Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Thập Niên 80: Em Gái Của Nam Chủ Trong Niên Đại Văn Đã Trở Lại

Thập Niên 80: Em Gái Của Nam Chủ Trong Niên Đại Văn Đã Trở Lại
Chương 450



“Chuyện này đừng nói với bà nội con. Bà nội con rất hận cô ta, nếu biết cô ta cũng ở đây, bà con nhất định sẽ cảm thấy xui xẻo.”

“Con biết.”

Hai ba con trò chuyện xong xuôi rồi đi ra khỏi phòng.

Lúc ăn cơm, Ôn Độ mới ý thức được không đúng lắm.

“Bà nội, Oanh Oanh đâu ạ?”

Bà Ôn nói: “Đi theo Chi Chi đến nhà thằng bé chơi rồi, mấy ngày nữa hình như đều ở bên đó. Con tìm Oanh Oanh có việc gì?”

Ôn Độ lắc đầu.

“Con đã không có việc gì thì không cần để ý đến em gái con. Để nó tự chơi, con cứ làm việc của con là được.” Nói xong, bà Ôn Gọt Tư Đồ Quang Diệu, “Quang Diệu, mau tới ăn cơm.”

“Đến đây!”

Mọi người ngồi trước bàn ăn, chỉ có một mình Ôn Độ đứng.

Cậu hít một hơi thật sâu.

Thật ra cậu biết mình nghĩ như vậy không cần thiết, em gái mới là cô gái nhỏ bảy tuổi. Bạn nhỏ bảy tuổi thích chơi với người cùng tuổi, bình thường cậu bề bộn nhiều việc, cũng không có thời gian chơi với em gái, em gái đi tìm Chi Chi c*̃ng là chuyện bình thường.

Chờ ngày mai gặp Luật Hạo Chi rồi nói sau.

Luật Hạo Chi về đến nhà, vừa nhìn thấy Ôn Oanh, cậu ấy lập tức kéo em trai sang bên cạnh.

“Thằng nhóc này, em cứ như vậy đưa người trở về hả?” Luật Hạo Chi không ngờ năng lực hành động của em trai lại mạnh như vậy.

Luật Cảnh Chi nói: “Oanh Oanh muốn học nấu ăn với đầu Bếp, em mới đón người tới. Anh, anh giúp em nhìn chằm chằm bên kia một chút, nhỡ bọn họ tới anh phải giúp em đuổi người đi. Em thật vất vả mới mời Oanh Oanh tới nhà làm khách. Sau này có thể không còn cơ hội mời Oanh Oanh về nữa. Anh nhớ đừng để hai người bọn họ tới quấy rầy bọn em.”

Luật Hạo Chi: “...”

Haizz, em trai thật sự chỉ lo cho cuộc sống của mình, hoàn toàn mặc kệ ý nghĩ trong lòng anh trai mà.

“Vậy em cứ chơi với Oanh Oanh đi.”

Luật Hạo Chi còn có chuyện khác phải đi làm, nhưng trước khi đi cậu ấy vẫn không quên gọi một đám vệ sĩ tới.

“Không cho phép bất kỳ kẻ nào tự ý tiến vào.”

“Vâng.”

Đội trưởng đội vệ sĩ đi ra ngoài.

Dáng vẻ người này hung thần ác sát, trên mặt còn có một vết sẹo. Nghe nói mấy năm trước đã từng ra chiến trường. Sau khi xuất ngũ thì đi làm vệ sĩ cho người ta.

Thân thủ của anh ta cũng rất tốt.

Bởi vì dáng vẻ hung dữ, nên rất nhiều người không muốn mang theo bên người. Để anh ta ở nhà, trẻ em trong nhà nhìn thấy cũng sẽ khóc.

Luật Hạo Chi cũng vô tình gặp người này.

Cậu ấy cảm thấy để người lớn lên hung dữ như vậy ở trong nhà, đó mới là trấn trạch.

Sau khi đội trưởng đội bảo tiêu về nhà, đôi cha mẹ không đáng tin kia rất ít khi tới.

Ôn Độ cũng bề bộn nhiều việc.

Cậu bắt đầu quy hoạch bản đồ thương mại tương lai, trong đầu không ngừng nghĩ đến tin tức Hương Thành.

Đáng tiếc khi đó cậu còn quá nhỏ, những tin tức nghe được đều là nghe người khác nói.

“Cốc cốc cốc.”

“Vào đi.”

Tư Đồ Quang Diệu đẩy cửa đi vào, còn không quên đóng cửa lại.

“Chú định để ba con ký hợp đồng với công ty của chú, con cảm thấy được không?”

Tư Đồ Quang Diệu đã nhìn ra từ lâu, người quản sự trong nhà này chính là Ôn Độ. Chỉ cần Ôn Độ mở miệng, Ôn Thiều Ngọc chắc chắn sẽ làm theo.

Ôn Độ đã sớm biết Tư Đồ Quang Diệu nhất định sẽ làm như vậy.

“Nếu chú cảm thấy không thiệt thòi thì ký hợp đồng với người khác cũng được. Ba con là người thích ca hát, nhưng ông ấy lớn tuổi, muốn nổi tiếng không dễ dàng đâu.”

Ôn Độ nói cho anh ấy biết nhược điểm của Ôn Thừa Ngọc.
 
Thập Niên 80: Em Gái Của Nam Chủ Trong Niên Đại Văn Đã Trở Lại
Chương 451



Cậu không muốn Ôn Thiều Ngọc chịu bất kỳ uất ức nào.

Tư Đồ Quang Diệu nói: “Đây chỉ là chuyện nhỏ. Hơn nữa, ai nói ba con không thể nổi tiếng? Hiện tại tuy nghệ sĩ nổi tiếng nhất đều là người trẻ tuổi, nhưng cũng có một số người lớn tuổi nổi tiếng. Không nói gì khác, chỉ nói khuôn mặt của ba con, còn có khí chất mà người bình thường có thể có kia.”

“Có quá nhiều người giàu ở Hương Thành. Nhưng những người có tiền kia có một bệnh chung, chính là thích người đẹp.”

Nếu như nói phụ nữ từ mười tám mười chín đến hai mươi lăm hai mươi sáu là đang trong độ tuổi đẹp nhất tốt nhất.

Thì thời gian nở hoa của đàn ông dài hơn.

Thời điểm đẹp nhất của nhiều người đàn ông là khi họ 30 tuổi.

Có mùi vị.

Và quyến rũ.

“Chú cảm thấy tốt là tốt rồi. Nhưng đừng để ông ấy chịu uất ức là được. Nếu điều kiện cho phép, mỗi năm cho ông ấy ra một album. Tốt nhất là mời giáo viên dạy cho ông ấy.”

