Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Nuôi Vai Ác Ở Thập Niên 80

Nuôi Vai Ác Ở Thập Niên 80
Chương 320: Kích thích



Cố Kiều biết hệ thống đang k*ch th*ch mình, nhưng vẫn không tự chủ được nghĩ theo chiều hướng ấy, tim cô ta đập liên hồi, hai tay ôm chặt lấy bản thân.

“Ký chủ! Ta đã nói với ngươi từ trước rồi, đừng để lộ sự tồn tại của hệ thống. Ngươi lại không chịu nghe ta. Ta cũng từng nói, đừng đồng ý yêu cầu của Cố Nam Sóc, làm vật thí nghiệm, ngươi vẫn không nghe như cũ. Sau đó bọn họ phát hiện ra có thể quấy nhiễu ta, cho thêm ngươi một đống ưu đãi, bảo ngươi phối hợp. Ta đã tận tình khuyên bảo, phân tích cho ngươi nghe lợi và hại, ngươi vẫn không nghe. Bây giờ hối hận chưa?”

Cố Kiều bịt chặt tai lại: “Ngươi đừng nói nữa! Đừng nói nữa!”

Đáng tiếc, âm thanh của hệ thống truyền ra từ trong não bộ, căn bản không phải bịt chặt tai là có thể ngăn cản.

“Ký chủ! Tồn tại như vậy còn ý nghĩa gì? Ngươi không muốn chấm dứt mọi chuyện sao? Chỉ khi c.h.ế.t đi, ngươi mới được giải thoát! Chỉ khi c.h.ế.t đi, ngươi mới có thể trả thù! Ngươi ngẫm lại xem, ngươi bị bọn họ tra tấn lâu như vậy, bọn họ bỏ ra nhiều mong chờ như vậy trên người ngươi, đột nhiên ngươi c.h.ế.t đi, thực nghiệm của bọn họ không có tiến triển, sẽ thất bại, có phải chính là đả kích lớn nhất đối với bọn họ hay không?”

“Ký chủ! Ngươi ngẫm lại đi, ngẫm nghĩ cho cẩn thận! Ngày mai lại bắt đầu một vòng thực nghiệm mới. Ngươi cũng nghe thấy rồi đấy, bọn họ nói, ngày mai sẽ điểu chỉnh phương pháp cũ. Ngươi có từng nghĩ, biết đâu phương pháp mới sẽ khiến bản thân càng khó chịu, càng thống khổ hơn chưa? Ký chủ, ngươi thật sự muốn tiếp tục trải qua cảm giác tuyệt vọng hết lần này tới lần khác sao?”

“A!”

Cố Kiều hét lên thành tiếng, hai mắt đỏ bừng: “Ngươi câm miệng! Câm miệng!”

Không những không có câm miệng, ngược lại hệ thống còn nói hăng say hơn.

“Ta bảo ngươi câm miệng, treo máy! Ngươi có nghe thấy không? Treo máy! Treo máy!”

Tuy rằng nói như vậy, nhưng trong lòng Cố Kiều cũng hiểu rõ, lời cô ta không có tác dụng. Không biết vì nguyên nhân gì, từ khi bị sóng ngắn trong quá trình thực nghiệm ảnh hưởng, sau lần k*ch th*ch đầu tiên, tác dụng treo máy của hệ thống đã mất đi hệu quả.

Thấy cô ta đã đến bờ vực sụp đổ, hệ thống không ngừng cố gắng, tiếp tục rèn sắt khi còn nóng: “Cô xem!”

Trong đầu Cố Kiều xuất hiện một đoạn hình ảnh.

Trong hình ảnh, Nguyên Ứng ôm một bó hoa hồng bước vào tiệm cơm tây, đi tới vị trí trước cửa sổ, đưa bó hoa cho cô thiếu nữ xinh đẹp đối diện, sau đó ngồi xuống. Hai người vừa nói vừa cười, cử chỉ thân mật, thái độ tự nhiên.

“Người này chính là bạn gái mới của Nguyên Ứng, môn đăng hộ đối, hai bên đã gặp mặt người lớn trong nhà, năm sau sẽ đính hôn, tốt nghiệp lập tức kết hôn.”

Hai mắt Cố Kiều lại lần nữa đỏ bừng lên: “Nguyên Ứng! Sao anh ta có thể? Sao có thể…”

Ngày xưa? Thề non hẹn biển, lời ngon tiếng ngọt, lời hứa vẫn còn văng vẳng bên tai, vậy mà mới qua một năm đã đổi người mới.

Dựa vào đâu? Dựa vào đâu anh ta hại mình như vậy, còn có thể sống vẻ vang, cưới con gái nhà quyền quý, tương lại xán lạn?

Nắm tay Cố Kiều không ngừng run rẩy!

Hệ thống nhẹ nhàng thở ra, từ khi bị vận may phản phệ, cấp bậc giảm xuống, lực lượng của nó đã mất đi rất nhiều. Nhưng hoàn toàn khác so với những gì Cố Kiều biết, năng lượng trước kia hấp thu dựa theo giả lập của hệ thống, mỗi lần nó sẽ thu một phần năng lượng vào kho lưu trữ, đây là phần quy tắc bị che giấu trong hiệp ước, không bị ảnh hưởng bởi phản phệ.

Cho nên, bây giờ nó vẫn còn năng lượng có thể sử dụng. Nhưng bởi vì phản phệ, khả năng vận dụng đúng là không còn nhiều lắm.

Nguyên Ứng vẫn chưa trói định với nó, cũng không sống trong phạm vi nó có thể khống chế, lấy được hình ảnh hiện giờ đã phí không ít năng lượng rồi, cũng may chiêu này có tác dụng.

“Ký chủ! Ngươi không muốn trả thù Nguyên Ứng sao?”

Cố Kiều trợn tròn mắt, tỉnh táo lại: “Đây là mục đích của ngươi à? Nói đã trói định với ta, không cách nào rời khỏi người ta, thật ra vẫn chưa nói hết đúng không? Nếu ta c.h.ế.t đi thì sao? Ngươi vẫn luôn k*ch th*ch ta, lời trong lời ngoài đều khuyên ta tự tử. Có phải chỉ cần ta c.h.ế.t đi, chỉ khi ta c.h.ế.t đi, ngươi mới có thể rời khỏi ta, đúng không?”

Hệ thống:???

Nó vẫn luôn cảm thấy ký chủ này vừa tham lam ích kỷ vừa ngu xuẩn, không ngờ tới thời điểm mấu chốt, lại thông minh một lần.

Cố Kiều cong môi: “Ta đoán đúng rồi, phải không?”

Hệ thống cứng họng, Sao lúc cần thông minh lại không thông minh, lúc không cần lại thông minh như vậy làm gì?

Vốn dĩ tưởng rằng bị ký chủ nhìn thấu, kế hoạch sẽ thất bại. Ai ngờ lại nghe thấy Cố Kiều nói: “Ngươi hỏi ta có muốn trả thù Nguyên Ứng không, ngươi có thể giúp ta trả thù anh ta sao?”

Hệ thống sửng sốt.

Cố Kiều hỏi tiếp: “Ta nhớ rõ trong hiệp ước có viết, nếu như ký chủ đồng ý, có thể ký kết hợp động sinh tử với hệ thống. Ký chủ trả giá bằng sinh mệnh, hệ thống sẽ thỏa mãn yêu cầu của ký chủ vô điều kiện, không bị ảnh hưởng bởi cấp bậc.”

Hệ thống ngừng nửa giây, rồi bổ sung: “Yêu cầu này phải nằm trong phạm vi năng lực của ta.”

“Trả thù nhà họ Nguyên có nằm trong phạm vi năng lực của ngươi không?”

Không đợi hệ thống trả lời, Cố Kiều đã mở miệng nói tiếp: “Đừng lừa ta, ta biết ngươi làm được! Nhất định làm được, cũng phải làm được! Nếu không, ta sẽ không đồng ý.”

Hệ thống thầm nghĩ: Hợp đồng ký xong, sẽ không thể đổi ý, nó nhất định phải đối phó với nhà họ Nguyên. Nhưng mà với tình trạng hiện giờ của nó, đối phó với nhà họ Nguyên, chắc chắn phải hao phí toàn bộ năng lượng. Hình như mất nhiều hơn được. Vốn dĩ nó định dùng Nguyên Ứng để lừa ký chủ, k*ch th*ch ký chủ. Ai ngờ đối phương lại nhớ rõ ràng hiệp ước như vậy!”

“Hệ thống, ngươi nói ta đã không còn con đường nào khác có thể đi, ngươi cũng vậy. Đây là cơ hội duy nhất của ngươi.”

Hệ thống bất đắc dĩ, chỉ có thể trả lời: “Được!”
 
Nuôi Vai Ác Ở Thập Niên 80
Chương 321: Hợp đồng sinh tử



Hai bên thỏa thuận xong xuôi, hợp đồng tự động hiện ra, đưa tới tận tay Cố Kiều. Cố Kiều do dự trong nháy mắt, nhưng nghĩ lại hình ảnh Nguyên Ứng và cô gái xinh đẹp kia ở bên nhau, Cố Kiều lại cắn răng, ký tên mình xuống.

Chỉ cần có một tia hy vọng có thể lấy được tự do, cô ta sẽ không ký. Nhưng mà không có, bọn họ không thể lấy hệ thống ra khỏi cơ thể cô ta, cô ta không thể được như ý nguyện. Muốn hệ thống rời khỏi cơ thể, chỉ khi cô ta c.h.ế.t đi. Tóm lại đều phải chết, thà cô ta dùng cái c.h.ế.t đổi lấy một lời hứa hẹn còn hơn.

