Dịch Thập Niên 80: Em Gái Của Nam Chủ Trong Niên Đại Văn Đã Trở Lại

Thập Niên 80: Em Gái Của Nam Chủ Trong Niên Đại Văn Đã Trở Lại
Chương 530



Ôn Oanh nghĩ đến hình ảnh kia bèn ôm ly không ngừng rơi nước mắt.

"Lúc ấy em chỉ biết điên cuồng kêu gào muốn anh trai biết tin em đã chết rồi. Về sau em không biết gì nữa, em chỉ biết nếu em không trốn đi thì sẽ chết ở đó với Chi Chi, cho nên em bèn kéo Chi Chi chạy trốn."

Ôn Oanh nhớ lại lúc bị bắt đi cứ luôn cảm thấy đó là chuyện ở kiếp trước.

"Nếu không nhờ có Chi Chi, chắc chắn em không có cách nào sống sót chạy ra ngoài. Chi Chi thông minh lắm! Cậu lừa chúng em ra ngoài nên sống chết không cho em lên tiếng, cũng không cho em động đậy, em căn bản không tránh thoát được. Cậu ấy còn biết đắp rất nhiều lá cây cho em, trốn ở chỗ khuất gió ngủ cả đêm.”

Sau khi Ôn Oanh nói xong mới bất giác ý thức được mình vừa nói hết nội dung trong mơ cho anh trai biết.

Cô bé kích động cầm tay anh trai, vô cùng vô cùng nghiêm túc nói: "Anh, anh nhất định phải học tập cho tốt. Anh nhìn xem, nếu anh học tập thật tốt là sẽ có tiền, có thể cử người khác giúp anh tìm em chứ không phải tự mình đi tìm không có mục đích, đúng không?"

"Đúng vậy."

Giọng nói của Ôn Độ khàn khàn.

Cậu không biết đời trước mình không hề cô đơn, thì ra em gái vẫn luôn ở bên cạnh mình.

Đôi mắt cậu có chút chua xót.

Nhưng cậu lại không biết em gái ở bên cạnh.

"Anh, trong mơ anh đã phải chịu đựng rất nhiều khổ sở, vất vả lắm mới có người thân nhưng bọn họ lại không coi anh là người nhà. Anh lớn tuổi vậy rồi mà còn phải ra ngoài giao đồ ăn, chuyển phát nhanh. Anh đừng quá vất vả có được không. Oanh Oanh sẽ kiếm tiền thật nhiều! Sẽ giúp anh trai và bà nội và cả ba đều sống thật tốt thật tốt."

Cuối cùng Ôn Độ cũng hiểu vì sao em gái cứ luôn muốn kiếm tiền.

Thì ra em gái vẫn luôn ở đó.

Thì ra em gái của cậu chưa từng rời khỏi cậu.

Thì ra...

Ông trời không có mắt.

"Đó là mơ, trong mơ đều là giả. Em xem, em khỏe mạnh, nhà chúng ta cũng khỏe mạnh. Ba còn có thể quay phim, bà nội còn có thể mở cửa hàng. Anh vẫn còn đang đi học, đúng không?"

Ôn Oanh cau mày nói: "Nhưng mà anh căn bản không hề đọc sách!"

"Anh có tất cả sách giáo khoa, anh đọc trong lúc không bận rộn."

Ôn Độ biết nguyên nhân em gái cố chấp nên cũng không có ý định lừa gạt em gái nữa, vốn dĩ cậu định tốn khoảng nửa năm sẽ lấy lại toàn bộ kiến thức.

Lần này cậu thật sự đã bắt đầu học tập từ sớm.

Đều là những kiến thức đã học qua nên lấy lại cũng dễ dàng.

Ôn Oanh sùng bái nhìn anh trai: "Anh thật lợi hại! Vừa học mà còn có thể vừa kiếm tiền. Không giống em, cố gắng học tập cũng không tốt bằng thành tích của anh."

Tư Đồ Quang Diệu vừa vặn bước ra khỏi phòng Bếp đi ngang qua phòng khách thì nghe thấy cô bé lừa gạt anh trai mình, chậc một tiếng nói: "Thành tích tiểu học của con không tốt bằng anh trai con nhưng con có thể trực tiếp nhảy lên lớp năm. Không tệ, không chừng sau khi khai giảng thì trực tiếp học lên trung học cơ sở luôn. Đợi sau khi học một năm trung học cơ sở là có thể tham gia kỳ thi đại học cùng anh trai rồi đấy."

Ôn Oanh: "...”

Ôn Độ: "...”

Đối diện với ánh mắt không đồng ý của anh trai, Ôn Oanh dùng bàn tay nhỏ kéo tay áo anh trai, mềm mại xin tha thứ: “Anh, bạn học lớp em đều quá ngây thơ, em không muốn đi học cùng bọn họ. Hơn nữa anh biết em mà, em rất muốn chóng đi làm."

“Ừm.”

Ôn Độ gật đầu, sắc mặt không chút thay đổi.

Ôn Oanh buông tay ra, ôm coca, uống từng ngụm nhỏ giống như uống thuốc Đông y.
 
Thập Niên 80: Em Gái Của Nam Chủ Trong Niên Đại Văn Đã Trở Lại
Chương 531



"Không muốn uống thì đừng uống, đây cũng không phải thứ tốt." Ôn Độ lấy lại ly đặt ở bên cạnh, Tư Đồ Quang Diệu đi ngang qua nhìn Ôn Độ một cái rồi đứng dậy đi ra ngoài.

Ôn Độ không hỏi gì em gái nữa, cũng đi theo.

"Có phải Oanh Oanh chịu tủi thân ở trường không?" Ôn Độ vừa lên đã trực tiếp hỏi.

Tư Đồ Quang Diệu cảm thấy thằng nhóc này vô cùng nhạy bén, nếu là người bình thường nghe thấy em gái của mình nhảy lớp thì nhất định sẽ cảm thấy kiêu ngạo, nhưng đến phiên cậu chỉ cần liếc mắt một cái thôi là có thể phát hiện ra vấn đề.

"Mấy đứa nhỏ trong trường nói Oanh Oanh là đứa không có mẹ, không ai muốn chơi với con bé. Con bé bị bạn học xa lánh." Tư Đồ Quang Diệu nói ra chuyện mình đã điều tra cho Ôn Độ nghe.

Sắc mặt Ôn Độ sa sầm.

Giống như một Diêm Vương sống.

Tư Đồ Quang Diệu nhìn sắc mặt của cậu bèn hỏi: "Con muốn làm gì?"

