Dịch Thập Niên 80: Em Gái Của Nam Chủ Trong Niên Đại Văn Đã Trở Lại

Thập Niên 80: Em Gái Của Nam Chủ Trong Niên Đại Văn Đã Trở Lại
Chương 570



Để chứng minh mình không khoác lác, bạn học kia còn nói với các bạn học còn lại: "Nếu các cậu không tin thì có thể về nhà lấy báo ra đọc. Nếu trong nhà các cậu không có báo, ngày mai tớ sẽ mang báo tới, sau khi các cậu đọc xong là biết ngay."

Ôn Oanh rất ít khi tham gia vào cuộc thảo luận của các bạn học.

Nhưng hôm nay, cô bé bỗng nhiên tham dự vào, hỏi: "Vị ảnh để này trông thế nào vậy? Cậu có nhìn thấy không?"

Người bạn học kia gật đầu nói: "Thấy rồi, là một nam diễn viên rất đẹp trai, không biết tại sao lại cảm thấy có hơi quen mắt, hình như trước đó đã từng thấy qua rồi."

Ôn Oanh nghĩ có thể là đã nhìn thấy ở cổng trường học, dù sao lúc ấy ngày nào ba cũng đưa đón cô bé.

Đã lâu lắm rồi.

Tuy Ôn Oanh rất muốn cho người khác biết ba mình chính là vị ảnh để đệ nhất nước Hoa trong miệng bạn học để thỏa mãn lòng hư vinh của mình.

Nhưng cuối cùng vẫn nhịn được.

Anh trai nói: "Làm người phải khiêm tốn"

Những gì anh trai nói là chân lý.

Ôn Oanh tôn sùng lời lẽ chí lý, kiên quyết chấp hành.

Buổi chiều tan học.

Ôn Oanh đạp chiếc xe đạp màu hồng phấn của mình chạy như bay về nhà.

Thấy bà nội còn chưa về, cô bé lại đạp xe đạp tiếp tục chạy về phía cửa hàng.

Khi đến cửa hàng.

Ôn Oanh kích động gọi: "Bà nội! Bà đọc báo chưa? Hôm nay nhà chúng ta có mua báo không?"

Bà Ôn nhìn thấy dáng vẻ hưng phấn của cháu gái bèn biết ngay cháu gái cũng nghe được tin tức.

Bà chỉ vào một đống báo trên bàn nói: "Bảo ở đó, con muốn đọc thì tự qua lấy mà xem.

Ôn Oanh hưng phấn nhỏ giọng thét lên một tiếng, lập tức cầm tờ báo trên bàn lên xem.

"Bà nội, đúng là ba! Ba thật lợi hại."

"Hôm nay con ở trường học nghe mấy bạn học khác nói mà con cũng không dám tin đó chính là ba con"

Ôn Oanh vô cùng hưng phấn, líu ríu như một con chim nhỏ vui vẻ.

Bà Ôn cười hỏi cô bé: "Con có nói với các bạn đây chính là ba con không?”

Ôn Oanh lắc đầu: "Anh trai nói làm người phải khiêm tốn, cũng giống như không nên thể hiện sự giàu có của mình."

Bà Ôn giật mình, không ngờ cháu trai lại nói những lời này với cháu gái.

"Không nói với người khác cũng tốt, miễn cho rước lấy phiền toái." Bà Ôn đã thấy qua rất nhiều diễn viên sau khi thành danh thì phiền toái cũng nối gót mà đến.

Bây giờ khác với quá khứ.

Nhưng có một số vấn đề về cơ bản vẫn giống nhau, vẫn sẽ không biến mất.

Hương Thành.

Ôn Thiều Ngọc còn được ra nước ngoài một chuyển, thủ tục vô cùng phức tạp.

Nếu không phải Ôn Độ mua cho hắn một căn nhà ở đây thì hắn muốn làm thủ tục ra nước ngoài cũng không dễ dàng đến thế.

Tuy Chương Hoa không giành được giải thưởng lớn nhưng ông ấy được đề cử.

Bộ phim mà ông ấy quay cũng được đề cử.

Thậm chí còn giành được giải thưởng lớn.

Dù sao cả đoàn làm phim cũng thu hoạch được rất nhiều thứ.

Sau khi trở lại Hương Thành, bộ phim đã chính thức được công chiếu tại các rạp phim lớn.

Không ít người đều muốn đến xem bộ phim đoạt giải này rốt cuộc như thế nào.

Những người vốn không xem trọng bộ phim này cũng không ngờ Chương Hoa sẽ gửi bộ phim đến liên hoan phim trước.

Đưa đến liên hoan phim, chỉ cần được đề cử là sẽ mang đến không ít độ chú ý.

Đoạt giải, mà trong đó nam chính còn giành được giải nam diễn viên chính xuất sắc nhất, như vậy tất cả mọi người đều biết bộ phim này tuyệt đối sẽ không lỗ vốn.

Nhưng mức độ nổi tiếng của bộ phim này vượt xa dự đoán của công chúng.

Chương Hoa kiếm được một mớ tiền.
 
Thập Niên 80: Em Gái Của Nam Chủ Trong Niên Đại Văn Đã Trở Lại
Chương 571



Tư Đồ Quang Diệu vốn chỉ định ủng hộ sự nghiệp của Ôn Thiều Ngọc, nào ngờ lại kiếm được một bộn tiền như thế.

Chỉ mới hơn nửa năm ngắn ngủi.

Ôn Thiều Ngọc từ một diễn viên quần chúng có chút bối cảnh biến thành ảnh để có hàm lượng vàng siêu cao hiện nay.

Hắn nhận kịch bản đến mềm tay.

Hắn nhìn trúng một bộ phim hay và sau khi đóng bộ phim đó, hắn đã đưa ra một quyết định khiến mọi người phải ngạc nhiên.

"Cái gì? Anh định trở về? Anh trở về không có biên chế thì những người đó cũng sẽ không tìm anh đóng phim nữa đâu."

Sau khi Tư Đồ Quang Diệu nghe được, phản ứng đầu tiên chính là phản đối.

"Nhưng tôi không thể không trở về cả đời được."

Sau khi Ôn Thiều Ngọc quay xong một bộ phim cứ như đã trải qua cả đời của người kia.

Hắn cũng hiểu được rất nhiều chuyện.

