Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên 80 - Nhật Ký Nghịch Tập Của Nữ Phụ Ác Độc

Thập Niên 80 - Nhật Ký Nghịch Tập Của Nữ Phụ Ác Độc
Chương 160: Ngựa giống pháo hôi (138)



Tiền bán âu phục Lưu Đại Ngân và Trương Thủy Sinh đã chia nhau mỗi người tám vạn rồi, ở thời đại này tám vạn chính là một số tiền khổng lồ.

Lưu Đại Ngân thương lượng với Lý Tam Thuận, quyết định mua luôn căn nhà bên cạnh nhà bọn họ.

Căn nhà kia nằm ở phía nam nhà bọn họ, người nhà kia cũng có ý định bán nhà. Chủ nhà ban đầu căn nhà Lưu Đại Ngân đang ở là họ hàng với nhà bên đó, thấy đối phương bán nhà ra nước ngoài, bọn họ rất hâm mộ, nên cũng muốn bán nhà sau đó xuất ngoại.

Con cái đi học ở nước ngoài, người lớn có thể làm thuê bên đó.

Lưu Đại Ngân tới nhà, nhà bên kia hét giá một vạn rưỡi, cái giá này quá đắt rồi.

Nghe thấy cái giá này, Lưu Đại Ngân lập tức tỏ vẻ không mua nữa. Tuy rằng bà ấy rất muốn mua căn nhà này, nhưng bà ấy không muốn bị người ta cho là kẻ coi tiền như rác.

Thấy Lưu Đại Ngân không muốn mua nữa, người nhà kia lại sốt ruột. Vốn dĩ nhà họ Lý vô cùng ưng ý căn nhà này, nếu nhà họ Lý không mua nữa, bán cho người khác chắc chắn sẽ không bán được giá cao như vậy.

Cuối cùng bọn họ hạ giá, Lưu Đại Ngân dùng một vạn hai ngàn đồng mua được căn nhà ấy.

Căn nhà m mua còn tốt hơn căn nhà ban đầu Lưu Đại Ngân mua một chút, ít nhất vì có người ở thường xuyên, nên nhà cửa được giữ gìn rất khá.

Nhưng nếu muốn mở cửa hàng, căn nhà này vẫn chưa đủ tiêu chuẩn.

Vợ chồng Lưu Đại Ngân lại tìm đội xây dựng, bắt đầu sửa sang lại căn nhà mới mua giống căn nhà bọn họ đang ở.

Con gái Lý Liên Hoa và con rể cũng tới tỉnh thành, còn mang theo mấy chiếc áo khoác lông.

Hóa ra nhà bọn họ cũng thu mua áo da, áo lông rồi, muốn nhờ Lưu Đại Ngân tìm khách hàng giúp bọn họ.

Việc này phải nhờ Trương Thủy Sinh, Trương Thủy Sinh nể mặt Lưu Đại Ngân, lập tức ôm đồm việc này.

Khách hàng Trương Thủy Sinh tìm, Lưu Đại Ngân cũng quen biết, người nọ là người đã từng ngồi chung xe tải với Lưu Đại Ngân đến đặc khu kinh tế, trên đường còn gặp phải tài xế điên cuồng.

May mà lần đó có Lưu Đại Ngân, người trên xe chỉ kinh hãi chứ không gặp nguy hiểm, nếu không hậu quả thật sự không dám tưởng tượng.

Người này vừa nghe Lưu Đại Ngân ra ý đồ đến đây hôm nay, lại nhìn áo lông con gái và con rể Lưu Đại Ngân mang đến, cuối cùng đưa ra một cái giá không tệ.

Tôn Bách Xuyên vỗ n.g.ự.c nói: “Chị Lưu, lần trước may mà có chị, nếu không có chị, không biết tôi còn cơ hội gặp lại vợ con mình hay không. Sau này hai người cứ việc thu áo khoác da, lông đưa đến chỗ tôi, đảm bảo không để hai người chịu thiệt.”

Nguồn tiêu thụ khó kiếm nhất đã kiếm được rồi, Lý Liên Hoa và Chu Tam Lâm càng nhiệt tình hơn.

Hôm nay, cuối cùng cũng bán được nốt số âu phục còn lại trên quầy hàng, trở lại nhà Trương Thủy Sinh, Lưu Đại Ngân và Trương Thủy Sinh đóng cửa lại bắt đầu tính sổ.

Lô vải dệt này bọn họ may được tất cả ba vạn hai trăm mười bốn bộ âu phục, trừ đi tất cả chi phí, mỗi bộ âu phục kiếm được hai mươi sáu đồng.

Một bộ âu phục kiếm được hai mươi sáu đồng, nhân ra tất cả là bảy mươi tám vạn năm ngàn năm trăm sáu mươi tư đồng, chia đều ra mỗi người nhận được ba mươi chín vạn hai ngàn bảy trăm tám mươi hai đồng.

Trên thực tế, mỗi bộ âu phục còn kiếm được hơn hai mươi sáu đồng một chút,nên số tiền thực tế mỗi người nhận được sau khi chia đều là ba mươi chín vạn hai ngàn tám trăm mười chín đồng bảy hào.

“Dì Lưu, dì mau véo cháu một cái đi, để cháu xem có phải mình đang nằm mơ hay không?” Trương Thủy Sinh cầm tờ giấy tính toán số tiền trong tay, hai mắt thất thần nhìn Lưu Đại Ngân, nói.

Lưu Đại Ngân không hề khách sáo, lập tức véo vào cánh tay Trương Thủy Sinh một cái: “Thủy Sinh, có đau không?”

Trương Thủy Sinh cười ngây ngô một lúc, cười mà nước mắt nước miếng đều chảy ra.

“Thủy Sinh, cậu làm sao vậy, không phải ngu người rồi chứ?”

“Dì Lưu, cháu không ngu.” Trương Thủy Sinh lau khô nước mắt nước miếng, lại cầm bút lên tính toán thêm lần nữa, tính xong lại dụi mắt: “Dì Lưu, là thật đấy. Chúng ta thật sự kiếm được nhiều tiền như vậy, chúng ta giàu to rồi. Chúng ta là triệu phú rồi! Không là chục triệu phú mới đúng!”

Lưu Đại Ngân cũng cười theo: “Ừ, chúng ta là chục triệu phú rồi.”

Cười xong, Lưu Đại Ngân đổi sang sắc mặt nghiêm túc, nói: “Thủy Sinh, cậu có biết, trên đời này điều gì là điều đáng sợ nhất không?”

“Dì Lưu, dì hỏi chuyện này làm gì?” Trương Thủy Sinh ngẫm nghĩ, rồi nói: “Điều đáng sợ nhất trên đời này là ăn không đủ no, mặc không đủ ấm, không có tiền tiêu, và cả bị bệnh không chữa được, chắc là những điều ấy nhỉ?”

Dù sao cũng là người trẻ tuổi chưa trải sự đời, Lưu Đại Ngân lắc đầu: “Điều đáng sợ nhất không phải điều này.”

Trương Thủy Sinh: “Vậy là thiên tai, nhân họa khiến cửa nát nhà tan.”

Cha mẹ Trương Thủy Sinh gặp tai nạn mới qua đời, người mất đi nhà cũng không còn là nhà nữa, đến tận bây giờ Trương Thủy Sinh vẫn còn nhớ rõ cảm giác khi đó.

Điều đáng sợ nhất chính là điều này nhỉ?

Vân Chi

Lưu Đại Ngân gật đầu, sau đó lại lắc đầu. Trương Thủy Sinh tò mò hỏi: “Vậy điều gì là đáng sợ nhất?”

Lưu Đại Ngân nhìn ra ngoài cửa sổ, nhấn mạnh từng câu từng chữ: “Trên đời này điều đáng sợ nhất chính là trời giáng tai họa bất ngờ, trời giáng tiền của phi nghĩa.”

Trời giáng tai họa bất ngờ còn có thể lý giải được, còn trời giáng tiền của phi nghĩa chẳng phải chuyện tốt à? Sao lại thành điều đáng sợ rồi?

Hôm nay hàng tai họa bất ngờ còn có thể lý giải, hôm nay hàng tiền của phi Trương Thủy Sinh không nhịn được hỏi lại.

“Thủy Sinh, muốn làm giàu phải bước từng bước vững chắc. Đột nhiên nhặt được một khoản tiền lớn, khiến người ta dễ đánh mất bản thân. Một khi con người đã đánh mất bản thân thì rất dễ xảy ra chuyện. Cậu nhớ kỹ lời dì Lưu nói nhé, chúng ta không sợ nhiều tiền, chỉ sợ quên mất bản thân là ai, quên mất bản thân là ai vậy thì cách tai họa không xa nữa.”

Trương Thủy Sinh nhìn tờ giấy trong tay, lập tức hiểu được ý Lưu Đại Ngân muốn nói.

Tương lai sau này, Trương Thủy Sinh vẫn luôn nhớ kỹ lời Lưu Đại Ngân nói hôm nay, dù kiếm được nhiều tiền thế nào, cũng sẽ không đánh mất bản thân.

Người làm ăn buôn bán với anh ta, có người làm rất tốt, kiếm được rất nhiều tiền, nhưng đứng vững đến cuối cùng chỉ còn lại một bộ phận ít ỏi mà thôi.

Mà số đông thì giống Lưu Đại Ngân nói, quên mất bản thân là ai vậy thì cách tai họa không xa nữa.
 
Thập Niên 80 - Nhật Ký Nghịch Tập Của Nữ Phụ Ác Độc
Chương 161: Ngựa giống pháo hôi (139)



Căn phòng mới mua đã sửa sang xong, nhưng tạm thời vẫn chưa dùng đến nên vẫn để trống.

Lưu Đại Ngân đã nghĩ ra tiếp theo mình nên buôn bán thứ gì rồi.

Bà ấy muốn buôn bán gà nướng. Giống như lời bà ấy nói ngay từ đầu, bà ấy muốn bán gà nướng nhà mình đến khắp mọi nơi trên cả nước, thậm chí bán ra cả nước ngoài, để người nước ngoài cũng có thể ăn gà nướng nhà bà ấy.

Tháng tám, Lưu Đại Ngân bảo Lý Tam Thuận chồng mình ra ngoại thành thuê một mảnh đất, chuyên để nuôi gà.

Gà nhà bà ấy nuôi đều là gà đã hơn một năm, chỉ cần nuôi thêm vài tháng là có thể làm gà nướng rồi.

Ngoài ra Lưu Đại Ngân còn dặn dò Trần Kiến Quốc chuyên cung cấp gà cho nhà bà ấy, nếu có gà trống khoảng một năm cũng mua lại, mua bao nhiêu bà ấy lấy bấy nhiêu, không sợ nhiều.

Lần này Lý Tam Thuận rất ủng hộ Lưu Đại Ngân, nhưng lại không hiểu rõ hành động của bà ấy. Cửa hàng gà nướng nhà bọn họ không dùng đến nhiều gà nướng như vậy, chẳng lẽ Lưu Đại Ngân định nuôi lớn rồi đem bán sao?

