Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Thập Niên 80: Em Gái Của Nam Chủ Trong Niên Đại Văn Đã Trở Lại

Thập Niên 80: Em Gái Của Nam Chủ Trong Niên Đại Văn Đã Trở Lại
Chương 540



Đây là người thân duy nhất của cậu ấy, em trai của cậu ấy.

Mùng hai.

Những ai nên về nhà cũng về nhà ngoại rồi.

Luật Hạo Chi dẫn em trai đến nhà họ Ôn.

Tư Đồ Quang Diệu và Ôn Thiều Ngọc dẫn theo bà nội và Ôn Oanh lẫn Luật Cảnh Chi đi dạo phố mua đồ, Luật Hạo Chi ở nhà cùng Ôn Độ chờ bọn họ trở về, thuận tiện nói chuyện phiếm.

"Tôi định đưa em trai ra nước ngoài. Sang năm sẽ để nó đi." Lời nói của Luật Hạo Chi thu hút sự chú ý của Ôn Độ.

Ôn Độ nhanh chóng hiểu được ý của cậu ấy.

"Được. Như vậy cậu cũng có thể yên tâm làm chuyện của mình." Ôn Độ là người hiểu chuyện, cũng không cần Luật Hạo Chi nói chi tiết.

Luật Hạo Chỉ uống sữa, bắt chéo chân, tựa vào sô pha thở dài một hơi.

"Vì sao thời gian lại chậm như vậy, vì sao tôi không phải người trưởng thành chứ?" Luật Hạo Chi có chút hâm mộ: “Bên các cậu mười tám tuổi là đã trưởng thành rồi mà bên chúng tôi phải hai mươi mốt tuổi mới có thể trưởng thành. Cái này hơi quá đáng.

Cậu ấy căn bản không muốn chờ lâu như vậy.

"Sức khỏe của ông nội cậu khỏe mạnh, sống thêm ba mươi năm nữa cũng không thành vấn đề, cho nên cậu không cần lo lắng gì cả đâu."

Từ sau khi Ôn Độ biết thân phận của Luật Hạo Chi cũng biết được ông nội nhà họ Luật kia là một người sống vô cùng thọ.

Luật Hạo Chi cười khổ: "Hy vọng là thế."

Ít nhất như vậy cánh của cậu ấy cũng đủ cứng, có thể xử lý toàn bộ những trưởng bối không có bản lĩnh gì nhưng lại rất có dã tâm.

"Đừng gấp gáp, sẽ nhanh thôi."

Ôn Độ cười nói.

"Nói một chút về mảnh đất kia đi, cậu định giữ lại sao?" Luật Hạo Chi tới để nói chuyện nghiêm túc.

Ôn Độ lấy ra một tấm bản đồ, vẽ vài nét bút trên đó: "Nếu như cậu muốn mảnh đất này thì không ai có thể đấu giá với cậu. Cậu dùng mảnh đất này để xây nhà, vậy thì về sau có thể bán được với mức giá trên trời.”

“Đừng xem thường người có tiền trong nước, mặc dù hầu hết mọi người đều không có tiền nhưng đó chỉ giới hạn ở một năm trước mà thôi. Bây giờ không giống với trước kia. Cậu không biết một năm này có bao nhiêu người đã kiếm được mười nghìn đồng trong vòng một tháng đâu."

"Nói kỹ hơn đi."

Luật Hạo Chi đã hiểu được chút ít, cuối cùng là vì tuổi tác có hạn nên vẫn thiếu một ít thứ.

Ôn Độ bèn nói rộng ra: "Nơi này chỉ là một thành phố thí điểm, nếu như thành phố này thành công thì tiếp theo đó toàn bộ nước Hoa đều sẽ trở nên giống với thành phố này. Hai mươi năm, ba mươi năm, thậm chí là năm mươi năm sau này, cậu cẩn thận nghĩ xem nước Hoa phải có bao nhiêu tiểu khu?

“Một khi tiểu khu này của cậu được xây, trở thành nơi người giàu mới có thể vào ở, vậy thì khi mỗi một thành phố trong cả nước đều có một tiểu khu như vậy, cậu cảm thấy..."

Lời kế tiếp không cần Ôn Độ nói chi tiết, Luật Hạo Chi cũng đã hiểu.

"Cậu không làm sao?" Luật Hạo Chi suy nghĩ một lúc: "Tôi có thể cho cậu vay tiền."

"Cùng một tiểu khu nhưng khu vực không giống nhau thì giá cả cũng khác biệt, nhưng có thể có nhiều thương hiệu. Điều này không xung đột." Hơn nữa Ôn Độ còn phải xây văn phòng, xây biệt thự.

Luật Hạo Chi biết những chuyện nhỏ nhặt trước đó đều là vốn liếng Ôn Độ tích lũy.

"Nếu cậu không đủ tiền thì có thể trực tiếp nói với tôi. Cậu muốn miếng đất kia cũng có thể trực tiếp nói với tôi."

Ôn Độ vỗ vỗ Luật Hạo Chi: "Yên tâm, anh em không có tiền nhất định sẽ nói cho cậu biết."

"Cùng nhau làm giàu!"

"Cùng nhau làm giàu!"
 
Thập Niên 80: Em Gái Của Nam Chủ Trong Niên Đại Văn Đã Trở Lại
Chương 541



Tầng hai, trên ban công.

Ban công thông thoáng, có rất nhiều cây xanh giống như kiểu quán cà phê chỉ xuất hiện sau này.

Ôn Oanh nằm sấp trên bàn làm bài tập, Luật Cảnh Chi ở bên cạnh nhìn cô bé múa bút thành văn.

Cậu bé không hiểu vì sao phải viết một chữ nhiều lần như vậy.

"Cậu không biết viết hả?"

"Biết chứ?"

"Vậy tại sao cậu vẫn viết nhiều lần như vậy chứ, làm vậy không phải là đang lãng phí thời gian sao?"

Từ nhỏ Luật Cảnh Chi đã được giáo dục rằng phải chú ý hiệu suất, giống như việc làm đi làm lại nhiều chuyện đã biết làm rồi như thế này sẽ khiến cậu bé cảm thấy lãng phí thời gian.

Ôn Oanh mềm mại nói: "Giáo viên giao bài tập nghỉ đông, không làm không được."

Cô bé thở dài, phiền muộn nhìn ra ngoài cửa sổ, nhìn cảnh sắc xa xa rồi lại vùi đầu tiếp tục viết.

"Nhưng cậu biết làm mà."