Lúc còn trẻ hắn đã làm rất nhiều chuyện vô liêm sỉ. Không thể nói là không tốt đối với hai đứa con, chỉ là không làm tròn trách nhiệm mà một người ba nên làm.

Hôm nay mẹ đã lớn tuổi, con trai ở bên ngoài phấn đấu, con gái lại còn nhỏ. Hắn coi như cũng đã có một chút thành tựu, ít nhất là đã tìm được phương hướng cho cuộc đời của mình.

Kế tiếp cũng nên trở về với gia đình, làm chút gì đó cho gia đình của mình.

"Vậy thì đợi thêm hai năm nữa đi. Bây giờ anh kiếm nhiều tiền hơn chút nữa, kiếm nhiều danh tiếng hơn chút nữa. Ngày nay khắp nơi trên phố lớn ngõ nhỏ đều có rạp chiếu phim, trong rạp chiếu phim toàn chiếu phim quay ở Hương Thành, mà hai bộ phim anh quay này cũng không có danh tiếng gì, ít nhất là danh tiếng không quá lớn trong mắt dân chúng bình thường. Anh quay nhiều hơn chút, đợi qua hai năm nữa chính sách trong nước thả lỏng thì anh lại trở về thi biên chế."

Tư Đồ Quang Diệu nói mấy câu đơn giản đã ổn định được hắn.

Ôn Thiều Ngọc cảm thấy hình như đúng thật là vậy.

Cho dù hắn trở về nước quay phim cũng phải đảm bảo doanh thu phòng vé.

Nếu như khán giả trong nước đều không nhận ra mình, chỉ sợ cũng không có mấy người nguyện ý đến rạp chiếu phim để tiêu tiền xem phim của hắn.

Ôn Thiều Ngọc bắt đầu nhận kịch bản.

Chỉ cần là kịch bản thú vị thì hắn đều sẽ nhận.

Rất nhiều người biết danh tiếng của Ôn Thiều Ngọc nên cũng có rất nhiều kịch bản tốt đang xếp hàng chờ được đưa tới cửa.

Ôn Thiều Ngọc chỉ chọn cái nào mình cảm thấy hứng thú.

Vì thế hắn quay hết bộ này đến bộ khác.

Hai ba năm nay, Ôn Thiều Ngọc đã quay không biết bao nhiêu bộ phim.

Hắn giống như một nhân viên gương mẫu.

Cùng lúc đó.

Bình Thành.

Ôn Oanh đã là một cô bé cấp ba.

Mái tóc dài đen nhánh giống như gấm vóc, tản ra tự nhiên sau lưng cô bé.

Cô bé mặc một chiếc váy dài màu hồng nhạt đi vào từ bên ngoài tựa như thục nữ.

Nóng lòng ngồi trên ghế, xem phim mới của ba cô bé cùng các vị khách trong cửa hàng.

Bộ phim lần này Ôn Thiều Ngọc đóng là một bộ phim hài.

Tất cả trong đó đều là người có tiếng tăm ở Hương Thành.

Cả bộ phim chiếu từ đầu đến cuối đều khiến mọi người không thể khép miệng lại được, suốt cả quá trình đều cười ha ha.

Ôn Oanh cười vô cùng thùy mị.

Bộ phim chiếu xong, nhân viên công tác trong cửa hàng lại chiếu một bộ phim khác.

Nhân vật chính trong phim không có ngoại lệ, tất cả đều là Ôn Thiều Ngọc. "Oanh Oanh."

Bà Ôn mặc một bộ sườn xám màu đen bước ra từ bên trong, rõ ràng đã là một bà cụ hơn năm mươi tuổi nhưng trông lại càng ngày càng trẻ.

"Bà nội?"

"Năm nay trong cửa hàng sẽ sửa sang lại, phải đóng cửa một thời gian. Vừa lúc anh trai con năm nay cũng thi đại học, con cũng thi vào trung học phổ thông, bà có thể có nhiều thời gian theo dõi các con hơn."
 
Thập Niên 80: Em Gái Của Nam Chủ Trong Niên Đại Văn Đã Trở Lại
Chương 572



Ôn Oanh mềm mại nói: "Bà nội, cho dù bà không theo dõi con, con cũng sẽ thi tốt. Trường trung học của anh trai cũng không khó thi vào."

"Con nhất định phải học ở trường trung học tốt hơn. Lúc trước anh trai con chỉ tùy tiện chọn một trường trung học phổ thông. Nơi đó không thích hợp với con lắm. Con chỉ cần thi vào cùng một trường đại học với anh trai là được, không cần phải thi chung một trường trung học."

Bà Ôn thật lòng không muốn cho cháu gái đến trường cháu trai học.

Rất nhiều học sinh trong trường đó có thành tích học tập không tốt.

Nếu không thì bà cũng sẽ không cho phép cháu trai quanh năm suốt tháng đều không đến trường học, chỉ tham gia kỳ thi là xong việc.

Nếu như một cô bé ngoan ngoãn như Oanh Oanh đến ngôi trường đó học không phải sẽ bị người ta bắt nạt chết sao?

Cho dù như thế nào bà nội cũng không cho phép cháu gái đi học ở ngôi trường đó.

Ôn Oanh có chút thất vọng.

"Con thật sự không thể theo học ngôi trường đó sao ạ?"

"Trường trung học phổ thông bên cạnh nhà chúng ta không được sao?" Bà Ôn hỏi.

Ôn Oanh lắc đầu: "Con không muốn vào trường trung học phổ thông đó. Hiệu trưởng trường trung học đó xem thường anh trai, căn bản không chịu nhận anh trai, cho nên con không muốn đến trường bọn họ học."

Bà Ôn: "...”

Cho dù trong lòng bà Ôn cũng rất khó chịu.

Dựa vào cái gì mà xem thường cháu trai bà? Cháu trai bà giỏi giang như thế.

Những người đó có mắt không tròng.

Dù trường có tỷ lệ trúng tuyển cao nhưng bà Ôn lại không chịu cho cháu gái vào học.

"Hai trường trung học phổ thông này đều không được, con chọn một trường khác đi, cách nhà chúng ta không quá xa là được. Xe đạp của con nhỏ quá rồi, anh trai con sẽ gửi về một chiếc xe đạp mới"

Sức khỏe của cháu gái mấy năm gần đây càng ngày càng tốt nên trong lòng bà Ôn ít nhiều gì cũng cảm thấy nhẹ nhõm.

