Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Thập Niên 80: Em Gái Của Nam Chủ Trong Niên Đại Văn Đã Trở Lại

Thập Niên 80: Em Gái Của Nam Chủ Trong Niên Đại Văn Đã Trở Lại
Chương 455



Ông nội Luật nhìn cháu trai nhỏ, không biết mấy tháng qua cháu trai nhỏ đã trải qua những gì mà lại có thể nói ra những lời như vậy.

"Cháu muốn làm gì thì làm, ông nội biết cháu là một đứa bé có chừng mực.

Luật Hạo Chi cười lạnh trong lòng, chừng mực? Đúng vậy, cậu ấy đích xác là người có chừng mực nhất.

Ít nhất mặt ngoài sẽ không khiến ông nội khó coi.

Về phần trong âm thầm...

Ha.

Cậu ấy sẽ khiến cho bọn ngu xuẩn kia chịu đựng nỗi khổ không nói nên lời.

"Ông nội sẽ không can thiệp vào việc làm ăn của cháu ở bên ngoài, cũng sẽ không để người khác can thiệp. Nếu có mắt thì cháu cứ xử lý theo cách của mình, không cần lo cho những người khác. Xảy ra chuyện gì c*̃ng vẫn có ông nội làm chỗ dựa cho cháu."

Ông nội Luật rất yêu thích cháu trai của mình.

Chủ yếu là mấy đứa con trai của ông ấy quá vô dụng.

Luật Hạo Chi ở trong thư phòng thật lâu mới bước ra.

Những người khác trong nhà họ Luật thấy cậu ấy ở lại bên trong lâu như thế, trong lòng ai nấy đều luống cuống, Muốn biết ông nội đã nói gì với cậu ấy. Mọi người đều tôi nhìn anh anh nhìn tôi, không ai dám tiến lên.

Đúng lúc này, Luật Hoài An thế mà lại đứng ra trước, bày ra dáng vẻ của một người ba kiêu ngạo hỏi: "Ông nội lớn tuổi, con còn ở lì trong phòng làm việc lâu như vậy, chẳng biết chừng mực gì cả. Có chuyện muốn hỏi thì hỏi chú bác của con không được sao? Tại sao cứ phải quấy rầy ông nội con chứ?"

Luật Hoài An vừa há miệng là răn dạy.

Luật Hạo Chi nhìn những người đang vui sướng khi người khác gặp họa bên cạnh kia, lại nhìn tên ba giống như tên ngốc, khóe môi khẽ cong lên cười lạnh.

"Hay là ba hỏi ông nội thử xem con ở trong thư phòng lâu như vậy có quấy rầy đến ông ấy không?"

Lúc Luật Hạo Chi mở miệng cũng vô cùng tức giận.

Luật Hoài An rất sợ hãi con trai lớn, nhưng lời này của con trai lớn không hề nể mặt anh ta.

Anh ta đành phải nghiêm mặt lớn tiếng nói: "Ba không quản được con phải không? Nếu lần sau vẫn còn như vậy thì con đừng tới nữa."

"Được, vậy con sẽ không tới."

Dù sao tuần sau là trận chung kết cuộc thi hát mà chú Ôn tham gia, cậu ấy phải đến hiện trường cổ vũ cho chú Ôn, căn bản không có thời gian trở về nhà cũ.

Nói xong những lời này, Luật Hạo Chi cứ như vậy quang minh chính đại rời đi.

Những người khác nhìn thấy cảnh này cũng đều sợ ngây người.

Bọn họ thật không ngờ Luật Hạo Chi lại không biết sợ đến vậy.

Có người nghĩ trong lòng, hy vọng Luật Hạo Chi không phải chỉ nói ngoài miệng, tốt nhất tuần sau cậu ấy thật sự đừng đến.

Mỗi ngày Luật Hạo Chi đều bận rộn cùng Ôn Độ không ngừng chạy tới chạy lui, ngay cả cơm cũng không kịp ăn. Có ông nội ủng hộ, trong tay Luật Hạo Chi đã có đầy đủ tài chính có thể mạnh tay đi làm rất nhiều chuyện.

Hai người bọn họ không ở lại Hương Thành.

Mà là thừa dịp giá cả đất đai vẫn chưa tăng mà nhanh chóng trở về Sở Thành.

