Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên 80 - Nhật Ký Nghịch Tập Của Nữ Phụ Ác Độc

Thập Niên 80 - Nhật Ký Nghịch Tập Của Nữ Phụ Ác Độc
Chương 190: Ngựa giống pháo hôi (168)



Trông thấy lại là mẹ Giang, anh hơi nhíu mày: “Sao bà lại tới đây nữa? Con trai bà phạm tội, cảnh sát và tòa án sẽ căn cứ vào hành vi phạm tội để đưa ra mức hình phạt, bà tới tìm tôi cũng vô dụng thôi, chẳng lẽ bà nghĩ tôi còn điều khiển được suy nghĩ của thẩm phán?”

Mẹ Giang quỳ khóc, cầu xin: “Chỉ cần cậu chịu viết một lá thư thông cảm, là con trai tôi có thể giảm án mấy năm. Tôi xin cậu đấy, nể tình đã từng là bạn học cùng lớp, cậu tha thứ cho nó đi mà.”

Trương Vân Sinh đỡ ông Trương vào buồng trong, sau đó lại ra ngoài đứng trước mặt mẹ Giang, nói: “Từng là bạn học cùng lớp? Đã từng là bạn học sao con trai bà lại nhẫn tâm thuê người đánh gãy tay tôi như vậy? Nếu như có người đối xử với con trai bà như vậy, bà còn nói ra được câu buông tha cho người ta sao?”

Mẹ Giang nhìn từ dưới lên trên, chỉ nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng và khóe miệng mỉa mai.

Lời cầu xin đã đến bên miệng bà ta lại không nói được thành lời.

Lúc này sau khi không ngừng đẩy nhanh tốc độ, cuối cùng Giang An Ni cũng tới được nhà họ Trương ồi.

Cổng nhà họ Trương mở rộng, mẹ cô ta đang quỳ ở phòng khách, trước mặt là bạn học bị em trai cô ta thuê người đánh kia.

Cô ta vội vàng chạy vào nhà, định kéo mẹ Giang đứng dậy: “Mẹ, mẹ đứng dậy trước đã, có chuyện gì chúng ta từ từ rồi nói.”

“Mẹ không đứng dậy,” Từ khi Giang An Ni mang về cho bà ta lời cha Hàn nói, đầu óc mẹ Giang đã sắp hỏng rồi, bà ta không thể tiếp thu sự thật đứa con trai ưu tú của mình sắp bị đưa ra xét xử.

“An Ni, con cũng quỳ xuống, cầu xin cậu ta buông tha cho em trai con đi.”

“Hai người đừng nói nữa, tôi sẽ không viết thư thông cảm cho Giang Văn Chung đâu. Hai người đừng tốn công tốn sức, mau về đi.”

Đột nhiên sắc mặt mẹ Giang trở nên bình tĩnh, bà ta hỏi lại một câu: “Cậu thật sự sẽ không viết?”

“Sẽ không.”

Mẹ Giang vịn tay con gái đứng dậy, lại liếc mắt nhìn Trương Vân Sinh một cái, rồi đột nhiên giũ tay Giang An Ni ra, lao vào cái bàn trong phòng.

Khả năng vì cái bàn làm từ chất liệu gỗ tương đối mềm, cũng có thể vì sức lực của một người phụ nữ như mẹ Giang tương đối yếu, nên trên đầu bà ta chỉ xưng to một cục màu xanh tím, không bị đ.â.m vỡ đầu chảy máu.

Giang An Ni hô lên một tiếng “Mẹ,”, rồi vội vàng nhào qua đỡ lấy bà ta.

Mẹ Giang ngồi dưới đất, ánh mắt điên khùng nhìn Trương Vân Sinh: “Nếu cậu không đồng ý viết thư thông cảm, tôi sẽ lấy một sợi dây thừng treo cổ c.h.ế.t trước cổng nhà cậu.”

Trương Vân Sinh còn trẻ, lại là sinh viên, đúng là chưa bao giờ va chạm với loại phụ nữ như mẹ Giang.

Ông Trương ra khỏi buồng trong, gõ cây gậy chống lên mặt đất kêu “Cộp cộp”. Ông ấy ở trong buồng trong đã nghe thấy hết hành động của mẹ Giang, cháu trai sợ ông ấy bị người phụ nữ này thương tổn nên đỡ ông ấy vào phòng trong, nhưng người văn tĩnh như cháu trai sao đối phó được với loại đàn bà này.

Ông ấy lại ra từ buồng trong, đúng lúc mẹ Giang vừa bung lời tàn nhẫn.

Ông Trương đeo kính râm, khóe miệng mỉa mai: “Dù cô c.h.ế.t ở cửa nhà chúng tôi, tôi cũng sẽ không cho cháu trai tôi viết thư thông cảm gì đó. Con trai cô tạo nghiệp, dựa vào đâu bắt cháu trai tôi gánh? Bây giờ cuối cùng tôi đã biết vì sao con trai cô lại làm ra chuyện như vậy rồi, tất cả đều do người mẹ như cô dạy ra.”

Lần trước khi mẹ Giang tới, ông Trương chỉ nhìn ra ngoài một cái rồi quay vào phòng, lần này mẹ Giang vừa tới ông ấy đã được cháu trai đỡ vào buồng trong. Hai lần gặp mặt ông cụ đều chưa nói gì, không ngờ bây giờ vừa mở miệng, lại dẫm nát thể diện của mẹ Giang như vậy.

Mẹ Giang chỉ vào ông Trương và Trương Vân Sinh: “Giỏi, giỏi lắm. Hôm nay tôi sẽ treo cổ trước cửa nhà họ Trương các người. Nếu các người không chịu buông tha cho con trai tôi, dù tôi thành quỷ, tôi cũng sẽ không buông tha cho các người.”

Giang An Ni khóc ròng ròng: “Mẹ, mẹ đừng làm chuyện ngu ngốc mà. Tôi xin hai người đấy, em trai tôi đã bị trừng phạt rồi, nó đã bị trường học đuổi học, cũng phải ngồi tù rồi. Hai người viết thư thông cảm, là em trai tôi có thể ra tù sớm vài năm, tôi cầu xin hai người.”

Ông Trương và Trương Vân Sinh cứ đứng đó nhìn mẹ con nhà họ Giang, không nói lời nào.

Sau đó ông Trương đi ra ngoài, không biết định đi đâu.

Trương Vân Sinh cũng ra ngoài theo, không muốn để ý đến mẹ con bọn họ.

Mẹ Giang ở phía sau hô to: “Hai người quay lại đây, tôi sẽ treo cổ trước cửa nhà các người thật đấy.”

Ông Trương không để ý đến bọn họ mà nói với Trương Vân Sinh: “Vân Sinh, cháu đi gọi hàng xóm tới đây giúp đỡ, chúng ta là đàn ông không nói lại được hai người phụ nữ kia.”

Trương Vân Sinh: “Ông nội, cháu đỡ ông ra ngoài trước đã. Ông vào nhà bà Lý đối diện ngồi một lát, cháu thấy mẹ của Giang Văn Chung hơi điên khùng, sợ bà ta sẽ gây ra chuyện không tốt.”

“Được, bác trai cháu và Thủy Sinh đều không có nhà, mắt ông lại không nhìn thấy gì, cháu thì không biết nói lời th* t*c, không làm được gì hai người phụ nữ kia, chúng ta cứ nhờ hàng xóm tới giúp đỡ đi.”

Thấy ông Trương và Trương Vân Sinh đi ra ngoài, mẹ Giang không quan tâm cái đầu đang đau đớn vì cú va chạm vừa rồi, vội vàng bò dậy lao ra khỏi phòng.

Ra ngoài sân, mẹ Giang không đuổi theo mà đứng ngoài sân nhìn đông nhìn tây. Sau đó bà ta tìm được một đoạn dây thừng ở trước cửa phòng phía tây.

Bà ta cười điên dại, chạy tới phòng phía tây nhặt đoạn dây thừng lên, cầm trong tay, đi ra ngoài cổng.

“Mẹ, mẹ định làm gì? Mẹ không thể làm việc ngu ngốc. Mẹ, mẹ đừng như vậy mà.” Thấy không ngăn cản được mẹ Giang, Giang An Ni chỉ có thể khóc lóc đi theo, khuyên nhủ bà ta.

Vân Chi

Mẹ Giang chậm trễ một lát, lúc ra ngoài ngõ đã không thấy bóng dáng người nhà họ Trương đâu rồi.

Bên này, bà Lý nghe nói người nhà kia lại tới, lập tức nói: “Vân Sinh, cháu với ông nội cứ ngồi trong nhà thím một lát, để thím ra ngoài xem sao. Cây cần vỏ, người cần thể diện. Thím không tin trên đời này lại có loại người không biết xấu hổ như vậy.”

Lúc bà Lý ra đến nơi, trước cửa nhà họ Trương không hề có người nào.

Trương Vân Sinh cũng ra khỏi nhà họ Lý, bà Lý dặn dò: “Vân Sinh, cháu đi gọi hai người nữa đến ây, thím không tin không trị được người phụ nữ kia. Nếu bà ta còn không biết xấu hổ tới nh tìm cháu, thím sẽ cho bà ta một trận.”
 
Thập Niên 80 - Nhật Ký Nghịch Tập Của Nữ Phụ Ác Độc
Chương 191: Ngựa giống pháo hôi (169)



Trương Vân Sinh lại gọi thêm mấy bác gái hàng xóm nữa tới, đều trên dưới năm mươi tuổi. Bọn họ là người nhìn Trương Vân Sinh và Trương Thủy Sinh từ nhỏ tới ớn, hện tại Trương Vân Sinh bị người ta đánh gãy tay, mẹ ruột của người gây tội còn tới nhà làm ầm ỹ, đòi Vân Sinh phải viết thư thông cảm gì đó.

Mẹ kiếp, người ta mất hết cả tương lai rồi, không bắt con trai bà ta bồi thường một bàn tay đã là người tốt bụng, lại còn không biết xấu hổ đòi người ta viết thư thông cảm buông tha cho con trai bà ta sao?

Cứ ở đấy mà nằm mơ đi.

Người đàn bà kia dám tìm tới cửa, còn không phải vì thấy nhà họ Trương không có một người phụ nữ nào, mồm mép người già người trẻ đều không thắng được bà ta, còn không thể động tay, đành phải chịu thiệt sao.

Nhà họ Trương không có phụ nữ không tiện mắng bà ta, nhưng bọn họ có hàng xóm láng giềng, xem ai sợ ai chứ.

Mấy bà thím tập hợp trước cửa nhà họ Trương, vẫn chưa bước vào nhà mẹ Giang đã ra ngoài rồi.

Một tay bà ta cầm dây thừng, một tay cầm ghế dựa, trông thấy đột nhiên trước cửa nhà họ Trương có thêm mấy người phụ nữ trung tuổi, bà ta cũng không để trong lòng.

