Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên 80 - Nhật Ký Nghịch Tập Của Nữ Phụ Ác Độc

Thập Niên 80 - Nhật Ký Nghịch Tập Của Nữ Phụ Ác Độc
Chương 170: Ngựa giống pháo hôi (148)



Tuy rằng ngọn núi này không lớn lắm, nhưng dù sao nó cũng là núi, Lưu Đại Ngân đi tất cả các con đường quanh đây một lượt, ngoài người đi viếng mồ mả ra, căn bản không nhìn thấy ai khác.

Chẳng lẽ đám du côn kia không tới?

Không thể nào, với tính tình thối nát của Giang Văn Chung chắc chắn anh ta sẽ thuê người chặn đánh bạn học kia.

Lưu Đại Ngân bảo con trai dắt xe đạp, chậm rãi đi xuống chân núi.

Lúc đi đến gần nơi bà ấy hóa vàng mã trước đó, Lưu Đại Ngân thính tai nghe thấy có tiếng r*n r* truyền đến. Bà ấy lập tức kéo túi lưới xuống khỏi xe đạp, chạy về phía tiếng r*n r* kia.

Nơi Lưu Đại Ngân hoá vàng mã là ngã tư của một con đường nhỏ ít người qua lại, tiếng r*n r* kia truyền đến ở một chỗ ngoặt cách đó không xa. Nơi này vốn dĩ đã hẻo lánh không có người qua lại rồi, nếu không nghe thấy tiếng động, căn bản sẽ không ai nghĩ đến sau khúc ngặt còn có người.

Lưu Đại Ngân chạy rất nhanh. Khi đến nơi bà ấy trông thấy có hai người thanh niên đang đứng ở đó, dưới chân bọn họ là một người nằm co quắp, cơ thể còn đang run rẩy không ngừng.

Hai tên du côn, một tên đè người kia xuống, một tên vung cây gậy gỗ lên, mắng: “Cho mày cắn tao này! Hôm nay chỉ định đánh gãy tay mày thôi, bây giờ tao đánh nát cả cái đầu mày!”

Thấy cây gậy gỗ giơ lên, sắp đánh thẳng vào đầu người nọ. Lưu Đại Ngân vội hô to một tiếng: “Các cậu làm cái gì thế hả?”

Lúc này Lý Lưu Trụ cũng đã dắt xe chạy tới. Thấy cảnh tượng này, anh ta cũng hoảng sợ.

“Mẹ, làm sao bây giờ? Con xông lên chế trụ hai người bọn họ nhé?”

Lưu Đại Ngân lắc đầu, dùng âm lượng chỉ hai người bọn họ nghe được, nói: “Tạm thời đừng cử động, giả vờ sợ hãi trước đã.”

Người đàn ông giơ gậy gỗ lên nhìn thấy Lưu Đại Ngân lao tới đột ngột cũng bị dọa sợ. Đợi khi nhìn rõ người tới chỉ là một người phụ nữ trung niên, và một người đàn ông dáng dấp bình thường, đang sợ sệt co rúm sau lưng, gã ta cười đểu giả: “Bác gái, người anh em, tôi khuyên hai người đừng xen vào việc của người khác, cây gậy gỗ trong tay tôi không có mắt đâu.”

Lưu Đại Ngân giả vờ sợ hãi, cơ thể run lên, rụt rè nói: “Các anh làm gì thế hả? Tôi sẽ đi báo cảnh sát.”

Sau khi nói xong câu này, bà ấy chậm rãi lui về phía sau.

Gã cầm gậy gỗ quát to: “Đứng lại, bà nghĩ bà chạy được nhanh hơn hai người trẻ tuổi chúng tôi sao?”

Vừa nói anh ta vừa đưa mắt ra hiệu cho đồng bọn. Đồng bọn của gã ta là một tên để đầu đinh. Anh ta cười thô bỉ, chậm rãi đi tới chỗ Lưu Đại Ngân: “Thím, người này trộm đồ của bọn tôi, vất vả lắm chúng tôi mới bắt được người, bây giờ đang dạy cho nó một bài học thôi. Tốt nhất thím đừng nhiều chuyện, nếu không…”

Anh ta bỏ lửng câu cuối, thay vào đó là thủ thế cắt cổ.

Người nằm dưới đất không rên một tiếng, có vẻ như đã hôn mê bất tỉnh rồi.

Gã đầu đinh tới gần, Lưu Đại Ngân làm ra dáng vẻ rất sợ hãi, liên tục lui về phía sau.

Khi lui về phía sau, Lưu Đại Ngân khẽ kéo con trai một cái, Lý Lưu Trụ cũng giả vờ sợ sệt lui lại theo.

Trong tay gã đầu đinh không cầm theo thứ gì cả, một người phụ nữ trung niên như vậy, anh ta dùng tay không cũng đánh ngã được bảy tám người. Còn người đàn ông đứng sau, nhìn qua cũng là một kẻ nhát chết, người như vậy anh ta gặp nhiều rồi, khi bị đánh ngoài ôm đầu run rẩy ra thì căn bản không hề dám đánh trả.

Khóe miệng anh ta lộ ra nụ cười uy h**p, định nói điều gì đó. Nhưng khi anh ta đi đến nơi chỉ cách Lưu Đại Ngân một cánh tay, thì biến cố phát sinh.

Lưu Đại Ngân vung túi lưới mình cầm trong tay lên, đánh mạnh ề phía anh ta. Túi lưới bị bà ấy đánh ra nửa vòng cung hoàn mỹ, nước bình thủy tinh chỉ còn một nửa đong đưa phát ra âm thanh mang theo cả tiếng gió.

Gã đầu đinh chưa kịp nói ra lời muốn nói, đã bị túi lưới nện thẳng vào đầu, m.á.u tươi chảy đầy mặt.

Anh ta sững sờ nhìn Lưu Đại Ngân, muốn nói gì đó, lại không thể nói nên lời. Đột nhiên ánh mặt trời trở nên chói mắt, tiếp theo thế giới biến thành một màu đen nhánh.

Gã đầu đinh loạng choạng vài bước rồi ngã thẳng về phía trước, bụi đất bốc lên.

Trông thấy cảnh này, tên du côn cầm gậy gỗ hoảng sợ, vài giây sau vẫn không nói nên lời.

Vừa rồi vẻ mặt của người phụ nữ trung niên bình thường này rất đáng sợ, giống như da thú muốn ăn thịt người vậy. Ngay cả tên du côn từng trải qua trăm trận đánh lớn nhỏ như gã ta cũng muốn quăng gậy đi, chạy trốn.

Chỉ trong vài gây ngắn ngủi, tên du côn cầm gậy đã suy nghĩ rất nhiều. Nếu gãta bỏ đồng bọn ở đấy chạy trốn một mình, liệu sau này gã ta có trốn tránh được sự truy đuổi của cảnh sát không nhỉ?

Nhưng bây giờ đồng bọn đang ngất xỉu ở đó, chắc chắc không mang đi được. Nếu bị cảnh sát bắt, chắc chắn đối phương sẽ khai ra gã ta.

Đánh người bị thương, còn chạy trốn, nếu như bị bắt, khả năng gã ta sẽ phải ăn cơm tù vài năm, thậm chí là mười mấy năm.

Hiện tại đồng bọn đã bị thương, chỉ còn một mình gã ta đối mặt với người phụ nữ trung niên này và người đàn ông sau lưng bà ấy.

Đồ hộp trong túi lưới cũng vỡ nát rồi, nước đào sền sệt chảy đầy ất, tản ra mùi hương ngọt ngấy.

Lưu Đại Ngân nhét túi lưới vào tay con trai, nói: “Lưu Trụ, trói tay chân người dưới đất lại.”

Vân Chi

Lý Lưu Trụ gật đầu, sau đó tay chân nhanh nhẹn bỏ màn thầu và gà nướng trong túi ra, xé cái túi lưới ra thành hai đoạn dây thừng, ngồi xổm xuống trói tay, trói chân gã đầu đinh dưới đất lại.

Tên cầm gậy vẫn đang do dự không biết nên chạy đi hay nên ở lại, thì đột nhiên trông thấy người phụ nữ trung niên gân cổ lên hô to: “A…”

Giọng bà ấy cao vút tầng mây, nếu ai đó đứng gần, khả năng màng nhĩ sẽ bị xuyên thủng.

Ngay cả tên du côn đầu đầy m.á.u đang ngất xỉu trên mặt đất cũng bị tiếng thét của Lưu Đại Ngân đánh thức, anh ta mơ màng nhìn về phía Lưu Đại Ngân.

Tên du côn cầm gậy chưa kịp làm gì thêm, người phụ nữ lại hô to: “Có ai không, có người chết! Có ai không, chỗ này có người chết!”
 
Thập Niên 80 - Nhật Ký Nghịch Tập Của Nữ Phụ Ác Độc
Chương 171: Ngựa giống pháo hôi (149)



Âm lượng của câu nói không hề thấp hơn tiếng thét “Aaa…” vừa rồi của Lưu Đại Ngân, chỉ cần là người đang có mặt ở khu vực quanh đó, chắc chắn đều có thể nghe thấy.

Quần chúng nhân dân thích nhất là xem náo nhiệt, người phụ nữ này thét lên như vậy, sợ là người xung quanh đều sẽ nhanh chóng chạy tới nơi này.

Tên du côn biết rõ, cách chỗ này không xa có một khu mồ mả lớn, hiện tại, chắc chắn vẫn có người đang viếng mồ mả ở đó.

Nghe thấy tiếng hét, bọn họ sẽ chạy tới nhanh thôi.

Nghĩ vậy tên du côn buông gậy gỗ xuống, chạy nhanh như chớp.

Lý Lưu Trụ đã trói chặt tên du côn còn lại, thấy đối phương chạy, anh đứng dậy hỏi: “Mẹ, có đuổi theo không?”

Lưu Đại Ngân lắc đầu, nói: “Không cần đuổi theo, chúng ta mau đi xem người kia thế nào rồi.”

Tên du côn còn lại không chỉ bị đánh ngất xỉu, còn bị trói tay trói chân rồi, Lưu Đại Ngân không sợ anh ta sẽ chạy trốn, hoặc đánh lén bọn họ từ phía sau. Hai mẹ con nhanh chân qua xem xét tình hình người bị đánh.

Người nọ mặc áo sơ mi trắng, quần đen, Lưu Đại Ngân càng nhìn càng cảm thấy đối phương quen mắt.

Lý Lưu Trụ vừa lật người nọ lại, bà ấy đã kinh ngạc. Đúng là người quen thật, là Trương Vân Sinh.

Lý Lưu Trụ hỏi: “Mẹ, là anh trai của Trương Thủy Sinh à? Sao cậu ấy lại ở chỗ này, còn bị đánh thành như vậy?”