"Cậu nói xem mảnh đất này thế nào? Nếu mua mảnh đất này thì dân chúng ở đây đều phải dọn ra ngoài." Luật Hạo Chi đã cẩn thận tính toán sổ sách.

Trước mặt Ôn Độ có bày một tấm bản đồ, nhìn thấy vòng tròn Luật Hạo Chi vẽ mà trong lòng hâm mộ không thôi.

Chỉ cần cậu có vốn liếng, cậu tuyệt đối sẽ không chỉ nhìn mà không ra tay.

"Kích thước của khu đất phụ thuộc vào kích thước của khu thương mại mà cậu xây dựng. Nếu cậu muốn biến nơi này thành khu thương mại phồn hoa nhất, mang tính biểu tượng nhất, vậy thì phải suy tính rõ ràng trên mọi mặt. Xây một tòa nhà bách hóa ở đây, vậy thì gần đó nhất định phải có khách sạn, cũng phải chuẩn bị tốt một bãi đỗ xe. Tuy hiện tại không có xe nhưng không có nghĩa là sau này cũng sẽ không có xe."
 
Thập Niên 80: Em Gái Của Nam Chủ Trong Niên Đại Văn Đã Trở Lại
Chương 456



Luật Hạo Chỉ nghe thấy Ôn Độ nói, gật đầu đáp: "Cậu nói có lý."

"Tiếp theo, chỉ một tòa nhà mang tính biểu tượng thì không được. Xung quanh cũng phải biến thành khu thương mại."

Ôn Độ vừa nói vừa viết viết vẽ vẽ trên sổ, một bản phác thảo nhanh chóng xuất hiện.

Mặc dù chỉ là phác thảo nhưng chữ viết trên đó vẫn khiến người khác vừa nhìn một cái là có thể hiểu ra ngay. Người có trình độ văn hóa như Luật Hạo Chi cũng có thể trông thấy rất rõ ràng.

Cậu ấy càng nhìn ánh mắt càng sáng.

"Nhưng phải cần rất nhiều đất như vậy." Luật Hạo Chi cẩn thận tính toán, số tiền đầu tư cũng không ít.

"Một mình cậu chắc chắn không có khả năng ăn một miếng lớn như vậy. Hơn nữa không thể để một mình cậu kiếm tiền lời, có đồ nhiên phải chia sẻ với mọi người, cậu ăn thịt thì ít nhất cũng phải để cho người ta uống canh.”

Ai sẽ cho phép một tên độc quyền chứ?

Lời nói của Ôn Độ đánh thức Luật Hạo Chi, Luật Hạo Chi nhìn bản đồ rồi vẽ mấy vòng tròn lên đó.

"Nơi này là nhà máy của tôi, tương lai bọn họ sẽ có cửa hàng chuyên môn của riêng mình, mà nơi này là một nhà máy khác của tôi. Nhà máy này vẫn chưa xây xong, để tạo ra các sản phẩm điện tử..."

Luật Hạo Chi vẽ một vòng tròn trên đó, Ôn Độ lập tức đỏ mắt.

Đợi đến khi Luật Hạo Chi vẽ xong vòng tròn.

Ôn Độ đã hóa thân thành quả chanh tinh.

"Bây giờ tôi muốn mua một căn nhà gần bờ biển rồi xây dựng một khu thương mại khổng lồ ở đây, mà nơi này cách nhà máy của tôi c*̃ng rất gần. Nếu quả thật giống như cậu nói, sau khi nơi này phát triển là nhà máy của tôi có thể dọn đi nơi khác, cũng có thể lợi dụng mảnh đất này."

Luật Hạo Chi không hổ là ông trùm trong tương lai.

Rất nhiều lời không cần Ôn Độ nói chi tiết, chỉ cần cân nhắc thêm một chút là đối phương có thể thấy rõ tương lai.

Một số người thực sự xứng đáng để kiếm tiền.

"Có thể."

Ôn Độ xem chừng số tiền trong tay mình, muốn mua thêm hai miếng đất nhân lúc giá cả chưa tăng.

Đến cuối năm sau, cũng không biết rốt cuộc cậu có thể tiết kiệm được bao nhiêu tiền.

Ôn Độ rời khỏi nhà Luật Hạo Chi, trở về ăn cơm.

Cậu vừa mới vào nhà thì Thiết Tỏa đã chạy tới, kích động đưa tờ báo trong tay cho Ôn Độ.

"Anh, anh mau nhìn đi!"