Hiện tại trong mắt bà ta chỉ có một mình Trương Vân Sinh.

Mẹ Giang đặt ghế dựa xuống giữa cửa, nói với Trương Vân Sinh: “Nếu cậu không viết thư thng cảm, tôi sẽ treo cổ trước cửa nh cậu.”

Giang An Ni: “Mẹ! Bạn học Trương, tôi cầu xin cậu, cậu đồng ý yêu cầu của mẹ tôi đi mà, nếu không, lỡ bà ấy xảy ra chuyện gì, tôi phải làm sao bây giờ…”

Thím Lý: “Này, nếu cô không muốn mẹ cô xảy ra chuyện thì mau chóng khuyên nhủ bà ta đi, cô là con gái chẳng lẽ cứ nhìn mẹ cô gây chuyện như vậy sao?”

Thím Triệu: “Nữ đồng chí này, sao bà lại luẩn quẩn trong lòng như vậy? Tuy con trai bà đã bị bắt, nhưng chẳng phải bà vẫn còn con gái à? Vì con trai, bà kéo con gái bà tới đây làm loạn, bà không sợ lãnh đạo hay đồng nghiệp của con gái bà biết, sẽ chê cười cô ta sao?”

Giang An Ni ngẩn người, đây cũng là chuyện cô ta lo lắng. Lần trước cô ta và mẹ mình đến quỳ trước cửa nhà họ Trương đã bị đồng nghiệp của Hàn Đông Thanh trông thấy, sau đó người đồng nghiệp kia đã nói với Hàn Đông Thanh, khiến anh ta tức giận không ít.

Hiện tại Hàn Đông Thanh đang trong giai đoạn xét duyệt tăng chức, lãnh đạo rất coi trọng anh ta, nếu như lúc này xuất hiện tin tức người nhà anh ta đi quấy nhiễu quần chúng nhân dân vì em trai mình, thanh danh của anh ta ở trong nhà máy sẽ bị tổn hại, chắc chắn ấn tượng của lãnh đạo về anh ta cũng sẽ không tốt.

Nghĩ đến đây, Giang An Ni hơi lùi bước: “Mẹ, chúng ta về nhà trước đi. Mẹ cứ tiếp tục làm loạn ở chỗ này, sẽ chỉ bị người ta chế giễu mà thôi.”

Mẹ Giang không thèm quan tâm đến ánh mắt của người khác: “Nếu bọn họ thích xem trò vui thì để bọn họ xem đi. Em trai con đã vào tù rồi, mẹ cũng không muốn sống nữa, còn sợ bọn họ chế giễu sao?”

Bà ta đặt ghế dựa giữa cửa, đứng lên ghế, vắt dây thừng lên trên xa ngang.

Giang An Ni ôm lấy chân bà ta: “Mẹ, mẹ đừng luẩn quẩn trong lòng mà, con cầu xin mẹ đó, mẹ mau xuống đây đi.”

Trương Vân Sinh sợ bà ta thật sự xảy ra chuyện trước cửa nhà mình, cũng vội vàng ôm lấy chân mẹ Giang

Thím Lý đưa mắt ra hiệu cho mấy người bạn già của mình, rồi bước đến trước rút chiếc ghế dựa ra khỏi chân mẹ Giang.

Mẹ Giang đang thắt dở dây thừng, ghế dựa dưới chân bất thình lình bị người ta rút mất, khiến bà ta lập tức ngã xuống đất.

May mà Trương Vân Sinh và Giang An Ni đang giữ chân bà ta, mẹ Giang mới không bị ngã ra đất.

Trương Vân Sinh đặt mẹ Giang xuống đất, rồi lập tức lui lại cách xa hai bước, sợ bà ta lại làm ra chuyện gì vu oan cho anh.

Mẹ Giang vẫn chưa phản ứng lại, đã ngồi trên mặt đất rồi.

Thím Lý: “Sao bà lại luẩn quẩn trong lòng như vậy, lần này nếu không có Vân Sinh, bà đã ngã lăn ra đất rồi đấy, còn không mau cảm ơn Vân Sinh đi.”

“Đúng đấy, bà đến nhà họ Trương gây chuyện, Vân Sinh không chỉ không chấp nhặt với bà, còn không so đo hiềm khích trước đây vươn tay cứu giúp, bà phải cảm ơn cậu ấy tử tế.”

“Bà xem bà đã bằng này tuổi rồi, sao còn luẩn quẩn trong lòng như vậy, cuộc sống tốt đẹp biết mấy, c.h.ế.t là hết chẳng còn gì nữa.”

“Nếu bà c.h.ế.t thật, không biết đứa con trai đang bị nhốt trong tù của bà sẽ đau lòng thế nào đâu. Vì chuyện của cậu ta, bà mới tìm đến cái chết, chẳng khác nào chính cậu ta đã hại c.h.ế.t bà, cậu ta sẽ cắn rứt lương tâm cả đời, danh tiếng hại c.h.ế.t mẹ ruột cũng sẽ đi theo cậu ta cả đời. Sau này được ra tù rồi, họ hàng người quen ở quê quán sẽ nhìn cậu ta thế nào?”

“Nếu bà thật sự muốn tốt cho con trai bà, thì nên khuyên cậu ta cải tạo trong tù cho tốt, tranh thủ được giảm án, như vậy có thể sớm ra khỏi tù, sớm đoàn tụ với bà.”

“Bà Tiền, bà nói vậy là chưa đúng rồi. Con bà ta vẫn chưa bị phán xử đâu. Bà ta nên khuyên con trai mình thành thật khai báo, thẳng thắn để được khoan hồng mới đúng. Con trai bà cũng thật là, nếu trước đây chủ động đứng ra đầu thú, nói không chừng đã được giảm án rồi, bị cảnh sát bắt đi thế này, sợ là sẽ không được giảm án đâu.”

Đám phụ nữ tôi một câu bà một câu, mẹ Giang không thể xen miệng vào.

Chỉ qua vài câu, bọn họ đã quy kết nguyên nhân mẹ Giang thắt cổ lên người Giang Văn Chung rồi, nếu mẹ Giang thật sự treo cổ ở chỗ này, thì chính là lỗi của Giang Văn Chung…
 
Thập Niên 80 - Nhật Ký Nghịch Tập Của Nữ Phụ Ác Độc
Chương 192: Ngựa giống pháo hôi (170)



Mẹ Giang: “Tôi treo cổ ở trước cửa nhà họ Trương thì liên quan gì đến con trai tôi. Không phải vì Trương Vân Sinh không chịu viết thư thông cảm, tôi sẽ không treo cổ trước cửa nhà cậu ta. Trương Vân Sinh, tôi như vậy là bị cậu bức tử, nếu cậu không viết thư thông cảm, hôm nay tôi sẽ đi, nhưng ngày mai tôi vẫn sẽ đến, sẽ luôn có lúc cậu không trông thấy. Đến lúc đó tôi mà treo cổ trước cửa nhà cậu thật, tôi xem nhà các cậu còn sinh sống thế nào.”

Trương Vân Sinh: “...”

Anh thật sự không nói lại được bà điên họ Giang này.

Chị Cao: “Bà treo cổ trước cửa nhà họ Trương thì liên quan gì đến bọn họ? Nếu con bà không thuê người đánh gãy tay Vân Sinh, thì cậu ta sẽ bị cảnh sát bắt lại sao? Nếu cậu ta không bị cảnh sát bắt lại, bà cũng sẽ không tới nhà họ Trương làm ầm ĩ, bà không tới nhà họ Trương sao có thể treo cổ trước cửa nhà bọn họ. Suy cho cùng, còn không phải chính con trai bà bức tử bà sao?”

“Không phải vì Trương Vân Sinh không chịu viết thư thông cảm, sao tôi lại treo cổ trước cửa nhà cậu ta? Đều là lỗi của cậu ta!Đều là lỗi của cậu ta…”

Mẹ Giang đã mất trí rồi. Bà ta cảm thấy nếu không phải vì Trương Vân Sinh cạnh tranh chỉ tiêu ở lại trường với con trai bà ta, sao con trai bà ta lại thuê người đánh đối phương, sao sẽ bị cảnh sát bắt, bây giờ không chỉ tương lai đã bị hủy hoại, mà còn phải ngồi tù.

Đều là lỗi của Trương Vân Sinh.

Mẹ Giang đã si ngốc, lỗi của con trai cũng bị bà ta đẩy sang người kẻ khác. Sao con trai bà ta có thể phạm sai lầm như vậy? Chắc chắn đều là lỗi của người khác.

Đúng lúc ấy có hai người đàn ông mặc đồng phục cảnh sát đẩy đám người ra: “Ai báo cảnh sát?”

Trương Vân Sinh vội nói: “Đồng chí cảnh sát, là tôi nhờ người báo cảnh sát. Nữ đồng chí này định thắt cổ trước cửa nhà tôi, tôi không tiện giải quyết đành phải báo cảnh sát.”

Vân Chi

Thấy cảnh sát tới, Giang An Ni hơi chột dạ, nếu bị người khác biết cô ta và mẹ mình đến nhà họ Trương làm ầm ĩ, còn bị bắt về đồn cảnh sát, vậy thì thanh danh tốt đẹp vất vả lắm cô ta mới tích cóp được từ bạn bè đồng nghiệp sẽ mất hết.

Cô ta vội vàng nói: “Đồng chí cảnh sát, mẹ tôi bị k*ch th*ch, đầu óc không được bình thường, chúng tôi đi ngay đây.”

Vừa nói cô ta vừa kéo mẹ Giang: “Mẹ, chúng ta về nhà thôi, mẹ làm loạn đủ chưa?”

“Tao làm loạn bao giờ, tao chỉ xin Trương Vân Sinh viết một lá thư thông cảm thôi mà cậu ta cũng không muốn viết. Trương Vân Sinh, cậu tàn nhẫn thật đấy!”

Đúng lúc ấy có tiếng nói truyền đến từ bên ngoài: “Cháu trai tôi tàn nhẫn bằng con trai bà sao? Con trai bà đã thuê người đánh gãy tay cháu trai tôi đấy, còn cháu trai tôi, nó đã làm ra chuyện gì?”

Trương Thu Sơn sải bước vào trong: “Vân Sinh, cháu không sao chứ? Ông nội cháu đâu, ông ấy không sao chứ?”

Trương Vân Sinh lắc đầu: “Ông nội đang ở nhà thím Lý, ông ấy không sao, cháu cũng không sao.”

Vừa vào ngõ nhỏ Trương Thu Sơn đã trông thấy một đám người đang vậy quanh trước cửa nhà mình, sợ trong nhà đã sảy ra chuyện gì, ông ấy không thèm để ý đến hình tượng, hấp tấp chạy tới…

Đúng lúc nghe thấy lời này của mẹ Giang.