"Nhưng giáo viên không biết, cái giáo viên muốn là chứng thực trên vở để tớ có thể nhớ kỹ mãi mãi." Ôn Oanh hỏi Luật Cảnh Chi: "Cậu không có bài tập nghỉ đông sao?"

Luật Cảnh Chi lắc đầu: "Không có bài tập nghỉ đông."

"Hâm mộ cậu thật."

Ôn Oanh thật sự vô cùng hâm mộ.

Luật Cảnh Chi nhìn Ôn Oanh còn đang rầu rĩ vì bài tập nghỉ đông, nghĩ đến chuyện sau năm mới mình sẽ phải ra nước ngoài là trong lòng càng thêm phiền muộn.

Đây là con đường mà trẻ em Hương Thành nhất định phải đi.

Rất nhiều đứa trẻ sau khi du học ở nước ngoài trở về đều có thể có được một công việc với mức tiền lương cực cao.

Tuy cậu bé không cần ra ngoài làm việc nhưng cậu bé cũng phải học hỏi những kiến thức tiên tiến hơn. "Oanh Oanh."

Luật Cảnh Chi vẫn quyết định nói cho cô bé biết chuyện mình sẽ ra nước ngoài.

"Sao thế?"

Ôn Oanh còn đang vùi đầu viết chữ, căn bản không ngẩng đầu lên nên cũng không nhìn thấy vẻ mặt rối rắm của Luật Cảnh Chi.

"Tớ phải ra nước ngoài.” Luật Cảnh Chi nhìn thấy bút trong tay Ôn Oanh thoáng dừng lại, lo lắng cô bé sẽ hiểu lầm nên vội vàng bổ sung: "Tớ vẫn sẽ trở về trong kỳ nghỉ đông và kỳ nghỉ hè hàng năm. Lúc tớ trở về Hương Thành là chúng ta có thể gặp nhau rồi."

Luật Cảnh Chi thấy Ôn Oanh không nói lời nào, trong lòng hơi bối rối.

Ôn Oanh là người bạn đầu tiên của cậu bé nên cậu bé rất quý trọng, càng không muốn để cho bất kỳ kẻ nào thay thế địa vị của mình trong lòng Ôn Oanh.

"Giống như lúc cậu trở về Bình Thành, còn tớ thì đến một thành phố khác. Khi kỳ nghỉ đông và nghỉ hè đến, chúng ta sẽ gặp lại nhau ở đây. Hơn nữa vẫn còn có thể tiếp tục gọi điện thoại."

Ôn Oanh nghe đến đó lắc đầu: "Cậu gọi điện thoại từ nước ngoài về, tớ nhận điện thoại phải trả phí, mà tiền điện thoại đắt đến thế, chẳng bằng viết thư là tốt lắm rồi."

Luật Cảnh Chi rất muốn nói tớ sẽ trả tiền điện thoại nhưng cậu bé kiềm chế.

"Nếu cậu viết thư thì phải gửi đi, gửi một phong thư từ nước ngoài về nước phải mất khoảng chừng một tháng, thậm chí lâu hơn mới đến tay cậu được. Tớ còn chưa nhận được thư hồi âm của cậu thì đã về nước luôn rồi."

Tuy rằng Luật Cảnh Chi rất muốn viết thư với Ôn nhưng chuyện viết thư thật sự không thể thực hiện được.

Ôn Oanh rất nhớ điện thoại di động đời sau.

Lúc đó thuận tiện biết bao! Cho dù không có điện thoại di động thì có máy tính cũng được, dùng email là được.

Nhưng mà bây giờ không có gì cả.

"Vậy thì không cần liên lạc đâu, dù sao tớ không liên lạc cũng sẽ không quên cậu." Ôn Oanh không biết một câu nói lơ đãng của mình đã dỗ dành được Luật Cảnh Chi.

"Vậy đến lúc đó tớ sẽ mang quà về cho cậu, cậu muốn gì?" Luật Cảnh Chi chủ động hỏi.

Ôn Oanh không có d*c v*ng gì về mặt vật chất.
 
Thập Niên 80: Em Gái Của Nam Chủ Trong Niên Đại Văn Đã Trở Lại
Chương 542



Cô bé nói rất tùy ý: "Chỉ cần là cậu tặng, mặc kệ là cái gì tớ cũng đều thích."

Luật Cảnh Chi dè dặt nhếch khóe miệng.

"Vậy đến lúc đó tớ sẽ đi xem có gì thích hợp với cậu không." Nghe nói ở nước ngoài có rất nhiều váy nhỏ xinh đẹp, đến lúc đó cậu bé sẽ mua thật nhiều để mang về tặng cho Ôn Oanh.

Giữa trưa.

Luật Hạo Chi và Luật Cảnh Chi ăn một bữa cơm ở nhà.

Buổi chiều hai anh em rời đi.

Mùng ba, bà Ôn muốn đi mua đồ cho con gái và ba đứa cháu ngoại, Luật Cảnh Chi cũng tới.

Đoàn người rầm rộ đi dạo phố.

Bà Ôn cũng không ngại tốn tiền, thứ gì bà nhìn trúng mà có thể mang đi là bà sẽ mua hết.

Ôn Oanh cũng vậy.

Cô bé mua đồ rất thực dụng.

Cặp sách, giày chơi bóng, quần áo..

Và rất nhiều thức ăn.

Mùng ba đã mua rồi, mùng bốn vẫn mua tiếp.

Cũng bởi vì một câu của Ôn Độ.

"Mua nhiều một chút, mọi người không cần ngồi xe lửa trở về, đến lúc đó con sẽ bảo đội xe trực tiếp đến thành phố một chuyến. Lúc đến Mông thị cũng vừa vặn đi qua nhà chúng ta nên có thể mang theo đồ mà mọi người mua. Để đồ ở nhà, nghỉ ngơi một ngày, sau đó lại xuất phát đến Mông thị."

Bà Ôn cảm thấy như vậy cũng rất tốt.

Vì thế dẫn cháu gái tiếp tục đi mua đồ.

Chỉ cần là đồ mà trong nước thiếu, bà Ôn sẽ mua nhiều một chút.

Ví dụ như Ôn Oanh dùng sữa và các nguyên liệu khác để làm bánh ngọt, lần này trở về bà nội mua rất nhiều.

Sáng sớm mùng năm, bà Ôn cố ý gói một bàn sủi cảo lớn, còn gọi Luật Cảnh Chi và Luật Hạo Chi tới.

