Dịch Thập Niên 80: Em Gái Của Nam Chủ Trong Niên Đại Văn Đã Trở Lại

Thập Niên 80: Em Gái Của Nam Chủ Trong Niên Đại Văn Đã Trở Lại
Chương 550



Ôn Như Hân không muốn mẹ cô ấy cứ luôn quan tâm cô ấy như vậy.

Bà Ôn không thích nghe lời này.

"Trước kia mẹ không có bản lĩnh, chọn đối tượng cho con cũng chỉ có thể đến thể."

Ôn Như Hân nói: "Thế Vinh là một người rất tốt, đối xử với con cũng tốt, bình thường anh ất đều không cho con làm việc gì cả, tiền lương mỗi tháng đều giao cho con. Anh ấy gửi năm đồng về nhà, gửi cho mẹ năm đồng, sau đó tăng lên mười đồng. Mấy năm nay con gả tới đây, trước kia chỉ chăm con, nấu cơm. Không chịu khổ, cũng không chịu mệt mỏi gì cả."

"Vẫn là câu nói đó. Trước kia chúng ta sống không tốt, mẹ muốn giúp cũng không giúp được con cái gì. Giờ cuộc sống trong nhà đang càng ngày càng tốt nên mẹ đương nhiên hy vọng con có thể sống tốt hơn. Về sau con thiếu cái gì, muốn cái gì cứ trực tiếp gọi điện thoại về nhà.”

Bà Ôn nhìn dáng vẻ con gái đã biết ngay con nhóc này sẽ không chủ động gọi điện thoại về nhà xin giúp đỡ.

"Cho dù con không suy nghĩ cho bản thân thì cũng phải suy nghĩ cho ba đứa con. Hộ khẩu của con vẫn còn ở nhà, lúc trước vẫn chưa chuyển đi." Trong tay bà Ôn có hai căn nhà, một căn để lại cho Ôn Oanh, một căn để lại cho Ôn Độ.

Bản thân bà cũng đã để con gái chịu thiệt.

"Hai năm nay mẹ đã nhờ người ta ngó dùm, nếu như có căn nhà nào thích hợp thì sẽ mua cho con một căn. Sau này mấy đứa nhỏ lớn lên, thi đậu đại học sẽ đến Bình Thành. Chờ Bạch Thế Vinh nhà bọn con nghỉ hưu là hai vợ chồng các con có thể trở về Bình Thành rồi."

Bà Ôn đã lớn tuổi, muốn người một nhà đoàn viên.

Ôn Như Hân cũng ở bên cạnh rơi nước mắt.

"Được rồi, con khóc cái gì?"

Ôn Như Hân vừa lắc đầu vừa gạt nước mắt: "Con là con gái đã xuất giá mà mẹ còn tiêu nhiều tiền cho con như vậy..."

"Làm sao? Mẹ tiêu tiền cho con gái của mẹ mà còn có người dám nói này nói nọ sao? Em trai của con không có ý kiến, cháu trai của con lẫn cháu gái của con đều không có ý kiến, ai dám có ý kiến? Chuyện mua nhà cửa này cũng không phải mẹ nói, là cháu con đòi đấy."

Sắc mặt bà Ôn lập tức sa sầm.

Bà nghiêm mặt tức giận nói: "Lúc mẹ về từ Sở Thành, cháu trai con một mình kéo mẹ sang một bên cố ý dặn dò mẹ. Nó mua cho ba nó một căn nhà ở Hương Thành, đợi đến mùa hè năm nay bảo con cũng dẫn ba đứa nhỏ cùng đi chơi. Không vì cái gì khác, chỉ là để nhìn thấy chút việc đời”

“Nó còn nói với mẹ về sau ba đứa nhỏ của con nói không chừng sẽ thi vào Bình Thành. Bình Thành có nhiều trường học như vậy, trường học tốt nhất cả nước cũng đều ở Bình Thành. Nếu ba đứa nhỏ đều thi vào Bình Thành chắc chắn cần có một chỗ để ở nên đã bảo mẹ đi xem xét nhà cửa trước, sau đó mua."

Ôn Như Hân nghe mẹ cô ấy nói, nước mắt rơi xuống như mưa.

Cô ấy cho rằng cuộc sống của mình đã trôi qua rất tốt rồi, không ngờ cuộc sống của mình lại còn có thể trở nên tốt hơn.

"Mẹ, con cũng không biết nên bảo đáp mẹ như thế nào." Ôn Như Hân nghẹn ngào nói.

"Mẹ sinh con ra là để con đến báo đáp mẹ sao? Năm đó mẹ để con chịu nhiều khổ cực như vậy mà con có một câu oán giận nào không?"

Bà Ôn nhìn con gái dịu dàng ngoan ngoãn, thở dài một hơi nặng nề.

Chỗ nào của con gái cũng tốt, chỉ là tính tình quá mềm yếu.

Một đứa bé như vậy rất dễ bị người ta bắt nạt.

Cũng may thắng nhóc nhà họ Bạch này coi như cũng đáng tin, nếu không chờ bà trở về nhất định cũng phải đào hết mồ mả tổ tiên nhà họ Bạch lên.
 
Thập Niên 80: Em Gái Của Nam Chủ Trong Niên Đại Văn Đã Trở Lại
Chương 551



Ôn Như Hân nhìn một đống đồ được chuyển vào, cô ấy cũng không nhúng tay vào được nên đã vào trong nấu cơm.

Bà Ôn ngồi ở phía trên chỉ huy: "Mấy túi này là gạo và mì trắng. Con tìm một chỗ để đi, đừng tiếc, cho mấy đứa nhỏ ăn chút đồ tốt."

"Chắc chắn không tiếc, mẹ yêu tâm, khổ ai cũng không thể để mấy đứa nhỏ khổ được.

Bạch Thế Vinh lập tức vác túi mì vào trong kho hàng, nói là kho hàng nhưng thật ra chính là một tầng hầm ngầm. Bên trong tầng hầm ngầm đều là búa xi măng, bình thường trong nhà có chút đồ gì cũng sẽ để ở đây.

Tủ lạnh, máy giặt các thứ đều đặt ở phòng khách, đợi lát nữa lắp đặt sau.

Quần áo đều để ở một bên, giặt xong lại treo vào trong tủ.

Nhưng quần áo thật sự quá nhiều, không có chỗ để.