"Làm gì chứ?" Ôn Độ cười lạnh: "Đều là trẻ con, con có thể làm gì đây?"

Cậu có thể trách người phụ nữ đó sao?

Nhưng cậu càng cảm thấy may mắn vì người phụ nữ kia đã đi rồi.

Một người phụ nữ như vậy không xứng đáng có được một cô con gái ngoan ngoãn đáng yêu như em gái.

"Còn nhiều cách lắm."

Tư Đồ Quang Diệu nói gì Ôn Độ đều hiểu.

Giọng điệu của Ôn Độ hơi lạnh: "Không cần thiết. Em gái của con sẽ không yếu ớt như vậy, trong lòng con bé rất mạnh mẽ. Đừng xem thường con bé.”

“Con bé sẽ tự đưa ra được lựa chọn, sẽ đứng ở vị trí cao hơn những người kia, đi xa hơn những đứa nhóc kia. Thế giới trước mắt con bé rất rộng lớn, con bé cũng không thiếu người yêu thương mình. Không có mẹ thì sao? Ai lại cho phép vừa sinh ra đã mất mẹ chứ?"

Tư Đồ Quang Diệu: “...”

Đủ tàn nhẫn.

Tên vừa sinh ra đã mất mẹ này cũng rất thông minh.

"Con muốn Oanh Oanh sang đây học tập không?"

"Thôi."

Mặc dù Ôn Độ biết điều kiện giáo dục bên này cũng không tệ lắm nhưng cậu vẫn định để em gái ở lại trong nước. Trong nước không có gì xấu.

"Có thể đi học thỏa đáng là được, chẳng hạn như ngoại ngữ." Tư Đồ Quang Diệu cảm thấy cô bé vẽ cũng không tồi: "Đúng rồi, Oanh Oanh theo chú học vẽ mấy tháng nay, vẽ cũng không tệ lắm."

Ôn Độ đầu tiên là kinh ngạc, sau đó hiểu ra vì sao em gái lại thích.

"Nghỉ hè cho con bé học bổ túc nhé?" Tư Đồ Quang Diệu hỏi.

Ôn Độ không muốn thay em gái quyết định: "Để con bé tự quyết định đi."

Cậu không muốn nuôi em gái thành người không có chủ kiến.

Cô bé cần phải bình tĩnh hơn và biết cách đưa ra lựa chọn.

Tư Đồ Quang Diệu nhìn Ôn Độ với cặp mắt khác xưa, không ngờ Ôn Độ lại nghĩ như vậy.

"Nhìn con như vậy làm gì?" Ôn Độ quay đầu hỏi.

Tư Đồ Quang Diệu nói: "Con rất khá."

"Ha, còn tốt đó chứ." Ôn Độ chỉ là một người bình thường có chút trải nghiệm không bình thường: "Chờ sau này chú có con gái là sẽ hiểu. Nuôi một cô bé phải để ý hơn một cậu bé nhiều. Tâm tư con gái nhạy cảm nhưng mạnh mẽ hơn chú nghĩ đấy, nhưng bọn họ cũng dễ bị tổn thương nên phải để bọn họ có chủ kiến hơn, như vậy mới không dễ dàng bị người khác khống chế.

"Con nói có lý."

Tư Đồ Quang Diệu không nghĩ mình sẽ có con gái, nhưng nghĩ đến Ôn Oanh là anh ấy biết Ôn Độ đang làm đúng.

"Gì cơ?"

Cô bé sẽ học ngoại ngữ?

Mỗi ngày còn phải vẽ tranh?

Cô bé còn phải học làm bánh ngọt sao?

Ôn Độ thản nhiên nhìn em gái, rất bình tĩnh, hoàn toàn đặt quyền lựa chọn vào trong tay em gái.

"Trong nhà không thiếu tiền."

Ôn Độ nói một câu để Ôn Oanh đưa ra quyết định.

"Anh, em muốn học ngoại ngữ.

"Được, anh sẽ sắp xếp."
 
Thập Niên 80: Em Gái Của Nam Chủ Trong Niên Đại Văn Đã Trở Lại
Chương 532



Bên phía Ôn Độ còn chưa sắp xếp thì Tư Đồ Quang Diệu đã mời giáo viên tới.

Ôn Oanh nghỉ đông là bắt đầu đi học ở đây.

Năm mới, cô bé bắt đầu nói chuyện bằng ngoại ngữ với Ôn Độ. Bà Ôn rất tò mò nên cũng ngồi xuống học cùng. Đợi đến khi mọi người trong nhà đều thử dùng tiếng Anh để nói chuyện thì chỉ có một mình Ôn Thiều Ngọc là không biết gì.

Hắn muốn hòa nhập nên bị ép phải học cùng.

Ngày lễ mừng năm mới.

Tư Đồ Quang Diệu nhận được điện thoại trong nhà, là lão già Gọt tới.

Vừa kết nối điện thoại đã nghe lão già chửi mắng ầm ĩ: "Năm mới mà mày cũng không về, mày muốn làm tao tức chết hå?"

"Không phải ba sống rất tốt sao?" Trong mắt Tư Đồ Quang Diệu vô cùng lạnh lẽo.

Lạnh lẽo trong mắt tỏa ra khiến người khác cũng lạnh run trong lòng.

"Thằng bất hiếu!"

"Đây cũng không phải ngày đầu tiên ba biết." Tư Đồ Quang Diệu thật lòng muốn làm người ta tức chết, giọng nói đó quả thật khiến người khác giận sôi.

Lão già nói thẳng: "Mày đừng tưởng rằng cánh của mày cứng là tao sẽ không có cách gì với mày. Tao có thể cho mày tất cả, cũng có thể lấy lại tất cả."

"Cho thằng con riêng phá của của ba à?" Tư Đồ Quang Diệu hoàn toàn không quan tâm: "Ba Muốn lấy lại thì lấy lại đi, có bản lĩnh thì ba đưa cho thằng con riêng của ba ấy."

Giọng điệu của của lão già dừng lại, không ngờ Tư Đồ Quang Diệu lại không thèm để ý.

"Mày nghiêm túc à?"

Tư Đồ Quang Diệu nhìn ánh sao bên ngoài, nghe tiếng nói chuyện náo nhiệt trong phòng, Ôn Oanh còn đang ở bên trong mềm mại hô: "Chú, chú mau lại đây! Chú đánh bài đi! Con lại thua tiền rồi!"