Vân Chi

Lưu Đại Ngân cũng kinh ngạc vô cùng, vậy mà người bị đánh này lại là Trương Vân Sinh.

“Lưu Trụ, mang ấm nước lại đây, cho cậu ấy uống một ngụm nước trước đã.”

Rất nhanh đã có người khác chạy tới, nhưng người c.h.ế.t không thấy đâu, chỉ thấy hai người sống và hai người nửa c.h.ế.t nửa sống.

“Vừa rồi là ai kêu có người c.h.ế.t thế? Người c.h.ế.t ở đâu? Mau báo cảnh sát đi.”

Lưu Đại Ngân làm ra dáng vẻ sợ hãi, nói: “Khi tôi tới nơi thì trông thấy hai tên du côn đang đánh người này. Bọn chúng trông thấy chúng tôi đến định đánh cả hai mẹ con tôi luôn. Không còn cách nào khác tôi mới đánh ngã người kia rồi trói anh ta lại. Đồng bọn của anh ta thấy vậy đã chạy mất rồi. Tôi nhát gan, thấy người này nằm trên mặt đất không nhúc nhích còn tưởng rằng anh ta đ c.h.ế.t nên mới kêu như vậy. Mọi người báo cảnh sát giúp chúng tôi với, chúng tôi không phải dân địa phương, không biết đồn công an ở đâu.”

“Nhà tôi ngay dưới chân núi cách đây không xa, để tôi đi báo cảnh sát.”

Người còn lại thì vây quanh tên du côn mặt đầy máu, còn nhìn cả Trương Vân Sinh ở bên cạnh Lưu Đại Ngân.

“Đây chẳng phải là cháu trai cả của Trương Đức Phúc trong thôn sao?”

“Là cháu trai ông ấy, trưa nay tôi thấy cậu ta đạp xe chở ông nội cậu ra đi dạo trong thôn, còn nói chuyện với cậu ta một lúc, nghe cậu ta nói chiều nay cậu ta cũng tới đây viếng mồ mả cha mẹ, tổ tiên.”

“Từ trưa đến giờ mới mấy tiếng chứ, sao lại như vậy rồi?”

“Tam Lư Tử, cậu mau về thôn thông báo cho đám anh em nhà Trương Đức Phúc đi, người nhà bọn họ đang nằm ở đây đấy.”

Người bị chỉ tên kia vâng dạ một tiếng rồi mau chóng xuống núi.

Nghe bọn họ nói chuyện qua lại, Lưu Đại Ngân kinh ngạc hỏi: “Anh chị quen biết Vân Sinh à?”

Một người đàn ông trung niên nói: “Ông nội cậu ta là người thôn chúng tôi, nhưng lên tỉnh thành làm thuê từ khi còn trẻ, sau đó lập gia đình ở đó. Trong thôn vẫn còn không ít nhà họ hàng của ông ấy. Bà cũng quen cậu ta à?”

“Tôi rất thân với em trai của cậu ta.” Lưu Đại Ngân nói: “Cũng quen cả ông nội của cậu ta.”

“Nói đến nhà họ Trương, không ít người bắt đầu cảm khái: “Số mệnh của Trương Đức Phúc này cũng đủ khổ, con trai lớn đi Đài Đảo nhiều năm vẫn luôn bặt vô âm tín, không biết sống c.h.ế.t thế nào. Vợ chồng con trai út thì xảy ra chuyện không may, không một ai sống sót, xác cũng không tìm thấy. Vất vả lắm mới nuôi được hai đứa cháu trai trưởng thành, bây giờ cháu trai cả lại gặp tai bay vạ gió, Aiz…”

Họ hàng nhà Trương Vân Sinh tới còn nhanh hơn cảnh sát, thấy Trương Vân Sinh hôn mê bất tỉnh, sắc mặt bọn họ lập tức thay đổi: “Có chuyện gì vậy? Sao thằng bé lại nằm đây thế này?”

Lưu Đại Ngân nói lại một lần lý do vừa rồi đã nói với thôn dân, cuối cùng nói thêm: “Khi tôi tới nơi, còn nghe được tên du côn nói có người bỏ tiền ra mua cái tay này của cậu ấy, chuyện nhận tiền hại người này đúng là táng tận lương tâm mà.”

Đương nhiên du côn sẽ không nói điều này trước mặt Lưu Đại Ngân, đều là Lưu Đại Ngân nói bừa, vì để cảnh sát có phương hướng điều tra.

Chỉ cần cảnh sát điều tra theo hướng đó, tìm ra được ai là người có xung đột với Trương Vân Sinh, vì sao chỉ cần cánh tay không cần tính mạng anh ta, thì chắc chắn Giang Văn Chung sẽ lọt vào tầm ngắm của cảnh sát.

Người nhà họ Trương muốn mang Trương Vân Sinh về nhà dưới chân núi, Lưu Đại Ngân lại nói: “Tôi nghe người ta bảo, bị đánh vào đầu thì không được di chuyển lung tung, chúng ta cứ để cậu ấy nằm yên tại chỗ đi, nhỡ đi lại lắc lư ảnh hưởng đến miệng vết thương thì không ổn.”

Ông nội Trương Vân Sinh - Trương Đức Phúc cũng đã được người ta cõng lên núi. Ông ấy s* s**ng hỏi: “Cháu trai tôi thế nào rồi? Thằng bé ở đâu?”

Một người lớn tuổi bên cạnh đỡ lấy ông ấy: “Anh, Vân Sinh không sao. May mà có hai mẹ con nhà này, nếu không không biết Vân Sinh nhà chúng ta sẽ thế nào đâu.”

Lưu Đại Ngân vội vàng đứng lên nói: “Chú Trương, cháu là Lưu Đại Ngân. Vân Sinh không sao, đã có người xuống núi báo cảnh sát rồi, cảnh sát và bác sĩ sẽ lên đây nhanh thôi.”

Trương Đức Phúc vươn tay ra muốn sờ mặt Trương Vân Sinh, Lưu Đại Ngân nhanh nhẹn nhét tay Trương Vân Sinh vào tay ông ấy: “Vân Sinh bị thương ở đầu, không nên đụng vào đầu cậu ấy. Chú Trương, chú cầm tay cậu ấy đi.”

Sờ thấy bàn tay ấm áp của cháu trai, Trương Đức Phúc mới hơi thả lỏng. Ông ấy cảm kích nói: “Đại Ngân, may mà có cháu, nếu không có cháu, không biết Vân Sinh còn bị đánh thế nào, hậu quả sẽ ra sao. Cháu chính là ân nhân của nhà họ Trương chúng tôi.”

Lưu Đại Ngân vội vàng nói: “Ân nhân gì đâu chú, ai nhìn thấy cảnh tượng như vậy cũng sẽ xen vào.”

Không lâu sau cảnh sát đã đến nơi, bác sĩ cũng đi cùng bọn họ.

Bác sĩ xem xét miệng vết thương của Trương Vân Sinh, sau đó khử trùng, băng bó lại, nói: “Tốt nhất nên đưa người bị thương đến bệnh viện tỉnh để kiểm tra kỹ càng, chụp cả phim để xem có bị chấn động não, hay tụ m.á.u gì đó hay không. Tôi mới chỉ băng bó đơn giản thôi, cứ để vậy chắc chắn sẽ không ổn.”

Tên côn đồ đang hôn mê cũng được băng bó tử tế, nhìn qua anh ta còn thảm hơn cả Trương Vân Sinh.
 
Thập Niên 80 - Nhật Ký Nghịch Tập Của Nữ Phụ Ác Độc
Chương 172: Ngựa giống pháo hôi (150)



Phía bên này, sau khi chạy trốn xuống dưới núi tên du côn kia không về nhà mình, mà tới đại học công nghiệp tìm Giang Văn Chung.

Hôm nay Giang Văn Chung không có tiết học, anh ta đang đọc sách trong thư viện.

Tên du côn hỏi thăm vài người, đi tới trước ký túc xá chỗ Giang Văn Chung ở, nghe người ta nói Giang Văn Chung đang ở thư viện, gã ta lại qua đó tìm.

Trông thấy tên du côn, Giang Văn Chung hơi sửng sốt: “Anh tới đây làm gì?”

Tên du côn cười mỉa, bước đến Giang Văn Chung, nói thầm vào tai anh ta: “Không muốn c.h.ế.t thì đi theo ti.”

Trong dáng vẻ hoảng loạn, sắc mặt gã ta còn mang theo vài phần tàn nhẫn. Giang Văn Chung thầm kêu không ổn, chẳng lẽ kế hoạch đã thất bại?

Giang Văn Chung buông quyển sách xuống, đi theo tên du côn ra khỏi thư viện, tìm nơi không có người qua lại, nói chuyện với đối phương.

Sắc mặt Giang Văn Chung vô cùng bình tĩnh, giọng điệu lại tàn nhẫn: “Hạ Tam, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

Hạ Tam chậm rãi móc một điếu thuốc ra khỏi túi, dáng vẻ đã không còn hoảng hốt nữa. Gã ta châm thuốc, hạ giọng, nói: “Giang Văn Chung, lúc tôi và Chu Thạch đang đánh người bỗng nhiên có một người phụ nữ lao tới. Bà ta đánh ngã Chu Thạch, còn hô hoán, gọi mọi người tới, không còn cách nào khác tôi đành phải chạy về tìm cậu.”

“Còn Chu Thạch thì sao?” Giang Văn Chung kêu lên, kêu xong mới nhớ ra mình đang ở trong trường học, nên lại đè thấp giọng hỏi: “Anh bỏ anh ta lại đó à? Chẳng lẽ anh không sợ anh ta khai ra anh?’

Hạ Tam không thèm quan tâm: “Giang Văn Chung, không phải còn cậu nữa sao? Nếu như tôi bị bắt, thì cậu đừng mong được yên thân. Cho tôi năm ngàn, tôi lập tức đi trốn.”

“Năm ngàn? Sao anh không đi ăn cướp đi!”

“Nếu cậu không cho, tôi sẽ đi tự thú ngay bây giờ.” Hạ Tam uy h.i.ế.p Giang Văn Chung: “Một tên du côn như tôi, bị bắt thì vào tù thôi. Nhưng mà cậu là sinh viên, tiền đồ rộng mở, nếu bị bắt vào đó, chẳng phải rất đáng tiếc sao? Hơn nữa, cậu là chủ mưu, nếu tính kỹ ra, thì hành vi phạm tội còn nặng hơn tôi với Chu Thạch.”

Giang Văn Chung siết chặt nắm đấm, tức giận đến mức hai mắt đỏ bừng. Anh ta phải hít sâu vài hơi mới bình tĩnh trở lại.

“Anh nói là do tôi sai khiến, có chứng cứ gì không? Một sinh viên trong sạch như tôi, sao có thể quen biết loại người như các anh?”