Người phụ nữ kia lại tới làm loạn, ông ấy không ở nhà, Thủy Sinh cũng không ở nhà, trong nhà chỉ có cha già và Vân Sinh, một người không nhìn thấy gì, một người tĩnh tình hiền lành, không biết có bị ức h.i.ế.p gì không.

Cha ông ấy đã lớn tuổi, nếu bị làm loạn xảy ra chuyện không may gì đó, ông ấy sẽ không bỏ qua cho người phụ nữ này.

May mà cha ông ấy không sao, ông ấy mới có tâm trạng liếc mắt quan sát hai mẹ con bị người ta vây xung quanh kia.

“Đồng chí cảnh sát, sức khỏe cha tôi không được tốt, cháu trai tôi thì không chỉ bị thương, còn bị k*ch th*ch. Nếu như hai người này đến nhà làm loạn khiến người thân của tôi xảy ra chuyện gì đó, bọn họ có gánh chịu được trách nhiệm không? Chuyện này vốn dĩ là do bà ta đưa ra yêu cầu vô lý, sao bây giờ lại giống như bà ta mới là người bị hại vậy?”

Nói với cảnh sát xong, Trương Thu Sơn lại quay sang nói với mẹ Giang và Giang An Ni: “Người thân của hai người làm ra chuyện như vậy, theo pháp luật quốc gia phải trừng phạt nghiêm khắc. Bà muốn cháu trai tôi viết thư thông cảm, là muốn cháu trai tôi bao che cho người thân của hai người sao? Pháp luật không phải trò đùa, sao có thể thay đổi kết quả phán quyết vì vài câu nói của một người? Thay vì gây chuyện ở chỗ này, thà hai mẹ con bà thuyết phục người thân khai báo cho rõ hành vi phạm tội, nói rõ cậu ta quen biết hai tên du côn kia thế nào, thuê bọn họ hành hung người khác ra sao, cậu ta biết hai tên du côn kia sẽ đồng ý nhận làm chuyện này, nói không chừng còn biết hành vi phạm tội khác của hai tên du côn kia thì sao? Hai người về khuyên bảo cậu ta, để cậu ta nghĩ cho kỹ, nếu giúp được cảnh sát thì chính là lập công, có thể giảm hình phạt.”

Trương Thu Sơn mang khí thế bất phàm, sau lưng còn có hai người ngoại quốc đi theo, Giang An Ni vừa nhìn lướt qua đã vội vàng cúi đầu xuống. Đông Thanh nói không sai, Trương Vân Sinh thật sự không dễ chọc.

Sao cô ta lại không nghe lời khuyên của Đông Thanh, sao cứ đi theo mẹ Giang tới đây làm loạn chứ.

“Vậy thì mọi người đi với tôi đến đồn công an một chuyến để lấy lời khai. Hai đồng chí này, hai người cũng đi với chúng tôi một chuyến.”

Lúc này mẹ Giang đã si ngốc rồi, trong lòng bà ta chỉ quan tâm đến một chuyện duy nhất là làm cách nào khiến Trương Vân Sinh viết thư thông cảm,

Bà ta giãy giụa: “Tôi không đứng dậy, Trương Vân Sinh không viết thư thông cảm, tôi sẽ không đứng dậy, tôi muốn treo cổ trước cửa nhà cậu ta.”

Trương Thu Sơn chậm rãi nói: “Nữ đồng chí này, chị đang uy h.i.ế.p cháu trai tôi đấy à? Đồng chí cảnh sát, chị ta nói muốn treo cổ trước cửa nhà tôi, tôi thật sự rất sợ hãi. Cha tôi bị bệnh tim, sợ nhất là bị kinh hãi, nếu chị ta thật sự làm như vậy khiến cha tôi bị dọa sảy ra chuyện gì thì ai chịu trách nhiệm? Nếu cháu trai tôi vẫn không đồng ý yêu cầu của chị ta, có phải chị ta còn định làm ra chuyện khác điên cuồng hơn hay không? Tôi rất lo lắng cho an toàn của cháu trai tôi.”

“Chị có yêu cầu gì, có thể đến đồn công an nói rõ ràng với chúng tôi. Nếu như chị còn tiếp tục làm loạn, chúng tôi đành phải dùng biện pháp mạnh đưa chị về đồn.” Một cảnh sát mở miệng nói.

“Cậu định bắt tôi về đồn công an?” Mẹ Giang trừng mắt hỏi: “Các anh có biết thông gia nhà tôi là ai không? Đội trưởng Hàn của cục công an và chủ nhiệm Hàn ở tỉnh ủy đều là người thân của tôi, nếu cách anh dám bắt tôi, tôi sẽ khiến các anh ăn đủ.”
 
Thập Niên 80 - Nhật Ký Nghịch Tập Của Nữ Phụ Ác Độc
Chương 193: Ngựa giống pháo hôi (171)



Giang An Ni lập tức ngẩng đầu, giống như không dám tin mẹ Giang lại nói ra một câu như vậy.

Nơi này có nhiều người, nếu lời này bị truyền ra ngoài, thanh danh của cha chồng và chú Hai sẽ ra sao? Nếu xử lý không tốt khả năng bọn họ còn bị xử phạt…

Hai cảnh sát cũng sửng sốt, người phụ nữ này choáng váng rồi à, sao có thể nói ra câu ấy trước mặt đám đông?

Vân Chi

Thím Lý, thím Triệu, chị Cao, bà Tiền: Chẳng trách người phụ nữ này lại kiêu ngạo như vậy, dám tới tận nhà uy h.i.ế.p người khác, hóa ra vì có người chống lưng.

Giang An Ni vội vàng giải thích: “Mẹ tôi nói lung tung đấy, mọi người đừng tin. Chúng tôi l tức đi theo đồng chí cảnh sát đến đồn công an.”

Sao Trương Thu Sơn có thể để Giang An Ni được như ý nguyện. Ông ta đổi sang khuôn mặt lo lắng, sốt ruột: “Đồng chí cảnh sát, hình như thân thích của chị ta là lãnh đạo cấp cao, bọn họ sẽ không trả thù nhà chúng tôi chứ? Chúng tôi chỉ là dân chúng bình thường, không có người thân nào làm quan, nếu bọn họ trả thù nhà chúng tôi thật, chúng tôi sẽ không trốn thoát được.”

Cảnh sát vội vàng xua tay: “Đồng chí này, anh cứ yên tâm, đất nước chúng ta là đất nước xã hội chủ nghĩa, là đất nước do nhân dân làm chủ, tất cả quan chức đều là đầy tớ của nhân dân, anh không cần lo lắng.”

Trương Thu Sơn lộ ra vẻ mặt cảm kích: “Vậy thì tôi yên tâm rồi. Cha tôi nói, hiện tại quốc gia đã hoàn toàn khác so với trước khi tôi ra nước ngoài, không còn chuyện quan chức ức h.i.ế.p nhân dân nữa, vốn dĩ tôi không tin đâu nhưng đồng chí cảnh sát cũng nói như vậy, thì tôi tin rồi.”

Đến đồn cảnh sát, mẹ con nhà họ Giang, Trương Thu Sơn và Trương Vân Sinh bị tách ra thẩm vấn riêng.

Trên đường đi Giang An Ni liên tục kéo áo mẹ Giang, dùng ánh mắt ra hiệu cho bà ta đến đồn công an rồi đừng nói linh tinh.

Hiện tại mẹ Giang đã thoát khỏi trạng thái điên cuồng, cũng biết mình vừa nói sai. Bà ta vội vàng gật đầu với con gái, ý bảo mình đã biết.

Đến đồn cảnh sát, Giang An Ni và mẹ Giang giống như đã quên mất chuyện hôm nay, chỉ nói là mình tới cầu xin người nhà họ Trương tha thứ, nhất thời kích động mới ăn nói lung tung.

Nhưng Trương Thu Sơn và Trương Vân Sinh không quên. Một khoảng thời gian nữa bọn họ phải ra nước ngoài rồi, khi đó khả năng Giang Văn Chung vẫn chưa bị phán xử, nếu người nhà họ Giang lại tới nhà làm loạn thì phải làm sao?

Trương Thủy Sinh thường xuyên xa nhà, lúc ấy ông Trương sẽ đến ở nhà con gái. Nếu mẹ của Giang Văn Chung nhằm lúc đêm tối treo cổ trước cửa nhà họ Trương, vậy chẳng phải tự dưng bọn họ phải rước đen đủi vào nhà sao?

Trương Thu Sơn đã hạ quyết tâm, nhất định phải giải quyết hai người phụ nữ này.

Ông ấy dùng thái độ thành khẩn, nói: “Đồng chí, không lâu nữa tôi phải quay về nước M rồi, cháu trai này của tôi cũng đi cùng tôi sang nước M chữa tay. Cháu trai khác của tôi thì có việc riêng, thường xuyên không về nhà, cha tôi đã lớn tuổi, mắt không nhìn thấy gì, phải tới sống ở nhà em gái tôi. Trong lúc chúng tôi đều đi vắng, nếu người phụ nữ kia thật sự treo cổ trước cổng nhà chúng tôi, thì chúng tôi phải làm sao? Phải ôm đen đủi vào người à?”

“Vừa rồi người phụ nữ kia nói, chị ta có người thân là đội trưởng ở đồn công an, còn có cả người thân làm chủ nhiệm ở tỉnh ủy nữa. Chúng tôi chỉ là dân chúng bình thường, liệu người thân của chị ta có lén lút ra tay với người nhà chúng tôi không? Tuy rằng vừa rồi hai đồng chí nói sẽ không có chuyện này, nhưng trong lòng tôi vẫn cảm thấy không yên tâm. Hai đồng chí, tôi có thể gặp đội trưởng hàn và chủ nhiệm Hàn kia một lần, để bọn họ hứa hẹn trước mặt tôi được không?”

Câu này của Trương Thu Sơn rất khéo léo, hiện tại ông ấy đang là khách của tỉnh, là nhân vật đến chủ tịch tỉnh cũng phải tiếp đãi ông ấy, người như vậy sẽ sợ một người đội trưởng đồn công an và một người chủ nhiệm tỉnh ủy sao?

Thứ ông ấy cần là một lời hứa hẹn, đảm bảo hai người phụ nữ kia không dám tới nhà bọn họ làm loạn nữa.

Đối phó với loại người mềm cứng đều không được như vậy, biện pháp tốt nhất là để người nhà bọn họ quản bọn họ.

Lần trước mẹ Giang và Giang An Ni tới nhà quỳ khóc cầu xin, khi bọn họ về rồi, Trương Thu Sơn đã cho người hỏi thăm bối cảnh nhà bọn họ.