“Một ca sĩ sao có thể không hiểu nhạc lý, cũng không hiểu kỹ xảo ca hát được chứ? Nếu công ty cảm thấy có gánh nặng, tiền con sẽ trả.”

Nói xong, trong lòng Ôn Độ than thở.

Mấy chục năm sau, người trẻ tuổi nghĩ nếu con cái mình học âm nhạc, sẽ tốn không ít tiền. Điều kiện gia đình không tốt, sẽ không nuôi nổi đứa nhỏ như vậy.

Ôn Độ lo lắng ba mình vì không có tiền nên không được đi học tri thức nhạc lý, không mời được giáo viên tốt đến dạy.

Cho nên vẫn phải tranh thủ thời gian kiếm tiền, kiếm nhiều tiền hơn.

Tư Đồ Quang Diệu nghe Ôn Độ nói xong, cuối cùng không nhịn được cười ra tiếng.

“Chú luôn cảm thấy thân phận của con và ba con nên trao đổi với nhau thì đúng hơn.

Tư Đồ Quang Diệu nói.

“Tâm lý của con lớn gấp đôi ba con đó.”

“Cho nên mới nói, mạng của ba con tốt.”

“Đúng vậy.”

Sinh được đứa con trai thế này, chẳng phải mệnh Ôn Thiều Ngọc rất tốt à? Lúc này Ôn Thiều Ngọc đang quấn lấy bà Ôn ở bên ngoài: “Mẹ, nếu mẹ không có việc gì, ngày mai cùng con đi xem quán được không? Quán của con buôn bán rất tốt. Người bên này thật sự có tiền, còn nhiều tiền hơn so với nhà chúng ta ở bên kia. Mẹ không biết đâu, con kiếm được không ít tiền đó.”

Bà Ôn thật sự không muốn cắt đứt tính tích cực của con trai.

Nhưng thằng nhóc này nói thật sự rất nhiều.

Nghe khó chịu quá.

“Một ngày ở đây con tiêu bao nhiêu tiền? Một ngày trong nhà tiêu bao nhiêu tiền? Con tính xem trong hai chúng ta ai kiếm được nhiều tiền hơn, ai kiếm được ít tiền hơn?”

Trong lòng Ôn Thiều Ngọc yên lặng tính toán xong, sau đó không lên tiếng.

Bà Ôn nhìn thấy vẻ mặt như bị đả kích của con trai, trong lòng thở dài một hơi, mềm lòng an ủi nó: “Nhưng cuộc sống của con ở đây tốt hơn cuộc sống của nhà chúng ta.”

Ôn Thiều Ngọc nghĩ lại, cũng đúng.

“Mẹ, nếu không mẹ và Oanh Oanh cũng ở lại đây đi, cả nhà chúng ta ở đây kiếm tiền, còn có thể ăn ngon.”

Ôn Thiều Ngọc không nỡ tách khỏi người nhà.

Bà Ôn vẫn còn lo lắng cho em trai, mấy năm nay vẫn luôn tìm em trai. Nhỡ đâu có một ngày em trai trở về, bà lại không ở nhà, bởi vậy mà bị bỏ lỡ, có khi cả đời hai chị em cũng không thể gặp mặt.

“Con còn trẻ, ở bên ngoài xông pha thì được. Chờ con chơi ở ngoài mệt rồi, muốn về nhà thì cứ đi về.”

“Ồ”.

Không khí trong phòng nhất thời có chút nặng nề.

Bà Ôn nhìn khuôn mặt càng lúc càng trẻ của con trai, không nhịn được nói: “Trước kia mẹ không tán thành con tái hôn. Chủ yếu là hai đứa nhỏ còn nhỏ, trong nhà cũng khó khăn. Hiện giờ điều kiện gia đình tốt hơn, hai đứa nhỏ c*̃ng không cần con quản nữa. Con còn trẻ, nếu gặp được người thích hợp thì mang về cho mẹ xem.”
 
Thập Niên 80: Em Gái Của Nam Chủ Trong Niên Đại Văn Đã Trở Lại
Chương 452



Mặt Ôn Thiều Ngọc đỏ như mông khỉ.

“Mẹ, bây giờ con có sự nghiệp, con không muốn nói chuyện tình cảm. Dù gì bây giờ cũng không có cách nào tìm được đối tượng mới. Con gái chưa kết hôn chướng mắt con, phụ nữ đã ly hôn e rằng cũng ghét bỏ con có hai đứa con."

“Dù không ghét bỏ con, có thể con cũng chướng mắt người ta. Hơn nữa cưới người ta về, con phải sinh con với người ta, hay không sinh con với người ta đây? Sau khi sinh con thì Tiểu Độ và Oanh Oanh phải làm sao bây giờ? Mẹ bảo hai đứa nhỏ sẽ nghĩ như thế nào?”

“Con đã suy nghĩ kỹ chưa, sau này thật sự không kết hôn nữa?”

Đừng nhìn bà Ôn cả ngày mắng con trai, trong miệng không có một câu nói hay về con trai. Đó cũng do bà hy vọng con trai không đi sai đường.

Đứa bé bà mang thai mười tháng, sao bà có thể không thích chứ?

Sao bà có thể không thương nó?

Khi con trai bà hơn hai tuổi, từ trong sân chạy ra ngoài sang nhà bên cạnh chơi. Bà mới chỉ không để ý hai phút mà đứa bé đã biến mất. Bà nhanh chóng chạy xung quanh tìm kiếm.

Tâm trạng lúc ấy của bà không có cách nào miêu tả nổi.

Tuy hiện tại đã có cháu trai và cháu gái, nhưng ở trong lòng bà địa vị của con trai vẫn khác.

Dù thế nào bà cũng hy vọng con trai có thể hạnh phúc.

Năm nay con trai mới ngoài ba mươi, cả đời này mới đi được một phần ba.

Phần đời còn lại dài như thế.

Sao hắn có thể sống một mình được?

Ôn Thiều Ngọc thật sự không có dự định kết hôn.

Hắn không hiểu nói: “Mẹ, lấy vợ thì có gì vui? Cưới vào cửa, người ta nhất định phải sinh con với con. Bản thân con đã không nuôi sống được bản thân. Tiền để tiêu còn là tiền của con trai con. Cô ấy đến rồi, cướp tiền của Tiểu Độ với với Oanh Oanh thì làm sao bây giờ?”

“Con của cô ấy con không thể quản sao? Lòng bàn tay mu bàn tay đều là thịt. Kẻ ngốc mới đi làm loại chuyện khiến người ta khó xử này. Con cưới vợ thì còn không bằng bảo con sống với Quang Diệu.”

“Nói hươu nói vượn cái gì vậy?” Bà Ôn vỗ một cái lên lưng con trai, “Bản thân con không muốn sống tốt thì thôi đi, lôi kéo người ta để làm gì? Tuổi người ta còn trẻ, vẫn muốn kết hôn sinh con.”