Dù chết, cô ta cũng phải kéo Nguyên Ứng cùng c.h.ế.t với mình!

********

“Bác nói gì cơ? Cố Kiều c.h.ế.t rồi?”

Cố Nam Sóc trợn tròn mắt, vẻ mặt choáng váng. Người ta đều nói tai họa sống ngàn năm, Cố Kiều còn có hệ thống trên người, Cố Nam Sóc cho rằng cô ta sẽ sống rất lâu.

Nguyễn Chính Huân nhíu mày: “Cũng không biết cô ta lấy đâu ra mảnh thủy tinh đó. Sáng hôm nay, nhân lúc nhân viên nghiên cứu chưa kịp chuẩn bị, trong thời gian nghỉ ngơi, cô ta đã dùng mảnh thủy tinh cửa đứt động mạch cổ. Sau khi cô ta chết, bác và các nhân viên nghiên cứu khác phát hiện ra, thứ tạo ra từ trường khác lạ trong cơ thể cô ta đã biến mất. Không biết là hệ thống đó đã đi đâu, đã về thế giới ban đầu, hay là…”

Sắc mặt Nguyễn Chính Huân trở nên ngưng trọng, vô cùng lo lắng điểm này. Nếu như tới từ đâu chạy về nơi đó, còn tốt. Không chung một thế giới, sẽ không tạo thành uy h.i.ế.p đối với bọn họ.

Nếu như tiêu vong theo cái c.h.ế.t của Cố Kiều, lại càng tốt hơn. Chỉ sợ nó đã chạy thoát, sẽ tiếp tục tìm kiếm ký chủ khác. Theo hiểu biết của bọn họ, hệ thống này hoàn toàn không phải thứ gì tốt lành, một khi có Cố Kiều thứ hai bị nó lợi dụng, chỉ sợ sẽ lại sinh ra một cơn đại nạn.

Kết quả này hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của Cố Nam Sóc, hắn trầm mặc một lúc lâu, mới tiếp nhận nổi sự thật.

“Nghiên cứu tiến triển thế nào rồi? Bây giờ không còn hệ thống nữa, có phải không cách nào tiếp tục nghiên cứu hay không?”

“Phương diện này thật ra vẫn ổn, những số liệu thu thập được từ hệ thống đã rất nhiều rồi. Lần trước, bác và đồng nghiệp thông qua phân tích số liệu, tìm ra được không ít thứ có tác dụng, vận dụng nó trong việc chế tạo máy tính, lấy được đột phá rất khả quan.”

“Bác và đồng nghiệp còn phát hiện ra, có vài thuật toán và công kích thông qua từ trường, có thể tạo thành thương tổn thực chất cho hệ thống.Nhưng bởi vì thực lực của chúng ta quá yếu, tuy chứng minh được, nhưng muốn bắt giữ nó gần như không có khả năng. Bởi vậy, thật ra bác và đồng nghiệp đã mở họp, thương lượng rồi đưa ra quyết định, từ bỏ bắt giữ. Cho nên, hệ thống mất đi, không ảnh hưởng nhiều tới nghiên cứu.”

“Bác và đồng nghiệp có thể thông qua số liệu thu thập được trước đó, tiếp tục nghiên cứu, những thứ không thể làm được, có hệ thống mọi người cũng không làm được.”

Cố Nam Sóc gật đầu: “Nếu đã như vậy, chỉ có thể thông báo cho đồn công an ở các địa phương, giám sát chặt chẽ khu vực trực thuộc, điều tra người và sự kiện khác thường.”

Nguyễn Chính Huân thở dài bất đắc dĩ: “Đã truyền lệnh xuống rồi. Hy vọng là chúng ta nghĩ nhiều. Chỉ mong hệ thống đã biến mất.”

Cố Nam Sóc: “Mong là thế!”

********

Nhà họ Nguyên.

“Ông Nguyên, mời ông đi theo chúng tôi một chuyến, đừng làm khó chúng tôi!”

Nguyên Ứng không dám tin tưởng: “Ông nội tôi là người có cống hiến lớn cho quốc gia, các anh không thể đối xử với ông ấy như vậy!”

“Đồng chí Nguyên Ứng, chúng tôi đã rất khách sáo rồi. Trước mắt nhà họ Nguyên vướng vào vài vụ án, có thể nói chứng cứ phạm tội vô cùng xác thực. Lạm dụng chức quyền, mưu hại tính mạng người khác, và tội nặng nhất là, lui tới với gián điệp quốc gia khác, bán tin tức nội bộ trong nước. Tất cả đều là sự thật, nếu không phải ông ấy có chiến công trên người, chúng tôi sẽ không mời đi đơn giản như vậy, mà trực tiếp áp giải rồi!”

Mời đi cũng là đi, áp giải cũng là đi, kết cục đều như nhau, có gì khác nhau không?

Nguyên Ứng không thể nào tiếp thu: “Anh nói gì tôi nghe không hiểu? Sao chúng tôi có thể lui tới với gián điệp quốc gia khác?”

“Việc này phải hỏi cha cậu rồi! Cha cậu bị bọn họ nắm được nhược điểm, muốn giữ địa vị và vinh hoa phú quý hiện tại, chỉ có thể nghe bọn họ sắp xếp. Con gái nhà họ Tôn trước đó không lâu vừa xác định quan hệ yêu đương với cậu, thiếu chút nữa đã đính hôn, cậu còn nhớ rõ không?”

Nguyên Ứng choáng váng, chuyện này có liên quan gì với con gái nhà họ Tôn?

Cô ta là người ngoại quốc. Chúng tôi điều tra được, là do cha cậu giới thiệu hai người với nhau. Đây là yêu cầu bọn họ đưa ra, nếu chúng tôi không phát hiện kịp thời, theo ý của bọn họ, cô gái họ Tôn kia sẽ kết hôn với cậu, trực tiếp vào sống trong nhà họ Nguyên.”

Nguyên Ứng trợn mắt há hốc mồm, không dám tin tưởng.

Cô Tôn kia… Vậy mà lại là gián điệp. Sao có thể? Sao có thể như vậy!

Cả người ông cụ Nguyên giống như già đi mười tuổi, lập tức mất hết tình thần. Ông ta đứng dậy: “Tôi đi cùng các cậu.”
 
Nuôi Vai Ác Ở Thập Niên 80
Chương 322: Kết cục của nhà họ Nguyên



“Ông nội!” Nguyên Ứng hô to.

Ông cụ Nguyên giơ tay ngăn cản anh ta, nói tiếp: “Cháu trai tôi không liên quan tới những việc này. Nó với cô Tôn kia chỉ đang trong giai đoạn tìm hiểu, nhưng không hề biết bản chất của đối phương.”

“Chúng tôi biết rõ. Theo những gì chúng tôi điều tra được, đúng là cậu ta không biết chuyện, cho nên chúng tôi sẽ không bắt cậu ta lại. Nhưng cậu ta không thể rời khỏi thủ đô, còn bị người của chúng tôi giám sát.”

Ông cụ Nguyên há miệng th* d*c, biết được đây đã là nhượng bộ lớn nhất đối phương dành cho nhà bọn họ vì nể tình chiến công trong quá khứ rồi. Ông cụ bất đắc dĩ thở dài: “Cảm ơn!”

Trơ mắt nhìn ông nội và cha mình bị bắt đi, bảo mẫu và người giúp việc trong nhà cũng chạy hết, Nguyên Ứng đứng trong căn phòng trống rỗng, sắc mặt hoảng hốt, hoàn toàn không cách nào lấy lại tinh thần từ cơn khiếp sợ hôm nay gặp phải.

Đột nhiên, anh ta cảm thấy hai mắt tối sầm, cơ thể lảo đảo, cuối cùng không đứng vững, ngã ra mặt đất.

********

Bệnh viện.

Nguyên Ứng đần dần tỉnh lại, bên mép giường là chị Dương.

“Cậu chủ, cậu tỉnh là tốt rồi. Cậu nói xem cậu còn trẻ sao lại không chú ý như vậy? Nếu không phải vì tôi để quên đồ, quay về lấy, sợ là trong thời gian ngắn sẽ không có ai phát hiện ra cậu bị té xỉu. Nếu như bỏ lỡ cơ hội cứu chữa tốt nhất thì phải làm sao? Nếu cậu đã không có vấn đề gì rồi, tôi nên đi đây. Cậu chủ, nể tình từng là chủ tớ, việc tôi có thể làm cũng chỉ có vậy. Cậu nghỉ ngơi cho khỏe đi, đừng cử động. Khi ra ngoài, tôi sẽ nhân tiện tới chỗ bác sĩ, bảo bọn họ tới khám cho cậu!”

Chị Dương nói lời giữ lời, chị ấy đi chưa lâu, bác sĩ đã tới, hỏi thăm tình hình của Nguyên Ứng. Sau khi biết anh ta không còn người thân nào khác, mới nói thật với anh ta về bệnh tình của mình.

“Bác sĩ nói gì cơ? Bệnh bạch cầu?”

“Đúng! Không chỉ như vậy, nhìn từ kết quả kiểm tra trước mắt, bởi vì khi té xỉu cậu bị va chạm vào phần đầu, trong đầu có m.á.u tụ, trước kia cậu còn bị thương đã nhiễm cả uốn ván. Mấy loại bệnh chồng lên nhau, tình hình rất nghiêm trọng.”