Anh ấy ra dấu OK với cô bé rồi nói với người trong điện thoại: "Tôi thật sự không quan tâm. Ba tuyệt đối không cần cố kỵ tôi."

Còn đối với những thứ của anh ấy, ai muốn cướp thì chẳng khác nào muốn chết.

Lão già đúng là hồ đồ rồi nên mới muốn cướp đi thứ nằm trong tay anh ấy.

Đúng là nằm mơ.

Tư Đồ Quang Diệu cúp điện thoại, đi tới bên cạnh Ôn Oanh rồi ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh cô bé, dạy cô bé đánh bài.

"Cái này không được. Con xem có phải thế này là được rồi không?" Đồ Quang Diệu không nói rõ ràng mà chỉ tùy tiện bày bài, ánh mắt cô bé nhất thời sáng lên, sùng bái nhìn Tư Đồ Quang Diệu.

"Chú, chú giỏi ghê!"

Lời này nói bằng tiếng nước ngoài.

"Cũng tạm được."

Một bàn người chơi mạt chược đều dùng tiếng Anh mà nói, vừa buồn cười vừa vui vẻ.

Khiến Ôn Độ nhớ tới dáng vẻ của mấy tên nước ngoài chơi mạt chược bằng tiếng Trung.

Ý cười nơi khóe mắt đuôi mày của cậu dần dần ấm lên.

Lúc này, nhà họ Luật.

Bầu không khí cũng không được tốt lắm.

Bữa cơm đoàn viên.

Người lớn ba bàn, người có địa vị cao có thể ngồi ở bàn chính còn người lớn khác chỉ có thể ngồi ở một bàn khác. Cuối cùng là bàn cho mấy đứa nhỏ.

Luật Hạo Chi vẫn có phong cách riêng như vậy, trực tiếp ngồi ở bàn của ông nội, ngay cả Luật Cảnh Chi vốn nên ngồi ở bàn dành cho trẻ con cũng ngồi cùng một chỗ với anh trai.

Ba mẹ của hai người bọn họ đều không có tư cách ngồi ở bàn này.

Những người không được lên bàn chính mà chỉ có thể ngồi ở bàn thứ hai lại bắt đầu trào phúng Luật Hoài An và Thẩm Thanh Đường.

Luật Hoài An còn khá ổn nhưng Thẩm Thanh Đường không chịu nổi tủi nhục này, ánh mắt nhìn con trai chỉ hận như chưa từng sinh cậu bé ra, cho dù là sinh ra cũng hận không thể dìm chết cậu bé.

Tóm lại là hai chữ, hối hận.

Luật Cảnh Chi nhận thấy được ánh mắt oán hận của mẹ nhưng không có chút phản ứng nào. Trong lòng cậu bé không coi người phụ nữ này là mẹ của mình, cô ta sẽ không làm tổn thương được cậu bé.
 
Thập Niên 80: Em Gái Của Nam Chủ Trong Niên Đại Văn Đã Trở Lại
Chương 533



Trước kia Luật Cảnh Chi còn có thể gặp dịp thì chơi.

Từ khi cậu bé thiếu chút nữa đã chết ở trong ngôi miếu đổ nát trên núi thì đã vô cùng thất vọng với đôi ba mẹ này rồi.

Cái vẻ lúc tìm đến cậu bé rõ ràng không phải là thái độ khi đối diện với của ân nhân cứu mạng cậu bé, mà là của kẻ thù.

Luật Cảnh Chi không cho phép bất kỳ kẻ nào làm hại người nhà họ Ôn, người nhà họ Ôn trong lòng cậu bé là khác biệt.

Mà ba mẹ cậu bé đã chạm tới điểm mấu chốt của cậu bé.

Nội tâm Luật Cảnh Chi rất mềm mại, mà chỗ mềm mại đó chỉ có những người cậu bé để trong lòng.

Về phần những người khác...

Cậu bé mặc kệ sống chết của bọn họ.

Chưa kể đến thái độ của bọn họ.

Dù sao cũng sẽ không cản trở chuyện gì của cậu bé.

"Tiểu Cảnh, nghe nói học kỳ trước con lấy được học bổng của trường nhỉ?" Ông nội Luật là một người học giỏi, thành tích vô cùng tốt.

Những người phụ nữ mà ông ấy kết hôn đều rất thông minh.

Những đứa trẻ được sinh ra bởi những người phụ nữ này cũng rất thông minh.

Ngoại lệ duy nhất chính là Luật Hoài An.

Luật Hoài An không chỉ không thông minh mà thậm chí còn là một tên ngu xuẩn. Thật sự rất giống đầu thai sai chỗ rồi nên mới vào cửa nhà bọn họ. Nếu không phải đứa nhỏ này lớn lên giống mình y như đúc thì ông ấy cũng không muốn nhìn thấy anh ta.

Cũng may dòng gen ưu tú của ông ấy không bị lãng phí, tuy bản thân Luật Hoài An tồi tệ, cưới được một người vợ cũng tồi tệ nhưng lại sinh ra được hai đứa con rất xuất sắc.

Hành động của ông nội Luật làm cho rất nhiều người đều cảm thấy ông ấy muốn giao hết gia sản cho hai thằng oắt con này.

Bọn họ không động vào Luật Hạo Chi được nên chỉ có thể giày vò đứa nhỏ hơn.

Bọn họ cũng không giày vò chết người mà chỉ là không ngừng gây phiền toái cho Luật Hạo Chi, để lại bóng ma thật lớn trong lòng hai thằng nhóc này.

Quyết định chọc giận ông nội lúc này là không chính xác.

Tất cả mọi người đều rất ăn ý, chờ ông ấy không xong nữa thì sẽ trực tiếp g**t ch*t hai thằng oắt con này.

Ha!

Đây là sự ăn ý chung của mọi người.

Luật Cảnh Chi không ngờ người đầu tiên bị điểm danh lại là mình, cậu bé ngẩng đầu lên, khuôn mặt nhỏ nhắn lạnh lùng vẫn không chút thay đổi.

"Vâng."

Thái độ cũng vô cùng lạnh lùng.

Ông nội Luật không hề để bụng.

"Sau này con định đi đâu học? Dựa theo tuổi của con, không cần đến hai năm là có thể ra nước ngoài rồi.” Con cái nhà họ Luật đều phải ra nước ngoài du học.

Không chỉ nhà họ Luật, chỉ cần là con nhà có tên có họ ở Hương Thành đều sẽ ra nước ngoài du học.

Cho dù là con cái gia đình bình thường cũng hết khả năng để đưa bọn nhỏ ra nước ngoài.