“Con đã có con trai, nên con thích nói gì thì nói đúng không, ngày nào cũng nói bừa. Mẹ nói cho con biết, nếu con còn nói lung tung, mẹ sẽ khâu miệng con lại.”

Ôn Thiều Ngọc thành thật xin lỗi: “Mẹ, con không nói nữa. Hơn nữa, con chỉ lấy ví dụ thôi mà, con không có ý này.”

“Tốt nhất là con không có ý này.”

Trong lòng bà Ôn rất cảnh giác.

Vốn dĩ bà chỉ định xem hắn một chút rồi trở về, nhưng hiện tại định ở bên này lâu hơn, để cho con trai của mình bớt nói những câu không có đầu óc, làm ra chút chuyện kinh thiên động địa.

“Bà nội, bà có muốn đi đón Oanh Oanh về không ạ?”

Ôn Độ tìm tới, bà Ôn nháy mắt với con trai, ý bảo con trai đừng nói lung tung.

Bà Ôn nói: “Không cần, mấy ngày nay để Oanh Oanh ở bên kia. Đứa nhỏ Chi Chi kia rất thích Oanh Oanh, vừa vặn để Oanh Oanh nhìn nhiều một chút. E rằng cả đời nó cũng chỉ có một lần có thể tiếp xúc gần gũi với cuộc sống của người có tiền.

Trong lòng bà tính toán rất khôn khéo.

Mình không cho cháu gái được, nếu có thể để cháu gái tiếp xúc được, thì để cháu gái tiếp xúc nhiều hơn.

Nuôi con trai theo kiểu nghèo, nuôi con gái theo kiểu giàu.

Cháu gái nhiều kiến thức về phú quý, mới không bị những thằng nhóc bên ngoài lừa gạt.

Ôn Độ không biết tính toán của bà nội, hơi do dự một chút, cũng không nói gì khác. Điều kiện trong nhà Luật Hạo Chi tốt hơn điều kiện ở chỗ bọn họ.
 
Thập Niên 80: Em Gái Của Nam Chủ Trong Niên Đại Văn Đã Trở Lại
Chương 453



Có một người bạn chơi với em gái, cậu vẫn tương đối yên tâm.

Chỉ là còn phải gọi điện thoại cho em gái.

“Alo, anh trai!”

Trong nhà Luật Cảnh Chi có rất nhiều thứ thú vị, đều là thứ cô bé chưa từng thấy qua. Bánh ngọt do đầu bếp làm rất đẹp mắt, cô bé đã học được không ít. Đợi đến khi về nhà, cô bé có thể dạy bà nội làm.

Đến lúc đó việc làm ăn của cửa hàng nhất định sẽ rất tốt.

Trong đầu Ôn Oanh, tất cả đều là tiền.

Tiền thật sự rất quan trọng.

Cô bé muốn kiếm nhiều tiền hơn, để cho bà nội muốn mở mấy cửa hàng thì mở mấy cửa hàng, để cho anh trai có thể an tâm đọc cũng không cần nghĩ, chỉ làm tiểu thiếu gia nhà có tiền là được rồi! Lại để ba ra đĩa nhạc, muốn hát mấy bài cũng được. Muốn tìm ai viết nhạc, thì tìm người đó viết nhạc.

Một ngày nào đó ba cô bé sẽ nổi tiếng khắp đại giang nam bắc.

Về phần cô bé thì chẳng cần cái gì cả!

Bà nội, anh trai và ba sống hạnh phúc thì cô bé cũng sẽ hạnh phúc.

“Nếu Muốn về thì gọi về nhà. Đến lúc đó anh sẽ qua đón em. Mỗi ngày nhớ gọi điện thoại cho bà, đừng để bà lo lắng.” Ôn Độ dặn dò em gái.

Ôn Oanh dùng sức gật đầu, nghĩ đến việc vài ngày nữa cũng không được gặp anh trai, cô bé ngoan ngoãn trả lời: “Em đã nhớ kỹ rồi!”

“Ngoan, đi ăn cơm đi.”

“Ở nhà người ta ăn cơm, không thể để cho người ta phải mời ra ăn cơm, như vậy rất không tốt.”

“Dạ, anh trai, anh cũng đi ăn cơm đi!”

Ôn Oanh cúp điện thoại, nhìn thấy Luật Cảnh Chi đứng chờ ở bên cạnh, cười tủm tỉm đi tới trước mặt cậu bé, chủ động nắm tay cậu bé, mềm mại nói: “Chi Chi, anh tớ bảo tớ ở lại đây thêm vài ngày. Như vậy tớ có thể học làm rất nhiều rất nhiều bánh ngọt rồi!”

“Thật tốt!”

Luật Cảnh Chi nghĩ đến chuyện Ôn Oanh có thể ở nhà thêm vài ngày, cảm thấy vô cùng vui vẻ.

Ôn Oanh gật đầu: “Tớ cũng cảm thấy rất tốt.”

Chủ nhân trong nhà chỉ có hai bạn nhỏ, thỉnh thoảng Luật Hạo Chi mới về ăn.

Cậu ấy không cần lo lắng bất cứ ai bắt nạt em trai, bởi vì người bắt nạt em trai không có thời gian để bắt nạt em trai.

Bữa tiệc gia đình một tháng một lần lại bắt đầu.

Luật Hạo Chi không cho em trai đi, tự cậu ấy đi đến đó.

Thẩm Thanh Đường đã đến từ lâu, mặc trang phục màu trắng, cả người như một đóa hoa trắng.

“Em trai con đâu? Sao lại đến một mình? Đứa nhỏ này không nghe lời một chút nào, mỗi lần có bữa tiệc gia đình nó đều cáu kỉnh. Tới đây ăn một bữa cơm mà thôi, có thể lấy mạng nó à?”

Bình thường Thẩm Thanh Đường không nhớ đến con trai út, nhưng trong bữa tiệc không thấy con trai út, gương mặt của cô ta cũng không tốt.

Khóe môi Luật Hạo Chi nhếch lên châm chọc: “Sao mẹ biết sẽ không lấy mạng em trai?”

Em trai bị nhốt trong nhà vệ sinh.

Bị người ta đẩy ngã xuống đất.

Bị ép ăn thức ăn thừa.

Ra khỏi cửa đã bị bắt cóc...

Nhiều lắm, Luật Hạo Chi cũng không nhớ lúc cậu ấy và em trai còn nhỏ đã trải qua những ngày đó như thế nào. Bởi vì từ nhỏ em trai thông minh, thậm chí có thể nói đã gặp qua thì không quên được, mới khiến cho những người đó đố kỵ như vậy.

Tất cả những thứ khác đều là giả, tất cả đều là lấy cớ.