Khuôn mặt Nguyên Ứng trắng bệch: “Không thể nào! Có phải các anh lầm rồi hay không? Tôi vẫn luôn rất khỏe mạnh, sao đột nhiên lại bị bệnh bạch cầu gì đó? Mấy hôm trước tôi từng bị thương thật, nhưng chỉ là vết thương nhỏ, cũng xử lý rồi.”

“Cậu đừng vội kích động! Tình hình này của cậu không được nổi nóng!”

Nhưng mà sao Nguyên Ứng có thể không kích động?

“Anh nói cho tôi, có phải các anh khám sai đúng không? Năm trước tôi còn kiểm tra sức khỏe toàn diện, không hề có bệnh gì, sao còn chưa tới một năm, đột nhiên lại xuất hiện bệnh bạch cầu gì đó, đâu phải…”

Nói tới đây, sắc mặt an ta thay đổi, giật mình nghĩ tới khả năng nào đó.

Tình huống của nhà bọn họ, giống với nhà họ Sở nhường nào! Mà tình huống của anh ta, lại càng tương đồng với Sở Gia Thụy!

Cố Kiều! Là cô ta! Chắc chắn là cô ta!

Nhưng rõ ràng là cô ta đã c.h.ế.t rồi, không phải sao?

Nguyên Ứng vô cùng chú ý tới Cố kiều, bởi vậy sau khi đối phương chết, anh ta lập tức nghe được tin tức.

Đã c.h.ế.t rồi còn có thể đối phó vơi sbọn họ sao?

Không! Không đúng! Cố Kiều c.h.ế.t vào ba ngày trước! Sau khi đối phương chết, cha anh ta lập tức xảy ra chuyện, sau đó là ông nội, tiếp đến là anh ta! Chỉ trong ba ngày ngắn ngủn, chỉ trong ba ngày! Ngoài cô ta ra, tuyệt đối không còn người khác có năng lực như vậy!

Giây phút này, Nguyên Ứng vô cùng hối hận, sao lúc trước anh ta lại đi trêu trọc kẻ sát tinh này cơ chứ!

Nhưng mà, bây giờ Cố Kiều đã c.h.ế.t rồi, anh ta muốn đối phương thu tay lại cũng không thể! Anh ta biết lực lượng cổ quái của đối phương đáng sợ đến mức nào, nếu như chọc phải, gần như không có cách giải quyết!

Nguyên Ứng vô cùng lo lắng, đột nhiên m.á.u dồn lên não, ngã nhào xuống đất.

********

Cuối cùng Nguyên Ứng vẫn chết, c.h.ế.t vào một đêm ba tháng sau.

Cùng lúc đó, trong cơn mơ Cố Nam Sóc bị một tiếng gọi làm bừng tỉnh.

“Đinh! Chúc mừng ký chủ đã nhận được hệ thống vận may. Chỉ cần thành công trói định với hệ thống, là có thể đạt được thể chất may mắn, vận may bám quanh người. Có vận may, ký chủ làm bất cứ chuyện gì đều gặp may mắn hơn người khác vài lần. Hệ Thống còn có nhiều công năng khác, có thể trợ giúp ký chủ, tình cảm thuận lợi, sự nghiệp thăng hoa, thần chắn g.i.ế.c thần, phật chắn g.i.ế.c phật, muốn gió được gió, muốn mưa được mưa, đi l*n đ*nh cao đời người!

Cố Nam Sóc:……
 
Nuôi Vai Ác Ở Thập Niên 80
Chương 323: Đấu trí với hệ thống (1)



Cố Nam Sóc choáng váng một giây, sau đó nghiêng người ngủ tiếp, không hề có ý định để ý đến hệ thống.

Hệ thống:……

“Chẳng lẽ ký chủ không muốn…”

Nó vừa mở miệng, đã nghe thấy giọng nói ẩn chứa tức giận của Cố Nam Sóc: “Câm miệng! Đừng ồn ào nữa! Có để người ta ngủ hay không? Tao không quan tâm mày có chuyện gì, để mai rồi nói! Bị đánh thức giữa chừng tính khí tao không tốt lắm đâu, mày muốn trải nghiệm à?”

Hệ thống:……

Cho nên? Người này ngủ hồ đồ rồi à? Rốt cuộc hắn có nghe thấy lời mình nói hay không? Rốt cuộc hắn có biết mình là hệ thống, chính là hệ thống không gì không làm được hay không???

Thấy Cố Nam Sóc nhắm mắt, lại lần nữa phát ra tiếng hít thở đều đều. Hệ thống ngẫm nghĩ một lát, cuối cùng không lên tiếng nữa. Hai giờ đêm, chính là lúc loài người ngủ say nhất, đầu óc đối phương không rõ ràng lắm, hắn còn nói bị gọi dậy tính tình sẽ không tốt, thật sự không thích hợp để đàm phán.

Nghĩ một lúc lâu, hệ thống quyết định kiên nhẫn chờ tới khi trời sáng.

Cố Nam Sóc vừa mở mắt ra, hệ thống đã bắt đầu lải nhải.

Lúc hắn đánh răng cũng lải nhải, lúc rửa mặt cũng lải nhải, ăn cơm cũng lải nhải, làm việc cũng lải nhải, đi đên đâu lải nhải đến đó.

“Ký chủ, ngài không hy vọng có được dung nhan ngút trời, trí thông minh hơn người sao?”

Cố Nam Sóc nhướng mày: “Bây giờ tao chưa đủ đẹp trai à? Hay là chỉ số thông minh chưa đủ cao?”

Hệ thống:……

“Ta có thể giúp ngài phát triển Nam Lân trở thành nhãn hiệu đứng đầu cả nước, giúp ngài trở thành nhà giàu số một trong nước, thậm chí giàu nhất toàn thế giới.”

Cố Nam Sóc: “Cảm ơn! Tao thấy điểm này không cần mày, tao vẫn tự làm được.”

Hệ thống:……

“Dựa vào ngài, phải mất bao nhiêu năm? Mười năm, hai mươi năm, hay là ba mươi năm?”

Cố Nam Sóc: “Nhà giàu số một thôi mà, mày cho rằng tao phải bỏ ra ba mươi năm sao?”

Hệ thống:……

“Ký chủ đừng quá tự tin. Quá tự tin tương đương với tự phụ, không phải chuyện tốt.”

Cố Nam Sóc: “Ngại quá, tao tự tin như vậy đấy. Con người nếu ngay cả bản thân cũng không tin tưởng, còn nói gì đến thành công?”

Hệ thống:……

“Được rồi! Ký chủ, ta thừa nhận ngài có năng lực, có bản lĩnh, có thiên phú kinh doanh hơn người. Nhưng có tiền không đại biểu có tất cả. Ngài còn nhớ nhà họ Tần không? Dù ngài có làm tốt đến mấy, chỉ cần người có quyền dùng chút thủ đoạn, là có thể khiến ngài lâm vào khốn cảnh rồi. mà ta, chẳng những có thể mang tới tài phú cho ngài, còn có thể khiến ngài có được quyền thế ngập trời. Thậm chí làm người có chức có quyền không thể không tới nịnh bợ ngài, lấy lòng ngài. Ngài không bao giờ phải lo lắng bọn họ sẽ ra tay với mình vì lợi ích…”

Cố Nam Sóc: “Mày chính là cái hệ thống kia của Cố Kiều nhỉ?”

Hệ thống sửng sốt, vài giây sau mới trả lời: “Đúng thế.”

“Trước khi lựa chọn ký chủ hệ thống chúng mày đều không thu thập tin tức, tìm hiểu về ký chủ sao? Cho dù không thu thập, tao với Cố Kiều liên lụy với nhau nhiều như vậy, cũng coi như từng gián tiếp chạm mặt mày rồi, tình huống của tao thế nào, chắc mày rất rõ mới đúng chứ?”

Hệ thống:???

“Mày nói có tiền không đại biểu tất cả. Tao vô cùng tán đồng những lời này. Nhưng mày đã quên mất một điểm, tiền có thể thông quyền. Mày đã từng nghe câu này chưa, có tiền có thể sai ma đẩy quỷ. Cho nên, mày tách tiền và quyền ra, giống như hai con sông vĩnh viễn không giao thoa, là không thỏa đáng.”

“Đương nhiên, nếu tao không có chỗ dựa vững chắc, chỉ dựa vào tiền mở đường, cũng không nắm chắc, nói không chừng sẽ có người không thỏa mãn với điều kiện tao đưa ra, muốn kéo tao xuống, trực tiếp lấy hết thành quả của tao, hái trái lành. Nhưng mà mày cho rằng bây giờ tao vẫn không có chỗ dựa như trước sao?”

Hệ thống:???

“Có phải mày đã quên mất sự tồn tại của nhà họ Nguyễn rồi không? Tuy rằng nhà họ Nguyễn không có thực quyền. Nhưng với điểm đặc biệt của nhà họ Nguyễn, tao là lứa con cháu được Nguyễn Chính Huân vô cùng coi trọng, quan hệ với nhà họ Nguyễn càng ngày càng thân mật khăng khít, đã lộ mặt trước phái cầm quyền trong chính phủ từ lâu rồi. Chỉ cần tao không vi phạm pháp luật, chỉ cần Nam Lân của tao không phải xí nghiệp phi pháp. Người khác muốn dùng mưu hèn kế bẩn đối phó tao, cũng phải cân nhắc trước một phen.”