Hạ Tam búng tàn thuốc, nói: “Ồ, cậu là sinh viên trong sạch sao lại quen biết người như chúng tôi nhỉ? Vậy người như chúng tôi sao lại gây phiền phức cho cậu sinh viên trong sạch kia? Chắc chắn là có người đứng sau xui k hiến. Cậu và Trương Vân Sinh đang cạnh tranh chỉ tiêu được giữ lại trường phải không? Nếu cậu ta xảy ra chuyện, người được lợi cuối cùng chính là cậu nhỉ? Nếu tôi nói ra tất cả chuyện này cho cảnh sát, cậu đoán xem bọn họ còn tin cậu là sinh viên trong sạch hay không?”

“Anh…”

Đột nhiên Giang Văn Chung bật cười: “Cảnh sát phá án dựa vào chứng cứ.”

Hạ Tam cũng cười: “Mấy hôm trước tôi vừa mua được một chiếc máy ghi âm, khi cậu tới tìm tôi, đúng lúc tôi đang ghi âm thử.”

Giang Văn Chung sửng sốt, chẳng lẽ gã Hạ Tam còn ghi âm lại?

Anh ta không dám đánh cược, nên đành phải nói: “Được rồi, anh đứng đây chờ tôi một lát, tôi đi lấy tiền cho anh.”

Tuy rằng Giang Văn Chung không kiếm được vải để buôn bán tây trang, nhưng anh ta cũng buôn bán lặt vặt, tích cóp được một khoản tiền nho nhỏ rồi.

Năm ngàn đồng chính là một nửa số tiền tích cóp của anh ta, nếu như có biện pháp khác, chắc chắn Giang Văn Chung sẽ không đưa cho đối phương số tiền này.

Nhưng nhược điểm của anh ta bị đối phương nắm trong tay, chỉ có thể mặc cho người ta uy h**p.

Không sao cả, tiền mất rồi vẫn kiếm lại được. Giang Văn Chung tự an ủi bản thân như vậy.

Phía bên này, Lưu Đại Ngân và con trai cũng bị đưa đến đồn công an để hỗ trợ điều tra.

Lưu Đại Ngân kể lại kỹ càng chuyện đã xảy ra, bà ấy là người cứu nạn nhân, cũng là nhân chứng, đương nhiên cảnh sát sẽ không làm khó bà ấy.

Viết khẩu cung xong, bà ấy và con trai cũng được thả ra.

Chậm trễ một khoảng thời gian, lúc này trời đã tối rồi, nhớ đến con trai vẫn đang ở nhà người khác, Lý Lưu Trụ vội vàng đạp xe chở Lưu Đại Ngân về nhà.

Cháu trai út đang chơi vui vẻ với trẻ con nhà hàng xóm, trông thấy Lưu Đại Ngân và Lý Lưu Trụ về, cậu bé buông đồ chơi trong tay xuống, nhanh chân chạy về phía hai người.

Lý Lưu Trụ bế con trai lên, Lý Đại Ngân cảm ơn hàng xóm, sau đó ba bà cháu cùng nhau về nhà.

“Lưu Trụ, con ở nhà trông Khai Lâm nhé, mẹ đến bệnh viện một chuyến xem Vân Sinh thế nào rồi.”

“Mẹ, mẹ cứ đi đi. Nhưng mà trời sắp tối rồi, mẹ đừng ở bệnh viện lâu quá, nhớ về sớm nhé. Hay là đến lúc ấy con đi đón mẹ?”

“Để xem đã, nếu qua tám giờ mẹ vẫn chưa về, thì con đi đón mẹ nhé.”

Thật ra, một mình Lưu Đại Ngân quay về cũng không sao cả, nhưng trước khi Lý Tam Thuận về quê đã dặn đi dặn lại, nói nếu Lưu Đại Ngân muốn ra ngoài vào buổi tối, thì nhất định Lý Lưu Trụ phải đi cùng bà ấy, không được để bà ấy đi đêm một mình.

Vân Chi

Lưu Đại Ngân cầm theo năm trăm đồng đi đến bệnh viện. Vân Sinh bị thương không nhẹ, Thủy Sinh lại không ở nhà, nhà họ Trương chỉ có một ông cụ mắt đã mù, không biết bọn họ có đủ tiền hay không, cho nên Lưu Đại Ngân mang tiền theo để phòng ngừa chuyện ngoài ý muốn
 
Thập Niên 80 - Nhật Ký Nghịch Tập Của Nữ Phụ Ác Độc
Chương 173: Ngựa giống pháo hôi (151)



Trong không gian chật hẹp tối tăm, môi trường ẩm ướt oi bức, có tiếng kêu động vật không biết tên, không khí nặng mùi tanh mặn, còn có cả tiếng vo ve của ruồi nhặng.

Trương Thủy Sinh đã bị giam trong hoàn cảnh như vậy hơn mười ngày rồi, vì anh ta đi tới Cảng Đảo nhập hàng, không cẩn thận bị người ta tính kế, bị bắt nhốt ở nơi này.

Vốn dĩ kế hoạch của anh ta là sẽ về nhà trước tết Thanh Minh, bây giờ phải ngây người trong phòng giam này hơn mười này, không có cách nào viếng mồ mả cho cha mẹ.

“Trương Thủy Sinh, ra đây.” Có người đứng ngoài phòng hô to.

Cảnh sát ở nơi này đều nói tiếng Mân Nam, Trương Thủy Sinh lớn lên ở phương bắc, đương nhiên nghe không hiểu rồi. May mà trong phòng có một phạm nhân biết nói tiếng bắc, đã phiên dịch giúp anh ta, anh ta mới nghe hiểu được lời cảnh sát nói.

Có lẽ cảnh sát cũng biết anh ta nghe không hiểu lời mình, nên nói qua loa rồi đưa cho Trương Thủy Sinh một tờ giấy, bảo anh ta ký tên lên đó, rồi trả lại đồ đạc cho anh ta, ý bảo anh ta có thể ra ngoài rồi.

Trương Thủy Sinh gật đầu cảm ơn, cầm túi xách của mình lên, không chậm trễ một giây nào, lập tức cất bước ra khỏi đồn cảnh sát.

Sau khi ra ngoài, anh ta đi đến đường Hạnh Phúc.

Đó là nơi những người “trốn qua Cảng Đảo” tụ tập, Trương Thủy Sinh muốn tìm một người có thể phiên dịch cho anh ta.

Anh ta muốn nộp tiền bảo lãnh cho La Đại Đầu. La Đại Đầu chính là vị đồng hương phiên dịch giúp anh ta ở đồn cảnh sát.

Vì đối phương không nộp nổi tền bảo lãnh, nên đã bị nhốt trong đồn cảnh sát hơn hai tháng rồi, nếu cứ tiếp tục không nộp tiền bảo lãnh như vậy, anh ta sẽ phải ngốc trong đó nửa năm nữa.

Số tiền bảo lãnh phải nộp không nhiều lắm, chỉ năm trăm đô la Hồng Kông, nhưng đối với một người vừa nhập cư trái phép từ nội địa qua, còn chưa tìm được việc làm như La Đại Đầu mà nói, số tiền ấy là một con số thiên văn.

Trên người Trương Thủy Sinh còn hơn bảy trăm đô la Hồng Kông, nộp tiền bảo lãnh cho La Đại Đầu xong, sau khi quay về đặc khu kinh tế anh ta sẽ đổi số tiền còn lại sang nhân dân tệ, cũng đủ để anh ta quay về nhà.

Trương Thủy Sinh bỏ ra ba mươi đô la Hồng Kông thuê một người phiên dịch, nộp tiền bảo lãnh cho La Đại Đầu ra ngoài.

Giúp người thì giúp cho trót, Trương Thủy Sinh lại cho La Đại Đầu thêm một trăm đô la Hồng Kông nữa, sau đó vẫy tay chào tạm biệt, rồi bước lên con đường về nhà mình.

Về đến nhà, thấy cổng lớn đóng chặt, Trương Thủy Sinh cảm thấy rất kỳ quái.

Lẽ nào ông nội ra ngoài đi dạo rồi?

Dạo quanh nhà một vòng, Trương Thủy Sinh mới phát hiện ra điểm khng thích hợp. Đồ ăn thừa trong nhà đã mốc meo, dưa muối trong hũ đều hỏng cả rồi, nhìn qua là biết mấy ngày rồi không có ai ăn cơm ở nhà.

Trương Thủy Sinh không kịp nghĩ nhiều, vội vàng chạy ra khỏi cửa, muốn hỏi thăm hàng xóm láng giềng xem có phải trong nhà đã xảy ra chuyện gì rồi hay không?

Đúng lúc thím Triệu ra ngoài mua đồ ăn về nhà, trông thấy Trương Thủy Sinh, thím ấy vội nói: “Thủy Sinh về rồi à, anh trai cháu đang ở trong bệnh viện đấy.”

“Anh trai cháu ở trong bệnh viện?” Trương Thủy Sinh nôn nóng hỏi: “Anh trai cháu khỏe mạnh như thế, sao lại phải vào bệnh viện? Thím không nói nhầm chứ, là ông nội cháu nằm viện hay anh trai cháu?”

Vốn dĩ Trương Thủy Sinh tưởng ông nội mình đã xảy ra chuyện, không ngờ người xảy ra chuyện lại là anh trai anh ta. Anh trai anh ta vẫn luôn khỏe mạnh, ngay cả cảm cúm cũng ít bị, sao tự dưng lại nằm viện nhỉ?

“Không phải ông nội cậu, là Vân Sinh. Hôm tết Thanh Minh, anh trai cậu đi viếng mồ mả cho cha mẹ, không ngờ lại gặp phải kẻ xấu, bị bọn họ đánh cho một trận, may mà gặp được người tốt đã đuổi kẻ xấu đi, sau đó cứu anh trai cậu.”

Vân Chi

“Cảm ơn thím.” Nói xong Trương Thủy Sinh lập tức chạy ra khỏi ngõ.

“Thủy Sinh, cậu chạy chậm thôi, anh trai cậu đã không việc gì rồi. Cậu ấy đang nằm ở bệnh viện số 3.” Thím Triệu ở phía sau gọi với theo.

“Cháu biết rồi, cảm ơn thím.” Trương Thủy Sinh không quay đầu lại, chỉ giơ tay lên vẫy với thím Triệu, ý bảo mình đã biết.

Trương Thủy Sinh sốt ruột không kịp chờ xe buýt, đã chạy bộ tới bệnh viện số 3.

Vào bệnh viện, anh ta hỏi y tá phòng bệnh của Trương Vân Sinh. Mở cửa ra thì trông thấy anh trai Trương Vân Sinh quấn băng gạc trên tay, ông nội và Dương Tùng Lâm ngồi hai bên giường, đang nói chuyện gì đó.

“Anh, tay anh làm sao vậy? Không sao chứ?”