Thiết Tỏa không muốn gọi anh, nhưng Gọt lâu như vậy, cậu ta đã thành thói quen rồi, trong lúc nhất thời cũng không sửa miệng được.

Cho nên sau đó cứ dứt khoát Gọi vậy luôn.

Ôn Độ nhận lấy tờ báo, còn chưa thấy rõ nội dung đã nói: "Chuyện gì mà kích động quá vậy?"

"Phán quyết xong rồi."

"Hả?"

Mi tâm Ôn Độ nhảy dựng, trong lòng loáng thoáng có một đáp án.

Thiết Tỏa kích động nói: "Vụ án của Lý Hồng Tinh đã phán xong, phán tử hình."

"Cái gì?"

Ôn Độ lật tờ báo, căn bản không cần tìm kỹ mà chỉ cần nhìn thoáng qua thôi cũng đã trông thấy cái tiêu đề to lớn.

Lý Hồng Tinh là tội phạm th*m nh*ng vô cùng lớn.

Trên báo có viết chi tiết quá trình th*m nh*ng của bà ta.

Cuối cùng là phán xử tử hình.

"Anh, vừa rồi lúc em trở về còn nghe ngóng một chút. Bên Hoàng Lập Đạt cũng vào, mà không riêng gì gã vào, anh trai và chị dâu gã cũng mất việc. Tuy Hoàng Lập Đạt lại được thả ra rồi nhưng toàn bộ công trình trong tay gã bây giờ đang tìm người bên ngoài."

Thiết Tỏa kích động muốn cầm lấy miếng thịt béo khổng lồ này.

Ôn Độ hắt một chậu nước lạnh lên người cậu ta: "Chúng ta không thể đung vào công trình của Hoàng Lập Đạt."

Miễn cho bọn họ bị người khác hoài nghi.

Thiết Tỏa có chút không cam lòng nhưng vẫn ngoan ngoãn gật nhẹ đầu.

Lý Hồng Tinh bị xử bắn, huyên náo xôn xao.
 
Thập Niên 80: Em Gái Của Nam Chủ Trong Niên Đại Văn Đã Trở Lại
Chương 457



Không ít người đều đến xem.

Ôn Độ không đi.

Cậu và Luật Hạo Chỉ ngồi thuyền đến Hương Thành.

Bởi vì trận chung kết của cuộc thi hát đã bắt đầu rồi.

Ôn Thiều Ngọc mặc âu phục vừa người nhưng trông vẫn có hơi rộng.

Hắn ngồi sau hậu trường, vô cùng hồi hộp nói: "Cậu nói xem hôm nay Tiểu Độ có thể sẽ không tới không?"

Tư Đồ Quang Diệu đã sớm nhìn ra Ôn Thiều Ngọc căn bản không quan tâm con trai có tới hay không, chỉ là hắn căng thẳng quá nên không có gì để nói mà thôi.

"Anh đang lo lắng sau này không ra đường được nữa à? Anh yên tâm, tôi đã giúp anh liên lạc với công ty rồi." Cách an ủi này của Tư Đồ Quang Diệu thật đúng là có phong cách riêng.

Ôn Thiều Ngọc nhìn anh ấy một cái rồi nói: "Tôi muốn ra mắt nhưng không phải dựa vào cửa sau, mà là muốn dựa vào bản lĩnh thật sự. Nếu không tôi mà vào bằng cửa sau thì chưa chắc đã nổi được."

"Cũng đúng, hình như cũng rất có chí khí. Nhưng nếu ngay cả công ty đĩa nhạc mà anh cũng không đến được, không phát hành được đĩa nhạc thì sao có thể nổi tiếng chứ?"

Ôn Thiều Ngọc: "..."

Tuy bản thân hắn cũng không ôm hy vọng, nhưng đả kích hắn như vậy có phải là không tốt lắm không?

Ôn Thiều Ngọc tức giận, không muốn để ý tới Tư Đồ Quang Diệu nữa.

Hắn còn không nể nang mặt mũi mà mở miệng đuổi người: "Cậu mau đi đi, đừng chờ ở đây nữa, chỗ này của tôi không cần đến cậu đâu."