Em trai quá minh khiến cho bọn họ cảm thấy sợ hãi, bọn họ sợ ông nội biết, cho nên mới nhằm vào em trai, ngược lại xem nhẹ cậu ấy.

Cha mẹ không đáng tin, còn làm phiền em trai.

Bọn họ không những không trợ giúp gì cho cậu ấy và em trai, ngược lại còn cản trở cậu ấy.
 
Thập Niên 80: Em Gái Của Nam Chủ Trong Niên Đại Văn Đã Trở Lại
Chương 454



Để có thể sống sót.

Cậu ấy đã thành công trong việc thu hút sự chú ý của ông nội khi người khác không chú ý đến mình.

Đó đều là cơ hội mà em trai tạo ra cho cậu ấy.

Ông nội nhìn trúng cậu ấy, cậu ấy mới có thể bảo vệ em trai.

Sau đó cậu ấy và em trai cố ý diễn một vở kịch, cậu ấy để em trai học thuộc một bài thơ cổ, sau đó cố ý để cho người bên ngoài nhìn thấy.

Cậu ấy còn khen em trai: “Tiểu Cảnh thật tuyệt! Tiểu Cảnh thuộc thơ cổ rồi! Đến lúc đó anh sẽ bảo ba hỏi em, em cứ biểu hiện như mình chưa từng được học, sau đó đọc hai lần đã thuộc cho ba nghe. Ba sẽ thích em.”

Những lời này bị người bên ngoài nghe được, họ còn tưởng là thật.

Từ đó em trai cậu ấy không bị bắt nạt nữa.

Em trai học được giấu tài. Nhưng theo đó, còn có phiền toái khác.

Những người đó biết em trai là điểm yếu của cậu ấy, bắt đầu dùng em trai uy h**p cậu ấy.

Vì vậy mà em trai liên tục gặp đủ loại chuyện

Nhưng ba mẹ cậu ấy chưa bao giờ hỏi vì sao em trai lại đến muộn, chỉ trách mắng em trai.

Nhìn bề ngoài trông có vẻ thật sự quan tâm, chẳng qua là vì vệ sĩ bên cạnh bọn họ là ông nội phái tới. Ông nội thích phụ từ tử hiếu, bọn họ liền biểu diễn cho ông nội xem.

Tóm lại, bọn họ ích kỷ lại dối trá, còn vô cùng ngu xuẩn.

Thẩm Thanh Đường có hơi sợ hãi con trai lớn, đặc biệt trong khoảng thời gian con trai lớn ph*t d*c, bỗng nhiên cao lên, khiến cho cô ta không thể không ưỡn cổ lên nhìn con trai, loại cảm giác này trong lòng càng ngày càng mãnh liệt.

“Mẹ chỉ thuận miệng nói thôi. Hơn nữa, ai dám động đến người nhà chúng ta? Đây có khác gì muốn chết đâu?”

Đôi khi Thẩm Thanh Đường ngu xuẩn đến mức khiến người ta sốt ruột.

Sao người phụ nữ này có thể là mẹ của cậu ấy được nhỉ?

Nếu không phải dáng vẻ bọn họ có hơi giống cô ta, cậu ấy đã nghi ngờ liệu mình có phải con ruột của bọn họ hay không.

Luật Hạo Chi không muốn nói chuyện với cô ta, nói qua loa, “Con đi tìm ông nội.”

Thẩm Thanh Đường bị nghẹn một cục tức ở chỗ con trai lớn, lập tức cầm lấy điện thoại tìm số điện thoại trong nhà rồi gọi.

Nhưng bên kia điện thoại không ai nhận.

Cô ta tiếp tục gọt về nhà, vẫn không ai nghe máy.

Đáng chết, người hầu trong nhà đều chết hết rồi hả? Một người nghe điện thoại cũng không có.

Thẩm Thanh Đường mắng xong, lại tiếp tục gọi. Lần này, cuối cùng cũng có người nghe điện thoại.

“Mấy người làm ăn kiểu gì vậy, nghe điện thoại thôi mà đã chậm như thế, bảo Luật Cảnh Chi nghe điện thoại!” Thẩm Thanh Đường cũng không nghe rõ đối diện nói gì, trực tiếp mở miệng mắng.

Lỗ tai của người nghe bên kia cũng không tốt, không biết Thẩm Thanh Đường mắng cái gì, đối phương lớn tiếng nói: “Trong nhà không có người, cô đừng gọi điện thoại tới nữa!”

Lạch cạch.

Điện thoại đã tắt.

Gì vậy?

Thẩm Thanh Đường trợn mắt há hốc mồm.

Sau đó, cô ta muốn tức nổ phổi.

Vừa nghĩ tới lúc ăn cơm, mình lại bị người ta cười nhạo, Thẩm Thanh Đường hận không thể chưa từng sinh đứa con trai nhỏ ngu xuẩn kia.

Lúc ăn cơm, quả nhiên có người hỏi.

“Sao đứa nhỏ Tiểu Cảnh không tới vậy?” Vừa nghe đã biết người này cố ý nói vậy.

Gương mặt Thẩm Thanh Đường khó coi đáp: “Nó không thoải mái nên nằm ở nhà.”

“Đầu óc Tiểu Cảnh không tốt, thân thể cũng không thoải mái. Cô làm mẹ cũng quá thất trách rồi đấy, về sau nếu đứa nhỏ kia để lại bệnh cũ thì cưới vợ kiểu gì đây?”

Lời nói đầy móc mỉa lại mang theo nguyền rủa này, thật khiến cho người ta khó chịu.

Thẩm Thanh Đường sắp tức chết rồi.

Trong lòng cô ta điên cuồng mắng con trai út, giống như nó không phải con trai của mình, mà là con trai của kẻ thù.

Dù là ai cũng không biết được, bề ngoài người phụ nữ trông rất sang trọng phú phái, nhưng trong lòng lại ác độc tới cỡ nào.

Luật Hạo Chỉ xem đủ rồi, thản nhiên mở miệng: “Ông nội, cháu có một số việc muốn nói với ông.”

“Đi theo ông đến thư phòng.”

Ông nội Luật vừa mở miệng đã thu hút tầm mắt của mọi người.

Thẩm Thanh Đường nhìn thấy con trai lớn đi theo cha chồng đến thư phòng, trong nháy mắt giống như một con gà trống đắc ý, cực kỳ kiêu ngạo.

Những người khác thấy một màn như vậy, hận đến mức nghiến răng, nhưng lại không thể làm gì.

Ai bảo con của bọn họ không ưu tú như Luật Hạo Chi chứ?

Năm đó, bọn họ đều cho rằng thằng nhóc kia mới là thiên tài, ai biết cái đứa lớn này mới là người thông minh nhất.

Họ muốn ngăn chặn nhưng đã quá muộn.