Bạch Thế Vinh bèn tranh thủ thời gian đi vào trong bếp, cười khổ nói với vợ: "Anh lớn như vậy rồi mà ngoại trừ lúc bộ đội phát quân trang cũng chưa từng nhìn thấy nhiều quần áo như vậy. Sau này em không cần mặc quần áo vá nữa. Ra ngoài nhất định phải ăn mặc thật đẹp, để cho những người đó nhìn thấy tức chết."

Bớt cho bọn họ từ sáng đến tối ở sau lưng nói này nói nọ.

Đừng tưởng rằng anh ấy không biết những người đó luôn ở sau lưng nói vợ anh ấy không tốt các kiểu.

Từ hôm nay trở đi, tất cả mọi người phải hâm mộ anh ấy đã cưới được một người vợ tốt.

Những người đó chắc chắn đều phải nịnh bợ vợ anh ấy.

Vợ anh ấy có một gia đình vô cùng mạnh mẽ.

Mẹ vợ anh ấy rất mạnh!

Bạch Thế Vinh vừa nghĩ tới biểu cảm của những người đó là không nhịn được lén

lút vui vẻ.

"Biểu cảm của con như vậy là sao đấy?"

Đúng lúc bà Ôn ở bên ngoài đi vào nhìn thấy nụ cười trên mặt con rể, không khỏi nhíu mày.

Bạch Thế Vinh nhìn thấy mẹ vợ thì càng cười càng vui vẻ.

"Mẹ, còn muốn ăn gì nữa không? Mẹ ở lại đây thêm vài ngày đi, tối mai con nướng sườn dê cho mẹ, mẹ không biết sườn dê nướng con làm có hương vị tuyệt vời thế nào đâu. Người bình thường căn bản không có mà ăn đấy.

"Mẹ ở lại đây cũng không được mấy ngày, qua mười lăm sẽ đi." Bà Ôn nói xong mới nhớ tới một việc: "Con biết chỗ nào có người bán da không?"

"Mẹ, mẹ còn kinh doanh cái này nữa à?" Tâm tư Bạch Thế Vinh rất nhạy bén.

Bà Ôn nói: "Không phải mẹ kinh doanh, là cháu trai con kinh doanh. Nếu con có cách, sau này mẹ sẽ cho đội xe của Minh Huy tới đây một chuyển. Ít nhất nửa tháng sẽ tới một lần, đến lúc đó còn có thể mang cho các con ít đồ."

Bạch Thế Vinh cảm thấy mẹ vợ mình mà không kinh doanh thì thật lãng phí. "Hầy, mẹ khoan nói đã, con có cách."

Bà Ôn nghe xong bèn trực tiếp cầm điện thoại lên gọi cho cháu trai của mình.

"Chuyện cụ thể con cứ nói với Tiểu Độ. Chuyện này mẹ không quan tâm, nếu đàm phán thành công, vợ con có thể về nhà ở lại hai ngày nếu muốn."

Bạch Thế Vinh rất không muốn để vợ về nhà mẹ đẻ, như vậy cũng chỉ còn lại một mình anh ấy.

Nhưng anh ấy cũng biết vợ nhớ nhà, chuyện này có nói sao cũng không thể ngăn cản.

"Vậy để con nói với Tiểu Độ”

Bạch Thế Vinh vừa nói xong đã kết nối được điện thoại.

Người bắt máy vừa vặn là Ôn Độ.

"A lô? Bà nội?" Ôn Độ nghe được giọng nói của bà nội, lập tức cười hỏi: "Bà đến chỗ cô lớn rồi sao? Cô lớn và chú con có khỏe không? Có gì cần thì cứ nói với con."

Bà Ôn nghe cháu trai nói, khóe mắt đuôi lông mày đều trở nên nhu hòa, cứ như đã biến thành một người khác.

Bạch Thế Vinh ở bên cạnh nhìn mà tấm tắc lấy làm kỳ lạ.
 
Thập Niên 80: Em Gái Của Nam Chủ Trong Niên Đại Văn Đã Trở Lại
Chương 552



"Cô lớn và chủ con đều rất tốt. Vừa rồi bà có hỏi chú con một tiếng, nó nói bên nó có thể lấy được da tốt, cụ thể ra sao con cứ nói chuyện với nó. Nếu thích hợp thì con để xe chạy qua bên này hai chuyến mỗi tháng.

Bà Ôn không nói gì khác nhưng Ôn Độ cũng hiểu ý của bà nội.

"Vậy đúng lúc cô lớn thiếu gì thì bên con cũng có thể nhanh chóng giúp đỡ sắp xếp."

Lời nói của Ôn Độ hợp với tâm ý của bà nội.

Bà Ôn bèn nói: "Chú của con đang đứng ở bên cạnh đây, bà sẽ đưa điện thoại cho nó, bảo nó nói chuyện với con."

"Vâng."

Đương nhiên Ôn Độ không có ý kiến.

Bà Ôn đưa điện thoại cho con rể, còn mình đứng dậy ra ngoài hỗ trợ.

Những thứ còn lại đã không còn nhiều lắm, nên phân loại thì phân loại ra.

Huống hồ còn có tài xế giúp đỡ, bận rộn hơn một giờ đã làm xong cơm, bên bọn họ cũng đã hết bận.

"Ăn cơm thôi."

Ôn Như Hân ra ngoài gọi người, ba đứa nhỏ bèn đi vào giúp cầm chén đũa và

bưng thức ăn ra.

Dùng thau lớn đựng thịt bò trông vô cùng đồ sộ.

Mọi người ngồi ở trước bàn, mỗi người một đũa nếm thử, nhao nhao khen không dứt miệng.

Ngay cả bà Ôn từ trước đến nay ăn cái gì cũng cảm thấy kén chọn còn khen món ăn này vô cùng ngon.

Ăn cơm xong, điện thoại trong nhà lại vang lên, là Ôn Độ gọi tới tìm Ôn Minh Huy.

Cũng không biết Ôn Minh Huy nói gì, dù sao Ôn Minh Huy cũng không lập tức rời

đi.

Anh ấy và tài xế ở trong nhà khách đối diện.

Ngày hôm sau, Bạch Thế Vinh đặc biệt trở về gọi Ôn Minh Huy cùng đi.

Xế chiều hôm đó Ôn Minh Huy lái xe đi, lúc trở về chất đầy da trên xe, còn cố ý tới bên này nói lời tạm biệt với bà Ôn.

"Minh Huy, trên đường về chạy chậm một chút, lái xe cẩn thận, không được gấp

gáp, biết không?"