Tất cả số tiền cô bé kiếm được bao năm qua đều được dùng để làm việc thiện.

"Vậy con sẽ tìm xem trường trung học phổ thông tốt nhất gần chúng ta là ở đâu."

Ôn Oanh rất tự tin khi nói ra điều này.

Có lẽ cô bé thoạt nhìn ngây ngốc trên phương diện khác, thế nhưng trên phương diện học tập lại cứ như là đã khai mở hai kinh mạch Nhâm Đốc, học cái gì cũng dě.

Trí nhớ còn rất tốt.

"Chỉ cần không phải là hai ngôi trường này, con có thể chọn những trường học khác."

"Vâng ạ!"

Ôn Oanh trở về phòng ôn tập nhưng không đọc nổi sách.

Cô bé nhìn cây hồng thật to ngoài cửa sổ, nghĩ đến Luật Cảnh Chi.

Từ sau khi Luật Cảnh Chi ra nước ngoài, cô bé và Chi Chi chưa từng gặp lại nhau.

Không phải là cậu bé không trở về từ nước ngoài, mà là cô bé không đến Hương Thành.

Cũng không biết Chi Chi đã quên cô bé chưa.

Hàng năm Ôn Oanh đều chuẩn bị quà, bảo anh trai mang qua cho Chi Chi.

Chi Chi cũng sẽ có quà cho cô bé.

Ôn Oanh thở dài.

Tuy nhiều năm qua cô bé cũng có bạn tốt, nhưng bạn tốt như Chi Chi cũng chỉ có một.

"Mau lớn lên đi, chỉ cần lớn lên là có thể gặp được Chi Chi rồi."

Ôn Oanh gục xuống bàn tiếp tục ôn tập.

Chỉ còn hai ngày nữa là đến kỳ thi đại học, Ôn Độ mới hùng hùng hổ hổ trở về từ Sở Thành.

Mấy năm nay, tốc độ mở rộng bản đồ thương mại của Ôn Độ rất nhanh.

Năm trước.

Chính sách của Sở Thành xảy ra thay đổi.

Mảnh đất trồng rau nhỏ mà Ôn Độ mua thực chất đã được sơn vẽ ở khu vực trọng điểm, giá đất tăng lên vô số lần.

Thay vì bán đất, cậu đã xây dựng một tòa nhà cao tầng thương mại ngay tại chỗ.

Sau khi xây xong một tòa nhà cao tầng thương mại cực lớn, bên dưới còn có siêu thị và khách sạn đồng bộ.
 
Thập Niên 80: Em Gái Của Nam Chủ Trong Niên Đại Văn Đã Trở Lại
Chương 573



Rất nhiều thương gia nhanh chóng vào ở.

Ôn Độ dùng tiền đầu tư mua đất khác.

Cứ như vậy từng bước mở rộng, Ôn Độ tích lũy vốn liếng.

Chợ buôn rau củ quả xây lúc trước cũng từ một nhà xưởng thật lớn biến thành từng tòa nhà cao tầng.

Nơi đây trở thành chợ buôn rau củ quả lớn nhất.

Phía trên có rất nhiều địa phương đều đã được thuê, có không ít người lựa chọn làm một mình.

Mỗi năm Ôn Độ chỉ thu tiền thuê cũng đã kiếm được bộn tiền.

Mà chỉ cần tất cả rau dưa của những người này được đưa đến Hương Thành thì trên cơ bản đều sẽ bán cho Luật Hạo Chi.

Luật Hạo Chi cũng không kiếm hết tiền của tất cả mọi người, dù sao cũng phải để lại cho người khác một chút đường sống.

Toàn bộ rau dưa cậu ấy bán là hàng cao cấp, không hề đụng vào hàng trung và thấp.

Những thuyền mà những người đó đi đều thuộc quyền sở hữu của nhà họ Luật.

Mà mùng hai tháng giêng năm nay, Ôn Độ chính thức trưởng thành, lấy được chứng minh thư của mình.

Lúc cậu đi làm việc cũng không cần bỏ tay bỏ chân nữa.

Cho nên nửa đầu năm nay, cậu gần như đã bận muốn điên rồi.

May mà Thiết Tỏa tốt nghiệp trở về hỗ trợ, hiện giờ có rất nhiều chuyện trong công ty đều do Thiết Tỏa quản lý, như vậy Ôn Độ mới có thể rảnh tay về nhà tham gia thi đại học.

Ôn Độ bay trở về.

Xuống máy bay đã có người lái xe tới đón cậu, trước khi vào cửa, Ôn Độ còn cầm điện thoại trong tay, đang gọi điện thoại.

Ôn Oanh thấy anh trai trở về bèn vui vẻ chạy ra từ trong viện.

Cô bé nhìn thấy anh trai đang gọi điện thoại nên không lên tiếng, chỉ nắm tay anh trai, cùng anh trai đi vào trong nhà.

"Chuyện còn lại cậu cử xử lý là được, nếu có việc gì gấp thì gọi lại cho tôi. Nhưng bắt đầu từ ngày mai, tôi sẽ không có thời gian để nghe điện thoại.

Ôn Độ dặn dò Thiết Tỏa cẩn thận xong mới yên tâm cúp điện thoại.

"Ôn bài thế nào rồi? Có nắm chắc không?" Ôn Độ hỏi em gái.

Sau khi nói xong cậu mới ý thức được giọng điệu của mình hình như không đúng lắm, bèn sửa miệng nói: "Thi không tốt cũng không sao, không cần có áp lực quá lớn. Cho dù sau này em thi vào đại học hạng ba cũng không sao cả. Anh trai có tiền, nuôi nổi em."

Tốt nhất là để cho đám nhóc thổi bên ngoài không nuôi nổi em gái cậu mới tốt.

Ôn Oanh phồng má, giọng nói mềm mại vang lên: "Anh trai, em ở trong lòng anh vô dụng như vậy sao? Sao em có cảm giác anh vẫn luôn không quan tâm em, nếu như anh quan tâm em, làm sao có thể không biết em đứng đầu toàn trường chứ?"

Ôn Độ không xấu hổ chút nào mà còn rất kinh ngạc nói: "Em gái anh lợi hại như vậy sao? Vậy nhất định phải thưởng cho em chút gì đó. Nói đi, em muốn gì nào?"

"Em muốn sau này mỗi ngày đều có thể nhìn thấy anh trai." Ôn Oanh ước nguyện.