Tư Đồ Quang Diệu nhìn người nào đó ăn cháo đá bát, tốt bụng nói: "Hôm nay tôi tới làm trợ lý cho anh. Nhỡ đâu có chuyện gì thì tôi còn có thể chạy giúp anh một chút. Nếu tôi đi rồi, chỗ anh xảy ra chút vấn đề, đó mới là kêu trời trời không linh, gọi đất đất không đáp. Anh đừng cho rằng người của đài truyền hình sẽ giúp anh, anh xem những người khác đi.”

Ôn Thiều Ngọc len lén quan sát những người khác, phát hiện bên cạnh những người đó đều có vài người vây quanh.

Xem ra có không ít người đã ký hợp đồng, bên cạnh có người đại diện, còn có trợ lý. Bọn họ vây quanh những ca sĩ tham gia thi đấu kia, chưa nói tới hỏi han ân cần mà còn hầu hạ giống như cậu ấm.

Ôn Thiều Ngọc nhìn lại vị cậu ấm bên cạnh mình, cảm thấy mình có thể là người có số khổ nhất.

Lớn tuổi nhất không nói, còn phải chăm sóc người bên cạnh.

Phỏng chừng hẳn là người không có lực uy h**p nhất ở đây, bởi vì hẳn không có cơ hội ra mắt nhất.

"Lúc trước anh tới diễn tập hai lần có nhìn thấy người khác biểu diễn không?"

Hôm qua Tư Đồ Quang Diệu bề bộn nhiều việc nên không có thời gian tới.

Người đi theo là bà Ôn.

Hôm nay bà Ôn ngồi dưới sân khấu, Tư Đồ Quang Diệu tới giống như làm trợ lý cho hắn.

Ôn Thiều Ngọc không hề có một chút lòng tranh tài háo thắng nào, nghe nói như thế là cả người cũng trở nên ỉu xìu.

"Cậu xem quần áo bọn họ mặc đi, chúng đều lấp la lấp lánh, đứng trên sân khấu chắc chắn là rất đẹp mắt. Hơn nữa người ta còn trẻ, định sẽ rất được khán giả dưới sân khấu yêu thích. Tôi thì khác, ăn mặc bình thường, dáng dấp bình có hát hay cũng chưa chắc người ta sẽ thích tôi."

Ôn Thiều Ngọc không phải là một đứa trẻ ngây thơ.

Hắn biết mình có hát hay hơn nữa cũng chưa chắc có thể ra mắt.

"Không có gì là tuyệt đối. Anh chỉ cần hát thật tốt là được, chỉ cần anh hát hay, được khán giả trước TV thích là anh sẽ có cơ hội ra mắt."

Tư Đồ Quang Diệu động viên Ôn Thiều Ngọc.
 
Thập Niên 80: Em Gái Của Nam Chủ Trong Niên Đại Văn Đã Trở Lại
Chương 458



Ôn Thiều Ngọc cố lấy dũng khí, kiên định nói: "Dù sao tôi cũng coi đây là cơ hội cuối cùng để lên sân khấu, tôi sẽ cố gắng tranh thủ để lại ấn tượng sâu sắc nhất cho khán giả. Như vậy cho dù tôi có đi cửa sau thì cũng có thể nổi tiếng hơn một chút. Nhỡ đâu phát hành đĩa nhạc, nói không chừng còn có hai người tới cổ vũ."

"Vậy anh đúng là quá coi thường chính mình rồi, sao chỉ có thể có hai người tới cổ vũ thôi chứ?"

Ôn Thiều Ngọc: "Vậy có thể có mấy người?"

"Tôi, Luật Hạo Chi, con trai anh, con gái anh, còn có mẹ chúng ta, đã năm người rồi."

Ôn Thiều Ngọc: ".."

Cái khỉ gì vậy?

Làm miết rồi đến một fan hâm mộ của mình cũng không có mà chỉ toàn là người trong nhà mình???

Ôn Thiều Ngọc bỗng nhiên không còn căng thẳng nữa.

Hắn trừng mắt nhìn Tư Đồ Quang Diệu, hừ lạnh: "Cậu chờ xem, tôi không tin dưới sân khấu có nhiều người như vậy mà lại không có lấy một ai thích nghe tôi hát."

Tư Đồ Quang Diệu nhìn dáng vẻ tự tin của Ôn Thiều Ngọc, lười biếng tựa vào ghế, trong lòng rất hâm mộ hắn.

Ở thời đại này, Ôn Thiều Ngọc giống như một người sống trong tháp ngà.