Nhưng mà như vậy không hề có lợi, bởi ai chẳng muốn mua gà giá rẻ, gà nuôi hai năm đương nhiên phải đắt hơn gà nuôi một năm rồi, tuy rằng to hơn chút, nhưng giá cả đắt hơn thì ai thèm mua?

Lý Tam Thuận hỏi Lưu Đại Ngân, Lưu Đại Ngân lại chỉ cười không đáp, khiến Lý Tam Thuận buồn bực không thôi.

“Đại Ngân này, rốt cuộc bà có ý tưởng gì thế? Bà không nói cho tôi, đêm nay tôi sẽ mất ngủ đấy.”

Lưu Đại Ngân đứng dậy ra ngoài: “Ông chờ một lát, tôi cho ông xem thứ này.”

Ngoài miệngLưu Đại Ngân nói chờ bà ấy một lát, nhưng mà từ lúc bà ấy ra ngoài đến lúc bà ấy quay lại mất khoảng hơn một tiếng.

Lý Tam Thuận duỗi dài cổ chờ đợi, rất lâu sau mới thấy Lưu Đại Ngân quay về. Khi đi, Lưu Đại Ngân không mang theo thứ gì, khi về lại mang theo một thứ.

Thứ bà ấy mang theo là hai hộp đào vàng.

Trông thấy thứ này Lý Tam Thuận càng buồn bực hơn: “Đại Ngân, chúng ta đang nói chuyện gà trống mà, bà mang hai bình đào hộp này đến đây làm gì? Lẽ nào bà định nuôi chúng nó bằng đồ hộp, không nuôi bằng lương thực và rau dại?”

Vân Chi

“Ông nghĩ lung tung gì thế? Gà nào ăn đồ hộp? Thế mà ông cũng dám nghĩ.” Lưu Đại Ngân để hai hộp đào vàng lên bàn, chỉ vào nó, hỏi: “Đây là thứ gì?”

“Là đồ hộp.”

“Tôi biết đây là đồ hộp, đây là đồ hộp gì?”

Lý Tam Thuận càng không hiểu ra sao: “Đây chẳng phải là đào vàng đóng hộp bình thường sao?”

Lưu Đại Ngân rất vừa lòng với câu trả lời của Lý Tam Thuận: “Đây là đào vàng đóng hộp, tôi hỏi ông nhé, đồ hộp này để một tháng còn ăn ược không?”

“Đương nhiên là ăn được rồi.” Lý Tam Thuận trả lời: “Đừng nói để một tháng, dù để nửa năm, một năm, đồ hộp này vẫn ăn được.”

Ông ấy cầm hộp đào lên xem kỹ dán nhãn trên hộp, chỉ vào một dòng chữ nhỏ, nói: “Đồ hộp này vừa sản xuất hơn một tháng, hạn sử dụng là hai năm, cho nên dù để một năm rưỡi nữa, đồ hộp này vẫn ăn được.”

Lưu Đại Ngân ngồi xuống, cười hỏi Lý Tam Thuận một câu: “Đồ hộp này để một hai năm vẫn ăn được, vậy đào vàng để một hai năm có ăn được không?”

Lý Tam Thuận lắc đầu, nói: “Đừng nói để một hai năm, để mười ngày nửa tháng thôi đào vàng đã hỏng rồi, cùng lắm là bốn năm ngày, nếu bảo quản không tốt bốn năm ngày cũng mốc meo rồi.”

Lưu Đại Ngân dùng sức, vặn nắp hộp đào ra: “Ông cũng nói rồi đấy, đào vàng để bốn năm ngày sẽ hỏng, nhưng nếu làm thành đồ hộp thì có thể để được hai năm. Như vậy nếu gà nướng nhà chúng ta cũng được gia công thêm một bước, nói không chừng cũng có thể để được một hai năm vẫn không hỏng, vậy thì chúng ta có thể bán gà nướng nhà mình đi khắp mọi nơi trên cả nước rồi.”

Cuối cùng Lý Tam Thuận cũng hiểu ra, ông ấy vui mừng hỏi: “Đại Ngân, ý của bà là, gà nướng nhà chúng ta cũng có thể làm thành đồ hộp kiểu này để bảo quản lâu dài, rồi đem bán đi khắp nơi trên cả nước?”

Lưu Đại Ngân gật đầu, nói: “Tôi đang có ý nghĩ này, ông xem chân giò hun khói, lạp xưởng đều làm từ thịt heo đấy thôi, nhưng vẫn có thể bảo quản rất lâu mà.”

Khi nghe điều này, đầu tiên Lý Tam Thuận rất vui, sau đó lại u sầu: “Đại Ngân, làm gà nướng thì nhà chúng ta có thể làm tốt. Nhưng nếu bà muốn gà nướng nhà mình phổ biến như lạp xưởng, chân giò hun khói, vậy thì phải tốn không ít công sức đâu. Từ thời ông cha ta đã có chân giò hun khói, lạp xưởng rồi, còn gà nướng, tôi chưa từng nghe có thể bảo quản thời gian dài như vậy.”

Lưu Đại Ngân nói: “Khi ở đặc khu kinh tế tôi nghe được một từ mới là đóng gói chân không, dùng nó gia công đồ ăn có thể kéo dài thời gian bảo quản.”

“Vậy cái đóng gói chân không kia, rốt cuộc phải đóng gói thế nào?” Lý Tam Thuận hỏi.

“Chuyện này thì tôi cũng không biết. Hiện tại trong đầu tôi mới chỉ có ý tưởng như vậy thôi, cần dùng máy móc gì sợ là vẫn phải tìm người hỏi thăm. Tôi đã nghĩ kỹ rồi, tôi định nhờ Trương Vân Sinh - Anh trai của Thủy Sinh hỏi thăm giúp mình. Cậu ấy là sinh viên đại học Công Nghiệp, chắc là biết về mấy thứ này hơn chúng ta.”

“Bà nói đóng gói chân không phải dùng máy móc chuyên dụng?” Lý Tam Thuận hơi mất bình tĩnh.

Máy móc là thứ chỉ có trong các nhà xưởng quốc doanh, bọn họ chỉ là hộ cá thể, có thể kiếm được máy móc kiểu này không?

Lý Tam Thuận không nắm chắc, nhưng vẫn nói với Lưu Đại Ngân: “Chuyện này là chuyện của nhà mình, lúc bà đến hỏi Trương Vân Sinh kia, nhớ mang theo chút đồ đến nhé, đừng đi tay không.”

Lưu Đại Ngân ăn một miếng đào vàng: “Chuyện này còn cần ông dặn dò sao, tôi biết rồi.”

Bà ấy đẩy hộp đào vàng đến trước mặt Lý Tam Thuận, Lý Tam Thuận cười khà khà, cầm hộp đào lên uống mấy ngụm nước ngọt trong hộp.

Buông hộp xuống, ông ấy nói: “Trại nuôi gà kia bà không cần lo lắng, cùng lắm thì chúng ta làm hết thành gà nướng tự mình đem bán. Mỗi ngày cửa hàng chúng ta bán được mười mấy con gà nướng rồi, một tháng cũng cần bốn năm trăm con gà trống đó.”

Lưu Đại Ngân biết đây là chồng đang an ủi mình, bà ấy cười nói: “Tôi biết mà. Phải rồi, hôm nay ông có đến trại nuôi gà không?”

“Có, đám gà trống kia đều rất khỏe mạnh.”

“Hai hôm trước tôi bảo ông tiêm vắc xin phòng bệnh gì đó, ông tiêm chưa? Nếu chẳng may bị cúm gà thì không phải chuyện nhỏ đâu.”

“Bà cứ yên tâm, mai người của trạm thú y sẽ đến tiêm vắc xin phòng bệnh cho trại gà chúng ta. Tóm lại bà không cần nhọc lòng chuyện trại gà, có tôi với Lưu Trụ để ý rồi.”

Nói làm là làm ngay, sau khi nói ra ý tưởng của mình với Lý Tam Thuận, thứ bảy tuần đó Lưu Đại Ngân đã mang quà cáp theo đến nhà Trương Thủy Sinh.
 
Thập Niên 80 - Nhật Ký Nghịch Tập Của Nữ Phụ Ác Độc
Chương 162: Ngựa giống pháo hôi (140)



Trương Vân Sinh là sinh viên, ngày thường nếu Trương Thủy Sinh ở nhà, anh ta sẽ ở lại ký túc xá, ngoài thứ bảy chủ nhật ra, cơ bản anh ta sẽ không ở nhà.

Nghe thấy tiếng Lưu Đại Ngân đứng ngoài cổng gọi mình, Trương Thủy Sinh vội vàng ra khỏi phòng đón tiếp: “Dì Lưu tới đấy à, chẳng trách mới sáng sớm cháu đã nghe thấy tiếng chim khách kêu trên ngọn cây rồi, hóa ra là khách quý tới chơi.”

Lưu Đại Ngân cười nói: “Tôi mà là khách quý sao? Vậy trước đây chắc chim khách kêu nhiều lắm nhỉ?”

Trương Thủy Sinh vén rèm cửa mời Lưu Đại Ngân vào nhà: “Dì không phải khách quý thì ai là khách quý? Dì Lưu, dì tới là cháu vui rồi, còn mang theo quà cáp làm gì? Giao tình giữa chúng ta thế nào chứ, có việc gì dì cứ nói thẳng là được, mang quà cáp theo quá khách sáo.”

Lưu Đại Ngân để quà cáp mình mang đến lên bàn, Trương Thủy Sinh rót trà cho bà ấy: “Dì Lưu, dì nếm thử xem, trà này là trà Tây Hồ chính gốc đó, là do người khác tặng cho cháu, không phải dì cháu còn không nỡ bỏ ra pha đâu.”

Lưu Đại Ngân trò chuyện với Trương Thủy Sinh một lúc, hỏi anh ta về tình hình buôn bán dạo gần đây. Sau khi làm xong âu phục, Lưu Đại Ngân rút vốn, Trương Thủy Sinh vẫn tiếp tục làm quần áo đem bán.

Anh ta nhờ thấy Trịnh thiết kế vài kiểu quần áo, thuê thợ cắt cắt hàng rồi cho người ta nhận hàng về nhà làm, làm ăn khí thế hừng hực, đã bắt đầu có chút danh tiếng ở tỉnh thành rồi.

Trương Thủy Sinh còn hơi tiếc nuối: “Dì Lưu, nếu lúc ấy dì tiếp tục làm với cháu thì tốt quá, dựa vào đầu óc của dì, chắc chắn việc làm ăn của chúng ta sẽ lên một tầm cao mới.”

Lưu Đại Ngân cười nói: “Không phải tôi đã nói rồi à, khiếu thẩm mỹ của tôi không tốt lắm, không thích hợp làm về trang phục. Thủy Sinh, anh trai cậu có nhà không? Hôm nay tôi có chút việc cần tìm Vân Sinh.”