Trương Vân Sinh nhìn về phía cửa, thấy người tới là em trai mình, anh miễn cưỡng nở nụ cười: “Tay anh không sao, Thủy Sinh về rồi à. Không phải nói lần này đi Cảng Đảo cùng lắm là bảy tám ngày sẽ quay về sao? Thế nào mà ở lại bên đó lâu thế? Có phải đã xảy ra chuyện gì không?”

Trương Thủy Sinh nhanh chân bước đến trước giường bệnh, hỏi: “Anh trai, rốt cuộc chuyện này là thế nào? Em nghe thím Triệu nói anh bị người ta đánh, ai đánh anh?”

Dương Tùng Lâm đứng dậy nói: “Tết Thanh Minh, Vân Sinh đi viếng mồ mả, không biết hai tên du côn từ đâu xông đến, kéo cậu ấy đến chỗ vắng vẻ đánh cậu ấy một trận. May mà có dì Lưu đi đốt vàng mã cho người thân ở gần đó nghe thấy tiếng k** r*n của Vân Sinh nên qua xem thử, mới cứu được anh cậu. Hai tên du côn đánh anh cậu, một tên bị dì Lưu đánh hôn mê, một tên đã chạy mất. Cảnh sát đang truy bắt tên kia rồi, trước mắt vẫn cha có tin tức gì.”

“Dì Lưu?” Trương Thủy Sinh ngồi xuống ghế, hỏi: “Sao việc này lại liên quan đến cả dì Lưu? Dì ấy cứu anh trai em à?”
 
Thập Niên 80 - Nhật Ký Nghịch Tập Của Nữ Phụ Ác Độc
Chương 174: Ngựa giống pháo hôi (152)



Ngoài tay ra, trên người Trương Vân Sinh không có gì đáng ngại. Anh ngồi dựa lưng vào tường, trả lời: “Tết Thanh Minh dì Lưu không về quê viếng mồ mả cho ông bà tổ tiên được, nên tới đập Nê Sinh đốt vàng mã. Hai tên du côn kia chọn chỗ cách chỗ dì ấy đốt vàng mã không xa, nên dì Lưu đã cứu anh. Nếu không có dì Lưu, không biết bây giờ anh thế nào rồi đâu.”

Ông Trương ở bên cạnh cũng nói: “Đưa Vân Sinh tới bệnh viện rồi, vợ Tam Thuận còn mang tới năm trăm đồng làm tiền thuốc men, còn chạy lên chạy xuống. Đợi Vân Sinh khỏe lại rồi, cả nhà chúng ta phải tới cửa cảm ơn người ta tử tế.”

Trương Thủy Sinh gật đầu: “Đương nhiên rồi. Anh, nghe anh nói như vậy, thì hình như là hai tên du côn kia cố ý tới tìm anh. Anh là sinh viên, sao lại đắc tội với bọn chúng? Có phải có uẩn khúc gì bên trong hay không? Cảnh sát điều tra thế nào rồi?”

Trương Vân Sinh nói: “Hai tên du côn bị người ta thuê, cố ý tới dạy dỗ anh. Tên chạy đi kia là đại ca, người đứng sau là ai chỉ mình gã ta biết. Cảnh sát đang tìm gã ta rồi, trước mắt vẫn chưa có tin tức gì.”

Trương Thủy Sinh nói chuyện với người nhà một lát, rồi đứng dậy nói: “Ông nội, anh họ, anh, em ra ngoài một chuyến, lát nữa sẽ quay lại.”

Ra khỏi phòng bệnh, Trương Thủy Sinh nhấc chân đi tới phòng làm việc của bác sĩ hỏi thăm tình hình.

“Bác sĩ nói gì cơ? Tuy tay anh trai cháu được nối lại rồi, nhưng sau này không làm được việc nặng, cũng không thể sử dụng trong thời gian dài, ngồi viết chữ một buổi sáng cũng không được?”

Trương Thủy Sinh kinh hô, vẻ mặt không thể tin được.

Bác sĩ liếc mắt nhìn Trương Thủy Sinh một cái, bình tĩnh nói: “Xương cổ tay cảu cậu ấy bị đánh nát, gân tay cũng bị cắt đứt, tuy rằng phẫu thuật rất thành công, nhìn bề ngoài không khác gì tay người bình thường, nhưng vẫn bị ảnh hưởng rất lớn. Nếu dùng tay trong thời gian dài, tay sẽ ê mỏi, sẽ đau, sẽ run, nếu không để ý tĩnh dưỡng, sau này tay còn dễ bị thoái hóa.”

Trương Thủy Sinh suy sụp ngồi xuống ghế, hai tay che mặt, nước mắt chảy xuống qua kẽ ngón tay.

Khi vừa biết anh trai nằm viện anh ta không khóc, khi nhìn thấy anh trai nằm trên giường bệnh anh ta không khóc, nhưng nghe được lời này của bác sĩ, anh ta lại không kìm được nước mắt, từng giọt từng giọt cứ thế tuôn rơi.

Anh ta lau nước mắt, giọng nói nghẹn ngào: “Bác sĩ, anh trai cháu là sinh viên, sang năm là tốt nghiệp rồi. Ước mơ của anh ấy là trở thành nhân viên nghiên cứu, vậy chắc chắn phải viết, phải vẽ thường xuyên. Nếu tay anh ấy không thể cầm bút trong thời gian dài, chắc chắn anh ấy sẽ không chịu nổi. Bác sĩ, cháu cầu xin bác, chỉ cần có thể chữa khỏi tay cho anh trai cháu, tiền bạc không thành vấn đề, cháu có tiền.”

Bác sĩ lắc đầu, trên mặt cũng lộ ra vẻ đáng tiếc. Một người trẻ tuổi tương lai rộng mở như vậy, chẳng lẽ sẽ bị hủy hoại thế này sao?

“Không phải chúng tôi không muốn cứu, mà là kỹ thuật chữa bệnh trong nước căn bản không thể chữa trị hoàn toàn cho anh trai cậu.”

Vân Chi

Trương Thủy Sinh bắt được ý chính trong lời bác sĩ, anh ta vội hỏi: “Bác sĩ, ý của ngài là, kỹ thuật chữa bệnh của nước ngooài có thể chữa khỏi tay cho anh trai cháu ạ?”

“Tôi nghe nói nước M mới công bố kỹ thuật tiên tiến nhất, có lẽ sẽ chữa khỏi được tay cho anh trai cậu.”

“Cảm ơn bác sĩ, tạm thời ngài đừng nói chuyện này cho anh trai cháu nhé.”

“Anh trai cậu biết rồi.”

“Anh trai cháu biết rồi?” Trương Thủy Sinh không dám tin, vừa rồi khi ở phòng bệnh, sắc mặt anh trai không hề có điểm nào bất thường. Nếu anh ấy thật sự biết tin này rồi, chắc anh ấy sẽ đau lòng muốn chết.

Trương Thủy Sinh suy sụp ngồi trên ghế, sinh ra cảm giác vô lực, anh trai thích cái ngành mình học như vậy, khi biết tin này, trong lòng anh ấy đã tuyệt vọng thế nào nhỉ?

“Khi nói cho cậu ấy tin tức này, cảm xúc của cậu ấy coi như ổn định. Các cậu là người thân của cậu ấy, nhớ phải khuyên nhủ nhiều hơn, tâm sự với người bệnh nhiều hơn nhé.”

“Cháu đã biết, cảm ơn ngài.”

Trương Thủy Sinh mang theo đôi mắt rưng rưng đi về phía phòng bệnh anh trai mình, thu hút không ít ánh mắt tò mò.

Đi đến cửa phòng bệnh, Trương Thủy Sinh lau mặt một phen, lau khô nước mắt trên mặt, trong mắt, cố gắng nở nụ cười rồi mới đẩy cửa bước vào.

“Anh, anh muốn ăn gì để em đi mua cho anh.” Trương Thủy Sinh ngồi xuống, nói với Trương Vân Sinh đang đọc sách trên giường.

Trương Vân Sinh buông sách, thở dài một tiếng: “Bác sĩ đã nói với em chuyện tay anh rồi à?”

Tuy là câu hỏi nhưng lại mang ngữ điệu khẳng định.

Trương Vân Sinh không nói câu nào còn tốt, anh vừa nhắc tới chuyện này, nước mắt Trương Thủy Sinh lại tuôn rơi ào ào. Anh ta không rảnh lau nước mắt, vội đi đến trước mặt Trương Vân Sinh: “Anh, anh yên tâm, bác sĩ nói nước M có thể chữa khỏi tay cho anh, em sẽ đưa anh sang nước M chữa trị, chắc chắn có thể chữa khỏi.”

Ông Trương: “Thủy Sinh đừng khóc nữa, Vân Sinh không sao là may mắn lắm rồi. Tùng Lâm, Thủy Sinh về rồi, cháu cũng về nhà nghỉ ngơi đi, đã ở bệnh viện mấy ngày rồi.”

Dương Tùng Lâm gãi đầu: “Ông ngoại, cháu không sao, cứ để Thủy Sinh về nhà nghỉ ngơi đi, cậu ấy mới về từ Cảng Đảo, chắc chắn xưởng quần áo vẫn còn rất nhiều việc đang chờ cậu ấy giải quyết.”

Trương Thủy Sinh: “Xưởng quần áo không có việc gì, em ở đây với anh trai em, em không đi đâu hết.”

“Thủy Sinh, cháu về nhà trước đi.” Ông Trương nói: “Tùng Lâm nói đúng lắm, cháu vừa quay về từ Cảng Đảo, nên tới xưởng quần áo xem sao. Cháu về trước đi, chiều tối lại tới đây thay ca cho Tùng Lâm.”

Trương Thủy Sinh không cãi lại được ông Trương với Dương Tùng Lâm, đành phải đứng dậy về nhà.

“Vậy cháu về trước nhé, chiều tối cháu lại đến. Anh, anh cần em mang cho thứ gì không?”

Trương Vân Sinh ngẫm nghĩ một lát, rồi nói: “Em mang cho anh mấy quyển sách anh để trên bàn tới đây.”

“Được, em biết rồi.”

Trương Thủy Sinh quay về xưởng quần áo của mình trước. Trong mấy ngày anh ta không ở nhà, cũng không có việc gì lớn cả. Anh ta xem qua sổ sách, xác định không vấn đề gì, thì ra ngoài đi tới nhà Lưu Đại Ngân.

Rốt cuộc chuyện lúc ấy ra sao, ông nội và anh trai đều chưa nói rõ ràng, anh ta phải đến nhà dì Lưu hỏi một câu mới được.
 
Thập Niên 80 - Nhật Ký Nghịch Tập Của Nữ Phụ Ác Độc
Chương 175: Ngựa giống pháo hôi (153)



Lưu Đại Ngân đang ở nhà viết thư.