Cô bé biết rõ anh trai bề bộn nhiều việc, cũng biết mỗi ngày nhìn thấy anh trai là một chuyện rất không thực tế, thế nhưng cô bé vẫn nói.

Ôn Độ nhíu mày, cố ý trầm tư một lát rồi dùng vẻ mặt khó xử trả lời: "Làm sao bây giờ? Nguyện vọng này của em hình như rất dễ thực hiện."

"""Dạ?"

Đầu Ôn Oanh đầy dấu chấm hỏi.

Sau đó cô bé hưng phấn nhảy dựng lên, thét chói tai hỏi: "Anh trai, anh trai, anh nói thật sao? Có phải sau này anh sẽ luôn ở nhà không ạ?"

Ôn Độ vội đỡ em gái, sợ cô bé sẽ ngã sấp xuống.

"Đừng làm rộn, được rồi! Nhỡ đâu trẹo chân thì đến lúc đó em lại khóc nhè.

Không thể trách Ôn Độ quá mức căng thẳng.
 
Thập Niên 80: Em Gái Của Nam Chủ Trong Niên Đại Văn Đã Trở Lại
Chương 574



Chủ yếu là thân thể của Ôn Oanh có hơi khó chiều. Người khác bị cảm lạnh ch** n**c mũi chỉ cần hai ngày là khỏi, nghiêm trọng hơn một chút thì cũng chỉ cần uống thuốc hai ngày, bảy tám ngày sau là có thể khỏi.

Nhưng đến lượt Ôn Oanh thì mỗi lần cảm lạnh đều sẽ phát sốt, mà mỗi lần phát sốt đều phải chích một mũi.

Cô bé cũng không bệnh nặng gì, nhưng mỗi lần bệnh nhẹ đều có thể khiến cho người ta phải lo lắng đề phòng.

Mắt cá chân trông cũng vô cùng yếu ớt

Giống như tùy tiện nhảy hai cái là sẽ gãy.

Ôn Oanh nghe lời đứng vững lại, sau đó kéo tay áo Ôn Độ lắc lắc, nũng nịu hỏi:

"Anh trai, anh nói thật sao? Có phải anh thật sự không đi nữa chứ không phải đang dỗ dành em vui vẻ đúng không?"

"Đương nhiên không phải đang dỗ em vui vẻ.”

Ôn Độ biết em gái mình không phải là một đứa trẻ bình thường, tuy có rất nhiều chuyện cậu không hiểu rõ và không thể coi cô bé như người lớn trưởng thành nhưng cô bé lại hiểu biết nhiều hơn những đứa trẻ khác.

Bởi vậy có mấy lời, Ôn Độ sẽ nói thẳng với em gái.

"Trọng tâm công việc kế tiếp của anh sẽ chuyển đến Bình Thành. Bên phía Bình Thành cũng sẽ phát triển mạnh. Bên Sở Thành đã ổn định rồi nên tiếp theo chính là Bình Thành”.

Mặc kệ thành thị khác phát triển bao nhiêu, Bình Thành mới là căn cơ cuối cùng.

Ôn Độ không thể bỏ qua cơ hội tuyệt vời này.

Ôn Oanh cái hiểu cái không gật gật đầu.

Cô bé không biết anh trai sẽ bận bịu việc gì, cô bé chỉ biết sau này anh trai sẽ bận bịu ở Bình Thành.

Mặc dù có thể không gặp được anh trai mỗi ngày, nhưng một tuần chắc chắn có thể gặp được hai ba lần.

Chỉ cần anh trai còn ở Bình Thành, cô bé muốn gặp anh trai cũng sẽ dễ dàng hơn nhiều.

"Bà nội đâu rồi?"

Hành lý của Ôn Độ đã được trợ lý đưa vào trong nhà.

Sau khi cậu và em gái vào phòng khách nhưng không thấy bà nội đâu mới quay đầu hỏi em gái.

Ôn Oanh nói: "Bà nội đến cửa hàng rồi, cửa hàng phải sửa sang lại một chút, bà nội đang nói chuyện với người khác.”

"Vậy trưa nay để anh nấu cơm." Ôn Độ nói xong bèn cởi áo khoác tây trang đắt tiền ra, xắn tay áo lên chuẩn bị nấu cơm.

Đúng lúc bà Ôn từ bên ngoài trở về, thấy tư thế này của cháu trai bèn nói: "Cơm trong nhà không cần con làm."

Bây giờ chính sách đã thay đổi, có không ít người đến Bình Thành xin việc.

Bà Ôn bèn mời một người có tài nấu nướng rất tốt đến nhà nấu cơm.

Ôn Độ đã lâu không nấu ăn, thậm chí còn không biết bà nội đã thuê người khác.

Ôn Oanh nhận thấy tâm trạng của anh trai suy sụp bèn kéo cậu qua một bên nhỏ giọng nói: "Chị Béo nấu cơm ngon lắm, nghe nói tổ tiên chị ấy là đầu bếp. Đây cũng là vì bà nội muốn em béo lên một chút nên mới cố ý tìm về đấy. Nhưng dù em ăn không ít thì cân nặng vẫn không hề tăng lên chút nào. Bà nội cảm thấy chuyện này hơi bẽ mặt nên không nói cho bất kỳ ai biết."

Ôn Độ củi đầu nhìn em gái, giơ tay xoa đầu cô bé.

"Vậy tại sao em ăn mà không béo lên?"

Ôn Oanh rất tủi thân nói: "Sao em biết được chứ? Em cũng muốn biết vì sao em ăn hoài mà không béo lên đấy:

Mặc dù cô bé cảm thấy tủi thân nhưng khóe miệng giương lên kia lại biểu hiện nội tâm của cô bé đang rất vui vẻ.

Lúc này Ôn Oanh kéo anh trai ra xa hơn, nhỏ giọng nói: Anh trai, mấy cô gái trong mơ của em đều nói gầy một chút mới xinh đẹp, thế nên em cũng muốn gầy.

Ôn Độ như có điều suy nghĩ nhìn chăm chăm cô bé.
 
Thập Niên 80: Em Gái Của Nam Chủ Trong Niên Đại Văn Đã Trở Lại
Chương 575



Sau khi Ôn Oanh kịp phản ứng mới lập tức giải thích: "Anh trai, anh tuyệt đối không được hiểu lầm em, em không hề giảm cân, em thật sự là ăn hoài không mập. Không tin thì đợi lát nữa anh cứ hỏi bà nội xem sức ăn của em có phải đã tăng lên rồi không."