Đứa lớn này đã trưởng thành rồi.

Ông nội Luật tự mang theo bên người dạy dỗ, thân phận sẽ khác hẳn.

Những người khác hận cũng không có cách nào.

Thư phòng.

Ông nội Luật ngồi trên ghế, Luật Hạo Chỉ ngồi trước bàn, bắt đầu pha trà.

“Ông nội, cháu định đặt trọng tâm sự nghiệp vào nội địa.” Luật Hạo Chi muốn chơi lớn, cần có mạng lưới quan hệ.

Ông nội Luật nói: “Lần này ông đã quyên góp mười triệu đô la Mỹ, người bên kia đã biết cháu là cháu ông, chắc chắn

sẽ cho cháu một ít chính sách ưu đãi, sẽ không làm khó cháu đâu. Cháu có thể thoải mái mà làm.”

“Cảm ơn ông nội.”

Luật Hạo Chi lo lắng em trai ở bên này, nhưng em trai muốn đi học.

Cậu ấy đành phải nhờ ông nội chăm sóc em trai nhiều hơn: “Ông nội, ông không cần chú ý Tiểu Cảnh nhiều đâu, nếu Tiểu Cảnh bị bắt nạt, cháu sẽ giúp em ấy đáp trả.”
 
Thập Niên 80: Em Gái Của Nam Chủ Trong Niên Đại Văn Đã Trở Lại
Chương 455



Ông nội Luật nhìn cháu trai nhỏ, không biết mấy tháng qua cháu trai nhỏ đã trải qua những gì mà lại có thể nói ra những lời như vậy.

"Cháu muốn làm gì thì làm, ông nội biết cháu là một đứa bé có chừng mực.

Luật Hạo Chi cười lạnh trong lòng, chừng mực? Đúng vậy, cậu ấy đích xác là người có chừng mực nhất.

Ít nhất mặt ngoài sẽ không khiến ông nội khó coi.

Về phần trong âm thầm...

Ha.

Cậu ấy sẽ khiến cho bọn ngu xuẩn kia chịu đựng nỗi khổ không nói nên lời.

"Ông nội sẽ không can thiệp vào việc làm ăn của cháu ở bên ngoài, cũng sẽ không để người khác can thiệp. Nếu có mắt thì cháu cứ xử lý theo cách của mình, không cần lo cho những người khác. Xảy ra chuyện gì c*̃ng vẫn có ông nội làm chỗ dựa cho cháu."

Ông nội Luật rất yêu thích cháu trai của mình.

Chủ yếu là mấy đứa con trai của ông ấy quá vô dụng.

Luật Hạo Chi ở trong thư phòng thật lâu mới bước ra.

Những người khác trong nhà họ Luật thấy cậu ấy ở lại bên trong lâu như thế, trong lòng ai nấy đều luống cuống, Muốn biết ông nội đã nói gì với cậu ấy. Mọi người đều tôi nhìn anh anh nhìn tôi, không ai dám tiến lên.

Đúng lúc này, Luật Hoài An thế mà lại đứng ra trước, bày ra dáng vẻ của một người ba kiêu ngạo hỏi: "Ông nội lớn tuổi, con còn ở lì trong phòng làm việc lâu như vậy, chẳng biết chừng mực gì cả. Có chuyện muốn hỏi thì hỏi chú bác của con không được sao? Tại sao cứ phải quấy rầy ông nội con chứ?"

Luật Hoài An vừa há miệng là răn dạy.

Luật Hạo Chi nhìn những người đang vui sướng khi người khác gặp họa bên cạnh kia, lại nhìn tên ba giống như tên ngốc, khóe môi khẽ cong lên cười lạnh.

"Hay là ba hỏi ông nội thử xem con ở trong thư phòng lâu như vậy có quấy rầy đến ông ấy không?"

Lúc Luật Hạo Chi mở miệng cũng vô cùng tức giận.

Luật Hoài An rất sợ hãi con trai lớn, nhưng lời này của con trai lớn không hề nể mặt anh ta.

Anh ta đành phải nghiêm mặt lớn tiếng nói: "Ba không quản được con phải không? Nếu lần sau vẫn còn như vậy thì con đừng tới nữa."

"Được, vậy con sẽ không tới."

Dù sao tuần sau là trận chung kết cuộc thi hát mà chú Ôn tham gia, cậu ấy phải đến hiện trường cổ vũ cho chú Ôn, căn bản không có thời gian trở về nhà cũ.

Nói xong những lời này, Luật Hạo Chi cứ như vậy quang minh chính đại rời đi.

Những người khác nhìn thấy cảnh này cũng đều sợ ngây người.

Bọn họ thật không ngờ Luật Hạo Chi lại không biết sợ đến vậy.

Có người nghĩ trong lòng, hy vọng Luật Hạo Chi không phải chỉ nói ngoài miệng, tốt nhất tuần sau cậu ấy thật sự đừng đến.

Mỗi ngày Luật Hạo Chi đều bận rộn cùng Ôn Độ không ngừng chạy tới chạy lui, ngay cả cơm cũng không kịp ăn. Có ông nội ủng hộ, trong tay Luật Hạo Chi đã có đầy đủ tài chính có thể mạnh tay đi làm rất nhiều chuyện.

Hai người bọn họ không ở lại Hương Thành.

Mà là thừa dịp giá cả đất đai vẫn chưa tăng mà nhanh chóng trở về Sở Thành.

"Cậu nói xem mảnh đất này thế nào? Nếu mua mảnh đất này thì dân chúng ở đây đều phải dọn ra ngoài." Luật Hạo Chi đã cẩn thận tính toán sổ sách.

Trước mặt Ôn Độ có bày một tấm bản đồ, nhìn thấy vòng tròn Luật Hạo Chi vẽ mà trong lòng hâm mộ không thôi.

Chỉ cần cậu có vốn liếng, cậu tuyệt đối sẽ không chỉ nhìn mà không ra tay.

"Kích thước của khu đất phụ thuộc vào kích thước của khu thương mại mà cậu xây dựng. Nếu cậu muốn biến nơi này thành khu thương mại phồn hoa nhất, mang tính biểu tượng nhất, vậy thì phải suy tính rõ ràng trên mọi mặt. Xây một tòa nhà bách hóa ở đây, vậy thì gần đó nhất định phải có khách sạn, cũng phải chuẩn bị tốt một bãi đỗ xe. Tuy hiện tại không có xe nhưng không có nghĩa là sau này cũng sẽ không có xe."
 
Thập Niên 80: Em Gái Của Nam Chủ Trong Niên Đại Văn Đã Trở Lại
Chương 456



Luật Hạo Chỉ nghe thấy Ôn Độ nói, gật đầu đáp: "Cậu nói có lý."