Bà ấy định viết thư cho cảnh sát.

Trong quyển sách “Giang Văn Chung” kia viết, sau khi đánh c.h.ế.t người, hai tên du côn kia đến chỗ Giang Văn Chung lấy tiền, sau đó đường ai nấy đi.

Một tên trong đó lên tàu chạy xuống phía Nam, tên du côn cầm đầu kia thì làm theo cách trái ngược, gã ta yên lặng ngủ đông ở tỉnh thành này.

Đợi đến khi tiếng gió hoàn toàn qua đi, mới ra ngoài hoạt động tiếp.

Lưu Đại Ngân vẫn nhớ rõ địa điểm lẩn trốn của tên du côn kia, bây giờ một tên đã bị bắt, không biết tên du côn cầm đầu kia có ẩn thân ở chỗ cũ hay không.

Nhưng mà người ta có câu “Nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất” Lưu Đại Ngân nghĩ khả năng tên du côn cầm đầu kia vẫn trốn ở nơi đó, giống quyển sách kia viết.

Lưu Đại Ngân đã biết viết rồi, bà ấy quyết định sẽ viết thư tố giác tên du côn kia.

Trong thư bà ấy nói bản thân là người dân nhiệt tình, sống gần nơi tên du côn kia lẩn trốn, nhà đối phương lúc nào cũng đóng kín cửa, ban ngày cũng kéo rèm, còn chưa bao giờ ra ngoài, ngay cả ăn uống cũng không nhóm lửa nấu cơm, cảm thấy đối phương rất khả nghi giống như đang trốn tránh người nào đó. Một hôm bản thân ra ngoài vô tình nhìn thấy đối phương lén lút đi vệ sinh, nhìn bóng dáng người nọ rất giống người mà gần đây công an đang truy lùng, nên viết lá thư này gửi cho cảnh sát, mong giúp ích được cho công tác điều tra.

Viết xong, Lưu Đại Ngân gập gọn lá thư bỏ vào phong bì, định đợi đến buổi tối sẽ mang đến đồn công an.

Dù không bắt được tên du côn cầm đầu, Lưu Đại Ngân vẫn còn kế hoạch khác.

Bà ấy khng tin lần này vẫn không thể đưa Giang Văn Chung vào tù.

“Dì Lưu, dì ở đâu thế?”

Lưu Đại Ngân bỏ lá thư vào trong ngăn kéo, đứng dậy đáp: “Thủy Sinh, cháu đi Cảng Đảo về rồi đấy à?”

“Cháu vừa về hôm nay.” Trương Thủy Sinh chạy tới, đầu đổ đầy mổ hôi, cầm ấm nước trên bàn lên tự rót cho mình một cốc, uống một hơi cạn sạch, không khách sáo chút nào.

“Dì Lưu, cháu vừa vể từ bệnh viện. Rốt cuộc chuyện anh trai cháu là thế nào vậy?”

Lưu Đại Ngân ngồi xuống, chậm rãi kể lại: “Không phải lần này dì không thể về quê sao, còn luôn mơ thấy người thân nhà mình, nên mới tìm ngã tư đường hẻo lánh đốt cho bọn họ chút vàng mã. Sau khi đốt tiền giấy xong, dì với anh Lưu Trụ đi dạo trên núi một vòng, lúc xuống núi đi ngang qua chỗ dì vừa đốt vàng mã thì nghe thấy có tiếng k** r*n. Dì tò mò qua đó xem thử, mới bắt gặp hai tên du côn đang đánh một người nằm trên mặt đất.”

“Ban đầu dì không hề nhận ra người nằm dưới đất là Vân Sinh, hai tên du côn kia trông thấy mẹ con dì, còn khuyên mẹ con dì đừng xen vào việc của người khác. Dì nhân lúc bọn họ không để ý, dùng túi lưới trong tay đánh một tên ngất xỉu, sau đó la to hy vọng người đang đi viếng mồ mả ở gần đó chạy tới. Tên du côn còn lại thấy tình hình không ổn, lập tức vứt bỏ đồng bọn, chạy mất.”

“Dì bảo Lưu Trụ dùng túi lưới trói tên bị đánh hôn mê lại, sau đó mới qua xem xét tình hình người bị đánh kia, lúc ấy mới phát hiện ra người bị đánh mặt đầy m.á.u đang nằm trên mặt đất là Vân Sinh.”

Qua vài câu ngắn ngủi, Lưu Đại Ngân đã phác họa rõ ràng tình cảnh lúc đó, Trương Thủy Sinh nghe xong cũng hiểu được tình hình khi đó nguy hiểm thế nào.

Nếu như dì Lưu không tò mò, không qua xem, hoặc khi nhìn thấy cảnh tượng ấy dì Lưu không muốn đắc tội với hai tên kia nên sợ hãi chạy trốn, vậy thì hiện tại không biết anh trai anh ta sẽ thế nào đâu.

“Dì Lưu, dì chính là ân nhân của nhà cháu, từ giờ về sau, chỉ cần dì nói một câu, dù phải vượt núi cao biển sâu, Trương Thủy Sinh cháu cũng không chối từ.”

Lưu Đại Ngân cười nói: “Được rồi, có phải lục lâm hảo hán ngày xưa đâu mà vượt núi cao biển sâu cũng không chối từ.”

“Dì Lưu, lúc đó hai tên du côn đánh anh trai cháu có nói gì không?”

Lưu Đại Ngân: “Dì nghe bọn chúng nói, có người bỏ tiền ra mua cánh tay của anh cháu. Bọn họ chỉ nhận tiền làm việc mà thôi. Có phải Vân Sinh đã đắc tội với ai không?”

“Từ xưa đến nay anh trai cháu luôn hiền hòa, cháu cũng hỏi anh ấy rồi, anh ấy nói mình không đắc tội với ai.”

Lưu Đại Ngân đứng dậy nói: “Thủy Sinh, cháu ở đây chờ dì một lát nhé.”

Không lâu sau Lưu Đại Ngân đã quay lại, trong tay xách theo một cái cặp ồng.

Vân Chi

“Đây là canh xương dì tự hầm, cháu mang đến cho anh trai cháu nhé, dì không đến bệnh viện nữa.”

“Dì Lưu, dì làm thế này cháu ngại lắm. Dì đã cứu anh trai cháu, cháu vẫn chưa cảm ơn dì đâu, sao còn không biết xấu hổ lấy đồ của dì nữa.”

Lưu Đại Ngân giả vờ tức giận: “Đây là canh dì nấu cho Vân Sinh, cháu không cầm giúp dì, muốn dì phải tự mình đưa đến bệnh viện à?”

Trương Thủy Sinh: “Dì Lưu, vậy… Cháu cảm ơn dì.”
 
Thập Niên 80 - Nhật Ký Nghịch Tập Của Nữ Phụ Ác Độc
Chương 176: Ngựa giống pháo hôi (154)



Đến bệnh viện, Trương Thủy Sinh đặt cặp lồng lên trên chiếc bàn nhỏ ở đầu giường bệnh, nói: “Anh trai, đây là canh xương hầm dì Lưu nấu cho anh. Anh muốn ăn luôn bây giờ, hay là để lát nữa?”

Trương Vân Sinh nhận mấy quyển sách từ tay em trai: “Để lát nữa anh ăn. Ông nội, Tùng Lâm, hai người về nhà nghỉ ngơi đi, để Thủy Sinh ở lại đây với cháu là được rồi.”

Ông Trương đứng dậy, nói: “Ừ, vậy ông về trước nhé. Thủy Sinh, cháu ở đây chăm sóc anh trai cháu cẩn thận, đến giờ ngủ phải nhắc nó ngủ, đừng để nó đọc sách quá khuya.”

“Ông nội, ông cứ yên tâm.”

Trong khoảng thời gian Trương Thủy Sinh không có nhà, Dương Tùng Lâm vẫn luôn ở bệnh viện chăm sóc Trương Vân Sinh, ông Trương thì qua nhà con gái ở.

“Tùng Lâm, cháu đưa ông về nhà trước đã, ông về nhà lấy mấy thứ.”

Dương Tùng Lâm đỡ ông Trương lên xe đạp: “Ông ngoại, ông ngồi chắc nhé, chúng ta về nhà nào.”

Đường phố ở tỉnh thành gần như đều là đường nhựa rồi, chỉ có ngõ nhỏ vẫn là đường đất.

Đi đến đầu ngõ, Dương Tùng Lâm dừng xe, đỡ ông ngoại xuống khỏi xe đạp: “Ông ngoại, hay là cháu dựng xe ở đây, rồi đỡ ông vào trong nhé.”

Ông Trương xua tay: “Ông đi quen con ngõ nhỏ này rồi, không cần cháu đỡ. Cháu dắt xe theo ông đi, để bên ngoài nhỡ bị trộm mất thì sao? Chúng ta lấy đồ xong thì đi luôn.”

Nhà ông Trương ở sâu bên trong, lúc đi đến nửa con ngõ, hai người nghe thấy có tiếng ô tô dừng lại ở đầu ngõ.

Dương Tùng Lâm tò mò quay đầu lại nhìn thoáng qua. Người sống trong con ngõ nhỏ này đều là dân chúng bình thường, rất ít khi có ô tô tới nơi này.

Vừa nhìn qua anh ta đã giật mình, dừng lại không phải một chiếc xe mà tận hai chiếc.

Hai chiếc ô tô đi cùng nhau, phải là chức vụ lớn thế nào mới có được đãi ngộ như vậy chứ?

Ông Trương bị mù không nhìn thấy gì, đương nhiên sẽ không quay đầu nhìn lại.

Dương Tùng Lâm kề tai nói nhỏ với ông Trương : “Ông ngoại, đầu ngõ có hai chiếc ô tô vừa đừng lại, rất nhiều người xuống xe, đang đi tới chỗ chúng ta.”

Tay ông Trương đang dùng cây gậy chống để dò đường, không quan tâm lắm, nói: “Chúng ta đi sát vào tường một chút, đừng cản đường ngưi ta.”

Dương Tùng Lâm không nhịn được lại lướt về phía sau, đám người kia đã vào ngõ nhỏ rồi.

Đi ở giữa là một người đàn ông trung niên, ông ấy mặc tây trang màu đen, tóc hoa râm, khí thế bất phàm.

Dương Tùng Lâm cảm thấy người nọ hơi quen mắt, hình như đã gặp qua ở nơi nào đó rồi.

Người đàn ông ấy được rất nhi người vây quanh, sau lưng ông ấy còn có hai người đàn ông nước ngoài cao lớn, đeo kính râm, khiến Dương Tùng Lâm phải nhìn vài lần.

Dáng vẻ này, giống hệt như phú thương trong các bộ phim điện ảnh về xã hội cũ, hai người người ngoài kia giống như hai tên vệ sĩ của ông ấy.