Mọi người cùng nhau ăn một bữa cơm đoàn viên.

"Ngày mai bà và Oanh Oanh sẽ trở về. Mấy đứa học tập thật chăm chỉ, làm việc thật chăm chỉ. Có chuyện gì cũng đừng giấu giếm, gặp chuyện thì mọi người sẽ cùng nhau giải quyết."

Bà Ôn lại nói thêm vài câu, mọi người mới bắt đầu ăn cơm.

Luật Hạo Chi tìm người đóng gói xong đồ đã mua trước đó để Tư Đồ Quang Diệu sai người đưa đến bến tàu.

Sáng sớm mùng sáu.

Ôn Oanh đã theo bà nội lên thuyền.

Cô bé đứng trên boong tàu nhìn Luật Cảnh Chi đứng trên bờ, dùng sức vẫy vẫy tay với cậu bé.

Cô bé đặt tay lên miệng, la lớn: "Chi Chi, nghỉ hè gặp lại. Cậu phải giữ sức khỏe nha!"

Luật Cảnh Chi cũng đứng trên bờ lớn tiếng hộ: "Oanh Oanh, chờ tớ trở về.”

"Được."

Ôn Oanh đứng trên thuyền hồi lâu cũng không vào, cho đến khi cuối cùng không còn nhìn thấy Luật Cảnh Chi nữa mới lưu luyến không rời trở về.

Ở chung với bạn nhỏ lâu như vậy, lúc tách ra sẽ thấy không quen.

Ôn Oanh rầu rĩ không vui.

Nhưng sau khi tới Sở Thành, Thiết Tỏa đã dẫn theo Đại Ni và Nhị Ni lẫn Ôn Oanh đi dạo cả thành một lần.

Ôn Oanh ngồi ở phía sau xe đạp chơi vui đến quên cả trời đất, đã sớm quên mất Luật Hạo Chi ra sau đầu. Mùng tám.

Sáng sớm.

Bà Ôn ngồi xe xuất phát.

Trước khi đi, Ôn Độ còn cố ý nhắc nhở bà nội: "Bà nội lên đường nhất định phải cẩn thận một chút. Nửa đoạn sau thời tiết sẽ trở lạnh, bà phải mặc thêm quần áo vào. Chỉ mặc thêm quần áo vẫn không đủ, con có để thêm cho bà hai bên đây, đến lúc đó bà tự quấn lấy nhé. Lúc ăn cơm cũng đừng tiếc gì cả, khi đi phải ăn chút cơm nóng."

Bà Ôn nghe cháu trai lải nhải cả ngày, tuy ngoài miệng ghét bỏ nhưng trong lòng rất dễ chịu.

"Biết rồi, biết rồi, bà không phải trẻ con, cũng không phải chưa đi qua con đường này. Hơn nữa không phải vẫn còn có anh họ con đi theo sao?"

Bà Ôn cảm thấy cháu trai chỉ đang quá lo lắng cho người nhà mà thôi.
 
Thập Niên 80: Em Gái Của Nam Chủ Trong Niên Đại Văn Đã Trở Lại
Chương 543



Người khác không tin cũng không sao. Ôn Minh Huy ở với bọn họ cũng là một tài xế lão luyện. Trong nửa năm qua đã chạy rất nhiều, vốn đã có thể tự mình dẫn theo đội xe tới tới lui lui từ lâu.

Sao lại không tin tưởng được chứ?

"Không phải là do con không yên lòng sao?" Ôn Độ cười, vẻ mặt thoải mái.

Không ai biết trong lòng Ôn Độ nghĩ như thế nào.

Trong lòng cậu thật sự rất khó chịu.

Người chưa từng trải qua cảnh tượng cửa nát nhà tan sẽ không có cách nào hiểu được loại vui sướng mất rồi mà lại tìm lại được của cậu lúc này.

Càng không biết cậu quý trọng tất cả hiện tại đến mức nào.

Rất nhiều lần Ôn Độ nghĩ có nên thỏa hiệp một chút hay không, sống bình đạm thanh thản một chút.

Nhưng bình đạm thanh thản thật sự chính là hạnh phúc sao?

Cậu muốn bà nội và em gái của mình có một cuộc sống tốt nhất, cũng muốn để ba cậu có thể theo đuổi giấc mộng của mình mà không hề cố kỵ.

Muốn quay phim thì quay phim, không cần lo lắng sẽ bị người khác chen lấn.

Muốn hát thì hát, không cần lo lắng sẽ không phát hành được đĩa nhạc.

Em gái muốn mua quần áo đẹp thì mua quần áo đẹp.

Bà nội muốn ăn gì thì ăn, muốn đi đâu chơi thì đi đó chơi.

Tất cả những cái này đều cần tiền.

Ôn Thiều Ngọc đang cố gắng vì tương lai của gia đình này. Hắn cũng không muốn đợi đến khi đi không nổi nữa, không có cách nào đi xem thế giới này mới chịu kiếm tiền.

"Được rồi, con về đi, bà biết nên chăm sóc bản thân như thế nào mà, lúc về đến nhà rồi sẽ gọi điện thoại cho con, con không cần lo cho bà đâu."

Bà Ôn đã từng ngồi xe đường dài, lúc này đây đã chuẩn bị đầy đủ.

với em nhé.

Ôn Oanh kéo tay anh trai đi sang bên cạnh, nhỏ giọng nói: "Anh trai, anh nhất định phải làm được chuyện đã đồng ý với em nhé. Anh đã nói anh sẽ trở về thi đại học. Còn nếu anh gặp phải cô gái nhà giàu nào thì tuyệt đối phải cách xa nhà người ta ra một chút. Nếu anh thật sự thích người ta, anh nhớ dẫn về cho em xem nhé?”

Ôn Độ nhìn vẻ mặt căng thẳng của em gái bèn buồn cười xoa khuôn mặt của cô bé.

"Biết rồi, bà quản gia nhỏ. Nếu anh trai gặp được người mình thích nhất định sẽ nói với em, nhưng bây giờ anh trai chỉ mới mười bốn tuổi, ít nhất còn phải đến tám năm nữa mới đến lúc cưới vợ sinh con. Trước đó anh trai phải cố gắng kiếm tiền, còn phải chuyên tâm đọc sách, thi vào một trường đại học tốt nên không có thời gian suy nghĩ chuyện gì khác đâu."

Ôn Oanh cẩn thận suy nghĩ một chút, hình như đúng là anh trai nói có lý.