Không phải Ôn Độ không tin cô bé.

"Em chỉ cần nhớ một câu là được. Sức khỏe là quan trọng nhất, sức khỏe mới là tiền vốn của cách mạng.”

Ôn Oanh dùng sức gật đầu: "Anh trai, anh yên tâm, em nhất định sẽ cố gắng sống đến chín mươi chín!

Ôn Độ nhếch môi: "Được."

Bà Ôn chỉ mang đồ ăn vào phòng bếp, vừa quay đầu lại đã nhìn thấy dáng vẻ hai anh em tương tác nên đi tới hỏi cháu trai: "Con ôn tập thế nào rồi?"

"Trước đó đã ôn tập xong rồi ạ, vốn định năm ngoái sẽ bắt đầu thi đại học, nhưng lúc ấy chính sách có thay đổi, công việc trong tay lại quá nhiều nên trong khoảng thời gian ngắn không thể đi được, vì vậy mới không trở về tham gia thi đại học."

“Năm nay chuyện bên kia đã ổn định, hơn nữa trọng tâm công việc kế tiếp của con sẽ đặt ở Bình Thành nên năm nay con mới có thể chạy về tham gia thi đại học."

Khuôn mặt của bà Ôn vui vẻ.

"Nói như vậy là sau này con sẽ ở nhà sao?" Bà Ôn hỏi.

Ôn Độ nói: “Học kỳ năm nhất có thể phải ở lại trường. Cuối tuần hoặc là khi trường không có tiết thì con sẽ trở về. Nếu có thể làm thủ tục ngoại trú vào học kỳ sau thì sẽ tốt hơn, nếu không thể thì năm hai sẽ về nhà ở

"Chuyện của con, con cứ tự mình sắp xếp." Bà vốn dĩ không cần quan tâm đến việc của cháu trai.

Người thông minh nhất trong nhà chính là cháu trai.

Bây giờ nhà bọn họ có thể có được ngày hôm nay tất cả đều dựa vào cháu trai.

Bà Ôn sẽ không bao giờ nói về cháu trai mình trong bất kỳ hoàn cảnh nào, thậm chí trong nhà có rất nhiều chuyện, rất nhiều quyết định đều phải hỏi chủ ý của cháu trai.

"Trưa nay ăn mì đi."

"ĐƯỢC."

Bà Ôn nói: "Sáng nay trong bếp có hầm một nồi canh, vừa vặn lát nữa dùng nó để nấu mì."

"Vâng."

Ôn Độ về nhà ăn cái gì cũng được, hơn nữa cậu cũng không kén ăn.

Hai bà cháu đang nói chuyện thì ngoài cửa truyền đến tiếng xe.

Hai người bọn họ đồng thời nhìn về phía cửa, trông thấy trên xe có vài người bước xuống.

Bà Ôn đang híp mắt, định nhìn xem người tới là ai.

Cửa xe sau được mở ra, bên trong là một người đàn ông mặc áo sơ mi trắng, quần dài màu đen có khí chất thanh tuấn ôn hòa bước xuống.

Dáng dấp của người đàn ông rất đẹp trai.

Nhưng dáng vẻ thế này trông vô cùng quen mắt.

"Mẹ, con về rồi!"

Ôn Thiều Ngọc cố ý hỏi thăm thời gian bọn nhỏ tham gia thi đại học để trở về.

Bà Ôn nhìn thấy Ôn Thiều Ngọc, kinh ngạc không ngậm miệng lại được.

"Sao anh lại trở về?"

Nụ cười bên miệng Ôn Thiều Ngọc cứng đờ: "Mẹ, chẳng lẽ nơi này không phải nhà của con, con không thể trở về sao?"

"Ý của mẹ là anh không ở bên ngoài kiếm tiền mà về nhà làm gì?"

Mùi vị của bà Ôn khi vừa mở miệng thật quen thuộc.

Cứ như không phải con trai đã nhiều năm không gặp mà là con trai ngày nào cũng thấy, đã vậy còn làm cho người ta chán ghét.

Ý cười trong đáy mắt Ôn Thiều Ngọc vô cùng đậm.

Hắn vỗ vỗ bả vai con trai, hỏi: "Lúc thi đừng căng thẳng, thi không đậu cũng không sao, ba có tiền, ba nuôi nổi con.”

Ôn Oanh vừa bước ra khỏi nhà, cô bé nhìn thấy ba còn đang định thét chói tai nhào tới, nhưng đáng tiếc âm thanh kia còn chưa kịp phát ra thì đã nghe thấy lời nói của ba mình, sau đó dùng nét mặt kỳ quái nhìn về phía anh trai.

"Sao thế?"
 
Thập Niên 80: Em Gái Của Nam Chủ Trong Niên Đại Văn Đã Trở Lại
Chương 576



Ôn Thiều Ngọc còn tưởng rằng mình nói sai.

Hắn nhìn con trai, lại nhìn con gái, cuối cùng dời tầm mắt xuống người mẹ hắn. Thật ra bà Ôn cũng muốn biết rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra.

Ôn Oanh phồng má khá đáng yêu giải thích: "Vừa rồi anh trai cũng nói với con như vậy, hai người thật không hổ là ba con mà.”

Vẻ mặt Ôn Thiều Ngọc đắc ý, trái lại trên gương mặt lạnh lùng của Ôn Độ bên cạnh tuy không phải ghét bỏ nhưng ít nhiều gì cũng có chút rầu rĩ.

"Buổi trưa ăn mì nhé?"

Bà Ôn lặp lại.

Ôn Thiều Ngọc nói: "Buổi trưa ăn gì cũng được, con không kén ăn. Đúng rồi, mẹ, mẹ phải làm nhiều một chút, Quang Diệu cũng tới đấy."

"Vậy để mẹ bảo thím Béo làm nhiều hơn.

Lần này bà Ôn thật sự vào phòng bếp.

Chẳng qua bà Ôn không ở trong phòng bếp bao lâu, lúc bước ra khỏi phòng bếp còn cầm theo một tờ giấy trong tay, sau đó đạp xe đạp thẳng đến chợ.

Ôn Thiều Ngọc nhìn bóng lưng mẹ hắn đạp xe đạp nhanh chóng rời đi, trợn mắt há hốc mồm hỏi: "Ơ? Bà con học được cách đạp xe đạp khi nào vậy?"