Dương Tùng Lâm bị chọc cười vì suy nghĩ vớ vẩn này của mình. Phải là người có năng lực lớn thế nào, mới có thể có vệ sĩ là người nước ngoài chứ?

Hai mắt ông Trương không nhìn thấy gì, cho nên đi lại chậm hơn người bình thường. Ông ấy và Dương Tùng Lâm đi sát vào chân tường, dừng lại chờ đám người kia đi qua.

Khi đám người kia đi lướt qua hai người, người đàn ông trung niên đi ở giữa nhìn hai người một cái theo bản năng, sau đó đột nhiên ông ấy dừng lại, rồi chậm rãi đi về phía ông Trương và Dương Tùng Lâm.

Người đàn ông kia dừng lại, những người khác cũng dừng lại theo. Ánh mắt của tất cả mọi người đều nhìn về phía ông Trương và Dương Tùng Lâm.

Dương Tùng Lâm hơi sửng sốt. Có chuyện gì vậy nhỉ? Người kia định làm gì? Nhóm người này định làm gì?

Chẳng lẽ giữa ban ngày ban mặt bọn họ lại định cướp bóc sao?

Nhìn vẻ ngoài của người đàn ông kia, chắc chắn là kẻ có tiền, một người bình thường như mình có gì đáng để đối phương cướp đoạt sao?

Dương Tùng Lâm suy nghĩ miên man, cơ thể cũng dịch chuyển theo bản năng, đứng chắn trước mặt ông Trương: “Ông định làm gì?”

Ông Trương cũng đã nhận ra bầu không khí không đúng lắm. Ông ấy nắm chặt cây gậy chống, hỏi: “Tùng Lâm, có chuyện gì thế?”

Ngõ nhỏ này không ngắn, người đàn ông trung niên kia chỉ còn cách ông Trương và Dương Tùng Lâm vài bước ngắn ngủi, nhưng đối phương lại đi rất chậm, còn vừa đi vừa khóc, nước mắt rơi xuống như mưa.

Dương Tùng Lâm càng sửng sốt, ông ấy làm sao vậy? Sao lại giống như bọn họ đang bắt nạt đối phương thế này?

Người đàn ông kia đi đến cách Dương Tùng Lâm một bước, thì đột nhiên quỳ sụp xuống, kêu lên: “Cha!”

Con đường trong ngõ nhỏ là đường đất, cuối xuân đầu hạ thời tiết khô ráo, đi bộ trên đường cũng khến bụi đất bốc lên rồi, người đàn ông này lại quỳ mạnh như vậy, bụi đất lập tức bốc lên, dính đầy trên bộ tây trang quý giá của ông ấy.

Cây gậy chống trong tay ông Trương lập tức rời khỏi tay, rơi trên mặt đất, môi ông ấy mấp máy, cơ thể cũng run rẩy, hai chữ trong miệng không thể phát ra thành tiếng, ngay cả Dương Tùng Lâm đang đứng ngay bên cạnh cũng không nghe rõ ông ấy đang nói gì.

“Cha.” Người đàn ông kia lại dập đầu.

Vân Chi

“Thu Sơn, là con à?” Trương Đức Phúc vươn tay ra, s* s**ng trong không khí.

Trương Thu Sơn dùng đầu gối đi tới trước mặt Trương Đức Phúc, kéo tay ông ấy qua đặt lên mặt mình: “Cha, là con.”

Trên mặt Trương Đức Phúc cũng chảy đầy nước mắt: “Hơn ba mươi năm rồi, cuối cùng con cũng quay về. Thu Sơn, con trai của cha, cuối cùng con cũng quay về rồi.”

Dương Tùng Lâm gãi đầu, chẳng lẽ người này chính là người bác đã sang Đài Đảo của mình sao?

Dương Tùng Lâm lại quan sát người đàn ông kia thêm lần nữa, chẳng trách bản thân lại cảm thấy quen mắt như vậy. Trong nhà ông ngoại có ảnh chụp của người bác này khi còn trẻ, Dương Tùng Lâm đã từng xem không chỉ một lần.

Tuy rằng người bác này đã già hơn trên ảnh rất nhiều, nhưng đường nét khuôn mặt không thay đổi mấy, chẳng trách vừa rồi anh ta lại cảm thấy người này hơi quen mắt.

Hai tay Trương Đức Phúc s* s**ng trên mặt con trai mình, muốn “Xem” dáng vẻ hiện giờ của con trai.

Trương Thu Sơn quỳ gối trước người cha ông ấy, vừa khóc vừa nói: “Cha, con trai bất hiếu, nhiều năm như vậy không về thăm cha mẹ, cha đánh con đi.”

Trong mắt Trương Đức Phúc cũng đong đầy nước mắt, miệng lại nở nụ cười, không ngừng nói: “Về là tốt rồi, về là tốt rồi, về là tốt rồi.”

Đám người đi theo sau Trương Thu Sơn trông thấy cảnh cha con gặp mặt này đều xúc động, có hai người mau nước mắt cũng khóc thút thít rồi.

“Ngài Trương, đã đến cửa nhà rồi, ngài đưa ông cụ về nhà rồi tâm sự đi.” Người mở miệng là một người đàn ông trung niên khoảng bốn mươi tuổi.

Trương Đức Phúc nói: “Thu Sơn, đứng dậy đi. Đây là Tùng Lâm, là con nhà em gái con.”

Dương Tùng Lâm vội vàng chào hỏi: “Bác.”

Có người đỡ Trương Thu Sơn dậy. Ông ấy nhìn Dương Tùng Lâm, nói: “Ngoan lắm. Con của em ấy đã lớn thế này rồi, chắc con nhà thằng út cũng không nhỏ nữa nhỉ? Khi con đi em ấy vừa cập kê, em trai thì mới mười mấy tuổi. Chỉ trong chớp mắt con của hai đứa nó đã lớn thế này rồi. Cha, mẹ con ở nhà ạ? Lần này con về, chúng ta gọi cả nhà em trai, em gái qua đây, cùng nhau ăn mữa cơm đoàn viên nhé.”

Dương Tùng Lâm đang định nói gì đó, Trương Đức Phúc đã giữ c.h.ặ.t t.a.y anh ta lại, ý bảo anh ta đừng nói.

“Được, chúng ta về nhà thôi.”
 
Thập Niên 80 - Nhật Ký Nghịch Tập Của Nữ Phụ Ác Độc
Chương 177: Ngựa giống pháo hôi (155)



Đồn công an trên đường Trường Xuân.

Sở trưởng Triệu vừa bước chân vào cổng đồn công an, đã trông thấy đám cấp dưới của mình đứng vây quanh một chỗ, không biết đang thảo luận chuyện gì.

“Có chuyện gì thế? Đứng hết ở đây làm gì?”

“Sở trưởng tới rồi.”

“Chào sở trưởng.”

“Lão Triệu tới rồi à, ông mau đến xem phong thư này đi.”

Người nói chuyện là phó sở trưởng Tống Đại Thành, trong tay ông ấy cầm một phong thư, nói: “Hôm qua Tiểu Trân trực ban ở đồn, sáng nay cậu ấy nhặt được lá thư này ở trước cửa đồn công an.”

Sở trưởng Triệu mở lá thư ra xem qua rồi hỏi: “Tôi nhớ rõ căn nhà trong lá thư này viết không có ai ở mà?”

Tống Đại Thành trả lời: “Đúng là không ai ở.”

“Lão Tống, ông dẫn hai người qua xem thử, nếu thấy điều gì bất thường thì quay về báo cáo, đừng rút dây động rừng.”

“Tiểu Trương, lão Lý, hai người đi cùng tôi.”

Mấy ngày gần đây Hạ Tam vô cùng buồn bực, tuy rằng gã ta không thiếu ăn thiếu uống, nhưng lại không thể ra ngoài, thật sự quá tù tùng.

May mà trong căn nhà này có một chiếc đài gã ta chuẩn bị từ trước, là thứ duy nhất có thể giúp gã ta giải sầu. Gã ta chuẩn bị căn nhà này từ lâu rồi, trong nhà cất giữ rất nhiều đồ ăn, cho dù không ra khỏi cửa, trốn trong nhà hai ba tháng cũng không thành vấn đề.

Chu Thạch đã bị cảnh sát bắt, chắc chắn đã khai ra gã ta, khả năng hiện tại cảnh sát đang truy tìm gã ta khắp nơi.

Chắc chắn bọn họ sẽ cho rằng gã ta đã trốn tới nơi khác, không ai nghĩ đến bản thân vẫn đang trốn ở tỉnh thành này.

Đợi khi tiếng gió qua đi, gã ta sẽ lên phía Bắc nhờ cậy một người họ hàng xa của gã, có số tiền Giang Văn Chung đưa cho, gã ta muốn làm gì mà chẳng được.

Vân Chi

Đến lúc đó gã ta sẽ ra ngoài làm ăn buôn bán, làm ông chủ, không bao giờ làm du côn bị người ta xem thường, bị người ta sai khiến nữa.

Mấy ngày gần đây Giang Văn Chung vẫn luôn bồn chồn không yên, đêm nào cũng mơ thấy ác mộng.

Mơ thấy lúc anh ta đang đi học, thì đột nhiên cảnh sát tới trường học, bắt anh ta đi trước mặt bao nhiêu người.

Anh ta rất hối hận, hối hận vì đã dùng biện pháp này đối phó với Trương Vân Sinh, lẽ ra anh ta bên dùng biện pháp bí mật hơn mới đúng.

Hôm nay Lý Tam Thuận đã trở lại từ quê quán.

Câu đầu tiên ông ấy nói khi gặp Lưu Đại Ngân chính là: “Đại Ngân, chúng ta được chia ruộng rồi. Nhà chúng ta năm người, được chia hơn mười mẫu ruộng đó.”

Lưu Đại Ngân cũng cực kỳ vui mừng: “Thật à? Ruộng nhà chúng ta ở chỗ nào?”

“Hai mẫu ở đông bắc, một mẫu sáu ở tây nam, một mẫu ba ở chính bắc, ba mẫu ở hướng đông nam, hai mẫu ở tây bắc. Tôi đều cho người ta làm rồi, mỗi mẫu mười đồng một năm.”

“Cho ai làm thế?” Lưu Đại Ngân hỏi.

Lý Tam Thuận nói: “Bà yên tâm, đều là người thích công việc đồng áng, sẽ không phá hoại ruộng đất của bà đâu.”

“Vậy thì tôi yên tâm rồi. Tam Thuận, trong mấy ngày ông không ở đây, tôi dẫn Lưu Trụ đi đốt vàng mã, sau đó…”

Lưu Đại Ngân kể lại chuyện bà ấy và con trai đi đốt vàng mã, sau đó vô tình cứu được Trương Vân Sinh cho chồng mình nghe.