Luật Cảnh Chi ra nước ngoài là điều tất nhiên.

Cậu bé không muốn đi.

Cậu bé biết Ôn Oanh không đi được.

Một khi cậu bé đi rồi sẽ không còn gặp được Ôn Oanh nữa.

Luật Cảnh Chi rất kháng cự.

"Đến trường đại học tốt nhất."

Cậu bé không thể cãi lại mệnh lệnh của ông nội, thậm chí còn muốn lấy lòng ông nội.

Luật Cảnh Chi rất thông suốt, cũng rất thông minh.

Cậu bé biết mình và anh trai hiện tại không có cách cãi lại chỉ thị của ông nội, nếu làm cho ông nội mất hứng thì sẽ có

thể mất đi tất cả những gì bây giờ đang có.

Có rất nhiều thứ là do anh trai tự mình cố gắng có được.

Nhưng một khi ông nội mất hứng, những thứ này đều sẽ biến mất.

Có ông nội làm chỗ dựa cho bọn họ, yêu ma quỷ quái mới không dám động đến đồ vật thuộc về anh trai.

Hết cách, ai bảo bọn họ vẫn chưa trưởng thành chứ?
 
Thập Niên 80: Em Gái Của Nam Chủ Trong Niên Đại Văn Đã Trở Lại
Chương 534



Hơn nữa tuổi trưởng thành ở Hương Thành bây giờ là hai mươi mốt, cậu bé và anh trai vẫn còn một đoạn đường rất dài phải đi.

Luật Cảnh Chi sẽ không tùy hứng hủy diệt tất cả.

Ông nội Luật rất hài lòng với câu trả lời của cháu trai nhỏ, ông ấy nhìn mấy đứa con trai con dâu của mình rồi lại nhìn mấy đứa con gái và con rể, còn về phần những đứa tiểu bối kia lại càng không có lấy một ai lọt vào mắt ông ấy.

So với cháu trai nhỏ, những người này thật sự quá ngu dốt.

Ông nội Luật không thể không khen ngợi hai đứa con trai do một tên vô dụng sinh ra.

"Việc làm ăn của Hạo Chi thế nào? Có gặp khó khăn gì không? Có khó khăn thì nói với ông nội, đừng ngại. Con còn nhỏ, có nhiều chuyện không xử lý được cũng là chuyện hợp tình hợp lý." Ông nội Luật vẫn rất khoan dung với Luật Hạo Chi.

Trước giờ Luật Hạo Chi làm ăn đều là để thủ hạ đi làm, suốt toàn bộ quá trình cậu ấy đều không ra mặt.

Cho dù ra mặt, đối phương biết cậu ấy là người nhà họ Luật cũng sẽ nể mặt vài phần, sẽ không cố ý làm khó cậu ấy.

"Bây giờ vẫn tốt, mọi người biết con là người nhà họ Luật nên đều sẽ cho con chút mặt mũi."

Bà nội của Luật Hạo Chi đã qua đời mấy năm trước.

Người ngồi bên cạnh ông nội bây giờ là mấy bà lớn phòng khác.

Bình thường mọi người không sống cùng nhau.

Bà hai ăn chay niệm Phật, trước mặt chỉ có mấy món ăn mà bà ấy có thể ăn, nhưng bà ấy ngồi ở đó thì không một bà lớn phòng khác nào dám không nể mặt bà ấy.

Vẻ mặt bà hai hiền lành nhưng cặp mắt kia rất sáng, vô cùng sắc bén.

Vừa nhìn là biết đây không phải một người phụ nữ đơn giản.

"Đứa bé Hạo Chi này là có tiền đồ nhất." Bà hai vừa mở miệng, mấy bà lớn khác mới dám nói chuyện.

Khen Luật Hạo Chi có học thức.

Khóe miệng Luật Hạo Chi từ đầu đến cuối đều mang theo nụ cười vừa vặn, không nhiệt tình cũng không lạnh nhạt.

Người một nhà thoạt nhìn hòa thuận.

Dường như không có vấn đề gì.

Nhưng Luật Hạo Chi lại biết trông mấy ông chú bác không lớn tuổi mấy này lẫn mấy cô dì theo dõi sát sao kia không một ai là dễ trêu vào.

Gia tài lớn như vậy, ai có thể không động lòng đây?

Luật Hạo Chỉ quay đầu nhìn em trai, em trai đang chăm chú ăn cơm cứ như bữa tiệc gia đình này chỉ có một mình cậu bé là nghiêm túc ăn cơm.

Dáng vẻ ăn cơm của em trai rất chuyên chú, rất quý trọng thức ăn trước mắt.

Bị em trai lây nhiễm, Luật Hạo Chi cũng cầm đũa lên thản nhiên ăn.

Bà hai tiếp lời chính là vì không muốn để sự chú ý của ông nội đều dán trên người hai anh em bọn họ, Luật Hạo Chi cũng sẽ không khiến lòng người không vui.

"Nếm thử cái này đi.”

Luật Cảnh Chi nhìn thức ăn trước mắt, hoài nghi nhìn anh trai mình mới phát hiện anh trai mình ăn rất nghiêm túc.

Đôi đũa của cậu bé dừng lại, ăn hết những món mà anh trai gắp cho cậu bé.

Mấy thằng choai choai ăn cho ông nghèo luôn.

Luật Hạo Chi đang ở độ tuổi đang lớn nên sức ăn rất mạnh.

Vốn dĩ cậu ấy không thèm ăn lắm, định sẽ trở về ăn sau.

Nhưng mà bây giờ...

Kệ hết!

Trời đất bao la có nhiều người còn không có cơm ăn.

Hai anh em ăn rất ngon lành, những người khác đều đang bận tâm đến hình tượng của mình nên không ăn nhiều, duy chỉ có Luật Hạo Chi và Luật Cảnh Chi là ăn rất khỏe, ăn rất ngon, giơ tay nhấc chân đều vô cùng tao nhã.

Nhìn hai người bọn họ ăn cơm cũng cảm thấy thèm ăn.

Lần đầu tiên ông nội Luật ăn một chén cơm nhỏ.

Mấy bà lớn khác nhìn thấy cảnh này cũng treo nụ cười trên mặt nhưng trong lòng nghĩ như thế nào thì không ai biết.
 
Thập Niên 80: Em Gái Của Nam Chủ Trong Niên Đại Văn Đã Trở Lại
Chương 535



Luật Hạo Chi mặc kệ những chuyện này.