Hắn không cần nghĩ ngợi gì cả, không cần làm gì cả, chỉ cần theo đuổi giấc mơ của mình là được. Ông trời dường như rất ưu ái hắn, mặc kệ Ôn Thiều Ngọc làm cái gì hình như cũng đều có thể dễ dàng thành công.

Cho dù Ôn Thiều Ngọc không giành được giải thưởng trong cuộc thi ca hát lần này, không có công ty đĩa nhạc nào chịu ký hợp đồng với hắn thì cũng không sao cả. Con trai hắn đã sớm nghĩ xong đường lui cho hắn rồi.

Thật đúng là một cuộc sống khiến người ta hâm mộ.

Tư Đồ Quang Diệu nghĩ mình đã lớn như vậy rồi nhưng cũng chỉ có bây giờ là được nhẹ nhõm.

Anh ấy rất quý trọng chút thời gian ấy.

Dưới sân khấu.

Bên cạnh Ôn Oanh là Luật Cảnh Chi, bên cạnh Luật Cảnh Chi là Luật Hạo Chi. Ôn Oanh ngồi bên kia của Ôn Độ, bên cạnh Ôn Độ là bà Ôn.

Họ đang ở một vị trí rất tốt, ngay dưới trung tâm của sân khấu.

Vị trí này cũng là nơi tốt nhất để quan sát.

"Sao ba em còn chưa ra nữa?" Ban đầu Ôn Oanh rất kích động nhưng bây giờ sắp buồn ngủ rồi.

Luật Cảnh Chi đã xem qua danh sách tiết mục nên biết kế tiếp sẽ là ai, bèn nói: "Sắp rồi, hai tiết mục nữa là đến chú Ôn."

"Vậy tớ chờ thêm tí nữa vậy."

Ôn Oanh tựa lưng vào ghế, quay đầu nhìn thấy anh trai híp mắt đang ngủ, xem ra cậu đã mệt muốn chết rồi. Cảnh này tựa như trùng lặp với hình ảnh trong giấc mơ.

Anh trai trong mơ thường ngồi trên ghế mà ngủ thiếp đi như vậy.

Anh trai giao đồ ăn bên ngoài, lúc đi lấy thức ăn sẽ ngồi trên ghế trực tiếp ngủ luôn.

Người trong tiệm trông thấy anh trai đều ghét bỏ đi vòng qua anh trai.

Cô bé đau lòng anh trai nhưng không có cách gì cả.

Bây giờ mọi thứ đã khác so với trong mơ, trong nhà cũng giàu có hơn trước nhưng anh trai vẫn mệt mỏi, vất vả như vậy.

"Sao thế?" Luật Cảnh Chi lại gần, quan tâm hỏi.

Ôn Oanh không muốn để cho anh trai nghe thấy bèn đến gần Luật Cảnh Chi, nhỏ giọng nói: "Anh trai mệt mỏi và vất vả quá, tớ không muốn anh ấy phải khổ cực như thế."

Luật Cảnh Chi quay đầu nhìn anh trai mình, cậu ấy cũng tựa vào ghế ngủ, thế là nhỏ giọng nói: "Có thể là bởi vì bọn họ không có hứng thú với cuộc thi ca hát, nhàm chán quá nên ngủ quên mất?"

Ôn Oanh trừng đôi mắt to xinh đẹp, kinh ngạc hỏi: "Hả? Còn có thể như vậy sao?"

Luật Cảnh Chi dựa về phía sau, sau đó chỉ chỉ bên cạnh mình. Ôn Oanh tò mò nhìn sang bèn trông thấy Luật Hạo Chi cũng đang ngủ như anh trai.
 
Thập Niên 80: Em Gái Của Nam Chủ Trong Niên Đại Văn Đã Trở Lại
Chương 459



Hai má cô bé đỏ bừng, đáy mắt sáng lấp lánh: "Không phải là do mệt sao?"

"Rất có thể là không phải.”

Luật Cảnh Chi nhìn mấy người phía sau mình, đó đều là người đi theo anh trai cậu bé, trông ít hơn so với lúc trước nhiều.

Những người đó đều bận rộn, còn anh trai cậu bé chỉ cần động mềm động miệng là được.

Làm gì mà mệt mỏi đến thế.

Hơn nữa cậu bé biết Ôn Độ đang hợp tác làm ăn với anh trai.