Tuy rằng bên ngoài tất cả đều do mẹ Giang làm chủ, Giang An Ni chỉ là người đi theo sau, nhưng một khi đụng chạm đến lợi ích của Giang An Ni, cô ta tuyệt đối sẽ không cho mẹ Giang làm bậy nữa.

Chồng Giang An Ni là chủ nhiệm trong một nhà xưởng quốc doanh, bố chồng là nhân viên tỉnh ủy, vốn dĩ Trương Thu Sơn định trực tiếp đi tìm cha Hàn, để ông ấy ra mặt quản lý Giang An Ni, nhưng chưa đợi Trương Thu Sơn tới tìm cha Hàn, cơ hội đã xuất hiện ngay trước mắt.

Quan chức trong nước coi trọng nhất là thanh danh, nếu để người xấu bụng nghe thấy những lời mẹ Giang vừa nói, chắc chắn sẽ khiến cha Hàn và chú Hai Hàn không chịu nổi hậu quả.

Vì tiền đồcủa mình, cha Hàn và chú Hai Hàn sẽ ra mặt quản giáo mẹ Giang và Giang An Ni.

Lần này Trương Thu Sơn đại diện cho hiệp hội kinh doanh nước M tới khảo sát, lãnh đạo tỉnh vô cùng coi trọng, còn cố ý cử một nhân viên chuyên giữ liên lạc với ông ấy.

Trương Thu Sơn đưa ra thỉnh cầu với đồn công an: “Tôi có thể gọi một cuộc điện thoại không?”

Trương Thu Sơn và Trương Vân Sinh không phải nghi phạm gì, nên cảnh sát cũng đồng ý: “Được, anh đi theo tôi.”

Trương Thu Sơn gọi điện thoại cho nhân viên kia, nói: “Đồng chí Tiền, có phải trong tỉnh ủy có một đồng chí chủ nhiệm họ Hàn, trong cục công an cũng có một vị đội trưởng họ Hàn, bọn họ là anh em hay không? Người nhà bọn họ có chút khúc mắc với tôi, bây giờ tôi đang ở đồn công an trong khu vực, anh có thể mời chủ nhiệm Hàn và đội trưởng Hàn tới đây một chuyến để chúng tôi gặp mặt giải quyết vấn đề không?”

“Ngài Trương, ngài đang ở đồn công an sao? Tôi sẽ tới đó ngay. Tôi cũng quen biết một vị chủ nhiệm họ Hàn làm việc ở tỉnh ủy, để tôi đi hỏi ông ấy xem có phải ông ấy có một người em trai đang công tác ở cục công an hay không, nếu như có, chúng tôi sẽ cùng nhau tới đồn công an.”
 
Thập Niên 80 - Nhật Ký Nghịch Tập Của Nữ Phụ Ác Độc
Chương 194: Ngựa giống pháo hôi (172)



Cha Hàn vừa giải quyết xong công việc trong tay, vất vả lắm mới được nghỉ ngơi một lát, lại trông thấy thư ký Tiền bước vào phòng làm việc của mình.

“Tiền Trinh, sao hôm nay rồng lại đến nhà tôm thế này, nào, mau ngồi đi.”

Thư ký Tiền hỏi: “Chủ nhiệm Hàn, có phải ông có một người em trai đang làm đội trưởng ở cục công an không?”

Cha Hàn gật đầu nói: “Ừ, thư ký Tiền, sao đột nhiên ông lại hỏi tôi vấn đề này?”

“Chủ nhiệm Hàn, vừa rồi có người gọi điện thoại tới nói họ hàng nhà ông có chút khúc mắc với bọn họ, hy vọng có thể gặp mặt giải quyết.”

“Có khúc mắc với họ hàng nhà tôi? Là ai có khúc mắc với họ hàng nhà tôi thế?”

“Chính là ngài Trương mới về nước từ nước M trước đó không lâu, còn họ hàng kia của chủ nhiệm Hàn là ai, có mâu thuẫn gì, thì đối phương không nói rõ qua điện thoại.”

Ngài Trương mới về nước từ nước M chẳng phải là Trương Thu Sơn sao? Chỉ cần nghĩ đến đây, cha Hàn đã biết là họ hàng thân thích nào rồi.

Ông ấy không khỏi đau đầu. Bà thông gia này đúng là không chịu yên phận mà. Con trai bà ta đã làm sai chuyện, thì ngoãn ngoãn ở nhà ngồi chờ phán quyết đi, cứ chạy tới nhà họ Trương gây chuyện làm gì cơ chứ?

Nhưng mà vì sao mẹ Giang làm náo loạn, người nhà họ Trương lại chỉ thẳng tên, nói muốn gặp mình và em trai mình nhỉ?”

Cha Hàn có nghĩ nát óc cũng không thể nghĩ ra, lời mẹ Hàn nói sẽ mang đến cho ông ấy phiền toái lớn thế nào.

Sau đó cha Hàn và thư ký Tiền đạp xe, đi tìm chú Hai Hàn trước, may mắn cục công an cách tỉnh ủy không xa, bọn họ không cần đi đường vòng.

Chờ tới đồn công an, nghe đồng chí ở đồn công an nói rõ ngọn nguồn, cha Hàn thật sự hận không thể bóp c.h.ế.t mẹ Giagn.

Nếu mấy lời: Biết thân thích nhà tôi là ai không? Ông ấy là chủ nhiệm Hàn làm việc ở tỉnh ủy đấy, nếu các anh dám bắt tôi, các anh sẽ không gánh nổi hậu quả đâu… mà truyền ra ngoài, ông ấy còn có quả ngon để ăn sao? Nghiêm trọng hơn có thể còn mất cả việc làm, thanh danh nửa đời của ông ấy cũng không giữ nổi.

Vân Chi

Chú Hai Hàn cũng ngây người, mẹ vợ của Đông Thanh ăn nói kiểu gì vậy, có thân thích làm việc ở đồn công an là có thể ngang ngược với đồng chí công an khác sao? Ai không biết còn tưởng ngày thường ông ấy rất hay tác oai tác quái ấy chứ.

Lúc này chú Hai Hàn cũng oán trách cả cháu trai, nhìn xem nhà bọn họ thông gia với loại người gì? Cưới vợ không thể chỉ cưới vợ đẹp!

Con trai vì ở lại trường học không tiếc thuê người đánh gãy tay bạn cùng lớp, mẹ ruột thì đến nhà khổ chủ la lối, khóc lóc, làm ầm ĩ, cuối cùng mở miệng ra còn lợi hại hơn, nói một câu đã kéo cả nhà con rể vào vũng bùn.

May mà chú Hai Hàn vẫn nhớ mình đang ở đồn công an, mẹ Giang còn là phụ nữ, nếu không ông ấy đã xông lên tát cho đối phương hai cái rồi.

Có ai hắt nước bẩn cho thông gia như vậy không?

Gặp Trương Thu Sơn và Trương Vân Sinh, cha Hàn lập tức xin lỗi bọn họ: “Ngài Trương, đồng chí Vân Sinh, đều là lỗi của chúng tôi đã khiến nhà ngài chịu kinh hách.”

Trương Thu Sơn mỉm cười nói: “Sao lại là lỗi của anh chứ, chân mọc trên người bọn họ, bọn họ muốn đến nhà chúng tôi làm ầm ĩ, ai cũng không ngăn cản được.”

Trong tình huống kiểu này, Trương Vân Sinh đều nghe lời Trương Thu Sơn, không hề mở miệng xen vào.

“Hai đồng chí, tôi mời hai người đến đây vì muốn tận tai nghe được lời hứa hẹn từ hai người, mẹ của Giang Văn Chung nói, nếu cháu trai tôi không viết thư thông cảm, chị ta sẽ treo cổ trớc cửa nhà tôi. Mấy ngày nữa tôi phải đưa cháu trai tôi qua M trị liệu rồi, trong nhà chỉ còn một đứa cháu trai bận ến mức thường xuyên không về nhà, và một người cha đã lớn tuổi mắt không nhìn thấy gì. Nếu chị Giang thật sự treo cổ trước cửa nhà họ Trương chúng tôi, nhà chúng tôi không gánh nổi trách nhiệm đâu.”

“Chị Giang còn nói, ngài và em trai ngài đều là người có chức có quyền, nếu chúng tôi không làm theo ý chị ta, chúng tôi sẽ không gánh nổi hậu quả. Tuy rằng tôi có chút tiền, nhưng người nhà tôi đều là dân chúng bình thường, ngài và em trai ngài sẽ không làm gì người nhà chúng tôi chứ?”

Hiện tại không phải tức giận nữa mà cha Hàn sắp tức c.h.ế.t rồi.

Giữ lại thông gia như mẹ Giang, sớm muộn gì bà ta cũng gây phiền toái cho nhà họ Hàn bọn họ.

“Ngài Trương, ngài yên tâm, tôi là đảng viên lâu năm, tôi dùng điều lệ đảng để thề, tuyệt đối sẽ không để xảy ra chuyện như ngài nói. Thông gia nhà tôi vì chuyện của con trai nên đầu óc hơi có vấn đề, khi về tôi sẽ giảng giải rõ ràng với chị ta, sau này sẽ không bao giờ đến quầy giầy người nhà ngài nữa.”

Chú Hai Hàn cũng gật đầu liên tục: “Ngài Trương, ngài cứ yên tâm, sau này An Ni và mẹ Giang sẽ không đến nhà ngài, gây thêm phiền phức cho ngài nữa.”

Trương Thu Sơn cúi người với cha Hàn và chú Hai Hàn: “Vậy thì cám ơn hai vị.”

Trông thấy cha Hàn và chú Hai H, sắc mặt mẹ Giang lập tức trắng bệch ra. Lúc này bà ta đã tỉnh táo lại, cũng đã nhận ra bản thân vừa phạm phải sai lầm lớn thế nào rồi.

Nếu như công việc của cha Hàn và chú Hai Hàn bị ảnh hưởng vì mấy câu mà bà ta nói, chắc chắn bọn họ sẽ không giúp đỡ chuyện của con trai bà ta nữa, thậm chí gia đình con gái cũng sẽ bị ảnh hưởng.

Đến bây giờ mẹ Giang vẫn ôm ý nghĩ cha Hàn và chú Hai Hàn sẽ giúp đỡ.

Cho dù không nể mặt An Ni, thì nể mặ Tử Cẩn Tử Du cha Hàn sẽ không buông tay mặc kệ.

Lúc này sắc mặt cha Hàn rất bình tĩnh, nhưng chú Hai Hàn thì không được như vậy. Vừa nhìn thấy mẹ Giang và Giang An Ni, ông ấy đã sa sầm mặt xuống.

Giang An Ni chào một tiếng “Chú Hai”, chú Hai Hàn cũng không thèm liếc cô ta một cái, chỉ hừ một tiếng rồi bước ra ngoài.