Hệ thống nghẹn lời, chỉ có thể nói:

“Nguyễn Chính Huân đã lớn tuổi rồi, tuổi thọ của con người chỉ vài chục năm ngắn ngủn, chờ ông ấy c.h.ế.t đi, chỗ dựa của ngài cũng không còn.”

Cố Nam Sóc cười nhạt: “Bác trai lớn tuổi thật, nhưng sức khỏe còn tốt lắm. Với tình hình sức khỏe hiện giờ của ông ấy, chỉ cần không xảy ra biến cố gì bất ngờ, sống thêm mười năm cũng không thành vấn đề. Mười năm, đủ để tao trưởng thành rồi. Chẳng lẽ mày cho rằng, mười năm, vẫn chưa đủ để tao bò lên tới độ cao người ta không thể với tới, không dễ dàng khinh nhờn sao?”

Hệ thống:……

“Mày còn tính thiếu một điểm rồi. Nguyễn Chính Huân không còn, vẫn còn Nguyễn Thành Trạch. Là con trai duy nhất của bác ấy, dù cha đã mất, chắc chắn mạng lưới quan hệ vẫn còn đó, vẫn còn bạn thân họ hàng. Đặc biệt, bản thân anh ấy không phải người ăn chơi trác táng. Còn cả chị em gái và các cháu trai của tao nữa. Bây giờ chị Hai đã là ngôi sao mới nổi có tiếng nói trong lĩnh vực văn học thiếu nhi rồi, thành tích học của em gái tao cũng thuộc top đầu trong trường học.”

“Học viện ngoại ngữ thủ đô là học viện có tiếng trong cả nước, sau khi tốt nghiệp đa phần được phân phối vào các đơn vị tốt. Còn có quan hệ với nhà họ Nguyễn, tiền đồ không giới hạn.”

“Còn ba đứa cháu trai của tao. Tuy rằng Minh Huy học tập không giỏi giang lắm, nhưng cũng đạt trình độ top trên, hơn nữa thằng bé còn dũng cảm, có trách nhiệm, chỉ cần đi đúng đường, nhất định có thể tạo nên một mảnh trời riêng.”

“Càng khỏi nói tới Minh Hiên, gọi một câu thiên thài cũng không quá. Tuổi còn nhỏ đã bày ra thiên phú kinh người về vật lý và toán học. Bác trai cũng kinh ngạc trước ngộ tính của thằng bé, đang hỏi ý kiến nó để chuẩn bị bắt tay vào dạy dỗ. Sau này, cho dù không đạt được độ cao như bác ấy, cũng tuyệt đối không kém bao nhiêu.”

“Minh Cảnh vẫn còn nhỏ tuổi, nhưng đã có thể nhìn ra tính cách rất cởi mở, đương nhiên mười năm sau thằng bé mới mười bảy mười tám tuổi, vẫn là thiếu niên như cũ, tạm thời không cần nhắc tới thằng bé. Nhưng Minh Huy, Minh Hiên đều đã trưởng thành rồi. Hệ thống, thời gian mười năm rất dài, không ai dừng chân tại chỗ đâu, quan trọng nhất là…”

Cố Nam Sóc tạm dừng một lát, mới nói tiếp: “Cho dù mọi người đều dừng chân tại chỗ, nhưng mày cho rằng trước đây khi bà Tần ra tay vời tao, chị Hai tao giải quyết còn chưa đủ hoàn mỹ sao? Là người đều có nhược điểm, phải xem kế hoạch thế nào, giải quyết thế nào thôi. Tao sẽ không bao giờ để bản thân rơi vào tuyệt cảnh không cách nào thoát ra.”

Hệ thống:……

Mẹ kiếp! Muốn chửi tục quá! Ký chủ quá mạnh mẽ, nó phải làm sao bây giờ?
 
Nuôi Vai Ác Ở Thập Niên 80
Chương 324: Đấu trí với hệ thống (2)



Sau khi thoát khỏi trói định với Cố Kiều, có thêm cơ hội lựa chọn lại ký chủ, nó đã từng do dự. Đừng nói Cố Kiều, ngay cả nó cũng có chút kiêng kỵ Cố Nam Sóc. Nhưng nghĩ tới nghĩ lui, nó quyết định lựa chọn Cố Nam Sóc.

Thứ nhất, nó đã chịu đủ Cố Kiều ngu xuẩn rồi, muốn tìm ký chủ thông minh chút, để hai bên có thể hợp tác với nhau vui vẻ.

Thứ hai, Cố Nam Sóc đã có địa vị xã hội và mạng lưới quan hệ nhất định, càng dễ dàng kiếm được điểm năng lượng.

Thứ ba, cũng là điểm quan trọng nhất. Trong tay Cố Nam Sóc có hạt châu. Mặc dù sau này viện nghiên cứu đã từng tìm được rất nhiều thứ có chứa năng lượng, nhưng không cái nào có số năng lượng đuổi kịp hay vượt qua hạt châu. Lựa chọn Cố Nam Sóc làm ký chủ, là có thể danh chính ngôn thuận thu hoạch năng lượng từ hạt châu. Đây là biện pháp có thể thu được năng lượng nhanh nhất, cũng là biện pháp duy nhất để nó thoát khỏi vị diện này.

Nhìn thấy hệ thống buồn bực, tâm trạng của Cố Nam Sóc vô cùng vui sướng, tròng mắt hắn xoay chuyển, nói tiếp: “Đương nhiên, cũng không phải mày không có chút tác dụng nào. Nếu thật sự giống mày nó, mày có thể mang đến cho tao vận may vô tận. Như vậy tao có thể tới Cảng Thành, đại sát tứ phương ở thị trường chứng khoán, còn có thể tới Úc Thành, cược đâu thắng đó. Giống như mày nó, thần chắn g.i.ế.c thần, phật chắn g.i.ế.c phật. Rất thú vị.”

Hệ thống mừng rỡ.

“Ký chủ, những việc ngài nói, đúng là ta đều có thể giúp ngài. Không chỉ như thế, Cảng Thành còn có đua ngựa, chỉ cần ngài động chút tay chân, đặt cược một lần, là có thể kiếm về bằng lợi nhuận nửa năm, thậm chí một năm của Nam Lân. Ngài là thương nhân thành công, chắc ngài cũng hiểu, tiền vĩnh viễn không ngại nhiều.”

Cố Nam Sóc gật đầu: “Đúng là tao không chê tiền nhiều, càng nhiều càng tốt. Nhưng vì sao tao phải tin tưởng mày? Kết cục của Cố Kiều, ký chủ trước đó của mày thế nào, mày còn nhớ rõ không? Chẳng lẽ vết xe đổ ấy chưa đủ sâu sao? Dù tiền có quan trọng đi nữa, cũng không quan trọng bằng tính mạng. Tính mạng không còn, dù nhiều tiền cũng có ích lợi gì?”

Hệ thống:…… Mẹ kiếp? Vậy ngươi vừa nói tới thị trường chứng khoán làm gì, nói tới sòng bạc làm gì, đùa nó chắc?

Đúng là Cố Nam Sóc đang chơi đùa với nó. Thông qua chơi đùa hết lần này tới lần khác, hắn phát hiện ra hệ thống giống như người máy đã tự có ý thức của mình. Nhưng chỉ là có ý thức, chỉ số thông minh lại không cao lắm.

“Ký chủ! Cố Kiều gặp phải kết cục như hôm nay, là vì đối phương quả ỷ lại vào việc đánh cắp vận may của người khác, lại không có đủ năng lực, mưu trí để giữ được năng lượng, chèn ép đối tượng bị thu lấy, cuối cùng dấn đến phản phệ, từ đó mới từng bước lâm vào khốn cảnh.”

“Ký chủ thông minh như vậy, nhất định sẽ không rơi xuống kết cục như Cố Kiều. Thậm chí ký chủ đã có đủ danh vọng, hàng ngày còn kiên trì làm việc thiện, những thứ đó đều có thể mang tới năng lượng cho ký chủ thăng cấp. Ký chủ không cần thông qua đánh cắp vận may của người khác đạt được năng lượng..”

Hệ thống cười thầm. Với cách làm người hiện giờ của Cố Nam Sóc, tất nhiên là không tiếp nhận được thủ đoạn đánh cắp vận may của người khác. Bởi vậy, nó vô cùng “Thức thời” Bỏ thứ này ra, tiêu trừ băn khoăn trong lòng Cố Nam Sóc. Nhưng mấy năm rồi, nó đã thông qua Cố Kiều thu thập được một chút tư liệu về thế giới này. Con người là loại sinh vật rất kỳ quái, dường như ích kỉ đã khắc sâu tận xương cốt bọn họ rồi.

Bây giờ Cố Nam Sóc có thể kiên trì chính nghĩa và lương thiện, Nhưng đợi hắn nếm được ngon ngọt rồi, sẽ mong có cuộc sống càng tốt hơn, hoặc là sau khi rơi vào khốn cảnh thì sao? nếu đánh cắp vận may của người khác là con đường duy nhất để thoát vây, hoặc là con đường duy nhất để hắn bước l*n đ*nh cao đời người, hắn còn kiên trì nổi sao?

Cố Nam Sóc trầm mặc.

Hệ thống mừng thầm. Trầm mặc đại biểu đã d.a.o động, rất tốt!

Một lát sau, Cố Nam Sóc lại mở miệng: “Nhưng tao vẫn cảm thấy mày không đáng tin lắm.”

Hệ thống:……

Ký chủ gì thế này? Dụ hoặc lớn như vậy, vẫn chưa động lòng à? Sao lại khó chơi như vậy?