“Khổ thân, Vân Sinh là đưa thành thật còn tốt bụng, sao lại gặp tai họa bất ngờ như vậy. Nghe bà kể tôi cũng sợ hãi không thôi rồi. Bà với Lưu Trụ không bị sao chứ?”

“Tôi thì có chuyện gì được?” Lưu Đại Ngân cười nói: “Lúc ấy tôi đập rất mạnh, hộp đào kia bị tôi đập nát bét, tên côn đồ kia còn bị thương nặng hơn Vân Sinh, bây giờ vẫn đang nằm trong bệnh viện đấy.”

“Bà với Lưu Trụ không sao là tốt rồi. Vân Sinh thế nào, cậu ấy không sao chứ?”

Lưu Đại Ngân thở dài một tiếng, cảm xúc hơi trùng xuống: “Bác sĩ nói, Vân Sinh không sao, chỉ là tay bị thương, sau này không thể làm việc nặng.”

Nghe bà ấy nói vậy, Lý Tam Thuận còn hơi khó hiểu: “Bà thở dài như vậy, tôi còn có chuyện gì nữa. Sau này không thể làm việc nặng cũng có sao đâu, Vân Sinh là sinh viên, sau này cũng không phải làm việc nặng.”

“Tam Thuận, không phải chỉ không thể làm việc nặng, bác sĩ nói tay của Vân Sinh viết chữ trong thời gian dài cũng không được.”

Lý Tam Thuận sững sờ: “Trời ạ, Vân Sinh là sinh viên, nếu không thể cầm bút viết chữ, sau này cậu ấy còn học tập thế nào? Cậu ấy vẫn chưa tốt nghiệp đâu. Ai lại thù hằn cậu ấy như vậy, thế này chẳng phải hủy hoại cả đời cậu ấy sao?”

Lưu Đại Ngân lẩm nhẩm trong lòng: Còn không phải tại cái thằng trời đánh Giang Văn Chung kia, vì chỉ tiêu ở lại trường, không tiếc chơi xấu thuê người đánh gãy tay Trương Vân Sinh…

Lá tư kia bà ấy đã gửi đi vài ngày rồi, sao vẫn chưa có động tĩnh gì nhỉ?

Lưu Đại Ngân hơi sốt ruột, bà ấy định đợi đến mai sẽ đi thăm Trương Vân Sinh để hỏi thăm tình hình. Nếu đồn công an vẫn không có động tĩnh gì, bà ấy sẽ viết thư tố cáo.

Lý Tam Thuận cũng muốn đi với Lưu Đại Ngân, cùng nhau đến thăm Trương Vân Sinh. Hai người đi đến phòng bệnh trên tầng ba, lại phát hiện ra trong phòng không có ai.

Lý Tam Thuận: “Bà không nhớ lầm chứ? Trong phòng có ai đâu.”

“Tôi đã tới mấy lần rồi, sao có thể nhớ lầm.”

Lưu Đại Ngân đi đến trước quầy lễ tân, hỏi y tá: “Cô y tá ơi, cho tôi hỏi chuyện này. Người bệnh ở giường số tám xuất viện rồi à? Sao không có ai trong phòng thế?”

Y tá buông sổ sách trong tay xuống, hỏi: “Hai người là?”

Lưu Đại Ngân vội nói: “Tôi là bạn cậu ấy, mấy hôm nay không tới thăm được, sao hôm nay đến lại không thấy ai cả?”

Y tá mở quyển sổ rất dày ra, xem xét một lát rồi nói: “Bệnh nhân tên gì?”

“Trương Vân Sinh.”

“Hiện tại cậu ấy đang nằm giường số hai mươi ba.”
 
Thập Niên 80 - Nhật Ký Nghịch Tập Của Nữ Phụ Ác Độc
Chương 178: Ngựa giống pháo hôi (156)



Lưu Đại Ngân vừa đi vừa đếm: “Giường số mười, giường số mười lăm, giường số hai mươi, giường số hai mươi ba chính là căn phòng này.”

Lý Tam Thuận bước đến gõ cửa, giọng một người đàn ông trung niên truyền đến: “Vào đi.”

Giọng nói này tràn đầy uy nghiêm, khiến Lưu Đại Ngân và Lý Tam Thuận không hiểu ra sao, chẳng lẽ là người thân của nhà họ Trương?

Lưu Đại Ngân vào phòng, đầu tiên là trông thấy hai tên vệ sĩ người nước ngoài rất đô con. Trong niên đại này, người nước ngoài vô cùng hiếm thấy, Lưu Đại Ngân không nhịn được nhìn thêm vài lần.

Bà ấy nhìn xung quanh một lượt, phòng bệnh này tốt hơn phòng bệnh ban đầu Trương Vân Sinh nằm rất nhiều.

Phòng bệnh ban đầu là phòng dành cho sáu người, ngoài giường bệnh và một chiếc tủ đầu giường ra thì không có gì cả, ngay cả ghế dựa cũng phải mang theo từ nhà.

Còn phòng bệnh này chỉ có hai giường ệnh, ngoài giường Trương Vân Sinh đang nằm, giường còn lại cũng không có bệnh nhân. Trong phòng ngoài tủ đầu giường ra còn có hai chiếc ghế dựa, một bộ bàn trà, nhìn qua rất rộng rãi, thoáng đãng.

Một người đàn ông trung niên dáng dấp rất uy nghiêm đang ngồi trên ghế sô pha, thấy Lưu Đại Ngân vào, ông ấy hỏi: “Chị là?”

Trông thấy Lưu Đại Ngân, Trương Vân Sinh nhanh miệng chào hỏi: “Dì Lưu, dì đến đấy à. Bác trai, đây là dì Lưu, dì ấy đã cứu mạng cháu.”

Lưu Đại Ngân để đồ mình mang đến lên tủi đầu giường, kéo một chiếc ghế qua, ngồi xuống: “Chú Tam Thuận vừa ở quê lên, nghe nói cháu nằm viện nên tới thăm cháu. Cứu mạng gì chứ, chỉ tình cờ gặp phải mà thôi.”

Trương Thu Sơn đứng dậy nói: “Chị là ân nhân của Vân Sinh, thì chính là ân nhân của nhà họ Trương chúng tôi, sau này có việc gì cần giúp đỡ, chị cứ việc mở miệng.”

Người này là bác trai của anh em Vân Sinh à? Không phải bác trai của bọn họ đã c.h.ế.t rồi sao?

Lưu Đại Ngân ôm nghi hoặc trong lòng, nhưng không hỏi ra miệng, đây là việc riêng của nhà họ Trương, bọn họ không nói, bà ấy cũng ngại hỏi.

“Tôi đã gặp phải, sao có thể không cứu. Vân Sinh, phía cảnh sát đã có tin tức gì chưa?” Lưu Đại Ngân hỏi.

Trương Vân Sinh lắc đầu: “Vẫn chưa có tin tức gì, khả năng tên Hạ Tam kia đã không còn ở trong tỉnh thành nữa.”

“Pháp luật nước ta tuy thưa mà khó lọt, tên Hạ Tam kia sẽ không có kết cục tốt đâu. Vân Sinh, bác sĩ có nói khi nào cháu được xuất viện không?”

Vân Chi

Nói đến xuất viện, cuối cùng Trương Vân Sinh cũng nở nụ cười: “Bác sĩ nói hai hôm nữa cắt chỉ xong là có thể xuất viện rồi.”

Trương Thu Sơn ngồi trên ghế, nhìn dì Lưu nói chuyện với cháu trai mình, trên mặt cũng mang theo ý cười: “Chị Lưu, chị khuyên nhủ Vân Sinh giúp tôi với, tôi muốn đưa thằng bé sang nước M làm phẫu thuật, thằng bé lại không muốn đi.”

Lưu Đại Ngân chậc lưỡi: “Vân Sinh, cháu không muốn sang nước M chữa trị à? Chẳng phải bác sĩ đã nói, y học nước M có thể chữa khỏi tay cho cháu sao?”

“Bác trai, dì Lưu, tay phải không dùng được thì cháu sẽ luyện tay trái. Cháu đang học năm ba, sang năm là tốt nghiệp rồi, nếu bây giờ sang nước M, đi đi về về cũng phải nửa năm, cũng không tốt nghiệp được, như vậy chẳng phải lãng phí mấy năm học đại học sao?”

Trương Thu Sơn nói: “Bác nói rồi mà, sau khi sang nước M, đợi tay cháu khỏi hẳn cháu có thể xin học bên đó. Sau khi tốt nghiệp cháu muốn ở lại bên đó thì ở, muốn về nước cũng được, đều theo ý cháu.”

“Tiếng Anh của cháu không tốt lắm, chỉ sợ không thi đỗ được đại học bên đó.” Điều Trương Vân Sinh lo lắng chính là điều này. Anh sợ lỡ như mình không thi đỗ đại học ở nước M, cũng không lấy được bằng ở đại học công nghiệp, vậy chẳng phải là dã tràng xe cát, giỏ tre múc nước sao?

Thằng cháu này tính tình ngoan cố thật, cũng không biết là giống ai nữa.

Lưu Đại Ngân hỏi: “Cháu đi chữa bệnh, trường học không cho tạm nghỉ à? Thử nói khó với lãnh đạo trong trường xem, biết đâu bọn họ có thể châm chước thì sao?”

Trương Thu Sơn đã khuyên Trương Vân Sinh rất nhiều lần rồi, nhưng thái độ của anh vẫn là dầu muối không ăn.

“Vân Sinh này, sức khỏe là chuyện cả đời. Tục ngữ có câu, sức khỏe là tiền vốn của cách mạng. Tay phải của cháu bây giờ ngay cả viết chữ cũng không thể viết quá lâu, chứ đừng nói đến làm những việc khác.” Lưu Đại Ngân nói.

“Cháu luyện viết tay trái, nhưng trong thời gian ngắn có thể luyện được sao? Thật ra biện pháp của bác trai cháu là biện pháp tốt nhất, cứ chữa trị tay phải trước đã, những việc khác ddeeer tính sau. Đại học công nghiệp là trường đại học số một số hai trong cả nước, cháu có thể thi đỗ chứng tỏ đầu óc cháu thông minh, như vậy sao có thể không thi đỗ đại học ở nước ngoài? Chẳng lẽ cháu cũng tin lời người ta nói, cho rằng người Trung Quốc chúng ta không thông minh bằng người nước ngoài? Cháu nói tiếng Anh gì đó của cháu không tốt, cũng giống nhà dì thôi, lúc mới lên tỉnh thành, nhà bên cạnh nhà dì là người phương nam, ban đầu dì không thể hiểu bọn họ đang nói gì, nhưng sau khi ở chung nửa năm, bây giờ bọn họ mắng con thế nào dì cũng nghe hiểu hết. Trong nước không ai nói tiếng Anh, đợi khi ra nước ngoài rồi xung quanh toàn là người nói tiếng Anh, ngày nào cháu cũng tiếp xúc, chắc chắn tiếng Anh sẽ tốt lên nhanh thôi.”