Chú Hai Hàn còn việc phải làm nên không thao cha Hàn về nhà. Trời quá nóng, mẹ Hàn và bảo mẫu đang ở nhà trông hai đứa trẻ. Thấy cha Hàn về, mẹ Hàn kinh ngạc hỏi: “Vẫn chưa tới giờ tan làm mà, sao ông về sớm thế?”

Mẹ Giang và Giang An Ni ngồi xuống ghế sô pha, bà ta thấp thỏm, nói: “Thông gia, đều do tôi quá kích động, ông đừng chấp nhặt với tôi.”

Cha Hàn châm một điếu thuốc, nhưng không hút mà chỉ kẹp giữa ngón trỏ và ngón giữa, chậm rãi nói: “An Ni, cô đưa mẹ cô về quê đi, chuyện em trai cô bà ấy cũng không giúp được gì.”
 
Thập Niên 80 - Nhật Ký Nghịch Tập Của Nữ Phụ Ác Độc
Chương 195: Ngựa giống pháo hôi (173)



Mẹ Giang trợn trừng mắt, giống như không dám tin, hỏi lại: “Thông gia, ông nói gì cơ? Ông muốn tôi về quê sao?”

Cha Hàn hút một hơi thuốc. Trầm mặc một lúc, ông ấy gật đầu.

“Tôi không về, chuyện Văn Chung vẫn chưa có kết quả. Nhà họ Trương vẫn chưa viết thư thông cảm. Tôi không về, tôi phải ở lại tỉnh thành chạy vạy vì Văn Chung.”

“Chị ở tỉnh thành thì làm được gì?” Cha Hàn hút mấy hơi thuốc, rồi ấn đầu thuốc vào gạt tàn: “Ở lại để chạy đến nhà họ Trương làm loạn, hay là ở lại để úp chậu phân lên đầu tôi với em trai tôi?”

Mẹ Giang hơi ngượng ngùng: “Lúc ấy tôi không nghĩ được gì cả, nếu ảnh hưởng đến công việc của thông gia thì cho tôi xin lỗi, nhưng tôi không thể quay về, quay về tôi không yên tâm.”

“Nếu như quay về chị không yên tâm thì để An Ni về cùng chị đi.” Cha Hàn lạnh lùng nói.

“Như vậy sao được.” Giọng Giang An Ni lớn hơn một chút: “Tử Cẩn Tử Du còn nhỏ, bọn họ không thể xa con.”

“Hiện tại không phải Tử Cẩn Tử Du đã ăn sữa bột rồi sao? Xa mẹ không thành vấn đề.” Cha Hàn nói: “Nếu cô không nỡ xa bọn trẻ, thì mang cả bọn trẻ theo. Cô là mẹ ruột, chắc sẽ không để bọn trẻ phải chịu ấm ức.”

Mẹ Hàn ở bên cạnh nghe vậy như lọt vào sương mù, đang yên đang lành sao lại muốn đưa bọn trẻ về nông thôn nhỉ?

“Lão Hàn, chuyện này là thế nào? Đã xảy ra chuyện gì à?”

Cha hàn: “Cũng không phải việc gì lớn, chỉ là bà thông gia của chúng ta đứng trước mặt rất nhiều người nói, thân thích của bà ấy là chủ nhiệm Hàn ở tỉnh ủy và đội trưởng Hàn ở đồn công an, nếu ai dám bắt nạt bà ấy, hậu quả sẽ không chịu nổi. Lúc bà ấy nói ra lời này, còn có hai đồng chí công an cũng ở đấy.”

Mẹ Hàn là người thông minh, vừa nghe thấy chồng mình nói lời này bà ấy đã nhíu chặt mày, nếu như bị người có ý xấu nghe được, cả chồng bà ấy và chú Hai Hàn đều không có quả ngon để ăn.

Mẹ Hàn thật sự giận không chịu nổi, đây mà là người thân sao? Là kẻ thù thì có.

“Bà thông gia, sao bà lại ăn nói như vậy?”

Giang An Ni vội vàng giải thích: “Tại lúc ấy mẹ con quá kích động, không cẩn thận mới nói ra lời này. Cha mẹ, con xin lỗi hai người thay bà ấy, mẹ con thiếu hiểu biết hai người đừng chấp nhặt với mẹ con.”

“Đây mà là thiếu hiểu biết sao? An Ni, cha con nói đúng, nên để mẹ con về nhà đi, như vậy cũng tốt cho con và Đông Thanh.”

Tất nhên mẹ Giang sẽ không chịu quay về như vậy rồi, con trai bà ta vẫn đang nằm trong tù đấy: “Tôi không quay về, đừng ai mong có thể đưa tôi về quê.”

Cha Hàn: “Thông gia, chị không quay về cũng được, nhưng phải hứa không bao giờ được tới nhà họ Trương làm loạn nữa.”

“Vậy thư thông cảm phải làm sao bây giờ?”

Cha Hàn lại châm một điếu thuốc: “Quay về hay tiếp tục ở lại tỉnh thành, hai người cứ suy nghĩ cho thật kỹ. An Ni, nếu hôm nay cô không đi làm, thì mang hai đứa nhỏ về nhà đi.”

Sau đó Giang An Ni với mẹ Giang mỗi người bế một đứa trẻ quay về, dọc đường đi hiếm khi thấy mẹ Giang yên lặng như vậy.

Sau hôm đó, cuối cùng mẹ Giang không còn đến nhà họ Trương làm loạn nữa.



Sau cải cách dân chúng có nhiều cách kiếm tiền hơn, tiền dư thừa trong tay cũng nhiều hơn, tất nhiên số tiền bỏ ra để mua đồ ăn cũng nhiều hơn, vì vậy Việc buôn bán của cửa hàng gà nướng càng ngày càng tốt.

Hôm nay Lý Tam Thuận tới trại nuôi gà ở vùng ngoại ô, ông ấy đi từ lúc ba giờ, gần bảy giờ mới về nhà.

“Có phải trại nuôi gà đã xảy ra chuyện gì không? Nếu không có chuyện gì sao hôm nay ông lại về muộn như vậy?”

Vân Chi

Cơm đã nấu xong từ lâu, Lưu Đại Ngân dọn cơm lên bàn.

“Trại nuôi gà không có việc, chỉ là gặp được người quen cũ.”

“Ông cũng có người quen ở tỉnh thành? Sao tôi không biết nhỉ?”

Lý Tam Thuận gắp một miếng rau trộn, nói: “Là anh ba Trần, bà còn nhớ không?”

“Anh ba Trần? Là người trong nhà có cửa hàng chuyên bán thịt bò chín kia à?”

Lưu Đại Ngân nói: “Tôi nhớ trước đây là ông ấy mở cửa hàng ngay cạnh cửa hàng nhà chúng ta.”

Trước kia mà Lưu Đại Ngân nói là khi bố chồng bà ấy còn mở cửa hàng gà nướng ở tỉnh thành, sau này vì chính sách thay đổi, cả nhà mới đóng cửa hàng, quay về quê quán.

“Là ông ấy, lần này trùng hợp gặp phải, nhiều năm không gặp nên không nhịn được tâm sự thêm vài câu, mải nói chuyện không để ý đến thời gian, nên mới về trễ.”

“Nhà ông ấy làm gì ở tỉnh thành?”

“Hai đứa con trai và hai cô con gái nhà ông ấy dedeeuf kết hôn rồi, con trai con gái đều là công nhân, cuộc sống thoải mái dễ chịu.”

Lưu Đại Ngân nói: “Tôi nhớ món thịt bò nhà ông ấy ăn khá ngon.”

“Trước kia món thịt bò nhà ông ấy nổi tiếng khắp tỉnh thành này, từ đời cụ cố nội ông ấy đã bắt đầu làm bò kho, tương thịt bò rồi, sau khi cha ông ấy qua đời, cửa hàng mới đóng cửa. Ông ấy đi bộ đội về, được nhà nước phân phối công tác, con cái cũng có công ăn việc làm, nên không theo cái nghề cũ của ông cha nữa.”

Lưu Đại Ngân gật đầu, vẻ mặt suy tư không biết lại đang nghĩ đến điều gì.

Lý Tam Thuận nói cho anh ba Trần địa chỉ cửa hàng gà nướng nhà mình, mấy ngày sau anh ba Trần còn cố ý tới mua gà nướng nhà bọn họ.

“Hóa ra cửa hàng gà nước nhà họ Lý này là nhà hai người à. Bọn nhỏ từng mua rất nhiều lần rồi, hương vị không tồi, nhưng không nghĩ tới là do Tam Thuận mở.”

Lưu Đại Ngân mời anh ba Trần vào nhà, nói: “Không phải hiện tại quốc gia cho cá nhân làm ăn buôn bán sao, nên tôi mới thương lượng với Tam Thuận nhặt lại nghề cũ, buôn bán cũng không phải quá tốt, nhưng mà cả nhà cũng đủ ăn đủ tiêu.”

Anh ba Trần nói: “Chỉ cần đủ ăn đủ tiêu coi như buôn bán không tệ rồi.”

Lưu Đại Ngân: “Tam Thuận, ông nói chuyện với anh ba Trần nhé, tôi ra trông cửa hàng.”

“Vợ Tam Thuận, cô cứ đi đi, tôi và Tam Thuận là người quen cũ, không phải người ngoài, không cần tiếp đãi.”
 
Thập Niên 80 - Nhật Ký Nghịch Tập Của Nữ Phụ Ác Độc
Chương 196: Ngựa giống pháo hôi (174)



Hiện tại khách mua hàng không nhiều lắm, Lưu Đại Ngân phe phẩy quạt hương bồ, không biết nghĩ đến điều gì.

Lý Tam Thuận đã sống với Lưu Đại Ngân cả đời, sao có thể không nhìn ra bà ấy đang có suy nghĩ trong lòng.

“Đại Ngân, bà đang nghĩ gì thế?”

Vân Chi

Lưu Đại Ngân phe phẩy quạt hương bồ: “Tam Thuận này, tôi vừa nghĩ ra một ý tưởng.”

Lý Tam Thuận hỏi: “Có ý tưởng gì thì bà nói ra đi, nói ra thì tôi mới biết để tham mưu cho bà chứ.”

“Tam Thuận, cửa hàng nhà chúng ta chỉ bán gà nướng và chân gà, có phải là hơi ít món không? Hay là chúng ta mời anh ba Trần đến, để anh ấy làm thịt bò bán, chúng ta bỏ vốn, anh ấy bỏ tay nghề, tiền kiếm được chia đều nhau, ông thấy thế nào?”