Bà Ôn vẫn luôn không quá yên tâm.

"Bà ơi, con biết rồi."

Ôn Minh Huy lái xe đi.

Còn nửa tháng nữa là trường Ôn Oanh khai giảng, bà Ôn bèn tính toán mấy ngày nữa sẽ trở về.

Bà và Ôn Oanh ở chung một phòng, ba đứa nhỏ kia ở chung một phòng.

Bởi vì hiện tại không phải nghỉ hè.

Nên mỗi ngày Bạch Thế Vinh đều đi làm đúng giờ.

Hôm nay, Ôn Như Hân có việc ra ngoài một chuyến, bà Ôn ăn cơm rồi ra ngoài

tản bộ.

Ôn Như Hãn từ trong nhà đi ra, thái độ lúc nói chuyện với bà Ôn vô cùng cung

kính, nhìn không ra chút thân thiết nào.

Ngược lại lúc Bạch Thế Vinh bước ra khỏi nhà còn chào hỏi với bà nội, ôm bà

một cái.

Người ở gần đó đều cho rằng bà Ôn là mẹ chồng của Ôn Như Hân.

Trong đó có một bà lão mặc một chiếc áo blouse màu xanh sạch sẽ nhanh nhẹn đi tới nói chuyện cùng bà Ôn.

"Em gái, em đến từ đâu vậy?"

Bà Ôn liếc nhìn bà lão đó, nói: "Dưới quê lên."

"Em là mẹ của Cục trưởng Bạch à?" Bà lão đó kinh ngạc hỏi.

Bà Ôn thầm nói tuy Bạch Thế Vinh chỉ là con rể nhưng dù sao cũng gọi bà là mẹ.

"Ừm."

Dường như không có gì sai khi bà gật đầu như vậy.

Bà lão kia nghe nói như thế bèn thở dài một hơi: "Em gái, em nói xem con trai em

tốt như vậy, có tiền đồ như thế mà tại sao lại chọn cưới một người vợ như vậy chứ?"

Mí mắt bà Ôn giật giật, âm thanh nghe có vẻ lạnh lẽo.

"Người vợ này làm sao à?"

"Khụ! Em thật sự không biết sao. Con trai em mỗi sáng thức dậy đều phải nấu cơm cho con dâu em. Buổi trưa còn đặc biệt trở về nấu cơm cho cô ta, thuận tiện giặt cả quần áo. Giặt quần áo thì thôi đi, mỗi ngày đều phải rửa chén.

“Rau trong viện đều là việc của con trai em, vợ cậu ấy chẳng làm được gì cả. Mà có điều trông cô ta như thế đúng là không thể làm được gì."
 
Thập Niên 80: Em Gái Của Nam Chủ Trong Niên Đại Văn Đã Trở Lại
Chương 553



Bà lão đó thật sự cảm thấy đáng tiếc.

Rõ ràng điều kiện của Cục trưởng Bạch tốt như vậy nhưng tại sao lại cưới một người vợ như thế?

Trông xinh đẹp thì có ích gì? Trông đẹp cũng không thể làm ra cơm ăn.

"Nhưng hai vợ chồng người ta cũng không cãi nhau, như vậy không phải cũng rất tốt sao?"

Bà Ôn vừa nói thế này là bà lão kia lập tức vỗ đùi một cái, nói rất lố: "Em gái à, em mau nghe chị khuyên một câu đi. Đây chính là chỗ thông minh của vợ cậu ấy. Đừng thấy cô ta yếu ớt nhu nhược nhưng cô ta cũng lợi hại lắm đấy.

Bà Ôn nhướng mày: "Lợi hại thế nào?"

"Em xem cô ta không hề nổi giận với con trai em, con trai em giống như kẻ ngốc

bị cô ta dỗ xoay quanh. Không tin bây giờ em đi nói với con trai em, bảo nó ly hôn xem, con trai em nhất định sẽ đòi đoạn tuyệt quan hệ mẹ con với em."

Bà lão kia thấy sắc mặt bà Ôn không mặn không nhạt nên cũng cảm thấy bà Ôn là một kẻ ngốc.

Nếu không cũng không sinh ra được một đứa con trai ngu xuẩn như vậy.

"Đoạn tuyệt quan hệ mẹ con thì đoạn tuyệt quan hệ mẹ con, cũng không phải

nói ngoài miệng là có thể đoạn tuyệt."

Bà Ôn tiếp tục đi về phía trước nhưng bước chân chậm lại là vì cái bà già vẫn

còn điều muốn nói này.

"Em nghĩ vậy cũng thoảng ghê."

Bà Ôn: "Nghĩ không thoáng thì có thể làm gì đây? Nghĩ quẩn thì người khó chịu cũng là mình, vậy vì sao không thể nghĩ thoáng một chút?"

Bà lão kia bị nói cho á khẩu không trả lời được.

Cuối cùng nhạt nhẽo nói: "Nhưng cái em nghĩ cũng không phải là thoáng bình thường."

"Cũng tạm được."

Bàn về chuyện khiến người ta tức giận, bà Ôn trước giờ chưa từng thua ai.

"Chị khuyên em nên trở về để mắt tới vợ của con trai em thật tốt, cô ta suốt ngày chỉ thích ra ngoài tản bộ. Có đôi khi rất lâu cũng chưa thấy về, còn nói là đi mua thức ăn. Ai biết được là đi mua thức ăn, hay là lén đi gặp đàn ông... A!"

Bà lão kia bụm mặt, khiếp sợ nhìn bà Ôn.

"Sao em lại đánh chị?"

Bà Ôn cười lạnh: "Tôi đánh chính là kiểu người miệng phun đầy rác thải như bà đấy. Bà có bản lĩnh gì mà dám nói con gái tôi ra ngoài lén gặp đàn ông? Xem ra tôi nên lột quần áo bà rồi ném lên đường cái để người ta vây xem. Tim mình đen rồi nghĩ người khác ai cũng bẩn. Bà cho rằng ai cũng hạ lưu như bà sao?"

Bà Ôn mắng chửi người khác vô cùng hung tợn.

Bà lão kia bị mảng đến nỗi trợn tròn mắt.

Bà Ôn nhìn sang hai bên, bà liếc mắt một cái là nhìn ra có không ít người đang nhìn lén hai người họ.

Những người này còn có thể nói ra những lời khó nghe đến vậy ở trước mặt bà.

Không biết sau lưng còn đồn con gái bà đến mức nào.

Cơn tức giận của bà Ôn từ từ dâng lên.

