ông ấy chịu giúp đỡ, nói không chừng Văn Chung sẽ tránh được một kiếp.

Ai ngờ kết quả cuối cùng lại là như vậy.

“Chẳng lẽ chỉ có thể trơ mắt nhìn Văn Chung ăn cơm tù nửa đời còn lại sao? Ông thông gia, tôi cầu xin ông, tôi chỉ có mình Văn Chung, nếu nó xảy ra chuyện, tôi cũng không muốn sống nữa.”

Nói hết câu, mẹ Giang lập tức quỳ gối xuống đất.

Cha mẹ Hàn hơi kinh ngạc, mẹ Hàn lập tức đỡ bà ta dậy. Tuy rằng mẹ Hàn rất ghét mẹ Giang, nhưng để bà ta quỳ như vậy, truyền ra ngoài sẽ không tốt cho thanh danh của nhà bọn họ.

Mẹ Giang lại không chịu đứng dậy, khóc lóc nói: “Thông gia, tôi cầu xin hai người, hai người giúp tôi đi mà. Đợi Văn Chung ra ngoài, tôi sẽ bảo nó làm trâu làm ngựa cho hai người.”

Vân Chi

Cha Hàn lạnh lùng nói: “An Ni, còn không mau đỡ mẹ con dậy, bà ấy lớn tuổi rồi, quỳ không tốt cho đầu gối.”

Ở trong cái nhà này, cha Hàn là người uy nghiêm nhất. Ông ấy vừa lên tiếng, Giang An Ni lập tức đỡ mẹ Giang dậy: “Mẹ, mẹ đứng lên trước đi, mẹ quỳ như vậy, truyền ra ngoài người ta lại chê cười.”

Mẹ Giang vẫn muốn quỳ tiếp, với hy vọng có thể ép được cha Hàn đồng ý với thỉnh cầu của bà ta.

Nhưng tên cáo già như cha Hàn sao có thể để bà ta được như ý nguyện: “Tử Cẩn Tử Du đều bị dọa sắp khóc rồi, bà thông gia, tôi biết bà thương con trai, nhưng bà không thể mặc kệ hai đứa nhỏ như vậy, đứa nhỏ bị bà dọa sợ nếu sảy ra chuyện gì thì phải làm sao? Bà là bà ngoại, đến lúc đó lại phải đau lòng cho chúng nó.”

Mẹ Hàn cũng nói tiếp: “Bà thông gia, không phải chúng tôi không muốn giúp, mà chuyện Văn Chung làm thật sự quá thiếu đạo đức. Đều là thân thích, chẳng lẽ lão Hàn nhà tôi lại không muốn giúp đỡ sao? Nhưng sức của ông ấy có hạn, chỉ có thể nhờ người chăm sóc Văn Chung một chút, sao có thể sửa lại luật pháp trực tiếp phán Văn Chung vô tội. An Ni, con nói thử xem, việc này cha con phải giúp đỡ thế nào?”

Giang An Ni nói không nên lời, đỡ lấy Mẹ Giang: “Mẹ, mẹ đứng dậy trước đã, có gì từ từ nói.”

Mẹ Giang không cách nào phản bác lời cha mẹ Hàn, đành phải để con gái đỡ dậy.

Đợi bà ấy đứng dậy rồi, cha Hàn lại nói tiếp: “Hôm nay tôi ra ngoài cả ngày, hơi mệt mỏi rồi. An Ni, con mang Tử Cẩn Tử Du về đi, để cha suy nghĩ kỹ lại xem có còn biện pháp nào không.”

Lời này của cha Hàn là đang đuổi khéo. Nhưng nghe vào tai mẹ Giang lại thành cha Hàn đồng ý giúp đỡ.

Mẹ Giang vội vàng cảm ơn: “Khiến ông thông gia phải lo lắng rồi, tôi thật sự không biết nên nói gì bây giờ nữa, Đợi Văn Chung được thả ra, tôi sẽ bảo nó dập đầu cảm ơn ông thông gia.”

Cha Hàn: “Như vậy thì không cần, tôi cũng chưa chắc chắn mình có thể giúp được gì hay không, trước tiên cứ nhờ người thử xem sao đã.”

Ra khỏi nhà họ Hàn, mẹ Giang nói với Giang An Ni: “Cha chồng con chịu giúp đỡ, cuối cùng chuyện của Văn Chung cũng có cơ hội thay đổi tình hình rồi. Biết vì sao khi vừa đến tỉnh thành mẹ không vội đi tìm cha chồng con nhờ giúp đỡ không? Vì mẹ sợ ông ấy không chịu giúp đỡ, cho nên mẹ mới chạy vạy khắp nơi trước để cho ông ấy xem, rồi mới đến tìm ông ấy. Dù là vì tình cảm hay chỉ vì thể diện, ông ấy cũng phải giúp đỡ một vài.”