Chuyện này Ôn Oanh biết.

"Vài năm trước khi con mới học đạp xe đạp, con đã khoe với bà nội. Con cũng

hỏi bà có biết đạp xe đạp không nhưng sắc mặt của bà không được tốt lắm, còn bảo con đi làm bài tập đi. Không ngờ một tuần sau con lại thấy bà đạp xe đạp."

Ôn Thiều Ngọc: "...

Ôn Độ: "..."

Bà nội thật sự là hiếu thắng một đời.

Bà Ôn ra ngoài, mua không ít đồ ăn mang về. Bà còn tự mình xuống bếp, bày cả một bàn đồ ăn cùng thím Béo.

Quang Diệu cố gắng làm hết việc mới tới, trong tay cũng mang theo không ít đồ dac.

"Mẹ nuôi."

Tư Đồ Quang Diệu để đồ xuống, không ngồi xuống nói chuyện phiếm với bọn họ mà là đi thẳng xuống phòng bếp làm trợ thủ cho bà Ôn.

"Nơi này không cần con, con đi ra ngoài đợi đi."

Tư Đồ Quang Diệu không đi nhưng cuối cùng vẫn bị bà Ôn đuổi ra ngoài.

Người một nhà ngồi bên nhau, bầu không khí trong lúc ăn một bữa cơm no vô cùng vui vẻ.

Ôn Độ nghỉ ngơi hai ngày, chính thức tham gia kỳ thi đại học.

Cả nhà cùng ra trận, ngay cả Cửu gia và Tiểu Lục cũng tới.

Bà Ôn và Ôn Oanh mặc sườn xám.

Người một nhà đưa Ôn Độ đến trường thi, cũng không đi đâu khác mà là chờ ở bên ngoài.

Đến khi Ôn Độ bước ra, mọi người lại vờn quanh hộ tống cậu về nhà.

Cơm và thức ăn mà Ôn Độ ăn đều vô cùng thanh đạm là vì để phòng cậu không được thoải mái, tạo thành một ít ảnh hưởng không tốt.

Ôn Độ cảm nhận được sự quan tâm của người nhà, bỗng nhiên cảm thấy đây có thể chính là nguyên nhân vì sao mình cứ muốn kiên trì tham gia thi đại học.

Rõ ràng cậu có thể không tham gia thi tốt nghiệp trung học, rõ ràng có thể không quan tâm bằng cấp.

Cậu không đến trường nhưng vẫn có thể có được một gia nghiệp khổng lồ.

Nhưng vào giờ phút này cảm nhận sự che chở của người nhà, Ôn Độ cảm thấy đây chính là ý nghĩa của việc mình tham gia thi đại học.

Cậu thật sự rất hạnh phúc.

Đến trường thi, Ôn Độ cũng không căng thẳng.

Cậu hoàn toàn không có bất kỳ áp lực nào.

Cậu không lo lắng mình thi không đậu sau đó sẽ ra sao, cho dù là thi không đậu cũng không có vấn đề gì cả. Cậu cũng không lo lắng con đường sau này của mình, cũng không cảm thấy mờ mịt đối với tương lai của mình giống như người khác.

Cậu đã đi trước rất nhiều người rồi.

Đối với cậu mà nói, tham gia kỳ thi đại học chỉ là một trải nghiệm cuộc đời, là để bù đắp thiếu thốn kiếp trước.

Lúc cậu bước ra khỏi trường thi, nhìn thấy người nhà chờ ở bên ngoài, trong lòng cảm thấy cực kỳ hạnh phúc.

"Thi xong rồi!"
 
Thập Niên 80: Em Gái Của Nam Chủ Trong Niên Đại Văn Đã Trở Lại
Chương 577



Thí sinh chạy ra phía sau kích động reo hò.

Ôn Độ đi trong đám người, bước chân kiên định đi về phía người nhà.

"Bà nội, ba, chú, em gái, con thi xong rồi."

Khóe miệng Ôn Độ mang theo nụ cười.

Ôn Oanh là người đầu tiên kịp phản ứng, vui vẻ hoan hô: "A, anh trai đã thi xong rồi."

Ôn Thiều Ngọc ở bên cạnh kích động nói: "Mẹ, hôm nay con có thể ăn sườn kho tàu không? Mấy ngày nay miệng con đã nhạt đến mức muốn thành chim đẻ trứng rồi."

"Trứng chim cút trong miệng anh còn có thể nở ra con à?”

Bà Ôn cứ như trời sinh đã không có cách nào nói chuyện được với con trai, mở miệng là nói móc con trai đến chết.

Những người khác nghe vậy cười ha ha.

Ôn Thiều Ngọc ở trước mặt mẹ hắn không còn chút bóng dáng ngôi sao nào, tựa như vẫn là đứa con trai vô công rỗi nghề kia.

Đây cũng là một trong những nguyên nhân hắn điên cuồng muốn về nhà sau khi sự nghiệp lên đến đỉnh cao.

Chỉ có ở nhà, hắn mới là Ôn Thiều Ngọc.

Là Ôn Thiều Ngọc bình thường ban đầu chứ không phải ngôi sao lớn đứng trước ống kính.

"Còn chưa hỏi nữa, con thi thế nào?" Ôn Thiều Ngọc khó nén tò mò.

Những người khác cũng nhao nhao nhìn về phía Ôn Độ.

Tuy bọn họ không hỏi nhưng trong lòng cũng muốn biết cậu thi thế nào.

Giọng điệu Ôn Độ rất bình thản: "Phát huy bình thường.

"Bình thường phát huy trình độ thế nào?" Ôn Oanh cẩn thận hỏi.

Ôn Độ suy nghĩ một chút rồi nói: "Chính là có thể thi đậu đại học?"

Những người khác nghe xong nhất thời thở phào nhẹ nhõm.

Có thể thi đậu đại học là tốt rồi.

Nếu không về sau người ta nói ông chủ lớn của công ty nào đó vậy mà lại chưa từng đi học.

Truyền ra ngoài ít nhiều gì cũng có chút khó nghe.

Chẳng qua đại học mà bọn họ cho rằng cậu có thể đậu chính là kiểu trường dạy nghề.

Cũng không có yêu cầu gì quá xa vời.