"Tôi nói cho bà biết, con gái của tôi từ trước đến nay vẫn luôn ngay thẳng, chưa bao giờ nói này nói nọ sau lưng ai. Về sau nếu còn ai để tôi nghe thấy người đó đồn bậy con gái tôi ở sau lưng, tôi sẽ khiến người đó phải hối hận.

Bà Ôn hừ lạnh một tiếng rồi đi về phía trước.

Giữa trưa.

Ôn Như Hân xách theo rau xanh trở về, nhìn thấy bà Ôn không hề có cảm xúc ngồi ở trên sô pha bèn đi tới hỏi: "Mẹ, không phải mẹ nói là ra ngoài đi dạo sao? Sao còn ngồi ở trong nhà thế?"

Cô ấy ra ngoài cũng không lâu lắm nhỉ?

Nếu là bình thường mà nói, những người lớn tuổi như mẹ cô ấy thật ra rất thích tản bộ.

Ăn cơm xong không có chuyện gì làm sẽ ra ngoài đi dạo hai vòng.

"Không phải con nói đi mua thức ăn sao? Sao lâu như vậy mới về?" Sắc mặt bà Ôn không tốt lắm.
 
Thập Niên 80: Em Gái Của Nam Chủ Trong Niên Đại Văn Đã Trở Lại
Chương 554



Ôn Như Hân cũng không nhận ra, cô ấy vừa thay giày vừa nói: "Con đăng ký một trường học dành cho người lớn, ban ngày có thời gian sẽ đi học.

Tuy bà Ôn không hiểu cái này nhưng cũng biết suất này không dễ lấy.

"Sao con đi được?"

Ôn Như Hân cũng không cảm thấy mẹ cô ấy coi thường cô ấy mà chỉ đơn giản là bất ngờ.

Ôn Như Hân cười giải thích: "Lúc trước con theo Thế Vinh chuyển nghề đến nơi khác, bên phía tổ chức đã sắp xếp cho con một công việc nhưng con phải chăm

sóc ba đứa trẻ nên không tiện lắm.

“Trùng hợp là còn có một suất học ở trường học dành cho người lớn, Thế Vinh cảm thấy nếu con đi làm, sau này sẽ không có ai chăm sóc con cái trong nhà, nhưng nếu đi học thì lại không ảnh hưởng đến việc chăm sóc con cái. Vì vậy con mới đến trường học dành cho người lớn, nhường suất làm cho người khác.

Bà Ôn nhìn con gái thế này, cho dù là đi làm, chắc cũng sẽ bị người ta bắt nạt,

mà đi học lại không có gánh nặng tâm lý gì.

"Vậy là tốt rồi."

Bà Ôn biết con gái không phải loại người không đứng đắn, trái tim hoàn toàn thả lỏng về lại trong bụng.

Bà nhìn con gái thay quần áo, định nấu cơm nên cũng bước qua hỗ trợ, còn nói bóng nói gió hỏi: "Quan hệ giữa con và hàng xóm láng giềng có phải không tốt lắm không?"

Động tác trên tay Ôn Như Hân thoáng dừng lại, sau đó mới gật đầu: "Bọn con tới muộn, hàng xóm láng giềng đều đã ở đây rất lâu rồi. Thế Vinh vừa tới đã chiếm vị trí Cục trưởng, những người khác ngoài miệng không nói nhưng trong lòng cũng không chào đón bọn con."

“Người khác thích tụi con mới là lạ."

Bà Ôn biết vì sao con gái bị mắng, trong lòng lại rất vui vẻ.

Cái mà bà thích là những người đó không chịu nổi con gái bà nhưng vẫn phải dùng vẻ mặt ôn hòa vui vẻ chào hỏi con gái bà, chỉ dám giở vài trò lặt vặt ở sau

lung.

Nếu là bà cụ nhà họ Bạch tới đây nói không chừng đã bị nói cho mềm tai, bị mấy bà già này châm ngòi ly gián thành công.

Đáng tiếc bà cụ nhà họ Bạch mệnh ngắn.

Hai năm trước đã qua đời rồi.

"Mẹ"

Ôn Như Hân đột nhiên xoay người nhìn bà Ôn muốn nói lại thôi.

Bà Ôn không muốn thấy con gái như vậy, giọng điệu trở nên ôn hòa: "Có chuyện gì con cứ hỏi thẳng, giữa chúng ta không có gì phải ngại.”

Nếu đổi lại là con trai, chắc chắn bà Ôn đã trực tiếp mắng.

Nhưng đây là con gái.

Con gái tâm tư mẫn cảm, tính cách lại có một chút hướng nội, cũng vô cùng dịu

dàng.

Bà Ôn rất ít khi mở miệng khó nghe với con gái hay có dáng vẻ thiếu kiên nhẫn. "Có phải mẹ nghe nói gì không?"

Ôn Như Hân cũng là người thẳng thắn, dù trông cô ấy dịu dàng nhưng tính cách cũng được xem là ngay thẳng, thế còn hơn là có ý đồ xấu.

Nhưng người như vậy rất dễ bị người ta bắt nạt.

Bà Ôn nghiêm mặt nói: "Có người cho rằng mẹ là mẹ chồng con nên đến trước mặt mẹ nói xấu con, bị mẹ tát cho hai cái."

Ôn Như Hàn: "..”

"Thế nào? Thấy mẹ nghe được mấy lời kia nên trong lòng không thoải mái sao?"

Ôn Như Hân lắc đầu.

Bà Ôn bĩu môi: "Con không nhìn lại mặt con một chút à, đó mà là nói thật ư? Nhìn giả muốn chết.

Con gái của mình thế nào chẳng lẽ trong lòng bà còn không biết rõ sao?

Đây chính là miếng thịt từ trên người bà rơi xuống.

"Con và em trai con lớn lên thế nào? Trong lòng con không có chút tính toán nào sao? Những người đó nói như vậy so ra vẫn còn kém hơn mấy bà già lắm mồm trong thôn chúng ta nhiều lắm đấy."

Năm đó bà có thể chịu đựng được, nhưng hiện tại chút chuyện phiếm này đã có thể đánh ngã cô ấy.
 
Thập Niên 80: Em Gái Của Nam Chủ Trong Niên Đại Văn Đã Trở Lại
Chương 555



Bây giờ bà phải cho những người đó nhìn thấy chút màu sắc.

Bà Ôn nói nhẹ như mây gió, thoạt nhìn không hề quan tâm.