Cậu ấy nghĩ thông suốt rồi.

Bản thân có bản lĩnh, không lo không tìm được đường ra.

Nhìn Ôn Độ là biết.

Ôn Độ không có chống lưng nhưng có bản lĩnh, người ta dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng, cùng tuổi với mình mà có thể lập nên một phần gia nghiệp lớn như vậy. Hơn nữa phần gia nghiệp này còn có thể càng lúc càng lớn, nói không chừng về sau còn có thể có tiền hơn cả ông nội.

Cậu ấy sẽ không để ánh mắt ở nhà họ Luật nữa.

Hơn nữa tuy bây giờ ông nội bảo vệ bọn họ nhưng cũng chưa chắc không coi bọn họ là đá mài đao.

Đáng tiếc dã tâm của các cô chú bác nhà họ Luật không nhỏ nhưng năng lực có hạn.

Luật Hạo Chi ăn hồi lâu mới phát hiện thức ăn trên bàn đã bị hai anh em bọn họ ăn hết rồi.

Luật Cảnh Chi sờ sờ bụng mình, lại nhìn anh trai mình, mím môi bình tĩnh nói: "Chưa no."

Âm thanh của cậu bé không lớn nhưng vừa rồi trong phòng bỗng nhiên trở nên rất yên tĩnh nên ngay lập tức bị những người khác nghe thấy.

Bầu không khí xấu hổ.

Có người âm thầm cười nhạo, chờ ông nội Luật răn dạy Luật Cảnh Chi.

Ai ngờ ông nội Luật cười nói: "Chưa no à? Quản gia bảo phòng Bếp dọn thêm một bàn nữa đi."

"Gần đây khẩu vị của Tiểu Cảnh không tệ." Ông nội Luật cười trêu ghẹo.

Luật Cảnh Chi không kiêu ngạo không siểm nịnh, thậm chí còn có chút hung dữ nói: "Con đang dậy thì nên ăn nhiều là chuyện không thể tránh khỏi. Không ăn nhiều nhỡ đâu không cao, biến thành bánh bao đậu đỏ thì phải làm sao đây?"

Cậu bé vẫn chưa quên mình không cao bằng Ôn Oanh.

Không biết mấy chữ kia đâm trúng điểm cười nào của ông nội Luật mà ông nội Luật cười rất vui vẻ.

"Con và anh con vừa vặn ở giai đoạn quan trọng nhất trong quá trình dậy thì, phải ăn nhiều một chút. Đầu bếp trong nhà làm cơm nước thế nào? Nếu con thích đầu bếp này thì cứ để đầu bếp đi theo bọn con khi trở về đi." Ông nội Luật thằng nhóc kia khiến người ta nóng mắt.

Thẩm Thanh Đường nhìn con trai út cũng được ông nội thích bèn nhíu mày, chán ghét trong đáy mắt đều bị thu hồi. Cô ta cụp mắt, chớp mấy cái che đi tính toán trong đáy mắt.

Con trai út được ông nội yêu thích, có thể cũng sẽ có nhiều gia sản hơn.

Cái này không thiệt thòi.

Thẩm Thanh Đường không ngu xuẩn như vậy, chỉ là lúc trước chán ghét con trai nhỏ mang đến phiền phức cho mình

mà thôi.

Nếu không phải con trai nhỏ liên tiếp xảy ra chuyện khiến ông nội cảm thấy khó chịu với cô ta và Luật Hoài An thì hai người bọn họ cũng sẽ không bị những người khác cười nhạo đến tận bây giờ.

Trong lúc lơ đãng, Luật Cảnh Chi quay đầu, đối diện với tầm mắt của Thẩm Thanh Đường.

Cậu bé nhìn thấy Thẩm Thanh Đường đang nở nụ cười với mình, da đầu nhất thời tê rần cứ như gặp phải nữ quỷ, mặt mày cậu bé đều cứng đờ rồi nhanh chóng dời ánh mắt đi.

Thân thể Thẩm Thanh Đường cứng ngắc, sắc mặt rất khó coi.

Bên cạnh còn truyền đến một tiếng cười nhạo: "Phì."

Thái độ của Thẩm Thanh Đường đối với con trai vừa mới có chút thay đổi, một giây sau đã hận không thể b*p ch*t con trai út ngay.

Kiểu con trai này chỉ làm cho cô ta bẽ mặt, làm cho cô ta khó xử này còn không bằng không tồn tại.

Cô ta có một đứa con trai lớn là đủ rồi.

Tốc độ của bữa cơm tất niên này đối với người bên ngoài mà nói là quá nhanh.

Dường như không tìm được cơ hội nói chuyện với ông nội thì đã kết thúc.

Mà Luật Hạo Chi và Luật Cảnh Chi ăn bữa cơm này cũng không tệ lắm. May mà lúc bọn họ ăn thì cơm vẫn chưa nguội, độ ấm vừa đúng.
 
Thập Niên 80: Em Gái Của Nam Chủ Trong Niên Đại Văn Đã Trở Lại
Chương 536



Mặc kệ người khác có ăn no hay không, dù sao hai người bọn họ cũng đã ăn no rồi.

"Đi thôi."

Tối hôm đó, tất cả mọi người sẽ ở lại nhà.

Con gái đã lấy chồng sẽ rời đi cùng gia đình.

Có người muốn ở lại nhưng phải đi, có người muốn đi nhưng phải ở lại.

Luật Cảnh Chi về đến phòng rầu rĩ nói: "Em muốn đi."

"Sáng mai còn phải chúc tết ông nội, không đi được." Luật Hạo Chi tàn nhẫn nhắc nhở em trai.

Luật Cảnh Chi trực tiếp nằm trên giường: "Vậy em cứ ngủ thế luôn."

"Đi tắm đi."

Luật Hạo Chi hứng nước tắm, kéo em trai dậy.

"Nếu em không đi tắm, sau này sẽ không ai thèm em đâu." Luật Hạo Chi thấy em trai bất động nên muốn kéo cậu bé vào.

Luật Cảnh Chi không cho cậu ấy cơ hội: "Anh, anh đi làm việc của anh đi."

Đừng để ý đến em.

Luật Hạo Chi biết em trai đang không vui: "Em muốn đón năm mới với người nhà họ Ôn, nhưng làm vậy là không hợp quy củ, chúng ta có quan hệ tốt với họ nhưng không phải người một nhà, không thích hợp. Trừ phi anh nhận bà Ôn làm bà nuôi, có như vậy chúng ta mới có thể đường đường chính chính ở lại đó đón năm mới."