Nó có nên từ bỏ hay không? Nhưng mà sau khi hoàn thành lời hứa với Cố Kiều, năng lượng của nó còn thừa không nhiều lắm, mà chút năng lượng ít ỏi này, nó đã dùng toàn bộ để tới tìm Cố Nam Sóc rồi. Có thể nói, hiện tại nó đã không còn gì cả.

Đương nhiên, bởi vì thiết lập của mình, nếu Cố Nam Sóc từ chối trói định, nó vẫn có thể tìm kiếm ký chủ tiếp theo, nhưng chỉ có thể tùy cơ lựa chọn gần đây, sau khi lựa chọn, chưa thu hoạch được năng lượng mới, sẽ lâm vào ngủ say, giống như khi nó vừa mới rơi xuống vị diện này vây.

Nó rơi xuống vị diện này, ngủ say trong cơ thể Cố Kiều khoảng bảy năm, mới thu được điểm năng lượng đầu tiên để thức tỉnh. Nếu lần này lại ngủ say, ai biết đến bao giờ mới có thể tỉnh lại, có lẽ là vài tháng, cũng có lẽ lại là bảy năm, thậm chí bảy mươi năm… Cũng chưa biết được.

Trong lòng hệ thống căng thẳng, không được! Nó không thể từ bỏ như vậy! Cố Nam Sóc là lựa chọn tốt nhất của nó!
 
Nuôi Vai Ác Ở Thập Niên 80
Chương 325: Đấu trí với hệ thống (3)



“Ký chủ, lợi ích ta có thể mang đến cho ngài, tuyệt đối không chỉ có như vậy. Ta còn có thể cải thiện tình huống cơ thể ngài, tăng thêm thể năng, độ nhạy cảm, chỉ số thông minh… Thậm chí bao gồm cả sức khỏe.”

“Ngài có thể không cần ta giúp ngài hoàn thành sự nghiệp. Nhưng chẳng lẽ ngài không sợ ốm đau? Con người rất yếu ớt, chưa nói tới các căn bệnh đáng sợ như ung thư, bạch cầu… Dù chỉ là cảm cúm bình thường, nếu không điều trị thỏa đáng, khả năng cũng sẽ vì vậy mà bỏ mạng.

“Ký chủ, chỉ cần có đủ năng lượng, ta có thể khiến ngài bách bệnh bất xâm. Có lẽ không thể khiến ngài trường sinh bất lão, nhưng có thể giảm bớt tốc độ lão hóa cho ngài. Người khác bảy mươi tuổi đã già yếu, ngài bảy mươi tuổi vẫn tinh thần quắc thước như cũ. Người khác cùng lắm chỉ sống được hơn trăm năm, ngài có thể sống hai trăm năm, ba trăm năm.”

“Có được ta, ngài có thể có được rất nhiều. Mất đi ta, ngài không chỉ mất đi trợ lực. Ngài đã từng nghĩ tới chưa, nếu để ta trói định với ký chủ khác, ngài sẽ có thêm một đối thủ, còn là đối thủ rất mạnh.”

“Đừng vì có thể đánh bại Cố Kiều mà tự mãn. Không phải tất cả mọi người đều như Cố Kiều. Ngài có thể đối phó được Cố Kiều, chưa chắc đã đối phỏ được ký chủ khác trói định với ta. Có thêm ta, chỉ cần ký chủ không phải kẻ ngu, ngài nghĩ xem mình có bao nhiêu phần trăm thắng cuộc?”

Khóe miệng Cố Nam Sóc cong lên: “Hệ thống, mày đang sợ hãi.”

Hệ thống:???

“Mày lăn lộn ở thế giới chúng tao lâu như vậy, vẫn không hiểu ra đạo lý càng khủng hoảng càng hư trương thanh thế, càng để ý càng sẽ nắm chặt không buông tay sao? Mày không phát hiện ra, để tao đồng ý trói định, mày đã vừa dụ dỗ vừa đe dọa, dùng đủ thủ đoạn rồi à? Hơn nữa lợi ích hứa hẹn, càng ngày càng nhiều.”

Hệ thống:??? Đúng là nó không phát hiện ra.

“Có điều…” Cố Nam Sóc đổi giọng: “Những lợi ích đó đúng là đã làm tao động lòng rồi. Ai không muốn khỏe mạnh trường thọ chứ?”

Nghe thấy thế, hệ thống bắt đầu thả lỏng.

“Nhưng tao phải khảo sát đã.”

Hệ thống choáng váng: “Khảo sát?”

“Có vết xe đổ của Cố Kiều, tao phải cẩn thận chứ. Sau khi trói định chính là chuyện cả đời. Chuyện lớn như vậy, không thể quyết định một cách tùy tiện. Không phải mày nói có hiệp nghị sao? Để tao xem hiệp nghị trước đi.”

“Được! Lập tức mở ra hiệp nghị vì ký chủ, ký chủ có ba cơ hội xem xét hiệp nghị. Mỗi lần xem xét hiệp nghị sẽ xuất hiện trước mắt ký chủ liên tục suốt hai tư tiếng đồng hồ.”

“Hiểu rõ. Nói cách khác, ba lần cộng lại, tổng cộng bảy mươi hai tiếng đồng hồ đúng không? Dùng toàn bộ ba lần, trực tiếp phát suốt bảy mươi hai tiếng đồng hồ. Mở ra đi!”

Nói xong, trước mắt Cố Nam Sóc lập tức xuất hiện một quầng sáng màu lam nhạt, trên quầng sáng hiện ra hai chữ hiệp nghị. Hắn phát hiện ra, ngoài hắn hình như không có bất kỳ ai nhìn thấy quầng sáng này.

Rất mới lạ!

Cố Nam Sóc không nhịn được duỗi tay chọc chọc vào quầng sáng, phảng phất như đang chọc vào không khí, không có cảm giác thực chất.

Hắn không vội vã xem hiệp nghị, mà ngồi xuống lấy giấy bút ra, bắt đầu sao chép lại.

Hệ thống:???

“Ký chủ, ngài đang làm gì thế?”

“Ghi nhớ hiệp nghị! Tao nhìn sơ qua rồi, hiệp nghị cũng tầm vài trăm trang, số từ mỗi trang lại không hề ít. Trong bảy mươi hai tiếng tao chỉ có thể xem qua loa, ghi chép ra để có thời gian cẩn thận nghiên cứu.”

“Mày cũng nói tao là thương nhân thành công, thương nhân sao có thể tùy tiện ký hợp đồng, không sợ hợp đồng có sơ hở sao? Cho nên, chép lại sẽ có thêm thời gian nghiên cứu phân tích. Đúng nhỉ?”

Hệ thống:…… Rất buồn bực!

Hiệp nghị là bước đầu tiên, vô cùng dài dòng và rườm rà, trong thời quan quy định, không mấy ai có thể kiên nhẫn xem hết, ví dụ như Cố Kiều. Càng khỏi nói tới nghiên cứu. Không ngờ Cố Nam Sóc lại nghĩ ra chiêu này, trực tiếp dùng ngòi bút sao chép lại. Mẹ kiếp!

Có điều, nó vẫn có chút may mắn, bởi vì trong hiệp nghị không có nhiều lỗ hỏng, bẫy rập chân chính không nằm trong đó, bởi vậy cũng không quá căng thẳng.

Sau bảy mươi hai tiếng đồng hồ, Cố Nam Sóc miễn cưỡng dựa vào tốc độ tay kinh người sao chép xong toàn bộ hiệp nghị. Hắn xoa xoa cổ tay mình, vứt giấy bút xuống, lên giường ngủ.

Việc đầu tiên sau khi ngủ no rời giường của Cố Nam Sóc không phải phân tích hiệp nghị, mà là nên làm gì vẫn làm việc ấy. Ăn cơm, làm việc, trò chuyện với người nhà. Một ngày trôi qua rất nhanh, đến đêm khuya, hắn mới lấy hiệp nghị ra, xem không bao lâu đột nhiên buông xuống.

“Hệ thống! Mày đâu rồi?”

“Đây! Ký chủ chuẩn bị ký tên sao?”

“Không phải! Đột nhiên tao nhớ tới một chuyện, mày có bản hướng dẫn sử dụng không?”

Hệ thống:……

“Mày xem, bây giờ dù mua sản phẩm gì, đặc biệt là đồ điện đều có kèm theo hướng dẫn sử dụng. Thậm chí món đồ chơi do Nam Lân chúng tao sản xuất ra, cũng có bản hướng dẫn. mày là sản phẩm trí năng trâu bò như vậy, không thể nào không có hướng dẫn sử dụng, ít nhất phải cho ký chủ biết mày có cấu tạo thế nào, sử dụng ra sao, những việc cần chú ý khi sử dụng chứ, mày nói có đúng không?”

Hệ thống:……
 
Nuôi Vai Ác Ở Thập Niên 80
Chương 326: Đấu trí với hệ thống (4)



“Hả? Không có thật à?” Mặt Cố Nam Sóc đầy thất vọng: “Nhìn kiểu này! Khả năng mày chỉ là hàng phế phẩm đúng không? Không đáng tin như vậy, không nên trói định thì tốt hơn.”

“Không! Ký chủ! Có bản hướng dẫn sử dụng!”

Đúng là có bản hướng dẫn sử dụng thật. Hệ thống không nói dối điểm này, nhưng bình thường mọi người sẽ hỏi tới cái này sao?

Hệ thống cắn răng. Bất đắc dĩ đưa bản hướng dẫn sử dụng lên.