Lý Tam Thuận cũng phe phẩy quạt hương bồ, ngẫm nghĩ một lát, ông ấy nói: “Chuyện này chỉ sợ không dễ. Ngồi nói chuyện với anh ba Trần cả buổi, qua những lời anh ấy nói có thể thấy được anh ấy rất kiêu ngạo vì mấy đứa nhỏ nhà anh ấy. Con anh ấy đều là công nhân, ngoài tiền lương ra còn có phúc lợi gì đó, bản thân anh ấy cũng có tiền lương, anh ấy với bạn già không cần làm gì cả, chỉ cần nấu cơm, trông cháu, sợ là anh ấy sẽ chướng mắt cửa hàng nhà chúng ta, sẽ khó mời tới.”

Lưu Đại Ngân: “Ông thử hỏi anh ấy một câu xem, đừng quá trình trọng, cứ như đang nói đùa là được. Nếu anh ấy đồng ý, chúng ta lại nói rõ ràng, nếu anh ấy không muốn thì thôi vậy.”

Lý Tam Thuận gật đầu: “Ừ, để tôi hỏi thử xem sao.”

Lần tiếp theo gặp lại anh ba Trần, Lý Tam Thuận dựa theo cách Lưu Đại Ngân chỉ bảo, dùng giọng điệu vui đùa hỏi: “Anh ba, anh có muốn quay lại nghề cũ, ra ngoài mở cửa hàng bán thịt bò không? Bao nhiêu năm rồi không được ăn, đến bây giờ tôi vẫn nhớ rõ hương vị món thịt bò nhà anh đấy, thật sự quá là ngon.”

Anh ba Trần đáp ngay không cần suy nghĩ: “Tôi bây giờ không thiếu ăn không thiếu mặc, già rồi cần gì ra ngoài bươn chải nữa, thịt bò kia cũng không dễ làm, quá mệt mỏi.”

Lý Tam Thuận chỉ có thể cười, nói: “Nếu anh ba không muốn, vậy thì quên đi, sau này nếu anh ba muốn làm, có thể tìm tôi bất cứ lúc nào.”

Anh ba Trần không để tâm đến lời này, con trai con gái ông ấy đều là công nhân, đều ăn cơm nhà nước, dù thế nào cũng không đến mức phải đi bán thịt bò, còn ông ấy, ông ấy đã bằng này tuổi rồi, lại càng không muốn làm.

Nhưng mà chuyện đời khó mà đoán trước được, bây giờ là Lý Tam Thuận muốn cầu anh Ba tới làm, ai ngờ mấy năm sau lại là anh ba Trần cầu Lý Tam Thuận cho bọn nhỏ nhà ông ấy tới làm.

Quả nhiên anh ba Trần không đồng ý, Lưu Đại Ngân chỉ hơi thất vọng, sau đó nhanh chóng vứt ra sau đầu.

Mùa hè đã trôi qua, máy đóng gói chân không vẫn chưa có tin tức, Lưu Đại Ngân chỉ có thể chờ đợi tiếp/

Trương Vân Sinh đã sang nước M, còn cố ý viết cho Lưu Đại Ngân một phong thư.

Trong thư anh nói, anh đã phẫu thuật tay, cuộc phẫu thuật rất thành công, khôi phục cũng không tệ. Bác trai thuê cho anh một gia sư chuyên dạy tiếng Anh, khả năng nghe nói tiếng Anh của anh tiến bộ vượt bậc, chỉ sau ba tháng ngắn ngủi đã có thể giao tiếp với người nước ngoài rồi.

Cuối thư, anh lại cảm ơn Lưu Đại Ngân thêm lần nữa, không chỉ vì Lưu Đại Ngân đã cứu anh, còn vì những lời khuyên của Lưu Đại Ngân, giúp anh quyết tâm ra nước ngoài, nếu không có Lưu Đại Ngân, có lẽ hiện tại anh vẫn đang ở trong nước tự oán trách số phận.

Đọc xong Lưu Đại Ngân cất lá thư đi, ngẫm nghĩ một lát, bà ấy lại cầm bút lên viết thư hồi âm cho Trương Vân Sinh.

Lưu Đại Ngân không được ăn học đàng hoàng, cũng không biết viết đạo lý thâm sâu hay ngôn từ khéo léo, ngoài hỏi thăm Trương Vân Sinh ra, trong thư bà ấy chỉ viết thêm vài câu.

“…Vân Sinh, dì bán gà nướng ở tỉnh thành, người khác hỏi quê dì ở đâu, dì luôn nói dì là người huyện Lương Hà. Cháu ở nước M, có lẽ người khác không nhớ được tên của cháu, nhưng sẽ nhớ kỹ cháu là người Trung Quốc, cho nên khi cháu làm ra chuyện gì, bọn họ sẽ không nói Trương Vân Sinh cháu thế nào, mà sẽ nói người Trung Quốc thế nào. Đừng để người Trung Quốc chúng ta mất thể diện.

Đợi đến khi nhận được thư hồi âm của Trương Vân Sinh từ bên kia đại dương, Lưu Đại Ngân cũng mới nhìn thấy máy đóng gói chân không của bà ấy.

Máy đóng gói không lớn lắm, kích thước tương đương máy nghiền bột cỡ nhỏ, bề ngoài mới tinh, sáng bóng.

Lưu Đại Ngân đi vài vòng quanh chiếc máy đóng gói, sau đó mới dừng lại, nói:

“Lần này làm phiền các đồng chí rồi, tôi hứa sẽ làm việc chăm chỉ, sẽ không phụ công đảng và nhà nước nâng đỡ. Đồng chí, chiếc máy đóng gói chân không này bao nhiêu tiền?”

“Tiền máy đóng gói và các khoản chi phí khác để vận chuyển về nước là một vạn ba ngàn đồng.”

“Vâng. Đồng chí chờ tôi một lát nhé, hiện tại trong nhà không có nhiều tiền như vậy, để tôi đi rút tiền.”

Đồng chí đưa máy đóng gói chân không tới nói: “Không cần, ngài mai chị mang đến phòng kinh doanh và thương mại của tỉnh là được, bây giờ chị đưa tiền cho chúng tôi, chúng tôi cũng không viết được biên lai đưa cho chị.”

“Được, vậy ngày mai tôi mang đến cho các anh.”

Về bao bì đóng gói gà nướng Lưu Đại Ngân đã liên lạc được với một nhà máy ở phía nam, máy đóng gói chân không vừa về, Lưu Đại Ngân lập tức ước lượng kích cỡ đóng gói, rồi gửi điện báo cho nhà máy bao bì.

Khi con gà nướng đóng gói chân không đầu tiền ra đời, đã là mùa đông. Giang Văn Chung cũng bị đưa ra xét xử rồi.

Vì tội thuê người hành hung người khác, anh ta bị phán mười bảy năm tù. Sở dĩ bị phán nặng như vậy cũng do số của Giang Văn Chung không tốt, bị bắt đúng lúc cả nước đang “nghiêm đánh”, vụ án của Giang Văn Chung lại mang tính chất ác liệt, nên tòa án mới xử nặng hơn bình thường.

Thậm chí vụ án của anh ta còn chiếm một góc trên báo chí. Lưu Đại Ngân cầm tờ báo lên, vẫy tay với cái tên Giang XX trên tờ báo, xem như tạm biệt Giang Văn Chung.
 
Thập Niên 80 - Nhật Ký Nghịch Tập Của Nữ Phụ Ác Độc
Chương 197: Con đường gây dựng sự nghiệp (1)



Ban đầu Lưu Đại Ngân chỉ đặt mua một trăm túi đóng gói, bên trên ngoài nguyên liệu ra thì không còn gì cả, nhìn rất trơ trọi. Chính Lưu Đại Ngân xem xong cũng cảm thấy quá xấu, biết như vậy không được, nhưng hiện tại gà nướng đóng gói vẫn đang trong giai đoạn thử nghiệm, chưa sản xuất quy mô lớn, trước tiên cứ dùng tạm đi.

Có máy đóng gói chân không rồi, công việc còn lại chẳng phải đều dễ dàng sao? Chỉ cần để nguội gà nướng, đợi gà nướng ráo nước, sau đó bỏ vào túi, rút hết không khí bên trong ra là được.

Nhưng sự thật chứng minh, Lưu Đại Ngân đã suy nghĩ quá đơn giản.

Gà nướng để đóng gói chân không và gà nướng bán tại cửa hàng bà ấy đều làm như nhau, nhưng sau quá trình đóng gói, hương vị luôn kém gà nướng bán tại cửa hàng một chút.

Lưu Đại Ngân cũng không biết nguyên nhân vì sao.

Các bước làm đều giống nhau, chỉ khác ở đóng gói chân không và không đóng gói, hương vị lại khác nhau, chứng tỏ vấn đề xảy ra ở bước đóng gói.

Lưu Đại Ngân nghĩ mãi không ra, đành bắt đầu thử nghiệm cho nhiều hơn hoặc bớt đi một chút hương liệu, cho thêm muối hoặc bớt đi một chút muối, Lý Tam Thuận còn nghĩ ra được một công thức mới, cho thêm vài loại hương liệu nữa.

Sau khi thực nghiệm vô số lần, cuối cùng bọn họ cũng làm ra được món gà nướng đóng gói chân không vẫn ngon miệng.

Có gà nướng đóng gói rồi, Lưu Đại Ngân và Lý Tam Thuận lại đưa nó đến trung tâm kiểm tra an toàn thực phẩm của tỉnh, nhờ bọn họ kiểm nghiệm giúp.

Chỉ khi kiểm nghiệm đạt chiêu chuẩn, gà nướng nhà Lưu Đại Ngân mới có thể bắt đầu bán ra thị trường.

Không chỉ kiểm tra riêng tính an toàn của gà nướng, trung tâm kiểm tra an toàn thực phẩm còn làm cả thực nghiệm vi khuẩn, xem trong hoàn cảnh đóng gói chân không, gà nướng có thể để được lâu nhất bao nhiêu ngày, cũng chính là hạn sử dụng của gà nướng.

Cùng đi kiểm nghiệm với gà nướng còn có chân gà, Lưu Đại Ngân muốn đóng gói cả chân gà mang đi bán.

Ban đầu, Lý Tam Thuận còn hơi lo lắng: “Món chân gà này không phải món chính, ngày thường mua về ăn vặt còn được, ai lại cố ý mua chân gà đóng gói chân không chứ?”

“Tam Thuận, chân gà nhà chúng ta bán chạy không?”

“Bán chạy chứ, còn bán chạy hơn gà nướng.”

“Vậy không phải được rồi sao. Bán ở cửa hàng chân gà còn bán chạy hơn gà nướng, vì sao không thể đóng gói chân không đem bán?”

“Nhưng gà nướng đóng gói chân không tiện mang đi mang về, làm quà cho bạn bè thân thích cũng được, còn chân gà nướng, ai lại dùng làm quà chứ?”