“Anh cháu ạ? Anh ấy đưa ông nội cháu đi xem hý kịch rồi, hôm nay rạp hát có ông Lưu diễn, ông nội cháu rất mê bọn họ, chắc phải lát nữa mới về. Dì Lưu tìm anh cháu có việc gì thế? Để cháu đi gọi anh ấy về nhé.”

“Đừng đừng đừng,” Lưu Đại Ngân xua tay liên tục: “Việc của tôi không gấp, khó lắm ông nội cậu mới được xem vở kịch yêu thích, đừng quấy nhiễu nhã hứng của ông ấy. Chiều nay tôi lại đến vậy.”

Nhưng mà chiều hôm đó Lưu Đại Ngân không đến được nhà Trương Thủy Sinh, bởi vì Trương Vân Sinh đã tới nhà bà ấy trước.

Trương Vân Sinh hàn huyên với Lưu Đại Ngân vài câu, rồi hỏi: “Dì Lưu, cháu nghe Thủy Sinh nói dì có việc tìm cháu à?”

“Ừ, Vân Sinh này, nghe nói cậu học về cơ khí nhỉ? Tôi muốn hỏi cậu một câu, nếu muốn đóng gói chân không cho đồ ăn, thì chúng tôi phải dùng máy móc gì?”

“Máy đóng gói chân không ạ? Dì Lưu định đóng gói thứ gì thế?”

Lưu Đại Ngân nói ra suy nghĩ của mình với Trương Vân Sinh, nếu có thể đóng gói chân không gà nướng nhà mình thì gà nướng có thể bán đến nơi xa hơn.

nghe Lưu Đại Ngân nói xong, Trương Vân Sinh suy ngẫm một lát rồi nói: “Dì Lưu, dì muốn máy móc cỡ lớn hay máy móc nhỏ? Muốn duy trì quy mô hiện tại hay muốn trực tiếp mở nhà máy lớn? Sản lượng mỗi ngày khoảng bao nhiêu?”

Trước đó, Lưu Đại Ngân đã suy nghĩ về vấn đề này rồi, bà ấy nói: “Trước mắt vẫn chưa biết thế nào, tôi muốn duy trì quy mô hiện tại trớc đã, sản lượng một ngày khoảng vài trăm con là được.”

Trương Thủy Sinh nghe xong, đầu tiên là cười mất một lúc, sau đó mới nói: “Dì Lưu, một phút máy đóng gói chân không loại nhỏ cũng đóng gói được hai con rồi, một giờ là có thể đóng gói hơn một trăm con.”

“Vậy Vân Sinh, máy đóng gói chân không loại nhỏ này khoảng bao nhiêu tiền?”

Trương Vân Sinh thu lại nụ cười, vẻ mặt trở nên nghiêm túc: “Dì Lưu, hiện tại trong nước chưa có máy đóng gói chân không loại nhỏ kiểu này, muốn mua phải nhập khẩu.”

Nhập khẩu, chính là phải mua từ tay người nước ngoài…

“Vậy nếu nhập khẩu thì phải bỏ ra bao nhiêu tiền?”

Trương Vân Sinh đẩy gọng kính trên mắt, nói: “Tiền chỉ là vấn đề nhỏ, có nhập khẩu được không mới là vấn đề lớn. Dù máy đóng gói chân không không phải máy móc gì lớn, nhưng phải được cấp trên phê chuẩn thì mới được nhập khẩu. Trong tỉnh chúng ta đều là nhà xưởng quốc doanh nhập khẩu máy móc, tư nhân chưa bao giờ có tiền lệ này.”

Lưu Đại Ngân thất thần một thoáng ngắn ngủi, sao người thường muốn làm ăn buôn bán lại khó khăn như vậy nhỉ?

Bà ấy là một người phụ nữ bình thường, biết đi đâu xin phê duyệt? Sao có thể phá vỡ tiền lệ tư nhân chưa từng nhập khẩu máy móc?

Hiếm khi Trương Vân Sinh nhìn thấy dáng vẻ buồn bực trên mặt Lưu Đại Ngân, từ trước tới nay, dù là trong quá trình tiếp xúc, hay là trong miệng em trai Trương Thủy Sinh, dì Lu này luôn là người kiên cường quả cảm.

Trên người bà ấy có một loại khí chất bất khuất, dũng cảm tiến tới.

Một người phụ nữ nông thôn bình thường, không biết chữ, lại dám tự mình lên tỉnh thành làm ăn buôn bán, dám gác d.a.o găm lên cổ tài xế xấu xa, chưa bao giờ biết sợ hãi là gì.

Nhưng mà lúc này, trên mặt Lưu Đại Ngân lại lộ vẻ mờ mịt, thất thố và cảm giác bất lực, thất bại.
 
Thập Niên 80 - Nhật Ký Nghịch Tập Của Nữ Phụ Ác Độc
Chương 163: Ngựa giống pháo hôi (141)



Việc này không phải lỗi của Lưu Đại Ngân, nếu như muộn thêm vài năm, chỉ cần không phải thứ gì trái pháp luật, cá nhân chỉ cần cầm tiền đến công ty mậu dịch là có thể nhập khẩu.

Trương Vân Sinh cũng không biết phải làm sao, chỉ có thể nói: “Dì Lưu, dì đừng nhụt trí, để cháu hỏi thăm giúp dì xem có nhà xưởng quốc doanh nào muốn thanh lý máy móc hay không.”

Thật ra lời này chỉ là lời an ủi Lưu Đại Ngân mà thôi chứ máy móc trong nhà máy quốc doanh đều thuộc về nhà nước, cho dù có cũ có hỏng, nó cũng phải nằm trong kho hàng của nhà máy quốc doanh, không có khả năng bán cho người khác.

Nếu thật sự bán cho Lưu Đại Ngân, sẽ dính phải tội trục lợi từ tài sản của tập thể, bị điều tra ra thì lãnh đạo trong nhà xưởng sẽ ăn đủ.

Lưu Đại Ngân hơi suy sút, nhưng rất nhanh đã lấy lại tinh thần. Bà ấy lại cười tươi nói: “Tỉnh chúng ta chưa từng có tiền lệ hộ cá thể tư nhân nhập khẩu máy móc, vậy thì để tôi bắt đầu mở ra tiền lệ này. Trước kia quốc gia không cho cá nhân làm ăn buôn bán, chẳng phải bây giờ đã cho phép rồi sao? Trước kia không có tiền lệ tư nhân nhập khẩu máy móc, sau này chắc chắn sẽ có người mở đầu, vậy để tôi làm người mở đầu đi.”

Khi nói ra lời này, trên mặt Lưu Đại Ngân mang theo nụ cười, ánh mắt cũng sáng lên, giống như bà ấy không hề cảm thấy mình vừa nói ra một câu rất ghê gớm, mà chỉ là một câu nói rất rất bình thường, giống như sáng sớm gặp người quen hỏi một câu, chị ăn cơm chưa, chị đi đâu đấy vậy.

Nhất thời Trương Vân Sinh cũng kinh sợ trước câu nói này của Lưu Đại Ngân.

Bà ấy có biết lời mình nói có ý gì không? Sao qua miệng bà ấy một việc lớn phá vỡ quy củ bình thường lại trở nên không có sức nặng như vậy nhỉ?

Trương Vân Sinh cũng bị lòng tin của Lưu Đại Ngân cảm nhiễm, cuối cùng anh ta đã biết vì sao em trai mình lại sùng bái Lưu Đại Ngân như vậy rồi.

Đúng vậy, là sùng bái.

Mỗi lần nhắc đến Lưu Đại Ngân, người em trai luôn khinh khỉnh kia của anh ta lại tràn đầy sùng bái, giống như các bạn nhỏ sùng bái giáo viên của mình vậy.

Hiện tại Trương Vân Sinh cũng hơi kính nể Lưu Đại Ngân rồi, bà ấy dám nghĩ dám làm, trên người vừa có khí chất bốc đồng vừa có dáng vẻ trưởng thành chức chạc được hun đúc qua năm tháng.

Sinh viên như anh ta còn không dám nghĩ đến chuyện cá nhân nhập khẩu máy móc, thế mà người phụ nữ nng thôn này đã nghĩ tới rồi.

“Dì Lưu, dì đợi cháu về nghiên cứu kỹ càng đã nhé, cháu sẽ tìm cho dì máy đóng gói chân không thích hợp nhất.” Trương Vân Sinh nói.

“Vậy thì làm phiền cậu rồi, Vân Sinh.”



Lưu Đại Ngân thuê một đôi vợ chồng chăm sóc trại nuôi gà của nhà mình, mỗi tháng trả cho bọn họ năm mươi đồng. Hai vợ chồng kia là dân bản xứ, chăm sóc gà của nhà Lưu Đại Ngân rất tốt.

Mỗi tháng Lưu Đại Ngân đều nhập một đám gà trống khoảng muột năm tuổi, gà trống tháng tuổi khác nhau được ngăn cách bằng vách lưới.

Bà ấy không phải chờ đợi quá lâu, Trương Vân Sinh đã cho bà ấy câu trả lời. Anh ta đã tìm ra được máy đóng gói chân không thích hợp nhất với Lưu Đại Ngân rồi.

Là một chiếc máy đóng gói chân không loại nhỏ của Đức, hai phút có thể đóng gói xong một lần.

Lưu Đại Ngân đi tìm bộ phận chuyên môn quản lý nhập khẩu máy móc hỏi thăm, câu trả lời của bọn họ cũng giống như những gì Trương Vân Sinh nói, chỉ có nhà xưởng quốc doanh mới được nhập khẩu máy móc. Không chỉ như thế, nhà xưởng quốc doanh muốn nhập khẩu cũng phải gửi báo cáo lên cấp trên chờ phê duyệt, sau khi được phê duyệt mới có thể nhập khẩu máy móc.

Lưu Đại Ngân trái lo phải nghĩ, cuối cùng quyết định viết một lá thư cho chủ tịch tỉnh Giản Ái Hoa.

Trong thư, bà ấy nói mình gặp khó khăn, hy vọng chủ tịch tỉnh Giản Ái Hoa có thể giúp đỡ bà ấy. Nói hiện tại quốc gia đã và đang cải cách kinh tế, nhưng hộ kinh doanh cá thể lại gặp phải rất nhiều khó khăn, mỗi bước đi đều gian nan vô cùng, hy vọng quốc gia có thể đưa ra một vài chính sách ưu đãi cho hộ kinh doanh cá thể, để bọn họ càng có niềm tin vào tương lai phía trước.

Gửi thư xong, thật ra trong lòng Lưu Đại Ngân cũng không kỳ vọng lắm. Chủ tịch tỉnh bận rộn trăm công nghìn việc như vậy, có đọc được thư của bà ấy không vẫn chưa nói trước được.

Nhưng mà Giản Ái Hoa lại xem được lá thư của Lưu Đại Ngân.