Ôn Như Hân lại len lén gạt lệ.

Cô ấy biết mẹ nuôi lớn cô ấy và em trai không dễ dàng, nhưng khi đó cô ấy

không hiểu lắm mấy lời nói ác độc của người lớn làm tổn thương người khác đến

mức nào.

Sau khi cô ấy trưởng thành, trở thành một người mẹ, một mình đến một thành phố khác sinh sống, đối mặt với những lời ác độc của những người đó mới biết được mẹ mình năm xưa đã mạnh mẽ bao nhiêu.

Mỗi lần trong lòng cô ấy khó chịu đều sẽ nghĩ đến mẹ, như vậy cô ấy sẽ trở nên

kiên cường hơn một chút.

"Có gì phải khóc? Người ta nói sau lưng con còn không phải là vì ghen tỵ với con sao, nhưng thực chất lại không tạo được bất kỳ thương tổn gì đối với con cả. Không có gì đáng sợ, con sống càng tốt, trong lòng bọn họ lại càng đố kỵ, sau lưng sẽ càng nói khó nghe hơn"

Bà Ôn đã nhìn thấy loại người này nhiều rồi.

Nghĩ lại có rất nhiều người không thể nhìn người khác sống tốt, nhà người ta hơi tốt một chút là sẽ ở sau lưng nói này nói nọ.

Ôn Như Hân ngoan ngoãn gật đầu.

"Sau này lúc đi ra ngoài con cứ mặc quần áo mẹ mua cho con. Sau này mỗi tháng con đều sẽ có quần áo mới để mặc. Không chỉ có con, ba đứa nhỏ cũng vậy, cứ để người ta phải hâm mộ đi."

Bà Ôn cười lạnh.

Buổi tối hôm đó, bà Ôn bảo Ôn Như Hãn thay quần áo mới tinh, đây chính là áo lông được mua từ Hương Thành.

Không chỉ có hai người lớn mà ba đứa nhỏ cũng có.

Gió bấc thổi vù vù.

Mười lăm tháng giêng vẫn có chút náo nhiệt để xem.

Người một nhà bọn họ bước ra khỏi viện, toàn bộ người trong viện đều nhìn sang bọn họ.

Những người đó nhiệt tình chào hỏi Bạch Thế Vinh.

"Cục trưởng Bạch, anh đi đâu thế?"

Bạch Thế Vinh cười ha ha nói: "IMẹ vợ tôi tới. Tôi dẫn bà ấy và cháu gái chúng tôi đi xem ngày mười lăm tháng giêng bên mình thế nào. Bên Bình Thành của bọn họ chắc chắn náo nhiệt hơn chúng ta nhưng bên chúng ta vẫn có đặc sắc riêng,

chắc chắn không giống bên bọn họ."

Những người đó vừa nghe nói bà Ôn đến từ Bình Thành bèn nhìn quần áo Ôn Oanh mặc trên người, lại nhìn bà Ôn vừa đến là cả nhà Bạch Thế Vinh từ trong ra ngoài đều thay đổi mới tinh, làm sao còn không rõ vợ của Cục trưởng Bạch thoạt nhìn dịu dàng ấm áp nhưng điều kiện trong nhà không phải tốt ở mức bình thường chứ?

Ôn Như Hân phát hiện ánh mắt người xung quanh nhìn cô ấy đã thay đổi.

Cô ấy cũng không nghĩ nhiều.

Mẹ nói rất đúng, người bên ngoài nhìn cô ấy thế nào, nghĩ về cô ấy thế nào cũng không sao.

Cuộc sống của cô ấy nên sống như thế nào thì sẽ sống như thế đó, cô ấy sống càng tốt, người khác chỉ biết ghen tỵ hơn.

Nghĩ tới đây, Ôn Như Hân đứng thẳng sống lưng, bàn tay tàn tật kia đặt trong túi quần áo, không phải người quen sẽ không ai biết thật ra cô ấy là một người tàn tật.

Cuối cùng Ôn Như Hân cũng có thể đi xem thế giới xung quanh, vào lúc này tảng đá lớn đè lên ngực cô ấy đã được gỡ bỏ, thậm chí không khí cũng trở nên trong lành hơn rất nhiều.

Ôn Như Hân có một cảm giác như được sống lại.

Bạch Thế Vinh phát hiện vợ hình như trở nên càng ngày càng xinh đẹp.

Bà Ôn cũng nhìn thấy con gái có vẻ đã thay đổi trong thoáng chốc, khóe miệng không kìm nổi mà nở một nụ cười.

Bà Ôn ở lại Mông thị vài ngày mới dẫn theo Ôn Oanh rời đi.

Ôn Như Hân rất không nỡ để bà Ôn rời đi.

Cô ấy kéo tay bà Ôn, trong đôi mắt xinh đẹp mang theo một chút khổ sở.
 
Thập Niên 80: Em Gái Của Nam Chủ Trong Niên Đại Văn Đã Trở Lại
Chương 556



"Mẹ có thể đừng đi được không? Dù sao vài ngày nữa Oanh Oanh mới nhập học mà, mẹ ở lại đây thêm vài ngày nữa không được sao?" Ôn Như Hân ngăn cản bà Ôn giống như một đứa bé.

Bà Ôn buồn cười nói: "Nếu con muốn thì mấy ngày nữa sẽ đợi Minh Huy lái xe tới rồi sẽ theo xe về nhà ở hơn nửa tháng. Chờ lần sau Minh Huy quay về, con có thể theo nó về đây.”

Nếu đổi lại là lúc trước, Ôn Như Hân chắc chắn sẽ không đồng ý, nhưng bây giờ cô ấy lại do dự.

Ôn Như Hân động lòng.

"Mẹ, trong khoảng thời gian này có thể sẽ không có cách nào trở về, có lẽ con sẽ phải đợi đến nghỉ hè mới có thể trở về, mà tạm thời không thể nghỉ trường học bên này được." Ôn Như Hân dịu dàng nói với bà Ôn.

Bà Ôn gật đầu: "Vậy cũng được. Đến lúc đó con dẫn cả bọn nhỏ theo nữa, chúng

ta ngồi xe trực tiếp đến Hương Thành. Cậu của bọn nó còn ở bên kia quay phim,

đến lúc đó chúng ta có thể đến rạp chiếu phim xem phim cậu tụi nó đóng"

Lúc trước bà Ôn chưa từng nói qua chuyện này nên khi cả nhà Bạch Thế Vinh nghe xong đã giật mình đến mức há hốc mồm.