"Vậy em đợi đến khi anh hai mươi tuổi rồi hãy cưới vợ nhé?"

Ôn Oanh xoay người Muốn leo lên xe nhưng không ngờ cô bé đứng dưới xe hồi lâu sau cũng không biết nên leo lên như thế nào.

Cô bé bèn quay đầu nhìn Ôn Độ cầu xin.

Ôn Độ buồn cười vươn tay, thoải mái đưa cô bé vào trong buồng xe.

"Cảm ơn anh trai."

Ôn Độ đưa tay xoa đầu em gái: "Học ai mà còn khách sáo với anh trai thế?"

Ôn Oanh cười hì hì.

"Chỉ là đột nhiên rất muốn cảm ơn anh trai thôi."

"Được rồi, trong xe có để cho em không ít hoa quả đấy, đến lúc đó em mang cho dì một ít. Em Muốn đưa bao nhiêu thì đưa bấy nhiêu. Đợi lần sau khi anh Minh Huy trở về, anh sẽ bảo anh Minh Huy thêm một ít cho em."

Trái cây miền Nam không có giá trị ở miền Nam nhưng nhiều người miền Bắc còn chưa từng nhìn thấy trong đời.

Không giống với đời sau, giao thông hậu cần phát triển nên Muốn ăn cái gì cũng có thể mua được ở trên mạng. "Vâng ạ."

Ôn Oanh vẫy tay, ngồi xuống bên cạnh bà nội.
 
Thập Niên 80: Em Gái Của Nam Chủ Trong Niên Đại Văn Đã Trở Lại
Chương 544



Xe khởi động.

Ôn Oanh nhìn anh trai đi về phía trước vài bước đuổi theo xe rồi lại ngừng lại, cô bé thiếu chút nữa đã không nhịn được mà khóc thành tiếng.

"Bà nội, nếu sau này anh trai không lấy vợ cũng không sinh con, bà nhất định không được thúc giục anh trai đâu nhé!" Ôn Oanh lau nước mắt, nói oang oang.

"Con đang nói hươu nói vượn gì vậy?" Bà Ôn bị một câu nói bất thình lình của cháu gái làm cho bối rối.

Ôn Oanh từng được anh trai dặn dò rằng không được nói cho bà nội biết về nội dung trong mơ, càng không thể nói với những người nào khác ngoại trừ anh trai.

Cô bé không có cách nào để nói với bà nội rằng anh trai gặp người không tốt.

Đến cuối cùng con trai cũng không hiếu thuận với cậu.

"Con vô tình gặp được một đại sư, nhưng người đó nói nói hôn nhân của anh trai không thuận lợi, cho nên con chấp nhận dù anh trai độc thân cũng không muốn anh trai không hạnh phúc."

Ôn Oanh quay đầu cầu xin nhìn bà Ôn: "Bà nội, bà đồng ý với con được không?"

Bà Ôn vốn muốn nói đây là mê tín phong kiến.

Nhưng nhìn thấy con mắt ngập nước của cháu gái, thế là lời đến bên miệng lại đổi thành cái khác.

"Biết rồi, không thúc giục anh trai con kết hôn, để nó tự tìm đối tượng, không tìm được cũng không sao."

Bà Ôn nghĩ thầm bà còn có thể sống được bao lâu nữa chứ. Cố gắng hơn cũng chỉ được mười, hai mươi năm nữa.

Bà không xen vào chuyện của con cháu sau này được, mà bà cũng không có ý định xen vào.

Ra khỏi Sở Thành, thời tiết trở lạnh từng chút từng chút.

Đến một nơi, bọn họ bèn vào trong tiệm cơm Gọt chút đồ ăn ngon, uống chút canh nóng hổi.

Đến tỉnh Giang, súp nồi sành ở đó vô cùng nổi tiếng.

Uống một bụng canh nóng hầm hập, ăn cơm cũng thơm, cảm giác cả người đều sống lại.

Lại đi qua hai tỉnh.

Gió lạnh thấu xương.

Nhưng cũng đã về đến nhà.

Tiểu Lục nhận được điện thoại bèn làm ấm giường và lồng đất trong nhà, trong phòng cũng nấu nước, còn bày cơm nóng hầm hập.

Bọn họ xuống xe, vừa vào cửa là có thể ăn ngay.

Sau khi ăn uống no đủ.

Lại nghỉ ngơi hai ngày.

Bà Ôn cảm thấy mình đã lớn tuổi thật rồi, lúc còn trẻ còn theo chồng chạy đông chạy tây. Khi đó điều kiện gian khổ hơn thế này nhưng chạy hai ngày hai đêm cũng không cảm thấy mệt mỏi.

Đôi khi ngủ một giấc dậy là khỏe lại.

Nào giống với hiện tại, không làm gì cả, chỉ là thời gian ngồi xe có hơi lâu mà cơ thể đã không chịu nổi rồi.

"Bà nội, để con đưa bà qua."

་་

Ôn Minh Huy và Cửu gia bên kia đàm phán xong thì dỡ hàng, thời gian bốc hàng bị trì hoãn vài ngày nên sau đó mới tìm tới bà Ôn.

Bà Ôn đã thu dọn xong đồ đạc, bà mang theo vài bộ quần áo rồi dẫn cháu gái lên xe, chuẩn bị đến Mông thị tìm con

gái.

"Đi thôi, đừng chậm trễ.

Bà Ôn vội vàng khóa cửa lại rồi đi.

Lái xe từ Bình Thành đến Mông thị phải mất bảy tám tiếng. Bởi vì đây là lần đầu tiên đi đường này mà lại còn không dễ đi cho lắm nên thời gian có lâu hơn bình thường một chút.

Bà Ôn và mọi người đi sớm nhưng chạng vạng tối mới đến nơi.

Mắt thấy sắp đến nơi, Ôn Oanh bỗng nhiên nhớ tới một chuyện.

"Bà nội, bà có gọi điện cho cô lớn của con không?" "Không có."

Bà Ôn nghiêm mặt, khuôn mặt vô cùng nghiêm túc.

Ôn Oanh nhìn thấy bà nội như vậy, trong lòng có hơi lộp bộp.

"Bà nội, sao bà không gọi điện thoại cho cô lớn? Bà lo lắng..."

Ôn Oanh còn chưa nói xong đã bị bà Ôn cắt ngang.

"Nếu bà nói với cô lớn là bà tới đây, nó nhất định sẽ ra vẻ không có việc gì. Nó có sống tốt không? Bình thường thế nào? Có bị bắt nạt không? Bà sẽ không thể nhìn ra được gì cả."
 