Thật ra trước khi đến tay Giản Ái Hoa, tất cả thư từ đều được thư ký của ông ấy mở ra xem trước. Thư ký sẽ bỏ đi những lá thư vô dụng, chỉ giao cho Giản Ái Hoa những lá thư có giá trị.

Đa phần thư từ sẽ được các ban ngành tương ứng hồi đáp, chỉ có một phần rất ít là do Giản Ái Hoa tự mình trả lời.

Đọc xong lá thư của Lưu Đại Ngân, Giản Ái Hoa lâm vào trầm tư.

Ông ấy là người ủng hộ cải cách kinh tế, nhưng trong đảng, trong chính phủ vẫn còn không ít người phản đối cải cách. Những người đó cho rằng, cải cách kinh tế là đi theo con đường cũ của chủ nghĩa tư bản, là phản bội giai cấp vô sản.

Hiện tại âm thanh phản đối cải cách kinh tế càng ngày càng nhiều, bởi vì hộ kinh doanh cá thể xuất hiện đã anhr hưởng đến lợi ích của một bộ phận xí nghiệp quốc doanh.

Hiện tại Lưu Đại Ngân viết cho ông ấy một phong thư như vậy, không biết là tốt hay xấu đây.

Đợi rất lâu không nhận được hồi âm, Lưu Đại Ngân cũng không sốt ruột. Sắp đến tết rồi, bà ấy còn đang bận thu dọn đồ đạc về quê ăn tết đây.

Hai mươi tám tháng chạp, cửa hàng gà nướng đóng cửa, đến mùng tám mới mở cửa buôn bán lại.

Lâu như vậy không về nhà, nhà không có người chăm sóc, không biết quay về còn ở được không đây.

Hôm con gái cả tới tỉnh thành giao hàng, Lưu Đại Ngân bảo với cô ấy, muốn nhờ cô ấy thu dọn nhà cửa giúp mình, nếu không bọn họ quay về căn bản không ở được.
 
Thập Niên 80 - Nhật Ký Nghịch Tập Của Nữ Phụ Ác Độc
Chương 164: Ngựa giống pháo hôi (142)



Lần này chỉ có Lưu Đại Ngân và Lý Tam Thuận dẫn cháu trai lớn về quê, Lý Lưu Trụ và Khai Lâm ở lại tỉnh thành. Khai Lâm vẫn phải đến bệnh viện trị liệu cứ hai ngày một lần, không thể tạm dừng.

Lưu Đại Ngân ngồi trên tàu hỏa gần mười tiếng, sau đó lại đi bộ từ huyện, cuối cùng cũng về đến nhà.

Về đến nhà đã là buổi tối, nhà cửa được quét dọn sạch sẽ, giường đất ấm áp, chăn đệm cũng được phơi nắng thơm tho, phòng chứa củi chất đầy củi khô ráo, lu nước cũng đầy tràn.

Chắc chắn là con gái cả giúp đỡ.

Lưu Đại Ngân nấu nước nóng, đổ đầy phích nước, số còn lại để ngâm chân. Đi bộ đường xa dưới trời lạnh như vậy, dùng nước ấm ngâm chân là thoải mái nhất.

Trong nhà không có lương thực, nhưng Lưu Đại Ngân có mang theo sữa mạch nha và bánh quy gì đó, xem như đồ ăn sáng.

Hôm nay là hai mươi chín tháng chạp, ngày mai là tết rồi, bà ấy phải mau chóng chuẩn bị hàng tết mới đươc.

Nghĩ vậy, Lưu Đại Ngân dẫn Lý Tam Thuận và Lý Khai Nguyên đi đến buổi chợ phiên cuối cùng trong năm nay.

Đồ cần mua thật sự quá nhiều, Lưu Đại Ngân và Lý Tam Thuận phải qua lại chợ phiên mấy lần mới mua đầy đủ những thứ mình cần.

Mua nhiều đồ như vậy căn bản bọn họ không cách nào mang về nhà, may mà khi vừa vào chợ bọn họ đã gặp được nời trong thôn, biết đối phương đánh xe bò tới họp chợ. Mấy thứ này có thể đặt nhờ trên xe bò.

Người đánh xe Lý Thạch cười nói: “Anh Tam Thuận, anh mua nhiều đồ thế? Trên xe này có quá nửa là đồ của anh.”

Lưu Đại Ngân cười nói: “Không mua nhiều không được ấy chứ, hôm qua anh chị mới vừa về từ tỉnh thành, trong nhà không gạo cũng không có thứ gì ăn được, chỉ có mấy con chuột sắp c.h.ế.t đói đến nơi. Mua bây nhiêu vẫn chưa đủ đâu, hôm nay nhà chị mới đi chợ, nhà cậu đi từ mấy hôm trước rồi cộng lại chắc còn nhiều hơn nhà chị.”

“Thím Tam Thuận, tỉnh thành thế nào ạ?” Một người trẻ tuổi hỏi thăm.

“Thế nào à? Tôi cũng không miêu tả rõ được, nếu cậu có rảnh thì tới tỉnh thành một chuyến xem sao, ở luôn tại nhà thím Tam Thuận.” Lưu Đại Ngân cười tủm tỉm nói.

“Được ạ, vậy đến lúc đó thím đừng chê cháu phiền đấy nhé?”

“Gặp người cùng quê ở nơi đất khách vui còn không hết, sao có thể ngại phiền toái...”

Lúc Lưu Đại Ngân về đến nhà, cửa nhà đang mở rộng.

Ba c con gái đã tới nơi.

Thấy Lưu Đại Ngân về, mấy đứa nhỏ chạy tới vây quanh, ôm lấy eo và chân của Lưu Đại Ngân.

“Bà ngoại, cháu nhớ bà quá.”

“Bà ngoại, bà ngoại.”

“Bà ngoại, bà ngoại.”

……

Lưu Đại Ngân xoa đầu đứa này, véo má đứa kia, nhất thời cười không khép được miệng.

“Ngoan quá, ngoan quá, bà ngoại mang đồ ăn ngon về đây, lát nữa chia cho mấy đứa.”

Lần này về từ tỉnh thành, Lưu Đại Ngân xách theo túi lớn túi nhỏ, mang theo không ít thứ. Có đồ cho ba cô con gái, có đồ cho ba cậu con rể và đồ cho bọn nhỏ, cộng thêm đồ ăn uống, một chiếc túi lớn cũng đựng không hết.

Lý Liên Hoa nhận đồ từ tay Lưu Đại Ngân, nói: “Mẹ, chúng con mang bánh bao, màn thầu, thịt hầm ngó sen, thịt viên, cải trắng đậu phụ… tới cho cha mẹ, mẹ đừng nấu cơm nữa.

Vân Chi

Ba cậu con rể cũng chạy đến, xách giúp Lưu Đại Ngân đống đồ bà ấy mua hôm nay. Trên tay mỗi người đều xách vài túi lưới, không biết lúc ở chợ Lưu Đại Ngân với Lý Tam Thuận đã cầm thế nào.

Vào nhà, Lưu Đại Ngân mở cái túi mình mang về từ tỉnh thành ra trước, lấy kẹo, bánh, đồ hộp ra đặt lên bàn, nói: “Muốn ăn gì thì tự lấy thứ đó.”

“Mẹ, mẹ mở ra hết làm gì, ăn không hết chẳng phải sẽ lãng phí sao?”

Lưu Đại Ngân chỉ vào đám trẻ con vây xung quanh, nói: “Sao lại lãng phí, đám nhỏ này ăn giỏi lắm.”

Ngày mai chính là đêm ba mươi, Lý Tam Thuận g.i.ế.c gà mổ cá làm cơm bên ngoài, ba người con rể cũng đi theo giúp đỡ ông ấy. Nhiều người nhiều sức, Lý Tam Thuận còn đang lo lắng một mình ông ấy thì biết làm đến bao giờ mới xong đây, bây giờ có người giúp đỡ rồi nên không lâu sau cơm nước đã xong xuôi.

Ăn cơm xong, Lưu Đại Ngân ngồi cắn hạt dưa nói chuyện phiếm với ba cô con gái, việc làm ăn của con gái cả và con gái thứ hai đều không tồi, một năm cũng kiếm được hai ba ngàn đồng.

Sang năm con gái cả định xây lại nhà, khi bọn họ kết hôn phòng cưới vẫn là phòng đất, đúng là không tiện lắm, trước kia không có tiền thì phải chấp nhận ở tạm, bây giờ có tiền rồi nên muốn sống trong căn nhà tốt hơn.

Lưu Đại Ngân rất ủng hộ, còn nói phải xây cho tử tế, nếu không đủ tiền cứ việc nói với bà ấy.

Lần này Lưu Đại Ngân quay về, bà ấy muốn cả ba cô con gái đều đến tỉnh thành chơi với mình mấy ngày.

Quanh năm suốt tháng, bọn họ không bận công việc, thì bận chuyện nhà nông, cả nhà hiếm khi có thời gian rảnh rỗi, tranh thủ mấy ngày tết này lên tỉnh thành chơi một chuyến cũng tốt.

Ba cô con gái do dự một lát, đều trả lời nếu có thời gian bọn họ sẽ đi. Nghe vậy, Lưu Đại Ngân cao hứng không thôi. Từ khi bà ấy lên tỉnh thành làm ăn buôn bán, chưa lần nào nhà bọn họ có thể cùng ngồi ăn một bữa cơm với nhau đâu.

Con gái tỏ ý sẽ lên tỉnh thành, Lưu Đại Ngân vui mừng không chịu nổi, lập tức bảo Lý Tam Thuận đi đặt mấy tấm vé tàu hỏa.

Lý Tam Thuận mang theo đôi tay đầy dầu mỡ ra khỏi phòng bếp: “Tôi đang bận nấu ăn, bà gọi tôi gì thế?”

Lưu Đại Ngân nói với Lý Tam Thuận: “Ba đứa nó đều lên tỉnh thành với chúng sta, ông đi sửa vé tàu hỏa đi, không phải chúng ta mua vé mùng báy sao, đổi thành mùng sáu đi, tiện thể gửi điện báo cho Lưu Trụ, bảo nó ở nhà thu dọn phòng ở trước.”

Lý Tam Thuận: “Tôi đang nấu ăn mà, đợi nấu xong đã.”

“Hay là để con đi cho.” Con rể thứ ba Khương Ngọc Lai nói.

“Muốn sửa vé tàu hỏa phải chính chủ đi sửa mới được.” Lưu Đại Ngân xua tay, nói: “Cha con phải đi một chuyến.”

“Ông nó, ông đi với Ngọc Lai đi, thịt đã hầm trên bếp rồi, cứ để tôi canh cho.”

Con gái thứ hai Lý Liên Hoa đứng ở cửa phòng, dẫm trên ngạch cửa, vung tay lên nói: “Qua tết chúng ta sẽ lên tỉnh thành chơi, ai muốn đi thì đăng ký.”