"Tiếp theo, chỉ một tòa nhà mang tính biểu tượng thì không được. Xung quanh cũng phải biến thành khu thương mại."

Ôn Độ vừa nói vừa viết viết vẽ vẽ trên sổ, một bản phác thảo nhanh chóng xuất hiện.

Mặc dù chỉ là phác thảo nhưng chữ viết trên đó vẫn khiến người khác vừa nhìn một cái là có thể hiểu ra ngay. Người có trình độ văn hóa như Luật Hạo Chi cũng có thể trông thấy rất rõ ràng.

Cậu ấy càng nhìn ánh mắt càng sáng.

"Nhưng phải cần rất nhiều đất như vậy." Luật Hạo Chi cẩn thận tính toán, số tiền đầu tư cũng không ít.

"Một mình cậu chắc chắn không có khả năng ăn một miếng lớn như vậy. Hơn nữa không thể để một mình cậu kiếm tiền lời, có đồ nhiên phải chia sẻ với mọi người, cậu ăn thịt thì ít nhất cũng phải để cho người ta uống canh.”

Ai sẽ cho phép một tên độc quyền chứ?

Lời nói của Ôn Độ đánh thức Luật Hạo Chi, Luật Hạo Chi nhìn bản đồ rồi vẽ mấy vòng tròn lên đó.

"Nơi này là nhà máy của tôi, tương lai bọn họ sẽ có cửa hàng chuyên môn của riêng mình, mà nơi này là một nhà máy khác của tôi. Nhà máy này vẫn chưa xây xong, để tạo ra các sản phẩm điện tử..."

Luật Hạo Chi vẽ một vòng tròn trên đó, Ôn Độ lập tức đỏ mắt.

Đợi đến khi Luật Hạo Chi vẽ xong vòng tròn.

Ôn Độ đã hóa thân thành quả chanh tinh.

"Bây giờ tôi muốn mua một căn nhà gần bờ biển rồi xây dựng một khu thương mại khổng lồ ở đây, mà nơi này cách nhà máy của tôi c*̃ng rất gần. Nếu quả thật giống như cậu nói, sau khi nơi này phát triển là nhà máy của tôi có thể dọn đi nơi khác, cũng có thể lợi dụng mảnh đất này."

Luật Hạo Chi không hổ là ông trùm trong tương lai.

Rất nhiều lời không cần Ôn Độ nói chi tiết, chỉ cần cân nhắc thêm một chút là đối phương có thể thấy rõ tương lai.

Một số người thực sự xứng đáng để kiếm tiền.

"Có thể."

Ôn Độ xem chừng số tiền trong tay mình, muốn mua thêm hai miếng đất nhân lúc giá cả chưa tăng.

Đến cuối năm sau, cũng không biết rốt cuộc cậu có thể tiết kiệm được bao nhiêu tiền.

Ôn Độ rời khỏi nhà Luật Hạo Chi, trở về ăn cơm.

Cậu vừa mới vào nhà thì Thiết Tỏa đã chạy tới, kích động đưa tờ báo trong tay cho Ôn Độ.

"Anh, anh mau nhìn đi!"

Thiết Tỏa không muốn gọi anh, nhưng Gọt lâu như vậy, cậu ta đã thành thói quen rồi, trong lúc nhất thời cũng không sửa miệng được.

Cho nên sau đó cứ dứt khoát Gọi vậy luôn.

Ôn Độ nhận lấy tờ báo, còn chưa thấy rõ nội dung đã nói: "Chuyện gì mà kích động quá vậy?"

"Phán quyết xong rồi."

"Hả?"

Mi tâm Ôn Độ nhảy dựng, trong lòng loáng thoáng có một đáp án.

Thiết Tỏa kích động nói: "Vụ án của Lý Hồng Tinh đã phán xong, phán tử hình."

"Cái gì?"

Ôn Độ lật tờ báo, căn bản không cần tìm kỹ mà chỉ cần nhìn thoáng qua thôi cũng đã trông thấy cái tiêu đề to lớn.

Lý Hồng Tinh là tội phạm th*m nh*ng vô cùng lớn.

Trên báo có viết chi tiết quá trình th*m nh*ng của bà ta.

Cuối cùng là phán xử tử hình.

"Anh, vừa rồi lúc em trở về còn nghe ngóng một chút. Bên Hoàng Lập Đạt cũng vào, mà không riêng gì gã vào, anh trai và chị dâu gã cũng mất việc. Tuy Hoàng Lập Đạt lại được thả ra rồi nhưng toàn bộ công trình trong tay gã bây giờ đang tìm người bên ngoài."

Thiết Tỏa kích động muốn cầm lấy miếng thịt béo khổng lồ này.

Ôn Độ hắt một chậu nước lạnh lên người cậu ta: "Chúng ta không thể đung vào công trình của Hoàng Lập Đạt."

Miễn cho bọn họ bị người khác hoài nghi.

Thiết Tỏa có chút không cam lòng nhưng vẫn ngoan ngoãn gật nhẹ đầu.

Lý Hồng Tinh bị xử bắn, huyên náo xôn xao.
 
Thập Niên 80: Em Gái Của Nam Chủ Trong Niên Đại Văn Đã Trở Lại
Chương 457



Không ít người đều đến xem.

Ôn Độ không đi.

Cậu và Luật Hạo Chỉ ngồi thuyền đến Hương Thành.

Bởi vì trận chung kết của cuộc thi hát đã bắt đầu rồi.

Ôn Thiều Ngọc mặc âu phục vừa người nhưng trông vẫn có hơi rộng.

Hắn ngồi sau hậu trường, vô cùng hồi hộp nói: "Cậu nói xem hôm nay Tiểu Độ có thể sẽ không tới không?"

Tư Đồ Quang Diệu đã sớm nhìn ra Ôn Thiều Ngọc căn bản không quan tâm con trai có tới hay không, chỉ là hắn căng thẳng quá nên không có gì để nói mà thôi.

"Anh đang lo lắng sau này không ra đường được nữa à? Anh yên tâm, tôi đã giúp anh liên lạc với công ty rồi." Cách an ủi này của Tư Đồ Quang Diệu thật đúng là có phong cách riêng.

Ôn Thiều Ngọc nhìn anh ấy một cái rồi nói: "Tôi muốn ra mắt nhưng không phải dựa vào cửa sau, mà là muốn dựa vào bản lĩnh thật sự. Nếu không tôi mà vào bằng cửa sau thì chưa chắc đã nổi được."

"Cũng đúng, hình như cũng rất có chí khí. Nhưng nếu ngay cả công ty đĩa nhạc mà anh cũng không đến được, không phát hành được đĩa nhạc thì sao có thể nổi tiếng chứ?"

Ôn Thiều Ngọc: "..."

Tuy bản thân hắn cũng không ôm hy vọng, nhưng đả kích hắn như vậy có phải là không tốt lắm không?