“A, hóa ra là có. Tao biết ngay mà, sản phẩm khoa học kỹ thuật cao như chúng mày, sao lại không có bản hướng dẫn sử dụng! Hệ thống, quả nhiên mày rất lợi hại!”

Hệ thống:…… Lần đầu tiên nghe được lời khen từ miệng Cố Nam Sóc, nhưng mà cũng không vui vẻ lắm. Trong bản hướng dẫn sử dụng không có điểm dối lừa, chứa đựng rất nhiều tin tức. Muốn tìm được lỗ hổng trong đó là chuyện vô cùng khó khăn, gần như không thể nào. Đặc biệt là tri thức bên trong thâm ảo, không phải ai cũng có thể xem hiểu. Người không hiểu xem nó, không lâu sau sẽ choáng váng ngất xỉu.

Quả nhiên, Cố Nam Sóc chỉ xem nửa tiếng đã bắt đầu ngáp, không còn hứng thú.

Hắn lắc lắc đầu, đứng dậy, không tiếp tục xem nữa, mà đi tới chỗ điện thoại, gọi điện thoại tới nhà họ Nguyễn.

Nghe thấy Cố Nam Sóc gọi bác trai, hệ thống lại bắt đầu căng thẳng, dựng thẳng lỗ tai không tồn tại của mình lên, cẩn thận lắng nghe.

“Bác, đúng, lô hàng gần nhất tới rồi, rất vội. Đợi mấy ngày nữa nhé, mấy ngày nữa cháu sẽ qua thăm bác. Được ạ. Ăn cơm ở nhà bác luôn, sườn heo xào chua ngọt đi, tương vịt nữa, cháu đều thích ăn. Bác bảo người ta chuẩn bị trước nhé, cả xương sườn và thịt vịt đều xử lý sạch sẽ, ngâm trước một lát. Còn lại thì làm thêm vài món chay, chuẩn bị sẵn nguyên liệu nấu ăn, chờ cháu tới rồi làm.”

“Phải rồi, trước đây từng ăn qua món móng heo kho ở nhà bác, hương vị rất ngon, nhưng mà toàn xương không dễ gặm, lần này chúng ta thử bỏ xương đi xem sao, chắc là sẽ ngon hơn rất nhiều. Được rồi, vậy nhé, mấy ngày nữa gặp.”

Hệ thống nhẹ nhàng thở ra, đều là tin tức vô dụng. Trong lòng nó cũng có chút cao hứng, Cố Nam Sóc không nói cho Nguyễn Chính Huân về sự tồn tại của nó, chứng tỏ trong tiềm thức đã có khuynh hướng muốn trói định với nó rồi, nếu không sẽ không giấu giếm như vậy.

Nếu thế, vấn đề có lẽ chỉ còn là thời gian.

Từ đó về sau, Cố Nam Sóc vẫn duy trì thói quen sinh hoạt làm việc và nghỉ ngơi như bình thường, chỉ khi rảnh rỗi mới nghiên cứu hiệp nghị và bản hướng dẫn sử dụng, hệ thống đã ăn một viên thuốc an thần, cũng không sốt ruột, không tiếp tục nhảy ra thúc giục.

“Hệ thống! Ngày nào mày cũng theo sát tao như vậy, có mệt không? Mày không mệt, tao cũng thấy phiền.”

“Hệ thống không hề quấy rầy ký chủ.”

“Tuy rằng mày không lên tiếng nhiều như trước, nhưng sự tồn tại của mày đã là một loại quấy rầy rồi. Không ai muốn bị người ta theo sát suốt ngày như vậy.”

“Chỉ cần ngài ký kết hiệp nghị với ta, trói định lẫn nhau rồi, thì có thể ra lệnh cho ta treo máy. Trong lúc treo máy, không được ký chủ kêu gọi, hệ thống sẽ rơi vào trạng thái ngủ đông.”

“Nếu như vậy, hay là để tao thử cảm nhận trước một lần được không? Mày muốn tao trói định với mày, cũng phải cho tao nhìn thấy thành ý, để tao dụng thử một phần công năng của mày trước chứ.”

Hệ thống ngẫm nghĩ, lời này cũng đúng. Bị người ta theo sát, nhìn chằm chằm, đúng là có cảm giác bị giám thị, không ai thích. Đặc biệt là người thông minh kiêu ngạo như Cố Nam Sóc. Nếu muốn trói định, thì không nên tranh cãi trong vấn đề này, khiến hai bên đều không thoải mái.

“Được! Vậy thì khi ký chủ sinh hoạt và làm việc bình thường, hệ thống sẽ tiến vào trạng thái treo máy.”

Tròng mắt Cố Nam Sóc xoay chuyển, cười rội lên: “Vậy thì cảm ơn hệ thống nhé!”

Có kết quả thương lượng bước đầu rồi, Cố Nam Sóc lại bắt đầu bước tiếp theo. Hắn phát hiện ra, hình như hệ thống đã tự mở trình tự nào đó. Trong cuộc sống hàng ngày của hắn, hoặc khi hắn làm việc, đúng là đều không hề xuất hiện. Nhưng khi hắn chạm vào hiệp nghị, hoặc là bản thuyết minh, nó sẽ lập tức nhảy ra.

Biết được quy luật này rồi, trong lòng Cố Nam Sóc đã có kế hoạch.

Mấy ngày sau, hắn gọi cho Nguyễn Chính Huân một cuộc điện thoại. Nguyễn Chính Huân nói mình đang ở viện nghiên cứu, nguyên liệu nấu ăn trong nhà đã được lính cần vụ chuẩn bị tốt rồi. Cố Nam Sóc nói, mình sẽ tới viện nghiên cứu đón ông ấy, sau đó cùng nhau về nhà họ Nguyễn.

Vào viện nghiên cứu, Cố Nam Sóc nhanh chân bước vào phòng thí nghiệm, xoay người nằm lên giường thực nghiệm: “Mau! Phải làm nhanh lên, đừng cho nó thời gian phản ứng!”

Đã chuẩn bị xong từ lâu rồi! Nhân viên nghiên cứu nhanh chóng bắt tay vào việc, lấy ra đầy đủ dụng cụ.

Nửa tiếng sau, không biết là ai hoan hô: “Thành công! Đã bắt được!”

Cố Nam Sóc chống tay vào mép giường, mỉm cười.
 
Nuôi Vai Ác Ở Thập Niên 80
Chương 327: Đấu trí với hệ thống (5)



Sau khi tĩnh dưỡng hai ngày, Cố Nam Sóc lại lần nữa tới viện nghiên cứu. Hắn nhìn thấy hình thể vụng về trên màn hình máy vi tính, giống nhân vật hoạt hình đen trắng chỉ lớn bằng bàn tay đang nhe răng trợn mắt.

Cố Nam Sóc sửng sốt hồi lúc lâu mới phản ứng lại: “Đây là hệ thống?”

Nguyễn Chính Huân trả lời: “Đúng! Sau khi chúng ta bắt được hệ thống, đã kết nối nó với máy tính này, hiện giờ hình ảnh màu trắng trước mắt chính là số liệu của hệ thống biến thành.”

Cố Nam Sóc cong môi: “Chậc, đáng yêu quá nhỉ.”

Hệ thống nhỏ xù lông: “Cố Nam Sóc, ngươi lừa ta! Ngươi lừa ta! Rõ ràng là ta đã rất cẩn thận, rõ ràng ta đã thấy ngươi chưa từng liên lạc với viện nghiên cứu, chỉ liên lạc với nhà họ Nguyễn, cũng chỉ nói về việc nhà, về đồ ăn. Sao bọn họ lại biết ta đang ở trên người ngươi? Sao bọn họ lại chuẩn bị sẵn sàng, dùng tốc độ nhanh như vậy bắt được ta?”

Chỉ cần bọn họ chậm một chút thôi, chỉ cần chậm một chút thôi là nó có thể chạy thoát.

“Nói việc nhà đã nói hết những điều cần nói rồi, mấy câu về thức ăn đó, đều có tác dụng riêng.”

Hệ thống:……

Cố Nam Sóc vô cùng thấu hiểu cho đối phương, a, không là thấu hiểu cho hệ thống, bắt đầu giải thích: “Tao nói hàng tới rồi, chính là mày đã tới tìm tao, bây giờ đang ở trong tay tao. Tao bắt đầu gọi món ăn, bảo bọn họ chuẩn bị tốt nguyên liệu, chính là bảo bọn họ chuẩn bị tốt việc phải làm. Nói thêm chút đồ ăn chay, chính là mấy phương án và dụng cụ đề phòng.”

“Vậy mà các ngươi lại nói ám hiệu! Các ngươi quy định ám hiệu từ khi nào? Không thể là sau khi ta tới tìm ngươi, chỉ có thể là trước đó! Ngươi đã đoán ra được ta sẽ tới tìm ngươi???”

Cố Nam Sóc lắc đầu đầy vô tội: “Không biết! Nhưng có chuẩn bị vẫn hơn là không chuẩn bị gì. Ngay từ khi Cố Kiều c.h.ế.t đi, mày biến mất, chúng tao đã làm ra ám hiệu rồi. À, phải sửa đúng một điểm, không chỉ tao mà toàn bộ người trong viện nghiên cứu đều biết về ám hiệu. Dù mày không tới tìm tao, tới tìm bất kỳ người nào trong viện nghiên cứu, kết quả đều như nhau.”

Hệ thống phẫn nộ.

“Vậy câu cuối cùng ngươi nói, cái gì xương cái gì thịt đó, có phải cũng có ý khác hay không?”