Thập Niên 80: Em Gái Của Nam Chủ Trong Niên Đại Văn Đã Trở Lại
Chương 545



Tất cả mọi người đều cho rằng bà Ôn không thích con gái của mình, chỉ biết nghĩ đến tiền của con gái.

Không ai biết vì sao bà lại gả con gái cho người đó.

Bà nghĩ lúc ấy cho dù con gái có bị bắt nạt, bà cũng có thể ra mặt cho con gái.

Ai biết thằng nhóc nhà họ Bạch kia lại vào nhà nước, đi bộ đội mà còn dẫn theo con gái.

Bà còn tưởng rằng thằng nhóc kia sẽ ở lại trong bộ đội cả đời.

Nào ngờ hai năm trước thằng nhóc nhà họ Bạch kia lại đổi nghề. Nơi được phân đi không phải Bình Thành bọn họ, mà là đến Mông thị xa hơn.

Từ sau khi con gái theo quân đến bây giờ đã nhiều năm rồi.

Đã mười mấy năm bà không gặp con gái.

Những năm qua cuộc sống trong nhà rất nghèo, mất mùa mấy năm, bà cũng không khá hơn con gái bao nhiêu.

Mười năm sau, con gái sinh con, bà cũng không ở bên cạnh.

Trong lòng bà Ôn rất khó chịu.

Mắt thấy sắp tới nhà con gái, bà Ôn không khỏi nhớ lại dáng vẻ của cô ấy khi còn bé.

Bà còn nhớ rõ lần trước trông thấy con gái là lúc con gái chuẩn bị theo quân. Khi đó con gái vẫn là một cô gái nhỏ, tết hai bím tóc lớn, trắng trẻo sạch sẽ.

Tuy tay trái có khuyết điểm nên không thể sử dụng cả cánh tay nhưng con gái của bà lớn lên rất khỏe mạnh, một tay cũng mạnh hơn người ta có hai tay.

Con gái viết thư gửi về nhiều năm vậy rồi mà cho tới bây giờ cũng chưa từng nói mình đã trải qua bao nhiêu khổ cực, chỉ nói mình sống tốt.

Mỗi tháng đều gửi tiền cho gia đình, từ năm đồng ban đầu đến sau này mười đồng.

Cũng không biết tiền này là do con gái tiết kiệm từ trong kẽ răng mà ra như thế nào.

Cô ấy muốn gửi tiền cho người nhà có khi còn phải xem sắc mặt chồng mình.

Bà Ôn cũng không phải người có lòng dạ sắt đá, không phải không thương yêu con gái. Nếu không phải cuộc sống trong nhà quả thật không ổn, bà cũng sẽ không cần con gái gửi tiền mỗi tháng.

Bây giờ cuộc sống trong nhà đã tốt rồi.

Cho dù con gái ở xa, bà cũng có thể tự mình đến xem con gái sống như thế nào.

Ôn Oanh vẫn còn tỉnh tỉnh mê mê.

Cô bé lờ mờ hiểu được ý của bà nội, có chút chờ mong nhìn thấy cô lớn, cũng có chút sợ hãi nhìn thấy cô lớn.

Nhỡ đâu cô lớn sống không tốt, bà nội nhất định sẽ tức giận, sẽ tự trách, sẽ thức trắng đêm ngủ không yên. Cô ấy sống tốt, trong lòng bà nội sẽ được dễ chịu hơn một chút.

Nhưng dù sao cũng nhiều năm rồi không nhìn thấy cô lớn.

Ai cũng không biết rốt cuộc sống của cô lớn có tốt hay không.

Vào Mông thị rồi đi một đường về phía nhà cô lớn, Mông thị căn bản không có cách nào so sánh với Bình Thành.

Thoạt nhìn hơi cũ nát, không giống một thành phố lớn chút nào.

Đến nhà cô lớn càng gần, môi trường trái lại càng tốt.

Ôn Oanh phát hiện vẻ mặt bà nội cũng khá hơn một chút, nhưng mi tâm vẫn nhíu chặt không chịu giãn ra.

Khi đến nhà cô lớn, cô lớn sống trong viện người nhà.

Đến cửa nghe ngóng là có thể nghe được.

Tài xế đang đợi trong xe.

Bà Ôn gọi Ôn Minh Huy, dắt theo Ôn Oanh, không cầm theo gì cả mà cứ như thế đi vào trong nhà của Ôn Như Hân.

Nhà Ôn Như Hân ở lầu một, bên ngoài còn có một vườn rau nhỏ được xử lý sạch sẽ.

Quần áo treo trên sào phơi quần áo, trên quần áo có miếng vá đã bị giặt tẩy đến trắng bệch.

Mặc cho ai cũng có thể nhìn ra đó là quần áo của một nữ đồng chí.

Bên cạnh còn treo không ít quần áo cho trẻ con.

Trên quần áo cũng bị vá lại giống như vậy.

Bà Ôn quay đầu nói với Ôn Minh Huy: "Minh Huy, con đi gõ cửa

đi.”

"Vâng."

Ôn Minh Huy nói xong bèn nhấc chân đi vào, bước tới cửa gõ cửa.
 
Thập Niên 80: Em Gái Của Nam Chủ Trong Niên Đại Văn Đã Trở Lại
Chương 546



Bên trong lập tức truyền đến một âm thanh quen thuộc.

"Ai vậy?"

Ôn Minh Huy không nói gì, lại tiếp tục gõ cửa.

Người bên trong đi ra mở cửa, nhìn thấy người lạ đứng ở cửa.

Ôn Như Hân nghi ngờ hỏi: "Đồng chí, cậu có chuyện gì sao? Cậu tìm ai?"

"Xin hỏi nơi này là nhà của Ôn Như Hân sao?"

Ôn Như Hân không ngờ thế mà lại đến tìm mình, cô ấy gật đầu nói: "Là tôi. Xin hỏi cậu là?"

Ôn Minh Huy quay đầu nhìn thoáng qua, bà Ôn ở bên cạnh hỗ: "Đây là cháu trai lớn của con.

Ôn Như Hân nghe được âm thanh quen thuộc, nhìn ra phía sau, trông thấy bà Ôn đứng cách đó không xa là nước mắt thoáng cái rơi xuống.

Bà Ôn nhìn thấy gương mặt của con gái không có nếp nhăn, tay cũng trắng nõn, trên đầu lại càng không có nửa sợi tóc bạc, lúc này sắc mặt mới đẹp hơn một chút.