"Vừa rồi mẹ nói Thiều Ngọc bây giờ đang làm gì?"

Không thể trách Bạch Thế Vinh kinh ngạc như vậy được, ai mà không biết Ôn Thiều Ngọc từ nhỏ đã không học vấn không nghề nghiệp. Người ta đi học trong trường thì hắn lại chạy đến cửa thôn học hát kinh kịch.

Chưa kể mấy năm nay, nếu có ai đi học hát kinh kịch với diễn viên kia đều sẽ bị người ta chê cười.

Hát kinh kịch chính là nghề Hạ cửu lưu*.

(*) Hạ cửu lưu (T7L): Hạ cửu lưu là một trong ba nhóm nghề của xã hội trung Trung Quốc. Gồm có: Thượng cửu lưu, Trung cửu lưu và Hạ cửu lưu.

Nhưng Ôn Thiều Ngọc lại không cảm thấy như vậy, trái lại hắn còn cảm thấy hát kinh kịch rất tốt.

Bà Ôn cưng chiều đứa con trai này nên cũng mặc kệ hắn.

Người hát kinh kịch kia đã chết nhưng Ôn Thiều Ngọc vẫn luyện giọng trong sân không sót một ngày như cũ.

Ai mà ngờ một thằng nhóc không có công ăn việc làm đàng hoàng vậy mà lại chạy tới Hương Thành, học người ta đi làm diễn viên.

"Nó ở bên đó tham gia một cuộc thi ca hát giành được giải nhất. Có người quay phim tìm nó đi đóng phim, bây giờ nó chưa nổi tiếng, cũng không có diễn xuất gì, chỉ diễn những vai nhỏ thôi."

Bà Ôn nói lời này là khiêm tốn rồi.

Tuy Ôn Thiều Ngọc không phải nhân vật chính nhưng những vai phụ mà hắn đóng đều vô cùng quan trọng. Có nhiều phân đoạn không được tính là có nhiều đất diễn nhưng tuyệt đối có thể khiến người ta phải nhớ kỹ.

Mặt ngoài thì nói hắn diễn vai quần chúng.

Nhưng mạnh hơn mấy vai chính, vai phụ gì đó nhiều.

Bạch Thế Vinh nhất thời cũng không biết nên nói gì cho phải.

Đợi đến khi bà Ôn và mọi người đi rồi, Bạch Thế Vinh mới đi cùng vợ ở phía sau chậm rãi về nhà.

Bọn trẻ đi chơi hết rồi.

Trong nhà chỉ còn lại hai người bọn họ.

"Lúc trước anh thật không ngờ Thiều Ngọc lại có cơ duyên như vậy. Cuối cùng em cũng không cần lo lắng nó ăn không no, không vực dậy nổi nữa rồi."

Ôn Như Hân nghe chồng nói như vậy bèn tức giận lườm nguýt anh ấy một cái.

"Em có lo lắng cho nó đâu"

Có cô ấy ở đây, Ôn Thiều Ngọc coi như cũng được sống qua ngày, không phải giàu sang phú quý thì sao? Tốt xấu gì cũng có thể ăn cơm no.

Cuộc sống như vậy còn gì đáng để lo lắng đây?

Bạch Thế Vinh rõ ràng cũng nghĩ tới chuyện này, nhịn không được nở nụ cười.

Trong nhà mới vừa được thêm vào đồ điện gia dụng, nụ cười trên mặt cũng càng ngày càng xán lạn.
 
Thập Niên 80: Em Gái Của Nam Chủ Trong Niên Đại Văn Đã Trở Lại
Chương 557



"Bây giờ không biết có bao nhiêu người hâm mộ chúng ta. Không biết có bao nhiều người hâm mộ anh đã cưới được một người vợ tốt. Trước kia người ta cảm thấy ánh mắt anh không tốt, luôn chê cười anh cưới em, nhưng bây giờ bọn họ chỉ có thể hâm mộ thôi."

Bạch Thế Vinh đắc ý cười.

Ôn Như Hân tựa vào vai anh ấy, cũng nhàn nhạt nở nụ cười.

Thật tốt.

Đêm đó.

Ôn Oanh và bà nội cũng về đến nhà.

Ngồi xe lửa cả ngày nhưng Ôn Oanh vẫn vui vẻ tưng bừng.

Nhưng sắc mặt bà Ôn không tốt lắm.

"Bà nội, bà nằm xuống nghỉ ngơi một lát đi." Ôn Oanh còn đặc biệt chạy đến trạm xá mua một thanh nhiệt kế về để đo nhiệt độ cho bà Ôn.

Bà Ôn nằm trên giường nhìn cháu gái cầm nhiệt kế, uể oải nói: "Bà nội không sao, không sốt cao, không cần đo nhiệt độ cơ thể."

Ôn Oanh không yên lòng.

"Bà đo một chút cũng không sao đâu mà"

Cháu gái đã nói như vậy rồi nên bà Ôn cũng không kháng cự nữa.

Kết quả mấy phút sau, Ôn Oanh lấy nhiệt kế ra nhìn, bà Ôn đã sốt tới 38,5 độ.

Cô bé lập tức xoay người chạy ra ngoài.

Cô bé chạy một hơi tới bệnh viện, trực tiếp nói với bác sĩ bên trong: "Có thể phiền bác theo con về nhà một chuyển được không? Bà nội con sốt cao, đang nằm trên giường."

Bác sĩ nghe xong bèn hỏi: "Người lớn nhà con đâu?"

"Ba con không ở nhà, con không có mẹ. Trong nhà chỉ có con và bà nội."

Ôn Oanh không sợ bác sĩ là người xấu, trực tiếp nói thật.

Cô bé lo rằng nếu như mình không nói thật thì bác sĩ sẽ không theo cô bé về nhà.

Bác sĩ nghe xong lập tức nhíu mày, thu thập đồ đạc của mình rồi xoay người đi ra ngoài.

"Nhà con ở đâu?"

Bác sĩ hỏi Ôn Oanh.

Ôn Oanh đi ở phía trước, chạy rất nhanh. Cô bé căn bản không quan tâm mình sẽ phát bệnh, nhưng sau khi chạy được hai bước thì cô bé lại ngừng lại.

Ôn Oanh bây giờ sợ mình sẽ ngã bệnh, nếu như mình cũng bệnh thì sẽ không có ai chăm sóc bà nội.