"Anh không sợ sau khi ông nội biết sẽ tìm đến bọn họ gây phiền toái sao?" Luật Cảnh Chi cảm thấy anh trai có vấn đề.

Luật Hạo Chi chậc một tiếng: "Em mau tắm rồi đi ngủ đi, đừng để sáng mai không dậy nổi, đến lúc đó nhất định sẽ có người đến tìm em gây phiền phức, mùng một tháng giêng mà ầm ĩ sẽ không may, cả năm cũng sẽ không may."

Luật Cảnh Chi lập tức đứng dậy đi tắm.

Cậu bé sẽ không cho bất kỳ kẻ nào có cơ hội mang đến xui xẻo cho cậu bé.

Nhà Tư Đồ.

Ôn Oanh ngồi trên ban công nhìn pháo hoa rực rỡ trong thành phố, hoạt bát ôm sữa bò.

"Oa! Đẹp quá!"

"Anh anh mau nhìn đi! Bên kia có pháo hoa!"

"Đây là lần đầu tiên em nhìn thấy pháo hoa đẹp như vậy đấy!"

Khóe miệng Ôn Độ giật giật, cuối cùng cũng không nói gì.

Bên cạnh có người nên cậu không tiện nói.

Cậu rất muốn hỏi em gái rằng chưa từng thấy pháo hoa trong mơ sao?

Đợi đến khi mười hai giờ thoáng cái qua đi.

Ôn Độ bảo Ôn Oanh đi ngủ, Ôn Oanh bèn nằm ở trong chăn dùng ánh mắt sáng ngời nhìn anh trai.

"Anh, em vui lắm."

Năm nay và năm ngoái, cô bé đều rất hạnh phúc.

Bởi vì người một nhà đoàn viên.

Ôn Độ cười hỏi cô bé: "Trong mơ chưa từng thấy pháo hoa sao?"

Ôn Oanh suy nghĩ một chút, lắc đầu: "Em chỉ gặp một lần vào lễ mừng năm mới. Năm đó anh kết hôn, nhưng bọn họ ăn cơm tất niên lại không cho anh lên bàn ăn."

Nghĩ tới đây, Ôn Oanh vô cùng tức giận: "Bọn họ đốt pháo mà anh lại ở bên ngoài giao đồ ăn. Nghe được tiếng pháo mà anh cũng không dừng lại, chỉ vội vàng đạp xe đi giao sủi cảo cho người ta."

Trong âm thanh của Ôn Oanh mang theo tiếng khóc nức nở: "Nhưng rõ ràng anh còn chưa ăn sủi cảo!"

Cô bé rất tức giận, rất đau lòng cho anh trai.

Nhưng vì trong mơ nên cô bé không có cách nào cả.

"Em bay bên cạnh anh, không ngừng nói với anh, anh trai, chúc mừng năm mới! Anh trai, anh cũng mua cho mình một phần sủi cảo rồi ăn đi! Nhưng anh cũng không nghe thấy."

Ôn Độ nghe xong lời nói của em gái, cậu im lặng.

Hóa ra giấc mơ của em gái không liền mạch, dường như chính là từng cảnh từng cảnh giống như một bộ phim truyền hình trên trăm tập bị người ta cắt nối biên tập thành video nửa tiếng.

Trong video xuất hiện một phần mà cậu thê thảm nhất, cô đơn nhất.

Lỗi cuộc đời của cậu ra cưỡng ép biên tập thành một câu chuyện khác.

Vậy có đúng không?

Chắc chắn là không đúng.

Nói không đúng đi!

Nhưng đó lại là chuyện cậu thật sự đã trải qua.
 
Thập Niên 80: Em Gái Của Nam Chủ Trong Niên Đại Văn Đã Trở Lại
Chương 537



Chỉ có thể nói là biên tập ác ý hại người khác.

Nhưng Ôn Độ lại không có cách nào giải thích với em gái.

Cậu ôm cô bé, xoa đầu của cô bé, vừa buồn vừa đau lòng nói: "Em cũng biết đó là mơ, mơ và hiện thực không giống nhau. Hơn nữa anh trai em có bản lĩnh như vậy nên anh trai trong mơ nhất định cũng có bản lĩnh."

"Nhưng mà anh trai, con của anh cũng không hiếu thuận với anh!" Ôn Oanh thở dài.

Ôn Độ: "..."

Con trai cậu quả thật không hiếu thuận với cậu.

Cậu không có tinh lực để quan tâm các con nên chúng đã bị ba vợ chiều hư.

Chuyện này cũng có lỗi của cậu.

Cậu không thẳng thắn nói với vợ về giá trị con người cậu, tất cả mọi người đều nghĩ cậu chỉ là con rể của họ chứ không biết rằng thực ra cậu là đối tác kinh doanh lớn nhất của gia đình bọn họ.

Càng không biết nhà bọn họ có được ngày hôm nay đều là dựa vào cậu.

Nếu không gia đình bọn họ cũng không thể trở nên tốt hơn.

Cậu muốn có một gia đình, tính cách vợ cậu cũng không tệ lắm, là một đối tượng thích hợp để kết hôn, thế nên bọn họ mới kết hôn, thế nhưng cô ta trước và sau khi kết hôn là hai người hoàn toàn khác nhau.

Ôn Độ muốn tìm em gái, cô ta cũng biết, cũng hiểu.

Nhưng cậu tìm hai mươi năm, cô ta không chịu nổi nữa.

Còn nói những lời ác độc như vậy.

Ôn Độ bèn dọn ra khỏi ngôi nhà đó.

Bữa cơm tất niên mà em gái nói thật ra là cậu nhận được một cú điện thoại cho nên mới rời đi. Mượn cớ giao đồ ăn bên ngoài để âm thầm đi xem xét người kia.

Hóa ra người đàn ông đó là một kẻ lừa gạt.

Sau đó không tìm được em gái.

Cậu về lại biệt thự lớn xa hoa, bên trong có một bàn tiệc rượu.

Trên mỗi chỗ ngồi đều đặt một bài vị.

Cậu ngồi ở chỗ đó ăn sủi cảo, nghĩ rằng rõ ràng mình đã kết hôn, đã có con nhưng tại sao vẫn cảm thấy rất cô đơn, như thể bị toàn thế giới vứt bỏ?

Cậu cố gắng làm tròn bổn phận của một người ba, một người chồng.

Nhưng vợ hiểu lầm cậu quá sâu sắc.

Khoảng cách giữa bọn họ cũng càng ngày càng lớn.