Bà nắm tay cháu gái đi vào bên trong: "Được rồi, khóc cái gì chứ, bọn trẻ đâu rồi, sao chỉ có một mình con ở nhà?"

Ôn Như Hân đưa tay lau nước mắt nói: "Không phải sắp qua mười lăm rồi sao? Ba đứa nhỏ dẫn bọn nó ra ngoài mua bánh trôi rồi."

"Đây là cô lớn của con." Bà Ôn bảo Ôn Oanh đi tới phía trước.

Ôn Oanh ngoan ngoãn gọi cô ấy: "Chào cô lớn ạ, con tên là Ôn Oanh, cô lớn gọi con là Oanh Oanh là được rồi ạ."

"Oanh Oanh đã lớn như vậy rồi sao? Con còn chưa được gặp con bé lần nào cả." Ôn Như Hân lại nhìn Ôn Minh Huy hỏi: "Mẹ, đây là...

"Đây là Minh Huy. Con quên rồi sao? Khi còn bé con còn dẫn nó đi chơi đấy."

Ôn Như Hân bừng tỉnh đại ngộ nói: "Minh Huy đã lớn như vậy rồi? Nếu đi trên đường con cũng không nhận ra đâu."

Mấy năm nay Ôn Minh Huy vẫn luôn ở bên ngoài chạy tới chạy lui nên trông cũng trở nên đứng đắn hơn rất nhiều.

Anh ấy cười nói: "Con đã trưởng thành rồi, cũng đã hơn hai mươi tuổi."

"Vậy con đã lập gia đình chưa?"

Ôn Như Hân vừa hỏi vừa đóng cửa lại, bảo bà Ôn nhanh chóng vào trong nhà ngồi.

Bà Ôn vào nhà là bắt đầu quan sát hoàn cảnh chung quanh, bài trí trong nhà tốt

hơn so với tưởng tượng của bà nội rất nhiều.

Trong nhà được dọn dẹp rất sạch sẽ, nhà cũng khá tốt.

Có mấy căn phòng.

Bà Ôn không vội bảo Ôn Minh Huy đi lấy đồ đạc, cứ như vậy ngồi trong phòng khách chờ Ôn Như Hân bưng trà rót nước.

Chưa đầy mấy phút sau, Bạch Thế Vinh dẫn theo ba đứa nhỏ trở về.

Vừa vào nhà, ba đứa nhỏ nhìn thấy có người lạ ngồi trong phòng khách bèn có

hơi sửng sốt.

Bạch Thế Vinh vào từ phía sau, nhìn thấy bà nội ngồi trên sô pha mới kinh ngạc

hô lên: "Mẹ, mẹ tới lúc nào thế? Sao không gọi điện thoại để con đi đón mẹ. Đây là Tiểu Độ à?"

Ánh mắt Bạch Thế Vinh nhìn qua nhìn lại trên người Ôn Minh Huy và Ôn Oanh, cảm thấy bên cạnh đó hẳn là Ôn Oanh nhưng không ngờ trông đứa bé Ôn Độ kia lại già dặn như vậy.

"Đây là Minh Huy." Bà Ôn vừa nói tên, Bạch Thế Vinh đã nhớ ra.

"Minh Huy đã lớn như vậy rồi sao, nếu đi trên đường con cũng không nhận ra đâu."

Bạch Thế Vinh và Ôn Như Hân thật không hổ là hai vợ chồng, mở miệng nói giống nhau y như đúc.

"Vậy đây chính là Oanh Oanh nhỉ?"-

Bạch Thế Vinh nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của Ôn Oanh, nghĩ đến dáng dấp của em vợ cũng rất hiểu được vì sao con người ta có thể đẹp như vậy.

Ba đứa con trai nhà bọn họ lớn lên đều giống vợ anh ấy, mặc dù đứa nào cũng

mày rậm mắt to nhưng trông chúng lại ưa nhìn hơn nhiều so với những đứa trẻ khác.

Mỗi lần Bạch Thế Vinh dẫn theo ba đứa nhỏ ra ngoài đều có rất nhiều người muốn kết thân với anh ấy.

Không cần phải nói anh ấy vui vẻ cỡ nào.

"Mấy đứa mau gọi bà ngoại đi."
 
Thập Niên 80: Em Gái Của Nam Chủ Trong Niên Đại Văn Đã Trở Lại
Chương 547



Ba đứa con trai nhà họ Bạch đứng thành một hàng lớn tiếng hô: "Bà ngoại!"

Bà Ôn nhìn thấy trong mắt ba đứa nhỏ cũng mang theo ý cười: "Ba đứa lại đây cho bà ngoại xem nào."

Bà vừa hỏi vừa nhìn ba đứa cháu ngoại, trong lòng vô cùng vui mừng, còn giới thiệu Ôn Oanh cho ba người bọn họ.

"Lão đại, con lại đây. Bảo mẹ con lấy cho con ít tiền để con đi mua ít thịt về. Mua

thịt bò, biết không? Đi chuẩn bị chút sữa bò nữa. Có em gái con ở đây nên mua nhiều sữa chút."

Bạch Thế Vinh thấy mẹ vợ lại kích động nhìn vợ, trong lòng vô cùng vui vẻ, anh ấy bèn mở miệng bảo đứa nhỏ ra ngoài mua thịt, mua thức ăn.

Không nói đến những cái khác, chỉ nói đến thái độ này thôi cũng đã khiến trong

lòng bà Ôn cảm thấy thoải mái.

"Không cần phiền phức như vậy đâu, mẹ có mang theo đồ rồi." Bà Ôn mở miệng gọi Ôn Minh Huy: "Minh Huy, con dẫn chú và ba em trai con đi dọn đồ vào đi"

Bạch Thế Vinh vội vàng nói: "Mẹ, cái này không được, mẹ vất vả lắm mới đến được chỗ chúng con một chuyển, sao có thể không để chúng con hiếu kính chứ? Chỉ là mua một ít thịt bò mà thôi, thịt bò này không thể ăn được ở quê của chúng ta đâu. Mẹ đến Mông thị chúng con nhất định phải nếm thử."

Bạch Thế Vinh nhìn vợ đã có chút choáng váng bèn đứng ở bên cạnh cô ấy nhỏ

giọng nhắc nhở: "Vợ, nhanh lên, lấy tiền cho con đi, lấy phiếu rồi bảo con đi mua thit."

"À, em đi ngay đây."