Dù sao Ôn Độ trước giờ chưa từng ngồi trong phòng học đọc sách, cũng không mời giáo viên dạy bù chuyên môn đến bổ túc. Chương trình của ba năm trung học phổ thông đều là tự cậu lật sách học.

Có thể thi đậu đại học thật sự là một chuyện rất phi thường rồi.

Cả gia đình vô cùng thoải mái.

Không một ai nghĩ nhiều.

Công việc của Ôn Độ rất bề bộn, mỗi ngày đều ở bên ngoài bận rộn làm việc, gần như cả ngày cũng không thấy người đâu.

Đôi khi nửa đêm mới trở về.

Thấm thoắt đã đến lúc nhận thư thông báo trúng tuyển.

Người của nhà họ Ôn không hề ý thức được điều này.

Lúc Ôn Oanh ở trong sân hóng mát thì nhân viên bưu điện tới cửa.

"Xin hỏi nơi này có phải là nhà của Ôn Độ không?"

Ôn Oanh nhìn thoáng qua ba đang ngủ bên cạnh, khẽ gật đầu nhưng không đi ra ngoài.

"Xin hỏi anh có chuyện gì sao?"

Cô bé vẫn vô cùng cảnh giác.

Người đưa thư lấy ra một phong bì thật to từ trong túi: "Ở đây có một phong thư của Ôn Độ."

"Thư gì vậy?"

Tuy Ôn Oanh đã đứng lên đi ra ngoài hai bước nhưng vẫn không đi quá nhanh.

Người đưa thư nói: "Hình như là thư thông báo trúng tuyển của trường học." Người đưa thư nói: "Ở đây có một bức thư của Ôn Độ.

"Hả? Thư của anh trai tôi, là ai viết thư cho anh trai tôi vậy?"

Ôn Oanh kích động chạy tới hỏi, ngay lúc cô bé muốn mở thư ra thì thấy được địa chỉ trên đó.

Đại học A?"

Lúc này Ôn Thiều Ngọc cũng mở mắt, nhìn con gái một cái, tò mò hỏi: "Biểu cảm của con vậy là sao? Thư cho anh trai con à?"

Ôn Thiều Ngọc nghĩ đến sự nghiệp thành công của con trai hiện nay, ai không biết chuyện còn tưởng rằng cậu là một thanh niên tài tuấn phong độ nhẹ nhàng, nhưng cho dù cậu thoạt nhìn không giống một đứa nhỏ thì vẫn đúng là một đứa nhỏ.
 
Thập Niên 80: Em Gái Của Nam Chủ Trong Niên Đại Văn Đã Trở Lại
Chương 578



Con trai hắn mới bao nhiêu tuổi chứ?

Hình như con trai hắn đã trưởng thành rồi.

Lúc hắn bằng tuổi con trai đã biết phải lấy vợ.

Ôn Thiều Ngọc lập tức đứng lên khỏi ghế giống như xác chết vùng dậy.

"Đưa thư cho ba, để ba xem là ai viết thư cho anh trai của con."

Trong đầu mấy cô gái bây giờ đều đang nghĩ gì vậy chứ?

Sắc mặt Ôn Thiều Ngọc không thay đổi.

"Oanh Oanh, tuy năm nay con còn nhỏ, mới 12 tuổi nhưng con sắp trở thành học sinh cấp ba rồi. Nếu có bạn học nam khác đối xử tốt với con, con phải giữ cảnh giác, đừng đi quá gần bạn học nam. Nếu con phát hiện có bạn học nữ đi quá gần anh trai con, con cũng phải lập tức nói cho ba biết.

Ôn Thiều Ngọc không hề cảm thấy suy nghĩ đó của mình có bất kỳ vấn đề gì, hiện giờ quốc gia đề xướng kết hôn muộn sinh con muộn. Kết hôn muộn, sinh con muộn chính là cống hiến cho đất nước.

Gia đình họ nhất định sẽ tích cực hưởng ứng lời kêu gọi của quốc gia.

Ôn Thiều Ngọc tuyệt đối sẽ không để con trai kết hôn sớm như vậy.

Ôn Thiều Ngọc cầm thư, không thèm nhìn địa chỉ trên đó đã trực tiếp mở thư ra.

Lúc hắn nhìn thấy tờ thông báo trúng tuyển kia, cả người đều choáng váng.

Lúc này Ôn Oanh ở bên cạnh mới kiêu ngạo nói: “Ba, ba thấy chưa? Anh con thi đậu vào đại học A rồi!"

Ôn Thiều Ngọc giờ mới phản ứng lại, cầm bức thư vội vàng chạy vào trong nhà.

Chạy đến cửa hắn mới ý thức được mẹ không có ở nhà nên lại cầm bức thư chạy ra ngoài.

Ôn Oanh kịp phản ứng lại vội vàng gọi: "Ba, ba dẫn con theo với, dẫn con theo với."

Chân dài của Ôn Thiều Ngọc chống xe đạp thúc giục Ôn Oanh: "Bây giờ chúng ta phải đi báo tin vui cho bà nội con biết."

Trong lòng Ôn Oanh cũng mừng như điên.

Cô bé chạy chậm ngồi lên xe rồi mới vịn chắc, sau đó Ôn Thiều Ngọc đạp xe chạy vèo vèo ra ngoài.

Khoảng cách từ nhà đến cửa hàng rất gần.

Mấy phút đồng hồ sau.

Ôn Thiều Ngọc dừng xe, Ôn Oanh cầm thư thông báo trúng tuyển chạy vào trong cửa hàng, còn chưa kịp thấy bà Ôn đầu thì đã hô hào trước tiên.

"Bà nội, anh con thi đậu đại học A rồi!"

Bà Ôn nghe thấy tiếng động từ hậu viện bèn đi vào, kích động hỏi: "Con nói cái gì? Anh con thi đậu đại học?"

Ôn Oanh dùng sức gật đầu, kích động nói: "Bà nội, anh con thi đậu đại học A rồi!"

Bà Ôn nhất thời vô cùng mừng rỡ.

Bà vui vẻ, còn rất xa xỉ nói với mọi người trong cửa hàng: "Hôm nay bà chủ có tin vui, không thu tiền của mọi người."

Lúc này khách không tính là ít, hơn nữa Ôn Oanh còn hét lớn tiếng như vậy nên tất cả mọi người đều biết chuyện gì đã xảy ra, vì thế nhao nhao chúc mừng bà nội.