Bọn nhỏ nghe thấy được lên tỉnh thành chơi đều vui mừng không chịu nổi sao có thể từ chối, bọn nhỏ lập tức chạy đến vây lấy Lý Liên Hoa, ồn ào nói mình cũng muốn đi.
 
Thập Niên 80 - Nhật Ký Nghịch Tập Của Nữ Phụ Ác Độc
Chương 165: Ngựa giống pháo hôi (143)



Khi về nhà chỉ có Lưu Đại Ngân, Lý Tam Thuận dẫn Lý Khai Nguyên theo, khi đi lại là một đám người mênh m.ô.n.g cuồn cuộn.

Ba cô con gái, ba cậu con rể và cháu ngoại toàn bộ đều đi theo Lưu Đại Ngân lên tỉnh thành.

Lý Lưu Trụ nhận được điện báo, đã quét dọn căn nhà bọn họ mới mua từ trong ra ngoài một lượt, giường đất cũng đốt nóng, chăn đệm cũng phơi nắng sẵn rồi, chỉ còn đợi đám người Lưu Đại Ngân tới nơi.

Ba cô con gái và ba cậu con rể từng tới tỉnh thành rồi, nhưng bọn nhỏ đều chưa từng tới. Cho nên dù khi xuống tàu là sáng sớm tinh mơ, bọn trẻ vẫn tràn đầy hứng khởi, không hề lộ vẻ mệt mỏi, mắt nhìn khắp nơi như thể hận không thể có thêm một đôi mắt nữa.

Năm rưỡi sáng bọn họ đến tỉnh thành, trời vẫn tối om, chỉ có đèn đường là làm hết chức trách phát ra ánh sáng soi đường cho bọn họ.

Thời gian này xe buýt đã chạy rồi, ra khỏi ga tàu hỏa, đoàn người Lưu Đại Ngân lại lên một chiếc xe buýt.

Tuy rằng bọn nhỏ rất tò mò, nhưng vì đây là lần đầu tiên tới tỉnh thành nên không tránh được hồi hộp, từ khi ra khỏi ga tàu hỏa đến lúc lên xe buýt rồi vẫn luôn yên lặng không rên một tiếng nào.

Trên xe buýt không nhiều người lắm, gia đình Lưu Đại Ngân chiếm phân nửa ghế ngồi trên xe rồi.

May mà sáng sớm không đông khách, nếu như vào gi cao điểm khả năng bọn họ còn không đủ ghế ngồi.

Lúc bọn họ về đến nhà, trời vẫn tối om. Lưu Đại Ngân đưa con gái con rể vào nhà, đứng ở phòng khách, nói: “Căn nhà này có ba phòng ngủ, giường đất ở phòng phía tây là lớn nhất. Hà Hoa ngủ gian này đi, gian này có giường, Lưu Trụ đã đốt lò sưởi rồi, Liên Hoa với Ngẫu Hoa ngủ hai phòng bên kia. Mấy đứa đi sắp xếp lại đồ đạc trước đi, mẹ đi nấu cơm.

Lý Liên Hoa: “Mẹ, mẹ đi nghỉ ngơi một lát trước đi, muộn chút ăn cơm cũng không sao cả.”

Lưu Đại Ngân cười nói: “Mẹ không mệt, đợi lát nữa cơm nước xong xuôi chúng ta lại đi dạo quanh nơi này trước, khi nào dưỡng đủ tinh thần rồi, chúng ta lại đi thăm quan tỉnh thành một lượt.”



Cơm sáng cũng đơn giản, nước dùng đã nấu từ trước rồi, chỉ cần bỏ chút cải trắng vào xào lên, sau đó cho nước dùng vào, đợi nước sôi đập thêm vài quả trứng gà, trứng gà chín cho mỳ sợi vào, vài phút sau là có ngay một nồi mì sợi nóng hôi hổi.

Ăn cơm xong, Lưu Đại Ngân dẫn con gái, con rể và mấy đứa cháu ngoại ra ngoài đi dạo ở tỉnh thành một vòng, mua rất nhiều thứ mang về, cũng chụp rất nhiều ảnh.

Lá thư Lưu Đại Ngân viết gửi cho chủ tịch tỉnh mãi vẫn chưa có hồi âm. Bà ấy gần như đã từ bỏ rồi. Không có tin tức, vậy chứng tỏ biện pháp này không hữu hiệu.

Đường này đi không thông, vậy thì đổi sang con đường khác vậy.

Điều Lưu Đại Ngân không biết là, lá thư của bà ấy đã gây nên sóng to gió lớn ở tỉnh ủy.

Lãnh đạo tỉnh đã mở vài cuộc họp nhưng vẫn chưa thể đưa ra quyết định.

Bên phản đối và bên ủng hộ Lưu Đại Ngân đều nhiều như nhau.

Bên ủng hộ đưa ra ý kiến: Tiu rằng Lưu Đại Ngân chỉ là hộ kinh doanh cá thể, nhưng bà ấy cũng có quyền lợi v trách nhiệm y như xí nghiệp quốc doanh, vì sao xí nghiệp quốc doanh có thể nhập khẩu máy học, hộ kinh doanh cá thể lại không được? Đến việc đối xử bình đẳng còn làm không xong, thì nói gì đến cải cách mở cửa?

Bên phản đối lắc đầu, phủ quyết, nói việc nhập khẩu máy móc không phải việt nhỏ, nếu là nhập khẩu đồ dùng hàng ngày vậy thì không có gì cần thảo luận. Nhưng thứ mà hộ kinh doanh cá thể muốn nhập khẩu ở đây là máy móc, mà máy móc lại là phần cốt lõi quan trọng của một xí nghiệp. Nếu để hộ kinh doanh cá thể có được quyền lợi giống xí nghiệp quốc doanh, vậy xí nghiệp quốc doanh sẽ không còn lợi thế trước hộ kinh doanh cá thể…

Mới cải cách kinh tế hai ba năm ngắn ngủn, lợi nhuận của xí nghiệp quốc doanh đã giảm đi rất nhiều, có xí nghiệp đã phải bù lỗ, cứ tiếp tục như vậy, xí nghiệp quốc doanh còn sống nổi sao? Trên đất nước Trung Quốc này sẽ còn chỗ đứng cho xí nghiệp quốc doanh sao? Công nhân viên trong xí nghiệp quốc doanh sẽ phải đi đâu về đâu bây giờ?

Cuối cùng cuộc tranh luận này biến thành rốt cuộc có nên cải cách mở cửa hay không? Có nên cải cách kinh tế hay không?

Nhưng là người khởi xưởng, bản thân Lưu Đại Ngân lại không biết gì cả, mỗi ngày đều ở nhà làm gà nướng, bán gà nướng, có thời gian rảnh thì tới trại nuôi gà ở vùng ngoại thành xem xét, cuộc sống rất thư thái.

Dạo gần đây cháu trai cả Lý Khai Nguyên hơi thần bí, mỗi ngày đi học về, cất cặp sách vào phòng xong là lại chạy ra ngoài chơi, đến khi trời sẩm tối mới quay về.

Trước kia mỗi ngày tan học về nhà, Khai Nguyên cũng ra ngoài chơi, nhưng chỉ chơi quanh chỗ cây Ngô Đồng trước cửa nhà mà thôi, mấy ngày gần đây không biết vì sao, vừa tan học là không thấy bóng dáng. Chủ nhật cậu cũng ra ngoài từ sớm, gần đến trưa mới quay về.

Người trong nhà đều tò mò, nhưng mà cậu không chịu nói mình đã đi đâu.

Thứ bảy tuần này, ăn cơm xong Khai Nguyên lại ra ngoài từ sớm, Lưu Đại Ngân không yên tâm nên đã lén lút đi theo cậu.

Khai Nguyên đi đến con phố cách nhà không xa, nơi đó có hàng cây ngô đồng cao lớn, người già quanh khu này thích nhất ra đây đánh cờ tướng, nói chuyện phiếm.

Vân Chi

Có một ông cụ mới tới nơi đó, tóc bạc, râu cũng bạc, nhìn qua có vẻ đã già cả rồi, nhưng tinh thần vẫn còn minh mẫn.

Ông ấy vừa ngồi xuống đã có người chạy tới nói với ông ấy vài câu, sau đó ông ấy cười ha hả lấy ra nhạc cụ gì đó từ trong túi sách mang theo bên người, nhìn qua giống như một cây đàn.

Ông cụ đặt cây đàn lên chiếc bàn đá bên đường, nhắm mắt hít sâu một hơi, rồi bắt đầu gảy một bài.

Lưu Đại Ngân không hiểu âm luật, nhưng vẫn cảm thấy ông ấy đàn rất dễ nghe.

Cháu trai Lý Khai Nguyên đứng cách ông ấy không xa, toàn bộ tâm trí đều tập trung trên người ông ấy, không hề phát hiện ra Lưu Đại Ngân đang đứng sau cậu.

Hóa ra là thế này, trẻ con thích mấy thứ như vậy cũng là chuyện bình thường.
 
Thập Niên 80 - Nhật Ký Nghịch Tập Của Nữ Phụ Ác Độc
Chương 166: Ngựa giống pháo hôi (144)



Ông cụ đàn không một bài, lại quay sang nói chuyện với người khác. Nhìn qua có vẻ Khai Nguyên và ông ấy khá thân thiết, không biết một già một trẻ nói gì mà sau đó ông ấy cười ha ha.

Lưu Đại Ngân nhìn một lúc, xác định cháu trai chỉ tới nơi này chơi, không phải đã xảy ra chuyện gì, cũng yên lòng quay về.

Đợi Khai Nguyên về nhà, bà ấy mới gọi cậu lại, hỏi: “Khai Nguyên, ngày nào cháu cũng chạy ra ngoài làm gì thế? Đi đâu chơi?”

Lý Khai Nguyên trả lời: “Cháu chơi ngay con phố cách đây không xa ạ.”

Lưu Đại Ngân cho cậu hai viên kẹo, cười hỏi: “Là đi chơi, hay là đi nghe người ta đánh đàn?”

“Bà nội, bà biết rồi à?”

“Ừ, bà nội biết cả rồi. Ngày nào cháu cũng chạy ra ngoài chơi, hỏi cháu đi đâu làm gì thì cháu không nói, bà nội không lo lắng được sao? Nên sáng nay lúc cháu ra ngoài, bà nội đã đi theo cháu, để xem rốt cuộc mấy ngày nay cháu trai bà đi làm gì, hóa ra là đi nghe người ta chơi đàn.”

“Bà nội, cháu ra ngoài nghe đánh đàn nhưng không bỏ quên việc học đâu ạ.” Lý Khai Nguyên hơi lo lắng, biết chuyện rồi, liệu bà nội còn cho mình đi nghe nữa không?

“Bà biết, cháu trai bà thông minh như vậy sao có thể chậm trễ bài vở.” Lưu Đại Ngân mỉm cười nhìn cháu trai mình: “Khai Nguyên, nói thật cho bà nội, có phải cháu thích cái đàn kia, cũng muốn học đàn không?”