Ôn Như Hân lập tức đi lấy phiếu và tiền giao cho con trai lớn, bảo con trai lớn đi

mua thịt.

Bà Ôn nhìn thấy dáng vẻ thuần thục của cháu ngoại lớn là biết ngay cháu ngoại lớn đã đi mua thức ăn không ít lần rồi.

"Được rồi, đồ đạc có hơi nhiều, mọi người đừng lo lắng nữa, mau thu dọn đồ đạc vào trước đi."

Nghe thấy mẹ vợ nói như vậy, Bạch Thế Vinh cũng không để chuyện này ở trong

lòng, còn nghĩ rằng mẹ vợ có thể mang đến bao nhiêu món chứ?

Có thể làm chậm trễ bao nhiêu việc đây?

Kết quả sau khi Bạch Thế Vinh ra ngoài, thấy được một xe tải đầy đồ đạc thì miệng cũng không khép lại được.

"Mẹ, nhà chúng ta phát tài rồi sao? Mẹ lấy đâu ra nhiều đồ thế?" Bạch Thế Vinh vừa nói xong đã ăn một bàn tay của bà Ôn vào đầu.

"Mấy thứ này đều là mua từ Hương Thành đấy. Còn có TV, máy giặt, tủ lạnh, quạt điện. Mấy thứ này đều là do Tiểu Độ chuẩn bị, còn có vài thứ là Oanh Oanh mua, còn lại là mẹ nhờ người trông coi mua cho các con.”

“Về sau trong nhà thiếu cái gì thì cứ nói thẳng, trước kia trong nhà sống không tốt đều là nhờ các con giúp đỡ, con đối xử tốt với Như Hân, bà mẹ già này cũng

đều ghi tạc trong lòng. Con không cần ngại, cứ nhận mấy cái này, đây là mẹ cho

con gái mẹ và ba đứa cháu của mẹ"

Bà Ôn vừa nói như vậy, Bạch Thế Vinh biết ngay bà đang lo lắng.

Thật ra anh ấy không sĩ diện như vậy.

Từ nhỏ anh ấy đã thích Ôn Như Hân, Ôn Như Hân không giống với những cô gái khác trong thôn. Tuy một tay của cô ấy không tốt lắm, nhưng cô ấy hoàn toàn khác biệt với những người trong thôn.

Lúc đó Bạch Thế Vinh cũng không biết vì sao Ôn Như Hân không giống những cô gái khác.

Về sau anh ấy cưới cô ấy về nhà, nhìn vợ người khác chỉnh đốn nhà cửa lộn xộn,

làm cơm cũng không ngon, giọng nói còn như sư tử, may quần áo thì khó coi. Mà trong nhà mình vẫn luôn sạch sẽ, mặc kệ là quần áo hay là những thứ khác được đều đặt ở đó một cách chỉnh tề.

Ôn Như Hân lúc nói chuyện đều ấm áp dịu dàng, làm cơm cũng ngon.

Cứ như cô ấy không hề biết cáu kỉnh.

Cô ấy càng như vậy, Bạch Thế Vinh càng thương cô ấy.
 
Thập Niên 80: Em Gái Của Nam Chủ Trong Niên Đại Văn Đã Trở Lại
Chương 548



tùy chỉnh

Có thứ gì tốt anh ấy đều muốn mang về cho cô ấy, người khác có, cô ấy phải có, người khác không có thì cô ấy càng phải có.

Mỗi ngày anh ấy về nhà đều sẽ rửa chén, tiện đường còn mua thức ăn mang về. Đôi khi người bên ngoài còn nhìn thấy anh ấy giặt quần áo trong sân nên cứ luôn ở sau lưng nói anh ấy sợ vợ, không giống đàn ông, nhưng anh ấy hoàn toàn không thèm để ý.

Anh ấy chỉ muốn đối xử tốt với vợ của mình.

Những người đó căn bản không hiểu được.

Anh ấy cũng không hy vọng người khác sẽ hiểu.

"Mẹ, sau này mẹ có thể mua thêm chút đồ cho con được không? Con không có được mấy thứ này. Mua mấy cái này về rồi thì sau này Như Hân ở trong nhà sẽ không còn nhàm chán nữa, còn có thể xem TV mỗi ngày. Nếu đến cuối ngày còn cơm thừa cũng có thể để ở trong tủ lạnh, sẽ không hỏng, miễn cho Như Hân cứ luôn thấy đau lòng."

Bạch Thế Vinh nhìn thấy máy giặt được chuyển từ trên xe xuống, ánh mắt cũng sáng lên.

"Mẹ, cái máy giặt này mua tốt quá, đây quả thực là cứu tinh của con.

Bạch Thế Vinh thật sự thích chiếc máy giặt này từ tận đáy lòng.

Bà Ôn vừa nghe thấy lời này bèn quay đầu nhìn thoáng qua con rể không có tiền đồ một chút, còn con gái thì ngượng ngùng cúi đầu, làm sao bà không đoán ra được quần áo trong nhà đều là do con rể giặt?

Ôn Oanh đứng ở bên cạnh, mím môi vụng trộm vui vẻ.

Cô chú thật sự rất thú vị!

Không ngờ chú lại còn giúp cô lớn giặt quần áo. A, đúng rồi, tay cô lớn có vấn đề nên có thể quần áo trong nhà đều là do chú giặt.

"Nhìn chút tiền đồ của con đi kìa. Một cái máy giặt đã giặt con thành như vậy rồi. Đừng có bảo được máy giặt rồi thì con không có ý định làm việc nữa đấy"

Bà Ôn nghiêm mặt, lời nói cũng vô cùng chua chát.

Bạch Thế Vinh chẳng những không để ý mà còn cười nói: "Mẹ, mẹ không hiểu rồi. Có máy giặt thì về sau con không cần phải giặt quần áo nữa, chỉ cần phơi quần áo thôi, cái này thì có gì khó khăn chứ?"

"Được rồi, chuyển đồ vào trước đi. Để Minh Huy lập giúp con, sau đó thử xem có dùng được không?"

Bà Ôn là người định đoạt.

Bà nói cái gì thì chính là cái đó.

Rõ ràng đây là lần đầu tiên đến nhà con rể nhưng trong nhà này vẫn do bà định

đoạt.

Ôn Oanh nhìn từng món đồ đạc được chuyển vào bèn nói với các anh họ: "Đây là bút máy em đặc biệt mua cho các anh đó. Chi Chi nói bút máy mà nhãn hiệu này bán là tốt nhất ở Hương Thành. Em còn mua cho các anh rất nhiều ngòi bút, nếu bút máy hỏng có thể thay được.