“Nếu thật sự không được, thì đợi tay khỏi rồi cháu lại về nước thi đại học. Vân Sinh, cháu thông minh, còn chăm chỉ như vậy, thi thêm lần nữa còn sợ thi không đậu sao? Đại học so thể thi lại, nhưng tay cháu càng để lâu, hy vọng chữa khỏi càng nhỏ đi, cháu nên suy xét thật kỹ.”

Nghe xong những lời Lưu Đại Ngân nói, Trương Vân Sinh cúi đầu, không biết đang suy nghĩ điều gì.

Lưu Đại Ngân không coi Trương Vân Sinh là người ngoài, anh và Thủy Sinh đều là người tốt, Lưu Đại Ngân đối xử với anh em họ như con cháu trong nhà.

Trương Vân Sinh cúi đầu không nói lời nào, Lưu Đại Ngân nói xong lại hơi xấu hổ: “Vân Sinh, rốt cuộc nên làm thế nào, cháu tự mình quyết định, lời dì Lưu nói cháu coi như tham khảo là được.”

Trương Vân Sinh ngẩng đầu cười, từ khi nằm viện tới nay, đây là lần đầu tiên anh cười thư thái như vậy.

“Dì Lưu, dì nói đúng, cháu không hề kém đám người nước ngoài kia, sao có thể không thi đỗ đại học ở nước ngoài. Cháu không chỉ thi, còn phải thi đỗ trường đại học tốt nhất trên thế giới.”

Cảm giác chán chường những ngày gần đây hóa thành hư không, hiện tại Trương Vân Sinh tràn ngập niềm tin vào tương lai.

Trương Thu Sơn cũng nhìn thấy hết những thay đổi này: “Vân Sinh, vậy bác sắp xếp cho cháu ra nước ngooài nhé? Sau khi ra nước ngoài bác sẽ tìm cho cháu bác sĩ tốt nhất.”

Đúng lúc ấy, lại có tiếng đập cửa vang lên.

Trương Thu Sơn: “Vào đi.”

Lần này người vào phòng là hai người mặc đồng phục cảnh sát.
 
Thập Niên 80 - Nhật Ký Nghịch Tập Của Nữ Phụ Ác Độc
Chương 179: Ngựa giống pháo hôi (157)



Nhìn thấy cảnh sát, Lưu Đại Ngân thầm đoán, khả năng Giang Văn Chung đã đền tội rồi.

Cảnh sát tới đây sợ là tới để điều tra.

Quả nhiên, sau khi xác nhận thân phận của Trương Vân Sinh xong, cảnh sát hỏi: “Cậu có quen biết Giang Văn Chung không?”

Trương Vân Sinh ngồi dựa lưng vào tường, nghe thấy cảnh sát hỏi như vậy, anh hơi sửng sốt: “Có quen, là bạn học cùng lớp tôi.”

“Vậy cậu có ân oán gì với đối phương không?”

Cảnh sát hỏi như vậy, trong lòng Trương Vân Sinh đã đoán được vài phần, chần chừ một lát, anh nói: “Trường học định bồi dưỡng một sinh viên từ năm ba, tương lai sẽ được giữ lại trường, tổng cộng có ba người được đề cử, trong đó có tôi và cậu ta.”

“Đồng chí cảnh sát, chuyện tôi bị đánh có liên quan với Giang Văn Chung à?”

Hai cảnh sát liếc nhau, người phụ trách hỏi chuyện nói: “Hạ Tam đã bị bắt, gã ta khai ra Giang Văn Chung.”

Lý Tam Thuận ở bên cạnh hỏi: “Giang Văn Chung lại làm chuyện xấu? Sao con người cậu ta chuyên làm chuyện xấu thế nhỉ?”

Vân Chi

Hai cảnh sát nhìn về phía Lý Tam Thuận, bị người cả phòng chú ý, mặt già của Lý Tam Thuận hơi đỏ lên.

“Đồng chí này, anh cũng quen biết Giang Văn Chung sao?”

Lý Tam Thuận nhìn Lưu Đại Ngân, Lưu Đại Ngân hiểu được ý của ông ấy, nên trả lời thay: “Giang Văn Chung là em trai của con dâu trước nhà chúng tôi. Sau khi con trai tôi ly hôn với chị gái cậu ta, cậu ta vẫn luôn ôm hận trong lòng, từng thuê du côn đến quấy rối cửa hàng gà nướng nhà chúng tôi.”

Nghe vậy Trương Vân Sinh mới biết, hóa ra giữa nhà dì Lưu và Giang Văn Chung còn có chuyện này.

“Đồng chí cảnh sát, tôi muốn hỏi một câu, chuyện Giang Văn Chung thuê người đánh cháu trai tôi, có chứng cứ thực tế nào không?”

Trương Thu Sơn mở miệng hỏi.

Khí thế trên người ông ấy thật sự rất mạnh mẽ, huống chi còn có hai tên vệ sĩ nước ngoài đứng ngay bên cạnh, vừa nhìn đã biết là thân phận không bình thường rồi.

“Xin lỗi, chuyện này cần bảo mật, tạm thời chúng tôi chưa thể tiết lộ. Nhưng mà đồng chí Trương yên tâm, nhân chứng vật chứng đều có cả, chắc chắn Giang Văn Chung sẽ bị xử phạt.”

Ý của cảnh sát là, chuyện Giang Văn Chung thuê người đánh Trương Vân Sinh đã có đủ nhân chứng vật chứng, gần như là chuyện ván đã đóng thuyền rồi.

Trương Vân Sinh nhớ tới lời du côn nói, có người bỏ tiền ra mua tay anh. Nếu là như vậy… Chỉ cần tay anh bị tàn phế, đương nhiên anh sẽ không thể được giữ lại trường, còn hai người cạnh tranh, phần thắng của Giang Văn Chung lớn hơn nhiều.

Chỉ vì một chỉ tiêu ở lại trường, vậy mà anh ta lại ra tay với bạn học chung đụng sớm chiều…

Đúng là quá ác độc.

Trương Thu Sơn đứng dậy, cúi người với hai người cảnh sát: “Cảm ơn các đồng chí, mong các đồng chí nghiêm trị hung thủ, trả lại công bằng cho cháu trai tôi.”

“Đồng chí yên tâm, đây là chức trách của chúng tôi.”

Chuyện Giang Văn Chung bị cảnh sát bắt trong lớp học gây nên sóng to gió lớn trong vườn trường.

Rất nhanh đã có người tìm hiểu ra, chuyện anh ta bị bắt có liên quan đến chuyện Trương Vân Sinh bị kẻ xấu đánh cướp.

Hôm đó, Trương Vân Sinh không chỉ bị đánh, mà tiền bạc trên người cũng b lấy hết. Khi tin tức truyền đến, giáo viên và bạn học vẫn luôn cho rằng anh gặp phải kẻ cướp.

Không ai nghĩ đến, chuyện anh gặp phải là do có người đứng sau sai khiến, mà người đứng sau lại chính là Giang Văn Chung, bạn học cùng lớp với anh.

Người có thể thi đỗ đại học đều không phải kẻ ngốc, chỉ suy nghĩ một lát đã hiểu được nguyên nhân rồi.

Trường học định bồi dưỡng một sinh viên, sau khi tốt nghiệp sẽ được giữ lại trường, trong ba ứng cử viên, Trương Vân Sinh được ủng hộ nhiều nhất, khả năng được chọn cao nhất, Giang Văn Chung đứng thứ hai.

Chỉ cần Trương Vân Sinh xảy ra chuyện, chắc chắn chỉ tiêu giữ lại trường sẽ rơi xuống đầu Giang Văn Chung.

Chỉ vì một chỉ tiêu ở lại trường, Giang Văn Chung lại thuê người đánh bạn học bị thương nặng.

Anh ta đúng là độc ác quá đi thôi.

Các bạn học từng đến thăm Trương Vân Sinh rồi. Tay phải của Trương Vân Sinh coi như đã tàn phế, đừng nói làm việc nặng, cho dù cầm bút viết chữ một ngày cũng không được. Bọn họ là sinh viên, nhiệm vụ chính là học tập, tay không thể viết chữ, vậy chẳng khác gì tương lai đã bị hủy hoại.

Giờ ra chơi, các bạn học đều thảo luận về chuyện này, bởi vì chuyện này thật sự quá khó tin, nghe mà rợn cả người.

Bọn họ là sinh viên, là con cưng của ông trời, ngoài thành tích học tập ra, tư tưởng và phẩm hạnh cũng rất được chú trọng. Dù thành tích xuất sắc đến đâu, mà nhân phẩm chẳng ra gì, thì cũng sẽ bị người trong trường phỉ nhổ.

Giang Văn Chung này giỏi lắm, không chỉ nhân phẩm có vấn đề, còn dám vi phạm pháp luật.

Có bạn học nhắc lại chuyện cũ, nói đến Giang Văn Chung cầm tiền cứu mạng của cháu trai mua đồng hồ.

Tuy rằng sau đó đã chứng minh không phải anh ta ăn trộm, nhưng anh ta không đòi, tự dưng chị gái lại đưa cho anh ta sao?

Rõ ràng đã đủ tiền học phí rồi, chỉ vì lòng hư vinh, muốn mua một chiếc đồng hồ, anh ta đã xúi giục chị gái mang tiền cho anh ta, hoàn toàn không để ý đến cháu ngoại ruột thịt của mình đang chờ số tiền đó để chữa bệnh, cứu mạng.”

Qua đó, có thể thấy được nhân phẩm của anh ta thế nào rồi.

Triệu An An là bạn gái của Giang Văn Chung, tất nhiên cũng nghe thấy những lời nghị luận đó.

Cô ta rất muốn xông lên phản bác, bảo bọn họ đừng nói linh tinh, Văn Chung không phải người như vậy, chắc chắn cảnh sát nghĩ sai rồi.

Cũng không phải cô ta chưa từng làm như vậy, nhưng cô ta vừa phản bác, các bạn học đã lên lớp cô ta: “Triệu An An, cậu không biết à? Giang Văn Chung bị bắt do có nhân chứng vật chứng đầy đủ.”

“Triệu An An, Giang Văn Chung đã lộ rõ gương mặt thật rồi, cậu nên mừng cho bản thân mới đúng. Nếu không, đợi cậu chính thức kết hôn với anh ta rồi, anh ta mới lộ ra gương mặt thật, người khổ sẽ chỉ là cậu thôi.”

“Nếu cậu thật sự tin Giang Văn Chung vô tội, cậu có thể tới chỗ cảnh sát, nói ở đây thì có ích lợi gì.”


 
Back
Top Bottom