Sau đó cô ta hối hận, muốn ly hôn với cậu, cậu cũng đồng ý.

Ôn Độ rất ít khi khi nghĩ đến kiếp trước, rất ít khi nghĩ đến người phụ nữ đó.

Cậu không hề không phụ lòng cô ta, ngoại trừ không nói cho cô ta biết giá trị của cậu thì cũng không giấu diếm gì. Cô ta chỉ cần để ý cậu thêm chút nữa là sẽ phát hiện cậu bận rộn thật ra không phải là vì đang tìm kiếm em gái.

Cậu có tiền, phát động nhiều người đi tìm em gái đến thế nên đương nhiên phải kiếm tiền.

Cậu tặng quà cho cô ta, cô ta xem là đồ giả, tùy ý bày ra đó.

Cậu tặng túi cho cô ta, cô ta nói thích nhưng chưa từng đeo bao giờ mà còn giấu đi, sau đó tự mình vụng trộm mua một cái hàng thật đặt ở nơi đó, còn tưởng rằng cái cậu tặng là hàng giả.

Còn bảo cậu không cần phải tốn tiền.

Dường như bọn họ đã sai ngay từ đầu.

Ôn Độ cúi đầu phát hiện em gái đã ngủ say bèn đắp chăn cho cô bé, sau đó đóng cửa sổ lại rồi mới rời đi.

Khi cậu trở về phòng thì phát hiện trong phòng ngủ của ba vẫn còn sáng đèn.

Ôn Độ vốn định trở về ngủ, nào ngờ cửa phòng Ôn Thiều Ngọc đã mở. Sau khi nhìn thấy cậu, Ôn Thiều Ngọc vẫy tay cứ như đã đợi cậu rất lâu rồi.

"Ba."

Ôn Độ và Ôn Thiều Ngọc không có gì để nói.

Hai người ngồi cạnh nhau cũng chỉ làm không khí xấu hổ.

Ôn Thiều Ngọc xoay người lấy một phong thư trên bàn xuống, đi đến đưa cho Ôn Độ: "Tiểu Độ, năm mới vui vẻ!"

Ôn Độ cúi đầu nhìn bao lì xì trong tay, yên lặng một lúc lâu.

"Đây là tiền mừng tuổi ba cho con, con cầm lấy!"
 
Thập Niên 80: Em Gái Của Nam Chủ Trong Niên Đại Văn Đã Trở Lại
Chương 538



Hai mắt Ôn Độ đỏ lên.

Ôn Thiều Ngọc cũng ngượng ngùng: "Ba không có bản lĩnh, nhưng ba đã bắt đầu cố gắng rồi. Sau này hàng năm, ba đều sẽ lì xì cho con, ba cũng sẽ kiếm sính lễ kết hôn cho con. Đây là trách nhiệm của ba.”

“Tiểu Độ, lúc trước ba nói ba sẽ cố gắng làm tròn trách nhiệm của một người ba cũng không phải chỉ là mở miệng nói suông, mà là ba đang cố gắng, cố gắng làm được điều này."

Ôn Thiều Ngọc một hơi nói xong lời mình đã nghĩ, nhạt nhẽo nhìn con trai.

Ôn Độ đột nhiên giơ cánh tay lên, ôm lấy người đàn ông trước mặt.

Ba còn gầy yếu hơn những gì cậu tưởng tượng.

Ôn Thiều Ngọc ngây ngẩn cả người, cũng ôm con trai vỗ vỗ lưng cậu: "Đừng áp lực, cho dù làm ăn thất bại cũng không sao cả, ba sẽ không để con sống những ngày trước kia nữa, cuộc sống nhà chúng ta sau này nhất định sẽ tốt hơn!"

Ôn Độ gật đầu: "Ba, cảm ơn ba."

"Con không trách ba là được rồi."

Ôn Thiều Ngọc có chút ngượng ngùng.

Đợi đến khi Ôn Độ đi rồi, hắn vẫn còn đứng ở cửa phòng cười hềnh hệch.

Hắn bắt đầu cố gắng làm một người ba tận tụy.

Hy vọng sẽ không quá muộn.

Người nhà họ Ôn ngủ một đêm rất ngon.

Buổi sáng, Ôn Độ thức dậy chạy bộ sáng sớm thì đu.ng phải Tư Đồ Quang Diệu.

"Chúc mừng năm mới."

"Chúc mừng năm mới. Chào buổi sáng!"

"Chạy bộ sáng sớm à?"

"Chạy cùng nhau nhé?"

Hai người nhìn nhau cười.

Chạy lên theo đường núi.

Dù sao trong nhà cũng lớn, chạy vài vòng cũng không thành vấn đề.

"Ngày hôm qua ngủ muộn mà hôm nay lại dậy sớm như thế không thấy buồn ngủ sao?" Tư Đồ Quang Diệu thấy Ôn Độ lắc đầu, cảm khái nói: "Lúc chú cùng tuổi với con ngày nào cũng cảm thấy mệt rã rời, ước gì mình không phải dậy mà ngủ thẳng đến khi tự tỉnh giấc."

Ôn Độ làm việc và nghỉ ngơi rất tốt.

Cậu luôn thức dậy vào một thời gian cố định mỗi ngày.

Đã sớm quen rồi.

"Quen rồi là được."

Tư Đồ Quang Diệu nhìn thấy gương mặt thằng nhóc không chút thay đổi nên không nói chuyện nữa, bắt đầu điều chỉnh hô hấp, tiếp tục chạy bộ.

Năm cây số kết thúc.

Ôn Độ còn không quên kéo giãn cơ.

Cậu lại khoa tay múa chân một bộ võ thuật.

Lúc này trên lầu truyền đến một âm thanh luyện giọng, sau đó còn hát một đoạn.

"Cổ họng của ba con thật ghê gớm." Tư Đồ Quang Diệu ở bên cạnh đánh Vịnh Xuân Quyền.

Ôn Độ nói: "Đồng Tử Công* "

(*) Đồng Tử Công là một hình thức tập luyện khí công tăng Cường sự dẻo dai.

"Chú, con khuyên chú không nên cho ba con cơ hội này, nếu không có thể mỗi sáng chủ đều phải nghe một đoạn như thé."

Ba cậu chỉ cần cho rằng có người muốn nghe diễn là được, nhất định sẽ hát cho đến khi người ta nghe muốn ói ra cũng không chịu bỏ qua.

Tư Đồ Quang Diệu cảm thấy đây là chuyện tốt.