Ôn Oanh đột nhiên sợ hãi muốn khóc nhưng vẫn cố gắng kiềm chế chính mình, không để mình quá sốt ruột, không để mình chạy quá nhanh, chỉ là bước đi trở nên nhanh hơn theo bản năng.

Chỉ chốc lát sau, bác sĩ đã đạp xe đạp chạy ra theo sau, ông ấy dừng xe bên cạnh Ôn Oanh.

"Lên xe, con chỉ đường, bác đưa con qua đó."

Ôn Oanh suýt khóc khi nhìn thấy bác sĩ đạp xe đạp. Cô bé cố nén nước mắt, ngồi lên thép dầm.

Cô bé vừa chỉ đường cho bác sĩ vừa nói với bác sĩ tình huống cụ thể bà nội bị bệnh.

Về đến nhà.

Bác sĩ trực tiếp đi vào khám bệnh cho bà Ôn.

Bà Ôn thấy cháu gái mời bác sĩ đến nhà, lo lắng liếc mắt nhìn thân thể nhỏ nhắn của cháu gái, lúc này mới nhờ bác sĩ nhanh chóng bắt mạch.

Sau khi bác sĩ bắt mạch xong nói: "Chỉ là cảm lạnh một chút, mấy ngày nay đừng đi đâu cả, ở nhà dưỡng bệnh, uống nhiều nước nóng. Lát nữa tôi sẽ kê thuốc cảm lạnh, uống trước hai ngày xem sao. Nếu vẫn còn sốt cao thì trước tiên tiến hành hạ nhiệt độ vật lý. Nếu nhiệt độ vẫn tăng thì đến bệnh viện y tế tiêm một mũi hạ sốt."

Ôn Oanh nghiêm túc ghi nhớ lời dặn dò của bác sĩ.

Sau đó tiễn bác sĩ đến cửa, bác sĩ lại quay đầu nói: "Nhóc con, con không theo bác trở về lấy thuốc à?"

Ôn Oanh nghĩ mình không mang tiền, lại hoảng hốt nói: "Có thể chờ con một chút không?"

Bác sĩ còn tưởng rằng cô bé không quyết định chắc chắn được, muốn trở về hỏi bà nội nên gật đầu.

Ôn Oanh về nhà, lấy ra mười đồng trong ngăn kéo.

Cô bé lại đắp khăn ướt lên trán bà nội, lúc này mới nhanh chóng đi ra ngoài.

"Cảm ơn bác đã đưa con đi đoạn đường này."
 
Thập Niên 80: Em Gái Của Nam Chủ Trong Niên Đại Văn Đã Trở Lại
Chương 558



Bác sĩ nghe thấy cô bé nói chuyện giống như người lớn bèn không khỏi cười hỏi: "Con có phải chủ nhà ở nhà không?"

Giọng điệu nói chuyện cứ như là chủ nhà vậy.

Ôn Oanh không biết bác sĩ đang trêu mình mà trái lại còn nghiêm túc lắc đầu: "Trong nhà con, bà nội là người có tiếng nói nhất"

"Nhìn ra rồi."

Dù sao cũng là trưởng bối duy nhất trong nhà.

Ôn Oanh theo thói quen mỉm cười, chỉ là nụ cười này có chút miễn cưỡng.

Cô bé chưa từng nghĩ rằng bà nội sẽ bị bệnh.

Bà nội trong trái tim của Ôn Oanh luôn là người mạnh mẽ nhất, mãi mãi sẽ không ngã xuống.

Cũng là chỗ dựa của cả nhà bọn họ.

Nhưng một người mạnh mẽ như vậy bỗng nhiên ngã bệnh mới làm cho Ôn Oanh hoàn toàn ý thức được bà nội cũng là một người bình thường.

Bà cũng sẽ ốm, cũng sẽ mệt mỏi.

Ôn Oanh yên lặng một đường đi theo bác sĩ đến bệnh viện y tế, lấy một ít thuốc mang về dưới sự hướng dẫn của bác sĩ.

Những loại thuốc này đều là thuốc tây, căn bản không cần nấu.

Nên đã bớt được rất nhiều phiền toái.

Ôn Oanh cầm thuốc bước nhanh về nhà, chuyện đầu tiên cô bé làm khi về nhà chính là rót cho bà nội một ly nước, đút thuốc cho bà nội uống.

Bà Ôn nằm ở trên giường để mặc cho cháu gái lăn qua lăn lại, vẻ dịu dàng dưới đáy mắt quả thật không lừa được người khác.

Con người yếu ớt nhất khi bị bệnh.

Trước giờ bà Ôn cũng không dám để cho mình ngã xuống, nếu như bà ngã bệnh thì trong nhà sẽ đi tong, sẽ hoàn toàn lộn xộn.

Nhưng bây giờ bà bị bệnh mà cháu gái nhỏ lại không nhanh không chậm, không hề hoảng hốt.

Cô bé biết trong nhà không có nhiệt kế nên đã đi ra ngoài mua nhiệt kế, sau khi biết bà bị sốt đã chạy ra ngoài gọi bác sĩ trở về khám bệnh cho bà.

Ai mà ngờ một cô bé tám tuổi lại có thể trầm ổn như vậy.

Bà Ôn rất hãnh diện nhìn Ôn Oanh.

"Bà nội không sao, con không cần lo lắng. Mau ra ngoài mua chút đồ ăn về lấp đầy bụng con đi, sau đó ngủ một giấc thật ngon, chờ sau khi con tỉnh dậy là bà nội sẽ khỏe lại."

Bà Ôn biết cô bé bận trước bận sau trong một lúc lâu như thế, lại còn hốt hoảng lo sợ nên chắc chắn là đã đói bụng rồi.

Lúc này trời còn chưa tối hẳn nên cô bé vẫn có thể tự chạy đi mua đồ ăn.

Ôn Oanh không muốn để bà nội lo lắng nên đã nghe lời đi ra ngoài mua đồ ăn.

Bà nội bị sốt cao, không thể ăn gì khác.

Sau khi Ôn Oanh mua đồ ăn về đến nhà là bắt đầu rửa nồi nấu cơm.

Cô bé cũng không nấu gì khác, chỉ nấu một chút cháo gạo.

Ôn Oanh nhóm lửa nấu cơm, thuận thế ăn mấy miếng cơm tối, trong lúc đó còn chạy đi vào thay khăn mặt cho bà Ôn.

Cả đêm nay Ôn Oanh bận muốn chết.