Giang An Ni nói thầm trong bụng: Vừa rồi rõ ràng chỉ là lời đuổi khéo của ông ấy, mẹ đừng tưởng bở.

Vì không muốn khiến mẹ Giang mất hứng, Giang An Ni đành hàm hồ nói qua chuyện khác.

Lúc Hàn Đông Thanh về đến nhà, phát hiện ra trong nhà không có ai, không biết vợ và bọn trẻ đi đâu rồi, lại nghĩ đến lời đồng nghiệp nói, Hàn Đông Thanh không khỏi bực mình.

Hiện tại Giang An Ni đã là công nhân chính thức trong nhà máy, sao còn xin nghỉ đi làm trò mất mặt với mẹ Giang như vậy, cô ta không sợ đồng nghiệp trông thấy, sẽ bị chê cười sao?
 
Thập Niên 80 - Nhật Ký Nghịch Tập Của Nữ Phụ Ác Độc
Chương 189: Ngựa giống pháo hôi (167)



Cháu trai chịu đi sang nước M trị liệu, Trương Thu Sơn không trì hoãn chút nào vội vàng liên lạc với bệnh viện bên nước M.

Ông ấy là người đài diện cho hiệp hội kinh doanh của người Hoa ở nước M về nước khảo sát, ngày nào cũng rất bận, ban ngày gần như đều không ở nhà.

Buổi tối quay về, nghe cháu trai kể lại chuyện người nhà họ Giang tới làm ầm ĩ, ông ấy cau mày hỏi: “Cha, bọn họ không làm gì cha chứ?”

Ông Trương xua tay, nói: “Một ông già như cha, bọn họ có thể làm gì. Thu Sn, con không phải xen vào, cứ bận việc của mình đi.”

Ông Trương không cho Trương Thu Sơn xen vào, ông ấy đành phải buông tha chủ đề này: “Cha, con đã liên lạc được với bệnh viện chữa trị tay cho Vân Sinh rồi, khi nào thằng bé ra nước ngoài?”

Trương Vân Sinh nói: “Bác trai, cháu vẫn chưa làm xong thủ tục trong trường học, giấy tờ xuất ngoại gì đó cũng chưa được phê duyệt, vẫn phải chờ thêm một khoảng thời gian nữa.”

“Được rồi, vậy khi nào làm xong hết tất cả giấy tờ thì chúng ta xuất phát. Cha, Thủy Sinh, hai người cũng ra nước ngoài chơi một chuyến nhé?”

“Thu Sơn, cha bằng này tuổi rồi, không muốn đi đâu cả, cứ ngốc ở nhà thôi. Thủy Sinh, nếu cháu muốn ra nớc ngoài thì đi cùng bác trai cháu đi.”

Trương Thủy Sinh: “Ông nội, bác trai đi rồi, anh trai cháu cũng đi theo, nếu cháu cũng đi nốt, vậy ai chăm sóc ông?”

“Không phải vẫn còn nhà cô út sao? người trẻ tuổi nên ra ngoài ngắm nhìn thế giới nhiều hơn, nếu không già rồi muốn ra ngoài cũng không đủ sức.”

Trương Thu Sơn: “Cha, hay là con thuê người giúp việc cho cha nhé?”

Ông Trương xua tay: “Không cần, cha chỉ bị mù thôi, chân tay vẫn khỏe mạnh, đâu phải đã nằm liệt trên giường không thể nhúc nhích, thuê người giúp việc làm gì. Người lạ hầu hạ cha, cha còn không thoải mái ấy chứ.”



Mẹ Giang và Giang An Ni đợi vài ngày, bên chỗ cha Hàn vẫn không có động tĩnh gì.

Mẹ Giang thật sự không nhịn được nữa, muốn tới nhà hỏi, vất vả lắm Giang An Ni mới khuyên được bà ta.

“Mẹ, thôi để con đi hỏi cho, mẹ ở nhà nghỉ ngơi một lát đi, mấy ngày nay mẹ ăn không ngon, ngủ cũng không yên đã mệt mỏi rồi.”

“Được, An Ni, con phải nói khéo với cha chồng con đấy nhé, em trai con có thể giám án hay không đều dựa vào ông ấy.”