Ôn Thiều Ngọc tức giận, không muốn để ý tới Tư Đồ Quang Diệu nữa.

Hắn còn không nể nang mặt mũi mà mở miệng đuổi người: "Cậu mau đi đi, đừng chờ ở đây nữa, chỗ này của tôi không cần đến cậu đâu."

Tư Đồ Quang Diệu nhìn người nào đó ăn cháo đá bát, tốt bụng nói: "Hôm nay tôi tới làm trợ lý cho anh. Nhỡ đâu có chuyện gì thì tôi còn có thể chạy giúp anh một chút. Nếu tôi đi rồi, chỗ anh xảy ra chút vấn đề, đó mới là kêu trời trời không linh, gọi đất đất không đáp. Anh đừng cho rằng người của đài truyền hình sẽ giúp anh, anh xem những người khác đi.”

Ôn Thiều Ngọc len lén quan sát những người khác, phát hiện bên cạnh những người đó đều có vài người vây quanh.

Xem ra có không ít người đã ký hợp đồng, bên cạnh có người đại diện, còn có trợ lý. Bọn họ vây quanh những ca sĩ tham gia thi đấu kia, chưa nói tới hỏi han ân cần mà còn hầu hạ giống như cậu ấm.

Ôn Thiều Ngọc nhìn lại vị cậu ấm bên cạnh mình, cảm thấy mình có thể là người có số khổ nhất.

Lớn tuổi nhất không nói, còn phải chăm sóc người bên cạnh.

Phỏng chừng hẳn là người không có lực uy h**p nhất ở đây, bởi vì hẳn không có cơ hội ra mắt nhất.

"Lúc trước anh tới diễn tập hai lần có nhìn thấy người khác biểu diễn không?"

Hôm qua Tư Đồ Quang Diệu bề bộn nhiều việc nên không có thời gian tới.

Người đi theo là bà Ôn.

Hôm nay bà Ôn ngồi dưới sân khấu, Tư Đồ Quang Diệu tới giống như làm trợ lý cho hắn.

Ôn Thiều Ngọc không hề có một chút lòng tranh tài háo thắng nào, nghe nói như thế là cả người cũng trở nên ỉu xìu.

"Cậu xem quần áo bọn họ mặc đi, chúng đều lấp la lấp lánh, đứng trên sân khấu chắc chắn là rất đẹp mắt. Hơn nữa người ta còn trẻ, định sẽ rất được khán giả dưới sân khấu yêu thích. Tôi thì khác, ăn mặc bình thường, dáng dấp bình có hát hay cũng chưa chắc người ta sẽ thích tôi."

Ôn Thiều Ngọc không phải là một đứa trẻ ngây thơ.

Hắn biết mình có hát hay hơn nữa cũng chưa chắc có thể ra mắt.

"Không có gì là tuyệt đối. Anh chỉ cần hát thật tốt là được, chỉ cần anh hát hay, được khán giả trước TV thích là anh sẽ có cơ hội ra mắt."

Tư Đồ Quang Diệu động viên Ôn Thiều Ngọc.
 
Thập Niên 80: Em Gái Của Nam Chủ Trong Niên Đại Văn Đã Trở Lại
Chương 458



Ôn Thiều Ngọc cố lấy dũng khí, kiên định nói: "Dù sao tôi cũng coi đây là cơ hội cuối cùng để lên sân khấu, tôi sẽ cố gắng tranh thủ để lại ấn tượng sâu sắc nhất cho khán giả. Như vậy cho dù tôi có đi cửa sau thì cũng có thể nổi tiếng hơn một chút. Nhỡ đâu phát hành đĩa nhạc, nói không chừng còn có hai người tới cổ vũ."

"Vậy anh đúng là quá coi thường chính mình rồi, sao chỉ có thể có hai người tới cổ vũ thôi chứ?"

Ôn Thiều Ngọc: "Vậy có thể có mấy người?"

"Tôi, Luật Hạo Chi, con trai anh, con gái anh, còn có mẹ chúng ta, đã năm người rồi."

Ôn Thiều Ngọc: ".."

Cái khỉ gì vậy?

Làm miết rồi đến một fan hâm mộ của mình cũng không có mà chỉ toàn là người trong nhà mình???

Ôn Thiều Ngọc bỗng nhiên không còn căng thẳng nữa.

Hắn trừng mắt nhìn Tư Đồ Quang Diệu, hừ lạnh: "Cậu chờ xem, tôi không tin dưới sân khấu có nhiều người như vậy mà lại không có lấy một ai thích nghe tôi hát."

Tư Đồ Quang Diệu nhìn dáng vẻ tự tin của Ôn Thiều Ngọc, lười biếng tựa vào ghế, trong lòng rất hâm mộ hắn.

Ở thời đại này, Ôn Thiều Ngọc giống như một người sống trong tháp ngà.

Hắn không cần nghĩ ngợi gì cả, không cần làm gì cả, chỉ cần theo đuổi giấc mơ của mình là được. Ông trời dường như rất ưu ái hắn, mặc kệ Ôn Thiều Ngọc làm cái gì hình như cũng đều có thể dễ dàng thành công.

Cho dù Ôn Thiều Ngọc không giành được giải thưởng trong cuộc thi ca hát lần này, không có công ty đĩa nhạc nào chịu ký hợp đồng với hắn thì cũng không sao cả. Con trai hắn đã sớm nghĩ xong đường lui cho hắn rồi.

Thật đúng là một cuộc sống khiến người ta hâm mộ.

Tư Đồ Quang Diệu nghĩ mình đã lớn như vậy rồi nhưng cũng chỉ có bây giờ là được nhẹ nhõm.

Anh ấy rất quý trọng chút thời gian ấy.

Dưới sân khấu.

Bên cạnh Ôn Oanh là Luật Cảnh Chi, bên cạnh Luật Cảnh Chi là Luật Hạo Chi. Ôn Oanh ngồi bên kia của Ôn Độ, bên cạnh Ôn Độ là bà Ôn.

Họ đang ở một vị trí rất tốt, ngay dưới trung tâm của sân khấu.

Vị trí này cũng là nơi tốt nhất để quan sát.

"Sao ba em còn chưa ra nữa?" Ban đầu Ôn Oanh rất kích động nhưng bây giờ sắp buồn ngủ rồi.

Luật Cảnh Chi đã xem qua danh sách tiết mục nên biết kế tiếp sẽ là ai, bèn nói: "Sắp rồi, hai tiết mục nữa là đến chú Ôn."

"Vậy tớ chờ thêm tí nữa vậy."

Ôn Oanh tựa lưng vào ghế, quay đầu nhìn thấy anh trai híp mắt đang ngủ, xem ra cậu đã mệt muốn chết rồi. Cảnh này tựa như trùng lặp với hình ảnh trong giấc mơ.