“Đương nhiên rồi. Toàn xương không có thịt không dễ gặm, ý chỉ nếu trói định với ngươi, sẽ khó có thể bắt giữ. Nói bỏ xương đi, ý chỉ chúng ta không trói định, không trói định có lẽ có thể bắt giữ.”

Hệ thống chấn kinh.

“Sao ngươi biết chưa trói định có thể bắt giữ ta?”

“Trong bản hướng dẫn sử dụng và trong hiệp nghị đều nói thế!”

“Không thể nào! Trong bản hướng dẫn và hiệp nghị căn bản không có điều này.”

Cố Nam Sóc chớp chớp mắt: “Đúng là không nhắc đến, chính vì không nhắc mới kỳ quái. Trong bản hướng dẫn sử dụng và bản hiệp nghị đều có vài quy tắc ghi rõ, sau khi trói định, hệ thống và ký chủ không thể phân tách. Lại chưa từng nhắc tới tình huống khi chưa trói định. Như vậy chứng tỏ có vấn đề. Sau khi nghiên cứu hết bản hướng dẫn sử dụng và hiệp nghị, tao đặc biệt chú ý tới điểm này, vì thế đã đưa ra suy đoán lớn mật.”

“Sau khi trói định, hệ thống và ký chủ không có cách nào phân tách, nhìn như có lợi cho ký chủ, giống như hạn chế đối với hệ thống. Nhưng nói là hạn chế, cũng có thể là bảo vệ. Điều kiện này vừa là bảo vệ ký chủ, vừa là bảo vệ hệ thống không bị thế giới hiện tại bắt giữ, như vậy, nếu chưa trói định thì sao?”

Hệ thống tức giận nghiến răng. Quá thông minh! Người này thật sự quá thông minh!

“Cố Nam Sóc! Ta muốn g.i.ế.c ngươi!”

Cố Nam Sóc khẽ cười: “Tao biết chứ! Nhưng mà mày không g.i.ế.c được tao!”

Hắn chỉ chỉ vào máy tính, lại chỉ vào căn phòng thí nghiệm.

“Mày không phát hiện ra máy tình này, và phòng thí nghiệm này có gì khác thường sao? Sau khi mày cho tao bản hiệp nghị và bản hướng dẫn sử dụng, tao đã rời khỏi nhà, sau khi xác định đã ra khỏi phạm vi không chế của mày, chị Hai và em gái tao đã vào tìm kiếm tài liệu, đưa đến viện nghiên cứu. Chiếc máy tính này và phòng thí nghiệm này, đều được cải tạo lại vì mày.”

“A a a a… Cố Nam Sóc!”

Hệ thống sắp điên rồi! Máy tính và phòng thí nghiệm này cực kỳ đặc biệt, sử dụng trình tự mã hóa và tài liệu đặc biệt, gần như đã chặt đứt khả năng chạy trốn của nó.

“Cố Nam Sóc! Ta muốn g.i.ế.c ngươi! Ta muốn g.i.ế.c ngươi!”

Cố Nam Sóc chống cằm nhìn nó nổi giận: “Tao thích nhất dáng vẻ hận c.h.ế.t tao, rồi lại không làm gì được tao của mày đấy! Tiếp tục nhảy nhót đi, rõ ràng là hận không thể xé xác tao ra, lại không có cách nào cả, chỉ có thể buồn bực, phẫn nộ, tức giận. Nhìn thấy mày không vui, tao thấy rất thoải mái.”

Hệ thống:…… Hộc m.á.u thăng thiên!
 
Nuôi Vai Ác Ở Thập Niên 80
Chương 328: Hoàn chính văn (1)



Nghiên cứu hệ thống không phải hai ba ngày là có kết quả, đây là một công trình lớn, tốn rất nhiều thời gian, khả năng phải mất mấy năm, mấy chục năm, cũng có thể là mấy trăm năm.

Từ ngày gặp mặt hệ thống, đã thỏa mãn lòng hiếu kỳ rồi, Cố Nam Sóc không tiếp tục hỏi thêm bất cứ điều gì về hệ thống. Dù sao hắn cũng không phải người của viện nghiên cứu, hạng mục này là hạng mục cơ mật cao nhất cả nước. hắn phải tuân thủ quy định.

Nhưng từ sau ngày đó, hắn cũng nhạy bén phát hiện ra, có một vài điểm khác xưa. Hình như chỉ cần là việc hắn muốn làm, dù là công hay tư, nếu cần được chính phủ phê duyệt, toàn bộ quá trình đều nhanh gọn trôi chảy. Cố Nam Sóc nhanh chóng hiểu ra, có lẽ là lãnh đạo khen thưởng vì hắn giúp đỡ bắt được hệ thống.

Khen thưởng này thật sự giúp Cố Nam Sóc tiết kiệm được không ít công sức, nhất là trong chuyện phim hoạt hình hắn đang chế tác.

Sau một năm rưỡi cố gắng vất vả của cả nhóm, tám tập phim hoạt hình đầu tiên đã hoàn thành. Dựa theo ý của Cố Nam Sóc, tất nhiên là lên sóng càng sơm càng tốt. Bởi vậy, Nguyễn Thành Trạch nhanh chóng tới tìm một đài truyền hình quốc gia.

Đây là đài truyền hình đầu tiên bọn họ lựa chọn, đối với phim hoạt hình, chiếu vào lúc sáu rưỡi chiều trên sóng truyền hình là thích hợp nhất. Nhưng muốn được chiếu trên đài truyền hình quốc gia, không phải dễ dàng như vậy.

Đa phần các bộ phim hoạt hình chiếu trên đài, đều do đài truyền hình hợp tác với các đoàn phim khác, hoặc là phim hoạt hình do các đoàn làm phim lớn chế tạo ra. Phim hoạt hình của bọn họ đa số là thuê nhân viên chuyên nghiệp bên ngoài về làm, còn là sản phẩm tư nhân, như vậy dẫn tới sản phẩm của bọn họ không có tính cạnh tranh, rất khó được chấp nhận.

Nguyễn Thành Trạch có mạng lưới quan hệ của mình, vốn dĩ định đàm phán theo quy trình bình thường, nếu không ổn mới tới tìm quan hệ nhờ vả thử xem. Hoặc là lui một bước, lựa chọn đài truyền hình địa phương tốt một chút cũng được.

Ai ngờ, Nguyễn Thành Trạch còn chưa gặp người phụ trách mảng chương trình thiếu nhi, đã được dẫn thẳng tới gặp lãnh đạo đài truyền hình, gần như chỉ đi ngang sân khấu, hỏi vài vấn đề, xem tài liệu qua loa, rồi lập tức ký hợp đồng. Giá cả trên hợp đồng còn vô cùng phúc hậu.

Nguyễn Thành Trạch thổn thức một lúc lâu, nói thẳng cái tên Cố Nam Sóc dùng tốt thật.

Trước khi phim hoạt hình chiếu, Cố Nam Sóc và người nhà quay về thôn Dương Liễu một chuyến, cả Nguyễn Chính Huân và Nguyễn Thành Trạch cũng đi theo. Mười m ột tháng sáu là sinh nhật Liễu Như Ngọc, a, không, nói đúng hơn là sinh nhật của Nguyễn Tố Nga. Bọn họ quay về tế bái.

Hai năm trước, Cố Nam Sóc bỏ tiền sửa đường trong thôn, lần này trở về, nhìn con đường lầy lội trong quá khứ đã biến thành đường lớn trải xi măng, trong lòng cảm khái vạn phần.

Xe tải lớn chạy thẳng vào thôn, thu hút sự chú ý của thôn dân và đám nhỏ.

Lưu Ái Hoa vẫn nhiệt tình như cũ, hái một rổ rau quả tươi ngon mang tới cửa, còn cố ý chuẩn bị một bàn tiệc rượu, tẩy trần cho bọn họ.

“Các cháu nếm thử món này đi. Tôm hùm đất xào cay đó.” Lão Lưu liên tục gắp đồ ăn cho Cố Nam Sóc, câu nệ khách sáo hỏi Nguyễn Chính Huân và Nguyễn Thành Trạch: “Không biết đồ ăn ở nông thôn chúng tôi, có hợp khẩu vị của hai người hay không?”

Nguyễn Chính Huân và Nguyễn Thành Trạch đều lịch sự đáp lời: “Khá tốt. Cảm ơn!”

Cố Nam Sóc lại bất ngờ: “Tôm hùm đất xào cay?”

Vậy mà hắn có thể ăn được món tôm hùm đất xào cay ở thời đại này, mà hương vị còn chính tông như vậy!

Lưu Ái Hoa bưng món ăn cuối cùng từ phòng bếp lên, mở miệng nói: “Là Giai Giai dạy. Mấy năm nay con bé giúp đỡ nhà thím không ít. Con bé bảo mọi người nuôi thả tôm hùm đất ngoài ruộng, còn cho nhà thím công thức nấu ăn. Có điều cháu cũng biết đấy, nhà thím không ai am hiểu nấu ăn, còn không biết mở tiệm ăn thế nào. Giai Giai thấy thế còn nói, có thể bán cách làm cho khách sạn lớn trong huyện, mọi người chỉ phụ trách cung cấp nguyên liệu.”

Cố Nam Sóc gật đầu: “Cách này cũng hay!”