"Nhưng mỗi người các anh đều có hai cây bút máy nên hẳn là có thể dùng được vài năm. Nếu bút máy hỏng thì nhớ nói với em, đến lúc đó em sẽ mua cho các anh cái mới."

Bạch Dũng Lập ngượng ngùng nói: "Hai cây bút máy này đã đủ cho bọn anh

dùng cả đời rồi, không cần mua cái mới nữa đâu"

"Anh họ, bây giờ em biết kiếm tiền rồi, anh cứ tin tưởng em."

Ôn Oanh biết anh trai không tiện lấy đồ của cô bé.

Nhưng cô bé biết mấy người anh họ này đều là người tốt.

"Anh họ, giữa anh và em không cần khách sáo đến vậy. Trước kia khi cô lớn gửi tiền về nhà đã giúp em có thể ăn trứng gà, cũng được mặc quần áo đẹp hơn những đứa trẻ khác. Bây giờ em chỉ muốn mua cho anh mấy cây bút máy mà thôi, chẳng lẽ như vậy cũng không được sao?"

“Hơn nữa cũng không phải cô lớn chỉ gửi tiền về nhà một lần hai lần. Mỗi tháng cô lớn đều gửi tiền về nhà, gửi một lần là gửi mười mấy năm."

Bọn họ phải ghi tạc phần tình cảm này trong lòng.
 
Thập Niên 80: Em Gái Của Nam Chủ Trong Niên Đại Văn Đã Trở Lại
Chương 549



Đừng nói là một xe tải đồ đạc, có là mười xe tải đồ đạc cũng không trả được phần nhân tình này.

Bạch Dũng Lập nói: "Đó là vì mẹ hiểu thuận với bà ngoại, không liên quan gì đến bọn anh."

"Em muốn mua đồ cho các anh, đó là bởi vì quan hệ giữa em và các anh tốt, cũng là em nguyện ý, càng là vì em thích các anh họ.

Ôn Oanh phồng hai má lên trông vô cùng đáng yêu.

Bạch Dũng Lập phát hiện mình vậy mà lại không nói lại một cô nhóc. Cậu ấy vốn muốn tìm anh cả hỗ trợ nhưng vừa quay đầu lại chỉ thấy một mình em trai.

Mà em trai cậu ấy lại là một người trầm mặc ít nói.

Bạch Dũng Lập đành phải nói: "Vậy sau này anh tốt nghiệp đại học tìm được việc làm, kiếm được khoản tiền đầu tiên sẽ mua quà cho em. Đến lúc đó em không thể không nhận đâu đấy"

Ôn Oanh vụng trộm vui vẻ trong lòng.

Về sau hàng năm cô bé đều sẽ tặng đồ cho các anh họ, đợi đến lúc anh họ làm việc thì cũng không biết cô bé đã mua cho các anh họ bao nhiêu món rồi.

Cho nên đến lúc đó anh họ mua quà cho cô bé, nhất định cô bé sẽ cảm thấy thoải mái.

"Thằng hai, mấy đứa mau tới đây hỗ trợ đi, mang mấy thứ này vào.

Bạch Thế Vinh bận rộn ở trên xe, phát hiện đồ vật thật sự rất nhiều nên bảo hai đứa con trai nhỏ tới giúp đỡ.

Lúc Bạch Dũng Quân mang theo năm cân thịt trở về, nhìn thấy có một chiếc xe lớn đậu trước cửa nhà, mà ba cậu ấy lẫn các em trai của cậu ấy còn đang khuân đồ vào trong nhà khiến cậu trong lúc nhất thời không biết có chuyện gì đã xảy ra.

"Ba, ba cướp của ai vậy?" Bạch Dũng Quân vừa mở miệng là không khó để nhận ra bản tính của cậu ấy giống hệt ba mình.

Bạch Thế Vinh tức giận trừng mắt nhìn con trai một cái, sau đó cười đến nỗi không ngậm miệng lại được.

"Đây đều là bà ngoại con, cậu con, cậu nuôi của con, còn có đồ mà hai em họ con mua cho chúng ta đấy."

Bạch Dũng Quân nhìn đồ trong xe, sau đó lại nhìn thoáng vào trong nhà mới phát hiện trong nhà có rất nhiều đồ đạc chất đống, ngoài sân nhỏ cũng có rất nhiều đồ đạc.

"Đây đâu phải đồ mua? Đây là cướp của người ta rồi."

"Thằng nhóc thối, đừng nói hươu nói vượn!

Bạch Dũng Quân ôm đầu: "Ba, rốt cuộc mấy thứ này tổn bao nhiêu tiền thế?"

"Ba không biết, ba chỉ biết khoảng thời gian trước bà ngoại con gửi cho mẹ con ba nghìn đồng."

Bạch Thế Vinh nghĩ đến khoảnh khắc vợ nhận được hóa đơn gửi tiền đã điên cuồng gọi điện thoại về nhà thế nào.

Cũng không biết mẹ vợ anh ấy nói cái gì, dù sao vợ anh ấy đã đi rút tiền, đổi đi rồi lại gửi một khoản vào ngân hàng.

Phỏng chừng bọn họ còn không có nổi số tiền này trong vòng mười năm.

Ôn Như Hàn lúc này đã trợn tròn mắt.

Chiếc xe tải này không chỉ chứa thức ăn, quần áo mà còn cả những thứ hữu ích khác, mua quá nhiều.

Dầu không dễ mua trong nước nên bà còn mua dầu cho cả một năm.

"Xào rau cũng phải thêm dầu, đừng tiếc. Con xem con gầy thế nào đi, sắc mặt cũng khó coi. Còn gạo này cũng là mẹ nhờ người ta đi mua, đừng không nỡ ăn một bữa cơm ngon. Về sau trong nhà thiếu cái gì thì gọi điện thoại cho mẹ trước. Đến lúc đó mẹ sẽ nhờ người ngồi xe lửa đưa tới cho con. Mẹ nhìn nhà ga rồi, ở ngay bên cạnh nhà các con nên mang gì đến cũng rất tiện."

Nói chung bà Ôn coi như là hài lòng đối với cuộc sống của con gái.

Lúc trước cũng coi như bà không nhìn lầm người.

"Mẹ, không cần phiền mẹ đến vậy đâu, chỗ chúng con cũng không phải không có đồ ăn."
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back