"Chú thích nghe diễn."

"Chú cứ nghe một đoạn mười tiếng một ngày đi, chú chịu được không? Thậm chí lúc ngủ cũng phải hát cho chú nghe thêm hai lần nữa mới chịu để chú đi ngủ, chú cũng chịu ư?"

Ôn Độ hỏi ngược lại.

Tư Đồ Quang Diệu nghe xong điên cuồng lắc đầu.

"Thôi, chú không có vận may này đâu."

Không phải lúc nào anh ấy cũng muốn nghe kịch.

Có hứng thì nghe một lát là được, nếu như nghe cả ngày thì điên mất.

Quay lại phòng.

Ôn Độ tắm rửa xong bước ra lại gặp Tư Đồ Quang Diệu.

Tư Đồ Quang Diệu lấy một bao lì xì từ trong túi ra một đưa cho cậu: "Tiền mừng tuổi."

"Cảm ơn chú."

Ôn Độ tiếp tục đi xuống lầu, bà Ôn đang ngồi trên sô pha thấy bọn họ đi xuống bèn lần lượt phát bao lì xì.

"Bà nội, chúc mừng năm mới!"

"Mẹ, chúc mừng năm mới!"

"Chúc mừng năm mới, mẹ nuôi!"

Ôn Độ cũng xuống.
 
Thập Niên 80: Em Gái Của Nam Chủ Trong Niên Đại Văn Đã Trở Lại
Chương 539



Tư Đồ Quang Diệu và Ôn Độ cùng nhau chúc tết bà nội, sau đó vui vẻ nhận tiền lì xì bà nội đưa.

Ôn Oanh là một cô bé có sức khỏe yếu ớt.

Hôm qua ngủ muộn, sáng nay lại không có ai gọt cô bé dậy.

Chờ đến khi cô bé tỉnh ngủ, mở mắt ra mới phát hiện bên cạnh đã có không ít tiền lì xì.

Cô bé cẩn thận đếm, hóa ra là bốn bao lì xì lớn.

Cô bé cười siêu cấp vui vẻ.

Lại có nhiều tiền mua đồ cho cô rồi!

Nhà họ Luật.

Luật Cảnh Chi và Luật Hạo Chi cũng đang nhận tiền lì xì.

"Chúc mừng năm mới bác cả. Bác gái, chúc mừng năm mới..."

Luật Cảnh Chi chúc mừng năm mới sau đó nhận tiền lì xì.

Luật Hạo Chi thấy nhóc con này không vui bèn thấp giọng nói bên tai cậu bé: "Nhận tiền lì xì mà còn không vui à, đều là tiền cả đấy, có thể mua rất nhiều thứ."

Luật Cảnh Chi lập tức tỉnh ngộ.

Lúc chúc tết ông nội Luật, cậu còn mang theo khuôn mặt tươi cười nói thêm vài câu cát tường.

Ông nội vui vẻ, đưa cho Luật Cảnh Chi một bao lì xì thật to.

Luật Cảnh Chi cầm bao lì xì thật dày, nụ cười trên khóe miệng càng trở nên chân thành.

Chúc mừng năm mới xong.

Luật Cảnh Chi thở phào nhẹ nhõm: "Anh, có thể đi được chưa?"

"Chưa, bữa cơm trưa này cũng rất quan trọng. Em quên chúng ta không đi được rồi sao?" Luật Hạo Chi biết em trai không thích bầu không khí trong nhà, cũng biết em trai muốn đến nhà họ Ôn.

Nhưng bây giờ không thể đi được.

Luật Cảnh Chi cũng biết, chỉ là trong lòng không khỏi chờ mong.

"Anh trai, trước kia em không cảm thấy như vậy có vấn đề gì."

Luật Cảnh Chi nhìn một đám người vây quanh ông nội, trốn trong góc nói nhỏ với anh trai: "Nhưng bây giờ em mới phát hiện như vậy thật sự rất vô vị. Anh xem mấy khuôn mặt hư tình giả ý kia đi, trên đó viết cái gì?"

Luật Hạo Chi cũng cười lạnh theo.

"Đây chính là nhà quyền thế."

"Lạnh lùng, không có tình cảm."

Cậu ấy cũng không thích chút nào.

Cậu ấy tình nguyện trải qua những ngày tháng khổ cực chứ cũng không muốn sống những ngày như bây giờ.

"Nhịn chút đã, không tốn bao nhiêu năm đâu." Luật Hạo Chi nhìn em trai, bỗng nhiên nói: "Tiểu Cảnh, em suy nghĩ chuyện ông nội nói cẩn thận một chút."

"Chuyện gì?"

"Chuyện ra nước ngoài.”

Luật Cảnh Chi không nói gì.

Luật Hạo Chi biết rõ cậu bé mất hứng nhưng có vài lời nên nói vẫn phải nói. Có một số việc nhất định phải trải qua. "Sắp tới anh sẽ rất bận rộn, còn phải chăm chỉ học tập, không có thời gian chăm sóc em. Hơn nữa sau này anh cũng sẽ ra nước ngoài học tập, căn bản không yên tâm để em ở lại trong nước một mình.”

“Thế nên em có thể ra nước ngoài trước, đi làm quen trước. Em học giỏi, thành tích xuất sắc, có thể học thẳng ở trường bên đó, sau này có thể thi đại học ở đó, vậy thì không cần phải qua lại với người trong nhà nữa."

Chí ít những bữa tụ hội mà em trai chán ghét nhất sẽ ít đi rất nhiều.

Nhưng vậy thì cậu bé cũng không gặp được Oanh Oanh.

Luật Cảnh Chi rất kháng cự.

"Đây là chuyện nhất định phải trải qua, em cũng nhất định phải đi. Hơn nữa, cũng không phải em không về, khi đến kỳ nghỉ hè, em vẫn có thể gặp mặt Oanh Oanh."

Luật Cảnh Chi động lòng.

"Chờ em trưởng thành là có thể đi làm chuyện mình muốn làm rồi. Chỉ là một cái chớp mắt mà thôi." Luật Hạo Chi biết rằng kết quả mà cậu ấy đạt được tiếp theo sẽ là điều không thể chấp nhận được đối với rất nhiều người, bọn họ có thế sẽ xuống tay với em trai.

Cậu ấy không biết những người đó còn bao nhiêu kiên nhẫn nữa.

Phỏng chừng cũng sẽ không quá lâu.

Luật Hạo Chi không muốn đánh cược.

Cũng không dám đánh cược.
 
Back
Top