"Con ăn cơm xong trước rồi hãy lo cho bà sau, bà thật sự không sao mà."

Bà Ôn đau lòng cháu gái.

Nhưng Ôn Oanh căn bản không chịu nghe lời bà Ôn.

Cô bé sợ mất đi bà nội, trong lòng có một nỗi sợ hãi nói không nên lời.

Ôn Oanh cũng không biết vì sao, cứ như kiếp trước cô bé đã từng mất đi người nhà.

Bà Ôn thấy mình nói mà cháu gái không chịu nghe nên cũng chỉ có thể mặc kệ cô bé.

Chờ Ôn Oanh nấu xong bưng vào trong phòng, rõ ràng bà Ôn không có khẩu vị gì nhưng vẫn uống hết cháo.

Ôn Oanh thấy bà nội chịu ăn, lúc này mới yên tâm.

Bà Ôn thật sự rất mệt mỏi, đặc biệt là khi ngã bệnh sẽ cảm thấy sức lực đều bị hao mòn hết. Ăn cháo xong chưa được bao lâu, bà Ôn đã ngủ thiếp đi.

Sau khi bà ngủ, Ôn Oanh đo nhiệt độ cơ thể cho bà Ôn một lần nữa.
 
Thập Niên 80: Em Gái Của Nam Chủ Trong Niên Đại Văn Đã Trở Lại
Chương 559



Có thể là uống thuốc có tác dụng nên nhiệt độ cơ thể bà Ôn đã hoàn toàn hạ xuống.

Ôn Oanh thấy bà nội không sốt nữa mới thở phào nhẹ nhõm.

Nhưng cô bé cũng không dám ngủ.

Sau nửa đêm đột nhiên bừng tỉnh, cô bé lại đi đo nhiệt độ cơ thể cho bà Ôn thêm một lần.

Nhiệt độ lần này bình thường.

Ôn Oanh đặt nhiệt kế xuống, lại sờ sờ người bà nội, phát hiện bà Ôn ra rất nhiều mồ hôi, thế là lại đi tìm một bộ quần áo sạch sẽ khác cho bà nội.

c** q**n áo của bà nội ra, cô bé muốn thay cho bà nội.

Nhưng cô bé nhỏ người, sức lực cũng nhỏ.

Cũng may bà Ôn đã tỉnh dậy, Ôn Oanh thấy thế bèn lập tức nhảy xuống bưng một chậu nước nóng đến.

"Bà nằm xuống trước đi đã, con lau người cho bà rồi bà lại thay quần áo."

Bà Ôn thấy hành động của cô bé, trong lòng nghĩ cho dù là con gái ruột ở đây cũng sẽ chăm bà như thế này.

Ôn Oanh lau người cho bà Ôn xong, lại bảo bà Ôn thay quần áo sạch sẽ.

Bà Ôn nhìn vẻ mệt mỏi trên mặt cô bé, đau lòng nói: "Có phải cả tối con không ngủ đàng hoàng đúng không?"

Ôn Oanh cười vô cùng ngọt ngào nói: "Đã ngủ rồi ạ. Chẳng qua là giữa đêm giật mình tỉnh dậy."

"Ngủ sớm một chút đi, bà nội không sao đâu" Bà nội an ủi cháu gái.

Ôn Oanh quả thật rất mệt mỏi.

Hiện tại nhiệt độ của bà nội đã hạ xuống, trông không còn việc gì nữa, lúc này cô bé mới ngoan ngoãn gật đầu, xoay người xuống giường nhưng không hắt nước ra ngoài mà là đặt ở ngoài phòng. Sau đó Ôn Oanh xoay người trở về, c** q**n áo chui vào trong chăn chuẩn bị ngủ tiếp.

Bà Ôn phát hiện lúc nãy cô bé nói mình ngủ rồi nhưng ngay cả quần áo mà cô bé cũng không cởi, cứ như vậy ngủ luôn, cũng không sợ bị cảm.

Lúc này cô bé nằm ở trên giường, chưa tới ba giây đã ngủ ngay.

Bà Ôn đau lòng đắp chăn cho cô bé.

Không uổng phí bà mình tự thân nuôi lớn con bé nhỏ này.

Chỉ mới vài năm mà cô bé đã trưởng thành, còn biết chăm sóc mình.

Sáng hôm sau thức dậy, việc đầu tiên Ôn Oanh làm khi mở mắt chính là sờ đầu bà nội.

Cô bé phát hiện đầu bà nội không còn nóng nữa mới hoàn toàn thở phào nhẹ nhõm.

Ôn Oanh không buông lỏng cảnh giác, cô bé rót nước nóng rửa mặt trước rồi lại bắt đầu nhóm lửa nấu cơm.

Trong nhà có bánh bao, mấy chiếc bánh bao này được hấp lúc bọn họ mới đi, được đặt bên ngoài đông lạnh rồi bỏ vào trong vạc đặt ở ngoài phòng nhỏ.

Ôn Oanh lấy mấy cái bánh bao ra đặt vào trong nồi hâm nóng, bên dưới thì nấu cháo.

Cô bé không biết làm những món khác nên đã lấy cải trắng ra, xào cải trắng. Cô bé còn lo lắng bà nội ăn không vô nên đã đổ thêm chút dấm chua vào bên trong.

Bà Ôn mở mắt ra đã thấy cháu gái lập tức chạy vào.

"Bà nội mau uống thuốc đi."

Ôn Oanh bưng nửa ly nước đã được pha chút nước nóng đến trước mặt bà Ôn, lại đặt thuốc vào trong tay bà Ôn, thúc giục bà nhanh chóng uống thuốc.

Thật ra bà Ôn không muốn uống thuốc, nhưng không lay chuyển được cháu gái nên lại uống thêm một bữa thuốc nữa.

Uống thuốc này vào dễ buồn ngủ.

Nếu như không phải tỉnh thế bất đắc dĩ, bà Ôn căn bản không muốn uống nó.

Uống thuốc mới khỏi nhanh, mới có thể giúp cô bé an tâm đi ngủ, không phải lo lắng hoảng sợ nữa.

Ôn Oanh vốn dĩ không biết bà nội suy nghĩ nhiều như vậy.

Cô bé nhìn bà nội uống thuốc xong, vô cùng vui vẻ.

"Bà nội, con làm cơm xong rồi, bà nhanh chóng rửa mặt rồi ra ăn cơm đi, con xào xong món rau này là được.

Tốc độ xào rau của Ôn Oanh rất nhanh.
 
Back
Top