Dưới tay hai người còn có không ít người, rất nhiều chuyện không cần tự mình làm, làm sao có thể mệt mỏi quá mức?

Cũng không phải là không có tiền không có người như trong giai đoạn đầu gây dựng sự nghiệp.

Luật Cảnh Chi thấy Ôn Oanh dường như rất lo lắng cho Ôn Độ bèn nhỏ giọng khuyên nhủ cô bé: “Cậu không cần quá lo lắng. Bây giờ bọn họ có nằm cũng có thể kiếm tiền, sẽ không vất vả quá đâu. Thời gian vất vả nhất đã qua rồi."

"Thì ra là vậy sao?"

Ôn Oanh không hiểu những điều này lắm, nhưng khi nghe Chi Chi nói rằng có thể không phải trai mệt mỏi nên cô bé cũng an tâm hơn.

Ôn Oanh nhỏ giọng nói với Luật Cảnh Chi: "Tớ rất sợ anh trai sẽ mệt mỏi.”

Cô bé không nỡ để anh trai quá vất vả, hận không thể lớn lên ngay trong một giây, trở thành một người lớn có thể chăm sóc anh trai, để anh trai cũng có thể làm một đứa trẻ không buồn không lo.

"Tớ sẽ bảo anh trai tớ để mắt đến anh cậu, nếu anh ấy không thương tiếc cơ thể mình thì đến lúc đó tớ sẽ nói cho cậu biết." Luật Cảnh Chi nói.

Ôn Oanh không ngờ còn có thể như vậy.

"Vậy đến lúc đó tớ sẽ làm bánh ngọt cho cậu và anh Hạo Hạo ăn."

Luật Cảnh Chi không muốn cho anh trai ăn bánh ngọt.

Nhưng cậu bé có thể để lại bánh ngọt cho chính mình.

"Được!"

Hai đứa nhóc đang bí mật ủ mưu.

Đúng lúc này trên sân khấu truyền đến giọng nói kích động của MC: "Bây giờ chúng ta hãy chào đón thí sinh tiếp theo, tên anh Thiều Ngọc. Một bài hát ở vòng loại giúp chúng ta biết đến anh ấy, một bài hát ở vòng bán kết giúp chúng ta biết anh ấy là một chàng hoàng tử thâm tình. Hôm nay là đêm chung kết, hãy chờ đợi màn trình diễn mà anh ấy mang đến cho chúng ta!"

Âm thanh sục sôi kia lập tức đánh thức tất cả mọi người.

Ôn Oanh quay đầu nhìn thấy vẻ sáng trong dưới đáy mắt anh trai, trên mặt không hề mệt mỏi chút nào, cô bé mới phát hiện Luật Cảnh Chi đã nói đúng rồi.

Cô bé căng thẳng nhìn lên sân khấu.

Đúng lúc này, một người đàn ông mặc âu phục đứng dưới một chùm ánh sáng ở giữa sân khấu.

Hẳn không có bạn nhảy giống như những người khác.

Chỉ đứng một mình ở đó vô cùng yên tĩnh.

Nhưng Ôn Oanh lại cảm thấy hắn đang phát sáng.

"Đây là lần đầu tiên tớ nhìn thấy ba mình thế này. Ông ấy giống như trời sinh đã thích hợp đứng ở đây rồi tớ cảm thấy sân khấu là thuộc về ông ấy!"

Ôn Oanh vô cùng kích động, lắc lắc cánh tay Luật Cảnh Chi nói với cậu bé.

Luật Cảnh Chi cũng cảm thấy chú Ôn đứng ở trên sân khấu rất khác với chú Ôn lúc bình thường.

Giống như Ôn Oanh nói, hình như hắn rất thích hợp với sân khấu này.

Ôn Thiều Ngọc ngước mắt nhìn khán giả dưới sân khấu, phía dưới tối đen, hắn không nhìn thấy gì cả.

Nhưng khán giả dưới sân khấu có thể nhìn thấy hắn.

Đôi mắt tràn ngập chuyện xưa kia nhàn nhạt đảo qua dưới sân khấu.

Khán giả dưới sân khấu trong thoáng chốc trở nên cực kỳ yên tĩnh.

Bọn họ đều không đành lòng làm ầm ĩ đến người đàn ông ôn hòa nho nhã kia.

Nhạc vang lên.

Âm nhạc nhẹ nhàng tựa như lông vũ quét qua nội tâm mọi người.
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back