Lý Khai Nguyên sà vào lòng Lưu Đại Ngân, hai tay ôm lấy eo bà ấy, đầu ngẩng lên, đôi mắt sáng lấp lánh mang theo chờ mong nhìn Lưu Đại Ngân, hỏi: “Bà nội, cháu thích chơi đàn, muốn học ông Phương cách chơi.”

Đã rất lâu rồi, cháu trai cả không làm nũng với bà ấy như vậy. Lý Khai Nguyên làm nũng, sao Lưu Đại Ngân có thể không đồng ý. Bà ấy bẹo má cháu trai, cười nói: “Học thứ này không phải thích học là học, thích bỏ là bỏ. Cháu thật sự muốn học à? Nếu như bái sư rồi, cháu phải chăm chỉ luyện tập, không được bỏ giở giữa chừng, cũng không được lười biếng đâu đấy.”

Lý Khai Nguyên vội vàng gật đầu nói: “Bà nội, cháu sẽ không lười biếng.”

Lưu Đại Ngân: “Được, bà nội đồng ý. Nhưng phải đợi lát nữa đến bữa cơm, thương lượng với ông nội và cha cháu trước đã, sau đó mới quyết định được.”

Nghe thấy vẫn phải thương lượng, Lý Khai Nguyên hơi thất vọng: “Vâng.”

“Đứa nhỏ này. Chúng ta muốn học, nhưng chưa chắc ông Phương đã đồng ý dạy đâu. Thương lượng với ông nội và cha cháu trước, sau đó chúng ta còn phải hỏi kiến của ông Phương đã, nếu người ta đồng ý dạy cháu, ông bà với cha cháu còn phải chuẩn bị quà cáp.”

Nghe vậy, Lý Khai Nguyên lại mừng rỡ: “Bà nội, bà nhớ nói với ông nội và cha cháu nhé, ông nội và cha cháu đều nghe bà, nếu bà đồng ý cho cháu đi học, chắc chắn họ cũng không phản đối.”

Lưu Đại Ngân vỗ đầu cháu trai mt cái: “Đều nghe bà là sao hả? Cháu đó, đứa nhỏ này.”

Lý Khai Nguyên không nói tiếp, chỉ cười hì hì.

Đợi cậu cười xong, Lưu Đại Ngân mới nói tiếp: “Khai Nguyên, cháu đã muốn học cái n, sao không nói với ông bà nội và cha cháu? Nếu hôm nay không phải bà nội đi theo cháu, trông thấy cháu mải mê nghe người ta chơi đàn, cháu còn định giấu mọi người bao lâu? Không phải bà nội đã nói, cháu thích gì, muốn gì, ở bên ngoài bị ai bắt nạt, đều phải nói với người nhà sao?”

Lý Khai Nguyên cúi đầu, nói: “Bạn cháu nói, học sinh ngoan nên dành tất cả tinh lực cho việc học, không nên nghĩ đến mấy thứ linh tinh ấy.”

“Học chơi đàn sao lại là thứ linh tinh vớ vẩn? Sau này có việc gì cháu cứ nói với người trong nhà, đừng nghe người khác nói lung tung.”

Lý Khai Nguyên gật đầu: “Bà nội, cháu biết rồi.”

Đến giờ ăn cơm, Lưu Đại Ngân nói ới chồng và con trai mình chuyện Khai Nguyên thích học chơi đàn. Lý Lưu Trụ còn chưa nói gì, Lý Tam Thuận đã phản đối trước.

“Thổi sáo đánh đàn là thú vui tiêu khiển của đám công tử ca nhà có tiền trước đây, Khai Nguyên nhà chúng ta học hành cho tốt là được, học cái này làm gì?”

“Nói vậy là ông không hiểu rồi.” Lưu Đại Ngân buông đũa, phổ cập khoa học cho Lý Tam Thuận: “Trong cầm kỳ thi họa, cầm đứng vị trí đầu tiên, như vậy chứng minh nó cũng rất quan trọng. Nếu cháu nó muốn học, mà nhà chúng ta không có điều kiện thì thôi, nhưng đã có điều kiện rồi, vậy thì cho nó học đi. Tam Thuận, Lưu Trụ, vốn dĩ tôi cũng định để Khai Nguyên đi học một môn năng khiếu như dương cầm hoặc đàn violon rồi. Bây giờ đứa trẻ này muốn học loại nhạc cụ mà ông cha ta để lại, tôi tán thành cả hai tay. Đừng nói cái gì mà thú tiêu khiển của công tử ca nhà giàu, thú tiêu khiển thì làm sao? Trước kia công tử ca học cái này, chứng minh phụ huynh nhà người ta ủng hộ, bọn họ ủng hộ được, chúng ta cũng là phụ huynh sao chúng ta không ủng hộ được?”

Lưu Đại Ngân nói năng rõ ràng rành mạch, Lý Tam Thuận không tìm ra được lý do để phản bác.

Lý Lưu Trụ buông đũa hỏi con trai lớn của mình: “Khai Nguyên, con đã suy nghĩ kỹ càng chưa? Thật sự muốn học cái đó à?”

Lý Khai Nguyên gật đầu dứt khoát, trong mắt tràn đầy khát vọng.

“Vậy được, chúng ta học.”

Ba người lớn trong nhà, hai người đã ủng hộ, Lý Tam Thuận suy nghĩ một phen, cũng thay đổi thái độ ủng hộ cháu trai đi học.

“Khai Nguyên muốn học cái này, vậy phải tìm thầy cho nó. Chúng ta biết đi đâu tìm thầy dạy đàn bây giờ?”

Lý Khai Nguyên nói: “Ông nội, cháu muốn học với ông Phương, ông Phương chơi đàn rất hay.”

“Ông Phương là ai?” Lý Lưu Trụ hỏi.

“Không phải mấy ngày nay Khai Nguyên đều thích chạy ra ngoài sao? Là đi nghe ông Phương chơi đàn đó. Đợi lát nữa tôi đi hỏi thăm, nếu nhân phẩm của người này không thành vấn đề thì chúng ta đi hỏi ông ấy xem ông ấy có đồng ý dạy Khai Nguyên chơi đàn không.”

Lý Tam Thuận gật đầu nói: “Ừ, phải hỏi thăm cẩn thận một phen, tìm thầy dạy là chuyện lớn cả đời.”

Lý Lưu Trụ nói tiếp: “Nếu ông ấy đồng ý, chúng ta cũng phải chuẩn bị quà cáp tử tế.”

“Đương nhiên rồi...”
 
Thập Niên 80 - Nhật Ký Nghịch Tập Của Nữ Phụ Ác Độc
Chương 167: Ngựa giống pháo hôi (145)



Nói làm là làm ngay, buổi chiều Lưu Đại Ngân lập tức đi tìm người hỏi thăm.

Nhà họ Lý bán gà nướng trên con phố này đã gần một năm, cũng coi như đã thân quen hết với hàng xóm láng giềng ở khu này rồi.

Ông Phương kia chơi đàn ở chỗ này, chứng minh nhà ông ấy cách đây không xa lắm.

Lưu Đại Ngân tìm hai bà cụ quen thuộc tình hình quanh khu phố này, hỏi thăm vài câu đã hỏi rõ ràng lai lịch của ông Phương kia.

Ông ấy họ Phương, tên đầy đủ là Phương Sơn Thủy, năm nay hơn sáu mươi tuổi, trước kia gia đình ông ấy là gia tộc lớn, bản thân ông ấy là công tử nhà giàu.

Sau khi giải phóng, người nhà ông ấy đều chạy đến Cảng Đảo, Đài Đảo, và ra nước ngoài rồi, chỉ mình ông ấy ở lại trong nước.

Vợ ông ấy mất sớm, con trai duy nhất cũng ở nơi khác, trong nhà chỉ có một mình ông ấy.

Lưu Đại Ngân nói chuyện phiếm với hai bà cụ kia một lúc, lại hỏi: “Ông Phương kia chơi đàn hay nhỉ, không biết ông ấy học từ đâu?”

“Chuyện này thì tôi biết.” Một bà cụ nói: “Nghe người ta kể, hồi gia đình ông ấy còn giàu có, đã mời thầy về dạy riêng. Người kia còn là một vị thầy rất nổi tiếng đó.”

Sau khi nói chuyện phiếm với hai bà cụ kia một lúc, Lưu Đại Ngân đã hỏi thăm được một chút chuyện về Phương Sơn Thủy. Theo lời hai bà cụ này thì, nhân phẩm của đối phương không tệ, cũng tốt tính nữa, hàng xóm nếu ai có chuyện gì cần giúp, ông ấy đều tốt bụng giúp đỡ một tay.

Hỏi thăm rõ ràng nhân phẩm của đối phương rồi, chỉ là không biết người ta có đồng ý nhận Khai Nguyên làm đệ tử, dạy Khai Nguyên chơi đàn hay không thôi.

Việc này cần Lưu Trụ dẫn Khai Nguyên tự mình tới nhà hỏi một câu.



Hôm nay, Phương Sơn Thủy lại ôm đàn ra cửa như mọi ngày. Nhưng vừa mở cửa ra đã trông thấy hai cha con Lý Lưu Trụ đang đứng trước cửa.

Ông ấy nhận ra bạn nhỏ đi cùng, khoảng thời gian gần đây ngày nào cậu bé cũng tới nghe ông ấy chơi đàn. Còn người lớn này là ai nhỉ?

Lý Khai Nguyên cười, chào hỏi: “Cháu chào ông Phương.”

Phương Sơn Thủy ậm ừ một tiếng, lại hỏi: “Anh đây là? Hai người có chuyện gì cần tìm tôi sao?”

Vân Chi

Lý Lưu Trụ: “Chào ngài Phương, tôi là cha của Khai Nguyên, hôm nay tới đây vì có việc muốn thương lượng với ngài.”

Phương Sơn Thủy vội vàng xua tay nói: “Ngài cái gì, tôi thấy cậu cũng trạc tuổi con trai tôi, gọi tôi một tiếng chú là được. Chúng ta vào nhà rồi nói.”

Phương Sơn Thủy mời hai cha con vào phòng, rót nước cho bọn họ xong, mới hỏi: “Hai người tìm tôi để thương lượng chuyện gì?”

Nghe Lý Lưu Trụ nói xong ý đồ đến, Phương Sơn Thủy xoa chòm râu, hỏi: “Bây giờ người trẻ tuổi đều thích mấy thứ nhạc cụ du nhập từ nước ngoài, thằng bé này khác biệt thật. Khai Nguyên, cháu thật sự muốn học loại đàn này à?”

Lý Khai Nguyên gật đầu dứt khoát: “Muốn học ạ.”

Phương Sơn Thủy lại hỏi: “Vì sao cháu lại muốn học cái này?”