Anh trai trong mơ thường ngồi trên ghế mà ngủ thiếp đi như vậy.

Anh trai giao đồ ăn bên ngoài, lúc đi lấy thức ăn sẽ ngồi trên ghế trực tiếp ngủ luôn.

Người trong tiệm trông thấy anh trai đều ghét bỏ đi vòng qua anh trai.

Cô bé đau lòng anh trai nhưng không có cách gì cả.

Bây giờ mọi thứ đã khác so với trong mơ, trong nhà cũng giàu có hơn trước nhưng anh trai vẫn mệt mỏi, vất vả như vậy.

"Sao thế?" Luật Cảnh Chi lại gần, quan tâm hỏi.

Ôn Oanh không muốn để cho anh trai nghe thấy bèn đến gần Luật Cảnh Chi, nhỏ giọng nói: "Anh trai mệt mỏi và vất vả quá, tớ không muốn anh ấy phải khổ cực như thế."

Luật Cảnh Chi quay đầu nhìn anh trai mình, cậu ấy cũng tựa vào ghế ngủ, thế là nhỏ giọng nói: "Có thể là bởi vì bọn họ không có hứng thú với cuộc thi ca hát, nhàm chán quá nên ngủ quên mất?"

Ôn Oanh trừng đôi mắt to xinh đẹp, kinh ngạc hỏi: "Hả? Còn có thể như vậy sao?"

Luật Cảnh Chi dựa về phía sau, sau đó chỉ chỉ bên cạnh mình. Ôn Oanh tò mò nhìn sang bèn trông thấy Luật Hạo Chi cũng đang ngủ như anh trai.
 
Thập Niên 80: Em Gái Của Nam Chủ Trong Niên Đại Văn Đã Trở Lại
Chương 459



Hai má cô bé đỏ bừng, đáy mắt sáng lấp lánh: "Không phải là do mệt sao?"

"Rất có thể là không phải.”

Luật Cảnh Chi nhìn mấy người phía sau mình, đó đều là người đi theo anh trai cậu bé, trông ít hơn so với lúc trước nhiều.

Những người đó đều bận rộn, còn anh trai cậu bé chỉ cần động mềm động miệng là được.

Làm gì mà mệt mỏi đến thế.

Hơn nữa cậu bé biết Ôn Độ đang hợp tác làm ăn với anh trai.

Dưới tay hai người còn có không ít người, rất nhiều chuyện không cần tự mình làm, làm sao có thể mệt mỏi quá mức?

Cũng không phải là không có tiền không có người như trong giai đoạn đầu gây dựng sự nghiệp.

Luật Cảnh Chi thấy Ôn Oanh dường như rất lo lắng cho Ôn Độ bèn nhỏ giọng khuyên nhủ cô bé: “Cậu không cần quá lo lắng. Bây giờ bọn họ có nằm cũng có thể kiếm tiền, sẽ không vất vả quá đâu. Thời gian vất vả nhất đã qua rồi."

"Thì ra là vậy sao?"

Ôn Oanh không hiểu những điều này lắm, nhưng khi nghe Chi Chi nói rằng có thể không phải trai mệt mỏi nên cô bé cũng an tâm hơn.

Ôn Oanh nhỏ giọng nói với Luật Cảnh Chi: "Tớ rất sợ anh trai sẽ mệt mỏi.”

Cô bé không nỡ để anh trai quá vất vả, hận không thể lớn lên ngay trong một giây, trở thành một người lớn có thể chăm sóc anh trai, để anh trai cũng có thể làm một đứa trẻ không buồn không lo.

"Tớ sẽ bảo anh trai tớ để mắt đến anh cậu, nếu anh ấy không thương tiếc cơ thể mình thì đến lúc đó tớ sẽ nói cho cậu biết." Luật Cảnh Chi nói.

Ôn Oanh không ngờ còn có thể như vậy.

"Vậy đến lúc đó tớ sẽ làm bánh ngọt cho cậu và anh Hạo Hạo ăn."

Luật Cảnh Chi không muốn cho anh trai ăn bánh ngọt.

Nhưng cậu bé có thể để lại bánh ngọt cho chính mình.

"Được!"

Hai đứa nhóc đang bí mật ủ mưu.

Đúng lúc này trên sân khấu truyền đến giọng nói kích động của MC: "Bây giờ chúng ta hãy chào đón thí sinh tiếp theo, tên anh Thiều Ngọc. Một bài hát ở vòng loại giúp chúng ta biết đến anh ấy, một bài hát ở vòng bán kết giúp chúng ta biết anh ấy là một chàng hoàng tử thâm tình. Hôm nay là đêm chung kết, hãy chờ đợi màn trình diễn mà anh ấy mang đến cho chúng ta!"

Âm thanh sục sôi kia lập tức đánh thức tất cả mọi người.

Ôn Oanh quay đầu nhìn thấy vẻ sáng trong dưới đáy mắt anh trai, trên mặt không hề mệt mỏi chút nào, cô bé mới phát hiện Luật Cảnh Chi đã nói đúng rồi.

Cô bé căng thẳng nhìn lên sân khấu.

Đúng lúc này, một người đàn ông mặc âu phục đứng dưới một chùm ánh sáng ở giữa sân khấu.

Hẳn không có bạn nhảy giống như những người khác.

Chỉ đứng một mình ở đó vô cùng yên tĩnh.

Nhưng Ôn Oanh lại cảm thấy hắn đang phát sáng.

"Đây là lần đầu tiên tớ nhìn thấy ba mình thế này. Ông ấy giống như trời sinh đã thích hợp đứng ở đây rồi tớ cảm thấy sân khấu là thuộc về ông ấy!"

Ôn Oanh vô cùng kích động, lắc lắc cánh tay Luật Cảnh Chi nói với cậu bé.

Luật Cảnh Chi cũng cảm thấy chú Ôn đứng ở trên sân khấu rất khác với chú Ôn lúc bình thường.

Giống như Ôn Oanh nói, hình như hắn rất thích hợp với sân khấu này.

Ôn Thiều Ngọc ngước mắt nhìn khán giả dưới sân khấu, phía dưới tối đen, hắn không nhìn thấy gì cả.

Nhưng khán giả dưới sân khấu có thể nhìn thấy hắn.

Đôi mắt tràn ngập chuyện xưa kia nhàn nhạt đảo qua dưới sân khấu.

Khán giả dưới sân khấu trong thoáng chốc trở nên cực kỳ yên tĩnh.

Bọn họ đều không đành lòng làm ầm ĩ đến người đàn ông ôn hòa nho nhã kia.

Nhạc vang lên.

Âm nhạc nhẹ nhàng tựa như lông vũ quét qua nội tâm mọi người.
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back