Hiện tại mẹ Giang đã hoàn toàn hết hy vọng con trai sẽ được thả ra ngay lập tức rồi, bà ta chỉ hy vọng có thể giảm bớt thời gian thi hành án, không bị phán quá nhiều năm.

Rất nhanh Giang An Ni đã quay trở lại, mẹ Giang vội vàng hỏi han: “An Ni, thế nào rồi? Cha chồng con nói thế nào?”

“Mẹ, cha cồng con nói, gia đình sinh viên kia không cần bất cứ hình thức bồi thường nào, chỉ muốn em trai bị phạt nặng. Người bị hại không chịu nói giúp, tòa án sẽ không phán nhẹ.”

Mẹ Giang thất thần ngã ngồi trên ghế sô pha: “Chẳng lẽ em trai con thật sự sẽ phải sống mười mấy năm trong tù sao? Vậy khác nào cuộc đời nó đã hỏng hẳn, đến lúc ra ngoài cũng đã hơn ba mươi rồi, người hơn ba mươi còn làm gì được nữa.”

Giang An Ni ngồi xuống theo, rồi đỡ cánh tay mẹ Giang, an ủi: “Mẹ, mẹ đừng khổ sở, không phải còn có con sao. Chỉ cần Văn Chung chịu khó cải tạo, tranh thủ giảm án, có lẽ sẽ không phải ngồi tù quá lâu đâu.”

Mẹ Giang giống như phát điên, đẩy mạnh Giang An Ni: “Không được, em trai con không thể ngồi tù mười mấy năm được, mẹ sẽ không để chuyện như vậy phát sinh. Người nhà kia không chịu buông tha cho em trai con, thì chúng ta đi cầu xin bọn họ, nếu bọn họ không đồng ý, mẹ sẽ đ.â.m đầu c.h.ế.t trước cửa nhà bên đấy.”

“Mẹ, mẹ định làm gì…” Đột nhiên mẹ Giang lao ra ngoài giống như phát điên, Giang An Ni muốn giữ tay mẹ Giang lại, nhưng sức bà ta quá lớn khiến cô ta ngã nhào ra đất.

Giang An Ni đứng dậy, vội chạy theo sau.

Xe đạp của Giang An Ni để ngay dưới lầu, cũng không khóa lại, mẹ Giang ngồi lên xe phóng thẳng về phía nhà họ Trương.

Lúc Giang An Ni xuống đến sân, mẹ Giang đã chạy không thấy bóng dáng đâu nữa rồi.

Cô ta vội vàng sang mượn nhà hàng xóm một chiếc xe đạp, cũng đạp xe về phía nhà họ Trương.

Lúc này Trương Thủy Sinh và bác trai Trương Thu Sơn đều không có nhà, trong nhà chỉ có ông Trương và Trương Vân Sinh.

Vân Chi

Tới nhà họ Trương, mẹ Giang không dựng xe cẩn thận mà ném sang bên cạnh, vẻ mặt đáng sợ như quỷ dữ xông vào nhà họ Trương.

Trời nóng, ông Trương ngồi trong phòng phe phẩy cây quạt. Trong phòng ông ấy có một chiếc quạt điện con trai mua cho, nhưng ông ấy cảm thấy gió thổi ra từ quạt điện không dễ chịu, nên gần như toàn để đấy làm đồ trang trí.

Mắt ông ấy không nhìn thấy gì, chỉ nghe thấy tiếng bước chân dồn dập, nên cất tiếng hỏi: “Ai thế?”

Trông thấy ông cụ mắt mù này, mẹ Giang mới lấy lại được một chút lý trí. Bà ta lập tức quỳ xuống đất, khóc lóc: “Tôi cầu xin ông, xin ông buông tha cho con trai tôi đi mà. Chỉ cần cháu trai ông chịu buông tha cho con trai tôi, ông bắt tôi làm gì cũng được. Chồng tôi mất sớm, khó khăn lắm tôi mới nuôi được thằng bé trưởng thành. Nó chỉ bị mỡ heo che mắt, chỉ nhất thời hồ đồ mới làm ra chuyện sai lầm như vậy. Cả nhà ông đều là người tốt, đều là người rộng lượng, xin ông buông tha cho nó đi, chỉ cần cháu trai ông chịu viết một lá thư thông cảm thôi, kiếp sau tôi sẽ làm trâu làm ngựa báo đáp cậu ấy…”

Tiếng mẹ Giang dập đầu xuống nền gạch rất lớn, Trương Vân Sinh đang đọc sách trong phòng cũng nghe thấy, anh mau chóng ra ngoài.
 
Back
Top Bottom