“Không chỉ như vậy, mùa hè tôm hùm đất sinh sôi nẩy nở nhanh chóng, mùa đông lại không tốt. Giai Giai còn dạy mọi người làm lều ấm, trồng được một vài loại rau dưa trái cây mùa đông. Nhân khẩu nhà chú thím nhiều, đồng ruộng được phân chia không ít, sau này còn thuê thêm vài mẫu, rau dưa trồng ra đều cung cấp cho tiệm cơm lớn và khách sạn trên huyện, buôn bán không tệ lắm.”

Nói tới đây, Lưu Ái Hoa rất cảm khái: “Mọi người đều nói ở hiền gặp lành. Trước đây khi thím thu lưu Giai Giai, thật sự chỉ vì thấy con bé đáng thương. Chưa từng nghĩ sẽ được con bé báo đáp như vậy. Cháo nhìn nhà thím bây giờ xem, nhà hai tầng xây giống biệt thự trên thành phố đó. Còn có cả quạt điện, tivi… Nếu không có Giai Giai, sao nhà thím có được cuộc sống như vậy.”

“Là do thím tốt bụng.”

Lưu Ái Hoa lườm Lão Lưu chồng mình một cái: “Trước đây có người còn cảm thấy thím ăn no rửng mỡ lo chuyện bao đồng, không nên mang Giai Giai về, vì thế còn cãi nhau với thím vài ngày đó.”

Bây giờ lão Lưu đã nếm được quả ngọt do Tống Giai mang đến, sao dám đắc tội với cô ấy, càng không dám đắc tội với Lưu Ái Hoa - người được Tống Giai coi trọng, chỉ có thể cười hì hì xin lỗi: “Là tôi không đúng, tôi lòng dạ hẹp hòi, tôi sai rồi.”

Lưu Ái Hoa có chút đắc ý, nhưng cũng biết điểm dừng, chỉ nói một câu như vậy, rồi nhiệt tình mời đám người Cố Nam Sóc dùng bữa.
 
Nuôi Vai Ác Ở Thập Niên 80
Chương 329: Hoàn chính văn (2)



Sau khi ăn xong, người nhà họ Cố ra về, Lưu Ái Hoa tiễn ra cửa, trùng hợp nhìn thấy Hồ Dao Hoa đang cãi nhau với mẹ Hồ trước cửa nhà bọn họ.

“Mẹ! Con lấy hai trăm đồng thì sao? Chỉ hai trăm đồng cha mẹ cũng không nỡ cho con à? Rốt cuộc con có phải con ruột của cha mẹ không thế? Đừng cho là con không biết, năm trước chị gái con muốn làm ăn buôn bán, cha mẹ đã cho chị ấy một ngàn! Rõ ràng là trong tay cha mẹ có tiền, vì sao phải lừa con nói là không có?”

Mẹ Hồ vô cùng đau đớn: “Tiền này là tiền quan tài của tao với cha mày đấy!”

“Tiền quan tài hai người có thể cho chị gái, không thể cho con sao?”

“Chị mày vay tiền làm việc đứng đắn! Mày lấy tiền này làm gì?”

“Chị con làm việc đứng đắn, con không thể làm việc đứng đắn sao? Không phải mẹ bảo con nên thay đổi, nên làm đến nơi đến chốn, nên đi tìm việc làm à? Ở bên này ai cũng biết chuyện của con rồi, dù con muốn tìm, cũng phải xem có người nào muốn nhận không.”

“Huống chi, người quen biết con, nhìn thấy con đều chỉ chỉ trỏ trỏ, dùng ánh mắt khác thường nhìn con. Nếu con còn tiếp tục ngốc ở bên này, còn có tiền đồ gì để nố? Con nghĩ kỹ rồi, con vẫn nên tới Bằng Thành thì hơn. Thành phố lớn, cũng nhiều cơ hội tìm việc làm. Bên kia còn không ai quen biết con, không ai biết quá khứ của con, con có thể bắt đầu lại. Mẹ, không phải mẹ vẫn luôn hy vọng con có thể bắt đầu lại sao?”

Mẹ Hồ d.a.o động. Lời Hồ Dao Hoa nói cũng có lý. Với thanh danh hiện giờ của cô ta ở huyện Nguyên Hoa này, muốn bắt đầu lại lần nữa, thật sự quá khó khăn. Thà rằng đổi sang nơi khác còn hơn. Mẹ Hồ do dự: “Con có ý định gì có thể nói với cha mẹ, sao lại ăn trộm như vậy?”

Sắc mặt Hồ Dao Hoa thay đổi: “Sao lại là ăn trộm? Không phải là chưa kịp nói với cha mẹ hay sao? Bây giờ con đang thương lượng với mẹ đây.”

Mẹ Hồ nghẹn lời, không biết nên nói tiếp thế nào.

Thấy mẹ Hồ không kiên trì nữa, tròng mắt Hồ Dao Hoa xoay chuyển, được voi đòi tiên: “Mẹ, ngoài hai trăm đồng này ra, mẹ với cha còn tiền nữa không?”

Mẹ Hồ cau mày: “Con định làm gì?”

“Mẹ! Chỉ có hai trăm đông. Ở quê có vẻ nhiều, nhưng trên thành phố cái gì cũng đắt đỏ, không dùng được mấy ngày, con muốn tìm việc cũng cần thời gian. Người ta đều nói nghèo gia phú lộ, con không chuẩn bị nhiều chút, lỡ tiêu hết rồi vẫn chưa tìm được việc làm thì sao? Chẳng lẽ mẹ muốn con đi ăn xin đầu đường, hay là nhẫn tâm nhìn con uống gió tây bắc?”

Mẹ Hồ rất do dự, cuối cùng chỉ có thể nói: “Chờ cha con về rồi nói sau.”

Hai mắt Hồ Dao Hoa sáng ngời, thái độ này chính là vẫn còn tiền?

“Mẹ! Cha con thế nào không phải mẹ không biết. Bởi vì chuyện trước đây con làm, cha vẫn luôn nhìn con không vừa mắt, ngày nào cũng tỏ thái độ ra mặt, không phải gào lên với con, thì mắng chửi. Con đã vài lần nói với cha muốn lên thành phố rồi, cha đều không đồng ý. Còn nói con đua đòi, lên thành phố lại giẫm vào vết xe đổ, ngựa quen đường cũ. Ông ấy không tin tưởng con!”

Mẹ Hồ nhíu mày: “Con đừng như vậy, cha con chỉ là hận sắt không thành thép, đều vì tốt cho con.”

“Nếu ông ấy thật sự muốn tốt cho con, thì nên cho con tiền để con đi từ lâu rồi. Mẹ không biết bây giờ con ở Nguyên Hoa này khó khăn đến mức nào đâu, con không thể ngốc thêm một ngày nào nữa. Mẹ, rốt cuộc mẹ có cần đứa con gái này nữa không?”

Mẹ Hồ dậm chân: “Vậy cũng không được! Sao có thể không thương lượng với cha con!”

Hai mắt Hồ Dao Hoa lóe lên, trực tiếp xông vào phòng, cầm d.a.o phay đặt lên cổ mình: “Được! Nếu mẹ đã không để ý tới đứa con này nữa, không cần đứa con gái này nữa, vậy con còn sống làm gì? Con c.h.ế.t cho mẹ xem!”

Mẹ Hồ sợ tới mức, tâm can đều run rẩy: “Đừng mà! Hoa Nhi! Đừng mà, con muốn gì mẹ đều đồng ý.”

“Vậy mẹ cho con tiền đi, con muốn rời khỏi nơi này, ngay lập tức!”

Sắc mặt mẹ Hồ giãy giụa.

Hồ Dao Hoa kề sát d.a.o thêm hai phân, mẹ Hồ bị dọa sợ, lập tức nói: “Được, được được! Mẹ đồng ý! Mẹ lấy tiền cho con! Mẹ lập tức lấy tiền cho con!”

Mẹ Hồ vào nhà rồi lại ra ngoài, trong tay cầm mấy tờ tiền nhăn nhúm, không đợi bà ấy đưa qua, Hồ Dao Hoa đã giật lấy, sau khi đếm xong, sắc mặt cô ta không vui lắm: “Sao chỉ có một trăm?”

“Chỉ có vậy. Mẹ với cha con đâu phải người thành phố, còn không có công ăn việc làm. Là do mấy năm nay chính sách thay đổi, cha con cực khổ khám bệnh cho người khác, thường xuyên lên núi hái thuốc bán, vất vả mới tích cóp được bấy nhiêu. Cha con cũng không dễ dàng, con…”

“Được rồi! Được rồi!” Hồ Dao Hoa vô cùng mất kiên nhẫn: “Con biết rồi. Hai người không dễ dàng. Mẹ yên tâm, chờ sau này con phát đạt rồi, sẽ hiếu thuận với hai người. Trước đây khi cuộc sống của con tốt đẹp, có lần nào về là không mua đồ cho hai người không?”

Cô ta nhét toàn bộ tiền vào trong ngực, xoay người xách hành lý lên, ra ngoài: “Con đi đây! Mẹ với cha ở nhà giữ gìn sức khỏe nhé!”

Mẹ Hồ có chút luyến tiếc: “Hoa Nhi, con…”

“Đừng nói nữa, con đã mua vé xe chiều nay rồi, không đi sẽ không đuổi kịp.”

“Vậy… Vậy…”

Mẹ Hồ còn muốn nói gì đó, còn Hồ Dao Hoa thì không lưu luyến chút nào, đã đi xa. Mẹ Hồ chỉ có thể gọi với theo: “Tới nơi nhớ gọi điện thoại về, báo bình an!”

“Con biết rồi!” Hồ Dao Hoa trả lời, giọng rất không kiên nhẫn.
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back