Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch [Thập Niên 80] Thành Toàn Cho Cặn Bã

[Thập Niên 80] Thành Toàn Cho Cặn Bã
Chương 10: Chương 10



17.

Chắc là có cảm ứng gì đó, người đàn ông đang gói bánh vằn thắn ngẩng đầu nhìn về phía tôi.

Bốn mắt nhìn nhau.

Vẻ mặt Hạ Thư Văn đầy kinh ngạc, lông mi run rẩy: "Tri Vi, em đến rồi..."

Khi ánh mắt hắn rơi vào bàn tay đang nắm chặt của tôi và Đào Hằng, cơ thể hắn khựng lại.

Giọng hắn khô khốc, hỏi: "Đây là bạn trai em à?"

Tôi gật đầu.

Ánh mắt Hạ Thư Văn dần dần tối sầm lại.

Đào Hằng dường như đoán ra thân phận của Hạ Thư Văn, anh chỉ về phía trước, nhỏ giọng nói: "Hai người nói chuyện đi, anh đi phía trước giải rượu, có gì cần em gọi một tiếng."

Anh ấy không đi quá xa, khoảng hai ba mươi mét.

Lúc này, cô bé gầy gò bên cạnh đi tới.

Cô bé kéo tay Hạ Thư Văn, hỏi: "Bố, con buồn ngủ quá, cũng lạnh nữa, khi nào chúng ta về nhà được ạ?"

Hạ Thư Văn đau lòng xoa đầu cô bé: "Hinh Hinh ngoan, chúng ta cố gắng thêm một lát nữa, như vậy tiền thuốc và học phí kỳ sau của Hinh Hinh sẽ có rồi."

"Đúng rồi, đây là... đây là dì Hứa của con, chào dì đi con."

Hắn không biết nghĩ đến cái gì, nói năng lắp bắp.

Tôi lấy ra một hộp sô cô la trong túi, đưa cho cô bé: "Chào cháu."

Hạ Hinh ngẩng đầu nhìn bố.

Thấy Hạ Thư Văn gật đầu, mới vui vẻ nhận lấy sô cô la từ tay tôi.

"Cảm ơn dì Hứa."

Cô bé ôm hộp sô cô la, lại ngồi xuống chiếc ghế cao kia.

Hạ Thư Văn nhìn bóng lưng cô bé, thở dài: "Hinh Hinh lúc nhỏ từng phẫu thuật đặt stent tim, cả đời phải uống thuốc chống đông máu, Liễu Thanh Thanh không quan tâm con bé, sau khi anh bị nhà máy thép đuổi việc, cô ta liền bỏ đi theo người đàn ông khác, lúc đi còn cuỗm luôn hơn một nghìn tệ còn lại của anh."

Trong mắt hắn ánh lên tia nước: "Tri Vi, anh sai rồi, lúc đầu anh không nên ly hôn với em, tất cả đều là anh tự làm tự chịu."

"Nếu anh nói anh hối hận rồi, em còn cho anh một cơ hội không?"

Tôi im lặng nhìn hắn, chỉ cảm thấy biểu cảm của hắn có phần vô cùng quen thuộc.

Hắn giơ tay dùng ống tay áo lau nước mắt: "Có muốn ăn một bát bánh vằn thắn không? Trước đây em luôn thích ăn bánh vằn thắn nhân tôm anh gói."

Tim tôi chợt nhói lên.

Tôi chắc chắn, Hạ Thư Văn cũng đã trở về.

Bởi vì hắn vào dịp kỷ niệm mười năm ngày cưới của chúng tôi, mới lần đầu tiên gói bánh vằn thắn cho tôi.

Kết quả nát bét thành một nồi cháo.

Nhưng hắn không bỏ cuộc, thử đi thử lại nhiều lần.

Sau này đọc được trong nhật ký của hắn, là vì Liễu Thanh Thanh thích ăn bánh vằn thắn, hắn cảm thấy quán ăn bên ngoài không vệ sinh, nên tự mình học cách trộn nhân, gói bánh vằn thắn, lấy dạ dày của tôi ra luyện tập mà thôi.

Nghĩ đến đây, tôi cười mỉa mai: "Thôi, bánh vằn thắn anh gói tôi không dám ăn, anh vẫn nên để cho chị dâu anh ăn đi."

Vẻ mặt Hạ Thư Văn thoáng qua vẻ khó xử, hắn đứng thẳng lưng, quay người đi lấy một chai sữa trong tủ kính đặt trước mặt tôi.

"Anh nhớ em buổi tối hay mất ngủ, có thói quen uống sữa buổi tối."

Tôi không thèm nhìn chai sữa đó.

Mắt nhìn thẳng vào chân phải của hắn, kinh ngạc hỏi: "Chân anh bị què à?"

Hắn cúi đầu nhìn chân, vẻ mặt đau khổ: "Năm Hinh Hinh bốn tuổi, anh đưa con bé đi bệnh viện tái khám, kết quả con bé đột nhiên chạy ra giữa đường, anh vì cứu con bé, chân phải bị xe cán qua, từ đó về sau liền bị què, không có đơn vị nào muốn nhận một người què, cho nên anh mới dựng một quầy hàng bán bánh vằn thắn."

Giọng hắn càng ngày càng nhỏ, hơi nghẹn ngào.

"Tri Vi, anh hối hận rồi, anh thực sự hối hận rồi, nếu như lúc đầu không phải anh mê muội, anh cũng sẽ không từng bước đi đến ngày hôm nay."

Tôi nhìn vào mắt hắn, trêu tức.

"Hạ Thư Văn, bây giờ có lẽ anh thực sự hối hận rồi, nhưng chỉ là hối hận lúc đầu không giấu được tôi, nếu giấu được, anh sẽ làm gì?"