Lưu Đại Ngân: “Tôi cũng từng nghĩ đến vấn đề này rồi. nhưng mà máy đóng gói có thể đóng hai phút một con gà nướng, mỗi ngày nhiều nhất chúng ta chỉ làm một hai trăm con gà nướng, vậy thời gian còn lại thì sao? Chẳng lẽ để máy móc nhàn rỗi? Thà làm thêm chút chân gà nướng, nếu như bán đợc thì chúng ta làm tiếp, không bán được thì không làm nữa.”

“Bà nói cũng đúng, vậy cứ làm thử đi.” Lý Tam Thuận gật đầu.

Rất nhanh bọn họ đã nhận được báo cáo kiểm nghiệm, còn kết quả thực nghiệm vi khuẩn thì phải chờ thêm một tuần nữa.

Ra khỏi trung tâm kiểm tra an toàn thực phẩm, Lưu Đại Ngân không về nhà ngay mà đi đến học viện thủ công mỹ nghệ của tỉnh.

Lý Tam Thuận kéo góc áo bà ấy: “Bà tới nơi này làm gì? Người ở nơi này đều kỳ lạ thật đấy. Con trai mặc đồ giống con gái, con gái thì cắt tóc ngắn giống con trai, mùa đông không mặc áo bông tử tế lại phanh n.g.ự.c để lộ ra áo lông thủng lỗ bên trong, không sợ gió thổi lạnh cóng sao?”

Lưu Đại Ngân: “Người làm nghệ thuật luôn không giống người thường.”

Lời này không phải Lưu Đại Ngân nói, mà là Trương Thủy Sinh nói.

Lý Tam Thuận: “Gì cơ? Đại Ngân, bà vừa nói gì cơ?”

Lý Tam Thuận nghe thấy lời Lưu Đại Ngân nói, nhưng mà không hiểu ý trong lời ấy. Người làm nghệ thuật luôn không giống người thường là thế nào? Không phải trường này chỉ dạy vẽ tranh, và làm đồ thủ công mỹ nghệ à? Sao lại biến thành làm nghệ thuật rồi? Làm nghệ thuật phải là ca hát, khiêu vũ, đánh đàn, diễn phim… chứ?”

Lưu Đại Ngân: “Ông cứ đi theo tôi là được rồi. Bao bì đóng gói gà nướng nhà chúng ta thật sự quá khó coi, tôi tìm người thiết kế cho chúng ta một bao bì mới.”

Vân Chi

“Bà tìm người thiết kế bao bì đóng gói mới cho chúng ta?” Lý Tam Thuận hạ thấp giọng, hỏi: “Chúng ta không quen biết ai trong này, bà tìm người thế nào? Liệu người ta có để ý đến chúng ta không?”

Lưu Đại Ngân: “Bây giờ chưa quen, sau khi chào hỏi chẳng phải sẽ quen sao?”

Lý Tam Thuận càng không hiểu ra sao: “Không quen thì chào hỏi thế nào?”

Lưu Đại Ngân không trả lời ông ấy, mà gọi một bạn sinh viên ăn mặc coi như bình thường lại, cười hỏi: “Bạn học, cho tôi hỏi muốn đến lớp mỹ thuật thì đi thế nào? Tôi cần tìm người.”

Bạn học kia chỉ về một hướng: “Cứ đi thẳng về phía trước, đến giao lộ đầu tiên thì rẽ theo hướng nam lại đi thẳng đến giao lộ thứ ba thì rẽ hướng tây sẽ nhìn thấy một dãy nhà ba tầng thuộc khoa điêu khắc.”

“Cảm ơn cậu nhé.”
 
Thập Niên 80 - Nhật Ký Nghịch Tập Của Nữ Phụ Ác Độc
Chương 198: Con đường gây dựng sự nghiệp (2)



Sau đó Lưu Đại Ngân và Lý Tam Thuận đi theo hướng bạn học kia chỉ, rất nhanh đã tìm thấy phòng học mỹ thuật.

Hiện tại không có tiết học, nhưng đa số sinh viên vẫn ngồi trong phòng, tốp ba tốp năm tụm lại với nhau, không bết đang làm gì.

Lưu Đại Ngân: “Chúng ta chờ ở chỗ này đi.”

Lý Tam Thuận không phản đối. Ông ấy tìm một chỗ trống, ngồi xuống.

Lưu Đại Ngân không ngồi, mà đi dạo một vòng quanh phòng mỹ thuật.

Lý Tam Thuận định gọi bà ấy lại, để tránh bị người ta chê cười là kẻ nhà quê, nhưng thấy vợ mình hứng thú như vậy, đành tùy bà ấy.

Lưu Đại Ngân đã từng tới đại học Công Nghiệp, đây là trường đại học thứ hai bà ấy tới.

Trường đại học này không giống đại học Công Nghiệp, từ cách bài trí đến cách ăn mặc của sinh viên, năng lượng và tinh thần đều không giống.

Để Lưu Đại Ngân nói thì đại học Công Nghiệp giống phần tử trí thức đeo kính mắt, cần nghiêm túc. Còn đại học Thủ công mỹ nghệ này thì giống thanh niên, ăn mặc phong cách tây vô cùng thời thượng.

Một bên nghiêm cẩn, một bên sôi nổi.

Lưu Đại Ngân bị chọc cười vì ý nghĩ trong đầu mình, biết chữ biết đọc rồi có khác, nếu là trước kia, có lẽ bà ấy sẽ không có được ý nghĩ có chiều sâu như vậy.

Không lâu sau các sinh viên bắt đầu vào học, Lưu Đại Ngân trông thấy vài người ăn mặc không giống sinh viên vào lớp.

Lưu Đại Ngân ngăn một người lại, hỏi: “Đồng chí, không phải sinh viên có thể nghe giảng ở phòng học này không?”

Người bị bà ấy cản lại mặc một bộ áo bông, quần bông màu đen, nghe thấy lời Lưu Đại Ngân hỏi, ông ấy không hề mất kiên nhẫn, nói: “Tiết này là tiết học của thầy Lâm, tiết của thấy ấy có thể dự thính.”

“Nghĩa là không phải sinh viên cũng ngồi nghe được, đúng không?”

Người nọ gật đầu: “Tôi phải đi rồi, nếu không sẽ đến muộn.”

Lưu Đại Ngân đi theo ông ấy vào lớp học, ngồi ở hàng ghế cuối cùng.”

Thầy Lâm là một ông lão tóc trắng xám, tinh thần quắc thước. Trông thấy người ngồi hàng cuối không phải sinh viên trong lớp, ông ấy cũng không nói gì, vẫn mở sách ra bắt đầu giảng bài như thường lệ.

Hôm nay ông ấy dạy về tranh nghệ thuật phương tây, về giới hạn giữa sáng và tối gì đó, Lưu Đại Ngân nghe mà không hiểu một chữ nào.

Phần cuối của tiết học là triển lãm tác phẩm của sinh viên ưu tú, Lưu Đại Ngân cố gắng tỉnh táo ghi nhớ tên của bọn họ, bà ấy định lát nữa sẽ tìm mấy người này thiết kế bao bì đóng gói cho mình.

Kết thúc tiết học đã là giữa trưa, sinh viên nhanh chóng thu dọn đồ đạc của mình, lục tục ra về.

Lưu Đại Ngân đi đến trước mặt bạn học nam ngồi hàng đầu, hỏi: “Cậu là bạn học Tưởng - Tưởng Bác đúng không?”

Nam sinh kia gật đầu nói: “Tôi chính là Tưởng Bác, thím có chuyện gì sao?”

“Bạn học, tôi có việc này muốn mời cậu hỗ trợ.” Lưu Đại Ngân cười nói.

“Mời tôi hỗ trợ, thím, chúng ta không hề quen biết, sao tôi có thể giúp đỡ thím?” Tưởng Bác hơi bực mình, bà thím này nhìn không giống người ngốc, sao lại nói ra được câu vớ vẩn như vậy nhỉ?

Lưu Đại Ngân vội vàng nói: “Bạn học Tưởng, cậu nghe tôi nói đã. Nhà tôi bán gà nướng ở tỉnh thành, định đóng gói gà nướng đem đi tiêu thụ, cậu là sinh viên mỹ thuật, vừa rồi tôi nghe thấy thầy giáo khen cậu, nói cậu giỏi nắm bắt kết cấu, nên muốn mời cậu thiết kế bao bì đóng gói giúp tôi, đương nhiên tôi sẽ thanh toán tiền công đầy đủ.”

Tưởng Bác nhìn Lưu Đại Ngân: “Thím, chúng ta ra ngoài rồi nói đi.”

Thiết kế bao bì đóng gói không phải chuyện tốn quá nhiều công sức, quan trọng là có thù lao, đúng lúc màu vẽ của cậu sắp hết rồi, có thể dùng khoản thù lao ấy để mua màu vẽ.

Tưởng Bác là sinh viên trường này, quen thuộc hoàn cảnh xung quanh hơn Lưu Đại Ngân và Lý Tam Thuận nhiều. Cậu dẫn hai người đến một mái đình, rồi nói: “Thím, chúng ta ngồi xuống rồi nói nhé.”

Bạn học Tưởng này đồng ý nói chuyện với bà ấy, chắc chắn là muốn nhận việc này.

Lưu Đại Ngân và Lý Tam Thuận ngồi xuống, nói ra yêu cầu của mình. Bọn họ không cần quá hoa hòe loè loẹt, mà muốn đơn giản dễ hiểu, mọi người nhìn qua là có thể nhớ rõ.

Lưu Đại Ngân ra nói yêu cầu, Tưởng Bác ở bên cạnh ghi lại, đợi bà ấy nói xong, Tưởng Bác lại hỏi thêm vài vấn đề, như kích thước lớn nhỏ bao nhiêu, gà nướng nặng bao nhiêu, địa chỉ nhà xưởng ở đâu, có số điện thoại hay số điện báo cụ thể không, hạn sử dụng thế nào…

Vân Chi

Lưu Đại Ngân trả lời từng câu hỏi, cuối cùng nói: “Hiện tại vẫn chưa biết hạn sử dụng của gà nướng, phải đợi một tuần sau mới biết.”

Tưởng Bác khép quyển sổ lại, nói: “Thím, tôi đã nhớ kỹ yêu cầu của thím rồi. Chúng ta nói chuyện thù lao nhé.”

Lưu Đại Ngân tươi cười hỏi: “Bạn học Tưởng, tôi trả cậu một trăm đồng tiền phí vất vả, cậu thấy thế nào?”

Tưởng Bác cúi đầu ngẫm nghĩ một lát, sau đó nói: “Được, nhưng mà thím phải ứng trước một phần.”

“Tôi ứng trước ba mươi đồng, số còn lại đợi cậu vẽ xong tôi sẽ thanh toán nốt.” Ngừng một lát, Lưu Đại Ngân lại nói thêm: “Nhưng mà bạn học Tưởng này, chúng ta phải nói rõ trước nhé, nếu có điểm nào tôi chưa hài lòng, cậu phải sửa lại đến khi hài lòng tôi mới thanh toán nốt tiền công.”