Bà Ôn vui vẻ, cố ý muốn mang bánh ngọt ngon lành lên.

Tuy chút lòng này không tính là lớn nhưng mọi người đều biết cái bánh nhỏ này bán rất đắt. Mọi người hòa vào bầu không khí vui mừng, trong miệng nói toàn lời chúc mừng.

Bà Ôn cầm thư thông báo trúng tuyển ngồi ở dưới tàng cây trong hậu viện. Ôn Thiều Ngọc ở phía trước trông coi việc làm ăn, chỉ có Ôn Oanh ngồi bên cạnh bà.

Bà Ôn nhìn thư thông báo trong tay rồi ánh mắt lại nhìn về phương Bắc.

Đó là phương hướng của nông trường Hồng Tinh.

"Ngày mai chúng ta về nhà một chuyển, viếng mộ ông nội con. Nếu ông nội con biết anh trai con thi đậu đại học tốt nhất cả nước nhất định sẽ rất vui mừng."

Bà Ôn ngồi trên băng ghế kể chuyện quá khứ.

Bà rất ít khi nói về quá khứ.

Cũng không thích nói chuyện có liên quan đến ông Ôn.

Hôm nay thật sự là vì quá vui vẻ.
 
Thập Niên 80: Em Gái Của Nam Chủ Trong Niên Đại Văn Đã Trở Lại
Chương 579



Nên bà Ôn có hơi khó nhịn, đây là lần đầu tiên bà nhớ tới ông sau nhiều năm như vậy mà không có một cảm xúc khó chịu nào khác.

"Ông nội con là người có trình độ văn hóa, lúc nhỏ từng vào trường tư thục. Ông ấy luôn nói tổ tiên bọn họ từng xuất hiện tiến sĩ, từng làm quan lớn, thế nên cũng mong trong nhà có một đứa nhỏ biết đọc sách.

"Nhưng mạng ông ấy không thọ, không đợi được đến ngày này."

"Nếu ông ấy còn sống nhất định sẽ mở tiệc ăn mừng ba ngày ba đêm. Nhà chúng ta mấy năm nay sống rất tốt, bây giờ cũng không giống như trước kia."

Bà Ôn nghe được tiếng rao hàng bên ngoài, trong mắt ấm áp hơn rất nhiều.

"Hiện nay tuy nhà nhà vẫn còn rất nghèo nhưng vẫn có tiền hơn trước kia. Bà dự định trở về nông trường Hồng Tinh, tẩy rửa ba ngày để ông nội con được vui vẻ."

Trong lòng Ôn Oanh, bà nội là một người phụ nữ vô cùng vô cùng kiên cường.

Cho đến giờ phút này cô bé mới hiểu được một người thoạt nhìn có kiên cường hơn đi chăng nữa cũng sẽ có một mặt yếu ớt.

Chỉ là hiện thực không cho phép bà bày tỏ ra mà thôi.

Buổi tối, Ôn Oanh cố ý chờ anh trai trở về.

Ôn Độ bận rộn cả ngày khá mệt mỏi.

Cậu rón rén vào cửa, đang định len lén trở lại phòng mình.

Nào ngờ tay vừa đụng tới cửa thì chợt nghe thấy phía sau truyền đến tiếng bước chân nhẹ nhàng.

Tinh thần Ôn Độ run lên, nhanh chóng xoay người lại nhưng chỉ thấy một bóng dáng nhỏ nhắn lén lút đứng sau lưng mình.

"Sao em không ngủ? Đêm hôm khuya khoắt mà làm gì vậy?"

Sau khi thấy rõ dáng vẻ người tới, Ôn Độ mới thở phào nhẹ nhõm.

Ôn Oanh chỉ chỉ phòng của bà nội, đè thấp giọng nói: "Anh trai, anh mở cửa nhanh lên, chúng ta vào trong, em có chuyện muốn nói với anh.

Ôn Độ nhướn mày mở cánh cửa ra, Ôn Oanh nhanh chóng đi vào.

Sau khi vào rồi cô bé mới quay đầu lại gọi: "Anh trai, anh làm gì vậy? Đừng đứng ngốc ở đó nữa, mau vào đây đi!"

Ôn Độ: "..."

Cậu xoa mi tâm, cảm thấy sau này vẫn có những cái nên giảng giải cho em gái tử tế, tuyệt đối không được tùy tiện vào phòng của con trai.

"Nói đi, có chuyện gì mà phải lén lút chạy tới đây.”

Ôn Oanh bĩu môi mất hứng nói: "Cái gì gọi là lén lút chạy tới? Không phải là vì em sợ sẽ đánh thức bà nội nên mới rón rén tới đây sao? Ai bảo anh về muộn như vậy chứ, nếu anh về sớm hơn một tí thì em cũng không đến mức giờ này vẫn chưa đi ngủ.”

Lúc nói chuyện, Ôn Oanh còn liên tục ngáp mấy cái.

Cô bé biết sức khỏe của mình không tốt nên bình thường vẫn luôn rất chú ý.

Làm việc và nghỉ ngơi rất có quy luật.

Đi ngủ trong thời gian cố định, buổi sáng sẽ thức dậy đúng giờ, sẽ không ăn mấy thứ tào lao, còn tản bộ chậm rãi.

Không được chạy bộ nhưng có thể tản bộ từ từ.

Ôn Độ mới trở về được vài ngày nhưng cũng biết thời gian làm việc và nghỉ ngơi của cô bé rất có quy luật.

"Gần đây anh hơi bận"

Ôn Độ vừa mở miệng đã di dời được sự chú ý của Ôn Oanh.

"Có phải anh không đủ tiền không? Nếu không đủ tiền thì anh cứ nói một tiếng" Hai năm nay Ôn Oanh cũng kiếm được không ít tiền.

Ôn Độ đoán trong túi em gái hẳn là có chút tiền.

Nhưng số tiền đó đối với cậu mà nói chỉ như muối bỏ biển.

"Đủ tiền, em không cần lo lắng." Ôn Độ rót một ly nước nước sôi để nguội đưa cho Ôn Oanh.

Ôn Oanh nhận lấy ly rồi đặt xuống bên cạnh: "Anh trai, anh nói thật với em, anh thi đại học thế nào?"

"Trình độ bình thường, không phát huy vượt xa người thường."

Ôn Độ nhéo khóe miệng em gái, trong lòng đại khái đã hiểu được có chuyện gì xảy ra.
 
Back
Top