Lý Khai Nguyên đã nghĩ xong câu trả lời từ nhà rồi: “Bởi vì tiếng đàn rất dễ nghe.”

Ngẫm nghĩ một lát, Phương Sơn Thủy lại nói: “Khai Nguyên, cháu đưa tay ra để ông xem nào.”

Khai Nguyên vươn tay ra, Phương Sơn Thủy xem xét từng ngón tay của cậu bé, rồi nói: “Tay này của cháu rất thích hợp chơi loại đàn này. Nếu cháu đã muốn học, vậy thì ông sẽ dạy cháu.”

Lý Lưu Trụ ở bên cạnh nói: “Khai Nguyên, còn không mau gọi một tiếng “Thầy”.”

Lý Khai Nguyên gọi một tiếng “Thầy”, Phương Sơn Thủy vuốt chòm râu cười ha ha.

Như vậy xem như Lý Khai Nguyên đã bái sư thành công, Lưu Đại Ngân chuẩn bị một phần quà nhỏ bảo Lý Lưu Trụ mang qua.

Chỉ có điều loại đàn này không dễ mua, Lưu Đại Ngân hỏi thăm rất nhiều người, cuối cùng mới nhờ được người mua hộ một chiếc từ Kinh Thị mang về.



Hôm nay, Lưu Đại Ngân đang ngồi trong tiệm, vừa trông cửa hàng vừa dạy Khai Lâm đọc chữ, thì đột nhiên có vài người bước vào. Lưu Đại Ngân vội vàng đứng dậy hỏi: “Mua gà nướng à?”

Người vào trong đều là đàn ông, ăn mặc đều không tầm thường, nhìn qua đã biết là người có thân phận, địa vị,

Một cậu thanh niên trẻ tuổi, hỏi: “Chị chính là Lưu Đại Ngân à?”

Lưu Đại Ngân nghi hoặc, những người này tới đây làm gì nhỉ? Dù mang nghi hoặc trong lòng, Lưu Đại Ngân vẫn gật đầu, nói: “Tôi chính là Lưu Đại Ngân.”

Cậu thanh niên trẻ tuổi nói tiếp: “Chúng tôi là nhân viên thuộc phòng Kinh doanh và thương mại của tỉnh, đây là trưởng phòng Lưu chỗ chúng tôi. Có phải chị muốn nhập khẩu một chiếc máy đóng gói chân không không? Lần này chúng tôi tới đây để điều tra về việc này.”

Lưu Đại Ngân vội vàng ra khỏi quầy, mời bọn họ vào phòng khách phía sau.

Lý Tam Thuận đang mổ gà trong sân, thấy một đám người vào trong, thì vội hỏi Lưu Đại Ngân: “Đại Ngân, bọn họ là ai thế?”

“Đều là lãnh đạo trong tỉnh chúng ta, ông đừng mổ gà nữa, mau vào phòng đi. Lưu Trụ, con đừng nhóm lửa nữa, mau ra ngoài mua chút nước trà mang về.”

“Đồng chí Lưu, hôm nay chúng tôi đến đây để tìm hiểu sơ qua tình hình, không cần phiền toái như vậy đâu.”

“Không phiền, không phiền.” Lưu Đại Ngân nói: “Tới nhà là khách, nào có chuyện không mời khách tới chơi nhà một chén nước.”

Vừa nghe thấy là lãnh đạo đến, Lý Tam Thuận làm gì còn tâm trạng mổ gà nữa. ông ấy vội vàng rửa tay chân sạch sẽ, rồi vào nhà theo Lưu Đại Ngân.
 
Thập Niên 80 - Nhật Ký Nghịch Tập Của Nữ Phụ Ác Độc
Chương 168: Ngựa giống pháo hôi (146)



Thư ký đi cùng người của phòng kinh doanh và thương mại mở sổ ghi chép ra, trưởng phòng Lưu hỏi bọn họ vài câu, Lưu Đại Ngân đều trả lời đúng sự thật.

Cuối cùng anh ta hỏi Lưu Đại Ngân muốn mua máy móc kiểu gì, Lưu Đại Ngân nói: “Tam Thuận, ông vào phòng mình, lấy quyển notebook bìa da màu đen trong ngăn tủ ra đây.”

Lý Tam Thuận mang quyển sổ ra, Lưu Đại Ngân lật đến một tờ trong sổ, đưa cho trưởng phòng Lưu, còn chỉ vào một hàng chữ, nói: “Chính là loại máy đóng gói chân không này. Loại máy này do Đức sản xuất, tốc độ đóng gói khoảng hai phút một sản phẩm. Loại máy móc này thích hợp với xưởng gia công cỡ nhỏ hoặc gia đình dùng để đóng gói thức ăn, giá cả không đắt lắm, cũng không chiếm nhiều diện tích, rất thích hợp với tiệm gà nướng nhà chúng tôi.”

Vân Chi

Trưởng phòng Lưu xem xong, lại đưa quyển sổ sang cho người đeo kính ngồi bên cạnh.

Người nọ xem xong rồi nói với trưởng phòng Lưu: “Loại máy móc này đúng là thích hợp với tình huống nhà đồng chí Lưu.”

Trưởng phòng Lưu gật đầu, nói: “Đồng chí Lưu, chúng tôi đã nhớ kỹ yêu cầu của ch rồi, đợi lần sau khi qua Đức mua sắm máy móc, chúng tôi sẽ mang chiếc máy này về cho chị.”

Ý của trưởng phòng Lưu là, chẳng những lãnh đạo đồng ý cho bà ấy nhập khẩu máy móc, mà bọn họ còn sẵn lòng mua mang về giúp bà ấy sao?

Lưu Đại Ngân vui mừng đến mức không biết nên nói gì thêm, vội vàng cảm ơn rốt tít: “Cảm ơn đảng và chính phủ đã ủng hộ, tôi hứa sẽ không phụ lòng tín nhiệm của đảng và chính phủ, nhất định sẽ làm thật tốt, để báo đáp đảng, báo đáp nhà nước.”

Trưởng phòng Lưu cười nói: “Sắp tới xưởng dệt tỉnh ta định qua Đức nhập khẩu một dây truyền thiết bị mới, thời gian vào khoảng ba tháng sau. Không biết loại máy đóng gói chân không này bao nhiêu tiền, nhưng chủ tịch tỉnh đã nói, tiền mua sẽ do tỉnh bỏ ra trước, sau khi mang về sẽ báo giá sau. Đợi mua máy móc về rồi, chị đến nhận máy thì thanh toán luôn.”

Lưu Đại Ngân vội vàng gật đầu: “Cảm ơn chủ tịch tỉnh.”

“Đồng chí, không biết loại máy nhỏ kiểu này thì khoảng bao nhiêu tiền nhỉ?” Lưu Đại Ngân hỏi.

“Chuyện này thì khó mà nói trước được. Chúng tôi chưa từng nhập khẩu máy móc loại nhỏ kiểu này, giá cả ra sao phải sang Đức mới biết.”

“Đồng chí…” Giọng Lưu Đại Ngân hơi lúng túng: “Nếu giá của loại máy đóng gói chân không này trên mười vạn, sợ là chúng tôi sẽ không mua nổi.”

Mười vạn? Không ngờ người phụ nữ quê mùa trước mặt lại có nhiều tiền như vậy!

Phòng Kinh doanh và thương mại của tỉnh coi như bộ phận có “Nước luộc”, mỗi lần đi công tác nước ngoài, bọn họ đều có trợ cấp bằng ngoại hối, còn có thể kiếm tiền thông qua việc mua hộ người khác một vài thứ hàng ngoại quốc, thu nhập có thể xem như là cao nhất trong các phòng ban của tỉnh.

Nhưng cho dù như vậy, trong số những người ngồi ở đây, cũng không ai có thể lấy ra được một vạn đồng, có người ngay cả hai ba ngàn đồng cũng không lấy ra được. Thế mà người phụ nữ không đáng chú ý trước mặt lại có thể lấy ra tận mười vạn đồng.

Đúng, là mười vạn đồng, không phải một vạn.

Số tiền đó lớn thế nào chứ? Cho dù cả nhà bọn họ cùng nhau tiết kiệm tiền, chỉ sợ cả đời cũng không tiết kiệm được nhiều như vậy. Người phụ nữ này chỉ là người bán gà nướng, bọn họ có thể kiếm được nhiều tiền như vậy sao?

Không quan tâm trong lòng nghĩ như thế nào, bên ngoài biểu cảm trên mặt bọn họ vẫn không thay đổi.

“Về vấn đề này, chúng tôi sẽ dặn dò đồng chí chịu trách nhiệm ra nước ngoài, chị cứ yên tâm.”

Còn ba tháng nữa người của xưởng dệt quốc doanh ới ra người ngoài, bọn họ còn ở lại bên đó một khoảng thời gian để xem xét, sau khi xác định sẽ mua những loại máy móc nào, thương lượng mua hàng xong còn phải vận chuyển về nước, ít nhất cũng phải chờ đợi trên nửa năm mới nhận được hàng.

Đây cũng là lý do vì sao khi Lưu Đại Ngân nói chuyện phiếm với Trương Vân Sinh, anh ta từng nói, muốn nhập khẩu máy móc từ nước ngoài phải thông qua rất nhiều phòng ban có liên quan, sau khi hàng lên tàu, còn phải chờ rất nhiều ngày tàu mới cập bến. Sau khi tàu về cảng, còn phải khai báo, kểm tra, xác định không có vấn đề gì rồi, mới vận chuyển đến tỉnh thành trên đất liền.

Lưu Đại Ngân không ngại chờ đợi thời gian dài, chỉ cần có hy vọng, có hi vọng thì việc chờ đợi không thành vấn đề.

Huống chi hiện tại Lưu Đại Ngân còn có chuyện quan trọng hơn phải làm.

Sắp đến tết Thanh Minh rồi, Giang Văn Chung lại sắp làm chuyện xấu.

Trong quyển sách về Giang Văn Chung kia, bà ấy nhớ rõ khi Giang Văn Chung học đại học năm ba, trong khoa bọn họ có dự định chọn ra một người sinh viên từ năm ba đến năm tư để giữ lại trường, bồi dưỡng làm giảng viên.

Đối thủ cạnh tranh của Giang Văn Chung là bạn cùng lớp với anh ta, tên là gì thì Lưu Đại Ngân quên mất rồi. Thành tích của đối phương xuất sắc hơn Giang Văn Chung, các giáo viên cũng nghiêng về phía bạn học kia hơn Giang Văn Chung.

Vì có thể ở lại trường học làm giảng viên, Giang Văn Chung vừa làm cho người bạn gái kia của mình mang thai, vừa nhân dịp tết Thanh Minh bạn học kia ra ngoài cúng tế cha mẹ, tìm lưu manh đánh gãy tay phải của đối phương.

Sinh viên khoa máy móc, gãy tay phải tất nhiên không thể ở lại trường nữa.