“Được, chúng ta cứ quyết định như vậy nhé.”

Lưu Đại Ngân móc ra ba mươi đồng từ trong túi, đặt lên bàn đá: “Vậy thì làm phiền bạn học Tưởng.”

Tưởng Bác cất tiền đi, nói: “Thím, chúng ta hẹn nhau một tuần sau gặp mặt trong ngôi đình này nhé, đến lúc đó tôi sẽ đưa bản vẽ thiết kế bao bì cho thím.”

Lưu Đại Ngân gật đầu: “Bạn học Tưởng, bao bì đóng gói nhất định phải đơn giản, dễ hiểu, dễ nhớ nhé, đừng như mấy bức tranh các bạn trong lớp cậu vẽ, tôi nhìn mà không hiểu bọn họ đang vẽ thứ gì.”

“Tôi biết rồi, thím.” Tưởng Bác cười giải thích cho Lưu Đại Ngân: “Thím, mấy bức tranh đó là tranh nghệ thuật thuộc trường phái trừu tượng, càng xem không hiểu càng thành công.”

“Xem không hiểu mới thành công, vậy vẽ ra để làm gì? Tranh vẽ không phải để người ta xem sao?” Lưu Đại Ngân lầm bầm nói.

Tưởng Bác bị lời của Lưu Đại Ngân chọc cười, bà thím này còn khá thú vị.
 
Thập Niên 80 - Nhật Ký Nghịch Tập Của Nữ Phụ Ác Độc
Chương 199: Con đường gây dựng sự nghiệp (3)



Một tuần sau, trung tâm kiểm tra an toàn thực phẩm đã cho ra kết quả, trong điều kiện nhiệt độ bình thường gà nướng đóng gói chân không có hạn sử dụng khoảng mười bốn tháng.

Lưu Đại Ngân thương lượng với Lý Tam Thuận, sẽ viết hạn sử dụng là một năm, cũng chính là mười hai tháng.

Hôm nay cũng là ngày bọn họ đã hẹn với Tưởng Bác, khi bọn họ đến nơi, Tưởng Bác vẫn chưa tan học, Lưu Đại Ngân và Lý Tam Thuận đi tới ngôi đình kia trước, ngồi trên tảng đá đợi Tưởng Bác đến.

Vừa tan học, Tưởng Bác lập tức đến điểm hẹn.

“Chú, thím. Hai người tới sớm thế?”

Lưu Đại Ngân cười nói: “Chúng tôi rảnh rỗi, không phải đi học giống cậu.”

Tưởng Bác rút ra hai tờ giấy từ trong cặp sách của mình, đặt lên bàn đá: “Chú thím, hai người xem đi, đây là bản thiết kế bao bì cháu vẽ, nếu chú thím thấy có điểm nào còn chưa ổn thì cháu sửa lại.”

Lưu Đại Ngân cầm một tờ giấy trong đó lên, là bản thiết kế mặt sau, bên trên vẽ một con gà nướng, bên dưới chia làm hai nửa, một nửa là bảng biểu ghi thành phần và địa chỉ, một nửa là giới thiệu đơn giản về gà nướng nhà họ Lý.

Lưu Đại Ngân gật đầu, rất vừa lòng về bản thiết kế này.

Sau đó bà ấy lại cầm tờ giấy còn lại lên, là mặt chính của bao bì.

Bên trên vẽ hình gà nướng giống mặt sau, nhưng kích thước lớn hơn nhiều, bên trên viết năm chữ “Gà nướng nhà họ Lý”, bên dưới viết tám chữ “Cống phẩm hoàng gia, lịch sử lâu đời”. Màu nền xung quanh là màu đỏ, ở giữa là màu trắng, nhìn qua rất không tệ.

Lưu Đại Ngân cực kỳ vừa lòng, Lý Tam Thuận cũng vậy. Ông ấy gật đầu với Lưu Đại Ngân.

Lưu Đại Ngân móc ra bảy mươi đồng, đặt lên bàn, nói: “Bạn học Tưởng Bác, cảm ơn cậu nhiều lắm, tôi rất thích bản thiết kế bao bì này của cậu, đợi thêm một khoảng thời gian nữa, khả năng tôi còn phải nhờ cậu vẽ thêm một bản thiết kế bao bì nữa, không biết có được không?”

Tưởng Bác vội vàng gật đầu: “Đương nhiên được rồi, có việc gì thím cứ đến tìm cháu là được, đảm bảo sẽ vẽ thật xinh đẹp cho thím.”

Bà thím này ra tay hào phóng thật, thiết kế bao bì thôi đã trả một trăm đồng rồi, còn hơn tiền lương ba tháng của công nhân bình thường.

Tuy rằng sinh viên mỹ thuật bọn họ cũng có trợ cấp của nhà nước, nhưng số tiền đó chỉ đủ tiền ăn uống lặt vặt, còn màu vẽ, bút vẽ gì đó đều phải tự bỏ tiền túi ra, giá cả còn không rẻ.

Điều kiện gia đình cậu không tệ, nhưng cậu không muốn ngửa tay xin tiền cha mẹ mãi, tự mình kiếm ra đương đương nhiên là tốt nhất rồi.

Một trăm đồng này đủ cho cậu tiêu một khoảng thời gian, còn có thể mua cho gia đình một chút đồ đó.

Tưởng Bác còn nói thêm: “Thím, sau này nếu cần viết, vẽ, hay thiết kế thứ gì, thím cứ việc tới tìm cháu, cháu hứa sẽ làm việc nghiêm túc, có trách nhiệm.”

Có bản thiết kế bao bì rồi, Lưu Đại Ngân định tự mình xuôi nam một chuyến để làm việc với nhà máy bao bì bên kia.

Lần đầu nên in bao nhiêu nhỉ? In tạm năm nghìn cái đi.

“Năm nghìn cái? Đại Ngân, số lượng này có phải quá nhiều rồi không?”

Lưu Đại Ngân đùng ngón tay tính toán: “Một ngày trong tiệm chúng ta cũng bán được mười mấy con gà rồi, đóng gói chân không chắc chắn sẽ bán được nhiều hơn. Cứ tính một ngày khoảng hai mươi con đi, vậy một tháng chính là sáu trăm con, năm nghìn cái còn dùng chưa được một năm đâu.”

“Đại Ngân, cần gì in tận một năm, cứ in khoảng hai nghìn cái trước đã, hai nghìn cũng không ít rồi”

“Tam Thuận, thật ra…” Ngập ngừng một lát, Lưu Đại Ngân mới nói tiếp: “Thật ra tôi định một lần in một vạn cái luôn, nhưng cảm thấy hơi nhiều nên mới nói là in năm nghìn cái.”

Lý Tam Thuận: “...”

“Đại Ngân, vậy lần này chúng ta in ba nghìn cái trước nhé, dù sao cũng có số điện báo rồi, nếu không đủ thì chúng ta gửi tiền, gửi điện báo, để bọn họ mau chóng in cho chúng ta, như vậy chẳng phải được rồi sao?”

“Vậy thì in tạm ba nghìn cái trước nhé?”

Vân Chi

“Ừ, in tạm ba nghìn cái.”

Lưu Đại Ngân muốn đi xuống phía nam, sao Lý Tam Thuận có thể để bà ấy lẻ loi một mình, ông ấy định để con trai đi cùng bà ấy.

Nhưng Lưu Đại Ngân nói: “Lưu Trụ đi cùng tôi thì ai dẫn Khai Lâm tới bệnh viện điều trị? Ông ở nhà vừa làm gà nướng, bán gà nướng vừa đưa Khai Lâm tới bệnh viện, còn phải nấu cơm, trông trẻ, như vậy sao được, một mình ông cáng đáng nổi không?”

Lý Tam Thuận: “Không thì tôi đóng cửa hàng hai ngày, đợi bà về lại mở.”

Lưu Đại Ngân không muốn tạm đóng cửa hàng, tạm đóng cửa một ngày là kiếm tiền ít đi một ngày, hơn nữa, nếu như có khách tới mua gà nướng, nhìn thấy cửa hàng đóng cửa, khả năng lần sau bọn họ sẽ không tới nữa, như vậy chẳng phải sẽ mất khách sao?

Lý Tam Thuận kiên trì muốn đóng cửa, tiền kiếm ít đi một chút không vấn đề gì, an toàn của Lưu Đại Ngân mới quan trọng, chủ yếu vì Lưu Đại Ngân đã lớn tuổi rồi, còn là phụ nữ, nếu là thanh niên trẻ tuổi muốn ra ngoài một mình, chắc chắn ông ấy sẽ đồng ý.

Lưu Đại Ngân và Lý Tam Thuận thương lượng không ra kết quả, không ai chịu nhường ai, cuối cùng biến thành giận dỗi.

Đúng lúc Trương Thủy Sinh tới nhà bọn họ mua gà nướng, nghe thấy ông Lý càm ràm với con trai. Anh ta nói ngay: “Việc này cứ để cháu, cháu giải quyết giúp chú dì.”

“Thủy Sinh, cậu định giải quyết thế nào?”

“Dì Lưu, trong tỉnh chúng ta cũng có xưởng in mà, cần gì phải bỏ gần tìm xa xuống tận phía nam?” Trương Thủy Sinh vừa nói vừa bóc đậu phộng ăn.

Đậu phộng này do người thuê ruộng nhà Lưu Đại Ngân gửi cho bọn họ, ăn rất ngon.

Lưu Đại Ngân bĩu môi: “Cháu nghĩ dì chưa đi hỏi à, nhưng xưởng in ở tỉnh chúng ta đều là nhà xưởng quốc doanh, bọn họ khinh thường hộ kinh doanh cá thể, căn bản không đồng ý.”

Trương Thủy Sinh ăn hết đậu phộng trong tay lại bốc một nắm nữa: “Dì Lưu, việc này cứ giao cho cháu. Ngày mai dì qua tìm cháu, cháu dẫn dì đi tìm, đảm bảo có thể tìm được.”

Lưu Đại Ngân nửa tin nửa ngờ, trước đó bà ấy đã từng đến vài nhà máy ở tỉnh thành rồi, nhưng đều không muốn nhận việc của bà ấy. Bây giờ mới bao lâu chứ, chẳng lẽ đã có người đồng ý nhận rồi? Nhưng nhìn Trương Thủy Sinh cũng không giống đang lừa bà ấy.

Cuối cùng Lưu Đại Ngân vẫn quyết định đi cùng Trương Thủy Sinh thử xem sao, biết đâu lại có thể thành công, dù sao ở tỉnh thành này Trương Thủy Sinh cũng quen biết nhiều người hơn bà ấy, biết đâu lại có nhà máy ồng ý nhận việc.
 
Back
Top Bottom