Hạ Thư Văn vẻ mặt mờ mịt.

Tôi tiếp tục: "Anh sẽ sau lưng tôi, thỏa sức hưởng thụ cảm giác tội lỗi khi ngoại tình với Liễu Thanh Thanh, anh sẽ lén lút chuyển tài sản, chỉ để lại cho tôi một đống nợ nần."
 
[Thập Niên 80] Thành Toàn Cho Cặn Bã
Chương 11: Chương 11 (Hoàn)



Trong mắt Hạ Thư Văn thoáng qua vẻ chột dạ và hoảng loạn: "Em nói vậy là có ý gì?"

Tôi lạnh lùng nói: "Anh tự nhiên biết là có ý gì, đừng giả vờ nữa, tôi biết anh là trọng sinh, những gì anh viết trong nhật ký, tôi đều đọc hết rồi."

Cơ thể Hạ Thư Văn run rẩy.

Một lúc lâu sau.

Hắn khuỵu gối xuống, quỳ thẳng trước mặt tôi: "Xin lỗi, anh biết nói gì cũng đã muộn, anh chỉ hy vọng em có thể tha thứ cho những gì anh đã làm kiếp trước."

Tôi cúi đầu nhìn xuống hắn, giọng nói lạnh băng: "Hạ Thư Văn, anh đúng là một thứ rác rưởi không hơn không kém, trước đây tôi hận anh, hận không thể băm anh ra thành trăm mảnh."

"Nhưng bây giờ, không còn nữa. Tôi sẽ không tha thứ cho anh, cũng sẽ không hận anh, bởi vì đối với tôi mà nói, anh chẳng khác gì giòi bọ trong hố phân."

Hạ Thư Văn đột nhiên ngẩng đầu lên, môi hơi run rẩy.

Dường như muốn nói gì đó, nhưng lại nghẹn ở cổ họng.

18.

Sau đó, tôi không gặp lại Hạ Thư Văn nữa.

Cũng rất ít khi nghe được tin tức gì về hắn.

Hắn như một hạt cát, bị dòng chảy cuộc đời cuốn đi, trang truyện về hắn, đã nhẹ nhàng lật qua.

Khi con trai hai tuổi, tôi và Đào Hằng đưa con về thăm ông bà ngoại.

Bạn bè cũ hẹn tôi tụ tập, trong lúc trò chuyện với bạn bè, tôi nghe được tin Hạ Hinh qua đời vì nhồi m.á.u cơ tim.

Nói thật, tôi khá chấn động.

Hỏi kỹ mới biết, cô bé tự ý ngừng uống thuốc chống đông m.á.u dẫn đến hình thành cục m.á.u đông trong stent, gây ra nhồi m.á.u cơ tim.

Thì ra, Hạ Thư Văn dựng quầy hàng bánh vằn thắn ở phố Xuân Minh để kiếm sống, thu nhập miễn cưỡng đủ sống.

Sau đó quản lý đô thị tăng cường quản lý, không còn cho phép tự ý bày bán hàng rong nữa.

Quầy hàng bánh vằn thắn buộc phải đóng cửa.

Để kiếm tiền, Hạ Thư Văn đi công trường khuân vác, nhưng vì què một chân, nên công việc có thể giao cho hắn có hạn.

Hạ Hinh thương bố, nghĩ có thể tiết kiệm được chút nào hay chút ấy.

Cho nên mới vừa tròn mười hai tuổi, cô bé đã lén ngừng uống thuốc chống đông máu.

Sau khi Hạ Hinh qua đời, Hạ Thư Văn luôn ở trong trạng thái nửa điên nửa dại.

Miệng thường xuyên lẩm bẩm con gái hắn là sinh viên giỏi của trường 985, bản thân hắn là tổng giám đốc có tài sản hàng trăm triệu.

Trong tang lễ của Hạ Hinh, Liễu Thanh Thanh dẫn theo một cậu bé năm sáu tuổi trở về.

Cậu bé rất béo, cũng rất khỏe mạnh, vừa nhìn đã biết được chăm sóc rất tốt, khác hẳn với vẻ gầy yếu của Hạ Hinh lúc còn sống.

Cậu bé ầm ĩ tang lễ chẳng vui chút nào, đòi mẹ đưa đi khu vui chơi, đưa đi ăn KFC.

Liễu Thanh Thanh ôm cậu bé an ủi: "Đợi chôn cất chị xong, mẹ sẽ đưa con đi khu vui chơi, đưa con đi ăn KFC."

Hạ Thư Văn nghe thấy, hai mắt đỏ ngầu.

Hắn gầm lên một tiếng, túm tóc Liễu Thanh Thanh, lôi cô ta đến trước quan tài của Hạ Hinh, đập mạnh đầu cô ta vào quan tài.

"Tiếng "bịch bịch bịch", kinh dị và nặng nề.

Dường như đang gióng lên hồi chuông báo tử cho Hạ Hinh.

Nửa tiếng sau, Liễu Thanh Thanh được xe 120 đưa đi, còn Hạ Thư Văn bị cảnh sát đưa đi.

Bạn bè nói, mấy năm nay của Hạ Thư Văn hoàn toàn có thể viết thành một cuốn sách, quá cẩu huyết, cũng quá kịch tính.

Tôi nhếch mép, nhưng không cười nổi.

Số phận luôn xoay chuyển một cách bất ngờ.

Những lựa chọn khác nhau sẽ thay đổi vận mệnh cả đời người.

Họ đã chọn con đường họ muốn đi, hoàn thành nhân quả của họ.

Còn tôi, cũng đã bước lên con đường của riêng mình.

Sau này nhân gian cách trở, mong không còn ngày gặp lại.

【Toàn văn hoàn】
 
Back
Top Bottom