Sau khi lưu manh đánh ngất bạn học kia, bọn chúng còn tùy tiện ném đối phương xuống một cái hố gần đó, cuối cùng bạn học kia lanw tư trên núi xuống, đập đầu vào đá c.h.ế.t ngay tại chỗ.

Sau khi biết chuyện này, Giang Văn Chung không chỉ không hối hận, ngược lại càng yên tâm hơn.

Cộng thêm bạn gái anh ta đã mang thai, cha mẹ bạn gái rơi vào đường cùng đành phải cắn răng nhận người con rể này, dựa vào quan hệ giúp Giang Văn Chung một phen, cuối cùng Giang Văn Chung được giữ lại trường học như ý nguyện.

Sau khi tốt nghiệp, Giang Văn Chung vừa dựa vào thân phận và mạng lưới quan hệ của cha mẹ vợ mở rộng mạng lưới quan hệ của mình, vừa lén lút làm ăn buôn bán với người ngoài.

Trong niên đại này, giảng viên đại học là công việc có thể diện hơn tất cả các công việc khác, cũng khiến người ta tin phục hơn, bởi vậy khi ra ngoài làm ăn buôn bán, thân phận giảng viên đại học đã giúp đỡ cho anh ta rất nhiều.

Lưu Đại Ngân làm hỏng chuyện buôn bán tây trang của Giang Văn Chung, tuy rằng Giang Văn Chung không kiếm được khoản tiền lớn, nhưng sau vài lần làm ăn buôn bán nhỏ, anh ta cũng đã tích cóp được một ít tiền.

Chắc chắn anh ta sẽ không bỏ qua cơ hội ở lại trường lần này.

Giang Văn Chung vẫn sẽ thuê người đánh gãy tay phải của bạn học kia, người trẻ tuổi kia vẫn sẽ bị ném xuống từ trên núi, sau đó đập đầu vào đá, mất mạng.

Lưu Đại Ngân vẫn nhớ địa chỉ nơi đó, là ở đập Nê Sinh.

Lưu Đại Ngân đã quyết định từ lâu, chắc chắn sẽ đến nơi đó canh chừng từ trước, tốt nhất là bắt tại trận đám lưu manh kia. Chỉ cần bắt được đám lưu manh kia, Giang Văn Chung sẽ không thoát được.

Giang Văn Chung trốn trong bóng tối nhìn chằm chằm vào nhà bà ấy lâu như vậy, bây giờ cũng nên tới lượt bà ấy báo thù rồi.
 
Thập Niên 80 - Nhật Ký Nghịch Tập Của Nữ Phụ Ác Độc
Chương 169: Ngựa giống pháo hôi (147)



Lúc nói chuyện phiếm với hàng xóm láng giềng, Lưu Đại Ngân cố ý nhắc tới chuyện này, nói dạo gần đây mình luôn nằm mơ thấy cha mẹ đã qua đời rất nhiều năm rồi, còn mơ thấy cả ông bà nội, ông bà ngoại, cũng không biết là sao nữa?

Bà Vương nói ngay: “Ai da, Đại Ngân, đấy là ông bà cha mẹ báo mộng cho cô, đòi tiền đòi quần áo đấy. Không phải sắp Thanh Minh rồi sao, bọn họ sợ cô quên viếng mồ mả, đốt vàng mã cho bọn họ, nên mới về báo mộng cho cô.”

Bà Lưu cũng nói: “Chị Vương nói phải lắm, là ông bà cha mẹ báo mộng cho cô đòi tiền đấy.”

Lưu Đại Ngân hơi khó xử: “Nhưng mà tết Thanh Minh này tôi không về quê được, Lưu Trụ phải đưa thằng nhỏ tới bệnh viện, Tam Thuận thì vừa về quê hai hôm trước vì người dưới quê gửi thư lên nói trong thôn bắt đầu phân chia ruộng đất, nếu bây giờ tôi cũng về, thì chẳng có ai trông cửa hàng.”

Nói xong bà ấy thở dài: “Hay là tôi tạm đóng cửa hàng về quê một chuyến nhỉ? Nhưng mà có mấy người vừa mới đặt gà nướng nhà chúng tôi xong, bây giờ tôi đóng cửa về quê, chẳng phải là thất hứa sao. Ông bà cha mẹ đằng nội nhà tôi còn dễ nói, có thể nhờ Tam Thuận đi đốt thêm chút tiền giấy. Còn ông bà ngoại tôi, căn bản Tam Thuận không biết mồ mả bọn họ ở nơi nào.”

Bà Vương nói: “Việc này cũng đơn giản thôi, đợi đến ngày tết Thanh Minh, cô ra ngã tư đường đốt chút vàng mã, tiền đồng, quần áo gì đó, chẳng phải được rồi sao?”

Lưu Đại Ngân vỗ đùi, nói: “Bà Vương, may có bà nói nếu không tôi cũng quên mất còn có cách này. Đầu óc tôi đúng là, cứ khi nào cần dùng đến là lại không nghĩ được gì.”

Bà Vương cười nói: “Do cô suy nghĩ nhiều quá, nhất thời không nghĩ ra cũng phải thôi.”

“Mua vàng mã về mang ra ngã tư đường đốt, có phải dùng gậy gỗ vẽ một vòng tròn, rồi đốt bên trong không?” Lưu Đại Ngân hỏi tiếp.

“Ừ, cô vẽ một vòng tròn, vừa hóa vàng vừa nhẩm tên người thân của mình, như vậy tiền bạc quần áo sẽ không bị cô hồn dã quỷ cướp mất.” Bà Lưu nói.

Lưu Đại Ngân: “Bà ngoại tôi thích ăn đào nhất, nhưng ngày trước đến ngày giỗ ra mộ cúng tế đều không phải mùa, lần này tôi phải mua mấy hộp đào vàng, cho bà ngoại tôi ăn thỏa thích mới được.”

Đã đạt được mục đích của mình, Lưu Đại Ngân nói chuyện thêm với bà Lưu và bà Vương vài câu nữa, rồi lấy cớ cửa hàng có việc phải về nhà.

Hôm nay bà ấy nói chuyện với bà Vương và bà Lưu, vì để trải đường trước cho lần ra ngoài sắp tới vào hôm tết Thanh Minh, sau này cảnh sát có điều tra thì bà Vương và bà Lưu đều có thể đứng ra làm chứng cho bà ấy, nói ra được lý do v sao bà ấy xuất hiện ở nơi đó.

Còn chuyện vì sao lại cố ý nhắc tới đồ hộp ư? Bởi vì đồ hộp rất nặng, nếu thật sự gặp phải đám lưu manh, bà ấy có thể lôi nó ra làm vũ khí.

Trong quyển sách kia nói, cha mẹ của bạn học kia đã qua đời rất nhiều năm rồi, buổi chiều cơm nước xong xuôi anh ta đi viếng mồ mả cho cha mẹ, khi quay về thì gặp phải hai tên du côn Giang Văn Chung thuê tới.

Thật ra hai tên du côn kia vẫn luôn đi theo anh ta, đợi đến quãng đường vắng, bọn họ mới bịt miệng bạn học kia lại, kéo vào chỗ không người đánh cho một trận, sau đó lại đẩy anh ta xuống hố, cuối cùng người nọ ngã đập đầu vào đá mất mạng.

Lưu Đại Ngân đã đưa ra quyết định từ lâu, đợi đến hôm tết Thanh Minh, bà ấy sẽ ăn cơm sớm hơn thường ngày rồi đến đập Nê Sinh hoá vàng mã, đốt vàng mã xong sẽ chờ ở nơi đó, chỉ cần nhìn thấy có người đánh nhau, bà ấy sẽ xông tới bắt người, hoặc dọa chạy.

Cho dù không tìm thấy bọn họ luôn cũng không sao, bà ấy sẽ đi một vòng quanh con đập Nê Sinh ấy, chắc chắn sẽ tìm thấy bạn học kia.

Lưu Đại Ngân thầm nghĩ những việc mình phải làm ngày hôm đó, sau khi xác định không để sót đều g, bà ấy mới thả lỏng.

Ngày tháng trôi qua rất nhanh, đảo mắt đã đến tết Thanh Minh rồi.

Lưu Đại Ngân dậy từ sáng sớm nấu ăn cho cả nhà, đợi đến hơn tám giờ, thì bảo con trai đưa Khai Lâm tới bệnh viện, còn bà ấy thì ở nhà trông cửa hàng.

Hôm nay buôn bán vô cùng đắt khách, chỉ một buổi sáng nhà bà ấy đã bán được mấy chục con gà nướng rồi. Bận rộn cả buổi cũng không kịp nấu cơm, bà ấy đành ra ngoài đường mua vài cái bánh nhân thịt về ăn tạm.

Đến mười hai giờ, Lưu Đại Ngân đóng cửa tiệm gà nướng, đưa cháu trai sang nhà hàng xóm nhờ bọn họ trông giúp một lát, rồi đạp xe cùng con trai đi tới đập Nê Sinh.

Vân Chi

Bà ấy mới chỉ đến nơi này hai lần. Đập Nê Sinh không phải một con đập, mà là một sườn núi thấp, còn chuyện vì sao lại gọi nó là đập Nê Sinh ư? Nghe nói là vì mỗi khi trời mưa, nơi này lại lầy lội, giống như bùn đất sình lầy tự sinh ra trên sườn núi vậy.

May mà hôm tết Thanh Minh là một ngày nắng đẹp, bầu trời quang đãng không có mưa, nếu không còn không biết bọn họ có thể đạp xe tới nơi này hay không đâu.

Lưu Đại Ngân dừng xe ở một ngã tư đường, dùng nhánh cây vẽ một vòng tròn, bỏ màng mã, quần áo vào trong. Con trai bà ấy thì mở nắp mấy hộp đào vàng ra, đổ một nửa bình vào trong vòng tròn. Gà nướng, màn thầu cũng xé ra, ném một nửa vào bên trong.

Đợi đến khi đốt vàng mã xong, tất cả mới kết tuhcs,

Lưu Đại Ngân bỏ những thứ còn dư lại vào trong túi lưới, treo lên trên tay lái, nói với con trai: “Lưu Trụ, hiếm khi chúng ta ra ngoài một chuyến, đi thăm quan quanh vùng này một lát đi.”

Lý Lưu Trụ đưa mắt nhìn bốn phía, nơi này là một sườn núi thấp, có gì đáng để thăm quan đâu: “Mẹ, chỗ này ngoài cỏ ra thì toàn là đá, có gì hay ho đâu.”

Lưu Đại Ngân: “Mẹ muốn đi dạo quanh chỗ này một lát. Tết Thanh Minh không về quê viếng mồ mả, đốt vàng mã, lòng mẹ cảm thấy hơi khó chịu, nên muốn đi dạo bên ngoài cho khuây khỏa thôi.”

Nghe bà ấy nói vậy, Lý Lưu Trụ đành phải đạp xe chở Lưu Đại Ngân đi quanh nơi này một vòng.
 
Back
Top Bottom